Làm Dâu Nhà Ma
Chương 1: Cô nàng lắm chiêu Yến Phi! (1)
Phố Hoa Đạo, buổi chiều ở tiệm mì nhỏ Tân Quản…
-Tiểu Phi! Tiểu Phi! Tiểu Phi!
-Trời ạ, nghe rồi, nghe rồi… làm gì mà gọi lắm thế, cô nương Diễm Quỳnh?
Yến Phi bước ra, tay lau lau vào miếng tạp dề giắc ngay hông.
-Cậu làm gì ở trong mà lâu thế?- Diễm Quỳnh tò mò hỏi.
-Thì thu dọn chứ làm gì- Yến Phi nhún vai trả lời- có ch gì k?
-À…-Diễm Quỳnh quay quay lọn tóc- cậu đem hộ tớ chồng bát này vào trong nhé!
-Giiiì…- Yến Phi chống hông, xì 1 tiếng rõ dài, dường như con bé k tin vào tai mình nên tròn xoe cả mắt- chỉ có thế thôi mà cậu réo ầm ĩ tên tớ, khiến tớ phải bỏ dở việc đang làm trong bếp.
-Thôi nào giúp tớ đi, tớ mỏi cả người đây này cả ngày làm mệt bở hơi tai có được nghỉ đâu.-Diễm Quỳnh lấy tay đấm đấm lưng như muốn chứng minh cho cô bạn thân biết việc nhờ vả này là rất hợp lý.
-Cậu làm cả ngày á, thôi đi cô nương, cậu chỉ mỗi việc đứng chào khách và mỉm cười thôi… à quên cả việc xăm xoi móng tay khi rảnh nữa chứ!-Yến Phi khoanh tay, kể rõ công việc của bạn.
-Chào khách cũng mệt chứ bộ… -Diễm Quỳnh đến gần nắm tay Yến Phi đung đưa ra điệu làm nũng- giúp tớ đi nhé… đi mà Tiểu Phi!
Yến Phi nhìn đôi mắt ướt của cô bạn, con bé thở ra, quay lại bế chồng bát cao ngất lên tay. Khi xoay bước đi chợt Yến Phi khự lại, 1 ý nghĩ tinh ranh nào đó lướt qua.
-Này, Diễm Quỳnh… -Yến Phi gọi tên bạn khi nó thấy Diễm Quỳnh đang đứng vuốt vuốt mái tóc- tớ thấy hình như dạo gần đây cậu hơi… mập ra thì phải!
Nghe xong từ “hơi mập” lập tức Diễm Quỳnh quay qua, hành động nhanh như chớp đó giống như 1 con búp bê bị ai đó bẻ cổ xoay lại:
-Sao cơ… tớ hơi… hơi mập á?
-Ừ… -Yến Phi gật đầu liên tục- Đúng. Hơi mập. K khéo vài tuần nữa chắc cậu còn mập thêm đấy.
-Thật ư, tớ mập á… chết rồi…- Diễm Quỳnh nhìn xuống hông, cái hông teo tóp- tớ đã cố gắng giữ gìn rất kỹ thậm chí còn nhịn đói nữa vậy mà vẫn hơi mập sao?
-Cậu cũng biết con gái rất dễ phát phì nếu k kiên trì việc giữ gìn vóc dáng. Hơi, tớ định bảo cậu đem chồng bát này vào trong, thật ra việc đi lại vào buổi chiều rất tốt cho cơ thể, đó cũng là 1 trong những cách giảm cân hiệu quả. Nhưng nếu cậu đã k muốn thì thôi vậy…-Yến Phi nói với vẻ tiếc tiếc.
-Việc đi lại vào buổi chiều có thể giúp giảm cân?- Diễm Quỳnh ngạc nhiên-thật chứ?
-Cậu k tin thì thôi, đi lại là cách hoạt động cơ thể mà. Thôi dù gì cậu cũng k muốn ôm đống bát này…
-K!- Diễm Quỳnh chợt hét lên, con bé chạy đến bên Yến Phi, luồng tay xuống đỡ chồng bát- tớ làm, cứ để tớ làm.
