Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)
Chương 16 Ngụy Nam
Diệp Tuệ tan buổi tự học buổi tối về, phát hiện cửa lớn của nhà còn mở, ánh sáng vàng mờ ấm áp rọi ra từ trong cửa, lặng lặng rải lên lối đi bộ ngoài cửa, giống như đèn đường sáng rọi đêm lạnh.
Chẳng lẽ dì Lưu còn chưa về nghỉ ngơi? Diệp Tuệ xuống xe, chuyển xe lên lối đi bộ, lúc chuẩn bị đẩy xe vào cửa thì thấy rõ người ngồi trong phòng, trong nháy mắt kia, nước mắt cô như hồng thủy vỡ đê, hoàn toàn không chịu khống chế mà tuôn tràn.
“Tuệ Tuệ tan học?” Diệp Chí Phi đang tán gẫu với người thì phát hiện cô đứng ở cửa, đứng dậy đi tới giúp cô đẩy xe đạp vào nhà.
Diệp Tuệ tùy ý anh cô nhận lấy xe, trừng to mắt không chớp một cái mà nhìn chằm chằm người ngồi dưới ánh đèn kia, thân thể phảng phất như bị đứng hình, trong đầu xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi, trong lồng ngực bị vô tận vui sướng, ấm ức cùng áy náy xáo trộn, chải vuốt không rõ, chỉnh lý còn loạn.
Diệp Chí Phi vào nhà, phát hiện Diệp Tuệ không theo kịp, quay đầu không hiểu mà nhìn cô, lúc này mới phát hiện đầy mặt mũi cô đều là nước mắt: “Em làm sao vậy, Tuệ Tuệ?”
Mà người thanh niên tuấn tú sạch sẽ trong phòng kia vốn dĩ là mang cười trên mặt, giờ phút này cũng thu lại tươi cười, có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Tuệ, sao cô lại nhìn anh khóc?
Diệp Tuệ bị tiếng anh cả làm cả kinh phục hồi tinh thần lại, cô dời mắt khỏi mặt Ngụy Nam, hơi có chút quẫn bách mà nâng tay lên lau đi nước mắt đầy mặt: “Không có việc gì.” Cô có nghĩ tới rất mau sẽ gặp được Ngụy Nam, nhưng mà không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được, thật mất mặt, vì sao nhìn thấy anh ấy liền không khống chế được mà khóc lên, chả nhẽ không nên cao hứng sao? Rõ ràng chính xác là Ngụy Nam ngồi ở trước mặt mình mà.
Diệp Chí Phi cất kỹ xe rồi quay đầu lại an ủi em gái: “Rồi rồi, sao lại khóc?”
Diệp Tuệ không nói gì, cúi đầu đi vào phòng.
Ngụy Nam lộ ra một nụ cười tươi thân thiết với cô: “Là em Tiểu Tuệ à, cao hơn không ít.” Anh cười, liền lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề sạch sẽ, có vẻ đặc biệt ấm áp dễ thân cận.
Diệp Chí Phi cưng chiều nâng tay lên xoa xoa mái tóc xõa tung của Diệp Tuệ: “Đúng vậy, lúc chúng ta đi vẫn là nha đầu tóc vàng, trở về liền biến thành đại cô nương.
Tuệ Tuệ, có phải có kẻ bắt nạt em không, nói cho anh, anh đi dạy dỗ nó giúp em.”
Nước mắt của Diệp Tuệ vẫn có chút không khống chế được, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Không có, trong mắt bị cát vào thôi.”
Diệp Chí Phi với Ngụy Nam liếc nhau, ai cũng nghe ra được đây là lấy cớ, trong mắt bị cát vào sẽ khóc thành như Mạnh Khương Nữ* à? Giọng cũng thay đổi rồi, rõ ràng chính là bị ấm ức.
Diệp Chí Phi nói: “Tuệ Tuệ, đây là bạn học Ngụy Nam của anh, không phải giữa trưa em còn từng hỏi tới cậu ta sao.”
