Lạc Tuyết Thành Bạch
Chương 9
Hôm nay Tế Tuyết Sơn nắng nóng, A Lạc vẫn như thường ngày, cười nói với bức họa trên tường: “Tuyết Cầu, ta đi múc nước, trông nhà cho kỹ nha !” Vừa nói xong, xách thùng nước ra cửa.
Tuyết Cầu đi bao nhiêu năm, A Lạc đã quên đếm. Đã từng rất nhiều lần muốn hòa hợp với cuộc sống phố phường, mở học đường, giáo thư dục nhân, làm chút chuyện có ý nghĩa, nhưng mỗi lần đều sợ Tuyết Cầu đột nhiên trở lại không tìm được mình, nghĩ đến đây, vẫn quyết định ở chỗ cũ Tế Tuyết Sơn sống cuộc sống bình thản giản đơn này.
Con đường bùn từ gian nhà thông tới đầm nước đã được mở, phủ kín đá thạch sắc thái rực rỡ, ở dưới ánh mặt trời xinh đẹp cực kỳ, chung quanh một dãy cẩm hoa tú mộc đều được sửa chữa, hay nhất là bên này một cầu trượt, bên kia một xích đu, cả chân núi Tế Tuyết Sơn giống như một trang viên xinh đẹp — đây đều là kiệt tác nhàm chán của A Lạc .
A Lạc đi trên đường, nghe chim non nơi khe núi hót, đột nhiên ẩn ẩn nghe được tiếng Tuyết Cầu kêu mình.
“Tuyết Cầu?” A Lạc mặc dù có điểm hoài nghi lỗ tai mình, nhưng vẫn không nhịn được nhìn quanh khắp nơi.
“A Lạc!” Thanh âm rõ ràng hơn truyền từ đỉnh đầu, A Lạc theo phản xạ ngẩng đầu lên, Tuyết Cầu từ trên trời giáng xuống, đụng ngã A Lạc, thiếu chút nữa đè dẹp hắn.
“Tuyết. . . . . . Tuyết Sơn Phi Hồ. . . . . .”
Tuyết Cầu không để ý A Lạc có thể bị y đè dẹp hay không, gắt gao ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa cười, “A Lạc, ta rốt cục nhìn thấy ngươi!”
Cách đã nhiều năm, Tuyết Cầu bóng đột nhiên trở lại, hơn nữa trở lại liền nhào vào trong lòng ngực mình, A Lạc vui sướng trong lòng hiển nhiên không nhiều lời, ôm lấy Tuyết Cầu ngồi dậy, “Cầu Cầu, ngươi nghỉ? Có thể xuống thăm người thân ?”
Tuyết Cầu hàm hàm hồ hồ ‘ờ ờ’ hai cái, buông tay đang ôm chặc cổ A Lạc, cẩn thận nhìn hắn, hắn diện mạo vẫn trẻ tuổi, một chút cũng không lão hóa, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi một cành hoa, Tuyết Cầu trong lòng vui vẻ, liền ngây ngô cười.
“Ngươi cười khúc khích cái gì?” A Lạc ngắt mũi y, “Xem ngươi, cả người bẩn thỉu , y như hòn than, còn trên đầu búi hai cái tròn tròn ngốc như thế, trở về gặp ta cũng không ăn mặc cho tốt. . . . .”
“Hắc hắc. . . . . .” Tuyết Cầu ngượng ngùng cười cười, mở ra lòng bàn tay, đem tiên đan bày trước mặt A Lạc,”Cái này cho ngươi ăn.”
“Cái gì vậy?”
“Kẹo, là ta từ Thiên Đình đem xuống, ăn rất ngon !”
A Lạc cầm viên kẹo, nhíu mày. Đây là kẹo gì? bẩn bẩn, dính dính — không còn cách nào, là do Tuyết Cầu ngậm trong miệng, nước miếng hiển nhiên không thiếu .
Lau lau trong ngực mấy cái, kim quang vốn có lại hiện ra ngoài, A Lạc sắc mặt đột nhiên đại biến, “Tiên đan Lão Quân ? ! Tuyết Cầu, ngươi chỗ nào lấy được?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi thế nào nhận ra?” Tuyết Cầu trợn to hai mắt vô cùng khó hiểu, “Chẳng lẽ lại là nhìn trên sách ra?”
A Lạc vẻ mặt có chút khẩn trương, căn bản không muốn trả lời mình tại sao biết tiên đan, nghiêm túc hỏi Tuyết Cầu: “Ngươi không phải trộm ra đó chứ? Có bị phát hiện không? Không nhanh trả lại !”
“Không còn kịp rồi, A Lạc ngươi nhanh ăn đi! ! Ăn sau này mà có thể trường sanh bất lão , sau đó ta có thể vĩnh viễn thấy A Lạc trẻ tuổi anh tuấn !”
Tuyết Cầu vội vả đem tiên đan nhét vào miệng A Lạc, chỉ cần tận mắt thấy hắn nuốt xuống, sau đó có thể trốn sang nơi khác tị nạn.
A Lạc nhìn Tuyết Cầu lo lắng, nhìn y dáng vẻ sa sút, trong lòng tự nhiên hiểu bảy tám phần, lần nữa ôm chặc y vào trong ngực, nửa trách cứ nửa thương yêu nói nhỏ:”Tuyết Cầu, Tuyết Cầu ngốc của ta. . . . .”
“A Lạc. . . . . . Ngươi nhanh ăn đi được không? Ăn xong ta đi lánh nạn nữa. . . . Ta không bao giờ làm thần tiên nữa. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Tuyết Cầu chui ở trong ngực A Lạc bắt đầu kể khổ,”Thiên Đình bắt ta lao động tay chân, mỗi ngày không ngừng đẩy xe than, còn xem thường ta, khi dễ ta. . . . . . Ta không bao giờ về đó nữa, ta trốn xuống. . . . . .”
Lời của Tuyết Cầu A Lạc nghe vào trận trận đau lòng, “Tuyết Cầu, ta không cần cái này. . . . . .”
“Ừ?”
“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta đây nhiều năm qua, một chút cũng không già sao?”
“Đó là ngươi bảo dưỡng tốt. . . . .”
“Phải . . . . . Phải . . . . .” Xem ra Tuyết Cầu ngốc quá mức.
Đúng vào lúc này, hai gã thủ vệ Đâu Suất Cung đuổi tới Tế Tuyết Sơn, nhìn thấy Tuyết Cầu cùng một người phàm ôm nhau ở bên cạnh ao, liền nhanh chóng bước xuống tường vân dừng sau lưng A Lạc, Đan Mục lạnh lùng nói: “Tiểu yêu tinh thoát cũng rất nhanh! Bất quá lại còn rãnh rỗi ở đây gặp tình lang?”
Tuyết Cầu cả kinh thất sắc, muốn chạy trốn lại bị A Lạc gắt gao ôm lấy. A Lạc chậm rãi xoay người, bình thản nhìn hai gã thủ vệ. Ngược lại hai gã thủ vệ này nhìn thấy tướng mạo hắn bắt đầu thất kinh.
“Lạc Chi Dao? !”
Đan Mục vừa thấy A Lạc, tâm tình trở nên kích động dị thường, muốn xông lên trước, lại bị Đan Thục kéo.”Đan Mục, hắn không phải Lạc Chi Dao, hắn chỉ là một người phàm giống Lạc Chi Dao mà thôi.”
“Không thể nào, làm sao lại giống như vậy? ” Đan Mục lắc đầu, không thể tin được hai mắt của mình. Bởi vì mình và huynh trưởng từng là thủ hạ phó tướng của Lạc Chi Dao, đối với hắn hết thảy cơ hồ rõ như lòng bàn tay, người trước mắt này tuy ăn mặc như văn nhược thư sinh, nhưng ánh mắt, khí chất hắn cùng Tế Tuyết Thiên Tướng Lạc Chi Dao năm đó chết trận giống nhau như đúc, đúng rồi, Lạc Chi Dao trước khi tới thiên đình, cũng định cư ở Tế Tuyết Sơn! Điều này cũng không khỏi quá trùng hợp!
A Lạc đối mặt hai gã thủ vệ Thiên Đình kinh ngạc, khẽ mỉm cười, “Hai vị tiên gia, Tuyết Cầu nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện, tò mò chạy đến làm người hầu Thiên Đình, hiện tại y đầu óc thông suốt, không muốn lên đó nữa, xin hai vị tiên gia bỏ qua cho y đi, dù sao y tay chân vụng về, cũng làm không tốt chuyện.”
“Phàm trần tự có quốc pháp phàm trần Thiên Đình cũng có điều luật Thiên Đình, y là đồng tử là Đâu Suất Cung, không được tự mình hạ phàm, hơn nữa y còn trộm tiên đan, đã phạm trọng tội. Ngươi chỉ là một người phàm, không cần quản nhiều như vậy, mau mau lui ra!”
“Không lui.” A Lạc thủy chung mỉm cười, lời nói lại chữ chữ kiên định. Hắn từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng. Tuyết Cầu thấy rất lo lắng, “A Lạc, thân thể ngươi không tốt, phải uống thuốc sao?”
“Không phải vậy, ” A Lạc sờ sờ đầu y,”Ngươi đừng lo lắng, bé ngốc.”
Đan Mục nhẹ nhàng hỏi Đan Thục: “Ngươi có nghe hay không? Hắn cũng họ Lạc.”
Đan Thục vẫn như cũ không quá tin tưởng, nhưng thương bạc trong tay đột nhiên rung động — đây là di vật A Lạc, nó lúc này phản ứng kịch liệt như thế, chẳng lẽ . . . . . ?
