Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 29: Trong mắt, trong tim em còn anh không?
Đúng là một cậu nhóc nhanh trí.
“Anh ấy khó tính khó nết thế đấy.”
“Không phải đâu, bình thường tổng giám đốc rất ít khi nổi cáu, còn hay đùa với mọi người nữa, nhưng kể từ lúc anh giận dỗi anh ấy, tâm trạng anh ấy càng ngày càng tồi tệ.” Tiểu Bạch nói hệt như đang buôn chuyện gia đình. “Anh Tiểu Bắc, em phải phê bình anh một câu.”
“Gì cơ?”
“Anh toàn làm căng với tổng giám đốc. Em chưa thấy ai chống đối anh ấy mà vẫn tung tăng nhảy nhót được đâu.”
Oan cho Dư Bắc quá, cậu đáp: “Tôi chống đối đâu, tại anh ấy cứ bắt bẻ tôi đấy chứ…”
Tính tình Cố Diệc Minh dở dở ương ương.
Người luôn bao dung anh ấy chỉ có mỗi tôi thôi.
Tiểu Bạch thở dài: “Anh Tiểu Bắc, anh cố chịu đi, tổng giám đốc sẽ chẳng làm gì anh hết. Chịu khổ là lũ thấp cổ bé họng tụi em đây này… Em van anh.”
“… Tôi sẽ cố gắng.”
Trong chớp mắt, Dư Bắc đã gánh trêи vai một sứ mệnh vinh quang.
Trở thành lính cứu hoả vì bá tánh thiên hạ.
Giúp Cố Diệc Minh dập lửa.
Chuyện này tôi rành lắm!
Xin lỗi cả nhà, tự dưng nghĩ bậy nghĩ bạ, là lỗi của tôi.
“Trước hết, em sẽ dạy anh bí kíp Cửu Ư Chân Kinh…” Tiểu Bạch lại bắt đầu tuyên truyền vớ vẩn.
“Cửu Ư Chân Kinh gì cơ?”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, nói ngắn gọn: “Ý là anh không thể lấy cứng chọi cứng với tổng giám đốc Cố.”
Thật ra ấy mà, tôi chọi hem lại Cố Diệc Minh.
Tiểu Bạch nói tiếp: “Nếu tổng giám đốc cứng, anh hãy làm nũng ư ư ư.”
Dư Bắc gật đầu.
Cứ học đã, chẳng cần quan tâm có dùng tới không, biết nhiều không thiệt.
Chắc việc trong phòng thu đã xong, Cố Diệc Minh đang nói chuyện với mọi người.
“Ê! Cậu thấy Lâm Bối Nhi thế nào?” Dư Bắc hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chép miệng, lắc đầu bảo: “Chẳng thế nào sất, gay nhìn còn kỳ thị.”
“Tôi không nói về vẻ bề ngoài. Cậu ta là ca sĩ mà, giọng hát ra sao? Tôi đi nghe thử xem…”
Dư Bắc bị Tiểu Bạch kéo lại.
“Anh đừng đi, cậu ta hát cái quỷ gì ấy. Chó nhà em nghe xong còn muốn thức thâu đêm thu âm liền ba album.”
“Làm gì đến nỗi, cậu ta tốt nghiệp nhạc viện nước ngoài đấy…”
Lúc Cố Diệc Minh rời phòng thu, Dư Bắc và Tiểu Bạch đang ngồi ngay ngắn, bàn bạc tình hình thế giới, quẳng drama sang một bên.
Cố Diệc Minh bước ngang qua Dư Bắc, lạnh lùng lên tiếng: “Vào phòng ngủ đợi anh.”
“Uầy! Tổng giám đốc kêu anh tắm rửa sạch sẽ đợi anh ấy kìa!”
Tiểu Bạch gào to, Dư Bắc đập cho cậu một cái.
“Anh Tiểu Bắc đi nhanh! Đừng để tổng giám đốc chờ sốt ruột!”
Nhìn Cố Diệc Minh coi bộ vẫn đang giận.
Dư Bắc không dám chắc liệu có phải Cố Diệc Minh muốn tìm chỗ kín đáo, tẩn cậu một trận không.
Chẳng trách ai cũng sợ Cố Diệc Minh, khi mặt anh đanh lại, anh mang tới cho người ta thứ áp lực cực kỳ lớn.
Song Dư Bắc đếch sợ.
Giờ cậu có điểm tựa rồi.
Nếu Cố Diệc Minh dám gấu với tôi thì đôi tay tôi sẽ không hiện thực hoá khát vọng của anh ấy nữa.
