Lại Trầm Luân Lần Nữa
Chương 25: Cảm giác có nhà
Bên ngoài một khu biệt thự có vẻ ngoài theo phong cách châu Âu cổ xưa, xe thể thao màu đen tựa như một linh hồn lặng yên không một tiếng động dừng lại, hai gã hộ vệ canh giữ ở cửa trông thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, vội vàng một mực cung kính cúi đầu, lđang chuẩn bị chào, lại thấy nam nhân đó không vui cởi áo khoác trên người ra vất lên một người trong số đó, thanh âm ép tới cực thấp trách mắng: "Câm miệng."
Nam nhân bước đi rất nhanh, dường như mang theo một nỗi tức giận lớn đến mức có thể hủy diệt tất cả mộ thứ, trực tiếp lên lầu, xuyên qua từng cánh cửa khép hờ, cuối cùng dừng trước một gian phòng ngủ lớn ở cuối hành lang."Nha... A... Ừm... Nha..." Tiếng kêu rên cao vút của nữ nhân xuyên thấu qua cửa truyền ra ngoài.
Cửa được mở ra, trên chiếc giường tròn đồ sộ mất trật tự, một nữ hai nam trần truồng quấn lấy nhau, một người nam nhân nửa nằm, đùa bỡn nhũ hoa của nữ nhân, nữ nhân quỳ nằm ở giữa háng của hắn phun ra nuốt vào cự vật màu tím đen của nam nhân, phía sau mông thì vểnh lên phải cao cao, dâm đãng không ngừng lay động, thỉnh thoảng còn lui về phía sau đón ý nói hùa với nam nhân đứng ở dưới giường, tùy ý cự vật tím đen của hắn như một con dã thú nổi điên không ngừng chen vào trong huyệt động, mang theo tiếng nước "Phốc xuy - - phốc xuy - -", bị ra vào kéo tràn ra đến.
Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi cứ như vậy thu hết vào vào đáy mắt của nam nhân đang đặt tay tren quả đấm cửa.
Hắn mỉa mai cười lạnh, "Tách - -" mở ra cái bật lửa, đốt một điếu thuốc, trong làn khói màu lam nhạt lúc sáng lúc tối, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ kia có vẻ quỷ dị vô cùng.
Thanh âm của cái bật lửa làm cho nữ nhân nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt tràn ngập sắc dục cộng thêm vẻ hưng phấn dị thường, phun cự vật tím đen trong miệng ra, quyến rũ hỏi nam nhân dựa cửa mà đứng: "Đến đây cũng không lên tiếng, có muốn hay không cùng nhau chơi đùa?" Phía sau nam nhân không biết có phải hay không do nhìn thấy có người tới nên hoảng hốt, thân thể nghiêng về phía trước mất khống chế đỉnh vào, nữ nhân co quắp, "A... Quá sâu... A!"
"Vì cái gì lật lọng?" Nam nhân dựa cửa mà đứng nhàn nhã nhing về phía trong phòng ngủ phun ra một cái vòng khói xinh đẹp, nhưng giọng nói lại có chút âm ngoan.
"Thôi, bị anh quấy nhiễu như vậy, cũng không còn tâm tình chơi." Nữ nhân đuổi hai nam nhân đi, mở cửa sổ sát đất ra, ánh mặt trời cùng không khí mới mẻ tràn vào, hương vị nồng nặc đục ngầu trong phòng ngủ lập tức tản đi không ít.
Nữ nhân phủ thêm áo ngủ rơi ở trên sàn nhà, từ trên tủ đầu giường cầm lấy thuốc lá, dựa ở trước cửa sổ sát đất châm lửa: "Ba năm trước đây anh đã đồng ý an bài như thế, bây giờ lại đề xuất từ hôn với tôi, không phải là muốn cho tôi khó xử sao? Người nào trong thế giới của chúng ta không biết Tô Dao tôi là vị hôn thê của Lâm Hiếu Quân anh, anh đem mặt mũi của tôi để ở chỗ nào? Tô gia chúng tôi thể diện để ở nơi đâu?"
"Đã để cho cô đề xuất từ hôn, không phải là tôi, như thế đối với cô, đối với nhà các người không có gì ảnh hưởng."
