Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 26
Au: Hoa Sơn Trà
Be: rinnina
Lời nói của Phùng Hành thật sự đã khiến Quách Phù tức giận, nàng ta lập tức đứng phắt dậy, đập bàn, hùng hổ nói: “Ngươi nói cái gì?”
Phùng Hành không để ý đến hành động của nàng ta, tự nhiên nói tiếp: “Ta nói có gì không đúng ? Quách đại tiểu thư, con gái của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ.”
Thấy nét mặt nàng ta từ từ âm trầm, Phùng Hành lập tức đứng lên, đưa tay dọn dẹp những thứ trên bàn, vừa nói:
-“Nếu như bỏ đi những tiền tố lúc nãy, thì có ai biết cô nương là ai chứ, mà cũng chẳng ai cần biết đâu. Cha cô, mẹ cô, nhắc đến họ, không ai dùng tên gọi “đệ tử Bắc Cái” hay “con gái của Hoàng Dược Sư” cả, thế nhưng, liệu có ai từng gọi cô là Quách Phù chưa. Tiểu cô nương, cô vẫn chưa làm được gì cả, tất cả những gì cô nương làm cho tới bây giờ là dựa vào danh tiếng của cha mẹ để hất mặt lên, kiêu ngạo với đời thôi.
Cô nương vui vẻ vì có nhiều người theo đuổi, nhưng liệu trong những người đó, có ai là thiếu niên anh tài, có ai, vì cô nương mà mạng sống cũng không cần chưa. Không có, đúng không. Cô nương xem thường Dương Quá, cảm thấy hắn là cô nhi, bần hàn. Ấy vậy mà người ta ai cũng biết đến hắn, gọi hắn là “Dương huynh đệ”, có võ công cao ấy chứ.
Cô nương xem thường Long cô nương, nhưng người ta lại có Dương Quá yêu thương, yêu hơn cả chính hắn. Thật ra, trong thâm tâm cô nương cũng hiểu rằng, cô nương đang ghen tị với họ.
Cô nương mở miệng là xem thường hắn, xem thường tình yêu của hai người họ, mở miệng là một đống thứ lễ giáo gì đó. Nói thật, cũng may là không ai lấy cô nương để liên hệ với ngoại công của cô nương. Thử nghĩ coi, cháu gái Đông Tà mà lại nông cạn như vậy. Người của Đào Hoa đảo ai mà không coi thường lẽ đời, chỉ làm theo ý mình thích chứ. Chẳng trách hắn không muốn gặp các người.
Hơn nữa, ngoài miệng thì xem thường bọn họ, nhưng cô nương lại tự nhiên mà gần gũi với cả hai huynh đệ nhà họ Võ. Chà, hành động này cũng tuân theo lễ giáo thật đấy.”
-“Đó là vì ta lớn lên cùng với bọn họ, thân như người nhà.” – Nghe đến đây, Quách Phù không nhịn được phản bác. Thế nhưng, gương mặt trắng bệch của nàng ta lúc này cũng đã tiết lộ tâm tình của mình.
Phùng Hành uống một hớp trà, sau đó nhìn thẳng vào mắt Quách Phù, cho đến khi nàng ta chịu không nổi, phải quay đầu sang chỗ khác thì mới nói tiếp:
-“Trong lòng cô nương có nghĩ như vậy hay không thì tự cô nương biết rõ. Thế nhưng Quách Phù, cô nương nên nhớ, một nữ nhân chỉ có thể lấy một phu quân. Hành động nửa vời của cô nương bây giờ, sớm muộn gì cũng có kết quả xấu xảy ra thôi.”
Nói xong, không nhìn gương mặt trắng bệch của Quách Phù, quay lưng đi tới trù phòng. Nãy giờ nói nhiều, nàng hơi đói. Đi được vài bước, nghĩ nghĩ, lại nói:
-“Một điều cuối cùng. Quách Phù, việc cô nương cứ ỡm ờ giữa hai nam nhân như vậy. Cho dù sau này cô nương có thành thân với một trong số họ hay thành thân với người khác, nếu như phu quân của cô nương nhớ đến việc này, thì họ sẽ nghĩ gì về cô nương.”