Người khác chắc chẳng dám vào phòng nghỉ tổng giám đốc đâu, cả nhà xem tôi không những ra vào cửa của Cố Diệc Minh thoải mái, thậm chí còn lăn mấy vòng trêи giường luôn.
Mềm ghê~
Dư Bắc nằm trêи giường vươn vai, ngáp một cái, không để ý tiếng mở cửa.
Cố Diệc Minh xuất hiện trêи đầu Dư Bắc.
Dư Bắc lập tức bật dậy.
“Út Cưng.”
“…”
Gì? Lương tâm Cố Diệc Minh trỗi dậy, biết lỗi rồi à?
Thôi không cần xin lỗi, tôi cũng chẳng định tha thứ cho anh.
Hừ.
“Rút cục em muốn thế nào?” Cố Diệc Minh xẵng giọng hỏi.
“Em xin lỗi rồi còn gì? Sau này em sẽ quan tâm anh thật nhiều. Ngoan nha.”
Dư Bắc giúp anh hạ hoả để tránh việc anh trút giận lên đám Tiểu Bạch.
Chứ không phải hèn.
Dư Bắc xoa đầu Cố Diệc Minh, bị anh hất tay ra.
Chiêu này không áp dụng được với Cố Diệc Minh, anh nói: “Hời hợt! Em tự kiểm điểm lại bản thân đi!”
“Em đâu có gì để tự kiểm điểm…”
Chẳng hiểu luôn.
“Không có? Anh không biết em uống nhầm thuốc gì nữa.”
“???”
Anh mới uống nhầm thuốc.
“Em thử nghĩ xem, có phải mấy hôm trước em bắt đầu thậm thụt với Uông Gia Thuỵ, xong lại đi bar chơi, càng ngày càng không biết kiềm chế, thiếu đứng đắn! Trong mắt, trong tim em còn anh không?”
Rất khó cho Dư Bắc để có thể trả lời câu hỏi này.
Cố Diệc Minh khùng hả?
“Chỉ nói riêng chuyện hôm nay, nếu là trước kia, em sẽ làm thế ư? Còn đưa người khác vào phòng ngủ! Hồi đi học, em chẳng cho ai động đến giường anh, anh cứ tưởng em vẫn luôn biết anh mắc bệnh sạch sẽ, nhưng rút cục em lại quên! Út Cưng, em thay đổi rồi.”
“Ặc…”
Dư Bắc tưởng tượng ra cảnh trong bộ phim tình cảm gia đình chiếu đúng khung giờ vàng tám giờ mỗi tối, bà nội trợ Cố Phẩm Như một tay siết chặt tạp dề, tay kia chỉ vào gã chồng tệ bạc Dư Thế Hiền, gào to anh thay đổi rồi, anh không yêu tôi nữa…
Việc Cố Diệc minh nói là có thật.
Nhưng khi đó Dư Bắc mới thích Cố Diệc Minh, hận chẳng thể độc chiếm anh, tất nhiên không để người khác chạm tới đồ của anh. Lão Nhị, Lão Tam ngồi một tí ở giường Cố Diệc Minh cũng không được.
Thật sự không phải vì cậu biết Cố Diệc Minh ưa sạch sẽ!
“Anh hiểu nhầm rồi, em không hề biết…”
Dư Bắc định giải thích, song bị Cố Diệc Minh ngắt lời.
“Em vẫn không thừa nhận? Em còn khử trùng khăn mặt cho anh. Biết anh không dùng chung máy giặt với mọi người, em giúp anh giặt quần áo bằng tay. Ngay cả cái ghế anh ngồi, ngày nào em cũng dùng cồn lau sạch sẽ…”
Dư Bắc ngơ ngác.
Mình đảm đang dữ?
Đàn ông nghe đến đây sẽ trầm ngâm, phụ nữ thì khóc nức nở.
Tự muốn cưới bản thân luôn.
Một cậu bạn trai như thế mà không thèm theo đuổi, Cố Diệc Minh anh có phải là con người nữa không?
Đồ chó này, đã không yêu còn muốn chiếm hữu lòng tốt của tôi!
Thứ trai thẳng không biết điều.
“Uổng công anh vẫn luôn cảm thấy áy náy nên ngần ấy năm chỉ đối xử tử tế với mình em, coi em là chiến hữu tốt nhất. Em nhìn bản thân xem, ngày nào tâm hồn cũng treo ngược trêи cành cây. Anh nói cho em biết, em đàng hoàng lại cho anh! Nếu không… Nếu không hai chúng ta coi như xong!”
