Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 36: Tôi nói họ là chồng chồng có vấn đề gì không quý vị?
Vừa khởi hành, bộ đàm trong xe đã vang lên tiếng đạo diễn.
“Ban tổ chức phát sinh hoạt phí cho mỗi đội, đặt ở sau ghế. Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, du lịch vui vẻ.”
Nghe tới có tiền, Dư Bắc hớn hở, sờ ra sau lưng, tìm thấy một phong bao lì xì.
Thường thì từ “bóc” tượng trưng cho niềm vui.
Ví dụ như bóc quà, bóc phong bì, bóc phốt…
“Hẳn 500 tệ luôn!”
Cố Diệc Minh vừa lái xe vừa nói: “Ít thế.”
Chẳng lẽ nhiều ngang anh tiêu lúc bình thường chắc? Còn không đủ một bữa anh ăn…
Cố Diệc Minh nào biết nỗi khổ trêи thế gian này.
Không giống đám con nhà nghèo chúng ta phải vất vả từ tấm bé.
“Đủ rồi, đủ rồi, trung bình một ngày hơn trăm tệ.”
“Nhưng mùa đông ở biên giới phía Bắc, chỉ rau cỏ bình thường đã hai, ba chục tệ một cân. Nếu ăn cơm tại khu du lịch hoặc những vùng xa xôi, có thể sẽ đắt hơn.”
Dư Bắc ngạc nhiên: “Sao anh biết? Anh chưa đi chợ bao giờ cả!”
Anh ấy lén xem review du lịch rồi hả?
“Đấy là thường thức thôi mà?” Cố Diệc Minh đáp.
Một cú tát vô hình giáng lên mặt Dư Bắc.
Thành Đạo Quốc cũng bảo: “Diệc Minh nói đúng, 500 tệ chẳng nhiều đâu. Chắc chỉ là tiền ăn, tiêu vặt thôi, trừ chi phí vé tham quan, khách sạn, đi lại, v.v. rồi, chứ không thì sao đủ.”
“À, em nhớ rồi! Bộ phim điện ảnh đầu tiên anh đóng hồi đại học năm thứ ba quay ở biên giới phía Bắc, còn hợp tác với thầy Thành nữa!”
Dư Bắc vỗ đùi, đắc ý lắc lắc cái cổ.
Đừng hòng lừa em.
Ngay cả chuyển động của cơ thể cậu cũng bắt đầu hoà nhập với vùng đất Tân Cương rồi.
Cố Diệc Minh cười khẩy: “Em vẫn nhớ cơ à?”
“Hỏi thừa, trêи người anh có bao nhiêu cái lông em cũng biết rõ chứ mười mấy bộ phim điện ảnh thì nhằm nhò gì. Em nhớ anh còn mang về cho em một viên đá.”
Mình đỉnh quớ.
Chống tay lên nóc xe.
Lại lắc lắc cái cổ.
Cố Diệc Minh bật cười: “Ừ, cổ em đúng là dễ thương thật, đầu heo lắc lư như lật đật, siêu cao thủ không gì có thể đánh bật.”
Dư Bắc nghệt ra.
Cố Diệc Minh rap còn xuất sắc hơn cậu.
Không ổn.
Gặp đối thủ khó nhằn rồi đây.
Tiêu Thành ngồi phía sau khẽ hỏi: “Anh Tiểu Bắc, đá gì cơ?”
“Là một viên đá trong suốt, màu xanh lam, Cố Diệc Minh bảo nhặt ở dưới sông lúc quay phim. Tôi đặt cùng đống bi ve, buổi tối dùng đèn chiếu vào nhìn đẹp phết.” Dư Bắc trả lời.
“Thế giờ còn không ạ?” Tiêu Thành coi bộ rất hào hứng.
Dư Bắc ngẫm nghĩ, đáp: “Sau này cái bình đựng bi bị vỡ, hình như lăn xuống gầm giường rồi, tôi lười tìm. Nó bé bằng cái móng tay út ấy, sao tìm nổi.”
