Làm Nũng Cũng Vô Dụng
Chương 52 Một đếm trước khi đính hôn
Edit: Nhang – Beta: Hann
Có lẽ vì sợ Hoắc Đinh sẽ quấy rầy nên Hoắc Thừa Kiêu đổi nơi tổ chức tiệc đính hôn. Địa điểm đổi từ hội quán Phạn Nhĩ ở Thân Thành sang hòn đảo tư nhân ở nước ngoài: “Họ hàng anh có một đứa em trai muốn tới chung vui, cậu ấy lại là nghệ sĩ nên sợ sẽ chọc vào dây nào đó của đám paparazzi.”
Hoắc Thừa Kiêu đã giải thích như vậy.
Hai vị trưởng bối của nhà họ Từ đương nhiên đồng ý: “Như vậy cũng tốt, dễ dàng bố trí an ninh hơn.”
Đám người thích đùa giỡn của Trần Hành định sắp xếp chơi một đêm độc thân trước khi Hoắc Thừa Kiêu đính hôn. Khi nghe nói địa điểm được chọn là hòn đảo tư nhân, bọn họ đã đi đến trước hai ngày để tha hồ mà oanh tạc.
Hòn đảo nhỏ ấy là một khu nghỉ dưỡng được xây dựng dưới danh nghĩa của Gia Hối, vừa hoàn công vào đầu năm nay. Vì nơi này chưa mở cửa đón khách bên ngoài nên môi trường vẫn còn khá sạch sẽ.
Ông nội Hoắc sắp xếp phà đưa khách đến đảo từ đêm hôm trước. Từ Tinh Miên và bà nội thì ở phòng VIP. Bà nội Từ vừa đáp máy bay lúc sáng, sau đó lại phải phi nước đại lên phà, cơ thể khó tránh khỏi việc khó chịu.
Hoắc Thừa Kiêu gọi bác sĩ gia đình đến bên cạnh chăm sóc, bà nội Từ cười trêu sắc mặt lo lắng của hai đứa nhỏ: “Bà nghe thằng nhóc Trần Hành kia bảo đêm nay có chuẩn bị tiết mục gì đó. Hai đứa đừng có mãi ở đây chăm bà, nhanh đi chơi cùng các bạn đi.”
Từ Tinh Miên lo lắng, ngồi ở mép giường nắm tay bà nội. Ý trong mắt là bảo nhân vật chính của buổi tiệc độc thân đi trước đi, nhưng Hoắc Thừa Kiêu vẫn bất động như trước, lẳng lặng đứng ở một bên, gương mặt tuấn tú không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả.
Cũng may không lâu sau thì mẹ Từ đi vào: “Hai đứa con còn chưa ăn tối nhỉ? Nhanh đi ăn đi, để mẹ chăm bà nội là được.”
Lúc này Từ Tinh Miên mới yên tâm rời đi.
Trần Hành chọn phòng bar, chờ Hoắc Thừa Kiêu ăn tối xong là vội vã gọi giục ngay: “Anh Hoắc ơi, cậu đi được chưa đây, bắt đầu được nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy cậu đâu.”
Hoắc Thừa Kiêu vốn định đưa Từ Tinh Miên đi cùng nhưng bị Cố Lê chặn giữa đường: “Ông chủ Hoắc. tiệc tạm biệt độc thân của anh, Tinh Tinh không nên đi cùng đâu.”
Từ Tinh Miên nhận được ám chỉ từ trong mắt bạn mình, gật đầu đồng ý” “Đều là đàn ông với nhau, em đi cũng không để làm gì.”
Hoắc Thừa Kiêu cũng không ép buộc cô, anh cẩn thận dặn dò: “Ngày mai có thể sẽ rất mệt, đêm nay em ngủ sớm một chút.”
Bóng dáng cao to của người đàn ông biến mất ở góc hành lang, Cố Lê híp mắt, mặt mày gian xảo cười nói: “Một đám đàn ông vây quanh lại hết như vậy mới dễ nói chuyện.”
Từ Tinh Miên nghi hoặc: “Cậu có ý gì.”
Cố Lê tỏ vẻ bí hiểm rồi lôi kéo cô vào phòng của mình. Cô ấy ngồi xổm xuống đất mở rương hành lý rồi lấy hai bộ quần áo từ dưới cùng ra. Quần đen, thắt lưng nhỏ, cuối cùng không thể thiếu mũ thỏ.
“Cậu lấy đâu ra mấy bộ đồ này thế?” Từ Tinh Miên kinh ngạc cầm đống vải mỏng đó lên, cầm trong tay cũng chẳng có cảm giác gì luôn.
Cố Lê nháy mắt với cô: “Tìm ở chỗ quản lý khách sạn đấy, nhân viên phục vụ ở quầy bar đều mặc bộ này, chúng ta trà trộn vào xem thử.”
