Làm Giai Cong Trong Truyện BG
Quyển 2 - Chương 7: Showbiz 7
Dưới sự mong đợi tha thiết của Phàn Viễn, càng ngày càng đến gần ngày đóng máy, mới đầu Phàn Viễn còn mừng rỡ, nhưng dần dần lại chuyển sang lo lắng, vì sao lại lo ư? Bởi vì mỗi lần nam chính đại nhân tới gần anh lại vô cùng bất, bình, thường!!
Biểu hiện cụ thể của sự bất bình thường của hắn là, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, rất săn sóc, rất cao lãnh, nói chính xác hơn thì — rất giống người bình thường.
Theo cái tính tình khắm thúi của Phương Húc trước kia, mỗi lần Phàn Viễn đưa hắn về nhà, hắn thường xuyên giày vò đủ kiểu không đâu, ví dụ như bắt anh chuẩn bị nước tắm, giúp hắn massage, hâm nóng các loại đồ ăn khuya phiền phức, hết dọn tủ quần áo rồi lại dọn nhà cửa, có đôi khi lên cơn còn đòi lái xe ra ngoài biển hóng gió, chẳng cần biết gió đông lạnh thế nào! Cũng chẳng lo cảm cúm.. Nói chung, không vắt kiệt Phàn Viễn thì không bỏ qua.
Thế nhưng, giờ thì không như vậy, mỗi lần đưa tới dưới nhà, hắn điềm nhiên bỏ lại một câu “Nghỉ ngơi sớm một chút”, sau đó lưu lại bóng lưng tiêu sái, cứ như bị đánh thành người khác vậy!
Qua ô cửa thủy tinh, Phàn Viễn nhìn theo bóng Phương Húc lên tầng, lại một lần nữa không tin kêu Tiểu Ngũ xác nhận: “Tiểu Ngũ, em chắc chắn nam chính không bị đổi thành người khác chứ? Sao anh cứ thấy khang khác nhỉ?”
“Bíp, hệ thống đã kiểm tra rất nhiều lần, độ chuẩn xác sóng tinh thần với nguyên chủ lên tới tận 100%, không có chuyện bị người ngoài xuyên vào.”
“Thế giải thích chuyện hắn bất thường như vậy thế nào đây, giờ hắn cười với anh một cái, anh lại cảm thấy hết sức âm trầm kinh khủng, còn không bằng giày vò anh như trước cho rồi QAQ.”
Tiểu Ngũ: “………….”
#Chủ_nhân_bị_điều_giáo_bất_tri_bất_giác_thành_tên_M_biết_làm_sao_bây_giờ# #Tuyến_trên_ơi_tình_huống_khẩn!#
“Bíp, giờ cốt truyện đã đi được 40%, hẳn nam chính và nữ chính đã tới giai đoạn tương thông tương ái, có lẽ là do ảnh hưởng của nữ chính, nên nam chính càng ngày càng thiện lương.”
“….Thiện lương?” Khóe môi Phàn Viễn nhếch lên, nghi ngờ đủ kiểu, “Bảo anh tin cái tên biến thái kia trở nên thiện lương, không bằng bảo anh tin cuối cùng nữ chính les luôn đi!”
“…………..”
*************
Phương Húc nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, nhìn chiếc xe thể thao đen dưới tầng từ từ lái đi, sau đó ẩn mình vào màn đêm đen, cơn lốc trong đôi mắt đen qua hồi lâu từ từ lắng xuống.
Hắn tự giễu cong môi, xoay người kéo rèm cửa lên, dựa vào ghế sofa đỡ trán nở nụ cười. Sống không biết bao nhiêu năm, hắn cho rằng trên đời này không còn gì có thể khiến mình mất lý trí, thế mà lại bởi vì một chuyện sắp tới mà không khống chế được bản thân dẫn tới OOC, đến chính bản thân hắn cũng thấy khó tin.
Cậu nhóc kia không ngốc, nếu phát hiện ra, sẽ khó đảm bảo cậu không bỏ trốn, giống như lần trước, cho nên khoảng thời gian này hắn cần kiềm chế.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc sẽ không phải lo nữa.
