Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)
Chương 41 Mua Xe
Bọn họ đi leo một ngọn núi đá rất nổi tiếng trong công viên thành phố, bình thường người đến leo núi không ít, có điều hôm nay là mùng 1, người đến rất ít.
Sau khi Diệp Tuệ với Ngụy Nam đến cửa công viên hội họp, đợi hơn 10 phút, Diệp Chí Phi mới chở Tân Bội khoan thai đến chậm, rất thản nhiên mà giới thiệu với mọi người: “Đây là Tân Bội, mấy đứa đều phải gọi là chị.”
Tân Bội có chút ngượng ngùng chào hỏi với mọi người: “Chào mọi người! Chúc mừng năm mới!”
Diệp Tuệ trông thấy Tân Bội, không khỏi thầm thở dài, trai gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt quả nhiên là khí tràng hồng phấn khai hỏa toàn bộ, hiện tại ai cũng không có cách nào can thiệp đến bọn họ, chỉ có thể yên lặng xem xét.
Đám em út đều tò mò đánh giá chị gái xinh đẹp này, đây không phải là lần đầu bọn họ nhìn thấy Tân Bội, có điều là lần đầu tiên quan sát gần gũi.
Tiểu Tuyết tiến đến bên tai Tiểu Vũ nói thầm: “Chị gái này thật đẹp.”
Tiểu Vũ nhỏ giọng phản bác cô bé: “Nói bậy, không có đẹp như chị Tuệ.” Tiểu Vũ cảm thấy Diệp Tuệ xinh đẹp nhất.”
Ngụy Nam nói: “Nếu đã đủ người, vậy xuất phát đi.”
Trẻ con tinh lực tràn đầy nhất, cầu thắng sốt ruột, còn chưa có bắt đầu, bọn họ đã nói thi đấu xong xuôi rồi.
Vì thế cặp song sinh với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết xông lên trước nhất, Diệp Tuệ với anh em Ngụy Nam là nhóm thứ hai, Diệp Chí Phi với Tân Bội ở đằng sau cùng, hai người vừa đi vừa nói nhỏ tán gẫu, thi thoảng phát ra từng đợt tiếng cười, nhìn ra được rằng tâm tình đều rất sung sướng.
Ngụy Nam nhìn thoáng qua đằng sau, nói: “Cái thằng Chí Phi này trọng sắc khinh bạn, có bạn gái cũng không để ý đến chúng ta.”
Ngụy Hoa tiếp lời: “Anh, anh tương lai cũng không khác lắm đâu, đàn ông đều như vậy.”
Diệp Tuệ không nhịn được mà “Phốc xuy” một tiếng: “Chúng ta chờ bọn họ chút đi, cùng nhau đi.” Nếu duyên phận của anh cô và Tân Bội cản không nổi, vậy không bằng đi hiểu rõ cô ta một chút, biết người biết ta, mới có thể ứng đối chuyện về sau.
Diệp Chí Phi với Tân Bội vượt qua bọn họ, nói: “A, sao các cậu lại leo không nổi rồi?”
Ngụy Nam nói: “Bọn mình sợ các cậu rớt lại đằng sau quá cô đơn nên cố ý ở lại chờ các cậu.”
Lúc này Diệp Tuệ mới có cơ hội đáp lời với Tân Bội, thật sự ra thì cô với Tân Bội cũng chẳng thân quen, dù cho có quen biết hai đời.
Trước kia quan hệ của cô với anh cô cũng không thân mật giống bây giờ vậy, lúc yêu đương rất ít dẫn Tân Bội cùng nhau chơi với bọn họ.
Diệp Tuệ phải thừa nhận, Tân Bội là một người phụ nữ rất có mị lực, cách nói năng ưu nhã hào phóng, tính cách ôn hòa, cử chỉ thỏa đáng, không hề có điệu bộ, nhìn ra được rằng giáo dưỡng rất tốt, khó trách anh cô sẽ mê muội.
Bởi vì Tân Bội đến, lực chú ý của Diệp Tuệ đều chú ý trên người cô ấy, Ngụy Nam cũng bởi vì băn khoăn em gái nhà mình, nên không có biểu hiện phá lệ nhiệt tình với Diệp Tuệ, hai người nhưng là không có hỗ động gì.
