Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 70: Giải Quyết Việc Riêng Hay Việc Công?
Editor: Aubrey.
Thấy Vương lão bản ngất xỉu, Lý đại phu thân là lương y, tay chân nhanh nhẹn đâm cho gã một châm.
Vì thế, Vương lão bản "bất đắc dĩ" tỉnh lại.
Sau khi gã tỉnh lại, nhận ra chè nấm tuyết của mình có độc là do dùng nấm mới, gã cực kỳ hối hận, hận không thể ngất xíu một lần nữa. Nhưng Lý đại phu đang ngồi xổm bên cạnh canh chừng gã, gã đành phải cố gắng áp chế huyết khí tanh ngọt trong cổ họng.
Chỉ sợ nếu ngất nữa, Lý đại phu sẽ lại khiến cho gã tỉnh lại.
Gã liếc phu lang của mình, vốn muốn hỏi sao ông không biết mộc nhĩ trắng phải phơi khô xong rồi ngâm mới ăn được. Nhưng nghĩ lại, sự tình đã ra nông nổi này rồi, có hỏi thì còn ích lợi gì nữa?
Gã nhìn về phía Dư Thanh Trạch, hỏi: "Dư lão bản, sao ngươi biết mộc nhĩ trắng khô không có độc, còn nấm mới thì có độc?"
Mọi người nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Dư Thanh Trạch, Lý đại phu cũng tò mò về vấn đề này.
Dư Thanh Trạch nhìn Vương lão bản, đáp: "Sự tình hôm nay không phải đã nghiệm chứng sao? Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử, dùng nấm tuyết khô để làm chè nấm tuyết thì sẽ biết."
Lý đại phu nghe vậy, nói: "Tốt, biện pháp này rất tốt. Vậy khi nào làm?"
Dư Thanh Trạch nhìn Lý đại phu, cười nói: "Lý đại phu, hôm nay làm không được, sự tình ở đây còn chưa xử lý xong. Nếu có thể, ngày mai mời ngài đến tiệm của ta, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy. Thành thật mà nói, nấm tuyết này có hương vị rất ngon, rất thích hợp làm đồ ngọt, ăn rất ngon, ta đã ăn rồi, cũng đã làm cho người khác ăn, bọn họ đều rất thích, ăn xong cũng không có vấn đề gì. Nếu mọi người không tin, bọn ta sẽ tổ chức một buổi thử nghiệm, nếu có thể chứng minh nấm tuyết sau khi phơi khô và ngâm nước muối, sẽ không còn độc tố làm hại cơ thể nữa. Như vậy, món này sẽ chính thức được công nhận, chúng ta sẽ có thêm một món ăn mới. Nói không chừng, còn có thể làm thuốc?"
Lý đại phu nghe có thể làm thuốc, hai mắt sáng lên, gật đầu nói: "Được! Ngày mai ta sẽ đến tiệm của ngươi, chúng ta thử xem sao!"
Dư Thanh Trạch cười gật đầu: "Được."
Lúc này, bên cạnh có người nghi hoặc hỏi: "Lý đại phu, Dư lão bản, buổi sáng có nhiều người ăn chè nấm tuyết. Theo lý thuyết, nếu chè nấm tuyết có độc, vậy những người đó cũng đã bị trúng độc, nhưng tại sao ở đây chỉ có ba ca nhi bị, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Lý đại phu suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ, chắc là có liên quan đến vấn đề thể chất của mỗi người."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, thuận miệng tìm một cái cớ để giải thích cho chuyện này. Hắn mang những nghiệm chứng mà các nhà khoa học ở kiếp trước đã chứng minh, giải thích cho bọn họ nghe.
Hắn nói: "Lý đại phu, quê nhà của ta cũng đã từng phát sinh chuyện như thế này, trong một yến hội có rất nhiều người ăn chè nấm tuyết, có người ăn xong thì không bị gì, cũng có người giống như ba ca nhi này, làn da bị sưng đỏ, nghiêm trọng hơn là nổi mụn nước, thậm chí là thối rữa. Căn cứ theo những gì ta quan sát, ta rút ra một kết luận, một khi độc phát, những đối tượng dễ bị nhất là những lão nhân, hài tử và một số người trưởng thành có thể chất yếu kém. Có thể là do thể chất của bọn họ không tốt, không đủ sức chống cự để chống lại độc tố, nên mới dễ bị độc phát như vậy. Hơn nữa, một khi độc phát, bệnh tình của bọn họ trở nên nghiêm trọng hơn là do phơi nắng lâu, chỉ cần ít ra nắng một chút là bệnh tình sẽ giảm."
