Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 156
*Hôn lễ – Hoàn*
Cố Sanh Sanh như người mất hồn, chỉ biết ngồi đếm từng phút giây trôi qua, tối nay Thẩm Vọng sẽ về nhà ăn cơm đó…
“Này, có đang nghe tớ nói không thế!” Tịch Tuyết Nhi tức giận nhéo má Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh vội vàng sửa lại mặt nạ, trả lời bạn mình: “Tớ đang nghe mà! Cậu nói lần trước Lý Cạnh đưa cậu về nhà, cậu thì uống say, anh ta… anh ta bế cậu lên giường, sau đó sao nữa?”
Tịch Tuyết Nhi hít sâu, nắm chặt nắm tay: “Tớ nằm trên giường, say bất tỉnh nhân sự! Thế, thế mà anh ta lại…!”
Cố Sanh Sanh và An Hà đồng loạt nín thở.
“Anh ta… anh ta…” Tịch Tuyết Nhi khóc nức nở, “Anh ta lại bỏ đi!”
Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt: “Hả?”
“Thì là thế đó! Anh ta cởi giày cho tớ, sau đó đi luôn… huhuhu.” Tịch Tuyết Nhi vừa khóc vừa kể: “Tớ, Tịch Tuyết Nhi, thất bại rồi! Huhuhu các cậu nói xem anh ta có phải là đàn ông không?!”
Cột mốc chuẩn để Cố Sanh Sanh đánh giá một người đàn ông chính là Thẩm Vọng. Cô âm thầm so sánh Lý Cạnh với anh, sau đó nói một cách chắc chắn: “Không phải!”
Tịch Tuyết Nhi tìm được bạn cùng thuyền, lập tức nói tiếp: “Anh ta vốn không hề thích phụ nữ! 100% là gay!”
Cố Sanh Sanh giật mình tỉnh ngộ: “Hèn gì! Tớ đã sớm thấy anh ta với Chu Vị có mùi gì đó rồi!”
An Hà bất đắc dĩ nói: “Các cậu đừng tin răm rắp tin đồn như thế được không? Tớ thấy trợ lý Lý đối xử tốt với Tuyết Nhi lắm.”
Tiếng khóc của Tịch Tuyết Nhi đột nhiên to hơn: “Nhưng đã hai ngày anh ta không nhắn tin cho tớ rồi!”
Nói đến đây, Cố Sanh Sanh cũng buồn theo Tịch Tuyết Nhi: “Đừng nói Lý Cạnh, mấy ngày nay Thẩm Vọng còn chẳng về nhà, công ty đang bận nhiều việc lắm.”
Tịch Tuyết Nhi thu lại nước mắt trong 1 giây: “Thì ra đang bận công việc, tớ biết anh ấy sẽ không bao giờ không để ý đến tớ mà.”
Cố Sanh Sanh và An Hà im lặng nhìn cô, mặt của Tịch Tuyết Nhi đỏ lên, cũng may là có lớp mặt nạ nên không bị ai phát hiện. Tịch Tuyết Nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “À, vẫn chưa tìm thấy Tần Chỉ và Cố Vân Yên sao?”
Cố Sanh Sanh lắc đầu.
Chuyện của Thẩm Đình Sâm đã được điều tra rõ ràng. Là Tần Chỉ thuê vài tên côn đồ động tay với Thẩm Đình Sâm, chỉ là không ngờ đám lưu manh đó ra tay quá nặng, cộng thêm tai nạn xe ngoài ý muốn, nên mới tạo ra cục diện hỗn loạn như bây giờ.
Toàn bộ thành phố A đều bị lật tung lên. Ông cụ Thẩm tức giận ngập trời, gửi thông báo đến Tần gia. Từ trước đến nay Tần gia chẳng còn được liệt vào hàng xách dép cho nhà họ Thẩm, nghe vậy liền tuyên bố từ mặt đứa nghịch tử bất hiếu là Tần Chỉ, cha của Tần Chỉ còn đích thân dẫn người đến mấy nơi ở riêng của hắn ta.
Tuy vậy nhưng vẫn đến trễ một bước.
Tần Chỉ và Cố Vân Yên tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Tần Chỉ thì không nói làm gì, nhưng Cố Vân Yên cũng được xem là một ngôi sao nhỏ. Trên người cô có cả đống hợp đồng chưa đến hạn, người lại biến đâu mất tiêu, khiến cho công ty quản lý phải nháo nhào lên đi tìm cô đến sứt đầu mẻ trán.
An Hà: “Các cậu nói xem hai người bọn họ sống sờ sờ ra đó, có thể trốn đi đâu được nhỉ?”
Tịch Tuyết Nhi suy đoán: “Khả năng lớn đã bỏ trốn ra nước ngoài rồi chứ sao. Tần gia đó thế mà có liên quan đến xã hội đen đó, tất nhiên sẽ có cách thôi.”
An Hà: “Ý cậu là… vượt biên?”
Hai cô nói vô cùng hăng say, điện thoại của Cố Sanh Sanh chợt vang lên, là Thẩm Ngôn gọi.
Cố Sanh Sanh bắt máy: “Không phải em đang ở bệnh viện với ông nội sao, gọi cho chị làm gì thế?”
Bên Thẩm Ngôn rất ồn ào, giọng nói của cô cũng có phần gấp gáp: “Không xong rồi, chị Sanh Sanh! Bệnh tình Thẩm Đình Sâm bỗng nhiên nguy kịch, ông nội nghe tin xong ngất xỉu luôn rồi!”
“Sao lại như thế?!” Cố Sanh Sanh ngồi dậy, hoảng hốt hỏi: “Thẩm Vọng đâu? Đã gọi điện cho Thẩm Vọng chưa?”
Thẩm Ngôn la lên: “Anh họ đang họp, em đã bảo Chu Vị thông báo cho anh ấy rồi. Bây giờ trong bệnh viện đang rất hỗn loạn…”
Thẩm Ngôn chưa kịp nói xong, đầu bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng ồn, người nào đó hét lên: “Ngưng tim rồi… Cấp cứu…”
Lại có một tiếng thét thê lương phát ra. Đó là tiếng của Liễu Bình, giống như con thú mẹ rên rỉ trong vũng máu, khiến người ta không khỏi run rẩy kinh sợ.
Cố Sanh Sanh dặn Thẩm Ngôn: “Chăm sóc ông nội cho tốt, chị qua ngay đây!”
An Hà và Tịch Tuyết Nhi cũng nghe được nội dung của cuộc điện thoại, hai cô vội vàng nói ngay: “Để bọn tớ đi cùng cậu đi Sanh Sanh.”
Cố Sanh Sanh gấp rút thay giày: “Chiều nay các cậu còn bận việc, một mình tớ đi được rồi. Chút nữa Thẩm Vọng cũng đến mà.”
Tịch Tuyết Nhi: “Một mình cậu được không đó?”
An Hà kéo Tịch Tuyết Nhi lại, dặn dò Cố Sanh Sanh: “Sanh Sanh, đừng lo lắng quá, bệnh viện Thẩm gia tìm chắc chắn là nơi tốt nhất. Dù tình huống có như thế nào thì cũng phải gọi điện thông báo cho bọn tớ, bọn tớ sẽ đến ngay lập tức.”
Cố Sanh Sanh cảm kích gật đầu: “Được!”
Chiếc xe Rolls-Royce lao vun vút trên đường như một tia chớp. Kiến trúc hai bên đường nhanh chóng rút lui, bóng cây đặc trưng của khu vực ngoại ô dần dần hiện ra trước mắt.
Lòng Cố Sanh Sanh nóng như lửa đốt, cô không ngừng thúc giục tài xế: “Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa đi chú.”
Tài xế trả lời: “Phu nhân đừng nôn nóng, chờ tí nữa lên cầu vượt là có thể đi nhanh rồi.”
Cố Sanh Sanh nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm không ngừng: “Ông nội tuyệt đối không được xảy ra chuyện.”
Không một ai có thể hiểu rõ hơn cô rằng ông nội quan trọng với Thẩm Vọng như thế nào, cô nhất định phải đến bệnh viện, túc trực bên cạnh Thẩm Vọng.
Chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh bắt máy ngay tức khắc: “Thẩm Vọng! Ông nội… còn Thẩm Đình Sâm nữa!”
Tín hiệu trên xe không được tốt cho lắm, cách sóng điện thoại, tiếng Thẩm Vọng dù lúc rõ lúc mờ nhưng vẫn lạnh lẽo cứng rắn như kim loại: “Anh đang ở bệnh viện, em đừng lo lắng.”
Tiếng nói của anh tựa như có ma lực, Cố Sanh Sanh nghe anh nói, tinh thần lập tức ổn định lại: “Ông nội không sao chứ anh? Thẩm Đình Sâm thế nào rồi? Em nghe Thẩm Ngôn nói anh ta…”
Tín hiệu mỗi lúc một yếu đi, hình như Thẩm Vọng vừa nói gì đó, nhưng Cố Sanh Sanh lại không nghe được.
Đúng lúc này, chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục. Dòng xe cộ dần tản ra, xe Cố Sanh Sanh chậm rãi khởi động, rất nhanh đã tiến đến cầu vượt. Trên cầu ít phương tiện, tốc độ của xe tăng lên trong nháy mắt.
Thẩm Vọng đột nhiên nói: “Em đang ở đâu đó?! Không phải đang ở nhà sao?”
“Em… em đang trên đường đến bệnh viện.” Cố Sanh Sanh bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho giật mình.
“Đừng đến đây!” Hiếm khi thấy Thẩm Vọng vội vàng như thế này, “Bảo tài xế quay đầu xe về nhà ngay!”
Cố Sanh Sanh không hiểu hỏi lại: “Tại sao? Em lo cho ông nội lắm.”
“Ông nội đã không sao rồi. Tình hình ở bệnh viện có chút…” Lại là âm thanh của thiết bị điện. Ngữ khí của Thẩm Vọng đã dịu đi đôi chút, giống như cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Nghe lời anh, lập tức về nhà, ngoan ngoãn đợi anh.”
Cố Sanh Sanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đồng ý với anh: “Được rồi.”
Cô còn nói: “Em có nấu canh, đêm nay anh có về ăn không?”
Thẩm Vọng thở dài một hơi, dịu dàng đáp lời cô: “Có.”