-Cậu làm được chứ, nhưng nếu hoạt động theo cách này thì chắc cậu sẽ giảm cân đấy…- Yến Phi ra điều chỉ bảo.
-Được, tớ làm được mà, à… ở ngoài còn mấy chồng bát đấy cậu mang vào đi để tớ đem vào bếp luôn cho.
-Ờ, tớ biết rồi!
Sau khi Diễm Quỳnh khuất dạng sau cửa bếp thì Yến Phi bịt miệng cười phì.
-Diễm Quỳnh ngốc, cậu sợ mập quá nên hóa rồ. Nhưng như thế mới khiến cậu chịu làm việc, cả ngày cậu làm biếng đủ rồi bây giờ phải giúp mọi người chứ!
-Đúng là Yến Phi, lúc nào cũng lắm trò!- 1 giọng nói vang lên từ phía sau.
Yến Phi quay lại, hóa ra là ông chủ Quản, chú của Diễm Quỳnh.
-Ơ… chú Quản… chú thấy rồi sao?
-Đúng vậy, cháu dụ Diễm Quỳnh để nó đem chồng bát vào bếp chứ gì.
-Ha… ha… cháu chỉ muốn cậu ấy hoạt động 1 tí!- Yến Phi gãi tóc.
-Chỉ có cháu mới làm cho Diễm Quỳnh chịu dọn dẹp thôi. Khá lắm!- ông chủ Quản vỗ nhẹ vai con bé.
Yến Phi cười típ mắt. Ông chủ Quản lấy trong túi áo ra 1 phong bì hơi cộp, đưa cho Yến Phi:
-Tiền lương tháng này của cháu! Cháu làm việc rất siêng năng…
Yến Phi giơ tay đón lấy, ôi làm việc cực khổ cả tháng trời mới được thế này. Nó rờ nhẹ phong bì, thấy vui vô cùng.
-Cám ơn chú Quản!
-Chú rất tiếc vì k thể cho cháu nhiều hơn để cháu trả nợ nhưng tiền lương của mọi người trong tiệm ăn này cũng chỉ được bấy nhiêu thôi.
-K, chú đừng nói thế, nếu k nhờ chú thì chắc cháu đã chết ngoài đường rồi!
-Bậy, đừng nói gở chứ…
Bỗng, tiếng Diễm Quỳnh từ trong bếp vọng ra:
-Chú ơi, chú vào lấy giúp cháu cái thang đi ạ!
-Rồi chú vào ngay đây…- ông chủ Quản nói với vào, ông nhìn lại Yến Phi cười hiền- thôi cháu về đi, để chú và Diễm Quỳnh ở lại dọn dẹp là được.
-Để cháu giúp 2 người…
-Thôi chỉ còn vài cái bát dọn 1 tí là xong ngay. Nghe lời chú về đi.
Lưỡng lự 1 lúc, Yến Phi gật:
-Vâng, vậy cháu về…
Yến Phi tháo tạp dề ra, con bé mặc áo khoác vào rồi đeo túi xách lên vai.
-Cháu về nhé, chú nhớ nói Diễm Quỳnh cẩn thận mấy cái bát thủy tinh trên kệ kẻo làm rớt uổng lắm!
-Biết rồi, cô bé…
Yến Phi cười tươi, tay mở cửa tiệm ăn và đi khuất. Ông chủ Quản dõi theo bóng dáng nhảy nhót của Yến Phi, ông lắc đầu:
-Tội nghiệp… bố mẹ tự tử để lại món nợ lớn cho nó…
-Lalala, đời vui sao là vui…- Yến Phi ca hát suốt trên đường về. Có vẻ nó vui vì hôm nay có lương.
Yến Phi đưa mắt nhìn phố Hoa Đạo về chiều, tháng này là gần đông rồi nên phố thật đẹp. Những cành hoa đỏ đang dần chuyển sang màu trắng phấn, giống như bị tuyết phủ. Phố Hoa Đạo đẹp nhất là vào mùa xuân và đông. Đối với Yến Phi thì con bé thích mùa xuân hơn vì lúc đó không khí ấm áp và hoa sẽ nở đầu mùa. Yến Phi cũng thích mùa đông nhưng nó k thích cái lạnh lẽo của đông. Những khi sang đông, Yến Phi thấy rất lạnh, rất lạnh vì phải ở nhà 1 mình… 1 mình với nỗi cô đơn và thương nhớ.
