Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 19: Tỏ tình
Quẩy một lúc, Dư Bắc đã lấm tấm mồ hôi.
Chẳng trách mọi người thích nhảy aerobic, tăng cường sức khoẻ.
“Anh Tiểu Bắc, không nhảy nữa hả?”
“Không, mỏi nhừ hết cả hông rồi.”
“Anh Tiểu Bắc, hông anh như vậy là không ổn đâu… Tổng giám đốc không luyện tập cùng anh à?”
Hông ai không ổn?
Nhằm để chứng tỏ bản thân, Dư Bắc kiên trì quẩy thêm một bài.
Sau đó cậu không chịu nổi nữa, quay về chỗ nghỉ ngơi. Cậu thở phì phò, vì khát nên uống liền tù tì ba ly cocktail. Ôi, tuổi trẻ thích thật.
“Dư Bắc.”
Uông Gia Thuỵ ngồi xuống bên cạnh Dư Bắc, coi bộ rất ngạc nhiên.
“Không ngờ có thể gặp em ở đây.”
“Sao anh lại ở đây?”
Dư Bắc ngồi thẳng dậy, chột dạ liếc xung quanh. Cố Diệc Minh mà phát hiện ra cậu gặp Uông Gia Thuỵ, không biết sẽ lên cơn trai thẳng gì.
“Quán bar này do tôi mở.”
“…”
Giàu quá.
Sự kiêu hãnh của mình không chịu nổi một đòn.
Cố Diệc Minh nói đúng, Uông Gia Thuỵ chẳng phải người đàng hoàng.
Người đàng hoàng ai lại mở cái động gay to như vậy?
Tưởng tượng cảnh Uông Gia Thuỵ đứng trêи đường vẫy khăn tay “Khách quan mời vào”, Dư Bắc phì cười.
“Em cười gì thế?”
“Không có gì.”
“Hôm nay tôi mời nhé, khó lắm mới có dịp em đi ra ngoài chơi.” Uông Gia Thuỵ gọi rượu, đưa cho Dư Bắc, bảo: “Cố Diệc Minh quản lý em chặt quá.”
Dư Bắc không nhận, uống ly của mình.
Uông Gia Thuỵ cũng không ép cậu, gã hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói, em đã nghĩ xong chưa?”
“Chuyện ấy…”
Dư Bắc cực kỳ khó xử.
Tiểu Bạch rõ ràng đáng yêu hơn Uông Gia Thuỵ.
Nên từ chối gã thế nào đây?
“Từ bỏ Cố Diệc Minh, theo tôi đi.” Uông Gia Thuỵ đột nhiên nói thẳng.
“Hả?”
“Tôi nghiêm túc đấy. Dư Bắc, tôi thích em.”
Dư Bắc sững sờ, cậu nốc cạn ly Margarita.
“Chi bằng anh cứ bình tĩnh lại đã, đừng để bị đầu óc mụ mị vì sức quyến rũ của tôi.” Dư Bắc tốt bụng khuyên nhủ.
“Hahaha, tôi rất tỉnh táo.”
Uông Gia Thuỵ nhìn cậu trìu mến.
“Anh đang tỏ tình đấy à?”
“Đương nhiên.” Uông Gia Thuỵ nghiêm túc đáp. “Lần trước tôi nói rồi, đôi mắt em cực kỳ cuốn hút.”
“Anh đừng nói linh tinh.”
Tôi chỗ nào cũng cuốn hút.
Uông Gia Thuỵ nhìn cậu không chớp mắt, bảo: “Thật đấy, lần đầu gặp em, tôi đã bị em hấp dẫn rồi. Em là một người láu lỉnh, đôi mắt không thể nói dối. Mỗi lần tôi đều cảm thấy trong lòng em đang nói điều khác, từng cử chỉ đều vô cùng thú vị.”
Tay Dư Bắc đang định vươn ra lấy miếng chanh trong ly rượu để ăn bỗng khựng lại.
Cái đệt.
Sao gã biết mình thầm chửi gã?
Rõ ràng thế cơ à?
“Tôi theo đuổi em một cách nghiêm túc, mong em có thể ở bên cạnh tôi.”
Dư Bắc hơi ngẩn ra rồi lắc đầu quầy quậy.
Mình thấy miêu tả của Uông Gia Thuỵ khác với sự thật.
Nghe gã nói cứ như mình là thụ ấy.
Nhưng mình là một người đàn ông mạnh mẽ.
Chắc chắn gã nhìn nhầm.
“Thôi đừng.”
