Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng
Chương 45
Việc rút thăm thực chất chỉ có hai kết quả không phải là số 1 thì sẽ là số 2, Đồng Quyện nhìn vào số 2 trên tờ giấy của mình bèn thở dài một cái, quả nhiên cả đời này của anh không có số được làm 1.
Đồng Quyện cầm lá thăm của mình, nhìn ra xung quanh tò mò hỏi: “Có những ai bốc được số 2?”
“Anh số 2 à?” Bùi Tư Nhiên thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, lại không cùng nhóm với nhau.”
Lúc Đồng Quyện nghe thấy điều này, lập tức nhìn xuống tờ giấy của Bùi Tư Nhiên, anh hỏi: “Cậu là 1 à?”
Bùi Tư Nhiên bèn đưa tờ giấy của mình cho Đồng Quyện xem.
Đồng Quyện nhìn vào hai con số đối lập, bất lực nói: “Tôi biết ngay mà, tay xui với tay hên sẽ không bao giờ bốc trúng một số được đâu.”
“Các bạn bốc được số 1 hãy đứng sang phía bên tay trái của tôi.” Đạo diễn gào lên: “Còn các bạn bốc được số 2 đứng sang bên tay phải nhé!”
Mười hai người nhanh chóng chia thành hai nhóm.
Đạo diễn: “Bây giờ các bạn có thể về phòng tập của mình, cố lên, mong chờ tin vui từ các bạn.”
Đồng Quyện và Bồ Hạc Châu, Văn Úc, Trình Ký Sơn còn có Cận Bác Dụ và Trì Niên nữa là một nhóm, trừ Trình Ký Sơn ra thì những người khác Đồng Quyện đều đã từng cùng hợp tác vài lần.
Thực ra vẫn có chút lúng túng vì mối quan hệ giữa Trình Ký Sơn và Bùi Tư Nhiên vốn không tốt, trong khi mối quan hệ của anh và cậu lại tốt vô cùng mà điều này mọi người đều biết…
Đồng Quyện còn đang cảm thấy lúng túng nhưng Trình Ký Sơn lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, qua trận chung kết, cậu ta và những thực tập sinh khác cũng chẳng còn liên lạc nữa. Sau ba vòng công diễn, mục đích ban đầu của Trình Ký Sơn khi tham gia chương trình này cũng đã đạt được.
Mức độ nổi tiếng của cậu ta đã khôi phục lại đột hot giống như trước đây, có một số kịch bản nam chính của các bộ phim chiếu mạng đã được gửi tới trong tay người đại diện của Trình Ký Sơn, chỉ cần đợi chương trình này kết thúc là có thể vào đoàn phim bắt đầu quay rồi.
Cậu ta không có dự định được ra mắt, hơn nữa cũng đã nói chuyện cùng với ê-kíp chương trình và hậu viện hội (*) của mình, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là lần cuối cùng trong đời cậu ta đứng trên sân khấu.
(*)= tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm…) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.
Tổ chương trình đã mời các hướng dẫn viên sáng tác cho các thực tập sinh hai bài hát, trong đó một bài là viết cho người hâm mộ còn bài còn lại là viết cho chính các thực tập sinh. Nhóm của Đồng Quyện bốc được bài số 2 có tên là 《Artist》là bài hát viết cho thực tập sinh.
Sau khi sáu người ngồi xổm trên sàn nhà xem xong video vũ đạo, liền bắt đầu chia part.
《Artist》là một bài hát toàn diện, các mảng vocal, dancer, rapper mỗi một vị trí đều cần hai người, trong đó vocal 1 chính là C.
Bồ Hạc Châu đưa ra đề nghị: “Chúng ta chọn đội trưởng trước đã nhỉ, có ai xung phong không?”
Năm người cùng nhau lắc đầu.
“Được rồi vậy chúng ta cùng chỉ xem muốn chọn ai nhé, tôi đếm đến ba thì bắt đầu.”
“3, 2, 1——”
Trước mắt Đồng Quyện lại xuất hiện nhiều hơn năm ngón tay.
Bồ Hạc Châu vỗ tay nói: “Chúc mừng.”