Ý cười ngọt ngào lan tỏa từ khóe mắt ra đến tận đuôi chân mày, Cố Sanh Sanh ôm điện thoại, muốn nghe Thẩm Vọng nói nhiều thêm vài câu. Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn. Tài xế đạp mạnh chân phanh, cơ thể Cố Sanh Sanh chúi ra trước, suýt chút nữa va vào dãy ghế trước mặt: “Á! Có chuyện gì thế?”
Tài xế cũng bị dọa đến nói không ngừng: “Xin lỗi phu nhân! Phía trước có tai nạn…”
Vệ sĩ ngồi hàng trước hạ cửa kính xuống, ló đầu ra ngoài nhìn thử: “Chiếc xe kia bị điên rồi!”
Cầu vượt kéo dài đến vô tận, phía trước là ánh hoàng hôn đỏ như máu, mấy chiếc xe hơi giống những con bọ rùa có màu sắc rực rỡ xếp hàng thẳng lối trên đường. Cũng không biết chiếc ô tô đen đó từ đâu mà ra, xiêu xiêu vẹo vẹo khiến cho đám bọ rùa hoảng loạn bỏ trốn, có chiếc còn đụng phải trụ cầu.
Chiếc xe đen kia lùi về phía sau một đoạn, sau đó tăng tốc phóng đi.
Cố Sanh Sanh mở to hai mắt, nhìn qua cửa kính xe, cô thấy rất rõ khuôn mặt của người ngồi ở ghế lái.
Một nửa bên mặt của Liễu Bình dính đầy máu tươi, trông hết sức dữ tợn.
Trong chớp mắt, Cố Sanh Sanh liền hiểu được ý định toát ra từ ánh mắt bà: “Bà ta muốn tông chúng ta!”
Tài xe nghe vậy thì ra sức đánh tay lái, Cố Sanh Sanh bị hất văng ngã nằm trên ghế, song lại không tránh được quyết tâm đồng quy vu tận của đối phương.
Chiếc xe đen vọt đến trước mắt trong tích tắc.
“Bịch”, hai xe va vào nhau.
Hết thảy âm thanh biến mất trong phút chốc.
Cú va chạm như mang theo làn sóng nhiệt, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của con người.
Cơ thể bị kim loại ghim chặt vào ghế ngồi, màn sương máu dần dần che khuất tầm nhìn.
Cố Sanh Sanh chỉ cảm thấy người mình nhẹ nhàng hẳn, trong miệng ngai ngái mùi rỉ sắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Điện thoại rơi vào xó nào truyền đến tiếng nói đầy hoảng loạn của Thẩm Vọng: “Sanh Sanh, trả lời anh đi, Sanh Sanh?!”
Cánh môi của Cố Sanh Sanh mấp máy như cánh hoa, cố gắng đáp lại anh: “Thẩm Vọng…”
Giọng của cô quá yếu, rất nhanh đã bị nhấn chìm trong tiếng nổ lớn bên ngoài.
…
Cố Sanh Sanh lại trở về bên vách núi nọ. Bàn chân trần của cô chôn trong bùn đất, gió mạnh cuốn tà váy bay phấp phới, cơ thể nhẹ đến nỗi có thể bị gió hất đi bất cứ lúc nào. Chỉ là lần này, bóng đen của Cự Long liên tục uốn lượn trên không trung, những người truy sát cô đều bị nó nghiền nát thành tro bụi.
Vùng đất nơi bị lửa rồng đốt cháy mọc ra vài bông hoa nhỏ màu đỏ, trải dài thành một con đường sáng chói, phía cuối đường ánh sáng rực rỡ, có những người thân đã mất tích từ lâu của Cố Sanh Sanh đứng đó. Phụ thân, mẫu thân, các đồng môn nữa…
Cố Sanh Sanh vừa nhìn thấy mẫu thân liền rưng rưng, giang hai tay chạy đến chỗ bà.
“Sanh Sanh…”
Sau lưng bỗng vang lên tiếng của Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh giật mình quay đầu lại, thấy Thẩm Vọng đang đứng bên vách núi.
Giữa Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tựa như có bức tường vô hình ngăn cách, đôi môi không còn chút máu của anh cứ mở ra đóng lại, giống như đang đau khổ cầu xin Cố Sanh Sanh thứ gì đó.
Thẩm Vọng mà Cố Sanh Sanh biết lúc nào cũng giữ bình tĩnh và kiềm chế rất giỏi, ngay cả khi trên giường cũng không hề mất đi phong độ. Nhưng lúc này sắc mặt anh tái xanh, sợ hãi yếu đuối hệt như đứa bé không tìm thấy đường về nhà.
“Thẩm Vọng…” Trái tim Cố Sanh Sanh đau đớn như bị ai bóp chặt, nhưng cô lại không thể phát ra được bất kỳ câu chữ nào. Cơ thể như có một sợi dây quấn lấy, kéo cô đi về phía ngược lại.
“Sanh Sanh, mau về nhà thôi!” Chính là tiếng nói dịu dàng mà quen thuộc của mẫu thân, mọi người trong nhà cũng gọi cô: “Sanh Sanh, đây mới là nhà của muội, mau quay về với mẫu thân đi!”
Trước ánh mắt đau đớn của Thẩm Vọng và lời mời gọi của người thân, giống như hai phe phái vô hình đang giằng co lẫn nhau, Cố Sanh Sanh nhất thời không biết phải làm thế nào.
Hình bóng của Cự Long trên đầu bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn. Khung cảnh bốn phía biến động, tiếng của mẫu thân càng lúc càng rõ ràng, linh hồn Cố Sanh Sanh cũng bị sợi dây thừng trong suốt thít chặt hơn, như muốn kéo cô vào trong thế giới kia.
Cơ thể của Cố Sanh Sanh không ngừng bị kéo về phía sau.
Mắt Thẩm Vọng bỗng chảy ra hai hàng nước mắt đỏ như máu.
Cố Sanh Sanh cảm thấy trái tim mình sắp nát ra thành từng mảnh vụn, rốt cuộc cô cũng thì thầm được mấy chữ: “Thẩm Vọng…”
Sợi dây trong suốt trói buộc cô bỗng bị cắt đứt. Tiếng gió gào rít bên tai lớn dần, cả người cô rơi vô định xuống vực sâu.
…
“Hôm qua, trên cầu vượt của thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, khiến nhiều phương tiện bị hư hại.”
“Hành động trả thù tự xác này được cho là có liên quan đến ân oán gia tộc trong nội bộ tập đoàn Thẩm thị.”
“… 5 người bị thương đã được cứu thành công, may mắn không có ai tử vong.”
Hầu như kênh nào trên TV cũng đang hăng say bàn luận về vụ án báo thù hào môn này, huống hồ nó còn liên quan đến vụ tai nạn xe vào 2 năm về trước. Người dẫn chương trình hớn hở thảo luận về các nguyên nhân bên trong, dùng cụm từ “gia đình giàu có nào đó” để thay thế, song tất cả mọi người đều biết rõ người thừa kế của gia đình hào môn có dính líu đến vụ tai nạn 2 năm trước đang được ám chỉ đến chính là Thẩm Vọng.
Màn hình TV bị tắt đi.
Thẩm Vọng ném điều khiển sang một bên: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không được xem TV nữa.”
Cố Sanh Sanh duỗi lưng, lăn lộn khắp giường: “Nhưng mà ở trong phòng bệnh chán lắm, khi nào có thể xuất viện thế? Em cũng có bị thương đâu.”
Thẩm Vọng: “Theo dõi thêm 24 giờ, chiều mai có thể xuất hiện rồi.”
Cố Sanh Sanh liền giang hai tay, nhìn Thẩm Vọng đầy chờ mong: “Ôm ôm.”
Thẩm Vọng đứng nhìn cô từ trên cao, thờ ơ trả lời: “Không chê anh nữa à?”
Cố Sanh Sanh đáp dõng dạc: “Ây da em chê anh bao giờ? Lúc đó vừa tỉnh dậy, đầu óc em hơi lú chút thôi…”
Lúc Cố Sanh Sanh vừa tỉnh dậy, đối mặt với khuôn mặt râu ria lỉa chỉa và cặp mắt đỏ bừng của Thẩm Vọng thì giật mình la lên: “Sao anh đã già đến mức này rồi Thẩm Vọng? Em đã hôn mê mấy năm thế?!”
Thẩm Vọng mặt mày tái xanh, nửa ngày sau mới phun ra được mấy chữ: “1 ngày 1 đêm.”
Sau đó mang nỗi bi thương trong lòng đi rửa mặt.
Lúc này Thẩm Vọng đã rửa mặt sạch sẽ, quần áo thẳng thớm không một vết nhăn, khôi phục lại được dáng vẻ cao ngạo tự phụ vốn có. Có điều Cố Sanh Sanh vừa nịnh nọt vài câu, anh đã không nhịn được mà cúi người xuống hôn lấy cô rồi.
Môi lưỡi Thẩm Vọng mang theo chút hơi lạnh nhàn nhạt, động tác hết sức nóng vội, tựa như sợ cô lại biến mất thêm lần nữa.
Cố Sanh Sanh bị anh hôn đến thở không nổi, sắp hòa tan ra trong vòng tay của anh.
“Cộc cộc cộc.” Cửa phòng bị gõ.
“Ai đó?!” Giọng Thẩm Vọng khản đặc pha lẫn chút không vui.
Lý Cạnh báo cáo: “Là bạn của phu nhân, Tịch tiểu thư và An tiểu thư ạ.”
Cố Sanh Sanh nghe vậy thì nhanh nhẹn lách ra khỏi vòng tay của Thẩm Vọng: “Mau để các cậu ấy vào đi!”
Tịch Tuyết Nhi đẩy Lý Cạnh cạnh ra, xông vào phòng bệnh như một cơn gió, cô nắm tay Cố Sanh Sanh nhìn từ đầu đến chân bạn mình: “Mặt mày không hỏng, tạ ơn trời đất!”
An Hà cũng âm thầm xem xét Cố Sanh Sanh: “Không gãy tay không gãy chân!”
Cố Sanh Sanh khó khăn giãy giụa ra khỏi hai cô: “Được rồi được rồi, tớ không có sao hết.”
Lúc này Tịch Tuyết Nhi và An Hà mới yên tâm lại, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Cố Sanh Sanh: “Tin tức trên mạng làm tớ sợ khiếp đi được! Có phải Liễu Bình bị điên rồi không, tự nhiên lái xe tông người ta thế!”
Cố Sanh Sanh bắt đầu thuật lại chân tướng sự việc cho những người bạn của mình như một người kể chuyện thực thụ.
