Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 134: Tề Tựu Nơi Công Đường
Editor: Aubrey.
Thật ra, Dư Thanh Trạch không lường trước có người nhận ra Ngưu Cường, còn dám đứng ra vạch mặt gã là hạ nhân của Giả phủ.
Trong lòng hắn và Lạc Minh Đạt đều biết người này là do Giả Hiếu Nhân phái tới, nhưng phải làm cách nào để gã chịu khai trước công đường, thật không dễ dàng. Như lúc nãy, người này đã nói dối tên.
Biểu hiện lúc nãy của gã là cố tình bịa đặt cho mọi người tin, Dư Thanh Trạch đang nghĩ không biết mất bao lâu mới moi được tin tức kẻ đứng sau từ miệng gã. Hay phải cần Lạc đại nhân dùng bản tử hầu hạ mới chịu nói ra, mà không ngờ, đã bị người dân vây xem nhận ra.
Lần trùng hợp này thật sự quá tốt!
Tận dụng thời cơ đột ngột này, Dư Thanh Trạch lập tức nắm chặt cơ hội tố cáo Giả Hiếu Nhân.
Những người vây xem nghe Dư Thanh Trạch muốn tố cáo lão bản Hương Mãn Lâu, bọn họ lập tức kết nối sự việc ngày hôm nay và những gì mà hai huynh đệ kia đã nói.
“Vậy là, lão bản Hương Mãn Lâu sai hắn đi bỏ thuốc?”
“Sao có thể như vậy?”
“Có gì mà không thể, thấy người ta buôn bán tốt nên ghen tỵ đỏ mắt!”
…
Mọi người thảo luận xôn xao.
Trong đó, có một người lặng lẽ từ trong đám đông đi ra, chạy về một hướng.
Phu phu Thái lão gia thấy vậy, liếc nhau, sau đó Thái lão gia nhỏ giọng phân phó bên tai quản gia vài câu, Thái quản gia gật đầu, rời đi.
Lạc phu lang biết chuyện, cũng vội vàng chạy tới công đường, y nhíu mày suy nghĩ. Sau đó, y nhỏ giọng phân phó quản gia vài câu, quản gia Lạc phủ cũng vội vàng rời đi.
Mọi người ríu rít thảo luận một hồi, Lạc Minh Đạt gõ một tiếng, lạnh lùng nói: “Yên lặng!”
Tức khắc, trong ngoài công đường đều yên tĩnh lại.
Lạc Minh Đạt nhìn bên dưới, chờ tất cả đều yên lặng, không còn ai phát ra âm thanh nữa, mới nói: “Dư Thanh Trạch, duyên cớ gì khiến ngươi cáo trạng lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu có ý định mưu hại? Nói cho rõ sự thật.”
Lúc Ngưu Tam nghe hai huynh đệ kia khai mình ra, lập tức khiếp sợ nhìn bọn họ, gã không ngờ ở tận nơi này mà vẫn có người nhận ra gã!
Gã là một trong những người mà Giả phủ chuyên sai đi làm những việc không đứng đắn, bình thường rất ít lộ diện ở bên ngoài, chỉ khi nào có chuyện cần làm mới đi ra ngoài, toàn bộ Thanh Châu không có bao nhiêu người nhận ra bọn gã. Bình thường, gã cùng đồng bọn chỉ loanh quanh trên ngọn núi gần đó, thỉnh thoảng mới xuống thôn dưới chân núi.
Gã đinh ninh là ở thành Đồng Sơn này sẽ không có ai nhận ra mình, nhưng không ngờ lại gặp phải hai thôn dân ở cái thôn đó!
Đúng là xui tám đời!
Ngưu Tam đã bắt đầu hoảng loạn, mày nhíu chặt, gã cố gắng tìm cách.
Bây giờ còn nghe Dư Thanh Trạch muốn cáo trạng Giả Hiếu Nhân, gã tức khắc quay đầu nhìn Dư Thanh Trạch, hung tợn trừng mắt với hắn.
Dư Thanh Trạch không sợ gã, Lạc phu lang đã cho hắn tin tức, chứng minh Lạc đại nhân cũng đứng về phía hắn. Hơn nữa, vừa rồi trên công đường, Lạc đại nhân không hề có ý thiên vị Ngưu Tam, còn cho người lôi gã ra ngoài đánh hai mươi đại bản, điều này khiến hắn càng thêm chắc chắn với ý nghĩ của mình.
