Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 157 Phiên bản ngoại
*Thiếu nữ và chú mèo đen*
Lục Vân cảnh dưới vực sâu là nơi không một kẻ nào dám đặt chân đến. Vô số yêu ma sinh trưởng ở nơi này, nguy hiểm bao quanh tứ phía. Không ai biết quả trứng đó làm thế nào mà lọt xuống vực sâu, phá vỏ từ lúc nào. Có điều khi chú rồng con vừa chui ra khỏi vỏ, toàn bộ yêu ma dưới vực sâu đều đánh hơi được một nguồn long khí mạnh mẽ, khiến nhiệt huyết của chúng sục sôi lên.
Máu thịt của rồng chính là bảo bối tối cao giúp tăng tiến tu vi, từ lúc nó phá vỏ liền khiến cho đám yêu ma thèm khát ngấp nghé săn lùng khắp nơi.
Trong lúc bỏ trốn vì bị truy sát không ngừng, chú rồng nhỏ dần dần mọc ra chiếc sừng cứng cáp cùng vảy giáp đen, móng chân sắc bén, không gì không thể phá hủy được. Nó còn học xong bảng chữ cái từ cuốn văn tự cướp được nào đó, tự đặt tên cho mình: Thẩm Vọng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thẩm Vọng là rồng, trời sinh rồng thích những món đồ và bảo vật sáng lấp lánh, mỗi lần đánh bại được một con quái thú, nguyên đan và kho báu của chúng đều sẽ được nó mang về động của mình. Về sau, cũng không biết vì sao, đám yêu ma chỉ cần thấy nó thì sẽ lập tức quỳ xuống đất xin tha, tự chắp tay dâng vật quý báu cất giữ cả đời của mình lên cho nó.
Cuối cùng Thẩm Vọng không tìm thấy kẻ nào xứng đáng làm địch thủ của mình nữa. Nó bay lên không trung, ngẩng mặt lên trời gầm thét, tính hiếu chiến cùng ý chí chiến đấu bẩm sinh cháy hừng hực trong huyết mạch.
Tiếng của rồng làm chấn động trời cao, đám yêu ma lần lượt cúi đầu, sợ đến vỡ mật.
Chủ nhân mới của Ma Uyên ra đời từ đó.
Tiếng gào thét của nó kinh động đến cả con người. Là rồng, thì ra rồng là có thật!
Tộc rồng trong truyền thuyết vốn đã bị tuyệt chủng gần hết, và mảnh vảy trên người nó có thể nói là vật quý báu nhất đối với một kẻ tu tiên.
Các tu sĩ từ các đại môn phái tập trung người ngựa, lấy can đảm đi đến Ma Uyên truy tìm sự thật. Nào ngờ lại phát hiện ra chướng khí quần ma loạn vũ cao ngút vực sâu từ trước đến giờ thế mà đã được gột rửa hoàn toàn, đáy vực trong lành hiện ra, hoa cỏ mà các tu sĩ tha thiết ước mơ mọc lên ở khắp nơi. Bên cửa hang có hào quang thoắt ẩn thoắt hiện, nghiễm nhiên chính là nơi long khí phát ra.
“Lũ sâu bọ! Thế mà dám thừa dịp lúc ta biến thân suy yếu nhất, dùng dây thừng bắt yêu trói ta!”
Thẩm Vọng nửa chừng tỉnh lại, phát hiện thân thể mình đã bị đám người tộc tu tiên trói chặt thì không kiềm được tức giận, lập tức hóa nguyên hình, phun lửa ra khiến cho mấy chục tên tu sĩ hóa thành tro bụi. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn biến hình, vẫn chưa được ổn định, rất nhanh liền rơi xuống khỏi không trung, bị đám tu sĩ trói lại, còn làm hư hoại cả bộ vảy giáp.
Đám tu sĩ loài người xem hắn là quái vật chủng mới, họ reo hò lên và ném cho hắn một miếng thịt hôi thối. Thẩm Vọng mở to con ngươi màu vàng kim, lạnh lùng nhìn chằm chằm lũ sâu bọ không biết sống chết này. Thái độ đó của nó càng khiến cho đám tu sĩ tức tối hơn, đồng môn của bọn họ đã bị lửa rồng giết chết, lúc này lôi dây roi gai ra đánh cho Ma Long tróc da tróc thịt.
Những đau đớn này đối với Thẩm Vọng chẳng tính là gì, hắn ghi nhớ kỹ người nào đã đánh mình, lạnh lùng nhắm mắt, chậm rãi chờ thời cơ đến.
Cho đến khi một tiếng nói non nớt vang lên bên lỗ tai.
“Người là rồng sao?”
Thẩm Vọng mở mắt ra.
Một thiếu nữ với mái tóc đen và bộ váy hồng nửa ngồi trước mặt hắn, bên trong cặp mắt hạnh tràn ngập sự hiếu kỳ.
Thẩm Vọng chưa bao giờ được thấy thứ đồ nào xinh đẹp đến như vậy, tất cả châu báu mà hắn tích góp trong động cũng chẳng sánh bằng cặp mắt sáng như long châu kia. Nhưng so với châu báu, nàng càng mềm mại, tươi trẻ và thơm ngọt hơn.
Có điều cái miệng của nàng lại liến thoắng không ngừng: “Thật sự là rồng nè. Ngươi đẹp hơn trong truyền thuyết mấy chục lần luôn đó.”
“Bọn họ gọi ngươi là Ma Uyên chi chủ, ta đoán hẳn là ngươi cũng có tên của mình nhỉ? Ta tên là Cố Sanh Sanh, còn ngươi thì sao?”
“Vảy của ngươi rơi mất rồi, có đau không thế? Ta có thể nhặt nó không?”
Vảy của Ma Long vô cùng quý báu, có tác dụng trợ giúp cho việc tu hành, nó chính là niềm mơ ước của hàng triệu tu sĩ. Thẩm Vọng lập tức mở mắt, thần sắc hết sức xa cách.