*: bà này là một nhân vật trong truyện cổ trung hoa, rất là dài dòng, các bạn chỉ cần biết là nhắc đến bà này là biết bả có khả năng khóc rất giỏi, khóc sập tường thành luôn.
Và trong các truyện ngày nay nếu mà miêu tả ai khóc như vị này thì tức là nhân vật đó khóc rất dữ dội.
Ngụy Nam ngoài ý muốn nhíu mày, rất là hứng thú mà nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ không biết vì sao anh cả lại nói như vậy trước mặt Ngụy Nam, nhất thời có chút quẫn bách, cô cúi đầu chào hỏi: “Chào anh Ngụy Nam.”
Ngụy Nam nở nụ cười: “Trễ như vậy mới tan học, tự học buổi tối sao?” Giọng nói anh trầm thấp, vẫn ôn nhu trước sau như một.
“Ừm.” Diệp Tuệ gật đầu, không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ nhìn đến mặt anh lại liền không khống chế được mà rơi lệ, đi qua vài thập niên, cô vẫn luôn cố gắng nhớ lại hết thảy có liên quan đến anh, chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gặp lại anh, bây giờ anh ngồi ở trước mặt mình, còn vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình, mấy cái này, trước nay cô chưa từng hy vọng xa vời.
Diệp Tuệ tính về phòng trước để sửa sang cảm xúc của mình lại một chút: “Anh, em lên trước đây.”
Diệp Chí Phi nói: “Chờ một chút, không phải giữa trưa nay em nói có chuyện quay đầu lại nói với anh sao, là chuyện gì?”
Diệp Tuệ quay đầu nhìn anh ấy, nhíu mày cố gắng hồi tưởng.
Diệp Chí Phi nhắc nhở cô: “Chính là chuyện em nói để ba từ chức khỏi đơn vị, đang tốt đẹp vì sao phải từ chức? Ba bị người bắt nạt?”
Diệp Tuệ nhìn thoáng qua buồng trong: “Ba đâu?”
“Đêm nay ba uống nhiều, ngủ rồi.” Diệp Chí đi đóng cửa lớn lại, để lại một cánh cửa nhỏ, đã trễ thế này, em gái cũng đã trở lại, tiệm cũng không cần phải mở nữa, ban đêm gió lớn.
Diệp Tuệ thả túi sách xuống, tìm cái ghế cách Ngụy Nam xa nhất ngồi xuống, rũ mi mắt xuống, không dám nhìn anh ấy: “Ba không phải là lái xe ở công ty vận chuyển sao, đơn vị thường xuyên phái ba đi công tác, có đôi khi còn phải đi Quảng Châu.”
“Anh biết, mấy thứ trong nhà bán này, đại bộ phận là mang về từ Quảng Châu nhỉ.” Buổi chiều anh đang ngủ, không rõ ràng tình huống, chiều tối xuống đến lúc ăn cơm mới phát hiện có rất nhiều hàng xóm láng giềng đều đến nhà mua đồ, có thể thấy được là làm ăn rất không tệ.
“Đúng.
Cái này đều là mua sỉ về từ Quảng Châu.
Nhưng mà đi một chuyến tới Quảng Châu rất không dễ dàng, em đi theo hai lần, trèo đèo lội suối, tình hình giao thông rất tệ, gặp phải trời đổ mưa còn có khả năng sẽ bị lún, trên đường còn có rất nhiều tặc trộm dầu, kẻ chặn đường đánh cướp, rất không yên ổn.
Hai tháng trước lúc ba đi Quảng Châu liền gặp phải cướp đường, trợ thủ Tiểu Đường của ba bị đả thương nằm viện, may mà ba không sao.
Chạy đường dài rất nguy hiểm.” Diệp Tuệ thở dài.
Diệp Chí Phi cau mày: “Hiện tại trị an loạn như thế sao?” Anh mới từ bộ đội về, hoàn toàn không biết bầu không khí xã hội hiện tại, thế mà có kẻ dám chặn đường cướp bóc, thật sự là quá to gan.
Truyện Full
Diệp Tuệ gật đầu: “Rất loạn, trị an hai năm nay rất không tốt.”