Hắn giương mắt, nói với Lạc Minh Đạt: “Đại nhân, hồi đầu tháng, lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu đã từng bày mưu tính kế cữu cữu của hắn, cũng chính là Viên lão bản của đoàn thuyền Vận May, ép buộc ông ấy uy hiếp các lão bản của cửa hàng lương thực và hải sản thường nhập hàng từ ông ấy. Bắt bọn họ không được bán bột mì và hải sản cho tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu của thảo dân, sau khi được bằng hữu tương trợ, chuyện này đã được giải quyết từ vài ngày trước.”
“Bây giờ, chỉ mới qua mấy ngày, lại xuất hiện hạ nhân của Giả phủ lẻn vào Tụ Phúc Lâu để bỏ thuốc. Chuyện này làm cho thảo dân có thêm lý do tin rằng, tên Ngưu Tam này, được chủ nhân của hắn… Lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu bày mưu tính kế, mục đích là gây ra sự kiện đồ ăn của Tụ Phúc Lâu có độc, hạ thấp danh dự của tửu lâu xuống, để các vị khách dần dần rời đi. Nhờ đó, việc làm ăn của Hương Mãn Lâu sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”
“Xin đại nhân hãy điều tra rõ sự việc, trả cho thảo dân một công đạo.” Dư Thanh Trạch nói xong, chậm rãi khom lưng, cúi người xuống.
Nghe vậy, Lạc Minh Đạt lại hỏi mấy cửa hàng lương thực và hải sản kia là những cửa hàng nào. Sau đó, hắn không bàn bạc với sư gia và những vị đại nhân khác có mặt ở đây, trực tiếp phân phó: “Người đâu! Nhanh chóng đưa lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu, lão bản của đoàn thuyền Vận May, tất cả lão bản của những cửa hàng lương thực và hải sản đó đến công đường hỏi chuyện.”
“Vâng! Đại nhân.” Các nha dịch tuân lệnh, đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ.
Thấy vậy, Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đưa được Giả Hiếu Nhân lên công đường.
Hắn quay đầu lại nhìn hai huynh đệ kia, thầm cảm kích, nếu không nhờ bọn họ nhận ra Ngưu Tam, không biết bao lâu mới có thể bức Giả Hiếu Nhân ra mặt.
Hai người kia cũng nhìn hắn, nhẹ gật đầu.
Dư Thanh Trạch nhìn bọn họ, cảm thấy hơi quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra là gặp ở đâu.
Trong lúc chờ nha dịch đưa người đến, Lạc Minh Đạt tiếp tục hỏi Ngưu Tam, nhưng gã vẫn không khai, nhất quyết không nhận mình là hạ nhân của Giả phủ, còn nói hai huynh đệ kia nói bậy.
Hai huynh đệ kia biết quá rõ về gã, bọn họ không chỉ khai ra địa chỉ, còn nói luôn trong biệt viện đó có những người nào.
“Nói hươu nói vượn, từ trước tới giờ ta chưa từng tới Thanh Châu, càng không có xuất hiện ở cái thôn đó! Rốt cuộc các ngươi là ai? Có phải Dư Thanh Trạch sai các ngươi vu khống ta không?!” Ngưu Tam hung ác nói.
Hai huynh đệ thấy gã như vậy, có hơi sợ, nhưng người đệ đệ vẫn lớn gan nói: “Ngươi mới nói hươu nói vượn! Đại nhân, nếu ngài không tin, có thể tùy tiện hỏi bất cứ thôn dân nào ở đó, ai cũng biết biệt viện kia, có rất nhiều người từng gặp hắn. Trước kia, biệt viện đó chỉ có một lão nhân ở, sau này có khoảng mười mấy người tới đó, tất cả đều có dung mạo hung ác giống hắn. Có một lần thảo dân về thôn, bắt gặp hắn cùng hai người khác trộm năm con gà và một con dê trong thôn, không trả tiền. Chính là lần đó thảo dân gặp được hắn, ai trong thôn cũng sợ bọn họ.”
“Sau này, thảo dân còn gặp hắn hai lần, cũng nghe thôn dân nói cứ cách vài ngày là bọn họ tới thôn để ăn cắp gà vịt, cũng tùy tiện hái rau trong vườn, chưa bao giờ đưa tiền. Không chỉ có thôn của thảo dân, thôn Cây Dương ở kế bên cũng vậy, cũng chịu thảm cảnh như vậy. Sau này biết bọn họ là hạ nhân của Giả phủ, các thôn dân đều giận mà không dám nói gì.”
Nghe vậy, thái dương Dư Thanh Trạch nhảy dựng, hắn nghĩ mấy người kia có lẽ là Giả phủ dưỡng để chuyên làm mấy việc không đứng đắn.