Mọi người nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là vậy.
Phu lang của lão đại Hồ gia nói: "Buổi sáng, ta có cùng Tiểu Ngũ chơi ở trong sân rất lâu, phơi nắng khoảng một canh giờ, sau đó mới phát hiện da bị sưng đỏ."
Ca nhi tiêu cục biết mặt của mình có thể trị được, bây giờ mới dừng khóc, khụt khịt nói: "Buổi sáng ta cũng có đi ra ngoài ngắm hoa, phơi nắng cũng khá lâu."
Lý đại phu gật đầu, nói với hai ca nhi: "Thể chất của các ngươi yếu hơn những người khác một chút, khí huyết không đủ. Có phải thường xuyên cảm thấy đau đầu, choáng váng, rất sợ lạnh phải không?"
Hai ca nhi gật đầu.
"Đấy, sau này phải chú ý rèn luyện thân thể nhiều một chút, để bổ sung nguyên khí." Lý đại phu dặn dò hai ca nhi xong, quay qua nói với Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, khi nào ngươi rảnh, có thể cùng ta thảo luận về mộc nhĩ trắng hay không?"
"Được chứ. Mà, Lý đại phu, có phải ngài nên xem thương thế của Vương lão bản và các ca nhi ở đây không?" Dư Thanh Trạch liếc mắt nhìn ba người bị hại và Vương lão bản, hỏi.
Lý đại phu lấy lại tinh thần, nói: "Ba ca nhi đã bôi thuốc mỡ rồi, trở về cứ tiếp tục bôi thuốc đúng giờ là được. Còn vị lão bản này, xương sườn đã gãy, ở đây không có dụng cụ, phải mang đến y quán mới xử lý được."
Vương phu lang lập tức nói: "Đến y quán! Bây giờ phải đi ngay, các ngươi thả ta ra!"
Hán tử tiêu cục phản đối: "Không được, sự tình vẫn chưa giải quyết xong, không được đi! Ngươi gấp cái gì? Không phải muốn báo quan sao? Người của quan phủ còn chưa tới, cũng chưa bồi thường, sao có thể đi được?"
Dư Thanh Trạch ở một bên xem, nhướng mày. Lúc nãy, hắn ở bên ngoài nghe hán tử này sai người đi gọi biểu ca gì đó, vậy chắc là không sợ chủ bộ đại nhân.
Tổng kết mà nói, sắp có trò hay xem rồi. Dư Thanh Trạch khoanh tay, chuẩn bị xem kịch.
Cả người Vương lão bản choáng váng, khi nghe thấy báo quan, gã mới nhớ lúc nãy phu lang của gã sai nhi tử đi tìm cữu cữu của nó. Gã loáng thoáng cảm thấy hình như đây không phải là ý kiến hay, nhưng bây giờ bản thân của gã còn khó tự bảo toàn, thân thể đau đến mức đầu óc không tỉnh táo, nên không kịp ngăn cản.
Một lát sau, người của quan phủ tới, mọi người lập tức nhường ra cho bọn họ một con đường.
Chủ bộ đại nhân, Huyện úy đại nhân, cùng với mười mấy nha dịch bước vào.
Chủ bộ đại nhân vào quán, thấy phu phu Vương lão bản, một người thì hữu khí vô lực nằm trên sàn nhà, một người thì bị trói ngồi dưới đất. Ngoài ra còn có những người khác đứng tụm lại một chỗ, trong đó có ba người mặt mày bị sưng đỏ, trong những người đó, ông phát hiện còn có Dư Thanh Trạch.
Ông nhíu mày, hỏi ca ca của mình: "Sao lại thế này?"
Vương phu lang vừa thấy đệ đệ tới, hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Tiểu đệ, những người này nói chè nấm tuyết của chúng ta có độc, đánh gãy xương sườn ca phu của ngươi, còn trói ta lại. Ngươi mau đưa bọn họ đến nha môn đi, trừng trị bọn họ mạnh tay vào!"