Tiêu Thành lắp bắp nói: “Đá… Đá Sapphire? Anh đem Sapphire ra để bắn bi á?”
“Sapphire cái gì? Không phải, Cố Diệc Minh bảo anh ấy nhặt được…” Dư Bắc chẳng tin.
Thành Đạo Quốc tung đòn chí mạng: “Là Sapphire. Bên khu Altay có nhiều mỏ đá quý lớn, tôi nhớ hồi đó quay xong phim, Diệc Minh nhờ người am hiểu về đá quý đi mua.”
“…” Dư Bắc quay sang hỏi Cố Diệc Minh: “Anh kêu nhặt ở sông cơ mà?”
Cố Diệc Minh im lặng một lát, trả lời: “Haiz, lúc ấy hai chúng ta đều là sinh viên, anh sợ em lăn tăn, không chịu nhận. Anh đã coi em là chiến hữu rồi, em vẫn cứ khách sáo với anh thì bọn mình xa cách lắm.”
Dư Bắc ôm đầu.
Không muốn chấp nhận sự thật này.
Đấy là khách sáo à?
Người ta làm màu thôi ba ơi.
Cố Diệc Minh không hiểu mình tí nào cả.
Lần sau anh tặng em đồ gì quý giá, làm ơn thông báo trước để em may thêm túi vào quần.
Cảm giác mình đã đánh mất cả trăm triệu?
“Từ từ… Nó bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Thành Đạo Quốc nói: “Thành phẩm đã qua chế tác, dù thế nào cũng phải tính theo đơn vị chục ngàn tệ.”
Dư Bắc im như thóc.
Rất lâu sau cậu mới nhìn Cố Diệc Minh: “Khi mình nào về, tiện đường đi mua máy hút bụi luôn.”
Không chỉ riêng cậu rối bời, bình luận cũng loạn cào cào.
“Há há há, cừi ẻ!”
“Đem đá quý ra để bắn bi, có còn là con người nữa hem?”
“Tôi không hiểu đồ chơi của dân nhà giàu.”
“Lúc Cố Diệc Minh nói chuyện với Dư Bắc nghe cưng chiều dễ sợ. Aaaaa.”
“Tổng giám đốc Cố lạnh lùng live stream đọc rap.”
“Tôi nói họ là chồng chồng có vấn đề gì không quý vị?”
“Fact: Ghế lái phụ chỉ chính cung mới được ngồi thui~”
“Vậy thì sự thật đằng sau vết hôn trêи cổ tổng giám đốc Cố đã được tiết lộ…”
“Tổng giám đốc Cố: Dư Bắc trầm tính.”
“Trầm tính đâu? Anh giải thích coi.”
“Ra vẻ ta đây lắm tiền à?”
“Cố Diệc Minh vốn giàu mà, cần phải ra vẻ?”
“Haha, khoe mẽ mà còn lý sự.”
“Ghen ăn tức ở.”
“Rặt một đám ghen ăn tức ở.”
“Tóm lại tao chẳng thấy Cố Diệc Minh làm từ thiện bao giờ, lũ nghệ sĩ toàn bọn ích kỷ.”
“Mày đi search xem từ lúc ra mắt đến hiện tại, Cố Diệc Minh đã quyên góp tổng cộng bao nhiêu tiền hộ tao cái.”
“Hơn nữa, đấy là tiền mồ hôi nước mắt người ta tự kiếm nhé.”
“Ngừng quy chụp đạo đức.”
“Đéo muốn xem hai thằng này giả gay nữa, sao không chuyển sang quay bên Bé Oánh?”
“Bên đó có gì mà xem? Xem Chương Tử Oánh giả ốm à?”
“Fan Cố Diệc Minh ác quá.”
“Thằng cặn bã bắt đầu lên show để buôn bột giặt các thứ các kiểu đấy.”
“Chưa đen bao giờ, chẳng cần tẩy trắng. Cảm ơn.”
