Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 141
*Chỗ tốt của song tu*
Ngay lúc này, anh đang dùng ánh mắt như một tay thợ săn lướt qua từng tấc da thịt của Cố Sanh Sanh, cuối cùng dừng lại trên cổ áo cô. Nơi đó chính là cần cổ trắng nõn và xương quai xanh mảnh mai, mỏng manh hơn tơ lụa gấp trăm ngàn lần, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua là rách ra ngay.
Tấm lụa trập trùng như sóng nước theo từng cử động hít thở dồn dập.
Thẩm Vọng nhìn xuống Cố Sanh Sanh từ bên trên, bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô.
Những giọt nước li ti còn vương trên cánh hoa hồng lúc này sáng mịn như nhung dưới ánh đèn phòng chan hòa, nhưng cũng không thể sánh với đôi môi ướt át của Cố Sanh Sanh. Cặp mắt hạnh rưng rưng trừng to nhìn Thẩm Vọng, vô tình để lộ ra vẻ yếu đuối đáng yêu.
Và cả sự sợ hãi.
Như một bông hoa quý trong nhà kính, cành lá non yếu thà chống cự chứ không chịu hé mở nụ hoa của mình ra cho người ta ngắm.
“Đừng sợ. Anh sẽ không làm em bị thương.” Thẩm Vọng trân trọng in lên trán Cố Sanh Sanh một nụ hôn, “Mãi mãi sẽ không.”
Cố Sanh Sanh run rẩy quàng tay qua cổ Thẩm Vọng, dần dần thả lỏng cơ thể dưới nụ hôn và tiếng nói cuốn hút của anh.
Thẩm Vọng cẩn thận tháo từng nút dây buộc phức tạp trên váy cô, giống như đứa bé đang mở món quà chỉ thuộc về nó, độc nhất vô nhị. Lớp vải màu trắng ngà trượt xuống, làn da trắng như tuyết không chút tì vết, hoàn hảo như ngọc dương chi hiện ra, cảm giác ấm áp khiến con người si mê, muốn áp đến gần mà hôn lên, trên đó còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, thanh nhẹ ngọt ngào. Như cánh hoa ngâm rượu, như sữa trộn mật ong, cảm giác mềm mại quanh quẩn quanh đầu ngón tay, kích thích từng đầu mút dây thần kinh trong cơ thể.
Váy trên người rơi xuống đất, ánh mắt Thẩm Vọng càng nặng nề hơn, dục vọng khắc chế từ lâu như thác lũ, mãnh liệt tuôn trào ra.
…
Cố Sanh Sanh mơ thấy mình bị biến thành một viên chè trôi nước.
Gạo nếp trắng ngần thêm nước vào, dính lại thành một khối to. Một đôi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng nắn nắn xoa xoa, động tác hết sức thô bạo, bột nếp bị đè ép bắn nước tứ tung phải thút thít kêu la.
Thẩm Vọng dừng tay lại, lực độ sau đó có phần chậm hơn, tuy vụng về nhưng vô cùng kiên nhẫn, bàn tay ấm áp không ngừng vò nắn viên bột, biến khối dinh dính ban đầu thành từng viên tròn xoe bóng loáng nằm xếp hàng trên đĩa, chờ nước trong nồi sôi rồi sẽ cho vào.
Hơi nước ùng ục bốc lên, phả vào khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo của Cố Sanh Sanh, cô rơi vào nồi nước sôi, không tự chủ được mà chìm nổi trong nước. Vất vả một lúc lâu mới được vớt ra ngoài.
Cố Sanh Sanh nhìn xung quanh, bốn phía đều là những viên chè trôi nước trắng trắng mập mập, chen chúc cùng một chỗ chờ bị ăn.
Cố Sanh Sanh không muốn bị ăn mất, cô lặng lẽ vặn vẹo thân thể tròn trục đến mép đĩa, cố gắng nhảy lên.
Tỏm.
Vừa vặn rơi vào chiếc thìa, mặt đối mặt với Thẩm Vọng.
“Thẩm Vọng! Thẩm Vọng! Là em đây!”
Cố Sanh Sanh ra sức múa may trong thìa, lớn tiếng gọi Thẩm Vọng. Nhưng tiếng nói của chè trôi nước Cố Sanh Sanh quá nhỏ, cô chỉ đành trơ mắt nhìn môi Thẩm Vọng cách mình mỗi lúc một gần.
Cố Sanh Sanh hét lên lần nữa: “Đừng ăn em! Đừng ăn!”
Lúc này Thẩm Vọng chợt dừng tay lại, nhìn chằm chằm cô, giống như vừa phát hiện ra điều gì đó.
Cặp mắt phượng kia sáng rực như gương, phản chiếu rất rõ hình dáng mập mạp của Cố Sanh Sanh. Sống mũi cao hít khẽ, còn bình luận thêm một câu: “Toàn mùi sữa.”
