Làm Phi
Chương 182: Trong bóng tối (2)
Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Huệ Hoàng hậu
Cũng không chờ đợi quá lâu, nữ nhi của Tịch gia đã thật sự vào cung rồi. Ngoại trừ đầu đường cuối xóm từ trước tới giờ vẫn luôn bàn luận thì ở Trường Dương lại không gây ra quá nhiều sự chú ý, thậm chí bách tính trong thành cũng không biết được cụ thể nàng vào cung lúc nào.
Cũng bình thường thôi, tiến cung làm phi tần mà thôi, cũng không phải làm Hoàng hậu, ngay cả phân vị cũng không cao, không có hôn lễ sách lễ, càng không phô trương thì làm sao gây chú ý được chứ.
Lúc đầu nghe được tin này, điều Sở Tuyên có thể làm cũng chỉ là vân đạm phong khinh mà xem như mình vừa vô ý nghe được một tin tức gì đó, khẽ cười "ồ" một tiếng, giống như chuyện này không liên quan gì đến mình.
Hoàng cung, đó chính là nơi cao quý nhất trong triều Đại Hạ... Hắn có thể đi vào mà xem như chốn không người, muốn nghe ngóng gì đó không phải là chuyện khó. Nhưng lần này, hắn lại có ý trốn tránh, không muốn nghĩ nhiều, càng không dám đi nghe ngóng, thậm chí sợ hãi khi nghe trong cung truyền đến bất cứ chuyện gì liên quan tới nàng.
Nàng đã câm, lại đã từng đính hôn, vào cung rồi, cho dù xem như Hoàng đế kính trọng Tịch Tướng quân, cuộc sống của nàng cũng sẽ không tốt lắm...
Sở Tuyên suy nghĩ, rồi thở dài một tiếng. Sau đó lại nói với chính mình, vì đại cuộc chỉ có thể nín nhịn mà thôi.
...
Hơn ba tháng sau đó, Sở Tuyên trôi qua cũng xem như ổn định. Muốn lừa mình dối người cũng đơn giản thế thôi, nhẫn tâm không đi nghe ngóng nữa, không nghĩ ngợi nữa, bất cứ tin tức gì cũng có thể cắt đứt, vết thương kia cũng đã quên đi cảm giác đau đớn rồi.
"Bổn vương không muốn đợi nữa". Mây đen che đi ánh mặt trời của buổi xế chiều, Hoắc Trinh đột nhiên triệu kiến hắn, vừa mở miệng đã nói câu này: "Có một số chuyện vốn cũng không phiền phức như vậy. Hắn không có nhi tử, bổn vương là phiên vương dòng chính duy nhất giống như hắn, nếu hắn chết rồi, Hoàng vị đương nhiên sẽ là của bổn vương".
Hành thích vua. Ý trong lời nói không quá rõ ràng nhưng cũng khiến Sở Tuyên hít một ngụm khí lạnh. Lấy lại bình tĩnh, hắn im lặng nói: "Điện hạ... muốn thần đi?"
"Ừ". Hoắc Trinh hơi gật đầu một cái: "Không có ai có được công phu như ngươi, không ai thích hợp hơn ngươi. Chỉ cần đoạt tính mạng của hắn, những thứ khác cái gì cũng không cần quản".
Chuyện như vậy... nghĩ cũng biết không dễ dàng như Hoắc Trinh nói vậy đâu.
Đó rốt cuộc là Hoàng cung, hắn có lẽ có thể ra vào như chốn không người, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể giết Hoàng đế hoặc sau khi bứt dây động rừng còn có bản lĩnh trốn ra được.
Đương nhiên, hắn cũng không nhất định có thể giết Hoàng đế được, nhưng Hoắc Trinh, không sợ hãi hắn sẽ thất bại sao?
...
"Hoắc Trinh nhất định cũng biết ngươi có thể sẽ thất bại". Sau khi Thẩm Ninh nghe xong ngọn nguồn, nói dứt khoát: "Nhưng cho dù ngươi chết ở trong đó, hắn cũng không mất mát gì".