“Fan Cố Diệc Minh bản chất tồi tệ, thái độ quái gở.”
…
Dư Bắc không rảnh lướt weibo.
Bây giờ cậu chẳng thấy hứng thú với 500 tệ nữa.
“Cố Diệc Minh, 500 tệ này để ở đâu?”
“Anh giữ?”
“Không được.”
Tiền ít cũng là tiền.
Dư Bắc nhét phong bì vào túi mình, lảm nhảm: “Nếu tạm thời chúng ta trở thành một gia đình nhỏ thì phải có quy định rõ ràng, sau này chuyện lớn anh quyết, chuyện bé em lo, công bằng chưa?”
Cố Diệc Minh gật đầu: “Ừm, công bằng.”
Dư Bắc nói tiếp: “Nhưng theo nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có thì mọi việc trong nhà đều do em quản lý. Ok?”
Cố Diệc Minh im lặng.
Tức là không ý kiến ý cò gì.
Tới lúc trời nhá nhem tối, xe mới dừng lại.
“Ơ? Đến nơi rồi ạ?”
Dư Bắc vùng dậy, lấy tay lau dãi tràn ra khoé miệng.
“Đang lên hình đấy, đừng gớm thế.”
Cố Diệc Minh khinh bỉ mắng một câu, sau đó rút giấy lau sạch cho cậu.
Dư Bắc tháo dây an toàn, nhảy bổ xuống xe.
“Tôi ngủ mà sao không ai gọi vậy?”
Tiêu Thành vừa bê hành lý vừa nói: “Em định đánh thức anh nhưng tổng giám đốc Cố không cho.”
“Nguy hiểm thế, nhỡ đâu Cố Diệc Minh ngủ gật trêи đường thì sao? Tôi phụ trách an toàn của cả xe đấy, lần sau nhớ gọi nhá.”
Tiêu Thành không nói cho Dư Bắc biết rằng, ngoài vợ chồng Thành Đạo Quốc vì lớn tuổi rồi nên chợp mắt một lát, thì chính cậu là người ngủ ngon nhất.
Ngủ chảy cả dãi.
Vốn họ có nhiệm vụ ghi hình, trêи đường cũng cần trò chuyện theo kịch bản.
Bọn họ đi làm.
Còn Dư Bắc đi du lịch thật.
“Đây là đâu?”
Dư Bắc nhìn ánh sáng le lói sắp tắt lịm ở phía chân trời, đầu óc hơi lơ tơ mơ.
“Thành phố Bắc Đồn, mai phải lái xe thêm nửa ngày nữa.”
Cố Diệc Minh đã khênh vali xuống xong xuôi.
Dư Bắc ngáp: “Trung Quốc rộng quá. Nếu mà là ở châu Âu thì mình đi qua ba cái thủ đô rồi ấy chứ.”
Chiếc xe còn lại cũng tới nơi, Lâm Bối Nhi xuống trước, tự xách hành lý của mình.
“Để tôi giúp cho.” Kiều Hàn vồn vã.
“Tôi sợ anh gãy lưng mất.”
Lâm Bối Nhi bĩu môi rồi bước về phía Cố Diệc Minh.
“Anh Diệc Minh!”
Cố Diệc Minh hỏi: “Đi đường ổn không?”
Lâm Bối Nhi oán trách: “Chán, đàn ông đàn ang gì mà cả hai đều chẳng biết lái xe. Em đã ẻo lả thế này rồi, trêи xe lại còn âm thịnh dương suy hơn.”
Dư Bắc liếc đám Chương Tử Oánh, thấy vẻ mặt của hai cô gái khá khó chịu, Tôn Nguyệt Hân lén lườm nguýt Lâm Bối Nhi.
“Cậu làm gì bọn họ đấy?” Dư Bắc tò mò hỏi.
Trông các cô ả mệt như vừa đi đánh nhau về.
“Đâu làm gì, nói chuyện thôi.” Lâm Bối Nhi vung tay, bảo: “Nếu không có camera, tôi còn giật cho trụi tóc.”
