Làm Phi
Chương 104: Kinh sợ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Mai Thái phi
Sở Tuyên nói không sai, tạm thời không vội tra người đứng sau lưng, quan trọng là làm cho người nọ không thể tiếp tục hạ độc được nữa. Nếu bằng không, chết như thế nào cũng không biết.
Trừ lần đó ra, Tịch Lan Vi cảm thấy, phơi bày việc này ra ánh sáng, để lục cung đều biết, trấn trụ lục cung cũng rất quan trọng.
Nên để các nàng biết nặng nhẹ.
Nàng vẫn đi đến thỉnh an Cảnh Phi như cũ. Ngự y, thái y đến kiểm tra, sau khi tra ra kết quả cũng không dám trì hoãn, nhất định lập tức tới Thư Nhan cung hồi bẩm.
...
Lúc đó Hoắc Kỳ đang lâm triều. Viên Tự thấy một thái giám ở Tuyên Thất điện vội vàng vào Vĩnh Duyên điện, biết là có việc, lập tức lại gần, vừa hỏi liền cả kinh thất sắc, vội đến bên tai Hoàng đế nhỏ giọng bẩm. Đúng lúc đang bàn chính sự tiền tuyến, Viên Tự cũng không dám quấy rầy quá lâu, chỉ thấp giọng nói một câu: "Nghiên Chiêu nghi thỉnh truyền ngự y", liền thấy Hoàng đế nhíu mày một lúc, tự trấn định lại, rồi nói: "Chuẩn".
Đợi đến khi hạ triều, Hoắc Kỳ đi ra khỏi Vĩnh Duyên điện, rốt cuộc rãnh rỗi, lập tức hỏi: "Nàng ấy làm sao vậy?"
Viên Tự bẩm đúng sự thật: "Nghe nói sáng sớm phát hiện vài thứ ở cửa đại điện. Chiêu nghi nương nương cẩn thận, cảm thấy có thể là có quan hệ với việc những ngày gần đây tinh thần không khỏe."
Hoắc Kỳ "À" một tiếng, đi qua bộ liễn, không có ý tứ ngồi lên, đi thẳng phía trước về hậu cung, bước theo hướng đông...
"...Bệ hạ?" Viên Tự ngẩn ra, không biết đây là Hoàng đế muốn đi về nơi đâu.
"Thư Nhan cung." Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói: "Nàng ấy nhất định đi thỉnh an."
...
Thư Nhan cung, Tĩnh Trang điện.
Bất đồng với ngày xưa - khi thỉnh an đều là hòa thuận, hôm nay lại đặc biệt trầm tĩnh và nghiêm túc. Phi tần đang ngồi bên dưới đều rũ mắt nín thở, ai cũng không dám lên tiếng, người nhát gan một chút thì sắc mặt đã trực tiếp trắng bệch, mười ngón tay thon dài không ngừng run run. Ngay cả Cảnh Phi cũng kinh ngạc không thôi, ngẩn ra một lúc mới hỏi Ngự y: "Ngươi nói...cái gì?"
"Bẩm nương nương." Ngự y vái chào, giọng trầm xuống, tìm từ ngữ thích hợp, một lần nữa bẩm lại rõ ràng hơn chuyện vừa báo khi nãy: "Nghiên Chiêu nghi nương nương mệnh cho thần kiểm tra, là một loại kỳ hương, gồm nhiều loại dược cùng nhau chế thành, bột phấn cực mịn, rải vào không trung sẽ không thể nhìn thấy. Như vậy rất dễ hít phải, nếu liên tục chậm thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm, sẽ xảy ra hiện tượng thần trí mê muội ngu ngơ, điên điên khùng khùng, về sau bỏ mạng."
Dù đã được cảnh báo trước, Tịch Lan Vi cũng kinh sợ không thôi. Có lẽ là sợ dọa đến nàng nên Sở Tuyên không nói quá rõ ràng. Nàng chỉ cho rằng, nếu dùng dược này lâu thì cuối cùng sẽ chết.
Thần trí mê muội ngu ngơ, điên điên khùng khùng...
Nàng hít một hơi thật sâu, khép hai mắt lại muốn bình tâm tĩnh khí, trong lòng lại càng sợ hãi, hàm răng cắn nhẹ vào nhau, nhìn về phía Ngự y: "Đại nhân, tinh thần của bổn cung đã không khỏe nhiều ngày rồi, không biết..."