Từ Tinh Miên liếm liếm môi, có chút rung động rồi, nhưng mà lý trí vẫn đang chiếm thế thượng phong. Cô bổ não suy nghĩ tới dáng vẻ của bản thân lúc mặc bộ đồ này, lại liên tưởng đến việc cách đây không lâu, cô suýt “lâm trận” với Hoắc Thừa Kiêu rồi. Nếu như bị Hoắc Thừa Kiêu phát hiện thì chẳng phải đêm nay sẽ động phòng hoa chúc trước luôn hay sao?
Cố Lê đầu độc nói: “Tớ biết ông chủ Hoắc là một người đàn ông tốt, nhưng mà cậu không muốn biết mấy chuyện thú vị hồi đi học của anh ấy à?”
Từ Tinh Miên nắm chặt bộ đồ trong tay, lý trí sụp đổ từng chút một: “… Vậy để tớ mặc vào thử xem.”
Cố Lê gật đầu không chút do dự, còn đổ thêm dầu vào lửa, cứ như muốn đốt sạch bạn mình vậy.
“Mặc nhanh đi, tớ trang điểm cho cậu trước.”
Quán bar trong khu nghỉ dưỡng nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, mái vòm mở, ánh đèn chớp nháy không ngừng. Trong đại sảnh rộng rãi, ngồi vây quanh đó là một đám người có quan hệ khá tốt với nhà họ Hoắc.
Đương nhiên Hoắc Thừa Kiêu sẽ bị vây ở giữa, anh lười nhác mở rộng đôi chân dài, những người khác tới mời rượu thì anh vờ như không nghe thấy.
Cũng không ít người đưa bạn gái đến ra mắt, không mang theo bạn gái thì mang theo người phục vụ. Cô gái thỏ nhỏ bên cạnh Trần Hành thi thoảng cũng đưa qua ly rượu, anh cũng không đẩy, chỉ uống một ngụm nhỏ trong tay cô gái đó.
Cái chuyện gặp dịp thì chơi trong giới này, từ nhỏ bọn họ đã luyện đến nhuần nhuyễn rồi.
Từ Tinh Miên không khỏi nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của cô, có khi nào lúc này Hoắc Thừa Kiêu cũng ôm một người phụ nữ không xa lạ mà trò chuyện vui vẻ hay không.
Cố Lê nhìn chằm chằm cái tay người phụ nữ đang khoác lên vai Trần Hành, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười: “Quả nhiên, đàn ông chỉ có nói là hay.”
Từ Tinh Miên vốn định nói gì đó đỡ cho Trần Hành, nhưng vừa ngước mắt thì đụng phải một đôi mắt đen kịt. Cô theo bản năng túm lấy đai nhỏ quá mức lộ kia xuống, lo lắng dời mắt nhìn sang chỗ khác.
- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một tay Hoắc Thừa Kiêu cuộn lại chống cằm, ánh mắt lướt qua gương mặt trang điểm đậm của cô gái. Hoắc Thừa Kiêu nhìn xuống cái cổ lõa lồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Anh thay đổi tư thế, khuỷu tay chống đầu gối, giơ tay ra hiệu cho cô gái: “Lại đây.”
Trần Hành quay đầu sang nhìn, nói một câu: “Anh ơi anh ơi, anh nghĩ kỹ nhé, Tinh Miên ở trên lầu đấy.”
Ý cười của Hoắc Thừa Kiêu cũng không giảm, người bên ngoài có thể không nhìn ra cô gái nhỏ đã trang điểm đậm, nhưng anh sẽ không dễ bị lừa.
Từ Tinh Miên khổ không thể tả, da đầu tê dại đi từng bước từng bước về phía trước, chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sofa. Giây tiếp theo, Từ Tinh Miên bị người kia níu cổ tay lại, cô không kịp đề phòng nên ngã vào một vòng tay.
Một tay Hoắc Thừa Kiêu nắm tay cô, cánh tay dài kia cứ như vô tình nhốt cô vào lòng vậy.
Mấy tên công tử ở đây giương mắt nhìn nhau, trong lòng thầm bảo quả nhiên nhà họ Hoắc với Hoàn Hải của nhà họ Từ chỉ đang làm một cái đám hỏi hình thức mà thôi, đương sự cũng không có chút tình cảm nào.
Hoắc Thừa Kiêu không vạch trần cô, cúi người đưa xúc xắc sang: “Có biết chơi không?”
Từ Tinh Miên co quắp, do dự hai giây rồi gật đầu: “Không phải cứ lắc đại là được sao?”
Tên thiếu gia tóc vàng ngồi đối diện cười rộ lên: “Cô gái nhỏ này, cô lắc đại thế thì không chừng cậu Hoắc đây bị chúng tôi ép uống đến gục đấy.”
