Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 47: Ngoại truyện: 16 năm (1)
Lý Mạc Sầu.
Tại phía Bắc đại Tống, có một thôn nhỏ là Lý gia trang, vì trong thôn đa số đều là người họ Lý.
Ở thời buổi loạn lạc này mà có thể có được một nơi yên bình thì e chỉ có những nơi hoang vắng như vầy mới không bị ảnh hưởng.
Read more...
Người dân trong thôn cũng không nhiều, chỉ 7, 8 chục hộ, đếm đi đếm lại cũng chỉ khoảng 300 người.
Lý Mạc Sầu mặc một bộ quần áo làm nông đơn giản, đang cùng với Hồng Lăng Ba nay đã búi tóc kiểu phụ nữ lấy chồng chăm chút cho vườn ngô sắp kết trái, câu được câu không trò chuyện với những nữ nhân ở bên cạnh.
“Lý sư cô, có vẻ như năm nay chúng ta sẽ lại được mùa rồi.” – Một người nhìn những nụ bắp non lên tiếng.
Lý gia trang vốn sống theo kiểu tự cung tự cấp, rất ít liên lạc với bên ngoài nên luôn trồng rất nhiều thứ, như bên cạnh vườn ngô là trải dài những thửa ruộng của người dân trong làng.
Đằng xa chạy đến chừng mười mấy đứa trẻ, đứa nào cũng cầm trên tay những rổ đựng đầy lương thực , gương mặt sáng loáng, chạy như bay trên con đường mòn, chưa tới nơi đã hô lớn:
“Nghỉ trưa ăn cơm mọi người ơi! Cơm đến rồi!”
Mọi người nhanh chóng bỏ công việc xuống, dùng bữa trưa.
Hồng Lăng Ba cũng kêu một người nam nhân đang ở dưới ruộng xuống để lên dùng bữa.
Lý Mạc Sầu nhìn đôi trẻ đang ân ái, mỉm cười một cái, rồi quay sang hỏi chuyện mấy đứa trẻ bên cạnh.
16 năm trước, sau khi nuôi dưỡng Quách Tương một thời gian, Lý Mạc Sầu dường như không còn thích cuộc sống chém chém giết giết nữa, liền dẫn theo Hồng Lăng Ba rời khỏi giang hồ.
Hai người đi tới Lý gia thôn, Lý Mạc sầu liền lập một am đạo cô ở đây, rồi bắt đầu thu dưỡng những đứa trẻ lang thang mà nàng ta gặp phải.
Riêng Hồng Lăng Ba thì vì phải lòng một thanh niên mồ côi trong thôn, nên hoàn tục và thành thân.
Tận hưởng cơn gió mát rượi như thổi vào tận tâm hồn, Lý Mạc Sầu cảm thấy quyết định khi xưa của nàng là đúng.
Cuộc sống của nàng bây giờ đầy yên bình và thanh thản, cũng không còn đau khổ vì những chuyện khi xưa nữa, nàng bây giờ, chỉ cần chăm lo cho những đứa trẻ và dốc lòng tu đạo, tận hưởng khoảng thời gian còn lại của cuộc đời.
Công Tôn Lục Ngạc.
Tuyệt Tình cốc nay đã không còn như xưa, những bụi hoa Tình đã bị nhổ hết, thay vào đó là những loài hoa hiền hòa hơn, như hoa tí ngọ, hoa đồng tiền, hoa cúc.
Phùng Hành từ 10 năm trước cũng đã quay trở bề Tuyệt Tình Cốc thăm Công Tôn Lục Ngạc một lần, găp được Công Tôn Lục Ngạc, nay là Tần phu nhân, từ đó, Đào Hoa đảo và Tuyệt Tình cốc vẫn giữ liên lạc với nhau.
16 năm trước, sau khi Phùng Hành và Tiểu Long Nữ rời đi, không lấy được mĩ nhân, Công Tôn Chỉ đã rất tức giận, liền trút hết lên người nữ nhi của mình.
Đúng lúc này, Tần Kiếm – vốn là một thuộc hạ dưới trướng của Công Tôn Chỉ, chuyên lo những việc bên ngoài cho hắn đã không tiếc mạng để cứu nàng.
Hắn vốn yêu nàng từ lâu, thế nhưng do thân là hạ nhân, biết mình không xứng với nàng, nên luôn không dám nói cho nàng biết.
Cả hai lại lọt vào tình huống trong kịch tình, rớt xuống đáy cốc, rồi gặp Cừu Thiên Xích, sau khi đưa bà ta lên, bà ta và Công Tôn Chỉ lại tự cắn lẫn nhau, cuối cùng đồng vu quy tận.