Cánh tay lén lút vươn ra của Cố Sanh Sanh không kịp thu hồi lại, nàng nhặt một chiếc vảy đen óng ánh lên. Bị hắn bắt gặp liền xấu hổ nói: “Ta thấy nó rất đẹp, muốn mang về làm kỷ niệm. Dù sao cũng rơi ra rồi, không gắn lại lên người ngươi được.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thẩm Vọng hừ một tiếng, hắn thấy đồng tình với câu nói phía trước của nàng, từ trước đến giờ chưa hề có người nào khen vảy của hắn đẹp cả.
Cố Sanh Sanh móc ra một cái túi nhỏ, thận trọng cất vảy rồng vào. Sau đó lấy một cái bánh bao ngọt ra, nói: “Quà đáp lễ, cho ngươi bánh bao đậu xanh này.”
Cố Sanh Sanh mở bọc giấy ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt nho nhỏ màu xanh lá cây hết sức tinh xảo. Nàng đưa bánh ngọt tới trước miệng Thẩm Vọng, nhìn hắn đầy mong đợi: “Ngươi có đói không?”
Cái đầu to lớn của Thẩm Vọng lắc ngang về sau một chút. Sự thật là hắn đã bị bỏ đói lâu lắm rồi, đám tu sĩ sợ Ma Long sau khi khôi phục thể lực sẽ phản công lại nên mấy ngày liên tiếp chỉ cho hắn uống nước mà thôi.
Nhưng một cái bánh ngọt cỏn con làm sao có thể chống đỡ cơn đói?
Thẩm Vọng lại hừ tiếng nữa, lười biếng kê đầu trên mặt đất, không có ý định để ý đến sinh vật nhỏ bé ồn ào kia nữa. Hắn đang âm mưu về một cuộc chiến báo thù đẫm máu khác, muốn khiến cho con người phải trả cái giá thật đắt vì đã mạo phạm đến mình.
Nhưng Cố Sanh Sanh tựa như có chút ỷ vào hắn.
Mỗi ngày vào đúng canh giờ này, nàng đều sẽ lén lút chạy đến nơi giam giữ Thẩm Vọng trong viện, đem ít đồ ăn và nước uống cho hắn. Những kẻ canh gác có trái tim lúc nào cũng cứng như thùng sắt, thấy Cố Sanh Sanh tới thì lập tức mất hết nguyên tắc. Bọn họ chỉ xem như nàng đang đút cho chó mèo ăn, không hề ngăn cản nàng.
Đồ mà Cố Sanh Sanh mang cho Thẩm Vọng đều là những thứ nàng thích ăn: bánh hoa hồng, nước ô mai, bánh hoa mật ong… Thẩm Vọng không ăn, nhắm mắt lại vờ như đang ngủ, muốn để cho Cố Sanh Sanh tự biết khó mà lui.
Được nửa ngày trôi qua, Thẩm Vọng mở một con mắt lên — đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh ngồi trên ghế, chống cằm huơ chân, dáng vẻ hết sức nhàn nhã. Vừa thấy Thẩm Vọng mở mắt liền vui vẻ nâng hộp thức ăn lên: “Ngươi dậy rồi! Mau ăn đi, đây là món ăn ta mới học được hôm nay, đặc biệt mang đến cho ngươi nếm thử đó.”
Cặp mắt màu vàng kim của Ma Long cùng đôi mắt to tròn ướt át của thiếu nữ đấu tranh một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng cam chịu hé miệng, nuốt những thứ bánh ngọt ngào thơm nức mũi kia xuống.
Một loạt hương vị xa lạ tràn ngập trên đầu lưỡi, so với máu tươi càng ngon miệng hơn, lại còn mềm mại, nuốt vào bụng liền có từng sợi linh khí nhỏ xuất hiện, chữa lành vết thương của hắn.
Thì ra trong đồ ăn có linh khí.
Cố Sanh Sanh quan sát phản ứng của Thẩm Vọng từ đầu đến giờ, thấy miệng vết thương trên người hắn khép lại chưa được tốt lắm thì giả vờ ngượng ngùng nói: “Ta mới bắt đầu học trù tu*, vẫn chưa đủ tu vi.”
*Trù tu: kiểu tu tiên dựa vào việc bếp núc.
“Chao ôi, cha và mẫu thân đều có Băng linh căn thượng phẩm, chỉ có ta là Thủy linh căn phế phẩm. Con cháu thế gia tròn 15 tuổi đều đi linh thạch thử nghiệm linh căn, mấy ngày nữa ta cũng phải đi. Cha với mẫu thân ta lo lắng lắm, có phải bọn họ sợ ta làm cho mất mặt không?”
Cố Sanh Sanh lải nhải mãi không biết mỏi mệt.
Thẩm Vọng có chút kinh ngạc. Ở Tu Chân giới dùng vũ lực để bành trướng lực lượng này, chỉ có những kẻ không có thiên phú, cực kỳ kém cỏi mới đi học trù tu mà thôi. Một cô nhóc loài người xinh xẻo như thế này lại có linh căn phế phẩm ư?
Thẩm Vọng nhấc mắt dò xét Cố Sanh Sanh.
Giữa mi tâm của nàng ẩn hiện chút thủy mạch rất nhạt, nhưng không thể nào qua được con mắt của Thẩm Vọng.
Chính là thể chất Thủy linh căn thuần âm đó. Xem ra đã có người dùng tu vi áp chế thuộc tính của nàng, có điều sau này khi nàng lớn hơn một chút, linh căn vững chắc hơn, đến lúc đó chắc chắn sẽ không lừa gạt được con mắt của con người được nữa.
Thẩm Vọng ở Lục Vân cảnh lâu như vậy, hắn biết con người coi Thủy linh căn âm hệ không khác nào lô đỉnh để tăng tiến tu vi, trong đó thể chất thuần âm là quý giá nhất. Hắn đã từng thấy một lô đỉnh bị ném xuống vực sâu, thiếu nữ đã từng rất mỹ lệ biến thành một bà lão tiều tụy khô khốc, thê thảm lăn lộn trong vũng bùn, muốn chết để được giải thoát nhưng không thể nào được như ý nguyện.
