Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 67: Lão Vương Cách Vách Đắc Ý
Editor: Aubrey.
Sáng hôm nay, hậu viện tiệm ăn vặt, dưới tàng cây hoa quế, Triệu phu lang và Thái lão phu lang ngồi bên bàn đá dùng điểm tâm, Triệu phu lang uống xong hai ngụm cháo, nói: "Ta nghe nói trên phố Bắc Đại vừa có một món ngọt tên là chè nấm tuyết, còn tưởng là của Dư Ký, nên đã hẹn Thái lão phu lang cùng đến đây nếm thử, không ngờ không phải ngươi."
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ nói: "Ta vốn chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ đẩy ra, nhưng lại bị người ta giành trước."
Vương Ký vừa ra mắt món mới, khiến Dư Thanh Trạch vô cùng buồn bực. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị kế hoạch trước để ra mắt món đó, nhưng lại bị đoạt trước, cảm giác hiện tại như ăn phải ruồi bọ vậy, lại còn ở cách vách, ngày nào cũng có thể chạm mặt nhau, thật sự tức chết người.
Thái lão phu lang nhíu mày nói: "Việc này trách ta, có lẽ là một trong những người đã đến tham dự hội ngắm hoa truyền ra. Aiz! Lẽ ra ta nên dặn dò bọn họ trước mới phải."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, an ủi Thái lão phu lang: "Lão phu lang, việc này sao có thể trách ngài, ngài đừng nghĩ nhiều, món đó thì ai cũng làm được. Hơn nữa, nói ra chỉ sợ ngài chê cười, ta còn muốn nhân cơ hội các vị phu lang đến tham dự hội ngắm hoa mà quảng bá món đó, đến lúc chính thức cho ra mắt thì sẽ dễ bán hơn một chút. Hiện tại, chẳng qua là người khác nhanh tay hơn ta mà thôi, ảnh hưởng không lớn."
"Ảnh hưởng không nhỏ đâu, đến lúc ngươi làm, người ta sẽ nói ngươi bắt chước, muốn đoạt khách nhân." Thái lão phu lang nhíu mày nói.
Lúc này, Mễ ca nhi cầm một chén chè nấm tuyết đi tới, nói: "Lão phu lang, ta đã mua chè nấm tuyết của Vương Ký về rồi."
Mễ ca nhi đặt chén chè lên bàn đá, bọn họ đều xem thử.
Táo đỏ, hạt sen, nấm tuyết, lại thêm một chút cẩu kỷ.
Bọn họ thấy vậy, lập tức hiểu ra.
Thái lão phu lang cầm muỗng, múc một cái nấm tuyết lên, nhìn nhìn, nói với Dư Thanh Trạch: "Quả nhiên, nguyên liệu giống hệt như lúc ở hội ngắm hoa, nhưng không đẹp bằng. Nấm tuyết này toàn để nguyên vẹn, không giống cách làm của ngươi, chắc chắn mùi vị cũng không bằng ngươi làm."
Dư Thanh Trạch làm chè nấm tuyết, sẽ cắt nấm tuyết ra thành từng mảnh nhỏ, thời gian nấu cũng lâu, nước chè được nấu thành dạng đặc sệt, đó mới thật sự là chè. Còn Vương Ký này, nấm tuyết không cắt ra, bên ngoài vẫn còn giòn, vừa nhìn là biết thời gian nấu không dài, chỉ có thể xem như canh nấm tuyết.
Triệu phu lang suy nghĩ, nói: "Như vậy, xem ra Vương Ký kia đã nghe được món này từ người nào đó, nhưng không biết nó cụ thể trông như thế nào, nên mới làm ra như thế này?"
Dư Thanh Trạch nhìn vậy cũng đã hiểu, nói: "Triệu phu lang nói đúng, muốn nấu món này thành dạng đặc sệt, cần phải có chút kỹ xảo."
