Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Kiểm tra linh căn cùng kiểm tra căn cốt khác nhau, đối lập với căn cốt đã định hình, linh căn vốn có nhiều loại khả năng hơn, nếu không có tình huống đặc thù, để kết quả chuẩn xác thì tông môn thu đồ đều sẽ chọn dùng trắc linh thạch để tiến hành đo lường.
Lúc này bên điện đã đặt một khối đá hình thoi cao chừng bằng một người, thoạt nhìn hết sức tầm thường, nhưng lúc này hầu như tất cả thiếu niên trong sân đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào nó, tựa như đưa mắt nhìn lên thì trên đầu có thể nở hoa vậy.
Hiện tại Vân Dục đang đứng cạnh trắc linh thạch, hành lễ một cái với chưởng môn cùng các vị trưởng lão, rồi chuyển hướng sang phía các đệ tử, “Bên dưới ta gọi đến tên đệ tử nào, mời theo thứ tự đi lên kiểm tra.”
“Trần Thiên Lợi.”
Một thiếu niên gầy gò ước chừng mười bốn mười lăm tuổi từ trong đám đông đi ra, khả năng do quá căng thẳng, hai chân tự vấp vào nhau, quả nhiên ‘Ối’ một tiếng, lộn nhào một mạch xuống chân Vân Dục, té ngã như chó gặm bùn.
“Phụt…”
Mấy tiếng cười vang lên trong đám đông, làm bầu không khí căng thẳng không dứt trong điện thuyên giảm một chút.
Nghe thấy mọi người cười, thiếu niên kia tự hồ chính mình cũng thấy buồn cười, đỏ mặt đứng lên gãi ót, tự mỉm cười ha ha hai tiếng, nhìn về phía Vân Dục.
Sắc mặt Vân Dục vẫn như cũ, “Xin đem hai bàn tay đặt lên giữa trắc linh thạch.”
Nghe vậy, thiếu niên đưa mắt nhìn khối đá nguyệt sắc trước mặt, sau đó đem bàn tay vừa nhào xuống dưới đất cọ xát vào góc áo, mới chậm rãi vươn cánh tay ra, tay y có hơi run rẩy, sau khi đặt lên tảng đá mới thở phào một cái.
Khi bàn tay thiếu niên đặt lên, chỉ thấy một luồng ánh sáng hai màu một vàng một nâu theo dưới hai tay thiếu niên dần dần khuếch tán ra, trong lúc mọi người đang kinh thán, liền trải rộng bề ngoài cả khối trắc linh thạch.
“Kim thổ song linh căn, tư chất trung thượng, nội môn.” Vân Dục thông báo, đệ tử bên cạnh y cầm một miếng ngọc giản, dường như đang ghi chép lại.
Nghe thấy kết quả, mọi người không khỏi quay đầu nhìn y bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Thiếu niên vô cùng vui mừng mà đứng ở hàng thuộc về đệ tử nội môn, vẻ mặt hưng phấn.
Lúc này lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người kiểm tra tiếp theo, Thẩm Trì thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về phía mấy vị trưởng lão trên đài, đúng lúc đụng phải một ánh mắt lãnh túc, Thẩm Trì giật mình cúi đầu hỏi hệ thống, [Y là ai vậy?]
[Thưa chủ nhân, vị kia là Minh Lệ trưởng lão, trong cốt truyện là sư tôn của nhân vật nam chính. Lúc này trong truyện Minh Lệ trưởng lão đang gặp nam chính chỉ bảo tu hành, người vẫn chưa xuất hiện trong đại điển thu đồ lần này.]
[Ừm.]
Nói cách khác, sau khi Thẩm Vô Hoặc trực tiếp cự tuyệt lời chiêu mộ của Vân Dục, vẫn chưa đuổi kịp mà đến đại điển thu đồ Thừa Kiếm tông, xem ra trước đây đưa cho Thẩm Vô Hoặc miếng ngọc trụy kia, có vẻ vẫn có mấy phần hiệu quả.
Thẩm Trì nhìn về phía ghế ngồi của trưởng lão, một đám trưởng lão cũng đang nhìn hắn, lén lút trao đổi bằng thần niệm.
“Đứa bé này dáng vẻ không tệ.”
“Nếu linh căn không có trở ngại, ta sẽ thu hắn.”
…
Thấy rõ Thẩm Trì bị nhìn đến liền ‘sợ hãi’ cúi đầu, tất cả trưởng lão xôn xao quay đầu nhìn Minh Lệ trưởng lão trách cứ.
Minh Lệ: “…”
Cũng không biết giữa các trưởng lão xảy ra chuyện gì, Vân Dục lần lượt đọc tên đệ tử. Trong số các đệ tử kiểm tra vừa rồi, đa số là nhị tam linh căn, còn có một vài tứ linh căn, đơn linh căn chỉ có đúng một người, lại bởi vì cửa ải ngộ tính mà chưa được chọn làm thân truyền.
Rất nhanh số lượng đệ tử chưa qua kiểm tra ngày càng ít, chỉ còn sót lại lác đác vài người, giọng nói Vân Dục vẫn như trước không nhanh không chậm, “Chử Tư Lâm.”
Chử Tư Lâm liếc nhìn Thẩm Trì, thấy hắn đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, hít một hơi thật sâu đi tới trắc linh thạch.
Chỉ thấy bàn tay y vừa tiếp xúc với trắc linh thạch, nó liền tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh gần như chói mắt, hẳn là đã chiếu sáng trưng một góc đại điện, thật lâu sau mới dịu xuống.
“Mộc hệ đơn linh căn, tư chất thượng đẳng.” Vân Dục chỉ đọc lên hai câu này, vẫn chưa thông báo là nội môn hay ngoại môn, mà là nhìn về phía chư vị đại tu.
Một nữ tử thanh y dịu dàng bước lên trước, nói với Chử Tư Lâm: “Ta tên Vô Nguyệt, trú tại Nhạc Thanh phong, chủ tu pháp đạo, ngươi có nguyện bái ta làm thầy, theo ta tu hành?”
Nghe thấy nữ tử nói, mọi người đều cả kinh.
Ở Thừa Kiếm tông chỉ có đại năng Hóa thần trở lên mới có thể tự mình sở hữu độc lập động phủ vệ phong, đồng thời mỗi người chọn lựa đệ tử thân truyền, mà địa vị của đệ tử thân truyền cũng cao hơn một tầng so với đệ tử nội môn, ngoại trừ tài nguyên tu luyện tông môn cung cấp, còn có các loại tài nguyên sư phụ thân truyền dành riêng cho, cộng thêm có sư phụ thân truyền đặc biệt chỉ dạy, đệ tử nội môn càng không bì kịp chứ đừng nói đến đệ tử ngoại môn.
Nghĩ thế, ánh mắt mọi người nhìn Chử Tư Lâm nhất thời tràn đầy ao ước.
Hiển nhiên không ngờ rằng chuyện tốt như thế lại rơi trên người mình, Chử Tư Lâm có hơi choáng váng, đúng là vô thức nhìn về phía Thẩm Trì.
Chú ý tới ánh mắt xin giúp đỡ của Chử Tư Lâm đặt trên người mình, trong lòng Thẩm Trì có chút khó hiểu, chẳng qua vẫn gật đầu với y, trong cốt truyện Chử Tư Lâm chính là được tiên giả này thu, hôm nay bái nhập làm học trò của nàng cũng không có gì không ổn.
Sau khi trông thấy Thẩm Trì gật đầu, Chử Tư Lâm giống như rốt cục đã tìm được chủ ý, thốt ra một câu ‘nguyện ý’.
Mấy đệ tử kế tiếp đều có thành tích nổi trội, tư chất thượng đẳng, có ba người được chọn làm thân truyền, một người vào nội môn, chỉ còn lại Thẩm Trì là chưa bị gọi tên.
“Thẩm Trì.” Rốt cục Vân Dục đọc lên tên người cuối cùng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Trì cất bước đi tới trước trắc linh thạch.
Cái chữ này chính là do hắn viết? Minh Lệ nhìn lên kí tên ở góc nho nhỏ trên tờ bài thi, lại đem ánh mắt rơi vào chữ “Đạo” thật to kia, một lát mới nhìn về phía cậu bé đứng trước trắc linh thạch tuổi còn nhỏ mà xinh đẹp đến khó tin, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc nhìn thấy Thẩm Trì vươn tay, Vân Dục không khỏi có hơi lo lắng, xém chút nữa mở miệng ngăn cản động tác của Thẩm Trì, nhưng cũng may y kiềm chế đúng lúc, mặc dù như thế, khuôn mặt vốn lộ ra nụ cười của y cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, không khó để nhìn ra sự lo lắng trong mắt Vân Dục.
Theo bàn tay Thẩm Trì đặt lên, vầng hào quang màu bạc lớn tỏa ra dưới tay Thẩm Trì, trong ngân quang, ánh sáng lửa đỏ nối theo sau, khiến mọi người trên chủ vị còn chưa kịp mở miệng thán phục đã nghẹn lại trong cổ, ánh đỏ cùng bạc bỏng mắt dường như muốn xuyên thấu cả tòa đại điện, duy trì ước chừng sấp sỉ nửa chén trà nhỏ rồi từ từ biến mất.
Tĩnh lặng.
Vốn trong đại điện còn có tiếng nói chuyện rất nhỏ với nhau đột nhiên trở nên lặng yên không một tiếng động, các tân đệ tử không rõ nội tình kinh sợ ánh sáng lóa mắt chiếu rọi vừa nãy, các tu giả hiểu rõ nội tình trong mắt đầy than tiếc.
Băng hệ dị linh căn cùng hỏa linh căn lẫn vào nhau nhiều năm khó gặp, không thể không nói là chuyện đáng tiếc. Điều này cũng trực tiếp quyết định con đường tu tiên vô vọng của Thẩm Trì.
“… Băng hỏa song linh căn.”
Lúc nói ra mấy chữ này, cổ họng Vân Dục có chút khô khốc, tuy đã sớm biết kết quả như thế nhưng y vẫn không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt Thẩm Trì.
Lần đầu tiên gặp nhau ở trong miếu đổ nát, Thẩm Trì đã từng biểu hiện ý đồ muốn tu tiên, bây giờ lại thêm nghìn dặm xa xôi đi tới Thừa Kiếm tông, còn trải qua mấy vòng kiểm tra trước, đồng thời đạt được thành tích phi phàm, tuy nhiên lại bị kiểm tra linh căn sau cùng phủ định hoàn toàn, thực sự có chút quá mức bất công.
Nghĩ thế, Vân Dục chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Chẳng qua trong truyền thuyết đã từng có người từng thay đổi linh căn, Vân Dục nghĩ đến lúc trước từng đọc qua ghi chép trong một bộ sách cổ bị thiếu, trong lòng không khỏi dâng lên một chút hy vọng.
Thẩm Trì nhắm nghiền hai mắt từ lúc hào quang vừa mới bắt đầu sáng lên, thẳng đến khi nó dần dần nhạt đi mới mở mắt, kiểm tra này kiếp trước hắn đã từng làm qua không biết bao nhiêu lần, đây cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, sau khi hào quang tan hết, thu tay về, lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Vân Dục, hỏi: “Sư huynh còn chưa nói ta là ngoại môn hay nội môn đâu.”
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Thẩm Trì, bao gồm cả nhóm đại tu và chưởng môn trong đó đều không đành lòng một hồi, đặc biệt là các trưởng lão mới nhìn thấy bài thi của Thẩm Trì, vẻ mặt càng thương tiếc.
Nhưng băng hỏa song linh căn, bất luận tu hành phương pháp nào đều là thể chất đã định trước bạo thể mà chết, bọn họ thực sự bất lực.