Đó là lúc Yến Phi nhớ về bố mẹ…
Yến Phi đi chậm chạp lên con dốc cao ngất dẫn lối lên ngôi nhà nhỏ của mình. Từ khi bố mẹ mất ngôi nhà to lúc trước con bé sống bị bọn cho vay lấy. Chúng lấy hết của cải trong nhà, lấy tất cả chẳng chừa thứ gì vậy mà vẫn k hết nợ. Thế là Yến Phi, trở thành trẻ mồ côi và trở thành người trả món nợ k bao giờ dứt đó. Đã 4 năm rồi mà sao vẫn k trả đủ, chẳng biết bọn cho vay ấy tính lãi lái gì nữa. Đúng là bọn bất lương! Cũng may có người bà con ông chủ Quản để lại ngôi nhà nhỏ này, ông chủ Quản tốt lắm, cho Yến Phi ở đây mà k lấy tiền. Ông nói, chỉ cần Yến Phi phụ giúp ở tiệm ăn là được. Vậy mà ông còn trả lương cho nó nữa. Con bé vô cùng biết ơn ông chú tốt bụng này…
Đến nhà rồi, Yến Phi thở phào. Nó đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa mục gần hết, chưa kịp bước vào thì Yến Phi đã nghe giọng nói quen thuộc của 1 kẻ vang vang… 1 kẻ đã mang lại sự bất hạnh cho gia đình Yến Phi.
-Chào, con chim yến bé nhỏ, sao giờ này mới về. Làm bọn tao chờ mỏi cả cổ, mày phải biết về sớm chứ!
Yến Phi mắt mở to khi trong sân nhà nhỏ 7 tên đòi nợ đang đứng. Chúng cười cười và đưa con mắt giễu cợt nhìn nó. Yến Phi hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, con bé k ngờ là bọn cho vay lại đến đòi tiền sớm thế.
-Sao vậy, buồn khi thấy chúng tao à?
Yến Phi cố lấy bình tĩnh, nó giả vờ cười cười thân thiện:
-À… đâu có, em đâu có buồn. Các anh đến sớm vậy, chẳng phải bảo là sang tuần sau ư?
Tên ở giữa, xem mặt khá dữ tợn, là tên đứng đầu nhóm, hắn bẻ bẻ cổ, thở hắt:
-Hôm nay Trần đại ca tao đây thấy buồn buồn nên ghé thăm mày chơi! Sao mày đứng cách xa thế, đến gần tao xem nào, đừng nghĩ đến ch bỏ trốn ranh con!
3 tên phía sau đẩy nhẹ Yến Phi lên trước mặt tên Trần đại ca. Yến Phi bị đẩy nó suýt ngã nhưng vẫn giữ được thăng bằng. Con bé nhìn ra sau lưng, 3 tên đã đứng chặn ngay cửa dường như biết rằng cô nàng tinh ranh này sẽ tìm cách bỏ trốn.
-Đừng lo, chúng sẽ k làm gì mày đâu. Nào bây giờ nói vào vấn đề chính. Hôm nay mày sẽ trả tụi tao bao nhiêu tiền đây?- Trần đại ca nhìn cô gái đang e dè trước đám du côn.
Yến Phi bước chậm chạp, vừa đi vừa nhìn bọn đàn em của tên Trần đại ca ở 2 bên, rồi con bé đưa mắt sang hắn:
-Ahaha… tại em k biết là các anh đến sớm như vậy nên vẫn chưa…. chuẩn bị gì cả!
Trần đại ca rút điếu thuốc ra, châm lửa đưa thuốc lên môi, hít sâu 1 hơi:
-Tao biết mày sẽ nói như vậy mà… hôm nay tao rất buồn bực, tao k muốn day dưa với đứa cứng đầu như mày, tay tao ngứa lắm đang muốn đập đứa nào đó cho hả dạ đây, mày k muốn là người bị đập chứ?
