Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 162: Phiên Ngoại: Nỗi Khổ Tâm Của Bé Nhị Đản
Editor: Aubrey.
Từ khi bé Nhị Đản còn trong bụng A ma, đã là bảo bối quý giá nhất trong nhà. Được cha và A ma yêu, thái gia gia thương, tiểu cữu cữu và tiểu thúc thúc sủng.
Dáng dấp đáng yêu, cái đầu tròn tròn, một cặp mắt vừa to vừa sáng, đôi tay mũm mĩm, vô cùng khả ái. Không chỉ có trưởng bối trong nhà yêu thương, mà các thúc thúc, thúc sao và các vị khách trong tiệm thấy bé là sẽ muốn chọc.
Cũng là những tình huống như vậy, đến khi bé hai tuổi, đã phát sinh biến hoá vi diệu. Lần đầu tiên trong đời, bé cảm nhận được nguy cơ.
Ban đầu là cha không cho bé quấn lấy A ma, mỗi lần bé nhào vào lòng A ma nũng nịu, muốn ôm hôn là chắc chắn sẽ có người chạy đến ngăn bé lại.
Cho dù bé thành công, một lát sau cũng sẽ có người đến ôm bé từ trong lòng A ma đi. Có lúc là cha bé, lúc thì tiểu cữu cữu hoặc tiểu thúc thúc, nếu không là thái gia gia. Tóm lại, lúc nào cũng có người ngăn cản bé thân cận với A ma.
Dù cho bé khóc lóc, làm nũng cũng vô dụng.
Toàn là người xấu, thật sự rất xấu.
Ban đầu, bé chỉ cảm thấy kỳ lạ, mà không biết nguyên nhân là gì.
Đến một ngày, một thúc sao đến tiệm ăn vặt ăn điểm tâm nói với bé: “Nhị Đản, A ma của con sắp sinh đệ đệ rồi, sau này sẽ không thương con nữa, chỉ thương đệ đệ của con thôi. Ôi, con sẽ ra sao đây?”
Bé Nhị Đản đang ngồi trên chiếu dưới mái hiên ở hậu viện chơi ngựa gỗ với bé Dâm Bụt, nghe nói như thế, bé dừng lại. Nhìn thúc sao kia, cặp mắt to tròn mờ mịt, hỏi: “Đệ đệ?”
“Đúng thế, đệ đệ.”
Bé Nhị Đản trừng mắt, hoang mang nói: “Không có, đệ đệ.”
Bé Dâm Bụt nói: “Ta có đệ đệ, đang ở bên kia.”
“Đúng rồi, bé Dâm Bụt có đệ đệ, sắp tới con cũng sẽ có đệ đệ, bây giờ nó đang ở trong bụng A ma của con. Nửa năm sau sẽ sinh ra, một bé con nhỏ, giống như bé con đang nằm trong lòng Sướng thúc sao vậy. Chờ nó ra đời, A ma của con sẽ không thương con nữa.”
Nghe A ma không thương mình, nhớ lại gần đây A ma không còn ôm mình, trong mắt Nhị Đản dâng lên hơi nước. Bé nhìn theo ngón tay của thúc sao, thấy Sướng thúc sao đang ôm một đứa bé ngồi bên bàn đá, đang cho bé con uống sữa gạo.
Nhị Đản đứng lên, cầm ngựa gỗ nhỏ yêu dấu của mình đi đến bên cạnh Sướng thúc sao, nhìn chằm chằm Tiểu Mao Mao.
Mao Mao là đệ đệ của Dâm Bụt, gần đây Sướng thúc sao chỉ toàn ôm bé, không ôm Dâm Bụt. Vậy nếu như mình có đệ đệ, A ma sẽ chỉ ôm đệ đệ, không ôm mình?
Nhị Đản nhìn Mao Mao, lại nhìn Dâm Bụt, cảm thấy ủy khuất, hai mắt bé đỏ lên.
Càng nghĩ càng thương tâm.
