Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái
Chương 74 Chương 74
Sáng sớm hôm sau.
Tia sáng mặt trời đầu tiên vừa chiếu rọi lên giường lớn thì Phó Đình Sâm đã mở mắt, chăn trượt xuống làn da mềm mại đang dựa sát vào anh, trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của cô gái.
Anh kéo chăn bên hông qua đầu vai của cô, thay đổi một tư thế thoải mái khác để ôm cô ngủ tiếp.
Chờ đến khi thức dậy lần nữa đã là mười hai giờ, ánh mặt trời bên ngoài chói chang, bước đến cạnh cửa sổ là có thể nhìn thấy bầu trời trên suối nước nóng trong sân có một cái cầu vồng như ẩn như hiện, anh đứng dậy mặc quần áo chỉnh chu, rồi nhẹ nhàng thu dọn hành lý.
Tạ Du ngủ rất sâu, tối hôm qua khóc quá dữ dội nên bây giờ đôi mắt hơi sưng lên, cô đang chun mũi yên lặng ngủ, cái chân nhỏ không nghe lời ló ra khỏi chăn, trên mắt cá chân có mấy dấu răng nhỏ, anh vén chăn lên nhìn vào, trên làn da trắng nõn ngập đầy vết đỏ, đó là “Chứng cứ phạm tội” mà anh đã để lại trên người cô gái nhỏ cả đêm qua, nhìn mà thấy ghê.
Nhớ lại Tạ Du đã dỗ dành năn nỉ anh hết lời mà anh vẫn không tha cho cô, lập tức hai vành tai anh lại nóng lên, ai bảo cô bắt anh nhớ nhung nhiều năm vậy mới được nếm thử một lần.
Anh hiếm khi nổi lòng từ bi dọn dẹp lại va li xong sau đó chọn một bộ nội y cùng với cái váy màu mận chín đặt bên mép giường, vuốt mái tóc dài hỗn loạn của cô lại gọn gàng rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhưng không ngờ lại đánh thức Tạ Du dậy.
“Anh Tiểu Phó.
” Tạ Du mở to mắt, giọng nói mềm mại, nếu nghe cẩn thận thì còn hơi khàn.
“Không ngủ thêm chút nữa à?” Phó Đình Sâm ngồi ở mép giường, sau khi mặc quần áo vào lại thành anh Tiểu Phó luôn cưng chiều cô, đút nước cho cô, rồi dịu dàng nói: “Em mệt không, anh gọi cơm trưa, sắp đưa lên rồi.
”
Ban đầu Tạ Du vẫn còn chưa tỉnh táo lại, cô giật đôi chân đang bủn rủn, ký tức tối hôm qua đã ùa về trong đầu, cô ý thức được trạng thái của mình dưới lớp chăn mỏng, kéo quần áo anh đã đặt sẵn bên cạnh vào trong chăn, rồi vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong, sau đó cô rầu rĩ nói: “Anh… đi ra ngoài, không được nhìn.
”
Biết cô da mặt mỏng, vì thế Phó Đình Sâm không chọc cô nữa, vỗ nhẹ bả vai cô qua lớp chăn mỏng: “Được, mặc quần áo rồi ra ăn cơm.
”
Tạ Du không trả lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Lúc Phó Đình Sâm đóng cửa phòng ngủ lại còn nhìn thấy cái chăn cộm lên thành một cục, cô gái nhỏ cọ tới cọ lui mặc quần áo, khóe môi anh bất giác cong lên, cơ thể cô đã bị anh nhìn thấy hết rồi, thế mà còn xấu hổ như vậy làm gì.
Tạ Du rửa mặt đi ra khỏi phòng ngủ, dưới chân mang đôi dép mềm mại bước đến phòng ăn.
Vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô đã nôn nóng lắm rồi nhưng vẫn cố duy trì tư thế bước đi bình thường.
Cô gái nhỏ da trắng váy đỏ tóc đen, khóe mắt trong lúc vô tình còn có chút quyến rũ, có điều tư thế bước đi không được tự nhiên, bàn tay đang che miệng cười cười.
Cô thật sự quá ngọt quá mềm, chỉ ăn hai lần sao có thể nhịn được?