Chuyện là lúc đó trong bệnh viện, sau khi tim của Thẩm Đình Sâm ngừng đập, ông cụ Thẩm lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ. Mọi người ở hiện trường nháo nhào lên, không một ai chú ý đến Liễu Bình đang điên cuồng lao ra ngoài.
Đầu tiên bà tìm đến động trăng hoa của Thẩm Quốc Xương, đâm cho ông mười mấy nhát dao, sau đó lại lái xe đi tìm Cố Sanh Sanh.
Liễu Bình biết điểm yếu của Thẩm Vọng, chỉ có giết chết Cố Sanh Sanh mới có thể hoàn toàn phá hủy anh được. Bà muốn để cho Thẩm Vọng nếm thử cảm giác tim bị móc, gan bị đào ra là như thế nào.
Có một chuyện mà Liễu Bình không ngờ đến chính là, từ sau vụ tai nạn xe của Thẩm Vọng, tất cả xe trong nhà đều đã được cải tạo lại. Cú va chạm kia của bà chỉ làm cho xe của Cố Sanh Sanh bị hãm lại mà thôi.
Tài xế và các vệ sĩ sau một trận choáng váng đã nhanh chóng dìu Cố Sanh Sanh xuống xe, di chuyển đến khu vực an toàn, tiếp theo mới quay lại cứu Liễu Bình đang mắc kẹt trên ghế lái và những người bị thương khác.
Không có ai bị thương trong vụ nổ này.
Tịch Tuyết Nhi chợt hiểu ra: “Bảo sao tai nạn nghiêm trọng như thế mà không có ai bị thương hết.”
Ba người đang nói, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra: “Cô không sao chứ Cố Sanh Sanh?”
Cố Sanh Sanh giật nảy mình, quay đầu nhìn lại. Chàng trai đường đột đứng trước cửa mang cặp kính râm lớn, mái tóc dài hơi xoăn vuốt gọn ra sau đầu, chính là Tạ Tử Khanh.
Không biết anh nghe tin Cố Sanh Sanh gặp tai nạn xe từ ai, nên đã trực tiếp chạy về từ đoàn làm phim.
5 phút sau, Cố Sanh Sanh lại một lần nữa kể lại từ đầu đến cuối sự cố cho Tạ Tử Khanh nghe. Cô xúc động nói với anh: “Không ngờ anh lại quan tâm tôi đến như vậy. Đúng là bạn bè tốt.”
Tạ Tử Khanh gãi đầu, lúng túng nói: “Sớm biết cô không có chuyện gì thì tôi đã không đến rồi. Tôi vẫn chưa xin nghỉ phép bên đoàn phim đâu đấy!”
Mọi người đang nói chuyện, Lý Cạnh mang trà sữa tiến vào.
Cố Sanh Sanh trộm nhìn trước cửa, thấy Thẩm Vọng không có ở đây thì tranh thủ bưng ly lên uống một hớp. An Hà cũng lấy một ly, còn ly cuối cùng đưa cho Tịch Tuyết Nhi.
Lý Cạnh: “30% đường 70% đá, theo như khẩu vị của Tịch tiểu thư.”
“Quào.” Cố Sanh Sanh và An Hà cố gắng nhịn cười, chờ xem phản ứng của Tịch Tuyết Nhi.
Ai ngờ Tịch Tuyết Nhi lại trợn mắt lên: “Gần đây tôi đang giảm cân.”
Lý Cạnh đã quá quen với hành động này của cô, anh chỉ mỉm cười, mang trà sữa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Tạ Tử Khanh chộp lấy ly trà sữa, nói: “Vừa hay tôi đang khát.”
Tịch Tuyết Nhi ngăn cản không kịp, bèn đánh liên tục vào lưng Tạ Tử Khanh: “Ai cho anh uống ai cho anh uống!”
Tạ Tử Khanh không đề phòng, phun trà sữa ra đầy áo quần: “Khụ khụ khụ… Không phải cô nói không uống sao? Tôi chỉ đang giúp cô thôi mà.”
Tịch Tuyết Nhi phẫn nộ nói: “Bây giờ tôi muốn uống!”
Cả đám tranh cãi ầm ĩ, một lát sau Phao Phao và người đại diện cùng nhau đến thăm Cố Sanh Sanh. Mọi người vui vẻ cười nói, cùng nhau tiêu diệt đống hoa quả ở đầu giường của Cố Sanh Sanh.
Cho đến khi Thẩm Vọng xuất hiện trước cửa phòng.
Đám người thu lại nụ cười trong nháy mắt, cung kính chào Thẩm đại boss.
Thẩm đại boss gật đầu nhẹ, khách sáo trò chuyện với mọi người vài câu. Ánh mắt anh chuyển sang Tạ Tử Khanh đang ngồi cạnh giường bệnh, thân thiết hỏi thăm về anh họ cả của anh ấy.
Tạ Tử Khanh bẩm sinh rất sợ người anh trai cả nghiêm túc của mình, lúc này nghe Thẩm Vọng hỏi đến liền nhảy dựng lên, cố gắng nuốt nửa trái cam đang ngậm trong miệng xuống, suýt chút nữa thì bị nghẹn chết.
Cố Sanh Sanh nũng nịu hỏi Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng, anh mang cái gì đến thế?”
Ngữ điệu của Thẩm Vọng lập tức có nhiệt độ: “Cháo chị Lý nấu cho em.”
Thẩm Vọng đặt hộp cơm trong tay lên bàn, mở từng cái ra, bên trong có cháo và mấy món ăn kèm. Anh mặc một bộ vest công sở đắt đỏ, đôi bàn tay thon dài khoan thai lộ ra dưới cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết, lúc gắp rau và múc canh trông không phù hợp một chút nào. Phải nói là trong suy nghĩ của người trần, Thẩm Vọng tựa như không dính vào khói lửa nhân gian vậy. Anh giống như một cỗ máy tân tiến, ăn cũng chỉ là để giữ cho máy móc hoạt động mà thôi.
Nhưng hiện tại Thẩm Vọng vừa lạnh mặt vừa chậm rãi khuấy cháo trong chén cho đỡ nóng, sau đó mang đến trước mặt Cố Sanh Sanh, động tác hết sức tự nhiên thành thạo, không hề thấy có sự không hài hòa nào ở đây — chỉ vì anh đang ngồi bên cạnh Cố Sanh Sanh.
Hơi thở xung quanh Thẩm Vọng lúc nào cũng lạnh lẽo, vừa gặp Cố Sanh Sanh liền trở nên ấm áp ngay.
Tiếc là anh chỉ dịu dàng với một mình Cố Sanh Sanh, chỉ cần anh nhấc mắt lên, thần sắc trong mắt vẫn lạnh lẽo đến mức giết người. Đám người từ từ nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng cần phải làm, nên lần lượt đứng dậy chào tạm biệt Cố Sanh Sanh ra về.
Bóng đèn đã rút lui hết, trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh trở lại. Thẩm Vọng ngồi trên giường, cầm khăn lông lau tay cho Cố Sanh Sanh, sau đó mới bưng chén cháo lên đút cô ăn.
Cố Sanh Sanh vừa ăn xong, không nghe lời tránh sang một bên: “Em không đói.”
Thẩm Vọng duỗi tay lau vệt nước đọng trên môi cô: “Không đói thật à?”
Cố Sanh Sanh nhấp môi, lắc đầu.
Lòng bàn tay thô ráp cọ qua cánh môi hồng hào mềm mại, tìm được hàm răng ướt át ở giữa, tiếng Thẩm Vọng dần trở nên khàn hơn: “Vậy thì đến lượt anh đói.”
Màu đỏ nhàn nhạt dọc theo khóe mắt cùng đuôi chân mày của Cố Sanh Sanh lan rộng ra khắp mặt, cô nhắm rồi mở mắt, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Thẩm Vọng: “Thế thì anh… ăn thoải mái đi.”
Ánh mắt của Thẩm Vọng biến đổi ngay lập tức. Khí nóng trên người anh bắn ra, cuốn Cố Sanh Sanh vào bên trong.
…
Cuối thu trời đẹp, hoa Phượng Hoàng ven con đường trên núi đã nở rộ.
Vụ án của Liễu Bình cuối cùng cũng được xử lý hoàn tất.
Liễu Bình đâm bị thương Thẩm Quốc Xương, cố ý gây ra tai nạn xe liên hoàn, xui xẻ cho bà là Thẩm Quốc Xương chưa chết, Cố Sanh Sanh cũng không bị thương. Bản thân bà lại bị gãy vài cái xương sườn, lúc tiếp nhận thẩm vấn còn điên loạn nói về vụ tai nạn xe của Thẩm Vọng năm đó.
Chính Liễu Bình đã tìm người phá xe của Thẩm Vọng, còn khóa trái cửa xe lại.
Giọng điệu bà ngoan độc, mỉm cười quỷ dị nói ra bí mật không mấy người biết: “Cái tên sát tinh mày sao mà mạng lại lớn thế không biết, rõ ràng đầu xe đã bị tông nát, cửa xe cũng khóa cứng, thế mà mày còn trèo cửa sổ ra được…”
“Nhưng Đình Sâm của tao… con tao lại không trở về được!”
Liễu Bình gào khóc, ra sức đập đầu vào vách tường. Vài y tá cấp tốc chạy đến giữ bà lại, tiêm một mũi thuốc an thần.
Bác sĩ đã làm kiểm tra về trạng thái tinh thần của Liễu Bình, sau khi tiếp nhận thẩm vấn xong thì bà sẽ được đưa đến bệnh viện tâm thần. Thẩm Quốc Xương vẫn đang nằm trên giường bệnh, ông cụ Thẩm đã tự tay ký giấy xác nhận cho bà.
Liễu Bình sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi con trai, cùng với bị nhốt ở nơi này cho đến hết đời.
Mà Thẩm Quốc Xương sau khi bị đâm đã phải cắt bỏ một quả thận, vết thương vừa lành lại liền bị ông cụ Thẩm tống ra nước ngoài, đến chôn chân tại nơi khỉ ho cò gáy nào đó ở Canada.
Thẩm Giai Huyên cũng được đưa ra nước ngoài học tập trong một ngôi trường nữ sinh có chế độ quản lý nghiêm ngặt.
Còn Thẩm Đình Sâm thì được ông cụ Thẩm đưa về nhà cũ.
Đúng vậy, Thẩm Đình Sâm chưa chết. Ông trời cuối cùng cũng rủ lòng từ bi với anh một lần nữa, sau mấy phút tim ngừng đập mà vẫn còn có thể sống lại được, chỉ là chưa hết hôn mê. Ông cụ Thẩm quyết định mang anh theo bên cạnh để đích thân dạy dỗ cho tốt.