Hắn uống cạn một chén Bordeaux, hỏi trong đầu: “Làm xong việc chưa?”
Quellia lập tức đáp: “Dạ rồi ạ, tổ nam thứ đã bắt đầu xử lý, nam thứ gay Phàn Viễn sẽ phải chịu thêm hình phạt, chẳng mấy nữa hệ thống số 10018 sẽ chuyển lời cho thân chủ, thế nhưng hình như hành động lần này của chủ nhân đã bị đại nhân Long phát hiện, có lẽ không bao lâu nữa sẽ kiểm tra xuống hạ tầng…”
Phương Húc lạnh lùng ngắt lời: “Quellia, tôi không muốn về, không ai có thể ép buộc được tôi, dù là Lý Viêm Long cũng không thể.”
Quellia trầm mặc mấy giây, giọng nói máy móc có thể nghe ra được chút run rẩy, dường như có vẻ sợ hãi: “Nhưng nhiệm vụ của chủ nhân…”
Khóe môi hắn cong lên, giọng biếng nhác: “Đừng lo, một ngày nào đó tôi sẽ trở lại, chỉ là vẫn chưa tới lúc đó.”
Quellia cũng không nhiều lời nữa, đối với rất nhiều diễn viên và hệ thống mà nói, hệ thống vừa là trợ lý vừa là gông xiềng, hai bên cùng hỗ trợ lẫn nhau, cũng lợi dụng lẫn nhau, quan hệ có thể nói là tương đối bình đẳng, giống như hệ thống số 10018 và chủ nhân Phàn Viễn. Nhưng chủ nhân của nó thì không giống như vậy, chỉ cần hắn bằng lòng, là có thể vứt bỏ nó bất cứ lúc nào, để đổi sang hệ thống mới tốt hơn, nó cùng lắm chỉ là một vật cưng, sống dựa vào chủ nhân của mình, với bất cứ mệnh lệnh gì của chủ nhân, nó chỉ có thể tuân theo.
Tuy vậy nhưng ở thế giới gốc, vẫn còn trăm chục ngàn hệ thống muốn được như nó. Dù sao thì, trở thành hệ thống của riêng người kia, cũng là một việc rất đỗi vinh dự.
****
Hôm nay là ngày đóng máy “Ám mang”, cảnh cuối trong phim là nam chính đến tuổi già, mái tóc trắng xóa mặt đầy nếp nhăn, trên người đeo vô số huân chương vẻ vang, đứng trước bia mộ bạn đời để hồi tưởng lại chuyện xưa.
Rõ ràng ông không rơi lệ, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy bi thương tới cùng cực, đôi mắt mờ đục không còn trong trẻo hữu thần như ngày xưa, gương mặt anh tuấn cũng không còn nữa, chỉ có tấm lòng trung nghĩa vẫn vẹn nguyên.
Bàn tay ông sờ lên bức hình người phụ nữ đội mũ lính, giọng vừa tang thường vừa hồn hậu, thể như vẫn chưa dùng hết sức, nhưng thực tế, ông là tuổi già trí chưa già, là người lính đã có tuổi.
Ông nói: “Cả đời này của tôi, không làm mẹ cha phải thất vọng, không làm chiến hữu vào sinh ra tử phải thất vọng, không làm người vợ cùng sống đến đầu bạc răng long phải thất vọng, cũng không làm đảng và nhà nước phải thất vọng.. duy chỉ một người, tôi đã phụ bạc cô ấy.. Nếu bà ở dưới đó gặp được cô ấy, thay tôi gửi lời xin lỗi, là tôi đã nợ cô ấy.”
Dứt lời, đôi mắt ông rưng rưng lệ, nhưng rồi lại không còn gì.
Ánh chiều tà ngả về phía Tây thành phố, một người một mộ từ từ biến mất trong quầng nắng vàng, câu chuyện này đến hồi kết.