Chủ bộ nhíu mày, nhìn một vòng, nói với Huyện úy đại nhân: "Huyện úy đại nhân, ngài xem chuyện này..."
"Chủ bộ đại nhân không cần gấp." Huyện úy đại nhân quét mắt nhìn một vòng người, hỏi: "Sao lại thế này? Mời cử ra một người giải thích."
Hán tử tiêu cục bước lên một bước, nhìn lướt qua chủ bộ, sau đó ôm quyền nói với Huyện úy: "Đại nhân minh giám, quán mì Vương Ký này bán chè nấm tuyết có độc. Đệ đệ của ta, phu lang Hồ gia và hài tử của bọn họ sau khi ăn xong đều bị trúng độc, ngài nhìn mặt, cổ và cánh tay của bọn họ xem, không biết đã biến thành cái dạng gì rồi. Đằng kia, trên bàn có chè nấm tuyết, Lý đại phu đã xác nhận thứ này thật sự có độc. Xin đại nhân minh giám, làm chủ cho nhóm thảo dân."
Nghe vậy, chủ bộ liếc mắt nhìn ba người kia, lại nhìn chè nấm tuyết và phu phu Vương lão bản, không khỏi thầm thở dài.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Huyện úy cũng xem qua từng cái, dò hỏi ba nạn nhân và Lý đại phu, có thể xem là đã hiểu đại khái tình hình.
Hắn nhìn chủ bộ, thở dài, chủ bộ lập tức nói: "Để ta hỏi thử xem."
Huyện úy đại nhân gật đầu.
Kêu Vương Minh nâng Vương lão bản dậy, chủ bộ cởi trói giúp Vương phu lang, rồi kéo bọn họ vào nhà bếp.
Hán tử tiêu cục nhướng mày, nói: "Đại nhân, có chuyện gì thì nói ở đây đi, bọn ta cũng có quyền biết."
Chủ bộ đáp: "Không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi đâu."
Nói xong, bọn họ đi vào nhà bếp, ông nhỏ giọng hỏi: "Sao các ngươi lại bán thứ này?"
Vương lão bản hừ hừ, thở dài.
Vương phu lang nhỏ giọng đáp: "Ta nghe Hoàng phu lang nói với A Hoa, Dư lão bản đã từng làm món này ở Thái phủ. Ta cảm thấy món này có thể kiếm tiền, nên mới đem ra bán." A Hoa là phu lang của chủ bộ.
Chủ bộ nhíu mày hỏi: "Sao không tìm hiểu kỹ nấm mới có độc mà đem ra bán?"
Vương phu lang nói: "Bọn họ không có nói phải dùng nấm phơi khô, chỉ nói dùng mộc nhĩ trắng thôi, Hoàng phu lang cũng không nói mộc nhĩ trắng có độc."
Vương phu lang cảm thấy mình thật xui xẻo, Hoàng phu lang nói không có chi tiết gì hết, khiến cho ông nghe không kỹ, bây giờ phải rước hoạ vào thân.. Truyện Nữ Cường
Chủ bộ thở dài: "Ta sẽ nói chuyện với Huyện úy, các ngươi chuẩn bị tiền giải quyết riêng đi, lần này ta không giúp được các ngươi."
Vương phu lang trừng mắt: "Ta nhờ A Minh gọi ngươi tới đây không phải là để nghe ngươi nói mấy lời này. Hồ gia và tiêu cục kia cũng không phải thế gia lớn gì, ngươi chỉ cần áp giải bọn họ về nha môn là được rồi."
Chủ bộ cả giận nói: "Bây giờ ngươi mà không chuẩn bị tiền, bọn họ sẽ quậy đến nha môn cho mà xem, nhiều nhân chứng như vậy, đến lúc lên công đường, ngươi cho rằng ngươi có thắng được không? Đã ăn không hết còn muốn gói đem đi, chẳng những bồi thường, mà còn phải ăn trượng hình! Còn nữa, người ta có chịu giải quyết riêng hay không mới là vấn đề!"
Vương phu lang rất bất mãn, Vương lão bản phất tay, nói: "Dựa theo những gì tiểu đệ nói mà làm đi."
Thấy Vương lão bản đồng ý, Vương phu lang bĩu môi, không nói gì nữa.
Bọn họ lại đi ra ngoài.
