Làm Công Công Gặp Công Chúa
Chương 13 Quen biết nhau
Lục Thành Nhan vẫn lầu bầu trong miệng, do nàng té cũng không nhẹ, nhìn tình hình này bởi vì nàng đắc tội với Công Chúa, mà người bên cạnh nàng ta cũng nhân cơ hội này mượn gió bẻ măng mà nặng tay giáo huấn nàng. Bây giờ nàng bị đem vứt tới chỗ nào cũng không rõ, nàng có chút hoang mang, cũng không thể kìm chế được đau đớn trên người, cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn xung quanh.
Vừa quay đầu, còn chưa kịp nhìn ra xa, đã thấy có hai người đứng đó nhìn nàng bằng cặp mắt ý tứ sâu xa.
"Này, đây... Là chỗ nào?" Lục Thành Nhan nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được.
"A, bị người ta dẫn tới Tập Viên, còn hỏi những câu ngu xuẩn thế này, xem ra cần phải bỏ nhiều công sức dạy dỗ đây." Từ Thành nhàn nhạt lên tiếng.
Diệp Phiêu Diêu đứng một bên, nhìn Lục Thành Nhan vài lần, không nói gì. Chỉ có điều trong mắt nàng nhiều thêm mấy phần thâm ý.
"Nếu Thiên Thành công chúa đã căn dặn, thì ngươi nên thành thật ở đây học hỏi đi." Trước khi Từ Thành rời đi, giao phó lại vài câu, liếc nhìn Diệp Phiêu Diêu, gật đầu ra hiệu.
Lục Thành Nhan sợ hãi không thôi, nhưng tình hình trước mắt cũng không có ai lôi kéo nàng hay dùng hình tra tấn gì cả, hơn nữa còn sắp xếp cho nàng một phòng đơn, có vẻ thật sự dẫn nàng tới đây để học quy tắc trong cung. Lục Thành Nhan cố nén tâm trạng lo âu thấp thỏm, bây giờ chỉ đành đi một bước tính một bước thôi.
Đang muốn nhấc chân đi về phía trước, lại bị người trước mặt chặn đường đi. Định thần nhìn lại, đây là tiểu thái giám lúc nãy đứng bên cạnh Từ công công, nhưng nàng không cảm thấy người này thấp kém, ngược lại cảm nhận rõ khí chất mạnh mẽ, mi dài thanh tú. Hiện tại chỉ còn lại hai người, hình như có chút ý vị khác.
"Vị công công này, có gì chỉ giáo?" Lục Thành Nhan cân nhắc trước sau quyết định mở miệng trước.
"Ngươi tên là gì?"
"Chuyện này không có liên quan gì tới ngươi." Lục Thành Nhan nuốt nước miếng một cái, tuy giọng nói không lớn nhưng sự chống cự trong đó lại thể hiện rất rõ.
"Hừ, không quan hệ gì tới ta?" Ánh mắt Diệp Phiêu Diêu lần nữa rơi trên người Lục Thành Nhan, gần như đem nàng nhìn thấu triệt để.
Ánh mắt chăm chú của người trước mắt làm Lục Thành Nhan thấy có chút quẫn bách, bầu không khí ngột ngạt này thực sự rất khó chịu. Mà nàng cũng không muốn tiểu thái giám này áp chế nàng. Tuy nàng bị Thiên Thành công chúa bắt giữ rồi đem lại tới đây, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là Thiếu trang chủ Lục gia trang, trên người vẫn tồn tại khí chất ngông nghênh, không phải ai cũng có thể tùy tiện khi dễ nàng.
"Khụ, khụ... Vị công công này, mời ngươi nhấc người qua một bên cho tiểu sinh đi." Hơi chắp tay, xem như thể hiện sự tôn trọng nên có. Lục Thành Nhan nghiêng người, dự định vòng qua bên cạnh rời khỏi chỗ này.
Khi nàng đi được vài bước thì bị một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy. Quay đầu lại nhìn, thấy ngón tay trắng noãn thon dài vững vàng nắm chặt cổ tay mình, mơ hồ cảm thấy có chút đau đớn.