Thái lão phu lang buông muỗng xuống, nói: "Ta sẽ cho người đi điều tra một chuyến, xem từ chỗ nào truyền ra."
Triệu phu lang nói: "Lão phu lang, việc này Thái phủ ra mặt không tiện, ta nghĩ nên để bên ta ra tay."
"Được, vậy làm phiền ngươi."
"Không có gì."
Sự tình đã nói xong, Thái lão phu lang nói với Mễ ca nhi: "Mễ ca nhi, đổ thứ này đi."
Mễ ca nhi kinh ngạc hỏi: "Lão phu lang, ngài không ăn sao?"
"Không phải Tiểu Dư làm thì không ăn, không yên tâm." Thái lão phu lang lắc đầu, lại dặn dò Mễ ca nhi: "Ngươi cũng không được lén ăn."
Mễ ca nhi lè lưỡi, cười đáp: "Ta biết rồi, lão phu lang." Nói xong, y cầm chén đi đổ.
Chờ Mễ ca nhi đi rồi, Dư Thanh Trạch mới nói: "Lão phu lang, Triệu phu lang, đa tạ hai người."
Thái lão phu lang phất tay, nói: "Không có gì, vốn là do ngươi giúp ta, ngược lại ta hại ngươi gặp tổn thất. Nếu thông tin là từ chỗ ta truyền ra, thì ta phải cho ngươi một công đạo."
Thái lão phu lang và Triệu phu lang đi rồi, Nhạc ca nhi mới hỏi Dư Thanh Trạch vậy sắp tới có cho ra mắt món chè nấm tuyết không. Vốn dĩ, bọn họ chuẩn bị hai ngày sau mới cho ra mắt, không ngờ hiện tại lại bị Vương Ký đoạt trước.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Xem tình hình ra sao đã."
Trước tiên cứ chờ tin tức của Triệu phu lang rồi nói sau, để lần sau cho ra mắt món mới, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng để không bị Vương Ký cắn ngược lại, ăn cắp công thức của hắn, hắn phải chuẩn bị hoàn hảo nhất có thể.
Buổi chiều, trưởng thôn đến tìm Dư Thanh Trạch, bọn họ đã thu hoạch xong hết rồi, hiện tại đang khá là rảnh rỗi, nên bọn họ muốn đến hỏi Dư Thanh Trạch tiếp theo nên làm gì. Lúc trước, Dư Thanh Trạch từng nhắc tới xe nôi, có thể làm cái đó hay không?
Nhờ bán giường lúa mà bọn họ kiếm lời được khá nhiều, bây giờ bọn họ có chút chịu không nổi trông ngóng làm vật dụng mới, kiếm thêm chút tiền. Đến lúc đó, nói không chừng, sau Tết là bọn họ sẽ có nhà mới.
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Được rồi, trong hai ngày tới ta sẽ dành thời gian vẽ bản vẽ cho ngài, chiều mốt ngài và Đại Kiện đến đây tìm ta, chúng ta sẽ thảo luận. Đến lúc đó, nếu có gì không hiểu, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể đến đây tìm ta."
Vì để mau chóng thành thân, hắn cũng phải phát triển nghề tay trái này mới được.
Đến tối, Dư Thanh Trạch vẫn dạy cho hai người Nhạc ca nhi tính toán, thừa dịp bọn họ đang luyện tập, hắn bắt đầu thiết kế bản vẽ.
Trong hai ngày, hắn không chỉ vẽ hai loại xe nôi, mà còn vẽ hai loại xe tập đi, còn vẽ cả xe goòng mà người ta thường dùng ở công trường, loại có tay cầm và tay kéo. Sẵn tiện vẽ luôn xe đẩy, chính là loại mà hắn đang xài, tuy rằng không thể co duỗi, nhưng cố định như vậy, so với tự tay khiêng đồ nặng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Đây là xe nôi, ta làm hai loại, một loại là cho người dân ở huyện thành dùng, đường phố ở đây dễ đi. Một loại khác thì làm bánh xe to hơn một chút, đáy cao một chút, dù đường ở nông thôn có lầy lội thì vẫn dùng được." Dư Thanh Trạch chỉ vào bản vẽ xe nôi, nói cho trưởng thôn và Đại Kiện nghe.