"Chiêu nghi nương nương trúng độc không quá nặng." Ngự y ấp úng nói: "Điều dưỡng chút thời gian thì sẽ không sao, nương nương không cần lo lắng."
Còn may...
Nàng chậm rãi gật đầu, thả lỏng hơi thở, lại nghe được Cảnh Phi nói: "Gần đây có người cung nào đi Thái y viện lấy dược liệu?" Ngự y nghĩ nghĩ, trong lòng biết đây là Cảnh Phi nghĩ như vậy có thể tra ra là người phương nào chế độc, lại bất đắc dĩ nói: "Nương nương, đây là hương khó điều chế, người này cũng không phải đi Thái Y Viện lấy dược để điều chế ra, thần nghĩ là từ ngoài cung trực tiếp điều chế ra hương phấn."
Thật không dễ để tra xét.
Ánh mắt Tịch Lan Vi chậm rãi đảo qua từng người đang ngồi, trong mắt mang theo vô tận bất an cùng không tín nhiệm, lại thu hết vào mắt những gì có thể "Nhìn đến" được.
Một tiếng trầm ổn lảnh lót "Bệ hạ giá lâm" tạm thời xé vỡ không khí khẩn trương trong điện. Mọi người thu hồi lại tinh thần bất an, một lần nữa mang lên tươi cười, đứng dậy chuẩn bị chào hỏi.
...
"Bệ hạ thánh an." Chúng phi tần đồng thời hành lễ, lại không tự chủ được mà chú ý thanh âm của người khác. Hơn phân nửa phi tần đều đã lâu không gặp thánh nhan, lần này Hoàng đế giá lâm, trong tiếng yến oanh rõ ràng hơi lộ ra chút vui sướng, lại còn có chút khẩn trương.
"Miễn lễ." Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói một tiếng, ánh mắt vòng qua mọi người, không tự chủ được nhìn về phía Tịch Lan Vi.
Nàng mặc một bộ song nhiễu khúc cư[1] màu cam cực nhạt. Xem như là màu sắc ấm áp, lại khiến cho khuôn mặt hiện nay của nàng càng thêm tái nhợt. Hắn nhíu mi trầm xuống, không rảnh bận tâm các phi tần quanh đó đang nỗ lực "tìm chuyện để nói" thế nào, đi thẳng qua vài bước, một tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Trẫm đã nghe nói."
[1] song nhiễu khúc cư (双绕曲裾): tên một loại Hán phục, diễn nghĩa là: vạt áo quấn hai vòng
Tịch Lan Vi cắn chặt môi dưới, khẽ gật đầu một cái, lại nghe được hắn nói: "Nàng ngồi đi."
Nàng gật đầu lần thứ hai, mặc cho hắn ôm lấy nàng và đưa nàng trở về chỗ ngồi xuống, giả bộ như không biết ánh mắt của các cung tần ở xung quanh.
Tất nhiên mọi người thì nhìn đến mức nỗi lòng phức tạp, dường như không còn duy trì tươi cười trên mặt được nữa — còn không phải là hạ độc thôi sao, trong cung vẫn thường có, từ trước tới nay đâu phải chưa từng xảy ra. Lại chỉ có nàng ta, có bản lĩnh làm Hoàng đế đau lòng.
Cung tần có định lực kém chút liền cười nhạo một tiếng biểu thị khinh thường. Nhưng sau một cái chớp mắt... Các nàng lại có chút hối hận vì cảm thấy không biết có phải hành động này của Tịch Lan Vi là bị kích thích từ tiếng cười nhạo của mình hay không.
Trước mắt bao người, Tịch Lan Vi vốn dĩ đang an tĩnh khẽ dựa vào trong lồng ngực Hoàng đế đi về phía trước, bỗng nhiên nàng khóc lên, nhân thể xoay người lại, không quan tâm mà hoàn toàn chìm vào trong lồng ngực Hoàng đế.
Nàng khóc thút thít, đứt quãng, giống như chịu áp lực đã lâu, cho đến bây giờ vẫn còn đang chịu đựng.
Khóc đến mức các phi tần không có quan hệ tốt với nàng cũng cảm thấy thật đáng thương, huống chi là Hoàng đế.
Nàng khóc khụt khịt không ngừng, nhưng vẫn không nói tiếng nào. Nhất thời Hoắc Kỳ cũng không biết nên dỗ nàng như thế nào, chỉ mơ hồ nhận ra, bàn tay nàng vòng ở sau lưng hắn không tự chủ được mà thêm lực, móng tay bấm vào khiến sống lưng đau đớn.