Cố Diệc Minh mất bình tĩnh nói.
Dư Bắc suýt nghe nhầm thành “chúng ta coi như cong”.
Thót tim, tưởng rút cục anh ấy đã hết thẳng.
“Đâu nghiêm trọng vậy…”
Dư Bắc thấy anh cứ làm quá lên.
Đúng là Dư Bắc nghĩ mình chẳng bé bỏng gì nữa, đến lúc tìm bạn trai rồi nên mới lén trốn đi.
Nếu Cố Diệc Minh cong thì cậu cần nghĩ tới người khác à?
“Rất nghiêm trọng! Em cứ tiếp tục như thế, chúng ta tuyệt giao!”
Tuyệt giao…
Ấu trĩ quá!
Cố Diệc Minh nghĩ đem chuyện này ra uy hϊế͙p͙ mình, mình sẽ thoả hiệp ư?
“Em sai rồi.” Dư Bắc nói.
“Thật sự biết lỗi rồi?” Cố Diệc Minh nghi ngờ.
“Thật.”
Dư Bắc sẽ chịu khổ chịu nhục để đám Tiểu Bạch được yên thân.
Có thể thấy rõ ràng rằng Cố Diệc Minh ưa sạch sẽ, thích kiểm soát, chỉ kết giao với một người duy nhất, còn không cho phép bạn thân của mình có bạn khác.
Biết làm thế nào nữa đây?
Bố chẳng lẽ lại đi chấp vặt với thằng con?
Cố Diệc Minh vui vẻ, ôm cổ Dư Bắc.
“Vậy còn được, cho em này.”
Dư Bắc nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng và tờ hoá đơn chuyển khoản.
Cố Diệc Minh có ý gì? Phí chia tay?
Tiền đền bù tuổi thanh xuân?
“Cát-xê tham gia ‘Tôi Là Diễn Viên’ của em đấy, anh bảo anh Lư chuyển hết cho em, công ty không lấy đồng nào.”
Dư Bắc cười tươi hơn hoa.
Chịu khổ chịu nhục cái gì? Là nhìn xa trông rộng!
Dư Bắc đếm số 0 trêи hoá đơn.
Đệt, nhiều 0 quá! Toàn 0 là 0!
“Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn. Anh zai! Bố iu!”
“Anh ấy khó tính khó nết thế đấy.”
“Không phải đâu, bình thường tổng giám đốc rất ít khi nổi cáu, còn hay đùa với mọi người nữa, nhưng kể từ lúc anh giận dỗi anh ấy, tâm trạng anh ấy càng ngày càng tồi tệ.” Tiểu Bạch nói hệt như đang buôn chuyện gia đình. “Anh Tiểu Bắc, em phải phê bình anh một câu.”
“Gì cơ?”
“Anh toàn làm căng với tổng giám đốc. Em chưa thấy ai chống đối anh ấy mà vẫn tung tăng nhảy nhót được đâu.”
Oan cho Dư Bắc quá, cậu đáp: “Tôi chống đối đâu, tại anh ấy cứ bắt bẻ tôi đấy chứ…”
Tính tình Cố Diệc Minh dở dở ương ương.
Người luôn bao dung anh ấy chỉ có mỗi tôi thôi.
Tiểu Bạch thở dài: “Anh Tiểu Bắc, anh cố chịu đi, tổng giám đốc sẽ chẳng làm gì anh hết. Chịu khổ là lũ thấp cổ bé họng tụi em đây này… Em van anh.”
“… Tôi sẽ cố gắng.”
Trong chớp mắt, Dư Bắc đã gánh trêи vai một sứ mệnh vinh quang.
Trở thành lính cứu hoả vì bá tánh thiên hạ.
Giúp Cố Diệc Minh dập lửa.
Chuyện này tôi rành lắm!
Xin lỗi cả nhà, tự dưng nghĩ bậy nghĩ bạ, là lỗi của tôi.
“Trước hết, em sẽ dạy anh bí kíp Cửu Ư Chân Kinh…” Tiểu Bạch lại bắt đầu tuyên truyền vớ vẩn.
“Cửu Ư Chân Kinh gì cơ?”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, nói ngắn gọn: “Ý là anh không thể lấy cứng chọi cứng với tổng giám đốc Cố.”
Thật ra ấy mà, tôi chọi hem lại Cố Diệc Minh.
Tiểu Bạch nói tiếp: “Nếu tổng giám đốc cứng, anh hãy làm nũng ư ư ư.”
Dư Bắc gật đầu.