Nói xong, Phùng Hành bước thẳng. Theo lí mà nói, Quách Phù là cháu gái của nàng, vì vậy, nàng không muốn nàng ta giống như trong nguyên tác, làm bậy như vậy. Cháu gái của Đông Tà, phải là người mà người người ngưỡng mộ, chứ không phải “Quách đại cô nương.”
Phùng Hành quay lưng bước đi mà không nhận ra, tại một chỗ gần đó, có một người đã chứng kiến tất cả. Người đó nhìn theo bóng lưng của Phùng Hành, đôi mắt ẩn chứa sự nghi ngờ.
Sáng hôm sau, khi Phùng Hành ngáp ngắn ngáp dài đi tới trù phòng dùng bữa sáng thì thấy trong phủ vắng đến kì lạ. Hỏi han thì mới biết, thì ra huynh đệ nhà họ Võ đêm qua trà trộn tới chỗ quân Mông Cổ, mong lập được đại công nào đó, ai ngờ bị bắt.
Phùng Hành nghĩ, không phải linh như vậy chứ, ngày hôm qua nàng vừa mới “trù ẻo” xong, hôm nay chuyện xấu thật sự tới rồi.
Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, hai huynh đệ nhà đó cuối cùng cũng được cứu về thôi. Hơn nữa, hành động lần này cũng khiến cho Dương Quá cởi bỏ khúc mắc về thù hận của cha hắn với Quách Tĩnh, nhưng hình như cái giá phải trả là Quách Tĩnh bị thương nặng vì cứu hắn.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có thiệt hại gì to lớn, vì vậy không quan tâm nữa. Thế nhưng, không hiểu sao trong thâm tâm nàng lại có một cỗ bất an, dường như, có chuyện gì đó mà nàng quên mất, một chuyện rất quan trọng.
Phùng Hành cứ thấy trong lòng bồn chồn mãi, cho đến khi Quách Tĩnh và Dương Quá cùng nhau đi tới chỗ bọn người Mông Cổ, sự khó chịu trong lòng lại dâng lên. Thật ra, là chuyện gì.
Sau khi bọn họ đi, tất cả mọi người đều tập trung trong đại sảnh. Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ đang ngồi ở chủ vị, Quách Phù từ khi nàng bước vào tới giờ, vẫn không dám nhìn nàng, mọi người không ai nói gì, khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh, áp lực lạ thường.
Phùng Hành bất an cắn cắn ngón tay, đây là một trong những thói quen xấu của nàng, cứ hễ căng thẳng, là cắn ngón tay. Nhớ lúc đầu khi vừa “nhập” vào thân thể này, do lo lắng Hoàng Dược Sư sẽ phóng phụ cốt châm vào người mình mà nàng cũng từng lo sợ mấy hồi, cứ hay cắn ngón tay.
Bị Hoàng Dược Sư răn dạy mấy lần, mới bỏ bớt. Nay không có hắn ở bên cạnh, cái thói quen này cũng bắt đầu quay lại.
Hoàng Dung dường như cũng nhận ra tâm hồn nàng không yên, vì vậy lên tiếng hỏi: “Phu nhân có chuyện gì sao, không khỏe à, có cần nghỉ ngơi không ?”
Phùng Hành giật mình, đưa mắt nhìn sang, thấy Hoàng Dung đang dùng ánh mắt lo lắng, dịu dàng nhìn mình, nàng cũng có vài phần cảm động. Lại nhìn thấy cái bụng nhô cao của Hoàng Dung, Phùng Hành liền lắc đầu:
-“Ta không sao, ngược lại là phu nhân, người cũng sắp lâm bồn rồi, lúc này là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”
Be: rinnina
Lời nói của Phùng Hành thật sự đã khiến Quách Phù tức giận, nàng ta lập tức đứng phắt dậy, đập bàn, hùng hổ nói: “Ngươi nói cái gì?”