Chủ bộ nói bên tai Huyện úy vài câu, Huyện úy gật đầu, nói với đám người Hồ gia và tiêu cục: "Bản quan nghe báo cáo có người đến đây gây chuyện, nên đã đích thân đến xem, hoá ra là chuyện ngộ độc thức ăn. Xét thấy chè nấm tuyết có vấn đề, lão bản Vương Ký nguyện ý nhận lỗi, bồi thường tổn thất cho các ngươi, gánh vác phí trị bệnh của ba người bị hại cho đến khi khỏi hẳn. Không biết ba người bị hại có chấp nhận không?"
Ba nạn nhân im lặng, để cho người nhà của bọn họ ra mặt.
Hán tử tiêu cục cả giận nói: "Gánh vác phí trị bệnh không phải là chuyện tất nhiên sao? Mà các ngươi còn bắt đệ đệ ta phải chịu đựng khổ sở một mình sao?! Lỡ như không trị hết hoàn toàn, trên mặt để lại sẹo, hôn sự bị hủy, thì ai chịu trách nhiệm đây?! Chẳng lẽ hai nhà bọn ta không gánh vác nổi phí trị bệnh?!"
Hán tử Hồ gia cũng nói: "Đúng vậy, tiểu ca nhi nhà ta còn nhỏ, bệnh trạng cũng nghiêm trọng, lỡ như mặt bị hủy, vậy coi như cả đời con ta cũng bị hủy!"
Huyện úy đại nhân đang định hỏi bọn họ muốn bồi thường bao nhiêu mới chịu bỏ qua, Vương phu lang đột nhiên cãi lại.
Vương phu lang mắng: "Vậy còn bàn ghế của ta, chén đũa của ta, có phải các ngươi cũng nên bồi thường hay không? Ngươi đánh tướng công của ta thành như vậy, ta còn chưa bắt ngươi bồi thường, lỡ như tướng công của ta tàn phế, ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta?!"
Hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại.
Huyện úy đại nhân đau đầu, hắn nghe nói có đánh nhau nên mới dẫn người đến đây trị an, ai biết lại thành ra như vậy. Hơn nữa, hai bên, một bên là người nhà của đồng liêu, một bên thì có chứng cứ vô cùng xác thực, bị kẹp ở giữa thật khó xử. Vốn dĩ, hắn muốn đưa ra phương án hoà bình, để quán mì bồi thường chút bạc là xong việc, ai ngờ Vương phu lang lại...
Cãi nhau một hồi, Huyện úy vỗ bàn một cái, quát: "Được rồi, im lặng hết cho ta! Không muốn giải quyết riêng thì toàn bộ theo ta về nha môn, để Huyện lệnh đại nhân thăng đường xử lý!"
Hán tử tiêu cục nói: "Đến nha môn đi, bọn ta không thành vấn đề."
Nghe nói đến nha môn, Vương phu lang lập tức lúng túng, ông không muốn ăn trượng hình.
Ông không tình nguyện nói: "Không đến nha môn, không đến nha môn. Các ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
"Tiền thì bọn ta không thiếu, chúng ta đến nha môn đi."
Mọi người quay đầu lại, Triệu phu lang dẫn theo hai mươi thanh niên trẻ tuổi bước vào.
Hán tử tiêu cục và tiểu ca nhi kia thấy vậy, hai mắt sáng ngời, lập tức đi tới, kêu lên: "Cữu sao, biểu ca."
Triệu phu lang gật đầu, nhìn mặt của tiểu ca nhi, nhíu mày, đau lòng hỏi: "Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Tiểu ca nhi lập tức ủy khuất nói: "Con ngứa lắm, nhưng không dám gãi."
Triệu phu lang hỏi: "Đại phu nói như thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?"
Tiểu ca nhi gật đầu, đáp: "Nói khoảng nửa tháng mới có thể hồi phục."
"Trị được thì tốt, xem con sau này còn tham ăn nữa không! Cữu sao nói với con như thế nào, con không nhớ?"
"Cữu sao, con sai rồi."
Bên kia, chủ bộ và Huyện úy đã sớm ngây người, những người còn lại cũng ngẩn ra.
Từ khi nào Triệu phủ có ca nhi sắp gả vậy? Nhiều năm qua, không nghe nói người của tiêu cục Trấn Uy có quan hệ với Triệu phủ.
