Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
Chương 10
☆ 10. Tiêu đề gì gì đó ghét nhất đó...
Cuối cùng, Chu Hoằng không nhìn được cười một tiếng, đưa mắt nhìn Trương Minh đứng bên cạnh, toét miệng lộ ra hai hàng răng trắng: "Mấy người bạn của anh có ai từng oán giận anh rất lầm lì chưa?"
Trương Minh lại lúng túng, đại khái không ngờ tới Chu Hoằng lại thẳng thắn như vậy, "... Có."
Thấy Trương Minh uống rượu để che giấu, Chu Hoằng chợt nghĩ tới buổi tối anh uống say, nam nhân xa lạ nói anh manh, lập tức lại không nhịn được cười, còn đưa tay vỗ lên quầy bar, cuối cùng vừa xua tay vừa cười nói: "Có lầm lì hay không đều không quan trọng, đâu có ảnh hưởng đến giao tiếp." Chủ yếu là có manh điểm nha.
Cười cũng đã rồi, Chu Hoằng lau khóe mắt lại nhìn lên, thấy Trương Minh nâng ly rượu, khóe miệng xụ xuống một chút, nhìn không chớp mắt, không nói tiếng nào, như là khó chịu.
Trong lòng Chu Hoằng nhất thời lộp bộp, đừng bảo hắn khiến anh bực mình nha? Lập tức ngừng cười, Chu Hoằng hối hận vô cùng, trong chốc lát không biết nên phản ứng làm sao.
Mà kết quả chính là, hai người lại ở trong không khí vi diệu này lặng lẽ uống rượu, mãi cho đến khi Trương Minh tay nhét túi quần quay về bàn trong phòng khách, cũng chưa từng nói thêm câu nào.
Chu Hoằng trốn sau màn hình ảo não hồi lâu, trong lòng thấy rất cổ quái, phần lớn là giận Trương Minh, đã không biết mắng thầm hết bao nhiêu câu, nhìn tính cách trầm lặng không câu nệ tiểu tiết vậy đó, không nghĩ tới kỳ thực lại nhỏ mọn như vậy, mới giỡn một câu đã mất hứng, về sau không giỡn với anh ta nữa, không vui tí nào!
Nghĩ lại, Chu Hoằng khó hiểu càng thêm giận, lúc gõ chữ cũng dùng lực, khiến người ta dễ dàng nghe ra phiền muộn của hắn.
Cũng không biết vì sao cái chuyện vặt không đáng kể này lại có thể khiến Chu Hoằng nhớ lâu như vậy, đến ngày hôm sau, hắn vẫn sẽ quá tam ba bận nhớ tới, đẩy không ra, quả thực làm cho hắn phát điên, hắn không phải cái loại tính cách ngó trước ngó sau, cao hứng mất hứng chỉ cần đã qua, đương nhiên không thể là chuyện lớn, liền khó nhớ, chính là khi yêu đương với Tiểu Hữu, cũng vậy đi, lưu ly có giòn cũng không vì mâu thuẫn giữa hai người mà hao tổn tinh thần, bởi vì tính cách này, Tiểu Hữu cũng không ít lần ầm ĩ với hắn
Cầm văn kiện đi ra, Chu Hoằng khí sắc khó coi đứng trước thang máy, ấn cái nút liên tục, chờ khi đến tầng trệt rồi, thì cụp mắt đi tới, khi sắp xuyên qua đại sảnh hình tròn rộng rãi, lại nghe thấy có người nói chuyện, có chút quen tai, Chu Hoằng không khỏi nhìn sang.
Chỉ thấy trên sô pha da đen trong phòng khách có hai người ngồi, người đối diện hắn xem văn kiện kia, bất ngờ chính là nam nhân xa lạ đưa Trương Minh về vào cái đêm anh uống say, lúc này Chu Hoằng đã biết hắn là ai, trợ lý của Trương Minh, Lưu Vũ Thần, lúc này hắn đang thấp giọng nói cái gì với nam nhân đối diện.
Mà người đối diện này, dùng bắp đùi nghĩ thôi cũng biết là ai, huống chi còn ai có thể bắt chước được cái khí chất đó để làm tham chiếu.