Ngụy Nam vẫn luôn không nói gì mở miệng: “Như vậy xem ra quả thật không quá an toàn, có thể để chú đổi đến cương vị khác hay không, như là đi lộ trình ngắn hoặc là lái xe buýt?”
Diệp Tuệ nâng mi lên liếc anh ấy một cái, lắc đầu: “Ba xin với đơn vị rồi, tạm thời không đổi được.
Học trò đi theo xe với ba lúc nghỉ hè kia đã từ chức đi ra làm một mình rồi, chính anh ta mua cái máy kéo đi kéo hàng cho người ta, 3 tháng đã kiếm lời được hơn 5000.
Cho nên em cũng muốn ba tự mình đi ra làm một mình.” Lẽ ra loại chuyện này không nên nói trước mặt Ngụy Nam, nhưng cô thật sự không có cách nào xem anh làm một người ngoài mà đối đãi.
Diệp Chí Phi với Ngụy Nam vừa nghe cái này thì không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, lái máy kéo kiếm tiền như vậy? Cũng không trách bọn họ chuyện bé xé to được, phải biết tiền trợ cấp một tháng lúc bọn họ tham gia quân ngũ còn chưa đến 10 đồng, trình độ tiền lương hiện tại cũng chỉ có ba năm chục đồng một tháng thôi.
Diệp Chí Phi hỏi: “Tuệ Tuệ em nói thật sao?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Tiếu Anh Hùng nói với em vậy đó.
Dù cho có hơi nước*, em phỏng chừng cũng không kém quá nhiều, lần trước ở phố đối diện có một nhà xây nhà, mời máy kéo đi kéo tài liệu, phí chuyên chở của một xe đã muốn 6 đồng rồi.
Ba lái xe đến thành phố bên cạnh cho đơn vị, không phải một chuyến cũng cần hơn một trăm đồng phí chuyên chở sao?”
*: ý nói nói quá lên, không có được mấy phần chân thật, như rượu trộn thêm nước, nước càng nhiều thì rượu càng loãng ý.
Ngụy Nam nói: “Chú có công việc chính thức ở đơn vị, cũng không phải thật sự không có cách nào, sao có thể chịu từ chức?”
“Chính là nguyên nhân này, ba em luyến tiếc cái phần công việc chính thức kia.” Nói tới đây, cô khẽ thở dài.
Diệp Chí Phi trầm mặc một lát, nói với em gái: “Quên đi, việc này ba có suy tính của chính ba.
Em đi ngủ đi, sáng mai còn phải đến trường.”
“Ừm, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Gặp lại!” Diệp Tuệ đứng lên, cũng không dám nhìn Ngụy Nam nhiều thêm một cái, xoay người đi lên lầu.
“Gặp lại!” Ngụy Nam biết câu gặp lại kia là nói với anh, ánh mắt anh vẫn luôn đuổi theo cô, thẳng đến khi cô lên lầu biến mất không thấy.
Diệp Chí Phi nâng tay lên vỗ một phát trên vai bạn tốt: “Nhìn cái gì?”
Trên mặt Ngụy Nam hiện lên một tia quẫn bách, chẳng qua rất nhanh đã trấn định xuống: “Em gái cậu có chút ngoài dự kiến của mình.”
“Xinh đẹp ngoài dự kiến cậu?” Diệp Chí Phi hài hước nhìn ông bạn già.
Ngụy Nam lắc đầu: “Là có chủ kiến cùng gan dạ sáng suốt ngoài dự kiến.”
Diệp Chí Phi thở dài nói: “Mẹ mình mất, ba lại cứ hay không ở nhà, trong nhà cơ hồ là con bé làm chủ, chuyện gì cũng là nó gánh, đặc biệt kiên cường.
Chẳng qua bữa nay con bé khóc hai trận, mình cảm giác có điểm không giống con bé, chắc chắn là gặp phải chuyện gì.” Anh còn có chút để ý nước mắt của em gái, làm anh trai, nhất định không thể để cho kẻ khác bắt nạt em gái mình.