Phương Húc diễn sự bi tráng và tiếc nuối thuở thiếu thời của một người đàn ông độ thất tuần hết sức nhập tâm, dường như hắn đã hợp làm một thể với lão tướng quân đã qua tuổi thất tuần kia, bia mộ giản dị kia chính là của người đã bầu bạn cùng ông nửa cuộc đời, họ không có gì giấu nhau, ông có thể nói hết những khổ sở trong lòng ra, nhưng bởi vì sự quật cường và kiêu ngạo, nên chỉ nói thoáng qua, còn bao nhiêu khổ đau thì tự mình gặm nhấm.
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, ngay cả đạo diễn cũng nhập thần đến mức quên cả hô “cắt”, mãi đến khi Phương Húc quay đầu liếc nhìn bằng ánh mắt sắc bén, Lâm Trác mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vã hô: “Cắt, tốt lắm, cảnh cuối này quay một lần là qua, đóng máy đóng máy.”
Phương Húc cười xùy một tiếng, xoay người thấy người đại diện của mình đang ngẩn ra nhìn mình đăm đăm, không khỏi cong môi cười, đang định tiến lên trêu anh mấy câu, lại bị Đàm Lăng đột nhiên xuất hiện cản lối đi.
Hắn chau mày, giấu sự bực mình vào trong đôi mắt, diễn chính xác một tiền bối ôn hòa lịch sự: “Có chuyện gì không?”
Gò má Đàm Lăng đỏ lên, nhỏ giọng ngượng ngùng nói: “Tiền bối Phương diễn tốt ghê, so với anh đúng là em kém xa, nếu có một ngày em có thể lợi hại giống anh thì thật tốt biết bao.”
Phương Húc không đáp lời, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Tiếp tục cố gắng lên, chặng đường phía trước còn dài.”
Đàm Lăng nghe thấy nam thần cổ vũ mình, vui vẻ không kiềm chế được, “Tiền bối, đóng máy rồi, đoàn phim định liên hoan, anh tham gia không?”
Đương nhiên Phương Húc không muốn đi, nhưng để tránh cho cậu nhóc kia xù lông, ung dung bình tĩnh làm theo kịch bản, hắn đành phải hi sinh một chút, theo nguyên tác mà chấp nhận lời mời của nữ chính, tham gia buổi liên hoan vớ vẩn kia.
Hắn cong môi, khẽ gật đầu, “Cả đoàn phim đều đi, đương nhiên tôi không thể vắng mặt.”
Nữ chính còn chưa kịp vui, Lâm Trác ở bên cạnh cười nói: “Sao mấy cuộc liên hoan trước đó chưa từng thấy cậu tham gia, không phải bởi vì người mời không giống, nên Phương đại ảnh đế mới quyết định khác đó chứ?”
Phương Húc điềm nhiên gật đầu: “Đương nhiên rồi, một cô gái xinh đẹp mời, sao có thể so sánh với ông chú trung niên?” Dứt lời liền xoay người đi vào phòng hóa trang, “Tôi đi tẩy trang, mấy thứ trên mặt này nặng quá, Đường Viễn qua đây giúp tôi đi.”
Đàm Lăng nghe hắn nói vậy, nhất thời mặt đỏ tim đập rộn, cúi đầu không nói gì, mà Lâm Trác thì vuốt cằm như có điều suy nghĩ, qua hồi lâu, ông dịu mặt nói với Đàm Lăng: “Đàm Lăng, tôi thấy cô rất có tiềm năng, sắp tới tôi có bộ phim mới, cô có muốn thử vai nữ chính…”
******
Phàn Viễn theo Phương Húc đi vào phòng hóa trang, cái nhìn dành cho hắn thay đổi hơn nhiều, trước đó còn cho rằng hắn chỉ giỏi múa may, không ngờ hắn lại có võ nghề thật, cảnh ban nãy đổi lại bằng anh cũng chưa chắc diễn tốt như Phương Húc, không thể không nói, bàn tay vàng của nam chính quá nghịch thiên.