Thương bạc rung động càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn phóng tới A Lạc, Đan Thục sắp giữ nó không được, hoảng sợ kêu: “Chuyện gì xảy ra? Đây là chuyện gì xảy ra?”
Thương bạc chấn động mạnh mẽ, tránh thoát tay Đan Thục bay tới chỗ A Lạc, Tuyết Cầu hoảng sợ, muốn ngăn ở trước mặt A Lạc, nhưng hôm nay khí lực A Lạc đặc biệt lớn, Tuyết Cầu tránh thế nào cũng không thoát được cái ôm của hắn. Cũng may thương bạc này bay đến bên cạnh A Lạc, lẳng lặng ngừng lại, nó tựa hồ rất hưng phấn, không ngừng trên dưới nổi lơ lửng. Lần này Tuyết Cầu cũng không rõ xảy ra chuyện gì .
“Thật xin lỗi, tiểu háo tử, ta không nên vứt bỏ ngươi.” A Lạc nhẹ nhàng nói, đưa tay cầm chặc nó, nhất thời ngân quang vạn trượng, khiến Đan Thục Đan Mục không mở mắt ra được, chốc lát lại có một cỗ tiên khí mãnh liệt lấy A Lạc làm trung tâm, tản ra bốn phía .
Chờ ngân quang biến mất, A Lạc và Tuyết Cầu đã sớm không thấy bóng dáng.
“Đáng ghét!” Đan Mục oán hận, hướng về phía Đan Thục hô to: “Ngươi thấy chưa? Lạc Chi Dao căn bản không có hồn phi phách tán! Hắn giả chết ! Sau đó núp ở phàm trần nuôi hồ ly tinh!”
“Ta rất kỳ quái, hắn năm đó dùng biện pháp gì giả chết? Ta rõ ràng nhặt được hồn phách hắn vỡ tan .”
“Ở đây đoán có ích lợi gì? Năm đó Ngọc đế trách tội chúng ta xuất chiến bất lợi, năng lực không tốt, gián tiếp khiến Lạc Chi Dao chết trận, vì thế bãi nhiệm cấp bậc chúng ta, nhưng trên thực tế hắn thân là thiên tướng lại giả chết bỏ trốn, hắn không tuân theo giới luật của trời! Bắt được hắn chúng ta nhất định có thể khôi phục cấp bậc, không cần ở Đâu Suất Cung làm thủ vệ !”
“Dù như thế nào, trước tiên chúng ta cũng vẫn đừng hồi bẩm Thiên Đình, gặp hắn hỏi rõ ràng chút, dù sao trước kia làm thủ hạ hắn, hắn đối xử với chúng ta không tệ.”
“Hừ!” Đan Mục khinh thường phương thức làm việc của huynh trưởng, rút ra trường kiếm lăng không vung lên, một tảng đá lớn lập tức bị tước mất nửa đoạn.”Ta phải về bẩm Ngọc đế! Nếu không ta không cam lòng!”
Tuyết Cầu chỉ chớp chớp mắt, liền phát hiện mình đến một sơn động đen như mực, A Lạc lại nuốt một viên thuốc, trên người tiên khí nhất thời biến mất.
“A Lạc, ngươi ăn cái gì vậy?”
“Đây là ki ki quả luyện thành thuốc, ăn xong ta sẽ trở về nguyên hình, tiên khí mất hết; mà trước đó là giải dược ki ki quả, bởi vì ta nhất định phải mang theo ngươi chạy trốn.”
A Lạc nói như vậy, Tuyết Cầu cũng liền nghĩ thông suốt. Bình thường “A Lạc thư sinh” chính là luôn bị dược hiệu ki ki quả khống chế, hắn nguyên hình chính là loài người, không trách được vừa không có yêu khí cũng không có tiên khí. . . . . . Chỉ cần trong lúc nguy cấp ăn một viên giải dược, lại có thể khôi phục nguyên trạng, đằng vân giá vũ, chạy tốc độ giống như điện quang hỏa thạch, nhưng . . .”A Lạc, giải dược ki ki quả không phải cần . . . . nước bọt của động vật giống đực à?”
“Không sai, nhưng do trong thuốc của ta có nhiều hơn một vị thuốc.”
“Cái gì?”
“Tổ yến.”
“. . . . . .” Trầm mặc chốc lát, Tuyết Cầu rống to: “Vậy ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết? !”
“Bởi vì ta thích khi dễ ngươi “A Lạc cười toe toét, sáp mặt lại nhanh chóng hôn Tuyết Cầu một hớp.
Tuyết Cầu lập tức hồng mặt, phồng má nhìn chằm chằm hắn.”A Lạc. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Một lát sẽ nói cho ngươi biết.” A Lạc không vội trả lời bé ngốc này, nắm tay của y đi thẳng tới cuối, có một Ôn Tuyền, hơi nước nóng hổi bốc lên, chung quanh có sẵn cây đuốc, đem nơi đây chiếu sáng sủa. Sau đó cứ thế mà cởi búi tóc Tuyết Cầu ra, đem y phục của y cởi xuống, sau đó ném vào trong Ôn Tuyền mà chà chà,”Ngươi xem ngươi này, bẩn chết.”
Theo lý thuyết cởi áo ra tắm rửa là một chuyện rất mập mờ, rất dễ dàng sinh ra tình cảm, nhưng A Lạc giống như tắm cho em bé nhà mình, Tuyết Cầu cũng rất quen cách A Lạc tắm cho mình, trần truồng ở trước mặt hắn không chút nào ngượng ngùng, đại khái lúc là hồ ly trước mặt hắn đã quen tình trạng trần như nhộng.
“A Lạc, đây là đâu?”
“Tế Tuyết Sơn.”
“Chúng ta vẫn còn ở Tế Tuyết Sơn sao?”
“Ừ, đây là bên trong Tế Tuyết Sơn, nơi này có một hang động lớn, còn có Ôn Tuyền, ta thường thường đến nơi này tắm.”
Tuyết Cầu rất bội phục A Lạc, mình ở nơi này lăn lộn lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết Tế Tuyết Sơn còn có Ôn Tuyền thư thái như vậy. Tuyết Cầu coi như có ngốc cũng có thể đoán được A Lạc là một thần tiên rất lợi hại rất lợi hại, hơn nữa có ngọn nguồn từ Tế Tuyết Sơn.
Tằm xong, A Lạc nhìn chằm chằm cái bụng Tuyết Cầu hỏi: “Tuyết Cầu, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Cái gì?”
” Trên bụng ngươi trước kia có vết sẹo rất dài không?”
“Di?” Tuyết Cầu tò mò nhìn A Lạc, “Ngươi tại sao hỏi ta có sẹo hay không ?”
“Rốt cuộc có hay không?”
Tuyết Cầu gật đầu, “Có, rất lớn , bất quá sau này Hồ Hữu nói quá khó coi, giúp ta xóa.”
“À, ra là như vậy. . . . . . Ha ha . . . .” A Lạc ngắt khuôn mặt nhỏ bé của Tuyết Cầu một cái, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Địa Tinh từ bên cạnh chui ra, mang đến y phục sạch sẻ.”Lạc Chi Dao, hai vị bên ngoài kia tựa hồ đã đi xa.”
A Lạc vừa mặc quần áo cho Tuyết Cầu, vừa đáp: “Tốt, ta thấy vẫn là ở chỗ này mấy ngày đi, bên trong tương đối an toàn.”
“Ừ, muốn ăn gì ta đưa tới cho ngươi.”
Tuyết Cầu kinh hô: “Thì ra là hai người các ngươi đã sớm biết nhau? !”
Địa Tinh rất không dậy nổi nói: “Đúng vậy, rất lâu rất lâu trước kia đã biết Lạc Chi Dao, khi đó ta còn gặp qua mẹ ngươi đấy!”
“Mẹ ta?” Tuyết Cầu lần đầu tiên nghe được manh mối thân nhân, nhất thời hai mắt sáng lên.”Mẹ ta ở đâu?”
“Không nên kích động, mẹ ngươi chỉ là một con tuyết hồ bình thường, sớm chết, hơn nữa mẹ ngươi không thương ngươi, ngươi đều là dựa vào Lạc Chi Dao mới sống sót .”
Tuyết Cầu nghiêng đầu nhìn A Lạc, trong lòng có rất nhiều rất nhiều nghi vấn, nhưng A Lạc chỉ mỉm cười thản nhiên . Cho đến khi Địa Tinh đi, hắn mới ôm Tuyết Cầu kể chuyện cũ.
“Ta tên là Lạc Chi Dao, không gọi Lạc Tục Sanh.”
“Ta đã biết.”
“Ta là thần tiên, không phải là người phàm.”
“Ta đã thấy.”
“Ta chính là đại tiên trong truyền thuyết Tế Tuyết Sơn .”
“Ta đoán được.”
“Ờm, vậy ta sẽ kể một chút về chuyện rất lâu trước kia.”
“Ngươi có thể kể.”