Mặc dù có chủ ý, nhưng dựa theo quy định, đệ tử tư chất hơi kém đều thu vào ngoại môn, nhìn ánh mắt Thẩm Trì, Vân Dục đành nhẫn tâm, mở miệng nói: “Ngoại…”
“Ngươi có nguyện bái ta làm thầy?”
Hai chữ ngoại môn Vân Dục còn chưa nói ra hết, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên từ chỗ ngồi của các trưởng lão, đây cũng là Minh Lệ trưởng lão vừa rồi vẫn chưa từng mở miệng.
Các vị đại tu ở đây, ngoại trừ vài trưởng lão theo phép tắc tới để dự lễ, đều có đại năng Hóa thần có ý thu đệ tử thân truyền, trong đó không thiếu người đang nhìn trúng Thẩm Trì căn cốt cùng ngộ tính cực tốt, nhưng đều vì mấy chữ băng hỏa linh căn mà lùi bước, bây giờ lời Minh Lệ vừa nói ra khiến chúng đại tu đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía y.
Tuy trước đó đã suy đoán lần này Minh Lệ có thể sẽ quyết định thu đồ đệ, nhưng điều này đã vượt ra ngoài tất cả dự liệu của mọi người, một lần nữa xôn xao quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì, muốn xem xem đứa trẻ này có điểm đặc biệt nào khác.
“Lẽ nào Minh Lệ trưởng lão yêu thích đệ tử có dung mạo tuyệt hảo?”
“Ừm, dáng vẻ đứa bé này quả thực khiến người ta yêu thích.”
“Minh Lệ trưởng lão không phải chỉ nhìn vẻ ngoài con người đâu, trước đây không phải y cự tuyệt Vân Nhiêu thỉnh cầu bái sư sao? Hơn nữa y cũng biểu hiện ra rất tán thưởng chữ viết của đứa bé kia, có lẽ là nhìn trúng ngộ tính của hắn mới đúng.”
“Nhưng băng hỏa linh căn rõ ràng là thể chất vô phương tu tiên, coi như thu làm đệ tử cũng không dám dạy hắn luyện tập tiên pháp như thế nào, chẳng lẽ Minh Lệ trưởng lão có sở thích đặc biệt gì sao?”
Trong lúc nhóm đại tu đang dùng thần thức giao lưu khí thế ngất trời, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, kinh sợ quay lại phát hiện đúng là Minh Lệ, vội vã im miệng, ngồi nghiêm chỉnh ra dáng tiên sư.
Các tân đệ tử cũng không hề hiểu rõ về phương diện linh căn lúc này nhìn về phía Thẩm Trì trong mắt tràn đầy ước ao, nhưng nghĩ tới ánh hào quang vừa nãy sáng như vậy, ánh mắt cũng không có bao nhiêu tâm tình đố kị, đương nhiên, dáng vẻ Thẩm Trì cũng thực sự khiến người ta không sinh ra nổi cảm giác thù địch.
Hiển nhiên không ngờ Minh Lệ lại nói ra lời ấy, Thẩm Trì phút chốc ngẩng đầu nhìn đối phương, lại phát hiện tuy mặt y vô cảm nhưng trong mắt mang theo chân thành, điều này cùng ánh mắt lãnh túc lúc trước hắn đối diện hoàn toàn bất đồng.
Người này biết rõ hắn là phế linh căn, vì sao vẫn muốn thu hắn làm đồ đệ?
Ngay sau đó Thẩm Trì thấy được một góc giấy trắng trên bàn trước mặt Minh Lệ, trong lòng có chút sáng tỏ.
Nghe đồn Minh Lệ tiên quân Thừa Kiếm tông rất yêu thích người có ngộ tính cực cao, cả đời dù không thu học trò cũng không muốn thu một tên ngu xuẩn làm đệ tử, cho đến bây giờ đã là đại thừa kiếm đạo, cách tiên đạo chỉ còn một bước ngắn, cũng chưa thu được đồ đệ, mà trong cốt truyện, Thẩm Vô Hoặc chính là đệ tử duy nhất của y.
Suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, Thẩm Trì tỏ vẻ do dự, “Vừa rồi Vân Dục sư huynh nói ta vào ngoại môn.”
Nghe thấy Thẩm Trì mở miệng, Vân Dục có hơi gấp gáp, rất sợ Minh Lệ trưởng lão không đề cập tới việc thu đồ đệ nữa, dù sao bất luận nói về phương diện nào, Thẩm Trì theo Minh Lệ so với đi ngoại môn đều tốt hơn.
Mà Minh Lệ tựa hồ đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Trì, “Nếu ngươi đồng ý, sau này chính là đệ tử của ta.”
Thân hình Minh Lệ cao lớn, đúng là so với Thẩm Vô Hoặc trước kia Thẩm Trì thấy còn cao hơn một chút, bây giờ chiều cao Thẩm Trì vừa đến phần eo của y, Thẩm Trì nhìn thẳng lên chỉ có thể nhìn thấy đai lưng thuần trắng sạch sẽ đơn giản của đối phương.
Sau khi Minh Lệ nói ra lời này, trong điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Thẩm Trì, lặng lẽ chờ câu trả lời của hắn.
“Ta muốn đi ngoại môn.” Một lát sau, Thẩm Trì nói ra đáp án khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ khó hiểu.
Minh Lệ tựa hồ cũng không nghĩ tới Thẩm Trì lại cự tuyệt y, nhưng thần sắc cũng không buồn, chỉ hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Trì kiên định nói: “Lúc trước trưởng lão trong nhà đã nói linh căn của ta không tốt, Vân Dục sư huynh cũng từng nói như vậy, nếu ta bái ngươi làm thầy chính là liên lụy ngươi, cho nên ta muốn tự mình tu luyện đến Trúc cơ, chứng minh bản thân có thực lực vào nội môn.”
Thẩm Trì vừa nói ra lời này, mọi người vốn còn đối với hắn “không biết suy xét” mà sinh ra chút tức giận thoáng chốc biến thành khích lệ cùng thương tiếc, đặc biệt sau khi thấy hắn nói xong còn hơi cúi đầu, tựa hồ có chút suy sụp, càng không nhịn được nghĩ muốn tiến lên an ủi một phen.
[Chúc mừng chủ nhận thu được ‘Quần chúng sủng ái’, độ phản kích tăng 1%.]
Thẩm Trì rõ ràng nghe thấy được vẻ hưng phấn trong âm thanh hệ thống, [Đó là cái gì?]
[Đồng thời thu được tâm tình thương tiếc của trăm người trở lên, liền đạt được thành tựu ‘Quần chúng sủng ái’.] Hệ thống giải thích.
[…]
[Để độ phản kích tăng nhanh hơn, kiến nghị chủ nhân đồng ý thỉnh cầu thu đồ của Minh Lệ trưởng lão, công lược sư tôn của nam chính có thể trợ giúp nâng cao giá trị phản kích.]
Còn đang đắm chìm trong cái gọi là “thương tiếc”, sắc mặt Thẩm Trì vô cùng không tốt, [Im miệng.]
[… Dạ, chủ nhân.]
“Được.”
Thẩm Trì mới kết thúc trò chuyện cùng hệ thống, liền nghe được câu trả lời khẳng định của Minh Lệ, không khỏi ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện lúc này đối phương đang ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào mình, hai người cách nhau rất gần, thậm chí Thẩm Trì ngửi thấy hương trúc nhàn nhạt trên người y. Cũng vì thế, hắn càng thấy rõ sự chân thành trong mắt đối phương.
“Ba năm, nếu như trong vòng ba năm ngươi đạt tới Trúc cơ, thông qua kiểm tra nội môn, liền làm môn đệ của ta.” Minh Lệ nói, “Nếu như ngươi vẫn chưa lên Trúc cơ, ta tự mình tới đón ngươi, đến lúc đó ngươi không thể cự tuyệt ta nữa, trở thành đệ tử quan môn* của ta, ngươi có bằng lòng hay không?”
*Đệ tử cuối cùng.
Ngụ ý, bất luận thế nào Thẩm Trì đều phải trở thành đệ tử của y.
Mấy chữ đệ tử quan môn Minh Lệ vừa nói ra, đám đông càng kinh hãi hơn.
Tại Sơ Linh giới, bất kể là tu giả môn hệ nào, đều cực kỳ thận trọng khi thu đồ đệ, dù sao mỗi một đệ tử đều là mặt mũi của tu giả, đặc biệt là thu đệ tử quan môn, càng phải thận trọng cẩn thận, nhưng ngược lại, Minh Lệ lại qua loa nói ra muốn thu đứa trẻ băng hỏa song linh căn này làm đệ tử quan môn. Các đại tu vốn ôm thái độ bảy phần kinh ngạc ba phần xem cuộc vui đứng ngồi không yên.
“Minh Lệ trưởng lão, xin hãy nghĩ lại! Hiện nay ngài ngay cả thủ đồ cũng không thu, liền thu đệ tử quan môn, thực sự có chút không ổn, huống chi đứa bé này tuy ngộ tính rất cao, căn cốt hiếm thấy nhưng linh căn của hắn…”
“Chưởng môn không cần lo lắng, ta tự có quyết đoán.” Minh Lệ ngắt lời tiếp theo của Vô Đàm, nhìn về phía Thẩm Trì lần nữa, giống như đang đợi đáp án của hắn.
Điều kiện hậu đãi như vậy, giả sử rơi vào bất kì người nào, e rằng đều bị làm cho đỏ mắt, nhưng đặt lên người Thẩm Trì, lúc này hẳn là không có ai cảm thấy đề nghị này có nửa điểm không thích hợp, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì đều là chờ mong.
Đệ tử duy nhất sao?
Thẩm Trì lướt qua ánh mắt vô cùng kỳ lạ của mọi người, nhìn về phía Minh Lệ, cho dù từ phương diện nào, đệ nghị của đối phương cho hắn mà nói quả thực không có bất kì chỗ hại, thậm chí vì hắn suy tính đủ thứ, như vậy căn bản hắn cũng không có lý do cự tuyệt.
Hơn nữa dựa theo kế hoạch của Thẩm Trì, ba năm dĩ nhiên là đủ rồi.
Bởi vì trong vòng trăm năm tiếp theo đối phương sẽ phi thăng, Thẩm Trì cũng không biết nhiều tin tức về Minh Lệ lắm, ngoại trừ yêu cầu thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc ra, trong cốt truyện cũng chỉ nói đơn giản vài câu, ngoài ra chính là thiên tài kiếm tu nghìn năm khó có được, cả đời chỉ dốc lòng theo đuổi kiếm đạo.
Từ những phương diện này xem ra, Thẩm Trì cũng không bài xích Minh Lệ, thậm chí vô cùng tán thưởng y, chí ít, thái độ của hai người về mặt sức mạnh đều nhất trí.
Nếu như trở thành thầy trò với y, nói vậy cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Huống chi trong cốt truyện mặc dù Thẩm Vô Hoặc có thể trở thành đệ tử của người nọ, nhất định có yếu tố vận khí, mà kiếp này có thể y không nhất định có được vận khí này.
Nghĩ thế, Thẩm Trì gật đầu trả lời: “Được.”
Sau khi có được đáp án, trong lòng bàn tay Minh Lệ xuất hiện một miếng ngọc khấu nguyệt sắc hình răng nanh, bên trên xỏ một đoạn dây nhỏ màu đen, trên đoạn dây cài một chiếc chuông bạc ám sắc vô thanh, y đem ngọc khấu đặt vào lòng bàn tay Thẩm Trì, nói: “Vật này cho ngươi, dùng làm lễ vật gặp mặt.”
Tặng xong ngọc khấu, Minh Lệ thẳng thắn quay sang hơi gật đầu với người ngồi ở ghế chủ vị, liền đứng dậy biến mất ở trong đại điện.
