Làm Giai Cong Trong Truyện BG
Quyển 10 - Chương 7: Phiên ngoại – Vô trách nhiệm (Mạt thế)
Tiền đề: Nếu ba người Phong, Lôi, Hàn có thể chung sống hòa bình…
Lại nói, sau khi ba người Phong Trạch, Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng cùng nhau hợp lực giết chết Tang Thi Vương, đã thành lập ra nước Hoa làm căn cứ cho dị năng giả cao cấp.
Những dị năng giả nơi đây ai cũng biết, người có tiếng nói nhất ở đây không phải bất kỳ ai trong ba người này, mà là một thiếu niên tên Khương Viễn.
Cậu thiếu niên này chỉ sống trong những lời đồn đại, hoặc ai may mắn có thể gần gũi ba kẻ quyền lực nhất kia mới có thể trông thấy cậu ta, về phần những người khác, cùng lắm họ chỉ biết đó là một thiếu niên đẹp tuyệt sắc mà thôi.
Nghe đồn cái người quỷ quyệt giả dối như Phong lão đại đứng trước mặt người này mà cũng chỉ biết ngoan ngoãn khoe mẽ, nghe đồn cái người hung hãn tàn bạo như Lôi lão đại đứng trước mặt người này cũng vô hại như một con chó cún, nghe đồn cái người lạnh lùng xa cách như Hàn lão đại đứng trước mặt người này trở nên vô cùng dịu dàng săn sóc, có rất nhiều đồn đại, bởi vậy nên ai cũng từng nghe nói qua về cái tên Khương Viễn này.
Nhưng một ngày nọ, một nhân vật trong truyền thuyết như này, lại một thân một mình đi dạo trên đường, nhưng chẳng ai phát hiện ra.
Phàn Viễn ngước mắt lên nhìn trời, lúc biết ba tên kia đều là Nhan Duệ, anh chỉ biết cuộc sống của mình đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng rồi.
Đó giờ Nhan Duệ thích hôn anh, cho nên mỗi ngày anh lại được hôn chào buổi sáng những ba lần, đó giờ Nhan Duệ thích vuốt ve anh, cho nên mỗi ngày anh lại phải dành thời gian cho ba người họ chấm mút, đó giờ Nhan Duệ thích hú hú hí hí cùng anh, cho nên số lần cầu hoan cũng bị nhân lên ba lần..
Anh chỉ muốn yêu đương bình thường thôi mà, kết quả người yêu mình lại dở chứng phân thân ra làm ba, còn bị mất trí nhớ, má nó, có cho người ta sống hay không hả?! Tiết tháo đâu cả rồi?!!!
Phàn Viễn tâm lạnh như tro mà đi tới rạp chiếu phim, ở đây toàn chiếu những bộ phim trước mạt thế, anh chọn một bộ phim tên là “Chúng ta chia tay đi”, ôm bỏng hớn hở vào xem.
Anh tìm đến chỗ của mình, phát hiện xung quanh đều trống không, quả nhiên chẳng ai thích thể loại phim ngược tâm này, anh còn vì chuyện đó mà rầu rĩ những ba giây lận, sau đó phát hiện ra chính bản thân mình cũng không nuốt nổi thể loại này, kiên nhẫn được mười phút, sau đó.. anh liền ngủ khò khò..
Trong mơ anh thấy Phong Trạch, Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng hợp thành một thể ngay trước mặt mình, sau đó Nhan Duệ xuất hiện trước mặt anh, anh vừa mừng vừa sợ.
Nhan Duệ hỏi anh có nhớ hắn không, anh nói đồ khốn nạn anh dám đùa bỡn với em, em không thèm anh nữa, sau đó người nọ bắt đầu xé rách quần áo anh, Phàn Viễn vừa xấu hổ lại vừa thấy hưng phấn, bèn không ngăn cản hắn nữa, người nọ thành kín hôn lên thân thể anh, hôn lên từng tấc da tấc thịt, ngay cả nơi tư mật cũng không chừa.