“Ban tổ chức phát sinh hoạt phí cho mỗi đội, đặt ở sau ghế. Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, du lịch vui vẻ.”
Nghe tới có tiền, Dư Bắc hớn hở, sờ ra sau lưng, tìm thấy một phong bao lì xì.
Thường thì từ “bóc” tượng trưng cho niềm vui.
Ví dụ như bóc quà, bóc phong bì, bóc phốt…
“Hẳn 500 tệ luôn!”
Cố Diệc Minh vừa lái xe vừa nói: “Ít thế.”
Chẳng lẽ nhiều ngang anh tiêu lúc bình thường chắc? Còn không đủ một bữa anh ăn…
Cố Diệc Minh nào biết nỗi khổ trêи thế gian này.
Không giống đám con nhà nghèo chúng ta phải vất vả từ tấm bé.
“Đủ rồi, đủ rồi, trung bình một ngày hơn trăm tệ.”
“Nhưng mùa đông ở biên giới phía Bắc, chỉ rau cỏ bình thường đã hai, ba chục tệ một cân. Nếu ăn cơm tại khu du lịch hoặc những vùng xa xôi, có thể sẽ đắt hơn.”
Dư Bắc ngạc nhiên: “Sao anh biết? Anh chưa đi chợ bao giờ cả!”
Anh ấy lén xem review du lịch rồi hả?
“Đấy là thường thức thôi mà?” Cố Diệc Minh đáp.
Một cú tát vô hình giáng lên mặt Dư Bắc.
Thành Đạo Quốc cũng bảo: “Diệc Minh nói đúng, 500 tệ chẳng nhiều đâu. Chắc chỉ là tiền ăn, tiêu vặt thôi, trừ chi phí vé tham quan, khách sạn, đi lại, v.v. rồi, chứ không thì sao đủ.”
“À, em nhớ rồi! Bộ phim điện ảnh đầu tiên anh đóng hồi đại học năm thứ ba quay ở biên giới phía Bắc, còn hợp tác với thầy Thành nữa!”
Dư Bắc vỗ đùi, đắc ý lắc lắc cái cổ.
Đừng hòng lừa em.
Ngay cả chuyển động của cơ thể cậu cũng bắt đầu hoà nhập với vùng đất Tân Cương rồi.
Cố Diệc Minh cười khẩy: “Em vẫn nhớ cơ à?”
“Hỏi thừa, trêи người anh có bao nhiêu cái lông em cũng biết rõ chứ mười mấy bộ phim điện ảnh thì nhằm nhò gì. Em nhớ anh còn mang về cho em một viên đá.”
Mình đỉnh quớ.
Chống tay lên nóc xe.
Lại lắc lắc cái cổ.
Cố Diệc Minh bật cười: “Ừ, cổ em đúng là dễ thương thật, đầu heo lắc lư như lật đật, siêu cao thủ không gì có thể đánh bật.”
Dư Bắc nghệt ra.
Cố Diệc Minh rap còn xuất sắc hơn cậu.
Không ổn.
Gặp đối thủ khó nhằn rồi đây.
Tiêu Thành ngồi phía sau khẽ hỏi: “Anh Tiểu Bắc, đá gì cơ?”
“Là một viên đá trong suốt, màu xanh lam, Cố Diệc Minh bảo nhặt ở dưới sông lúc quay phim. Tôi đặt cùng đống bi ve, buổi tối dùng đèn chiếu vào nhìn đẹp phết.” Dư Bắc trả lời.
“Thế giờ còn không ạ?” Tiêu Thành coi bộ rất hào hứng.
Dư Bắc ngẫm nghĩ, đáp: “Sau này cái bình đựng bi bị vỡ, hình như lăn xuống gầm giường rồi, tôi lười tìm. Nó bé bằng cái móng tay út ấy, sao tìm nổi.”
