Lắm Mồm Bang
Chương 1
Đương gia của Thiên Hà Sơn lại là nữ tử.
Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Ngươi chắc hẳn là đã nghe nói trên đời này có một cái bang phái kỳ lạ như vậy, chuyên lấy việc gieo rắc tin đồn gây chuyện thị phi để mưu sinh, luôn làm người ta ghét cay ghét đắng, thế nhưng vẫn không có ai dám đụng chạm đến, rất nhanh đã phát triển thành Đệ nhất đại bang ở Hạ Thiên Giới, mà ngay đến cái tên cũng mới lạ không kém, đó là Lắm Mồm.
Trong 《 Kinh Thi · Đại Nhã 》 có viết: “Phụ hữu trường thiệt, duy lệ chi giai*”, Vì vậy kẻ lắm mồm liền trở thành danh xưng của những người nói ba thành bốn thích gây chuyện thị phi, thế gian sợ là không ai không hận, chưa nói đến tác giả của bài văn này, chỉ nói đến Lạc đại tiểu thư – nữ đương gia của Thiên Hà Sơn thôi cũng là người phải gánh chịu tổn hại nghiêm trọng từ những lời đồn đó.
*Phụ hữu trường thiệt, duy lệ chi giai: ý nói những người phụ nữ lắm mồm chính là nguyên nhân của tai họa.
Dưới chân núi Thiên Hà, nửa con đường bị đoàn người chen chúc vây xem chật như nêm cối, ở giữa khoảng đất trống, một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp nhìn có vẻ yếu đuối đang túm chặt một nữ nhân mập mạp.
Nữ nhân đó trông thật chật vật, mặc dù không có khả năng đánh trả lại được nhưng miệng vẫn không ngừng ồn ào: “Mau đến đây xem này, đường đường là Đại tiểu thư của Thiên Hà Sơn mà lại ra tay đánh người!”
Vừa dứt lời, nàng ta liền bị ăn một bạt tai vang dội.
“Ngươi… Đánh người!”
“Ngươi đã nói ta đánh người rồi, nên ta dĩ nhiên phải đánh cho ngươi xem thôi, ” Lạc đại tiểu thư ném nàng ta cho hai nha hoàn, cười nhạt, “Thì ra kẻ tung tin đồn chính là ngươi, không phải ngươi đi khắp nơi rêu rao tơ tằm Thiên Hà của chúng ta là hàng giả sao?”
Đáy mắt của nữ nhân kia lóe lên tia gian trá, nói quanh co: “Ta cũng chỉ là nghe nói, là thật thì không thể giả được, mà đã là giả thì không thể thật được, trong lòng Lạc đại tiểu thư cũng rõ, hà tất phải làm khó ta? Ta khuyên mọi người nên đến nơi khác mua đi, không khéo đến Thiên Hà lại mua phải hàng giả!”
“Hay cho câu là thật thì không thể giả được,” Thấy nàng ta làm ra bộ dáng chính nghĩa, Lạc đại tiểu thư vất vả lắm mới nhịn được tức giận xuống, xoay mặt về phía đoàn người nói, “Hôm nay ta sẽ cho mọi người tận mắt nhìn xem là thật hay là giả, làm phiền vị đại thẩm này đến cửa tiệm của chúng ta tùy tiện chọn một khúc gấm Thiên Hà đến đây.”
Gấm Thiên Hà được mang tới, hai nha hoàn nhận lấy rồi mở ra, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, nhìn thấy chất lượng trên bề mặt của gấm kia trơn nhẵn mềm mại, không giống loại vải vóc thô ráp tầm thường, nhất là màu sắc, rực rỡ như ráng chiều ở phía chân trời, lộng lẫy loá mắt.
Nghề chủ yếu của Thiên Hà Sơn là dệt vải, tại Hạ Thiên Giới cũng có chút danh tiếng, Hà Cẩm này chính là trấn sơn chi bảo, được lựa chọn trong những tơ tằm tốt nhất của Thiên Hà, dùng thủ pháp kỳ lạ để dệt nên, cộng thêm ba mươi hai loại màu sắc hoa văn, rực rỡ như ráng chiều, cực kỳ quý giá, phần đông người tiêu thụ chủ yếu đều là những công tử tiểu thư của Thần Tiên thế gia, người bình thường thì mặc không nổi.
Mọi người nhanh chóng xúm lại, ca tụng ước ao.
Nữ nhân kia lại bày ra vẻ khinh thường: “Chẳng qua chỉ có như vậy, cũng không nhất định là tơ tằm Thiên Hà.”
Lạc đại tiểu thư tiến đến bung khúc gấm kia ra quấn lên người mình, khúc gấm quý giá càng tôn lên thân hình kiều mị như hoa.