Người ta là nhân hoa hồng đấy nhé! Cố Sanh Sanh bị anh đánh giá một lúc lâu, khắp người như bị ngâm trong nước sôi, nhân mật hoa hồng bên trong hòa tan dần dần, vỏ bánh gần như tan chảy ra trong chiếc thìa, chỉ biết mong chờ Thẩm Vọng mau ăn mình sớm một chút.
Chết dưới hoa mẫu đơn, có làm ma cũng phải mê trai.
Thẩm Vọng nhìn cô thật lâu, cuối cùng khóe miệng mím chặt cũng chịu mở ra, vẫn là giọng nói hấp dẫn đó, nhưng lại là bắt bẻ một cách thẳng thừng: “Chè xấu quá.”
“Xấu? Anh dám nói em xấu á?!” Cố Sanh Sanh lắc cơ thể tròn trục, lấy đà nhảy lên, định cho Thẩm Vọng ăn một cú đập.
Nào ngờ Thẩm Vọng lại há miệng, Cố Sanh Sanh bị anh ăn mất.
Răng của Thẩm Vọng vừa trắng vừa đều, Cố Sanh Sanh hét toáng lên, cố gắng lăn lộn để tránh khỏi những chiếc răng chắc khỏe đó. Thẩm Vọng cũng không vội nhai cô, anh ngậm viên chè Sanh Sanh trong miệng, dùng đầu lưỡi đẩy tới đẩy lui, khiến cô choáng hết cả đầu óc.
Cho đến khi trước mặt chỉ toàn là sao với sao, rốt cuộc Cố Sanh Sanh cũng bị phun ra ngoài.
“Aaaaa!”
Trong lúc Cố Sanh Sanh không ngừng rơi xuống dưới, bỗng có một đôi tay ấm áp mạnh mẽ vững vàng ôm chặt lấy cô: “Sanh Sanh, Sanh Sanh?”
Ngữ điệu trầm ổn cùng với chất giọng khàn khàn đặc trưng vang lên đều đều bên tai, hơi thở thuộc về Thẩm Vọng bao bọc cô kín mít từ trong ra ngoài. Cố Sanh Sanh từ từ mở mắt ra.
Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Vọng phóng đại ngay trước mắt, tóc anh hơi lộn xộn, cơ thể săn chắc phủ trên người cô, so với dáng vẻ mặc vest mang giày da thường ngày có thêm mấy phần hoang dã hơn.
Anh nhìn xuống Cố Sanh Sanh từ trên cao, cặp mắt sắc bén dán chặt vào mặt cô không rời. Tay của Cố Sanh Sanh bị anh kéo lên đặt ở một bên mặt, mười ngón tay quấn quýt nhau.
Tay Thẩm Vọng rộng lớn ấm áp, bên trên có vài vết chai mỏng, tay của Cố Sanh Sanh thì mỏng manh hơn nhiều, mềm như không xương, hai bàn tay để chung một chỗ lại phù hợp đến mức không có bất kỳ khe hở nào.
Hai người nhìn nhau, hai con tim cùng đập rộn ràng. Cố Sanh Sanh giương cặp mắt đẫm nước nhìn anh, kêu lên một tiếng: “Thẩm Vọng.”
Thẩm Vọng chậm rãi đáp: “Lại gặp ác mộng sao?”
Cố Sanh Sanh yếu ớt “vâng” trả lời anh.
Thẩm Vọng liền vươn tay vuốt nhẹ sau lưng cô.
Từ lúc hai người lăn giường lần đầu tiên, Cố Sanh Sanh bắt đầu mơ thấy những giấc mơ bị rơi từ trên cao xuống, song Thẩm Vọng lại rất biết cách làm thế nào để trấn an cô. Có giọng nói êm dịu của anh thủ thỉ bên tai, Cố Sanh Sanh nhanh chóng thả lỏng người, đưa tay ôm lấy cổ anh, trên cánh tay trắng như tuyết có vài vết cánh hoa đào màu hồng nhàn nhạt.
Hơi thở của Thẩm Vọng đột nhiên nặng nề đi, anh nghiêng đầu liếm khuỷu tay nhỏ nhắn kia.
“Thẩm Vọng.” Cố Sanh Sanh tủi thân thút thít, cô vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại, nên đành rút tay ra khỏi miệng anh.
Thẩm Vọng lại hiểu nhầm, khóe mắt anh ánh lên ý cười, từ từ há miệng ngậm những đầu ngón tay hồng hồng của Cố Sanh Sanh.
Sau đó là bàn tay.
Cố Sanh Sanh phẫn nộ rút tay về: “Anh chê em xấu, không cho anh ăn em nữa!”
Đúng là không thể hiểu nổi cái tính cách nóng nảy này. Thẩm Vọng nghe Cố Sanh Sanh mắng mình trong mộng bèn cười thấp một tiếng, dứt khoát ngậm luôn viên chè trôi nước thêm lần nữa.
Quả nhiên mềm mềm trơn trượt, lại còn thơm nữa.
