Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 133 Có tiền là ngang ngược
Thật ra Dư Bắc cũng tự kiểm điểm bản thân.
Tên trai thẳng như Cố Diệc Minh vừa thật thà, còn vừa yêu mình đến nhường ấy thì sao có thể vụng trộm được?
Đoán tới đoán lui có nghĩa lý gì?
Giống trong phim truyền hình, anh lặng tôi im, gi3t chết con tim.
Dư Bắc quyết định yêu đương đàng hoàng.
Bất giác một năm lại sắp sửa trôi qua.
Năm nay mình có thu hoạch cực ổn.
Thành quả lớn nhất chính là mình và Cố Diệc Minh đã không còn mang danh nghĩa bạn cùng phòng nữa.
Hiện tại hai đứa mình là bạn cùng giường, hợp pháp hẳn hoi.
Nghĩ lại hơn nửa năm về trước mình còn đang hạ quyết tâm rời khỏi Cố Diệc Minh mà giờ đã đăng ký kết hôn rồi.
Mỗi tội vụ đăng ký kết hôn ấy ảo quá, đến lúc này Dư Bắc vẫn chưa hoàn hồn.
Kết hôn chẳng phải nên vô cùng trịnh trọng, hết sức nghiêm túc, khiến người ta cực kỳ phấn khởi sao?
Song hình như Dư Bắc chỉ phấn khích một, hai tuần.
Chắc đây là sự trống rỗng sau cơn phấn khích?
Cũng có thể do tụi mình vẫn luôn sống cuộc sống hôn nhân nên đã quen rồi.
Đành tiếp tục thôi chứ chẳng lẽ ly hôn được hả?
Cố Diệc Minh dẫn Dư Bắc ra khỏi phòng ngủ, Dư Hương Liên Và Tưởng Thư Ngu đang khua chiêng gióng trống trong bếp. Dư Hương Liên đã nói rồi, bà sẽ nấu một bàn đồ ăn chuẩn Trung Quốc.
Tiểu thư khuê các, dòng dõi thư hương như Tưởng Thư Ngu chắc chắn không biết nấu ăn. Bà chỉ đứng cạnh giúp đỡ, tán gẫu với Dư Hương Liên.
Dư Hương Liên đi ra ngoài, kéo Dư Bắc qua một bên để nói chuyện.
“Con bảo chỗ đặc sản nhà mình mang tới có nên tặng nữa không?”
Ngay cả Dư Hương Liên cũng thấp thỏm.
“Sao lại không tặng ạ? Mình mang đến đây rồi mà.”
“Haiz…” Dư Hương Liên lau tay lên tạp dề, bảo: “Thì vì ngại đó, chưa chắc người ta đã thích.”
Dư Bắc cũng biết gia đình Cố Diệc Minh quá nổi trội, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Đây là tấm lòng của bố mẹ, còn bố mẹ Cố Diệc Minh thích hay không là chuyện của họ chứ.”
“Về lý thì như vậy, nhưng có thứ gì mà họ chưa từng thấy?” Dư Hương Liên tỏ vẻ khó xử, nói. “Mẹ sợ… tặng rồi sẽ mất giá, đến lúc con ở nhà họ sẽ bị coi thường.”
“Mẹ nhắc tới mấy chuyện này làm gì? Con cũng đâu sống cùng họ, con ở chung với Cố Diệc Minh.”
Dư Hương Liên đập vào cánh tay cậu.
“Thằng oắt con này, sao kém tắm thế? Không sống cùng nhưng chung quy vẫn ở Mỹ, chẳng phải sớm tối gần họ sao? Mẹ lo mày xa xứ, một thân một mình bị bắt nạt, bị người ta khinh khi. Mấy hôm nữa bố mẹ về nước rồi, mình mày…”
Đôi mắt Dư Hương Liên đỏ ửng, khiến Dư Bắc hơi muốn khóc.
“Mẹ đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, xem ít phim tâm lý gia đình thôi.”
Xưa nay Dư Hương Liên vốn không phải mẫu người nhạy cảm, sao bà lại nghĩ vậy nhỉ?