Thẩm Vọng đã dùng một hơi lửa để chấm dứt nỗi thống khổ của nàng ấy.
Lòng Thẩm Vọng khẽ có chút xao động, chợt hắn nhớ đến đóa hoa mình thích khi còn bé. Đóa hoa kia sinh trưởng trước cửa hang của hắn, cánh hoa màu hồng nhạt mỏng manh nở rộng, cuống hoa mảnh mai, một cơn gió nhẹ cũng có thế khiến cho đóa hoa lắc lư dữ dội. Lúc Thẩm Vọng rảnh rỗi sẽ ghé vào cửa hang ngắm nhìn nó một chút, khi rời động cũng sẽ rất cẩn thận, còn đặc biệt tìm lá cây đến giúp nó che mưa.
Chưa được vài hôm, một con thỏ yêu không có mắt đi ngang qua đã giẫm nát nó.
Trước mắt là cô nhóc loài người xinh đẹp non nớt, không khỏi khiến cho Thẩm Vọng nghĩ đến đóa hoa kia.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Thẩm Vọng, thấy thần sắc hắn vẫn bình tĩnh thì đánh bạo tiến lên sờ thử trán hắn. Không ngờ Ma Long bỗng nhiên há miệng, bắn long tức vào mi tâm nàng.
Cố Sanh Sanh đau đớn kêu lên một tiếng, mất đi ý thức.
Nàng mê man 3 ngày 3 đêm. Sau khi tỉnh lại, Cố Sanh Sanh mới biết được con rồng kia trong đại hội đồ long* đột nhiên nổi dậy, tàn sát hơn chục tu sĩ đứng sau khán đài. May mà cha và mẫu thân vì bận trông coi nàng nên không đến tham gia, tránh được kiếp nạn này.
*Đồ long: giết rồng.
Phụ thân cũng không trách cứ gì Cố Sanh Sanh, chỉ là lo lắng cho cuộc thử nghiệm linh thạch trước mắt của nàng.
15 tuổi, dung mạo của Cố Sanh Sanh vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng đã có sẵn nguyên mẫu của một tuyệt sắc mỹ nhân. Nàng cũng không rõ đám người xung quanh tham lam ngấp nghé mình vì điểm gì, càng không biết phụ mẫu đã vì mình liều mạng chuẩn bị thứ gì.
Trong đầu Cố Sanh Sanh vẫn còn nhớ đến con Ma Long thần bí kia, nghĩ đến mình đã cho hắn ăn biết bao nhiêu đồ ăn ngon, mà hắn lại đáp trả bằng một hơi lửa như thế thì có chút tủi thân. Nàng không muốn nghĩ nữa, tùy tiện đưa tay chạm vào linh thạch.
Linh thạch không có động tĩnh hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra được phán quyết — Thủy linh căn phế phẩm.
Phụ mẫu Cố Sanh Sanh không tin nổi vào mắt mình, vui đến nỗi phát khóc.
Mà đám tu sĩ hăm he mỹ mạo của Cố Sanh Sanh người thì bóp tay người thì lắc đầu không thôi: tiếc quá đi mất. Ở Lục Vân châu, nữ tử có Thủy linh căn thể chất thuần âm sẽ bị phán là lô đỉnh, mọi người có thể tự do cướp đoạt.
Nhưng Cố Sanh Sanh cũng không phải là lô đỉnh, mà phụ mẫu nàng lại là Băng linh căn thượng phẩm hiếm có, không một ai dám trêu chọc gia đình họ.
Cố Sanh Sanh cứ thế lớn lên trong khuê các một cách vô lo vô nghĩ. Cho đến năm nàng 19 tuổi, Thẩm Vọng bế quan thăng cấp vô tình bị tẩu hỏa nhập ma, phong ấn trên người Cố Sanh Sanh từ đó cũng bị giải trừ theo, lại ngoài ý muốn bị linh thạch dò ra là thể chất lô đỉnh, bị người khắp nơi truy bắt. Cũng may là trên người nàng có vảy rồng của Thẩm Vọng, hắn cảm nhận được Cố Sanh Sanh đang gặp nguy hiểm nên phá cảnh bay ra.
Nhưng Thẩm Vọng cũng không thể cứu được Cố Sanh Sanh. Lúc Cố Sanh Sanh ngã xuống sườn núi, một lực lượng vô hình vô danh đã cuốn nàng vào trong, Thẩm Vọng chỉ kịp phân ra một mảnh hồn phách để đi theo nàng.
Thân rồng to lớn chuyển động dưới vực sâu, lửa rồng phun ra, đám tu sĩ truy sát Cố Sanh Sanh đều bị đốt thành tro bụi, đến xương cốt cũng không còn.
Thẩm Vọng bắt đầu công cuộc báo thù từ những con người tham lam này. Hôm đó, các gia tộc lớn truy bắt Cố Sanh Sanh đều bị Ma Long giết sạch, nguyên khí tổn thương mạnh, Lục Vân châu một lần nữa được thanh tẩy. Cũng từ đó, mọi người biết Cố gia có Ma Long che chở, nên không có ai dám đến gây chuyện với người nhà họ Cố nữa.
Song cuối cùng cũng chẳng tìm được Cố Sanh Sanh.
Phụ mẫu Cố gia có niềm tin vững chắc rằng nữ nhi nhà mình vẫn chưa chết. Tiểu viện của Cố Sanh Sanh ngày nào cũng có người đến quét dọn, dây xích đu dưới tán cây vẫn sáng bóng, không dính chút bụi nào. Con mèo đen mà nàng cho ăn luôn đến nằm trên bệ cửa sổ, lim dim hai mắt, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng ột ột.
Giống như thiếu nữ đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Trở lại năm 17 tuổi, Cố Sanh Sanh vẫn còn ở đây.