Cố Sanh Sanh vừa đá vừa khóc, xoay người định bỏ chạy. Thẩm Vọng đưa tay vén chăn lên, che chắn trọn cơ thể của hai người.
Đến khi ăn nhẹ xong xuôi, Thẩm Vọng mới thỏa mãn mở chăn ra, anh vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của Cố Sanh Sanh rồi cúi đầu nhìn mặt cô.
Cố Sanh Sanh yếu ớt thiếp đi, hai hàng lông mi đen dính nước bị chia thành mấy cụm nhỏ, che khuất cặp mắt trong veo linh động. Khóe mắt vì nước mắt sinh lý mà đỏ ửng lên, ma mị hệt như một cánh hoa anh đào.
Thẩm Vọng không nhịn được bèn hôn lên khóe mắt cô, ngữ điệu lười biếng như con gấu no say: “Có phải anh đã tiến bộ hơn trước không? Không làm em đau đúng chứ?”
“Xí.” Nghe giọng nói đắc ý của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh buộc phải mở mắt ra, “Anh không biết mệt hả?”
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh, nói: “Em hỏi nó đi.”
Cố Sanh Sanh lạnh lùng siết chặt lực tay.
Thẩm Vọng: “!”
Cố Sanh Sanh đúng là không mệt thật, cô chỉ sợ Thẩm Vọng cứ nhấm nháp thế này sẽ không ngừng lại được, nên đành nâng mặt Thẩm Vọng, nhỏ giọng kêu đói một cách đáng thương.
Nói xong còn cảnh giác trừng Thẩm Vọng một cái, nếu anh dám nói mấy lời thú tính như “anh đây sẽ cho em ăn no” thì hôm nay cô sẽ liều cái mạng nhỏ này với anh luôn.
Cũng may là Thẩm Vọng chỉ nhéo nhẹ gáy cô rồi gọi điện bảo khách sạn đưa đồ ăn đến.
Sau đó anh ôm Cố Sanh Sanh đi vào phòng tắm, trong phòng có một bồn tắm lớn được rải đầy cánh hoa hồng, đủ cho hai người ngâm mình tắm uyên ương. Cố Sanh Sanh lập tức phản đối kịch liệt, Thẩm Vọng đành phải thành thật tắm rửa một mình, tắm xong còn kiên nhẫn sấy khô tóc cho Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn ngồi yên trên bồn rửa tay, cặp chân trần trắng nõn thò ra khỏi áo choàng tắm, nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Có làn gió ấm áp thổi trên đầu, cộng thêm lòng bay tay chai sần của Thẩm Vọng thỉnh thoảng cọ lên da đầu, hương thơm sữa tắm phát ra từ cổ tay anh, Cố Sanh Sanh thoải mái đến mức híp cả mắt.
Không biết có phải là do đã làm chuyện vợ chồng hay không mà Cố Sanh Sanh cảm thấy mình càng ngày càng thích Thẩm Vọng hơn, thích anh đến nỗi anh thở thôi cũng làm cô động lòng được.
“Em nói gì cơ?” Thẩm Vọng tắt máy sấy, nhìn cánh môi màu hồng mềm mại của Cố Sanh Sanh chăm chú.
Cố Sanh Sanh lầm bầm một tiếng rồi quay người lại, tiếp tục chải tóc, “Lời hay không nói hai lần.”
Thẩm Vọng nắm cằm cô kéo ngược về: “Không được làm loạn.”
Cố Sanh Sanh mờ mịt đối mặt với Thẩm Vọng. Tóc cô vừa đen vừa dày, lúc xõa ra dài đến ngang eo, vừa bị gió thổi nên rối tung lên, trông cô giống như một chú mèo con ngốc nghếch có bộ lông xinh đẹp.
Thẩm Vọng nở một nụ cười nhàn nhạt, anh cầm lược giúp Cố Sanh Sanh chải tóc, những ngón tay thon thả nắm hờ chiếc lược, đưa lên xuống vô cùng có kiên nhẫn, từng lọn tóc một dưới tay anh dần dần được chải thẳng ra.
Thẩm Vọng ngắm thật kỹ khuôn mặt Cố Sanh Sanh, anh nói: “Được rồi.”
Cố Sanh Sanh mỉm cười chờ đợi một nụ hôn từ Thẩm Vọng, khuôn mặt nhỏ lúc này như phóng ra hàng vạn tia sáng chói lọi, cô nũng nịu nhào vào lòng anh đòi ôm.
Đàn ông được ăn uống no đủ rồi ai cũng cực kỳ dễ nói chuyện, kiểu lạnh lùng như băng như Thẩm Vọng mà cũng thỉnh thoảng nói vài câu ngọt ngào, gọi Cố Sanh Sanh là cục cưng, ôm cô hôn hít, hôn một chút thì ngã lăn ra giường.
Kết quả của cuộc chiến chính là bảo khách sạn mang đồ ăn sáng đến thêm một lần nữa. Đến lần này, cả hai người đều thấy đói bụng, Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh trên chân, đút cô ăn từng muỗng cơm.