Dư Bắc chợt hiểu ra, Dư Hương Liên đang nói lời từ biệt trước với mình một cách đầy âu lo.
Lần này bố mẹ sang Mỹ cũng là để tiễn mình, y như gả con gái về nhà chồng ấy.
“Con đâu có ở Mỹ mãi, với cả hồi trước một năm gia đình mình cũng chỉ gặp nhau vài lần thôi mà. Tự dưng mẹ yêu con thế?”
“Đừng vớ vẩn, có lúc nào mẹ không yêu mày?” Dư Hương Liên thở dài. “Trước kia ở Hải Thành tuy một năm chẳng gặp được mấy lần nhưng chung quy vẫn không xa, còn sau này thì khó đảm bảo. Cách cả quả địa cầu, kêu hai đứa về nhà một chuyến cũng không dễ dàng gì, mẹ đâu thể đào hầm để đến thăm mày.”
Dư Hương Liên nói vậy làm Dư Bắc rầu rĩ.
Cậu có cảm giác giống như thời phong kiến đi lấy chồng ngàn dặm xa xôi, suốt đời chẳng về nhà được mấy lần vậy.
Gả mình qua Mỹ để hoà thân hả?
Dư Bắc bỗng nhiên cảm thấy bị mắc mưu Cố Diệc Minh.
Lúc trước Cố Diệc Minh từng bảo phải về Mỹ, mình hoàn toàn không có ý định chạy theo tiếng gọi của tình yêu.
Sao lại lơ nga lơ ngơ để bị lừa tới Mỹ?
Cái đệt.
Giờ bỏ còn kịp không?
Moá, càng nghĩ càng thấy sợ.
Lẽ nào mình phải sống nửa đời còn lại ở nước Mỹ xa lạ này?
Vậy thì tuyệt vời quá.
Xin lỗi đất mẹ, không phải con chê quê hương không tốt mà là biệt thự của Cố Diệc Minh cũng ờ-mây-zing lắm.
Dư Hương Liên lau nước mắt, bảo: “Nhưng bố mẹ chồng con đều là người hiểu biết, sẽ chẳng làm gì con đâu. Con ở bên này chắc chắn tốt hơn nhiều so với ở trong nước, bị mấy bà già kia chỉ trỏ.”
Gì mà bố mẹ chồng?
Nghe không lọt lỗ tai.
Họ là bố mẹ vợ con.
“Mẹ mau quay vào đi, cơm khê hết rồi.”
Dư Bắc giục bà.
Dư Hương Liên quay về bếp, chỉ lát sau đã bưng ra cả bàn đồ ăn.
Không giống với cách nấu nướng đơn giản, không màu mè của quản gia, các món ăn của Dư Hương Liên đều được nấu với các cách khác nhau, hấp chiên luộc hầm xào đủ kiểu, khiến quản gia nhìn bằng con mắt đầy tò mò.
Trên bàn ăn tiếng nói cười rôm rả.
Nếu ở Trung Quốc thì sao có khung cảnh hoà thuận này được?
Nghĩ thôi cũng chẳng dám.
Dư Bắc cảm thấy bản thân may mắn quá.
Ăn không ngồi rồi, chẳng làm nổi chuyện gì cho ra hồn, chỉ biết đớp là giỏi, ấy vậy mà mình lại tìm được một người bạn trai như Cố Diệc Minh.
Không, chồng chứ.
Chẳng rõ Cố Diệc Minh thích mình ở điểm nào?
Quan trọng nhất là ngay cả gia đình của anh ấy cũng nổi trội thế này.
Kiếp trước mình đã dắt ít nhất một trăm bà cụ qua đường.
Các cụ bị mình dắt tới dắt lui.
Cảm ơn, hallelujah.
Ăn cơm xong, Cố Diệc Minh còn chơi vài ván mạt chược cùng Dư Đại Hoa, Dư Hương Liên và Tưởng Thư Ngu.
Dư Bắc lại có một điều tâm đắc muốn chia sẻ với các chị em.