Ngụy Nam nhớ lại lúc Diệp Tuệ đi vào vừa nãy, là nhìn thấy anh mới khóc, lúc đó ánh mắt cô có loại cảm giác làm anh không thể nói rõ, phảng phất là chính anh chọc cô khóc vậy, biểu cảm kia làm người ta đau lòng, nhưng mà anh cũng không có làm gì cô nha, hơn nữa trước đó cũng không có bao nhiêu giao thoa: “Hôm nay em ấy còn từng khóc?”
“Ừ, giữa trưa lúc thấy mình cũng khóc, khóc đến rất lớn tiếng.
Không giống vừa nãy, vừa nãy con bé khóc đến làm mình đều khó chịu, có phải bị ấm ức ở đâu hay không?” Diệp Chí Phi tự nhủ nói.
Ngụy Nam nói: “Có khả năng là trước mặt mình khó mà nói, quay đầu cậu hỏi lại em ấy liền biết.
Cậu nói hôm nay em ấy còn hỏi tới mình?” Vì sao Diệp Tuệ sẽ hỏi tới anh? Anh cố gắng hồi tưởng lại xem 4 năm trước mình với cô có gì giao thoa không, nhưng mà cũng không có ấn tượng.
“Ờm, con bé chỉ thuận miệng hỏi cái thôi, con bé biết cậu với mình cùng nhau tham gia quân ngũ.”
Ngụy Nam hiểu rõ, đứng dậy, vóc người anh không khác với Diệp Chí Phi mấy, chỉ là dáng người càng cao to, phối với ngũ quan tuấn tú của anh, khí chất cả người đặc biệt xuất trần thoát tục: “Mình về trước, sáng mai gặp lại ở cửa cục dân chính đi, chẳng biết phân phối cho ở đâu nữa.”
“Ngày mai liền biết.
Vậy mai gặp, trên đường cẩn thận.” Diệp Chí Phi vỗ vỗ lưng bạn già, tiễn anh ấy ra cửa, tính tìm một cơ hội để tâm sự cho tốt với Diệp Tuệ, trước kia anh cảm thấy em gái là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại phát hiện cần đánh giá lần nữa một chút.
Diệp Tuệ trở lại trên lầu, ngồi xuống bên máy may, quay đầu cái, liền trông thấy chính mình trong gương, lập tức lấy tay ôm đầu, quả thực muốn phát điên, kiểu tóc của cô quả thực là rất xấu, còn chưa kịp cắt tóc nữa, lại do cưỡi xe mà bị gió đêm thổi thành kiểu bị nổ mạnh, cô vừa nãy chính là thế này mà gặp Ngụy Nam? Này cũng quá xấu đi, chắc chắn Ngụy Nam nhìn thấy là muốn cười đi.
Diệp Tuệ đặc biệt muốn khóc, lại khóc không được, cô nhào vào trên giường, dùng gối đầu che đầu mình lại, đặc biệt muốn cạo sạch tóc mình luôn cho xong.
Một lát sau, Diệp Tuệ ném gối đầu qua một bên, bỏ đi, xấu thì xấu đi, dù sao đời này cô cũng không tính gả cho Ngụy Nam nữa, không cần để ý cái nhìn của anh ấy.
Diệp Tuệ tự mình an ủi một phen, đi rửa mặt đi ngủ.
Lúc nằm ở trên giường, cô rốt cuộc đã tỉnh táo lại, trái tim mình tang thương như vậy, sao gặp Ngụy Nam còn giống như thiếu nữ hoài xuân vậy chứ, quả thực là mất mặt, bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô kéo chăn, bịt kín đầu bắt đầu ngủ, trong mộng luôn có một đôi mắt sáng ngời mỉm cười như suối trong đang nhìn cô, làm tim cô nhảy loạn như nai con vậy, cả đêm tâm tình đều mạn diệu như ở trên đám mây vậy.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong tiếng chuông báo thức, dư vị lại cái cảnh trong mơ vừa nãy kia, đã quên đã trải qua cái gì, tâm tình tuyệt vời lại làm người ta dư vị vô cùng.
Giờ phút này tâm tình Diệp Tuệ an bình đến trước nay chưa từng có, những người cô quan tâm đều ở đây, về sau, cô chỉ cần bảo vệ mọi người cho thật tốt là được.