Trưởng thôn nhìn bản vẽ, gật đầu: "Được rồi, thoạt nhìn hẳn là không khó."
"Cái này là xe goòng, quan trọng nhất là phải làm sao cho cân bằng, còn phải đảm bảo các bộ phận chắc chắn, để khi đẩy, xe không bị chao đảo. Nếu không, tay cầm sẽ không có tác dụng, các ngươi có thể làm trước để thử nghiệm xem."
Đại Kiện nói: "Vậy chỉ cần làm cái xe này lớn hơn một chút thì sẽ tốt hơn?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Nếu làm quá lớn, người đẩy sẽ mất sức rất nhiều, tỉ lệ này ta đã tính kỹ rồi, đến lúc làm thử, các ngươi có thể xem xét rồi cho ra thành phẩm tốt nhất. Tóm lại, trước tiên cứ dựa theo bản vẽ này mà làm, chừng nào bắt tay vào làm rồi hẵng điều chỉnh cụ thể."
"Được." Trưởng thôn gật đầu.
Đại Kiện lại hỏi: "Dư đại ca, còn máy tuốt lúa đạp bằng chân và máy hút lúa mà ngươi đã từng nói đâu? Ta đặc biệt có hứng thú với hai thứ đó."
Dư Thanh Trạch đáp: "Hai loại này khá là phức tạp, ta phải ngẫm lại thật kỹ, chờ ta vẽ xong, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Được rồi." Đại Kiện nói.
Trong lúc vẽ xe goòng, Dư Thanh Trạch có nghĩ tới xe ba gác đẩy bằng tay, nhưng loại xe này có trọng lượng khá lớn, phải chế tạo bằng sắt chứ không thể dùng gỗ, nên cần có sự hỗ trợ của thợ rèn. Trong thành có rất nhiều tiểu thương, thường xuyên bày ra rất nhiều hàng hoá, nếu dùng loại xe này thì sẽ tiện hơn.
Nghĩ đến là làm, tiễn hai cha con trưởng thôn xong, Dư Thanh Trạch mang bản vẽ đến tìm một thợ rèn mà hắn thường đặt đồ ở đó hỏi thử.
Thợ rèn cũng là một người thông minh, sau khi nghe Dư Thanh Trạch nói, hắn còn gọi ông ra sau hậu viện, hai người bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng cũng đạt thành hợp tác.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu lão bản đến tiệm ăn vặt, sau chuyện của Vương Ký, Vương Đại Bàn gặp ông còn đắc ý lên mặt, Lưu lão bản vô cùng tức giận mà liếc xéo gã một cái.
"Ngươi phải nhìn cái bản mặt của ông ta, ta nhìn tới là tức." Hậu viện tiệm ăn vặt, Lưu lão bản trừng mắt cả giận nói, vô cùng bực mình.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Lão ca, ngươi sinh khí cũng vô dụng, đã như vậy rồi, chúng ta đành phải chấp nhận thôi."
Lưu lão bản trừng hắn, hỏi: "Ngươi không nghĩ biện pháp?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Ta đang chờ tin."
"Tin gì?" Lưu lão bản lại gần nhỏ giọng hỏi.
Dư Thanh Trạch đang định nói, thì thấy Triệu quản gia tới.
"Triệu quản gia, có tin rồi sao?" Dư Thanh Trạch vừa thấy ông, lập tức tiếp đón.
Triệu quản gia gật đầu, nhìn Lưu lão bản.
Dư Thanh Trạch nói: "Không sao đâu, là người một nhà."