Những người bên ngoài nghe xong, bắt đầu nghị luận, có loại hạ nhân như vậy, chắc chắn chủ nhân cũng không tốt lành gì.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, gọi thêm bốn nha dịch, đưa cho bọn họ một công văn, phái bọn họ đến thôn Cây Lê ở Thanh Châu mang nhân chứng về, sẵn tiện điều tra một chút sự tình.
Người đại ca tình nguyện dẫn bốn nha dịch đi.
Đợi nha dịch đi rồi, vô luận Tào Xa nói như thế nào, Ngưu Tam nhất quyết không nhận.
Lạc Minh Đạt không gấp, loại người này cần phải có bằng chứng ở trước mặt mới chịu nhận tội, chờ hắn mang nhân chứng từ Thanh Châu về, xem hắn xử lý như thế nào.
Có điều, để không cho kẻ này có thời gian nghĩ cách, hắn luôn đặt câu hỏi, còn để cho Tào Xa giằng co với gã, để gã không có thời gian nghỉ ngơi.
Bên kia, một bóng người nhanh chóng chạy đến Hương Mãn Lâu ở phố Bắc Đại, thấy Giả Hiếu Nhân, lập tức kéo người vào nhã gian, nói: “Không ổn rồi đại thiếu gia, có hai người nhận ra Ngưu Tam!”
“Cái gì? Sao có thể? Nơi này là thành Đồng Sơn, không phải Thanh Châu. Bọn họ cũng chưa từng lộ mặt ở Thanh Châu, huống chi là thành Đồng Sơn này, sao lại có người nhận ra hắn?” Giả Hiếu Nhân khiếp sợ hỏi.
Tối hôm qua, Tụ Phúc Lâu bắt được một người bỏ thuốc đưa tới huyện nha, việc này Giả Hiếu Nhân đã nghe được từ sáng sớm, lúc đặt chân tới quán ăn. Sau khi biết tin, hắn đã nhanh chóng sai hạ nhân bên người đi tìm hiểu tin tức.
Dựa theo kế hoạch của hắn, có Lạc Minh Đạt hỗ trợ ở huyện nha, Ngưu Tam cũng là một tên ương ngạnh, nhất định sẽ không khai ra hắn. Kể cả có bị đưa lên công đường, cũng sẽ không liên lụy đến hắn.
Nhưng hắn không hề dự tính trước, vậy mà lại có người nhận ra Ngưu Tam?
Hạ nhân gật đầu: “Là sự thật, người nhận ra hắn còn nói là thôn dân sống ở gần đó. Biệt viện của Giả phủ cũng ở trong khu đó, có lẽ là thật sự chạm mặt.”
Nếu là người trong thôn đó, vậy đúng là có khả năng nhận ra Ngưu Tam.
Giả Hiếu Nhân ngơ ngác hỏi: “Người trong thôn đó đến tận đây làm gì?”
Hạ nhân lắc đầu đáp: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe đến lúc hắn chỉ ra và vạch mặt Ngưu Tam, ta đã nhanh chóng chạy về đây bẩm báo.”
Giả Hiếu Nhân nhíu mày, đi qua đi lại vài vòng, sau đó lấy ra túi tiền trong ngực, đưa vài miếng bạc vụn cho hạ nhân, nói: “Ngươi lập tức về nhà, tìm cha ta, nói lại sự việc ngày hôm nay cho ông ấy nghe. Bảo ông ấy đi gọi biểu ca của ta tới, mau!”
“Vâng! Đại thiếu gia, ta đi ngay đây.” Hạ nhân nhận bạc xong, tức tốc chạy đến bến tàu.
Hạ nhân đi rồi, Giả Hiếu Nhân ở nhã gian đi tới đi lui nghĩ cách, không chờ hắn nghĩ xong, bên ngoài đã có bốn nha dịch tới.
“Ngươi là lão bản của Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân?” Một nha dịch hỏi.
Giả Hiếu Nhân chắp hai tay sau lưng, nhấc cằm hỏi: “Đúng là ta, các ngươi có việc gì?”
Nha dịch đáp: “Lão bản của Tụ Phúc Lâu, Dư Thanh Trạch cáo trạng ngươi có ý định mưu hại, đề nghị theo bọn ta một chuyến.”
“Ta chẳng làm gì cả, ta không đi.” Giả Hiếu Nhân phủ nhận.
“Ngươi không được phép từ chối, dẫn đi!” Nha dịch kia nói xong, những nha dịch còn lại lập tức áp giải Giả Hiếu Nhân ra ngoài.
“Buông ta ra, ta tự mình đi!” Thấy tình hình không thể xoay chuyển, Giả Hiếu Nhân vì muốn giữ mặt mũi, thấp giọng gằn.
Bị nha dịch áp giải so với tự mình đi, cảm giác không giống nhau.