Lúc ông cụ Thẩm chuyển đến biệt thự chỉ mang theo hành lý tùy thân, khi rời đi lại có vài xe chuyển đồ, trong đó nhiều nhất là thịt khô và đồ ăn nhẹ do Cố Sanh Sanh làm. Đã không ít lần ông cụ Thẩm khoe khoang về tài năng nấu nướng của cháu dâu mình trước mặt đám bạn bè già, lần này hẳn là phải mang về nhiều thêm một chút để làm quà tặng.
Ông cụ Thẩm định bụng rời đi nhân lúc trời tờ mờ sáng, còn muốn đưa cả nhóc chó Màn Thầu theo.
Nhưng đã bị Thẩm Vọng chặn lại.
Đầu tiên ông cụ sống chết không chịu nhận, ông liên tục thúc giục tài xế: “Đừng để ý nó, mau lái xe đi!”
Thẩm Vọng mặc quần áo thể thao ngắn tay, khí thế không hề bị ảnh hưởng, một tay anh gác lên cửa xe ngăn không cho ông cụ Thẩm đóng cửa kính lại, hai mắt hờ hững quét một vòng trong xe: “Màn Thầu.”
“Gâu!” Từ bọc đồ nào đó có một cái đầu chó đầy lông thò ra.
Màn Thầu vui vẻ lè lưỡi, sủa về phía Thẩm Vọng.
Ông cụ Thẩm bị bắt quả tang, lập tức giả vờ ngạc nhiên nói: “Ôi ôi ôi, sao Màn Thầu lại chui lên xe rồi? Cái gì? Cháu cũng muốn đi theo ông nội à?”
Thẩm Vọng dở khóc dở cười: “Đây là chó của Sanh Sanh đó.”
Ông cụ Thẩm nghe vậy liền gân cổ lên cãi: “Thôi đi! Trong mắt của con bé Sanh Sanh suốt ngày chỉ có cháu, làm gì có thời gian rảnh chăm sóc Màn Thầu! Ngày nào nó cũng chạy ra sân đào hố kia kìa! Sao, không để nó đi cùng ta được phải không?!”
Thẩm Vọng nghe ông nói thì nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng. Ông cụ Thẩm nói đúng là không sai, đây là khoảng thời gian chó con dồi dào tinh lực nhất, thích dính người, muốn có người chơi cùng. Nhưng Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh trong mắt chỉ có nhau, chó con Màn Thầu ngược lại có phần thân thiết với ông cụ Thẩm hơn.
Ông cụ Thẩm nhìn biểu cảm của Thẩm Vọng, khuôn mặt già nhíu lại một chỗ: “Ôi cái thân già cô đơn đáng thương này, cháu trai không muốn ở cùng thì thôi đi, đến cả một con chó nhỏ cũng không muốn cho mình…”
Thẩm Vọng không còn cách nào khác đành phải bàn bạc lại với Cố Sanh Sanh. Hai người quyết định trao quyền lựa chọn cho chó con Màn Thầu.
Màn Thầu cũng không quay đầu lại mà chạy theo ông cụ Thẩm, còn sủa gâu thúc giục tài xế. Ông cụ Thẩm thích chiều con cháu, có món gì ngon cũng cho mình ăn, Màn Thầu không ngốc đâu nhé!
Cứ như vậy, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng khôi phục lại thế giới hai người.
Cố Sanh Sanh tiếp tục sự nghiệp livestream, thi thoảng quay mấy quảng cáo, thời gian còn lại đều dính cùng một chỗ với Thẩm Vọng. Tập đoàn Thẩm thị dưới sự dẫn dắt của Thẩm Vọng càng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, mà anh cũng dần dần giao lại công việc cho các trợ thủ, dành ra nhiều thời gian để bầu bạn với Cố Sanh Sanh.
Tạ Tử Khanh lại là ảnh đế của năm nay, An Hà cũng giành được giải thưởng diễn viên nữ xuất sắc nhất. Tịch Tuyết Nhi và Lý Cạnh dần dần có tiến triển, Chu Vị cũng được tăng lương. Khúc Mi đang từ từ bộc lộ được tài năng trong tập đoàn Thẩm thị. Phao Phao cũng đã trở thành một chuyên viên trang điểm nổi tiếng…
…
Tất cả mọi người đều trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân.
Vào ngày lập đông, ánh nắng ở Nam bán cầu vẫn ấm áp như mùa xuân. Bãi biển cách đó không xa hòa sắc với bầu trời, từng đợt sóng đập vào bãi cát.
Cố Sanh Sanh ngủ một giấc dài. Cô tỉnh dậy, ngồi nhìn bức màn trắng bị gió thổi tung và cảnh biển bên ngoài cửa sổ, nửa ngày trôi qua vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Rắc một tiếng.
Thẩm Vọng mở cửa bước vào, trên tay là chiếc khay với sữa bò, bánh mì và mứt trái cây thơm lừng. Hôm nay anh cực kỳ đẹp trai, lễ phục đen tuyền ôm sát cơ thể cao ngất thẳng tắp của anh, mái tóc đen nhánh được vuốt keo cố định, để khuôn mặt tuyệt mỹ được phô bày ra hoàn toàn.
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng không chớp mắt, ánh mắt dần dần sáng lên.
Cô nắm tay Thẩm Vọng, uống từng ngụm sữa tươi, đến cả trứng gà không thích ăn nhất cũng bị cô càn quét sạch sẽ.
Thẩm Vọng: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Ánh mắt của Cố Sanh Sanh có chút mờ mịt: “Em… em cảm thấy đã lâu lắm rồi không được nhìn anh.”
Thẩm Vọng nhếch chân mày, nở một nụ cười trêu chọc cô. Còn chưa kịp mở miệng, cặp mắt của Cố Sanh Sanh đã nhấp nháy, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra.
Thẩm Vọng gấp đến quên cả hít thở: “Sao thế? Đừng khóc Sanh Sanh, có phải em thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Vọng giơ tay sờ trán Cố Sanh Sanh, lại bị cô kéo tay, nghẹn ngào nói: “Thẩm Vọng, em đã mơ một giấc mơ rất dài, em mơ mình về nhà, cả đời không được gặp lại anh nữa huhuhu…”
Hết thảy trong mơ đều vô cùng chân thật.
Cô ngủ cùng lắm chỉ là một đêm, nhưng trong giấc mơ tựa như đã kéo dài rất lâu vậy. Cô trở về quê hương của mình, đám người đuổi bắt cô đã bị Cự Long giết chết. Nhưng làm sao cô cũng không tìm thấy Thẩm Vọng, cũng như không tìm được đường quay trở về.
Những suy nghĩ ngày đêm khắc cốt ghi tâm đó cứ rõ mồm một ngay trước mắt.
Cố Sanh Sanh vùi mặt vào ngực Thẩm Vọng, hít mùi hương đặc biệt nóng rực trên người anh, chợt cô khóc thét lên, bộc phát mọi nỗi ấm ức trong lòng.
Cánh tay Thẩm Vọng như sắt thép khóa chặt Cố Sanh Sanh, dùng cái ôm và những nụ hôn ấm áp để trấn an cô.
Cố Sanh Sanh thút thít ngẩng đầu lên: “Thẩm Vọng, nếu như không thấy em, vậy anh có đi tìm em không?”
“Có.” Thẩm Vọng trả lời không chút chần chừ, ánh mắt chứa đầy tình yêu cháy bỏng, anh nói từng chữ: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*.”
*Nghĩa: trên đến trời xanh, dưới tận suối vàng. Một câu thơ trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị, viết về câu chuyện tình yêu của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi.
Cố Sanh Sanh nín khóc mỉm cười, cọ nước mắt vào má của Thẩm Vọng, giọng cô tuy nhỏ nhưng chắc chắn vô cùng: “Em cũng vậy.”
Thẩm Vọng nhéo sau gáy cô: “Đừng khóc nữa. Hôm nay em là cô dâu đó.”
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh tổ chức hôn lễ tại một bãi biển tư nhân ở đất nước phía nam.
Nhà thờ cổ kính, chim bồ câu trắng thiêng liêng, hàng vạn đóa hoa hồng được trải thành thảm dài. An Hà, Tịch Tuyết Nhi, Lý Cạnh, Chu Vị, Khúc Mi, Phao Phao, Cố Tự, Tạ Tử Khanh và các anh trai của anh… Tất cả bạn bè của hai người đều có mặt.
Dưới sự chứng kiến của cha xứ cùng người thân bạn bè, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng trao nhau lời thề và nhẫn cưới.
Tiếng chuông vang lên, Thẩm Vọng ôm ngang Cố Sanh Sanh, nhanh chân đi ra khỏi nhà thờ. Người tham dự vui vẻ vỗ tay đuổi theo hai người.
“Này Sanh Sanh, ném hoa cưới đi!”
Cố Sanh Sanh nắm tay Thẩm Vọng, giơ bó hoa hồng lên.
Tịch Tuyết Nhi nhảy nhót, xòe hai tay ra: “Sanh Sanh! Ném cho tớ ném cho tớ!”
Mọi người cũng nhao nhao: “Đừng chen lấn, Sanh Sanh, nhắm chuẩn tôi này!”
“Sanh Sanh, chúng ta mới là chị em tốt! Ném cho tôi đi!”
Ai cũng là bạn bè thân thiết hết, Cố Sanh Sanh chần chừ không quyết định được, cô ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Vọng: “Nên ném cho ai bây giờ?”
Thẩm Vọng mỉm cười, thấp giọng nói: “Ném ai cũng được, chúng ta nên đi động phòng thôi.”
Mặt Cố Sanh Sanh nóng lên, tiện tay ném luôn bó hoa hồng đi.
Các cô gái bùng nổ hò reo, xô đẩy luôn đám đàn ông đang xem náo nhiệt bên cạnh. Bó hoa hồng trắng bị ném đi, cánh hoa bay ngập trời.
Không ai chú ý đến cặp đôi mới cưới đã ngồi lên xe.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tay đan tay, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, chiếc xe thể thao cổ nghênh ngang rời đi.
Gió biển thổi qua, cuốn bay tấm khăn voan trắng trên đầu cô dâu.
Khăn voan trắng như lớp sương mù lướt qua bó hoa và đầu ngón tay của mọi người, hòa vào trong ánh nắng chiều.