Đồng Quyện vẫn có chút phân vân: “Tôi… không chắc mình có đủ năng lực, dẫn dắt mọi người giành được phần thắng đâu.”
Anh biết rõ tính cách của mình, Đồng Quyện chưa bao giờ là người mạnh mẽ không thích hợp làm công việc quản lý.
“Không sao đâu, bọn em tin tưởng anh.” Bồ Hạc Châu nói: “Lần PK này cũng không cần bỏ phiếu, cứ mặc kệ đi.”
“Đúng vậy!” Là fan only của Đồng Quyện, Văn Úc bèn vỗ vai anh nói lời động viên: “Không cần lo lắng đâu, cứ làm là được rồi.”
Cận Bác Dụ: “Đây là lần biểu diễn cuối cùng rồi, vui vẻ là được thôi anh.”
Đồng Quyện nghe mà ngỡ ngàng, đây là lời mà cái nhóm điên cuồng tập luyện có thể nói ra được sao?
Nhưng thực ra cũng không thể trách các thực tập sinh “biến chất”, sau ba tháng thi đấu ròng rã thì thực tập sinh dù có giỏi giang đến đâu cũng không chịu nổi nữa, huống chi bọn họ ở đây không có điện thoại không có đồ ăn ngon, không trở nên biến thái đã là tốt lắm rồi. Trước mắt đã là sân khấu cuối cùng, chẳng lẽ không để cho bọn họ được bung lụa hay sao?
Bồ Hạc Châu ở gần cái tủ nhất, cậu ta bèn vươn cánh tay dài ra rồi cầm miếng sticker đưa qua, “Nào dán lên thôi!”
Đồng Quyện nhìn ký hiệu chữ L trên miếng dán kia, gật đầu một cái.
Là đội trưởng nhỏ mới được bổ nhiệm, Đồng Quyện hớn hở hỏi mọi người: “Thế ai muốn làm C nào?”
“Lần biểu diễn cuối cùng rồi, chúng ta có thể làm như thế này nhé, có ai chưa được làm C bao giờ không?” Bồ Hạc Châu nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Cận Bác Dụ chưa làm C bao giờ, đúng không?”
Cận Bác Dụ liền gật đầu.
“Năm người bọn tôi đều đã từng làm C rồi, cho nên lần này cậu làm đi.” Bồ Hạc Châu cười: “Không thể để lại bất kỳ hối tiếc nào.”
“Được đấy!” Đồng Quyện lập tức gật đầu, bày tỏ tán đồng: “Tôi cảm thấy Cận Bác Dụ rất thích hợp, artist chẳng phải chính là Bác Dụ sao.”
Cận Bác Dụ có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ba người còn chưa phát biểu ý kiến.
“Tôi cũng cảm thấy Cận Bác Dụ thích hợp.” Văn Úc dứt lời lại quay sang nhìn Trì Niên và Trình Ký Sơn: “Hai người thấy thế nào?”
Trì Niên cũng gật đầu đáp: “Đương nhiên là tôi đồng ý rồi!”
Trình Ký Sơn lại nhìn Cận Bác Dụ một cái: “Không có vấn đề gì, nhưng C là vocal đấy, Cận Bác Dụ được không.”
“Còn có tôi mà, đương nhiên là được.” Đồng Quyện ưỡn ngực lên quả quyết: “Tôi nhất định sẽ không để người trong nhóm mình phải khó xử đâu.”
Cận Bác Dụ bị cảm động, nhưng đến ngày hôm sau thì cậu ta chỉ muốn chạy trốn khỏi phòng tập.
Mặc dù đã được nghe về chương trình luyện tập ma quỷ của Đồng Quyện, nhưng lần này sau khi nghe theo lời anh, chương trình luyện tập lại càng khủng khiếp hơn, mơ hồ còn mang khuynh hướng biến thái.
Cũng không biết Đồng Quyện đã học những kỹ thuật đó ở đâu, trông thật khó tin nhưng những điều đấy đã thực sự giúp cậu ta hát tốt hơn.