“Ừ. . . . . .” A Lạc chuyển mắt suy nghĩ một chút, bắt đầu kể chuyện . . . .”Rất lâu trước kia, có một vị do tiên phàm tư sinh ngọc thụ lâm phong ở trên đỉnh Tế Tuyết Sơn, tên của hắn gọi là Lạc Chi Dao, sau này gọi tắt là A Lạc. Bởi vì hắn thiên phú dị bẩm, văn võ toàn tài, Thiên Đình nhiều lần chiêu hắn lên trời, nhưng hắn vẫn luôn uyển chuyển cự tuyệt. Hắn thích cô độc vẫn an phận cuộc sống trên đỉnh Tế Tuyết Sơn. Có một ngày, hắn ở trên đỉnh núi nhìn thấy một con Tiểu Tuyết Hồ lẻ loi, nom vừa ra đời không tới một tháng, toàn thân tuyết trắng, đôi mắt tròn tròn, ngáp một cái liền lộ ra cái lưỡi phấn hồng, nằm bất động miệng gặm nhũ nha, khả ái nhất chính là nó hay tới đỉnh núi rồi đem mình co lại thành một quả bóng, lăn từ trên đồi xuống, tạo thành một quả bóng tuyết cực lớn, bóng tuyết bị vỡ thì nó lại chạy đến đỉnh núi, lăn xuống nữa, làm không biết mệt. Ngươi nói coi nó ngốc không?”
Tuyết Cầu nhìn chằm chằm A Lạc, không thể tin được trong miệng hắn đang kể là mình, hết chuyện làm lăn từ trên núi xuống rất vui sao? !
“Nó khiến A Lạc thấy rất thích thú, liền đi theo nó về tổ xem, kết quả phát hiện một ổ tuyết hồ ly, mà chỉ có Tuyết Cầu là nhỏ nhất, mụ mụ cho sữa, nó liền bị huynh đệ tỷ muội đẩy qua bên cạnh, chờ bọn chúng uống no, tiểu hồ ly chen lên chưa uống được vài hớp, mụ mụ lại không muốn cho sữa nữa, một cước đá nó ra. Không trách được thân hình nhỏ xinh như thế , trưởng thành không tốt. Tiểu hồ ly đáng thương còn bị huynh đệ tỷ muội khi dễ, coi nó như con mồi đuổi theo táp nó, cho nên tiểu hồ ly thường thường trốn đi chơi một mình, thích nhất tới đỉnh núi lăn lăn, vì vậy A Lạc lấy một cái tên cho nó, gọi là Tuyết Cầu.”
Tuyết Cầu giương mắt nhìn A Lạc, thì ra là tên của mình có như vậy. A Lạc cười híp mắt nhìn Tuyết Cầu, hôn một cái, nói tiếp.
“Tuyết Cầu thường thường ăn không đủ no, gầy trơ cả xương, bất kể là khát hay là đói bụng, cũng chỉ có thể tới đầm nước mà uống, thỉnh thoảng còn có thể nhặt được mấy dã quả rơi từ trên cây xuống. A Lạc xót nó, liền lấy sữa dê đút nó, sau đó, Tuyết Cầu liền nhớ, mỗi sáng liền lên đỉnh núi báo danh, ngồi đoan đoan chánh chánh chờ A Lạc ra ngoài, khi uống sữa lưỡi còn liếm loạn, lắc lắc đuôi, quấn ở bên chân A Lạc không chịu đi, càng về sau A Lạc dứt khoát thu nuôi Tuyết Cầu này, cho nó ăn no , chưa tới mấy ngày nó mập như quả bóng. Tuyết Cầu cũng vứt bỏ gia đình vốn có, trung thành tận tâm tiến vào sơn động A Lạc . Nhưng Tuyết Cầu rất bướng, mỗi ngày đều ra ngoài chơi tới mệt, có một lần đã tối còn chưa trở lại, A Lạc liền đi ra ngoài tìm nó, mới phát hiện Tuyết Cầu không biết là bị dã thú gì cào phá cái bụng, chảy cả vũng máu, nằm trên mặt đất không thể động, trên cây hai con quạ đang chờ nó chết hoàn toàn rồi tới mổ thi thể. Vốn sinh tử do mệnh, A Lạc không nên ngang ngược ngăn trở, Tuyết Cầu nhỏ yếu vốn chính là bị thiên nhiên đào thải, nhưng chỉ bởi vì A Lạc tâm không đành lòng, chuyển một hơi tiên khí cho Tuyết Cầu, cứu sống nó. Không biết có phải một hơi tiên khí đó mà khiến cho Tuyết Cầu trở thành hồ ly tinh hay không . . . . .”
“Nhất định! Nhất định! Bằng không nguyên hình ta làm sao lại nhỏ như vậy?”
“Ha ha . . . . Đúng vậy, hơn nữa Tuyết Hồ là hồ ly ngốc nhất, có thể thành tinh không nhiều lắm. Nhưng ta thấy trên bụng ngươi không có sẹo, ta cũng không dám xác định ngươi có phải là Tuyết Cầu kia hay không.”
Tuyết Cầu như nhặt được chí thân, quấn A Lạc thật chặc hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó ngươi đi đâu vậy ?”
Bị Tuyết Cầu hỏi như vậy, A Lạc bất tri bất giác đem tự thuật ngôi thứ ba chuyển thành ngôi thứ nhất, “Mấy ngày đó Tuyết Cầu đang dưỡng thương, Thiên Đình phái dì của ta hạ giới chiêu an, có lẽ là do nàng dáng dấp rất giống mẫu thân ruột thịt, ta bị thuyết phục, vì vậy liền bỏ lại Tuyết Cầu lên Thiên Đình. . . . . .”
“Ta nhớ. . . . . . không trách được trong trí nhớ mông lung của ta, từng có người nói với ta ‘ Tuyết Cầu, ta phải lên Thiên Đình , sau này phải chiếu cố mình thật tốt.’ thì ra là người kia là ngươi. . . . . .” Tuyết Cầu bắt đầu nghịch ngợm bóp mặt A Lạc.
“Xem ra, lúc đó không sai biệt lắm là trong đoạn thời gian thành tinh của ngươi . Sau đó ta đến Thiên Đình, làm thiên tướng ta không thích, thường thường bị Ngọc đế chỉ ý khắp nơi Hàng Yêu chinh chiến, cuộc sống không có mục tiêu. Dần dần, ta bắt đầu hoài nghi mình quyết định có chính xác hay không, bắt đầu ghét cuộc sống Thiên Đình. . . . .”
“Cho nên liền chạy xuống?”
“Không kém bao nhiêu đâu. . . . . vào một lần hạ phàm chinh chiến, Tiểu Yêu Hầu kia hỏi ta một câu ‘ ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta, ngươi tại sao muốn tới bắt ta? ’, nhìn ánh mắt thuần chân của hắn, ta nhất thời tỉnh ngộ, ta tại sao phải nghe theo chỉ ý Ngọc đế ? Tại sao ta không thể dựa theo ý nguyện cuộc sống của mình? Tại sao ta luôn phải làm chuyện ta một chút cũng không muốn làm? Vì vậy mượn một côn hắn đánh tới, ta làm bộ bị đánh trúng, rơi xuống sơn dã, mất binh khí, biến ra mấy hồn phách của bản thân, giả vờ hồn phi phách tán, ăn ki ki quả, sau đó liền bỏ trốn mất dạng.”
“Ngươi thật lợi hại, ngay cả hồn phách cũng có thể biến ra.”
“Vậy cũng coi như là một lần cơ duyên, ta tình cờ lấy được nửa bản thiên thư, nó ghi lại một loại pháp thuật thần bí quỷ dị thất truyền, phàm là linh hồn vỡ tan, chỉ cần tồn một hồn một phách, liền có thể sinh đủ ba hồn bảy vía, khiến linh hồn hoàn toàn trọng sinh. Đáng tiếc nó chỉ có nửa bản, ta không cách nào chế được đầy đủ linh hồn, nhưng làm ra hồn phách vỡ nát vẫn dư sức .”
Dùng cái phương pháp này giả chết thật là khéo! “Vậy . . . . quyển sách kia đâu?”
“Ta giấu nó trong giá sách của Hồ Hữu.”
“A? ! Tại sao?”
“Ta cảm thấy hắn rất thích nghiên cứu pháp thuật kỳ kỳ quái quái, thông minh, có thiên phú, lại rất hiểu rõ hợp thành linh hồn, nói không chừng hắn thấy cuốn sách đó xong, có thể nghiên cứu ra cách linh hồn trọng sinh đầy đủ.”
“Ngươi đối với hắn kỳ vọng quá cao đi, hắn chỉ biết bàng môn tả đạo!” Tuyết Cầu có chút không phục nói.
“Linh hồn trọng sinh chính là một loại bàng môn tả đạo, ta tin tưởng nếu Thiên Đình biết, nhất định liệt nó vào một trong những cấm thuật . Hồ Hữu vẫn luôn thích nghiên cứu cấm thuật, thích nghịch thiên mà đi, đã như vậy, ta liền đem hi vọng gởi lại cho hắn. . . . . Ít nhất, ta cảm thấy hắn so với ta thông minh hơn nhiều.”
Cứ như vậy, hai người cạnh nhau hàn huyên thật nhiều thật nhiều, Tuyết Cầu đã biết ki ki quả của hai con cẩu hùng ngốc kia là A Lạc cho, hắn chỉ muốn xem trên bụng mình có vết sẹo kia không, xác định mình có phải Tuyết Cầu hắn đã từng nuôi hay không, còn Môi Cầu đáng ghét kia, không cần nói cũng là A Lạc! Dù sao nói cho cùng, A Lạc luôn thích dùng mọi biện pháp chọc y, đùa y, trêu y!
Đang nói, binh khí A Lạc , thương bạc nhẹ nhàng bay tới, A Lạc vốn không nghĩ đến một thanh trường thương lại trung thành tận tâm đến vậy, trong lòng rất hối hận, ban đầu chỉ vì là vật ngự ban, có chút ghét bỏ nó, sau khi giả chết nó đi theo Đan Mục nhiều năm, vừa thấy mình rồi lại lập tức lao tới, thật sự bị nó cảm động một phen.