“Nhị Đản, sao vậy?” Sướng ca nhi thấy Nhị Đản sắp khóc, quan tâm hỏi.
Nhị Đản không trả lời.
Lúc này, A ma của bé bưng điểm tâm đến hậu viện, Nhị Đản vừa thấy A ma, thả ngựa gỗ xuống đất, chạy vọt tới, ôm lấy chân A ma, khóc thảm thiết.
“Oa!!!”
Bé Dâm Bụt thấy Nhị Đản khóc, cầm đồ chơi chạy về kéo áo A ma, hoang mang nhìn Nhị Đản.
Nhạc ca nhi kinh ngạc, đang yên đang lành, y chỉ mới đi ra ngoài một lát, sao con lại khóc rồi?
“Con ngoan, sao vậy?” Tay trái của y bưng đồ ăn, Nhạc ca nhi ngồi xổm xuống, tay phải ôm con, đi đến bàn đá ngồi xuống. Ôm Nhị Đản đang khóc bù lu bùa loa lên đùi, hôn lên mặt bé một cái, hỏi: “Bảo bối, sao con khóc?”
Hai tay Nhị Đản ôm chặt cổ A ma, vừa khóc vừa nói: “Hức, không cần. A ma, không cần…”
“Con không cần gì?” Nhạc ca nhi kiên nhẫn hỏi, nhìn sang Sướng ca nhi.
Sướng ca nhi lắc đầu, y cũng không biết tại sao Nhị Đản khóc. Đến khi y trông thấy một vị khách đang bối rối đứng ở bên kia, y nghĩ chắc là người này biết.
“Không, không cần, đệ đệ đâu. Oa…” Nhị Đản khóc đến mức cả mặt đỏ lên, nước mắt nước mũi tèm lem, trông vô cùng đáng thương.
Nhạc ca nhi: “…”
Sướng ca nhi: “…”
Vị khách bên kia thấy mình hù bé sợ đến khóc, đi tới nói xin lỗi: “Thật vô ý quá, vốn chỉ muốn chọc nó một chút, không ngờ lại làm nó sợ.”
Nhạc ca nhi hỏi ông: “Đường phu lang, ngài nói gì với con của ta vậy?”
Đường phu lang dở khóc dở cười, cười đáp: “Aiz! Ta chỉ nói chờ đệ đệ của nó ra đời, ngươi sẽ không thương nó nữa.”
Sướng ca nhi hết nói nổi với ông: “Đường phu lang, nó còn nhỏ, sao có thể nói với trẻ con như vậy?”
Lúc nào cũng có người nói với con nít như vậy, lúc trước y mang thai con thứ hai, cũng có người nói với Dâm Bụt như vậy. Lúc đó, bé Dâm Bụt bất an suốt một thời gian dài, bọn họ rất cực khổ mới dỗ được bé. Thậm chí đến tận bây giờ, vẫn có người nói với Dâm Bụt là bé có đệ đệ, y sẽ không thương bé nữa, lần nào nghe vậy y cũng muốn trực tiếp xông lên đánh người.
“Aiz! Ta chỉ chọc nó thôi, không ngờ nó sợ quá mà khóc…”
Nhạc ca nhi nghe không nổi nữa, mặc kệ có đắc tội với khách hay không, y giận tái mặt, nói thẳng: “Đường phu lang, đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, sẽ coi lời người lớn nói là thật, không thể coi là đùa mà nói như vậy được. Hi vọng sau này ngươi đừng lại gần con ta nữa.”
Ngữ khí của y nặng nề, sắc mặt nghiêm túc, Đường phu lang nghe vậy, cảm thấy rất mất mặt, xin lỗi một tiếng rồi đi.
Người đi rồi, Nhạc ca nhi ôm Nhị Đản hôn một cái, vừa lau nước mắt cho bé, vừa an ủi: “Bảo bối đừng khóc, A ma thương con nhất nhà. Bảo bối ngoan, nín đi con.”
Sướng ca nhi cũng dừng cho Mao Mao uống sữa, sợ Dâm Bụt cũng bị ảnh hưởng, y hôn lên mặt bé một cái: “A ma cũng rất yêu bảo bối.”
