Lâm Giang Tiên
Quyển 1 - Chương 27
“Người khác?” Phong lặp lại, “Ta hiểu được… Ta không tính đến việc công khai chuyện của ta cùng Thần, ba ba không cần lo lắng gì cả…”
Đúng như bọn họ nghĩ … Những lời này Phạm, Tuyền cùng Tinh Nhi cũng không có nói ra.
“Không nên quá miễn cưỡng, Tiểu Kẹo Đường!” Tuyền xoa xoa gương mặt nhi tử, “Ngươi rất thích Tiểu Bơ a, có vết đao trên mặt làm chứng! Diêu ngự y đều nói cho chúng ta biết rồi nga!” Đại gia hồi tưởng lại
“A? Các ngươi đã gặp Diêu ngự y? Thảo nào…” Như vậy ba ba cùng cha hẳn là chuyện gì cũng biết rồi!
“Vết đao làm chứng? Ba ba, này có ý gì?” Về vết sẹo này, Thần chỉ biết là do Phong cứu Hồng Lẫm cùng Tấn Nhã, rồi bị một người Thao Liễm lưu lại, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?
Tuyền đem hai người bọn họ kéo lại gần nhau, “Tiểu Bơ a, nhìn xem, hai người các ngươi là song bào thai, bỏ dấu vết này đi thì căn bản là giống nhau như đúc… Với khuôn mặt này các ngươi trong mắt người thường chính là không thể kết đôi… Thương thế của Tiểu Kẹo Đường lúc đầu không nghiêm trọng lắm, một vết chém bình thường mà thôi! Thế nhưng hắn không đi trị liệu, mà muốn lưu lại, chính là bởi vì tận đáy lòng hắn mong muốn hai người các ngươi có thể không giống nhau…”
Thần không hề biết chuyện ấy, nghe Tuyền giải thích xong, y đã thông suốt rồi, cảm động không nói nên lời…
“Hai người các ngươi thật là!” Tuyền không khỏi vươn tay ôm lấy song bào thai, “Mong các ngươi sau này cho dù trong cuộc sống có phát sinh ra chuyện gì, đều phải dũng cảm đối mặt! Nhớ kỹ toàn gia chúng ta luôn bên cạnh các ngươi!”
Song bào thai nghe được những lời này, hai mặt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía thân nhân của mình …
Phạm đang ôm Tinh Phi đứng một bên mỉm cười nhìn ba người bọn họ, Tinh Nhi vươn cánh tay nhỏ bé, ra sức ôm lấy hai người, “Cha, nhị phụ thân! Tinh Nhi vĩnh viễn ủng hộ các ngươi!”
“Ta cũng vậy!” Tiểu Tứ mặt đầy ý cười, dứt khoát nói.
Hồng Lẫm bên kia vươn vai ngáp một cái, “Không nên nhìn ta như vậy, ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của các đệ đệ!”
Sự ấm cúng của gia đình không thể nghi ngờ luôn là hậu thuẫn kiên cường nhất của bọn họ, không hề xem thường không hề hắt hủi, chỉ có lòng bao dung vô bờ, đây chính là niềm an ủi lớn nhất cho hai người bọn họ…
“Được rồi, chuyện các ngươi đã xong! Hiện tại nói đến một chuyện khác…” Tuyền buông bọn họ ra, “Các ngươi lẽ nào không muốn biết Tinh Nhi vì sao từ đám cháy biến mất sao?”
“Đúng rồi!” Phong rất cao hứng, đều đã quên mất việc này, “Ba ba, Tinh Nhi sao lại gặp được các ngươi? Còn có “Tuyền cha”, “Phạm cha” là sao?” vừa hỏi ra thì thấy, vấn đề thật đúng là nhiều a!
“Tinh Nhi nằm ở trong đống rương lễ vật mà Tiểu Bánh Mật đưa đến cho ta, sao lại như thế thì… chúng ta cũng không biết! Các ngươi so với chúng ta phải rõ ràng hơn chứ…” Phạm đáp thay.
Sau đó Tinh Nhi bắt đầu từng chữ một giải thích: “Tuyền cha cùng Phạm cha, chính là người sinh ra cha, nhưng là bọn họ tuổi còn quá trẻ, ta không muốn gọi “gia gia”, nên mới sửa lại xưng hô một chút!”
“Thì ra là thế!” Hồng Lẫm ở một bên bắt đầu tỉ mỉ phân tích tình huống, “Đó chính là nói, có người cố ý đem Tinh Nhi cất vào rương, tránh được một kiếp…”
Tiểu Tứ cũng bắt đầu hiểu ra, “Như vậy chính là còn có người biết có người muốn đối phó với tam ca… Người nọ là ai a?”