Sở Tuyên bừng tỉnh... Nếu xem như hành thích vua thành công, vậy thì theo như Hoắc Trinh nói, ngôi vị Hoàng đế chỉ có thể là của hắn mà thôi; mà nếu không thành thì mọi người sẽ kinh ngạc phát hiện thích khách này rốt cuộc lại là người của Cấm Quân Đô Úy phủ, sẽ không có người nghĩ đến là do Hoắc Trinh "sắp xếp" hắn vào, hắn còn có một thân phận khác ở bên ngoài nổi bật hơn, đó chính là biểu đệ bà con xa của Thẩm Ninh.
"Là muốn kéo ta xuống nước". Thẩm Ninh ngắn ngủi cười một tiếng, lắc đầu: "Nhưng việc đã đến nước này, ngươi cũng đành phải đi một chuyến thôi".
Theo như ý của Thẩm Ninh là để hắn nghe lệnh vào cung một chuyến, không hành thích thật sự, nhưng muốn hắn gây ra chút động tĩnh ở Tuyên Thất điện. Đợi đến khi bọn thị vệ vây quanh Tuyên Thất điện thì hắn chạy đi là được, sau đó trở về nói với Hoắc Trinh là đã thất bại.
Sở Tuyên cân nhắc mãi, cảm thấy biện pháp này quá giả. Vẫn đáp ứng nhưng trong lòng đã có dự định khác.
Thân phận gián điệp này của hắn, Hoàng đế cũng không biết. Sắp xếp lúc đầu chính là an bài hắn đi theo Hoàng đế làm việc, lại chỉ có một mình Thẩm Ninh biết thân phận khác, người biết càng ít thì mọi chuyện sẽ càng thêm bí mật, hắn sẽ an toàn còn không nói, cũng không đến mức khiến Hoắc Trinh biết trước được Hoàng đế đề phòng hắn, đối với ai cũng tốt.
Không cách nào đảm bảo được rằng còn tai mắt nào khác của Hoắc Trinh trong cung hay không, nếu quả thức cứ chạy như vậy... Nói không chừng ngược lại càng khiến Hoắc Trinh nghi ngờ.
...
Chuyến đi lần này, Sở Tuyên đã ôm ý nghĩ hẳn là phải chết. Trong lòng biết mạng mình không còn dài, nhưng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Ngoài có chút cảm giác kinh tâm động phách khi hoàn thành sứ mạng ra thì nỗi ưu tư vẫn quanh quẩn trong trái tim hắn...
Đúng vậy, chỉ cần hắn chết đi như vậy, theo như an bài lúc đầu, nếu hắn bất ngờ chết trước khi sự thành, thì lưu lại năm chữ "tra chỗ ta lưu lại", Hoàng đế sẽ biết hết đầu đuôi, phòng ngừa liên lụy đến người khác. Như vậy cũng sẽ không liên lụy đến Thẩm Ninh, lại vừa khiến Hoàng đế biết được là do Hoắc Trinh muốn hành thích. Cứ cho là nhất cử lưỡng tiện, đối với hắn mà nói quan trọng hơn hết không phải lưỡng tiện này.
Giải thoát... Ý nghĩ này cứ vùng vẫy mãi không thôi. Hẳn là từ khi nhìn thấy Tịch Lan Vi hôn mê đến bị câm, sự áy náy giống như một hạt giống vậy, sinh sôi trong lòng, càng mọc càng lớn, cành đâm càng sâu, đến khi đâm thẳng vào đáy lòng, đau đớn lại từng trận rồi đến một trận.
Cho dù vì đại cuộc mà cân nhắc thì hắn cũng đã tự tay phá hủy cả đời của nàng. Khiến cho nàng từ lúc ấy không nói chuyện được nữa, không được gả cho một người tốt...Hắn chết như vậy thì sẽ không cần nghĩ tới những chuyện này nữa.