Tối nay Hoắc Thừa Kiêu không tập trung lắm, vận may cũng không tốt, mười ván thua sáu ván. Nhưng đám anh em cũng không dám làm gì ầm ĩ, chỉ cố ép anh ba ly rượu mạnh.
Cô thỏ nhỏ bên cạnh Trần Hành bị Cố Lê chặn ngang, Trần Hành thấy cô ấy thì kinh ngạc há hốc miệng.
- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cố Lê cười tủm tỉm, dùng cây nhỏ chặn miệng anh ấy, không cho nói tiếp.
Mọi người ở đây lần lượt lắc xúc xắc, đến chỗ Từ Tinh Miên thì cô tùy tiện lắc hai cái, trước khi mở thì quay đầu lại hỏi: “Ngoại trừ uống rượu thì không còn hình phạt nào khác hay sao?”
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày: “Em muốn phạt thế nào?”
Người tóc vàng ồn ào: “Đúng rồi Hoắc thiếu, nhân dịp là tiệc độc thân, chơi gì đó kích thích đi?”
Trần Hành phản ứng nhanh nhất, chú thỏ nhỏ kia là Từ Tinh Miên. Đáy lòng anh ấy thở phào một hơi nhưng thần kinh cũng căng chặt, lấy một quả táo chọi vào người kia: “Chỉ có cậu lắm mồm thôi.”
Ngón tay Hoắc Thừa Kiêu kéo lỗ tai của cô gái thỏ xuống, ngón tay chạm vào một miếng vải nhỏ xù xì. Anh không nhanh không chậm nhấc mắt, tiến đến tai Từ Tinh Miên: “Em muốn chơi gì cứ nói cho bọn họ biết.”
Cố Lê sợ anh trêu khiến Từ Tinh Miên không chịu nổi, sẽ buông ra nên vội vàng mở miệng tiếp lời: “Nói thật đi, vừa đơn giản vừa kích thích?”
Từ Tinh Miên gật đầu theo: “Có thể không?”
Hoắc Thừa Kiêu thâm trầm, bởi vì một nụ cười mà khẽ gợn sóng: “Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy.”
“… Hả?”
- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết.” Tay anh lại vân vê tai của cô gái nhỏ.
Từ Tinh Miên bị chạm phải điểm mẫn cảm, cô rụt cổ lại, tránh khỏi sự trêu chọc của anh để mở xúc xắc.
Tầm mắt của mọi người đều hướng sang đây, điểm nhỏ nhất cũng đã xuất hiện.
Tóc vàng cười như chóa: “Móa nó, vận may của em gái này cũng quải thiệt chứ, còn xui hơn anh Hoắc đây.”
Vừa hay điểm lớn nhất cũng là cậu ta, Tóc Vàng hắng giọng một cái: “Tôi hỏi, Hoắc thiếu đã từng có bao nhiêu bạn gái.”
Phạm vi của bạn gái không giới hạn ở bạn gái hẹn hò chính thức, mà còn bao gồm bạn giường lúc cô đơn tịch mình, bạn gái để giải tỏa cô đơn.
Từ Tinh Miên vểnh tai lên, len lén nhìn vẻ mặt bình tĩnh của vị hôn phu.
Hoắc Thừa kiêu nghiêng đầu, liếc nhìn cô: “Chưa từng có.”
Trần Hành thầm than Hoắc Thừa Kiêu trung thành, cũng cùng lúc đó não chạy một vòng, không có bạn gái… thế này chẳng phải là “Xử nam” sao?
Những người khác cũng phản ứng lại, toàn là dáng vẻ muốn hỏi nhưng lại không dám.
Duy chỉ có Cố Lê là đầu thiếu một sợi gân, cười không ngừng: “Ông chủ Hoắc năm nay 26 tuổi nhỉ? Vậy mà vẫn là một con gà tơ.”
Trần Hành che miệng cô ấy lại, thay anh Hoắc thân yêu giải thích: “Em không thấy bọn động tay rất đáng lên án à?”
“…” Hoắc Thừa Kiêu dùng đầu lưỡi chống quai hàm: “Tiếp tục đi.”
Một đám người ồn ào mãi đến tận mười một giờ, đây mới là lúc cho bọn sống về đêm.
Hoắc Thừa Kiêu hứng thú dạt dào, đợi thêm một tiếng nữa, anh đưa cô gái trong lòng chuẩn bị trở về phòng.
Tóc vàng muốn nói rồi lại thôi, bọn họ ở đây chơi đùa điên rồ đến đâu thì tốt xấu gì vị nhà họ Từ kia cũng không biết. Nếu Hoắc thiếu mang người phục vụ rượu vào phòng riêng thì chẳng phải đang đánh vào mặt cô Từ kia sao.
Đợi hai người họ rời đi, Tóc vàng đi tới bên cạnh Trần Hành hỏi: “Anh Hành, Hoắc thiếu làm vậy có phải quá trớn rồi không, chơi thì chơi chứ một đêm trước khi đính hôn mà khai trai rồi, ăn nói sao với cô Từ đây?”