"Từ hôn rồi anh có thể làm như thế nào? A di sẽ không chấp nhận một nữ nhân đã có một đời chồng làm con dâu của bà, tôi khuyên anh còn là chết tâm đi, chúng ta mới là người thích hợp để cùng một chỗ nhất, đã nhiều năm như vậy, chúng ta tự do làm việc của mình, không quấy nhiễu lẫn nhau, chẳng phải là liên tục rất tốt sao?"
"Đối với cuộc sống như vậy tôi rất chán ghét, tôi cần một cuộc sống bình thường." Lâm Hiếu Quân con mắt xa xa nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt đen nhánh lưu động ý nghĩ mà Tô Dao xem không hiểu.
"Bình thường? Nếu như chúng ta từ hôn, gia gia củ anh chắc chắn sẽ không cho anh một phân tiền, anh suy nghĩ một chút a di sẽ tha cho anh sao? Cùng tôi kết hôn không chỉ có Tô gia, tính cả một nửa gia sản của Lâm gia các người về sau đều là của anh, nhiều thứ như vậy còn chưa đủ sao? Không biết anh còn nghĩ muốn cái gì? Sau khi hai bàn tay trắng anh sẽ biết cái gì mới là không bình thường."
Tô Dao đối với lời nói của Lâm Hiếu Quân chỉ khịt mũi coi thường, cái gì cũng có thể thiếu, chính là tiền không được, thiếu tiền, mới chân chính là không bình thường.
"Vậy cứ sống mãi như vậy sao?" Đôi mắt đào hoa lóe sáng, búng tàn thuốc trên tay.
Tô Dao mãnh liệt hít hai hơi khói, trang dung diễm lệ dưới ánh mặt trời có vẻ rất quỷ mị, nàng đột nhiên hung hăng đem điếu thước trên tay ném về phía Lâm Hiếu Quân, cảm thấy còn chưa hết giận liền đem cái gạt tàn thuốc cũng hướng hắn đập tới.
"ТMD Lâm Hiếu Quân, anh hãy nghe cho kỹ, tôi chính là quyết định sống cả đời như vậy, ba năm trước đây vì anh đồng ý mới bắt đầu, như vậy khi nào thì kết thúc liền không phải do anh quyết định, hiện tại nên đến lượt tôi ra quyết định."
"Đừng ép tôi." Lâm Hiếu Quân tránh được điếu thuốc và cái gạt tàn thuốc bay tới, âm thanh kia rơi ở trên sàn nhà thật ra cũng không vang rội lắm, nhưng lại bị rơi vỡ tan nát.
"Trừ việc đồng ý từ hôn, nhưng chuyện khác tôi sẽ không ép anh, chẳng hạn như chuyện ân ái vừa rồi, anh không muốn, tôi sẽ không cưỡng ép anh." Tô Dao đột nhiên lại mềm giọng xuống, giống như người vừa rồi đập cái gạt tàn thuốc không phải là cô ta.
"Đừng nói đến từ ân ái, đó là người có cảm tình mới làm, như cô được gọi là thao."
Lâm Hiếu Quân giận quá hoá cười: "Tô Dao, cô đem chút tình cảm mà tôi giành cho cô cũng biến mất, vốn đang rầu rĩ không nhẫn tâm đối xử với cô như vậy."
Tô Dao trông thấy Lâm Hiếu Quân đi, đuổi theo ra ngoài điên cuồng hét lên với bóng lưng của hắn: "Lâm Hiếu Quân, anh đừng có đi, anh hãy nói rõ ràng - - ép tôi liền đi tìm - - "
Lâm Hiếu Quân lại quay trở lại đến, đi lên liền bíp cổ Tô Dao: "Tôi rất ghét bị đe dọa." Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, trong mắt đều là lửa giận, "Hôm trước thiếu chút nữa cô bức tử cô áy, cô có biết hay không? Nếu như lại đi xui khiến mẹ tôi, tôi liền đem băng ghi hình cảnh dâm loạn của cô như hôm nay, gởi cho Tô chủ tịch."
******
Mia: Không thích edit đoạn này chút nào. Thôi thì cứ đăng lên cho bà con "thưởng thức". Mai post nốt phần sau
...
Biệt thự củ Diệp gia nằm ở khu vực trung tâm sầm uất nhất Tân Thành, nơi này không chỉ có vị trí địa lý ưu việt, còn đầy đủ tiện nghi, trường học, bệnh viện, trung tâm tập thể hình, siêu thị lớn... Cái gì cần có đều có, cho nên cách khu nhà không xa có một chợ nông sản to.