“Ưm… thoải mái quá..”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên Phàn Viễn cảm thấy có thứ gì đó sai sai, sao giấc mộng này lại chân thực tới như vậy chứ?
Anh choàng mở mắt ra, gương mặt anh tuấn của Hàn Lãng đập vào tầm mắt, khóe môi người nọ cong lên nhìn anh mỉm cười, ánh mắt nhìn anh đầy lưu luyến, đây rõ ràng là quân tử như ngọc, nếu như bỏ qua động tác hèn mọn của hắn ta..
Hàn Lãng ôm chặt Phàn Viễn, nghiêm túc nói: “Cái ghế cứng như vậy, anh sợ em ngủ sẽ thấy khó chịu, nên mới ôm em ngủ.”
“Ờ..” Phàn Viễn gật đầu, “Thế sao anh lại cởi áo sơ mi và khóa quần em?”
Gương mặt Hàn Lãng hơi đỏ lên, ngón tay vuốt ve gương mặt trơn mịn của anh, “Bởi vì dáng ngủ của Tiểu Viễn rất đáng yêu, anh không nhịn được nên mới..”
“……..” Giờ thì trách tôi hả?!
Phàn Viễn tức giận bò ra khỏi người hắn, nén giận cài lại khuy áo, Hàn Lãng nửa quỳ trước mặt anh, vừa giúp anh chỉnh trang y phục vừa lầm bầm: “Ban nãy em ngủ còn kêu thoải mái mà.”
“…”
Đợi sửa soạn xong xuôi, Hàn Lãng giữ lấy cằm anh mà hôn một hồi lâu, mãi đến khi Phàn Viễn không thở nổi mới chịu buông ra, ôm anh biến mất khỏi rạp chiếu phim.
Lúc quay trở lại biệt thự, Lôi Tư Diệp và Phong Trạch đang ngồi ở sofa, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thấy bọn họ quay về biệt thự, Phong Trạch híp mắt hồ ly nhìn Phàn Viễn trong chốc lát, sau đó nguy hiểm nói: “A Lãng, ông gạt bọn tôi về, là vì muốn độc chiếm Tiểu Viễn ở bên ngoài sao?”
Lôi Tư Diệp cau mày nói: “Không công bằng, tôi cũng muốn hôn.”
Khóe miệng Phàn Viễn co rút, “Này này, mấy người đừng có ấu trĩ như vậy được không?!”
Hàn Lãng dùng ngón cái xoa xoa bờ môi sưng đỏ của Phàn Viễn, mỉm cười nói: “Tiểu Viễn ngồi một mình trong rạp xem “Chúng ta chia tay đi” đó.”
Phong Trạch híp mắt lại: “Sao cơ?”
Lôi Tư Diệp cất giọng đầy nguy hiểm: “Em muốn chia tay với ai?”
Phàn Viễn nghẹn họng, thức thời nói: “Em chỉ xem cho vui thôi.”
Phong Trạch nói: “Hôm nay là Noel đó, bọn anh có chuẩn bị quà cho em, mình cùng đi xem đi.”
Phàn Viễn có hơi ngạc nhiên, đã mạt thế rất nhiều năm rồi, ngay cả sống thôi cũng là cả một vấn đề, hiển nhiên không ai còn nhớ đến chuyện ngày lễ, ngay cả hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm nào cũng không biết nữa.
Anh có chút ngạc nhiên hỏi thăm: “Quà gì vậy?”
Phong Trạch nâng kính mắt lên ra vẻ chính trực, Hàn Lãng cong môi không đáp lời, Lôi Tư Diệp dịu dàng vuốt tóc anh, chỉ lên trên tầng nói: “Lên tầng rẽ trái rồi đi tới căn phòng ở cuối cùng.”