Giữa trưa Diệp Tuệ không có về nhà ăn cơm, cô cơm nước ở trường học xong, tốn 5 mao tiền đi sửa cái kiểu tóc thanh niên trong cửa hiệu làm tóc ở cạnh trường, tuy vẫn là tóc ngắn, nhưng ít nhất sẽ không phải ngay cả cái dáng cũng không có.
Buổi tối đột nhiên xuống mưa nhỏ, Diệp Tuệ không mang dù, cũng may mưa không lớn, cô đội mưa cưỡi xe về nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, dì Lưu đã về rồi, ba với em trai đều không ở đây, là anh cả với một đám bạn của anh ấy ở nhà uống rượu tán gẫu.
Thức ăn trên bàn trên cơ bản đã xử lý sạch sẽ, bình rượu cũng sắp thấy đáy, nhưng người uống rượu còn chưa tính tan đi, mọi người uống nhiều rồi, đang khoe khoang gào bậy.
Diệp Tuệ nhìn một chút, Ngụy Nam đang ở đây, một mình anh ngồi đoan chính nhất, cũng không có ai mời rượu anh, mấy người khác cô có ấn tượng, có người không gọi nổi tên, nhưng có một kẻ trong đó dù cho có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, kẻ kia tên Hoàng Hồng Vệ, một trong những thủ phạm hãm hại anh cô năm đó.
Giờ phút này Hoàng Hồng Vệ đang ôm Diệp Chí Phi lớn tiếng nói: “Chí Phi, đến xưởng ô tô liền không sợ, về sau có bạn bè che chở cậu.”
“Đúng, mấy anh em đều ở đây, không ai dám bắt nạt chúng ta.” Mấy người khác phụ họa nói.
Diệp Chí Phi gật đầu cười: “Tốt, cảm ơn mọi người.” Anh nâng ly cụng với mấy người Hoàng Hồng Vệ một chút.
Ngụy Nam chú ý tới Diệp Tuệ đã trở lại trước tiên, đứng dậy chào hỏi với cô: “Đã về rồi? Bị xối rồi, nhanh đi lau đi.”
Diệp Tuệ đưa tay sờ sờ tóc ngắn của mình: “Không sao, chỉ là chút mưa nhỏ.
Anh, anh đã phân phối được đơn vị rồi?” Cô biết anh trai với Ngụy Nam đều đã phân phối công việc, anh cả ở xưởng ô tô, Ngụy Nam thì lại được phân phối vào cục công an thành phố, bởi vì Ngụy Nam xuất thân từ tiểu đoàn trinh sát, còn lập được chiến công hạng ba.
Thật ra thì xưởng ô tô cũng không kém, là một trong những đơn vị có phúc lợi đãi ngộ tốt nhất toàn thành phố, vài thập niên về sau cũng vẫn luôn sừng sững không ngã, nghe thì không có phong cảnh như làm cảnh sát, nhưng mà cũng có tiền đồ, cũng an toàn hơn, nếu như không có đồ tiểu nhân Hoàng Hồng Vệ này, không thể nghi ngờ là lựa chọn vô cùng tốt.
Diệp Chí Phi gật đầu với em gái: “Đúng vậy, qua vài ngày nữa phải đi đơn vị báo danh đi làm.”
Hoàng Hồng Vệ quay đầu nhìn Diệp Tuệ một cái, ôm vai Diệp Chí Phi nói: “Yên tâm đi, em gái, anh trai em có anh che chở đây, sẽ không để cậu ta chịu thiệt gì hết.”
Diệp Tuệ lạnh lùng nhìn gã ta một cái, anh cô mới không cần kẻ nào che chở đâu, cái thiệt thòi lớn nhất anh ấy ăn phải chính là quen Hoàng Hồng Vệ, cô không để ý đối phương, hỏi Ngụy Nam: “Anh Ngụy Nam phân ở đâu?”
“Cục công an thành phố.” Ngụy Nam nhàn nhạt nói.