Từ sau đêm khai màn phòng tân hôn ngày hôm đó, hai người ở lại khách sạn độ khoảng nửa tháng, ngủ dậy rồi ăn, ăn rồi lại ngủ, gần như không rời khỏi giường nửa bước. Cả hai đều là những người mới bắt đầu nếm trải hương vị của tình yêu, thân xác giao hòa, tình cảm càng thêm phần tăng tiến, có bôi dầu vào cũng không thể tách rời ra được.
Thẩm Vọng tựa như dã thú lần đầu được nếm vị của thịt, không hề có ý định kiềm chế, Cố Sanh Sanh không biết người khác song tu như thế nào, chỉ thấy Thẩm Vọng càng chiến đấu thì càng khỏe, tinh thần rạng ngời như động cơ vĩnh cửu, đã từng có lần cô nghi ngờ bản thân bị biến thành lô đỉnh để Thẩm Vọng thải âm bổ dương.
Cũng may là cô vẫn còn sống sót, mà nhan sắc lại có phần mặn mà hơn trước kia.
Xem ra Thẩm Vọng không có lừa cô, song tu đúng là có chỗ tốt.
…
Căn biệt thự cổ điển màu trắng sừng sững đứng lặng giữa sườn núi. Cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn tinh xảo tự động mở ra, nghênh đón chủ nhân về nhà.
Chị Lý lãnh đạo một đám người làm mỉm cười đứng chờ trước cửa: “Tiên sinh, phu nhân! Chào mừng hai người trở về nhà.”
Thẩm Vọng chỉ đưa Cố Sanh Sanh về chứ không xuống xe, anh nói: “Tối nay sẽ về ăn cơm với em.”
Cố Sanh Sanh vui vẻ định bước xuống xe, nào ngờ Thẩm Vọng ôm cô lại, nghiến răng nói: “Định đi luôn sao?”
“Em… em vội vào nhà nấu canh.” Cố Sanh Sanh linh hoạt hôn lên môi Thẩm Vọng một cái, nhỏ giọng lấy lòng, “Anh muốn ăn gì? Em chờ anh về ăn cơm tối.”
Lúc này Thẩm Vọng mới hài lòng trả lời: “Không cần phải khổ thế, làm đơn giản vài món là được rồi. Anh sẽ về nhà đúng giờ.”
Thẩm Vọng không đến công ty làm chủ đại cuộc, e là sắp lật móng đến nơi rồi.
Cố Sanh Sanh đưa mắt dõi theo xe của Thẩm Vọng, chợt bên chân cô bị một con vật xù lông chạm vào, cúi đầu nhìn thử thì thấy chú chó con trông như quả bí đao đang nhảy nhót, vẫy đuôi nhìn chòng chọc Cố Sanh Sanh, hai cặp mắt đậu đen tỏa sáng lấp lánh.
“Màn Thầu? Con lớn thế này rồi á!” Cố Sanh Sanh vui vẻ ngồi xổm xuống, kiểm tra chú chó béo một chút.
Chị Lý cười nói: “Dạo này Màn Thầu lớn lên nhiều lắm. Cô có đói bụng không ạ? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô.”
Hoa quế trong vườn vừa nở được lác đác vài bông, hương thơm đặc thù tỏa ngào ngạt trong không khí. Mọi thứ trong biệt thự đều khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy quen thuộc dễ chịu, cô đứng lên nói với chị Lý: “Hôm nay tôi muốn tự xuống bếp. Màn Thầu, đi thôi con.”
Màn Thầu kêu gâu gâu, hào hứng đuổi theo Cố Sanh Sanh đi đến phòng bếp.
Chị Lý cũng tiến vào ngay sao đó.
Cố Sanh Sanh: “Gần đây có chuyện gì không?”
Chị Lý nghe vậy liền phấn khởi nói ngay: “Động trời luôn ấy ạ! Chắc cô vẫn chưa biết, chuyện của Cố Vân Yên và nhà Hoàng Phủ bị báo chí đưa tin ầm ĩ rồi!”
Hứng thú của Cố Sanh Sanh lập tức giảm xuống: “Đây mà là tin mới hả?”
Còn không phải là chuyện Hoàng Phủ Du Du bắt gian ba mình và Cố Vân Yên ngay tại hôn lễ sao?
Chị Lý vỗ đùi: “Ây chà, tôi cũng không biết phải nói sao nữa. Cô mau xem tin tức mới nhất đi, đang được lên hot search ấy!”
Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ ra đã lâu lắm rồi mình không động vào điện thoại. Cô mở Weibo lên, vô số tin nhắn và thông báo cùng nhau ập đến, Cố Sanh Sanh phải nhấn tắt từng cái một, sau đó mới mở hot search được, tin tức đầu tiên đập vào trước mắt.
“Hot! Cố Vân Yên là con gái riêng của người ở rể nhà Hoàng Phủ!”
Hai mắt Cố Sanh Sanh tức khắc mở to hết cỡ.