– HOÀN TOÀN VĂN –
Cố Sanh Sanh như người mất hồn, chỉ biết ngồi đếm từng phút giây trôi qua, tối nay Thẩm Vọng sẽ về nhà ăn cơm đó…
“Này, có đang nghe tớ nói không thế!” Tịch Tuyết Nhi tức giận nhéo má Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh vội vàng sửa lại mặt nạ, trả lời bạn mình: “Tớ đang nghe mà! Cậu nói lần trước Lý Cạnh đưa cậu về nhà, cậu thì uống say, anh ta… anh ta bế cậu lên giường, sau đó sao nữa?”
Tịch Tuyết Nhi hít sâu, nắm chặt nắm tay: “Tớ nằm trên giường, say bất tỉnh nhân sự! Thế, thế mà anh ta lại…!”
Cố Sanh Sanh và An Hà đồng loạt nín thở.
“Anh ta… anh ta…” Tịch Tuyết Nhi khóc nức nở, “Anh ta lại bỏ đi!”
Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt: “Hả?”
“Thì là thế đó! Anh ta cởi giày cho tớ, sau đó đi luôn… huhuhu.” Tịch Tuyết Nhi vừa khóc vừa kể: “Tớ, Tịch Tuyết Nhi, thất bại rồi! Huhuhu các cậu nói xem anh ta có phải là đàn ông không?!”
Cột mốc chuẩn để Cố Sanh Sanh đánh giá một người đàn ông chính là Thẩm Vọng. Cô âm thầm so sánh Lý Cạnh với anh, sau đó nói một cách chắc chắn: “Không phải!”
Tịch Tuyết Nhi tìm được bạn cùng thuyền, lập tức nói tiếp: “Anh ta vốn không hề thích phụ nữ! 100% là gay!”
Cố Sanh Sanh giật mình tỉnh ngộ: “Hèn gì! Tớ đã sớm thấy anh ta với Chu Vị có mùi gì đó rồi!”
An Hà bất đắc dĩ nói: “Các cậu đừng tin răm rắp tin đồn như thế được không? Tớ thấy trợ lý Lý đối xử tốt với Tuyết Nhi lắm.”
Tiếng khóc của Tịch Tuyết Nhi đột nhiên to hơn: “Nhưng đã hai ngày anh ta không nhắn tin cho tớ rồi!”
Nói đến đây, Cố Sanh Sanh cũng buồn theo Tịch Tuyết Nhi: “Đừng nói Lý Cạnh, mấy ngày nay Thẩm Vọng còn chẳng về nhà, công ty đang bận nhiều việc lắm.”
Tịch Tuyết Nhi thu lại nước mắt trong 1 giây: “Thì ra đang bận công việc, tớ biết anh ấy sẽ không bao giờ không để ý đến tớ mà.”
Cố Sanh Sanh và An Hà im lặng nhìn cô, mặt của Tịch Tuyết Nhi đỏ lên, cũng may là có lớp mặt nạ nên không bị ai phát hiện. Tịch Tuyết Nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “À, vẫn chưa tìm thấy Tần Chỉ và Cố Vân Yên sao?”
Cố Sanh Sanh lắc đầu.
Chuyện của Thẩm Đình Sâm đã được điều tra rõ ràng. Là Tần Chỉ thuê vài tên côn đồ động tay với Thẩm Đình Sâm, chỉ là không ngờ đám lưu manh đó ra tay quá nặng, cộng thêm tai nạn xe ngoài ý muốn, nên mới tạo ra cục diện hỗn loạn như bây giờ.
Toàn bộ thành phố A đều bị lật tung lên. Ông cụ Thẩm tức giận ngập trời, gửi thông báo đến Tần gia. Từ trước đến nay Tần gia chẳng còn được liệt vào hàng xách dép cho nhà họ Thẩm, nghe vậy liền tuyên bố từ mặt đứa nghịch tử bất hiếu là Tần Chỉ, cha của Tần Chỉ còn đích thân dẫn người đến mấy nơi ở riêng của hắn ta.
Tuy vậy nhưng vẫn đến trễ một bước.
Tần Chỉ và Cố Vân Yên tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Tần Chỉ thì không nói làm gì, nhưng Cố Vân Yên cũng được xem là một ngôi sao nhỏ. Trên người cô có cả đống hợp đồng chưa đến hạn, người lại biến đâu mất tiêu, khiến cho công ty quản lý phải nháo nhào lên đi tìm cô đến sứt đầu mẻ trán.
An Hà: “Các cậu nói xem hai người bọn họ sống sờ sờ ra đó, có thể trốn đi đâu được nhỉ?”
Tịch Tuyết Nhi suy đoán: “Khả năng lớn đã bỏ trốn ra nước ngoài rồi chứ sao. Tần gia đó thế mà có liên quan đến xã hội đen đó, tất nhiên sẽ có cách thôi.”
An Hà: “Ý cậu là… vượt biên?”
Hai cô nói vô cùng hăng say, điện thoại của Cố Sanh Sanh chợt vang lên, là Thẩm Ngôn gọi.
Cố Sanh Sanh bắt máy: “Không phải em đang ở bệnh viện với ông nội sao, gọi cho chị làm gì thế?”
Bên Thẩm Ngôn rất ồn ào, giọng nói của cô cũng có phần gấp gáp: “Không xong rồi, chị Sanh Sanh! Bệnh tình Thẩm Đình Sâm bỗng nhiên nguy kịch, ông nội nghe tin xong ngất xỉu luôn rồi!”
“Sao lại như thế?!” Cố Sanh Sanh ngồi dậy, hoảng hốt hỏi: “Thẩm Vọng đâu? Đã gọi điện cho Thẩm Vọng chưa?”
Thẩm Ngôn la lên: “Anh họ đang họp, em đã bảo Chu Vị thông báo cho anh ấy rồi. Bây giờ trong bệnh viện đang rất hỗn loạn…”
Thẩm Ngôn chưa kịp nói xong, đầu bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng ồn, người nào đó hét lên: “Ngưng tim rồi… Cấp cứu…”
Lại có một tiếng thét thê lương phát ra. Đó là tiếng của Liễu Bình, giống như con thú mẹ rên rỉ trong vũng máu, khiến người ta không khỏi run rẩy kinh sợ.
Cố Sanh Sanh dặn Thẩm Ngôn: “Chăm sóc ông nội cho tốt, chị qua ngay đây!”
An Hà và Tịch Tuyết Nhi cũng nghe được nội dung của cuộc điện thoại, hai cô vội vàng nói ngay: “Để bọn tớ đi cùng cậu đi Sanh Sanh.”
Cố Sanh Sanh gấp rút thay giày: “Chiều nay các cậu còn bận việc, một mình tớ đi được rồi. Chút nữa Thẩm Vọng cũng đến mà.”
Tịch Tuyết Nhi: “Một mình cậu được không đó?”
An Hà kéo Tịch Tuyết Nhi lại, dặn dò Cố Sanh Sanh: “Sanh Sanh, đừng lo lắng quá, bệnh viện Thẩm gia tìm chắc chắn là nơi tốt nhất. Dù tình huống có như thế nào thì cũng phải gọi điện thông báo cho bọn tớ, bọn tớ sẽ đến ngay lập tức.”
Cố Sanh Sanh cảm kích gật đầu: “Được!”
Chiếc xe Rolls-Royce lao vun vút trên đường như một tia chớp. Kiến trúc hai bên đường nhanh chóng rút lui, bóng cây đặc trưng của khu vực ngoại ô dần dần hiện ra trước mắt.
Lòng Cố Sanh Sanh nóng như lửa đốt, cô không ngừng thúc giục tài xế: “Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa đi chú.”
Tài xế trả lời: “Phu nhân đừng nôn nóng, chờ tí nữa lên cầu vượt là có thể đi nhanh rồi.”
Cố Sanh Sanh nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm không ngừng: “Ông nội tuyệt đối không được xảy ra chuyện.”
Không một ai có thể hiểu rõ hơn cô rằng ông nội quan trọng với Thẩm Vọng như thế nào, cô nhất định phải đến bệnh viện, túc trực bên cạnh Thẩm Vọng.
Chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh bắt máy ngay tức khắc: “Thẩm Vọng! Ông nội… còn Thẩm Đình Sâm nữa!”
Tín hiệu trên xe không được tốt cho lắm, cách sóng điện thoại, tiếng Thẩm Vọng dù lúc rõ lúc mờ nhưng vẫn lạnh lẽo cứng rắn như kim loại: “Anh đang ở bệnh viện, em đừng lo lắng.”
Tiếng nói của anh tựa như có ma lực, Cố Sanh Sanh nghe anh nói, tinh thần lập tức ổn định lại: “Ông nội không sao chứ anh? Thẩm Đình Sâm thế nào rồi? Em nghe Thẩm Ngôn nói anh ta…”
Tín hiệu mỗi lúc một yếu đi, hình như Thẩm Vọng vừa nói gì đó, nhưng Cố Sanh Sanh lại không nghe được.
Đúng lúc này, chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục. Dòng xe cộ dần tản ra, xe Cố Sanh Sanh chậm rãi khởi động, rất nhanh đã tiến đến cầu vượt. Trên cầu ít phương tiện, tốc độ của xe tăng lên trong nháy mắt.
Thẩm Vọng đột nhiên nói: “Em đang ở đâu đó?! Không phải đang ở nhà sao?”
“Em… em đang trên đường đến bệnh viện.” Cố Sanh Sanh bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho giật mình.
“Đừng đến đây!” Hiếm khi thấy Thẩm Vọng vội vàng như thế này, “Bảo tài xế quay đầu xe về nhà ngay!”
Cố Sanh Sanh không hiểu hỏi lại: “Tại sao? Em lo cho ông nội lắm.”
“Ông nội đã không sao rồi. Tình hình ở bệnh viện có chút…” Lại là âm thanh của thiết bị điện. Ngữ khí của Thẩm Vọng đã dịu đi đôi chút, giống như cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Nghe lời anh, lập tức về nhà, ngoan ngoãn đợi anh.”
Cố Sanh Sanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đồng ý với anh: “Được rồi.”
Cô còn nói: “Em có nấu canh, đêm nay anh có về ăn không?”
Thẩm Vọng thở dài một hơi, dịu dàng đáp lời cô: “Có.”
Ý cười ngọt ngào lan tỏa từ khóe mắt ra đến tận đuôi chân mày, Cố Sanh Sanh ôm điện thoại, muốn nghe Thẩm Vọng nói nhiều thêm vài câu. Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn. Tài xế đạp mạnh chân phanh, cơ thể Cố Sanh Sanh chúi ra trước, suýt chút nữa va vào dãy ghế trước mặt: “Á! Có chuyện gì thế?”