A Lạc cười giới thiệu với Tuyết Cầu: “Nó là binh khí Thiên giới cho ta — hạo kim mâu, ta gọi nó là tiểu háo tử, thành thật mà nói, ta cảm thấy nó quá uy vũ , vừa thô lại dài lại sắc bén, thật không thích hợp với ta.”
Tiểu háo tử nghe lời bình về mình của chủ nhân, bất mãn nhảy nhảy, cấp tốc chuyển động tại chỗ , phát ra tiếng “ong ong” chói tai , chốc lát dừng lại mới phát hiện nó thế nhưng biến nhỏ.
Nhưng A Lạc giả vờ ghét bỏ, trêu cợt tiểu háo tử, “Ngươi biến nhỏ cũng vô dụng à, trường thương chính là trường thương, ta đây bề ngoài văn nhược thư sinh, chính là nên cầm bút lông !
“Ngươi ít chảnh chẹ đi ! Ta cảm thấy ngươi không xứng với nó!” Tuyết Cầu đùa bỡn tiểu háo tử , tiểu háo tử biết tiểu hồ ly tinh này là người yêu của chủ nhân, cũng không tức giận, đùa với y, nếu đổi lại người khác, không bị nó ghim một cái mới là lạ!
Tuyết Cầu đùa giỡn đùa giỡn, lộ ra khuôn mặt tươi cười thật vui vẻ dần dần âm trầm . . . . .
A Lạc hỏi: “Ngốc Cầu, thế nào?”
“A Lạc . . . . . Vậy ta hôm nay chẳng phải hại ngươi bị Thiên giới phát hiện à?”
A Lạc nhẹ nhõm cười cười, nhìn như không thèm để ý chút nào.”Không quan hệ.”
“Quan hệ rất lớn!” Tuyết Cầu quăng tiểu háo tử, nhào vào trong ngực A Lạc, “Thảm! Lần này ta hại ngươi chết! Là ta không tốt, ta nên nghe lời ngươi nói, không lên Thiên Đình làm thần tiên. . . . . .”
“Không, là lỗi của ta, ta không nên tới Thiên Đình, ta không nên bỏ lại ngươi, lúc trở lại Tế Tuyết Sơn ta cũng nên tỏ rõ thân phận với ngươi . . . .”
“Nhưng coi như ngươi chứng tỏ, ta cũng không nhất định sẽ tin ngươi . . . . . . dù sao cũng là ta không tốt. . . . . .” Tuyết Cầu khổ sở cúi đầu, nhìn qua rất hiểu chuyện.
A Lạc vẫn như cũ sờ sờ đầu y, dù sao đầu Tuyết Cầu cũng là dùng để sờ, cho dù là Tuyết Cầu năm đó ngốc ngốc, hay là người trước mắt khổ não nghiêm mặt, cũng đều là người mình yêu mến cưng chiều, cái loại đó cảm giác mềm mại êm ái trên tay, sờ thế nào cũng sẽ không chán.”Tuyết Cầu, ta tránh được mấy đời, cũng không tránh được mãi mãi. Vui vẻ sẽ không vĩnh hằng, chỉ cần lưu tại đáy lòng. Đối với ta mà nói, ngươi chính là vui vẻ của ta. Nếu như bọn họ đuổi theo nữa, ta giúp ngươi giả chết chạy trốn; vả lại nếu như có một ngày, ta thật sự hồn phi phách tán. . . . . .”
“Sẽ không ! Sẽ không !” Tuyết Cầu cuống quít xông lên che miệng A Lạc, A Lạc nhíu mày, kéo tay y xuống.
“Ta còn chưa nói xong ! Ta nếu thật sự hồn phi phách tán ngươi liền đem một hồn một phách bảo tồn cho tốt, để Hồ Hữu khắc khổ học tập, cố gắng nghiên cứu, ta tin tưởng một ngày nào đó, ta có thể trở về bên cạnh ngươi.”
“Ta không muốn! Ta không muốn!” Tuyết Cầu ở trong ngực A Lạc ăn vạ lăn lộn.
“Được, được, coi như ta tùy tiện nói chút .” Năm đó chẳng qua dưỡng một tiểu hồ ly, chỉ cảm thấy có tiểu sủng vật bồi bạn mình cũng là một chuyện rất tốt, thoáng một cái mấy trăm năm, tiểu hồ ly thành tinh, phần cảm tình kia dường như cũng thành tinh theo rồi . . . .
Hôm sau, Tuyết Cầu tỉnh lại liền thấy A Lạc nắm một cán bút màu bạc ngẩn người.
“A Lạc, sao vậy?”
“Tiểu háo tử, nó biến mình thành một cán bút . . . . . nó hi vọng ta làm bút lông.” A Lạc không nghĩ tới tùy tiện cười giỡn, nó coi như thật.
“Cán bút thiệt là đẹp nha.” Tuyết Cầu cầm trong tay suy nghĩ, thiệt nặng à, tuyệt đối là bạc tinh khiết . Đáng tiếc không có đầu bút, y nhớ trước đây buổi tối A Lạc và Hồ Hữu sờ tới sờ lui nói muốn dùng lông hồ làm bút gì đó, tiện nói,”A Lạc, dùng lông ta làm một đầu bút đi.”
“Lông. . . . của ngươi?” A Lạc nhìn một chùm lông xinh của Tuyết Cầu, đúng là lựa chọn rất tốt.
Do đó hắn làm như vậy, cán bút hợp với lông trắng, rất đẹp mắt, bút lông này không thể nghi ngờ lập tức trở thành vật A Lạc thích nhất, căn bản luyến tiếc đem nó chấm mực. Dùng nó trêu Tuyết Cầu ngược lại rất tốt, A Lạc thích dùng nó nhẹ nhàng quét qua mặt và môi Tuyết Cầu, làm cho y ngứa một chút, sau đó dán mặt qua hôn lên một cái, gặm gặm.
Mà Tuyết Cầu phi thường thích A Lạc ‘đùa giỡn’, y bây giờ là từng bước không rời dính vào bên người A Lạc, theo tác phong ‘trung hồ’.
A Lạc và Tuyết Cầu ở trong động qua hai ba ngày, hai người cũng đợi không được, bắt đầu xuẩn xuẩn dục động. Đầu tiên là thử dò xét ở cửa động một chút, tiếp theo quanh quẩn ở gần cửa động, quan sát động tĩnh, xem một chút không có chuyện gì, thừa dịp trời tối, nghênh ngang trở về gian nhà dưới chân núi.
“Nơi này an toàn sao?” Tuyết Cầu vẫn có chút lo lắng, cảm giác nên đổi ổ, trốn vào trong rừng sâu núi thẳm.
A Lạc ngược lại một chút cũng không có tâm sự, thư thư phục phục nằm trên giường, đặt đầu lên gối, “Nếu ở trên cố ý bắt ta, trên mặt đất bất kỳ một góc nhỏ nào cũng đều là trong phạm vi tầm mắt của bọn họ, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ lập tức có thể tìm ra ta, ta tránh cũng tránh không xong. Bây giờ coi vậy chứ, Đan Thục và Đan Mục trở về báo cáo, thời gian họ báo cáo, cũng đủ chúng ta sống tạm.”
“Vậy bọn họ nếu bắt ngươi làm sao bây giờ đây?”
“Đánh, đánh không lại liền chạy, trốn không thoát cũng chỉ có thể nhận mệnh.” A Lạc nhìn Tuyết Cầu bất an, lại tăng thêm một câu, “Ngươi yên tâm, ta còn có thể đánh.”
Tuyết Cầu nhiều lần quét nhìn A Lạc, dáng người hắn vậy mà có thể đánh?, “Hừ, mười mấy thiên binh xuống không cần phải đánh là có thể đè ngươi chết.”
“Làm sao có thể? Không tin ngươi đè xem.”
Tuyết Cầu vừa nghe, liền từ từ đi đến bên cạnh hắn, rồi bỗng bổ nhào lên, lại bị A Lạc đột nhiên giang hai cánh tay ôm vào lòng. Hắn thuận thế vén chăn lên, ôm Tuyết Cầu lăn vào trong.
Tuyết Cầu mặc y phục vào, một lát sau, chỉ thấy thân thể y trần truồng hớt ha hớt hải bò ra ngoài, bộ mặt đỏ bừng, vừa vội vừa xấu hổ, “Chờ một chút, chờ một chút, ta cảm thấy ta muốn đi tiểu một chút . . . . . .”
Trong chăn nhanh chóng đưa ra một cái tay, bắt được bắp chân trơn bóng của Tuyết Cầu, lại kéo y trở lại .”Ngươi xác định đây là cảm giác muốn đi tiểu à?”
“Ơ ư. . . . . không. . . . . . không biết. . . . . .”
“Ha hả. . . . . . Ngốc Cầu, ngươi thật đáng yêu.”
. . . . . . . . . . . .
Sáng sớm tỉnh lại, Tuyết Cầu mở mắt ra quan sát hết thảy chung quanh. Rất kỳ quái , y nghe thấy tiếng nghị luận.
“Lạc Chi Dao thật là giảo hoạt, không ngờ lại núp ở trong chăn ‘ động phòng ’! Ta thế nào cũng không thấy được.” Đây là thanh âm tủ quần áo phát ra.
“Ngươi coi như tốt, ngươi xem ta, núp ở nơi như vầy, ngay cả chăn cũng không thấy!” Đây là thanh âm chậu rửa mặt.
Đột nhiên gần ở bên tai, thanh âm hùng hậu từng trải phía dưới thân thể phát ra, “Ha ha ha ha, vẫn là ta tốt nhất, dù thế nào cũng là ở trên ta. Mặc dù góc độ không tốt, nhưng coi như thấy rõ.”