Sân khấu của trận chung kết chỉ có một tuần để chuẩn bị, trong tuần này, các thực tập sinh đã đổi thời gian luyện tập từ tám giờ sáng đến tám giờ tối thành bảy giờ sáng đến mười giờ tối, mặc dù mệt mỏi nhưng có mệt hơn nữa cũng vẫn thấy vui vẻ.
Gần bốn tháng làm việc chăm chỉ cuối cùng cũng có thể kết thúc, không cần biết kết quả thế nào, nhưng rốt cuộc cũng sắp được nghỉ ngơi, còn về tương lai thì cứ để tương lai tính đi.
Thế nhưng những tưởng tượng của Bùi Tư Nhiên về tương lai lại đặc biệt hơn nhiều so với những người khác.
“Quyện Quyện, sau khi ra mắt hai chúng ta lại ở chung phòng nhé.”
“Quyện Quyện, sau khi ra mắt tôi sẽ nói với công ty tập trung push cp của chúng ta nhé, anh thấy thế nào.”
“Quyện Quyện, sau khi ra mắt lúc làm album, tôi viết nhạc anh viết lời nhé, có được không.”
“Quyện Quyện…”
Đồng Quyện nghe đến ù cả tai.
“Cậu có thôi đi không.” Đồng Quyện nóng lòng muốn đấm cho Bùi Tư Nhiên một quả, “Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cả hai chúng ta đều có thể ra mắt?”
“Quyện Quyện.” Bàn tay to lớn của Bùi Tư Nhiên trực tiếp bọc lấy nắm đấm nhỏ của Đồng Quyện, giọng điệu có phần muốn ăn đập: “Anh phải có lòng tin vào chúng ta chứ, nếu hai chúng ta mà không ra mắt thì những người khác ra mắt không cảm thấy ngượng à?”
Đồng Quyện: “…”
Dù biết rằng Bùi Tư Nhiên đang nói sự thật, nhưng cậu như thế này vẫn là rất ngứa đòn.
Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên luôn nắm chắc hai vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, những người đến xem hai người họ ở mỗi vòng công diễn đều là nhiều nhất, dù Đồng Quyện luôn nhỉnh hơn Bùi Tư Nhiên một chút, nhưng không ai có thể phủ nhận được thực lực của cậu.
Dù sao thì cũng tại fans chồng của Đồng Quyện quá nhiều, những người này lại rất chịu đập tiền, thật sự không để cho người khác con đường sống.
Thế nên nếu cả hai đều không được ra mắt, nhóm chương trình thực sự sẽ bị đưa đi điều tra đó.
“Những lời này nói với tôi thì thôi.” Đồng Quyện lườm Bùi Tư Nhiên, “Đừng có mà nói với những người khác đấy, nghe rõ chưa.”
“Biết rồi mà, tôi cũng đâu có dại.” Cảm nhận được sự quan tâm của Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên lại bắt đầu vui vẻ một cách ngốc nghếch.
Mười mấy tuổi cậu đã ra nước ngoài, với những chuyện đối nhân xử thế đã quá quen thuộc, nếu như ba mẹ nói với cậu những điều này thì hẳn sẽ thấy khó chịu lắm, nhưng ngược lại là Đồng Quyện thì cậu rất vui.
“Quyện Quyện, anh tốt thật đấy, nếu không có anh thì tôi biết phải làm sao bây giờ.”
Đồng Quyện dường như nhìn thấy được cả cái đuôi đang vẫy sau lưng Bùi Tư Nhiên.
Chắc do tập quá mệt nên xuất hiện ảo giác rồi.
Bảy ngày trôi qua trong thoáng chốc, nháy mắt đã đến ngày diễn ra trận chung kết.
Các thực tập sinh từ sáng sớm đã tỉnh dậy, không phải để đi làm tạo hình mà là đóng gói đồ đạc.
Đồng Quyện đặt tất cả những thứ muốn mang đi lên trên giường, sau đó là nhìn chằm chằm vào đồng đồ đó rồi ngẫm nghĩ rất lâu.
Có vẻ như là… nhiều hơn lúc anh mới đến rất nhiều.
Lạ thật đấy, anh rõ ràng là đã ăn hết chỗ đồ ăn vặt, chắc hẳn phải còn trống nhiều chỗ chứ nhỉ sao lại không xếp được hết thế này.