Lấy chồng nhất định phải lấy người đẹp trai, người mà mình yêu.
Ví dụ như Cố Diệc Minh.
Anh vắt chéo chân ngồi đánh bài, ngậm một điếu thuốc trong miệng, tuy không hút…
NHƯNG ĐẸP TRAI XỈU UP XỈU DOWN.
Đừng nói chơi bài, chơi em cũng được.
Dư Bắc đi một vòng quanh biệt thự, làm quen với căn nhà mới của mình để tránh bị lạc.
Lúc cậu đi đến vườn hoa ở sân thượng, bố Cố Diệc Minh vừa khéo cũng có mặt tại đó.
Cố Hồng Sênh hoảng hốt ngoái lại nhìn, thấy là Dư Bắc bèn ho khụ một tiếng rồi thả lỏng, kẹp điếu thuốc lên.
Xem ra dù đàn ông thuộc tầng lớp nào đi chăng nữa thì sợ vợ vẫn là định luật bảo toàn năng lượng.
“Chú… Bố nuôi.”
Dư Bắc gọi.
Thú thực là cậu chẳng biết nên gọi Cố Hồng Sênh thế nào.
Gọi chú, Dư Bắc đã nhận ông ấy làm bố nuôi rồi, còn gọi bố nuôi thì cậu không đủ tự tin.
Gượng gạo kinh khủng.
Lại ở cùng một chỗ với bố vợ.
Kể từ sau lần gặp “bố vợ nhỏ” lúc trước, Dư Bắc vẫn luôn cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với ông.
“Con có mang bật lửa không?”
Lần này tới lượt Cố Hồng Sênh mượn bật lửa.
“Không ạ…” Dư Bắc thật thà trả lời. “Con không hút thuốc nữa.”
“Không hút thì tốt, hút thuốc chẳng bổ béo gì.” Cố Hồng Sênh khen cậu. “Sau này con cũng đôn đốc Cố Diệc Minh để nó cai đi.”
“Vậy bố nuôi…”
Cố Hồng Sênh cười ha hả. Chú đẹp cười lên trông hết sức cuốn hút.
“Bố nghiện nặng, không cai nổi.”
Cố Hồng Sênh không hút được thuốc, đành chép miệng rồi ngoảnh đầu nhìn Dư Bắc.
“Vẫn gọi là bố nuôi à?”
“Gì… Gì cơ ạ?”
“Con và Cố Diệc Minh kết hôn rồi hả?”
Phụt…
Dư Bắc hoàn toàn không ngờ được rằng Cố Hồng Sênh sẽ hỏi câu này.
Thật ra Cố Diệc Minh không nói rõ với bố mẹ anh ấy, Dư Bắc cũng ngại mở lời.
Lẽ nào cậu chạy đến trước mặt họ, vênh váo bảo “Này, con trai ông bà theo trai rồi”?
Hơn nữa trông Cố Hồng Sênh rất nghiêm túc, kiểu xuất thân từ gia đình nền nếp.
Liệu ông có thể cho phép con trai mình đồng tính không?
Dư Bắc vốn muốn khuyên Cố Diệc Minh rằng trước hết cứ thư thư một thời gian sau đó mới come out với bố mẹ anh ấy, song rõ ràng IQ của Cố Hồng Sênh hoàn toàn bình thường.
Người như ông, có hạng người nào mà chưa từng gặp?
Một tên gay nho nhỏ như mình qua được mắt ông ấy chắc?
“Ặc… Sao bố biết con với Cố Diệc Minh ở bên nhau…”
“À.” Cố Hồng Sênh thản nhiên đáp. “Đôi khi bố cũng theo dõi tin tức trong nước.”
Cạn lời…
Mình đã bảo đừng làm ầm ĩ lên mà.
Chẳng biết lúc bố Cố đọc được tin con trai mình kết hôn với đàn ông thì thấy thế nào.
“Vậy mẹ…”
“Bà ấy không thích xem tin tức.” Cố Hồng Sênh nói. “Nhưng cũng đoán được đại khái, Cố Diệc Minh ngần ấy năm chẳng yêu cô nào cả.”
