Lại Trán Mai
Chương 8
Đây là tất niên náo nhiệt nhất đời Thượng Thiện từ trước đến nay.
Lưu nương tử không treo tranh chữ đồ cổ, trong nhà cắm đầy hoa vào các loại bình lớn nhỏ, nàng vui vẻ lấy ra mấy cái bát gốm sứ rẻ tiền, lấy ra bánh ngọt hạt dưa và trái cây, thậm chí lấy nến ra thắp. Nghe chính mình còn có thể tự vẽ lên bát của mình.
Nói nàng trời sanh tính đơn giản đến mức trong nhà chỉ có bốn bức tường, không ai có thể phủ nhận.
Nhưng đêm giao thừa nàng bỏ ra khoản tiền lớn mua pháo hoa mà chỉ người phú quý mới có khả năng có, đốt ở sân phơi đồ cho mọi người xem, mọi người ở Trương gia trang cũng được thơm lây.
Mặc dù Lục gia không thiếu những thứ này, nhưng hắn ở Lục gia, tựa như một người thừa, không thể hòa nhập vào không khí hòa hợp đoàn viên của cả nhà, hơn nữa pháo hoa cũng chỉ là “đèn lửa thưa thớt” ; nhưng ở tiểu môn tiểu hộ này, hắn cảm thấy hết sức ấm áp vui mừng. . . Hắn và Cẩn Ngôn xử lý chuyện đốt pháo hoa, ngửa đầu nhìn ánh sáng rực rỡ.
Rất vui vẻ.
Cuối cùng cả nhà đều chen chúc ở đại sảnh sưởi ấm nói cười, chơi hành tửu lệnh hoa tửu quyền*. Lưu nương tử dùng nữ nhi hồng làm chính, thêm nước cam, cho vào một cốc, gọi là “Kê vĩ rượu” (cocktail), thêm mật ngọt ngào, ngay cả nữ nhân đều có thể thả cửa uống, không sợ say.
(*) Tửu lệnh là một trò chơi trong tiệc rượu, bình thường là để cử một người trong bữa tiệc làm quan , những người còn lại nghe lệnh thay phiên ngâm thi từ , liên kết ngữ hoặc làm các động tác, người trái lệnh hoặc làm sai sẽ bị phạt uống, cho nên gọi là ” hành lệnh uống rượu”.
(**) hoa tửu quyền lại trò chơi đoán số, trò chơi đố số, tức uống rượu khi hai người đồng thời vươn ra ngón tay cùng nói một vài, ai nói số lượng giống tổng số ngón tay hai bên thì tính là thắng, người thua uống rượu.
Hắn tửu lượng kém, uống chút rượu ngọt cũng đỏ bừng má, cười hì hì hỏi Lưu nương tử, “Ta tìm nửa ngày, không hề thấy đuôi gà (kê vĩ). Đuôi gà ở đâu?”
Lưu nương tử nhấp một ngụm, “Để Ngôn nhi đem chổi lông gà cho ngươi. Trên đó đều là lông đuôi gà mới nhổ, ngươi chờ chút.”
Một phòng mọi người đều nở nụ cười. Cẩn Ngôn cũng uống một ly, có chút choáng đầu chuyển hướng, leo lên người Lưu nương tử, ôm cổ ngây ngô cười, “Nương, Tết không nên dùng gia pháp.”
Lưu nương tử cười ôm lấy hắn, cọ cọ má hắn. Thượng Thiên có chút men say ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh Lưu nương tử, nheo mắt thấy mẫu tử hai người thân nật, trong lòng ấm áp, lại không chú ý hắn đang ngồi ghế trên.
Toàn bộ người trong Lưu gia làm bộ không thấy, chỉ liếc mắt nhìn nhau, gào to vui vẻ cùng nhau uống hết bình kê vĩ rượu. Nháo đến canh ba mới dần dần đi nghỉ, mỗi người đi đường đều nghiêng ngả, chỉ còn Lưu nương tử hơi thanh tỉnh chút. Nhưng nàng phải ôm Cẩn Ngôn đã ngủ say về phòng, lại bị Thượng Thiện cứng rắn đòi làm, loạng choạng ôm hồi chủ ốc, ngã vào trên giường Cẩn Ngôn liền không dậy nổi nữa.
Sợ hắn quăng ngã Cẩn Ngôn, Lưu nương tử im lặng đi theo, gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải giúp một lớn một nhỏ cởi giày, lau mặt, chỉnh lại đai áo cho tốt, thay bọn họ đắp chăn cẩn thận, đốt chậu than, xác định trong ấm đã có trà nóng. Mới rời đi xem xét mọi thứ một lần, trong ngoài nhà để xem kĩ, mới về tú lâu đi ngủ.
Đầu năm mồng một, các hộ dân làm nông đến chúc tết, người người trong Lưu gia đều mặc đồ mới, mang trang sức mới, ngay cả Thượng Thiện cũng cả người rực rỡ đồ mới, náo nhiệt đến Tết Nguyên tiêu mới yên tĩnh.
Nguyên tiêu ngày đó, nước đóng thành băng. Nhưng Lưu gia không thả đèn hoa, lại dùng trúc đóng khung, dán giấy, vẽ ưng lên, ở trên sân đốt mười cái chén hoa đăng nhỏ, mở cửa lớn cho thôn nhân đến xem, một vùng sáng lung linh. Trên đèn còn treo đố đèn, có rất nhiều phần thưởng, đố đèn nhã tục đủ cả, hơn phân nửa do Lưu nương tử làm, náo nhiệt đến canh hai mới tán.
Hắn không khỏi cảm thấy, Lưu nương tử ở điểm nhỏ biết rất nhiều, rất phong phú.
Đại khái là vui chơi đến khuya, quá giấc, Cẩn Ngôn đã ngủ say ngáy o o rồi, hắn lại tỉnh táo không ngủ được.