Một anh chàng dùng sức vỗ vai Ngụy Nam: “Về sau chính là đại cảnh sát Ngụy của chúng ta, chúng ta đi ngang cũng không sợ.” Trên người người này có hơi thở xã hội* rõ ràng, không riêng gì hắn ta, bao gồm cả Hoàng Hồng Vệ, hơi thở xã hội trên người những gã này đều nặng, đại khái là bị hoàn cảnh hun đúc, rõ ràng không phải là người cùng đường với anh cô và Ngụy Nam.
*: xã hội trong xã hội đen.
Diệp Tuệ liếc nhìn hắn một cái: “Cục công an cũng không phải nhà anh Ngụy Nam mở, anh ấy làm cảnh sát, chẳng lẽ các anh không phải càng cần tuân thủ pháp luật, giảm bớt gánh nặng vì anh ấy sao?”
Ngụy Nam nghe thấy lời này của cô, trên mặt mang theo nụ cười buồn cười, giơ ngón cái lên về phía cô.
Những người khác đều ồn ào trêu chọc: “A, Chí Phi, em gái cậu lợi hại nha, giờ đã bắt đầu nói chuyện giúp Ngụy Nam rồi, quả nhiên người lớn lên soái có đặc quyền nha.”
Ý cười của Ngụy Nam càng sâu, Diệp Tuệ đỏ mặt lên, sau đó phụng phịu nói: “Em lại không nói sai.
Làm một công dân có lòng chính nghĩa cùng trách nhiệm, tuân thủ kỷ pháp là cơ bản nhất mà, hiện tại trị an xã hội loạn như vậy, mỗi ngày cảnh sát đều rất bận, các anh làm bạn bè, không giúp đỡ duy trì an ổn xã hội cũng bỏ đi, còn muốn thêm phiền, tính là bạn bè gì chứ.”
“Nha nha nha, miệng em gái lợi hại nha.
Anh nói muốn thêm phiền lúc nào rồi? Ý anh là, có Ngụy Nam ở đây, bọn anh liền không sợ bị người bắt nạt nữa.
Em thật đúng là săn sóc, sợ bọn anh thêm phiền toái cho Ngụy Nam, cậu ta là gì của em hở?” Anh chàng kia không nhịn được mà cười hì hì.
Diệp Tuệ cố gắng xụ mặt, nói với anh cả: “Anh, rất trễ rồi, anh uống ít rượu chút.
Em lên đây.”
“Mấy cậu nói hươu nói vượn cái gì, mình cảm thấy Tiểu Tuệ nói được vô cùng có đạo lý.” Ngụy Nam ra mặt giải cứu cảnh lúng túng của Diệp Tuệ, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô.
Sao Diệp Tuệ có thể bỏ qua ánh mắt nóng rực kia được, xách theo túi sách phi nhanh lên lầu.
Cả đám con trai dưới lầu còn không thể thiếu muốn ồn ào.
Diệp Tuệ cũng không có ngủ ngay, vừa học bài vừa chú ý động tĩnh dưới lầu, cô lên lầu không lâu, người dưới lầu đã lục tục tản đi.
Diệp Tuệ áng chừng khách đã đi rồi, liền xuống lầu, muốn tìm anh cả tâm sự thật tốt, kết quả lại phát hiện Ngụy Nam vẫn ở đây, đang hỗ trợ thu thập tàn cục trên bàn, vừa nói với Diệp Chí Phi: “Chí Phi, tửu lượng cậu không tốt, về sau uống ít chút.”
Đêm nay Diệp Chí Phi uống cũng hơi bị nhiều, giờ phút này đang dựa vào trên ghế dựa nghỉ ngơi, anh nấc một cái: “Không sao, chậm rãi rèn luyện là tốt rồi.”
Diệp Tuệ hơi do dự, đi tới hỗ trợ dọn chén đũa: “Để em đi.”
Ngụy Nam liếc nhìn cô một cái, không nói gì, cũng không ngừng động tác trong tay lại.
Diệp Tuệ cắn môi dưới, quay đầu nói với anh cả: “Anh, về sau anh uống ít rượu đi, uống rượu hỏng việc.” Anh cô chính là bị rượu làm hỏng cả đời.