Động tác của Minh Lệ thực sự quá nhanh, Thẩm Trì còn chưa kịp phản ứng thì chỉ còn thấy một bóng lưng tiêu sái của đối phương rời đi.
[Chúc mừng chủ nhân thu được linh khí x2, thu được tán thưởng của Minh Lệ tiên quân, độ phản kích tăng 1%.]
Thẩm Trì nắm miếng ngọc khấu này trong tay, cảm giác lạnh như băng truyền đến từ trong lòng bàn tay. Hiện nay khí tu của tu giới suy thoái, không nói đến linh khí, coi như bảo khí nhất đẳng cấp thấp cũng có thể dẫn tới các tiểu môn phái đánh nhau tàn nhẫn, mà Minh Lệ xuất thủ chính là hai kiện pháp bảo linh khí, có thể nói thực không hổ là thủ tịch trưởng lão đệ nhất đại tông sao?
Sự tình đã định chắc, sau khi chưởng môn lần thứ hai giới thiệu sơ lược một lần tình hình nội môn cho các đệ tử, một người đàn ông trung niên trẻ tuổi bước vào, chính là chưởng sự ngoại môn Thẩm Trì vừa mới thấy qua sáng nay, y phe phẩy ống tay áo, khom người hành lễ, “Thanh Nghiêm bái kiến chưởng môn, bái kiến chư vị trưởng lão cùng sư thúc.”
Ánh mắt Vân Dục dừng lại một chút trên người Thẩm Trì đang đi vào đội ngũ đệ tử ngoại môn, mới quay sang nói với đội ngũ đệ tử ngoại môn rằng: “Mời đệ tử ngoại môn theo chưởng sự Thanh Nghiêm đi đến Xích Nhạn phong.”
Đợi chư vị đệ tử đều đã theo chưởng sự ngoại môn rời đi, Vân Dục mới ra khỏi đại điện, vừa bước đến cửa liền tựa như có cảm ứng dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía cây cột bên ngoài điện, “Người nào?”
Nữ tử hồng y từ sau cột đi ra, thấp giọng kêu lên với Vân Dục: “Sư huynh.”
“Sư muội?” Thấy là Vân Nhiêu, Vân Dục thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mềm mại hơn, “Vết thương của ngươi còn chưa hoàn toàn khỏi hắn, sao lại xuất hiện?”
“Ta không sao, sư huynh, chính là quá buồn bực mới ra ngoài một chút.” Vân Nhiêu sờ soạng khuôn mặt dưới tấm khăn khe, ngón tay mơ hồ còn cảm giác được chút lồi lõm, lại như nghĩ tới điều gì, con mắt khép hờ xẹt qua một tia sáng, lập tức giương mắt cong cong nhìn nhìn Vân Dục, “Sư huynh, trong các tân đệ tử lần này có người nào kỳ lạ sao? Lúc ta mới tới thấy các sư đệ thảo luận rất kịch liệt.”
Vân Dục vẫn chưa hoài nghi lời Vân Nhiêu, dịu dàng nói: “Chúng đệ tử lần này đều rất ưu tú, trong đó còn có mấy hạt giống tốt được chọn làm thân truyền, sư muội hỏi như vậy, là có hứng thú muốn làm người chỉ dẫn cho tân đệ tử nào sao?”
Ở Thừa Kiếm tông, mỗi một tân đệ tử thân truyền nhập môn đều sẽ có một vị đệ tử thân truyền tu vi trên Kim Đan làm người chỉ dẫn, bây giờ tu vi của Vân Nhiêu ở Trúc cơ viên mãn, mặc dù chưa đến Kim đan, nhưng có Vân Dục đảm bảo, cũng coi như đạt yêu cầu.
Vân Nhiêu nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói: “Tốt lắm, ta muốn được làm người chỉ hướng cho đứa bé đẹp nhất kia.”
Nghe thấy đáp án của Vân Nhiêu, Vân Dục hơi kinh hãi. Y tất nhiên biết được vài ngày trước sau khi rèn luyện trở về, do lúc ấy gặp Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc xong dung mạo mới bị hủy hết, Vân Nhiêu hết sức hoài nghi là bọn họ giở trò quỷ, ôm địch ý cực lớn với huynh đệ hai người.
Y lớn lên từ nhỏ cùng Vân Nhiêu, tất nhiên hiểu được tính nết đối phương, bây giờ nàng lại chủ động nói muốn làm người chỉ hướng cho Thẩm Trì… Trong đầu hiện ra dáng vẻ đứa bé kia, Vân Dục vô ý thốt ra: “Đứa trẻ kia được Minh Lệ sư thúc tổ bổ nhiệm làm đệ tử thân truyền, sớm muộn gì cũng là sư thúc của chúng ta, dựa theo bối phận ngươi và ta cũng không đủ tư cách làm người chỉ hướng cho hắn.”
Vân Nhiêu kéo khăn che mặt, tựa hồ có chút kinh ngạc với đáp án này, giật mình một lát mới nói: “Ta biết rồi, sư huynh còn có việc, ta về đây.”
Nhìn bóng lưng đỏ rực của đối phương, trong lòng Vân Dục hơi nghi hoặc một chút, tiểu sư muội hôm nay dường như có chút không giống?
Đang lúc Vân Dục nghĩ mãi không thông, bỗng nhiên một tia sáng xanh bay về phía y, y đưa tay tiếp nhận, là một miếng ngọc giản màu xanh, đọc xong nội dung bên trong ngọc giản, sắc mặt y vui vẻ, vội vã ngự kiếm bay ra ngoài sơn môn.
“Thẩm Trì, quê nhà chúng ta còn rất nhiều…”
“Đừng nghe hắn nói, Thẩm Trì, ta mới vừa…”
Chúng đệ tử ngoại môn cùng nhau đáp xuống một vùng đất gần như bằng phẳng nhất Xích Nhạn phong, Thẩm Trì bước lên hai bước, hơi kéo dãn chút khoảng cách với đám đệ tử ngoại môn dọc đường đi vô cùng nhiệt tình, rốt cục cảm thấy lỗ tai thoáng thanh tịnh một lát.
Thấy được biểu hiện của Thẩm Trì, Thanh Nghiêm thân làm quản sự ngoại môn gật gù trong lòng, đứa trẻ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất hay xấu hổ, dọc đường đi cũng không thấy nói nửa câu, chẳng qua nhóm đệ tử ngoại môn này lại rất yêu mến đồng môn. Sau khi đưa ra phán đoán, Thanh Nghiêm nở một nụ cười hòa ái về phía Thẩm Trì đang “thẹn thùng”, tiện đà hắng giọng một cái, thấy lực chú ý của mọi người đã quay lại, mới nghiêm túc nói: “Nếu các vị đã vào ngoại môn Thừa Kiếm tông ta, như vậy có mấy điều thỉnh chư vị chú ý.”
“Một, hôm qua lúc nhập môn Vân Dục sư huynh đã nói qua với các ngươi, không được đặt chân lên Bất Quy nhai.”
“Thứ hai, tiền tiêu hàng tháng của đệ tử ngoại môn là 100 khối linh thạch hạ đẳng, hai khối linh thạch trung đẳng, một lọ ích cốc đan, ba ngày đầu mỗi tháng là ngày đệ tử ngoại môn đến lĩnh, xin mọi người chớ nên quên. Sau đó đến chỗ ta lĩnh đệ tử lệnh, mỗi tháng dựa vào đệ tử lệnh đi đến Uẩn Quảng Các lĩnh tiền tiêu hàng tháng.”
“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, mời chư vị lắng nghe cẩn thận!”
Bởi vừa rồi các đệ tử ngoại môn nghe thấy dĩ nhiên mình cũng có nhiều tiền tiêu hàng tháng mà hơi xôn xao, đột nhiên bị Thanh Nghiêm cất cao giọng làm cả kinh, còn bị uy thế của Trúc cơ hậu kỳ đè nặng, nhất thời câm như hến.
Ngón tay thu vào trong áo của Thẩm Trì khẽ động, rốt cục chủ đề chính đã tới.
“Nói vậy các vị cũng đã thấy, Xích Nhạn phong địa hình phức tạp, thế núi gồ ghề, phòng ốc phân bố cực kỳ lộn xộn.” Nói đến đây, giọng nói Thanh Nghiêm dừng một chút, ánh mắt do dự lướt qua mọi người một vòng, “Đây đều là kiệt tác của các sư huynh sư tỷ của các ngươi, cho nên, chuyện thứ nhất các ngươi ở Thừa Kiếm tông cần phải làm, là tự xây dựng một chỗ ở cho mình.”
Thanh Nghiêm vừa dứt lời, đệ tử trong hàng thoáng chốc nổ tung.
“Nhưng chúng ta lại chẳng có công cụ gì, xây nhà thế nào?”
“Căn bản đây là chuyện không có khả năng!”
“Vì sao đệ tử ngoại môn không có chỗ ở?!”
“Ta…”
“Yên lặng!” Nghe hết oán giận của mọi người vào tai, Thanh Nghiêm nhăn mày, trên khuôn mặt gầy guộc tràn đầy uy nghiêm, “Đây là quy củ từ trước của Thừa Kiếm tông ta, nếu như mỗi vị công tử tiểu thư các ngài được nuông chiều từ bé nhận thấy không chịu nổi khổ cực này, thì sớm nói với ta một tiếng, ta vẫn có thể đưa các ngươi xuống núi được.”
Lời vừa nói ra, lặng ngắt như tờ.
“Được rồi, chư vị còn có ý kiến gì, cứ việc nói ra.” Thấy mục đích đã đạt được, giọng nói Thanh Nghiêm hòa nhã đôi chút.
Vừa nãy bị y làm cho chấn động, các thiếu nên sợ bị tống ra khỏi tông môn nào còn dám có nửa câu oán hận, nhao nhao lắc đầu.
“Nếu các vị không còn ý kiến, vậy thì mời mọi người tự tản ra, nhân đây ta nhắc nhở một câu, Xích Nhạn phong tuy là lãnh địa của đệ tử ngoại môn, các người có thể xây dựng chỗ ở ở bất kỳ nơi nào, nhưng trong rừng núi có rất nhiều yêu vật linh thú, cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất không nên tùy ý xông vào. Mặt khác cách ba ngày có một bài giảng ngoại môn, do đệ tử thân truyền tông môn phụ trách, hy vọng chư vị có thể tham gia đúng giờ.” Thanh Nghiêm tổng kết lại như vậy, rồi nhìn về phía Thẩm Trì đứng bên cạnh, nói: “Thẩm Trì, xin mời theo ta.”
Lúc này Thẩm Trì đang tính toán kế hoạch tiếp theo, nghe thấy Thanh Nghiêm bắt chuyện, cũng không lộ vẻ hoảng loạn, vài bước tiến lên theo phía sau y đi đến một sơn lộ khác.
Sơn đạo này là một trong vô số điều bình thường nhất của Xích Nhạc phong, mặc dù không tính là nguy hiểm, trên mặt đất lại đều là đá vụn, nếu như sơ sẩy một cái rất dễ ngã xuống dưới, không chết cũng mất lớp da.
Có lẽ nhớ tới Thẩm Trì còn nhỏ, Thanh Nghiêm bước đi cũng không nhanh, đi đến một chỗ rẽ, liền ngừng lại bên cạnh một tảng đá lớn, xoay người nói: “Ngươi là đệ tử thân truyền của Minh Lệ trưởng lão, có thể không cần tự xây dựng phong ốc, ta sẽ giúp ngươi an bài một chỗ ở.”
