Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau
Chương 20: Bọn họ ngủ chết hết rồi sao?!
Editor: Ochibi
Tự nhiên qua chương này tên Tiết Kỳ đổi thành Tiết Nhất Minh mọi người ạ ಠ_ಠ? Định giữ nguyên Tiết Kỳ mà thôi đổi theo luôn vậy |* ̄∇ ̄|
✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦
Một đường này đi đi dừng dừng, thẳng đến khi trời dần trở tối, bọn họ mới đi được chặng đường không tính xa.
Tuy mới đi được bấy nhiêu, nhưng lòng bàn chân Thư Sâm Nhuyễn vẫn lên men. Thấy Tiết Phàm không định đi tiếp, Thư Sâm Nhuyễn thở một hơi.
“Thú biến dị thích lui tới vào ban đêm, đường ban đêm không an toàn.” Tiết Phàm giải thích cho ba người mới, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Thư Sâm Nhuyễn: “Cái đó, tuy em là con gái, nhưng tốt nhất lều đừng cách xa bọn anh quá, không an toàn.”
Tiết Nhất Minh tiến đến trước mặt anh họ, lấy lòng cười: “Anh, anh, để buổi tối an toàn hơn, hay là em với anh ngủ chung một lều đi?”
Lều trường phát cho đều là lều đơn, Tiết Phàm không muốn ở cùng người khác.
Tiết Phàm ghét bỏ kéo em họ ra khỏi người, nói: “Không cần thiết, nếu thực sự có chút nguy hiểm, anh sẽ kịp tới cứu cậu. Còn nếu có đặc biệt nguy hiểm, hai ta ngủ cùng cũng vô dụng.”
“…… Cái gì mà đặc biệt nguy hiểm? Anh họ anh đừng làm em sợ……”
Trong tiếng kêu kêu quát quát của Tiết Nhất Minh, Tiết Phàm tìm chỗ bằng phẳng, bảo mọi người dựng lều.
Thư Sâm Nhuyễn thoáng chú ý, phía sau bọn họ không xa, mọi người cũng tụ tập bốn năm người ở bên nhau. Cô đi trước nhìn nhìn, lều của Hoắc Dịch Hoài ở một chỗ lẻ loi.
Không phải mọi người cô lập hắn, là hắn không thích ở cùng mọi người.
Lúc trước Tiết Phàm cũng có nhắc, bảo bọn họ không chỉ cẩn thận bốn phía, còn phải chú ý Hoắc Dịch Hoài. Lực quan sát của người nọ quá nhạy bén, có thể nói là thiết bị trinh sát hình người.
Lúc ban ngày, bọn họ gặp phải hai đợt thực vật biến dị tập kích. Tiết Nhất Minh kém anh họ một tuổi, cũng là tiến hóa giả lực lượng cấp năm. Thật sự gặp phải nguy hiểm, Tiết Nhất Minh mới ý thức được anh họ nhà mình rất lợi hại.
Khi đối mặt với hai thực vật biến dị cao lớn, giương nanh múa vuốt phun lửa, Tiết Nhất Minh sợ tới mức đầu gối nhũn ra, chỉ biết hoảng sợ nhìn. Thật sự khi đứng trước mặt thực vật biến dị, cậu mới hiểu được mấy thứ này khác hoàn toàn so với trong video và hình ảnh.
Mà anh họ thành thạo tránh thoát công kích tàn nhẫn của thực vật biến dị, anh ấy thuần thục tìm được nhược điểm của nó, một phát súng tập trung vào hệ rễ của nó.
Xử lý xong phiền toán nhỏ, Tiết Phàm vỗ vỗ vai hai nam sinh. Hắn thấy được biểu hiện của hai người vừa rồi, cũng nhìn ra bọn họ đang nhụt chí, an ủi: “Sáu tháng cuối năm ba các cậu cũng có thể tham gia thực chiến, học hỏi được nhiều kinh nghiệm, sang năm các cậu cũng có thể giống anh.”