Cứ học đã, chẳng cần quan tâm có dùng tới không, biết nhiều không thiệt.
Chắc việc trong phòng thu đã xong, Cố Diệc Minh đang nói chuyện với mọi người.
“Ê! Cậu thấy Lâm Bối Nhi thế nào?” Dư Bắc hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chép miệng, lắc đầu bảo: “Chẳng thế nào sất, gay nhìn còn kỳ thị.”
“Tôi không nói về vẻ bề ngoài. Cậu ta là ca sĩ mà, giọng hát ra sao? Tôi đi nghe thử xem…”
Dư Bắc bị Tiểu Bạch kéo lại.
“Anh đừng đi, cậu ta hát cái quỷ gì ấy. Chó nhà em nghe xong còn muốn thức thâu đêm thu âm liền ba album.”
“Làm gì đến nỗi, cậu ta tốt nghiệp nhạc viện nước ngoài đấy…”
Lúc Cố Diệc Minh rời phòng thu, Dư Bắc và Tiểu Bạch đang ngồi ngay ngắn, bàn bạc tình hình thế giới, quẳng drama sang một bên.
Cố Diệc Minh bước ngang qua Dư Bắc, lạnh lùng lên tiếng: “Vào phòng ngủ đợi anh.”
“Uầy! Tổng giám đốc kêu anh tắm rửa sạch sẽ đợi anh ấy kìa!”
Tiểu Bạch gào to, Dư Bắc đập cho cậu một cái.
“Anh Tiểu Bắc đi nhanh! Đừng để tổng giám đốc chờ sốt ruột!”
Nhìn Cố Diệc Minh coi bộ vẫn đang giận.
Dư Bắc không dám chắc liệu có phải Cố Diệc Minh muốn tìm chỗ kín đáo, tẩn cậu một trận không.
Chẳng trách ai cũng sợ Cố Diệc Minh, khi mặt anh đanh lại, anh mang tới cho người ta thứ áp lực cực kỳ lớn.
Song Dư Bắc đếch sợ.
Giờ cậu có điểm tựa rồi.
Nếu Cố Diệc Minh dám gấu với tôi thì đôi tay tôi sẽ không hiện thực hoá khát vọng của anh ấy nữa.
Người khác chắc chẳng dám vào phòng nghỉ tổng giám đốc đâu, cả nhà xem tôi không những ra vào cửa của Cố Diệc Minh thoải mái, thậm chí còn lăn mấy vòng trêи giường luôn.
Mềm ghê~
Dư Bắc nằm trêи giường vươn vai, ngáp một cái, không để ý tiếng mở cửa.
Cố Diệc Minh xuất hiện trêи đầu Dư Bắc.
Dư Bắc lập tức bật dậy.
“Út Cưng.”
“…”
Gì? Lương tâm Cố Diệc Minh trỗi dậy, biết lỗi rồi à?
Thôi không cần xin lỗi, tôi cũng chẳng định tha thứ cho anh.
Hừ.
“Rút cục em muốn thế nào?” Cố Diệc Minh xẵng giọng hỏi.
“Em xin lỗi rồi còn gì? Sau này em sẽ quan tâm anh thật nhiều. Ngoan nha.”
Dư Bắc giúp anh hạ hoả để tránh việc anh trút giận lên đám Tiểu Bạch.
Chứ không phải hèn.
Dư Bắc xoa đầu Cố Diệc Minh, bị anh hất tay ra.
Chiêu này không áp dụng được với Cố Diệc Minh, anh nói: “Hời hợt! Em tự kiểm điểm lại bản thân đi!”
“Em đâu có gì để tự kiểm điểm…”
Chẳng hiểu luôn.
“Không có? Anh không biết em uống nhầm thuốc gì nữa.”
“???”
Anh mới uống nhầm thuốc.
“Em thử nghĩ xem, có phải mấy hôm trước em bắt đầu thậm thụt với Uông Gia Thuỵ, xong lại đi bar chơi, càng ngày càng không biết kiềm chế, thiếu đứng đắn! Trong mắt, trong tim em còn anh không?”
Rất khó cho Dư Bắc để có thể trả lời câu hỏi này.
Cố Diệc Minh khùng hả?
“Chỉ nói riêng chuyện hôm nay, nếu là trước kia, em sẽ làm thế ư? Còn đưa người khác vào phòng ngủ! Hồi đi học, em chẳng cho ai động đến giường anh, anh cứ tưởng em vẫn luôn biết anh mắc bệnh sạch sẽ, nhưng rút cục em lại quên! Út Cưng, em thay đổi rồi.”