Vẫn chưa ngờ tới Thanh Nghiêm lại mở miệng nói lời này, trong lòng Thẩm Trì có chút hoang mang, nhưng vẫn chưa đem tâm tình đó biểu hiện lên mặt, hắn hướng Thanh Nghiêm cảm kích nói: “Cảm tạ Thanh Nghiêm quản sự, thế nhưng nếu ta vào ngoại môn, đương nhiên muốn tuân thủ quy củ ngoại môn.”
Đã có sẵn chỗ ở đương nhiên là tốt, nhưng đó không phải mong muốn của Thẩm Trì.
Khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Trì, Thanh Nghiêm rốt cục xác nhận lời của hắn không phải là giả, trong mắt không khỏi tán thưởng nhiều hơn, “Không tồi! Tuổi còn nhỏ, chí khí cũng không nhỏ!” Y lấy ra từ trong tay áo một cái ngọc giản giao cho Thẩm Trì, “Còn đây là luyện khí pháp cơ sở của Thừa Kiếm tông, thứ này dùng để giảng dạy nội môn, nhưng người khác dạy chung quy không bằng tự mình lĩnh hội, bài giảng nội môn ngươi không cần thiết phải đi, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi ta, chúc ngươi sớm lên Trúc cơ. Được rồi, đi đi.”
Thẩm Trì thu lại ngọc giản, nói với Thanh Nghiêm: “Đa tạ quản sự.”
Thấy rõ thân hình nho nhỏ biến mất sau sơn đạo, Thanh Nghiêm thở dài thật sâu, buổi sáng Vân Dục đã nói qua với y chuyện đứa bé này có băng hỏa linh căn, thời xưa băng hỏa linh căn cũng không gọi là phế linh căn, mà là nghịch linh căn.
Phàm là thân nghịch linh căn, không thể nào cân bằng linh lực trong cơ thể, tối đa tu tới Kim đan kỳ sẽ bị bạo thể mà chết.
Y chẳng biết tại sao Minh Lệ trưởng lão lại nhìn trúng đứa bé này, nhưng với tính cách của Minh Lệ trưởng lão hẳn sẽ không hại hắn đâu.
Thẩm Trì giẫm lên đá vụn sơn đạo trở lại hướng cũ, lại phát hiện hơn bốn mươi đệ tử ngoại môn nhưng chỉ tản đi được một hai người, bọn họ mỗi người đang trông ngóng, vừa rồi lúc Thẩm Trì đi qua sơn đạo, rõ ràng thấy ánh mắt bọn họ sáng ngời, dáng vẻ đều là thở phào nhẹ nhõm.
Đầu tiên mọi người nhìn ra sau lưng Thẩm Trì, phát hiện không có ai theo, xác nhận Thẩm Trì chỉ trở về một mình, liền vây xúm lại quanh hắn.
Trước đây tuy những người này nhiệt tình với hắn, nhưng lại chưa bao giờ làm ra động tác khác thường, dưới sự né tránh tận lực của Thẩm Trì, khoảng cách giữa hai bên cũng chưa từng gần quá hai thước, nhưng bây giờ mấy chục người đột nhiên bao bọc vây quanh hắn, thậm chí có người suýt chút nữa áp vào thân thể hắn.
Thẩm Trì vô thức lui lại một bước, đưa tay co rút vào trong ống tay áo, tay nắm vào khoảng không, lúc này hắn mới nhớ sau khi nhập môn vì không muốn khiến cho người khác khả nghi, đã đem dao găm thường ngày đặt trong ống tay áo thu vào túi đựng đồ.
Trong lúc Thẩm Trì dự định rút dao găm trong túi đựng đồ ra, các thiếu niên vừa rồi cũng không nhích lại gần nữa, chỉ mồm mép tép nhảy.
“Thẩm Trì, ngươi không sao chứ? Quản sự kia có bắt nạt ngươi không?”
“Người nọ vừa nhìn đã thấy chẳng phải tốt lành gì, gã muốn bắt nạt ngươi, chúng ta cùng đi đánh gã.”
“Ngươi định tính xây phòng ở chỗ nào? Có cần chúng ta giúp một tay không?”
…
Thẩm Trì: “…”
Vất vả lắm mới đuổi được các thiếu niên tựa hồ quá mức phấn khích, nhìn dáng vẻ bọn họ lưu luyến không rời vừa đi vừa quay đầu lại.
Thẩm Trì ở trong lòng hô lên, [Đi ra.]
[Dạ, chủ nhân, 013 hết lòng phục vụ ngài.]
[Phân tích hành vi vừa rồi của những người đó.]
[Bẩm báo chủ nhân, nguyên nhân hành vi vừa rồi của những người đó đã tìm được, xin hỏi có cần đọc ra không?]
[Ừ.]
[Theo hệ thống phân tích, từ dung mạo, hành vi cùng yếu tố tình cảm cá nhân và độ hảo cảm tích lũy đến mức độ nhất định, hành vi nhân loại đối đãi với người mình hảo cảm sẽ phát sinh một ít biến hóa. Như là hữu hảo, sùng bái, tình yêu, các loại tình cảm bề ngoài sẽ phát sinh tùy biến.]
[…]
[Có điều chủ nhân yên tâm, do nhân tố tuổi tác, những người này sinh ra hảo cảm với ngài tạm thời cũng sẽ không biến thành tình yêu. Mà đạt được càng nhiều người thân thiện với chủ nhân càng trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ lớn hơn, mời chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Kết thúc cuộc đối thoại với hệ thống, Thẩm Trì đẩy ra lùm cây trước người, đi vào hướng trong rừng, mấy thiếu niên vừa rồi lặng lẽ đi theo sau hắn hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều đã nghĩ đến cảnh cáo ban nãy của Thanh Nghiêm, trong mắt tràn đầy lo lắng, lập tức muốn tiến lên ngăn cản Thẩm Trì tiếp tục tiến về phía trước.
Động tác của mấy người không thể nói là chậm, nhưng bọn họ tìm khắp bên ngoài rừng một lần cũng không thấy bóng dáng Thẩm Trì, đành phải mất công mà quay về.
Sau khi thoát khỏi truy lùng, Thẩm Trì thuần thục xuyên qua cánh rừng.
Khu rừng rậm này cũng không đáng sợ như Thanh Nghiêm nói, mặc dù đích thực có không ít yêu vật linh thú, nhưng chỉ cần dựa theo lộ tuyến đã định sẽ không mảy may nguy hiểm, con đường này kiếp trước Thẩm Trì từng lẻn vào Thừa Kiếm tông gặt hái được một số ít.
Từ rất sớm trước kia, Thẩm Trì đã biết Xích Nhạn phong có một chỗ cực kỳ thần bí.
Ngay từ lúc nói rõ với hệ thống chính mình sẽ tu tiên, Thẩm Trì liên đem ánh mắt đặt vào Xích Nhạn phong ngoại môn Thừa Kiếm tông, khi đó hắn từng tính toán, coi như cuối cùng hệ thống lừa hắn, thể chất của hắn vẫn chưa biến thành thuần linh thể, không có cách nào tu luyện công pháp mới, vậy hắn cũng có thể ở chỗ này tiếp tục tu ma.
Theo chân Thẩm Trì càng đi vào sâu, mới vừa rồi trên đỉnh ngọn cây còn thi thoảng chiếu xuống ánh mặt trời loang lổ từng bước bị rừng rậm hoàn toàn ngăn cách, chỉ còn dư lại một chút tia sáng đủ để người ta thấy rõ đường, trong không khí tràn ngập mùi lá cây mục nát dung hợp cùng bùn ẩm ướt, xa xa tựa hồ có tiếng dã thú gào thét từng bước tới gần.
Thẩm Trì tay nắm dao găm, chém đứt răng rắc những cây mây ngăn trở trước người, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng sau gần nửa canh giờ, bầu trời trên ngọn cây dần dần sáng lên, mà cánh rừng ngày càng thưa thớt, cảm giác được âm thanh dã thú cùng áp lực mọi lúc đã bị quét sạch, trong gió tràn ngập một cỗ hương cỏ hoa nhàn nhạt.
Hoàn toàn rời khỏi rừng cây, trước mắt ngập tràn ánh sáng, phần cuối cánh rừng chính là một mảnh hồ nhỏ màu xanh gợn sóng lăn tăn.
Thẩm Trì dừng ở một bụi cây hoa nhỏ màu tím lam đằng trước hồ đong đưa theo gió, khom người ngồi xổm xuống đất, vươn tay phải ngắt nó lên từ mảnh đất bùn xốp.
Động tác của Thẩm Trì không coi là hòa nhã, nhưng những bụi hoa nhỏ này lại tựa hồ không chịu một chút ảnh hưởng nào, hai mảnh cánh hoa mềm mại vẫn phe phẩy lên kẽ ngón tay Thẩm Trì.
[Chúc mừng chủ nhân đã thu được cỏ tử quy.] Hệ thống nhắc nhở, [Xin chủ nhân chú ý, gần đây có tồn tại trận pháp.]
Cỏ tử quy ở Sơ Linh giới không hiếm thấy, nhưng cũng không tính là phổ biến, nó là một loại cỏ kết giới, xưa nay sinh trưởng ở bốn phía đại hình pháp trận, chu kỳ một trăm năm, mà có vẻ ngoại trừ báo trước phụ cận có cổ trận thì chẳng còn tác dụng gì. Nhưng Thẩm Trì lại không cho là vậy, kiếp trước hắn nghiên cứu qua không ít pháp trận, thậm chí cũng tự mình sáng tạo nhiều pháp trận độc đáo, mà trong rất nhiều thử nghiệm, hắn đã từng dùng đến cỏ tử quy.
Sự thực chứng minh, hễ những lúc xây dựng trận pháp, đem cỏ tử quy đặt vào tâm trận cùng các điểm trận, như vậy uy lực trận pháp đó ít nhất có thể nâng cao hơn gấp hai lần.
Thẩm Trì không nhanh không chậm đem từng bụi cỏ tử quy xung quanh đây nhổ hết lên, lúc rút ra còn cố ý dùng dao găm trên tay đào xới trên mặt đất một lúc, lại thuận thế đè xuống, mảnh đất trong nháy mắt liền khôi phục thành dáng vẻ chưa được đụng đến.
Không lâu lắm, trong túi đựng đồ của Thẩm Trì đã nhiều hơn mấy trăm bụi cây cỏ tử quy còn tản ra mùi bùn đất thơm tho thuộc về hoa cỏ.
Làm xong việc này, Thẩm Trì lau đi mồ hôi trên trán, đưa mắt tụ lại trên mặt hồ đang dậy sóng dập dờn, lúc này chính là buổi trưa, ánh mặt trời bị tầng tầng đám mây che lại, mặt hồ vẫn là một mảnh xanh lam, mặt hồ phản chiếu mây trời, có vẻ yên tĩnh bình yên.
Thẩm Trì quanh quẩn dạo một vòng ven hồ, lập tức ánh mắt tập trung vào một điểm trên mặt hồ, khóe môi hiện lên độ cong vui mừng, liền hơi lui về phía sau hồ một bước, sau đó nhảy lên, đúng là đã nhảy vào hồ.
Theo Thẩm Trì nhảy xuống, trong hồ không nổi lên tí ti bọt nước nào, tựa như hắn đã bị thế giới kia nuốt sống.
Trong lúc Thẩm Trì tiến vào rừng rậm, Vân Dục ngự kiếm dừng ở trước sơn đạo tông môn, thấy rõ một thân hình thon dài, mỉm cười tiến lên vài bước nghênh đón, “Ta biết là ngươi sẽ đến.”
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Vô Hoặc ngươi tới quá muộn! Sư phụ bị Tiểu Trì đoạt đi rồi!
Thẩm Vô Hoặc: Đúng là Tiểu Trì của ta, Tiểu Trì muốn gì liền được cái đó, Tiểu Trì bị ngươi quăng đi đâu rồi?