“Oái ! A Lạc ! Đồ gỗ trong nhà đang nói chuyện !” Tuyết Cầu thét lên lay tỉnh A Lạc, A Lạc ngủ mơ mơ màng màng, nửa mở mắt, há mồm hỏi:
“Cầu Cầu, sao vậy?”
“A Lạc, ta nghe gia cụ đang nói chuyện! Gia cụ bọn chúng đang nói chuyện!” Đây coi như là thấy chuyện cực khủng khiếp.
“Ờ. . . . .” A Lạc ngồi dậy, nhìn gia cụ chung quanh, giọng nói mang theo một chút trách cứ: “Không phải bảo các ngươi đừng nói chuyện trước mặt Tuyết Cầu sao?”
“Thật xin lỗi, ta cho là hắn chưa tỉnh. . . . . .” Tủ quần áo buồn buồn nói.
A Lạc xoa xoa mắt, giải thích với Cầu Cầu: “Những gia cụ này vốn chính là dùng cây thành tinh làm, chúng thích ở lúc không có người, nói chuyện phiếm gì đó với nhau, ngươi không cần phải ngạc nhiên.”
“Ha ha, đúng vậy, chúng ta đều là gia cụ của Lạc Chi Dao, lương phẩm thượng đẳng, ngươi không cần sợ hãi. Năm đó ngươi ở trên mặt giường ta mài móng ta cũng không so đo với ngươi .” Mặt giường dưới mông Tuyết Cầu nói.
Tuyết Cầu ngây ngốc, “Những thứ này nói đều là. . . . . gia cụ của ngươi?”
A Lạc vừa mặc quần áo, vừa gật đầu, “Đúng là vậy! Sơn động kia vốn là của ta, dù bên trong có người ở qua, nhưng gia cụ tinh xảo như vậy ai chịu đổi?”
“Tại sao ta dùng chúng nhiều năm như vậy vẫn luôn không phát hiện?”
“Bởi vì ngươi là ngốc Cầu, nếu như ngươi dụng tâm, không khó phát hiện trên mỗi một món gia cụ đều có khắc một chữ ‘Lạc’ .”
Tuyết Cầu mặc xong quần, đi từng bước từng bước kiểm tra gia cụ biết nói này, quả nhiên, ở một góc đều khắc họ của A Lạc ! Tuyết Cầu tự oán thở dài một cái, “Ai. . . . . . Ta cũng thật là ngốc, bây giờ nghĩ lại nếu ngươi thật là một thư sinh yếu ớt, tại sao lại có khí lực đem đống gia cụ nặng như vậy dời từ đỉnh núi xuống chân núi chứ? Ta ngẫm lại là liền có thể vạch trần mặt thật của ngươi rồi. . . . .”
A Lạc lập tức phủ nhận, “Không, không phải là ta mang , là bọn chúng phát hiện ta sau khi trở về liền tự mình bay xuống .”
“. . . . . . Gia cụ này thiệt trung thành nha . . . .”
A Lạc kéo khóe miệng, ôn nhu ẩn tình nhìn chăm chú vào Tuyết Cầu, “Ngươi không phải cũng rất trung thành sao? Không những trung thành, còn rất chung tình. . . . .”
A Lạc chưa bao giờ nói lời âu yếm lãng mạn lạc đột nhiên toát ra một câu như vậy, làm Tuyết Cầu lập tức không ngăn được, lúc này đỏ mặt ‘phanh’ một cái lao ra cửa .
“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta đi rửa mặt!”
“Chậc chậc, thiệt là ngây thơ nhen!”
“Tuyết Hồ này thiệt là đáng yêu mà !”
A Lạc cười cười, cầm y phục Tuyết Cầu cũng chạy ra ngoài, “Này ngốc Cầu, không mặc quần áo lại chạy loạn ở ngoài. . . . . Ai. . . . . .”
Đúng như lời A Lạc, trên trời dưới đất lệch giờ quá lớn, chớp mắt đã qua nửa năm. Cuộc sống ở Tế Tuyết Sơn vẫn bình tĩnh mà nhàn nhã, ấm áp mà ngọt ngào.
A Lạc tiếp tục dạy chữ cho Tuyết Cầu, nghiên cứu nông trồng trọt, đắp người tuyết ném tuyết, đu dây trượt dốc, chủ nhân cùng sủng vật tình cảm trụ cột được nâng lên thành tình yêu, sớm chiều chung sống, như hình với bóng vĩnh viễn không chán.
“Cầu Cầu, tới đây !”
Vừa nghe A Lạc kêu, Tuyết Cầu lập tức từ trên giá nho nhảy xuống, ôm nho tím đầy ngực chạy đến bên người A Lạc, chọn một trái lớn nhất nhét vào trong miệng A Lạc. “A Lạc, gọi ta làm gì?”
A Lạc sờ sờ đầu Tuyết Cầu, nói cho y biết: “Bọn họ sắp tới.”
“Ai sắp tới?” Cuộc sống nhẹ nhõm nửa năm cơ hồ khiến Tuyết Cầu quên, hiện tại tùy thời sẽ sập xuống. Lăng lăng nhìn A Lạc cười mà không nói một lúc lâu, y mới hiểu được, khẩn trương kêu to: “Vậy nhanh đi chút ! Ít nhất còn có thể trốn một chốc !”
“Ta lười, không muốn trốn. Ngươi nhớ ta đã nói với ngươi những gì không?”
“Nhớ thì nhớ, nhưng . . . . .”
“Không còn kịp rồi, ” A Lạc lắc đầu một cái, cắt đứt lời Tuyết Cầu, lại ngắt một trái nho nhét vào trong miệng, ngẩng đầu lên đang nhìn hai bóng đen trên bầu trời nhanh chóng khuếch trương, tiếc nuối nói, “Bọn họ lập tức tới ngay.”
Quả nhiên, hai huynh đệ Đan từ trên trời giáng xuống, vững vàng đứng ở trước mặt bọn họ. Tuyết Cầu hít sâu hai cái, nhìn nhìn A Lạc bên cạnh, nghĩ thầm hai đấu hai không nhất định thất bại, vẻ mặt hung hăn, chuẩn bị đánh nhau.
A Lạc thấy địch nhân như cũ mỉm cười nhất mạt, cầm lấy một chùm nho khách khí hỏi: “Một đường chạy tới nhất định khát, có muốn ăn chút nho không? Ta cải thiện giống, rất ngọt đó.”
Tuyết Cầu vừa nghe, cả giận, một phát đoạt lại chùm nho giận phừng phừng nhìn chằm chằm A Lạc, “Ngươi sao có thể cầm chùm nho cho chó ăn?”
“Hồ ly cũng ăn, cho chó ăn làm sao không?”
“Không được!” Tuyết Cầu bắt đầu đem nho bỏ vào miệng mình.
“Thôi thôi! Đừng nhỏ nhen vậy chứ.”
“Lạc Chi Dao!” !” Đan Mục lớn tiếng quát, trong mắt hai người này không coi ai ra gì ! Trường kiếm chỉ một cái, đắc ý nói: “Ta xem ngươi còn có thể ung dung bao lâu!”
A Lạc cũng không giành nho với Tuyết Cầu nữa, náo loạn đủ rồi cũng nên khôi phục nghiêm chỉnh, quan sát Đan Mục và Đan Thục, rất có lòng tin trả lời: “Nếu như là hai người các ngươi, ta xem ta còn có thể ung dung rất lâu.”
“Hừ, hai chúng ta nào có khả năng lớn mời ngươi trở về như vậy?”
“Ồ? Xin hỏi là. . . . ?”
“Là ta.” Thanh âm người thứ ba từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, “Lạc Chi Dao, thật không dám tin, ngươi thật sự chưa chết !”
Thanh âm này, A Lạc rất quen, vừa nghe đã biết là thuộc về vị Nhị Lang thần ba mắt kia. Ban đầu hắn và mình như nhau, tiên phàm tư sinh, được thượng giới mời đến Thiên Đình, mặc dù cùng hắn lui tới không nhiều lắm, nhưng lẫn nhau lại có ăn ý rất sâu. Chẳng qua A Lạc ngại hắn làm việc quá mức nghiêm túc, lão Ngọc đế bảo hắn đi tây một thước, hắn cũng sẽ không dám nhảy qua một tấc; lão Ngọc đế yêu cầu đem một yêu nghiệt đánh gần chết kéo lên, hắn sẽ đánh vừa đúng gần chết, không phải là sáu phần chết, cũng không phải bốn phần chết. . . . . .
“A, ra là Dương huynh. Đã lâu không gặp.” A Lạc tiến lên từng bước cúi người chào thở dài, cùi chỏ chọt Tuyết Cầu sau lưng. Mặt ngoài tuy là nụ cười dễ gần, lấy lễ đối đãi, nhưng trong lòng tự định giá: Dương Tiễn nhất định là bị Ngọc đế ra lệnh bắt mình trở về chịu phạt, không biết hắn có thể vì giao tình đã qua thủ hạ lưu tình với mình không, không lưu tình thì mình thật sự sẽ chết thảm. . . . . . Hơn nữa muốn giả chết trước mặt hắn không phải là chuyện dễ . . . . .
Dương Tiễn vẫn luôn vặn chân mày, khó có thể tin nhìn A Lạc. Hắn quả nhiên không tan biến, hắn quả nhiên là giả chết chạy trốn, uổng phí ban đầu còn than tiếc cho hắn. “Lạc Chi Dao, ta thật sự không hiểu ngươi vì sao lẩn tránh Tiên giới ẩn cư phàm trần?”