Bé Dâm Bụt chen vào lòng A ma, nghe A ma nói, bé cũng hôn lên mặt A ma. Lúc trước, bé đã trải qua chuyện này rồi, cũng đã được dỗ dành, biết cả nhà ai cũng thương bé, cha và A ma đều thương mình. Hơn nữa, bé cũng rất thích chơi với đệ đệ, dù đệ đệ vẫn chưa chơi đồ chơi với bé được, chỉ biết thổi bong bóng, bắt tay, chẹp miệng cười thôi.
Bên này, Nhị Đản ngẩng đầu, cặp mắt đỏ ửng, ra yêu cầu: “Không cần, đệ đệ.”
Nhạc ca nhi nói: “Đệ đệ rất tốt, sau này có thể chơi với con, chơi ngựa gỗ nhỏ, chơi ná cao su, đá cầu. Con có muốn có người chơi với mình không?”
Nhị Đản hức một cái, gật đầu nói: “Muốn.”
“Sau này đệ đệ lớn lên sẽ chơi với con, con có chịu không?”
Nhị Đản vẫn chưa quên lời đe doạ vừa rồi, lắc đầu nói: “Không cần đệ đệ.”
“Nếu không có đệ đệ, con chỉ có thể chơi một mình.”
Nhị Đản không chịu, lại méo miệng muốn khóc.
Nhạc ca nhi hôn bé một cái, dụ dỗ: “Con nhìn xem, Dâm Bụt ca ca cũng có đệ đệ, có phải đệ đệ rất đáng yêu không? Không phải con từng muốn ôm nó sao?”
Nhị Đản nhìn Mao Mao, có chút xoắn xuýt, Dâm Bụt có đệ đệ, mình cũng sẽ có đệ đệ.
Sướng ca nhi ôm Mao Mao lại gần, để Nhị Đản nhìn bé: “Nhị Đản, con nhìn này, Mao Mao đang cười, muốn được chơi với các ca ca.”
Nhị Đản nhìn Mao Mao, bé con đang cười với bé, còn liên tục kêu a a, không biết đang nói gì.
“Mao Mao, hức, nói gì vậy?”
Sướng ca nhi đáp: “Mao Mao nói ‘chờ ta trưởng thành, sẽ chơi với Nhị Đản ca ca và đệ đệ’“.
Nhị Đản nghe vậy, nhìn Mao Mao, Mao Mao nhỏ đang cười với bé. Bé buông cổ A ma ra, nghiêng người nắm lấy tay của Mao Mao.
Mao Mao nắm chặt tay Nhị Đản, dùng sức nắm. Thấy mình chụp được tay của bé, bé con hưng phấn, toét miệng cười ha ha, xem ra rất vui vẻ.
Thấy Mao Mao cười, cuối cùng Nhị Đản cũng nín khóc, cười theo.
Bé Dâm Bụt lại gần Nhạc ca nhi, cầm con chim đồ chơi của mình chọt chọt mông Nhị Đản, non nớt nói: “Đản Đản, cho ngươi chơi…”
Nhị Đản trượt xuống từ trong lòng A ma, cầm đồ chơi của Dâm Bụt. Sau đó, bé chạy đi lụm lại ngựa gỗ, nhét vào tay Dâm Bụt: “Cho ngươi, ngựa nhỏ.”
Hai đứa trẻ trao đổi đồ chơi với nhau, cùng ngồi xổm xuống chơi đồ chơi.
Một lát sau, Nhị Đản ngẩng đầu, hỏi A ma: “A ma, đệ đệ đâu?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, nở nụ cười, đặt tay lên bụng, đáp: “Vẫn còn ở trong bụng A ma, nửa năm sau sẽ cho tụi con chơi với nhau, có chịu không?”
Nhị Đản nghiêng đầu nhìn bụng của A ma, suy nghĩ, gật đầu nói: “Dạ, con muốn đệ đệ.”