Có rất nhiều ý trốn tránh ở trong đó, trước khi Sở Tuyên hành sự, trên người để thêm một phong thư, gọi là "bản cung khai". Nội dung đơn giản thẳng thắn, nói chuyện Việt Liêu vương Hoắc Trinh bày mưu đặt kế hạ độc câm cho nữ nhi Đại Tướng quân Tịch Viên. Đợi đến khi hắn chết trong cung, Hoàng đế biết thân phận của hắn, bản cung khai này có lẽ sẽ tạm thời được đè xuống, nhưng đợi đến khi Hoàng đế chân chính diệt trừ Hoắc Trinh, hắn nhất định sẽ vui vẻ cho Hoắc Trinh thêm một cái tội trạng như vậy. Cũng xem như xin lỗi Tịch Lan Vi...
...
Ngày mười sáu tháng chín.
Sắc trời đã tối thật lâu rồi, lại là một đêm đầy mây, không nhìn thấy được ánh trăng nào cả.
Sở Tuyên nín thở nhảy qua tường cao, một đường trốn trốn núp núp, cất giấu bản thân mình rất giỏi. Rất nhanh Tuyên Thất điện đã ở trước mắt rồi.
Đã trễ thế này rồi Hoàng đế hẳn đã ngủ rồi, có lẽ còn có một phi tần đang hầu hạ... Tuy biết rằng không hành thích vua thật, nhưng xem ra lại dọa nữ tử đó thật rồi.
...
Có một số thời điểm không tránh được mà buộc phải nhẫn tâm. Sở Tuyên dễ dàng đánh ngất một đám cung nhân trong và ngoài điện, bọn họ sẽ không tỉnh lại nữa rồi.
Vào trong tẩm điện, trong điện tối đen, không nhìn thấy gì cả. Hắn ở trước giường nhỏ phán đoán một chút, không phát hiện bất kỳ hơi thở nào, trên giường nhỏ an tĩnh như không có ai vậy.
Kỳ lạ... Cũng không suy nghĩ nhiều, tóm lại cũng không có ý định giết ai, không có người thì tốt hơn.
Khua kiếm muốn đâm xuống, định lưu lại một vết kiếm trên đệm, để trong cung càng thêm tin tưởng rằng hắn thật sự muốn hành thích, truyền vào tai Hoắc Trinh hắn cũng tin. Trước khi hạ kiếm, bên tai lại nghe một tiếng "keng". Dường như có vật nặng bị nện lên cạnh giường, Sở Tuyên nghe thấy cả kinh. Ngưng thần yên lặng nghe, rất nhanh đã cảm giác được cách đó không xa có người đang tận lực đè thấp hơi thở của mình, có chút không ổn định, dường như đối phương rất hốt hoảng... Lại có người mai phục sao?
...
Tiếng bảo kiếm lấy ra khỏi vỏ cũng khẽ truyền tới, mang theo ý tứ muốn tuyên chiến, khiến Sở Tuyên cũng nhấc kiếm lên. Mới đầu còn nói đối phương là cao thủ gì đó, nghĩ rằng đấu mấy chiêu sau đó trực tiếp yếu thế, chết dưới kiếm của người này là được. Nhưng rất nhanh lại cảm giác không đúng... Dường như cũng không phải "cao thủ" gì, hoặc là cao thủ này "quá ham chơi", từ đầu đến cuối không có sát chiêu gì cả, ngược lại cứ né qua né lại, nhìn như muốn khoe khoang rằng mình rất quen thuộc với Tuyên Thất điện này vậy. Mãi đến khi một kiếm kia đâm vào bắp chân, đau nhức đột nhiên truyền tới khiến Sở Tuyên buồn bực hừ một cái, khua kiếm đỡ. Lại lật tay một cái, trong bóng tối kiếm của hắn đặt lên đùi của đối phương, không tốn mấy phần sức đã áp người đó lên tường được rồi. Không chỉ có công phu không được, mà khí lực cũng không có?
Trong lòng Sở Tuyên nghi ngờ, chân mày cau lại. Cảm thấy công phu mèo quào này thì hắn muốn chết dưới kiếm cũng không thể, vậy thì hắn chỉ có thể giết người này mà thôi.