Tài xế cũng bị dọa đến nói không ngừng: “Xin lỗi phu nhân! Phía trước có tai nạn…”
Vệ sĩ ngồi hàng trước hạ cửa kính xuống, ló đầu ra ngoài nhìn thử: “Chiếc xe kia bị điên rồi!”
Cầu vượt kéo dài đến vô tận, phía trước là ánh hoàng hôn đỏ như máu, mấy chiếc xe hơi giống những con bọ rùa có màu sắc rực rỡ xếp hàng thẳng lối trên đường. Cũng không biết chiếc ô tô đen đó từ đâu mà ra, xiêu xiêu vẹo vẹo khiến cho đám bọ rùa hoảng loạn bỏ trốn, có chiếc còn đụng phải trụ cầu.
Chiếc xe đen kia lùi về phía sau một đoạn, sau đó tăng tốc phóng đi.
Cố Sanh Sanh mở to hai mắt, nhìn qua cửa kính xe, cô thấy rất rõ khuôn mặt của người ngồi ở ghế lái.
Một nửa bên mặt của Liễu Bình dính đầy máu tươi, trông hết sức dữ tợn.
Trong chớp mắt, Cố Sanh Sanh liền hiểu được ý định toát ra từ ánh mắt bà: “Bà ta muốn tông chúng ta!”
Tài xe nghe vậy thì ra sức đánh tay lái, Cố Sanh Sanh bị hất văng ngã nằm trên ghế, song lại không tránh được quyết tâm đồng quy vu tận của đối phương.
Chiếc xe đen vọt đến trước mắt trong tích tắc.
“Bịch”, hai xe va vào nhau.
Hết thảy âm thanh biến mất trong phút chốc.
Cú va chạm như mang theo làn sóng nhiệt, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của con người.
Cơ thể bị kim loại ghim chặt vào ghế ngồi, màn sương máu dần dần che khuất tầm nhìn.
Cố Sanh Sanh chỉ cảm thấy người mình nhẹ nhàng hẳn, trong miệng ngai ngái mùi rỉ sắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Điện thoại rơi vào xó nào truyền đến tiếng nói đầy hoảng loạn của Thẩm Vọng: “Sanh Sanh, trả lời anh đi, Sanh Sanh?!”
Cánh môi của Cố Sanh Sanh mấp máy như cánh hoa, cố gắng đáp lại anh: “Thẩm Vọng…”
Giọng của cô quá yếu, rất nhanh đã bị nhấn chìm trong tiếng nổ lớn bên ngoài.
…
Cố Sanh Sanh lại trở về bên vách núi nọ. Bàn chân trần của cô chôn trong bùn đất, gió mạnh cuốn tà váy bay phấp phới, cơ thể nhẹ đến nỗi có thể bị gió hất đi bất cứ lúc nào. Chỉ là lần này, bóng đen của Cự Long liên tục uốn lượn trên không trung, những người truy sát cô đều bị nó nghiền nát thành tro bụi.
Vùng đất nơi bị lửa rồng đốt cháy mọc ra vài bông hoa nhỏ màu đỏ, trải dài thành một con đường sáng chói, phía cuối đường ánh sáng rực rỡ, có những người thân đã mất tích từ lâu của Cố Sanh Sanh đứng đó. Phụ thân, mẫu thân, các đồng môn nữa…
Cố Sanh Sanh vừa nhìn thấy mẫu thân liền rưng rưng, giang hai tay chạy đến chỗ bà.
“Sanh Sanh…”
Sau lưng bỗng vang lên tiếng của Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh giật mình quay đầu lại, thấy Thẩm Vọng đang đứng bên vách núi.
Giữa Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tựa như có bức tường vô hình ngăn cách, đôi môi không còn chút máu của anh cứ mở ra đóng lại, giống như đang đau khổ cầu xin Cố Sanh Sanh thứ gì đó.
Thẩm Vọng mà Cố Sanh Sanh biết lúc nào cũng giữ bình tĩnh và kiềm chế rất giỏi, ngay cả khi trên giường cũng không hề mất đi phong độ. Nhưng lúc này sắc mặt anh tái xanh, sợ hãi yếu đuối hệt như đứa bé không tìm thấy đường về nhà.
“Thẩm Vọng…” Trái tim Cố Sanh Sanh đau đớn như bị ai bóp chặt, nhưng cô lại không thể phát ra được bất kỳ câu chữ nào. Cơ thể như có một sợi dây quấn lấy, kéo cô đi về phía ngược lại.
“Sanh Sanh, mau về nhà thôi!” Chính là tiếng nói dịu dàng mà quen thuộc của mẫu thân, mọi người trong nhà cũng gọi cô: “Sanh Sanh, đây mới là nhà của muội, mau quay về với mẫu thân đi!”
Trước ánh mắt đau đớn của Thẩm Vọng và lời mời gọi của người thân, giống như hai phe phái vô hình đang giằng co lẫn nhau, Cố Sanh Sanh nhất thời không biết phải làm thế nào.
Hình bóng của Cự Long trên đầu bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn. Khung cảnh bốn phía biến động, tiếng của mẫu thân càng lúc càng rõ ràng, linh hồn Cố Sanh Sanh cũng bị sợi dây thừng trong suốt thít chặt hơn, như muốn kéo cô vào trong thế giới kia.
Cơ thể của Cố Sanh Sanh không ngừng bị kéo về phía sau.
Mắt Thẩm Vọng bỗng chảy ra hai hàng nước mắt đỏ như máu.
Cố Sanh Sanh cảm thấy trái tim mình sắp nát ra thành từng mảnh vụn, rốt cuộc cô cũng thì thầm được mấy chữ: “Thẩm Vọng…”
Sợi dây trong suốt trói buộc cô bỗng bị cắt đứt. Tiếng gió gào rít bên tai lớn dần, cả người cô rơi vô định xuống vực sâu.
…
“Hôm qua, trên cầu vượt của thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, khiến nhiều phương tiện bị hư hại.”
“Hành động trả thù tự xác này được cho là có liên quan đến ân oán gia tộc trong nội bộ tập đoàn Thẩm thị.”
“… 5 người bị thương đã được cứu thành công, may mắn không có ai tử vong.”
Hầu như kênh nào trên TV cũng đang hăng say bàn luận về vụ án báo thù hào môn này, huống hồ nó còn liên quan đến vụ tai nạn xe vào 2 năm về trước. Người dẫn chương trình hớn hở thảo luận về các nguyên nhân bên trong, dùng cụm từ “gia đình giàu có nào đó” để thay thế, song tất cả mọi người đều biết rõ người thừa kế của gia đình hào môn có dính líu đến vụ tai nạn 2 năm trước đang được ám chỉ đến chính là Thẩm Vọng.
Màn hình TV bị tắt đi.
Thẩm Vọng ném điều khiển sang một bên: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không được xem TV nữa.”
Cố Sanh Sanh duỗi lưng, lăn lộn khắp giường: “Nhưng mà ở trong phòng bệnh chán lắm, khi nào có thể xuất viện thế? Em cũng có bị thương đâu.”
Thẩm Vọng: “Theo dõi thêm 24 giờ, chiều mai có thể xuất hiện rồi.”
Cố Sanh Sanh liền giang hai tay, nhìn Thẩm Vọng đầy chờ mong: “Ôm ôm.”
Thẩm Vọng đứng nhìn cô từ trên cao, thờ ơ trả lời: “Không chê anh nữa à?”
Cố Sanh Sanh đáp dõng dạc: “Ây da em chê anh bao giờ? Lúc đó vừa tỉnh dậy, đầu óc em hơi lú chút thôi…”
Lúc Cố Sanh Sanh vừa tỉnh dậy, đối mặt với khuôn mặt râu ria lỉa chỉa và cặp mắt đỏ bừng của Thẩm Vọng thì giật mình la lên: “Sao anh đã già đến mức này rồi Thẩm Vọng? Em đã hôn mê mấy năm thế?!”
Thẩm Vọng mặt mày tái xanh, nửa ngày sau mới phun ra được mấy chữ: “1 ngày 1 đêm.”
Sau đó mang nỗi bi thương trong lòng đi rửa mặt.
Lúc này Thẩm Vọng đã rửa mặt sạch sẽ, quần áo thẳng thớm không một vết nhăn, khôi phục lại được dáng vẻ cao ngạo tự phụ vốn có. Có điều Cố Sanh Sanh vừa nịnh nọt vài câu, anh đã không nhịn được mà cúi người xuống hôn lấy cô rồi.
Môi lưỡi Thẩm Vọng mang theo chút hơi lạnh nhàn nhạt, động tác hết sức nóng vội, tựa như sợ cô lại biến mất thêm lần nữa.
Cố Sanh Sanh bị anh hôn đến thở không nổi, sắp hòa tan ra trong vòng tay của anh.
“Cộc cộc cộc.” Cửa phòng bị gõ.
“Ai đó?!” Giọng Thẩm Vọng khản đặc pha lẫn chút không vui.
Lý Cạnh báo cáo: “Là bạn của phu nhân, Tịch tiểu thư và An tiểu thư ạ.”
Cố Sanh Sanh nghe vậy thì nhanh nhẹn lách ra khỏi vòng tay của Thẩm Vọng: “Mau để các cậu ấy vào đi!”
Tịch Tuyết Nhi đẩy Lý Cạnh cạnh ra, xông vào phòng bệnh như một cơn gió, cô nắm tay Cố Sanh Sanh nhìn từ đầu đến chân bạn mình: “Mặt mày không hỏng, tạ ơn trời đất!”
An Hà cũng âm thầm xem xét Cố Sanh Sanh: “Không gãy tay không gãy chân!”
Cố Sanh Sanh khó khăn giãy giụa ra khỏi hai cô: “Được rồi được rồi, tớ không có sao hết.”
Lúc này Tịch Tuyết Nhi và An Hà mới yên tâm lại, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Cố Sanh Sanh: “Tin tức trên mạng làm tớ sợ khiếp đi được! Có phải Liễu Bình bị điên rồi không, tự nhiên lái xe tông người ta thế!”
Cố Sanh Sanh bắt đầu thuật lại chân tướng sự việc cho những người bạn của mình như một người kể chuyện thực thụ.