Tôi như vậy, anh không chịu nổi nhiệt đâu.
“Tại sao?” Uông Gia Thuỵ rất kiên nhẫn. “Tại tôi không đẹp trai à?”
Chẳng thể nói Uông Gia Thuỵ không đẹp trai, cả chiều cao lẫn vẻ bề ngoài đều ổn, song Dư Bắc cho rằng đàn ông phải giống Cố Diệc Minh mới gọi là đẹp trai thật sự.
“Vẫn ok mà.”
“Vì tôi không đủ điều kiện kinh tế?”
“Tổng giám đốc Uông cứ đùa.”
Từ trước tới giờ tôi kết bạn chưa từng quan tâm đến chuyện đối phương giàu hay không.
Dù sao họ cũng nhiều tiền hơn tôi.
“Thế thì tại sao? Em phải cho tôi một lý do để tôi hết hy vọng chứ.”
“Cảm giác không đúng.”
Dư Bắc chẳng rõ không đúng ở điểm nào.
Có lẽ… là do…
Người ta nói nếu đã từng một lần yêu sâu đậm thì trêи đời này không tồn tại con chim nào khác ngoài Cố Diệc Minh.
“Tôi hiểu rồi.” Uông Gia Thuỵ cũng uống hết ly rượu. “Lòng em vẫn có Cố Diệc Minh.”
Chim Cố Diệc Minh.
Không phải tôi bậy bạ đâu cả nhà ơi, ai nhìn thấy cũng bị ám ảnh tâm lý ấy.
Chấp niệm cũng như ác quỷ trú ngụ trong tim, không thể nào xua tan nổi.
“Em buông tay đi. Tôi biết rất rõ cậu ta, không bẻ cong được kẻ như cậu ta đâu.”
Không bẻ cong được, tôi bẻ gãy luôn.
Uông Gia Thuỵ nói hết nước hết cái: “Nghe người anh này khuyên một câu, em đừng chỉ thấy hiện tại cậu ta đối xử tốt với em, đấy là vì cậu ta chưa bạn gái, chưa vợ. Tới lúc cậu ta rút khỏi cuộc chơi thì em sẽ chịu tổn thương.”
Dư Bắc chẳng đáp lời.
Hình bóng Cố Diệc Minh hiện lên trước mắt cậu, từ cửa quán bar, dần dần bước đến gần, đứng đối diện cậu.
Haiz… Nhớ quá nên sinh ra ảo giác đây mà.
Hay là say rồi?
“Chơi đủ chưa?”
Chậc chậc, giọng điệu của ảo ảnh kia nghe giống y hệt chính chủ, có thể thấy Dư Bắc yêu Cố Diệc Minh sâu đậm tới nhường nào.
Nhưng giờ Dư Bắc chỉ muốn rượu chè bê tha, ăn chơi đàn đúm thôi.
Chẳng muốn gặp anh.
“Anh cút đi, Cố Diệc Minh!”
Dư Bắc vung tay hòng xua tan ảo ảnh, song rút cục lại đập trúng một lồng ngực rắn rỏi.
Bộp…
“Em đuổi ai? Hả?” Cố Diệc Minh cúi đầu. “Uống tí rượu vào là không nhận ra ai với ai đúng không?”
“Cái đệt…”
Dư Bắc ngẩng đầu. Cố Diệc Minh.
Hàng thật.
Mặt lạnh băng, như thể muốn giết người.
“Ặc… Cố, Cố… Cục tác…”
Dư Bắc sợ đến độ kêu tiếng gà.
Cố Diệc Minh siết chặt nắm đấm, vung tay lên.
Tất nhiên không phải đánh Dư Bắc, mà là Uông Gia Thuỵ.
“Đ*t con mẹ mày! Mày đưa em ấy tới chỗ này hả?!”
Dư Bắc sợ vãi linh hồn, kéo Cố Diệc Minh lại: “Không… Không phải.”
Uông Gia Thuỵ ngã khỏi ghế, lồm cồm bò từ dưới đất lên. Khoé miệng gã bị rách, gã bèn dùng ngón tay cái quệt đi.
“Đúng thế thì sao?”
Uông Gia Thuỵ cứng thật, Dư Bắc thề sẽ không gọi gã là bot lực lưỡng nữa.
“Ha.” Cố Diệc Minh bật cười vì tức. “Uông Gia Thuỵ, mày ngang nhiên cướp người của tao à?”
Nói nghe như đến cướp chú rể ấy.
“Dư Bắc là người của mày lúc nào?” Uông Gia Thuỵ nhếch mép.