“Có người muốn nhằm vào Phong?” Thần chỉ nghe lọt những lời này, “Là kẻ hỗn đản nào? Muốn hại con ta? Tìm ra hắn, ta nhất định chính tay giết chết hắn!”
“Thần, bình tĩnh a!” Phạm biết rõ cá tính của nhi tử nhẹ nhàng khuyên, “Nói chung chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến! Cùng người nọ ngoạn một chút! Cùng nhau diễn trò hay cho hắn nhìn!”
“Diễn trò?” Bốn huynh đệ đồng thanh hỏi.
“Đúng rồi!” Tuyền cười cười ôm lấy Tinh Nhi, “Tinh Phi sẽ làm một “tiểu công chúa” khả ái vừa hồi cung, sau đó “dẫn xà xuất động”!!!”
── Thượng Thư phủ ──
“Lâm tiểu thư, là ta, Diêu Hân Vũ! Ta là đến khám bệnh cho ngươi a!” Diêu Hân Vũ chính là nữ nhi nhà Diêu ngự y, Tam hoàng tử đối với nàng có ơn cứu mạng, lần này nàng cố ý đến Thượng Thư phủ, chính là để khám chữa thật tốt cho Lâm tiểu thư, thay Tam hoàng tử rửa sạch tội danh “quyến rũ”!
Cửa mở, bên trong một tiểu nha hoàn bước ra, “Diêu đại phu mời vào, tiểu thư nhà ta đang chờ ngài bên trong!”
“Ân…” Diêu Hân Vũ gật đầu bước vào trong phòng.
Trong phòng rất an tĩnh cũng rất ngăn nắp, căn bản nhìn không ra có người thường ở nơi đây…
“Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư? Ngươi ở đâu?” Diêu Hân Vũ trong lòng có dự cảm bất hảo.
Lúc này, một giọng nữ mảnh mai từ trên giường truyền đến, “Ta ở chỗ này! Đại phu!”
“Lâm tiểu thư…” Diêu Hân Vũ xốc sa trướng lên, nhất thời kinh ngạc, “Đây là…”
… … … … …
“Bệ hạ, nữ nhân họ Lâm lại đưa tin tới!” Ngữ khí của Sí lạnh lùng, từ biểu cảm của hắn suy ra, hắn rất không thích Lâm Duẫn Phượng.
“Trình lên đây!” Kỳ Viêm ngồi ở trên vương tọa nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi nhận được bức thư, y mới chậm rãi mở mắt, mở phong thư thô sơ nhìn qua một chút, rồi tiện tay tựu ném vào trong lửa.
Sí thấy động tác này của y, liền hỏi: “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Ân… Tễ Tường Phong… Hắn hình như không có suy sụp như chúng ta muốn…” Kỳ Viêm lạnh lùng trả lời.
“Cái gì? Lẽ nào nữ nhân này gạt chúng ta?” Sí thập phần phẫn nộ.
“Không, chỉ là nàng đánh giá sai một việc…” Kỳ Viêm tiếp tục nhắm mắt lại.
“Đánh giá sai?” Sí phản ứng “Là có ý gì?”
Kỳ Viêm nhắm mắt, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, “Nói đến buồn cười, Sí, ngươi tin không? Cái dũng sĩ giết chết nhiều người của ta như vậy, dĩ nhiên lại yêu thương chính ca ca sinh đôi của mình…”
Sí cực kỳ khiếp sợ: “Cái gì? Điều này sao có khả năng?”
“Không có gì không có khả năng! Hơn nữa tin tình báo này không thể sai!”
“Bệ hạ vì sao tin tưởng nàng như vậy?” Sí không rõ, “Nữ nhân kia chỉ là đang lợi dụng chúng ta thay nàng bỏ đi cái đinh trong mắt mà thôi!”
“Ta biết, ta cũng chỉ đang lợi dụng nàng mà thôi…” Kỳ Viêm cười đến quỷ dị.
“Bệ hạ, có kế hoạch gì?” Sí minh bạch, một khi chủ tử đã cười như thế nhất định là đã có chủ ý.
Kỳ Viêm đứng lên, đi tới bên bàn vung bút lên, một lần nữa viết thư, “Đem phong thư này giao cho Hàn! Nói hắn giao nó cho Kỳ Nghệ hoàng đế!”
“Vâng!”