Thấy hắn bị bốn nha dịch bao vây đưa đến nha môn, những tiểu nhị trong quán đều kinh ngạc, không ai muốn làm việc nữa, mà chạy theo xem náo nhiệt.
Giả Hiếu Nhân và Viên lão bản, cùng toàn bộ lão bản của các cửa hàng lương thực và hải sản đều bị đưa tới nha môn, mười mấy người cùng nhau quỳ dưới đất.
Thấy người tới đã đủ, Lạc Minh Đạt gõ kinh đường mộc, hỏi: “Giả Hiếu Nhân đâu?”
Thái dương Giả Hiếu Nhân nhảy dựng, nói: “Thảo dân ở đây.”
Lạc Minh Đạt nói: “Khai báo tên họ, tuổi, quê quán.”
Giả Hiếu Nhân nhìn Lạc Minh Đạt, sự việc diễn ra quá đột ngột, lúc nãy cũng quên hỏi hạ nhân tình hình ở công đường. Hắn vốn nghĩ Lạc Minh Đạt theo phe mình, nên đành phối hợp đáp: “Thảo dân Giả Hiếu Nhân, ba mươi hai tuổi, là người ở Thanh Châu. Không biết đại nhân mời thảo dân đến có việc gì?”
Lạc Minh Đạt nói lại nội dung cáo trạng của Dư Thanh Trạch, sau đó hỏi: “Chuyện là như vậy, ngươi có gì muốn nói không?”
Giả Hiếu Nhân nói: “Đại nhân, thảo dân chưa bao giờ làm những chuyện mà Dư lão bản nói, xin đại nhân tra xét.”
“Ồ? Vậy người bên tay phải của ngươi, ngươi quen chứ?” Lạc Minh Đạt hỏi.
Giả Hiếu Nhân nhìn Ngưu Tam ở bên phải, lắc đầu, đáp: “Không quen.”
Lạc Minh Đạt ngừng một chút, sau đó hỏi: “Dư Thanh Trạch cáo trạng ngươi bày mưu tính kế buộc lão bản của đoàn thuyền Vận May uy hiếp các lão bản của cửa hàng hải sản và lương thực, không được bán hàng cho hắn. Có chuyện như vậy không?”
Giả Hiếu Nhân kiên quyết lắc đầu, nói: “Cũng không có việc này, việc này là do Dư Thanh Trạch bôi nhọ ta, ta muốn cáo trạng hắn.”
Dư Thanh Trạch hừ cười một tiếng, không nói gì.
Viên lão bản của đoàn thuyền Vận May nghe bọn họ nói, mồ hôi lạnh úa ra. Sao việc này lại mang lên công đường rồi? Chắc chắn lát nữa Huyện lệnh đại nhân sẽ hỏi ông, ông nên trả lời như thế nào đây? Trả lời thành thật, hay nên chối?
Sự việc lần này, ai cũng bị liên lụy.
Không chờ ông nghĩ biện pháp, câu hỏi của Lạc Minh Đạt đã vang lên.
“Lão bản của đoàn thuyền Vận May tiến lên trả lời.”
Tới rồi…
Viên lão bản căng thẳng, vội vàng tiến lên vài bước, quỳ xuống, cúi đầu đáp: “Thảo dân có mặt.”
Lạc Minh Đạt làm theo thường lệ để ông báo tên họ, tuổi, quê quán, sau đó mới hỏi: “Viên Trường Giang, ngươi và Giả Hiếu Nhân có quan hệ như thế nào?”
Viên lão bản đáp: “Hồi bẩm đại nhân, Giả Hiếu Nhân là ngoại điệt của thảo dân, A ma của nó là đệ đệ của thảo dân.”
Lạc Minh Đạt tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết lão bản Dư Thanh Trạch của Dư Ký và Tụ Phúc Lâu không?”
Viên lão bản gật đầu, nói: “Có biết.”
Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Đầu tháng này, ngoại điệt của ngươi, Giả Hiếu Nhân có từng bày mưu tính kế buộc ngươi uy hiếp những lão bản của cửa hàng hải sản và lương thực thường nhập hàng của ngươi. Không cho bọn họ bán hải sản và bột mì cho Dư Thanh Trạch, có phải không?”
Viên lão bản dừng một chút, theo bản năng liếc Giả Hiếu Nhân một cái, thấy Giả Hiếu Nhân híp mắt nhìn ông. Ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại nhìn nhóm lão bản của các cửa hàng lương thực và hải sản đang quỳ ở phía sau.
Cuối cùng, ông hạ quyết tâm, cắn răng đáp: “Hồi, hồi bẩm đại nhân, đúng là có, có chuyện như vậy.”