Cố Diệc Minh nổi khùng: “Con mẹ mày, đừng tưởng tao không biết những việc bẩn thỉu mày làm. Mày thích chơi thế nào tao đéo quản nổi, nhưng cứ thử động vào một sợi tóc của em ấy xem! Bố giết chết mày!”
Uông Gia Thuỵ cười lạnh: “Mày tự đánh giá bản thân cao quá. Cố Diệc Minh, mày đang làm gì đây? Dư Bắc là đồ chơi, là thú cưng, con chó, con mèo mày nuôi chắc? Mày thẳng cơ mà? Suốt ngày giam hãm em ấy, chiếm lấy nhưng chẳng thèm đụng vào. Mày thích chứng kiến cảnh đàn ông điên đảo vì mình? Dắt mũi em ấy như vậy, mày rất kɧօáϊ chí hả? Chơi đùa kiểu này có nghĩa lý gì? Mày đã bao giờ từng hỏi xem Dư Bắc đồng ý hay không chưa?”
Cố Diệc Minh khựng lại, có vẻ bị nói trúng tim đen. Anh túm lấy tay Dư Bắc.
“Chuyện của bọn tao, người ngoài quản được à?”
Sự thật là Uông Gia Thuỵ đã nói ra nỗi oán giận bao lâu nay Dư Bắc chẳng dám hé răng.
“Tổng giám đốc Uông, xin lỗi nhé…”
“Đi!”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc rời khỏi quán.
“Còn chưa trả tiền rượu mà…”
“Trả cái rắm! Ông đây chưa đập cái ổ ɖâʍ của nó là may rồi!”
Dư Bắc bị ném vào trong xe, Cố Diệc Minh chui vào cùng, cửa xe rung lên.
Cố Diệc Minh rất tức giận, giận đến nỗi bốc khói.
À không phải, anh ấy đang hút thuốc.
Dư Bắc cực kỳ căng thẳng. Cậu hít thật sâu, bèn bị sặc khói thuốc.
Cố Diệc Minh nhìn cậu, Dư Bắc tưởng sắp ăn đòn, nhưng không ngờ Cố Diệc Minh lại quay sang mở cửa sổ, quăng điếu thuốc mới hút mấy hơi ra ngoài.
“Anh xin lỗi, Út Cưng, làm em sặc rồi.”
Chẳng trách mọi người thích nhảy aerobic, tăng cường sức khoẻ.
“Anh Tiểu Bắc, không nhảy nữa hả?”
“Không, mỏi nhừ hết cả hông rồi.”
“Anh Tiểu Bắc, hông anh như vậy là không ổn đâu… Tổng giám đốc không luyện tập cùng anh à?”
Hông ai không ổn?
Nhằm để chứng tỏ bản thân, Dư Bắc kiên trì quẩy thêm một bài.
Sau đó cậu không chịu nổi nữa, quay về chỗ nghỉ ngơi. Cậu thở phì phò, vì khát nên uống liền tù tì ba ly cocktail. Ôi, tuổi trẻ thích thật.
“Dư Bắc.”
Uông Gia Thuỵ ngồi xuống bên cạnh Dư Bắc, coi bộ rất ngạc nhiên.
“Không ngờ có thể gặp em ở đây.”
“Sao anh lại ở đây?”
Dư Bắc ngồi thẳng dậy, chột dạ liếc xung quanh. Cố Diệc Minh mà phát hiện ra cậu gặp Uông Gia Thuỵ, không biết sẽ lên cơn trai thẳng gì.
“Quán bar này do tôi mở.”
“…”
Giàu quá.
Sự kiêu hãnh của mình không chịu nổi một đòn.
Cố Diệc Minh nói đúng, Uông Gia Thuỵ chẳng phải người đàng hoàng.
Người đàng hoàng ai lại mở cái động gay to như vậy?
Tưởng tượng cảnh Uông Gia Thuỵ đứng trêи đường vẫy khăn tay “Khách quan mời vào”, Dư Bắc phì cười.
“Em cười gì thế?”
“Không có gì.”
“Hôm nay tôi mời nhé, khó lắm mới có dịp em đi ra ngoài chơi.” Uông Gia Thuỵ gọi rượu, đưa cho Dư Bắc, bảo: “Cố Diệc Minh quản lý em chặt quá.”
Dư Bắc không nhận, uống ly của mình.
Uông Gia Thuỵ cũng không ép cậu, gã hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói, em đã nghĩ xong chưa?”
“Chuyện ấy…”
Dư Bắc cực kỳ khó xử.