Chuyện là lúc đó trong bệnh viện, sau khi tim của Thẩm Đình Sâm ngừng đập, ông cụ Thẩm lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ. Mọi người ở hiện trường nháo nhào lên, không một ai chú ý đến Liễu Bình đang điên cuồng lao ra ngoài.
Đầu tiên bà tìm đến động trăng hoa của Thẩm Quốc Xương, đâm cho ông mười mấy nhát dao, sau đó lại lái xe đi tìm Cố Sanh Sanh.
Liễu Bình biết điểm yếu của Thẩm Vọng, chỉ có giết chết Cố Sanh Sanh mới có thể hoàn toàn phá hủy anh được. Bà muốn để cho Thẩm Vọng nếm thử cảm giác tim bị móc, gan bị đào ra là như thế nào.
Có một chuyện mà Liễu Bình không ngờ đến chính là, từ sau vụ tai nạn xe của Thẩm Vọng, tất cả xe trong nhà đều đã được cải tạo lại. Cú va chạm kia của bà chỉ làm cho xe của Cố Sanh Sanh bị hãm lại mà thôi.
Tài xế và các vệ sĩ sau một trận choáng váng đã nhanh chóng dìu Cố Sanh Sanh xuống xe, di chuyển đến khu vực an toàn, tiếp theo mới quay lại cứu Liễu Bình đang mắc kẹt trên ghế lái và những người bị thương khác.
Không có ai bị thương trong vụ nổ này.
Tịch Tuyết Nhi chợt hiểu ra: “Bảo sao tai nạn nghiêm trọng như thế mà không có ai bị thương hết.”
Ba người đang nói, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra: “Cô không sao chứ Cố Sanh Sanh?”
Cố Sanh Sanh giật nảy mình, quay đầu nhìn lại. Chàng trai đường đột đứng trước cửa mang cặp kính râm lớn, mái tóc dài hơi xoăn vuốt gọn ra sau đầu, chính là Tạ Tử Khanh.
Không biết anh nghe tin Cố Sanh Sanh gặp tai nạn xe từ ai, nên đã trực tiếp chạy về từ đoàn làm phim.
5 phút sau, Cố Sanh Sanh lại một lần nữa kể lại từ đầu đến cuối sự cố cho Tạ Tử Khanh nghe. Cô xúc động nói với anh: “Không ngờ anh lại quan tâm tôi đến như vậy. Đúng là bạn bè tốt.”
Tạ Tử Khanh gãi đầu, lúng túng nói: “Sớm biết cô không có chuyện gì thì tôi đã không đến rồi. Tôi vẫn chưa xin nghỉ phép bên đoàn phim đâu đấy!”
Mọi người đang nói chuyện, Lý Cạnh mang trà sữa tiến vào.
Cố Sanh Sanh trộm nhìn trước cửa, thấy Thẩm Vọng không có ở đây thì tranh thủ bưng ly lên uống một hớp. An Hà cũng lấy một ly, còn ly cuối cùng đưa cho Tịch Tuyết Nhi.
Lý Cạnh: “30% đường 70% đá, theo như khẩu vị của Tịch tiểu thư.”
“Quào.” Cố Sanh Sanh và An Hà cố gắng nhịn cười, chờ xem phản ứng của Tịch Tuyết Nhi.
Ai ngờ Tịch Tuyết Nhi lại trợn mắt lên: “Gần đây tôi đang giảm cân.”
Lý Cạnh đã quá quen với hành động này của cô, anh chỉ mỉm cười, mang trà sữa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Tạ Tử Khanh chộp lấy ly trà sữa, nói: “Vừa hay tôi đang khát.”
Tịch Tuyết Nhi ngăn cản không kịp, bèn đánh liên tục vào lưng Tạ Tử Khanh: “Ai cho anh uống ai cho anh uống!”
Tạ Tử Khanh không đề phòng, phun trà sữa ra đầy áo quần: “Khụ khụ khụ… Không phải cô nói không uống sao? Tôi chỉ đang giúp cô thôi mà.”
Tịch Tuyết Nhi phẫn nộ nói: “Bây giờ tôi muốn uống!”
Cả đám tranh cãi ầm ĩ, một lát sau Phao Phao và người đại diện cùng nhau đến thăm Cố Sanh Sanh. Mọi người vui vẻ cười nói, cùng nhau tiêu diệt đống hoa quả ở đầu giường của Cố Sanh Sanh.
Cho đến khi Thẩm Vọng xuất hiện trước cửa phòng.
Đám người thu lại nụ cười trong nháy mắt, cung kính chào Thẩm đại boss.
Thẩm đại boss gật đầu nhẹ, khách sáo trò chuyện với mọi người vài câu. Ánh mắt anh chuyển sang Tạ Tử Khanh đang ngồi cạnh giường bệnh, thân thiết hỏi thăm về anh họ cả của anh ấy.
Tạ Tử Khanh bẩm sinh rất sợ người anh trai cả nghiêm túc của mình, lúc này nghe Thẩm Vọng hỏi đến liền nhảy dựng lên, cố gắng nuốt nửa trái cam đang ngậm trong miệng xuống, suýt chút nữa thì bị nghẹn chết.
Cố Sanh Sanh nũng nịu hỏi Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng, anh mang cái gì đến thế?”
Ngữ điệu của Thẩm Vọng lập tức có nhiệt độ: “Cháo chị Lý nấu cho em.”
Thẩm Vọng đặt hộp cơm trong tay lên bàn, mở từng cái ra, bên trong có cháo và mấy món ăn kèm. Anh mặc một bộ vest công sở đắt đỏ, đôi bàn tay thon dài khoan thai lộ ra dưới cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết, lúc gắp rau và múc canh trông không phù hợp một chút nào. Phải nói là trong suy nghĩ của người trần, Thẩm Vọng tựa như không dính vào khói lửa nhân gian vậy. Anh giống như một cỗ máy tân tiến, ăn cũng chỉ là để giữ cho máy móc hoạt động mà thôi.
Nhưng hiện tại Thẩm Vọng vừa lạnh mặt vừa chậm rãi khuấy cháo trong chén cho đỡ nóng, sau đó mang đến trước mặt Cố Sanh Sanh, động tác hết sức tự nhiên thành thạo, không hề thấy có sự không hài hòa nào ở đây — chỉ vì anh đang ngồi bên cạnh Cố Sanh Sanh.
Hơi thở xung quanh Thẩm Vọng lúc nào cũng lạnh lẽo, vừa gặp Cố Sanh Sanh liền trở nên ấm áp ngay.
Tiếc là anh chỉ dịu dàng với một mình Cố Sanh Sanh, chỉ cần anh nhấc mắt lên, thần sắc trong mắt vẫn lạnh lẽo đến mức giết người. Đám người từ từ nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng cần phải làm, nên lần lượt đứng dậy chào tạm biệt Cố Sanh Sanh ra về.
Bóng đèn đã rút lui hết, trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh trở lại. Thẩm Vọng ngồi trên giường, cầm khăn lông lau tay cho Cố Sanh Sanh, sau đó mới bưng chén cháo lên đút cô ăn.
Cố Sanh Sanh vừa ăn xong, không nghe lời tránh sang một bên: “Em không đói.”
Thẩm Vọng duỗi tay lau vệt nước đọng trên môi cô: “Không đói thật à?”
Cố Sanh Sanh nhấp môi, lắc đầu.
Lòng bàn tay thô ráp cọ qua cánh môi hồng hào mềm mại, tìm được hàm răng ướt át ở giữa, tiếng Thẩm Vọng dần trở nên khàn hơn: “Vậy thì đến lượt anh đói.”
Màu đỏ nhàn nhạt dọc theo khóe mắt cùng đuôi chân mày của Cố Sanh Sanh lan rộng ra khắp mặt, cô nhắm rồi mở mắt, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Thẩm Vọng: “Thế thì anh… ăn thoải mái đi.”
Ánh mắt của Thẩm Vọng biến đổi ngay lập tức. Khí nóng trên người anh bắn ra, cuốn Cố Sanh Sanh vào bên trong.
…
Cuối thu trời đẹp, hoa Phượng Hoàng ven con đường trên núi đã nở rộ.
Vụ án của Liễu Bình cuối cùng cũng được xử lý hoàn tất.
Liễu Bình đâm bị thương Thẩm Quốc Xương, cố ý gây ra tai nạn xe liên hoàn, xui xẻ cho bà là Thẩm Quốc Xương chưa chết, Cố Sanh Sanh cũng không bị thương. Bản thân bà lại bị gãy vài cái xương sườn, lúc tiếp nhận thẩm vấn còn điên loạn nói về vụ tai nạn xe của Thẩm Vọng năm đó.
Chính Liễu Bình đã tìm người phá xe của Thẩm Vọng, còn khóa trái cửa xe lại.
Giọng điệu bà ngoan độc, mỉm cười quỷ dị nói ra bí mật không mấy người biết: “Cái tên sát tinh mày sao mà mạng lại lớn thế không biết, rõ ràng đầu xe đã bị tông nát, cửa xe cũng khóa cứng, thế mà mày còn trèo cửa sổ ra được…”
“Nhưng Đình Sâm của tao… con tao lại không trở về được!”
Liễu Bình gào khóc, ra sức đập đầu vào vách tường. Vài y tá cấp tốc chạy đến giữ bà lại, tiêm một mũi thuốc an thần.
Bác sĩ đã làm kiểm tra về trạng thái tinh thần của Liễu Bình, sau khi tiếp nhận thẩm vấn xong thì bà sẽ được đưa đến bệnh viện tâm thần. Thẩm Quốc Xương vẫn đang nằm trên giường bệnh, ông cụ Thẩm đã tự tay ký giấy xác nhận cho bà.
Liễu Bình sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi con trai, cùng với bị nhốt ở nơi này cho đến hết đời.
Mà Thẩm Quốc Xương sau khi bị đâm đã phải cắt bỏ một quả thận, vết thương vừa lành lại liền bị ông cụ Thẩm tống ra nước ngoài, đến chôn chân tại nơi khỉ ho cò gáy nào đó ở Canada.
Thẩm Giai Huyên cũng được đưa ra nước ngoài học tập trong một ngôi trường nữ sinh có chế độ quản lý nghiêm ngặt.
Còn Thẩm Đình Sâm thì được ông cụ Thẩm đưa về nhà cũ.
Đúng vậy, Thẩm Đình Sâm chưa chết. Ông trời cuối cùng cũng rủ lòng từ bi với anh một lần nữa, sau mấy phút tim ngừng đập mà vẫn còn có thể sống lại được, chỉ là chưa hết hôn mê. Ông cụ Thẩm quyết định mang anh theo bên cạnh để đích thân dạy dỗ cho tốt.