Yến Phi bắt đầu lo lắng thực sự khi nghe vậy. Nó cố suy nghĩ để tìm cách thoát thân.
-Thế nào, tao hỏi lần cuối, có bao nhiêu tiền thì đưa ra đây, lẹ lên.
Im lặng trong chốc lát, Yến Phi bảo:
-Em đã nói rồi, em vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền, nếu tuần sau các anh đến thì em hứa sẽ trả đủ!
Trần đại ca thả rơi điếu thuốc, hắn lấy chân chà chà:
-Nghĩa là thực sự hôm nay mày k có tiền?
-Vâng… k có đồng nào cả…- Yến Phi vừa nói vừa giấu giấu cái túi đang đeo trên vai ra sau lưng-… cả trong túi cũng k có tiền…
Trần đại ca thấy hành động ấp úng của con bé, hắn rờ cằm, mắt nheo lại:
-Mày đang muốn giấu gì sao, cái túi trên vai mày đấy?
-Dạ… đâu có… chẳng giấu gì cả…
1 tên đứng gần đó liền la lên:
-Chắc nó giấu tiền trong túi đấy đại ca!
-Mày có im k hả- Trần đại ca quắt mắt- tao đâu có ngu, tao biết nó giấu tiền chứ…
Trần đại ca xoay lại đối diện với Yến Phi, hắn giơ tay ra:
-Đưa tiền đây… mau, mau…
-Đã nói là em k có tiền mà…- Yến Phi giấu hẳn chiếc túi ra sau.
Trần đại ca hạ tay xuống, cười nhếch mép:
-Mày là đứa cứng đầu nhất tao từng thấy… Đại Bàng, Chuột Nhắc, Mặt Ngựa…
-Đại ca, tên em là Max “Nhựa” chứ k phải mặt ngựa!- Tên Max nói vẻ khó chịu.
-Rồi… rồi…. tao quên, Max “Nhựa”, 3 tụi bây lấy cái túi cho tao…
-Dạ, đại ca…
Dứt lời, 3 tên đàn em tiến lại gần Yến Phi. Yến Phi lùi lùi ra sau:
-Này… làm gì vậy… đã bảo trong túi k có tiền mà…
-Hà hà giấu kỹ thế thì nhất định là tiền nhiều đây!- Đại Bàng khoái chí.
Cả 3 nhảy bổ vào, 2 tên giữ tay Yến Phi, tên còn lại cố gỡ lấy cái túi bị giữ chặt. Yến Phi vùng vẫy nhưng k thể chống lại 3 tên con trai cao to này. Cuối cùng chiếc túi đã bị lấy ra khỏi tay Yến Phi. Con bé ngã nhào xuống đất…
Trần đại ca đón lấy chiếc túi từ tên đàn em:
-Để xem hôm nay mày có bao nhiêu tiền…
6 tên đàn em thấy gã đại ca chuẩn bị mở chiếc túi thì liền lại gần xem nhìn y như đám ruồi bu quanh 1 miếng thịt.
Cơ hội đã đến, Yến Phi nhanh chân “chuồn” lẹ…
Trần đại ca lẫn 6 tên đàn em méo mặt khi trong túi chẳng có gì ngoài mấy thứ linh tinh. Chợt tên Chuột Nhắc hét lên:
-Đại ca, con nhỏ đó biến đi đằng nào rồi…
-Cái gì, haizzzz… cái đám đần độn tụi mày, thấy tiền là ham hố bu hết lại đây để nó thoát.- Trần đại ca giơ tay lên đầu- Trời ạ, sao trên đời lại có 1 đứa con gái tinh ranh thế nhỉ, bị mắc lừa con nhỏ đó nữa rồi… Ối, ối… máu dồn lên não mất thôi… tụi bây còn đứng đực ra à, k mau đuổi theo…
Đám đàn em nháo nhào chạy ra khỏi sân nhà. Trần đại ca ném mạnh chiếc túi xuống đất, gào lên vì điên tiết…
-Tiểu Phi! Tiểu Phi! Tiểu Phi!