Mặc dù nàng không luyện được kiếm tu, nhưng trù nghệ mỗi ngày lại một tăng cao. Sư huynh, sư đệ cùng tỷ muội đồng môn chỉ vì ăn được một miếng đồ ăn của Cố Sanh Sanh làm mà có thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hầu như ngày nào Cố Sanh Sanh cũng làm một phần bánh cá hoặc bánh tôm, sau đó bày bên ngoài bệ cửa sổ.
Ngày xuân trong xanh, trong sân dưới mái hiên thường có một con mèo đen lông xù xuất hiện, nghe thấy mùi thơm liền kêu meo meo đòi ăn. Cố Sanh Sanh thích những thứ sinh vật nhỏ bé như thế này, nên ném một ít cá cho nó.
Một truyền mười, mười truyền trăm, những con mèo con ở vùng lân cận cũng kéo nhau đến tụ tập trong viện của Cố Sanh Sanh. Mỗi lần đến giờ cơm là sẽ được nghe một loạt tiếng kêu meo meo inh ỏi.
Nhưng dạo gần đây lại không thấy con mèo con nào hết.
Cố Sanh Sanh thất vọng bưng đĩa cá gọi thật lâu. Cuối cùng chỉ có một con mèo đen nhảy qua tường đến với nàng.
Nó có một đôi mắt vàng óng, bộ lông tỏa sáng lấp lánh như lụa sa tanh dưới ánh nắng mặt trời, rảo bước hết sức tao nhã trên bức tường đầy hoa của viện, trong miệng ngậm một đóa hoa tươi mới xinh đẹp.
Cố Sanh Sanh vừa thấy nó liền vui vẻ lên: “Ngươi đến rồi à?”
Đây là lần đầu tiên chú mèo đen này xuất hiện ở viện, Cố Sanh Sanh chưa từng thấy nó trước kia, nhưng ấn tượng của nàng về nó lại cực kỳ sâu sắc — dáng dấp của nó hết sức xinh đẹp, luôn luôn độc lai độc vãng, đặc biệt là mỗi lần đến đây đều mang đến cho Cố Sanh Sanh một bông hoa.
Chú mèo đen dùng con mắt vàng óng liếc nhìn cô, thoắt một cái nhảy phắt lên bệ cửa sổ, nhả bông hoa ra, sau đó lẳng lặng ngồi xuống, tư thái giống hệt như bậc quân vương quen có thuộc hạ hầu hạ.
Cố Sanh Sanh đặt đĩa trước mặt chú mèo đen, mỉm cười với nó: “Mời ăn nào.”
Mèo đen cúi đầu ngửi thử trước, sau đó mới thỏa mãn, bắt đầu ăn.
Ăn no rồi thì nhàn nhã liếm móng vuốt với rửa mặt, tiếp theo nằm trên nệm mà Cố Sanh Sanh chuẩn bị, nhắm mắt phơi nắng.
Cố Sanh Sanh nhìn bộ lông mềm mịn như tơ lụa của nó đầy chờ mong, còn cả đôi tai nhọn hoắc thẳng đứng, rốt cuộc nhịn không được mà vươn tay ra.
Mèo đen đến mắt cũng không thèm trợn, vểnh tai về phía sau, tránh khỏi tay của Cố Sanh Sanh.
Nào ngờ Cố Sanh Sanh còn có chuẩn bị, nắm lấy phần gáy phía sau của nó.
Mèo đen trong nháy mắt xù lông lên: “Láo xược!”
Nhưng 1 giây sau, dưới cằm liền bị gãi nhẹ. Một cảm giác tê dại kỳ quái trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân, cơ thể đang căng cứng của mèo đen không tự chủ được, mềm ra như vũng nước.
Nhưng mà… đáng ghét quá! Biến thành mèo phiền phức thế này sao!
Không sai, con mèo đen này chính là Thẩm Vọng. Gần đây Ma Uyên không có chuyện gì làm nên hắn quyết định đến thế giới loài người du lịch, lần theo mùi thơm của cá tìm được đến đây.
Thẩm Vọng liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Sanh Sanh ngay. Ma Long cũng không rõ về cách nhìn nhận sắc đẹp của con người, nhưng theo góc nhìn của hắn thì Cố Sanh Sanh rất đẹp, đẹp hơn cả 3 năm về trước nữa.
Nếu có thể mang nàng về động của mình, vậy thì hắn sẽ cất nàng trong chiếc rương đẹp nhất.
Tiếc là Cố Sanh Sanh không phải vậy. Có điều cá do nàng làm thật sự ngon quá đi thôi.
Thẩm Vọng biết quy luật của thế giới loài người, hắn chưa từng ăn cơm chùa, ngày nào cũng mang hoa đến thay cho tiền cơm, không thể so sánh với đám meo meo chỉ biết xách mông đến ăn không kia được!
Nhưng chú mèo Thẩm Vọng lại không có cách nào kháng cự lại dòng điện thoải mái này, hắn dứt khoát cam chịu nằm dài ra, mặc cho Cố Sanh Sanh vò tới bóp lui. Còn phải nghe nàng tâm sự luyên thuyên về nỗi lòng của thiếu nữ, những điều tâm đắc khi xuống bếp. Đường đường là Ma Uyên chi chủ, hắn có thừa hiểu biết để đối phó với đám nữ nhi ở Lục Vân châu, đến nỗi có thể xuất bản thành bách khoa toàn thư.
Gió nam phe phẩy trước mặt, thiếu nữ ngồi bên cửa sổ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Chú mèo đen lười biếng duỗi người, lơ đãng nhích cơ thể sang một bên.
Mèo đen híp mắt, từ trong cổ họng phát ra âm thanh ột ột vui vẻ. Thiếu nữ gối khuôn mặt non mềm lên lưng mèo, thản nhiên ngủ say.
Xa xa, dưới ánh nắng xuân dịu nhẹ, trăm hoa đua nhau khoe sắc.