Tác giả: Mất tích ~
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Kiểm tra linh căn cùng kiểm tra căn cốt khác nhau, đối lập với căn cốt đã định hình, linh căn vốn có nhiều loại khả năng hơn, nếu không có tình huống đặc thù, để kết quả chuẩn xác thì tông môn thu đồ đều sẽ chọn dùng trắc linh thạch để tiến hành đo lường.
Lúc này bên điện đã đặt một khối đá hình thoi cao chừng bằng một người, thoạt nhìn hết sức tầm thường, nhưng lúc này hầu như tất cả thiếu niên trong sân đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào nó, tựa như đưa mắt nhìn lên thì trên đầu có thể nở hoa vậy.
Hiện tại Vân Dục đang đứng cạnh trắc linh thạch, hành lễ một cái với chưởng môn cùng các vị trưởng lão, rồi chuyển hướng sang phía các đệ tử, “Bên dưới ta gọi đến tên đệ tử nào, mời theo thứ tự đi lên kiểm tra.”
“Trần Thiên Lợi.”
Một thiếu niên gầy gò ước chừng mười bốn mười lăm tuổi từ trong đám đông đi ra, khả năng do quá căng thẳng, hai chân tự vấp vào nhau, quả nhiên ‘Ối’ một tiếng, lộn nhào một mạch xuống chân Vân Dục, té ngã như chó gặm bùn.
“Phụt…”
Mấy tiếng cười vang lên trong đám đông, làm bầu không khí căng thẳng không dứt trong điện thuyên giảm một chút.
Nghe thấy mọi người cười, thiếu niên kia tự hồ chính mình cũng thấy buồn cười, đỏ mặt đứng lên gãi ót, tự mỉm cười ha ha hai tiếng, nhìn về phía Vân Dục.
Sắc mặt Vân Dục vẫn như cũ, “Xin đem hai bàn tay đặt lên giữa trắc linh thạch.”
Nghe vậy, thiếu niên đưa mắt nhìn khối đá nguyệt sắc trước mặt, sau đó đem bàn tay vừa nhào xuống dưới đất cọ xát vào góc áo, mới chậm rãi vươn cánh tay ra, tay y có hơi run rẩy, sau khi đặt lên tảng đá mới thở phào một cái.
Khi bàn tay thiếu niên đặt lên, chỉ thấy một luồng ánh sáng hai màu một vàng một nâu theo dưới hai tay thiếu niên dần dần khuếch tán ra, trong lúc mọi người đang kinh thán, liền trải rộng bề ngoài cả khối trắc linh thạch.
“Kim thổ song linh căn, tư chất trung thượng, nội môn.” Vân Dục thông báo, đệ tử bên cạnh y cầm một miếng ngọc giản, dường như đang ghi chép lại.
Nghe thấy kết quả, mọi người không khỏi quay đầu nhìn y bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Thiếu niên vô cùng vui mừng mà đứng ở hàng thuộc về đệ tử nội môn, vẻ mặt hưng phấn.
Lúc này lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người kiểm tra tiếp theo, Thẩm Trì thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về phía mấy vị trưởng lão trên đài, đúng lúc đụng phải một ánh mắt lãnh túc, Thẩm Trì giật mình cúi đầu hỏi hệ thống, [Y là ai vậy?]
[Thưa chủ nhân, vị kia là Minh Lệ trưởng lão, trong cốt truyện là sư tôn của nhân vật nam chính. Lúc này trong truyện Minh Lệ trưởng lão đang gặp nam chính chỉ bảo tu hành, người vẫn chưa xuất hiện trong đại điển thu đồ lần này.]
[Ừm.]
Nói cách khác, sau khi Thẩm Vô Hoặc trực tiếp cự tuyệt lời chiêu mộ của Vân Dục, vẫn chưa đuổi kịp mà đến đại điển thu đồ Thừa Kiếm tông, xem ra trước đây đưa cho Thẩm Vô Hoặc miếng ngọc trụy kia, có vẻ vẫn có mấy phần hiệu quả.
Thẩm Trì nhìn về phía ghế ngồi của trưởng lão, một đám trưởng lão cũng đang nhìn hắn, lén lút trao đổi bằng thần niệm.
“Đứa bé này dáng vẻ không tệ.”
“Nếu linh căn không có trở ngại, ta sẽ thu hắn.”
…
Thấy rõ Thẩm Trì bị nhìn đến liền ‘sợ hãi’ cúi đầu, tất cả trưởng lão xôn xao quay đầu nhìn Minh Lệ trưởng lão trách cứ.
Minh Lệ: “…”
Cũng không biết giữa các trưởng lão xảy ra chuyện gì, Vân Dục lần lượt đọc tên đệ tử. Trong số các đệ tử kiểm tra vừa rồi, đa số là nhị tam linh căn, còn có một vài tứ linh căn, đơn linh căn chỉ có đúng một người, lại bởi vì cửa ải ngộ tính mà chưa được chọn làm thân truyền.
Rất nhanh số lượng đệ tử chưa qua kiểm tra ngày càng ít, chỉ còn sót lại lác đác vài người, giọng nói Vân Dục vẫn như trước không nhanh không chậm, “Chử Tư Lâm.”
Chử Tư Lâm liếc nhìn Thẩm Trì, thấy hắn đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, hít một hơi thật sâu đi tới trắc linh thạch.
Chỉ thấy bàn tay y vừa tiếp xúc với trắc linh thạch, nó liền tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh gần như chói mắt, hẳn là đã chiếu sáng trưng một góc đại điện, thật lâu sau mới dịu xuống.
“Mộc hệ đơn linh căn, tư chất thượng đẳng.” Vân Dục chỉ đọc lên hai câu này, vẫn chưa thông báo là nội môn hay ngoại môn, mà là nhìn về phía chư vị đại tu.
Một nữ tử thanh y dịu dàng bước lên trước, nói với Chử Tư Lâm: “Ta tên Vô Nguyệt, trú tại Nhạc Thanh phong, chủ tu pháp đạo, ngươi có nguyện bái ta làm thầy, theo ta tu hành?”
Nghe thấy nữ tử nói, mọi người đều cả kinh.
Ở Thừa Kiếm tông chỉ có đại năng Hóa thần trở lên mới có thể tự mình sở hữu độc lập động phủ vệ phong, đồng thời mỗi người chọn lựa đệ tử thân truyền, mà địa vị của đệ tử thân truyền cũng cao hơn một tầng so với đệ tử nội môn, ngoại trừ tài nguyên tu luyện tông môn cung cấp, còn có các loại tài nguyên sư phụ thân truyền dành riêng cho, cộng thêm có sư phụ thân truyền đặc biệt chỉ dạy, đệ tử nội môn càng không bì kịp chứ đừng nói đến đệ tử ngoại môn.
Nghĩ thế, ánh mắt mọi người nhìn Chử Tư Lâm nhất thời tràn đầy ao ước.
Hiển nhiên không ngờ rằng chuyện tốt như thế lại rơi trên người mình, Chử Tư Lâm có hơi choáng váng, đúng là vô thức nhìn về phía Thẩm Trì.
Chú ý tới ánh mắt xin giúp đỡ của Chử Tư Lâm đặt trên người mình, trong lòng Thẩm Trì có chút khó hiểu, chẳng qua vẫn gật đầu với y, trong cốt truyện Chử Tư Lâm chính là được tiên giả này thu, hôm nay bái nhập làm học trò của nàng cũng không có gì không ổn.
Sau khi trông thấy Thẩm Trì gật đầu, Chử Tư Lâm giống như rốt cục đã tìm được chủ ý, thốt ra một câu ‘nguyện ý’.
Mấy đệ tử kế tiếp đều có thành tích nổi trội, tư chất thượng đẳng, có ba người được chọn làm thân truyền, một người vào nội môn, chỉ còn lại Thẩm Trì là chưa bị gọi tên.
“Thẩm Trì.” Rốt cục Vân Dục đọc lên tên người cuối cùng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Trì cất bước đi tới trước trắc linh thạch.
Cái chữ này chính là do hắn viết? Minh Lệ nhìn lên kí tên ở góc nho nhỏ trên tờ bài thi, lại đem ánh mắt rơi vào chữ “Đạo” thật to kia, một lát mới nhìn về phía cậu bé đứng trước trắc linh thạch tuổi còn nhỏ mà xinh đẹp đến khó tin, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc nhìn thấy Thẩm Trì vươn tay, Vân Dục không khỏi có hơi lo lắng, xém chút nữa mở miệng ngăn cản động tác của Thẩm Trì, nhưng cũng may y kiềm chế đúng lúc, mặc dù như thế, khuôn mặt vốn lộ ra nụ cười của y cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, không khó để nhìn ra sự lo lắng trong mắt Vân Dục.
Theo bàn tay Thẩm Trì đặt lên, vầng hào quang màu bạc lớn tỏa ra dưới tay Thẩm Trì, trong ngân quang, ánh sáng lửa đỏ nối theo sau, khiến mọi người trên chủ vị còn chưa kịp mở miệng thán phục đã nghẹn lại trong cổ, ánh đỏ cùng bạc bỏng mắt dường như muốn xuyên thấu cả tòa đại điện, duy trì ước chừng sấp sỉ nửa chén trà nhỏ rồi từ từ biến mất.
Tĩnh lặng.
Vốn trong đại điện còn có tiếng nói chuyện rất nhỏ với nhau đột nhiên trở nên lặng yên không một tiếng động, các tân đệ tử không rõ nội tình kinh sợ ánh sáng lóa mắt chiếu rọi vừa nãy, các tu giả hiểu rõ nội tình trong mắt đầy than tiếc.
Băng hệ dị linh căn cùng hỏa linh căn lẫn vào nhau nhiều năm khó gặp, không thể không nói là chuyện đáng tiếc. Điều này cũng trực tiếp quyết định con đường tu tiên vô vọng của Thẩm Trì.
“… Băng hỏa song linh căn.”
Lúc nói ra mấy chữ này, cổ họng Vân Dục có chút khô khốc, tuy đã sớm biết kết quả như thế nhưng y vẫn không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt Thẩm Trì.
Lần đầu tiên gặp nhau ở trong miếu đổ nát, Thẩm Trì đã từng biểu hiện ý đồ muốn tu tiên, bây giờ lại thêm nghìn dặm xa xôi đi tới Thừa Kiếm tông, còn trải qua mấy vòng kiểm tra trước, đồng thời đạt được thành tích phi phàm, tuy nhiên lại bị kiểm tra linh căn sau cùng phủ định hoàn toàn, thực sự có chút quá mức bất công.
Nghĩ thế, Vân Dục chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Chẳng qua trong truyền thuyết đã từng có người từng thay đổi linh căn, Vân Dục nghĩ đến lúc trước từng đọc qua ghi chép trong một bộ sách cổ bị thiếu, trong lòng không khỏi dâng lên một chút hy vọng.
Thẩm Trì nhắm nghiền hai mắt từ lúc hào quang vừa mới bắt đầu sáng lên, thẳng đến khi nó dần dần nhạt đi mới mở mắt, kiểm tra này kiếp trước hắn đã từng làm qua không biết bao nhiêu lần, đây cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, sau khi hào quang tan hết, thu tay về, lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Vân Dục, hỏi: “Sư huynh còn chưa nói ta là ngoại môn hay nội môn đâu.”
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Thẩm Trì, bao gồm cả nhóm đại tu và chưởng môn trong đó đều không đành lòng một hồi, đặc biệt là các trưởng lão mới nhìn thấy bài thi của Thẩm Trì, vẻ mặt càng thương tiếc.
Nhưng băng hỏa song linh căn, bất luận tu hành phương pháp nào đều là thể chất đã định trước bạo thể mà chết, bọn họ thực sự bất lực.