“Tiểu Tuệ nói đúng.” Ngụy Nam tán thành.
Diệp Chí Phi cười hì hì: “Hai người kẻ xướng người họa, sao lại giống vợ chồng son vậy.”
Diệp Tuệ thẹn quá thành giận, cầm lấy cái đũa trong tay ném qua anh cô: “Anh, anh nói bậy bạ gì đó!” Nói rồi thả đồ xuống, xoay người đi mất.
Diệp Chí Phi đưa hai ngón tay ra, thoải mái mà kẹp lấy cái đũa Diệp Tuệ ném qua, đắc ý cười ha hả.
Ngụy Nam thấy Diệp Tuệ đi rồi thì đi qua duỗi tay vỗ đầu Diệp Chí Phi một phát: “Người khác nói hươu nói vượn cũng bỏ đi, sao chính cậu cũng đi theo ồn ào bậy theo, em gái cậu vẫn còn là học sinh đó.”
Diệp Chí Phi nâng tay vỗ trán một chút, nói: “Uống nhiều, đầu óc không nhạy, cậu đừng để trong lòng.”
“Mình đương nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng mà em gái cậu thì sao?” Ngụy Nam thả cái đũa trong tay lên bàn, “Mình biết trong lòng cậu mất hứng, làm binh trở về, cuối cùng lại thành cấp dưới của thằng nhãi Hoàng Hồng Vệ kia.
Đây không phải là tạm thời sao, mình không tin về sau cậu sẽ kém hơn nó, đừng uể oải như vậy.” Hoàng Hồng Vệ năm đó chính là con trùng theo đuôi của bọn họ, vẫn cứ chạy theo sau mông bọn họ, kẻ này học tập đánh nhau thứ nào cũng không được, tốt nghiệp sơ trung xong liền bỏ học, nhờ vào quan hệ trong nhà mà vào xưởng ô tô, giờ đã lăn lộn thành một tổ trưởng.
Diệp Chí Phi nghe đến đó thì không khỏi tự giễu mà cười một tiếng: “Trước làm đi, làm khó chịu thì lão tử liền mặc kệ.”
Diệp Tuệ lên lầu, còn chưa có vào phòng, liền nghe thấy Ngụy Nam với anh cả nói chuyện, cô đứng lại, 2 câu vừa mới nghe đầu tiên kia còn có chút cảm động, Ngụy Nam vẫn luôn cẩn thận săn sóc như vậy, chờ nghe thấy anh nói sẽ không để trong lòng thì lại có chút khổ sở, chẳng qua cũng là chuyện trong tình lý, bọn họ cho tới bây giờ cũng chỉ vẻn vẹn là quen biết thôi, cho đến khi nghe đến phía sau thì mới phát hiện thật sự ra thì anh cả cũng không thích đến xưởng ô tô đi làm, ít nhất là không muốn có liên quan gì đến Hoàng Hồng Vệ.
Đã như vậy, sao không để anh cả trực tiếp đi ra làm một mình nhỉ? Không đến xưởng ô tô, sẽ liền không nhấc lên quan hệ với cái cô Tân Bội gì kia, lại sẽ càng không bị con điên tên Quách Mỹ Quyên kia bò lên.
Muốn nói tới kẻ mà đời trước Diệp Tuệ hận nhất, thì chính là Quách Mỹ Quyên với Hoàng Hồng Vệ, chúng nó liên thủ hại chết anh cả.
Nếu không phải vì anh cả gặp chuyện không may, Diệp Tuệ cũng sẽ không thể tranh cãi với Ngụy Nam, cuối cùng làm cô mất đi Ngụy Nam.
Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Tuệ xiết chặt nắm đấm, dù cho có nghiền xương hai kẻ đó thành tro cũng không thể làm cô giải hận, nhưng mấy kẻ xấu xa đó lại còn sống đến phong sinh thủy khởi, cái này là sự trào phúng lớn nhất đối với bọn họ không thể nghi ngờ, trong lòng cô từng oán trách ông trời bất công không chỉ một lần, giờ đây cuối cùng ông trời đã bồi thường cô.