Có cần chào hỏi hay không?
Khi Chu Hoằng đang dừng bước chân quấn quýt, Lưu Vũ Thần đã nhìn sang hắn, thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nháy mắt với Trương Minh.
Thấy hắn nháy mắt với Trương Minh, Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày lại, trong lòng khó hiểu có một chút không thoải mái, tựa như hắn là người ngoài cuộc, không thân mật bằng hai người kia.
Trương Minh vốn đang khom lưng về trước, hơi nghiêng người ra sau nhìn sang, nhìn thấy Chu Hoằng, trong con ngươi đen nhánh nhanh chóng hiện lên tia sáng, nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải nhìn nhầm hay không, trong đôi mắt xinh đẹp ấy kỳ thực không xuất hiện cái gì cả.
Chu Hoằng sớm đã đứng thẳng, giống tư thế đứng nghiêm trong huấn luyện quân sự, căng gương mặt cao giọng kêu một tiếng: "Tổng quản lý!"
Lưu Vũ Thần bật cười thành tiếng, đưa tay chống trán xem văn kiện. Mặt Chu Hoằng đột nhiên phừng một cái đỏ bừng, khóe miệng giật giật.
Trương Minh lại không phản ứng quá mức, nhưng nhàn nhạt nhìn hắn, điều này làm cho Chu Hoằng đang quẫn bách biết bao ít đi một chút, nhưng lại có chút buồn bực, bởi vì cảm thấy lúc này Trương Minh không giống lúc bình thường cho lắm.
Bình thường, anh cực kỳ lầm lầm lì lì, mắt nửa cụp nửa không, một câu nói lắp cũng lười nói, chỉ biết nhìn vào máy tính làm việc, pha cà phê, vào bếp gì gì đó, toàn thân tản ra nét trầm ổn mà nội liễm, còn lúc này, ngoại trừ khí chất không đổi, trong ánh mắt của anh lại thêm chút nghiêm túc sắc sảo, khiến người ta khi nhìn vào rồi tự dưng toàn thân căng thẳng, không dám không nghiêm túc.
Rất nhanh Chu Hoằng liền phản ứng kịp, bây giờ trên sân khấu dưới sân khấu, là một người không sai, nhân vật sắm vai lại bất đồng, lúc ở riêng thì có thể thả lỏng, nhưng trước mặt mọi người thì không thể, nghiêm chỉnh lên, chấn trụ lại.
Vì vậy, Chu Hoằng cũng không cảm thấy ánh mắt lạnh tanh của Trương Minh khi nhìn hắn có bao nhiêu không quen, mà lại cảm thấy đúng, thậm chí lại ác lên một chút nữa cũng được.
Sau đó Chu Hoằng nhận ra, lúc đó có phải hắn hèn yếu lắm không?
Đối diện chỉ mới thở ra hai tiếng, bên kia sảnh liền truyền đến tiếng bước chân, không chỉ một người. Chu Hoằng quay đầu nhìn một chút, không biết, nhưng phản ứng đầu tiên chính là, đây đều là cấp trên của hắn, vì vậy theo bản năng lùi về sau một bước, làm tư thế nhỏ bé đứng một bên nhìn.
Mấy người này đi ngang đại sảnh, dừng lại trước sô pha, người dẫn đầu kia kêu một tiếng "Tổng quản lý", còn nói: "Đều đã chuẩn bị xong, ngài có thể tiến vào."
Trương Minh liền đứng lên, hơi khép lại vạt áo tây trang, rồi bước đôi chân dài đi về hướng người bên cạnh chỉ, tư thế ấy cao ngất mạnh mẽ, giống như thần tướng.
Nếu không phải Trương Minh thấy Lưu Vũ Thần theo sát phía sau quay đầu nhíu mày với hắn, Chu Hoằng còn không biết hắn đã nhìn tròn mắt, trong lúc nhất thời xấu hổ không gì sánh được, vội vàng dời ánh mắt rồi giả vờ ho khan, chờ người đi rồi, mới mặt mày cổ quái đi tới mục đích.