Ra khỏi bệnh viện Cố Noãn Phong liền trực tiếp thuê xe đi chợ nông sản, lợi dụng thời gian đi trên đường, nàng ghi hết món ăn muốn làm ra giấy, xét thấy thời gian cũng không có nhiều, nàng liền quyết định chủ yếu dùng món xào là chính, dù sao thịt kho tàu hay các loại hầm cách thủy đều cần thời gian dài.
Lái xe chắc chưa bao giờ gặp khách hàng ngồi trên xe mà lên thực đơn, ban đầu còn tưởng rằng Cố Noãn Phong là đầu bếp, về sau nghe nói là trong nhà mời khách, còn nhiệt tâm đề cử hai món ăn nhẹ không tốn thời gian lại ngon lành.
Nhờ chuẩn bị trước, vào chợ thật sự giảm đi không ít thời gian, nàng rất nhanh mua được đầy đủ nguyên liệu chế biến món ăn.
Phong cảnh khu phố này vẫn cinh đẹp thơ mộng như cũ, Cố Noãn Phong mang theo vài cái túi thức ăn lớn tới đây, trong lòng thiếu đi sự oán giận cùng hờ hững, cũng không có sự bất an thấp thỏm hồi hộp như hôm tới lúc trùng sinh. Tâm tình bình tĩnh tựa như khi nhất định đi trên một con đường duy nhất, nàng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, không còn lựa chọn nào khác.
Nàng không thể gây dựng lại ấn tượng đầu tiên cho tốt, vài năm qua có quá nhiều chuyện xích mích giữa mẹ chồng và nàng dâu chồng chất lên nhau, muốn thay đổi quan hệ của hai người, khiến cho mẹ chồng thay đổi cái nhìn với nàng không phải là một sớm một chiều liền có thể làm được, nàng bây giờ chỉ có thể từ từ tiến hành từng bước, dùng từng chuý từng chút chuyện nhỏ tích lũy lại, để tiêu trừ thành kiến và sự ghét bỏ trong lòng mẹ chồng với mình.
Nàng là con dâu của Diệp gia, cần làm tròn bổn phận của mình, tựa như trên tay mang theo nhiều như vậy túi to, rất nặng, nhưng đang nhắc nhở nàng, là con dâu, hiếu thuận với cha mẹ chồng mới là làm tròn bổn phận, bữa cơm này chỉ bước đầu tiên để thực hiện bổn phận của nàng dâu.
Bổn phận, nếu như đem nó trở thành sự việc vui sướng để làm, dĩ nhiên sẽ không hề có câu oán hận nào, yêu Thanh Thành có thể làm cho chính mình vui vẻ, yêu người nhà của hắn cũng sẽ thấy vậy, không phải như thế cũng có thể làm cho Thanh Thành vui vẻ sao? Thanh Thành vui vẻ đương nhiên chính mình liền sẽ càng vui mừng hơn.
Một ý nghĩ, thay đổi cả tâm tình, tự nhiên cũng thay đổi cả cách sống. Lòng người đều là mềm, không tin lòng chân thành không đổi lấy được tâm của mẹ chồng.
Nàng cần thời gian, có lẽ là khoảng thời gian rất dài.
Diệp gia vẫn như cũ, trong phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, đồ gia dụng đầy đủ nhưng đều là còn mới tinh, để ở đàng kia giống như bài trí, ngoại trừ trái cây, trứng gà cùng mì ăn liền sẽ không có thứ gì khác có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn. Cố Noãn Phong đem thức ăn nguội có sẵn bày ra đĩa, bắt đầu động thủ làm một bàn cơm tối.
Bố chồng chuẩn bị đặt một bàn ở nhà hàng, nàng liền chuẩn bị đồ ăn cho 8 người. Bốn thức ăn nhẹ, sáu món xào rau, một cái món ăn chính, một súp ngọt, một món hầm cách thủy. Không lâu sau súp trong nồi hầm cách thủy đã bốc lên mùi thơm, sáu món xào cũng chuẩn bị xong, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, bọn họ vẫn chưa về.