Tiêu Thành lắp bắp nói: “Đá… Đá Sapphire? Anh đem Sapphire ra để bắn bi á?”
“Sapphire cái gì? Không phải, Cố Diệc Minh bảo anh ấy nhặt được…” Dư Bắc chẳng tin.
Thành Đạo Quốc tung đòn chí mạng: “Là Sapphire. Bên khu Altay có nhiều mỏ đá quý lớn, tôi nhớ hồi đó quay xong phim, Diệc Minh nhờ người am hiểu về đá quý đi mua.”
“…” Dư Bắc quay sang hỏi Cố Diệc Minh: “Anh kêu nhặt ở sông cơ mà?”
Cố Diệc Minh im lặng một lát, trả lời: “Haiz, lúc ấy hai chúng ta đều là sinh viên, anh sợ em lăn tăn, không chịu nhận. Anh đã coi em là chiến hữu rồi, em vẫn cứ khách sáo với anh thì bọn mình xa cách lắm.”
Dư Bắc ôm đầu.
Không muốn chấp nhận sự thật này.
Đấy là khách sáo à?
Người ta làm màu thôi ba ơi.
Cố Diệc Minh không hiểu mình tí nào cả.
Lần sau anh tặng em đồ gì quý giá, làm ơn thông báo trước để em may thêm túi vào quần.
Cảm giác mình đã đánh mất cả trăm triệu?
“Từ từ… Nó bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Thành Đạo Quốc nói: “Thành phẩm đã qua chế tác, dù thế nào cũng phải tính theo đơn vị chục ngàn tệ.”
Dư Bắc im như thóc.
Rất lâu sau cậu mới nhìn Cố Diệc Minh: “Khi mình nào về, tiện đường đi mua máy hút bụi luôn.”
Không chỉ riêng cậu rối bời, bình luận cũng loạn cào cào.
“Há há há, cừi ẻ!”
“Đem đá quý ra để bắn bi, có còn là con người nữa hem?”
“Tôi không hiểu đồ chơi của dân nhà giàu.”
“Lúc Cố Diệc Minh nói chuyện với Dư Bắc nghe cưng chiều dễ sợ. Aaaaa.”
“Tổng giám đốc Cố lạnh lùng live stream đọc rap.”
“Tôi nói họ là chồng chồng có vấn đề gì không quý vị?”
“Fact: Ghế lái phụ chỉ chính cung mới được ngồi thui~”
“Vậy thì sự thật đằng sau vết hôn trêи cổ tổng giám đốc Cố đã được tiết lộ…”
“Tổng giám đốc Cố: Dư Bắc trầm tính.”
“Trầm tính đâu? Anh giải thích coi.”
“Ra vẻ ta đây lắm tiền à?”
“Cố Diệc Minh vốn giàu mà, cần phải ra vẻ?”
“Haha, khoe mẽ mà còn lý sự.”
“Ghen ăn tức ở.”
“Rặt một đám ghen ăn tức ở.”
“Tóm lại tao chẳng thấy Cố Diệc Minh làm từ thiện bao giờ, lũ nghệ sĩ toàn bọn ích kỷ.”
“Mày đi search xem từ lúc ra mắt đến hiện tại, Cố Diệc Minh đã quyên góp tổng cộng bao nhiêu tiền hộ tao cái.”
“Hơn nữa, đấy là tiền mồ hôi nước mắt người ta tự kiếm nhé.”
“Ngừng quy chụp đạo đức.”
“Đéo muốn xem hai thằng này giả gay nữa, sao không chuyển sang quay bên Bé Oánh?”
“Bên đó có gì mà xem? Xem Chương Tử Oánh giả ốm à?”
“Fan Cố Diệc Minh ác quá.”
“Thằng cặn bã bắt đầu lên show để buôn bột giặt các thứ các kiểu đấy.”
“Chưa đen bao giờ, chẳng cần tẩy trắng. Cảm ơn.”
“Fan Cố Diệc Minh bản chất tồi tệ, thái độ quái gở.”