Thấy Vương lão bản ngất xỉu, Lý đại phu thân là lương y, tay chân nhanh nhẹn đâm cho gã một châm.
Vì thế, Vương lão bản "bất đắc dĩ" tỉnh lại.
Sau khi gã tỉnh lại, nhận ra chè nấm tuyết của mình có độc là do dùng nấm mới, gã cực kỳ hối hận, hận không thể ngất xíu một lần nữa. Nhưng Lý đại phu đang ngồi xổm bên cạnh canh chừng gã, gã đành phải cố gắng áp chế huyết khí tanh ngọt trong cổ họng.
Chỉ sợ nếu ngất nữa, Lý đại phu sẽ lại khiến cho gã tỉnh lại.
Gã liếc phu lang của mình, vốn muốn hỏi sao ông không biết mộc nhĩ trắng phải phơi khô xong rồi ngâm mới ăn được. Nhưng nghĩ lại, sự tình đã ra nông nổi này rồi, có hỏi thì còn ích lợi gì nữa?
Gã nhìn về phía Dư Thanh Trạch, hỏi: "Dư lão bản, sao ngươi biết mộc nhĩ trắng khô không có độc, còn nấm mới thì có độc?"
Mọi người nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Dư Thanh Trạch, Lý đại phu cũng tò mò về vấn đề này.
Dư Thanh Trạch nhìn Vương lão bản, đáp: "Sự tình hôm nay không phải đã nghiệm chứng sao? Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử, dùng nấm tuyết khô để làm chè nấm tuyết thì sẽ biết."
Lý đại phu nghe vậy, nói: "Tốt, biện pháp này rất tốt. Vậy khi nào làm?"
Dư Thanh Trạch nhìn Lý đại phu, cười nói: "Lý đại phu, hôm nay làm không được, sự tình ở đây còn chưa xử lý xong. Nếu có thể, ngày mai mời ngài đến tiệm của ta, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy. Thành thật mà nói, nấm tuyết này có hương vị rất ngon, rất thích hợp làm đồ ngọt, ăn rất ngon, ta đã ăn rồi, cũng đã làm cho người khác ăn, bọn họ đều rất thích, ăn xong cũng không có vấn đề gì. Nếu mọi người không tin, bọn ta sẽ tổ chức một buổi thử nghiệm, nếu có thể chứng minh nấm tuyết sau khi phơi khô và ngâm nước muối, sẽ không còn độc tố làm hại cơ thể nữa. Như vậy, món này sẽ chính thức được công nhận, chúng ta sẽ có thêm một món ăn mới. Nói không chừng, còn có thể làm thuốc?"
Lý đại phu nghe có thể làm thuốc, hai mắt sáng lên, gật đầu nói: "Được! Ngày mai ta sẽ đến tiệm của ngươi, chúng ta thử xem sao!"
Dư Thanh Trạch cười gật đầu: "Được."
Lúc này, bên cạnh có người nghi hoặc hỏi: "Lý đại phu, Dư lão bản, buổi sáng có nhiều người ăn chè nấm tuyết. Theo lý thuyết, nếu chè nấm tuyết có độc, vậy những người đó cũng đã bị trúng độc, nhưng tại sao ở đây chỉ có ba ca nhi bị, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Lý đại phu suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ, chắc là có liên quan đến vấn đề thể chất của mỗi người."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, thuận miệng tìm một cái cớ để giải thích cho chuyện này. Hắn mang những nghiệm chứng mà các nhà khoa học ở kiếp trước đã chứng minh, giải thích cho bọn họ nghe.
Hắn nói: "Lý đại phu, quê nhà của ta cũng đã từng phát sinh chuyện như thế này, trong một yến hội có rất nhiều người ăn chè nấm tuyết, có người ăn xong thì không bị gì, cũng có người giống như ba ca nhi này, làn da bị sưng đỏ, nghiêm trọng hơn là nổi mụn nước, thậm chí là thối rữa. Căn cứ theo những gì ta quan sát, ta rút ra một kết luận, một khi độc phát, những đối tượng dễ bị nhất là những lão nhân, hài tử và một số người trưởng thành có thể chất yếu kém. Có thể là do thể chất của bọn họ không tốt, không đủ sức chống cự để chống lại độc tố, nên mới dễ bị độc phát như vậy. Hơn nữa, một khi độc phát, bệnh tình của bọn họ trở nên nghiêm trọng hơn là do phơi nắng lâu, chỉ cần ít ra nắng một chút là bệnh tình sẽ giảm."