Sau một năm, Công Tôn Lục Ngạc và Tần Kiếm thành thân, sau đó sinh ra 2 nam một nữ, tên gọi Tần Sở, Tần Diệp và Tần Thanh Dao.
Tần Kiếm ôn Công Tôn Lục Ngạc vào lòng, nhìn hai đứa con trai đang chuẩn bị đi xa. Tần Thanh Dao thì dựa vào lòng mẫu thân, rưng rưng mắt nhìn hai caca, khiến cả hai cũng mủi lòng.
Công Tôn Lục Ngạc dỗ dành đứa con gái nhỏ, nhẹ giọng nói:
“Dao Dao ngoan, các ca ca sẽ sớm về thôi, khi về sẽ mang đồ chơi đẹp cho con được không?”
Tần Thanh Dao khịt mũi một cái, mắt đầy nước nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Kiếm nói với đại ca Tần Sở: “Có quên gì không?”
Tần Sở lắc đầu, vỗ vỗ hành lí trên tay nói: “ Không thiếu thứ gì cả, hơn nữa, khi đến bến tàu, chúng con sẽ hội họp với bọn Hoàng đại ca, cha yên tâm.”
‘Ừm.”
Tần Sở, Tần Diệp cúi đầu, nói: “Cha, nương, chúng con đi đây!” – Sau đó quay sang Tần Thanh Dao đang thút thít bên cạnh: “Dao Dao ở nhà ngoan nha, lần sau, tụi huynh sẽ dẫn muội đi chơi.”
Tần Thanh Dao nhìn ca ca, mếu máo nói: “Huynh hứa rồi đấy!”
“Ừ, huynh hứa.” – Nói rồi, cả hai quay lưng, rời đi.
Tần Kiếm vỗ vỗ thê tử ở bên cạnh, trấn an nói: “ Sẽ không sao đâu, chúng nó đã trưởng thành hết rồi mà.”
Công Tôn Lục Ngạc nhìn trượng phu, khẽ gật đầu một cái, rồi cùng bước vào nhà. Để con trai của họ, bước đi trên con đường riêng của chúng.
Còn mấy cái ngoại truyện nữa, nhưng do Trà hiện đang bận thi nên chưa thể đánh máy được, đành bổ sung sau vậy.
Tại phía Bắc đại Tống, có một thôn nhỏ là Lý gia trang, vì trong thôn đa số đều là người họ Lý.
Ở thời buổi loạn lạc này mà có thể có được một nơi yên bình thì e chỉ có những nơi hoang vắng như vầy mới không bị ảnh hưởng.
Read more...
Người dân trong thôn cũng không nhiều, chỉ 7, 8 chục hộ, đếm đi đếm lại cũng chỉ khoảng 300 người.
Lý Mạc Sầu mặc một bộ quần áo làm nông đơn giản, đang cùng với Hồng Lăng Ba nay đã búi tóc kiểu phụ nữ lấy chồng chăm chút cho vườn ngô sắp kết trái, câu được câu không trò chuyện với những nữ nhân ở bên cạnh.
“Lý sư cô, có vẻ như năm nay chúng ta sẽ lại được mùa rồi.” – Một người nhìn những nụ bắp non lên tiếng.
Lý gia trang vốn sống theo kiểu tự cung tự cấp, rất ít liên lạc với bên ngoài nên luôn trồng rất nhiều thứ, như bên cạnh vườn ngô là trải dài những thửa ruộng của người dân trong làng.
Đằng xa chạy đến chừng mười mấy đứa trẻ, đứa nào cũng cầm trên tay những rổ đựng đầy lương thực , gương mặt sáng loáng, chạy như bay trên con đường mòn, chưa tới nơi đã hô lớn:
“Nghỉ trưa ăn cơm mọi người ơi! Cơm đến rồi!”
Mọi người nhanh chóng bỏ công việc xuống, dùng bữa trưa.
Hồng Lăng Ba cũng kêu một người nam nhân đang ở dưới ruộng xuống để lên dùng bữa.
Lý Mạc Sầu nhìn đôi trẻ đang ân ái, mỉm cười một cái, rồi quay sang hỏi chuyện mấy đứa trẻ bên cạnh.
16 năm trước, sau khi nuôi dưỡng Quách Tương một thời gian, Lý Mạc Sầu dường như không còn thích cuộc sống chém chém giết giết nữa, liền dẫn theo Hồng Lăng Ba rời khỏi giang hồ.