“Ặc…”
Thật sự thì con trai ông ấy vốn thẳng đuồn đuột.
Dư Bắc ngậm chặt miệng vào, không dám để lộ ra rằng mình là kẻ bẻ cong con trai Cố Hồng Sênh.
“Với cả lần trước Cố Diệc Minh sốt xình xịch, nhất quyết bắt bố mẹ đi ăn một bữa cơm.”
“Thế sao bố mẹ không phản đối ạ?”
Cố Hồng Sênh gõ ngón tay lên lan can, trái tim Dư Bắc cũng đập thình thịch theo.
“Đương nhiên muốn phản đối rồi, Cố Diệc Minh là đứa con trai duy nhất của bố và mẹ nó.”
“Anh cả Cố Quân Nho…”
“Khụ khụ.” Lần này tới Cố Hồng Sênh nghẹn họng. “Hồi trẻ ai mà chưa từng bồng bột? Lúc đó bố thấy vô cùng tò mò với thế giới, cho rằng lấy một cô vợ Tây cảm giác rất mới mẻ, cực kỳ oai. Song kết quả là hai bên chẳng ở nổi với nhau, văn hoá khác biệt nên cãi nhau như cơm bữa, về sau ly hôn rồi bố mới quen mẹ của Cố Diệc Minh. Cũng may Thư Ngu bao dung, Cố Quân Nho gần như do bà ấy nuôi nấng trưởng thành. Trong cuộc đời này, cuối cùng ở bên cạnh ta chưa chắc đã là người gây cho ta cảm xúc mãnh liệt, mà là người phù hợp với ta.”
Cố Hồng Sênh nói nghe sâu sắc biết bao.
Nội dung chính là gì?
Dư Bắc xin tổng kết lại: Chơi chán rồi thì tìm người thích hợp để lấy.
Hừ, không biết xấu hổ.
“Bố nói chuẩn quá ạ.” Dư Bắc tỏ vẻ kính phục.
Cố Hồng Sênh kẹp lấy điếu thuốc, nở nụ cười: “Vậy nên Cố Diệc Minh thấy con hợp thì bố lười phản đối. Hơn nữa bố cũng thích con, khá thú vị.”
Thú vị gì cơ ạ?
Dư Bắc chẳng thể hiểu nổi.
Tại sao mọi người đều nhận ra mình đang chửi thầm họ nhỉ?
“Thế mẹ thì…”
“Bà ấy hả?” Cố Hồng Sênh ngẫm nghĩ rồi bảo: “Lần trước bà ấy còn nói cảm thấy con tới với gia đình này là duyên trời định.”
Dư Bắc cũng tán thành.
Một ca sĩ nổi tiếng từng rap rằng: “Nhân gian ngàn bóng hồng, chẳng bằng cục xà bông. Nếu không vì nòi giống, cả thế giới đều cong.”
Cảm ơn bố mẹ đã mắt nhắm mắt mở cho qua.
“À phải rồi.” Cố Hồng Sênh rút một xấp giấy từ trong túi ra. “Con viết họ tên vào đây nhé.”
Tại sao lại viết họ tên? Dư Bắc không hiểu.
Chắc bố Cố không biết “họ tên” là từ nào?
Ghi xong, Cố Hồng Sênh đưa giấy cho Dư Bắc.
“Hai đứa kết hôn, người làm cha làm mẹ này cũng chưa tặng quà gì để chúc mừng. Đây là công ty điện ảnh mà lúc trước bạn bố lập nghiệp bảo bố đầu tư, giờ hình như có hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Con giúp bố trông coi, nếu muốn quay phim thì cứ quay.”
“…”
Rút cục Dư Bắc cũng biết cái kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm tặng quà to của Cố Diệc Minh là học từ đâu.
Giàu đúng là ngang ngược.
“Đây… Đây là công ty điện ảnh nào vậy ạ?”
“Ở Los Angeles này có một đống công ty điện ảnh, bố cũng chẳng rõ. Con tìm thử xem, bên khu Hollywood ấy.”