Lúc này Triệu quản gia mới nói: "Là Hoàng phu lang ở thành đông."
Dư Thanh Trạch nghi hoặc, hỏi: "Hoàng phu lang? Vương lão bản có quen với ngài ấy?"
Triệu quản gia lắc đầu, nói: "Không phải, Hoàng phu lang là bằng hữu thân thiết với phu lang của chủ bộ đại nhân, cảm tình rất tốt. Mà chủ bộ đại nhân, không biết các ngươi có biết hay không, là *tiểu cựu tử của Vương lão bản."
*tiểu cựu tử: em vợ.
Nghe là phu lang của chủ bộ đại nhân, Lưu lão bản và Dư Thanh Trạch đều hiểu ra.
"Hoá ra là vậy." Dư Thanh Trạch bừng tỉnh nói.
Triệu quản gia gật đầu, nói: "Nghe nói là Hoàng phu lang đến nhà của chủ bộ đại nhân để tìm phu lang của chủ bộ đại nhân nói chuyện phím, vừa khéo lại bị phu lang của Vương lão bản nghe được."
Dư Thanh Trạch, Lưu lão bản: "..."
Có một tầng quan hệ như vậy, bị Vương Ký ở bên kia biết chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng chuyện này cũng thật là trùng hợp. Nếu đợi thêm mấy ngày nữa, tiệm ăn vặt cho ra mắt chè nấm tuyết, sau đó bị gã biết thì cũng chẳng sao cả.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ thở dài, nói: "Aiz! Đây là vận khí của ta, không trách ai được."
Lưu lão bản an ủi hắn: "Không có việc gì, chắc chắn hắn làm không bằng ngươi, ngươi cứ đẩy ra đi, có sự so sánh, khách nhân sẽ tự khắc đông lên thôi."
"Aiz! Hy vọng vậy." Dư Thanh Trạch thở dài, đáp.
Cứ như thế, hai ngày trôi qua.
Dư Thanh Trạch vừa trông tiệm ăn vặt, vừa lo thiết kế bản vẽ, rất bận.
Hắn tính đổi chè nấm tuyết vốn định đẩy ra thành nấm tuyết xào, nấm tuyết xào trứng, nấm tuyết xào thịt heo, nấm tuyết xào rau, có thể xào với mấy thứ khác, hẳn là cũng rất được hoan nghênh. Đặc biệt là giờ ăn trưa, những món này có thể lấp đầy bụng, chắc sẽ bán rất chạy.
Hơn nữa, nếu đem đi xào, Dư Thanh Trạch có thể xào được rất nhiều trong một lần, rồi để ở đại sảnh bán là được, bớt việc.
Cách vách, mấy ngày nay, Vương lão bản vô cùng đắc ý hớn hở, cả ngày đều cười tủm tỉm.
Nhờ có bánh ướt mà gã kéo được không ít khách quen của Dư Ký, còn có món chè nấm tuyết sau khi được đẩy ra thì rất được hoan nghênh, đặc biệt là các ca nhi.
Nhờ có hai món ăn đặc biệt này, thu nhập của quán mì từ ba phần bay lên thành sáu phần.
Nhìn quán mì dần dần có khởi sắc, trong lòng Vương lão bản vô cùng mỹ mãn. Ngay cả đối thủ một mất một còn là Lưu Lương Bình liếc gã một cái, gã cũng không thèm so đo.
"Cha, loại mộc nhĩ trắng này sắp hết rồi." Nhi tử của Vương lão bản đi vào bếp, nói với cha hắn.
"Đủ dùng trong hôm nay không?" Vương lão bản hỏi.
Nhi tử của gã nhìn nấm tuyết đang ngâm trong bồn, gật đầu đáp: "Miễn cưỡng đủ dùng."
Nghe vậy, Vương lão bản nói: "Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai Thổ Căn sẽ mang đến thêm, chắc chắn kịp."
"Vậy là tốt rồi."