Cố Lê đưa đầu ra, mi mắt cong cong trêu anh ta: “Uầy, Lông Vàng này, anh vậy mà cũng có lương tâm phết. Tôi nghe ý của anh rồi cứ tưởng đêm nay ông chủ Hoắc kia sẽ chơi NP không đấy.”
Trần Hành ghì cái đầu đang rục rịch kia lại, nghiến răng, sau đó cười thân thiết với Tóc Vàng: “Anh đi trước, sổ sách cứ tính cho anh, chơi thả ga đi.”
…
Thoát khỏi đám khuyển mã*, ăn chơi truỵ lạc thì âm thanh ồn ào cũng tắt dần. Hoắc Thừa Kiêu đưa người đến trước phòng, nhìn Từ Tinh Miên lấy thẻ ra, cẩn thận dè dặt nhìn anh: “Anh Kiêu, đêm nay cũng không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi trước đi ạ.”
*Khuyển: chó, Mã: ngựa. Lời tự hạ mình của bề tôi xưng với vua, tỏ ý trung thành với vua như chó ngựa trung thành với chủ.
Hoắc Thừa Kiêu không nói gì, cánh tay đỡ cửa, đầu gối cũng chắn lên cửa ngăn không cho cô trốn vào.
Trên nền đèn vàng ấm áp làm nổi bật làn da để lộ ra ngoài của cô gái, trông như viên ngọc bích, mát đến mức anh không nỡ buông. Nhưng đến khi anh nhìn thấy đôi tai thỏ ấy, nội tâm bình tĩnh bên trong thoáng chốc biến mất.
Từ Tinh Miên phồng má, khoé tay anh ấy đặt lên chỗ tai thỏ: “Anh thích cái này sao, vậy anh sờ sờ tiếp đi.”
Hoắc Thừa Kiêu không động đậy gì, anh cúi người chăm chú nhìn cô, đáy mắt như có một đám mây đen, ấp ủ mây gió mãnh liệt kéo tới.
Từ Tinh Miên nuốt nước miếng, trái tim nhảy lên thình thịch: “Hay là anh thích cái này.”
Cô quay người, túm cái đuôi nhỏ phía sau ra, đưa qua đưa lại như đưa vật gì trân quý vậy.
Chuỗi thần kinh căng thẳng cuối cùng của Hoắc Thừa Kiêu cũng đứt đoạn.
Hai tay anh ôm lấy eo cô gái, nhấc bổng người lên. Lúc đi vào phòng cũng không quên đóng cửa lại, tiếng khoá cửa đặc biệt rõ ràng trong căn phòng tĩnh mịch.
Từ Tinh Miên lo lắng nắm lấy vạt áo của anh, lúc bị đẩy ngã xuống giường cũng không buông tay ra.
Hoắc Thừa Kiêu chống tay ở hai bên sườn cô, tóc trên trán rủ xuống, che khuất lông mày của anh.
Bầu không khí yên tĩnh quá độ, Từ Tinh Miên có chút sợ hãi, vậy nên cô đã chủ động mở miệng để giảm bớt cảm xúc của cả hai: “Anh Kiêu, tôi nghe bạn nói… Lần đầu của đàn ông rất ngắn, anh cũng đừng lo lắng.”
Trên trán Hoắc Thừa Kiêu lặng lẽ hiện lên một cái dấu chấm hỏi đỏ.
Anh cong môi, một tay bắt lấy đuôi thỏ của cô, cảm giác không thoải mái nên đem người lật lại.
Từ Tinh Miên trợn tròn mắt, theo bản năng muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông đè bả vai lại, do giãy dụa nên xương bướm sau lưng như đang muốn bay lên vậy.
Ánh mắt của Hoắc Thừa Kiêu nặng nề, cách một tầng vải mỏng, anh cúi xuống hôn lên xương bướm của cô.
Cái miệng nhỏ của Từ Tinh Miên thở phì phò, không dám ngẩng đầu nhìn anh nên cô bèn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một chiếc máy bay đang bay ở tầm thấp, bay qua Bến Thượng Hải và đậu trên bãi đỗ của toà nhà đối diện.
Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu hôn khoé môi cô: “Vốn dĩ hôm nay anh không tính chạm vào em.”
Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm cái máy bay đang đáp xuống ở phía kia: “Anh Kiêu, nhìn kìa, có máy bay đấy…”
Hoắc Thừa Kiêu bị cô chọc cười, trong cổ họng phát ra một âm run rẩy trầm thấp: “Tinh Tinh, em muốn dùng máy bay để đánh lạc hướng anh à?”
Anh nói vậy nhưng cũng quay sang nhìn máy bay trong miệng cô. Ánh mắt anh hơi chững lại, ký hiệu trên máy bay cách đó không xa cũng được thu vào tầm mắt.