Đồng Quyện ngồi ở mép giường, bóng lưng có chút yếu ớt, đáng thương lại bất lực.
Bùi Tư Nhiên vừa sấy tóc xong liền hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Sao tôi lại có thêm nhiều đồ thế nhỉ.” Vài phút trôi qua rồi mà Đồng Quyện vẫn chẳng sao hiểu nổi: “Còn nhiều hơn cả lúc mới đến.”
Bùi Tư Nhiên vừa đặt mông ngồi xuống giường anh, vừa lựa đồ vừa nói: “Đơn giản thôi, mấy món này đều là của người khác bỏ lại.”
“Cái quạt này là lúc Thạch Khê Hàng đến ký túc tìm anh rớt lại.”
“Còn cái son dưỡng môi này nữa là Sơ Phương An đưa cho anh.”
“Patrick Star nhồi bông này là của Văn Úc đúng không.”
“Cả thuốc ngậm ho Bồ Hạc Châu cho anh.”
“Cái này nữa…”
“Được rồi được rồi.” Mặt Đồng Quyện đỏ bừng, vội giữ bàn tay của Bùi Tư Nhiên lại không để cậu lục đồ thêm nữa, anh hỏi: “Sao cậu chưa nhận được sự đồng ý đã động vào đồ của tôi thế.”
Bùi Tư Nhiên: “Mấy cái này của anh à?”
Đồng Quyện: “…”
Anh thật muốn cắn người.
“Cái này, cái này cũng không thể trách tôi được.” Đồng Quyện đỏ mặt, giải thích: “Đây đều là những món đồ mọi người chủ động mang qua đưa, tôi còn định trả lại nhưng sau cuối cùng lại không tìm được nên cũng quên luôn.”
Bùi Tư Nhiên xì một tiếng: “Sao anh không để lạc mất bản thân luôn đi?”
Đồng Quyện nhe răng ra, làm bộ muốn cắn Bùi Tư Nhiên.
Bùi Tư Nhiên nhìn thấy thế bèn mở banh cổ áo mình ra, đưa cái cổ đến bên miệng anh: “Đây cắn chỗ này này, cắn nhiều vào nhé.”
Đồng Quyện nhìn vào cái cổ trắng nõn gần trong gang tấc, ngỡ ngàng trong vài giây rồi mới kịp phản ứng, một cái tát liền ập tới: “Lưu manh!”
“Tôi chỉ lưu manh với mỗi một người thôi.” Bùi Tư Nhiên mặt dày đáp.
“Đứng dậy đi, đừng cản trở tôi thu dọn đồ đạc nữa.”
Đồng Quyện đẩy Bùi Tư Nhiên ra một chút, anh đứng dậy khỏi giường rồi mở vali ra vừa xếp đồ vừa nói: “Mấy thứ chưa dùng đến lát nữa tôi sẽ trả cho bọn họ, son dưỡng thì không trả được nữa rồi nên giữ lại dùng.”
“Mà mấy món này tôi còn quên mất là từ đâu tới, thế mà cậu còn nhớ rõ hơn cả tôi.”
Bùi Tư Nhiên ậm ừ đáp: “Tôi còn nhớ nhiều thứ lắm cơ, nào có giống anh, cho dù người khác có tốt với mình như thế nào thì cứ quay người là quên thôi.”
“Thì là người khác mới thế.” Đồng Quyện xoa dịu chó bự: “Còn cậu đối với tốt thế nào, tôi vẫn nhớ hết đó.”
Bùi Tư Nhiên ngẩn ra một lúc rồi mới hừ một tiếng, khóe miệng đã giương cao lên đến tận trời nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Xem ra anh còn có chút lương tâm đấy.”
“Ừ ừ ừ, tôi không có lương tâm được bằng cậu.” Đồng Quyện gật gật đầu, “Làm phiền người bạn có lương tâm và trí nhớ tốt mau thu dọn đồ đạc của mình đi, lát nữa còn phải đi trang điểm đấy, lề mà lề mề nữa là không kịp ăn bữa sáng đâu.”
Bùi Tư Nhiên vừa được Đồng Quyện khen ngợi còn đang lê tê phê, tiếp theo lại nghe thấy mục đích thật sự của anh, cái mặt liền xị ra: “Anh chỉ biết có ăn thôi!”