Món quà này là bọn hắn đặc biệt đi tìm, Phàn Viễn tràn đầy mong đợi, bước từng bước một tới, anh chẳng hề hay biết, lúc này ba người đàn ông theo sau lưng anh đang nở nụ cười thô bỉ.
Phòng cuối cùng, phòng cuối cùng, tới nơi rồi!
Phàn Viễn dè dặt đẩy cửa ra, không biết ai ở phía sau lưng mở đèn, căn phòng rực sáng trong nháy mắt, gương mặt mỉm cười của Phàn Viễn cứng đờ lại.
Hóa ra quà tặng mà họ nói là ba bộ quần áo..
Một bộ đồ con mèo màu đen để trần nửa thân trên, đi kèm với tai mèo hồng và đuôi mèo màu đen; một bộ váy lễ phục ngắn, đi kèm với đôi tất dài màu đen và quần chữ T, cuối cùng là một bộ đồ nữ sinh thủy thủ đầy ngây thơ.
Phong Trạch ghé vào tai anh hỏi: “Cục cưng, em thích bộ nào?”
Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng cũng nhìn anh đầy mong đợi.
Phàn Viễn hoảng hốt lui về phía sau: “Mấy người biến thái hết cả rồi à!”
Lôi Tư Diệp cười nói: “Tiểu Viễn, không thể nói như vậy được, bọn anh tặng quà cho em, không phải em nên tặng lại sao?”
Hàn Lãng cầm bộ đồng phục thủy thủ kia đi về phía anh, tràn đầy mong đợi: “Em thay bộ này trước đi.”
Phàn Viễn xoay người muốn bỏ chạy, lại bị Lôi Tư Diệp đè ngã xuống sofa, người nọ vừa cởi quần áo vừa ăn đậu hũ của anh, Phong Trạch ở bên cạnh giúp anh mặc áo ngực, khẽ cười: “Bọn anh có thể nhịn không ăn em, kêu em tặng quà lại cũng không quá phận chứ?”
Phàn Viễn giận dữ nói: “Quà cái đầu anh ấy! Ông đây không phải ông già Noel!!!”
Lại nói, sau khi ba người Phong Trạch, Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng cùng nhau hợp lực giết chết Tang Thi Vương, đã thành lập ra nước Hoa làm căn cứ cho dị năng giả cao cấp.
Những dị năng giả nơi đây ai cũng biết, người có tiếng nói nhất ở đây không phải bất kỳ ai trong ba người này, mà là một thiếu niên tên Khương Viễn.
Cậu thiếu niên này chỉ sống trong những lời đồn đại, hoặc ai may mắn có thể gần gũi ba kẻ quyền lực nhất kia mới có thể trông thấy cậu ta, về phần những người khác, cùng lắm họ chỉ biết đó là một thiếu niên đẹp tuyệt sắc mà thôi.
Nghe đồn cái người quỷ quyệt giả dối như Phong lão đại đứng trước mặt người này mà cũng chỉ biết ngoan ngoãn khoe mẽ, nghe đồn cái người hung hãn tàn bạo như Lôi lão đại đứng trước mặt người này cũng vô hại như một con chó cún, nghe đồn cái người lạnh lùng xa cách như Hàn lão đại đứng trước mặt người này trở nên vô cùng dịu dàng săn sóc, có rất nhiều đồn đại, bởi vậy nên ai cũng từng nghe nói qua về cái tên Khương Viễn này.
Nhưng một ngày nọ, một nhân vật trong truyền thuyết như này, lại một thân một mình đi dạo trên đường, nhưng chẳng ai phát hiện ra.
Phàn Viễn ngước mắt lên nhìn trời, lúc biết ba tên kia đều là Nhan Duệ, anh chỉ biết cuộc sống của mình đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng rồi.