Sáng hôm nay, hậu viện tiệm ăn vặt, dưới tàng cây hoa quế, Triệu phu lang và Thái lão phu lang ngồi bên bàn đá dùng điểm tâm, Triệu phu lang uống xong hai ngụm cháo, nói: "Ta nghe nói trên phố Bắc Đại vừa có một món ngọt tên là chè nấm tuyết, còn tưởng là của Dư Ký, nên đã hẹn Thái lão phu lang cùng đến đây nếm thử, không ngờ không phải ngươi."
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ nói: "Ta vốn chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ đẩy ra, nhưng lại bị người ta giành trước."
Vương Ký vừa ra mắt món mới, khiến Dư Thanh Trạch vô cùng buồn bực. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị kế hoạch trước để ra mắt món đó, nhưng lại bị đoạt trước, cảm giác hiện tại như ăn phải ruồi bọ vậy, lại còn ở cách vách, ngày nào cũng có thể chạm mặt nhau, thật sự tức chết người.
Thái lão phu lang nhíu mày nói: "Việc này trách ta, có lẽ là một trong những người đã đến tham dự hội ngắm hoa truyền ra. Aiz! Lẽ ra ta nên dặn dò bọn họ trước mới phải."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, an ủi Thái lão phu lang: "Lão phu lang, việc này sao có thể trách ngài, ngài đừng nghĩ nhiều, món đó thì ai cũng làm được. Hơn nữa, nói ra chỉ sợ ngài chê cười, ta còn muốn nhân cơ hội các vị phu lang đến tham dự hội ngắm hoa mà quảng bá món đó, đến lúc chính thức cho ra mắt thì sẽ dễ bán hơn một chút. Hiện tại, chẳng qua là người khác nhanh tay hơn ta mà thôi, ảnh hưởng không lớn."
"Ảnh hưởng không nhỏ đâu, đến lúc ngươi làm, người ta sẽ nói ngươi bắt chước, muốn đoạt khách nhân." Thái lão phu lang nhíu mày nói.
Lúc này, Mễ ca nhi cầm một chén chè nấm tuyết đi tới, nói: "Lão phu lang, ta đã mua chè nấm tuyết của Vương Ký về rồi."
Mễ ca nhi đặt chén chè lên bàn đá, bọn họ đều xem thử.
Táo đỏ, hạt sen, nấm tuyết, lại thêm một chút cẩu kỷ.
Bọn họ thấy vậy, lập tức hiểu ra.
Thái lão phu lang cầm muỗng, múc một cái nấm tuyết lên, nhìn nhìn, nói với Dư Thanh Trạch: "Quả nhiên, nguyên liệu giống hệt như lúc ở hội ngắm hoa, nhưng không đẹp bằng. Nấm tuyết này toàn để nguyên vẹn, không giống cách làm của ngươi, chắc chắn mùi vị cũng không bằng ngươi làm."
Dư Thanh Trạch làm chè nấm tuyết, sẽ cắt nấm tuyết ra thành từng mảnh nhỏ, thời gian nấu cũng lâu, nước chè được nấu thành dạng đặc sệt, đó mới thật sự là chè. Còn Vương Ký này, nấm tuyết không cắt ra, bên ngoài vẫn còn giòn, vừa nhìn là biết thời gian nấu không dài, chỉ có thể xem như canh nấm tuyết.
Triệu phu lang suy nghĩ, nói: "Như vậy, xem ra Vương Ký kia đã nghe được món này từ người nào đó, nhưng không biết nó cụ thể trông như thế nào, nên mới làm ra như thế này?"
Dư Thanh Trạch nhìn vậy cũng đã hiểu, nói: "Triệu phu lang nói đúng, muốn nấu món này thành dạng đặc sệt, cần phải có chút kỹ xảo."
Thái lão phu lang buông muỗng xuống, nói: "Ta sẽ cho người đi điều tra một chuyến, xem từ chỗ nào truyền ra."