Lục Vân cảnh dưới vực sâu là nơi không một kẻ nào dám đặt chân đến. Vô số yêu ma sinh trưởng ở nơi này, nguy hiểm bao quanh tứ phía. Không ai biết quả trứng đó làm thế nào mà lọt xuống vực sâu, phá vỏ từ lúc nào. Có điều khi chú rồng con vừa chui ra khỏi vỏ, toàn bộ yêu ma dưới vực sâu đều đánh hơi được một nguồn long khí mạnh mẽ, khiến nhiệt huyết của chúng sục sôi lên.
Máu thịt của rồng chính là bảo bối tối cao giúp tăng tiến tu vi, từ lúc nó phá vỏ liền khiến cho đám yêu ma thèm khát ngấp nghé săn lùng khắp nơi.
Trong lúc bỏ trốn vì bị truy sát không ngừng, chú rồng nhỏ dần dần mọc ra chiếc sừng cứng cáp cùng vảy giáp đen, móng chân sắc bén, không gì không thể phá hủy được. Nó còn học xong bảng chữ cái từ cuốn văn tự cướp được nào đó, tự đặt tên cho mình: Thẩm Vọng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thẩm Vọng là rồng, trời sinh rồng thích những món đồ và bảo vật sáng lấp lánh, mỗi lần đánh bại được một con quái thú, nguyên đan và kho báu của chúng đều sẽ được nó mang về động của mình. Về sau, cũng không biết vì sao, đám yêu ma chỉ cần thấy nó thì sẽ lập tức quỳ xuống đất xin tha, tự chắp tay dâng vật quý báu cất giữ cả đời của mình lên cho nó.
Cuối cùng Thẩm Vọng không tìm thấy kẻ nào xứng đáng làm địch thủ của mình nữa. Nó bay lên không trung, ngẩng mặt lên trời gầm thét, tính hiếu chiến cùng ý chí chiến đấu bẩm sinh cháy hừng hực trong huyết mạch.
Tiếng của rồng làm chấn động trời cao, đám yêu ma lần lượt cúi đầu, sợ đến vỡ mật.
Chủ nhân mới của Ma Uyên ra đời từ đó.
Tiếng gào thét của nó kinh động đến cả con người. Là rồng, thì ra rồng là có thật!
Tộc rồng trong truyền thuyết vốn đã bị tuyệt chủng gần hết, và mảnh vảy trên người nó có thể nói là vật quý báu nhất đối với một kẻ tu tiên.
Các tu sĩ từ các đại môn phái tập trung người ngựa, lấy can đảm đi đến Ma Uyên truy tìm sự thật. Nào ngờ lại phát hiện ra chướng khí quần ma loạn vũ cao ngút vực sâu từ trước đến giờ thế mà đã được gột rửa hoàn toàn, đáy vực trong lành hiện ra, hoa cỏ mà các tu sĩ tha thiết ước mơ mọc lên ở khắp nơi. Bên cửa hang có hào quang thoắt ẩn thoắt hiện, nghiễm nhiên chính là nơi long khí phát ra.
“Lũ sâu bọ! Thế mà dám thừa dịp lúc ta biến thân suy yếu nhất, dùng dây thừng bắt yêu trói ta!”
Thẩm Vọng nửa chừng tỉnh lại, phát hiện thân thể mình đã bị đám người tộc tu tiên trói chặt thì không kiềm được tức giận, lập tức hóa nguyên hình, phun lửa ra khiến cho mấy chục tên tu sĩ hóa thành tro bụi. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn biến hình, vẫn chưa được ổn định, rất nhanh liền rơi xuống khỏi không trung, bị đám tu sĩ trói lại, còn làm hư hoại cả bộ vảy giáp.
Đám tu sĩ loài người xem hắn là quái vật chủng mới, họ reo hò lên và ném cho hắn một miếng thịt hôi thối. Thẩm Vọng mở to con ngươi màu vàng kim, lạnh lùng nhìn chằm chằm lũ sâu bọ không biết sống chết này. Thái độ đó của nó càng khiến cho đám tu sĩ tức tối hơn, đồng môn của bọn họ đã bị lửa rồng giết chết, lúc này lôi dây roi gai ra đánh cho Ma Long tróc da tróc thịt.
Những đau đớn này đối với Thẩm Vọng chẳng tính là gì, hắn ghi nhớ kỹ người nào đã đánh mình, lạnh lùng nhắm mắt, chậm rãi chờ thời cơ đến.
Cho đến khi một tiếng nói non nớt vang lên bên lỗ tai.
“Người là rồng sao?”
Thẩm Vọng mở mắt ra.
Một thiếu nữ với mái tóc đen và bộ váy hồng nửa ngồi trước mặt hắn, bên trong cặp mắt hạnh tràn ngập sự hiếu kỳ.
Thẩm Vọng chưa bao giờ được thấy thứ đồ nào xinh đẹp đến như vậy, tất cả châu báu mà hắn tích góp trong động cũng chẳng sánh bằng cặp mắt sáng như long châu kia. Nhưng so với châu báu, nàng càng mềm mại, tươi trẻ và thơm ngọt hơn.
Có điều cái miệng của nàng lại liến thoắng không ngừng: “Thật sự là rồng nè. Ngươi đẹp hơn trong truyền thuyết mấy chục lần luôn đó.”
“Bọn họ gọi ngươi là Ma Uyên chi chủ, ta đoán hẳn là ngươi cũng có tên của mình nhỉ? Ta tên là Cố Sanh Sanh, còn ngươi thì sao?”
“Vảy của ngươi rơi mất rồi, có đau không thế? Ta có thể nhặt nó không?”
Vảy của Ma Long vô cùng quý báu, có tác dụng trợ giúp cho việc tu hành, nó chính là niềm mơ ước của hàng triệu tu sĩ. Thẩm Vọng lập tức mở mắt, thần sắc hết sức xa cách.