"Ngươi...!" Lục Thành Nhan đang muốn vận công, dùng nội lực đánh văng cái tên phiền phức này, lập tức cảm nhận được tay tiểu thái giám dùng thêm sức, khóe miệng hắn câu lên, nàng liền bị quăng ra một bên.
Chân đứng không vững, miễn cưỡng đỡ tường đứng dậy. Lục Thành Nhan bình tĩnh lại. Bây giờ, nàng không thể không cẩn thận quan sát tiểu thái giám này. Mặc dù nàng không có kinh nghiệm đi lại trong giang hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra, người trước mắt tuyệt đối không đơn giản. Nếu không phải một nô tài bình thường thì nàng không thể xem thường, mà lơ là cảnh giác được.
Diệp Phiêu Diêu nhìn thấy biểu tình Lục Thành Nhan nghiêm túc hơn nhiều, lại thấy tay nàng ta nắm chặt thành quyền, giống như đang lén vận công, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào. Thì cảm thấy rất thú vị, không ngờ một Thiếu trang chủ nổi tiếng nhát gan ở Giang Nam lại có lúc lộ ra sát khí thế này.
"Lục Thành Nhan, ngươi vào trong cung làm gì?" Không chờ Lục Thành Nhan ra tay, một câu chất vấn cũng đủ phá chưởng của nàng.
Lục Thành Nhan ngây ngốc, tiểu thái giám này làm sao biết thân phận của nàng, dễ dàng gọi tên của nàng như vậy? Nàng cũng chưa tiết lộ thân phận thực sự cho Thiên Thành công chúa biết nữa, vậy tại sao một tiểu thái giám mới gặp lần đầu lại biết?
Diệp Phiêu Diêu vận công dò xét bốn phía một lần nữa, xác định xung quanh không có ai, mới vung tay lên, dùng chưởng lực, đóng cửa lại. Cũng không thèm để ý nghi ngờ không mắt Lục Thành Nhan càng nhiều hơn, nghiêng người đi qua, hai tay chắp phía sau, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi đặc biệt tới kinh thành là vì Diệp Phiêu Diêu?"
Hai mắt Lục Thành Nhan mở to hết cỡ, giống như bị điểm huyệt, không khỏi lùi về phía sau mấy bước, mục đích thực sự bị nói trúng, có chút bối rối cộng thêm mấy phần cảnh giác.
"Ngươi là ai? Tại sao lại biết thân phận của ta?" Âm thanh Lục Thành Nhan trầm xuống, mang theo vài phần tức giận.
"Là ta đang hỏi ngươi, không phải lúc ngươi hỏi ta." Khóe miệng Diệp Phiêu Diêu khẽ nâng lên, mang theo tia cân nhắc.
"Nếu vậy thì đừng trách ta không khách khí." Lục Thành Nhan thật sự tức giận, tình huống này không có trong dự định của nàng, càng không có kinh nghiệm ứng phó. Khi còn ở Lục gia trang cũng nghe không ít chuyện giang hồ do các sư huynh kể lại, lúc này nàng chỉ có thể nhắm mắt mô phỏng theo.
Đúng là có chút kiên cường, uy nghiêm Thiếu trang chủ Lục gia trang cũng thể hiện ra rồi, khóe mắt Diệp Phiêu Diêu nâng lên.
"Nếu ngươi muốn tìm Diệp Phiêu Diêu, trước tiên ngươi phải biết cái gì là manh mối và ai là mấu chốt quan trọng." Diệp Phiêu Diêu nhìn thẳng Lục Thành Nhan, ánh mắt hai người lần thứ hai thẳng thắng giao nhau.
Lần này, Diệp Phiêu Diêu không có ý cười, mà thay đổi ngữ điệu thành một loại chỉ dạy.
Lục Thành Nhan cúi đầu suy nghĩ, giống như nghĩ ra cái gì đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không nhịn được mà tiến lên một bước, tinh tế đánh giá người trước mặt, vài loại biểu hiện luân phiên thay đổi trên gương mặt nàng. Lúc thì vui mừng, lúc thì hoài nghi, sau đó thì có lẫn lộn nghi hoặc không rõ, môi hơi rung động.