“Thành Hương, châm lửa!”
Nha hoàn Thành Hương lấy lửa tiến lên, dù lửa sát bên nhưng gấm vẫn chậm chạp không cháy, khoảng chừng qua thời gian nửa chung trà, mọi người đang chuẩn bị ca ngợi, bỗng nghe một tiếng “Hô”, ánh lửa đột nhiên bốc lên, gấm Thiên Hà trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn!
Nữ nhân đắc ý: “Còn không phải…” Nói còn chưa dứt lời liền im bặt.
Gấm mặc dù đã cháy hết, nhưng người ở dưới tấm gấm lại không mảy may có chút vết bỏng, thậm chí ngay cả xiêm y mặc trên người lúc trước cũng lành lặn không có tổn hại gì.
Không biết là ai đã dẫn đầu kêu một tiếng “Hay”, mà mọi người cũng không ngớt lời tán thưởng theo.
Lạc đại tiểu thư tự đắc: “Mọi người đều chỉ biết gấm Thiên Hà của chúng ta đẹp, nhưng thực ra nó còn có khả năng cứu tính mệnh người trong hỏa hoạn, đó mới chính là công dụng lớn nhất của gấm Thiên Hà, những kẻ tung tin đồn vu khống hãm hại kia, rõ ràng là không có ý tốt!”
Nha hoàn Thành Hương chỉ vào nữ nhân kia nói: “Nàng ta chính là người của Lắm Mồm Bang, lần trước các nàng tranh chấp với Tây Trì Ngọc Phường, tiểu thư của chúng ta thấy các nàng quá đáng, bất quá cũng chỉ nói các nàng vài câu, thế mà các nàng liền nhắm vào Thiên Hà Sơn!”
“Thì ra là Lắm Mồm Bang!” Mọi người hiểu rõ, đều thóa mạ. Con người chính là như vậy, rõ ràng thống hận những kẻ lắm mồm, nhưng vẫn cứ luôn tỏ ra đủ loại nhiệt tâm đối với lời đồn, tận lực truyền bá, mà lại không chủ động đi truy cứu thật giả.
Nữ nhân kia không còn lời nào để nói, liền hừ một tiếng: “Cứ chờ xem…”
“Ta ghét nhất là tin đồn, giết người trong vô hình!” Lạc đại tiểu thư chỉ vào nàng ta, nâng cao âm thanh, “Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, bằng không ta thấy một lần, đánh một lần!”
Hai nha hoàn buông tay, nữ nhân kia căm hận bỏ đi, những người vây xem cũng từ từ giải tán.
Ở góc đường cách đó không xa có dừng một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhìn như bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát sẽ có thể phát hiện cả cỗ xe đều dùng gỗ Đàn Hương cực kỳ quý giá làm thành, ngoài xe có bốn người cưỡi ngựa đi theo hầu, tất cả đều mặc y phục vô cùng danh giá.
“Đương gia của Thiên Hà Sơn lại là một nữ tử sao?” Trong xe truyền ra một giọng nói thoáng mang theo ý cười.
“Nghe nói ông chủ Lạc đã đi xa rồi, đó là nữ nhi của hắn,” Người đầu lĩnh đi theo hầu cũng chứng kiến màn hài kịch kia, dở khóc dở cười, “Tính khí này của Lạc đại tiểu thư, ở Hạ Thiên Giới sẽ tìm không ra người thứ hai đâu.”
Người bên trong xe cười nói: “Theo ta thấy, về sự dại dột cũng là tìm không ra người thứ hai đâu, danh tiếng của Thiên Hà Sơn gặp nguy hiểm rồi.”
Người đi theo hầu nói: “Theo lý mà nói Lắm Mồm Bang cũng luôn bị mọi người ghét, chỉ là lời đồn bất luận có sai lệch lớn đến đâu chăng nữa, cũng không làm được gì, muốn dẹp yên việc này cũng đơn giản, chỉ cần âm thầm ở phía sau tốn chút tiền trấn an là được, nàng ấy là một nữ tử, lại lấy cứng đối cứng như thế, phải chịu thiệt nhất định là bản thân mình.”
Người bên trong xe suy nghĩ một chút lại hỏi: “Không phải tháng sau trong cung sẽ cần dùng một lượng gấm thượng đẳng sao?”
Người đi theo hầu đáp: “Đúng vậy, đại thọ Thái hậu của Thượng Thiên Giới, nương nương định dùng làm lễ vật chúc mừng.”
“Quyết định chọn loại nào rồi chưa?”
“Gấm Lưu Khởi của Bạch gia.”
“Ta thấy của Thiên Hà cũng không tồi, sai bọn họ mua một lượng đưa vào cung đi.”