-Trời ạ, nghe rồi, nghe rồi… làm gì mà gọi lắm thế, cô nương Diễm Quỳnh?
Yến Phi bước ra, tay lau lau vào miếng tạp dề giắc ngay hông.
-Cậu làm gì ở trong mà lâu thế?- Diễm Quỳnh tò mò hỏi.
-Thì thu dọn chứ làm gì- Yến Phi nhún vai trả lời- có ch gì k?
-À…-Diễm Quỳnh quay quay lọn tóc- cậu đem hộ tớ chồng bát này vào trong nhé!
-Giiiì…- Yến Phi chống hông, xì 1 tiếng rõ dài, dường như con bé k tin vào tai mình nên tròn xoe cả mắt- chỉ có thế thôi mà cậu réo ầm ĩ tên tớ, khiến tớ phải bỏ dở việc đang làm trong bếp.
-Thôi nào giúp tớ đi, tớ mỏi cả người đây này cả ngày làm mệt bở hơi tai có được nghỉ đâu.-Diễm Quỳnh lấy tay đấm đấm lưng như muốn chứng minh cho cô bạn thân biết việc nhờ vả này là rất hợp lý.
-Cậu làm cả ngày á, thôi đi cô nương, cậu chỉ mỗi việc đứng chào khách và mỉm cười thôi… à quên cả việc xăm xoi móng tay khi rảnh nữa chứ!-Yến Phi khoanh tay, kể rõ công việc của bạn.
-Chào khách cũng mệt chứ bộ… -Diễm Quỳnh đến gần nắm tay Yến Phi đung đưa ra điệu làm nũng- giúp tớ đi nhé… đi mà Tiểu Phi!
Yến Phi nhìn đôi mắt ướt của cô bạn, con bé thở ra, quay lại bế chồng bát cao ngất lên tay. Khi xoay bước đi chợt Yến Phi khự lại, 1 ý nghĩ tinh ranh nào đó lướt qua.
-Này, Diễm Quỳnh… -Yến Phi gọi tên bạn khi nó thấy Diễm Quỳnh đang đứng vuốt vuốt mái tóc- tớ thấy hình như dạo gần đây cậu hơi… mập ra thì phải!
Nghe xong từ “hơi mập” lập tức Diễm Quỳnh quay qua, hành động nhanh như chớp đó giống như 1 con búp bê bị ai đó bẻ cổ xoay lại:
-Sao cơ… tớ hơi… hơi mập á?
-Ừ… -Yến Phi gật đầu liên tục- Đúng. Hơi mập. K khéo vài tuần nữa chắc cậu còn mập thêm đấy.
-Thật ư, tớ mập á… chết rồi…- Diễm Quỳnh nhìn xuống hông, cái hông teo tóp- tớ đã cố gắng giữ gìn rất kỹ thậm chí còn nhịn đói nữa vậy mà vẫn hơi mập sao?
-Cậu cũng biết con gái rất dễ phát phì nếu k kiên trì việc giữ gìn vóc dáng. Hơi, tớ định bảo cậu đem chồng bát này vào trong, thật ra việc đi lại vào buổi chiều rất tốt cho cơ thể, đó cũng là 1 trong những cách giảm cân hiệu quả. Nhưng nếu cậu đã k muốn thì thôi vậy…-Yến Phi nói với vẻ tiếc tiếc.
-Việc đi lại vào buổi chiều có thể giúp giảm cân?- Diễm Quỳnh ngạc nhiên-thật chứ?
-Cậu k tin thì thôi, đi lại là cách hoạt động cơ thể mà. Thôi dù gì cậu cũng k muốn ôm đống bát này…
-K!- Diễm Quỳnh chợt hét lên, con bé chạy đến bên Yến Phi, luồng tay xuống đỡ chồng bát- tớ làm, cứ để tớ làm.
-Cậu làm được chứ, nhưng nếu hoạt động theo cách này thì chắc cậu sẽ giảm cân đấy…- Yến Phi ra điều chỉ bảo.
