Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 2
– Chuyện gì vậy?
Giọng cậu Hai lại một lần nữa cất lên, trầm trầm có chút uy nghi. Tôi quay sang nhìn cậu, nhìn chằm chằm không chớp được mắt. Ta nói, người gì đâu mà đẹp trai dữ thần ôn vậy nè. Da trắng ha, mũi cao ha, mặt không nam tính lắm nhưng được cái dễ thương muốn xỉu. Nói sao ta, nét đẹp này là kiểu mấy anh hotboy Thái Lan nè, trắng trẻo thơm tho mịn màn. Úi giời ơi, ngon rồi… ngon rồi… về tận đây mà vẫn gặp được “giai đẹp”.
– Út Quân… chị bị cái chi vậy? Có làm sao không?
Giọng nói ngọt ngào này là của Bích Hà, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng tột độ. Thật ra Bích Hà là cô gái thanh thuần xinh đẹp, nếu so với tôi của hiện đại thì ăn đứt tôi một quãng, còn nếu so với Út Quân… ái chà, chưa biết ai đẹp hơn ai đâu. Nhìn cái cách cô ấy quan tâm tôi, nói chung thì cũng thiệt tình ấy chứ.
Cậu hai Ngọc nhìn tôi chăm chú, cái cách nhìn hơi lạ, tôi không phân rõ được là thân thiện hay là ghét bỏ. Thấy cậu ấy nhìn, tôi liền rụt cổ giả vờ đau yếu ôm đầu rêи ɾỉ. Đương lúc cậu Hai định đưa tay đỡ lấy tôi thì một thân ảnh phi cái vút đến chỗ tôi đang đứng rồi hất tay cậu hai ra khỏi tay tôi. Kèm theo đó là giọng nói của nữ có phần đanh đá:
– Anh hai đừng có tin nó, nó diễn tuồng cho anh hai coi đó.
Tôi đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói kia, nào, mặt trắng hồng dễ thương quá ta… ai đây nhỉ?
– Kim Chi, em đừng có nói vậy, chị Quân bị bệnh thiệt mà, dì có nói rồi đó.
Cô gái tên Kim Chi liếc mắt nhìn tôi, cô ấy cười nhạt:
– Chị khờ ghê á, tin ai hổng tin đi tin con Út Quân. Ai mà hổng biết nó mến anh hai nên giả bộ diễn tuồng. Em ngó cái là biết liền, mần sao mà qua mắt em được.
Bích Hà nhìn tôi với vẻ ái ngại, cuối cùng cô ấy vẫn đứng ra bênh vực cho tôi.
– Hông, hôm bữa chị theo vú Chín qua thăm Út Quân, chị cam đoan Út Quân bị nhức đầu thiệt. Thôi đi Kim Chi, chuyện cũ bỏ hết đi mà.
Tôi hơi bị ngơ ngác, mấy người bọn họ nói gì tôi có hiểu gì đâu. Chuyện cũ là chuyện cũ gì? Ủa là sao ta?
Bích Hà kéo tay tôi, cô ấy khẽ hỏi:
– Chị Quân, chị còn nhức đầu hôn? Để em kêu đốc tờ tới coi cho chị nha, dì có dặn rồi á chị, cái bệnh này của chị hổng coi nhẹ được đâu.
– À không…
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Kim Chi đã nhảy vào họng tôi ngồi, cô ấy nói:
– Ui giả đò bệnh tật, sao rớt xuống sông hổng chết cho rồi đi, khó ưa.
– Út Chi, coi chừng cái miệng!
Bị cậu Ngọc chửi, Út Chi bĩu môi giận dỗi. Kim Chi độ chừng mười lăm mười sáu tuổi thôi, vẫn còn trẻ trâu chán. Chẳng qua con gái thời này bắt buộc phải trưởng thành sớm nên nhìn ai cũng trông già dặn. Chứ cỡ như tôi hồi mười lăm tuổi vẫn còn ăn bim bim uống nước ngọt coi siêu nhân, bận chơi búp bê muốn chết, thời gian đâu mà đi sân si kiểu này chớ. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chắc là Út Quân có làm chuyện gì cho cô Út nhà hội đồng ghét nên cô ấy mới “khó ở” với Út Quân như vậy. Chu choa, tò mò dữ hén.
Tay tôi bị Bích Hà nắm giữ chặt, buông ra thì sợ cô ấy buồn nên tôi để y vậy mà cất tiếng hỏi Kim Chi:
– Út Chi là em hả?
Út Chi cười đểu:
– Giả đò chi vậy Út Quân, cô quên ai chớ sao quên Út Chi này được?
Tôi mím chặt chân mày, cố gắng hết sức để coi moi được chút thông tin nào về Út Chi này hay không nhưng tuyệt nhiên là không nhớ được chút nào. Đầu hơi đau, tôi có chút buồn bã nói:
– Chị không nhớ, chị quên em rồi.
– Cô nói cô hổng nhớ tôi?
Nghe Út Chi hỏi, tôi vội gật đầu:
– Dóc làm con chó.
– Chị!
– Thôi đi Út Chi, Út Quân đã nói không nhớ chắc là em ấy không nhớ thiệt. Út Quân còn yếu người, em để yên cho em ấy tịnh dưỡng, chớ làm rộn.
Cậu Hai lên tiếng, Út Chi sụ mặt bĩu môi:
– Anh Hai lại bênh con Quân, bộ anh Hai quên là còn chị Hà ở đây?
Tôi hết nhìn cậu Hai rồi lại nhìn sang Bích Hà, eo ôi, mặt Bích Hà đỏ rần kiểu như đang mắc cỡ ý nhỉ.
Cậu Hai nhìn sang Bích Hà, ánh nhìn cũng không khác biệt mấy so với khi nhìn tôi. Trước sau như một, cậu ấy cất tiếng:
– Út Quân hay Bích Hà gì thì cũng là người nhà hội đồng Trầm, người một nhà thì nên nhường nhịn, lo lắng cho nhau. Thầy dạy cho em cái chi về đạo làm người mà em trả lại cho thầy hết rồi hả Kim Chi? Học trò như em thì làm sao mà làm thầy nở mày nở mặt được.
Kim Chi bị cậu Hai mắng, cô ấy nũng nịu giận dỗi giậm chân đùng đùng:
– Anh hai, anh lại bênh con Quân mà quở mắng em.