Hôm nay, Chu Hoằng cũng không vào trạng thái, như thiếu một sợi hồn, một hàng chữ phải xem hai lần, hiệu suất làm việc giáng xuống vô hạn, cuối cùng không chịu nổi, thẳng thắn ném con chuột đi, tựa lên ghế ngẩng mặt lên, trợn mắt không hề chớp nhìn trần nhà, nhớ tới lúc ở đại sảnh, bóng lưng cực thẳng của Trương Minh nhanh chóng rời đi, trong lòng bi thương cúi đầu kêu rên một tiếng, "Xong rồi!"
Sau khi tan tầm, Chu Hoằng lại lề mề hồi lâu mới về, đi ngang nhà bếp, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh lạch cạch, cước bộ không khỏi ngừng, sau đó lập tức dồn dập đi về phía trước, nhưng đi hai bước lại vòng trở về, nhanh chóng nói một câu với vào nhà bếp: "Tôi ăn bên ngoài rồi, không cần chuẩn bị cho tôi đâu."
Cho nên ngay cả mắt cũng không dám nhìn, nên cũng không thấy biểu cảm của Trương Minh.
Ngồi xếp bằng trên giường, đèn cũng không bật, Chu Hoằng mặt mũi dại ra, đầu cứng ngắc, bụng đã kêu vài tiếng rồi mà cũng chưa nhận ra, chờ khi nghe được tiếng gõ cửa, từ từ quay đầu thấy Trương Minh cầm chốt cửa đứng ngoài cửa, hắn không khỏi giơ tay lên cản ánh sáng, nheo mắt lại nhìn anh.
Tuấn mỹ như vậy, khí chất như vậy, chẳng trách người ta sẽ sinh lòng say mê, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ...
"Cậu làm sao vậy?"
Nghe giọng nói trầm thấp vững vàng như đàn cello này, Chu Hoằng suy nghĩ một lát mới phản ứng được, vội vàng nói: "Không sao, không sao hết, anh làm sao vậy?" Sau khi nói xong, hắn lại muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Đáng tiếc Trương Minh vẫn nghiêm trang trả lời hắn: "Tôi không sao, chỉ là thấy sắc mặt cậu sao sao ấy, giống như có chuyện gì."
Chu Hoằng vội vàng pha trò, "Đâu có chuyện gì, chỉ là, công việc bận rộn quá, hơi mệt."
Trương Minh gật đầu trong ánh sáng ngược, tay nhét trong túi quần, cơ thể nghiêng ra ngoài, nhường ra một khoảng không rồi nói, "Tôi có chừa ít cơm nước, cậu có muốn ăn thêm chút nữa hay không?"
Chu Hoằng vốn cho rằng mình sẽ cự tuyệt, thật không nghĩ đến lại quỷ thần xui khiến lên tiếng "Được".
Lúc nãy nói không ăn, lúc này lại muốn ăn, còn là người ta đến hỏi, đây không phải là già mồm sao? Có điều suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, bởi vì so với việc tâm tư trong lòng càng thêm cuồng loạn, một tí mất tự nhiên thế này cũng không đáng kể chút nào.
Cách đó không xa, Trương Minh ngồi trên sô pha xem văn kiện, Chu Hoằng yên lặng ăn cơm bên cạnh, trong đầu như một đống hồ đặc.
Ăn xong để đũa xuống, Chu Hoằng nhắm mắt lại, thầm nghĩ, đừng loạn nữa, có lẽ chỉ là cảm tính bất chợt, ngày mai lại về như cũ thôi.
Hắn thu dọn chén đũa, lại rửa mặt rồi mới đi ra, mặt mày ủ rủ ngẩng đầu, thấy Trương Minh đang lẳng lặng nhìn hắn, liền cố kéo ra một nụ cười, không cần nghĩ cũng biết nhất định rất khó coi, sau đó tiếp tục đi tới phòng cho khách, dáng đi nặng nề.
Sau một ngày tinh thần hỗn loạn, đại não cuối cùng cũng có một tia thanh minh, Chu Hoằng nằm trên giường, đôi môi mím lại rất chặt.
Hắn nghĩ, mặc kệ cảm giác này là thật hay giả, hắn cũng không thể tiếp nhận, thừa dịp nó vừa mới nhú đầu, phải quả quyết đè xuống!