Phương Húc không biết mình tùy tùy tiện tiện diễn một chút, lại có thể tăng độ hảo cảm, lúc này ở cùng một chỗ với Phàn Viễn, hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, nhất là khi đương sự còn làm vẻ mặt vô tội, nghiêm túc giúp hắn tẩy trang, chuyên nghiệp hết sức, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, lại không khỏi muốn nhiều hơn.
Cũng may lúc này mặt hắn dày phấn, bằng không đã lộ ra.
Đến khi tẩy trang tương đối rồi, Phương Húc nói bằng vẻ mặt thản nhiên: “Tiếp theo tôi muốn đi liên hoan cùng đoàn phim, cậu về trước đi.”
Phàn Viễn khẽ thở phào nhẹ nhõm, âm thầm nhấn tặng hắn nút like, nhưng ngoài mặt còn giả bộ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: “Không phải trước giờ anh không thích đi tới mấy nơi đó sao?”
Phương Húc cũng hết sức tự nhiên đọc lời thoại: “Tôi thích thì tôi đi thôi.”
Phàn Viễn gặng hỏi: “Là anh muốn đi, hay là có người muốn anh đi?”
Phương Húc khẽ cười, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Cậu là người đại diện, chứ không phải bố mẹ tôi, quản nhiều như vậy làm cái gì?”
“Phương Húc, với thân phận của anh, nếu tin đồn này truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới hình tượng của anh, phía công ty, và cả phía Phương gia, cũng sẽ không đồng ý…”
“Được rồi, chuyện này tôi tự lo, Đường Viễn, đừng quên bổn phận của cậu. Đêm nay không cần tới đón tôi, tôi sẽ bảo công ty phái xe tới đón.”
Dứt lời liền rời khỏi phòng hóa trang, bỏ lại mình Phàn Viễn.
“………..” Phàn Viễn trầm mặc hồi lâu, nói với Tiểu Ngũ: “Nam chính thế mà lại đọc đúng lời thoại.. Tiểu Ngũ à, anh đang nằm mơ hay sao? Sao lại cảm thấy không chân thực thế này?! Sao đột nhiên lại cảm động muốn khóc thế này QAQ”
Tiểu Ngũ: “………..” Thương tâm không nói nên lời…
Biểu hiện cụ thể của sự bất bình thường của hắn là, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, rất săn sóc, rất cao lãnh, nói chính xác hơn thì — rất giống người bình thường.
Theo cái tính tình khắm thúi của Phương Húc trước kia, mỗi lần Phàn Viễn đưa hắn về nhà, hắn thường xuyên giày vò đủ kiểu không đâu, ví dụ như bắt anh chuẩn bị nước tắm, giúp hắn massage, hâm nóng các loại đồ ăn khuya phiền phức, hết dọn tủ quần áo rồi lại dọn nhà cửa, có đôi khi lên cơn còn đòi lái xe ra ngoài biển hóng gió, chẳng cần biết gió đông lạnh thế nào! Cũng chẳng lo cảm cúm.. Nói chung, không vắt kiệt Phàn Viễn thì không bỏ qua.
Thế nhưng, giờ thì không như vậy, mỗi lần đưa tới dưới nhà, hắn điềm nhiên bỏ lại một câu “Nghỉ ngơi sớm một chút”, sau đó lưu lại bóng lưng tiêu sái, cứ như bị đánh thành người khác vậy!
Qua ô cửa thủy tinh, Phàn Viễn nhìn theo bóng Phương Húc lên tầng, lại một lần nữa không tin kêu Tiểu Ngũ xác nhận: “Tiểu Ngũ, em chắc chắn nam chính không bị đổi thành người khác chứ? Sao anh cứ thấy khang khác nhỉ?”
“Bíp, hệ thống đã kiểm tra rất nhiều lần, độ chuẩn xác sóng tinh thần với nguyên chủ lên tới tận 100%, không có chuyện bị người ngoài xuyên vào.”