Cậu Hai coi bộ không vui thiệt sự, cậu ấy cau mày, giọng cứng rắn:
– Út Chi! Em riết càng ngày càng ăn nói ngông cuồng, ba má cưng chiều em quá rồi em hư. Em đi vô trong cho anh, đừng để anh nói nhiều.
Thấy tôi nhìn, Út Chi liền sừng sỏ trợn mắt nhìn tôi, cứ tưởng là cô ấy sẽ cứng đầu cãi nhau với cậu Ngọc chứ ai dè cũng nghe lời phết. Giận thì giận chứ nghe thì nghe, Út Chi quay mông đi thẳng vào trong nhà không dám ngó đầu nhìn lại cái nào. Đợi cô ấy đi vào trong, cậu Hai mới chuyển ánh mắt sang nhìn tôi rồi dịu giọng cất tiếng:
– Út Quân, em còn mệt thì vô trong nằm nghỉ ngơi đi, tánh tình Kim Chi ngang bướng, em đừng để bụng làm chi.
Tôi gật đầu, nhẹ giọng đáp:
– Dạ cậu Hai.
– Đừng khách sáo, là người trong nhà cả mà.
Tôi nhìn cậu, cong môi cười rồi dịu giọng đáp lại:
– Dạ em hiểu rồi cậu.
Chẳng biết có gì lạ không mà cậu Hai đột nhiên nhìn tôi chăm chú, cái cách cậu nhìn tôi cứ như nhìn thú lạ vậy. Phải mà không có bé Nhỏ ở đâu nhảy ra phá đám chắc cậu Hai nhìn tôi tới chiều mới thôi quá.
– Cậu hai… khoai chín rồi…
Cậu hai Ngọc giật mình, một hai giây sau đã vội trấn tĩnh cảm xúc lại. Vừa nhìn nhìn tôi, cậu vừa hỏi:
– Khoai gì? Cậu có kêu khoai?
Bé Nhỏ rụt rè nhìn tôi:
– Dạ… khoai của… của cô Quân.
– À… vậy đưa cho cô đi, cậu hông ăn.
Bé Nhỏ nghe vậy, con bé liền đem khoai tới gần đưa cho tôi. Nãy giờ đi bộ đói muốn xỉu, giờ có mấy củ khoai lang nướng… ui nó ngon bá cháy à.
– Vú, vú dọn lại chỗ ở cho Út Quân chưa?
– Dạ dọn rồi cậu Hai.
Cậu hai vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang tôi:
– Ừm, canh đợi cô Quân ăn xong thì đưa cô vào nghỉ ngơi. Đợi khi nào cô tỉnh thì thưa một tiếng với bà, bà có chuyện muốn nói riêng với cô.
– Dạ cậu.
Nghe có nhắc đến tôi, tôi liền buông củ khoai xuống mà hỏi:
– Cậu Hai, bộ có chuyện chi quan trọng mà dì cần gặp riêng em hả cậu?
Cậu Hai lắc đầu, thái độ nhu mì hơn rất nhiều, cậu nói:
– Không quan trọng, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe người rồi sang thưa chuyện với má. Nếu vẫn còn mệt thì để mai mốt cũng được, cứ khỏe mạnh rồi tính tiếp chuyện khác.
Tôi gật gù, khẽ đáp:
– Dạ em biết rồi, em nghỉ một lát rồi sang thưa chuyện với dì, cậu hông cần lo cho em đâu.
Cậu Hai cũng gật đầu, cậu bước lên mấy bước, lúc đi ngang tôi, giọng cậu dịu dàng hẳn ra, cậu thì thầm:
– Ừm, chóng khỏe lại đi, anh đưa lên Sì Gòn chơi cho biết.
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu nhưng cậu đã đi thẳng ra đến sân, Bích Hà cũng vội vàng chào hỏi tôi vài tiếng cho có rồi nhanh chân đi theo sau cậu Ngọc. Hổng hiểu sao mà ngay lúc cậu Hai nói nhỏ thì thầm bên tai tôi, tim trong lồng ngực lại đột nhiên đập rộn ràng khó kiểm soát. Thiệt, đến bây giờ tim vẫn còn đập hơi nhanh đây này. Chỉ là… cảm xúc của tôi trước sau vẫn như một, ngoài thấy cậu đẹp trai ra thì tôi không có phát sinh loại cảm xúc linh tinh nào khác… Cái này lạ à nha!
– Cô Quân… cô Quân!
Vú Chín kêu tôi mấy tiếng, thấy tôi quay lại nhìn, bà liền cười nói:
– Cô, phòng của cô tôi cho tụi nó dọn dẹp sạch sẽ cho cô rồi. Biết cô ưa sạch nên một hột bụi cũng hông có đâu. Cô ăn xong chưa, nếu xong rồi thì theo tôi về phòng nằm nghỉ đặng chiều còn gặp bà.
Lúc này tâm trạng cũng hơi bất ổn, tôi liền gật đầu “dạ” một tiếng.
Vú Chín thấy tôi đồng ý, bà ấy liền ra lệnh kêu Nhỏ đem khoai xuống bếp rồi đích thân bà ấy đưa tôi về phòng. Thân là con gái, mặc dù thân phận cũng không quá thấp hèn nhưng tôi vẫn không được đi vào gian nhà trước khi chưa có sự đồng ý của ông bà hội đồng. Thành thử vú Chín dắt tôi đánh một cái vòng sang bên hông rồi theo cửa sau đi vào trong nhà.
Nhà hội đồng Trầm là nhà cổ ba gian hai chái lợp mái ngói âm dương, xây theo lối kiến trúc Đông – Tây kết hợp. Nhà trước là nhà ba gian kéo dài năm gian để thờ tự tiếp khách khứa, bên ngoài xây bằng gạch đặc theo lối phương Tây của người Pháp với những cây cột to bằng một vòng ôm tay của tôi. Bên trong lại là kiến trúc gỗ đậm nét phương Đông truyền thống với những cây cột to bằng gỗ quý. Đúng chất truyền thống người Việt với kết cấu gỗ đen bóng, gỗ đỏ toàn là gỗ đắc tiền được chạm khắc điêu luyện, có chỗ được khảm xà cừ vô cùng rực rỡ. Tôi là tôi chưa được đi vào trong chỉ là nhìn thoáng qua khung cửa sổ nhà trước mà còn thấy kinh ngạc phấn khích vô cùng. Eo ôi, đó giờ toàn thấy trên phim đến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến á trời ơi.