"Đừng sợ." Hắn dịu dàng khuyên một câu, tay vỗ về nhè nhẹ mái tóc rũ một nửa ở sau lưng nàng, lại nói: "Có ta ở đây."
Một câu nói chắc chắn và vững chãi, thanh âm cũng không hề nhỏ, mấy phi tần ở gần nghe được thì thật sự kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn nhau, nhưng rất nhanh lại nghe thấy Hoàng đế nói câu tiếp theo càng rõ ràng hơn: "Nếu nàng có mệnh hệ gì, kẻ nào hạ độc, ta tru di tam tộc kẻ đấy; nếu tra không ra, ta cho hậu cung tuẫn táng theo nàng."
Mặc dù ai cũng biết rõ đây chỉ là "Uy hiếp" nhưng vẫn thật là "Uy hiếp đáng sợ".
Hoắc Kỳ cũng không phải là một Hoàng đế bù nhìn, không có ai làm khó được hắn. Chuyện hậu cung, ngẫu nhiên hắn chịu nghe người khác khuyên một câu, cũng chỉ là tâm tình tốt nên chịu cho người ta mặt mũi mà thôi. Nếu không, hắn muốn xử trí như thế nào, đều là chính hắn quyết định.
"Không cần..." Tịch Lan Vi thấp giọng nức nở, đáp lại một câu; sau đó lại khụt khịt một thời gian. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, thanh âm rõ hơn ba phần, lần thứ hai nói một câu: "Không cần!"
Nhất thời người khác đều đang cân nhắc, đây là nàng ta thật sự phát thiện tâm, hay là ở trước mặt Hoàng đế cố làm ra vẻ để Hoàng đế cảm thấy nàng ta thiện tâm mà thôi?
Thế nhưng lời nói tiếp theo... Lại khiến cho hai loại suy đoán này đều bị dẫm nát.
"Âm phủ vốn là... Nơi thật đáng sợ." Nàng không chớp mắt mà nhìn hắn, nước mắt vẫn còn rơi, rồi lại mang theo hai phần ý cười thê lương: "Thần thiếp không muốn sau khi chết còn nhìn thấy người nọ... Thấy sẽ phiền lòng. Hơn nữa, quỷ có tâm tư ác độc lại càng đáng sợ. Lỡ như... Lỡ như thần thiếp đánh không lại nàng ta thì sao?"
... Nàng ta suy nghĩ cái gì vậy trời?!
Nhất thời mọi người đều phát ngốc, cảm thấy có phải nàng ta đã bị thuốc bột kia làm cho "Thần trí mê muội ngu ngơ" rồi hay không.
Hoàng đế nghe được cười khan một tiếng, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, cho nàng đáp án cực kỳ hợp tâm ý: "Ai nói các ngươi còn có thể gặp nhau ở âm phủ? Kẻ có tâm tư ác độc, còn muốn được vào mộ sao?"
Chúng phi tần cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh...
Tiến cung đã lâu, bị nàng ta làm cho không được sủng thì cũng thôi đi, cuối cùng ngay cả lăng tẩm cũng không vào được? Loạn táng[2] thôi sao?
[2] loạn táng: không được xây mộ chôn cất tử tế
Đến tột cùng là ai hạ độc này, quả thực tâm địa rắn rết!
...
Hoắc Kỳ ôm lấy Tịch Lan Vi rời khỏi Thư Nhan cung, thần sắc vẫn luôn âm lãnh, bước chân trầm trọng, duy trì trạng thái này đi ra xa mấy trượng, thấy các phi tần đều từng người theo lối rẽ hồi cung, sắc mặt hắn mới buông lỏng.
Duỗi tay nhận lấy khăn từ cung nữ theo hầu, hắn đưa cho nàng, lời nói lạnh nhạt: "Không được khóc nữa, lau đi."
"...Vâng." Tịch Lan Vi đáp lời, rầu rĩ thoát ra khỏi lồng ngực hắn, tiếp nhận khăn gấm lau nước mắt.
"Trẫm sắp thành hôn quân[3] luôn rồi, nàng biết không?" Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc.
[3]hôn quân(昏君): ông vua có đầu óc tối tăm, mê muội, lẩm cẩm
"Không có mà..." Nàng tiếp tục lau nước mắt, phân tích hết sức thành thật: "Bệ hạ chỉ là có chút "mê muội" đối với hậu cung thôi, triều chính vẫn rất thanh minh nha..."