_._._._
Từ khi bé Nhị Đản còn trong bụng A ma, đã là bảo bối quý giá nhất trong nhà. Được cha và A ma yêu, thái gia gia thương, tiểu cữu cữu và tiểu thúc thúc sủng.
Dáng dấp đáng yêu, cái đầu tròn tròn, một cặp mắt vừa to vừa sáng, đôi tay mũm mĩm, vô cùng khả ái. Không chỉ có trưởng bối trong nhà yêu thương, mà các thúc thúc, thúc sao và các vị khách trong tiệm thấy bé là sẽ muốn chọc.
Cũng là những tình huống như vậy, đến khi bé hai tuổi, đã phát sinh biến hoá vi diệu. Lần đầu tiên trong đời, bé cảm nhận được nguy cơ.
Ban đầu là cha không cho bé quấn lấy A ma, mỗi lần bé nhào vào lòng A ma nũng nịu, muốn ôm hôn là chắc chắn sẽ có người chạy đến ngăn bé lại.
Cho dù bé thành công, một lát sau cũng sẽ có người đến ôm bé từ trong lòng A ma đi. Có lúc là cha bé, lúc thì tiểu cữu cữu hoặc tiểu thúc thúc, nếu không là thái gia gia. Tóm lại, lúc nào cũng có người ngăn cản bé thân cận với A ma.
Dù cho bé khóc lóc, làm nũng cũng vô dụng.
Toàn là người xấu, thật sự rất xấu.
Ban đầu, bé chỉ cảm thấy kỳ lạ, mà không biết nguyên nhân là gì.
Đến một ngày, một thúc sao đến tiệm ăn vặt ăn điểm tâm nói với bé: “Nhị Đản, A ma của con sắp sinh đệ đệ rồi, sau này sẽ không thương con nữa, chỉ thương đệ đệ của con thôi. Ôi, con sẽ ra sao đây?”
Bé Nhị Đản đang ngồi trên chiếu dưới mái hiên ở hậu viện chơi ngựa gỗ với bé Dâm Bụt, nghe nói như thế, bé dừng lại. Nhìn thúc sao kia, cặp mắt to tròn mờ mịt, hỏi: “Đệ đệ?”
“Đúng thế, đệ đệ.”
Bé Nhị Đản trừng mắt, hoang mang nói: “Không có, đệ đệ.”
Bé Dâm Bụt nói: “Ta có đệ đệ, đang ở bên kia.”
“Đúng rồi, bé Dâm Bụt có đệ đệ, sắp tới con cũng sẽ có đệ đệ, bây giờ nó đang ở trong bụng A ma của con. Nửa năm sau sẽ sinh ra, một bé con nhỏ, giống như bé con đang nằm trong lòng Sướng thúc sao vậy. Chờ nó ra đời, A ma của con sẽ không thương con nữa.”
Nghe A ma không thương mình, nhớ lại gần đây A ma không còn ôm mình, trong mắt Nhị Đản dâng lên hơi nước. Bé nhìn theo ngón tay của thúc sao, thấy Sướng thúc sao đang ôm một đứa bé ngồi bên bàn đá, đang cho bé con uống sữa gạo.
Nhị Đản đứng lên, cầm ngựa gỗ nhỏ yêu dấu của mình đi đến bên cạnh Sướng thúc sao, nhìn chằm chằm Tiểu Mao Mao.
Mao Mao là đệ đệ của Dâm Bụt, gần đây Sướng thúc sao chỉ toàn ôm bé, không ôm Dâm Bụt. Vậy nếu như mình có đệ đệ, A ma sẽ chỉ ôm đệ đệ, không ôm mình?
Nhị Đản nhìn Mao Mao, lại nhìn Dâm Bụt, cảm thấy ủy khuất, hai mắt bé đỏ lên.
Càng nghĩ càng thương tâm.
“Nhị Đản, sao vậy?” Sướng ca nhi thấy Nhị Đản sắp khóc, quan tâm hỏi.
Nhị Đản không trả lời.