Thấy tôi cứ nhìn thao láo không rời mắt, vú Chín liền hỏi:
– Bộ có chi trong nhà hả mà cô ngó chầm chầm vậy cô Quân?
Tôi buộc miệng:
– Đẹp ghê vú.
– Hả? Cái chi đẹp? Ai đẹp?
Nghe vú Chín hỏi, tôi chợt tỉnh người, tôi cười hề hề trả lời:
– À vú Chín đẹp, tự dưng nay con thấy vú đẹp ghê luôn.
Vú Chín mím môi cười ngại ngùng:
– Cô Quân… cô giỡn chi với tôi tội nghiệp tôi quá hà.
Lỡ miệng thì lỡ cho trót, tôi bồi thêm:
– Thiệt mà, mặc dầu vú có hơi lớn tuổi nhưng nét mặt là đẹp nha, tới tuổi này mà da mặt còn trắng hồng luôn kìa. Vú đi chung với con người ngoài nhìn vô tưởng chị em luôn á chứ.
Vú Chín chắc là kiểu người khoái được tân bốc, tôi nói mới có mấy câu mà bà ấy đã cười đến ngoác mang tai.
– Thôi mà cô Quân… tôi ngại muốn chết hà… thôi mà cô.
Được đà, tôi bồi thêm mấy câu nữa, bà vú sướng rơn nở hết mũi. Mà tân bốc cũng nên có giới hạn và chừng mực, tôi dại gì nói nhiều, nói ít thì hay, nói nhiều đâm ra giả tạo. Thấy tôi dừng lại không khen nữa, vú Chín lại nghĩ là tôi nói thật, bà ấy càng lúc càng ra vẻ thân thiện với tôi hơn. Vừa đi bà ấy vừa cười tủm tỉm nói:
– Cô Quân tỉnh dậy lần này coi bộ chịu nói chuyện hơn ngày xưa ha, ngày xưa cạy họng cô cô cũng hổng nói. Mà cô Quân được cái nói đúng ghê, nói cái chi cũng đúng hết chơn hết chọi.
Tôi gật gật đầu, thêm mắm dặm muối:
– Hồi đó chắc con sao á vú, giờ chết đi sống lại tự dưng thấy vui vẻ hẳn ra. Chắc là qua một lần tưởng chết nên giờ con mới thay đổi như vậy quá. Mà vú ơi, hồi trước con có làm cái chi cho vú buồn thì vú bỏ qua cho con nha. Con còn nhỏ tuổi trẻ người non dạ, có mấy chuyện hổng biết cư xử sao cho được lòng người lớn. Vú thương tình đừng để bụng tội nghiệp con.
Vú Chín nhìn tôi, nụ cười trên môi cứng đờ, cái cách vú nhìn tôi như kiểu nhìn cái gì đó lạ dữ lắm. Phải mấy giây sau, tôi mới nghe vú trả lời, trong giọng điệu pha chút phấn khích cùng ngỡ ngàng:
– Cô Quân… cô thay đổi nhiều hơn tôi tưởng…
Tôi khẽ cười:
– Chắc là tới tuổi phải lớn rồi á vú, mà thiệt tình, con cũng hổng nhớ nổi trước kia con tánh tình ra sao nữa. Thấy mọi người sợ sợ con, con cũng buồn trong lòng dữ lắm…
Vú Chín nheo mắt nhìn tôi, thấy trên mặt tôi không có nét gì là giả vờ. Đứng nhìn tôi suy xét một hồi, bà ấy mới đi tới gần, nói thẳng:
– Tôi cũng nói thiệt, cô đừng có buồn… hồi truớc cô khó tánh quá lại hổng nói năng gì với ai nên người làm trong nhà mới sợ mà hổng dám mần quen với cô. Cô ở trong phòng suốt ngày, có khi còn hổng chịu ăn uống, đã vậy còn hay có chuyện với Bích Hà…
Bà vú kêu Bích Hà bằng tên nhưng lại kêu tôi bằng “cô”, chứng tỏ một điều chắc chắn là trước đây “tôi” rất khó gần. Chuyện này cũng không trách tôi được đâu, tôi của bây giờ và tôi của trước đây… khác nhau mà.
Thấy tôi im lặng, vú Chín lại nói tiếp:
– Tôi nói vậy thôi chớ tôi biết cô hổng có ác ý chi với ai hết. Cô khó tánh nhưng khó những chuyện của cô thôi, đối với bọn người ở trong nhà, cô cũng đối xử thiệt tốt. Mà giờ cô thay đổi vầy, nói thiệt lòng, tôi cũng mừng cho cô. Con gái ít nói thì tốt nhưng tánh tình dễ thương chút mới được, đó, như Bích Hà sống được lòng mọi người quá chừng. Cô cứ vui vẻ dễ thương như này, tôi chắc cú là ai cũng thương cô.
Vú Chín nói cũng đúng, con gái không nên lầm lì quá mức, lạnh lùng thời này hổng được giá đâu.
Thấy tôi gật đầu lắng nghe chăm chú, vú Chín càng lúc càng hài lòng. Bà kéo tay tôi bước qua cửa vào sân trong, vừa đi bà vừa nói:
– Cô có đem theo đồ đạc chi qua đây hông cô?
Tôi lắc đầu, ngó nghiêng vòng quanh:
– Con hông có đem cái chi hết vú ơi, má con nói đồ đạc con ở đây còn nhiều lắm.
Wow, khoảng sân này rộng quá, chỗ này là mặt hậu của dinh thự nhà ông hội đồng Trầm nè. Trước mặt tôi là hai dãy phòng song song nối liền với nhà trước, chỗ này chắc là phòng ở của người trong nhà quá. Vẫn là lối kiến trúc kiểu Pháp, tường xây bằng gạch, cửa phòng cửa sổ bằng gỗ đen bóng loáng có chạm khắc hình hoa mai hoa lan. Đặc biệt là dãy phòng phía bên kia toàn là phòng to, cửa phòng cũng to hơn cửa bên này, lại còn cẩn xà cừ tạo điểm nhấn cho cửa nữa. Tôi đoán bên kia chắc chắn là phòng của vai vế lớn trong nhà, phòng cậu Thái Ngọc chắc cũng nằm ở dãy đó. Đối diện với mặt sau của nhà trước là nhà bếp, nhà bếp coi bộ lớn dữ dằn, phía sau nhà bếp chắc là phòng dành cho người làm ngủ nghỉ quá.