Mọi người nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là vậy.
Phu lang của lão đại Hồ gia nói: "Buổi sáng, ta có cùng Tiểu Ngũ chơi ở trong sân rất lâu, phơi nắng khoảng một canh giờ, sau đó mới phát hiện da bị sưng đỏ."
Ca nhi tiêu cục biết mặt của mình có thể trị được, bây giờ mới dừng khóc, khụt khịt nói: "Buổi sáng ta cũng có đi ra ngoài ngắm hoa, phơi nắng cũng khá lâu."
Lý đại phu gật đầu, nói với hai ca nhi: "Thể chất của các ngươi yếu hơn những người khác một chút, khí huyết không đủ. Có phải thường xuyên cảm thấy đau đầu, choáng váng, rất sợ lạnh phải không?"
Hai ca nhi gật đầu.
"Đấy, sau này phải chú ý rèn luyện thân thể nhiều một chút, để bổ sung nguyên khí." Lý đại phu dặn dò hai ca nhi xong, quay qua nói với Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, khi nào ngươi rảnh, có thể cùng ta thảo luận về mộc nhĩ trắng hay không?"
"Được chứ. Mà, Lý đại phu, có phải ngài nên xem thương thế của Vương lão bản và các ca nhi ở đây không?" Dư Thanh Trạch liếc mắt nhìn ba người bị hại và Vương lão bản, hỏi.
Lý đại phu lấy lại tinh thần, nói: "Ba ca nhi đã bôi thuốc mỡ rồi, trở về cứ tiếp tục bôi thuốc đúng giờ là được. Còn vị lão bản này, xương sườn đã gãy, ở đây không có dụng cụ, phải mang đến y quán mới xử lý được."
Vương phu lang lập tức nói: "Đến y quán! Bây giờ phải đi ngay, các ngươi thả ta ra!"
Hán tử tiêu cục phản đối: "Không được, sự tình vẫn chưa giải quyết xong, không được đi! Ngươi gấp cái gì? Không phải muốn báo quan sao? Người của quan phủ còn chưa tới, cũng chưa bồi thường, sao có thể đi được?"
Dư Thanh Trạch ở một bên xem, nhướng mày. Lúc nãy, hắn ở bên ngoài nghe hán tử này sai người đi gọi biểu ca gì đó, vậy chắc là không sợ chủ bộ đại nhân.
Tổng kết mà nói, sắp có trò hay xem rồi. Dư Thanh Trạch khoanh tay, chuẩn bị xem kịch.
Cả người Vương lão bản choáng váng, khi nghe thấy báo quan, gã mới nhớ lúc nãy phu lang của gã sai nhi tử đi tìm cữu cữu của nó. Gã loáng thoáng cảm thấy hình như đây không phải là ý kiến hay, nhưng bây giờ bản thân của gã còn khó tự bảo toàn, thân thể đau đến mức đầu óc không tỉnh táo, nên không kịp ngăn cản.
Một lát sau, người của quan phủ tới, mọi người lập tức nhường ra cho bọn họ một con đường.
Chủ bộ đại nhân, Huyện úy đại nhân, cùng với mười mấy nha dịch bước vào.
Chủ bộ đại nhân vào quán, thấy phu phu Vương lão bản, một người thì hữu khí vô lực nằm trên sàn nhà, một người thì bị trói ngồi dưới đất. Ngoài ra còn có những người khác đứng tụm lại một chỗ, trong đó có ba người mặt mày bị sưng đỏ, trong những người đó, ông phát hiện còn có Dư Thanh Trạch.
Ông nhíu mày, hỏi ca ca của mình: "Sao lại thế này?"
Vương phu lang vừa thấy đệ đệ tới, hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Tiểu đệ, những người này nói chè nấm tuyết của chúng ta có độc, đánh gãy xương sườn ca phu của ngươi, còn trói ta lại. Ngươi mau đưa bọn họ đến nha môn đi, trừng trị bọn họ mạnh tay vào!"
Chủ bộ nhíu mày, nhìn một vòng, nói với Huyện úy đại nhân: "Huyện úy đại nhân, ngài xem chuyện này..."