Triệu phu lang nói: "Lão phu lang, việc này Thái phủ ra mặt không tiện, ta nghĩ nên để bên ta ra tay."
"Được, vậy làm phiền ngươi."
"Không có gì."
Sự tình đã nói xong, Thái lão phu lang nói với Mễ ca nhi: "Mễ ca nhi, đổ thứ này đi."
Mễ ca nhi kinh ngạc hỏi: "Lão phu lang, ngài không ăn sao?"
"Không phải Tiểu Dư làm thì không ăn, không yên tâm." Thái lão phu lang lắc đầu, lại dặn dò Mễ ca nhi: "Ngươi cũng không được lén ăn."
Mễ ca nhi lè lưỡi, cười đáp: "Ta biết rồi, lão phu lang." Nói xong, y cầm chén đi đổ.
Chờ Mễ ca nhi đi rồi, Dư Thanh Trạch mới nói: "Lão phu lang, Triệu phu lang, đa tạ hai người."
Thái lão phu lang phất tay, nói: "Không có gì, vốn là do ngươi giúp ta, ngược lại ta hại ngươi gặp tổn thất. Nếu thông tin là từ chỗ ta truyền ra, thì ta phải cho ngươi một công đạo."
Thái lão phu lang và Triệu phu lang đi rồi, Nhạc ca nhi mới hỏi Dư Thanh Trạch vậy sắp tới có cho ra mắt món chè nấm tuyết không. Vốn dĩ, bọn họ chuẩn bị hai ngày sau mới cho ra mắt, không ngờ hiện tại lại bị Vương Ký đoạt trước.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Xem tình hình ra sao đã."
Trước tiên cứ chờ tin tức của Triệu phu lang rồi nói sau, để lần sau cho ra mắt món mới, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng để không bị Vương Ký cắn ngược lại, ăn cắp công thức của hắn, hắn phải chuẩn bị hoàn hảo nhất có thể.
Buổi chiều, trưởng thôn đến tìm Dư Thanh Trạch, bọn họ đã thu hoạch xong hết rồi, hiện tại đang khá là rảnh rỗi, nên bọn họ muốn đến hỏi Dư Thanh Trạch tiếp theo nên làm gì. Lúc trước, Dư Thanh Trạch từng nhắc tới xe nôi, có thể làm cái đó hay không?
Nhờ bán giường lúa mà bọn họ kiếm lời được khá nhiều, bây giờ bọn họ có chút chịu không nổi trông ngóng làm vật dụng mới, kiếm thêm chút tiền. Đến lúc đó, nói không chừng, sau Tết là bọn họ sẽ có nhà mới.
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Được rồi, trong hai ngày tới ta sẽ dành thời gian vẽ bản vẽ cho ngài, chiều mốt ngài và Đại Kiện đến đây tìm ta, chúng ta sẽ thảo luận. Đến lúc đó, nếu có gì không hiểu, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể đến đây tìm ta."
Vì để mau chóng thành thân, hắn cũng phải phát triển nghề tay trái này mới được.
Đến tối, Dư Thanh Trạch vẫn dạy cho hai người Nhạc ca nhi tính toán, thừa dịp bọn họ đang luyện tập, hắn bắt đầu thiết kế bản vẽ.
Trong hai ngày, hắn không chỉ vẽ hai loại xe nôi, mà còn vẽ hai loại xe tập đi, còn vẽ cả xe goòng mà người ta thường dùng ở công trường, loại có tay cầm và tay kéo. Sẵn tiện vẽ luôn xe đẩy, chính là loại mà hắn đang xài, tuy rằng không thể co duỗi, nhưng cố định như vậy, so với tự tay khiêng đồ nặng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Đây là xe nôi, ta làm hai loại, một loại là cho người dân ở huyện thành dùng, đường phố ở đây dễ đi. Một loại khác thì làm bánh xe to hơn một chút, đáy cao một chút, dù đường ở nông thôn có lầy lội thì vẫn dùng được." Dư Thanh Trạch chỉ vào bản vẽ xe nôi, nói cho trưởng thôn và Đại Kiện nghe.