Ui chu choa mạ ơi, xung quanh dinh thự xây tường rào vô cùng kiên cố, nhìn kiểu này cứ giống như đang sống trong một cung điện ấy chứ nhỉ. Phía sau người làm đang xay thóc giã gạo rồi nấu nướng quét dọn vườn tược. Ôi cuộc sống thời cận đại đây sao, càng thấy tận mắt càng mê chứ lị.
– Cô Quân… cô Quân!
Nghe tiếng gọi tôi có chút giật mình, vú Chín thấy tôi giật mình, bà liền cười hỏi:
– Cô suy nghĩ cái chi mà tôi hỏi cô hông để ý?
Tôi cười giả lả, tôi nói:
– Dạ… vú hỏi con cái chi vậy vú?
Vú Chín hỏi lại:
– Bà dặn tôi ra nhà may Thạch may cho cô mấy bộ đồ mới, bà biểu tôi hỏi cô có muốn may áo dài luôn hông? Nếu có thì để tôi dặn thợ may gấp cho cô đặng kịp cô đi Sì Gòn chơi với cậu Ngọc.
Tôi gật gật đầu:
– Vú cho may cũng được, con gái ai mà không thích đồ mới.
Đưa tôi tới trước cửa phòng, vú Chín dặn dò:
– Cô về phòng nghỉ ngơi đi, hay giờ cô có đói bụng thì tôi kêu tụi nó dọn cơm cho cô?
– Dạ con không đói, lát nữa con ăn được rồi vú.
– Ờ vậy lát nữa tôi ghé hỏi, cô vô nghỉ cho khỏe đi cô.
Vú Chín mở cửa phòng cho tôi rồi đứng nhìn tôi đi vào trong phòng rồi tự tay bà đóng cửa lại bà mới yên tâm rời đi.
Tôi bước vào phòng, cảm nhận đầu tiên là mát lạnh, sau đó là sững sờ rồi chuyển sang trạng thái kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ui, nội thất trong phòng toàn bộ là bằng gỗ đen, đẹp quá đi mất. Tôi chạy đến tủ quần áo sờ sờ rồi phi lên giường ngã lưng nằm thử. Đúng là hàng Việt Nam chất lượng cao, nằm giường giữa trưa cũng mát lạnh y như là đang nằm máy lạnh vậy. Cũng tại mát mẻ quá nên tôi ngủ quên lúc nào không biết, mãi đến khi vú Chín gõ cửa kêu ầm lên thì tôi mới chịu tỉnh dậy.
Vốn định ngủ dậy sẽ lên thưa chuyện với bà hội đồng nhưng vú Chín nói dì Nguyệt đi công chuyện mai mới về, hôm nay tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi dì về rồi lên thưa chuyện sau.
Do ban ngày ngủ nhiều quá nên đêm xuống tôi lại không ngủ được, trời tầm này chắc khoảng 8 giờ tối thôi nhưng nhà nhà người người đã đi ngủ từ lâu lắm rồi. Từ hồi xuyên đến đây, tôi ngủ khá “muộn” so với mọi người, chắc là do tôi chưa quen với cuộc sống của thời cận đại. Đi vòng quanh trong sân, thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên trời cao, không biết lúc này ba mẹ tôi đang làm gì và tôi… ra sao nữa?
Đêm xuống lòng lại có chút cô quạnh, nghĩ về tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tôi vừa đau lòng vừa cảm thấy bất lực. Nếu có điều ước, tôi ước mọi thứ trở về như trước kia, việc tôi đến đây giống như là cái gì đó bị lệch khỏi quỹ đạo. Nó vừa chân thật mà cũng vừa không thật, càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.
Trời tối, sợ là lạnh hơi sương nên tôi đi vào trong hiên nhà ngồi bẹp xuống. Đang nhìn vu vơ xung quanh tôi đột nhiên thấy một người đang đi về phía dãy phòng trước mặt. Vì đêm tối chỉ có ánh trăng soi rọi nên tôi không nhìn rõ được mặt của người kia, chỉ đoán được là đàn ông, vóc dáng cao to nhưng hơi gầy. Mà điều khiến tôi ngạc nhiên hơn hết đó chính là con đại bàng đang đậu trên vai anh ta… Ôi mẹ ơi, cái mỏ con đại bàng đang ngậm con rắn nước cỡ vừa, cái đầu con rắn ngoẻo qua ngoẻo lại trông sợ vô cùng. Tôi là trùm sợ rắn, thấy rắn là chân tay tôi mềm nhũn ra hết. Đừng nói là cách xa cỡ này, có mà cách xa ba cây số tôi cũng tranh thủ bê một số thứ mà bỏ của chạy lấy người. Eo ơi, khiếp quá!
Vừa sợ vừa run, tôi lật đật đứng dậy định là chạy vô trong phòng trốn cho lành nhưng chưa kịp chạy thì tôi đã vấp phải chậu cây trước mặt mà ngã sấp về phía trước. Tôi kêu lên một tiếng rồi ngả chỏng mông xuống đất, mẹ bà nó… đau vãi!
Đang còn hoảng loạn vì bị ngã thì ở bên tai tôi nghe được tiếng ầm ầm của chim vỗ cánh. Đến lúc tôi ngước được mặt lên thì đã thấy con chim đại bàng bay đến trước mặt, trong mỏ nó vẫn còn ngậm con rắn đang ngoe nguẩy cái đầu. Thôi… xin cúi chào liệt tổ liệt tông… con xin phép… thăng trước đây…
– Á!
Tôi kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngã ngang ra xỉu, trong tiềm thức tôi vẫn đang suy nghĩ về việc con rắn có rớt xuống người tôi hay không nữa…
– Cô sao vậy? Tỉnh dậy đi chứ?
Bị người lây lây, tôi cố dùng hết sức hí mắt ra nhìn… ừm ừm người trước mặt là ai mà đẹp trai xuất thần vậy… là ai vậy nhỉ?!