"..." Hoắc Kỳ giương mày, một lần nữa ôm nàng, rồi lại cố ý duy trì một khoảng cách thích hợp, không cho nàng cọ nước mắt lên trên người hắn, "Diễn quá giống." Hắn nhàn nhạt nói: "Trẫm còn sắp tin là thật."
Tịch Lan Vi dừng chân lại, mày hơi hơi nhíu lại, ngẩng đầu ngóng nhìn hắn một lát, thở dài: "Tuy là vì diễn trò cho người khác xem, để các nàng không dám tiếp tục hạ độc... Nhưng thần thiếp thật sự sợ hãi."
Hắn khẽ cười, khinh thường lời giải thích của nàng: "Thật sự sợ?"
Nàng càng nhíu chặt mày, sắc mặt lại có chút mất tự nhiên mà trắng bệch. Im lặng trong giây lát, nàng nhẹ nhàng nói: "Giết người trong vô hình... thì cũng còn thôi; nhưng ngự y nói sẽ " thần trí mê muội ngu ngơ, bộ dạng điên khùng ", vậy chút ấn tượng cuối cùng của Bệ hạ về thần thiếp, chính là... Thần thiếp là người điên."
Cằm nàng khẽ run lên, dừng lại một chút, lại nói: "Không chỉ muốn mạng của thần thiếp, còn muốn ngày sau khi phu quân của thần thiếp nhớ tới thần thiếp thì lòng tràn đầy chán ghét, sao thần thiếp có thể không sợ?"
Trong lòng Hoắc Kỳ chợt trầm xuống.
Mới vừa rồi hắn hỏi câu kia cũng chỉ là nửa đùa nửa thật, hiện tại xem ra... Nói quá mức rồi.
"Trẫm biết nặng nhẹ." Hắn nói ngắn gọn một câu, ngừng lại một chút, lại nói: "Sẽ tra rõ."
"Việc này..." Tịch Lan Vi do dự, lần thứ hai ước lượng một phen, nhưng vẫn còn nói: "Trước hết không cần tra xét... Thần thiếp tự biết bị người ghen ghét đã lâu, diệt trừ kẻ này cũng còn có kẻ tiếp theo. Chi bằng đổi chiêu, làm cho thật kinh sợ một phen, để các nàng biết, các nàng có thể ghen ghét thần thiếp, nhưng không nên động đến thần thiếp. Với thần thiếp mà nói, có lẽ ngược lại còn thêm phần an tâm."
"Còn người này... Trước sau gì cũng sẽ lộ ra đuôi cáo." Nàng nhẹ nhàng cười: "Tạm thời nàng ta không dám hạ thủ, cũng không vội bắt nàng ta ngay lúc này."
Nàng nói, trong lòng thì ngẫm lại phản ứng vừa rồi của mọi người một lần. Sắc mặt của Lục Sung hoa và Từ Dung hoa thì thanh lãnh không có biến hóa gì, có điều ống tay áo lại giao nhau, nắm tay nhau ở dưới ống tay áo, có thể thấy được là cũng bị dọa. Khâu Lương nhân cùng hai vị Tuyển thị thì đều có sắc mặt trắng bệch, có vẻ phản ứng hơi quá, nhưng ba người này vốn cũng nhát gan, như thế lại rất bình thường. Khánh Cơ thì rõ ràng cười lạnh một tiếng, nhưng lúc trước nàng ta có mối quan hệ tốt với Đỗ thị, đã sớm có địch ý rõ ràng với mình, vui sướng khi người gặp họa như vậy thật sự bình thường. Nếu đúng là nàng ta làm, đại khái nàng ta sẽ không như thế, nhất định sẽ chột dạ mà che dấu vui sướng trong lòng.
Những người khác...
Tịch Lan Vi suy tư, lại suy nghĩ một chút lời Sở Tuyên nói ngay lúc đó, chậm rãi gật đầu một cái, việc này thật là không thể vội.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Lan Vi lêhoađáivũ-ing...
Bên ngoài Hoắc Kỳ: Ngoan ~~~ đừng sợ ~~~ có ta ở đây ~~~~
Nội tâm Hoắc Kỳ: Ha ha, ta biết nàng là cố ý, nàng là cố ý, nàng là cố ý...
Người ở bên ngoài xem ra: Ôi... Đắc tội không nổi đâu...
Nội tâm Tịch Lan Vi: Kỹ thuật diễn lại thăng cấp, cho chính mình một like
Lời thuyết minh: Đây không phải kỹ thuật diễn thăng cấp, đây là nam nữ phối hợp làm việc không mệt...