Houston.
Có lẽ vì sợ Hoắc Đinh sẽ quấy rầy nên Hoắc Thừa Kiêu đổi nơi tổ chức tiệc đính hôn. Địa điểm đổi từ hội quán Phạn Nhĩ ở Thân Thành sang hòn đảo tư nhân ở nước ngoài: “Họ hàng anh có một đứa em trai muốn tới chung vui, cậu ấy lại là nghệ sĩ nên sợ sẽ chọc vào dây nào đó của đám paparazzi.”
Hoắc Thừa Kiêu đã giải thích như vậy.
Hai vị trưởng bối của nhà họ Từ đương nhiên đồng ý: “Như vậy cũng tốt, dễ dàng bố trí an ninh hơn.”
Đám người thích đùa giỡn của Trần Hành định sắp xếp chơi một đêm độc thân trước khi Hoắc Thừa Kiêu đính hôn. Khi nghe nói địa điểm được chọn là hòn đảo tư nhân, bọn họ đã đi đến trước hai ngày để tha hồ mà oanh tạc.
Hòn đảo nhỏ ấy là một khu nghỉ dưỡng được xây dựng dưới danh nghĩa của Gia Hối, vừa hoàn công vào đầu năm nay. Vì nơi này chưa mở cửa đón khách bên ngoài nên môi trường vẫn còn khá sạch sẽ.
Ông nội Hoắc sắp xếp phà đưa khách đến đảo từ đêm hôm trước. Từ Tinh Miên và bà nội thì ở phòng VIP. Bà nội Từ vừa đáp máy bay lúc sáng, sau đó lại phải phi nước đại lên phà, cơ thể khó tránh khỏi việc khó chịu.
Hoắc Thừa Kiêu gọi bác sĩ gia đình đến bên cạnh chăm sóc, bà nội Từ cười trêu sắc mặt lo lắng của hai đứa nhỏ: “Bà nghe thằng nhóc Trần Hành kia bảo đêm nay có chuẩn bị tiết mục gì đó. Hai đứa đừng có mãi ở đây chăm bà, nhanh đi chơi cùng các bạn đi.”
Từ Tinh Miên lo lắng, ngồi ở mép giường nắm tay bà nội. Ý trong mắt là bảo nhân vật chính của buổi tiệc độc thân đi trước đi, nhưng Hoắc Thừa Kiêu vẫn bất động như trước, lẳng lặng đứng ở một bên, gương mặt tuấn tú không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả.
Cũng may không lâu sau thì mẹ Từ đi vào: “Hai đứa con còn chưa ăn tối nhỉ? Nhanh đi ăn đi, để mẹ chăm bà nội là được.”
Lúc này Từ Tinh Miên mới yên tâm rời đi.
Trần Hành chọn phòng bar, chờ Hoắc Thừa Kiêu ăn tối xong là vội vã gọi giục ngay: “Anh Hoắc ơi, cậu đi được chưa đây, bắt đầu được nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy cậu đâu.”
Hoắc Thừa Kiêu vốn định đưa Từ Tinh Miên đi cùng nhưng bị Cố Lê chặn giữa đường: “Ông chủ Hoắc. tiệc tạm biệt độc thân của anh, Tinh Tinh không nên đi cùng đâu.”
Từ Tinh Miên nhận được ám chỉ từ trong mắt bạn mình, gật đầu đồng ý” “Đều là đàn ông với nhau, em đi cũng không để làm gì.”
Hoắc Thừa Kiêu cũng không ép buộc cô, anh cẩn thận dặn dò: “Ngày mai có thể sẽ rất mệt, đêm nay em ngủ sớm một chút.”
Bóng dáng cao to của người đàn ông biến mất ở góc hành lang, Cố Lê híp mắt, mặt mày gian xảo cười nói: “Một đám đàn ông vây quanh lại hết như vậy mới dễ nói chuyện.”
Từ Tinh Miên nghi hoặc: “Cậu có ý gì.”
Cố Lê tỏ vẻ bí hiểm rồi lôi kéo cô vào phòng của mình. Cô ấy ngồi xổm xuống đất mở rương hành lý rồi lấy hai bộ quần áo từ dưới cùng ra. Quần đen, thắt lưng nhỏ, cuối cùng không thể thiếu mũ thỏ.
“Cậu lấy đâu ra mấy bộ đồ này thế?” Từ Tinh Miên kinh ngạc cầm đống vải mỏng đó lên, cầm trong tay cũng chẳng có cảm giác gì luôn.
Cố Lê nháy mắt với cô: “Tìm ở chỗ quản lý khách sạn đấy, nhân viên phục vụ ở quầy bar đều mặc bộ này, chúng ta trà trộn vào xem thử.”