Giọng cậu Hai lại một lần nữa cất lên, trầm trầm có chút uy nghi. Tôi quay sang nhìn cậu, nhìn chằm chằm không chớp được mắt. Ta nói, người gì đâu mà đẹp trai dữ thần ôn vậy nè. Da trắng ha, mũi cao ha, mặt không nam tính lắm nhưng được cái dễ thương muốn xỉu. Nói sao ta, nét đẹp này là kiểu mấy anh hotboy Thái Lan nè, trắng trẻo thơm tho mịn màn. Úi giời ơi, ngon rồi… ngon rồi… về tận đây mà vẫn gặp được “giai đẹp”.
– Út Quân… chị bị cái chi vậy? Có làm sao không?
Giọng nói ngọt ngào này là của Bích Hà, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng tột độ. Thật ra Bích Hà là cô gái thanh thuần xinh đẹp, nếu so với tôi của hiện đại thì ăn đứt tôi một quãng, còn nếu so với Út Quân… ái chà, chưa biết ai đẹp hơn ai đâu. Nhìn cái cách cô ấy quan tâm tôi, nói chung thì cũng thiệt tình ấy chứ.
Cậu hai Ngọc nhìn tôi chăm chú, cái cách nhìn hơi lạ, tôi không phân rõ được là thân thiện hay là ghét bỏ. Thấy cậu ấy nhìn, tôi liền rụt cổ giả vờ đau yếu ôm đầu rêи ɾỉ. Đương lúc cậu Hai định đưa tay đỡ lấy tôi thì một thân ảnh phi cái vút đến chỗ tôi đang đứng rồi hất tay cậu hai ra khỏi tay tôi. Kèm theo đó là giọng nói của nữ có phần đanh đá:
– Anh hai đừng có tin nó, nó diễn tuồng cho anh hai coi đó.
Tôi đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói kia, nào, mặt trắng hồng dễ thương quá ta… ai đây nhỉ?
– Kim Chi, em đừng có nói vậy, chị Quân bị bệnh thiệt mà, dì có nói rồi đó.
Cô gái tên Kim Chi liếc mắt nhìn tôi, cô ấy cười nhạt:
– Chị khờ ghê á, tin ai hổng tin đi tin con Út Quân. Ai mà hổng biết nó mến anh hai nên giả bộ diễn tuồng. Em ngó cái là biết liền, mần sao mà qua mắt em được.
Bích Hà nhìn tôi với vẻ ái ngại, cuối cùng cô ấy vẫn đứng ra bênh vực cho tôi.
– Hông, hôm bữa chị theo vú Chín qua thăm Út Quân, chị cam đoan Út Quân bị nhức đầu thiệt. Thôi đi Kim Chi, chuyện cũ bỏ hết đi mà.
Tôi hơi bị ngơ ngác, mấy người bọn họ nói gì tôi có hiểu gì đâu. Chuyện cũ là chuyện cũ gì? Ủa là sao ta?
Bích Hà kéo tay tôi, cô ấy khẽ hỏi:
– Chị Quân, chị còn nhức đầu hôn? Để em kêu đốc tờ tới coi cho chị nha, dì có dặn rồi á chị, cái bệnh này của chị hổng coi nhẹ được đâu.
– À không…
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Kim Chi đã nhảy vào họng tôi ngồi, cô ấy nói:
– Ui giả đò bệnh tật, sao rớt xuống sông hổng chết cho rồi đi, khó ưa.
– Út Chi, coi chừng cái miệng!
Bị cậu Ngọc chửi, Út Chi bĩu môi giận dỗi. Kim Chi độ chừng mười lăm mười sáu tuổi thôi, vẫn còn trẻ trâu chán. Chẳng qua con gái thời này bắt buộc phải trưởng thành sớm nên nhìn ai cũng trông già dặn. Chứ cỡ như tôi hồi mười lăm tuổi vẫn còn ăn bim bim uống nước ngọt coi siêu nhân, bận chơi búp bê muốn chết, thời gian đâu mà đi sân si kiểu này chớ. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chắc là Út Quân có làm chuyện gì cho cô Út nhà hội đồng ghét nên cô ấy mới “khó ở” với Út Quân như vậy. Chu choa, tò mò dữ hén.
Tay tôi bị Bích Hà nắm giữ chặt, buông ra thì sợ cô ấy buồn nên tôi để y vậy mà cất tiếng hỏi Kim Chi:
– Út Chi là em hả?
Út Chi cười đểu:
– Giả đò chi vậy Út Quân, cô quên ai chớ sao quên Út Chi này được?
Tôi mím chặt chân mày, cố gắng hết sức để coi moi được chút thông tin nào về Út Chi này hay không nhưng tuyệt nhiên là không nhớ được chút nào. Đầu hơi đau, tôi có chút buồn bã nói:
– Chị không nhớ, chị quên em rồi.
– Cô nói cô hổng nhớ tôi?
Nghe Út Chi hỏi, tôi vội gật đầu:
– Dóc làm con chó.
– Chị!
– Thôi đi Út Chi, Út Quân đã nói không nhớ chắc là em ấy không nhớ thiệt. Út Quân còn yếu người, em để yên cho em ấy tịnh dưỡng, chớ làm rộn.
Cậu Hai lên tiếng, Út Chi sụ mặt bĩu môi:
– Anh Hai lại bênh con Quân, bộ anh Hai quên là còn chị Hà ở đây?
Tôi hết nhìn cậu Hai rồi lại nhìn sang Bích Hà, eo ôi, mặt Bích Hà đỏ rần kiểu như đang mắc cỡ ý nhỉ.
Cậu Hai nhìn sang Bích Hà, ánh nhìn cũng không khác biệt mấy so với khi nhìn tôi. Trước sau như một, cậu ấy cất tiếng:
– Út Quân hay Bích Hà gì thì cũng là người nhà hội đồng Trầm, người một nhà thì nên nhường nhịn, lo lắng cho nhau. Thầy dạy cho em cái chi về đạo làm người mà em trả lại cho thầy hết rồi hả Kim Chi? Học trò như em thì làm sao mà làm thầy nở mày nở mặt được.
Kim Chi bị cậu Hai mắng, cô ấy nũng nịu giận dỗi giậm chân đùng đùng:
– Anh hai, anh lại bênh con Quân mà quở mắng em.