Tay nhẹ nhàng nâng lên, như lơ đãng rồi nổ lực chỉ vào người trước mắt, Lục Thành Nhan có chút mất sức nói: "Ngươi... Ngươi... Chẳng lẽ ngươi là..." Thấy đối phương không có ý ngăn cản, càng không lên tiếng phủ nhận, trái lại cười cười nhìn mình, trong mắt còn có sự cổ vũ rõ ràng, giây phút đó liền hiểu rõ, nàng không do dự nữa, nói thẳng một câu: "Ngươi là Thập huynh!"
Bóng đêm trở nên yên tĩnh, hai người trong phòng đều không ai lên tiếng, đột nhiên Lục Thành Nhan thấy chân mình run rẩy, dọc theo góc tường chậm rãi ngồi xuống. Hôm nay liên tiếp xảy ra tình huống làm nàng không thích ứng kịp, lúc nàng đang trải qua thời khắc khó khăn mơ hồ, đang thấy đau đầu vì không biết làm thế nào tìm Thập Trọng Sinh thì người này lại xuất hiện ngay trước mặt.
Thế nhưng tại sao chân Thập huynh lại không què? Vì sao lại thành một tiểu thái giám? Quá nhiều vấn đề không cách nào giải thích được, Lục Thành Nhan thấy đầu óc hỗn loạn, nàng không biết nên mở miệng hỏi vấn đề nào trước, cũng không biết nếu có đáp án rồi, nàng phải có phản ứng gì đây?
Không biết nên làm cái gì, Lục Thành Nhan chỉ có thể yên lặng vùi đầu vào giữa hai tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cũng để bản thân có chút thời gian tách ra khỏi những phức tạp này.
Diệp Phiêu Diêu tưởng sau khi nhận ra nàng là Thập Trọng Sinh, Lục Thành Nhan sẽ có đống vấn đề hỏi nàng, thật ra nàng cũng có chút ảo não không biết tại sao nàng lại lựa chọn để Lục Thành Nhan biết thân phận nàng nhanh như vậy, có vài vấn đề cả nàng cũng chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào. Thế nhưng người này cái gì cũng không hỏi, trái lại trầm mặc ngồi đó không nói gì. Dáng vẻ trốn tránh này, thật khiến người ta có chút không vui.
Khẽ nhấc mày lên, Diệp Phiêu Diêu chủ động lên tiếng: "Ngươi định ngồi thế này suốt đêm? Hay chuẩn bị qua cả đời như vậy?"
"A..." Lục Thành Nhan nghe vậy ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Diệp Phiêu Diêu.
"Bộ dạng này của ngươi, không bao giờ lọt vào mắt Diệp Phiêu Diêu được." Diệp Phiêu Diêu cũng không biết tại sao đột nhiên thấy tức giận vô cùng.
"Nhưng ta không biết có thể gặp được hắn hay không?" Lục Thành Nhan lắp bắp, ngữ khí có chút không chắc chắn.
"Nếu ngươi đã gặp ta rồi, làm sao không gặp hắn được?"
Diệp Phiêu Diêu hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Lục Thành Nhan trong cung, nhưng nàng dành chút thời gian nghĩ lại lập tức hiểu rõ, tại sao người chuyện gì cũng không để tâm tới như Lục thiếu trang chủ tại đột ngột có mặt ở kinh thành, chắc chắn đã bị Thiên Thành công chúa bắt và giải vào cung. Trước đây nàng đã lợi dụng thân phận của người này để tham dự đại hội võ lâm, nên hiện tại không thể xem như không quen biết. Có lẽ phải giúp Lục Thành Nhan một lần, coi như là nàng báo đáp.
"Ta bị bắt vào cung, phụ thân cũng không biết ta ở đây, biết cũng không có cách cứu ta. Ta cũng không biết có thể ra ngoài được hay không? Cũng không biết ngày nào đó sẽ bị bắt đi làm thái giám." Lục Thành Nhan càng nói càng thương tâm, nhịn không được khóc lên.
Thời gian này là Lục Thành Nhan đã cố gắng chống đỡ, nhưng có cứng rắn hơn nữa thì nàng cũng chỉ là tiểu cô nương chưa từng trải qua sinh tử, nàng có thể giả thành nam trang, là Thiếu trang chủ của Lục gia trang, nhắm mắt cố gắng hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao phó.