Đó giờ Nhan Duệ thích hôn anh, cho nên mỗi ngày anh lại được hôn chào buổi sáng những ba lần, đó giờ Nhan Duệ thích vuốt ve anh, cho nên mỗi ngày anh lại phải dành thời gian cho ba người họ chấm mút, đó giờ Nhan Duệ thích hú hú hí hí cùng anh, cho nên số lần cầu hoan cũng bị nhân lên ba lần..
Anh chỉ muốn yêu đương bình thường thôi mà, kết quả người yêu mình lại dở chứng phân thân ra làm ba, còn bị mất trí nhớ, má nó, có cho người ta sống hay không hả?! Tiết tháo đâu cả rồi?!!!
Phàn Viễn tâm lạnh như tro mà đi tới rạp chiếu phim, ở đây toàn chiếu những bộ phim trước mạt thế, anh chọn một bộ phim tên là “Chúng ta chia tay đi”, ôm bỏng hớn hở vào xem.
Anh tìm đến chỗ của mình, phát hiện xung quanh đều trống không, quả nhiên chẳng ai thích thể loại phim ngược tâm này, anh còn vì chuyện đó mà rầu rĩ những ba giây lận, sau đó phát hiện ra chính bản thân mình cũng không nuốt nổi thể loại này, kiên nhẫn được mười phút, sau đó.. anh liền ngủ khò khò..
Trong mơ anh thấy Phong Trạch, Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng hợp thành một thể ngay trước mặt mình, sau đó Nhan Duệ xuất hiện trước mặt anh, anh vừa mừng vừa sợ.
Nhan Duệ hỏi anh có nhớ hắn không, anh nói đồ khốn nạn anh dám đùa bỡn với em, em không thèm anh nữa, sau đó người nọ bắt đầu xé rách quần áo anh, Phàn Viễn vừa xấu hổ lại vừa thấy hưng phấn, bèn không ngăn cản hắn nữa, người nọ thành kín hôn lên thân thể anh, hôn lên từng tấc da tấc thịt, ngay cả nơi tư mật cũng không chừa.
“Ưm… thoải mái quá..”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên Phàn Viễn cảm thấy có thứ gì đó sai sai, sao giấc mộng này lại chân thực tới như vậy chứ?
Anh choàng mở mắt ra, gương mặt anh tuấn của Hàn Lãng đập vào tầm mắt, khóe môi người nọ cong lên nhìn anh mỉm cười, ánh mắt nhìn anh đầy lưu luyến, đây rõ ràng là quân tử như ngọc, nếu như bỏ qua động tác hèn mọn của hắn ta..
Hàn Lãng ôm chặt Phàn Viễn, nghiêm túc nói: “Cái ghế cứng như vậy, anh sợ em ngủ sẽ thấy khó chịu, nên mới ôm em ngủ.”
“Ờ..” Phàn Viễn gật đầu, “Thế sao anh lại cởi áo sơ mi và khóa quần em?”
Gương mặt Hàn Lãng hơi đỏ lên, ngón tay vuốt ve gương mặt trơn mịn của anh, “Bởi vì dáng ngủ của Tiểu Viễn rất đáng yêu, anh không nhịn được nên mới..”
“……..” Giờ thì trách tôi hả?!
Phàn Viễn tức giận bò ra khỏi người hắn, nén giận cài lại khuy áo, Hàn Lãng nửa quỳ trước mặt anh, vừa giúp anh chỉnh trang y phục vừa lầm bầm: “Ban nãy em ngủ còn kêu thoải mái mà.”
“…”
Đợi sửa soạn xong xuôi, Hàn Lãng giữ lấy cằm anh mà hôn một hồi lâu, mãi đến khi Phàn Viễn không thở nổi mới chịu buông ra, ôm anh biến mất khỏi rạp chiếu phim.
Lúc quay trở lại biệt thự, Lôi Tư Diệp và Phong Trạch đang ngồi ở sofa, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thấy bọn họ quay về biệt thự, Phong Trạch híp mắt hồ ly nhìn Phàn Viễn trong chốc lát, sau đó nguy hiểm nói: “A Lãng, ông gạt bọn tôi về, là vì muốn độc chiếm Tiểu Viễn ở bên ngoài sao?”