Phùng Hành không để ý đến hành động của nàng ta, tự nhiên nói tiếp: “Ta nói có gì không đúng ? Quách đại tiểu thư, con gái của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ.”
Thấy nét mặt nàng ta từ từ âm trầm, Phùng Hành lập tức đứng lên, đưa tay dọn dẹp những thứ trên bàn, vừa nói:
-“Nếu như bỏ đi những tiền tố lúc nãy, thì có ai biết cô nương là ai chứ, mà cũng chẳng ai cần biết đâu. Cha cô, mẹ cô, nhắc đến họ, không ai dùng tên gọi “đệ tử Bắc Cái” hay “con gái của Hoàng Dược Sư” cả, thế nhưng, liệu có ai từng gọi cô là Quách Phù chưa. Tiểu cô nương, cô vẫn chưa làm được gì cả, tất cả những gì cô nương làm cho tới bây giờ là dựa vào danh tiếng của cha mẹ để hất mặt lên, kiêu ngạo với đời thôi.
Cô nương vui vẻ vì có nhiều người theo đuổi, nhưng liệu trong những người đó, có ai là thiếu niên anh tài, có ai, vì cô nương mà mạng sống cũng không cần chưa. Không có, đúng không. Cô nương xem thường Dương Quá, cảm thấy hắn là cô nhi, bần hàn. Ấy vậy mà người ta ai cũng biết đến hắn, gọi hắn là “Dương huynh đệ”, có võ công cao ấy chứ.
Cô nương xem thường Long cô nương, nhưng người ta lại có Dương Quá yêu thương, yêu hơn cả chính hắn. Thật ra, trong thâm tâm cô nương cũng hiểu rằng, cô nương đang ghen tị với họ.
Cô nương mở miệng là xem thường hắn, xem thường tình yêu của hai người họ, mở miệng là một đống thứ lễ giáo gì đó. Nói thật, cũng may là không ai lấy cô nương để liên hệ với ngoại công của cô nương. Thử nghĩ coi, cháu gái Đông Tà mà lại nông cạn như vậy. Người của Đào Hoa đảo ai mà không coi thường lẽ đời, chỉ làm theo ý mình thích chứ. Chẳng trách hắn không muốn gặp các người.
Hơn nữa, ngoài miệng thì xem thường bọn họ, nhưng cô nương lại tự nhiên mà gần gũi với cả hai huynh đệ nhà họ Võ. Chà, hành động này cũng tuân theo lễ giáo thật đấy.”
-“Đó là vì ta lớn lên cùng với bọn họ, thân như người nhà.” – Nghe đến đây, Quách Phù không nhịn được phản bác. Thế nhưng, gương mặt trắng bệch của nàng ta lúc này cũng đã tiết lộ tâm tình của mình.
Phùng Hành uống một hớp trà, sau đó nhìn thẳng vào mắt Quách Phù, cho đến khi nàng ta chịu không nổi, phải quay đầu sang chỗ khác thì mới nói tiếp:
-“Trong lòng cô nương có nghĩ như vậy hay không thì tự cô nương biết rõ. Thế nhưng Quách Phù, cô nương nên nhớ, một nữ nhân chỉ có thể lấy một phu quân. Hành động nửa vời của cô nương bây giờ, sớm muộn gì cũng có kết quả xấu xảy ra thôi.”
Nói xong, không nhìn gương mặt trắng bệch của Quách Phù, quay lưng đi tới trù phòng. Nãy giờ nói nhiều, nàng hơi đói. Đi được vài bước, nghĩ nghĩ, lại nói:
-“Một điều cuối cùng. Quách Phù, việc cô nương cứ ỡm ờ giữa hai nam nhân như vậy. Cho dù sau này cô nương có thành thân với một trong số họ hay thành thân với người khác, nếu như phu quân của cô nương nhớ đến việc này, thì họ sẽ nghĩ gì về cô nương.”