“Dạ.”
Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Ngươi chắc hẳn là đã nghe nói trên đời này có một cái bang phái kỳ lạ như vậy, chuyên lấy việc gieo rắc tin đồn gây chuyện thị phi để mưu sinh, luôn làm người ta ghét cay ghét đắng, thế nhưng vẫn không có ai dám đụng chạm đến, rất nhanh đã phát triển thành Đệ nhất đại bang ở Hạ Thiên Giới, mà ngay đến cái tên cũng mới lạ không kém, đó là Lắm Mồm.
Trong 《 Kinh Thi · Đại Nhã 》 có viết: “Phụ hữu trường thiệt, duy lệ chi giai*”, Vì vậy kẻ lắm mồm liền trở thành danh xưng của những người nói ba thành bốn thích gây chuyện thị phi, thế gian sợ là không ai không hận, chưa nói đến tác giả của bài văn này, chỉ nói đến Lạc đại tiểu thư – nữ đương gia của Thiên Hà Sơn thôi cũng là người phải gánh chịu tổn hại nghiêm trọng từ những lời đồn đó.
*Phụ hữu trường thiệt, duy lệ chi giai: ý nói những người phụ nữ lắm mồm chính là nguyên nhân của tai họa.
Dưới chân núi Thiên Hà, nửa con đường bị đoàn người chen chúc vây xem chật như nêm cối, ở giữa khoảng đất trống, một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp nhìn có vẻ yếu đuối đang túm chặt một nữ nhân mập mạp.
Nữ nhân đó trông thật chật vật, mặc dù không có khả năng đánh trả lại được nhưng miệng vẫn không ngừng ồn ào: “Mau đến đây xem này, đường đường là Đại tiểu thư của Thiên Hà Sơn mà lại ra tay đánh người!”
Vừa dứt lời, nàng ta liền bị ăn một bạt tai vang dội.
“Ngươi… Đánh người!”
“Ngươi đã nói ta đánh người rồi, nên ta dĩ nhiên phải đánh cho ngươi xem thôi, ” Lạc đại tiểu thư ném nàng ta cho hai nha hoàn, cười nhạt, “Thì ra kẻ tung tin đồn chính là ngươi, không phải ngươi đi khắp nơi rêu rao tơ tằm Thiên Hà của chúng ta là hàng giả sao?”
Đáy mắt của nữ nhân kia lóe lên tia gian trá, nói quanh co: “Ta cũng chỉ là nghe nói, là thật thì không thể giả được, mà đã là giả thì không thể thật được, trong lòng Lạc đại tiểu thư cũng rõ, hà tất phải làm khó ta? Ta khuyên mọi người nên đến nơi khác mua đi, không khéo đến Thiên Hà lại mua phải hàng giả!”
“Hay cho câu là thật thì không thể giả được,” Thấy nàng ta làm ra bộ dáng chính nghĩa, Lạc đại tiểu thư vất vả lắm mới nhịn được tức giận xuống, xoay mặt về phía đoàn người nói, “Hôm nay ta sẽ cho mọi người tận mắt nhìn xem là thật hay là giả, làm phiền vị đại thẩm này đến cửa tiệm của chúng ta tùy tiện chọn một khúc gấm Thiên Hà đến đây.”
Gấm Thiên Hà được mang tới, hai nha hoàn nhận lấy rồi mở ra, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, nhìn thấy chất lượng trên bề mặt của gấm kia trơn nhẵn mềm mại, không giống loại vải vóc thô ráp tầm thường, nhất là màu sắc, rực rỡ như ráng chiều ở phía chân trời, lộng lẫy loá mắt.
Nghề chủ yếu của Thiên Hà Sơn là dệt vải, tại Hạ Thiên Giới cũng có chút danh tiếng, Hà Cẩm này chính là trấn sơn chi bảo, được lựa chọn trong những tơ tằm tốt nhất của Thiên Hà, dùng thủ pháp kỳ lạ để dệt nên, cộng thêm ba mươi hai loại màu sắc hoa văn, rực rỡ như ráng chiều, cực kỳ quý giá, phần đông người tiêu thụ chủ yếu đều là những công tử tiểu thư của Thần Tiên thế gia, người bình thường thì mặc không nổi.
Mọi người nhanh chóng xúm lại, ca tụng ước ao.
Nữ nhân kia lại bày ra vẻ khinh thường: “Chẳng qua chỉ có như vậy, cũng không nhất định là tơ tằm Thiên Hà.”
Lạc đại tiểu thư tiến đến bung khúc gấm kia ra quấn lên người mình, khúc gấm quý giá càng tôn lên thân hình kiều mị như hoa.
“Thành Hương, châm lửa!”