Ngồi dậy định xem sách, lại thấy trên cửa sổ in một bóng hình nhỏ nhắn, chóp mũi phiêu tán mùi thơm ngát thản nhiên.
Hoa mai ở hậu viện đã nở rồi sao?
Hắn mặc xiêm y, khoác áo choàng, men theo hành lang đi đến. Ánh trăng như bạc, tuyết phản ánh trăng lấp lánh, tựa như thủy tinh ngọc lưu ly, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng sạch sẽ, vạn thứ lặng yên, thoáng như không ở nhân gian.
Đi trên tuyết trắng, hoa mai lay động, càng lúc càng rõ ràng. Nếu hắn nhớ không lầm, cây mai kia ở phía Tây của hồ sen, nghiêng phủ trên một cây cầu nhỏ.
Nhưng thứ đầu tiên mắt hắn nhìn thấy không phải là mai đỏ rực cháy một góc trời kia, mà là nữ tử đứng bên hồ sen sắp cạn, xõa tóc đứng trên cây cầu kia.
Chỉ thấy nàng thân khoác bộ áo kỳ dị của người Hồ, thắt eo, buộc tay áo. Không thướt tha, cũng chẳng duyên dáng, toàn thân chỉ một sắc đen như mực, dường như càng tương phản với màu da trắng tai tái. Mái tóc dài nhẹ nhàng lay động, đứng ở bên bờ hồ sen đã gần đóng băng hết, dưới hỏa mai, lại trở nên nổi bật đến thế, thực chẳng khác nào một linh hồn cô độc ngạo đời.
Nàng đang ngẩng đầu nhìn, ánh trăng chiếu sáng nửa mặt, trong bóng tối vết sẹo dài hơi hơi sáng lên.
Đẹp mà thê lương như thế.
Không khí xung quanh, là áp bức lại đau đớn.
Thẳng đến khi nàng cười, “Lục công tử tại sao lại ra ngoài hứng gió lạnh vậy?” Mới đánh vỡ bầu không khí hít thở không thông kia.
“Lưu nương tử không phải lại đầu đau chứ?” Thượng Thiện âm thầm thở nhẹ một hơi, “Không nên bị gió lạnh thổi tiếp.”
“Chính là vì đầu đau mới đi ra đây một chút, bằng không cũng sẽ nằm thức trắng.” Lưu nương tử chậm rãi trả lời, “Cây mai này luôn nở muộn.”
“Ta cũng bị hương mai dụ đến đây.” Chờ hắn tỉnh lại đã bước lên cây cầu.
Xung quanh không người, tình ngay lý gian. Kỳ thật hắn không nên ở đây. Mặc dù cảm thấy thực không ổn, nhưng hắn lại không muốn rời đi. Rõ ràng không có tư sắc, rõ ràng nàng đã là mẫu thân của một đứa nhỏ.
Âm thầm thở một hơi, hắn thật không biết vì sao. . . Chính là kinh ngạc nhìn nàng, hoa mai tràn đầy xung quanh.
Lưu nương tử phát giác ánh nhìn của hắn, nhẹ nhàng cười, “Cảm thấy hồ phục của ta rất kỳ quái?”
Hắn mới kinh ngạc cảm thấy chính mình đã nhìn rất lâu, “. . . Chạy khắp đại giang nam bắc, chưa từng thấy qua.”
“Cái này gọi là. . . gọi là 『 đại y 』(áo bành tô).” Lưu nương tử thản nhiên nói, “Mặc cái này không cần khoác thêm phi phong, đi lại cũng tiện. Ngươi nếu để ý, ta sẽ bảo Tứ Hỉ Nhi may một cái cho ngươi. . . Chỉ đừng tặng người khác. Có vài thứ trên áo không nên lưu hành.” Nàng liếc nhìn Thượng Thiện một cái, “Càng không thể cầm đi bán.”
“. . . Chỗ nào đáng tiền?” Thượng Thiện cảm hứng thú.
Nàng đưa cổ tay áo, cùng hắn giải thích “cúc áo” . Thượng Thiện cả kinh, đáy lòng cân nhắc, cái này thật. . . rất tiện. Trong một hồi hắn đã nghĩ ra vô số cách ứng dụng, thật lớn món hàng lớn a!
“. . . Cái này đáng giá ngàn vàng.” Hắn miễn cưỡng ổn định tâm thần.
“Rất dễ dàng làm theo.” Lưu nương tử lắc đầu, “Lưu hành không lâu. . . Chỉ sợ có thể. . . Trở thành trào lưu trang phục. . .”
Tiếng của nàng thấp xuống, tự lẩm bẩm, “Cái này không nên từ tay ta mà ra.”
Đúng vậy. Nhưng hắn thật tại không cách nào kháng cự món hàng hấp dẫn này.”Cái này sẽ không ô nhiễm. . . hoàn, hoàn cảnh.”
Lưu nương tử cổ quái nhìn hắn, cúi đầu cười, “Cũng đúng. Ngươi thích dùng thì dùng đi.”
“. . . Lưu nương tử quả thực thông tuệ hơn người.” Nhìn chăm chú cúc tay áo của nàng, Thượng Thiện sợ hãi từ tận trong lòng than thở.
“Này?” Nàng nhẹ cười, “Cái này tính là gì. . . Cũng không phải công lao của ta.” Hơi hơi buồn bã nói, “Nữ nhân vẫn ngốc một chút mới tốt. Nhìn xinh đẹp, có thể nịnh nọt nam nhân, là tốt rồi.” Nàng thấp thanh, “Thông minh, có thể dùng làm gì. . .”
“Ngươi bằng lòng nịnh nọt nam nhân sao?”
Lặng yên một lát, Lưu nương tử cười khổ, “Vốn bằng lòng. . . Nhưng bằng lòng lại không biết dùng, cho nên không thể rồi. Nữ nhân chỉ cần xinh đẹp vừa mặt, từ cổ đến nay. . . Nhất là các ngươi. . .” Nàng ha hả, “Ta là nói, phụ dung là điều đầu tiên trong tứ đức, không phải sao? Khó coi chính là phụ nhân thất đức.”