Một kiếm đâm xuống, Sở Tuyên đoán chừng hẳn là vị trí trái tim. Không có bất kỳ âm thanh nào, người nọ dường như chết rất nhanh. Sau đó nghe tiếng kiếm rơi xuống đất, hẳn đã tắt thở thật rồi. Sở Tuyên dùng sức rút kiếm ra, xoay người muốn đi.
...
Mới đi hai bước mà thôi, "đối thủ" vốn đã đứt hơi kia lại đụng đầu vào lưng của hắn. Người mềm nhũn không có chút khí lực nào, tiếng lưỡi kiếm quét dưới mặt đất khiến hắn biết được đây là muốn nhặt kiếm đâm hắn đây.
Là nữ nhân. Hơi thở của Sở Tuyên hơi chậm lại, xoay người lại đỡ nàng, kéo cái đệm dưới chân để nàng ngồi. Vẫn chưa chết, đại khái bởi vì vóc người nữ tử này thấp hơn nam nhân một chút cho nên một kiếm kia không đâm tới tim mà đâm vào đầu vai. Nhưng một chút âm thanh cũng không có...
Trong lòng Sở Tuyên có chút luống cuống, không thể kiểm chứng được suy đoán kia nhưng vẫn hỏi: "Ngươi là ai?"
Quả nhiên không trả lời.
"Không phải Hoàng đế để ngươi ở chỗ này chặn ta chứ, nếu không từ đầu tới cuối cũng sẽ không phải chỉ có một mình ngươi". Hắn cố ý tùy ý nói, tựa hồ như rất bình tĩnh mà phân tích. Hai người ngồi đó không nói gì rất lâu, một người là không được, còn một người là không có gì để nói. Mãi đến bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, nghe ra được có rất nhiều người, Sở Tuyên mới cười nhạo một tiếng: "Đám phế vật. Lâu như vậy mới phát hiện người trong Tuyên Thất điện không còn ai. Cũng đủ để Hoàng đế chết mấy lần".
Vậy... đám phế vật hẳn sẽ không trực tiếp bắn tên hoặc xông chém giết gì đi. Hắn không sao, nhưng nàng ta oan uổng. Cuối cùng vẫn nhảy ra cửa sổ. Dọc đường gây ra không ít tiếng vang, khiến nửa số thị vệ đuổi theo hắn. Hắn nghĩ bây giờ trong điện nửa điểm động tĩnh cũng không còn, những người đến kiểm tra cũng không đến mức quá căng thẳng đâu... đốt đèn lên xem thì bên trong chỉ có một phi tần đang bị thương, cũng không thể xem là đồng bọn của thích khách mà thu thập.
...
Chạy ra khỏi cung không phí chút sức lực nào. Cuối cùng sau khi băng bó kỹ vết thương thì mới lẻn trở về. Trong lòng có chút hối hận đỡ nàng ngồi xuống, lo lắng nếu nàng quả thực bị xem như là "đồng bọn" thì thế nào... Oan uổng quá.
Mắt thấy Tuyên Thất điện đèn đuốc sáng choang, Sở Tuyên nằm trên nóc điện nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy cung tần không ngừng vào điện.
"Cẩn thận đi". Có thái giám nhỏ giọng dặn dò cung nhân: "Thuốc sắc xong rồi thì nhanh chóng đưa vào, thêm hai phần mứt hoa quả nữa rồi đưa vào... Đợi chút đi hỏi cung nhân bên cạnh của Tài nhân nương tử xem nàng ấy thích ăn cái gì. Nàng bị thương không nhẹ, bệ hạ lo lắng, nếu hầu hạ không chu toàn thì các ngươi không chịu tội nổi đâu".
Sau đó liền nghe thấy mấy cung nữ đều đáp "vâng", ai nấy đi làm chuyện của mình.
Người bị thương, dĩ nhiên là chỉ nàng ấy. Bệ hạ lo lắng...? Sở Tuyên cảm thấy trong lòng bị đè nén, bực bội không nói nên lời. Sau đó lý trí rất nhanh đã nói với chính mình, loại "bực bội" này là bởi vì thật lòng thật dạ vui mừng. Trông dáng vẻ được sủng ái của nàng... tóm lại là chuyện tốt.