Cậu Hai coi bộ không vui thiệt sự, cậu ấy cau mày, giọng cứng rắn:
– Út Chi! Em riết càng ngày càng ăn nói ngông cuồng, ba má cưng chiều em quá rồi em hư. Em đi vô trong cho anh, đừng để anh nói nhiều.
Thấy tôi nhìn, Út Chi liền sừng sỏ trợn mắt nhìn tôi, cứ tưởng là cô ấy sẽ cứng đầu cãi nhau với cậu Ngọc chứ ai dè cũng nghe lời phết. Giận thì giận chứ nghe thì nghe, Út Chi quay mông đi thẳng vào trong nhà không dám ngó đầu nhìn lại cái nào. Đợi cô ấy đi vào trong, cậu Hai mới chuyển ánh mắt sang nhìn tôi rồi dịu giọng cất tiếng:
– Út Quân, em còn mệt thì vô trong nằm nghỉ ngơi đi, tánh tình Kim Chi ngang bướng, em đừng để bụng làm chi.
Tôi gật đầu, nhẹ giọng đáp:
– Dạ cậu Hai.
– Đừng khách sáo, là người trong nhà cả mà.
Tôi nhìn cậu, cong môi cười rồi dịu giọng đáp lại:
– Dạ em hiểu rồi cậu.
Chẳng biết có gì lạ không mà cậu Hai đột nhiên nhìn tôi chăm chú, cái cách cậu nhìn tôi cứ như nhìn thú lạ vậy. Phải mà không có bé Nhỏ ở đâu nhảy ra phá đám chắc cậu Hai nhìn tôi tới chiều mới thôi quá.
– Cậu hai… khoai chín rồi…
Cậu hai Ngọc giật mình, một hai giây sau đã vội trấn tĩnh cảm xúc lại. Vừa nhìn nhìn tôi, cậu vừa hỏi:
– Khoai gì? Cậu có kêu khoai?
Bé Nhỏ rụt rè nhìn tôi:
– Dạ… khoai của… của cô Quân.
– À… vậy đưa cho cô đi, cậu hông ăn.
Bé Nhỏ nghe vậy, con bé liền đem khoai tới gần đưa cho tôi. Nãy giờ đi bộ đói muốn xỉu, giờ có mấy củ khoai lang nướng… ui nó ngon bá cháy à.
– Vú, vú dọn lại chỗ ở cho Út Quân chưa?
– Dạ dọn rồi cậu Hai.
Cậu hai vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang tôi:
– Ừm, canh đợi cô Quân ăn xong thì đưa cô vào nghỉ ngơi. Đợi khi nào cô tỉnh thì thưa một tiếng với bà, bà có chuyện muốn nói riêng với cô.
– Dạ cậu.
Nghe có nhắc đến tôi, tôi liền buông củ khoai xuống mà hỏi:
– Cậu Hai, bộ có chuyện chi quan trọng mà dì cần gặp riêng em hả cậu?
Cậu Hai lắc đầu, thái độ nhu mì hơn rất nhiều, cậu nói:
– Không quan trọng, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe người rồi sang thưa chuyện với má. Nếu vẫn còn mệt thì để mai mốt cũng được, cứ khỏe mạnh rồi tính tiếp chuyện khác.
Tôi gật gù, khẽ đáp:
– Dạ em biết rồi, em nghỉ một lát rồi sang thưa chuyện với dì, cậu hông cần lo cho em đâu.
Cậu Hai cũng gật đầu, cậu bước lên mấy bước, lúc đi ngang tôi, giọng cậu dịu dàng hẳn ra, cậu thì thầm:
– Ừm, chóng khỏe lại đi, anh đưa lên Sì Gòn chơi cho biết.
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu nhưng cậu đã đi thẳng ra đến sân, Bích Hà cũng vội vàng chào hỏi tôi vài tiếng cho có rồi nhanh chân đi theo sau cậu Ngọc. Hổng hiểu sao mà ngay lúc cậu Hai nói nhỏ thì thầm bên tai tôi, tim trong lồng ngực lại đột nhiên đập rộn ràng khó kiểm soát. Thiệt, đến bây giờ tim vẫn còn đập hơi nhanh đây này. Chỉ là… cảm xúc của tôi trước sau vẫn như một, ngoài thấy cậu đẹp trai ra thì tôi không có phát sinh loại cảm xúc linh tinh nào khác… Cái này lạ à nha!
– Cô Quân… cô Quân!
Vú Chín kêu tôi mấy tiếng, thấy tôi quay lại nhìn, bà liền cười nói:
– Cô, phòng của cô tôi cho tụi nó dọn dẹp sạch sẽ cho cô rồi. Biết cô ưa sạch nên một hột bụi cũng hông có đâu. Cô ăn xong chưa, nếu xong rồi thì theo tôi về phòng nằm nghỉ đặng chiều còn gặp bà.
Lúc này tâm trạng cũng hơi bất ổn, tôi liền gật đầu “dạ” một tiếng.
Vú Chín thấy tôi đồng ý, bà ấy liền ra lệnh kêu Nhỏ đem khoai xuống bếp rồi đích thân bà ấy đưa tôi về phòng. Thân là con gái, mặc dù thân phận cũng không quá thấp hèn nhưng tôi vẫn không được đi vào gian nhà trước khi chưa có sự đồng ý của ông bà hội đồng. Thành thử vú Chín dắt tôi đánh một cái vòng sang bên hông rồi theo cửa sau đi vào trong nhà.
Nhà hội đồng Trầm là nhà cổ ba gian hai chái lợp mái ngói âm dương, xây theo lối kiến trúc Đông – Tây kết hợp. Nhà trước là nhà ba gian kéo dài năm gian để thờ tự tiếp khách khứa, bên ngoài xây bằng gạch đặc theo lối phương Tây của người Pháp với những cây cột to bằng một vòng ôm tay của tôi. Bên trong lại là kiến trúc gỗ đậm nét phương Đông truyền thống với những cây cột to bằng gỗ quý. Đúng chất truyền thống người Việt với kết cấu gỗ đen bóng, gỗ đỏ toàn là gỗ đắc tiền được chạm khắc điêu luyện, có chỗ được khảm xà cừ vô cùng rực rỡ. Tôi là tôi chưa được đi vào trong chỉ là nhìn thoáng qua khung cửa sổ nhà trước mà còn thấy kinh ngạc phấn khích vô cùng. Eo ôi, đó giờ toàn thấy trên phim đến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến á trời ơi.