“Đây là xuyên tạc hả?” Thượng Thiện cảm thấy không thoải mái, “Lưu nương tử một gậy đánh nghiêng một thuyền người, không phải mỗi nam tử đều có thể làm như thế.”
Không khí lạnh hơn một chút, Lưu nương tử nhìn cây mai đỏ rực rỡ không nói gì, Thượng Thiện cũng có chút hối hận đã nhanh miệng.
“『 Thượng Thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh. 』. Là đạo đức kinh của Lão Tử đi?” Lưu nương tử mỉm cười hỏi, ” người nhà đối với ngươi kỳ vọng rất lớn a.”
(*) Sự thiện lương giống như nước. Nước khéo làm lợi vạn vật mà không tranh với ai
“Xuất xứ đúng là vậy, nhưng không phải ý như vậy.” Thượng Thiện phối hợp nàng chuyển đề, “Tên này là do mẹ cả đặt. Ta con vợ kế do di nương sinh ra, lại nhỏ nhất. Mẹ cả là muốn nhắc nhở ta 『 không tranh 』.”
An tĩnh một lúc, “Nhà cao cửa rộng chính là núi xác biển máu.” Lưu nương tử nhẹ nhàng nói, “Ít nhất còn có tên. Ta không danh cũng không tự, nương ta tuy là chính thất, nhưng yếu đuối, ngay cả tên cũng không dám tự đặt.”
“. . . Cũng phải có xưng hô đi?”
“Có, lúc ở nhà, bởi vì ta xếp thứ mười bốn, cho nên xưng Thập Tứ. Sau khi xuất giá, ta là Lưu thị thiếu phu nhân. Sau khi hạ đường, ta là Lưu nương tử.”
“. . . Khi xuất giá cũng phải có tự chứ?”
Lưu nương tử xuất thần một hồi, chậm rãi nói, “Lưu Tam công tử là gia chủ, ta chỉ thay hắn quản lý hậu viện, thay hắn làm đại chưởng quỹ. Ngươi nghe qua gia chủ nào thay đại chưởng quỹ đặt tự chưa?” Nàng tự giễu nói, thanh âm thực bình tĩnh, nhìn vẻ mặt xót xa của Thượng Thiện, nàng nhẹ nói nhanh, “Không quan hệ, Ngôn nhi lớn lên, ta sẽ để hắn thay ta đặt tên tự hoặc danh hào. Đại khái là do quy tắc từ rất xưa của các ngươi đi? Vô phu tòng tử thôi.”
Nhắc tới Cẩn Ngôn, không khí liền hòa hoãn lại. Hai người đều vui vẻ nói đến chuyện nhỏ nhặt hàng ngày của Cẩn Ngôn, thương lượng tương lai của hắn, không khí vốn có chút thê lương bởi vậy cũng ấm áp lại.
Có thể là mai nở đêm trăng, khiến lòng phòng bị người giảm bớt khá nhiều. Lưu nương tử luôn luôn không muốn nói chuyện nhiều với hắn lại có thể có hỏi có đáp hòa hợp như thế.
Thẳng đến khi Lưu nương tử hắt hơi mấy cái, Thượng Thiện mới lưu luyến không nỡ cáo biệt.
Trở lại phòng nằm xuống, nhìn đỉnh màn. Hắn cảm thấy, nữ nhân vẫn nên thông minh một chút. Hắn và vợ trước, tựa hồ chưa bao giờ nói chuyện thoải mái.
Rất nhanh, Thượng Thiện ngủ thiếp đi. Trong mộng tựa hồ phiêu đãng hương hoa mai, cứ lượn lờ không tiêu tan.
***
Lưu gia náo nhiệt khoái hoạt như vậy, ở Lục gia lại một mảnh thê phong khổ vũ. Trước tam tiết, kể từ Thượng Thiện trở về chủ sự, chủ tử chính thức của Lục gia đều giả câm giả điếc, tiền bạc trên sổ sách chỉ là bày biện, Thượng Thiện đều yên lặng tự mình bổ sung mới có thể duy trì.
Hắn lần này vung tay rời đi, tất niên đại tẩu cáo bệnh, nhị tẩu đập vài thứ, tổ mẫu tự bỏ tiền ra, đau lòng thiếu chút nữa phát bệnh. Vốn tưởng cố gắng quá năm mới mà thôi, ai biết Thượng Thiện vừa đi thì như trâu đất xuống biển, rất có vẻ một đi không trở về, xuân ấm hoa nở mạ xanh um nắng xuân ba tháng, vậy mà lại hoàn toàn vô ảnh vô tung, từ trên xuống dưới đều hoảng thần.
Nhưng chưởng quỹ cửa hàng và trang đầu Lục gia, vừa thấy trấn hải Dạ Xoa phủi tay rời đi, người người vui vẻ ăn mừng, toàn thể bắt đầu biển thủ, minh tham ám trộm, chưa đầy mấy tháng, liền dần trống rỗng.
Lục gia tổ mẫu trong lòng khẩn cấp, đành phải sai người phát tin cho Thượng Thiện biết bà bệnh nặng, nhưng Tam công tử chưa mời về được, lại đưa đến hơn mười đại phu, loạn bắt mạch khai thuốc. Phái cháu đi thỉnh thúc thúc về, lại ăn mười bát canh bế môn, không phải nói đi thăm bạn, thì chính là sinh bệnh.
Mặc kệ hai ca ca kia là có thân phận người đọc sách tự cao thế nào, vẫn phải cố gắng đến trước cửa nhà hạ đường phụ, thấp giọng hạ khí đi gặp “Tam đệ”.
Lần này Thượng Thiện cũng gặp bọn họ, nhưng chỉ cười, “Đại ca nhị ca, trong nhà sao có thể thiếu đại quản sự được? Ta đây để Lục Phong đi quản lý đi. Năm trước nhiều việc, giờ bị bệnh đến nay chưa khỏi, đành làm trễ chuyện trong nhà rồi. Chính là đại phu muốn ta phải điều dưỡng nhiều, sợ lây bệnh cho lão thái thái, thỉnh đại ca nhị ca đại lượng thứ.”