Cánh tay lén lút vươn ra của Cố Sanh Sanh không kịp thu hồi lại, nàng nhặt một chiếc vảy đen óng ánh lên. Bị hắn bắt gặp liền xấu hổ nói: “Ta thấy nó rất đẹp, muốn mang về làm kỷ niệm. Dù sao cũng rơi ra rồi, không gắn lại lên người ngươi được.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thẩm Vọng hừ một tiếng, hắn thấy đồng tình với câu nói phía trước của nàng, từ trước đến giờ chưa hề có người nào khen vảy của hắn đẹp cả.
Cố Sanh Sanh móc ra một cái túi nhỏ, thận trọng cất vảy rồng vào. Sau đó lấy một cái bánh bao ngọt ra, nói: “Quà đáp lễ, cho ngươi bánh bao đậu xanh này.”
Cố Sanh Sanh mở bọc giấy ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt nho nhỏ màu xanh lá cây hết sức tinh xảo. Nàng đưa bánh ngọt tới trước miệng Thẩm Vọng, nhìn hắn đầy mong đợi: “Ngươi có đói không?”
Cái đầu to lớn của Thẩm Vọng lắc ngang về sau một chút. Sự thật là hắn đã bị bỏ đói lâu lắm rồi, đám tu sĩ sợ Ma Long sau khi khôi phục thể lực sẽ phản công lại nên mấy ngày liên tiếp chỉ cho hắn uống nước mà thôi.
Nhưng một cái bánh ngọt cỏn con làm sao có thể chống đỡ cơn đói?
Thẩm Vọng lại hừ tiếng nữa, lười biếng kê đầu trên mặt đất, không có ý định để ý đến sinh vật nhỏ bé ồn ào kia nữa. Hắn đang âm mưu về một cuộc chiến báo thù đẫm máu khác, muốn khiến cho con người phải trả cái giá thật đắt vì đã mạo phạm đến mình.
Nhưng Cố Sanh Sanh tựa như có chút ỷ vào hắn.
Mỗi ngày vào đúng canh giờ này, nàng đều sẽ lén lút chạy đến nơi giam giữ Thẩm Vọng trong viện, đem ít đồ ăn và nước uống cho hắn. Những kẻ canh gác có trái tim lúc nào cũng cứng như thùng sắt, thấy Cố Sanh Sanh tới thì lập tức mất hết nguyên tắc. Bọn họ chỉ xem như nàng đang đút cho chó mèo ăn, không hề ngăn cản nàng.
Đồ mà Cố Sanh Sanh mang cho Thẩm Vọng đều là những thứ nàng thích ăn: bánh hoa hồng, nước ô mai, bánh hoa mật ong… Thẩm Vọng không ăn, nhắm mắt lại vờ như đang ngủ, muốn để cho Cố Sanh Sanh tự biết khó mà lui.
Được nửa ngày trôi qua, Thẩm Vọng mở một con mắt lên — đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh ngồi trên ghế, chống cằm huơ chân, dáng vẻ hết sức nhàn nhã. Vừa thấy Thẩm Vọng mở mắt liền vui vẻ nâng hộp thức ăn lên: “Ngươi dậy rồi! Mau ăn đi, đây là món ăn ta mới học được hôm nay, đặc biệt mang đến cho ngươi nếm thử đó.”
Cặp mắt màu vàng kim của Ma Long cùng đôi mắt to tròn ướt át của thiếu nữ đấu tranh một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng cam chịu hé miệng, nuốt những thứ bánh ngọt ngào thơm nức mũi kia xuống.
Một loạt hương vị xa lạ tràn ngập trên đầu lưỡi, so với máu tươi càng ngon miệng hơn, lại còn mềm mại, nuốt vào bụng liền có từng sợi linh khí nhỏ xuất hiện, chữa lành vết thương của hắn.
Thì ra trong đồ ăn có linh khí.
Cố Sanh Sanh quan sát phản ứng của Thẩm Vọng từ đầu đến giờ, thấy miệng vết thương trên người hắn khép lại chưa được tốt lắm thì giả vờ ngượng ngùng nói: “Ta mới bắt đầu học trù tu*, vẫn chưa đủ tu vi.”
*Trù tu: kiểu tu tiên dựa vào việc bếp núc.
“Chao ôi, cha và mẫu thân đều có Băng linh căn thượng phẩm, chỉ có ta là Thủy linh căn phế phẩm. Con cháu thế gia tròn 15 tuổi đều đi linh thạch thử nghiệm linh căn, mấy ngày nữa ta cũng phải đi. Cha với mẫu thân ta lo lắng lắm, có phải bọn họ sợ ta làm cho mất mặt không?”
Cố Sanh Sanh lải nhải mãi không biết mỏi mệt.
Thẩm Vọng có chút kinh ngạc. Ở Tu Chân giới dùng vũ lực để bành trướng lực lượng này, chỉ có những kẻ không có thiên phú, cực kỳ kém cỏi mới đi học trù tu mà thôi. Một cô nhóc loài người xinh xẻo như thế này lại có linh căn phế phẩm ư?
Thẩm Vọng nhấc mắt dò xét Cố Sanh Sanh.
Giữa mi tâm của nàng ẩn hiện chút thủy mạch rất nhạt, nhưng không thể nào qua được con mắt của Thẩm Vọng.
Chính là thể chất Thủy linh căn thuần âm đó. Xem ra đã có người dùng tu vi áp chế thuộc tính của nàng, có điều sau này khi nàng lớn hơn một chút, linh căn vững chắc hơn, đến lúc đó chắc chắn sẽ không lừa gạt được con mắt của con người được nữa.
Thẩm Vọng ở Lục Vân cảnh lâu như vậy, hắn biết con người coi Thủy linh căn âm hệ không khác nào lô đỉnh để tăng tiến tu vi, trong đó thể chất thuần âm là quý giá nhất. Hắn đã từng thấy một lô đỉnh bị ném xuống vực sâu, thiếu nữ đã từng rất mỹ lệ biến thành một bà lão tiều tụy khô khốc, thê thảm lăn lộn trong vũng bùn, muốn chết để được giải thoát nhưng không thể nào được như ý nguyện.