Từ Tinh Miên liếm liếm môi, có chút rung động rồi, nhưng mà lý trí vẫn đang chiếm thế thượng phong. Cô bổ não suy nghĩ tới dáng vẻ của bản thân lúc mặc bộ đồ này, lại liên tưởng đến việc cách đây không lâu, cô suýt “lâm trận” với Hoắc Thừa Kiêu rồi. Nếu như bị Hoắc Thừa Kiêu phát hiện thì chẳng phải đêm nay sẽ động phòng hoa chúc trước luôn hay sao?
Cố Lê đầu độc nói: “Tớ biết ông chủ Hoắc là một người đàn ông tốt, nhưng mà cậu không muốn biết mấy chuyện thú vị hồi đi học của anh ấy à?”
Từ Tinh Miên nắm chặt bộ đồ trong tay, lý trí sụp đổ từng chút một: “… Vậy để tớ mặc vào thử xem.”
Cố Lê gật đầu không chút do dự, còn đổ thêm dầu vào lửa, cứ như muốn đốt sạch bạn mình vậy.
“Mặc nhanh đi, tớ trang điểm cho cậu trước.”
Quán bar trong khu nghỉ dưỡng nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, mái vòm mở, ánh đèn chớp nháy không ngừng. Trong đại sảnh rộng rãi, ngồi vây quanh đó là một đám người có quan hệ khá tốt với nhà họ Hoắc.
Đương nhiên Hoắc Thừa Kiêu sẽ bị vây ở giữa, anh lười nhác mở rộng đôi chân dài, những người khác tới mời rượu thì anh vờ như không nghe thấy.
Cũng không ít người đưa bạn gái đến ra mắt, không mang theo bạn gái thì mang theo người phục vụ. Cô gái thỏ nhỏ bên cạnh Trần Hành thi thoảng cũng đưa qua ly rượu, anh cũng không đẩy, chỉ uống một ngụm nhỏ trong tay cô gái đó.
Cái chuyện gặp dịp thì chơi trong giới này, từ nhỏ bọn họ đã luyện đến nhuần nhuyễn rồi.
Từ Tinh Miên không khỏi nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của cô, có khi nào lúc này Hoắc Thừa Kiêu cũng ôm một người phụ nữ không xa lạ mà trò chuyện vui vẻ hay không.
Cố Lê nhìn chằm chằm cái tay người phụ nữ đang khoác lên vai Trần Hành, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười: “Quả nhiên, đàn ông chỉ có nói là hay.”
Từ Tinh Miên vốn định nói gì đó đỡ cho Trần Hành, nhưng vừa ngước mắt thì đụng phải một đôi mắt đen kịt. Cô theo bản năng túm lấy đai nhỏ quá mức lộ kia xuống, lo lắng dời mắt nhìn sang chỗ khác.
- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một tay Hoắc Thừa Kiêu cuộn lại chống cằm, ánh mắt lướt qua gương mặt trang điểm đậm của cô gái. Hoắc Thừa Kiêu nhìn xuống cái cổ lõa lồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Anh thay đổi tư thế, khuỷu tay chống đầu gối, giơ tay ra hiệu cho cô gái: “Lại đây.”
Trần Hành quay đầu sang nhìn, nói một câu: “Anh ơi anh ơi, anh nghĩ kỹ nhé, Tinh Miên ở trên lầu đấy.”
Ý cười của Hoắc Thừa Kiêu cũng không giảm, người bên ngoài có thể không nhìn ra cô gái nhỏ đã trang điểm đậm, nhưng anh sẽ không dễ bị lừa.
Từ Tinh Miên khổ không thể tả, da đầu tê dại đi từng bước từng bước về phía trước, chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sofa. Giây tiếp theo, Từ Tinh Miên bị người kia níu cổ tay lại, cô không kịp đề phòng nên ngã vào một vòng tay.
Một tay Hoắc Thừa Kiêu nắm tay cô, cánh tay dài kia cứ như vô tình nhốt cô vào lòng vậy.
Mấy tên công tử ở đây giương mắt nhìn nhau, trong lòng thầm bảo quả nhiên nhà họ Hoắc với Hoàn Hải của nhà họ Từ chỉ đang làm một cái đám hỏi hình thức mà thôi, đương sự cũng không có chút tình cảm nào.
Hoắc Thừa Kiêu không vạch trần cô, cúi người đưa xúc xắc sang: “Có biết chơi không?”
Từ Tinh Miên co quắp, do dự hai giây rồi gật đầu: “Không phải cứ lắc đại là được sao?”
Tên thiếu gia tóc vàng ngồi đối diện cười rộ lên: “Cô gái nhỏ này, cô lắc đại thế thì không chừng cậu Hoắc đây bị chúng tôi ép uống đến gục đấy.”
Tối nay Hoắc Thừa Kiêu không tập trung lắm, vận may cũng không tốt, mười ván thua sáu ván. Nhưng đám anh em cũng không dám làm gì ầm ĩ, chỉ cố ép anh ba ly rượu mạnh.