Tên trai thẳng như Cố Diệc Minh vừa thật thà, còn vừa yêu mình đến nhường ấy thì sao có thể vụng trộm được?
Đoán tới đoán lui có nghĩa lý gì?
Giống trong phim truyền hình, anh lặng tôi im, gi3t chết con tim.
Dư Bắc quyết định yêu đương đàng hoàng.
Bất giác một năm lại sắp sửa trôi qua.
Năm nay mình có thu hoạch cực ổn.
Thành quả lớn nhất chính là mình và Cố Diệc Minh đã không còn mang danh nghĩa bạn cùng phòng nữa.
Hiện tại hai đứa mình là bạn cùng giường, hợp pháp hẳn hoi.
Nghĩ lại hơn nửa năm về trước mình còn đang hạ quyết tâm rời khỏi Cố Diệc Minh mà giờ đã đăng ký kết hôn rồi.
Mỗi tội vụ đăng ký kết hôn ấy ảo quá, đến lúc này Dư Bắc vẫn chưa hoàn hồn.
Kết hôn chẳng phải nên vô cùng trịnh trọng, hết sức nghiêm túc, khiến người ta cực kỳ phấn khởi sao?
Song hình như Dư Bắc chỉ phấn khích một, hai tuần.
Chắc đây là sự trống rỗng sau cơn phấn khích?
Cũng có thể do tụi mình vẫn luôn sống cuộc sống hôn nhân nên đã quen rồi.
Đành tiếp tục thôi chứ chẳng lẽ ly hôn được hả?
Cố Diệc Minh dẫn Dư Bắc ra khỏi phòng ngủ, Dư Hương Liên Và Tưởng Thư Ngu đang khua chiêng gióng trống trong bếp. Dư Hương Liên đã nói rồi, bà sẽ nấu một bàn đồ ăn chuẩn Trung Quốc.
Tiểu thư khuê các, dòng dõi thư hương như Tưởng Thư Ngu chắc chắn không biết nấu ăn. Bà chỉ đứng cạnh giúp đỡ, tán gẫu với Dư Hương Liên.
Dư Hương Liên đi ra ngoài, kéo Dư Bắc qua một bên để nói chuyện.
“Con bảo chỗ đặc sản nhà mình mang tới có nên tặng nữa không?”
Ngay cả Dư Hương Liên cũng thấp thỏm.
“Sao lại không tặng ạ? Mình mang đến đây rồi mà.”
“Haiz…” Dư Hương Liên lau tay lên tạp dề, bảo: “Thì vì ngại đó, chưa chắc người ta đã thích.”
Dư Bắc cũng biết gia đình Cố Diệc Minh quá nổi trội, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Đây là tấm lòng của bố mẹ, còn bố mẹ Cố Diệc Minh thích hay không là chuyện của họ chứ.”
“Về lý thì như vậy, nhưng có thứ gì mà họ chưa từng thấy?” Dư Hương Liên tỏ vẻ khó xử, nói. “Mẹ sợ… tặng rồi sẽ mất giá, đến lúc con ở nhà họ sẽ bị coi thường.”
“Mẹ nhắc tới mấy chuyện này làm gì? Con cũng đâu sống cùng họ, con ở chung với Cố Diệc Minh.”
Dư Hương Liên đập vào cánh tay cậu.
“Thằng oắt con này, sao kém tắm thế? Không sống cùng nhưng chung quy vẫn ở Mỹ, chẳng phải sớm tối gần họ sao? Mẹ lo mày xa xứ, một thân một mình bị bắt nạt, bị người ta khinh khi. Mấy hôm nữa bố mẹ về nước rồi, mình mày…”
Đôi mắt Dư Hương Liên đỏ ửng, khiến Dư Bắc hơi muốn khóc.
“Mẹ đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, xem ít phim tâm lý gia đình thôi.”
Xưa nay Dư Hương Liên vốn không phải mẫu người nhạy cảm, sao bà lại nghĩ vậy nhỉ?