-Được, tớ làm được mà, à… ở ngoài còn mấy chồng bát đấy cậu mang vào đi để tớ đem vào bếp luôn cho.
-Ờ, tớ biết rồi!
Sau khi Diễm Quỳnh khuất dạng sau cửa bếp thì Yến Phi bịt miệng cười phì.
-Diễm Quỳnh ngốc, cậu sợ mập quá nên hóa rồ. Nhưng như thế mới khiến cậu chịu làm việc, cả ngày cậu làm biếng đủ rồi bây giờ phải giúp mọi người chứ!
-Đúng là Yến Phi, lúc nào cũng lắm trò!- 1 giọng nói vang lên từ phía sau.
Yến Phi quay lại, hóa ra là ông chủ Quản, chú của Diễm Quỳnh.
-Ơ… chú Quản… chú thấy rồi sao?
-Đúng vậy, cháu dụ Diễm Quỳnh để nó đem chồng bát vào bếp chứ gì.
-Ha… ha… cháu chỉ muốn cậu ấy hoạt động 1 tí!- Yến Phi gãi tóc.
-Chỉ có cháu mới làm cho Diễm Quỳnh chịu dọn dẹp thôi. Khá lắm!- ông chủ Quản vỗ nhẹ vai con bé.
Yến Phi cười típ mắt. Ông chủ Quản lấy trong túi áo ra 1 phong bì hơi cộp, đưa cho Yến Phi:
-Tiền lương tháng này của cháu! Cháu làm việc rất siêng năng…
Yến Phi giơ tay đón lấy, ôi làm việc cực khổ cả tháng trời mới được thế này. Nó rờ nhẹ phong bì, thấy vui vô cùng.
-Cám ơn chú Quản!
-Chú rất tiếc vì k thể cho cháu nhiều hơn để cháu trả nợ nhưng tiền lương của mọi người trong tiệm ăn này cũng chỉ được bấy nhiêu thôi.
-K, chú đừng nói thế, nếu k nhờ chú thì chắc cháu đã chết ngoài đường rồi!
-Bậy, đừng nói gở chứ…
Bỗng, tiếng Diễm Quỳnh từ trong bếp vọng ra:
-Chú ơi, chú vào lấy giúp cháu cái thang đi ạ!
-Rồi chú vào ngay đây…- ông chủ Quản nói với vào, ông nhìn lại Yến Phi cười hiền- thôi cháu về đi, để chú và Diễm Quỳnh ở lại dọn dẹp là được.
-Để cháu giúp 2 người…
-Thôi chỉ còn vài cái bát dọn 1 tí là xong ngay. Nghe lời chú về đi.
Lưỡng lự 1 lúc, Yến Phi gật:
-Vâng, vậy cháu về…
Yến Phi tháo tạp dề ra, con bé mặc áo khoác vào rồi đeo túi xách lên vai.
-Cháu về nhé, chú nhớ nói Diễm Quỳnh cẩn thận mấy cái bát thủy tinh trên kệ kẻo làm rớt uổng lắm!
-Biết rồi, cô bé…
Yến Phi cười tươi, tay mở cửa tiệm ăn và đi khuất. Ông chủ Quản dõi theo bóng dáng nhảy nhót của Yến Phi, ông lắc đầu:
-Tội nghiệp… bố mẹ tự tử để lại món nợ lớn cho nó…
-Lalala, đời vui sao là vui…- Yến Phi ca hát suốt trên đường về. Có vẻ nó vui vì hôm nay có lương.
Yến Phi đưa mắt nhìn phố Hoa Đạo về chiều, tháng này là gần đông rồi nên phố thật đẹp. Những cành hoa đỏ đang dần chuyển sang màu trắng phấn, giống như bị tuyết phủ. Phố Hoa Đạo đẹp nhất là vào mùa xuân và đông. Đối với Yến Phi thì con bé thích mùa xuân hơn vì lúc đó không khí ấm áp và hoa sẽ nở đầu mùa. Yến Phi cũng thích mùa đông nhưng nó k thích cái lạnh lẽo của đông. Những khi sang đông, Yến Phi thấy rất lạnh, rất lạnh vì phải ở nhà 1 mình… 1 mình với nỗi cô đơn và thương nhớ.