_._._._
Thật ra, Dư Thanh Trạch không lường trước có người nhận ra Ngưu Cường, còn dám đứng ra vạch mặt gã là hạ nhân của Giả phủ.
Trong lòng hắn và Lạc Minh Đạt đều biết người này là do Giả Hiếu Nhân phái tới, nhưng phải làm cách nào để gã chịu khai trước công đường, thật không dễ dàng. Như lúc nãy, người này đã nói dối tên.
Biểu hiện lúc nãy của gã là cố tình bịa đặt cho mọi người tin, Dư Thanh Trạch đang nghĩ không biết mất bao lâu mới moi được tin tức kẻ đứng sau từ miệng gã. Hay phải cần Lạc đại nhân dùng bản tử hầu hạ mới chịu nói ra, mà không ngờ, đã bị người dân vây xem nhận ra.
Lần trùng hợp này thật sự quá tốt!
Tận dụng thời cơ đột ngột này, Dư Thanh Trạch lập tức nắm chặt cơ hội tố cáo Giả Hiếu Nhân.
Những người vây xem nghe Dư Thanh Trạch muốn tố cáo lão bản Hương Mãn Lâu, bọn họ lập tức kết nối sự việc ngày hôm nay và những gì mà hai huynh đệ kia đã nói.
“Vậy là, lão bản Hương Mãn Lâu sai hắn đi bỏ thuốc?”
“Sao có thể như vậy?”
“Có gì mà không thể, thấy người ta buôn bán tốt nên ghen tỵ đỏ mắt!”
…
Mọi người thảo luận xôn xao.
Trong đó, có một người lặng lẽ từ trong đám đông đi ra, chạy về một hướng.
Phu phu Thái lão gia thấy vậy, liếc nhau, sau đó Thái lão gia nhỏ giọng phân phó bên tai quản gia vài câu, Thái quản gia gật đầu, rời đi.
Lạc phu lang biết chuyện, cũng vội vàng chạy tới công đường, y nhíu mày suy nghĩ. Sau đó, y nhỏ giọng phân phó quản gia vài câu, quản gia Lạc phủ cũng vội vàng rời đi.
Mọi người ríu rít thảo luận một hồi, Lạc Minh Đạt gõ một tiếng, lạnh lùng nói: “Yên lặng!”
Tức khắc, trong ngoài công đường đều yên tĩnh lại.
Lạc Minh Đạt nhìn bên dưới, chờ tất cả đều yên lặng, không còn ai phát ra âm thanh nữa, mới nói: “Dư Thanh Trạch, duyên cớ gì khiến ngươi cáo trạng lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu có ý định mưu hại? Nói cho rõ sự thật.”
Lúc Ngưu Tam nghe hai huynh đệ kia khai mình ra, lập tức khiếp sợ nhìn bọn họ, gã không ngờ ở tận nơi này mà vẫn có người nhận ra gã!
Gã là một trong những người mà Giả phủ chuyên sai đi làm những việc không đứng đắn, bình thường rất ít lộ diện ở bên ngoài, chỉ khi nào có chuyện cần làm mới đi ra ngoài, toàn bộ Thanh Châu không có bao nhiêu người nhận ra bọn gã. Bình thường, gã cùng đồng bọn chỉ loanh quanh trên ngọn núi gần đó, thỉnh thoảng mới xuống thôn dưới chân núi.
Gã đinh ninh là ở thành Đồng Sơn này sẽ không có ai nhận ra mình, nhưng không ngờ lại gặp phải hai thôn dân ở cái thôn đó!
Đúng là xui tám đời!
Ngưu Tam đã bắt đầu hoảng loạn, mày nhíu chặt, gã cố gắng tìm cách.
Bây giờ còn nghe Dư Thanh Trạch muốn cáo trạng Giả Hiếu Nhân, gã tức khắc quay đầu nhìn Dư Thanh Trạch, hung tợn trừng mắt với hắn.
Dư Thanh Trạch không sợ gã, Lạc phu lang đã cho hắn tin tức, chứng minh Lạc đại nhân cũng đứng về phía hắn. Hơn nữa, vừa rồi trên công đường, Lạc đại nhân không hề có ý thiên vị Ngưu Tam, còn cho người lôi gã ra ngoài đánh hai mươi đại bản, điều này khiến hắn càng thêm chắc chắn với ý nghĩ của mình.
Hắn giương mắt, nói với Lạc Minh Đạt: “Đại nhân, hồi đầu tháng, lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu đã từng bày mưu tính kế cữu cữu của hắn, cũng chính là Viên lão bản của đoàn thuyền Vận May, ép buộc ông ấy uy hiếp các lão bản của cửa hàng lương thực và hải sản thường nhập hàng từ ông ấy. Bắt bọn họ không được bán bột mì và hải sản cho tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu của thảo dân, sau khi được bằng hữu tương trợ, chuyện này đã được giải quyết từ vài ngày trước.”