Đồng Quyện cầm lá thăm của mình, nhìn ra xung quanh tò mò hỏi: “Có những ai bốc được số 2?”
“Anh số 2 à?” Bùi Tư Nhiên thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, lại không cùng nhóm với nhau.”
Lúc Đồng Quyện nghe thấy điều này, lập tức nhìn xuống tờ giấy của Bùi Tư Nhiên, anh hỏi: “Cậu là 1 à?”
Bùi Tư Nhiên bèn đưa tờ giấy của mình cho Đồng Quyện xem.
Đồng Quyện nhìn vào hai con số đối lập, bất lực nói: “Tôi biết ngay mà, tay xui với tay hên sẽ không bao giờ bốc trúng một số được đâu.”
“Các bạn bốc được số 1 hãy đứng sang phía bên tay trái của tôi.” Đạo diễn gào lên: “Còn các bạn bốc được số 2 đứng sang bên tay phải nhé!”
Mười hai người nhanh chóng chia thành hai nhóm.
Đạo diễn: “Bây giờ các bạn có thể về phòng tập của mình, cố lên, mong chờ tin vui từ các bạn.”
Đồng Quyện và Bồ Hạc Châu, Văn Úc, Trình Ký Sơn còn có Cận Bác Dụ và Trì Niên nữa là một nhóm, trừ Trình Ký Sơn ra thì những người khác Đồng Quyện đều đã từng cùng hợp tác vài lần.
Thực ra vẫn có chút lúng túng vì mối quan hệ giữa Trình Ký Sơn và Bùi Tư Nhiên vốn không tốt, trong khi mối quan hệ của anh và cậu lại tốt vô cùng mà điều này mọi người đều biết…
Đồng Quyện còn đang cảm thấy lúng túng nhưng Trình Ký Sơn lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, qua trận chung kết, cậu ta và những thực tập sinh khác cũng chẳng còn liên lạc nữa. Sau ba vòng công diễn, mục đích ban đầu của Trình Ký Sơn khi tham gia chương trình này cũng đã đạt được.
Mức độ nổi tiếng của cậu ta đã khôi phục lại đột hot giống như trước đây, có một số kịch bản nam chính của các bộ phim chiếu mạng đã được gửi tới trong tay người đại diện của Trình Ký Sơn, chỉ cần đợi chương trình này kết thúc là có thể vào đoàn phim bắt đầu quay rồi.
Cậu ta không có dự định được ra mắt, hơn nữa cũng đã nói chuyện cùng với ê-kíp chương trình và hậu viện hội (*) của mình, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là lần cuối cùng trong đời cậu ta đứng trên sân khấu.
(*)= tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm…) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.
Tổ chương trình đã mời các hướng dẫn viên sáng tác cho các thực tập sinh hai bài hát, trong đó một bài là viết cho người hâm mộ còn bài còn lại là viết cho chính các thực tập sinh. Nhóm của Đồng Quyện bốc được bài số 2 có tên là 《Artist》là bài hát viết cho thực tập sinh.
Sau khi sáu người ngồi xổm trên sàn nhà xem xong video vũ đạo, liền bắt đầu chia part.
《Artist》là một bài hát toàn diện, các mảng vocal, dancer, rapper mỗi một vị trí đều cần hai người, trong đó vocal 1 chính là C.
Bồ Hạc Châu đưa ra đề nghị: “Chúng ta chọn đội trưởng trước đã nhỉ, có ai xung phong không?”
Năm người cùng nhau lắc đầu.
“Được rồi vậy chúng ta cùng chỉ xem muốn chọn ai nhé, tôi đếm đến ba thì bắt đầu.”
“3, 2, 1——”
Trước mắt Đồng Quyện lại xuất hiện nhiều hơn năm ngón tay.
Bồ Hạc Châu vỗ tay nói: “Chúc mừng.”
Đồng Quyện vẫn có chút phân vân: “Tôi… không chắc mình có đủ năng lực, dẫn dắt mọi người giành được phần thắng đâu.”