Tiết Phàm nói những lời này, hai nam sinh lúc trước còn ảo não trong lòng cuối cùng cũng thoải mái lên. Thật ra bọn Tiết Nhất Minh rất rõ ràng điều đó là không thể, bởi xét cho cùng, học sinh có thể được cao trung Hoàng Thành cho trúng tuyển trước, cũng không phải là người tùy tiện cái gì cũng có thể làm.
Thư Sâm Nhuyễn tìm thấy lều trong ba lô, sau khi nén lại chiếc lều chỉ to bằng bàn tay lớn, trong như một chiếc đĩa tròn trơn nhẵn. Cô nhớ lại hướng dẫn đã coi, cô đặt đĩa tròn trên mặt đất, ấn vào hình vuông nhỏ lõm ở giữa, sau đó lui về sau vài bước.
Đĩa tròn khuếch đại bốn phía, thành một cái đáy tròn lớn. Mấy cái giá đỡ tự nâng lên, tới độ cao thích hợp, mỗi cái giá tách ra một khe hở, vải dệt bung từ giữa ra. Không đến mười giây, trước mặt Thư Sâm Nhuyễn đã xuất hiện một cái lều hoàn chỉnh.
Trình tự dựng lều đóng cọc rồi cột dây có thể nói là thao tác của đồ ngốc, Thư Sâm Nhuyễn vỗ tay, nhìn lều bỗng nhiên có loại cảm giác thành tựu.
Bất giác, ánh mắt Thư Sâm Nhuyễn dời đến cái lều phía trước.
Tiết Phàm nói về Hoắc Dịch Hoài bằng giọng kính nể, trước khi vào Rừng Độc, Chung Bách Đóa cũng từng nhắc đến Hoắc Dịch Hoài. Lúc ấy bị thực vật biến dị tập kích, Thư Sâm Nhuyễn được bọn Tiết Phàm bảo vệ ở phía sau, cô không có thấy được rốt cuộc Hoắc Dịch Hoài lợi hại thế nào.
Xung quanh lều không có người, Hoắc Dịch Hoài đã vào trong lều. Một ngày trôi qua, vậy mà Thư Sâm Nhuyễn vẫn chưa nhìn qua mặt Hoắc Dịch Hoài một lần nào, ấn tượng mà Hoắc Dịch Hoài để lại cho cô chỉ là một bóng dáng.
Nghĩ nhiều thế làm gì, Thư Sâm Nhuyễn lắc lắc đầu, chui vào lều. Cô lấy trong túi ra một bịch dịch dinh dưỡng, mở ra sau đó trực tiếp uống hết.
Tiết Phàm nói, khi màn đêm thật sự buông xuống, thú biến dị và thực vật biến dị sẽ trở nên vô cùng sinh động. Bọn họ chỉ có thể nằm trong lều nghỉ ngơi vào thời điểm chạng vạng lúc này, hai giờ sau phải ra ngoài. Lúc ấy, mới là thử thách thật sự.
Nằm xuống, Thư Sâm Nhuyễn mới nhận ra cả người đều nhức mỏi. Tiết Phàm nói cho bọn họ, hai giờ này người tiểu tổ đặc huấn sẽ thay phiên tuần tra bốn phía, bọn họ có thể an tâm nghỉ ngơi.
Thư Sâm Nhuyễn lấy một viên kẹo mẹ đem theo cho cô, đặt vào trong miệng. Từ khi vào Rừng Độc, thần kinh cô liên tục trong trạng thái căng chặt. Vị ngọt của dâu tây lan tràn trong khoang miệng, hô hấp Thư Sâm Nhuyễn dần trở nên dài lâu.
Người của tiểu đội ai cũng nằm trong lều, hưởng thụ thời khắc thoải mái hiếm có. Một ngày 24 giờ, ban ngày bọn họ phải lên đường, buổi tối phải cảnh giác vì Rừng Độc nguy hiểm hơn, chỉ lúc này mới có thể thả lỏng.
Người tiểu đội đặc huấn đã phân chia xong, bây giờ đang có hai người đang tuần tra gần lều trại.