Thẩm Vọng đã dùng một hơi lửa để chấm dứt nỗi thống khổ của nàng ấy.
Lòng Thẩm Vọng khẽ có chút xao động, chợt hắn nhớ đến đóa hoa mình thích khi còn bé. Đóa hoa kia sinh trưởng trước cửa hang của hắn, cánh hoa màu hồng nhạt mỏng manh nở rộng, cuống hoa mảnh mai, một cơn gió nhẹ cũng có thế khiến cho đóa hoa lắc lư dữ dội. Lúc Thẩm Vọng rảnh rỗi sẽ ghé vào cửa hang ngắm nhìn nó một chút, khi rời động cũng sẽ rất cẩn thận, còn đặc biệt tìm lá cây đến giúp nó che mưa.
Chưa được vài hôm, một con thỏ yêu không có mắt đi ngang qua đã giẫm nát nó.
Trước mắt là cô nhóc loài người xinh đẹp non nớt, không khỏi khiến cho Thẩm Vọng nghĩ đến đóa hoa kia.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Thẩm Vọng, thấy thần sắc hắn vẫn bình tĩnh thì đánh bạo tiến lên sờ thử trán hắn. Không ngờ Ma Long bỗng nhiên há miệng, bắn long tức vào mi tâm nàng.
Cố Sanh Sanh đau đớn kêu lên một tiếng, mất đi ý thức.
Nàng mê man 3 ngày 3 đêm. Sau khi tỉnh lại, Cố Sanh Sanh mới biết được con rồng kia trong đại hội đồ long* đột nhiên nổi dậy, tàn sát hơn chục tu sĩ đứng sau khán đài. May mà cha và mẫu thân vì bận trông coi nàng nên không đến tham gia, tránh được kiếp nạn này.
*Đồ long: giết rồng.
Phụ thân cũng không trách cứ gì Cố Sanh Sanh, chỉ là lo lắng cho cuộc thử nghiệm linh thạch trước mắt của nàng.
15 tuổi, dung mạo của Cố Sanh Sanh vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng đã có sẵn nguyên mẫu của một tuyệt sắc mỹ nhân. Nàng cũng không rõ đám người xung quanh tham lam ngấp nghé mình vì điểm gì, càng không biết phụ mẫu đã vì mình liều mạng chuẩn bị thứ gì.
Trong đầu Cố Sanh Sanh vẫn còn nhớ đến con Ma Long thần bí kia, nghĩ đến mình đã cho hắn ăn biết bao nhiêu đồ ăn ngon, mà hắn lại đáp trả bằng một hơi lửa như thế thì có chút tủi thân. Nàng không muốn nghĩ nữa, tùy tiện đưa tay chạm vào linh thạch.
Linh thạch không có động tĩnh hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra được phán quyết — Thủy linh căn phế phẩm.
Phụ mẫu Cố Sanh Sanh không tin nổi vào mắt mình, vui đến nỗi phát khóc.
Mà đám tu sĩ hăm he mỹ mạo của Cố Sanh Sanh người thì bóp tay người thì lắc đầu không thôi: tiếc quá đi mất. Ở Lục Vân châu, nữ tử có Thủy linh căn thể chất thuần âm sẽ bị phán là lô đỉnh, mọi người có thể tự do cướp đoạt.
Nhưng Cố Sanh Sanh cũng không phải là lô đỉnh, mà phụ mẫu nàng lại là Băng linh căn thượng phẩm hiếm có, không một ai dám trêu chọc gia đình họ.
Cố Sanh Sanh cứ thế lớn lên trong khuê các một cách vô lo vô nghĩ. Cho đến năm nàng 19 tuổi, Thẩm Vọng bế quan thăng cấp vô tình bị tẩu hỏa nhập ma, phong ấn trên người Cố Sanh Sanh từ đó cũng bị giải trừ theo, lại ngoài ý muốn bị linh thạch dò ra là thể chất lô đỉnh, bị người khắp nơi truy bắt. Cũng may là trên người nàng có vảy rồng của Thẩm Vọng, hắn cảm nhận được Cố Sanh Sanh đang gặp nguy hiểm nên phá cảnh bay ra.
Nhưng Thẩm Vọng cũng không thể cứu được Cố Sanh Sanh. Lúc Cố Sanh Sanh ngã xuống sườn núi, một lực lượng vô hình vô danh đã cuốn nàng vào trong, Thẩm Vọng chỉ kịp phân ra một mảnh hồn phách để đi theo nàng.
Thân rồng to lớn chuyển động dưới vực sâu, lửa rồng phun ra, đám tu sĩ truy sát Cố Sanh Sanh đều bị đốt thành tro bụi, đến xương cốt cũng không còn.
Thẩm Vọng bắt đầu công cuộc báo thù từ những con người tham lam này. Hôm đó, các gia tộc lớn truy bắt Cố Sanh Sanh đều bị Ma Long giết sạch, nguyên khí tổn thương mạnh, Lục Vân châu một lần nữa được thanh tẩy. Cũng từ đó, mọi người biết Cố gia có Ma Long che chở, nên không có ai dám đến gây chuyện với người nhà họ Cố nữa.
Song cuối cùng cũng chẳng tìm được Cố Sanh Sanh.
Phụ mẫu Cố gia có niềm tin vững chắc rằng nữ nhi nhà mình vẫn chưa chết. Tiểu viện của Cố Sanh Sanh ngày nào cũng có người đến quét dọn, dây xích đu dưới tán cây vẫn sáng bóng, không dính chút bụi nào. Con mèo đen mà nàng cho ăn luôn đến nằm trên bệ cửa sổ, lim dim hai mắt, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng ột ột.
Giống như thiếu nữ đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Trở lại năm 17 tuổi, Cố Sanh Sanh vẫn còn ở đây.