Tiểu Bạch rõ ràng đáng yêu hơn Uông Gia Thuỵ.
Nên từ chối gã thế nào đây?
“Từ bỏ Cố Diệc Minh, theo tôi đi.” Uông Gia Thuỵ đột nhiên nói thẳng.
“Hả?”
“Tôi nghiêm túc đấy. Dư Bắc, tôi thích em.”
Dư Bắc sững sờ, cậu nốc cạn ly Margarita.
“Chi bằng anh cứ bình tĩnh lại đã, đừng để bị đầu óc mụ mị vì sức quyến rũ của tôi.” Dư Bắc tốt bụng khuyên nhủ.
“Hahaha, tôi rất tỉnh táo.”
Uông Gia Thuỵ nhìn cậu trìu mến.
“Anh đang tỏ tình đấy à?”
“Đương nhiên.” Uông Gia Thuỵ nghiêm túc đáp. “Lần trước tôi nói rồi, đôi mắt em cực kỳ cuốn hút.”
“Anh đừng nói linh tinh.”
Tôi chỗ nào cũng cuốn hút.
Uông Gia Thuỵ nhìn cậu không chớp mắt, bảo: “Thật đấy, lần đầu gặp em, tôi đã bị em hấp dẫn rồi. Em là một người láu lỉnh, đôi mắt không thể nói dối. Mỗi lần tôi đều cảm thấy trong lòng em đang nói điều khác, từng cử chỉ đều vô cùng thú vị.”
Tay Dư Bắc đang định vươn ra lấy miếng chanh trong ly rượu để ăn bỗng khựng lại.
Cái đệt.
Sao gã biết mình thầm chửi gã?
Rõ ràng thế cơ à?
“Tôi theo đuổi em một cách nghiêm túc, mong em có thể ở bên cạnh tôi.”
Dư Bắc hơi ngẩn ra rồi lắc đầu quầy quậy.
Mình thấy miêu tả của Uông Gia Thuỵ khác với sự thật.
Nghe gã nói cứ như mình là thụ ấy.
Nhưng mình là một người đàn ông mạnh mẽ.
Chắc chắn gã nhìn nhầm.
“Thôi đừng.”
Tôi như vậy, anh không chịu nổi nhiệt đâu.
“Tại sao?” Uông Gia Thuỵ rất kiên nhẫn. “Tại tôi không đẹp trai à?”
Chẳng thể nói Uông Gia Thuỵ không đẹp trai, cả chiều cao lẫn vẻ bề ngoài đều ổn, song Dư Bắc cho rằng đàn ông phải giống Cố Diệc Minh mới gọi là đẹp trai thật sự.
“Vẫn ok mà.”
“Vì tôi không đủ điều kiện kinh tế?”
“Tổng giám đốc Uông cứ đùa.”
Từ trước tới giờ tôi kết bạn chưa từng quan tâm đến chuyện đối phương giàu hay không.
Dù sao họ cũng nhiều tiền hơn tôi.
“Thế thì tại sao? Em phải cho tôi một lý do để tôi hết hy vọng chứ.”
“Cảm giác không đúng.”
Dư Bắc chẳng rõ không đúng ở điểm nào.
Có lẽ… là do…
Người ta nói nếu đã từng một lần yêu sâu đậm thì trêи đời này không tồn tại con chim nào khác ngoài Cố Diệc Minh.
“Tôi hiểu rồi.” Uông Gia Thuỵ cũng uống hết ly rượu. “Lòng em vẫn có Cố Diệc Minh.”
Chim Cố Diệc Minh.
Không phải tôi bậy bạ đâu cả nhà ơi, ai nhìn thấy cũng bị ám ảnh tâm lý ấy.
Chấp niệm cũng như ác quỷ trú ngụ trong tim, không thể nào xua tan nổi.
“Em buông tay đi. Tôi biết rất rõ cậu ta, không bẻ cong được kẻ như cậu ta đâu.”
Không bẻ cong được, tôi bẻ gãy luôn.
Uông Gia Thuỵ nói hết nước hết cái: “Nghe người anh này khuyên một câu, em đừng chỉ thấy hiện tại cậu ta đối xử tốt với em, đấy là vì cậu ta chưa bạn gái, chưa vợ. Tới lúc cậu ta rút khỏi cuộc chơi thì em sẽ chịu tổn thương.”
Dư Bắc chẳng đáp lời.
Hình bóng Cố Diệc Minh hiện lên trước mắt cậu, từ cửa quán bar, dần dần bước đến gần, đứng đối diện cậu.