Hôm nay thay phiên công việc là hai nam sinh, bọn họ vừa đi, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
“Hôm nay còn đỡ, không đụng trúng nhiều thứ phiền toái.”
“Đúng rồi, cũng không có chướng khí……”
Một người đang nói chuyện, bước chân dừng một chút. Hắn đứng nhìn đến đám nấm dưới tàng cây cách đó không xa.
“Kìa, đằng kia có nấm biến dị.”
Một người khác nhìn qua, nhưng không để vào mắt. Loại nấm này mấy buổi tối nay hắn đều thấy, khí nó phát ra chỉ có thể hấp dẫn động vật nhỏ. Huống hồ chỗ nấm đó cũng không nhiều, nên hắn không để bụng: “Vật nhỏ thôi, không cần phải quan tâm.”
“Vậy đi.” Người phát hiện gật đầu.
Hai người rời đi, bọn họ lại quên mất lời được nhắc nhở ban đầu.
Sâu trong Rừng Độc đáng sợ nhất, không phải là mức độ nguy hiểm của sinh vật tiến hoá. Hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian chúng sẽ phát sinh biến dị, trở nên khó lường, khiến người khó lòng phòng bị.
Nếu có người ở lại nơi đó, sẽ nhìn thấy đám nấm chậm rãi chui vào bùn đất. Nhiều thực vật trong bùn đất, như cá gặp nước, chúng từ từ di chuyển dưới lòng đất, tới gần những lều trại.
Ở trong Rừng Độc, người biết nơi này nguy hiểm thế nào cũng không dám hoàn toàn tiến trạng thái ngủ sâu.
Nhưng hôm nay có chút khác thường, chóp mũi bọn họ là hương vị tươi mát độc đáo của rừng rậm, nằm trong lều thoải mái, mỏi mệt giống như khuếch tán ra bên ngoài từ mỗi lỗ chân lông.
Ý thức bọn họ ngày càng nặng nề, cảm thấy lều bằng phẳng cứng ngắc dưới thân bỗng nhiên có chút mềm mại, ngủ càng thêm thoải mái.
Hai người trong tiểu tổ tuần tra đi tới đi lui bỗng nhiên ngã xuống, bên chân bọn họ, là một cây nấm vừa mới ló đầu ra.
Sâu trong rừng rậm, người trong phi hành khí nhìn người dưới dất, trên mặt rối rít cùng kinh ngạc.
“Sao tự nhiên lại ngất rồi?”
“Không có nguy hiểm, tiếp tục quan sát.”
Đồ tác chiến không những bảo hộ học viên an toàn, cũng có thể phản ánh tình trạng thể chất đến tổng bộ. Hiện giờ người trong phi hành khí biết, người trên mặt đất chỉ ngất đi. Một khi đã như vậy, bọn họ sẽ không có nhúng tay, lựa chọn tiếp tục quan sát.
Chất liệu lều rất tốt, không những có có thể che nắng che mưa, mà ngay cả vũ khí sắc bén cũng không làm rách được. Đội viên đều đang ngủ sâu trong lều, bùn đất phía dưới lều, có thứ chui ra khỏi mặt đất, ra sức muốn phá tan lều.
Vải lều quá cứng, thứ kia không cậy sức phá được. Nó dừng động tác, dần hóa thành một bãi dịch. Chất lỏng hấp thụ đáy lều vải, nếu dùng kính hiển vi quan sát, sẽ phát hiện chất lỏng này biến hoá thành các phần tử nhỏ hơn. Chúng nó từ từ thẩm thấu lớp vải, ùa vào trong lều.
Thư Sâm Nhuyễn chỉ cảm thấy ngủ càng ngày càng thích ý, dưới thân mềm mại, cảm giác này và cảm giác giường giữa phòng ngủ của cô không quá giống nhau. Mềm dẻo, lạnh, hơi giống với pudding.
Pudding? Ý thức Thư Sâm Nhuyễn mơ hồ, cô nhớ tới đêm trước khi đi Rừng Độc, mơ thấy mình rơi vào khối pudding to.