A Lạc tạm thời dừng lại ý nghĩ , đơn giản trả lời: “Bởi vì ta không thích đánh đánh giết giết, càng thêm ghét người khác ép buộc yêu cầu ta đi đánh đánh giết giết.”
“Chúng ta đánh đông dẹp tây, diệt yêu trừ ma, cũng là vì dẹp yên hai giới tiên phàm, chẳng lẽ ngươi một lòng chỉ lo cảm thụ của mình, một chút cũng không suy nghĩ vì thương sinh xã tắc ?”
“A? Phải không? Ta thế nào không cảm thấy. . . . . . Có thể là ta ích kỷ nhỏ mọn đi. . . . . .”
“Ngọc đế trọng ngươi là nhân tài, phong ngươi làm Thiên Tướng Tế Tuyết, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút ý thức trách nhiệm này cũng không có sao?”
“Ngươi cũng biết, văn nhân hơn phân nửa không phóng khoáng, chỉ lo mình không lo người, thật ra thì ta chính là một văn nhân triệt đầu triệt đuôi.”
Dương Tiễn ba con mắt đồng thời híp lại, bất mãn nói: “Quên đi, dù ngươi nghĩ thế nào, Ngọc đế nói, ngươi nếu chịu theo ta trở về, liền xử trí nhẹ nhàng. . . .”
“Vậy nếu ta không trở về với ngươi ?” A Lạc mang theo vài phần chế nhạo cắt đứt lời Dương Tiễn, “Có phải lại muốn đánh gần chết kéo ta trở về?”
Dương Tiễn gật đầu, khiến A Lạc cười to. Hắn cúi đầu nuốt giải dược ki ki quả, lấy ra tiểu háo tử, ở trong tay chậm rãi quay một vòng, ngẩng đầu nhìn tầng mây dày trên bầu trời cao giọng hô: “Ta có chết cũng sẽ không về! Ngươi bắt ta thế nào? !”
Quay đầu lại, hỏi Tuyết Cầu: “Ta rất tuấn tú phải không?”
Tuyết Cầu tự hào gật đầu, “Ừ! A Lạc đẹp trai nhất !”
Nhiều đám mây bị A Lạc rống như vậy, tựa hồ có chút xôn xao.
A Lạc cởi xuống ngọc bội trên cổ, vừa đọc chú ngữ, ngọc bội trong nháy mắt biến thành một kim quang khôi giáp, thì ra khối ngọc bội này không phải là hàng vỉa hè, mà là khôi giáp hộ thân, chân thần của A Lạc!
Tuyết Cầu lòng tràn đầy mong đợi nhìn A Lạc khoác chiến giáp trên người uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trước mặt, không nghĩ tới A Lạc đem nó mặc ở trên người của mình.”A Lạc ?Tại sao?”
A Lạc nhẹ nhàng búng mũi Tuyết Cầu, ôn nhu nói: “Mặc cho tốt, đừng để bị thương cho ta. . . . .”
Hoàn mỹ như thế nào cũng sẽ xuất hiện vết nứt, con người cũng vậy, nếu hai bên xuất hiện vết nứt, cũng sẽ không còn tín nhiệm, cũng sẽ không trở lại như trước, như một tấm gương vỡ.
Tuyết Cầu đi bao nhiêu năm, A Lạc đã quên đếm. Đã từng rất nhiều lần muốn hòa hợp với cuộc sống phố phường, mở học đường, giáo thư dục nhân, làm chút chuyện có ý nghĩa, nhưng mỗi lần đều sợ Tuyết Cầu đột nhiên trở lại không tìm được mình, nghĩ đến đây, vẫn quyết định ở chỗ cũ Tế Tuyết Sơn sống cuộc sống bình thản giản đơn này.
Con đường bùn từ gian nhà thông tới đầm nước đã được mở, phủ kín đá thạch sắc thái rực rỡ, ở dưới ánh mặt trời xinh đẹp cực kỳ, chung quanh một dãy cẩm hoa tú mộc đều được sửa chữa, hay nhất là bên này một cầu trượt, bên kia một xích đu, cả chân núi Tế Tuyết Sơn giống như một trang viên xinh đẹp — đây đều là kiệt tác nhàm chán của A Lạc .
A Lạc đi trên đường, nghe chim non nơi khe núi hót, đột nhiên ẩn ẩn nghe được tiếng Tuyết Cầu kêu mình.
“Tuyết Cầu?” A Lạc mặc dù có điểm hoài nghi lỗ tai mình, nhưng vẫn không nhịn được nhìn quanh khắp nơi.
“A Lạc!” Thanh âm rõ ràng hơn truyền từ đỉnh đầu, A Lạc theo phản xạ ngẩng đầu lên, Tuyết Cầu từ trên trời giáng xuống, đụng ngã A Lạc, thiếu chút nữa đè dẹp hắn.
“Tuyết. . . . . . Tuyết Sơn Phi Hồ. . . . . .”
Tuyết Cầu không để ý A Lạc có thể bị y đè dẹp hay không, gắt gao ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa cười, “A Lạc, ta rốt cục nhìn thấy ngươi!”
Cách đã nhiều năm, Tuyết Cầu bóng đột nhiên trở lại, hơn nữa trở lại liền nhào vào trong lòng ngực mình, A Lạc vui sướng trong lòng hiển nhiên không nhiều lời, ôm lấy Tuyết Cầu ngồi dậy, “Cầu Cầu, ngươi nghỉ? Có thể xuống thăm người thân ?”
Tuyết Cầu hàm hàm hồ hồ ‘ờ ờ’ hai cái, buông tay đang ôm chặc cổ A Lạc, cẩn thận nhìn hắn, hắn diện mạo vẫn trẻ tuổi, một chút cũng không lão hóa, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi một cành hoa, Tuyết Cầu trong lòng vui vẻ, liền ngây ngô cười.
“Ngươi cười khúc khích cái gì?” A Lạc ngắt mũi y, “Xem ngươi, cả người bẩn thỉu , y như hòn than, còn trên đầu búi hai cái tròn tròn ngốc như thế, trở về gặp ta cũng không ăn mặc cho tốt. . . . .”
“Hắc hắc. . . . . .” Tuyết Cầu ngượng ngùng cười cười, mở ra lòng bàn tay, đem tiên đan bày trước mặt A Lạc,”Cái này cho ngươi ăn.”
“Cái gì vậy?”
“Kẹo, là ta từ Thiên Đình đem xuống, ăn rất ngon !”
A Lạc cầm viên kẹo, nhíu mày. Đây là kẹo gì? bẩn bẩn, dính dính — không còn cách nào, là do Tuyết Cầu ngậm trong miệng, nước miếng hiển nhiên không thiếu .
Lau lau trong ngực mấy cái, kim quang vốn có lại hiện ra ngoài, A Lạc sắc mặt đột nhiên đại biến, “Tiên đan Lão Quân ? ! Tuyết Cầu, ngươi chỗ nào lấy được?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi thế nào nhận ra?” Tuyết Cầu trợn to hai mắt vô cùng khó hiểu, “Chẳng lẽ lại là nhìn trên sách ra?”
A Lạc vẻ mặt có chút khẩn trương, căn bản không muốn trả lời mình tại sao biết tiên đan, nghiêm túc hỏi Tuyết Cầu: “Ngươi không phải trộm ra đó chứ? Có bị phát hiện không? Không nhanh trả lại !”
“Không còn kịp rồi, A Lạc ngươi nhanh ăn đi! ! Ăn sau này mà có thể trường sanh bất lão , sau đó ta có thể vĩnh viễn thấy A Lạc trẻ tuổi anh tuấn !”
Tuyết Cầu vội vả đem tiên đan nhét vào miệng A Lạc, chỉ cần tận mắt thấy hắn nuốt xuống, sau đó có thể trốn sang nơi khác tị nạn.
A Lạc nhìn Tuyết Cầu lo lắng, nhìn y dáng vẻ sa sút, trong lòng tự nhiên hiểu bảy tám phần, lần nữa ôm chặc y vào trong ngực, nửa trách cứ nửa thương yêu nói nhỏ:”Tuyết Cầu, Tuyết Cầu ngốc của ta. . . . .”
“A Lạc. . . . . . Ngươi nhanh ăn đi được không? Ăn xong ta đi lánh nạn nữa. . . . Ta không bao giờ làm thần tiên nữa. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Tuyết Cầu chui ở trong ngực A Lạc bắt đầu kể khổ,”Thiên Đình bắt ta lao động tay chân, mỗi ngày không ngừng đẩy xe than, còn xem thường ta, khi dễ ta. . . . . . Ta không bao giờ về đó nữa, ta trốn xuống. . . . . .”
Lời của Tuyết Cầu A Lạc nghe vào trận trận đau lòng, “Tuyết Cầu, ta không cần cái này. . . . . .”
“Ừ?”
“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta đây nhiều năm qua, một chút cũng không già sao?”
“Đó là ngươi bảo dưỡng tốt. . . . .”
“Phải . . . . . Phải . . . . .” Xem ra Tuyết Cầu ngốc quá mức.
Đúng vào lúc này, hai gã thủ vệ Đâu Suất Cung đuổi tới Tế Tuyết Sơn, nhìn thấy Tuyết Cầu cùng một người phàm ôm nhau ở bên cạnh ao, liền nhanh chóng bước xuống tường vân dừng sau lưng A Lạc, Đan Mục lạnh lùng nói: “Tiểu yêu tinh thoát cũng rất nhanh! Bất quá lại còn rãnh rỗi ở đây gặp tình lang?”