Beta: Huệ Hoàng hậu
Cũng không chờ đợi quá lâu, nữ nhi của Tịch gia đã thật sự vào cung rồi. Ngoại trừ đầu đường cuối xóm từ trước tới giờ vẫn luôn bàn luận thì ở Trường Dương lại không gây ra quá nhiều sự chú ý, thậm chí bách tính trong thành cũng không biết được cụ thể nàng vào cung lúc nào.
Cũng bình thường thôi, tiến cung làm phi tần mà thôi, cũng không phải làm Hoàng hậu, ngay cả phân vị cũng không cao, không có hôn lễ sách lễ, càng không phô trương thì làm sao gây chú ý được chứ.
Lúc đầu nghe được tin này, điều Sở Tuyên có thể làm cũng chỉ là vân đạm phong khinh mà xem như mình vừa vô ý nghe được một tin tức gì đó, khẽ cười "ồ" một tiếng, giống như chuyện này không liên quan gì đến mình.
Hoàng cung, đó chính là nơi cao quý nhất trong triều Đại Hạ... Hắn có thể đi vào mà xem như chốn không người, muốn nghe ngóng gì đó không phải là chuyện khó. Nhưng lần này, hắn lại có ý trốn tránh, không muốn nghĩ nhiều, càng không dám đi nghe ngóng, thậm chí sợ hãi khi nghe trong cung truyền đến bất cứ chuyện gì liên quan tới nàng.
Nàng đã câm, lại đã từng đính hôn, vào cung rồi, cho dù xem như Hoàng đế kính trọng Tịch Tướng quân, cuộc sống của nàng cũng sẽ không tốt lắm...
Sở Tuyên suy nghĩ, rồi thở dài một tiếng. Sau đó lại nói với chính mình, vì đại cuộc chỉ có thể nín nhịn mà thôi.
...
Hơn ba tháng sau đó, Sở Tuyên trôi qua cũng xem như ổn định. Muốn lừa mình dối người cũng đơn giản thế thôi, nhẫn tâm không đi nghe ngóng nữa, không nghĩ ngợi nữa, bất cứ tin tức gì cũng có thể cắt đứt, vết thương kia cũng đã quên đi cảm giác đau đớn rồi.
"Bổn vương không muốn đợi nữa". Mây đen che đi ánh mặt trời của buổi xế chiều, Hoắc Trinh đột nhiên triệu kiến hắn, vừa mở miệng đã nói câu này: "Có một số chuyện vốn cũng không phiền phức như vậy. Hắn không có nhi tử, bổn vương là phiên vương dòng chính duy nhất giống như hắn, nếu hắn chết rồi, Hoàng vị đương nhiên sẽ là của bổn vương".
Hành thích vua. Ý trong lời nói không quá rõ ràng nhưng cũng khiến Sở Tuyên hít một ngụm khí lạnh. Lấy lại bình tĩnh, hắn im lặng nói: "Điện hạ... muốn thần đi?"
"Ừ". Hoắc Trinh hơi gật đầu một cái: "Không có ai có được công phu như ngươi, không ai thích hợp hơn ngươi. Chỉ cần đoạt tính mạng của hắn, những thứ khác cái gì cũng không cần quản".
Chuyện như vậy... nghĩ cũng biết không dễ dàng như Hoắc Trinh nói vậy đâu.
Đó rốt cuộc là Hoàng cung, hắn có lẽ có thể ra vào như chốn không người, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể giết Hoàng đế hoặc sau khi bứt dây động rừng còn có bản lĩnh trốn ra được.
Đương nhiên, hắn cũng không nhất định có thể giết Hoàng đế được, nhưng Hoắc Trinh, không sợ hãi hắn sẽ thất bại sao?
...
"Hoắc Trinh nhất định cũng biết ngươi có thể sẽ thất bại". Sau khi Thẩm Ninh nghe xong ngọn nguồn, nói dứt khoát: "Nhưng cho dù ngươi chết ở trong đó, hắn cũng không mất mát gì".