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Mai Thái phi
Sở Tuyên nói không sai, tạm thời không vội tra người đứng sau lưng, quan trọng là làm cho người nọ không thể tiếp tục hạ độc được nữa. Nếu bằng không, chết như thế nào cũng không biết.
Trừ lần đó ra, Tịch Lan Vi cảm thấy, phơi bày việc này ra ánh sáng, để lục cung đều biết, trấn trụ lục cung cũng rất quan trọng.
Nên để các nàng biết nặng nhẹ.
Nàng vẫn đi đến thỉnh an Cảnh Phi như cũ. Ngự y, thái y đến kiểm tra, sau khi tra ra kết quả cũng không dám trì hoãn, nhất định lập tức tới Thư Nhan cung hồi bẩm.
...
Lúc đó Hoắc Kỳ đang lâm triều. Viên Tự thấy một thái giám ở Tuyên Thất điện vội vàng vào Vĩnh Duyên điện, biết là có việc, lập tức lại gần, vừa hỏi liền cả kinh thất sắc, vội đến bên tai Hoàng đế nhỏ giọng bẩm. Đúng lúc đang bàn chính sự tiền tuyến, Viên Tự cũng không dám quấy rầy quá lâu, chỉ thấp giọng nói một câu: "Nghiên Chiêu nghi thỉnh truyền ngự y", liền thấy Hoàng đế nhíu mày một lúc, tự trấn định lại, rồi nói: "Chuẩn".
Đợi đến khi hạ triều, Hoắc Kỳ đi ra khỏi Vĩnh Duyên điện, rốt cuộc rãnh rỗi, lập tức hỏi: "Nàng ấy làm sao vậy?"
Viên Tự bẩm đúng sự thật: "Nghe nói sáng sớm phát hiện vài thứ ở cửa đại điện. Chiêu nghi nương nương cẩn thận, cảm thấy có thể là có quan hệ với việc những ngày gần đây tinh thần không khỏe."
Hoắc Kỳ "À" một tiếng, đi qua bộ liễn, không có ý tứ ngồi lên, đi thẳng phía trước về hậu cung, bước theo hướng đông...
"...Bệ hạ?" Viên Tự ngẩn ra, không biết đây là Hoàng đế muốn đi về nơi đâu.
"Thư Nhan cung." Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói: "Nàng ấy nhất định đi thỉnh an."
...
Thư Nhan cung, Tĩnh Trang điện.
Bất đồng với ngày xưa - khi thỉnh an đều là hòa thuận, hôm nay lại đặc biệt trầm tĩnh và nghiêm túc. Phi tần đang ngồi bên dưới đều rũ mắt nín thở, ai cũng không dám lên tiếng, người nhát gan một chút thì sắc mặt đã trực tiếp trắng bệch, mười ngón tay thon dài không ngừng run run. Ngay cả Cảnh Phi cũng kinh ngạc không thôi, ngẩn ra một lúc mới hỏi Ngự y: "Ngươi nói...cái gì?"
"Bẩm nương nương." Ngự y vái chào, giọng trầm xuống, tìm từ ngữ thích hợp, một lần nữa bẩm lại rõ ràng hơn chuyện vừa báo khi nãy: "Nghiên Chiêu nghi nương nương mệnh cho thần kiểm tra, là một loại kỳ hương, gồm nhiều loại dược cùng nhau chế thành, bột phấn cực mịn, rải vào không trung sẽ không thể nhìn thấy. Như vậy rất dễ hít phải, nếu liên tục chậm thì hai ba tháng, nhiều thì nửa năm, sẽ xảy ra hiện tượng thần trí mê muội ngu ngơ, điên điên khùng khùng, về sau bỏ mạng."
Dù đã được cảnh báo trước, Tịch Lan Vi cũng kinh sợ không thôi. Có lẽ là sợ dọa đến nàng nên Sở Tuyên không nói quá rõ ràng. Nàng chỉ cho rằng, nếu dùng dược này lâu thì cuối cùng sẽ chết.
Thần trí mê muội ngu ngơ, điên điên khùng khùng...
Nàng hít một hơi thật sâu, khép hai mắt lại muốn bình tâm tĩnh khí, trong lòng lại càng sợ hãi, hàm răng cắn nhẹ vào nhau, nhìn về phía Ngự y: "Đại nhân, tinh thần của bổn cung đã không khỏe nhiều ngày rồi, không biết..."
"Chiêu nghi nương nương trúng độc không quá nặng." Ngự y ấp úng nói: "Điều dưỡng chút thời gian thì sẽ không sao, nương nương không cần lo lắng."