Lục gia nhị công tử tỳ khí táo bạo, nhìn khuôn mặt hắn hồng hào giả mù sa mưa, vỗ án bạo phát, “Bên Lục gia sạch sẽ ngươi không dưỡng bệnh, lại ở cái chỗ ngoại thất dơ bẩn này có thể dưỡng bệnh cái gì?!”
Thượng Thiện trên mặt vẫn mang ý cười, chính là ánh mắt lạnh lùng, “Nhị ca lời này đã quá rồi, đánh mất phong phạm người đọc sách. Vấn đề danh tiết, vẫn không nên nói bừa bãi mới đúng.” Hắn dừng một chút, “Ta đột nhiên nhớ ra, Lục Phong đến Quảng Châu một chuyến, không thể giúp quản lý rồi. Không bằng chờ ta dưỡng bệnh ba năm tháng, thân mình tốt hơn, lại về quản lý chuyện trong nhà đi.”
. . . Đến lúc đó thì phải tổn thất bao nhiêu tiền bạc đây? Lục gia đại công tử hoảng hốt, khiển trách nhị công tử, nở nụ cười, “Tam đệ có bệnh nhẹ trong người, là nên điều dưỡng cho tốt. . . Chính là ngươi cũng biết, trong nhà một quản sự tốt cũng không có, ai ai cũng đều là kẻ gian hoạt. Ta cùng Nhị đệ đều là người đọc sách, không thể quản lý tốt, tổ mẫu tuổi lại lớn. . .” Hắn lộ vẻ mặt ưu sầu, “Không nhìn phụ mẫu chúng ta, cũng nên nhìn tổ mẫu đang bị bệnh đi. . .”
“Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, sao có thể đến nỗi như thế. Tiểu đệ ngu dốt, đã sớm cảm thấy không chịu nổi trách nhiệm lớn.” Thượng Thiện thở dài, “Vậy không để Lục Phong đi Quảng Châu nữa, tiểu đệ đang bệnh, để hắn thay đệ làm việc đi.”
Lục gia đại công tử nói thêm hai câu, biết đây là kết quả tốt nhất có thể rồi. Thân tín đại quản sự của Thượng Thiện đều có khả năng lại trung tâm sớm đã khiến hắn ghen tỵ đến đỏ mắt đòi mạng, âm thầm đào góc tường, ai biết người ta vững vàng như núi, không động tâm chút nào.
Quản sự dùng trong nhà không phải người của nương tử mình thì chính là người của Nhị đệ muội, còn có người của tổ mẫu, chỉ biết hướng mình hoài lấy tiền, còn cái gì cũng không biết.
Hắn bị nháo đến đầu đau. Nếu lão Tam phản ứng với mấy lời đồn đại ầm ỹ bên ngoài kia, y còn có thể hảo hảo an ủi một chút, nhưng hắn lại một câu cũng không đề cập tới, chỉ nói bị bệnh. Ngươi cũng không thể bắt “bệnh nhân” đi quản lý gia nghiệp đi?
Hắn cho mượn cánh tay, tỏ vẻ lão Tam sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, trước nhịn lại sau sẽ nói tiếp.
Cuối cùng đại công tử cùng nhị công tử xám xịt lui binh, Lục Phong tuân theo phân phó của công tử: “Đừng để thiếu tiền, bắt chẹt đập phá tùy ý, trên sổ sách phải làm cẩn thận”, nhưng lại khiến Lục gia yên tĩnh lại.
Chính là mặt ngoài yên tĩnh, lời đồn đãi đột nhiên càng nhiều, nói Lục gia Tam thiếu bỏ mặc gia đình quên ơn nuôi dưỡng, ngỗ nghịch tổ mẫu, bên ngoài nuôi ngoại thất, mê luyến nữ sắc.
Thượng Thiện nghe Lục Phong báo cáo, cười lạnh một tiếng, “Tiếp theo đại khái muốn gặp quan lại gạch bỏ công danh của ta. . . Ngươi đi đánh tiếng một chút. Tuy nói công danh tú tài không là gì, nhưng lại được miễn thuế má diêu dịch đúng không? . . .” Hắn nghĩ nghĩ, “Ngươi đợi chút, ta đi tìm Lưu nương tử.”
Hắn tìm Lưu nương tử, trước cẩn trọng vái chào, “Lưu nương tử, ta trì hoãn không rời đi, lại khiến cho ngươi thêm phiền toái, thực có lỗi. . .”
Lưu nương tử đang chăm sóc bảo bối thược dược, mí mắt cũng không nâng, “Ngươi thanh toán tiền thuê nhà cùng thức ăn phí, còn áy náy cái gì? Lại nói một câu nữa, ta sẽ đem tiền bạc hành lý còn có ngựa của ngươi, cùng nhau ném qua tường ra ngoài đó!”
Thượng Thiện không khỏi cong khóe môi, “Nhưng Lưu nương tử, chỗ quan lại…”
Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu, “Ngươi nộp thêm thuế, ta kí tên đóng dấu thêm một lần nữa là được.”
Cùng người thông minh nói chuyện, chính là thoải mái như vậy. Hắn cười đáp ứng, vào phòng viết khế thuế, Lưu nương tử rảnh tay, tiếp lấy nhìn nhìn, kí tên đóng dấu, phất tay bảo hắn không cần cảm tạ, rồi rời đi.
Lục Phong đem mọi chuyện xử lý thật thỏa đáng, học quan không nói một câu, ngược lại đem những người tham gia trách cứ một trận. Hắn cười hồi báo, Thượng Thiện cũng nở nụ cười chế nhạo. Lục gia đều là người tốt. . . nhưng ai ai cũng thiếu tâm nhãn, muốn chơi đùa mà không đủ sức, không chừng còn thêm lo lắng.