Cuối cùng, Chu Hoằng không nhìn được cười một tiếng, đưa mắt nhìn Trương Minh đứng bên cạnh, toét miệng lộ ra hai hàng răng trắng: "Mấy người bạn của anh có ai từng oán giận anh rất lầm lì chưa?"
Trương Minh lại lúng túng, đại khái không ngờ tới Chu Hoằng lại thẳng thắn như vậy, "... Có."
Thấy Trương Minh uống rượu để che giấu, Chu Hoằng chợt nghĩ tới buổi tối anh uống say, nam nhân xa lạ nói anh manh, lập tức lại không nhịn được cười, còn đưa tay vỗ lên quầy bar, cuối cùng vừa xua tay vừa cười nói: "Có lầm lì hay không đều không quan trọng, đâu có ảnh hưởng đến giao tiếp." Chủ yếu là có manh điểm nha.
Cười cũng đã rồi, Chu Hoằng lau khóe mắt lại nhìn lên, thấy Trương Minh nâng ly rượu, khóe miệng xụ xuống một chút, nhìn không chớp mắt, không nói tiếng nào, như là khó chịu.
Trong lòng Chu Hoằng nhất thời lộp bộp, đừng bảo hắn khiến anh bực mình nha? Lập tức ngừng cười, Chu Hoằng hối hận vô cùng, trong chốc lát không biết nên phản ứng làm sao.
Mà kết quả chính là, hai người lại ở trong không khí vi diệu này lặng lẽ uống rượu, mãi cho đến khi Trương Minh tay nhét túi quần quay về bàn trong phòng khách, cũng chưa từng nói thêm câu nào.
Chu Hoằng trốn sau màn hình ảo não hồi lâu, trong lòng thấy rất cổ quái, phần lớn là giận Trương Minh, đã không biết mắng thầm hết bao nhiêu câu, nhìn tính cách trầm lặng không câu nệ tiểu tiết vậy đó, không nghĩ tới kỳ thực lại nhỏ mọn như vậy, mới giỡn một câu đã mất hứng, về sau không giỡn với anh ta nữa, không vui tí nào!
Nghĩ lại, Chu Hoằng khó hiểu càng thêm giận, lúc gõ chữ cũng dùng lực, khiến người ta dễ dàng nghe ra phiền muộn của hắn.
Cũng không biết vì sao cái chuyện vặt không đáng kể này lại có thể khiến Chu Hoằng nhớ lâu như vậy, đến ngày hôm sau, hắn vẫn sẽ quá tam ba bận nhớ tới, đẩy không ra, quả thực làm cho hắn phát điên, hắn không phải cái loại tính cách ngó trước ngó sau, cao hứng mất hứng chỉ cần đã qua, đương nhiên không thể là chuyện lớn, liền khó nhớ, chính là khi yêu đương với Tiểu Hữu, cũng vậy đi, lưu ly có giòn cũng không vì mâu thuẫn giữa hai người mà hao tổn tinh thần, bởi vì tính cách này, Tiểu Hữu cũng không ít lần ầm ĩ với hắn
Cầm văn kiện đi ra, Chu Hoằng khí sắc khó coi đứng trước thang máy, ấn cái nút liên tục, chờ khi đến tầng trệt rồi, thì cụp mắt đi tới, khi sắp xuyên qua đại sảnh hình tròn rộng rãi, lại nghe thấy có người nói chuyện, có chút quen tai, Chu Hoằng không khỏi nhìn sang.
Chỉ thấy trên sô pha da đen trong phòng khách có hai người ngồi, người đối diện hắn xem văn kiện kia, bất ngờ chính là nam nhân xa lạ đưa Trương Minh về vào cái đêm anh uống say, lúc này Chu Hoằng đã biết hắn là ai, trợ lý của Trương Minh, Lưu Vũ Thần, lúc này hắn đang thấp giọng nói cái gì với nam nhân đối diện.
Mà người đối diện này, dùng bắp đùi nghĩ thôi cũng biết là ai, huống chi còn ai có thể bắt chước được cái khí chất đó để làm tham chiếu.
Có cần chào hỏi hay không?