Anh biết rõ tính cách của mình, Đồng Quyện chưa bao giờ là người mạnh mẽ không thích hợp làm công việc quản lý.
“Không sao đâu, bọn em tin tưởng anh.” Bồ Hạc Châu nói: “Lần PK này cũng không cần bỏ phiếu, cứ mặc kệ đi.”
“Đúng vậy!” Là fan only của Đồng Quyện, Văn Úc bèn vỗ vai anh nói lời động viên: “Không cần lo lắng đâu, cứ làm là được rồi.”
Cận Bác Dụ: “Đây là lần biểu diễn cuối cùng rồi, vui vẻ là được thôi anh.”
Đồng Quyện nghe mà ngỡ ngàng, đây là lời mà cái nhóm điên cuồng tập luyện có thể nói ra được sao?
Nhưng thực ra cũng không thể trách các thực tập sinh “biến chất”, sau ba tháng thi đấu ròng rã thì thực tập sinh dù có giỏi giang đến đâu cũng không chịu nổi nữa, huống chi bọn họ ở đây không có điện thoại không có đồ ăn ngon, không trở nên biến thái đã là tốt lắm rồi. Trước mắt đã là sân khấu cuối cùng, chẳng lẽ không để cho bọn họ được bung lụa hay sao?
Bồ Hạc Châu ở gần cái tủ nhất, cậu ta bèn vươn cánh tay dài ra rồi cầm miếng sticker đưa qua, “Nào dán lên thôi!”
Đồng Quyện nhìn ký hiệu chữ L trên miếng dán kia, gật đầu một cái.
Là đội trưởng nhỏ mới được bổ nhiệm, Đồng Quyện hớn hở hỏi mọi người: “Thế ai muốn làm C nào?”
“Lần biểu diễn cuối cùng rồi, chúng ta có thể làm như thế này nhé, có ai chưa được làm C bao giờ không?” Bồ Hạc Châu nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Cận Bác Dụ chưa làm C bao giờ, đúng không?”
Cận Bác Dụ liền gật đầu.
“Năm người bọn tôi đều đã từng làm C rồi, cho nên lần này cậu làm đi.” Bồ Hạc Châu cười: “Không thể để lại bất kỳ hối tiếc nào.”
“Được đấy!” Đồng Quyện lập tức gật đầu, bày tỏ tán đồng: “Tôi cảm thấy Cận Bác Dụ rất thích hợp, artist chẳng phải chính là Bác Dụ sao.”
Cận Bác Dụ có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ba người còn chưa phát biểu ý kiến.
“Tôi cũng cảm thấy Cận Bác Dụ thích hợp.” Văn Úc dứt lời lại quay sang nhìn Trì Niên và Trình Ký Sơn: “Hai người thấy thế nào?”
Trì Niên cũng gật đầu đáp: “Đương nhiên là tôi đồng ý rồi!”
Trình Ký Sơn lại nhìn Cận Bác Dụ một cái: “Không có vấn đề gì, nhưng C là vocal đấy, Cận Bác Dụ được không.”
“Còn có tôi mà, đương nhiên là được.” Đồng Quyện ưỡn ngực lên quả quyết: “Tôi nhất định sẽ không để người trong nhóm mình phải khó xử đâu.”
Cận Bác Dụ bị cảm động, nhưng đến ngày hôm sau thì cậu ta chỉ muốn chạy trốn khỏi phòng tập.
Mặc dù đã được nghe về chương trình luyện tập ma quỷ của Đồng Quyện, nhưng lần này sau khi nghe theo lời anh, chương trình luyện tập lại càng khủng khiếp hơn, mơ hồ còn mang khuynh hướng biến thái.
Cũng không biết Đồng Quyện đã học những kỹ thuật đó ở đâu, trông thật khó tin nhưng những điều đấy đã thực sự giúp cậu ta hát tốt hơn.
Sân khấu của trận chung kết chỉ có một tuần để chuẩn bị, trong tuần này, các thực tập sinh đã đổi thời gian luyện tập từ tám giờ sáng đến tám giờ tối thành bảy giờ sáng đến mười giờ tối, mặc dù mệt mỏi nhưng có mệt hơn nữa cũng vẫn thấy vui vẻ.