Bắt đầu từ mùng hai, bọn họ đều bắt đầu thăm người thân với chúc tết.
tình huống của Diệp gia tương đối phức tạp, mùng hai chúc tết đều là chia binh làm hai đường, một bên là Diệp Chí Phi mang mấy đứa em trai đi nhà bà ngoại chúc tết, bên kia thì là Diệp Thụy Niên với mẹ con Lưu Hiền Anh về nhà mẹ đẻ chúc tết, Diệp Tuệ ở nhà một mình canh nhà, tết nhất trong nhà không có ai thì không được, chắc chắn phải có người trông coi, huống chi trong nhà còn mở cái tiệm.
Lúc mùng 4 đầu năm, bà cô Diệp Thụy Phương của Diệp Tuệ đến nhà bọn họ chúc tết, lúc này đây là mang theo con trai bảo bối Vương Siêu của bà ta cùng đến.
Năm nay Vương Siêu 15 tuổi, lớn hơn cặp song sinh 1 tuổi, đang đọc sơ tam, cái thằng này từ nhỏ đã bị cha mẹ trưởng bối cưng chiều, tính cách có chút bá đạo, mắt cao hơn đỉnh y chang mẹ nó, bình thường là không ưng tới nhà cậu, bởi vì nhà cậu nghèo, đã không có đồ ngon, cũng chả có thứ gì chơi vui.
Năm nay sẽ dẫn đến cùng, là bởi nghe nói cậu cưới một bà mợ mới, trong nhà còn mở quầy bán quà vặt, anh họ tham gia quân ngũ mấy năm cũng đã trở lại, biến hóa không nhỏ, cho nên muốn đến xem.
Vương Siêu là một đứa béo phì, đầu năm nay béo phì không nhiều lắm, bởi có thể lấp đầy cái bụng cũng rất không tệ rồi, nào có dư thừa dinh dưỡng để thành mỡ, nhưng Vương Siêu có, thằng này thích ăn thịt, không thích ăn rau dưa, trong nhà liền bữa bữa đều là thịt.
Mặc dù có bà mẹ xinh đẹp như hoa, nhưng tướng mạo nó lại kế thừa đặc điểm của cha, trông phi thường phổ thông, may mà ưu điểm chiều cao kế thừa mẹ nó, trông còn không tính là lùn.
Thằng này vừa đến Diệp gia, liền khẩn trương chui vào sau quầy hàng, đầu tiên là nhìn tất tần tật tất cả hàng hóa, sau đó chào hỏi cũng chẳng chào hỏi, liền tự mình mở ngăn tủ lấy đồ.
Chờ Diệp Tuệ tiếp đón khách xong quay đầu lại, phát hiện trên cổ tay nó đã tròng vào 3 chiếc đồng hồ điện tử, trên cổ đeo mấy cái dây chuyền kiểu nam, trong tay còn cầm mấy hộp băng từ.
Diệp Tuệ gọi nó lại: “Vương Siêu, mày làm gì đó?”
Vương Siêu cười hề hề với cô: “Nhà chị nhiều thứ tốt như vậy, đưa tôi vài cái.”
Diệp Tuệ cau mày nói: “Gọi mẹ mày đưa tiền tới lại mang đi.”
Vương Siêu cũng chẳng hỏi giá, ồn ào nói: “Đừng có keo kiệt vậy nha, chỉ mấy cái đồng hồ mà thôi, chúng ta còn là thân thích đó, chị còn đòi tiền tôi, không biết xấu hổ nói ra miệng sao?”
Diệp Tuệ tức đến cười: “Mẹ mày còn có cốt khí hơn mày nhiều, trước nay bà ấy không hiếm lạ gì đồ đạc nhà ta, mày khen ngược, vừa tới nhà ta liền y như quỷ vào thôn vậy, hận không thể đều càn quét hết đi.” Tất cả thương phẩm đều là minh mã yết giá, đồ đạc mà thằng này chọn tổng cộng lại đã có năm sáu chục đồng tiền rồi, cái này bằng luôn cả một tháng tiền lương của mẹ nó.
“Hề hề, mẹ tôi không hiếm lạ, tôi hiếm lạ!” Vương Siêu không có da mặt cười.
Diệp Tuệ lười lải nhải với thằng này: “Mày không muốn tiêu tiền, vậy đều lột xuống hết cho tao đi.
Mày muốn cái gì, mày nói với bọn tao, tao xem xét xem có thể cho hay không.
Mày phải biết rằng, thứ này là của nhà tao, không cho mày là bổn phận, cho mày là tình cảm.