Lưu nương tử không treo tranh chữ đồ cổ, trong nhà cắm đầy hoa vào các loại bình lớn nhỏ, nàng vui vẻ lấy ra mấy cái bát gốm sứ rẻ tiền, lấy ra bánh ngọt hạt dưa và trái cây, thậm chí lấy nến ra thắp. Nghe chính mình còn có thể tự vẽ lên bát của mình.
Nói nàng trời sanh tính đơn giản đến mức trong nhà chỉ có bốn bức tường, không ai có thể phủ nhận.
Nhưng đêm giao thừa nàng bỏ ra khoản tiền lớn mua pháo hoa mà chỉ người phú quý mới có khả năng có, đốt ở sân phơi đồ cho mọi người xem, mọi người ở Trương gia trang cũng được thơm lây.
Mặc dù Lục gia không thiếu những thứ này, nhưng hắn ở Lục gia, tựa như một người thừa, không thể hòa nhập vào không khí hòa hợp đoàn viên của cả nhà, hơn nữa pháo hoa cũng chỉ là “đèn lửa thưa thớt” ; nhưng ở tiểu môn tiểu hộ này, hắn cảm thấy hết sức ấm áp vui mừng. . . Hắn và Cẩn Ngôn xử lý chuyện đốt pháo hoa, ngửa đầu nhìn ánh sáng rực rỡ.
Rất vui vẻ.
Cuối cùng cả nhà đều chen chúc ở đại sảnh sưởi ấm nói cười, chơi hành tửu lệnh hoa tửu quyền*. Lưu nương tử dùng nữ nhi hồng làm chính, thêm nước cam, cho vào một cốc, gọi là “Kê vĩ rượu” (cocktail), thêm mật ngọt ngào, ngay cả nữ nhân đều có thể thả cửa uống, không sợ say.
(*) Tửu lệnh là một trò chơi trong tiệc rượu, bình thường là để cử một người trong bữa tiệc làm quan , những người còn lại nghe lệnh thay phiên ngâm thi từ , liên kết ngữ hoặc làm các động tác, người trái lệnh hoặc làm sai sẽ bị phạt uống, cho nên gọi là ” hành lệnh uống rượu”.
(**) hoa tửu quyền lại trò chơi đoán số, trò chơi đố số, tức uống rượu khi hai người đồng thời vươn ra ngón tay cùng nói một vài, ai nói số lượng giống tổng số ngón tay hai bên thì tính là thắng, người thua uống rượu.
Hắn tửu lượng kém, uống chút rượu ngọt cũng đỏ bừng má, cười hì hì hỏi Lưu nương tử, “Ta tìm nửa ngày, không hề thấy đuôi gà (kê vĩ). Đuôi gà ở đâu?”
Lưu nương tử nhấp một ngụm, “Để Ngôn nhi đem chổi lông gà cho ngươi. Trên đó đều là lông đuôi gà mới nhổ, ngươi chờ chút.”
Một phòng mọi người đều nở nụ cười. Cẩn Ngôn cũng uống một ly, có chút choáng đầu chuyển hướng, leo lên người Lưu nương tử, ôm cổ ngây ngô cười, “Nương, Tết không nên dùng gia pháp.”
Lưu nương tử cười ôm lấy hắn, cọ cọ má hắn. Thượng Thiên có chút men say ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh Lưu nương tử, nheo mắt thấy mẫu tử hai người thân nật, trong lòng ấm áp, lại không chú ý hắn đang ngồi ghế trên.
Toàn bộ người trong Lưu gia làm bộ không thấy, chỉ liếc mắt nhìn nhau, gào to vui vẻ cùng nhau uống hết bình kê vĩ rượu. Nháo đến canh ba mới dần dần đi nghỉ, mỗi người đi đường đều nghiêng ngả, chỉ còn Lưu nương tử hơi thanh tỉnh chút. Nhưng nàng phải ôm Cẩn Ngôn đã ngủ say về phòng, lại bị Thượng Thiện cứng rắn đòi làm, loạng choạng ôm hồi chủ ốc, ngã vào trên giường Cẩn Ngôn liền không dậy nổi nữa.
Sợ hắn quăng ngã Cẩn Ngôn, Lưu nương tử im lặng đi theo, gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải giúp một lớn một nhỏ cởi giày, lau mặt, chỉnh lại đai áo cho tốt, thay bọn họ đắp chăn cẩn thận, đốt chậu than, xác định trong ấm đã có trà nóng. Mới rời đi xem xét mọi thứ một lần, trong ngoài nhà để xem kĩ, mới về tú lâu đi ngủ.
Đầu năm mồng một, các hộ dân làm nông đến chúc tết, người người trong Lưu gia đều mặc đồ mới, mang trang sức mới, ngay cả Thượng Thiện cũng cả người rực rỡ đồ mới, náo nhiệt đến Tết Nguyên tiêu mới yên tĩnh.
Nguyên tiêu ngày đó, nước đóng thành băng. Nhưng Lưu gia không thả đèn hoa, lại dùng trúc đóng khung, dán giấy, vẽ ưng lên, ở trên sân đốt mười cái chén hoa đăng nhỏ, mở cửa lớn cho thôn nhân đến xem, một vùng sáng lung linh. Trên đèn còn treo đố đèn, có rất nhiều phần thưởng, đố đèn nhã tục đủ cả, hơn phân nửa do Lưu nương tử làm, náo nhiệt đến canh hai mới tán.
Hắn không khỏi cảm thấy, Lưu nương tử ở điểm nhỏ biết rất nhiều, rất phong phú.
Đại khái là vui chơi đến khuya, quá giấc, Cẩn Ngôn đã ngủ say ngáy o o rồi, hắn lại tỉnh táo không ngủ được.
Ngồi dậy định xem sách, lại thấy trên cửa sổ in một bóng hình nhỏ nhắn, chóp mũi phiêu tán mùi thơm ngát thản nhiên.