Nói cho cùng nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm một thân một mình đối kháng với những cạm bẫy trong cung, càng không dám tưởng tượng nếu thân phận thật sự của nàng bị vạch trần thì ở trong thâm cung này sẽ phải chịu dằn vặt như thế nào nữa.
Mà lúc này, nàng lại vô lực chạy trốn, bởi vì nàng biết, nàng không có cách nào tự mình trốn khỏi chỗ này.
Mất hết niềm tin, nàng đã dự tính trong đầu, vào thời khắc cuối cùng nàng sẽ ngọc đá cùng vỡ, ôm nhau chết chung, vậy mà lại để nàng gặp Thập Trọng Sinh. Như vậy những dự định từ bỏ bây giờ lại có chỗ để dựa vào, cảm giác không nói nên lời xen lẫn một tia hy vọng mới. Tâm tình vừa vui vừa buồn giao cùng một chỗ, triệt để phá hủy sự kiên trì của nàng.
"Có ta ở đây rồi, ngươi khóc cái gì nữa? Dáng vẻ này của ngươi, cho dù ta có dẫn ngươi đi gặp Diệp Phiêu Diêu, thì mọi chuyện cũng không thể diễn ra đúng theo suy nghĩ của ngươi được. Ngược lại còn liên lụy ta." Diệp Phiêu Diêu có chút tức giận, Lục Thành Nhan quá mềm yếu, như đóa hoa được trồng trong nhà kính. Bộ dáng này, nàng tuyệt đối không ưa được. Nhưng Lục Thành Nhan lại có sự kiên trì, tâm tâm niệm niệm muốn gặp mình, còn hy vọng có thể bái mình làm sư phụ.
Nếu không phải trước đó thiếu Lục Thành Nhan ân tình, tuyệt đối Diệp Phiêu Diêu không thèm quan tâm.
Lục Thành Nhan lập tức lung tung lau nước mắt trên mặt, lại nhẹ nhàng đè nức nở xuống. Cố gắng ngừng tiếng khóc lại, lại giơ tay lau nước mũi đang chảy ra, tự mình lặp lại những lời Thập Trọng Sinh vừa nói, khóe mắt nhuộm một ít ý cười. Nàng biết Thập Trọng Sinh đã nhận lời dẫn nàng đi gặp Diệp Phiêu Diêu.
"Vậy Thập huynh, huynh nói xem, ta phải làm thế nào mới có thể gặp Diệp Phiêu Diêu?"
"Trước tiên phải ngoan ngoãn cùng ta làm thái giám."
Không khí yên tĩnh quỷ dị lại diễn ra lần nữa, khóe miệng Lục Thành Nhan giật giật, nàng không biết tại sao Thập huynh có thể đem chuyện làm thái giám nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy. Nàng tiếp tục ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn, lần này nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra ở Giang Nam là Thập huynh đã giả trang thành người què, còn lúc này đã bỏ lớp cải trang thô bỉ xấu xí, trở thành một người tuấn dật thanh tú. Chân Thập huynh không què, mặt cũng không xấu, nếu đi lại trong giang hồ nhất định sẽ nổi danh thiến niên anh hùng.
"Thập huynh, ngươi..." Lục Thành Nhan có chút khó mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui chắc Thập huynh đã vào cung nhiều ngày rồi, lúc này lại mặc trang phục công công, xem ra đã được tịnh thân rồi. Bất kể là nguyên nhân nào, tuổi còn trẻ lại trở thành thái giám, sẽ cảm thấy rất thương tâm. Nghĩ vậy liền quyết định, không vạch trần vết sẹo của Thập Trọng Sinh.
"Thập huynh, thật ra ta..." Lại do dự, Lục Thành Nhan vẫn không có cách nào mở miệng được. Lần này thì nàng suy nghĩ phải làm sao để giải thích với Thập Trọng Sinh chuyện nàng không thể làm thái giám được vì nàng có cái gì để người ta tịnh thân chứ. Sắc mặt liền đỏ ửng lên.
"Không cần xoắn xuýt nữa, ta đã sớm biết thân phận thật sự của ngươi rồi. Lục thiếu trang chủ." Diệp Phiêu Diêu tới gần hơn chút, ở bên tai Lục Thành Nhan thấp giọng nói: "Lục đại tiểu thư."