Cái loại tình huống không hỏi mà tự tiện lấy như mày, liền tương đương với trộm.”
Vương Siêu cảm thấy bị bác bỏ mặt mũi, căm giận mà lột xuống tất cả đồ đạc xuống, ném lên trên quầy: “Keo kiệt, không cho thì thôi, nói ai là trộm đó?”
“Huây, mày nhẹ chút, ném hư rồi mày phải bồi tiền hết.”
Vương Siêu nổi giận đùng đùng liền xông ra ngoài, lạch cạch một tiếng làm cửa quầy quăng ầm ầm, Diệp Tuệ nghe thấy nó lớn tiếng nói ở cách vách: “Mẹ, đi thôi, về nhà!” Không khỏi lắc đầu thở dài, đây nơi nào là người 15 tuổi, 5 tuổi còn không kém lắm, hoàn toàn chính là chiều hư rồi.
*: Nói một chút về cách xưng hô của chị Tuệ với thằng này.
Như đã nói ở chương nào đó đằng trước (mình không nhớ lắm), thằng này là kẻ lừa Doãn Võ nói ma túy là thuốc cảm rồi dẫn dắt em Võ vào con đường nghiện ngập mất sớm, chết rất trẻ, mà mẹ thằng này còn từng tham dự tranh đấu tài sản với nhà chị để lấy tiền cho cái thằng này chơi đá, thử tự đặt mình vào đi, mọi người ai có thể thật sự giả nai xưng chị bảo em với cái loại này, mà thằng này theo như nhân thiết đã đặt ra là đồ hỗn hào (chứ đứa ngoan ngoãn không chủ động chơi ma túy), nên mình cũng để cách xưng hô của nó ngả ngớn chút nhé.
Một lát sau, Diệp Thụy Niên với Diệp Thụy Phương đều lại đây, Diệp Thụy Niên nói: “Vừa nãy Tiểu Siêu muốn cái gì, con lấy cho nó đi.”
Diệp Tuệ bất đắc dĩ nhìn ba mình, đưa tay chỉ một chút: “Cái nó muốn đều ở đằng kia, con còn chưa dọn đâu.
To đầu như vậy rồi, đến cũng chẳng hé răng, cứ vùi đầu lấy đồ, quay đầu lại còn nói con keo kiệt.
Em trai em gái của chính con lấy cây kim để dùng cũng sẽ hồi báo một tiếng cho người lớn đó.”
Trên mặt Diệp Thụy Niên không nhịn được, nói: “Mấy thứ này cần bao nhiêu tiền? Để cô trả tiền đi.”
Diệp Tuệ nói: “Tổng cộng 60 đồng 3 giác.”
Diệp Thụy Phương nghe được mà tay run một cái: “Cái gì?”
Diệp Thụy Niên nhìn một đống đồ kia nói: “Thằng nhỏ thích đồng hồ điện tử, cũng không cần thiết phải lấy 3 chiếc, có một chiếc là đủ rồi.” Ông cầm lấy một chiếc đồng hồ điện tử, đưa cho em gái, “Cái này lấy cho Tiểu Siêu đi, không phải trả tiền, coi như là quà anh tặng nó.”
Diệp Tuệ không nhịn được mà nói: “Cô, có phải Vương Siêu ở nhà lục đồ lục thành thói không, trước nay đều chưa từng đánh tiếng mượn với các cô đi?”
Diệp Thụy Phương nói: “Trong nhà bọn cô rất dân chủ, đồ đạc của nhà mình ai ai cũng là chủ nhân, còn cần gì chào hỏi nha, cần gì đều là trực tiếp lấy.
Không có quản nghiêm giống nhà bọn con, dùng có cây kim cũng phải nhìn sắc mặt người lớn.”
Diệp Tuệ không nhịn được buồn cười: “Cô thế này không gọi là dân chủ, cô đây gọi là dung túng.
Cô vô tư kính dâng vì nó, nó liền theo quán tính đem cô thành của nó, một ngày nào đó, cô sẽ không nuôi nổi nó.
Cho nên vẫn là lập quy thì tốt hơn.”
Diệp Thụy Phương mất hứng trắng mắt liếc cô một cái: “Cô còn cần con dạy quản giáo con cái thế nào à?” Nói xong thì mất hứng đi đến cách vách.