Hoa mai ở hậu viện đã nở rồi sao?
Hắn mặc xiêm y, khoác áo choàng, men theo hành lang đi đến. Ánh trăng như bạc, tuyết phản ánh trăng lấp lánh, tựa như thủy tinh ngọc lưu ly, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng sạch sẽ, vạn thứ lặng yên, thoáng như không ở nhân gian.
Đi trên tuyết trắng, hoa mai lay động, càng lúc càng rõ ràng. Nếu hắn nhớ không lầm, cây mai kia ở phía Tây của hồ sen, nghiêng phủ trên một cây cầu nhỏ.
Nhưng thứ đầu tiên mắt hắn nhìn thấy không phải là mai đỏ rực cháy một góc trời kia, mà là nữ tử đứng bên hồ sen sắp cạn, xõa tóc đứng trên cây cầu kia.
Chỉ thấy nàng thân khoác bộ áo kỳ dị của người Hồ, thắt eo, buộc tay áo. Không thướt tha, cũng chẳng duyên dáng, toàn thân chỉ một sắc đen như mực, dường như càng tương phản với màu da trắng tai tái. Mái tóc dài nhẹ nhàng lay động, đứng ở bên bờ hồ sen đã gần đóng băng hết, dưới hỏa mai, lại trở nên nổi bật đến thế, thực chẳng khác nào một linh hồn cô độc ngạo đời.
Nàng đang ngẩng đầu nhìn, ánh trăng chiếu sáng nửa mặt, trong bóng tối vết sẹo dài hơi hơi sáng lên.
Đẹp mà thê lương như thế.
Không khí xung quanh, là áp bức lại đau đớn.
Thẳng đến khi nàng cười, “Lục công tử tại sao lại ra ngoài hứng gió lạnh vậy?” Mới đánh vỡ bầu không khí hít thở không thông kia.
“Lưu nương tử không phải lại đầu đau chứ?” Thượng Thiện âm thầm thở nhẹ một hơi, “Không nên bị gió lạnh thổi tiếp.”
“Chính là vì đầu đau mới đi ra đây một chút, bằng không cũng sẽ nằm thức trắng.” Lưu nương tử chậm rãi trả lời, “Cây mai này luôn nở muộn.”
“Ta cũng bị hương mai dụ đến đây.” Chờ hắn tỉnh lại đã bước lên cây cầu.
Xung quanh không người, tình ngay lý gian. Kỳ thật hắn không nên ở đây. Mặc dù cảm thấy thực không ổn, nhưng hắn lại không muốn rời đi. Rõ ràng không có tư sắc, rõ ràng nàng đã là mẫu thân của một đứa nhỏ.
Âm thầm thở một hơi, hắn thật không biết vì sao. . . Chính là kinh ngạc nhìn nàng, hoa mai tràn đầy xung quanh.
Lưu nương tử phát giác ánh nhìn của hắn, nhẹ nhàng cười, “Cảm thấy hồ phục của ta rất kỳ quái?”
Hắn mới kinh ngạc cảm thấy chính mình đã nhìn rất lâu, “. . . Chạy khắp đại giang nam bắc, chưa từng thấy qua.”
“Cái này gọi là. . . gọi là 『 đại y 』(áo bành tô).” Lưu nương tử thản nhiên nói, “Mặc cái này không cần khoác thêm phi phong, đi lại cũng tiện. Ngươi nếu để ý, ta sẽ bảo Tứ Hỉ Nhi may một cái cho ngươi. . . Chỉ đừng tặng người khác. Có vài thứ trên áo không nên lưu hành.” Nàng liếc nhìn Thượng Thiện một cái, “Càng không thể cầm đi bán.”
“. . . Chỗ nào đáng tiền?” Thượng Thiện cảm hứng thú.
Nàng đưa cổ tay áo, cùng hắn giải thích “cúc áo” . Thượng Thiện cả kinh, đáy lòng cân nhắc, cái này thật. . . rất tiện. Trong một hồi hắn đã nghĩ ra vô số cách ứng dụng, thật lớn món hàng lớn a!
“. . . Cái này đáng giá ngàn vàng.” Hắn miễn cưỡng ổn định tâm thần.
“Rất dễ dàng làm theo.” Lưu nương tử lắc đầu, “Lưu hành không lâu. . . Chỉ sợ có thể. . . Trở thành trào lưu trang phục. . .”
Tiếng của nàng thấp xuống, tự lẩm bẩm, “Cái này không nên từ tay ta mà ra.”
Đúng vậy. Nhưng hắn thật tại không cách nào kháng cự món hàng hấp dẫn này.”Cái này sẽ không ô nhiễm. . . hoàn, hoàn cảnh.”
Lưu nương tử cổ quái nhìn hắn, cúi đầu cười, “Cũng đúng. Ngươi thích dùng thì dùng đi.”
“. . . Lưu nương tử quả thực thông tuệ hơn người.” Nhìn chăm chú cúc tay áo của nàng, Thượng Thiện sợ hãi từ tận trong lòng than thở.
“Này?” Nàng nhẹ cười, “Cái này tính là gì. . . Cũng không phải công lao của ta.” Hơi hơi buồn bã nói, “Nữ nhân vẫn ngốc một chút mới tốt. Nhìn xinh đẹp, có thể nịnh nọt nam nhân, là tốt rồi.” Nàng thấp thanh, “Thông minh, có thể dùng làm gì. . .”
“Ngươi bằng lòng nịnh nọt nam nhân sao?”
Lặng yên một lát, Lưu nương tử cười khổ, “Vốn bằng lòng. . . Nhưng bằng lòng lại không biết dùng, cho nên không thể rồi. Nữ nhân chỉ cần xinh đẹp vừa mặt, từ cổ đến nay. . . Nhất là các ngươi. . .” Nàng ha hả, “Ta là nói, phụ dung là điều đầu tiên trong tứ đức, không phải sao? Khó coi chính là phụ nhân thất đức.”