Haiz… Nhớ quá nên sinh ra ảo giác đây mà.
Hay là say rồi?
“Chơi đủ chưa?”
Chậc chậc, giọng điệu của ảo ảnh kia nghe giống y hệt chính chủ, có thể thấy Dư Bắc yêu Cố Diệc Minh sâu đậm tới nhường nào.
Nhưng giờ Dư Bắc chỉ muốn rượu chè bê tha, ăn chơi đàn đúm thôi.
Chẳng muốn gặp anh.
“Anh cút đi, Cố Diệc Minh!”
Dư Bắc vung tay hòng xua tan ảo ảnh, song rút cục lại đập trúng một lồng ngực rắn rỏi.
Bộp…
“Em đuổi ai? Hả?” Cố Diệc Minh cúi đầu. “Uống tí rượu vào là không nhận ra ai với ai đúng không?”
“Cái đệt…”
Dư Bắc ngẩng đầu. Cố Diệc Minh.
Hàng thật.
Mặt lạnh băng, như thể muốn giết người.
“Ặc… Cố, Cố… Cục tác…”
Dư Bắc sợ đến độ kêu tiếng gà.
Cố Diệc Minh siết chặt nắm đấm, vung tay lên.
Tất nhiên không phải đánh Dư Bắc, mà là Uông Gia Thuỵ.
“Đ*t con mẹ mày! Mày đưa em ấy tới chỗ này hả?!”
Dư Bắc sợ vãi linh hồn, kéo Cố Diệc Minh lại: “Không… Không phải.”
Uông Gia Thuỵ ngã khỏi ghế, lồm cồm bò từ dưới đất lên. Khoé miệng gã bị rách, gã bèn dùng ngón tay cái quệt đi.
“Đúng thế thì sao?”
Uông Gia Thuỵ cứng thật, Dư Bắc thề sẽ không gọi gã là bot lực lưỡng nữa.
“Ha.” Cố Diệc Minh bật cười vì tức. “Uông Gia Thuỵ, mày ngang nhiên cướp người của tao à?”
Nói nghe như đến cướp chú rể ấy.
“Dư Bắc là người của mày lúc nào?” Uông Gia Thuỵ nhếch mép.
Cố Diệc Minh nổi khùng: “Con mẹ mày, đừng tưởng tao không biết những việc bẩn thỉu mày làm. Mày thích chơi thế nào tao đéo quản nổi, nhưng cứ thử động vào một sợi tóc của em ấy xem! Bố giết chết mày!”
Uông Gia Thuỵ cười lạnh: “Mày tự đánh giá bản thân cao quá. Cố Diệc Minh, mày đang làm gì đây? Dư Bắc là đồ chơi, là thú cưng, con chó, con mèo mày nuôi chắc? Mày thẳng cơ mà? Suốt ngày giam hãm em ấy, chiếm lấy nhưng chẳng thèm đụng vào. Mày thích chứng kiến cảnh đàn ông điên đảo vì mình? Dắt mũi em ấy như vậy, mày rất kɧօáϊ chí hả? Chơi đùa kiểu này có nghĩa lý gì? Mày đã bao giờ từng hỏi xem Dư Bắc đồng ý hay không chưa?”
Cố Diệc Minh khựng lại, có vẻ bị nói trúng tim đen. Anh túm lấy tay Dư Bắc.
“Chuyện của bọn tao, người ngoài quản được à?”
Sự thật là Uông Gia Thuỵ đã nói ra nỗi oán giận bao lâu nay Dư Bắc chẳng dám hé răng.
“Tổng giám đốc Uông, xin lỗi nhé…”
“Đi!”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc rời khỏi quán.
“Còn chưa trả tiền rượu mà…”
“Trả cái rắm! Ông đây chưa đập cái ổ ɖâʍ của nó là may rồi!”
Dư Bắc bị ném vào trong xe, Cố Diệc Minh chui vào cùng, cửa xe rung lên.
Cố Diệc Minh rất tức giận, giận đến nỗi bốc khói.
À không phải, anh ấy đang hút thuốc.
Dư Bắc cực kỳ căng thẳng. Cậu hít thật sâu, bèn bị sặc khói thuốc.
Cố Diệc Minh nhìn cậu, Dư Bắc tưởng sắp ăn đòn, nhưng không ngờ Cố Diệc Minh lại quay sang mở cửa sổ, quăng điếu thuốc mới hút mấy hơi ra ngoài.
“Anh xin lỗi, Út Cưng, làm em sặc rồi.”
Tác giả :
Khương Đường