“Bây giờ, chỉ mới qua mấy ngày, lại xuất hiện hạ nhân của Giả phủ lẻn vào Tụ Phúc Lâu để bỏ thuốc. Chuyện này làm cho thảo dân có thêm lý do tin rằng, tên Ngưu Tam này, được chủ nhân của hắn… Lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu bày mưu tính kế, mục đích là gây ra sự kiện đồ ăn của Tụ Phúc Lâu có độc, hạ thấp danh dự của tửu lâu xuống, để các vị khách dần dần rời đi. Nhờ đó, việc làm ăn của Hương Mãn Lâu sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”
“Xin đại nhân hãy điều tra rõ sự việc, trả cho thảo dân một công đạo.” Dư Thanh Trạch nói xong, chậm rãi khom lưng, cúi người xuống.
Nghe vậy, Lạc Minh Đạt lại hỏi mấy cửa hàng lương thực và hải sản kia là những cửa hàng nào. Sau đó, hắn không bàn bạc với sư gia và những vị đại nhân khác có mặt ở đây, trực tiếp phân phó: “Người đâu! Nhanh chóng đưa lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu, lão bản của đoàn thuyền Vận May, tất cả lão bản của những cửa hàng lương thực và hải sản đó đến công đường hỏi chuyện.”
“Vâng! Đại nhân.” Các nha dịch tuân lệnh, đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ.
Thấy vậy, Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đưa được Giả Hiếu Nhân lên công đường.
Hắn quay đầu lại nhìn hai huynh đệ kia, thầm cảm kích, nếu không nhờ bọn họ nhận ra Ngưu Tam, không biết bao lâu mới có thể bức Giả Hiếu Nhân ra mặt.
Hai người kia cũng nhìn hắn, nhẹ gật đầu.
Dư Thanh Trạch nhìn bọn họ, cảm thấy hơi quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra là gặp ở đâu.
Trong lúc chờ nha dịch đưa người đến, Lạc Minh Đạt tiếp tục hỏi Ngưu Tam, nhưng gã vẫn không khai, nhất quyết không nhận mình là hạ nhân của Giả phủ, còn nói hai huynh đệ kia nói bậy.
Hai huynh đệ kia biết quá rõ về gã, bọn họ không chỉ khai ra địa chỉ, còn nói luôn trong biệt viện đó có những người nào.
“Nói hươu nói vượn, từ trước tới giờ ta chưa từng tới Thanh Châu, càng không có xuất hiện ở cái thôn đó! Rốt cuộc các ngươi là ai? Có phải Dư Thanh Trạch sai các ngươi vu khống ta không?!” Ngưu Tam hung ác nói.
Hai huynh đệ thấy gã như vậy, có hơi sợ, nhưng người đệ đệ vẫn lớn gan nói: “Ngươi mới nói hươu nói vượn! Đại nhân, nếu ngài không tin, có thể tùy tiện hỏi bất cứ thôn dân nào ở đó, ai cũng biết biệt viện kia, có rất nhiều người từng gặp hắn. Trước kia, biệt viện đó chỉ có một lão nhân ở, sau này có khoảng mười mấy người tới đó, tất cả đều có dung mạo hung ác giống hắn. Có một lần thảo dân về thôn, bắt gặp hắn cùng hai người khác trộm năm con gà và một con dê trong thôn, không trả tiền. Chính là lần đó thảo dân gặp được hắn, ai trong thôn cũng sợ bọn họ.”
“Sau này, thảo dân còn gặp hắn hai lần, cũng nghe thôn dân nói cứ cách vài ngày là bọn họ tới thôn để ăn cắp gà vịt, cũng tùy tiện hái rau trong vườn, chưa bao giờ đưa tiền. Không chỉ có thôn của thảo dân, thôn Cây Dương ở kế bên cũng vậy, cũng chịu thảm cảnh như vậy. Sau này biết bọn họ là hạ nhân của Giả phủ, các thôn dân đều giận mà không dám nói gì.”
Nghe vậy, thái dương Dư Thanh Trạch nhảy dựng, hắn nghĩ mấy người kia có lẽ là Giả phủ dưỡng để chuyên làm mấy việc không đứng đắn.
Những người bên ngoài nghe xong, bắt đầu nghị luận, có loại hạ nhân như vậy, chắc chắn chủ nhân cũng không tốt lành gì.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, gọi thêm bốn nha dịch, đưa cho bọn họ một công văn, phái bọn họ đến thôn Cây Lê ở Thanh Châu mang nhân chứng về, sẵn tiện điều tra một chút sự tình.