Nhìn bóng lưng Sí đi xa, Kỳ Viêm thấp giọng: “Ai chiến thắng … vẫn chưa biết được a!
Đúng như bọn họ nghĩ … Những lời này Phạm, Tuyền cùng Tinh Nhi cũng không có nói ra.
“Không nên quá miễn cưỡng, Tiểu Kẹo Đường!” Tuyền xoa xoa gương mặt nhi tử, “Ngươi rất thích Tiểu Bơ a, có vết đao trên mặt làm chứng! Diêu ngự y đều nói cho chúng ta biết rồi nga!” Đại gia hồi tưởng lại
“A? Các ngươi đã gặp Diêu ngự y? Thảo nào…” Như vậy ba ba cùng cha hẳn là chuyện gì cũng biết rồi!
“Vết đao làm chứng? Ba ba, này có ý gì?” Về vết sẹo này, Thần chỉ biết là do Phong cứu Hồng Lẫm cùng Tấn Nhã, rồi bị một người Thao Liễm lưu lại, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?
Tuyền đem hai người bọn họ kéo lại gần nhau, “Tiểu Bơ a, nhìn xem, hai người các ngươi là song bào thai, bỏ dấu vết này đi thì căn bản là giống nhau như đúc… Với khuôn mặt này các ngươi trong mắt người thường chính là không thể kết đôi… Thương thế của Tiểu Kẹo Đường lúc đầu không nghiêm trọng lắm, một vết chém bình thường mà thôi! Thế nhưng hắn không đi trị liệu, mà muốn lưu lại, chính là bởi vì tận đáy lòng hắn mong muốn hai người các ngươi có thể không giống nhau…”
Thần không hề biết chuyện ấy, nghe Tuyền giải thích xong, y đã thông suốt rồi, cảm động không nói nên lời…
“Hai người các ngươi thật là!” Tuyền không khỏi vươn tay ôm lấy song bào thai, “Mong các ngươi sau này cho dù trong cuộc sống có phát sinh ra chuyện gì, đều phải dũng cảm đối mặt! Nhớ kỹ toàn gia chúng ta luôn bên cạnh các ngươi!”
Song bào thai nghe được những lời này, hai mặt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía thân nhân của mình …
Phạm đang ôm Tinh Phi đứng một bên mỉm cười nhìn ba người bọn họ, Tinh Nhi vươn cánh tay nhỏ bé, ra sức ôm lấy hai người, “Cha, nhị phụ thân! Tinh Nhi vĩnh viễn ủng hộ các ngươi!”
“Ta cũng vậy!” Tiểu Tứ mặt đầy ý cười, dứt khoát nói.
Hồng Lẫm bên kia vươn vai ngáp một cái, “Không nên nhìn ta như vậy, ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của các đệ đệ!”
Sự ấm cúng của gia đình không thể nghi ngờ luôn là hậu thuẫn kiên cường nhất của bọn họ, không hề xem thường không hề hắt hủi, chỉ có lòng bao dung vô bờ, đây chính là niềm an ủi lớn nhất cho hai người bọn họ…
“Được rồi, chuyện các ngươi đã xong! Hiện tại nói đến một chuyện khác…” Tuyền buông bọn họ ra, “Các ngươi lẽ nào không muốn biết Tinh Nhi vì sao từ đám cháy biến mất sao?”
“Đúng rồi!” Phong rất cao hứng, đều đã quên mất việc này, “Ba ba, Tinh Nhi sao lại gặp được các ngươi? Còn có “Tuyền cha”, “Phạm cha” là sao?” vừa hỏi ra thì thấy, vấn đề thật đúng là nhiều a!
“Tinh Nhi nằm ở trong đống rương lễ vật mà Tiểu Bánh Mật đưa đến cho ta, sao lại như thế thì… chúng ta cũng không biết! Các ngươi so với chúng ta phải rõ ràng hơn chứ…” Phạm đáp thay.
Sau đó Tinh Nhi bắt đầu từng chữ một giải thích: “Tuyền cha cùng Phạm cha, chính là người sinh ra cha, nhưng là bọn họ tuổi còn quá trẻ, ta không muốn gọi “gia gia”, nên mới sửa lại xưng hô một chút!”
“Thì ra là thế!” Hồng Lẫm ở một bên bắt đầu tỉ mỉ phân tích tình huống, “Đó chính là nói, có người cố ý đem Tinh Nhi cất vào rương, tránh được một kiếp…”
Tiểu Tứ cũng bắt đầu hiểu ra, “Như vậy chính là còn có người biết có người muốn đối phó với tam ca… Người nọ là ai a?”