Mặc dù có chủ ý, nhưng dựa theo quy định, đệ tử tư chất hơi kém đều thu vào ngoại môn, nhìn ánh mắt Thẩm Trì, Vân Dục đành nhẫn tâm, mở miệng nói: “Ngoại…”
“Ngươi có nguyện bái ta làm thầy?”
Hai chữ ngoại môn Vân Dục còn chưa nói ra hết, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên từ chỗ ngồi của các trưởng lão, đây cũng là Minh Lệ trưởng lão vừa rồi vẫn chưa từng mở miệng.
Các vị đại tu ở đây, ngoại trừ vài trưởng lão theo phép tắc tới để dự lễ, đều có đại năng Hóa thần có ý thu đệ tử thân truyền, trong đó không thiếu người đang nhìn trúng Thẩm Trì căn cốt cùng ngộ tính cực tốt, nhưng đều vì mấy chữ băng hỏa linh căn mà lùi bước, bây giờ lời Minh Lệ vừa nói ra khiến chúng đại tu đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía y.
Tuy trước đó đã suy đoán lần này Minh Lệ có thể sẽ quyết định thu đồ đệ, nhưng điều này đã vượt ra ngoài tất cả dự liệu của mọi người, một lần nữa xôn xao quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì, muốn xem xem đứa trẻ này có điểm đặc biệt nào khác.
“Lẽ nào Minh Lệ trưởng lão yêu thích đệ tử có dung mạo tuyệt hảo?”
“Ừm, dáng vẻ đứa bé này quả thực khiến người ta yêu thích.”
“Minh Lệ trưởng lão không phải chỉ nhìn vẻ ngoài con người đâu, trước đây không phải y cự tuyệt Vân Nhiêu thỉnh cầu bái sư sao? Hơn nữa y cũng biểu hiện ra rất tán thưởng chữ viết của đứa bé kia, có lẽ là nhìn trúng ngộ tính của hắn mới đúng.”
“Nhưng băng hỏa linh căn rõ ràng là thể chất vô phương tu tiên, coi như thu làm đệ tử cũng không dám dạy hắn luyện tập tiên pháp như thế nào, chẳng lẽ Minh Lệ trưởng lão có sở thích đặc biệt gì sao?”
Trong lúc nhóm đại tu đang dùng thần thức giao lưu khí thế ngất trời, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, kinh sợ quay lại phát hiện đúng là Minh Lệ, vội vã im miệng, ngồi nghiêm chỉnh ra dáng tiên sư.
Các tân đệ tử cũng không hề hiểu rõ về phương diện linh căn lúc này nhìn về phía Thẩm Trì trong mắt tràn đầy ước ao, nhưng nghĩ tới ánh hào quang vừa nãy sáng như vậy, ánh mắt cũng không có bao nhiêu tâm tình đố kị, đương nhiên, dáng vẻ Thẩm Trì cũng thực sự khiến người ta không sinh ra nổi cảm giác thù địch.
Hiển nhiên không ngờ Minh Lệ lại nói ra lời ấy, Thẩm Trì phút chốc ngẩng đầu nhìn đối phương, lại phát hiện tuy mặt y vô cảm nhưng trong mắt mang theo chân thành, điều này cùng ánh mắt lãnh túc lúc trước hắn đối diện hoàn toàn bất đồng.
Người này biết rõ hắn là phế linh căn, vì sao vẫn muốn thu hắn làm đồ đệ?
Ngay sau đó Thẩm Trì thấy được một góc giấy trắng trên bàn trước mặt Minh Lệ, trong lòng có chút sáng tỏ.
Nghe đồn Minh Lệ tiên quân Thừa Kiếm tông rất yêu thích người có ngộ tính cực cao, cả đời dù không thu học trò cũng không muốn thu một tên ngu xuẩn làm đệ tử, cho đến bây giờ đã là đại thừa kiếm đạo, cách tiên đạo chỉ còn một bước ngắn, cũng chưa thu được đồ đệ, mà trong cốt truyện, Thẩm Vô Hoặc chính là đệ tử duy nhất của y.
Suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, Thẩm Trì tỏ vẻ do dự, “Vừa rồi Vân Dục sư huynh nói ta vào ngoại môn.”
Nghe thấy Thẩm Trì mở miệng, Vân Dục có hơi gấp gáp, rất sợ Minh Lệ trưởng lão không đề cập tới việc thu đồ đệ nữa, dù sao bất luận nói về phương diện nào, Thẩm Trì theo Minh Lệ so với đi ngoại môn đều tốt hơn.
Mà Minh Lệ tựa hồ đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Trì, “Nếu ngươi đồng ý, sau này chính là đệ tử của ta.”
Thân hình Minh Lệ cao lớn, đúng là so với Thẩm Vô Hoặc trước kia Thẩm Trì thấy còn cao hơn một chút, bây giờ chiều cao Thẩm Trì vừa đến phần eo của y, Thẩm Trì nhìn thẳng lên chỉ có thể nhìn thấy đai lưng thuần trắng sạch sẽ đơn giản của đối phương.
Sau khi Minh Lệ nói ra lời này, trong điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Thẩm Trì, lặng lẽ chờ câu trả lời của hắn.
“Ta muốn đi ngoại môn.” Một lát sau, Thẩm Trì nói ra đáp án khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ khó hiểu.
Minh Lệ tựa hồ cũng không nghĩ tới Thẩm Trì lại cự tuyệt y, nhưng thần sắc cũng không buồn, chỉ hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Trì kiên định nói: “Lúc trước trưởng lão trong nhà đã nói linh căn của ta không tốt, Vân Dục sư huynh cũng từng nói như vậy, nếu ta bái ngươi làm thầy chính là liên lụy ngươi, cho nên ta muốn tự mình tu luyện đến Trúc cơ, chứng minh bản thân có thực lực vào nội môn.”
Thẩm Trì vừa nói ra lời này, mọi người vốn còn đối với hắn “không biết suy xét” mà sinh ra chút tức giận thoáng chốc biến thành khích lệ cùng thương tiếc, đặc biệt sau khi thấy hắn nói xong còn hơi cúi đầu, tựa hồ có chút suy sụp, càng không nhịn được nghĩ muốn tiến lên an ủi một phen.
[Chúc mừng chủ nhận thu được ‘Quần chúng sủng ái’, độ phản kích tăng 1%.]
Thẩm Trì rõ ràng nghe thấy được vẻ hưng phấn trong âm thanh hệ thống, [Đó là cái gì?]
[Đồng thời thu được tâm tình thương tiếc của trăm người trở lên, liền đạt được thành tựu ‘Quần chúng sủng ái’.] Hệ thống giải thích.
[…]
[Để độ phản kích tăng nhanh hơn, kiến nghị chủ nhân đồng ý thỉnh cầu thu đồ của Minh Lệ trưởng lão, công lược sư tôn của nam chính có thể trợ giúp nâng cao giá trị phản kích.]
Còn đang đắm chìm trong cái gọi là “thương tiếc”, sắc mặt Thẩm Trì vô cùng không tốt, [Im miệng.]
[… Dạ, chủ nhân.]
“Được.”
Thẩm Trì mới kết thúc trò chuyện cùng hệ thống, liền nghe được câu trả lời khẳng định của Minh Lệ, không khỏi ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện lúc này đối phương đang ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào mình, hai người cách nhau rất gần, thậm chí Thẩm Trì ngửi thấy hương trúc nhàn nhạt trên người y. Cũng vì thế, hắn càng thấy rõ sự chân thành trong mắt đối phương.
“Ba năm, nếu như trong vòng ba năm ngươi đạt tới Trúc cơ, thông qua kiểm tra nội môn, liền làm môn đệ của ta.” Minh Lệ nói, “Nếu như ngươi vẫn chưa lên Trúc cơ, ta tự mình tới đón ngươi, đến lúc đó ngươi không thể cự tuyệt ta nữa, trở thành đệ tử quan môn* của ta, ngươi có bằng lòng hay không?”
*Đệ tử cuối cùng.
Ngụ ý, bất luận thế nào Thẩm Trì đều phải trở thành đệ tử của y.
Mấy chữ đệ tử quan môn Minh Lệ vừa nói ra, đám đông càng kinh hãi hơn.
Tại Sơ Linh giới, bất kể là tu giả môn hệ nào, đều cực kỳ thận trọng khi thu đồ đệ, dù sao mỗi một đệ tử đều là mặt mũi của tu giả, đặc biệt là thu đệ tử quan môn, càng phải thận trọng cẩn thận, nhưng ngược lại, Minh Lệ lại qua loa nói ra muốn thu đứa trẻ băng hỏa song linh căn này làm đệ tử quan môn. Các đại tu vốn ôm thái độ bảy phần kinh ngạc ba phần xem cuộc vui đứng ngồi không yên.
“Minh Lệ trưởng lão, xin hãy nghĩ lại! Hiện nay ngài ngay cả thủ đồ cũng không thu, liền thu đệ tử quan môn, thực sự có chút không ổn, huống chi đứa bé này tuy ngộ tính rất cao, căn cốt hiếm thấy nhưng linh căn của hắn…”
“Chưởng môn không cần lo lắng, ta tự có quyết đoán.” Minh Lệ ngắt lời tiếp theo của Vô Đàm, nhìn về phía Thẩm Trì lần nữa, giống như đang đợi đáp án của hắn.
Điều kiện hậu đãi như vậy, giả sử rơi vào bất kì người nào, e rằng đều bị làm cho đỏ mắt, nhưng đặt lên người Thẩm Trì, lúc này hẳn là không có ai cảm thấy đề nghị này có nửa điểm không thích hợp, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì đều là chờ mong.
Đệ tử duy nhất sao?
Thẩm Trì lướt qua ánh mắt vô cùng kỳ lạ của mọi người, nhìn về phía Minh Lệ, cho dù từ phương diện nào, đệ nghị của đối phương cho hắn mà nói quả thực không có bất kì chỗ hại, thậm chí vì hắn suy tính đủ thứ, như vậy căn bản hắn cũng không có lý do cự tuyệt.
Hơn nữa dựa theo kế hoạch của Thẩm Trì, ba năm dĩ nhiên là đủ rồi.
Bởi vì trong vòng trăm năm tiếp theo đối phương sẽ phi thăng, Thẩm Trì cũng không biết nhiều tin tức về Minh Lệ lắm, ngoại trừ yêu cầu thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc ra, trong cốt truyện cũng chỉ nói đơn giản vài câu, ngoài ra chính là thiên tài kiếm tu nghìn năm khó có được, cả đời chỉ dốc lòng theo đuổi kiếm đạo.
Từ những phương diện này xem ra, Thẩm Trì cũng không bài xích Minh Lệ, thậm chí vô cùng tán thưởng y, chí ít, thái độ của hai người về mặt sức mạnh đều nhất trí.
Nếu như trở thành thầy trò với y, nói vậy cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Huống chi trong cốt truyện mặc dù Thẩm Vô Hoặc có thể trở thành đệ tử của người nọ, nhất định có yếu tố vận khí, mà kiếp này có thể y không nhất định có được vận khí này.
Nghĩ thế, Thẩm Trì gật đầu trả lời: “Được.”
Sau khi có được đáp án, trong lòng bàn tay Minh Lệ xuất hiện một miếng ngọc khấu nguyệt sắc hình răng nanh, bên trên xỏ một đoạn dây nhỏ màu đen, trên đoạn dây cài một chiếc chuông bạc ám sắc vô thanh, y đem ngọc khấu đặt vào lòng bàn tay Thẩm Trì, nói: “Vật này cho ngươi, dùng làm lễ vật gặp mặt.”
Tặng xong ngọc khấu, Minh Lệ thẳng thắn quay sang hơi gật đầu với người ngồi ở ghế chủ vị, liền đứng dậy biến mất ở trong đại điện.