“Thế giải thích chuyện hắn bất thường như vậy thế nào đây, giờ hắn cười với anh một cái, anh lại cảm thấy hết sức âm trầm kinh khủng, còn không bằng giày vò anh như trước cho rồi QAQ.”
Tiểu Ngũ: “………….”
#Chủ_nhân_bị_điều_giáo_bất_tri_bất_giác_thành_tên_M_biết_làm_sao_bây_giờ# #Tuyến_trên_ơi_tình_huống_khẩn!#
“Bíp, giờ cốt truyện đã đi được 40%, hẳn nam chính và nữ chính đã tới giai đoạn tương thông tương ái, có lẽ là do ảnh hưởng của nữ chính, nên nam chính càng ngày càng thiện lương.”
“….Thiện lương?” Khóe môi Phàn Viễn nhếch lên, nghi ngờ đủ kiểu, “Bảo anh tin cái tên biến thái kia trở nên thiện lương, không bằng bảo anh tin cuối cùng nữ chính les luôn đi!”
“…………..”
*************
Phương Húc nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, nhìn chiếc xe thể thao đen dưới tầng từ từ lái đi, sau đó ẩn mình vào màn đêm đen, cơn lốc trong đôi mắt đen qua hồi lâu từ từ lắng xuống.
Hắn tự giễu cong môi, xoay người kéo rèm cửa lên, dựa vào ghế sofa đỡ trán nở nụ cười. Sống không biết bao nhiêu năm, hắn cho rằng trên đời này không còn gì có thể khiến mình mất lý trí, thế mà lại bởi vì một chuyện sắp tới mà không khống chế được bản thân dẫn tới OOC, đến chính bản thân hắn cũng thấy khó tin.
Cậu nhóc kia không ngốc, nếu phát hiện ra, sẽ khó đảm bảo cậu không bỏ trốn, giống như lần trước, cho nên khoảng thời gian này hắn cần kiềm chế.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc sẽ không phải lo nữa.
Hắn uống cạn một chén Bordeaux, hỏi trong đầu: “Làm xong việc chưa?”
Quellia lập tức đáp: “Dạ rồi ạ, tổ nam thứ đã bắt đầu xử lý, nam thứ gay Phàn Viễn sẽ phải chịu thêm hình phạt, chẳng mấy nữa hệ thống số 10018 sẽ chuyển lời cho thân chủ, thế nhưng hình như hành động lần này của chủ nhân đã bị đại nhân Long phát hiện, có lẽ không bao lâu nữa sẽ kiểm tra xuống hạ tầng…”
Phương Húc lạnh lùng ngắt lời: “Quellia, tôi không muốn về, không ai có thể ép buộc được tôi, dù là Lý Viêm Long cũng không thể.”
Quellia trầm mặc mấy giây, giọng nói máy móc có thể nghe ra được chút run rẩy, dường như có vẻ sợ hãi: “Nhưng nhiệm vụ của chủ nhân…”
Khóe môi hắn cong lên, giọng biếng nhác: “Đừng lo, một ngày nào đó tôi sẽ trở lại, chỉ là vẫn chưa tới lúc đó.”
Quellia cũng không nhiều lời nữa, đối với rất nhiều diễn viên và hệ thống mà nói, hệ thống vừa là trợ lý vừa là gông xiềng, hai bên cùng hỗ trợ lẫn nhau, cũng lợi dụng lẫn nhau, quan hệ có thể nói là tương đối bình đẳng, giống như hệ thống số 10018 và chủ nhân Phàn Viễn. Nhưng chủ nhân của nó thì không giống như vậy, chỉ cần hắn bằng lòng, là có thể vứt bỏ nó bất cứ lúc nào, để đổi sang hệ thống mới tốt hơn, nó cùng lắm chỉ là một vật cưng, sống dựa vào chủ nhân của mình, với bất cứ mệnh lệnh gì của chủ nhân, nó chỉ có thể tuân theo.
Tuy vậy nhưng ở thế giới gốc, vẫn còn trăm chục ngàn hệ thống muốn được như nó. Dù sao thì, trở thành hệ thống của riêng người kia, cũng là một việc rất đỗi vinh dự.