Đó là lúc Yến Phi nhớ về bố mẹ…
Yến Phi đi chậm chạp lên con dốc cao ngất dẫn lối lên ngôi nhà nhỏ của mình. Từ khi bố mẹ mất ngôi nhà to lúc trước con bé sống bị bọn cho vay lấy. Chúng lấy hết của cải trong nhà, lấy tất cả chẳng chừa thứ gì vậy mà vẫn k hết nợ. Thế là Yến Phi, trở thành trẻ mồ côi và trở thành người trả món nợ k bao giờ dứt đó. Đã 4 năm rồi mà sao vẫn k trả đủ, chẳng biết bọn cho vay ấy tính lãi lái gì nữa. Đúng là bọn bất lương! Cũng may có người bà con ông chủ Quản để lại ngôi nhà nhỏ này, ông chủ Quản tốt lắm, cho Yến Phi ở đây mà k lấy tiền. Ông nói, chỉ cần Yến Phi phụ giúp ở tiệm ăn là được. Vậy mà ông còn trả lương cho nó nữa. Con bé vô cùng biết ơn ông chú tốt bụng này…
Đến nhà rồi, Yến Phi thở phào. Nó đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa mục gần hết, chưa kịp bước vào thì Yến Phi đã nghe giọng nói quen thuộc của 1 kẻ vang vang… 1 kẻ đã mang lại sự bất hạnh cho gia đình Yến Phi.
-Chào, con chim yến bé nhỏ, sao giờ này mới về. Làm bọn tao chờ mỏi cả cổ, mày phải biết về sớm chứ!
Yến Phi mắt mở to khi trong sân nhà nhỏ 7 tên đòi nợ đang đứng. Chúng cười cười và đưa con mắt giễu cợt nhìn nó. Yến Phi hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, con bé k ngờ là bọn cho vay lại đến đòi tiền sớm thế.
-Sao vậy, buồn khi thấy chúng tao à?
Yến Phi cố lấy bình tĩnh, nó giả vờ cười cười thân thiện:
-À… đâu có, em đâu có buồn. Các anh đến sớm vậy, chẳng phải bảo là sang tuần sau ư?
Tên ở giữa, xem mặt khá dữ tợn, là tên đứng đầu nhóm, hắn bẻ bẻ cổ, thở hắt:
-Hôm nay Trần đại ca tao đây thấy buồn buồn nên ghé thăm mày chơi! Sao mày đứng cách xa thế, đến gần tao xem nào, đừng nghĩ đến ch bỏ trốn ranh con!
3 tên phía sau đẩy nhẹ Yến Phi lên trước mặt tên Trần đại ca. Yến Phi bị đẩy nó suýt ngã nhưng vẫn giữ được thăng bằng. Con bé nhìn ra sau lưng, 3 tên đã đứng chặn ngay cửa dường như biết rằng cô nàng tinh ranh này sẽ tìm cách bỏ trốn.
-Đừng lo, chúng sẽ k làm gì mày đâu. Nào bây giờ nói vào vấn đề chính. Hôm nay mày sẽ trả tụi tao bao nhiêu tiền đây?- Trần đại ca nhìn cô gái đang e dè trước đám du côn.
Yến Phi bước chậm chạp, vừa đi vừa nhìn bọn đàn em của tên Trần đại ca ở 2 bên, rồi con bé đưa mắt sang hắn:
-Ahaha… tại em k biết là các anh đến sớm như vậy nên vẫn chưa…. chuẩn bị gì cả!
Trần đại ca rút điếu thuốc ra, châm lửa đưa thuốc lên môi, hít sâu 1 hơi:
-Tao biết mày sẽ nói như vậy mà… hôm nay tao rất buồn bực, tao k muốn day dưa với đứa cứng đầu như mày, tay tao ngứa lắm đang muốn đập đứa nào đó cho hả dạ đây, mày k muốn là người bị đập chứ?