Động tác của Minh Lệ thực sự quá nhanh, Thẩm Trì còn chưa kịp phản ứng thì chỉ còn thấy một bóng lưng tiêu sái của đối phương rời đi.
[Chúc mừng chủ nhân thu được linh khí x2, thu được tán thưởng của Minh Lệ tiên quân, độ phản kích tăng 1%.]
Thẩm Trì nắm miếng ngọc khấu này trong tay, cảm giác lạnh như băng truyền đến từ trong lòng bàn tay. Hiện nay khí tu của tu giới suy thoái, không nói đến linh khí, coi như bảo khí nhất đẳng cấp thấp cũng có thể dẫn tới các tiểu môn phái đánh nhau tàn nhẫn, mà Minh Lệ xuất thủ chính là hai kiện pháp bảo linh khí, có thể nói thực không hổ là thủ tịch trưởng lão đệ nhất đại tông sao?
Sự tình đã định chắc, sau khi chưởng môn lần thứ hai giới thiệu sơ lược một lần tình hình nội môn cho các đệ tử, một người đàn ông trung niên trẻ tuổi bước vào, chính là chưởng sự ngoại môn Thẩm Trì vừa mới thấy qua sáng nay, y phe phẩy ống tay áo, khom người hành lễ, “Thanh Nghiêm bái kiến chưởng môn, bái kiến chư vị trưởng lão cùng sư thúc.”
Ánh mắt Vân Dục dừng lại một chút trên người Thẩm Trì đang đi vào đội ngũ đệ tử ngoại môn, mới quay sang nói với đội ngũ đệ tử ngoại môn rằng: “Mời đệ tử ngoại môn theo chưởng sự Thanh Nghiêm đi đến Xích Nhạn phong.”
Đợi chư vị đệ tử đều đã theo chưởng sự ngoại môn rời đi, Vân Dục mới ra khỏi đại điện, vừa bước đến cửa liền tựa như có cảm ứng dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía cây cột bên ngoài điện, “Người nào?”
Nữ tử hồng y từ sau cột đi ra, thấp giọng kêu lên với Vân Dục: “Sư huynh.”
“Sư muội?” Thấy là Vân Nhiêu, Vân Dục thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mềm mại hơn, “Vết thương của ngươi còn chưa hoàn toàn khỏi hắn, sao lại xuất hiện?”
“Ta không sao, sư huynh, chính là quá buồn bực mới ra ngoài một chút.” Vân Nhiêu sờ soạng khuôn mặt dưới tấm khăn khe, ngón tay mơ hồ còn cảm giác được chút lồi lõm, lại như nghĩ tới điều gì, con mắt khép hờ xẹt qua một tia sáng, lập tức giương mắt cong cong nhìn nhìn Vân Dục, “Sư huynh, trong các tân đệ tử lần này có người nào kỳ lạ sao? Lúc ta mới tới thấy các sư đệ thảo luận rất kịch liệt.”
Vân Dục vẫn chưa hoài nghi lời Vân Nhiêu, dịu dàng nói: “Chúng đệ tử lần này đều rất ưu tú, trong đó còn có mấy hạt giống tốt được chọn làm thân truyền, sư muội hỏi như vậy, là có hứng thú muốn làm người chỉ dẫn cho tân đệ tử nào sao?”
Ở Thừa Kiếm tông, mỗi một tân đệ tử thân truyền nhập môn đều sẽ có một vị đệ tử thân truyền tu vi trên Kim Đan làm người chỉ dẫn, bây giờ tu vi của Vân Nhiêu ở Trúc cơ viên mãn, mặc dù chưa đến Kim đan, nhưng có Vân Dục đảm bảo, cũng coi như đạt yêu cầu.
Vân Nhiêu nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói: “Tốt lắm, ta muốn được làm người chỉ hướng cho đứa bé đẹp nhất kia.”
Nghe thấy đáp án của Vân Nhiêu, Vân Dục hơi kinh hãi. Y tất nhiên biết được vài ngày trước sau khi rèn luyện trở về, do lúc ấy gặp Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc xong dung mạo mới bị hủy hết, Vân Nhiêu hết sức hoài nghi là bọn họ giở trò quỷ, ôm địch ý cực lớn với huynh đệ hai người.
Y lớn lên từ nhỏ cùng Vân Nhiêu, tất nhiên hiểu được tính nết đối phương, bây giờ nàng lại chủ động nói muốn làm người chỉ hướng cho Thẩm Trì… Trong đầu hiện ra dáng vẻ đứa bé kia, Vân Dục vô ý thốt ra: “Đứa trẻ kia được Minh Lệ sư thúc tổ bổ nhiệm làm đệ tử thân truyền, sớm muộn gì cũng là sư thúc của chúng ta, dựa theo bối phận ngươi và ta cũng không đủ tư cách làm người chỉ hướng cho hắn.”
Vân Nhiêu kéo khăn che mặt, tựa hồ có chút kinh ngạc với đáp án này, giật mình một lát mới nói: “Ta biết rồi, sư huynh còn có việc, ta về đây.”
Nhìn bóng lưng đỏ rực của đối phương, trong lòng Vân Dục hơi nghi hoặc một chút, tiểu sư muội hôm nay dường như có chút không giống?
Đang lúc Vân Dục nghĩ mãi không thông, bỗng nhiên một tia sáng xanh bay về phía y, y đưa tay tiếp nhận, là một miếng ngọc giản màu xanh, đọc xong nội dung bên trong ngọc giản, sắc mặt y vui vẻ, vội vã ngự kiếm bay ra ngoài sơn môn.
“Thẩm Trì, quê nhà chúng ta còn rất nhiều…”
“Đừng nghe hắn nói, Thẩm Trì, ta mới vừa…”
Chúng đệ tử ngoại môn cùng nhau đáp xuống một vùng đất gần như bằng phẳng nhất Xích Nhạn phong, Thẩm Trì bước lên hai bước, hơi kéo dãn chút khoảng cách với đám đệ tử ngoại môn dọc đường đi vô cùng nhiệt tình, rốt cục cảm thấy lỗ tai thoáng thanh tịnh một lát.
Thấy được biểu hiện của Thẩm Trì, Thanh Nghiêm thân làm quản sự ngoại môn gật gù trong lòng, đứa trẻ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất hay xấu hổ, dọc đường đi cũng không thấy nói nửa câu, chẳng qua nhóm đệ tử ngoại môn này lại rất yêu mến đồng môn. Sau khi đưa ra phán đoán, Thanh Nghiêm nở một nụ cười hòa ái về phía Thẩm Trì đang “thẹn thùng”, tiện đà hắng giọng một cái, thấy lực chú ý của mọi người đã quay lại, mới nghiêm túc nói: “Nếu các vị đã vào ngoại môn Thừa Kiếm tông ta, như vậy có mấy điều thỉnh chư vị chú ý.”
“Một, hôm qua lúc nhập môn Vân Dục sư huynh đã nói qua với các ngươi, không được đặt chân lên Bất Quy nhai.”
“Thứ hai, tiền tiêu hàng tháng của đệ tử ngoại môn là 100 khối linh thạch hạ đẳng, hai khối linh thạch trung đẳng, một lọ ích cốc đan, ba ngày đầu mỗi tháng là ngày đệ tử ngoại môn đến lĩnh, xin mọi người chớ nên quên. Sau đó đến chỗ ta lĩnh đệ tử lệnh, mỗi tháng dựa vào đệ tử lệnh đi đến Uẩn Quảng Các lĩnh tiền tiêu hàng tháng.”
“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, mời chư vị lắng nghe cẩn thận!”
Bởi vừa rồi các đệ tử ngoại môn nghe thấy dĩ nhiên mình cũng có nhiều tiền tiêu hàng tháng mà hơi xôn xao, đột nhiên bị Thanh Nghiêm cất cao giọng làm cả kinh, còn bị uy thế của Trúc cơ hậu kỳ đè nặng, nhất thời câm như hến.
Ngón tay thu vào trong áo của Thẩm Trì khẽ động, rốt cục chủ đề chính đã tới.
“Nói vậy các vị cũng đã thấy, Xích Nhạn phong địa hình phức tạp, thế núi gồ ghề, phòng ốc phân bố cực kỳ lộn xộn.” Nói đến đây, giọng nói Thanh Nghiêm dừng một chút, ánh mắt do dự lướt qua mọi người một vòng, “Đây đều là kiệt tác của các sư huynh sư tỷ của các ngươi, cho nên, chuyện thứ nhất các ngươi ở Thừa Kiếm tông cần phải làm, là tự xây dựng một chỗ ở cho mình.”
Thanh Nghiêm vừa dứt lời, đệ tử trong hàng thoáng chốc nổ tung.
“Nhưng chúng ta lại chẳng có công cụ gì, xây nhà thế nào?”
“Căn bản đây là chuyện không có khả năng!”
“Vì sao đệ tử ngoại môn không có chỗ ở?!”
“Ta…”
“Yên lặng!” Nghe hết oán giận của mọi người vào tai, Thanh Nghiêm nhăn mày, trên khuôn mặt gầy guộc tràn đầy uy nghiêm, “Đây là quy củ từ trước của Thừa Kiếm tông ta, nếu như mỗi vị công tử tiểu thư các ngài được nuông chiều từ bé nhận thấy không chịu nổi khổ cực này, thì sớm nói với ta một tiếng, ta vẫn có thể đưa các ngươi xuống núi được.”
Lời vừa nói ra, lặng ngắt như tờ.
“Được rồi, chư vị còn có ý kiến gì, cứ việc nói ra.” Thấy mục đích đã đạt được, giọng nói Thanh Nghiêm hòa nhã đôi chút.
Vừa nãy bị y làm cho chấn động, các thiếu nên sợ bị tống ra khỏi tông môn nào còn dám có nửa câu oán hận, nhao nhao lắc đầu.
“Nếu các vị không còn ý kiến, vậy thì mời mọi người tự tản ra, nhân đây ta nhắc nhở một câu, Xích Nhạn phong tuy là lãnh địa của đệ tử ngoại môn, các người có thể xây dựng chỗ ở ở bất kỳ nơi nào, nhưng trong rừng núi có rất nhiều yêu vật linh thú, cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất không nên tùy ý xông vào. Mặt khác cách ba ngày có một bài giảng ngoại môn, do đệ tử thân truyền tông môn phụ trách, hy vọng chư vị có thể tham gia đúng giờ.” Thanh Nghiêm tổng kết lại như vậy, rồi nhìn về phía Thẩm Trì đứng bên cạnh, nói: “Thẩm Trì, xin mời theo ta.”
Lúc này Thẩm Trì đang tính toán kế hoạch tiếp theo, nghe thấy Thanh Nghiêm bắt chuyện, cũng không lộ vẻ hoảng loạn, vài bước tiến lên theo phía sau y đi đến một sơn lộ khác.
Sơn đạo này là một trong vô số điều bình thường nhất của Xích Nhạc phong, mặc dù không tính là nguy hiểm, trên mặt đất lại đều là đá vụn, nếu như sơ sẩy một cái rất dễ ngã xuống dưới, không chết cũng mất lớp da.
Có lẽ nhớ tới Thẩm Trì còn nhỏ, Thanh Nghiêm bước đi cũng không nhanh, đi đến một chỗ rẽ, liền ngừng lại bên cạnh một tảng đá lớn, xoay người nói: “Ngươi là đệ tử thân truyền của Minh Lệ trưởng lão, có thể không cần tự xây dựng phong ốc, ta sẽ giúp ngươi an bài một chỗ ở.”
Vẫn chưa ngờ tới Thanh Nghiêm lại mở miệng nói lời này, trong lòng Thẩm Trì có chút hoang mang, nhưng vẫn chưa đem tâm tình đó biểu hiện lên mặt, hắn hướng Thanh Nghiêm cảm kích nói: “Cảm tạ Thanh Nghiêm quản sự, thế nhưng nếu ta vào ngoại môn, đương nhiên muốn tuân thủ quy củ ngoại môn.”