“Đây là xuyên tạc hả?” Thượng Thiện cảm thấy không thoải mái, “Lưu nương tử một gậy đánh nghiêng một thuyền người, không phải mỗi nam tử đều có thể làm như thế.”
Không khí lạnh hơn một chút, Lưu nương tử nhìn cây mai đỏ rực rỡ không nói gì, Thượng Thiện cũng có chút hối hận đã nhanh miệng.
“『 Thượng Thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh. 』. Là đạo đức kinh của Lão Tử đi?” Lưu nương tử mỉm cười hỏi, ” người nhà đối với ngươi kỳ vọng rất lớn a.”
(*) Sự thiện lương giống như nước. Nước khéo làm lợi vạn vật mà không tranh với ai
“Xuất xứ đúng là vậy, nhưng không phải ý như vậy.” Thượng Thiện phối hợp nàng chuyển đề, “Tên này là do mẹ cả đặt. Ta con vợ kế do di nương sinh ra, lại nhỏ nhất. Mẹ cả là muốn nhắc nhở ta 『 không tranh 』.”
An tĩnh một lúc, “Nhà cao cửa rộng chính là núi xác biển máu.” Lưu nương tử nhẹ nhàng nói, “Ít nhất còn có tên. Ta không danh cũng không tự, nương ta tuy là chính thất, nhưng yếu đuối, ngay cả tên cũng không dám tự đặt.”
“. . . Cũng phải có xưng hô đi?”
“Có, lúc ở nhà, bởi vì ta xếp thứ mười bốn, cho nên xưng Thập Tứ. Sau khi xuất giá, ta là Lưu thị thiếu phu nhân. Sau khi hạ đường, ta là Lưu nương tử.”
“. . . Khi xuất giá cũng phải có tự chứ?”
Lưu nương tử xuất thần một hồi, chậm rãi nói, “Lưu Tam công tử là gia chủ, ta chỉ thay hắn quản lý hậu viện, thay hắn làm đại chưởng quỹ. Ngươi nghe qua gia chủ nào thay đại chưởng quỹ đặt tự chưa?” Nàng tự giễu nói, thanh âm thực bình tĩnh, nhìn vẻ mặt xót xa của Thượng Thiện, nàng nhẹ nói nhanh, “Không quan hệ, Ngôn nhi lớn lên, ta sẽ để hắn thay ta đặt tên tự hoặc danh hào. Đại khái là do quy tắc từ rất xưa của các ngươi đi? Vô phu tòng tử thôi.”
Nhắc tới Cẩn Ngôn, không khí liền hòa hoãn lại. Hai người đều vui vẻ nói đến chuyện nhỏ nhặt hàng ngày của Cẩn Ngôn, thương lượng tương lai của hắn, không khí vốn có chút thê lương bởi vậy cũng ấm áp lại.
Có thể là mai nở đêm trăng, khiến lòng phòng bị người giảm bớt khá nhiều. Lưu nương tử luôn luôn không muốn nói chuyện nhiều với hắn lại có thể có hỏi có đáp hòa hợp như thế.
Thẳng đến khi Lưu nương tử hắt hơi mấy cái, Thượng Thiện mới lưu luyến không nỡ cáo biệt.
Trở lại phòng nằm xuống, nhìn đỉnh màn. Hắn cảm thấy, nữ nhân vẫn nên thông minh một chút. Hắn và vợ trước, tựa hồ chưa bao giờ nói chuyện thoải mái.
Rất nhanh, Thượng Thiện ngủ thiếp đi. Trong mộng tựa hồ phiêu đãng hương hoa mai, cứ lượn lờ không tiêu tan.
***
Lưu gia náo nhiệt khoái hoạt như vậy, ở Lục gia lại một mảnh thê phong khổ vũ. Trước tam tiết, kể từ Thượng Thiện trở về chủ sự, chủ tử chính thức của Lục gia đều giả câm giả điếc, tiền bạc trên sổ sách chỉ là bày biện, Thượng Thiện đều yên lặng tự mình bổ sung mới có thể duy trì.
Hắn lần này vung tay rời đi, tất niên đại tẩu cáo bệnh, nhị tẩu đập vài thứ, tổ mẫu tự bỏ tiền ra, đau lòng thiếu chút nữa phát bệnh. Vốn tưởng cố gắng quá năm mới mà thôi, ai biết Thượng Thiện vừa đi thì như trâu đất xuống biển, rất có vẻ một đi không trở về, xuân ấm hoa nở mạ xanh um nắng xuân ba tháng, vậy mà lại hoàn toàn vô ảnh vô tung, từ trên xuống dưới đều hoảng thần.
Nhưng chưởng quỹ cửa hàng và trang đầu Lục gia, vừa thấy trấn hải Dạ Xoa phủi tay rời đi, người người vui vẻ ăn mừng, toàn thể bắt đầu biển thủ, minh tham ám trộm, chưa đầy mấy tháng, liền dần trống rỗng.
Lục gia tổ mẫu trong lòng khẩn cấp, đành phải sai người phát tin cho Thượng Thiện biết bà bệnh nặng, nhưng Tam công tử chưa mời về được, lại đưa đến hơn mười đại phu, loạn bắt mạch khai thuốc. Phái cháu đi thỉnh thúc thúc về, lại ăn mười bát canh bế môn, không phải nói đi thăm bạn, thì chính là sinh bệnh.
Mặc kệ hai ca ca kia là có thân phận người đọc sách tự cao thế nào, vẫn phải cố gắng đến trước cửa nhà hạ đường phụ, thấp giọng hạ khí đi gặp “Tam đệ”.
Lần này Thượng Thiện cũng gặp bọn họ, nhưng chỉ cười, “Đại ca nhị ca, trong nhà sao có thể thiếu đại quản sự được? Ta đây để Lục Phong đi quản lý đi. Năm trước nhiều việc, giờ bị bệnh đến nay chưa khỏi, đành làm trễ chuyện trong nhà rồi. Chính là đại phu muốn ta phải điều dưỡng nhiều, sợ lây bệnh cho lão thái thái, thỉnh đại ca nhị ca đại lượng thứ.”