Từ từ! Không phải bây giờ cô đang đặc huấn ở Rừng Độc sao? Ý thức Thư Sâm Nhuyễn rốt cuộc rõ ràng hơn. Cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, Nhưng mà dù cô muốn tỉnh lại thế nào, cũng không mở mắt được.
Một loại nôn nóng không rõ tràn đến, Thư Sâm Nhuyễn bức thiết muốn tỉnh lại, nhưng cô tựa như bị mạng nhện vây khốn, trong màu đen tối tăm không thể thoát thân.
“Khặc khặc khặc khặc……”
Thư Sâm Nhuyễn nghe được âm thanh mỏng manh, tiếng cười quỷ dị quanh quẩn bên tai cô, ồn ào khiến cô đau đầu.
“Khặc khặc, ngươi chán ghét ta…… Ta muốn ăn ngươi luôn……”
Âm thanh quỷ dị không ngừng tuần hoàn, đầu Thư Sâm Nhuyễn càng ngày càng đau, đồng thời ý thức cũng càng ngày càng rõ ràng.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc.
Tay ấn trên mặt đất, Thư Sâm Nhuyễn cảm thấy xúc cảm lòng bàn tay mềm mại. Cô theo đó nhìn qua, bị thứ trên mặt đất làm trừng lớn đôi mắt.
Đây không phải cảnh tượng cô quen, thứ màu trắng xám chen đầy liều, phủ kín cả đáy lều.
Thứ màu trắng xám chậm rãi mấp máy, Thư Sâm Nhuyễn mới phát hiện, đây là dày dặc những cây nấm nhỏ vá thành. Đưa mắt nhìn lại, như là vô số thịt trùng tròn tròn.
Dưới thân mình đều là cái thứ này……
Lực đánh vào thị giác quá cao, dạ dày Thư Sâm Nhuyễn hỗn loạn, ghê tởm đứng dậy.
Mắt thường có thể thấy được, nấm trong lều đang mấp máy nhanh hơn, Thư Sâm Nhuyễn lại nghe được âm thanh quỷ dị kia.
“Ăn luôn ngươi, ăn luôn ngươi, ăn luôn ngươi……”
Đây là yêu ma quỷ quái gì!
Thư Sâm Nhuyễn kinh hoảng thất thố tìm được khóa kéo lều, cô gấp gáp chạy ra ngoài.
Bước chân truyền đến cảm giác lôi kéo, Thư Sâm Nhuyễn sợ hãi quay đầu lại, phát hiện nấm mấp máy đang bò lên trên mắt cá chân mình.
“Cứu mạng, có ai không!” Thư Sâm Nhuyễn sợ hãi kêu ra tiếng, đám nấm tiếp tục bò lên chân cô.
Giọng Thư Sâm Nhuyễn không nhỏ, nhưng những cái lều gần đó vẫn yên lặng, không có chút động tĩnh.
Chợt cô liếc đến ba lô trong lều, Thư Sâm Nhuyễn áp xuống sợ hãi, lấy ba lô mở ra, lấy ra một con dao ngắn bên trong.
Rút dao ra, Thư Sâm Nhuyễn ra sức chém nấm trên đất.
Nhưng cô tận mắt chứng kiến, nấm bị lưỡi dao xẹt qua nổ tung, phun ra chất lỏng màu trắng. Chất lỏng kia rơi xuống lều, cuộn trào kịch liệt, hoá ra chỗ đó mọc thêm một đám nấm nhỏ!
Dao vô dụng!
Nước mắt Thư Sâm Nhuyễn rơi xuống, rõ ràng cô biết sẽ gặp những chuyện này.
“Đừng sợ đừng sợ, có đồ tác chiến, mình không chết được……” Thư Sâm Nhuyễn lải nhải an ủi bản thân, nhưng khi nhìn thấy phiến nấm lại bò lên chân mình, cô sợ hãi run rẩy tay.
“Có ai không! Đừng ngủ! Đã xảy ra chuyện rồi!”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, những cái lều đó vẫn lặng yên không tiếng động, ngoài cô ra không ai có động tĩnh.