Sở Tuyên bừng tỉnh... Nếu xem như hành thích vua thành công, vậy thì theo như Hoắc Trinh nói, ngôi vị Hoàng đế chỉ có thể là của hắn mà thôi; mà nếu không thành thì mọi người sẽ kinh ngạc phát hiện thích khách này rốt cuộc lại là người của Cấm Quân Đô Úy phủ, sẽ không có người nghĩ đến là do Hoắc Trinh "sắp xếp" hắn vào, hắn còn có một thân phận khác ở bên ngoài nổi bật hơn, đó chính là biểu đệ bà con xa của Thẩm Ninh.
"Là muốn kéo ta xuống nước". Thẩm Ninh ngắn ngủi cười một tiếng, lắc đầu: "Nhưng việc đã đến nước này, ngươi cũng đành phải đi một chuyến thôi".
Theo như ý của Thẩm Ninh là để hắn nghe lệnh vào cung một chuyến, không hành thích thật sự, nhưng muốn hắn gây ra chút động tĩnh ở Tuyên Thất điện. Đợi đến khi bọn thị vệ vây quanh Tuyên Thất điện thì hắn chạy đi là được, sau đó trở về nói với Hoắc Trinh là đã thất bại.
Sở Tuyên cân nhắc mãi, cảm thấy biện pháp này quá giả. Vẫn đáp ứng nhưng trong lòng đã có dự định khác.
Thân phận gián điệp này của hắn, Hoàng đế cũng không biết. Sắp xếp lúc đầu chính là an bài hắn đi theo Hoàng đế làm việc, lại chỉ có một mình Thẩm Ninh biết thân phận khác, người biết càng ít thì mọi chuyện sẽ càng thêm bí mật, hắn sẽ an toàn còn không nói, cũng không đến mức khiến Hoắc Trinh biết trước được Hoàng đế đề phòng hắn, đối với ai cũng tốt.
Không cách nào đảm bảo được rằng còn tai mắt nào khác của Hoắc Trinh trong cung hay không, nếu quả thức cứ chạy như vậy... Nói không chừng ngược lại càng khiến Hoắc Trinh nghi ngờ.
...
Chuyến đi lần này, Sở Tuyên đã ôm ý nghĩ hẳn là phải chết. Trong lòng biết mạng mình không còn dài, nhưng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Ngoài có chút cảm giác kinh tâm động phách khi hoàn thành sứ mạng ra thì nỗi ưu tư vẫn quanh quẩn trong trái tim hắn...
Đúng vậy, chỉ cần hắn chết đi như vậy, theo như an bài lúc đầu, nếu hắn bất ngờ chết trước khi sự thành, thì lưu lại năm chữ "tra chỗ ta lưu lại", Hoàng đế sẽ biết hết đầu đuôi, phòng ngừa liên lụy đến người khác. Như vậy cũng sẽ không liên lụy đến Thẩm Ninh, lại vừa khiến Hoàng đế biết được là do Hoắc Trinh muốn hành thích. Cứ cho là nhất cử lưỡng tiện, đối với hắn mà nói quan trọng hơn hết không phải lưỡng tiện này.
Giải thoát... Ý nghĩ này cứ vùng vẫy mãi không thôi. Hẳn là từ khi nhìn thấy Tịch Lan Vi hôn mê đến bị câm, sự áy náy giống như một hạt giống vậy, sinh sôi trong lòng, càng mọc càng lớn, cành đâm càng sâu, đến khi đâm thẳng vào đáy lòng, đau đớn lại từng trận rồi đến một trận.
Cho dù vì đại cuộc mà cân nhắc thì hắn cũng đã tự tay phá hủy cả đời của nàng. Khiến cho nàng từ lúc ấy không nói chuyện được nữa, không được gả cho một người tốt...Hắn chết như vậy thì sẽ không cần nghĩ tới những chuyện này nữa.