“Ặc…”
Dư Bắc tưởng tượng ra cảnh trong bộ phim tình cảm gia đình chiếu đúng khung giờ vàng tám giờ mỗi tối, bà nội trợ Cố Phẩm Như một tay siết chặt tạp dề, tay kia chỉ vào gã chồng tệ bạc Dư Thế Hiền, gào to anh thay đổi rồi, anh không yêu tôi nữa…
Việc Cố Diệc minh nói là có thật.
Nhưng khi đó Dư Bắc mới thích Cố Diệc Minh, hận chẳng thể độc chiếm anh, tất nhiên không để người khác chạm tới đồ của anh. Lão Nhị, Lão Tam ngồi một tí ở giường Cố Diệc Minh cũng không được.
Thật sự không phải vì cậu biết Cố Diệc Minh ưa sạch sẽ!
“Anh hiểu nhầm rồi, em không hề biết…”
Dư Bắc định giải thích, song bị Cố Diệc Minh ngắt lời.
“Em vẫn không thừa nhận? Em còn khử trùng khăn mặt cho anh. Biết anh không dùng chung máy giặt với mọi người, em giúp anh giặt quần áo bằng tay. Ngay cả cái ghế anh ngồi, ngày nào em cũng dùng cồn lau sạch sẽ…”
Dư Bắc ngơ ngác.
Mình đảm đang dữ?
Đàn ông nghe đến đây sẽ trầm ngâm, phụ nữ thì khóc nức nở.
Tự muốn cưới bản thân luôn.
Một cậu bạn trai như thế mà không thèm theo đuổi, Cố Diệc Minh anh có phải là con người nữa không?
Đồ chó này, đã không yêu còn muốn chiếm hữu lòng tốt của tôi!
Thứ trai thẳng không biết điều.
“Uổng công anh vẫn luôn cảm thấy áy náy nên ngần ấy năm chỉ đối xử tử tế với mình em, coi em là chiến hữu tốt nhất. Em nhìn bản thân xem, ngày nào tâm hồn cũng treo ngược trêи cành cây. Anh nói cho em biết, em đàng hoàng lại cho anh! Nếu không… Nếu không hai chúng ta coi như xong!”
Cố Diệc Minh mất bình tĩnh nói.
Dư Bắc suýt nghe nhầm thành “chúng ta coi như cong”.
Thót tim, tưởng rút cục anh ấy đã hết thẳng.
“Đâu nghiêm trọng vậy…”
Dư Bắc thấy anh cứ làm quá lên.
Đúng là Dư Bắc nghĩ mình chẳng bé bỏng gì nữa, đến lúc tìm bạn trai rồi nên mới lén trốn đi.
Nếu Cố Diệc Minh cong thì cậu cần nghĩ tới người khác à?
“Rất nghiêm trọng! Em cứ tiếp tục như thế, chúng ta tuyệt giao!”
Tuyệt giao…
Ấu trĩ quá!
Cố Diệc Minh nghĩ đem chuyện này ra uy hϊế͙p͙ mình, mình sẽ thoả hiệp ư?
“Em sai rồi.” Dư Bắc nói.
“Thật sự biết lỗi rồi?” Cố Diệc Minh nghi ngờ.
“Thật.”
Dư Bắc sẽ chịu khổ chịu nhục để đám Tiểu Bạch được yên thân.
Có thể thấy rõ ràng rằng Cố Diệc Minh ưa sạch sẽ, thích kiểm soát, chỉ kết giao với một người duy nhất, còn không cho phép bạn thân của mình có bạn khác.
Biết làm thế nào nữa đây?
Bố chẳng lẽ lại đi chấp vặt với thằng con?
Cố Diệc Minh vui vẻ, ôm cổ Dư Bắc.
“Vậy còn được, cho em này.”
Dư Bắc nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng và tờ hoá đơn chuyển khoản.
Cố Diệc Minh có ý gì? Phí chia tay?
Tiền đền bù tuổi thanh xuân?
“Cát-xê tham gia ‘Tôi Là Diễn Viên’ của em đấy, anh bảo anh Lư chuyển hết cho em, công ty không lấy đồng nào.”
Dư Bắc cười tươi hơn hoa.
Chịu khổ chịu nhục cái gì? Là nhìn xa trông rộng!
Dư Bắc đếm số 0 trêи hoá đơn.
Đệt, nhiều 0 quá! Toàn 0 là 0!
“Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn. Anh zai! Bố iu!”
Tác giả :
Khương Đường