Ngay lúc này, anh đang dùng ánh mắt như một tay thợ săn lướt qua từng tấc da thịt của Cố Sanh Sanh, cuối cùng dừng lại trên cổ áo cô. Nơi đó chính là cần cổ trắng nõn và xương quai xanh mảnh mai, mỏng manh hơn tơ lụa gấp trăm ngàn lần, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua là rách ra ngay.
Tấm lụa trập trùng như sóng nước theo từng cử động hít thở dồn dập.
Thẩm Vọng nhìn xuống Cố Sanh Sanh từ bên trên, bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô.
Những giọt nước li ti còn vương trên cánh hoa hồng lúc này sáng mịn như nhung dưới ánh đèn phòng chan hòa, nhưng cũng không thể sánh với đôi môi ướt át của Cố Sanh Sanh. Cặp mắt hạnh rưng rưng trừng to nhìn Thẩm Vọng, vô tình để lộ ra vẻ yếu đuối đáng yêu.
Và cả sự sợ hãi.
Như một bông hoa quý trong nhà kính, cành lá non yếu thà chống cự chứ không chịu hé mở nụ hoa của mình ra cho người ta ngắm.
“Đừng sợ. Anh sẽ không làm em bị thương.” Thẩm Vọng trân trọng in lên trán Cố Sanh Sanh một nụ hôn, “Mãi mãi sẽ không.”
Cố Sanh Sanh run rẩy quàng tay qua cổ Thẩm Vọng, dần dần thả lỏng cơ thể dưới nụ hôn và tiếng nói cuốn hút của anh.
Thẩm Vọng cẩn thận tháo từng nút dây buộc phức tạp trên váy cô, giống như đứa bé đang mở món quà chỉ thuộc về nó, độc nhất vô nhị. Lớp vải màu trắng ngà trượt xuống, làn da trắng như tuyết không chút tì vết, hoàn hảo như ngọc dương chi hiện ra, cảm giác ấm áp khiến con người si mê, muốn áp đến gần mà hôn lên, trên đó còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, thanh nhẹ ngọt ngào. Như cánh hoa ngâm rượu, như sữa trộn mật ong, cảm giác mềm mại quanh quẩn quanh đầu ngón tay, kích thích từng đầu mút dây thần kinh trong cơ thể.
Váy trên người rơi xuống đất, ánh mắt Thẩm Vọng càng nặng nề hơn, dục vọng khắc chế từ lâu như thác lũ, mãnh liệt tuôn trào ra.
…
Cố Sanh Sanh mơ thấy mình bị biến thành một viên chè trôi nước.
Gạo nếp trắng ngần thêm nước vào, dính lại thành một khối to. Một đôi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng nắn nắn xoa xoa, động tác hết sức thô bạo, bột nếp bị đè ép bắn nước tứ tung phải thút thít kêu la.
Thẩm Vọng dừng tay lại, lực độ sau đó có phần chậm hơn, tuy vụng về nhưng vô cùng kiên nhẫn, bàn tay ấm áp không ngừng vò nắn viên bột, biến khối dinh dính ban đầu thành từng viên tròn xoe bóng loáng nằm xếp hàng trên đĩa, chờ nước trong nồi sôi rồi sẽ cho vào.
Hơi nước ùng ục bốc lên, phả vào khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo của Cố Sanh Sanh, cô rơi vào nồi nước sôi, không tự chủ được mà chìm nổi trong nước. Vất vả một lúc lâu mới được vớt ra ngoài.
Cố Sanh Sanh nhìn xung quanh, bốn phía đều là những viên chè trôi nước trắng trắng mập mập, chen chúc cùng một chỗ chờ bị ăn.
Cố Sanh Sanh không muốn bị ăn mất, cô lặng lẽ vặn vẹo thân thể tròn trục đến mép đĩa, cố gắng nhảy lên.
Tỏm.
Vừa vặn rơi vào chiếc thìa, mặt đối mặt với Thẩm Vọng.
“Thẩm Vọng! Thẩm Vọng! Là em đây!”
Cố Sanh Sanh ra sức múa may trong thìa, lớn tiếng gọi Thẩm Vọng. Nhưng tiếng nói của chè trôi nước Cố Sanh Sanh quá nhỏ, cô chỉ đành trơ mắt nhìn môi Thẩm Vọng cách mình mỗi lúc một gần.
Cố Sanh Sanh hét lên lần nữa: “Đừng ăn em! Đừng ăn!”
Lúc này Thẩm Vọng chợt dừng tay lại, nhìn chằm chằm cô, giống như vừa phát hiện ra điều gì đó.
Cặp mắt phượng kia sáng rực như gương, phản chiếu rất rõ hình dáng mập mạp của Cố Sanh Sanh. Sống mũi cao hít khẽ, còn bình luận thêm một câu: “Toàn mùi sữa.”