Khi Chu Hoằng đang dừng bước chân quấn quýt, Lưu Vũ Thần đã nhìn sang hắn, thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nháy mắt với Trương Minh.
Thấy hắn nháy mắt với Trương Minh, Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày lại, trong lòng khó hiểu có một chút không thoải mái, tựa như hắn là người ngoài cuộc, không thân mật bằng hai người kia.
Trương Minh vốn đang khom lưng về trước, hơi nghiêng người ra sau nhìn sang, nhìn thấy Chu Hoằng, trong con ngươi đen nhánh nhanh chóng hiện lên tia sáng, nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải nhìn nhầm hay không, trong đôi mắt xinh đẹp ấy kỳ thực không xuất hiện cái gì cả.
Chu Hoằng sớm đã đứng thẳng, giống tư thế đứng nghiêm trong huấn luyện quân sự, căng gương mặt cao giọng kêu một tiếng: "Tổng quản lý!"
Lưu Vũ Thần bật cười thành tiếng, đưa tay chống trán xem văn kiện. Mặt Chu Hoằng đột nhiên phừng một cái đỏ bừng, khóe miệng giật giật.
Trương Minh lại không phản ứng quá mức, nhưng nhàn nhạt nhìn hắn, điều này làm cho Chu Hoằng đang quẫn bách biết bao ít đi một chút, nhưng lại có chút buồn bực, bởi vì cảm thấy lúc này Trương Minh không giống lúc bình thường cho lắm.
Bình thường, anh cực kỳ lầm lầm lì lì, mắt nửa cụp nửa không, một câu nói lắp cũng lười nói, chỉ biết nhìn vào máy tính làm việc, pha cà phê, vào bếp gì gì đó, toàn thân tản ra nét trầm ổn mà nội liễm, còn lúc này, ngoại trừ khí chất không đổi, trong ánh mắt của anh lại thêm chút nghiêm túc sắc sảo, khiến người ta khi nhìn vào rồi tự dưng toàn thân căng thẳng, không dám không nghiêm túc.
Rất nhanh Chu Hoằng liền phản ứng kịp, bây giờ trên sân khấu dưới sân khấu, là một người không sai, nhân vật sắm vai lại bất đồng, lúc ở riêng thì có thể thả lỏng, nhưng trước mặt mọi người thì không thể, nghiêm chỉnh lên, chấn trụ lại.
Vì vậy, Chu Hoằng cũng không cảm thấy ánh mắt lạnh tanh của Trương Minh khi nhìn hắn có bao nhiêu không quen, mà lại cảm thấy đúng, thậm chí lại ác lên một chút nữa cũng được.
Sau đó Chu Hoằng nhận ra, lúc đó có phải hắn hèn yếu lắm không?
Đối diện chỉ mới thở ra hai tiếng, bên kia sảnh liền truyền đến tiếng bước chân, không chỉ một người. Chu Hoằng quay đầu nhìn một chút, không biết, nhưng phản ứng đầu tiên chính là, đây đều là cấp trên của hắn, vì vậy theo bản năng lùi về sau một bước, làm tư thế nhỏ bé đứng một bên nhìn.
Mấy người này đi ngang đại sảnh, dừng lại trước sô pha, người dẫn đầu kia kêu một tiếng "Tổng quản lý", còn nói: "Đều đã chuẩn bị xong, ngài có thể tiến vào."
Trương Minh liền đứng lên, hơi khép lại vạt áo tây trang, rồi bước đôi chân dài đi về hướng người bên cạnh chỉ, tư thế ấy cao ngất mạnh mẽ, giống như thần tướng.
Nếu không phải Trương Minh thấy Lưu Vũ Thần theo sát phía sau quay đầu nhíu mày với hắn, Chu Hoằng còn không biết hắn đã nhìn tròn mắt, trong lúc nhất thời xấu hổ không gì sánh được, vội vàng dời ánh mắt rồi giả vờ ho khan, chờ người đi rồi, mới mặt mày cổ quái đi tới mục đích.