“Có người muốn nhằm vào Phong?” Thần chỉ nghe lọt những lời này, “Là kẻ hỗn đản nào? Muốn hại con ta? Tìm ra hắn, ta nhất định chính tay giết chết hắn!”
“Thần, bình tĩnh a!” Phạm biết rõ cá tính của nhi tử nhẹ nhàng khuyên, “Nói chung chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến! Cùng người nọ ngoạn một chút! Cùng nhau diễn trò hay cho hắn nhìn!”
“Diễn trò?” Bốn huynh đệ đồng thanh hỏi.
“Đúng rồi!” Tuyền cười cười ôm lấy Tinh Nhi, “Tinh Phi sẽ làm một “tiểu công chúa” khả ái vừa hồi cung, sau đó “dẫn xà xuất động”!!!”
── Thượng Thư phủ ──
“Lâm tiểu thư, là ta, Diêu Hân Vũ! Ta là đến khám bệnh cho ngươi a!” Diêu Hân Vũ chính là nữ nhi nhà Diêu ngự y, Tam hoàng tử đối với nàng có ơn cứu mạng, lần này nàng cố ý đến Thượng Thư phủ, chính là để khám chữa thật tốt cho Lâm tiểu thư, thay Tam hoàng tử rửa sạch tội danh “quyến rũ”!
Cửa mở, bên trong một tiểu nha hoàn bước ra, “Diêu đại phu mời vào, tiểu thư nhà ta đang chờ ngài bên trong!”
“Ân…” Diêu Hân Vũ gật đầu bước vào trong phòng.
Trong phòng rất an tĩnh cũng rất ngăn nắp, căn bản nhìn không ra có người thường ở nơi đây…
“Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư? Ngươi ở đâu?” Diêu Hân Vũ trong lòng có dự cảm bất hảo.
Lúc này, một giọng nữ mảnh mai từ trên giường truyền đến, “Ta ở chỗ này! Đại phu!”
“Lâm tiểu thư…” Diêu Hân Vũ xốc sa trướng lên, nhất thời kinh ngạc, “Đây là…”
… … … … …
“Bệ hạ, nữ nhân họ Lâm lại đưa tin tới!” Ngữ khí của Sí lạnh lùng, từ biểu cảm của hắn suy ra, hắn rất không thích Lâm Duẫn Phượng.
“Trình lên đây!” Kỳ Viêm ngồi ở trên vương tọa nhắm mắt dưỡng thần.
Đến khi nhận được bức thư, y mới chậm rãi mở mắt, mở phong thư thô sơ nhìn qua một chút, rồi tiện tay tựu ném vào trong lửa.
Sí thấy động tác này của y, liền hỏi: “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Ân… Tễ Tường Phong… Hắn hình như không có suy sụp như chúng ta muốn…” Kỳ Viêm lạnh lùng trả lời.
“Cái gì? Lẽ nào nữ nhân này gạt chúng ta?” Sí thập phần phẫn nộ.
“Không, chỉ là nàng đánh giá sai một việc…” Kỳ Viêm tiếp tục nhắm mắt lại.
“Đánh giá sai?” Sí phản ứng “Là có ý gì?”
Kỳ Viêm nhắm mắt, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, “Nói đến buồn cười, Sí, ngươi tin không? Cái dũng sĩ giết chết nhiều người của ta như vậy, dĩ nhiên lại yêu thương chính ca ca sinh đôi của mình…”
Sí cực kỳ khiếp sợ: “Cái gì? Điều này sao có khả năng?”
“Không có gì không có khả năng! Hơn nữa tin tình báo này không thể sai!”
“Bệ hạ vì sao tin tưởng nàng như vậy?” Sí không rõ, “Nữ nhân kia chỉ là đang lợi dụng chúng ta thay nàng bỏ đi cái đinh trong mắt mà thôi!”
“Ta biết, ta cũng chỉ đang lợi dụng nàng mà thôi…” Kỳ Viêm cười đến quỷ dị.
“Bệ hạ, có kế hoạch gì?” Sí minh bạch, một khi chủ tử đã cười như thế nhất định là đã có chủ ý.
Kỳ Viêm đứng lên, đi tới bên bàn vung bút lên, một lần nữa viết thư, “Đem phong thư này giao cho Hàn! Nói hắn giao nó cho Kỳ Nghệ hoàng đế!”
“Vâng!”
Nhìn bóng lưng Sí đi xa, Kỳ Viêm thấp giọng: “Ai chiến thắng … vẫn chưa biết được a!
Tác giả :
Sắc Như Không