Có rất nhiều ý trốn tránh ở trong đó, trước khi Sở Tuyên hành sự, trên người để thêm một phong thư, gọi là "bản cung khai". Nội dung đơn giản thẳng thắn, nói chuyện Việt Liêu vương Hoắc Trinh bày mưu đặt kế hạ độc câm cho nữ nhi Đại Tướng quân Tịch Viên. Đợi đến khi hắn chết trong cung, Hoàng đế biết thân phận của hắn, bản cung khai này có lẽ sẽ tạm thời được đè xuống, nhưng đợi đến khi Hoàng đế chân chính diệt trừ Hoắc Trinh, hắn nhất định sẽ vui vẻ cho Hoắc Trinh thêm một cái tội trạng như vậy. Cũng xem như xin lỗi Tịch Lan Vi...
...
Ngày mười sáu tháng chín.
Sắc trời đã tối thật lâu rồi, lại là một đêm đầy mây, không nhìn thấy được ánh trăng nào cả.
Sở Tuyên nín thở nhảy qua tường cao, một đường trốn trốn núp núp, cất giấu bản thân mình rất giỏi. Rất nhanh Tuyên Thất điện đã ở trước mắt rồi.
Đã trễ thế này rồi Hoàng đế hẳn đã ngủ rồi, có lẽ còn có một phi tần đang hầu hạ... Tuy biết rằng không hành thích vua thật, nhưng xem ra lại dọa nữ tử đó thật rồi.
...
Có một số thời điểm không tránh được mà buộc phải nhẫn tâm. Sở Tuyên dễ dàng đánh ngất một đám cung nhân trong và ngoài điện, bọn họ sẽ không tỉnh lại nữa rồi.
Vào trong tẩm điện, trong điện tối đen, không nhìn thấy gì cả. Hắn ở trước giường nhỏ phán đoán một chút, không phát hiện bất kỳ hơi thở nào, trên giường nhỏ an tĩnh như không có ai vậy.
Kỳ lạ... Cũng không suy nghĩ nhiều, tóm lại cũng không có ý định giết ai, không có người thì tốt hơn.
Khua kiếm muốn đâm xuống, định lưu lại một vết kiếm trên đệm, để trong cung càng thêm tin tưởng rằng hắn thật sự muốn hành thích, truyền vào tai Hoắc Trinh hắn cũng tin. Trước khi hạ kiếm, bên tai lại nghe một tiếng "keng". Dường như có vật nặng bị nện lên cạnh giường, Sở Tuyên nghe thấy cả kinh. Ngưng thần yên lặng nghe, rất nhanh đã cảm giác được cách đó không xa có người đang tận lực đè thấp hơi thở của mình, có chút không ổn định, dường như đối phương rất hốt hoảng... Lại có người mai phục sao?
...
Tiếng bảo kiếm lấy ra khỏi vỏ cũng khẽ truyền tới, mang theo ý tứ muốn tuyên chiến, khiến Sở Tuyên cũng nhấc kiếm lên. Mới đầu còn nói đối phương là cao thủ gì đó, nghĩ rằng đấu mấy chiêu sau đó trực tiếp yếu thế, chết dưới kiếm của người này là được. Nhưng rất nhanh lại cảm giác không đúng... Dường như cũng không phải "cao thủ" gì, hoặc là cao thủ này "quá ham chơi", từ đầu đến cuối không có sát chiêu gì cả, ngược lại cứ né qua né lại, nhìn như muốn khoe khoang rằng mình rất quen thuộc với Tuyên Thất điện này vậy. Mãi đến khi một kiếm kia đâm vào bắp chân, đau nhức đột nhiên truyền tới khiến Sở Tuyên buồn bực hừ một cái, khua kiếm đỡ. Lại lật tay một cái, trong bóng tối kiếm của hắn đặt lên đùi của đối phương, không tốn mấy phần sức đã áp người đó lên tường được rồi. Không chỉ có công phu không được, mà khí lực cũng không có?
Trong lòng Sở Tuyên nghi ngờ, chân mày cau lại. Cảm thấy công phu mèo quào này thì hắn muốn chết dưới kiếm cũng không thể, vậy thì hắn chỉ có thể giết người này mà thôi.