****
Hôm nay là ngày đóng máy “Ám mang”, cảnh cuối trong phim là nam chính đến tuổi già, mái tóc trắng xóa mặt đầy nếp nhăn, trên người đeo vô số huân chương vẻ vang, đứng trước bia mộ bạn đời để hồi tưởng lại chuyện xưa.
Rõ ràng ông không rơi lệ, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy bi thương tới cùng cực, đôi mắt mờ đục không còn trong trẻo hữu thần như ngày xưa, gương mặt anh tuấn cũng không còn nữa, chỉ có tấm lòng trung nghĩa vẫn vẹn nguyên.
Bàn tay ông sờ lên bức hình người phụ nữ đội mũ lính, giọng vừa tang thường vừa hồn hậu, thể như vẫn chưa dùng hết sức, nhưng thực tế, ông là tuổi già trí chưa già, là người lính đã có tuổi.
Ông nói: “Cả đời này của tôi, không làm mẹ cha phải thất vọng, không làm chiến hữu vào sinh ra tử phải thất vọng, không làm người vợ cùng sống đến đầu bạc răng long phải thất vọng, cũng không làm đảng và nhà nước phải thất vọng.. duy chỉ một người, tôi đã phụ bạc cô ấy.. Nếu bà ở dưới đó gặp được cô ấy, thay tôi gửi lời xin lỗi, là tôi đã nợ cô ấy.”
Dứt lời, đôi mắt ông rưng rưng lệ, nhưng rồi lại không còn gì.
Ánh chiều tà ngả về phía Tây thành phố, một người một mộ từ từ biến mất trong quầng nắng vàng, câu chuyện này đến hồi kết.
Phương Húc diễn sự bi tráng và tiếc nuối thuở thiếu thời của một người đàn ông độ thất tuần hết sức nhập tâm, dường như hắn đã hợp làm một thể với lão tướng quân đã qua tuổi thất tuần kia, bia mộ giản dị kia chính là của người đã bầu bạn cùng ông nửa cuộc đời, họ không có gì giấu nhau, ông có thể nói hết những khổ sở trong lòng ra, nhưng bởi vì sự quật cường và kiêu ngạo, nên chỉ nói thoáng qua, còn bao nhiêu khổ đau thì tự mình gặm nhấm.
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, ngay cả đạo diễn cũng nhập thần đến mức quên cả hô “cắt”, mãi đến khi Phương Húc quay đầu liếc nhìn bằng ánh mắt sắc bén, Lâm Trác mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vã hô: “Cắt, tốt lắm, cảnh cuối này quay một lần là qua, đóng máy đóng máy.”
Phương Húc cười xùy một tiếng, xoay người thấy người đại diện của mình đang ngẩn ra nhìn mình đăm đăm, không khỏi cong môi cười, đang định tiến lên trêu anh mấy câu, lại bị Đàm Lăng đột nhiên xuất hiện cản lối đi.
Hắn chau mày, giấu sự bực mình vào trong đôi mắt, diễn chính xác một tiền bối ôn hòa lịch sự: “Có chuyện gì không?”
Gò má Đàm Lăng đỏ lên, nhỏ giọng ngượng ngùng nói: “Tiền bối Phương diễn tốt ghê, so với anh đúng là em kém xa, nếu có một ngày em có thể lợi hại giống anh thì thật tốt biết bao.”
Phương Húc không đáp lời, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Tiếp tục cố gắng lên, chặng đường phía trước còn dài.”
Đàm Lăng nghe thấy nam thần cổ vũ mình, vui vẻ không kiềm chế được, “Tiền bối, đóng máy rồi, đoàn phim định liên hoan, anh tham gia không?”
Đương nhiên Phương Húc không muốn đi, nhưng để tránh cho cậu nhóc kia xù lông, ung dung bình tĩnh làm theo kịch bản, hắn đành phải hi sinh một chút, theo nguyên tác mà chấp nhận lời mời của nữ chính, tham gia buổi liên hoan vớ vẩn kia.