Người đại ca tình nguyện dẫn bốn nha dịch đi.
Đợi nha dịch đi rồi, vô luận Tào Xa nói như thế nào, Ngưu Tam nhất quyết không nhận.
Lạc Minh Đạt không gấp, loại người này cần phải có bằng chứng ở trước mặt mới chịu nhận tội, chờ hắn mang nhân chứng từ Thanh Châu về, xem hắn xử lý như thế nào.
Có điều, để không cho kẻ này có thời gian nghĩ cách, hắn luôn đặt câu hỏi, còn để cho Tào Xa giằng co với gã, để gã không có thời gian nghỉ ngơi.
Bên kia, một bóng người nhanh chóng chạy đến Hương Mãn Lâu ở phố Bắc Đại, thấy Giả Hiếu Nhân, lập tức kéo người vào nhã gian, nói: “Không ổn rồi đại thiếu gia, có hai người nhận ra Ngưu Tam!”
“Cái gì? Sao có thể? Nơi này là thành Đồng Sơn, không phải Thanh Châu. Bọn họ cũng chưa từng lộ mặt ở Thanh Châu, huống chi là thành Đồng Sơn này, sao lại có người nhận ra hắn?” Giả Hiếu Nhân khiếp sợ hỏi.
Tối hôm qua, Tụ Phúc Lâu bắt được một người bỏ thuốc đưa tới huyện nha, việc này Giả Hiếu Nhân đã nghe được từ sáng sớm, lúc đặt chân tới quán ăn. Sau khi biết tin, hắn đã nhanh chóng sai hạ nhân bên người đi tìm hiểu tin tức.
Dựa theo kế hoạch của hắn, có Lạc Minh Đạt hỗ trợ ở huyện nha, Ngưu Tam cũng là một tên ương ngạnh, nhất định sẽ không khai ra hắn. Kể cả có bị đưa lên công đường, cũng sẽ không liên lụy đến hắn.
Nhưng hắn không hề dự tính trước, vậy mà lại có người nhận ra Ngưu Tam?
Hạ nhân gật đầu: “Là sự thật, người nhận ra hắn còn nói là thôn dân sống ở gần đó. Biệt viện của Giả phủ cũng ở trong khu đó, có lẽ là thật sự chạm mặt.”
Nếu là người trong thôn đó, vậy đúng là có khả năng nhận ra Ngưu Tam.
Giả Hiếu Nhân ngơ ngác hỏi: “Người trong thôn đó đến tận đây làm gì?”
Hạ nhân lắc đầu đáp: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe đến lúc hắn chỉ ra và vạch mặt Ngưu Tam, ta đã nhanh chóng chạy về đây bẩm báo.”
Giả Hiếu Nhân nhíu mày, đi qua đi lại vài vòng, sau đó lấy ra túi tiền trong ngực, đưa vài miếng bạc vụn cho hạ nhân, nói: “Ngươi lập tức về nhà, tìm cha ta, nói lại sự việc ngày hôm nay cho ông ấy nghe. Bảo ông ấy đi gọi biểu ca của ta tới, mau!”
“Vâng! Đại thiếu gia, ta đi ngay đây.” Hạ nhân nhận bạc xong, tức tốc chạy đến bến tàu.
Hạ nhân đi rồi, Giả Hiếu Nhân ở nhã gian đi tới đi lui nghĩ cách, không chờ hắn nghĩ xong, bên ngoài đã có bốn nha dịch tới.
“Ngươi là lão bản của Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân?” Một nha dịch hỏi.
Giả Hiếu Nhân chắp hai tay sau lưng, nhấc cằm hỏi: “Đúng là ta, các ngươi có việc gì?”
Nha dịch đáp: “Lão bản của Tụ Phúc Lâu, Dư Thanh Trạch cáo trạng ngươi có ý định mưu hại, đề nghị theo bọn ta một chuyến.”
“Ta chẳng làm gì cả, ta không đi.” Giả Hiếu Nhân phủ nhận.
“Ngươi không được phép từ chối, dẫn đi!” Nha dịch kia nói xong, những nha dịch còn lại lập tức áp giải Giả Hiếu Nhân ra ngoài.
“Buông ta ra, ta tự mình đi!” Thấy tình hình không thể xoay chuyển, Giả Hiếu Nhân vì muốn giữ mặt mũi, thấp giọng gằn.
Bị nha dịch áp giải so với tự mình đi, cảm giác không giống nhau.