Một kiếm đâm xuống, Sở Tuyên đoán chừng hẳn là vị trí trái tim. Không có bất kỳ âm thanh nào, người nọ dường như chết rất nhanh. Sau đó nghe tiếng kiếm rơi xuống đất, hẳn đã tắt thở thật rồi. Sở Tuyên dùng sức rút kiếm ra, xoay người muốn đi.
...
Mới đi hai bước mà thôi, "đối thủ" vốn đã đứt hơi kia lại đụng đầu vào lưng của hắn. Người mềm nhũn không có chút khí lực nào, tiếng lưỡi kiếm quét dưới mặt đất khiến hắn biết được đây là muốn nhặt kiếm đâm hắn đây.
Là nữ nhân. Hơi thở của Sở Tuyên hơi chậm lại, xoay người lại đỡ nàng, kéo cái đệm dưới chân để nàng ngồi. Vẫn chưa chết, đại khái bởi vì vóc người nữ tử này thấp hơn nam nhân một chút cho nên một kiếm kia không đâm tới tim mà đâm vào đầu vai. Nhưng một chút âm thanh cũng không có...
Trong lòng Sở Tuyên có chút luống cuống, không thể kiểm chứng được suy đoán kia nhưng vẫn hỏi: "Ngươi là ai?"
Quả nhiên không trả lời.
"Không phải Hoàng đế để ngươi ở chỗ này chặn ta chứ, nếu không từ đầu tới cuối cũng sẽ không phải chỉ có một mình ngươi". Hắn cố ý tùy ý nói, tựa hồ như rất bình tĩnh mà phân tích. Hai người ngồi đó không nói gì rất lâu, một người là không được, còn một người là không có gì để nói. Mãi đến bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, nghe ra được có rất nhiều người, Sở Tuyên mới cười nhạo một tiếng: "Đám phế vật. Lâu như vậy mới phát hiện người trong Tuyên Thất điện không còn ai. Cũng đủ để Hoàng đế chết mấy lần".
Vậy... đám phế vật hẳn sẽ không trực tiếp bắn tên hoặc xông chém giết gì đi. Hắn không sao, nhưng nàng ta oan uổng. Cuối cùng vẫn nhảy ra cửa sổ. Dọc đường gây ra không ít tiếng vang, khiến nửa số thị vệ đuổi theo hắn. Hắn nghĩ bây giờ trong điện nửa điểm động tĩnh cũng không còn, những người đến kiểm tra cũng không đến mức quá căng thẳng đâu... đốt đèn lên xem thì bên trong chỉ có một phi tần đang bị thương, cũng không thể xem là đồng bọn của thích khách mà thu thập.
...
Chạy ra khỏi cung không phí chút sức lực nào. Cuối cùng sau khi băng bó kỹ vết thương thì mới lẻn trở về. Trong lòng có chút hối hận đỡ nàng ngồi xuống, lo lắng nếu nàng quả thực bị xem như là "đồng bọn" thì thế nào... Oan uổng quá.
Mắt thấy Tuyên Thất điện đèn đuốc sáng choang, Sở Tuyên nằm trên nóc điện nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy cung tần không ngừng vào điện.
"Cẩn thận đi". Có thái giám nhỏ giọng dặn dò cung nhân: "Thuốc sắc xong rồi thì nhanh chóng đưa vào, thêm hai phần mứt hoa quả nữa rồi đưa vào... Đợi chút đi hỏi cung nhân bên cạnh của Tài nhân nương tử xem nàng ấy thích ăn cái gì. Nàng bị thương không nhẹ, bệ hạ lo lắng, nếu hầu hạ không chu toàn thì các ngươi không chịu tội nổi đâu".
Sau đó liền nghe thấy mấy cung nữ đều đáp "vâng", ai nấy đi làm chuyện của mình.
Người bị thương, dĩ nhiên là chỉ nàng ấy. Bệ hạ lo lắng...? Sở Tuyên cảm thấy trong lòng bị đè nén, bực bội không nói nên lời. Sau đó lý trí rất nhanh đã nói với chính mình, loại "bực bội" này là bởi vì thật lòng thật dạ vui mừng. Trông dáng vẻ được sủng ái của nàng... tóm lại là chuyện tốt.
Tác giả :
Lệ Tiêu