Nhìn xem đều chuẩn bị tương đối ổn, nghĩ đến Thanh Thành đoán chừng sẽ gọi điện thoại tìm nàng, Cố Noãn Phong liền đến chỗ túi xách treo trên giá trước cửa, quả nhiên trên màn hình có hắn cuộc gọi nhỡ của hắn, còn có ba tin nhắn.
- Mặc kệ đã mua xong đồ ăn hay chưa, cũng đừng nấy, anh sẽ đặt nhà hàng. Ngoan ngoãn.
1Được rồi, Noãn Phong, anh biết rõ ý định của em, nhưng mà em không cần thiết phải làm như vậy. Trong tim anh không đành lòng.
- Còn nửa tiếng anh sẽ về đến nhà, nhớ em. Đừng mệt mỏi.
Nhìn một lát hốc mắt Cố Noãn Phong không khỏi thấm ướt, nàng xem nhưng không hiểu tâm tình của Diệp Thanh Thành sau khi gửi ba tin nhắn này.
Hắn là một người đàn ông hiếu thuận, nếu yêu hắn thì nàng không thể lại ích kỷ khiến cho hắn phải khó xử kẹp ở giữa mẹ và vợ, nghĩ đến chuyện nàng đã từng xem nhẹ cảm thụ của hắn, chân tình của hắn, tâm Cố Noãn Phong liền cuộn lên một hồi khó chịu.
Rõ ràng con mắt rất tốt lại giống như bị phủ một tầng bụi đất, rõ ràng trái tim là sống lại giống như không có cảm thụ.
Nghĩ đến lúc Thanh Thành tức giận tới cực điểm nói một câu: "ôm ấp tảng đá nhiều năm ít nhất cũng sẽ có chút ấm áp, nhưng trái tin của em thế nhưng so với tảng đá còn lãnh còn cứng rắn hơn".
Thanh Thành, trái tim của em không phải là tảng đá, giờ em không chỉ có lau sạch sẽ đôi mắt bị lu mờ, còn làm cho trái tim từ nay chỉ vì một người là anh mà cuồng nhiệt.
******
Người trở về đầu tiên là Diệp Thanh Thành cùng ba của hắn và tiểu di.
Diệp Nam ở trên đường liền nghe nàng Đại ca nói, Cố Noãn Phong bảo hoàn cảnh và đồ ăn của nhà hàng không thích hợp thân thể của cô, chủ động đề xuất về nấu cơm, nghe đã cảm thấy cô gái này rất cẩn thận. Trên xe chỉ có ba người bọn họ nên cô nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ, hỏi Diệp Thanh Thành chuyện ly hôn. Diệp Thanh Thành biết rõ chỉ có thể là Tần Thương nói cho cha mẹ, cười bày tỏ đều đã qua, Diệp Nam trông thấy Diệp Thanh Thành khi nhắc tới Cố Noãn Phong cả người đều mang theo vui vẻ, thực sự cũng thấy vui thay hắn.
Bây giờ Diệp Nam trở về, ở trong phòng bếp trông thấy chân nhân, có vẻ ngoài rất trong sáng ngọt ngào, cảm thấy ánh mắt Thanh Thành không sai.
"Noãn Phong, dì là Diệp Nam, tiểu di của Thanh Thành, bởi vì có việc chưa kịp tham gia hôn lễ của các cháu, cho nên kéo dài đến bây giờ mới gặp mặt. Thật sự là thẹn thùng."
"Xin chào Tiểu di." Cố Noãn Phong trông thấy Diệp Nam liền ngây ngẩn cả người, người phụ nữ xinh đẹp có hai tròng mắt yêu kiều như sóng mùa thu này, tại sao lại có cảm giác nhìn rất quen mặt?
"Đúng rồi tiểu di phu đâu?"
Nghe Diệp Thanh Thành giới thiệu qua, tiểu di là em gái nhỏ nhất của ba hắn, chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, tiểu di phu Trình Quang Hạo lại là bạn cùng lớn lên, sau là bạn học thân thiết với hắn và Tần Thương, Chu Tử Khanh, về sau Trình Quang Hạo vì theo đuổi tiểu di của hắn mà "Phản bội" ba người bọn họ, viết đơn nguyện vọng lên đại học len lén sửa lại thành môn nghệ thuật, đi học viện nghệ thuật Tân Thành mà tiểu di đảm nhiệm giảng dạy.