"Chủ bộ đại nhân không cần gấp." Huyện úy đại nhân quét mắt nhìn một vòng người, hỏi: "Sao lại thế này? Mời cử ra một người giải thích."
Hán tử tiêu cục bước lên một bước, nhìn lướt qua chủ bộ, sau đó ôm quyền nói với Huyện úy: "Đại nhân minh giám, quán mì Vương Ký này bán chè nấm tuyết có độc. Đệ đệ của ta, phu lang Hồ gia và hài tử của bọn họ sau khi ăn xong đều bị trúng độc, ngài nhìn mặt, cổ và cánh tay của bọn họ xem, không biết đã biến thành cái dạng gì rồi. Đằng kia, trên bàn có chè nấm tuyết, Lý đại phu đã xác nhận thứ này thật sự có độc. Xin đại nhân minh giám, làm chủ cho nhóm thảo dân."
Nghe vậy, chủ bộ liếc mắt nhìn ba người kia, lại nhìn chè nấm tuyết và phu phu Vương lão bản, không khỏi thầm thở dài.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Huyện úy cũng xem qua từng cái, dò hỏi ba nạn nhân và Lý đại phu, có thể xem là đã hiểu đại khái tình hình.
Hắn nhìn chủ bộ, thở dài, chủ bộ lập tức nói: "Để ta hỏi thử xem."
Huyện úy đại nhân gật đầu.
Kêu Vương Minh nâng Vương lão bản dậy, chủ bộ cởi trói giúp Vương phu lang, rồi kéo bọn họ vào nhà bếp.
Hán tử tiêu cục nhướng mày, nói: "Đại nhân, có chuyện gì thì nói ở đây đi, bọn ta cũng có quyền biết."
Chủ bộ đáp: "Không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi đâu."
Nói xong, bọn họ đi vào nhà bếp, ông nhỏ giọng hỏi: "Sao các ngươi lại bán thứ này?"
Vương lão bản hừ hừ, thở dài.
Vương phu lang nhỏ giọng đáp: "Ta nghe Hoàng phu lang nói với A Hoa, Dư lão bản đã từng làm món này ở Thái phủ. Ta cảm thấy món này có thể kiếm tiền, nên mới đem ra bán." A Hoa là phu lang của chủ bộ.
Chủ bộ nhíu mày hỏi: "Sao không tìm hiểu kỹ nấm mới có độc mà đem ra bán?"
Vương phu lang nói: "Bọn họ không có nói phải dùng nấm phơi khô, chỉ nói dùng mộc nhĩ trắng thôi, Hoàng phu lang cũng không nói mộc nhĩ trắng có độc."
Vương phu lang cảm thấy mình thật xui xẻo, Hoàng phu lang nói không có chi tiết gì hết, khiến cho ông nghe không kỹ, bây giờ phải rước hoạ vào thân.. Truyện Nữ Cường
Chủ bộ thở dài: "Ta sẽ nói chuyện với Huyện úy, các ngươi chuẩn bị tiền giải quyết riêng đi, lần này ta không giúp được các ngươi."
Vương phu lang trừng mắt: "Ta nhờ A Minh gọi ngươi tới đây không phải là để nghe ngươi nói mấy lời này. Hồ gia và tiêu cục kia cũng không phải thế gia lớn gì, ngươi chỉ cần áp giải bọn họ về nha môn là được rồi."
Chủ bộ cả giận nói: "Bây giờ ngươi mà không chuẩn bị tiền, bọn họ sẽ quậy đến nha môn cho mà xem, nhiều nhân chứng như vậy, đến lúc lên công đường, ngươi cho rằng ngươi có thắng được không? Đã ăn không hết còn muốn gói đem đi, chẳng những bồi thường, mà còn phải ăn trượng hình! Còn nữa, người ta có chịu giải quyết riêng hay không mới là vấn đề!"
Vương phu lang rất bất mãn, Vương lão bản phất tay, nói: "Dựa theo những gì tiểu đệ nói mà làm đi."
Thấy Vương lão bản đồng ý, Vương phu lang bĩu môi, không nói gì nữa.
Bọn họ lại đi ra ngoài.