“Đói bụng à? Mau tới ăn đi.
” Phó Đình Sâm đẩy một cái chén sứ tinh xảo đến trước mặt cô: “Anh đi rửa mặt, em cứ ăn từ từ.
”
“Dạ.
” Tạ Du ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Đình Sâm bước ra khỏi phòng tắm rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Du, nhưng phát hiện ra cô âm thầm kéo ghế dựa cách anh một khoảng, anh khẽ nhếch môi, ngón tay kéo ghế dựa của cô vào giữa đôi chân đang dang rộng của anh: “Trốn gì mà trốn?”
Tạ Du tự biết không phải đối thủ của anh nên ngoan ngoãn cúi đầu ôm chén ăn cháo.
Sau khi ăn cơm nước xong, Phó Đình Sâm ôm lấy cái eo nhỏ ẩn dưới lớp váy đỏ màu mặt trời, nhẹ nhàng đặt người lên đùi, đè cằm lên vai cô cọ qua cọ lại làn da mềm mại của cô: “Thành thật xin lỗi, tối hôm qua làm em mệt.
”
Anh không nhắc đến thì còn được, nhưng vừa nhắc đến đã làm cô cảm thấy tủi thân, tối hôm qua cô muốn mắng anh “khốn nạn” nhưng lại không nói thành lời, chỉ dùng giọng mũi hừ khẽ để biểu đạt bất mãn của mình, khẽ nhỏ giọng ai oán: “Râu đâm vào em.
”
Giọng nói nho nhỏ còn chưa dứt thì cô đã bị anh bế lên đi vào trong phòng tắm, cho đến tận khi tấm lưng dán lên mặt kính lạnh lẽo cô mới ngạc nhiên nói: “Đừng làm ở đây, chân còn mỏi lắm.
”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng giọng nói lại nghẹn mấy lần rồi nuốt xuống bụng, lúc cô cúi đầu còn nghe thấy anh khẽ cười một tiếng, mũi bị anh véo nhẹ: “Nhóc con nghĩ gì vậy?”
Tạ Du ngẩn người, ngẩng đầu, tay bị nhét một cái dao cạo râu, thấy anh giơ cằm ra, nói: “Cạo râu giúp anh.
”
Thấy ánh mắt chế nhạo của anh, vành tai cô nóng lên, thì ra mình đã nghĩ sai rồi, cô cẩn thận mở chốt rồi giúp anh cạo sạch mấy cọng râu nhỏ li ti.
Bàn tay Phó Đình Sâm chống hai bên hông cô, dựa vào cánh tay cô để hạ thấp người xuống.
Cảm nhận được sự tri kỷ của anh, trong lòng Tạ Du cảm thấy rất ấm áp, tối hôm qua anh rất dịu dàng, lại còn thỏ thẻ dỗ dành cô, tuy rằng bị lăn qua lộn lại mấy lần sau đó nhưng anh đã vội vã tắm rửa cẩn thận cho cô rồi mới đi ngủ.
Nghĩ đến đây, vẻ xấu hổ trên mặt cô đã tan đi một chút, cười tủm tỉm đặt tay lên vai anh, nhón chân hôn lên cái cằm bóng lưỡng của anh: “Được rồi!”
Phó Đình Sâm nhướng mày, sao lại đột nhiên đổi tính thế?
Có điều anh không nghiên cứu quá lâu, bế bổng cô đặt xuống: “Hôm nay dắt em ra ngoài hóng gió.
”
“Anh lái xe à?” Mắt Tạ Du sáng rực lên.
Cánh đây không xa có một đoạn đường khá đặc biệt, hoang mạc đồi núi đều có cả, dài gần trăm hecta, cách đây mấy năm có người mua rồi xây dựng thành sân huấn luyện, cho dù không đua xe thì cũng có không ít người vì theo đuổi kích thích mà đến sân huấn luyện này để biểu diễn tốc độ và tình cảm mãnh liệt.
Phó Đình Sâm mỉm cười cầm bộ quần áo mỏng trong tủ ra đưa cho cô: “Đi thôi, anh lái xe.
”
“Em cũng muốn lái xe.