Đã có sẵn chỗ ở đương nhiên là tốt, nhưng đó không phải mong muốn của Thẩm Trì.
Khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Trì, Thanh Nghiêm rốt cục xác nhận lời của hắn không phải là giả, trong mắt không khỏi tán thưởng nhiều hơn, “Không tồi! Tuổi còn nhỏ, chí khí cũng không nhỏ!” Y lấy ra từ trong tay áo một cái ngọc giản giao cho Thẩm Trì, “Còn đây là luyện khí pháp cơ sở của Thừa Kiếm tông, thứ này dùng để giảng dạy nội môn, nhưng người khác dạy chung quy không bằng tự mình lĩnh hội, bài giảng nội môn ngươi không cần thiết phải đi, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi ta, chúc ngươi sớm lên Trúc cơ. Được rồi, đi đi.”
Thẩm Trì thu lại ngọc giản, nói với Thanh Nghiêm: “Đa tạ quản sự.”
Thấy rõ thân hình nho nhỏ biến mất sau sơn đạo, Thanh Nghiêm thở dài thật sâu, buổi sáng Vân Dục đã nói qua với y chuyện đứa bé này có băng hỏa linh căn, thời xưa băng hỏa linh căn cũng không gọi là phế linh căn, mà là nghịch linh căn.
Phàm là thân nghịch linh căn, không thể nào cân bằng linh lực trong cơ thể, tối đa tu tới Kim đan kỳ sẽ bị bạo thể mà chết.
Y chẳng biết tại sao Minh Lệ trưởng lão lại nhìn trúng đứa bé này, nhưng với tính cách của Minh Lệ trưởng lão hẳn sẽ không hại hắn đâu.
Thẩm Trì giẫm lên đá vụn sơn đạo trở lại hướng cũ, lại phát hiện hơn bốn mươi đệ tử ngoại môn nhưng chỉ tản đi được một hai người, bọn họ mỗi người đang trông ngóng, vừa rồi lúc Thẩm Trì đi qua sơn đạo, rõ ràng thấy ánh mắt bọn họ sáng ngời, dáng vẻ đều là thở phào nhẹ nhõm.
Đầu tiên mọi người nhìn ra sau lưng Thẩm Trì, phát hiện không có ai theo, xác nhận Thẩm Trì chỉ trở về một mình, liền vây xúm lại quanh hắn.
Trước đây tuy những người này nhiệt tình với hắn, nhưng lại chưa bao giờ làm ra động tác khác thường, dưới sự né tránh tận lực của Thẩm Trì, khoảng cách giữa hai bên cũng chưa từng gần quá hai thước, nhưng bây giờ mấy chục người đột nhiên bao bọc vây quanh hắn, thậm chí có người suýt chút nữa áp vào thân thể hắn.
Thẩm Trì vô thức lui lại một bước, đưa tay co rút vào trong ống tay áo, tay nắm vào khoảng không, lúc này hắn mới nhớ sau khi nhập môn vì không muốn khiến cho người khác khả nghi, đã đem dao găm thường ngày đặt trong ống tay áo thu vào túi đựng đồ.
Trong lúc Thẩm Trì dự định rút dao găm trong túi đựng đồ ra, các thiếu niên vừa rồi cũng không nhích lại gần nữa, chỉ mồm mép tép nhảy.
“Thẩm Trì, ngươi không sao chứ? Quản sự kia có bắt nạt ngươi không?”
“Người nọ vừa nhìn đã thấy chẳng phải tốt lành gì, gã muốn bắt nạt ngươi, chúng ta cùng đi đánh gã.”
“Ngươi định tính xây phòng ở chỗ nào? Có cần chúng ta giúp một tay không?”
…
Thẩm Trì: “…”
Vất vả lắm mới đuổi được các thiếu niên tựa hồ quá mức phấn khích, nhìn dáng vẻ bọn họ lưu luyến không rời vừa đi vừa quay đầu lại.
Thẩm Trì ở trong lòng hô lên, [Đi ra.]
[Dạ, chủ nhân, 013 hết lòng phục vụ ngài.]
[Phân tích hành vi vừa rồi của những người đó.]
[Bẩm báo chủ nhân, nguyên nhân hành vi vừa rồi của những người đó đã tìm được, xin hỏi có cần đọc ra không?]
[Ừ.]
[Theo hệ thống phân tích, từ dung mạo, hành vi cùng yếu tố tình cảm cá nhân và độ hảo cảm tích lũy đến mức độ nhất định, hành vi nhân loại đối đãi với người mình hảo cảm sẽ phát sinh một ít biến hóa. Như là hữu hảo, sùng bái, tình yêu, các loại tình cảm bề ngoài sẽ phát sinh tùy biến.]
[…]
[Có điều chủ nhân yên tâm, do nhân tố tuổi tác, những người này sinh ra hảo cảm với ngài tạm thời cũng sẽ không biến thành tình yêu. Mà đạt được càng nhiều người thân thiện với chủ nhân càng trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ lớn hơn, mời chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Kết thúc cuộc đối thoại với hệ thống, Thẩm Trì đẩy ra lùm cây trước người, đi vào hướng trong rừng, mấy thiếu niên vừa rồi lặng lẽ đi theo sau hắn hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều đã nghĩ đến cảnh cáo ban nãy của Thanh Nghiêm, trong mắt tràn đầy lo lắng, lập tức muốn tiến lên ngăn cản Thẩm Trì tiếp tục tiến về phía trước.
Động tác của mấy người không thể nói là chậm, nhưng bọn họ tìm khắp bên ngoài rừng một lần cũng không thấy bóng dáng Thẩm Trì, đành phải mất công mà quay về.
Sau khi thoát khỏi truy lùng, Thẩm Trì thuần thục xuyên qua cánh rừng.
Khu rừng rậm này cũng không đáng sợ như Thanh Nghiêm nói, mặc dù đích thực có không ít yêu vật linh thú, nhưng chỉ cần dựa theo lộ tuyến đã định sẽ không mảy may nguy hiểm, con đường này kiếp trước Thẩm Trì từng lẻn vào Thừa Kiếm tông gặt hái được một số ít.
Từ rất sớm trước kia, Thẩm Trì đã biết Xích Nhạn phong có một chỗ cực kỳ thần bí.
Ngay từ lúc nói rõ với hệ thống chính mình sẽ tu tiên, Thẩm Trì liên đem ánh mắt đặt vào Xích Nhạn phong ngoại môn Thừa Kiếm tông, khi đó hắn từng tính toán, coi như cuối cùng hệ thống lừa hắn, thể chất của hắn vẫn chưa biến thành thuần linh thể, không có cách nào tu luyện công pháp mới, vậy hắn cũng có thể ở chỗ này tiếp tục tu ma.
Theo chân Thẩm Trì càng đi vào sâu, mới vừa rồi trên đỉnh ngọn cây còn thi thoảng chiếu xuống ánh mặt trời loang lổ từng bước bị rừng rậm hoàn toàn ngăn cách, chỉ còn dư lại một chút tia sáng đủ để người ta thấy rõ đường, trong không khí tràn ngập mùi lá cây mục nát dung hợp cùng bùn ẩm ướt, xa xa tựa hồ có tiếng dã thú gào thét từng bước tới gần.
Thẩm Trì tay nắm dao găm, chém đứt răng rắc những cây mây ngăn trở trước người, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Ước chừng sau gần nửa canh giờ, bầu trời trên ngọn cây dần dần sáng lên, mà cánh rừng ngày càng thưa thớt, cảm giác được âm thanh dã thú cùng áp lực mọi lúc đã bị quét sạch, trong gió tràn ngập một cỗ hương cỏ hoa nhàn nhạt.
Hoàn toàn rời khỏi rừng cây, trước mắt ngập tràn ánh sáng, phần cuối cánh rừng chính là một mảnh hồ nhỏ màu xanh gợn sóng lăn tăn.
Thẩm Trì dừng ở một bụi cây hoa nhỏ màu tím lam đằng trước hồ đong đưa theo gió, khom người ngồi xổm xuống đất, vươn tay phải ngắt nó lên từ mảnh đất bùn xốp.
Động tác của Thẩm Trì không coi là hòa nhã, nhưng những bụi hoa nhỏ này lại tựa hồ không chịu một chút ảnh hưởng nào, hai mảnh cánh hoa mềm mại vẫn phe phẩy lên kẽ ngón tay Thẩm Trì.
[Chúc mừng chủ nhân đã thu được cỏ tử quy.] Hệ thống nhắc nhở, [Xin chủ nhân chú ý, gần đây có tồn tại trận pháp.]
Cỏ tử quy ở Sơ Linh giới không hiếm thấy, nhưng cũng không tính là phổ biến, nó là một loại cỏ kết giới, xưa nay sinh trưởng ở bốn phía đại hình pháp trận, chu kỳ một trăm năm, mà có vẻ ngoại trừ báo trước phụ cận có cổ trận thì chẳng còn tác dụng gì. Nhưng Thẩm Trì lại không cho là vậy, kiếp trước hắn nghiên cứu qua không ít pháp trận, thậm chí cũng tự mình sáng tạo nhiều pháp trận độc đáo, mà trong rất nhiều thử nghiệm, hắn đã từng dùng đến cỏ tử quy.
Sự thực chứng minh, hễ những lúc xây dựng trận pháp, đem cỏ tử quy đặt vào tâm trận cùng các điểm trận, như vậy uy lực trận pháp đó ít nhất có thể nâng cao hơn gấp hai lần.
Thẩm Trì không nhanh không chậm đem từng bụi cỏ tử quy xung quanh đây nhổ hết lên, lúc rút ra còn cố ý dùng dao găm trên tay đào xới trên mặt đất một lúc, lại thuận thế đè xuống, mảnh đất trong nháy mắt liền khôi phục thành dáng vẻ chưa được đụng đến.
Không lâu lắm, trong túi đựng đồ của Thẩm Trì đã nhiều hơn mấy trăm bụi cây cỏ tử quy còn tản ra mùi bùn đất thơm tho thuộc về hoa cỏ.
Làm xong việc này, Thẩm Trì lau đi mồ hôi trên trán, đưa mắt tụ lại trên mặt hồ đang dậy sóng dập dờn, lúc này chính là buổi trưa, ánh mặt trời bị tầng tầng đám mây che lại, mặt hồ vẫn là một mảnh xanh lam, mặt hồ phản chiếu mây trời, có vẻ yên tĩnh bình yên.
Thẩm Trì quanh quẩn dạo một vòng ven hồ, lập tức ánh mắt tập trung vào một điểm trên mặt hồ, khóe môi hiện lên độ cong vui mừng, liền hơi lui về phía sau hồ một bước, sau đó nhảy lên, đúng là đã nhảy vào hồ.
Theo Thẩm Trì nhảy xuống, trong hồ không nổi lên tí ti bọt nước nào, tựa như hắn đã bị thế giới kia nuốt sống.
Trong lúc Thẩm Trì tiến vào rừng rậm, Vân Dục ngự kiếm dừng ở trước sơn đạo tông môn, thấy rõ một thân hình thon dài, mỉm cười tiến lên vài bước nghênh đón, “Ta biết là ngươi sẽ đến.”
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Vô Hoặc ngươi tới quá muộn! Sư phụ bị Tiểu Trì đoạt đi rồi!
Thẩm Vô Hoặc: Đúng là Tiểu Trì của ta, Tiểu Trì muốn gì liền được cái đó, Tiểu Trì bị ngươi quăng đi đâu rồi?
Tác giả: Mất tích ~
Tác giả :
Tử Dạ Nguyệt