Cô thỏ nhỏ bên cạnh Trần Hành bị Cố Lê chặn ngang, Trần Hành thấy cô ấy thì kinh ngạc há hốc miệng.
- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cố Lê cười tủm tỉm, dùng cây nhỏ chặn miệng anh ấy, không cho nói tiếp.
Mọi người ở đây lần lượt lắc xúc xắc, đến chỗ Từ Tinh Miên thì cô tùy tiện lắc hai cái, trước khi mở thì quay đầu lại hỏi: “Ngoại trừ uống rượu thì không còn hình phạt nào khác hay sao?”
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày: “Em muốn phạt thế nào?”
Người tóc vàng ồn ào: “Đúng rồi Hoắc thiếu, nhân dịp là tiệc độc thân, chơi gì đó kích thích đi?”
Trần Hành phản ứng nhanh nhất, chú thỏ nhỏ kia là Từ Tinh Miên. Đáy lòng anh ấy thở phào một hơi nhưng thần kinh cũng căng chặt, lấy một quả táo chọi vào người kia: “Chỉ có cậu lắm mồm thôi.”
Ngón tay Hoắc Thừa Kiêu kéo lỗ tai của cô gái thỏ xuống, ngón tay chạm vào một miếng vải nhỏ xù xì. Anh không nhanh không chậm nhấc mắt, tiến đến tai Từ Tinh Miên: “Em muốn chơi gì cứ nói cho bọn họ biết.”
Cố Lê sợ anh trêu khiến Từ Tinh Miên không chịu nổi, sẽ buông ra nên vội vàng mở miệng tiếp lời: “Nói thật đi, vừa đơn giản vừa kích thích?”
Từ Tinh Miên gật đầu theo: “Có thể không?”
Hoắc Thừa Kiêu thâm trầm, bởi vì một nụ cười mà khẽ gợn sóng: “Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy.”
“… Hả?”
- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết.” Tay anh lại vân vê tai của cô gái nhỏ.
Từ Tinh Miên bị chạm phải điểm mẫn cảm, cô rụt cổ lại, tránh khỏi sự trêu chọc của anh để mở xúc xắc.
Tầm mắt của mọi người đều hướng sang đây, điểm nhỏ nhất cũng đã xuất hiện.
Tóc vàng cười như chóa: “Móa nó, vận may của em gái này cũng quải thiệt chứ, còn xui hơn anh Hoắc đây.”
Vừa hay điểm lớn nhất cũng là cậu ta, Tóc Vàng hắng giọng một cái: “Tôi hỏi, Hoắc thiếu đã từng có bao nhiêu bạn gái.”
Phạm vi của bạn gái không giới hạn ở bạn gái hẹn hò chính thức, mà còn bao gồm bạn giường lúc cô đơn tịch mình, bạn gái để giải tỏa cô đơn.
Từ Tinh Miên vểnh tai lên, len lén nhìn vẻ mặt bình tĩnh của vị hôn phu.
Hoắc Thừa kiêu nghiêng đầu, liếc nhìn cô: “Chưa từng có.”
Trần Hành thầm than Hoắc Thừa Kiêu trung thành, cũng cùng lúc đó não chạy một vòng, không có bạn gái… thế này chẳng phải là “Xử nam” sao?
Những người khác cũng phản ứng lại, toàn là dáng vẻ muốn hỏi nhưng lại không dám.
Duy chỉ có Cố Lê là đầu thiếu một sợi gân, cười không ngừng: “Ông chủ Hoắc năm nay 26 tuổi nhỉ? Vậy mà vẫn là một con gà tơ.”
Trần Hành che miệng cô ấy lại, thay anh Hoắc thân yêu giải thích: “Em không thấy bọn động tay rất đáng lên án à?”
“…” Hoắc Thừa Kiêu dùng đầu lưỡi chống quai hàm: “Tiếp tục đi.”
Một đám người ồn ào mãi đến tận mười một giờ, đây mới là lúc cho bọn sống về đêm.
Hoắc Thừa Kiêu hứng thú dạt dào, đợi thêm một tiếng nữa, anh đưa cô gái trong lòng chuẩn bị trở về phòng.
Tóc vàng muốn nói rồi lại thôi, bọn họ ở đây chơi đùa điên rồ đến đâu thì tốt xấu gì vị nhà họ Từ kia cũng không biết. Nếu Hoắc thiếu mang người phục vụ rượu vào phòng riêng thì chẳng phải đang đánh vào mặt cô Từ kia sao.
Đợi hai người họ rời đi, Tóc vàng đi tới bên cạnh Trần Hành hỏi: “Anh Hành, Hoắc thiếu làm vậy có phải quá trớn rồi không, chơi thì chơi chứ một đêm trước khi đính hôn mà khai trai rồi, ăn nói sao với cô Từ đây?”