Hôm nay, Chu Hoằng cũng không vào trạng thái, như thiếu một sợi hồn, một hàng chữ phải xem hai lần, hiệu suất làm việc giáng xuống vô hạn, cuối cùng không chịu nổi, thẳng thắn ném con chuột đi, tựa lên ghế ngẩng mặt lên, trợn mắt không hề chớp nhìn trần nhà, nhớ tới lúc ở đại sảnh, bóng lưng cực thẳng của Trương Minh nhanh chóng rời đi, trong lòng bi thương cúi đầu kêu rên một tiếng, "Xong rồi!"
Sau khi tan tầm, Chu Hoằng lại lề mề hồi lâu mới về, đi ngang nhà bếp, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh lạch cạch, cước bộ không khỏi ngừng, sau đó lập tức dồn dập đi về phía trước, nhưng đi hai bước lại vòng trở về, nhanh chóng nói một câu với vào nhà bếp: "Tôi ăn bên ngoài rồi, không cần chuẩn bị cho tôi đâu."
Cho nên ngay cả mắt cũng không dám nhìn, nên cũng không thấy biểu cảm của Trương Minh.
Ngồi xếp bằng trên giường, đèn cũng không bật, Chu Hoằng mặt mũi dại ra, đầu cứng ngắc, bụng đã kêu vài tiếng rồi mà cũng chưa nhận ra, chờ khi nghe được tiếng gõ cửa, từ từ quay đầu thấy Trương Minh cầm chốt cửa đứng ngoài cửa, hắn không khỏi giơ tay lên cản ánh sáng, nheo mắt lại nhìn anh.
Tuấn mỹ như vậy, khí chất như vậy, chẳng trách người ta sẽ sinh lòng say mê, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ...
"Cậu làm sao vậy?"
Nghe giọng nói trầm thấp vững vàng như đàn cello này, Chu Hoằng suy nghĩ một lát mới phản ứng được, vội vàng nói: "Không sao, không sao hết, anh làm sao vậy?" Sau khi nói xong, hắn lại muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Đáng tiếc Trương Minh vẫn nghiêm trang trả lời hắn: "Tôi không sao, chỉ là thấy sắc mặt cậu sao sao ấy, giống như có chuyện gì."
Chu Hoằng vội vàng pha trò, "Đâu có chuyện gì, chỉ là, công việc bận rộn quá, hơi mệt."
Trương Minh gật đầu trong ánh sáng ngược, tay nhét trong túi quần, cơ thể nghiêng ra ngoài, nhường ra một khoảng không rồi nói, "Tôi có chừa ít cơm nước, cậu có muốn ăn thêm chút nữa hay không?"
Chu Hoằng vốn cho rằng mình sẽ cự tuyệt, thật không nghĩ đến lại quỷ thần xui khiến lên tiếng "Được".
Lúc nãy nói không ăn, lúc này lại muốn ăn, còn là người ta đến hỏi, đây không phải là già mồm sao? Có điều suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, bởi vì so với việc tâm tư trong lòng càng thêm cuồng loạn, một tí mất tự nhiên thế này cũng không đáng kể chút nào.
Cách đó không xa, Trương Minh ngồi trên sô pha xem văn kiện, Chu Hoằng yên lặng ăn cơm bên cạnh, trong đầu như một đống hồ đặc.
Ăn xong để đũa xuống, Chu Hoằng nhắm mắt lại, thầm nghĩ, đừng loạn nữa, có lẽ chỉ là cảm tính bất chợt, ngày mai lại về như cũ thôi.
Hắn thu dọn chén đũa, lại rửa mặt rồi mới đi ra, mặt mày ủ rủ ngẩng đầu, thấy Trương Minh đang lẳng lặng nhìn hắn, liền cố kéo ra một nụ cười, không cần nghĩ cũng biết nhất định rất khó coi, sau đó tiếp tục đi tới phòng cho khách, dáng đi nặng nề.
Sau một ngày tinh thần hỗn loạn, đại não cuối cùng cũng có một tia thanh minh, Chu Hoằng nằm trên giường, đôi môi mím lại rất chặt.
Hắn nghĩ, mặc kệ cảm giác này là thật hay giả, hắn cũng không thể tiếp nhận, thừa dịp nó vừa mới nhú đầu, phải quả quyết đè xuống!
Tác giả :
Victoriaa