Thấy tôi cứ nhìn thao láo không rời mắt, vú Chín liền hỏi:
– Bộ có chi trong nhà hả mà cô ngó chầm chầm vậy cô Quân?
Tôi buộc miệng:
– Đẹp ghê vú.
– Hả? Cái chi đẹp? Ai đẹp?
Nghe vú Chín hỏi, tôi chợt tỉnh người, tôi cười hề hề trả lời:
– À vú Chín đẹp, tự dưng nay con thấy vú đẹp ghê luôn.
Vú Chín mím môi cười ngại ngùng:
– Cô Quân… cô giỡn chi với tôi tội nghiệp tôi quá hà.
Lỡ miệng thì lỡ cho trót, tôi bồi thêm:
– Thiệt mà, mặc dầu vú có hơi lớn tuổi nhưng nét mặt là đẹp nha, tới tuổi này mà da mặt còn trắng hồng luôn kìa. Vú đi chung với con người ngoài nhìn vô tưởng chị em luôn á chứ.
Vú Chín chắc là kiểu người khoái được tân bốc, tôi nói mới có mấy câu mà bà ấy đã cười đến ngoác mang tai.
– Thôi mà cô Quân… tôi ngại muốn chết hà… thôi mà cô.
Được đà, tôi bồi thêm mấy câu nữa, bà vú sướng rơn nở hết mũi. Mà tân bốc cũng nên có giới hạn và chừng mực, tôi dại gì nói nhiều, nói ít thì hay, nói nhiều đâm ra giả tạo. Thấy tôi dừng lại không khen nữa, vú Chín lại nghĩ là tôi nói thật, bà ấy càng lúc càng ra vẻ thân thiện với tôi hơn. Vừa đi bà ấy vừa cười tủm tỉm nói:
– Cô Quân tỉnh dậy lần này coi bộ chịu nói chuyện hơn ngày xưa ha, ngày xưa cạy họng cô cô cũng hổng nói. Mà cô Quân được cái nói đúng ghê, nói cái chi cũng đúng hết chơn hết chọi.
Tôi gật gật đầu, thêm mắm dặm muối:
– Hồi đó chắc con sao á vú, giờ chết đi sống lại tự dưng thấy vui vẻ hẳn ra. Chắc là qua một lần tưởng chết nên giờ con mới thay đổi như vậy quá. Mà vú ơi, hồi trước con có làm cái chi cho vú buồn thì vú bỏ qua cho con nha. Con còn nhỏ tuổi trẻ người non dạ, có mấy chuyện hổng biết cư xử sao cho được lòng người lớn. Vú thương tình đừng để bụng tội nghiệp con.
Vú Chín nhìn tôi, nụ cười trên môi cứng đờ, cái cách vú nhìn tôi như kiểu nhìn cái gì đó lạ dữ lắm. Phải mấy giây sau, tôi mới nghe vú trả lời, trong giọng điệu pha chút phấn khích cùng ngỡ ngàng:
– Cô Quân… cô thay đổi nhiều hơn tôi tưởng…
Tôi khẽ cười:
– Chắc là tới tuổi phải lớn rồi á vú, mà thiệt tình, con cũng hổng nhớ nổi trước kia con tánh tình ra sao nữa. Thấy mọi người sợ sợ con, con cũng buồn trong lòng dữ lắm…
Vú Chín nheo mắt nhìn tôi, thấy trên mặt tôi không có nét gì là giả vờ. Đứng nhìn tôi suy xét một hồi, bà ấy mới đi tới gần, nói thẳng:
– Tôi cũng nói thiệt, cô đừng có buồn… hồi truớc cô khó tánh quá lại hổng nói năng gì với ai nên người làm trong nhà mới sợ mà hổng dám mần quen với cô. Cô ở trong phòng suốt ngày, có khi còn hổng chịu ăn uống, đã vậy còn hay có chuyện với Bích Hà…
Bà vú kêu Bích Hà bằng tên nhưng lại kêu tôi bằng “cô”, chứng tỏ một điều chắc chắn là trước đây “tôi” rất khó gần. Chuyện này cũng không trách tôi được đâu, tôi của bây giờ và tôi của trước đây… khác nhau mà.
Thấy tôi im lặng, vú Chín lại nói tiếp:
– Tôi nói vậy thôi chớ tôi biết cô hổng có ác ý chi với ai hết. Cô khó tánh nhưng khó những chuyện của cô thôi, đối với bọn người ở trong nhà, cô cũng đối xử thiệt tốt. Mà giờ cô thay đổi vầy, nói thiệt lòng, tôi cũng mừng cho cô. Con gái ít nói thì tốt nhưng tánh tình dễ thương chút mới được, đó, như Bích Hà sống được lòng mọi người quá chừng. Cô cứ vui vẻ dễ thương như này, tôi chắc cú là ai cũng thương cô.
Vú Chín nói cũng đúng, con gái không nên lầm lì quá mức, lạnh lùng thời này hổng được giá đâu.
Thấy tôi gật đầu lắng nghe chăm chú, vú Chín càng lúc càng hài lòng. Bà kéo tay tôi bước qua cửa vào sân trong, vừa đi bà vừa nói:
– Cô có đem theo đồ đạc chi qua đây hông cô?
Tôi lắc đầu, ngó nghiêng vòng quanh:
– Con hông có đem cái chi hết vú ơi, má con nói đồ đạc con ở đây còn nhiều lắm.
Wow, khoảng sân này rộng quá, chỗ này là mặt hậu của dinh thự nhà ông hội đồng Trầm nè. Trước mặt tôi là hai dãy phòng song song nối liền với nhà trước, chỗ này chắc là phòng ở của người trong nhà quá. Vẫn là lối kiến trúc kiểu Pháp, tường xây bằng gạch, cửa phòng cửa sổ bằng gỗ đen bóng loáng có chạm khắc hình hoa mai hoa lan. Đặc biệt là dãy phòng phía bên kia toàn là phòng to, cửa phòng cũng to hơn cửa bên này, lại còn cẩn xà cừ tạo điểm nhấn cho cửa nữa. Tôi đoán bên kia chắc chắn là phòng của vai vế lớn trong nhà, phòng cậu Thái Ngọc chắc cũng nằm ở dãy đó. Đối diện với mặt sau của nhà trước là nhà bếp, nhà bếp coi bộ lớn dữ dằn, phía sau nhà bếp chắc là phòng dành cho người làm ngủ nghỉ quá.