Người ta là nhân hoa hồng đấy nhé! Cố Sanh Sanh bị anh đánh giá một lúc lâu, khắp người như bị ngâm trong nước sôi, nhân mật hoa hồng bên trong hòa tan dần dần, vỏ bánh gần như tan chảy ra trong chiếc thìa, chỉ biết mong chờ Thẩm Vọng mau ăn mình sớm một chút.
Chết dưới hoa mẫu đơn, có làm ma cũng phải mê trai.
Thẩm Vọng nhìn cô thật lâu, cuối cùng khóe miệng mím chặt cũng chịu mở ra, vẫn là giọng nói hấp dẫn đó, nhưng lại là bắt bẻ một cách thẳng thừng: “Chè xấu quá.”
“Xấu? Anh dám nói em xấu á?!” Cố Sanh Sanh lắc cơ thể tròn trục, lấy đà nhảy lên, định cho Thẩm Vọng ăn một cú đập.
Nào ngờ Thẩm Vọng lại há miệng, Cố Sanh Sanh bị anh ăn mất.
Răng của Thẩm Vọng vừa trắng vừa đều, Cố Sanh Sanh hét toáng lên, cố gắng lăn lộn để tránh khỏi những chiếc răng chắc khỏe đó. Thẩm Vọng cũng không vội nhai cô, anh ngậm viên chè Sanh Sanh trong miệng, dùng đầu lưỡi đẩy tới đẩy lui, khiến cô choáng hết cả đầu óc.
Cho đến khi trước mặt chỉ toàn là sao với sao, rốt cuộc Cố Sanh Sanh cũng bị phun ra ngoài.
“Aaaaa!”
Trong lúc Cố Sanh Sanh không ngừng rơi xuống dưới, bỗng có một đôi tay ấm áp mạnh mẽ vững vàng ôm chặt lấy cô: “Sanh Sanh, Sanh Sanh?”
Ngữ điệu trầm ổn cùng với chất giọng khàn khàn đặc trưng vang lên đều đều bên tai, hơi thở thuộc về Thẩm Vọng bao bọc cô kín mít từ trong ra ngoài. Cố Sanh Sanh từ từ mở mắt ra.
Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Vọng phóng đại ngay trước mắt, tóc anh hơi lộn xộn, cơ thể săn chắc phủ trên người cô, so với dáng vẻ mặc vest mang giày da thường ngày có thêm mấy phần hoang dã hơn.
Anh nhìn xuống Cố Sanh Sanh từ trên cao, cặp mắt sắc bén dán chặt vào mặt cô không rời. Tay của Cố Sanh Sanh bị anh kéo lên đặt ở một bên mặt, mười ngón tay quấn quýt nhau.
Tay Thẩm Vọng rộng lớn ấm áp, bên trên có vài vết chai mỏng, tay của Cố Sanh Sanh thì mỏng manh hơn nhiều, mềm như không xương, hai bàn tay để chung một chỗ lại phù hợp đến mức không có bất kỳ khe hở nào.
Hai người nhìn nhau, hai con tim cùng đập rộn ràng. Cố Sanh Sanh giương cặp mắt đẫm nước nhìn anh, kêu lên một tiếng: “Thẩm Vọng.”
Thẩm Vọng chậm rãi đáp: “Lại gặp ác mộng sao?”
Cố Sanh Sanh yếu ớt “vâng” trả lời anh.
Thẩm Vọng liền vươn tay vuốt nhẹ sau lưng cô.
Từ lúc hai người lăn giường lần đầu tiên, Cố Sanh Sanh bắt đầu mơ thấy những giấc mơ bị rơi từ trên cao xuống, song Thẩm Vọng lại rất biết cách làm thế nào để trấn an cô. Có giọng nói êm dịu của anh thủ thỉ bên tai, Cố Sanh Sanh nhanh chóng thả lỏng người, đưa tay ôm lấy cổ anh, trên cánh tay trắng như tuyết có vài vết cánh hoa đào màu hồng nhàn nhạt.
Hơi thở của Thẩm Vọng đột nhiên nặng nề đi, anh nghiêng đầu liếm khuỷu tay nhỏ nhắn kia.
“Thẩm Vọng.” Cố Sanh Sanh tủi thân thút thít, cô vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại, nên đành rút tay ra khỏi miệng anh.
Thẩm Vọng lại hiểu nhầm, khóe mắt anh ánh lên ý cười, từ từ há miệng ngậm những đầu ngón tay hồng hồng của Cố Sanh Sanh.
Sau đó là bàn tay.
Cố Sanh Sanh phẫn nộ rút tay về: “Anh chê em xấu, không cho anh ăn em nữa!”
Đúng là không thể hiểu nổi cái tính cách nóng nảy này. Thẩm Vọng nghe Cố Sanh Sanh mắng mình trong mộng bèn cười thấp một tiếng, dứt khoát ngậm luôn viên chè trôi nước thêm lần nữa.
Quả nhiên mềm mềm trơn trượt, lại còn thơm nữa.