Nha hoàn Thành Hương lấy lửa tiến lên, dù lửa sát bên nhưng gấm vẫn chậm chạp không cháy, khoảng chừng qua thời gian nửa chung trà, mọi người đang chuẩn bị ca ngợi, bỗng nghe một tiếng “Hô”, ánh lửa đột nhiên bốc lên, gấm Thiên Hà trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn!
Nữ nhân đắc ý: “Còn không phải…” Nói còn chưa dứt lời liền im bặt.
Gấm mặc dù đã cháy hết, nhưng người ở dưới tấm gấm lại không mảy may có chút vết bỏng, thậm chí ngay cả xiêm y mặc trên người lúc trước cũng lành lặn không có tổn hại gì.
Không biết là ai đã dẫn đầu kêu một tiếng “Hay”, mà mọi người cũng không ngớt lời tán thưởng theo.
Lạc đại tiểu thư tự đắc: “Mọi người đều chỉ biết gấm Thiên Hà của chúng ta đẹp, nhưng thực ra nó còn có khả năng cứu tính mệnh người trong hỏa hoạn, đó mới chính là công dụng lớn nhất của gấm Thiên Hà, những kẻ tung tin đồn vu khống hãm hại kia, rõ ràng là không có ý tốt!”
Nha hoàn Thành Hương chỉ vào nữ nhân kia nói: “Nàng ta chính là người của Lắm Mồm Bang, lần trước các nàng tranh chấp với Tây Trì Ngọc Phường, tiểu thư của chúng ta thấy các nàng quá đáng, bất quá cũng chỉ nói các nàng vài câu, thế mà các nàng liền nhắm vào Thiên Hà Sơn!”
“Thì ra là Lắm Mồm Bang!” Mọi người hiểu rõ, đều thóa mạ. Con người chính là như vậy, rõ ràng thống hận những kẻ lắm mồm, nhưng vẫn cứ luôn tỏ ra đủ loại nhiệt tâm đối với lời đồn, tận lực truyền bá, mà lại không chủ động đi truy cứu thật giả.
Nữ nhân kia không còn lời nào để nói, liền hừ một tiếng: “Cứ chờ xem…”
“Ta ghét nhất là tin đồn, giết người trong vô hình!” Lạc đại tiểu thư chỉ vào nàng ta, nâng cao âm thanh, “Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, bằng không ta thấy một lần, đánh một lần!”
Hai nha hoàn buông tay, nữ nhân kia căm hận bỏ đi, những người vây xem cũng từ từ giải tán.
Ở góc đường cách đó không xa có dừng một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhìn như bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát sẽ có thể phát hiện cả cỗ xe đều dùng gỗ Đàn Hương cực kỳ quý giá làm thành, ngoài xe có bốn người cưỡi ngựa đi theo hầu, tất cả đều mặc y phục vô cùng danh giá.
“Đương gia của Thiên Hà Sơn lại là một nữ tử sao?” Trong xe truyền ra một giọng nói thoáng mang theo ý cười.
“Nghe nói ông chủ Lạc đã đi xa rồi, đó là nữ nhi của hắn,” Người đầu lĩnh đi theo hầu cũng chứng kiến màn hài kịch kia, dở khóc dở cười, “Tính khí này của Lạc đại tiểu thư, ở Hạ Thiên Giới sẽ tìm không ra người thứ hai đâu.”
Người bên trong xe cười nói: “Theo ta thấy, về sự dại dột cũng là tìm không ra người thứ hai đâu, danh tiếng của Thiên Hà Sơn gặp nguy hiểm rồi.”
Người đi theo hầu nói: “Theo lý mà nói Lắm Mồm Bang cũng luôn bị mọi người ghét, chỉ là lời đồn bất luận có sai lệch lớn đến đâu chăng nữa, cũng không làm được gì, muốn dẹp yên việc này cũng đơn giản, chỉ cần âm thầm ở phía sau tốn chút tiền trấn an là được, nàng ấy là một nữ tử, lại lấy cứng đối cứng như thế, phải chịu thiệt nhất định là bản thân mình.”
Người bên trong xe suy nghĩ một chút lại hỏi: “Không phải tháng sau trong cung sẽ cần dùng một lượng gấm thượng đẳng sao?”
Người đi theo hầu đáp: “Đúng vậy, đại thọ Thái hậu của Thượng Thiên Giới, nương nương định dùng làm lễ vật chúc mừng.”
“Quyết định chọn loại nào rồi chưa?”
“Gấm Lưu Khởi của Bạch gia.”
“Ta thấy của Thiên Hà cũng không tồi, sai bọn họ mua một lượng đưa vào cung đi.”
“Dạ.”
Tác giả :
Thục Khách