Gần bốn tháng làm việc chăm chỉ cuối cùng cũng có thể kết thúc, không cần biết kết quả thế nào, nhưng rốt cuộc cũng sắp được nghỉ ngơi, còn về tương lai thì cứ để tương lai tính đi.
Thế nhưng những tưởng tượng của Bùi Tư Nhiên về tương lai lại đặc biệt hơn nhiều so với những người khác.
“Quyện Quyện, sau khi ra mắt hai chúng ta lại ở chung phòng nhé.”
“Quyện Quyện, sau khi ra mắt tôi sẽ nói với công ty tập trung push cp của chúng ta nhé, anh thấy thế nào.”
“Quyện Quyện, sau khi ra mắt lúc làm album, tôi viết nhạc anh viết lời nhé, có được không.”
“Quyện Quyện…”
Đồng Quyện nghe đến ù cả tai.
“Cậu có thôi đi không.” Đồng Quyện nóng lòng muốn đấm cho Bùi Tư Nhiên một quả, “Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cả hai chúng ta đều có thể ra mắt?”
“Quyện Quyện.” Bàn tay to lớn của Bùi Tư Nhiên trực tiếp bọc lấy nắm đấm nhỏ của Đồng Quyện, giọng điệu có phần muốn ăn đập: “Anh phải có lòng tin vào chúng ta chứ, nếu hai chúng ta mà không ra mắt thì những người khác ra mắt không cảm thấy ngượng à?”
Đồng Quyện: “…”
Dù biết rằng Bùi Tư Nhiên đang nói sự thật, nhưng cậu như thế này vẫn là rất ngứa đòn.
Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên luôn nắm chắc hai vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, những người đến xem hai người họ ở mỗi vòng công diễn đều là nhiều nhất, dù Đồng Quyện luôn nhỉnh hơn Bùi Tư Nhiên một chút, nhưng không ai có thể phủ nhận được thực lực của cậu.
Dù sao thì cũng tại fans chồng của Đồng Quyện quá nhiều, những người này lại rất chịu đập tiền, thật sự không để cho người khác con đường sống.
Thế nên nếu cả hai đều không được ra mắt, nhóm chương trình thực sự sẽ bị đưa đi điều tra đó.
“Những lời này nói với tôi thì thôi.” Đồng Quyện lườm Bùi Tư Nhiên, “Đừng có mà nói với những người khác đấy, nghe rõ chưa.”
“Biết rồi mà, tôi cũng đâu có dại.” Cảm nhận được sự quan tâm của Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên lại bắt đầu vui vẻ một cách ngốc nghếch.
Mười mấy tuổi cậu đã ra nước ngoài, với những chuyện đối nhân xử thế đã quá quen thuộc, nếu như ba mẹ nói với cậu những điều này thì hẳn sẽ thấy khó chịu lắm, nhưng ngược lại là Đồng Quyện thì cậu rất vui.
“Quyện Quyện, anh tốt thật đấy, nếu không có anh thì tôi biết phải làm sao bây giờ.”
Đồng Quyện dường như nhìn thấy được cả cái đuôi đang vẫy sau lưng Bùi Tư Nhiên.
Chắc do tập quá mệt nên xuất hiện ảo giác rồi.
Bảy ngày trôi qua trong thoáng chốc, nháy mắt đã đến ngày diễn ra trận chung kết.
Các thực tập sinh từ sáng sớm đã tỉnh dậy, không phải để đi làm tạo hình mà là đóng gói đồ đạc.
Đồng Quyện đặt tất cả những thứ muốn mang đi lên trên giường, sau đó là nhìn chằm chằm vào đồng đồ đó rồi ngẫm nghĩ rất lâu.
Có vẻ như là… nhiều hơn lúc anh mới đến rất nhiều.
Lạ thật đấy, anh rõ ràng là đã ăn hết chỗ đồ ăn vặt, chắc hẳn phải còn trống nhiều chỗ chứ nhỉ sao lại không xếp được hết thế này.
Đồng Quyện ngồi ở mép giường, bóng lưng có chút yếu ớt, đáng thương lại bất lực.