Nói xong, Phùng Hành bước thẳng. Theo lí mà nói, Quách Phù là cháu gái của nàng, vì vậy, nàng không muốn nàng ta giống như trong nguyên tác, làm bậy như vậy. Cháu gái của Đông Tà, phải là người mà người người ngưỡng mộ, chứ không phải “Quách đại cô nương.”
Phùng Hành quay lưng bước đi mà không nhận ra, tại một chỗ gần đó, có một người đã chứng kiến tất cả. Người đó nhìn theo bóng lưng của Phùng Hành, đôi mắt ẩn chứa sự nghi ngờ.
Sáng hôm sau, khi Phùng Hành ngáp ngắn ngáp dài đi tới trù phòng dùng bữa sáng thì thấy trong phủ vắng đến kì lạ. Hỏi han thì mới biết, thì ra huynh đệ nhà họ Võ đêm qua trà trộn tới chỗ quân Mông Cổ, mong lập được đại công nào đó, ai ngờ bị bắt.
Phùng Hành nghĩ, không phải linh như vậy chứ, ngày hôm qua nàng vừa mới “trù ẻo” xong, hôm nay chuyện xấu thật sự tới rồi.
Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, hai huynh đệ nhà đó cuối cùng cũng được cứu về thôi. Hơn nữa, hành động lần này cũng khiến cho Dương Quá cởi bỏ khúc mắc về thù hận của cha hắn với Quách Tĩnh, nhưng hình như cái giá phải trả là Quách Tĩnh bị thương nặng vì cứu hắn.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có thiệt hại gì to lớn, vì vậy không quan tâm nữa. Thế nhưng, không hiểu sao trong thâm tâm nàng lại có một cỗ bất an, dường như, có chuyện gì đó mà nàng quên mất, một chuyện rất quan trọng.
Phùng Hành cứ thấy trong lòng bồn chồn mãi, cho đến khi Quách Tĩnh và Dương Quá cùng nhau đi tới chỗ bọn người Mông Cổ, sự khó chịu trong lòng lại dâng lên. Thật ra, là chuyện gì.
Sau khi bọn họ đi, tất cả mọi người đều tập trung trong đại sảnh. Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ đang ngồi ở chủ vị, Quách Phù từ khi nàng bước vào tới giờ, vẫn không dám nhìn nàng, mọi người không ai nói gì, khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh, áp lực lạ thường.
Phùng Hành bất an cắn cắn ngón tay, đây là một trong những thói quen xấu của nàng, cứ hễ căng thẳng, là cắn ngón tay. Nhớ lúc đầu khi vừa “nhập” vào thân thể này, do lo lắng Hoàng Dược Sư sẽ phóng phụ cốt châm vào người mình mà nàng cũng từng lo sợ mấy hồi, cứ hay cắn ngón tay.
Bị Hoàng Dược Sư răn dạy mấy lần, mới bỏ bớt. Nay không có hắn ở bên cạnh, cái thói quen này cũng bắt đầu quay lại.
Hoàng Dung dường như cũng nhận ra tâm hồn nàng không yên, vì vậy lên tiếng hỏi: “Phu nhân có chuyện gì sao, không khỏe à, có cần nghỉ ngơi không ?”
Phùng Hành giật mình, đưa mắt nhìn sang, thấy Hoàng Dung đang dùng ánh mắt lo lắng, dịu dàng nhìn mình, nàng cũng có vài phần cảm động. Lại nhìn thấy cái bụng nhô cao của Hoàng Dung, Phùng Hành liền lắc đầu:
-“Ta không sao, ngược lại là phu nhân, người cũng sắp lâm bồn rồi, lúc này là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”
Tác giả :
Hoa Sơn Trà