Dư Bắc chợt hiểu ra, Dư Hương Liên đang nói lời từ biệt trước với mình một cách đầy âu lo.
Lần này bố mẹ sang Mỹ cũng là để tiễn mình, y như gả con gái về nhà chồng ấy.
“Con đâu có ở Mỹ mãi, với cả hồi trước một năm gia đình mình cũng chỉ gặp nhau vài lần thôi mà. Tự dưng mẹ yêu con thế?”
“Đừng vớ vẩn, có lúc nào mẹ không yêu mày?” Dư Hương Liên thở dài. “Trước kia ở Hải Thành tuy một năm chẳng gặp được mấy lần nhưng chung quy vẫn không xa, còn sau này thì khó đảm bảo. Cách cả quả địa cầu, kêu hai đứa về nhà một chuyến cũng không dễ dàng gì, mẹ đâu thể đào hầm để đến thăm mày.”
Dư Hương Liên nói vậy làm Dư Bắc rầu rĩ.
Cậu có cảm giác giống như thời phong kiến đi lấy chồng ngàn dặm xa xôi, suốt đời chẳng về nhà được mấy lần vậy.
Gả mình qua Mỹ để hoà thân hả?
Dư Bắc bỗng nhiên cảm thấy bị mắc mưu Cố Diệc Minh.
Lúc trước Cố Diệc Minh từng bảo phải về Mỹ, mình hoàn toàn không có ý định chạy theo tiếng gọi của tình yêu.
Sao lại lơ nga lơ ngơ để bị lừa tới Mỹ?
Cái đệt.
Giờ bỏ còn kịp không?
Moá, càng nghĩ càng thấy sợ.
Lẽ nào mình phải sống nửa đời còn lại ở nước Mỹ xa lạ này?
Vậy thì tuyệt vời quá.
Xin lỗi đất mẹ, không phải con chê quê hương không tốt mà là biệt thự của Cố Diệc Minh cũng ờ-mây-zing lắm.
Dư Hương Liên lau nước mắt, bảo: “Nhưng bố mẹ chồng con đều là người hiểu biết, sẽ chẳng làm gì con đâu. Con ở bên này chắc chắn tốt hơn nhiều so với ở trong nước, bị mấy bà già kia chỉ trỏ.”
Gì mà bố mẹ chồng?
Nghe không lọt lỗ tai.
Họ là bố mẹ vợ con.
“Mẹ mau quay vào đi, cơm khê hết rồi.”
Dư Bắc giục bà.
Dư Hương Liên quay về bếp, chỉ lát sau đã bưng ra cả bàn đồ ăn.
Không giống với cách nấu nướng đơn giản, không màu mè của quản gia, các món ăn của Dư Hương Liên đều được nấu với các cách khác nhau, hấp chiên luộc hầm xào đủ kiểu, khiến quản gia nhìn bằng con mắt đầy tò mò.
Trên bàn ăn tiếng nói cười rôm rả.
Nếu ở Trung Quốc thì sao có khung cảnh hoà thuận này được?
Nghĩ thôi cũng chẳng dám.
Dư Bắc cảm thấy bản thân may mắn quá.
Ăn không ngồi rồi, chẳng làm nổi chuyện gì cho ra hồn, chỉ biết đớp là giỏi, ấy vậy mà mình lại tìm được một người bạn trai như Cố Diệc Minh.
Không, chồng chứ.
Chẳng rõ Cố Diệc Minh thích mình ở điểm nào?
Quan trọng nhất là ngay cả gia đình của anh ấy cũng nổi trội thế này.
Kiếp trước mình đã dắt ít nhất một trăm bà cụ qua đường.
Các cụ bị mình dắt tới dắt lui.
Cảm ơn, hallelujah.
Ăn cơm xong, Cố Diệc Minh còn chơi vài ván mạt chược cùng Dư Đại Hoa, Dư Hương Liên và Tưởng Thư Ngu.
Dư Bắc lại có một điều tâm đắc muốn chia sẻ với các chị em.
Lấy chồng nhất định phải lấy người đẹp trai, người mà mình yêu.