Sau khi Diệp Chí Phi lên lầu thì trông thấy em gái ôm đầu gối ngồi xổm nơi chỗ rẽ ở cầu thang, kinh ngạc nói: “Tuệ Tuệ, sao em lại ở đây? Có phải lời anh nói vừa nãy chọc giận em không? Anh chỉ là uống nhiều nói bừa, em đừng để trong lòng.”
Diệp Tuệ bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chí Phi: “Anh, anh không muốn tới xưởng ô tô đi làm à?”
“Không có à.” Diệp Chí Phi chối theo bản năng.
Diệp Tuệ nói: “Vừa nãy em đã nghe thấy lời anh nói với Ngụy Nam rồi, anh không muốn làm việc dưới tay người bạn kia của anh đúng không? Em cũng không thích mấy thứ bạn bè kia của anh, mấy người đó căn bản không phải cùng một thế giới với anh và Ngụy Nam.
Anh, nếu anh không muốn qua đó đi làm, em ủng hộ anh, chúng ta nói với ba, mua cái máy kéo tự mình đi làm đi.”
Diệp Chí Phi nghe thấy lời này thì cười: “Anh đi lái máy kéo?”
“Lái máy kéo thì thế nào hả? Lái máy kéo qua vài năm là có thể đổi thành xe tải giống như ba vậy.” Diệp Tuệ muốn để anh cả lái xe quá độ một chút, chờ về sau điều kiện tốt hơn chút rồi là có thể tự mình đi ra làm ăn, dù sao cô biết tình thế phát triển, chỉ cần cô trấn giữ, tuyệt đối không chạy lệch.
Diệp Chí Phi trầm ngâm một một lát, nói: “Nhìn kỹ hẵng nói đi.” Thật ra thì đơn vị được an trí phân phối không tính là tệ, nếu không phải vì Hoàng Hồng Vệ, anh vẫn là rất thích đi.
Diệp Tuệ biết trong lúc nhất thời không có cách nào thuyết phục anh cả, liền nói: “Anh, nếu anh cảm thấy làm việc dưới tay Hoàng Hồng Vệ khó chịu, không bằng xin đổi phân xưởng đi.”
“Anh biết, đi ngủ đi.” Anh nói xong thì khoát tay, vào phòng đối diện.
Diệp Tuệ nhìn bóng lưng anh trai, nhớ tới hình như hôm nay cô còn chưa gặp cặp song sinh, không biết bữa nay hai thằng nhóc này có ngoan hay không.
Diệp Tuệ phát hiện tâm tình mình rất mâu thuẫn, anh cả không về, cô ngóng trông anh trở về, giờ đã về rồi, lại sợ hãi rất nhiều chuyện sẽ phát triển theo hướng mình không cách nào khống chế được, dù sao anh cả đã là người trưởng thành, không có dễ dàng thuyết phục như mấy đứa em.
Phải thế nào mới giúp anh cả được đây? Không hiểu sao Diệp Tuệ có chút khủng hoảng, cô cũng không thể trực tiếp nói cho anh rằng, anh đừng có đi lại gần gũi với Hoàng Hồng Vệ quá, cũng đừng có bất luận lui tới gì với người phụ nữ tên Quách Mỹ Quyên, chúng nó sẽ hại chết anh, như vậy thì chính cô sẽ thành đồ thần kinh.
Cô áng chừng với biết được lúc xảy ra chuyện không may, nhưng giờ sinh ra hiệu ứng bươm bướm rồi, không biết liệu còn có thể phát triển như trước đây không, nếu như là có thể, cô còn có thể khống chế, nếu không phải, mà cải biến thời gian địa điểm, vậy cô phải làm sao đây?
Diệp Tuệ nghĩ tới Ngụy Nam, anh là người bạn tốt nhất của anh cả, hơn nữa anh vẫn luôn rất bình tĩnh lý trí, anh cả cũng tín nhiệm anh ấy nhất, nếu như có thể để anh ấy hỗ trợ thuyết phục anh cả, có thể chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều nhỉ..