Cố Sanh Sanh vừa đá vừa khóc, xoay người định bỏ chạy. Thẩm Vọng đưa tay vén chăn lên, che chắn trọn cơ thể của hai người.
Đến khi ăn nhẹ xong xuôi, Thẩm Vọng mới thỏa mãn mở chăn ra, anh vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của Cố Sanh Sanh rồi cúi đầu nhìn mặt cô.
Cố Sanh Sanh yếu ớt thiếp đi, hai hàng lông mi đen dính nước bị chia thành mấy cụm nhỏ, che khuất cặp mắt trong veo linh động. Khóe mắt vì nước mắt sinh lý mà đỏ ửng lên, ma mị hệt như một cánh hoa anh đào.
Thẩm Vọng không nhịn được bèn hôn lên khóe mắt cô, ngữ điệu lười biếng như con gấu no say: “Có phải anh đã tiến bộ hơn trước không? Không làm em đau đúng chứ?”
“Xí.” Nghe giọng nói đắc ý của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh buộc phải mở mắt ra, “Anh không biết mệt hả?”
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh, nói: “Em hỏi nó đi.”
Cố Sanh Sanh lạnh lùng siết chặt lực tay.
Thẩm Vọng: “!”
Cố Sanh Sanh đúng là không mệt thật, cô chỉ sợ Thẩm Vọng cứ nhấm nháp thế này sẽ không ngừng lại được, nên đành nâng mặt Thẩm Vọng, nhỏ giọng kêu đói một cách đáng thương.
Nói xong còn cảnh giác trừng Thẩm Vọng một cái, nếu anh dám nói mấy lời thú tính như “anh đây sẽ cho em ăn no” thì hôm nay cô sẽ liều cái mạng nhỏ này với anh luôn.
Cũng may là Thẩm Vọng chỉ nhéo nhẹ gáy cô rồi gọi điện bảo khách sạn đưa đồ ăn đến.
Sau đó anh ôm Cố Sanh Sanh đi vào phòng tắm, trong phòng có một bồn tắm lớn được rải đầy cánh hoa hồng, đủ cho hai người ngâm mình tắm uyên ương. Cố Sanh Sanh lập tức phản đối kịch liệt, Thẩm Vọng đành phải thành thật tắm rửa một mình, tắm xong còn kiên nhẫn sấy khô tóc cho Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn ngồi yên trên bồn rửa tay, cặp chân trần trắng nõn thò ra khỏi áo choàng tắm, nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Có làn gió ấm áp thổi trên đầu, cộng thêm lòng bay tay chai sần của Thẩm Vọng thỉnh thoảng cọ lên da đầu, hương thơm sữa tắm phát ra từ cổ tay anh, Cố Sanh Sanh thoải mái đến mức híp cả mắt.
Không biết có phải là do đã làm chuyện vợ chồng hay không mà Cố Sanh Sanh cảm thấy mình càng ngày càng thích Thẩm Vọng hơn, thích anh đến nỗi anh thở thôi cũng làm cô động lòng được.
“Em nói gì cơ?” Thẩm Vọng tắt máy sấy, nhìn cánh môi màu hồng mềm mại của Cố Sanh Sanh chăm chú.
Cố Sanh Sanh lầm bầm một tiếng rồi quay người lại, tiếp tục chải tóc, “Lời hay không nói hai lần.”
Thẩm Vọng nắm cằm cô kéo ngược về: “Không được làm loạn.”
Cố Sanh Sanh mờ mịt đối mặt với Thẩm Vọng. Tóc cô vừa đen vừa dày, lúc xõa ra dài đến ngang eo, vừa bị gió thổi nên rối tung lên, trông cô giống như một chú mèo con ngốc nghếch có bộ lông xinh đẹp.
Thẩm Vọng nở một nụ cười nhàn nhạt, anh cầm lược giúp Cố Sanh Sanh chải tóc, những ngón tay thon thả nắm hờ chiếc lược, đưa lên xuống vô cùng có kiên nhẫn, từng lọn tóc một dưới tay anh dần dần được chải thẳng ra.
Thẩm Vọng ngắm thật kỹ khuôn mặt Cố Sanh Sanh, anh nói: “Được rồi.”
Cố Sanh Sanh mỉm cười chờ đợi một nụ hôn từ Thẩm Vọng, khuôn mặt nhỏ lúc này như phóng ra hàng vạn tia sáng chói lọi, cô nũng nịu nhào vào lòng anh đòi ôm.
Đàn ông được ăn uống no đủ rồi ai cũng cực kỳ dễ nói chuyện, kiểu lạnh lùng như băng như Thẩm Vọng mà cũng thỉnh thoảng nói vài câu ngọt ngào, gọi Cố Sanh Sanh là cục cưng, ôm cô hôn hít, hôn một chút thì ngã lăn ra giường.
Kết quả của cuộc chiến chính là bảo khách sạn mang đồ ăn sáng đến thêm một lần nữa. Đến lần này, cả hai người đều thấy đói bụng, Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh trên chân, đút cô ăn từng muỗng cơm.