Tuyết Cầu cả kinh thất sắc, muốn chạy trốn lại bị A Lạc gắt gao ôm lấy. A Lạc chậm rãi xoay người, bình thản nhìn hai gã thủ vệ. Ngược lại hai gã thủ vệ này nhìn thấy tướng mạo hắn bắt đầu thất kinh.
“Lạc Chi Dao? !”
Đan Mục vừa thấy A Lạc, tâm tình trở nên kích động dị thường, muốn xông lên trước, lại bị Đan Thục kéo.”Đan Mục, hắn không phải Lạc Chi Dao, hắn chỉ là một người phàm giống Lạc Chi Dao mà thôi.”
“Không thể nào, làm sao lại giống như vậy? ” Đan Mục lắc đầu, không thể tin được hai mắt của mình. Bởi vì mình và huynh trưởng từng là thủ hạ phó tướng của Lạc Chi Dao, đối với hắn hết thảy cơ hồ rõ như lòng bàn tay, người trước mắt này tuy ăn mặc như văn nhược thư sinh, nhưng ánh mắt, khí chất hắn cùng Tế Tuyết Thiên Tướng Lạc Chi Dao năm đó chết trận giống nhau như đúc, đúng rồi, Lạc Chi Dao trước khi tới thiên đình, cũng định cư ở Tế Tuyết Sơn! Điều này cũng không khỏi quá trùng hợp!
A Lạc đối mặt hai gã thủ vệ Thiên Đình kinh ngạc, khẽ mỉm cười, “Hai vị tiên gia, Tuyết Cầu nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện, tò mò chạy đến làm người hầu Thiên Đình, hiện tại y đầu óc thông suốt, không muốn lên đó nữa, xin hai vị tiên gia bỏ qua cho y đi, dù sao y tay chân vụng về, cũng làm không tốt chuyện.”
“Phàm trần tự có quốc pháp phàm trần Thiên Đình cũng có điều luật Thiên Đình, y là đồng tử là Đâu Suất Cung, không được tự mình hạ phàm, hơn nữa y còn trộm tiên đan, đã phạm trọng tội. Ngươi chỉ là một người phàm, không cần quản nhiều như vậy, mau mau lui ra!”
“Không lui.” A Lạc thủy chung mỉm cười, lời nói lại chữ chữ kiên định. Hắn từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng. Tuyết Cầu thấy rất lo lắng, “A Lạc, thân thể ngươi không tốt, phải uống thuốc sao?”
“Không phải vậy, ” A Lạc sờ sờ đầu y,”Ngươi đừng lo lắng, bé ngốc.”
Đan Mục nhẹ nhàng hỏi Đan Thục: “Ngươi có nghe hay không? Hắn cũng họ Lạc.”
Đan Thục vẫn như cũ không quá tin tưởng, nhưng thương bạc trong tay đột nhiên rung động — đây là di vật A Lạc, nó lúc này phản ứng kịch liệt như thế, chẳng lẽ . . . . . ?
Thương bạc rung động càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn phóng tới A Lạc, Đan Thục sắp giữ nó không được, hoảng sợ kêu: “Chuyện gì xảy ra? Đây là chuyện gì xảy ra?”
Thương bạc chấn động mạnh mẽ, tránh thoát tay Đan Thục bay tới chỗ A Lạc, Tuyết Cầu hoảng sợ, muốn ngăn ở trước mặt A Lạc, nhưng hôm nay khí lực A Lạc đặc biệt lớn, Tuyết Cầu tránh thế nào cũng không thoát được cái ôm của hắn. Cũng may thương bạc này bay đến bên cạnh A Lạc, lẳng lặng ngừng lại, nó tựa hồ rất hưng phấn, không ngừng trên dưới nổi lơ lửng. Lần này Tuyết Cầu cũng không rõ xảy ra chuyện gì .
“Thật xin lỗi, tiểu háo tử, ta không nên vứt bỏ ngươi.” A Lạc nhẹ nhàng nói, đưa tay cầm chặc nó, nhất thời ngân quang vạn trượng, khiến Đan Thục Đan Mục không mở mắt ra được, chốc lát lại có một cỗ tiên khí mãnh liệt lấy A Lạc làm trung tâm, tản ra bốn phía .
Chờ ngân quang biến mất, A Lạc và Tuyết Cầu đã sớm không thấy bóng dáng.
“Đáng ghét!” Đan Mục oán hận, hướng về phía Đan Thục hô to: “Ngươi thấy chưa? Lạc Chi Dao căn bản không có hồn phi phách tán! Hắn giả chết ! Sau đó núp ở phàm trần nuôi hồ ly tinh!”
“Ta rất kỳ quái, hắn năm đó dùng biện pháp gì giả chết? Ta rõ ràng nhặt được hồn phách hắn vỡ tan .”
“Ở đây đoán có ích lợi gì? Năm đó Ngọc đế trách tội chúng ta xuất chiến bất lợi, năng lực không tốt, gián tiếp khiến Lạc Chi Dao chết trận, vì thế bãi nhiệm cấp bậc chúng ta, nhưng trên thực tế hắn thân là thiên tướng lại giả chết bỏ trốn, hắn không tuân theo giới luật của trời! Bắt được hắn chúng ta nhất định có thể khôi phục cấp bậc, không cần ở Đâu Suất Cung làm thủ vệ !”
“Dù như thế nào, trước tiên chúng ta cũng vẫn đừng hồi bẩm Thiên Đình, gặp hắn hỏi rõ ràng chút, dù sao trước kia làm thủ hạ hắn, hắn đối xử với chúng ta không tệ.”
“Hừ!” Đan Mục khinh thường phương thức làm việc của huynh trưởng, rút ra trường kiếm lăng không vung lên, một tảng đá lớn lập tức bị tước mất nửa đoạn.”Ta phải về bẩm Ngọc đế! Nếu không ta không cam lòng!”
Tuyết Cầu chỉ chớp chớp mắt, liền phát hiện mình đến một sơn động đen như mực, A Lạc lại nuốt một viên thuốc, trên người tiên khí nhất thời biến mất.
“A Lạc, ngươi ăn cái gì vậy?”
“Đây là ki ki quả luyện thành thuốc, ăn xong ta sẽ trở về nguyên hình, tiên khí mất hết; mà trước đó là giải dược ki ki quả, bởi vì ta nhất định phải mang theo ngươi chạy trốn.”
A Lạc nói như vậy, Tuyết Cầu cũng liền nghĩ thông suốt. Bình thường “A Lạc thư sinh” chính là luôn bị dược hiệu ki ki quả khống chế, hắn nguyên hình chính là loài người, không trách được vừa không có yêu khí cũng không có tiên khí. . . . . . Chỉ cần trong lúc nguy cấp ăn một viên giải dược, lại có thể khôi phục nguyên trạng, đằng vân giá vũ, chạy tốc độ giống như điện quang hỏa thạch, nhưng . . .”A Lạc, giải dược ki ki quả không phải cần . . . . nước bọt của động vật giống đực à?”
“Không sai, nhưng do trong thuốc của ta có nhiều hơn một vị thuốc.”
“Cái gì?”
“Tổ yến.”
“. . . . . .” Trầm mặc chốc lát, Tuyết Cầu rống to: “Vậy ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết? !”
“Bởi vì ta thích khi dễ ngươi “A Lạc cười toe toét, sáp mặt lại nhanh chóng hôn Tuyết Cầu một hớp.
Tuyết Cầu lập tức hồng mặt, phồng má nhìn chằm chằm hắn.”A Lạc. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Một lát sẽ nói cho ngươi biết.” A Lạc không vội trả lời bé ngốc này, nắm tay của y đi thẳng tới cuối, có một Ôn Tuyền, hơi nước nóng hổi bốc lên, chung quanh có sẵn cây đuốc, đem nơi đây chiếu sáng sủa. Sau đó cứ thế mà cởi búi tóc Tuyết Cầu ra, đem y phục của y cởi xuống, sau đó ném vào trong Ôn Tuyền mà chà chà,”Ngươi xem ngươi này, bẩn chết.”
Theo lý thuyết cởi áo ra tắm rửa là một chuyện rất mập mờ, rất dễ dàng sinh ra tình cảm, nhưng A Lạc giống như tắm cho em bé nhà mình, Tuyết Cầu cũng rất quen cách A Lạc tắm cho mình, trần truồng ở trước mặt hắn không chút nào ngượng ngùng, đại khái lúc là hồ ly trước mặt hắn đã quen tình trạng trần như nhộng.
“A Lạc, đây là đâu?”
“Tế Tuyết Sơn.”
“Chúng ta vẫn còn ở Tế Tuyết Sơn sao?”
“Ừ, đây là bên trong Tế Tuyết Sơn, nơi này có một hang động lớn, còn có Ôn Tuyền, ta thường thường đến nơi này tắm.”
Tuyết Cầu rất bội phục A Lạc, mình ở nơi này lăn lộn lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết Tế Tuyết Sơn còn có Ôn Tuyền thư thái như vậy. Tuyết Cầu coi như có ngốc cũng có thể đoán được A Lạc là một thần tiên rất lợi hại rất lợi hại, hơn nữa có ngọn nguồn từ Tế Tuyết Sơn.
Tằm xong, A Lạc nhìn chằm chằm cái bụng Tuyết Cầu hỏi: “Tuyết Cầu, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Cái gì?”
” Trên bụng ngươi trước kia có vết sẹo rất dài không?”
“Di?” Tuyết Cầu tò mò nhìn A Lạc, “Ngươi tại sao hỏi ta có sẹo hay không ?”