Tự nhiên qua chương này tên Tiết Kỳ đổi thành Tiết Nhất Minh mọi người ạ ಠ_ಠ? Định giữ nguyên Tiết Kỳ mà thôi đổi theo luôn vậy |* ̄∇ ̄|
✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦
Một đường này đi đi dừng dừng, thẳng đến khi trời dần trở tối, bọn họ mới đi được chặng đường không tính xa.
Tuy mới đi được bấy nhiêu, nhưng lòng bàn chân Thư Sâm Nhuyễn vẫn lên men. Thấy Tiết Phàm không định đi tiếp, Thư Sâm Nhuyễn thở một hơi.
“Thú biến dị thích lui tới vào ban đêm, đường ban đêm không an toàn.” Tiết Phàm giải thích cho ba người mới, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Thư Sâm Nhuyễn: “Cái đó, tuy em là con gái, nhưng tốt nhất lều đừng cách xa bọn anh quá, không an toàn.”
Tiết Nhất Minh tiến đến trước mặt anh họ, lấy lòng cười: “Anh, anh, để buổi tối an toàn hơn, hay là em với anh ngủ chung một lều đi?”
Lều trường phát cho đều là lều đơn, Tiết Phàm không muốn ở cùng người khác.
Tiết Phàm ghét bỏ kéo em họ ra khỏi người, nói: “Không cần thiết, nếu thực sự có chút nguy hiểm, anh sẽ kịp tới cứu cậu. Còn nếu có đặc biệt nguy hiểm, hai ta ngủ cùng cũng vô dụng.”
“…… Cái gì mà đặc biệt nguy hiểm? Anh họ anh đừng làm em sợ……”
Trong tiếng kêu kêu quát quát của Tiết Nhất Minh, Tiết Phàm tìm chỗ bằng phẳng, bảo mọi người dựng lều.
Thư Sâm Nhuyễn thoáng chú ý, phía sau bọn họ không xa, mọi người cũng tụ tập bốn năm người ở bên nhau. Cô đi trước nhìn nhìn, lều của Hoắc Dịch Hoài ở một chỗ lẻ loi.
Không phải mọi người cô lập hắn, là hắn không thích ở cùng mọi người.
Lúc trước Tiết Phàm cũng có nhắc, bảo bọn họ không chỉ cẩn thận bốn phía, còn phải chú ý Hoắc Dịch Hoài. Lực quan sát của người nọ quá nhạy bén, có thể nói là thiết bị trinh sát hình người.
Lúc ban ngày, bọn họ gặp phải hai đợt thực vật biến dị tập kích. Tiết Nhất Minh kém anh họ một tuổi, cũng là tiến hóa giả lực lượng cấp năm. Thật sự gặp phải nguy hiểm, Tiết Nhất Minh mới ý thức được anh họ nhà mình rất lợi hại.
Khi đối mặt với hai thực vật biến dị cao lớn, giương nanh múa vuốt phun lửa, Tiết Nhất Minh sợ tới mức đầu gối nhũn ra, chỉ biết hoảng sợ nhìn. Thật sự khi đứng trước mặt thực vật biến dị, cậu mới hiểu được mấy thứ này khác hoàn toàn so với trong video và hình ảnh.
Mà anh họ thành thạo tránh thoát công kích tàn nhẫn của thực vật biến dị, anh ấy thuần thục tìm được nhược điểm của nó, một phát súng tập trung vào hệ rễ của nó.
Xử lý xong phiền toán nhỏ, Tiết Phàm vỗ vỗ vai hai nam sinh. Hắn thấy được biểu hiện của hai người vừa rồi, cũng nhìn ra bọn họ đang nhụt chí, an ủi: “Sáu tháng cuối năm ba các cậu cũng có thể tham gia thực chiến, học hỏi được nhiều kinh nghiệm, sang năm các cậu cũng có thể giống anh.”