Từ sau đêm khai màn phòng tân hôn ngày hôm đó, hai người ở lại khách sạn độ khoảng nửa tháng, ngủ dậy rồi ăn, ăn rồi lại ngủ, gần như không rời khỏi giường nửa bước. Cả hai đều là những người mới bắt đầu nếm trải hương vị của tình yêu, thân xác giao hòa, tình cảm càng thêm phần tăng tiến, có bôi dầu vào cũng không thể tách rời ra được.
Thẩm Vọng tựa như dã thú lần đầu được nếm vị của thịt, không hề có ý định kiềm chế, Cố Sanh Sanh không biết người khác song tu như thế nào, chỉ thấy Thẩm Vọng càng chiến đấu thì càng khỏe, tinh thần rạng ngời như động cơ vĩnh cửu, đã từng có lần cô nghi ngờ bản thân bị biến thành lô đỉnh để Thẩm Vọng thải âm bổ dương.
Cũng may là cô vẫn còn sống sót, mà nhan sắc lại có phần mặn mà hơn trước kia.
Xem ra Thẩm Vọng không có lừa cô, song tu đúng là có chỗ tốt.
…
Căn biệt thự cổ điển màu trắng sừng sững đứng lặng giữa sườn núi. Cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn tinh xảo tự động mở ra, nghênh đón chủ nhân về nhà.
Chị Lý lãnh đạo một đám người làm mỉm cười đứng chờ trước cửa: “Tiên sinh, phu nhân! Chào mừng hai người trở về nhà.”
Thẩm Vọng chỉ đưa Cố Sanh Sanh về chứ không xuống xe, anh nói: “Tối nay sẽ về ăn cơm với em.”
Cố Sanh Sanh vui vẻ định bước xuống xe, nào ngờ Thẩm Vọng ôm cô lại, nghiến răng nói: “Định đi luôn sao?”
“Em… em vội vào nhà nấu canh.” Cố Sanh Sanh linh hoạt hôn lên môi Thẩm Vọng một cái, nhỏ giọng lấy lòng, “Anh muốn ăn gì? Em chờ anh về ăn cơm tối.”
Lúc này Thẩm Vọng mới hài lòng trả lời: “Không cần phải khổ thế, làm đơn giản vài món là được rồi. Anh sẽ về nhà đúng giờ.”
Thẩm Vọng không đến công ty làm chủ đại cuộc, e là sắp lật móng đến nơi rồi.
Cố Sanh Sanh đưa mắt dõi theo xe của Thẩm Vọng, chợt bên chân cô bị một con vật xù lông chạm vào, cúi đầu nhìn thử thì thấy chú chó con trông như quả bí đao đang nhảy nhót, vẫy đuôi nhìn chòng chọc Cố Sanh Sanh, hai cặp mắt đậu đen tỏa sáng lấp lánh.
“Màn Thầu? Con lớn thế này rồi á!” Cố Sanh Sanh vui vẻ ngồi xổm xuống, kiểm tra chú chó béo một chút.
Chị Lý cười nói: “Dạo này Màn Thầu lớn lên nhiều lắm. Cô có đói bụng không ạ? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô.”
Hoa quế trong vườn vừa nở được lác đác vài bông, hương thơm đặc thù tỏa ngào ngạt trong không khí. Mọi thứ trong biệt thự đều khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy quen thuộc dễ chịu, cô đứng lên nói với chị Lý: “Hôm nay tôi muốn tự xuống bếp. Màn Thầu, đi thôi con.”
Màn Thầu kêu gâu gâu, hào hứng đuổi theo Cố Sanh Sanh đi đến phòng bếp.
Chị Lý cũng tiến vào ngay sao đó.
Cố Sanh Sanh: “Gần đây có chuyện gì không?”
Chị Lý nghe vậy liền phấn khởi nói ngay: “Động trời luôn ấy ạ! Chắc cô vẫn chưa biết, chuyện của Cố Vân Yên và nhà Hoàng Phủ bị báo chí đưa tin ầm ĩ rồi!”
Hứng thú của Cố Sanh Sanh lập tức giảm xuống: “Đây mà là tin mới hả?”
Còn không phải là chuyện Hoàng Phủ Du Du bắt gian ba mình và Cố Vân Yên ngay tại hôn lễ sao?
Chị Lý vỗ đùi: “Ây chà, tôi cũng không biết phải nói sao nữa. Cô mau xem tin tức mới nhất đi, đang được lên hot search ấy!”
Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ ra đã lâu lắm rồi mình không động vào điện thoại. Cô mở Weibo lên, vô số tin nhắn và thông báo cùng nhau ập đến, Cố Sanh Sanh phải nhấn tắt từng cái một, sau đó mới mở hot search được, tin tức đầu tiên đập vào trước mắt.
“Hot! Cố Vân Yên là con gái riêng của người ở rể nhà Hoàng Phủ!”
Hai mắt Cố Sanh Sanh tức khắc mở to hết cỡ.
Tác giả :
Dương Tố