” Tạ Du buộc mái tóc theo phong cách trẻ trung năng động, quay người ôm lấy anh làm nũng.
Nhớ lại chiếc xe xui xẻo của mình bị cô làm xước, Phó Đình Sâm mỉm cười giúp cô vén tóc ra sau mang tai: “Được.
”
Trên bãi đua xe, cát vàng không ngừng bay trong không khí, hạt cát nóng bỏng đánh vào má có hơi đau, cũng may lúc xe bắt đầu chạy đã đóng cửa kính lại, ngăn cát bụi ở bên ngoài.
Rất nhanh đã đến sân thi đấu cao cấp, nơi này gần như không có xe cũng không có cát bụi, Phó Đình Sâm cố ý dặn dò nhân viên lái một chiếc xe từ trong gara ra, anh thuần thục đánh tay lái nhưng vẫn nhớ còn Tạ Du trên xe, nên tốc độ của xe không nhanh nhưng vẫn đủ để cô nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Tạ Du đã xem rất nhiền video Phó Đình Sâm đua xe, cũng từng đến sân thi đấu xem tận mắt, nhưng đứng ngoài nhìn là một chuyện, ngồi trên ghế lái lại là một chuyện khác.
Đường ở nơi này không thích hợp với tay mơ như Tạ Du, Phó Đình Sâm nhìn thấy ánh mắt đáng thương vì nghiện của cô thì cảm thấy động lòng, ngón tay vuốt ve tay lái: “Anh biết có một chỗ, đoạn đó không có người, thích hợp cho em lái.
”
Sâu trong hoang mạc, trên bãi cát vàng có một dòng nước xanh lục cong cong như trăng lưỡi liềm.
Tạ Du dừng xe lại, ngạc nhiên nhìn dòng nước trong vắt, trên đó có một cái cầu nhỏ, có thể dễ dàng nhận ra trước kia hồ nước ở nơi này rất lớn, bây giờ đã rút lại còn một hồ nhỏ thế này.
Cô ngồi xổm xuống vươn tay thử nước, rồi nhìn về phía Phó Đình Sâm đứng dựa lưng trên xe: “Là nước ấm.
”
“Trước kia hồ nước này gần như là hình tròn, là suối nước nóng tự nhiên, nhưng nằm ở chính giữa hoang mạc nên không tiện khai thác thành điểm du lịch, rồi vì không được bảo vệ mà mặt hồ đã dần thu hẹp lại theo từng năm.
” Phó Đình Sâm giương mắt nhìn về mặt trời màu cam đang từ từ lặn xuống, phía tây giống như bức tranh màu nước bị bút vẽ tùy ý vẩy mực, tiếp tục nói: “Suối nước nóng trong khách sạn suối nước nóng bắt nguồn từ nơi này, mời chuyên gia di chuyển suối nước nóng đến bờ biển, đã hao tốn không ít sức người sức của, sau đó việc kinh doanh ở bên kia trở nên nổi tiếng, sau đó nơi này dần bị bỏ hoang.
”
Tạ Du tiếc nuối thở dài, ngồi trên cây cầu gỗ, cởi giày ngâm chân dưới nước, nước rất trong không có cá, cô nhẹ nhàng đạp chân tạo ra bọt nước, dòng nước ấm áp lướt qua bàn chân cô rất thoải mái: “Anh Tiểu Phó, lại đây.
”
Phó Đình Sâm đi qua, cúi người xách giày rồi bế cô lên: “Có lạnh không?”
Tạ Du hít mũi, anh còn chưa dứt lời thì cảm giác gió nhẹ hơi lạnh, ánh mặt trời chiều tà đã tan biến hầu như không còn, nhiệt độ dần trở nên lạnh hơn.
Anh ôm người đi vào trong xe, ghế ngồi trong xe đã được ngả bằng ra từ lúc nào, Tạ Du ngạc nhiên nhìn anh: “Không về sao?”
Phó Đình Sâm rướn người qua đè lên người cô, hôn nhẹ lên đôi môi cô: “Không đi, buổi tối chỗ này có sao, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy sao băng.
”
Đến lúc Đương Phó Đình kéo lớp quần áo vướng bận trên người cô xuống, cô mới hiểu được tại sao anh lại muốn nghỉ ngơi ăn cơm ở sân huấn luyện trước rồi mới đến đây.