Mặc dù nàng không luyện được kiếm tu, nhưng trù nghệ mỗi ngày lại một tăng cao. Sư huynh, sư đệ cùng tỷ muội đồng môn chỉ vì ăn được một miếng đồ ăn của Cố Sanh Sanh làm mà có thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hầu như ngày nào Cố Sanh Sanh cũng làm một phần bánh cá hoặc bánh tôm, sau đó bày bên ngoài bệ cửa sổ.
Ngày xuân trong xanh, trong sân dưới mái hiên thường có một con mèo đen lông xù xuất hiện, nghe thấy mùi thơm liền kêu meo meo đòi ăn. Cố Sanh Sanh thích những thứ sinh vật nhỏ bé như thế này, nên ném một ít cá cho nó.
Một truyền mười, mười truyền trăm, những con mèo con ở vùng lân cận cũng kéo nhau đến tụ tập trong viện của Cố Sanh Sanh. Mỗi lần đến giờ cơm là sẽ được nghe một loạt tiếng kêu meo meo inh ỏi.
Nhưng dạo gần đây lại không thấy con mèo con nào hết.
Cố Sanh Sanh thất vọng bưng đĩa cá gọi thật lâu. Cuối cùng chỉ có một con mèo đen nhảy qua tường đến với nàng.
Nó có một đôi mắt vàng óng, bộ lông tỏa sáng lấp lánh như lụa sa tanh dưới ánh nắng mặt trời, rảo bước hết sức tao nhã trên bức tường đầy hoa của viện, trong miệng ngậm một đóa hoa tươi mới xinh đẹp.
Cố Sanh Sanh vừa thấy nó liền vui vẻ lên: “Ngươi đến rồi à?”
Đây là lần đầu tiên chú mèo đen này xuất hiện ở viện, Cố Sanh Sanh chưa từng thấy nó trước kia, nhưng ấn tượng của nàng về nó lại cực kỳ sâu sắc — dáng dấp của nó hết sức xinh đẹp, luôn luôn độc lai độc vãng, đặc biệt là mỗi lần đến đây đều mang đến cho Cố Sanh Sanh một bông hoa.
Chú mèo đen dùng con mắt vàng óng liếc nhìn cô, thoắt một cái nhảy phắt lên bệ cửa sổ, nhả bông hoa ra, sau đó lẳng lặng ngồi xuống, tư thái giống hệt như bậc quân vương quen có thuộc hạ hầu hạ.
Cố Sanh Sanh đặt đĩa trước mặt chú mèo đen, mỉm cười với nó: “Mời ăn nào.”
Mèo đen cúi đầu ngửi thử trước, sau đó mới thỏa mãn, bắt đầu ăn.
Ăn no rồi thì nhàn nhã liếm móng vuốt với rửa mặt, tiếp theo nằm trên nệm mà Cố Sanh Sanh chuẩn bị, nhắm mắt phơi nắng.
Cố Sanh Sanh nhìn bộ lông mềm mịn như tơ lụa của nó đầy chờ mong, còn cả đôi tai nhọn hoắc thẳng đứng, rốt cuộc nhịn không được mà vươn tay ra.
Mèo đen đến mắt cũng không thèm trợn, vểnh tai về phía sau, tránh khỏi tay của Cố Sanh Sanh.
Nào ngờ Cố Sanh Sanh còn có chuẩn bị, nắm lấy phần gáy phía sau của nó.
Mèo đen trong nháy mắt xù lông lên: “Láo xược!”
Nhưng 1 giây sau, dưới cằm liền bị gãi nhẹ. Một cảm giác tê dại kỳ quái trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân, cơ thể đang căng cứng của mèo đen không tự chủ được, mềm ra như vũng nước.
Nhưng mà… đáng ghét quá! Biến thành mèo phiền phức thế này sao!
Không sai, con mèo đen này chính là Thẩm Vọng. Gần đây Ma Uyên không có chuyện gì làm nên hắn quyết định đến thế giới loài người du lịch, lần theo mùi thơm của cá tìm được đến đây.
Thẩm Vọng liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Sanh Sanh ngay. Ma Long cũng không rõ về cách nhìn nhận sắc đẹp của con người, nhưng theo góc nhìn của hắn thì Cố Sanh Sanh rất đẹp, đẹp hơn cả 3 năm về trước nữa.
Nếu có thể mang nàng về động của mình, vậy thì hắn sẽ cất nàng trong chiếc rương đẹp nhất.
Tiếc là Cố Sanh Sanh không phải vậy. Có điều cá do nàng làm thật sự ngon quá đi thôi.
Thẩm Vọng biết quy luật của thế giới loài người, hắn chưa từng ăn cơm chùa, ngày nào cũng mang hoa đến thay cho tiền cơm, không thể so sánh với đám meo meo chỉ biết xách mông đến ăn không kia được!
Nhưng chú mèo Thẩm Vọng lại không có cách nào kháng cự lại dòng điện thoải mái này, hắn dứt khoát cam chịu nằm dài ra, mặc cho Cố Sanh Sanh vò tới bóp lui. Còn phải nghe nàng tâm sự luyên thuyên về nỗi lòng của thiếu nữ, những điều tâm đắc khi xuống bếp. Đường đường là Ma Uyên chi chủ, hắn có thừa hiểu biết để đối phó với đám nữ nhi ở Lục Vân châu, đến nỗi có thể xuất bản thành bách khoa toàn thư.
Gió nam phe phẩy trước mặt, thiếu nữ ngồi bên cửa sổ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Chú mèo đen lười biếng duỗi người, lơ đãng nhích cơ thể sang một bên.
Mèo đen híp mắt, từ trong cổ họng phát ra âm thanh ột ột vui vẻ. Thiếu nữ gối khuôn mặt non mềm lên lưng mèo, thản nhiên ngủ say.
Xa xa, dưới ánh nắng xuân dịu nhẹ, trăm hoa đua nhau khoe sắc.
Tác giả :
Dương Tố