Yến Phi bắt đầu lo lắng thực sự khi nghe vậy. Nó cố suy nghĩ để tìm cách thoát thân.
-Thế nào, tao hỏi lần cuối, có bao nhiêu tiền thì đưa ra đây, lẹ lên.
Im lặng trong chốc lát, Yến Phi bảo:
-Em đã nói rồi, em vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền, nếu tuần sau các anh đến thì em hứa sẽ trả đủ!
Trần đại ca thả rơi điếu thuốc, hắn lấy chân chà chà:
-Nghĩa là thực sự hôm nay mày k có tiền?
-Vâng… k có đồng nào cả…- Yến Phi vừa nói vừa giấu giấu cái túi đang đeo trên vai ra sau lưng-… cả trong túi cũng k có tiền…
Trần đại ca thấy hành động ấp úng của con bé, hắn rờ cằm, mắt nheo lại:
-Mày đang muốn giấu gì sao, cái túi trên vai mày đấy?
-Dạ… đâu có… chẳng giấu gì cả…
1 tên đứng gần đó liền la lên:
-Chắc nó giấu tiền trong túi đấy đại ca!
-Mày có im k hả- Trần đại ca quắt mắt- tao đâu có ngu, tao biết nó giấu tiền chứ…
Trần đại ca xoay lại đối diện với Yến Phi, hắn giơ tay ra:
-Đưa tiền đây… mau, mau…
-Đã nói là em k có tiền mà…- Yến Phi giấu hẳn chiếc túi ra sau.
Trần đại ca hạ tay xuống, cười nhếch mép:
-Mày là đứa cứng đầu nhất tao từng thấy… Đại Bàng, Chuột Nhắc, Mặt Ngựa…
-Đại ca, tên em là Max “Nhựa” chứ k phải mặt ngựa!- Tên Max nói vẻ khó chịu.
-Rồi… rồi…. tao quên, Max “Nhựa”, 3 tụi bây lấy cái túi cho tao…
-Dạ, đại ca…
Dứt lời, 3 tên đàn em tiến lại gần Yến Phi. Yến Phi lùi lùi ra sau:
-Này… làm gì vậy… đã bảo trong túi k có tiền mà…
-Hà hà giấu kỹ thế thì nhất định là tiền nhiều đây!- Đại Bàng khoái chí.
Cả 3 nhảy bổ vào, 2 tên giữ tay Yến Phi, tên còn lại cố gỡ lấy cái túi bị giữ chặt. Yến Phi vùng vẫy nhưng k thể chống lại 3 tên con trai cao to này. Cuối cùng chiếc túi đã bị lấy ra khỏi tay Yến Phi. Con bé ngã nhào xuống đất…
Trần đại ca đón lấy chiếc túi từ tên đàn em:
-Để xem hôm nay mày có bao nhiêu tiền…
6 tên đàn em thấy gã đại ca chuẩn bị mở chiếc túi thì liền lại gần xem nhìn y như đám ruồi bu quanh 1 miếng thịt.
Cơ hội đã đến, Yến Phi nhanh chân “chuồn” lẹ…
Trần đại ca lẫn 6 tên đàn em méo mặt khi trong túi chẳng có gì ngoài mấy thứ linh tinh. Chợt tên Chuột Nhắc hét lên:
-Đại ca, con nhỏ đó biến đi đằng nào rồi…
-Cái gì, haizzzz… cái đám đần độn tụi mày, thấy tiền là ham hố bu hết lại đây để nó thoát.- Trần đại ca giơ tay lên đầu- Trời ạ, sao trên đời lại có 1 đứa con gái tinh ranh thế nhỉ, bị mắc lừa con nhỏ đó nữa rồi… Ối, ối… máu dồn lên não mất thôi… tụi bây còn đứng đực ra à, k mau đuổi theo…
Đám đàn em nháo nhào chạy ra khỏi sân nhà. Trần đại ca ném mạnh chiếc túi xuống đất, gào lên vì điên tiết…
Tác giả :
Võ Anh Thơ