Thấy hắn bị bốn nha dịch bao vây đưa đến nha môn, những tiểu nhị trong quán đều kinh ngạc, không ai muốn làm việc nữa, mà chạy theo xem náo nhiệt.
Giả Hiếu Nhân và Viên lão bản, cùng toàn bộ lão bản của các cửa hàng lương thực và hải sản đều bị đưa tới nha môn, mười mấy người cùng nhau quỳ dưới đất.
Thấy người tới đã đủ, Lạc Minh Đạt gõ kinh đường mộc, hỏi: “Giả Hiếu Nhân đâu?”
Thái dương Giả Hiếu Nhân nhảy dựng, nói: “Thảo dân ở đây.”
Lạc Minh Đạt nói: “Khai báo tên họ, tuổi, quê quán.”
Giả Hiếu Nhân nhìn Lạc Minh Đạt, sự việc diễn ra quá đột ngột, lúc nãy cũng quên hỏi hạ nhân tình hình ở công đường. Hắn vốn nghĩ Lạc Minh Đạt theo phe mình, nên đành phối hợp đáp: “Thảo dân Giả Hiếu Nhân, ba mươi hai tuổi, là người ở Thanh Châu. Không biết đại nhân mời thảo dân đến có việc gì?”
Lạc Minh Đạt nói lại nội dung cáo trạng của Dư Thanh Trạch, sau đó hỏi: “Chuyện là như vậy, ngươi có gì muốn nói không?”
Giả Hiếu Nhân nói: “Đại nhân, thảo dân chưa bao giờ làm những chuyện mà Dư lão bản nói, xin đại nhân tra xét.”
“Ồ? Vậy người bên tay phải của ngươi, ngươi quen chứ?” Lạc Minh Đạt hỏi.
Giả Hiếu Nhân nhìn Ngưu Tam ở bên phải, lắc đầu, đáp: “Không quen.”
Lạc Minh Đạt ngừng một chút, sau đó hỏi: “Dư Thanh Trạch cáo trạng ngươi bày mưu tính kế buộc lão bản của đoàn thuyền Vận May uy hiếp các lão bản của cửa hàng hải sản và lương thực, không được bán hàng cho hắn. Có chuyện như vậy không?”
Giả Hiếu Nhân kiên quyết lắc đầu, nói: “Cũng không có việc này, việc này là do Dư Thanh Trạch bôi nhọ ta, ta muốn cáo trạng hắn.”
Dư Thanh Trạch hừ cười một tiếng, không nói gì.
Viên lão bản của đoàn thuyền Vận May nghe bọn họ nói, mồ hôi lạnh úa ra. Sao việc này lại mang lên công đường rồi? Chắc chắn lát nữa Huyện lệnh đại nhân sẽ hỏi ông, ông nên trả lời như thế nào đây? Trả lời thành thật, hay nên chối?
Sự việc lần này, ai cũng bị liên lụy.
Không chờ ông nghĩ biện pháp, câu hỏi của Lạc Minh Đạt đã vang lên.
“Lão bản của đoàn thuyền Vận May tiến lên trả lời.”
Tới rồi…
Viên lão bản căng thẳng, vội vàng tiến lên vài bước, quỳ xuống, cúi đầu đáp: “Thảo dân có mặt.”
Lạc Minh Đạt làm theo thường lệ để ông báo tên họ, tuổi, quê quán, sau đó mới hỏi: “Viên Trường Giang, ngươi và Giả Hiếu Nhân có quan hệ như thế nào?”
Viên lão bản đáp: “Hồi bẩm đại nhân, Giả Hiếu Nhân là ngoại điệt của thảo dân, A ma của nó là đệ đệ của thảo dân.”
Lạc Minh Đạt tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết lão bản Dư Thanh Trạch của Dư Ký và Tụ Phúc Lâu không?”
Viên lão bản gật đầu, nói: “Có biết.”
Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Đầu tháng này, ngoại điệt của ngươi, Giả Hiếu Nhân có từng bày mưu tính kế buộc ngươi uy hiếp những lão bản của cửa hàng hải sản và lương thực thường nhập hàng của ngươi. Không cho bọn họ bán hải sản và bột mì cho Dư Thanh Trạch, có phải không?”
Viên lão bản dừng một chút, theo bản năng liếc Giả Hiếu Nhân một cái, thấy Giả Hiếu Nhân híp mắt nhìn ông. Ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại nhìn nhóm lão bản của các cửa hàng lương thực và hải sản đang quỳ ở phía sau.
Cuối cùng, ông hạ quyết tâm, cắn răng đáp: “Hồi, hồi bẩm đại nhân, đúng là có, có chuyện như vậy.”
_._._._
Tác giả :
Phàm Trần Phiến Diệp