Ui chu choa mạ ơi, xung quanh dinh thự xây tường rào vô cùng kiên cố, nhìn kiểu này cứ giống như đang sống trong một cung điện ấy chứ nhỉ. Phía sau người làm đang xay thóc giã gạo rồi nấu nướng quét dọn vườn tược. Ôi cuộc sống thời cận đại đây sao, càng thấy tận mắt càng mê chứ lị.
– Cô Quân… cô Quân!
Nghe tiếng gọi tôi có chút giật mình, vú Chín thấy tôi giật mình, bà liền cười hỏi:
– Cô suy nghĩ cái chi mà tôi hỏi cô hông để ý?
Tôi cười giả lả, tôi nói:
– Dạ… vú hỏi con cái chi vậy vú?
Vú Chín hỏi lại:
– Bà dặn tôi ra nhà may Thạch may cho cô mấy bộ đồ mới, bà biểu tôi hỏi cô có muốn may áo dài luôn hông? Nếu có thì để tôi dặn thợ may gấp cho cô đặng kịp cô đi Sì Gòn chơi với cậu Ngọc.
Tôi gật gật đầu:
– Vú cho may cũng được, con gái ai mà không thích đồ mới.
Đưa tôi tới trước cửa phòng, vú Chín dặn dò:
– Cô về phòng nghỉ ngơi đi, hay giờ cô có đói bụng thì tôi kêu tụi nó dọn cơm cho cô?
– Dạ con không đói, lát nữa con ăn được rồi vú.
– Ờ vậy lát nữa tôi ghé hỏi, cô vô nghỉ cho khỏe đi cô.
Vú Chín mở cửa phòng cho tôi rồi đứng nhìn tôi đi vào trong phòng rồi tự tay bà đóng cửa lại bà mới yên tâm rời đi.
Tôi bước vào phòng, cảm nhận đầu tiên là mát lạnh, sau đó là sững sờ rồi chuyển sang trạng thái kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ui, nội thất trong phòng toàn bộ là bằng gỗ đen, đẹp quá đi mất. Tôi chạy đến tủ quần áo sờ sờ rồi phi lên giường ngã lưng nằm thử. Đúng là hàng Việt Nam chất lượng cao, nằm giường giữa trưa cũng mát lạnh y như là đang nằm máy lạnh vậy. Cũng tại mát mẻ quá nên tôi ngủ quên lúc nào không biết, mãi đến khi vú Chín gõ cửa kêu ầm lên thì tôi mới chịu tỉnh dậy.
Vốn định ngủ dậy sẽ lên thưa chuyện với bà hội đồng nhưng vú Chín nói dì Nguyệt đi công chuyện mai mới về, hôm nay tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi dì về rồi lên thưa chuyện sau.
Do ban ngày ngủ nhiều quá nên đêm xuống tôi lại không ngủ được, trời tầm này chắc khoảng 8 giờ tối thôi nhưng nhà nhà người người đã đi ngủ từ lâu lắm rồi. Từ hồi xuyên đến đây, tôi ngủ khá “muộn” so với mọi người, chắc là do tôi chưa quen với cuộc sống của thời cận đại. Đi vòng quanh trong sân, thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên trời cao, không biết lúc này ba mẹ tôi đang làm gì và tôi… ra sao nữa?
Đêm xuống lòng lại có chút cô quạnh, nghĩ về tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tôi vừa đau lòng vừa cảm thấy bất lực. Nếu có điều ước, tôi ước mọi thứ trở về như trước kia, việc tôi đến đây giống như là cái gì đó bị lệch khỏi quỹ đạo. Nó vừa chân thật mà cũng vừa không thật, càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.
Trời tối, sợ là lạnh hơi sương nên tôi đi vào trong hiên nhà ngồi bẹp xuống. Đang nhìn vu vơ xung quanh tôi đột nhiên thấy một người đang đi về phía dãy phòng trước mặt. Vì đêm tối chỉ có ánh trăng soi rọi nên tôi không nhìn rõ được mặt của người kia, chỉ đoán được là đàn ông, vóc dáng cao to nhưng hơi gầy. Mà điều khiến tôi ngạc nhiên hơn hết đó chính là con đại bàng đang đậu trên vai anh ta… Ôi mẹ ơi, cái mỏ con đại bàng đang ngậm con rắn nước cỡ vừa, cái đầu con rắn ngoẻo qua ngoẻo lại trông sợ vô cùng. Tôi là trùm sợ rắn, thấy rắn là chân tay tôi mềm nhũn ra hết. Đừng nói là cách xa cỡ này, có mà cách xa ba cây số tôi cũng tranh thủ bê một số thứ mà bỏ của chạy lấy người. Eo ơi, khiếp quá!
Vừa sợ vừa run, tôi lật đật đứng dậy định là chạy vô trong phòng trốn cho lành nhưng chưa kịp chạy thì tôi đã vấp phải chậu cây trước mặt mà ngã sấp về phía trước. Tôi kêu lên một tiếng rồi ngả chỏng mông xuống đất, mẹ bà nó… đau vãi!
Đang còn hoảng loạn vì bị ngã thì ở bên tai tôi nghe được tiếng ầm ầm của chim vỗ cánh. Đến lúc tôi ngước được mặt lên thì đã thấy con chim đại bàng bay đến trước mặt, trong mỏ nó vẫn còn ngậm con rắn đang ngoe nguẩy cái đầu. Thôi… xin cúi chào liệt tổ liệt tông… con xin phép… thăng trước đây…
– Á!
Tôi kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngã ngang ra xỉu, trong tiềm thức tôi vẫn đang suy nghĩ về việc con rắn có rớt xuống người tôi hay không nữa…
– Cô sao vậy? Tỉnh dậy đi chứ?
Bị người lây lây, tôi cố dùng hết sức hí mắt ra nhìn… ừm ừm người trước mặt là ai mà đẹp trai xuất thần vậy… là ai vậy nhỉ?!
Tác giả :
Du Phong Vân (Trần Phan Trúc Giang)