Còn may...
Nàng chậm rãi gật đầu, thả lỏng hơi thở, lại nghe được Cảnh Phi nói: "Gần đây có người cung nào đi Thái y viện lấy dược liệu?" Ngự y nghĩ nghĩ, trong lòng biết đây là Cảnh Phi nghĩ như vậy có thể tra ra là người phương nào chế độc, lại bất đắc dĩ nói: "Nương nương, đây là hương khó điều chế, người này cũng không phải đi Thái Y Viện lấy dược để điều chế ra, thần nghĩ là từ ngoài cung trực tiếp điều chế ra hương phấn."
Thật không dễ để tra xét.
Ánh mắt Tịch Lan Vi chậm rãi đảo qua từng người đang ngồi, trong mắt mang theo vô tận bất an cùng không tín nhiệm, lại thu hết vào mắt những gì có thể "Nhìn đến" được.
Một tiếng trầm ổn lảnh lót "Bệ hạ giá lâm" tạm thời xé vỡ không khí khẩn trương trong điện. Mọi người thu hồi lại tinh thần bất an, một lần nữa mang lên tươi cười, đứng dậy chuẩn bị chào hỏi.
...
"Bệ hạ thánh an." Chúng phi tần đồng thời hành lễ, lại không tự chủ được mà chú ý thanh âm của người khác. Hơn phân nửa phi tần đều đã lâu không gặp thánh nhan, lần này Hoàng đế giá lâm, trong tiếng yến oanh rõ ràng hơi lộ ra chút vui sướng, lại còn có chút khẩn trương.
"Miễn lễ." Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói một tiếng, ánh mắt vòng qua mọi người, không tự chủ được nhìn về phía Tịch Lan Vi.
Nàng mặc một bộ song nhiễu khúc cư[1] màu cam cực nhạt. Xem như là màu sắc ấm áp, lại khiến cho khuôn mặt hiện nay của nàng càng thêm tái nhợt. Hắn nhíu mi trầm xuống, không rảnh bận tâm các phi tần quanh đó đang nỗ lực "tìm chuyện để nói" thế nào, đi thẳng qua vài bước, một tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Trẫm đã nghe nói."
[1] song nhiễu khúc cư (双绕曲裾): tên một loại Hán phục, diễn nghĩa là: vạt áo quấn hai vòng
Tịch Lan Vi cắn chặt môi dưới, khẽ gật đầu một cái, lại nghe được hắn nói: "Nàng ngồi đi."
Nàng gật đầu lần thứ hai, mặc cho hắn ôm lấy nàng và đưa nàng trở về chỗ ngồi xuống, giả bộ như không biết ánh mắt của các cung tần ở xung quanh.
Tất nhiên mọi người thì nhìn đến mức nỗi lòng phức tạp, dường như không còn duy trì tươi cười trên mặt được nữa — còn không phải là hạ độc thôi sao, trong cung vẫn thường có, từ trước tới nay đâu phải chưa từng xảy ra. Lại chỉ có nàng ta, có bản lĩnh làm Hoàng đế đau lòng.
Cung tần có định lực kém chút liền cười nhạo một tiếng biểu thị khinh thường. Nhưng sau một cái chớp mắt... Các nàng lại có chút hối hận vì cảm thấy không biết có phải hành động này của Tịch Lan Vi là bị kích thích từ tiếng cười nhạo của mình hay không.
Trước mắt bao người, Tịch Lan Vi vốn dĩ đang an tĩnh khẽ dựa vào trong lồng ngực Hoàng đế đi về phía trước, bỗng nhiên nàng khóc lên, nhân thể xoay người lại, không quan tâm mà hoàn toàn chìm vào trong lồng ngực Hoàng đế.
Nàng khóc thút thít, đứt quãng, giống như chịu áp lực đã lâu, cho đến bây giờ vẫn còn đang chịu đựng.
Khóc đến mức các phi tần không có quan hệ tốt với nàng cũng cảm thấy thật đáng thương, huống chi là Hoàng đế.
Nàng khóc khụt khịt không ngừng, nhưng vẫn không nói tiếng nào. Nhất thời Hoắc Kỳ cũng không biết nên dỗ nàng như thế nào, chỉ mơ hồ nhận ra, bàn tay nàng vòng ở sau lưng hắn không tự chủ được mà thêm lực, móng tay bấm vào khiến sống lưng đau đớn.