Bùi Tư Nhiên vừa sấy tóc xong liền hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Sao tôi lại có thêm nhiều đồ thế nhỉ.” Vài phút trôi qua rồi mà Đồng Quyện vẫn chẳng sao hiểu nổi: “Còn nhiều hơn cả lúc mới đến.”
Bùi Tư Nhiên vừa đặt mông ngồi xuống giường anh, vừa lựa đồ vừa nói: “Đơn giản thôi, mấy món này đều là của người khác bỏ lại.”
“Cái quạt này là lúc Thạch Khê Hàng đến ký túc tìm anh rớt lại.”
“Còn cái son dưỡng môi này nữa là Sơ Phương An đưa cho anh.”
“Patrick Star nhồi bông này là của Văn Úc đúng không.”
“Cả thuốc ngậm ho Bồ Hạc Châu cho anh.”
“Cái này nữa…”
“Được rồi được rồi.” Mặt Đồng Quyện đỏ bừng, vội giữ bàn tay của Bùi Tư Nhiên lại không để cậu lục đồ thêm nữa, anh hỏi: “Sao cậu chưa nhận được sự đồng ý đã động vào đồ của tôi thế.”
Bùi Tư Nhiên: “Mấy cái này của anh à?”
Đồng Quyện: “…”
Anh thật muốn cắn người.
“Cái này, cái này cũng không thể trách tôi được.” Đồng Quyện đỏ mặt, giải thích: “Đây đều là những món đồ mọi người chủ động mang qua đưa, tôi còn định trả lại nhưng sau cuối cùng lại không tìm được nên cũng quên luôn.”
Bùi Tư Nhiên xì một tiếng: “Sao anh không để lạc mất bản thân luôn đi?”
Đồng Quyện nhe răng ra, làm bộ muốn cắn Bùi Tư Nhiên.
Bùi Tư Nhiên nhìn thấy thế bèn mở banh cổ áo mình ra, đưa cái cổ đến bên miệng anh: “Đây cắn chỗ này này, cắn nhiều vào nhé.”
Đồng Quyện nhìn vào cái cổ trắng nõn gần trong gang tấc, ngỡ ngàng trong vài giây rồi mới kịp phản ứng, một cái tát liền ập tới: “Lưu manh!”
“Tôi chỉ lưu manh với mỗi một người thôi.” Bùi Tư Nhiên mặt dày đáp.
“Đứng dậy đi, đừng cản trở tôi thu dọn đồ đạc nữa.”
Đồng Quyện đẩy Bùi Tư Nhiên ra một chút, anh đứng dậy khỏi giường rồi mở vali ra vừa xếp đồ vừa nói: “Mấy thứ chưa dùng đến lát nữa tôi sẽ trả cho bọn họ, son dưỡng thì không trả được nữa rồi nên giữ lại dùng.”
“Mà mấy món này tôi còn quên mất là từ đâu tới, thế mà cậu còn nhớ rõ hơn cả tôi.”
Bùi Tư Nhiên ậm ừ đáp: “Tôi còn nhớ nhiều thứ lắm cơ, nào có giống anh, cho dù người khác có tốt với mình như thế nào thì cứ quay người là quên thôi.”
“Thì là người khác mới thế.” Đồng Quyện xoa dịu chó bự: “Còn cậu đối với tốt thế nào, tôi vẫn nhớ hết đó.”
Bùi Tư Nhiên ngẩn ra một lúc rồi mới hừ một tiếng, khóe miệng đã giương cao lên đến tận trời nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Xem ra anh còn có chút lương tâm đấy.”
“Ừ ừ ừ, tôi không có lương tâm được bằng cậu.” Đồng Quyện gật gật đầu, “Làm phiền người bạn có lương tâm và trí nhớ tốt mau thu dọn đồ đạc của mình đi, lát nữa còn phải đi trang điểm đấy, lề mà lề mề nữa là không kịp ăn bữa sáng đâu.”
Bùi Tư Nhiên vừa được Đồng Quyện khen ngợi còn đang lê tê phê, tiếp theo lại nghe thấy mục đích thật sự của anh, cái mặt liền xị ra: “Anh chỉ biết có ăn thôi!”
Tác giả :
Tiên Cửu Nha