Trưởng thôn nhìn bản vẽ, gật đầu: "Được rồi, thoạt nhìn hẳn là không khó."
"Cái này là xe goòng, quan trọng nhất là phải làm sao cho cân bằng, còn phải đảm bảo các bộ phận chắc chắn, để khi đẩy, xe không bị chao đảo. Nếu không, tay cầm sẽ không có tác dụng, các ngươi có thể làm trước để thử nghiệm xem."
Đại Kiện nói: "Vậy chỉ cần làm cái xe này lớn hơn một chút thì sẽ tốt hơn?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Nếu làm quá lớn, người đẩy sẽ mất sức rất nhiều, tỉ lệ này ta đã tính kỹ rồi, đến lúc làm thử, các ngươi có thể xem xét rồi cho ra thành phẩm tốt nhất. Tóm lại, trước tiên cứ dựa theo bản vẽ này mà làm, chừng nào bắt tay vào làm rồi hẵng điều chỉnh cụ thể."
"Được." Trưởng thôn gật đầu.
Đại Kiện lại hỏi: "Dư đại ca, còn máy tuốt lúa đạp bằng chân và máy hút lúa mà ngươi đã từng nói đâu? Ta đặc biệt có hứng thú với hai thứ đó."
Dư Thanh Trạch đáp: "Hai loại này khá là phức tạp, ta phải ngẫm lại thật kỹ, chờ ta vẽ xong, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Được rồi." Đại Kiện nói.
Trong lúc vẽ xe goòng, Dư Thanh Trạch có nghĩ tới xe ba gác đẩy bằng tay, nhưng loại xe này có trọng lượng khá lớn, phải chế tạo bằng sắt chứ không thể dùng gỗ, nên cần có sự hỗ trợ của thợ rèn. Trong thành có rất nhiều tiểu thương, thường xuyên bày ra rất nhiều hàng hoá, nếu dùng loại xe này thì sẽ tiện hơn.
Nghĩ đến là làm, tiễn hai cha con trưởng thôn xong, Dư Thanh Trạch mang bản vẽ đến tìm một thợ rèn mà hắn thường đặt đồ ở đó hỏi thử.
Thợ rèn cũng là một người thông minh, sau khi nghe Dư Thanh Trạch nói, hắn còn gọi ông ra sau hậu viện, hai người bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng cũng đạt thành hợp tác.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu lão bản đến tiệm ăn vặt, sau chuyện của Vương Ký, Vương Đại Bàn gặp ông còn đắc ý lên mặt, Lưu lão bản vô cùng tức giận mà liếc xéo gã một cái.
"Ngươi phải nhìn cái bản mặt của ông ta, ta nhìn tới là tức." Hậu viện tiệm ăn vặt, Lưu lão bản trừng mắt cả giận nói, vô cùng bực mình.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Lão ca, ngươi sinh khí cũng vô dụng, đã như vậy rồi, chúng ta đành phải chấp nhận thôi."
Lưu lão bản trừng hắn, hỏi: "Ngươi không nghĩ biện pháp?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Ta đang chờ tin."
"Tin gì?" Lưu lão bản lại gần nhỏ giọng hỏi.
Dư Thanh Trạch đang định nói, thì thấy Triệu quản gia tới.
"Triệu quản gia, có tin rồi sao?" Dư Thanh Trạch vừa thấy ông, lập tức tiếp đón.
Triệu quản gia gật đầu, nhìn Lưu lão bản.
Dư Thanh Trạch nói: "Không sao đâu, là người một nhà."
Lúc này Triệu quản gia mới nói: "Là Hoàng phu lang ở thành đông."