Hai người đi tới Lý gia thôn, Lý Mạc sầu liền lập một am đạo cô ở đây, rồi bắt đầu thu dưỡng những đứa trẻ lang thang mà nàng ta gặp phải.
Riêng Hồng Lăng Ba thì vì phải lòng một thanh niên mồ côi trong thôn, nên hoàn tục và thành thân.
Tận hưởng cơn gió mát rượi như thổi vào tận tâm hồn, Lý Mạc Sầu cảm thấy quyết định khi xưa của nàng là đúng.
Cuộc sống của nàng bây giờ đầy yên bình và thanh thản, cũng không còn đau khổ vì những chuyện khi xưa nữa, nàng bây giờ, chỉ cần chăm lo cho những đứa trẻ và dốc lòng tu đạo, tận hưởng khoảng thời gian còn lại của cuộc đời.
Công Tôn Lục Ngạc.
Tuyệt Tình cốc nay đã không còn như xưa, những bụi hoa Tình đã bị nhổ hết, thay vào đó là những loài hoa hiền hòa hơn, như hoa tí ngọ, hoa đồng tiền, hoa cúc.
Phùng Hành từ 10 năm trước cũng đã quay trở bề Tuyệt Tình Cốc thăm Công Tôn Lục Ngạc một lần, găp được Công Tôn Lục Ngạc, nay là Tần phu nhân, từ đó, Đào Hoa đảo và Tuyệt Tình cốc vẫn giữ liên lạc với nhau.
16 năm trước, sau khi Phùng Hành và Tiểu Long Nữ rời đi, không lấy được mĩ nhân, Công Tôn Chỉ đã rất tức giận, liền trút hết lên người nữ nhi của mình.
Đúng lúc này, Tần Kiếm – vốn là một thuộc hạ dưới trướng của Công Tôn Chỉ, chuyên lo những việc bên ngoài cho hắn đã không tiếc mạng để cứu nàng.
Hắn vốn yêu nàng từ lâu, thế nhưng do thân là hạ nhân, biết mình không xứng với nàng, nên luôn không dám nói cho nàng biết.
Cả hai lại lọt vào tình huống trong kịch tình, rớt xuống đáy cốc, rồi gặp Cừu Thiên Xích, sau khi đưa bà ta lên, bà ta và Công Tôn Chỉ lại tự cắn lẫn nhau, cuối cùng đồng vu quy tận.
Sau một năm, Công Tôn Lục Ngạc và Tần Kiếm thành thân, sau đó sinh ra 2 nam một nữ, tên gọi Tần Sở, Tần Diệp và Tần Thanh Dao.
Tần Kiếm ôn Công Tôn Lục Ngạc vào lòng, nhìn hai đứa con trai đang chuẩn bị đi xa. Tần Thanh Dao thì dựa vào lòng mẫu thân, rưng rưng mắt nhìn hai caca, khiến cả hai cũng mủi lòng.
Công Tôn Lục Ngạc dỗ dành đứa con gái nhỏ, nhẹ giọng nói:
“Dao Dao ngoan, các ca ca sẽ sớm về thôi, khi về sẽ mang đồ chơi đẹp cho con được không?”
Tần Thanh Dao khịt mũi một cái, mắt đầy nước nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Kiếm nói với đại ca Tần Sở: “Có quên gì không?”
Tần Sở lắc đầu, vỗ vỗ hành lí trên tay nói: “ Không thiếu thứ gì cả, hơn nữa, khi đến bến tàu, chúng con sẽ hội họp với bọn Hoàng đại ca, cha yên tâm.”
‘Ừm.”
Tần Sở, Tần Diệp cúi đầu, nói: “Cha, nương, chúng con đi đây!” – Sau đó quay sang Tần Thanh Dao đang thút thít bên cạnh: “Dao Dao ở nhà ngoan nha, lần sau, tụi huynh sẽ dẫn muội đi chơi.”
Tần Thanh Dao nhìn ca ca, mếu máo nói: “Huynh hứa rồi đấy!”
“Ừ, huynh hứa.” – Nói rồi, cả hai quay lưng, rời đi.
Tần Kiếm vỗ vỗ thê tử ở bên cạnh, trấn an nói: “ Sẽ không sao đâu, chúng nó đã trưởng thành hết rồi mà.”
Công Tôn Lục Ngạc nhìn trượng phu, khẽ gật đầu một cái, rồi cùng bước vào nhà. Để con trai của họ, bước đi trên con đường riêng của chúng.
Còn mấy cái ngoại truyện nữa, nhưng do Trà hiện đang bận thi nên chưa thể đánh máy được, đành bổ sung sau vậy.
Tác giả :
Hoa Sơn Trà