Về sau do trưởng bối hai nhà bởi vì vấn đề tuổi tác phản đối bọn họ kết hôn, Trình Quang Hạo liền mang theo Diệp Nam xuất ngoại đào tạo sâu, tiền trảm hậu tấu kết hôn. Bởi vì biết chuyện xưa của bọn họ, không nhìn thấy tiểu di phu Trình Quang Hạo thật tò mò.
"Hắn bị Tần Thương kéo đi tham gia buổi đấu giá, nghe nói trong vật phẩm bán đấu giá có một bức tranh chữ. Đợi tí nữa anh giới thiệu hai người với nhau."
Hàn huyên một lúc, ba Diệp và Diệp Nam đi ra ngoài, Cố Noãn Phong mới bừng tỉnh nghĩ đến Diệp Nam này không phải nữ nhân nàng nhìn thấy Diệp Thanh Thành ôn nhu nói chuyện với ở phòng bệnh cao cấp đó sao?
Nàng còn bởi vì nghe thấy y tá đàm luận cô ấy với Thanh Thành...? Xem ra thật đúng là thiên đại hiểu lầm, Cố Noãn Phong túng quẫn.
Diệp Thanh Thành trông thấy trên mặt Cố Noãn Phong vụt vụt hồng lên như trái đào kiều diễm, nhìn sang đống đồ nàng chuẩn bị trong phòng bếp, trong lòng lại thương lại yêu, ôm lấy nàng thanh âm có chút án chìm: "Noãn Phong, em tội gì phải làm vậy, anh cưới em là muốn cho em hưởng phúc."
"Em đang hưởng phúc."
"Noãn Phong, cám ơn em." Diệp Thanh Thành tựa cằm lên đỉnh đầu Cố Noãn Phong, dịu dàng xoa mài.
Sau khi nàng tỉnh lại ở trong bệnh viện, Diệp Thanh Thành cảm thấy hai ngày nay nàng thay đổi rất nhiều, biến hóa như thế làm cho hắn không muốn xa rời, so với lúc yêu đương còn khiến cho tim hắn đập thình thịch nhiều hơn. Nếu như nói cho người khác biết hắn kết hôn gần hai năm, bây giờ ở cạnh vợ của mình mới thật sự bắt đầu có cảm giác có nhà, bọn họ khẳng định cho là hắn đang nói lời khùng điên, hoặc là già mồm.
"Mẹ trở về chưa?"
"Còn chưa về, hình như nhiệm vụ thảm kế của mẹ đợt này có chút căng thẳng, ba ba nói gần đây mẹ luôn làm thêm giờ."
"A, vậy anh mau đi ra ngoài nói chuyện phiếm với ba cùng tiểu di đi, thời gian cũng không còn sớm, bây giờ em chuẩn bị xào rau đây."
"Để anh xào." Diệp Thanh Thành cuộn tay áo lên, định tới cởi tạp dề trên người nàng ra.
"Thanh Thành, nếu như anh không đi ra ngoài, em sẽ không để ý đến anh nữa." Cố Noãn Phong làm bộ vẻ mặt cứng rắn.
"Được rồi, vậy anh đi ra ngoài." Diệp Thanh Thành hiểu ý của nàng, nâng lên khuôn mặt đang mỉm cười của nàng dùng sức hôn lẻn môi, "Mặc dù anh càng muốn ở chỗ này cùng em."
Diệp gia phòng bếp là kiểu không gian mở, chỉ lắp một khối thuỷ tinh tượng trưng làm ngăn cách, ngăn khu vực phòng bếp cùng phòng ăn.
Lúc này Trình Quang Hạo bọn họ đều đã tới, vài người ở trong phòng khách đang trò chuyện hăng say, tâm tư của Diệp Thanh Thành đều ở trên người Cố Noãn Phong trong phòng bếp, tán gẫu cái gì hắn đều không có hứng thú, luôn không kháng cự được đứng ở ngoài tấm ngăn cách bằng thủy tinh nhìn xem Cố Noãn Phong ở trong phòng bếp bận rộn, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, hắn vẫn cứ một lát lại chạy tới xem.
Mia: Phần cuối ngọt ngào hạnh phúc át cái phần khó chịu ban đầu đi.
Tác giả :
Hải Ma Phấn