…
Dư Bắc không rảnh lướt weibo.
Bây giờ cậu chẳng thấy hứng thú với 500 tệ nữa.
“Cố Diệc Minh, 500 tệ này để ở đâu?”
“Anh giữ?”
“Không được.”
Tiền ít cũng là tiền.
Dư Bắc nhét phong bì vào túi mình, lảm nhảm: “Nếu tạm thời chúng ta trở thành một gia đình nhỏ thì phải có quy định rõ ràng, sau này chuyện lớn anh quyết, chuyện bé em lo, công bằng chưa?”
Cố Diệc Minh gật đầu: “Ừm, công bằng.”
Dư Bắc nói tiếp: “Nhưng theo nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có thì mọi việc trong nhà đều do em quản lý. Ok?”
Cố Diệc Minh im lặng.
Tức là không ý kiến ý cò gì.
Tới lúc trời nhá nhem tối, xe mới dừng lại.
“Ơ? Đến nơi rồi ạ?”
Dư Bắc vùng dậy, lấy tay lau dãi tràn ra khoé miệng.
“Đang lên hình đấy, đừng gớm thế.”
Cố Diệc Minh khinh bỉ mắng một câu, sau đó rút giấy lau sạch cho cậu.
Dư Bắc tháo dây an toàn, nhảy bổ xuống xe.
“Tôi ngủ mà sao không ai gọi vậy?”
Tiêu Thành vừa bê hành lý vừa nói: “Em định đánh thức anh nhưng tổng giám đốc Cố không cho.”
“Nguy hiểm thế, nhỡ đâu Cố Diệc Minh ngủ gật trêи đường thì sao? Tôi phụ trách an toàn của cả xe đấy, lần sau nhớ gọi nhá.”
Tiêu Thành không nói cho Dư Bắc biết rằng, ngoài vợ chồng Thành Đạo Quốc vì lớn tuổi rồi nên chợp mắt một lát, thì chính cậu là người ngủ ngon nhất.
Ngủ chảy cả dãi.
Vốn họ có nhiệm vụ ghi hình, trêи đường cũng cần trò chuyện theo kịch bản.
Bọn họ đi làm.
Còn Dư Bắc đi du lịch thật.
“Đây là đâu?”
Dư Bắc nhìn ánh sáng le lói sắp tắt lịm ở phía chân trời, đầu óc hơi lơ tơ mơ.
“Thành phố Bắc Đồn, mai phải lái xe thêm nửa ngày nữa.”
Cố Diệc Minh đã khênh vali xuống xong xuôi.
Dư Bắc ngáp: “Trung Quốc rộng quá. Nếu mà là ở châu Âu thì mình đi qua ba cái thủ đô rồi ấy chứ.”
Chiếc xe còn lại cũng tới nơi, Lâm Bối Nhi xuống trước, tự xách hành lý của mình.
“Để tôi giúp cho.” Kiều Hàn vồn vã.
“Tôi sợ anh gãy lưng mất.”
Lâm Bối Nhi bĩu môi rồi bước về phía Cố Diệc Minh.
“Anh Diệc Minh!”
Cố Diệc Minh hỏi: “Đi đường ổn không?”
Lâm Bối Nhi oán trách: “Chán, đàn ông đàn ang gì mà cả hai đều chẳng biết lái xe. Em đã ẻo lả thế này rồi, trêи xe lại còn âm thịnh dương suy hơn.”
Dư Bắc liếc đám Chương Tử Oánh, thấy vẻ mặt của hai cô gái khá khó chịu, Tôn Nguyệt Hân lén lườm nguýt Lâm Bối Nhi.
“Cậu làm gì bọn họ đấy?” Dư Bắc tò mò hỏi.
Trông các cô ả mệt như vừa đi đánh nhau về.
“Đâu làm gì, nói chuyện thôi.” Lâm Bối Nhi vung tay, bảo: “Nếu không có camera, tôi còn giật cho trụi tóc.”
Tác giả :
Khương Đường