Lôi Tư Diệp cau mày nói: “Không công bằng, tôi cũng muốn hôn.”
Khóe miệng Phàn Viễn co rút, “Này này, mấy người đừng có ấu trĩ như vậy được không?!”
Hàn Lãng dùng ngón cái xoa xoa bờ môi sưng đỏ của Phàn Viễn, mỉm cười nói: “Tiểu Viễn ngồi một mình trong rạp xem “Chúng ta chia tay đi” đó.”
Phong Trạch híp mắt lại: “Sao cơ?”
Lôi Tư Diệp cất giọng đầy nguy hiểm: “Em muốn chia tay với ai?”
Phàn Viễn nghẹn họng, thức thời nói: “Em chỉ xem cho vui thôi.”
Phong Trạch nói: “Hôm nay là Noel đó, bọn anh có chuẩn bị quà cho em, mình cùng đi xem đi.”
Phàn Viễn có hơi ngạc nhiên, đã mạt thế rất nhiều năm rồi, ngay cả sống thôi cũng là cả một vấn đề, hiển nhiên không ai còn nhớ đến chuyện ngày lễ, ngay cả hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm nào cũng không biết nữa.
Anh có chút ngạc nhiên hỏi thăm: “Quà gì vậy?”
Phong Trạch nâng kính mắt lên ra vẻ chính trực, Hàn Lãng cong môi không đáp lời, Lôi Tư Diệp dịu dàng vuốt tóc anh, chỉ lên trên tầng nói: “Lên tầng rẽ trái rồi đi tới căn phòng ở cuối cùng.”
Món quà này là bọn hắn đặc biệt đi tìm, Phàn Viễn tràn đầy mong đợi, bước từng bước một tới, anh chẳng hề hay biết, lúc này ba người đàn ông theo sau lưng anh đang nở nụ cười thô bỉ.
Phòng cuối cùng, phòng cuối cùng, tới nơi rồi!
Phàn Viễn dè dặt đẩy cửa ra, không biết ai ở phía sau lưng mở đèn, căn phòng rực sáng trong nháy mắt, gương mặt mỉm cười của Phàn Viễn cứng đờ lại.
Hóa ra quà tặng mà họ nói là ba bộ quần áo..
Một bộ đồ con mèo màu đen để trần nửa thân trên, đi kèm với tai mèo hồng và đuôi mèo màu đen; một bộ váy lễ phục ngắn, đi kèm với đôi tất dài màu đen và quần chữ T, cuối cùng là một bộ đồ nữ sinh thủy thủ đầy ngây thơ.
Phong Trạch ghé vào tai anh hỏi: “Cục cưng, em thích bộ nào?”
Lôi Tư Diệp và Hàn Lãng cũng nhìn anh đầy mong đợi.
Phàn Viễn hoảng hốt lui về phía sau: “Mấy người biến thái hết cả rồi à!”
Lôi Tư Diệp cười nói: “Tiểu Viễn, không thể nói như vậy được, bọn anh tặng quà cho em, không phải em nên tặng lại sao?”
Hàn Lãng cầm bộ đồng phục thủy thủ kia đi về phía anh, tràn đầy mong đợi: “Em thay bộ này trước đi.”
Phàn Viễn xoay người muốn bỏ chạy, lại bị Lôi Tư Diệp đè ngã xuống sofa, người nọ vừa cởi quần áo vừa ăn đậu hũ của anh, Phong Trạch ở bên cạnh giúp anh mặc áo ngực, khẽ cười: “Bọn anh có thể nhịn không ăn em, kêu em tặng quà lại cũng không quá phận chứ?”
Phàn Viễn giận dữ nói: “Quà cái đầu anh ấy! Ông đây không phải ông già Noel!!!”
Tác giả :
Tịch Tịch Lý