Tiết Phàm nói những lời này, hai nam sinh lúc trước còn ảo não trong lòng cuối cùng cũng thoải mái lên. Thật ra bọn Tiết Nhất Minh rất rõ ràng điều đó là không thể, bởi xét cho cùng, học sinh có thể được cao trung Hoàng Thành cho trúng tuyển trước, cũng không phải là người tùy tiện cái gì cũng có thể làm.
Thư Sâm Nhuyễn tìm thấy lều trong ba lô, sau khi nén lại chiếc lều chỉ to bằng bàn tay lớn, trong như một chiếc đĩa tròn trơn nhẵn. Cô nhớ lại hướng dẫn đã coi, cô đặt đĩa tròn trên mặt đất, ấn vào hình vuông nhỏ lõm ở giữa, sau đó lui về sau vài bước.
Đĩa tròn khuếch đại bốn phía, thành một cái đáy tròn lớn. Mấy cái giá đỡ tự nâng lên, tới độ cao thích hợp, mỗi cái giá tách ra một khe hở, vải dệt bung từ giữa ra. Không đến mười giây, trước mặt Thư Sâm Nhuyễn đã xuất hiện một cái lều hoàn chỉnh.
Trình tự dựng lều đóng cọc rồi cột dây có thể nói là thao tác của đồ ngốc, Thư Sâm Nhuyễn vỗ tay, nhìn lều bỗng nhiên có loại cảm giác thành tựu.
Bất giác, ánh mắt Thư Sâm Nhuyễn dời đến cái lều phía trước.
Tiết Phàm nói về Hoắc Dịch Hoài bằng giọng kính nể, trước khi vào Rừng Độc, Chung Bách Đóa cũng từng nhắc đến Hoắc Dịch Hoài. Lúc ấy bị thực vật biến dị tập kích, Thư Sâm Nhuyễn được bọn Tiết Phàm bảo vệ ở phía sau, cô không có thấy được rốt cuộc Hoắc Dịch Hoài lợi hại thế nào.
Xung quanh lều không có người, Hoắc Dịch Hoài đã vào trong lều. Một ngày trôi qua, vậy mà Thư Sâm Nhuyễn vẫn chưa nhìn qua mặt Hoắc Dịch Hoài một lần nào, ấn tượng mà Hoắc Dịch Hoài để lại cho cô chỉ là một bóng dáng.
Nghĩ nhiều thế làm gì, Thư Sâm Nhuyễn lắc lắc đầu, chui vào lều. Cô lấy trong túi ra một bịch dịch dinh dưỡng, mở ra sau đó trực tiếp uống hết.
Tiết Phàm nói, khi màn đêm thật sự buông xuống, thú biến dị và thực vật biến dị sẽ trở nên vô cùng sinh động. Bọn họ chỉ có thể nằm trong lều nghỉ ngơi vào thời điểm chạng vạng lúc này, hai giờ sau phải ra ngoài. Lúc ấy, mới là thử thách thật sự.
Nằm xuống, Thư Sâm Nhuyễn mới nhận ra cả người đều nhức mỏi. Tiết Phàm nói cho bọn họ, hai giờ này người tiểu tổ đặc huấn sẽ thay phiên tuần tra bốn phía, bọn họ có thể an tâm nghỉ ngơi.
Thư Sâm Nhuyễn lấy một viên kẹo mẹ đem theo cho cô, đặt vào trong miệng. Từ khi vào Rừng Độc, thần kinh cô liên tục trong trạng thái căng chặt. Vị ngọt của dâu tây lan tràn trong khoang miệng, hô hấp Thư Sâm Nhuyễn dần trở nên dài lâu.
Người của tiểu đội ai cũng nằm trong lều, hưởng thụ thời khắc thoải mái hiếm có. Một ngày 24 giờ, ban ngày bọn họ phải lên đường, buổi tối phải cảnh giác vì Rừng Độc nguy hiểm hơn, chỉ lúc này mới có thể thả lỏng.
Người tiểu đội đặc huấn đã phân chia xong, bây giờ đang có hai người đang tuần tra gần lều trại.
Hôm nay thay phiên công việc là hai nam sinh, bọn họ vừa đi, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
“Hôm nay còn đỡ, không đụng trúng nhiều thứ phiền toái.”