Hắn cong môi, khẽ gật đầu, “Cả đoàn phim đều đi, đương nhiên tôi không thể vắng mặt.”
Nữ chính còn chưa kịp vui, Lâm Trác ở bên cạnh cười nói: “Sao mấy cuộc liên hoan trước đó chưa từng thấy cậu tham gia, không phải bởi vì người mời không giống, nên Phương đại ảnh đế mới quyết định khác đó chứ?”
Phương Húc điềm nhiên gật đầu: “Đương nhiên rồi, một cô gái xinh đẹp mời, sao có thể so sánh với ông chú trung niên?” Dứt lời liền xoay người đi vào phòng hóa trang, “Tôi đi tẩy trang, mấy thứ trên mặt này nặng quá, Đường Viễn qua đây giúp tôi đi.”
Đàm Lăng nghe hắn nói vậy, nhất thời mặt đỏ tim đập rộn, cúi đầu không nói gì, mà Lâm Trác thì vuốt cằm như có điều suy nghĩ, qua hồi lâu, ông dịu mặt nói với Đàm Lăng: “Đàm Lăng, tôi thấy cô rất có tiềm năng, sắp tới tôi có bộ phim mới, cô có muốn thử vai nữ chính…”
******
Phàn Viễn theo Phương Húc đi vào phòng hóa trang, cái nhìn dành cho hắn thay đổi hơn nhiều, trước đó còn cho rằng hắn chỉ giỏi múa may, không ngờ hắn lại có võ nghề thật, cảnh ban nãy đổi lại bằng anh cũng chưa chắc diễn tốt như Phương Húc, không thể không nói, bàn tay vàng của nam chính quá nghịch thiên.
Phương Húc không biết mình tùy tùy tiện tiện diễn một chút, lại có thể tăng độ hảo cảm, lúc này ở cùng một chỗ với Phàn Viễn, hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, nhất là khi đương sự còn làm vẻ mặt vô tội, nghiêm túc giúp hắn tẩy trang, chuyên nghiệp hết sức, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, lại không khỏi muốn nhiều hơn.
Cũng may lúc này mặt hắn dày phấn, bằng không đã lộ ra.
Đến khi tẩy trang tương đối rồi, Phương Húc nói bằng vẻ mặt thản nhiên: “Tiếp theo tôi muốn đi liên hoan cùng đoàn phim, cậu về trước đi.”
Phàn Viễn khẽ thở phào nhẹ nhõm, âm thầm nhấn tặng hắn nút like, nhưng ngoài mặt còn giả bộ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: “Không phải trước giờ anh không thích đi tới mấy nơi đó sao?”
Phương Húc cũng hết sức tự nhiên đọc lời thoại: “Tôi thích thì tôi đi thôi.”
Phàn Viễn gặng hỏi: “Là anh muốn đi, hay là có người muốn anh đi?”
Phương Húc khẽ cười, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Cậu là người đại diện, chứ không phải bố mẹ tôi, quản nhiều như vậy làm cái gì?”
“Phương Húc, với thân phận của anh, nếu tin đồn này truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới hình tượng của anh, phía công ty, và cả phía Phương gia, cũng sẽ không đồng ý…”
“Được rồi, chuyện này tôi tự lo, Đường Viễn, đừng quên bổn phận của cậu. Đêm nay không cần tới đón tôi, tôi sẽ bảo công ty phái xe tới đón.”
Dứt lời liền rời khỏi phòng hóa trang, bỏ lại mình Phàn Viễn.
“………..” Phàn Viễn trầm mặc hồi lâu, nói với Tiểu Ngũ: “Nam chính thế mà lại đọc đúng lời thoại.. Tiểu Ngũ à, anh đang nằm mơ hay sao? Sao lại cảm thấy không chân thực thế này?! Sao đột nhiên lại cảm động muốn khóc thế này QAQ”
Tiểu Ngũ: “………..” Thương tâm không nói nên lời…
Tác giả :
Tịch Tịch Lý