"Đừng sợ." Hắn dịu dàng khuyên một câu, tay vỗ về nhè nhẹ mái tóc rũ một nửa ở sau lưng nàng, lại nói: "Có ta ở đây."
Một câu nói chắc chắn và vững chãi, thanh âm cũng không hề nhỏ, mấy phi tần ở gần nghe được thì thật sự kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn nhau, nhưng rất nhanh lại nghe thấy Hoàng đế nói câu tiếp theo càng rõ ràng hơn: "Nếu nàng có mệnh hệ gì, kẻ nào hạ độc, ta tru di tam tộc kẻ đấy; nếu tra không ra, ta cho hậu cung tuẫn táng theo nàng."
Mặc dù ai cũng biết rõ đây chỉ là "Uy hiếp" nhưng vẫn thật là "Uy hiếp đáng sợ".
Hoắc Kỳ cũng không phải là một Hoàng đế bù nhìn, không có ai làm khó được hắn. Chuyện hậu cung, ngẫu nhiên hắn chịu nghe người khác khuyên một câu, cũng chỉ là tâm tình tốt nên chịu cho người ta mặt mũi mà thôi. Nếu không, hắn muốn xử trí như thế nào, đều là chính hắn quyết định.
"Không cần..." Tịch Lan Vi thấp giọng nức nở, đáp lại một câu; sau đó lại khụt khịt một thời gian. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, thanh âm rõ hơn ba phần, lần thứ hai nói một câu: "Không cần!"
Nhất thời người khác đều đang cân nhắc, đây là nàng ta thật sự phát thiện tâm, hay là ở trước mặt Hoàng đế cố làm ra vẻ để Hoàng đế cảm thấy nàng ta thiện tâm mà thôi?
Thế nhưng lời nói tiếp theo... Lại khiến cho hai loại suy đoán này đều bị dẫm nát.
"Âm phủ vốn là... Nơi thật đáng sợ." Nàng không chớp mắt mà nhìn hắn, nước mắt vẫn còn rơi, rồi lại mang theo hai phần ý cười thê lương: "Thần thiếp không muốn sau khi chết còn nhìn thấy người nọ... Thấy sẽ phiền lòng. Hơn nữa, quỷ có tâm tư ác độc lại càng đáng sợ. Lỡ như... Lỡ như thần thiếp đánh không lại nàng ta thì sao?"
... Nàng ta suy nghĩ cái gì vậy trời?!
Nhất thời mọi người đều phát ngốc, cảm thấy có phải nàng ta đã bị thuốc bột kia làm cho "Thần trí mê muội ngu ngơ" rồi hay không.
Hoàng đế nghe được cười khan một tiếng, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, cho nàng đáp án cực kỳ hợp tâm ý: "Ai nói các ngươi còn có thể gặp nhau ở âm phủ? Kẻ có tâm tư ác độc, còn muốn được vào mộ sao?"
Chúng phi tần cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh...
Tiến cung đã lâu, bị nàng ta làm cho không được sủng thì cũng thôi đi, cuối cùng ngay cả lăng tẩm cũng không vào được? Loạn táng[2] thôi sao?
[2] loạn táng: không được xây mộ chôn cất tử tế
Đến tột cùng là ai hạ độc này, quả thực tâm địa rắn rết!
...
Hoắc Kỳ ôm lấy Tịch Lan Vi rời khỏi Thư Nhan cung, thần sắc vẫn luôn âm lãnh, bước chân trầm trọng, duy trì trạng thái này đi ra xa mấy trượng, thấy các phi tần đều từng người theo lối rẽ hồi cung, sắc mặt hắn mới buông lỏng.
Duỗi tay nhận lấy khăn từ cung nữ theo hầu, hắn đưa cho nàng, lời nói lạnh nhạt: "Không được khóc nữa, lau đi."
"...Vâng." Tịch Lan Vi đáp lời, rầu rĩ thoát ra khỏi lồng ngực hắn, tiếp nhận khăn gấm lau nước mắt.
"Trẫm sắp thành hôn quân[3] luôn rồi, nàng biết không?" Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc.
[3]hôn quân(昏君): ông vua có đầu óc tối tăm, mê muội, lẩm cẩm
"Không có mà..." Nàng tiếp tục lau nước mắt, phân tích hết sức thành thật: "Bệ hạ chỉ là có chút "mê muội" đối với hậu cung thôi, triều chính vẫn rất thanh minh nha..."