Ví dụ như Cố Diệc Minh.
Anh vắt chéo chân ngồi đánh bài, ngậm một điếu thuốc trong miệng, tuy không hút…
NHƯNG ĐẸP TRAI XỈU UP XỈU DOWN.
Đừng nói chơi bài, chơi em cũng được.
Dư Bắc đi một vòng quanh biệt thự, làm quen với căn nhà mới của mình để tránh bị lạc.
Lúc cậu đi đến vườn hoa ở sân thượng, bố Cố Diệc Minh vừa khéo cũng có mặt tại đó.
Cố Hồng Sênh hoảng hốt ngoái lại nhìn, thấy là Dư Bắc bèn ho khụ một tiếng rồi thả lỏng, kẹp điếu thuốc lên.
Xem ra dù đàn ông thuộc tầng lớp nào đi chăng nữa thì sợ vợ vẫn là định luật bảo toàn năng lượng.
“Chú… Bố nuôi.”
Dư Bắc gọi.
Thú thực là cậu chẳng biết nên gọi Cố Hồng Sênh thế nào.
Gọi chú, Dư Bắc đã nhận ông ấy làm bố nuôi rồi, còn gọi bố nuôi thì cậu không đủ tự tin.
Gượng gạo kinh khủng.
Lại ở cùng một chỗ với bố vợ.
Kể từ sau lần gặp “bố vợ nhỏ” lúc trước, Dư Bắc vẫn luôn cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với ông.
“Con có mang bật lửa không?”
Lần này tới lượt Cố Hồng Sênh mượn bật lửa.
“Không ạ…” Dư Bắc thật thà trả lời. “Con không hút thuốc nữa.”
“Không hút thì tốt, hút thuốc chẳng bổ béo gì.” Cố Hồng Sênh khen cậu. “Sau này con cũng đôn đốc Cố Diệc Minh để nó cai đi.”
“Vậy bố nuôi…”
Cố Hồng Sênh cười ha hả. Chú đẹp cười lên trông hết sức cuốn hút.
“Bố nghiện nặng, không cai nổi.”
Cố Hồng Sênh không hút được thuốc, đành chép miệng rồi ngoảnh đầu nhìn Dư Bắc.
“Vẫn gọi là bố nuôi à?”
“Gì… Gì cơ ạ?”
“Con và Cố Diệc Minh kết hôn rồi hả?”
Phụt…
Dư Bắc hoàn toàn không ngờ được rằng Cố Hồng Sênh sẽ hỏi câu này.
Thật ra Cố Diệc Minh không nói rõ với bố mẹ anh ấy, Dư Bắc cũng ngại mở lời.
Lẽ nào cậu chạy đến trước mặt họ, vênh váo bảo “Này, con trai ông bà theo trai rồi”?
Hơn nữa trông Cố Hồng Sênh rất nghiêm túc, kiểu xuất thân từ gia đình nền nếp.
Liệu ông có thể cho phép con trai mình đồng tính không?
Dư Bắc vốn muốn khuyên Cố Diệc Minh rằng trước hết cứ thư thư một thời gian sau đó mới come out với bố mẹ anh ấy, song rõ ràng IQ của Cố Hồng Sênh hoàn toàn bình thường.
Người như ông, có hạng người nào mà chưa từng gặp?
Một tên gay nho nhỏ như mình qua được mắt ông ấy chắc?
“Ặc… Sao bố biết con với Cố Diệc Minh ở bên nhau…”
“À.” Cố Hồng Sênh thản nhiên đáp. “Đôi khi bố cũng theo dõi tin tức trong nước.”
Cạn lời…
Mình đã bảo đừng làm ầm ĩ lên mà.
Chẳng biết lúc bố Cố đọc được tin con trai mình kết hôn với đàn ông thì thấy thế nào.
“Vậy mẹ…”
“Bà ấy không thích xem tin tức.” Cố Hồng Sênh nói. “Nhưng cũng đoán được đại khái, Cố Diệc Minh ngần ấy năm chẳng yêu cô nào cả.”