Lúc ông cụ Thẩm chuyển đến biệt thự chỉ mang theo hành lý tùy thân, khi rời đi lại có vài xe chuyển đồ, trong đó nhiều nhất là thịt khô và đồ ăn nhẹ do Cố Sanh Sanh làm. Đã không ít lần ông cụ Thẩm khoe khoang về tài năng nấu nướng của cháu dâu mình trước mặt đám bạn bè già, lần này hẳn là phải mang về nhiều thêm một chút để làm quà tặng.
Ông cụ Thẩm định bụng rời đi nhân lúc trời tờ mờ sáng, còn muốn đưa cả nhóc chó Màn Thầu theo.
Nhưng đã bị Thẩm Vọng chặn lại.
Đầu tiên ông cụ sống chết không chịu nhận, ông liên tục thúc giục tài xế: “Đừng để ý nó, mau lái xe đi!”
Thẩm Vọng mặc quần áo thể thao ngắn tay, khí thế không hề bị ảnh hưởng, một tay anh gác lên cửa xe ngăn không cho ông cụ Thẩm đóng cửa kính lại, hai mắt hờ hững quét một vòng trong xe: “Màn Thầu.”
“Gâu!” Từ bọc đồ nào đó có một cái đầu chó đầy lông thò ra.
Màn Thầu vui vẻ lè lưỡi, sủa về phía Thẩm Vọng.
Ông cụ Thẩm bị bắt quả tang, lập tức giả vờ ngạc nhiên nói: “Ôi ôi ôi, sao Màn Thầu lại chui lên xe rồi? Cái gì? Cháu cũng muốn đi theo ông nội à?”
Thẩm Vọng dở khóc dở cười: “Đây là chó của Sanh Sanh đó.”
Ông cụ Thẩm nghe vậy liền gân cổ lên cãi: “Thôi đi! Trong mắt của con bé Sanh Sanh suốt ngày chỉ có cháu, làm gì có thời gian rảnh chăm sóc Màn Thầu! Ngày nào nó cũng chạy ra sân đào hố kia kìa! Sao, không để nó đi cùng ta được phải không?!”
Thẩm Vọng nghe ông nói thì nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng. Ông cụ Thẩm nói đúng là không sai, đây là khoảng thời gian chó con dồi dào tinh lực nhất, thích dính người, muốn có người chơi cùng. Nhưng Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh trong mắt chỉ có nhau, chó con Màn Thầu ngược lại có phần thân thiết với ông cụ Thẩm hơn.
Ông cụ Thẩm nhìn biểu cảm của Thẩm Vọng, khuôn mặt già nhíu lại một chỗ: “Ôi cái thân già cô đơn đáng thương này, cháu trai không muốn ở cùng thì thôi đi, đến cả một con chó nhỏ cũng không muốn cho mình…”
Thẩm Vọng không còn cách nào khác đành phải bàn bạc lại với Cố Sanh Sanh. Hai người quyết định trao quyền lựa chọn cho chó con Màn Thầu.
Màn Thầu cũng không quay đầu lại mà chạy theo ông cụ Thẩm, còn sủa gâu thúc giục tài xế. Ông cụ Thẩm thích chiều con cháu, có món gì ngon cũng cho mình ăn, Màn Thầu không ngốc đâu nhé!
Cứ như vậy, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng khôi phục lại thế giới hai người.
Cố Sanh Sanh tiếp tục sự nghiệp livestream, thi thoảng quay mấy quảng cáo, thời gian còn lại đều dính cùng một chỗ với Thẩm Vọng. Tập đoàn Thẩm thị dưới sự dẫn dắt của Thẩm Vọng càng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, mà anh cũng dần dần giao lại công việc cho các trợ thủ, dành ra nhiều thời gian để bầu bạn với Cố Sanh Sanh.
Tạ Tử Khanh lại là ảnh đế của năm nay, An Hà cũng giành được giải thưởng diễn viên nữ xuất sắc nhất. Tịch Tuyết Nhi và Lý Cạnh dần dần có tiến triển, Chu Vị cũng được tăng lương. Khúc Mi đang từ từ bộc lộ được tài năng trong tập đoàn Thẩm thị. Phao Phao cũng đã trở thành một chuyên viên trang điểm nổi tiếng…
…
Tất cả mọi người đều trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân.
Vào ngày lập đông, ánh nắng ở Nam bán cầu vẫn ấm áp như mùa xuân. Bãi biển cách đó không xa hòa sắc với bầu trời, từng đợt sóng đập vào bãi cát.
Cố Sanh Sanh ngủ một giấc dài. Cô tỉnh dậy, ngồi nhìn bức màn trắng bị gió thổi tung và cảnh biển bên ngoài cửa sổ, nửa ngày trôi qua vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Rắc một tiếng.
Thẩm Vọng mở cửa bước vào, trên tay là chiếc khay với sữa bò, bánh mì và mứt trái cây thơm lừng. Hôm nay anh cực kỳ đẹp trai, lễ phục đen tuyền ôm sát cơ thể cao ngất thẳng tắp của anh, mái tóc đen nhánh được vuốt keo cố định, để khuôn mặt tuyệt mỹ được phô bày ra hoàn toàn.
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng không chớp mắt, ánh mắt dần dần sáng lên.
Cô nắm tay Thẩm Vọng, uống từng ngụm sữa tươi, đến cả trứng gà không thích ăn nhất cũng bị cô càn quét sạch sẽ.
Thẩm Vọng: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Ánh mắt của Cố Sanh Sanh có chút mờ mịt: “Em… em cảm thấy đã lâu lắm rồi không được nhìn anh.”
Thẩm Vọng nhếch chân mày, nở một nụ cười trêu chọc cô. Còn chưa kịp mở miệng, cặp mắt của Cố Sanh Sanh đã nhấp nháy, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra.
Thẩm Vọng gấp đến quên cả hít thở: “Sao thế? Đừng khóc Sanh Sanh, có phải em thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Vọng giơ tay sờ trán Cố Sanh Sanh, lại bị cô kéo tay, nghẹn ngào nói: “Thẩm Vọng, em đã mơ một giấc mơ rất dài, em mơ mình về nhà, cả đời không được gặp lại anh nữa huhuhu…”
Hết thảy trong mơ đều vô cùng chân thật.
Cô ngủ cùng lắm chỉ là một đêm, nhưng trong giấc mơ tựa như đã kéo dài rất lâu vậy. Cô trở về quê hương của mình, đám người đuổi bắt cô đã bị Cự Long giết chết. Nhưng làm sao cô cũng không tìm thấy Thẩm Vọng, cũng như không tìm được đường quay trở về.
Những suy nghĩ ngày đêm khắc cốt ghi tâm đó cứ rõ mồm một ngay trước mắt.
Cố Sanh Sanh vùi mặt vào ngực Thẩm Vọng, hít mùi hương đặc biệt nóng rực trên người anh, chợt cô khóc thét lên, bộc phát mọi nỗi ấm ức trong lòng.
Cánh tay Thẩm Vọng như sắt thép khóa chặt Cố Sanh Sanh, dùng cái ôm và những nụ hôn ấm áp để trấn an cô.
Cố Sanh Sanh thút thít ngẩng đầu lên: “Thẩm Vọng, nếu như không thấy em, vậy anh có đi tìm em không?”
“Có.” Thẩm Vọng trả lời không chút chần chừ, ánh mắt chứa đầy tình yêu cháy bỏng, anh nói từng chữ: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*.”
*Nghĩa: trên đến trời xanh, dưới tận suối vàng. Một câu thơ trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị, viết về câu chuyện tình yêu của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi.
Cố Sanh Sanh nín khóc mỉm cười, cọ nước mắt vào má của Thẩm Vọng, giọng cô tuy nhỏ nhưng chắc chắn vô cùng: “Em cũng vậy.”
Thẩm Vọng nhéo sau gáy cô: “Đừng khóc nữa. Hôm nay em là cô dâu đó.”
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh tổ chức hôn lễ tại một bãi biển tư nhân ở đất nước phía nam.
Nhà thờ cổ kính, chim bồ câu trắng thiêng liêng, hàng vạn đóa hoa hồng được trải thành thảm dài. An Hà, Tịch Tuyết Nhi, Lý Cạnh, Chu Vị, Khúc Mi, Phao Phao, Cố Tự, Tạ Tử Khanh và các anh trai của anh… Tất cả bạn bè của hai người đều có mặt.
Dưới sự chứng kiến của cha xứ cùng người thân bạn bè, Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng trao nhau lời thề và nhẫn cưới.
Tiếng chuông vang lên, Thẩm Vọng ôm ngang Cố Sanh Sanh, nhanh chân đi ra khỏi nhà thờ. Người tham dự vui vẻ vỗ tay đuổi theo hai người.
“Này Sanh Sanh, ném hoa cưới đi!”
Cố Sanh Sanh nắm tay Thẩm Vọng, giơ bó hoa hồng lên.
Tịch Tuyết Nhi nhảy nhót, xòe hai tay ra: “Sanh Sanh! Ném cho tớ ném cho tớ!”
Mọi người cũng nhao nhao: “Đừng chen lấn, Sanh Sanh, nhắm chuẩn tôi này!”
“Sanh Sanh, chúng ta mới là chị em tốt! Ném cho tôi đi!”
Ai cũng là bạn bè thân thiết hết, Cố Sanh Sanh chần chừ không quyết định được, cô ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Vọng: “Nên ném cho ai bây giờ?”
Thẩm Vọng mỉm cười, thấp giọng nói: “Ném ai cũng được, chúng ta nên đi động phòng thôi.”
Mặt Cố Sanh Sanh nóng lên, tiện tay ném luôn bó hoa hồng đi.
Các cô gái bùng nổ hò reo, xô đẩy luôn đám đàn ông đang xem náo nhiệt bên cạnh. Bó hoa hồng trắng bị ném đi, cánh hoa bay ngập trời.
Không ai chú ý đến cặp đôi mới cưới đã ngồi lên xe.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng tay đan tay, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, chiếc xe thể thao cổ nghênh ngang rời đi.
Gió biển thổi qua, cuốn bay tấm khăn voan trắng trên đầu cô dâu.
Khăn voan trắng như lớp sương mù lướt qua bó hoa và đầu ngón tay của mọi người, hòa vào trong ánh nắng chiều.
– HOÀN TOÀN VĂN –
Tác giả :
Dương Tố