Lúc này, A ma của bé bưng điểm tâm đến hậu viện, Nhị Đản vừa thấy A ma, thả ngựa gỗ xuống đất, chạy vọt tới, ôm lấy chân A ma, khóc thảm thiết.
“Oa!!!”
Bé Dâm Bụt thấy Nhị Đản khóc, cầm đồ chơi chạy về kéo áo A ma, hoang mang nhìn Nhị Đản.
Nhạc ca nhi kinh ngạc, đang yên đang lành, y chỉ mới đi ra ngoài một lát, sao con lại khóc rồi?
“Con ngoan, sao vậy?” Tay trái của y bưng đồ ăn, Nhạc ca nhi ngồi xổm xuống, tay phải ôm con, đi đến bàn đá ngồi xuống. Ôm Nhị Đản đang khóc bù lu bùa loa lên đùi, hôn lên mặt bé một cái, hỏi: “Bảo bối, sao con khóc?”
Hai tay Nhị Đản ôm chặt cổ A ma, vừa khóc vừa nói: “Hức, không cần. A ma, không cần…”
“Con không cần gì?” Nhạc ca nhi kiên nhẫn hỏi, nhìn sang Sướng ca nhi.
Sướng ca nhi lắc đầu, y cũng không biết tại sao Nhị Đản khóc. Đến khi y trông thấy một vị khách đang bối rối đứng ở bên kia, y nghĩ chắc là người này biết.
“Không, không cần, đệ đệ đâu. Oa…” Nhị Đản khóc đến mức cả mặt đỏ lên, nước mắt nước mũi tèm lem, trông vô cùng đáng thương.
Nhạc ca nhi: “…”
Sướng ca nhi: “…”
Vị khách bên kia thấy mình hù bé sợ đến khóc, đi tới nói xin lỗi: “Thật vô ý quá, vốn chỉ muốn chọc nó một chút, không ngờ lại làm nó sợ.”
Nhạc ca nhi hỏi ông: “Đường phu lang, ngài nói gì với con của ta vậy?”
Đường phu lang dở khóc dở cười, cười đáp: “Aiz! Ta chỉ nói chờ đệ đệ của nó ra đời, ngươi sẽ không thương nó nữa.”
Sướng ca nhi hết nói nổi với ông: “Đường phu lang, nó còn nhỏ, sao có thể nói với trẻ con như vậy?”
Lúc nào cũng có người nói với con nít như vậy, lúc trước y mang thai con thứ hai, cũng có người nói với Dâm Bụt như vậy. Lúc đó, bé Dâm Bụt bất an suốt một thời gian dài, bọn họ rất cực khổ mới dỗ được bé. Thậm chí đến tận bây giờ, vẫn có người nói với Dâm Bụt là bé có đệ đệ, y sẽ không thương bé nữa, lần nào nghe vậy y cũng muốn trực tiếp xông lên đánh người.
“Aiz! Ta chỉ chọc nó thôi, không ngờ nó sợ quá mà khóc…”
Nhạc ca nhi nghe không nổi nữa, mặc kệ có đắc tội với khách hay không, y giận tái mặt, nói thẳng: “Đường phu lang, đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, sẽ coi lời người lớn nói là thật, không thể coi là đùa mà nói như vậy được. Hi vọng sau này ngươi đừng lại gần con ta nữa.”
Ngữ khí của y nặng nề, sắc mặt nghiêm túc, Đường phu lang nghe vậy, cảm thấy rất mất mặt, xin lỗi một tiếng rồi đi.
Người đi rồi, Nhạc ca nhi ôm Nhị Đản hôn một cái, vừa lau nước mắt cho bé, vừa an ủi: “Bảo bối đừng khóc, A ma thương con nhất nhà. Bảo bối ngoan, nín đi con.”
Sướng ca nhi cũng dừng cho Mao Mao uống sữa, sợ Dâm Bụt cũng bị ảnh hưởng, y hôn lên mặt bé một cái: “A ma cũng rất yêu bảo bối.”