Dư Thanh Trạch nghi hoặc, hỏi: "Hoàng phu lang? Vương lão bản có quen với ngài ấy?"
Triệu quản gia lắc đầu, nói: "Không phải, Hoàng phu lang là bằng hữu thân thiết với phu lang của chủ bộ đại nhân, cảm tình rất tốt. Mà chủ bộ đại nhân, không biết các ngươi có biết hay không, là *tiểu cựu tử của Vương lão bản."
*tiểu cựu tử: em vợ.
Nghe là phu lang của chủ bộ đại nhân, Lưu lão bản và Dư Thanh Trạch đều hiểu ra.
"Hoá ra là vậy." Dư Thanh Trạch bừng tỉnh nói.
Triệu quản gia gật đầu, nói: "Nghe nói là Hoàng phu lang đến nhà của chủ bộ đại nhân để tìm phu lang của chủ bộ đại nhân nói chuyện phím, vừa khéo lại bị phu lang của Vương lão bản nghe được."
Dư Thanh Trạch, Lưu lão bản: "..."
Có một tầng quan hệ như vậy, bị Vương Ký ở bên kia biết chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng chuyện này cũng thật là trùng hợp. Nếu đợi thêm mấy ngày nữa, tiệm ăn vặt cho ra mắt chè nấm tuyết, sau đó bị gã biết thì cũng chẳng sao cả.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ thở dài, nói: "Aiz! Đây là vận khí của ta, không trách ai được."
Lưu lão bản an ủi hắn: "Không có việc gì, chắc chắn hắn làm không bằng ngươi, ngươi cứ đẩy ra đi, có sự so sánh, khách nhân sẽ tự khắc đông lên thôi."
"Aiz! Hy vọng vậy." Dư Thanh Trạch thở dài, đáp.
Cứ như thế, hai ngày trôi qua.
Dư Thanh Trạch vừa trông tiệm ăn vặt, vừa lo thiết kế bản vẽ, rất bận.
Hắn tính đổi chè nấm tuyết vốn định đẩy ra thành nấm tuyết xào, nấm tuyết xào trứng, nấm tuyết xào thịt heo, nấm tuyết xào rau, có thể xào với mấy thứ khác, hẳn là cũng rất được hoan nghênh. Đặc biệt là giờ ăn trưa, những món này có thể lấp đầy bụng, chắc sẽ bán rất chạy.
Hơn nữa, nếu đem đi xào, Dư Thanh Trạch có thể xào được rất nhiều trong một lần, rồi để ở đại sảnh bán là được, bớt việc.
Cách vách, mấy ngày nay, Vương lão bản vô cùng đắc ý hớn hở, cả ngày đều cười tủm tỉm.
Nhờ có bánh ướt mà gã kéo được không ít khách quen của Dư Ký, còn có món chè nấm tuyết sau khi được đẩy ra thì rất được hoan nghênh, đặc biệt là các ca nhi.
Nhờ có hai món ăn đặc biệt này, thu nhập của quán mì từ ba phần bay lên thành sáu phần.
Nhìn quán mì dần dần có khởi sắc, trong lòng Vương lão bản vô cùng mỹ mãn. Ngay cả đối thủ một mất một còn là Lưu Lương Bình liếc gã một cái, gã cũng không thèm so đo.
"Cha, loại mộc nhĩ trắng này sắp hết rồi." Nhi tử của Vương lão bản đi vào bếp, nói với cha hắn.
"Đủ dùng trong hôm nay không?" Vương lão bản hỏi.
Nhi tử của gã nhìn nấm tuyết đang ngâm trong bồn, gật đầu đáp: "Miễn cưỡng đủ dùng."
Nghe vậy, Vương lão bản nói: "Vậy được rồi, sáng sớm ngày mai Thổ Căn sẽ mang đến thêm, chắc chắn kịp."
"Vậy là tốt rồi."
Tác giả :
Phàm Trần Phiến Diệp