Nhưng bây giờ mới biết thì đã muộn rồi, chỉ có thể bất lực để mặc anh: “Anh Tiểu Phó, lạnh lắm.
”
Con ngươi đen óng của Phó Đình Sâm tràn đầy hưng phấn, bàn tay to rộng ấm áp đan vào ngón tay cô đặt lên trên đỉnh đầu: “Nhuyễn Nhuyễn, nên gọi là chồng.
”
“Chồng Ô Ô.
” Tạ Du nhắm mắt lại, khẽ gọi theo cái tên mà anh thích nghe.
Lúc anh lấy cái gói nhỏ trong túi ra Tạ Du đã biết đã đến lúc làm chuyện xấu hổ, đây là việc mà anh đã ủ mưu từ sáng sớm.
Có điều bây giờ phát hiện anh có ủ mưu cũng vô dụng, cô đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Làm chuyện vui sướng tràn trề mất gần một tiếng, Tạ Du quấn áo mệt mỏi nằm trong lòng ngực anh, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, một vầng trăng sáng tỏ treo ở chân trời, xung quanh nó là vài ngôi sao lấp lánh.
Phó Đình Sâm chỉ từng ngôi sao rồi kể tên cho cô, ngón tay vuốt ve trên bờ vai bóng loáng của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, gọi chồng.
”
Tạ Du vùi khuôn mặt nhỏ vào trong quần áo, ngoan ngoãn thỏ thẻ gọi: “Chồng.
”
“Gọi thêm lần nữa.
”
“Chồng.
”
“Vợ thật là ngoan.
” Phó Đình Sâm hôn bả vai của cô: “Ngủ một chút đi, chờ đến khi nào trời tối sầm anh sẽ gọi em.
”
Cả người Tạ Du mỏi mệt nhưng lại không thấy buồn ngủ, cô trò chuyện qua lại với Phó Đình Sâm.
“Anh Tiểu Phó, anh thích trẻ con không?” Tạ Du dựa đầu trên bả vai anh, sợi tóc mềm mại tinh tế tản ra, làm lòng anh thấy ngứa ngáy.
Phó Đình Sâm nhíu mày, động tác trấn an cô hơi khựng lại: “Thích, Nguyễn Nguyễn vẫn còn nhỏ, chúng ta không vội có con.
”
Tạ Du bò lên, đặt tay trên ngực anh: “Xán Xán đã mang thai.
”
Hôm nay cô cũng mới nghe nói Phương Xán mang thai, ngày kết hôn với Hạ Tống đã được ấn định, lại còn lên hot search, có điều chuyện mang thai lại không bị lộ ra.
“Muốn có em bé như vậy sao?” Phó Đình Sâm thương tiếc vuốt mái tóc óng như lụa của cô: “Đừng vội, cơ thể của em cần phải điều dưỡng cho tốt.
”
Tạ Du lại quay người nhìn về phía bầu trời càng lúc càng tối, không tiếp tục nói về đề tài này nữa: “Được thôi.
”
Đột nhiên, đường chân trời lướt qua vài ánh sao băng, Tạ Du kích động ngồi dậy, quần áo trên người rơi xuống, đến khi nhận thấy ánh mắt nóng rực phía sau thì mới bất giác quấn quần áo kỹ vào, ánh mắt lại nhìn lên bầu trời lần nữa: “Anh Tiểu Phó, sao băng!”
“Ừm, nhanh ước đi.
” Phó Đình Sâm ôm eo cô, ngồi kề sát cạnh cô, hai người càng dựa vào gần nhau hơn.
“Dạ!” Tạ Du nhắm mắt lại, ba giây sau lại mở mắt ra: “Em không có ước nguyện muốn ước.
”
Cô có nhiều người yêu thương cô như thế, gả cho người cô yêu, cuộc sống giàu có viên mãn, bây giờ cô đã không còn cần gì nữa rồi.
Phó Đình Sâm mỉm cười hôn môi cô, lặng lẽ ước nguyện dưới sao băng.
Hy vọng cô gái nhỏ của anh sẽ mãi mãi bình an hạnh phúc.