Lục gia nhị công tử tỳ khí táo bạo, nhìn khuôn mặt hắn hồng hào giả mù sa mưa, vỗ án bạo phát, “Bên Lục gia sạch sẽ ngươi không dưỡng bệnh, lại ở cái chỗ ngoại thất dơ bẩn này có thể dưỡng bệnh cái gì?!”
Thượng Thiện trên mặt vẫn mang ý cười, chính là ánh mắt lạnh lùng, “Nhị ca lời này đã quá rồi, đánh mất phong phạm người đọc sách. Vấn đề danh tiết, vẫn không nên nói bừa bãi mới đúng.” Hắn dừng một chút, “Ta đột nhiên nhớ ra, Lục Phong đến Quảng Châu một chuyến, không thể giúp quản lý rồi. Không bằng chờ ta dưỡng bệnh ba năm tháng, thân mình tốt hơn, lại về quản lý chuyện trong nhà đi.”
. . . Đến lúc đó thì phải tổn thất bao nhiêu tiền bạc đây? Lục gia đại công tử hoảng hốt, khiển trách nhị công tử, nở nụ cười, “Tam đệ có bệnh nhẹ trong người, là nên điều dưỡng cho tốt. . . Chính là ngươi cũng biết, trong nhà một quản sự tốt cũng không có, ai ai cũng đều là kẻ gian hoạt. Ta cùng Nhị đệ đều là người đọc sách, không thể quản lý tốt, tổ mẫu tuổi lại lớn. . .” Hắn lộ vẻ mặt ưu sầu, “Không nhìn phụ mẫu chúng ta, cũng nên nhìn tổ mẫu đang bị bệnh đi. . .”
“Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, sao có thể đến nỗi như thế. Tiểu đệ ngu dốt, đã sớm cảm thấy không chịu nổi trách nhiệm lớn.” Thượng Thiện thở dài, “Vậy không để Lục Phong đi Quảng Châu nữa, tiểu đệ đang bệnh, để hắn thay đệ làm việc đi.”
Lục gia đại công tử nói thêm hai câu, biết đây là kết quả tốt nhất có thể rồi. Thân tín đại quản sự của Thượng Thiện đều có khả năng lại trung tâm sớm đã khiến hắn ghen tỵ đến đỏ mắt đòi mạng, âm thầm đào góc tường, ai biết người ta vững vàng như núi, không động tâm chút nào.
Quản sự dùng trong nhà không phải người của nương tử mình thì chính là người của Nhị đệ muội, còn có người của tổ mẫu, chỉ biết hướng mình hoài lấy tiền, còn cái gì cũng không biết.
Hắn bị nháo đến đầu đau. Nếu lão Tam phản ứng với mấy lời đồn đại ầm ỹ bên ngoài kia, y còn có thể hảo hảo an ủi một chút, nhưng hắn lại một câu cũng không đề cập tới, chỉ nói bị bệnh. Ngươi cũng không thể bắt “bệnh nhân” đi quản lý gia nghiệp đi?
Hắn cho mượn cánh tay, tỏ vẻ lão Tam sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, trước nhịn lại sau sẽ nói tiếp.
Cuối cùng đại công tử cùng nhị công tử xám xịt lui binh, Lục Phong tuân theo phân phó của công tử: “Đừng để thiếu tiền, bắt chẹt đập phá tùy ý, trên sổ sách phải làm cẩn thận”, nhưng lại khiến Lục gia yên tĩnh lại.
Chính là mặt ngoài yên tĩnh, lời đồn đãi đột nhiên càng nhiều, nói Lục gia Tam thiếu bỏ mặc gia đình quên ơn nuôi dưỡng, ngỗ nghịch tổ mẫu, bên ngoài nuôi ngoại thất, mê luyến nữ sắc.
Thượng Thiện nghe Lục Phong báo cáo, cười lạnh một tiếng, “Tiếp theo đại khái muốn gặp quan lại gạch bỏ công danh của ta. . . Ngươi đi đánh tiếng một chút. Tuy nói công danh tú tài không là gì, nhưng lại được miễn thuế má diêu dịch đúng không? . . .” Hắn nghĩ nghĩ, “Ngươi đợi chút, ta đi tìm Lưu nương tử.”
Hắn tìm Lưu nương tử, trước cẩn trọng vái chào, “Lưu nương tử, ta trì hoãn không rời đi, lại khiến cho ngươi thêm phiền toái, thực có lỗi. . .”
Lưu nương tử đang chăm sóc bảo bối thược dược, mí mắt cũng không nâng, “Ngươi thanh toán tiền thuê nhà cùng thức ăn phí, còn áy náy cái gì? Lại nói một câu nữa, ta sẽ đem tiền bạc hành lý còn có ngựa của ngươi, cùng nhau ném qua tường ra ngoài đó!”
Thượng Thiện không khỏi cong khóe môi, “Nhưng Lưu nương tử, chỗ quan lại…”
Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu, “Ngươi nộp thêm thuế, ta kí tên đóng dấu thêm một lần nữa là được.”
Cùng người thông minh nói chuyện, chính là thoải mái như vậy. Hắn cười đáp ứng, vào phòng viết khế thuế, Lưu nương tử rảnh tay, tiếp lấy nhìn nhìn, kí tên đóng dấu, phất tay bảo hắn không cần cảm tạ, rồi rời đi.
Lục Phong đem mọi chuyện xử lý thật thỏa đáng, học quan không nói một câu, ngược lại đem những người tham gia trách cứ một trận. Hắn cười hồi báo, Thượng Thiện cũng nở nụ cười chế nhạo. Lục gia đều là người tốt. . . nhưng ai ai cũng thiếu tâm nhãn, muốn chơi đùa mà không đủ sức, không chừng còn thêm lo lắng.
Tác giả :
Hồ Điệp Seba