Chủ bộ nói bên tai Huyện úy vài câu, Huyện úy gật đầu, nói với đám người Hồ gia và tiêu cục: "Bản quan nghe báo cáo có người đến đây gây chuyện, nên đã đích thân đến xem, hoá ra là chuyện ngộ độc thức ăn. Xét thấy chè nấm tuyết có vấn đề, lão bản Vương Ký nguyện ý nhận lỗi, bồi thường tổn thất cho các ngươi, gánh vác phí trị bệnh của ba người bị hại cho đến khi khỏi hẳn. Không biết ba người bị hại có chấp nhận không?"
Ba nạn nhân im lặng, để cho người nhà của bọn họ ra mặt.
Hán tử tiêu cục cả giận nói: "Gánh vác phí trị bệnh không phải là chuyện tất nhiên sao? Mà các ngươi còn bắt đệ đệ ta phải chịu đựng khổ sở một mình sao?! Lỡ như không trị hết hoàn toàn, trên mặt để lại sẹo, hôn sự bị hủy, thì ai chịu trách nhiệm đây?! Chẳng lẽ hai nhà bọn ta không gánh vác nổi phí trị bệnh?!"
Hán tử Hồ gia cũng nói: "Đúng vậy, tiểu ca nhi nhà ta còn nhỏ, bệnh trạng cũng nghiêm trọng, lỡ như mặt bị hủy, vậy coi như cả đời con ta cũng bị hủy!"
Huyện úy đại nhân đang định hỏi bọn họ muốn bồi thường bao nhiêu mới chịu bỏ qua, Vương phu lang đột nhiên cãi lại.
Vương phu lang mắng: "Vậy còn bàn ghế của ta, chén đũa của ta, có phải các ngươi cũng nên bồi thường hay không? Ngươi đánh tướng công của ta thành như vậy, ta còn chưa bắt ngươi bồi thường, lỡ như tướng công của ta tàn phế, ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta?!"
Hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại.
Huyện úy đại nhân đau đầu, hắn nghe nói có đánh nhau nên mới dẫn người đến đây trị an, ai biết lại thành ra như vậy. Hơn nữa, hai bên, một bên là người nhà của đồng liêu, một bên thì có chứng cứ vô cùng xác thực, bị kẹp ở giữa thật khó xử. Vốn dĩ, hắn muốn đưa ra phương án hoà bình, để quán mì bồi thường chút bạc là xong việc, ai ngờ Vương phu lang lại...
Cãi nhau một hồi, Huyện úy vỗ bàn một cái, quát: "Được rồi, im lặng hết cho ta! Không muốn giải quyết riêng thì toàn bộ theo ta về nha môn, để Huyện lệnh đại nhân thăng đường xử lý!"
Hán tử tiêu cục nói: "Đến nha môn đi, bọn ta không thành vấn đề."
Nghe nói đến nha môn, Vương phu lang lập tức lúng túng, ông không muốn ăn trượng hình.
Ông không tình nguyện nói: "Không đến nha môn, không đến nha môn. Các ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
"Tiền thì bọn ta không thiếu, chúng ta đến nha môn đi."
Mọi người quay đầu lại, Triệu phu lang dẫn theo hai mươi thanh niên trẻ tuổi bước vào.
Hán tử tiêu cục và tiểu ca nhi kia thấy vậy, hai mắt sáng ngời, lập tức đi tới, kêu lên: "Cữu sao, biểu ca."
Triệu phu lang gật đầu, nhìn mặt của tiểu ca nhi, nhíu mày, đau lòng hỏi: "Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Tiểu ca nhi lập tức ủy khuất nói: "Con ngứa lắm, nhưng không dám gãi."
Triệu phu lang hỏi: "Đại phu nói như thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?"
Tiểu ca nhi gật đầu, đáp: "Nói khoảng nửa tháng mới có thể hồi phục."
"Trị được thì tốt, xem con sau này còn tham ăn nữa không! Cữu sao nói với con như thế nào, con không nhớ?"
"Cữu sao, con sai rồi."
Bên kia, chủ bộ và Huyện úy đã sớm ngây người, những người còn lại cũng ngẩn ra.
Từ khi nào Triệu phủ có ca nhi sắp gả vậy? Nhiều năm qua, không nghe nói người của tiêu cục Trấn Uy có quan hệ với Triệu phủ.
Tác giả :
Phàm Trần Phiến Diệp