“Đúng rồi, cũng không có chướng khí……”
Một người đang nói chuyện, bước chân dừng một chút. Hắn đứng nhìn đến đám nấm dưới tàng cây cách đó không xa.
“Kìa, đằng kia có nấm biến dị.”
Một người khác nhìn qua, nhưng không để vào mắt. Loại nấm này mấy buổi tối nay hắn đều thấy, khí nó phát ra chỉ có thể hấp dẫn động vật nhỏ. Huống hồ chỗ nấm đó cũng không nhiều, nên hắn không để bụng: “Vật nhỏ thôi, không cần phải quan tâm.”
“Vậy đi.” Người phát hiện gật đầu.
Hai người rời đi, bọn họ lại quên mất lời được nhắc nhở ban đầu.
Sâu trong Rừng Độc đáng sợ nhất, không phải là mức độ nguy hiểm của sinh vật tiến hoá. Hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian chúng sẽ phát sinh biến dị, trở nên khó lường, khiến người khó lòng phòng bị.
Nếu có người ở lại nơi đó, sẽ nhìn thấy đám nấm chậm rãi chui vào bùn đất. Nhiều thực vật trong bùn đất, như cá gặp nước, chúng từ từ di chuyển dưới lòng đất, tới gần những lều trại.
Ở trong Rừng Độc, người biết nơi này nguy hiểm thế nào cũng không dám hoàn toàn tiến trạng thái ngủ sâu.
Nhưng hôm nay có chút khác thường, chóp mũi bọn họ là hương vị tươi mát độc đáo của rừng rậm, nằm trong lều thoải mái, mỏi mệt giống như khuếch tán ra bên ngoài từ mỗi lỗ chân lông.
Ý thức bọn họ ngày càng nặng nề, cảm thấy lều bằng phẳng cứng ngắc dưới thân bỗng nhiên có chút mềm mại, ngủ càng thêm thoải mái.
Hai người trong tiểu tổ tuần tra đi tới đi lui bỗng nhiên ngã xuống, bên chân bọn họ, là một cây nấm vừa mới ló đầu ra.
Sâu trong rừng rậm, người trong phi hành khí nhìn người dưới dất, trên mặt rối rít cùng kinh ngạc.
“Sao tự nhiên lại ngất rồi?”
“Không có nguy hiểm, tiếp tục quan sát.”
Đồ tác chiến không những bảo hộ học viên an toàn, cũng có thể phản ánh tình trạng thể chất đến tổng bộ. Hiện giờ người trong phi hành khí biết, người trên mặt đất chỉ ngất đi. Một khi đã như vậy, bọn họ sẽ không có nhúng tay, lựa chọn tiếp tục quan sát.
Chất liệu lều rất tốt, không những có có thể che nắng che mưa, mà ngay cả vũ khí sắc bén cũng không làm rách được. Đội viên đều đang ngủ sâu trong lều, bùn đất phía dưới lều, có thứ chui ra khỏi mặt đất, ra sức muốn phá tan lều.
Vải lều quá cứng, thứ kia không cậy sức phá được. Nó dừng động tác, dần hóa thành một bãi dịch. Chất lỏng hấp thụ đáy lều vải, nếu dùng kính hiển vi quan sát, sẽ phát hiện chất lỏng này biến hoá thành các phần tử nhỏ hơn. Chúng nó từ từ thẩm thấu lớp vải, ùa vào trong lều.
Thư Sâm Nhuyễn chỉ cảm thấy ngủ càng ngày càng thích ý, dưới thân mềm mại, cảm giác này và cảm giác giường giữa phòng ngủ của cô không quá giống nhau. Mềm dẻo, lạnh, hơi giống với pudding.
Pudding? Ý thức Thư Sâm Nhuyễn mơ hồ, cô nhớ tới đêm trước khi đi Rừng Độc, mơ thấy mình rơi vào khối pudding to.