Diệp Tuệ thở dài, cô vốn còn muốn hỗ trợ quản giáo Vương Siêu một chút, nhưng mà hiển nhiên là cha mẹ người ta ngại cô nhiều chuyện.
Một ngày nào đó, cô sẽ không đủ sức để con trai ta cần ta cứ lấy.
Xem ra chỉ có thể để mấy đứa em trai rời xa ông anh họ này.
Cũng may mà xem ra Vương Siêu với Doãn Văn Doãn Võ đều không chơi đến cùng một chỗ được, Diệp Chí Phi dẫn mấy đứa nó đi phụ cận Tam trung đánh bóng rổ, lúc về cặp song sinh với Vương Siêu đều không nói gì.
Nghe Diệp Chí Phi nói cái thằng nhóc Vương Siêu này bóng đánh nát bét nhè, tính tình lại thật rất hung dữ, bởi vì không phân ra được cặp song sinh là ai với ai, chuyền bóng chuyền cho mất còn mắng cặp song sinh, thậm chí còn muốn động thủ giáo huấn người ta, cặp song sinh cũng có tính tình, thiếu chút liền quậy lên với Vương Siêu, nếu không phải Diệp Chí Phi ngăn cản, phỏng chừng đã đánh lên.
Ăn cơm trưa, mẹ con Diệp Thụy Phương liền đi về.
Diệp Tuệ nói với cặp song sinh: “Về sau tận lực bớt chơi với Vương Siêu đi.”
Doãn Văn bĩu môi: “Cái đồ nát bét kia, em mới không chơi với anh ta.”
Doãn Võ nói: “Anh ta một chút cũng không hiểu được tôn trọng người khác, em không thích anh ta.”
Diệp Tuệ biết, về sau quỹ tích giao nhau của mấy đứa em trai với Vương Siêu sẽ phi thường ít, bọn nó sẽ không bởi vì thiếu tiền mà đi sau mông người khác làm em út, cũng sẽ không thể bởi vì thiếu mục tiêu mà tự đánh mất mình, lại càng sẽ không bởi vì thiếu yêu thương mà đi tìm người ngoài tìm kiếm ấm áp.
Lần này Vương Siêu sẽ biến thành cái dạng gì cô không biết, nhưng mà cái loại phương thức giáo dục tự mình say mê của bà cô đây, Vương Siêu có thể không lớn lên lệch cũng là cần kỳ tích.
Cô muốn giúp Vương Siêu, không nói để nó làm người có ích cho xã hội, nhưng ít nhất sẽ không phải là đồ sâu một xã hội đi, nhưng mà khó khăn rõ ràng là rất lớn.
Tết rất nhanh liền trôi qua, dưới sự thúc giục của Diệp Tuệ, Diệp Thụy Niên rốt cuộc đi mua một cái máy kéo, cứ việc ông muốn xây nhà lên trước, nhưng người trong nhà đều nhất trí đồng ý mua xe trước, Diệp Thụy Niên có việc làm, sẽ liền không ở nhà suy nghĩ miên man, về phần sửa nhà, đó là chuyện sớm hay muộn.
Diệp Thụy Niên còn muốn để Diệp Chí Phi về đơn vị đi làm, Diệp Chí Phi thì lại tự mình cõng lấy túi đi Quảng Châu tiếp, anh thật sự vừa lòng với cách sống tự do hiện tại, mới không đồng ý trở về chịu câu thúc đâu.
Diệp Tuệ về lại trường trước trước tiên, đám em trai em gái theo sau cũng lục tục đi học lại, một năm mới, cuộc sống lại lần nữa xuất phát.
Diệp Tuệ có một trận đánh ác liệt phải đánh, qua tết xong, cách thi đại học còn sót lại 4 tháng rưỡi, cô không thể để một năm này trả giá uổng phí.
Thời tiết ấm áp lên, vạn vật hồi sinh, kinh tế quốc gia cũng dần dần hồi phục lại, chính sách thay đổi phản ứng đến trong cuộc sống hằng ngày rất hiển nhiên là dễ thấy, hai năm này cơ sở xây dựng rõ ràng là nhiều lên.
Máy kéo của Diệp Thụy Niên không lo không có việc, mỗi ngày ra cửa đều sẽ không thất bại, hơn nữa tiền công là kết trong ngày hoặc là mấy ngày kết một lần, điều này làm cho ông có cảm giác kiên định, càng ngày càng tin tưởng lựa chọn của mình là đúng..