“Ặc…”
Thật sự thì con trai ông ấy vốn thẳng đuồn đuột.
Dư Bắc ngậm chặt miệng vào, không dám để lộ ra rằng mình là kẻ bẻ cong con trai Cố Hồng Sênh.
“Với cả lần trước Cố Diệc Minh sốt xình xịch, nhất quyết bắt bố mẹ đi ăn một bữa cơm.”
“Thế sao bố mẹ không phản đối ạ?”
Cố Hồng Sênh gõ ngón tay lên lan can, trái tim Dư Bắc cũng đập thình thịch theo.
“Đương nhiên muốn phản đối rồi, Cố Diệc Minh là đứa con trai duy nhất của bố và mẹ nó.”
“Anh cả Cố Quân Nho…”
“Khụ khụ.” Lần này tới Cố Hồng Sênh nghẹn họng. “Hồi trẻ ai mà chưa từng bồng bột? Lúc đó bố thấy vô cùng tò mò với thế giới, cho rằng lấy một cô vợ Tây cảm giác rất mới mẻ, cực kỳ oai. Song kết quả là hai bên chẳng ở nổi với nhau, văn hoá khác biệt nên cãi nhau như cơm bữa, về sau ly hôn rồi bố mới quen mẹ của Cố Diệc Minh. Cũng may Thư Ngu bao dung, Cố Quân Nho gần như do bà ấy nuôi nấng trưởng thành. Trong cuộc đời này, cuối cùng ở bên cạnh ta chưa chắc đã là người gây cho ta cảm xúc mãnh liệt, mà là người phù hợp với ta.”
Cố Hồng Sênh nói nghe sâu sắc biết bao.
Nội dung chính là gì?
Dư Bắc xin tổng kết lại: Chơi chán rồi thì tìm người thích hợp để lấy.
Hừ, không biết xấu hổ.
“Bố nói chuẩn quá ạ.” Dư Bắc tỏ vẻ kính phục.
Cố Hồng Sênh kẹp lấy điếu thuốc, nở nụ cười: “Vậy nên Cố Diệc Minh thấy con hợp thì bố lười phản đối. Hơn nữa bố cũng thích con, khá thú vị.”
Thú vị gì cơ ạ?
Dư Bắc chẳng thể hiểu nổi.
Tại sao mọi người đều nhận ra mình đang chửi thầm họ nhỉ?
“Thế mẹ thì…”
“Bà ấy hả?” Cố Hồng Sênh ngẫm nghĩ rồi bảo: “Lần trước bà ấy còn nói cảm thấy con tới với gia đình này là duyên trời định.”
Dư Bắc cũng tán thành.
Một ca sĩ nổi tiếng từng rap rằng: “Nhân gian ngàn bóng hồng, chẳng bằng cục xà bông. Nếu không vì nòi giống, cả thế giới đều cong.”
Cảm ơn bố mẹ đã mắt nhắm mắt mở cho qua.
“À phải rồi.” Cố Hồng Sênh rút một xấp giấy từ trong túi ra. “Con viết họ tên vào đây nhé.”
Tại sao lại viết họ tên? Dư Bắc không hiểu.
Chắc bố Cố không biết “họ tên” là từ nào?
Ghi xong, Cố Hồng Sênh đưa giấy cho Dư Bắc.
“Hai đứa kết hôn, người làm cha làm mẹ này cũng chưa tặng quà gì để chúc mừng. Đây là công ty điện ảnh mà lúc trước bạn bố lập nghiệp bảo bố đầu tư, giờ hình như có hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Con giúp bố trông coi, nếu muốn quay phim thì cứ quay.”
“…”
Rút cục Dư Bắc cũng biết cái kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm tặng quà to của Cố Diệc Minh là học từ đâu.
Giàu đúng là ngang ngược.
“Đây… Đây là công ty điện ảnh nào vậy ạ?”
“Ở Los Angeles này có một đống công ty điện ảnh, bố cũng chẳng rõ. Con tìm thử xem, bên khu Hollywood ấy.”
Tác giả :
Khương Đường