Cố Lê đưa đầu ra, mi mắt cong cong trêu anh ta: “Uầy, Lông Vàng này, anh vậy mà cũng có lương tâm phết. Tôi nghe ý của anh rồi cứ tưởng đêm nay ông chủ Hoắc kia sẽ chơi NP không đấy.”
Trần Hành ghì cái đầu đang rục rịch kia lại, nghiến răng, sau đó cười thân thiết với Tóc Vàng: “Anh đi trước, sổ sách cứ tính cho anh, chơi thả ga đi.”
…
Thoát khỏi đám khuyển mã*, ăn chơi truỵ lạc thì âm thanh ồn ào cũng tắt dần. Hoắc Thừa Kiêu đưa người đến trước phòng, nhìn Từ Tinh Miên lấy thẻ ra, cẩn thận dè dặt nhìn anh: “Anh Kiêu, đêm nay cũng không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi trước đi ạ.”
*Khuyển: chó, Mã: ngựa. Lời tự hạ mình của bề tôi xưng với vua, tỏ ý trung thành với vua như chó ngựa trung thành với chủ.
Hoắc Thừa Kiêu không nói gì, cánh tay đỡ cửa, đầu gối cũng chắn lên cửa ngăn không cho cô trốn vào.
Trên nền đèn vàng ấm áp làm nổi bật làn da để lộ ra ngoài của cô gái, trông như viên ngọc bích, mát đến mức anh không nỡ buông. Nhưng đến khi anh nhìn thấy đôi tai thỏ ấy, nội tâm bình tĩnh bên trong thoáng chốc biến mất.
Từ Tinh Miên phồng má, khoé tay anh ấy đặt lên chỗ tai thỏ: “Anh thích cái này sao, vậy anh sờ sờ tiếp đi.”
Hoắc Thừa Kiêu không động đậy gì, anh cúi người chăm chú nhìn cô, đáy mắt như có một đám mây đen, ấp ủ mây gió mãnh liệt kéo tới.
Từ Tinh Miên nuốt nước miếng, trái tim nhảy lên thình thịch: “Hay là anh thích cái này.”
Cô quay người, túm cái đuôi nhỏ phía sau ra, đưa qua đưa lại như đưa vật gì trân quý vậy.
Chuỗi thần kinh căng thẳng cuối cùng của Hoắc Thừa Kiêu cũng đứt đoạn.
Hai tay anh ôm lấy eo cô gái, nhấc bổng người lên. Lúc đi vào phòng cũng không quên đóng cửa lại, tiếng khoá cửa đặc biệt rõ ràng trong căn phòng tĩnh mịch.
Từ Tinh Miên lo lắng nắm lấy vạt áo của anh, lúc bị đẩy ngã xuống giường cũng không buông tay ra.
Hoắc Thừa Kiêu chống tay ở hai bên sườn cô, tóc trên trán rủ xuống, che khuất lông mày của anh.
Bầu không khí yên tĩnh quá độ, Từ Tinh Miên có chút sợ hãi, vậy nên cô đã chủ động mở miệng để giảm bớt cảm xúc của cả hai: “Anh Kiêu, tôi nghe bạn nói… Lần đầu của đàn ông rất ngắn, anh cũng đừng lo lắng.”
Trên trán Hoắc Thừa Kiêu lặng lẽ hiện lên một cái dấu chấm hỏi đỏ.
Anh cong môi, một tay bắt lấy đuôi thỏ của cô, cảm giác không thoải mái nên đem người lật lại.
Từ Tinh Miên trợn tròn mắt, theo bản năng muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông đè bả vai lại, do giãy dụa nên xương bướm sau lưng như đang muốn bay lên vậy.
Ánh mắt của Hoắc Thừa Kiêu nặng nề, cách một tầng vải mỏng, anh cúi xuống hôn lên xương bướm của cô.
Cái miệng nhỏ của Từ Tinh Miên thở phì phò, không dám ngẩng đầu nhìn anh nên cô bèn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một chiếc máy bay đang bay ở tầm thấp, bay qua Bến Thượng Hải và đậu trên bãi đỗ của toà nhà đối diện.
Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu hôn khoé môi cô: “Vốn dĩ hôm nay anh không tính chạm vào em.”
Từ Tinh Miên nhìn chằm chằm cái máy bay đang đáp xuống ở phía kia: “Anh Kiêu, nhìn kìa, có máy bay đấy…”
Hoắc Thừa Kiêu bị cô chọc cười, trong cổ họng phát ra một âm run rẩy trầm thấp: “Tinh Tinh, em muốn dùng máy bay để đánh lạc hướng anh à?”
Anh nói vậy nhưng cũng quay sang nhìn máy bay trong miệng cô. Ánh mắt anh hơi chững lại, ký hiệu trên máy bay cách đó không xa cũng được thu vào tầm mắt.
Houston.
Tác giả :
Kim Chúc