Từ từ! Không phải bây giờ cô đang đặc huấn ở Rừng Độc sao? Ý thức Thư Sâm Nhuyễn rốt cuộc rõ ràng hơn. Cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, Nhưng mà dù cô muốn tỉnh lại thế nào, cũng không mở mắt được.
Một loại nôn nóng không rõ tràn đến, Thư Sâm Nhuyễn bức thiết muốn tỉnh lại, nhưng cô tựa như bị mạng nhện vây khốn, trong màu đen tối tăm không thể thoát thân.
“Khặc khặc khặc khặc……”
Thư Sâm Nhuyễn nghe được âm thanh mỏng manh, tiếng cười quỷ dị quanh quẩn bên tai cô, ồn ào khiến cô đau đầu.
“Khặc khặc, ngươi chán ghét ta…… Ta muốn ăn ngươi luôn……”
Âm thanh quỷ dị không ngừng tuần hoàn, đầu Thư Sâm Nhuyễn càng ngày càng đau, đồng thời ý thức cũng càng ngày càng rõ ràng.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc.
Tay ấn trên mặt đất, Thư Sâm Nhuyễn cảm thấy xúc cảm lòng bàn tay mềm mại. Cô theo đó nhìn qua, bị thứ trên mặt đất làm trừng lớn đôi mắt.
Đây không phải cảnh tượng cô quen, thứ màu trắng xám chen đầy liều, phủ kín cả đáy lều.
Thứ màu trắng xám chậm rãi mấp máy, Thư Sâm Nhuyễn mới phát hiện, đây là dày dặc những cây nấm nhỏ vá thành. Đưa mắt nhìn lại, như là vô số thịt trùng tròn tròn.
Dưới thân mình đều là cái thứ này……
Lực đánh vào thị giác quá cao, dạ dày Thư Sâm Nhuyễn hỗn loạn, ghê tởm đứng dậy.
Mắt thường có thể thấy được, nấm trong lều đang mấp máy nhanh hơn, Thư Sâm Nhuyễn lại nghe được âm thanh quỷ dị kia.
“Ăn luôn ngươi, ăn luôn ngươi, ăn luôn ngươi……”
Đây là yêu ma quỷ quái gì!
Thư Sâm Nhuyễn kinh hoảng thất thố tìm được khóa kéo lều, cô gấp gáp chạy ra ngoài.
Bước chân truyền đến cảm giác lôi kéo, Thư Sâm Nhuyễn sợ hãi quay đầu lại, phát hiện nấm mấp máy đang bò lên trên mắt cá chân mình.
“Cứu mạng, có ai không!” Thư Sâm Nhuyễn sợ hãi kêu ra tiếng, đám nấm tiếp tục bò lên chân cô.
Giọng Thư Sâm Nhuyễn không nhỏ, nhưng những cái lều gần đó vẫn yên lặng, không có chút động tĩnh.
Chợt cô liếc đến ba lô trong lều, Thư Sâm Nhuyễn áp xuống sợ hãi, lấy ba lô mở ra, lấy ra một con dao ngắn bên trong.
Rút dao ra, Thư Sâm Nhuyễn ra sức chém nấm trên đất.
Nhưng cô tận mắt chứng kiến, nấm bị lưỡi dao xẹt qua nổ tung, phun ra chất lỏng màu trắng. Chất lỏng kia rơi xuống lều, cuộn trào kịch liệt, hoá ra chỗ đó mọc thêm một đám nấm nhỏ!
Dao vô dụng!
Nước mắt Thư Sâm Nhuyễn rơi xuống, rõ ràng cô biết sẽ gặp những chuyện này.
“Đừng sợ đừng sợ, có đồ tác chiến, mình không chết được……” Thư Sâm Nhuyễn lải nhải an ủi bản thân, nhưng khi nhìn thấy phiến nấm lại bò lên chân mình, cô sợ hãi run rẩy tay.
“Có ai không! Đừng ngủ! Đã xảy ra chuyện rồi!”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, những cái lều đó vẫn lặng yên không tiếng động, ngoài cô ra không ai có động tĩnh.
Tác giả :
Bất Khởi Sàng Tựu Khai Tâm