"..." Hoắc Kỳ giương mày, một lần nữa ôm nàng, rồi lại cố ý duy trì một khoảng cách thích hợp, không cho nàng cọ nước mắt lên trên người hắn, "Diễn quá giống." Hắn nhàn nhạt nói: "Trẫm còn sắp tin là thật."
Tịch Lan Vi dừng chân lại, mày hơi hơi nhíu lại, ngẩng đầu ngóng nhìn hắn một lát, thở dài: "Tuy là vì diễn trò cho người khác xem, để các nàng không dám tiếp tục hạ độc... Nhưng thần thiếp thật sự sợ hãi."
Hắn khẽ cười, khinh thường lời giải thích của nàng: "Thật sự sợ?"
Nàng càng nhíu chặt mày, sắc mặt lại có chút mất tự nhiên mà trắng bệch. Im lặng trong giây lát, nàng nhẹ nhàng nói: "Giết người trong vô hình... thì cũng còn thôi; nhưng ngự y nói sẽ " thần trí mê muội ngu ngơ, bộ dạng điên khùng ", vậy chút ấn tượng cuối cùng của Bệ hạ về thần thiếp, chính là... Thần thiếp là người điên."
Cằm nàng khẽ run lên, dừng lại một chút, lại nói: "Không chỉ muốn mạng của thần thiếp, còn muốn ngày sau khi phu quân của thần thiếp nhớ tới thần thiếp thì lòng tràn đầy chán ghét, sao thần thiếp có thể không sợ?"
Trong lòng Hoắc Kỳ chợt trầm xuống.
Mới vừa rồi hắn hỏi câu kia cũng chỉ là nửa đùa nửa thật, hiện tại xem ra... Nói quá mức rồi.
"Trẫm biết nặng nhẹ." Hắn nói ngắn gọn một câu, ngừng lại một chút, lại nói: "Sẽ tra rõ."
"Việc này..." Tịch Lan Vi do dự, lần thứ hai ước lượng một phen, nhưng vẫn còn nói: "Trước hết không cần tra xét... Thần thiếp tự biết bị người ghen ghét đã lâu, diệt trừ kẻ này cũng còn có kẻ tiếp theo. Chi bằng đổi chiêu, làm cho thật kinh sợ một phen, để các nàng biết, các nàng có thể ghen ghét thần thiếp, nhưng không nên động đến thần thiếp. Với thần thiếp mà nói, có lẽ ngược lại còn thêm phần an tâm."
"Còn người này... Trước sau gì cũng sẽ lộ ra đuôi cáo." Nàng nhẹ nhàng cười: "Tạm thời nàng ta không dám hạ thủ, cũng không vội bắt nàng ta ngay lúc này."
Nàng nói, trong lòng thì ngẫm lại phản ứng vừa rồi của mọi người một lần. Sắc mặt của Lục Sung hoa và Từ Dung hoa thì thanh lãnh không có biến hóa gì, có điều ống tay áo lại giao nhau, nắm tay nhau ở dưới ống tay áo, có thể thấy được là cũng bị dọa. Khâu Lương nhân cùng hai vị Tuyển thị thì đều có sắc mặt trắng bệch, có vẻ phản ứng hơi quá, nhưng ba người này vốn cũng nhát gan, như thế lại rất bình thường. Khánh Cơ thì rõ ràng cười lạnh một tiếng, nhưng lúc trước nàng ta có mối quan hệ tốt với Đỗ thị, đã sớm có địch ý rõ ràng với mình, vui sướng khi người gặp họa như vậy thật sự bình thường. Nếu đúng là nàng ta làm, đại khái nàng ta sẽ không như thế, nhất định sẽ chột dạ mà che dấu vui sướng trong lòng.
Những người khác...
Tịch Lan Vi suy tư, lại suy nghĩ một chút lời Sở Tuyên nói ngay lúc đó, chậm rãi gật đầu một cái, việc này thật là không thể vội.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Lan Vi lêhoađáivũ-ing...
Bên ngoài Hoắc Kỳ: Ngoan ~~~ đừng sợ ~~~ có ta ở đây ~~~~
Nội tâm Hoắc Kỳ: Ha ha, ta biết nàng là cố ý, nàng là cố ý, nàng là cố ý...
Người ở bên ngoài xem ra: Ôi... Đắc tội không nổi đâu...
Nội tâm Tịch Lan Vi: Kỹ thuật diễn lại thăng cấp, cho chính mình một like
Lời thuyết minh: Đây không phải kỹ thuật diễn thăng cấp, đây là nam nữ phối hợp làm việc không mệt...
Tác giả :
Lệ Tiêu