Bé Dâm Bụt chen vào lòng A ma, nghe A ma nói, bé cũng hôn lên mặt A ma. Lúc trước, bé đã trải qua chuyện này rồi, cũng đã được dỗ dành, biết cả nhà ai cũng thương bé, cha và A ma đều thương mình. Hơn nữa, bé cũng rất thích chơi với đệ đệ, dù đệ đệ vẫn chưa chơi đồ chơi với bé được, chỉ biết thổi bong bóng, bắt tay, chẹp miệng cười thôi.
Bên này, Nhị Đản ngẩng đầu, cặp mắt đỏ ửng, ra yêu cầu: “Không cần, đệ đệ.”
Nhạc ca nhi nói: “Đệ đệ rất tốt, sau này có thể chơi với con, chơi ngựa gỗ nhỏ, chơi ná cao su, đá cầu. Con có muốn có người chơi với mình không?”
Nhị Đản hức một cái, gật đầu nói: “Muốn.”
“Sau này đệ đệ lớn lên sẽ chơi với con, con có chịu không?”
Nhị Đản vẫn chưa quên lời đe doạ vừa rồi, lắc đầu nói: “Không cần đệ đệ.”
“Nếu không có đệ đệ, con chỉ có thể chơi một mình.”
Nhị Đản không chịu, lại méo miệng muốn khóc.
Nhạc ca nhi hôn bé một cái, dụ dỗ: “Con nhìn xem, Dâm Bụt ca ca cũng có đệ đệ, có phải đệ đệ rất đáng yêu không? Không phải con từng muốn ôm nó sao?”
Nhị Đản nhìn Mao Mao, có chút xoắn xuýt, Dâm Bụt có đệ đệ, mình cũng sẽ có đệ đệ.
Sướng ca nhi ôm Mao Mao lại gần, để Nhị Đản nhìn bé: “Nhị Đản, con nhìn này, Mao Mao đang cười, muốn được chơi với các ca ca.”
Nhị Đản nhìn Mao Mao, bé con đang cười với bé, còn liên tục kêu a a, không biết đang nói gì.
“Mao Mao, hức, nói gì vậy?”
Sướng ca nhi đáp: “Mao Mao nói ‘chờ ta trưởng thành, sẽ chơi với Nhị Đản ca ca và đệ đệ’“.
Nhị Đản nghe vậy, nhìn Mao Mao, Mao Mao nhỏ đang cười với bé. Bé buông cổ A ma ra, nghiêng người nắm lấy tay của Mao Mao.
Mao Mao nắm chặt tay Nhị Đản, dùng sức nắm. Thấy mình chụp được tay của bé, bé con hưng phấn, toét miệng cười ha ha, xem ra rất vui vẻ.
Thấy Mao Mao cười, cuối cùng Nhị Đản cũng nín khóc, cười theo.
Bé Dâm Bụt lại gần Nhạc ca nhi, cầm con chim đồ chơi của mình chọt chọt mông Nhị Đản, non nớt nói: “Đản Đản, cho ngươi chơi…”
Nhị Đản trượt xuống từ trong lòng A ma, cầm đồ chơi của Dâm Bụt. Sau đó, bé chạy đi lụm lại ngựa gỗ, nhét vào tay Dâm Bụt: “Cho ngươi, ngựa nhỏ.”
Hai đứa trẻ trao đổi đồ chơi với nhau, cùng ngồi xổm xuống chơi đồ chơi.
Một lát sau, Nhị Đản ngẩng đầu, hỏi A ma: “A ma, đệ đệ đâu?”
Nhạc ca nhi nghe vậy, nở nụ cười, đặt tay lên bụng, đáp: “Vẫn còn ở trong bụng A ma, nửa năm sau sẽ cho tụi con chơi với nhau, có chịu không?”
Nhị Đản nghiêng đầu nhìn bụng của A ma, suy nghĩ, gật đầu nói: “Dạ, con muốn đệ đệ.”
_._._._
Tác giả :
Phàm Trần Phiến Diệp