“Rốt cuộc có hay không?”
Tuyết Cầu gật đầu, “Có, rất lớn , bất quá sau này Hồ Hữu nói quá khó coi, giúp ta xóa.”
“À, ra là như vậy. . . . . . Ha ha . . . .” A Lạc ngắt khuôn mặt nhỏ bé của Tuyết Cầu một cái, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Địa Tinh từ bên cạnh chui ra, mang đến y phục sạch sẻ.”Lạc Chi Dao, hai vị bên ngoài kia tựa hồ đã đi xa.”
A Lạc vừa mặc quần áo cho Tuyết Cầu, vừa đáp: “Tốt, ta thấy vẫn là ở chỗ này mấy ngày đi, bên trong tương đối an toàn.”
“Ừ, muốn ăn gì ta đưa tới cho ngươi.”
Tuyết Cầu kinh hô: “Thì ra là hai người các ngươi đã sớm biết nhau? !”
Địa Tinh rất không dậy nổi nói: “Đúng vậy, rất lâu rất lâu trước kia đã biết Lạc Chi Dao, khi đó ta còn gặp qua mẹ ngươi đấy!”
“Mẹ ta?” Tuyết Cầu lần đầu tiên nghe được manh mối thân nhân, nhất thời hai mắt sáng lên.”Mẹ ta ở đâu?”
“Không nên kích động, mẹ ngươi chỉ là một con tuyết hồ bình thường, sớm chết, hơn nữa mẹ ngươi không thương ngươi, ngươi đều là dựa vào Lạc Chi Dao mới sống sót .”
Tuyết Cầu nghiêng đầu nhìn A Lạc, trong lòng có rất nhiều rất nhiều nghi vấn, nhưng A Lạc chỉ mỉm cười thản nhiên . Cho đến khi Địa Tinh đi, hắn mới ôm Tuyết Cầu kể chuyện cũ.
“Ta tên là Lạc Chi Dao, không gọi Lạc Tục Sanh.”
“Ta đã biết.”
“Ta là thần tiên, không phải là người phàm.”
“Ta đã thấy.”
“Ta chính là đại tiên trong truyền thuyết Tế Tuyết Sơn .”
“Ta đoán được.”
“Ờm, vậy ta sẽ kể một chút về chuyện rất lâu trước kia.”
“Ngươi có thể kể.”
“Ừ. . . . . .” A Lạc chuyển mắt suy nghĩ một chút, bắt đầu kể chuyện . . . .”Rất lâu trước kia, có một vị do tiên phàm tư sinh ngọc thụ lâm phong ở trên đỉnh Tế Tuyết Sơn, tên của hắn gọi là Lạc Chi Dao, sau này gọi tắt là A Lạc. Bởi vì hắn thiên phú dị bẩm, văn võ toàn tài, Thiên Đình nhiều lần chiêu hắn lên trời, nhưng hắn vẫn luôn uyển chuyển cự tuyệt. Hắn thích cô độc vẫn an phận cuộc sống trên đỉnh Tế Tuyết Sơn. Có một ngày, hắn ở trên đỉnh núi nhìn thấy một con Tiểu Tuyết Hồ lẻ loi, nom vừa ra đời không tới một tháng, toàn thân tuyết trắng, đôi mắt tròn tròn, ngáp một cái liền lộ ra cái lưỡi phấn hồng, nằm bất động miệng gặm nhũ nha, khả ái nhất chính là nó hay tới đỉnh núi rồi đem mình co lại thành một quả bóng, lăn từ trên đồi xuống, tạo thành một quả bóng tuyết cực lớn, bóng tuyết bị vỡ thì nó lại chạy đến đỉnh núi, lăn xuống nữa, làm không biết mệt. Ngươi nói coi nó ngốc không?”
Tuyết Cầu nhìn chằm chằm A Lạc, không thể tin được trong miệng hắn đang kể là mình, hết chuyện làm lăn từ trên núi xuống rất vui sao? !
“Nó khiến A Lạc thấy rất thích thú, liền đi theo nó về tổ xem, kết quả phát hiện một ổ tuyết hồ ly, mà chỉ có Tuyết Cầu là nhỏ nhất, mụ mụ cho sữa, nó liền bị huynh đệ tỷ muội đẩy qua bên cạnh, chờ bọn chúng uống no, tiểu hồ ly chen lên chưa uống được vài hớp, mụ mụ lại không muốn cho sữa nữa, một cước đá nó ra. Không trách được thân hình nhỏ xinh như thế , trưởng thành không tốt. Tiểu hồ ly đáng thương còn bị huynh đệ tỷ muội khi dễ, coi nó như con mồi đuổi theo táp nó, cho nên tiểu hồ ly thường thường trốn đi chơi một mình, thích nhất tới đỉnh núi lăn lăn, vì vậy A Lạc lấy một cái tên cho nó, gọi là Tuyết Cầu.”
Tuyết Cầu giương mắt nhìn A Lạc, thì ra là tên của mình có như vậy. A Lạc cười híp mắt nhìn Tuyết Cầu, hôn một cái, nói tiếp.
“Tuyết Cầu thường thường ăn không đủ no, gầy trơ cả xương, bất kể là khát hay là đói bụng, cũng chỉ có thể tới đầm nước mà uống, thỉnh thoảng còn có thể nhặt được mấy dã quả rơi từ trên cây xuống. A Lạc xót nó, liền lấy sữa dê đút nó, sau đó, Tuyết Cầu liền nhớ, mỗi sáng liền lên đỉnh núi báo danh, ngồi đoan đoan chánh chánh chờ A Lạc ra ngoài, khi uống sữa lưỡi còn liếm loạn, lắc lắc đuôi, quấn ở bên chân A Lạc không chịu đi, càng về sau A Lạc dứt khoát thu nuôi Tuyết Cầu này, cho nó ăn no , chưa tới mấy ngày nó mập như quả bóng. Tuyết Cầu cũng vứt bỏ gia đình vốn có, trung thành tận tâm tiến vào sơn động A Lạc . Nhưng Tuyết Cầu rất bướng, mỗi ngày đều ra ngoài chơi tới mệt, có một lần đã tối còn chưa trở lại, A Lạc liền đi ra ngoài tìm nó, mới phát hiện Tuyết Cầu không biết là bị dã thú gì cào phá cái bụng, chảy cả vũng máu, nằm trên mặt đất không thể động, trên cây hai con quạ đang chờ nó chết hoàn toàn rồi tới mổ thi thể. Vốn sinh tử do mệnh, A Lạc không nên ngang ngược ngăn trở, Tuyết Cầu nhỏ yếu vốn chính là bị thiên nhiên đào thải, nhưng chỉ bởi vì A Lạc tâm không đành lòng, chuyển một hơi tiên khí cho Tuyết Cầu, cứu sống nó. Không biết có phải một hơi tiên khí đó mà khiến cho Tuyết Cầu trở thành hồ ly tinh hay không . . . . .”
“Nhất định! Nhất định! Bằng không nguyên hình ta làm sao lại nhỏ như vậy?”
“Ha ha . . . . Đúng vậy, hơn nữa Tuyết Hồ là hồ ly ngốc nhất, có thể thành tinh không nhiều lắm. Nhưng ta thấy trên bụng ngươi không có sẹo, ta cũng không dám xác định ngươi có phải là Tuyết Cầu kia hay không.”
Tuyết Cầu như nhặt được chí thân, quấn A Lạc thật chặc hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó ngươi đi đâu vậy ?”
Bị Tuyết Cầu hỏi như vậy, A Lạc bất tri bất giác đem tự thuật ngôi thứ ba chuyển thành ngôi thứ nhất, “Mấy ngày đó Tuyết Cầu đang dưỡng thương, Thiên Đình phái dì của ta hạ giới chiêu an, có lẽ là do nàng dáng dấp rất giống mẫu thân ruột thịt, ta bị thuyết phục, vì vậy liền bỏ lại Tuyết Cầu lên Thiên Đình. . . . . .”
“Ta nhớ. . . . . . không trách được trong trí nhớ mông lung của ta, từng có người nói với ta ‘ Tuyết Cầu, ta phải lên Thiên Đình , sau này phải chiếu cố mình thật tốt.’ thì ra là người kia là ngươi. . . . . .” Tuyết Cầu bắt đầu nghịch ngợm bóp mặt A Lạc.
“Xem ra, lúc đó không sai biệt lắm là trong đoạn thời gian thành tinh của ngươi . Sau đó ta đến Thiên Đình, làm thiên tướng ta không thích, thường thường bị Ngọc đế chỉ ý khắp nơi Hàng Yêu chinh chiến, cuộc sống không có mục tiêu. Dần dần, ta bắt đầu hoài nghi mình quyết định có chính xác hay không, bắt đầu ghét cuộc sống Thiên Đình. . . . .”
“Cho nên liền chạy xuống?”
“Không kém bao nhiêu đâu. . . . . vào một lần hạ phàm chinh chiến, Tiểu Yêu Hầu kia hỏi ta một câu ‘ ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta, ngươi tại sao muốn tới bắt ta? ’, nhìn ánh mắt thuần chân của hắn, ta nhất thời tỉnh ngộ, ta tại sao phải nghe theo chỉ ý Ngọc đế ? Tại sao ta không thể dựa theo ý nguyện cuộc sống của mình? Tại sao ta luôn phải làm chuyện ta một chút cũng không muốn làm? Vì vậy mượn một côn hắn đánh tới, ta làm bộ bị đánh trúng, rơi xuống sơn dã, mất binh khí, biến ra mấy hồn phách của bản thân, giả vờ hồn phi phách tán, ăn ki ki quả, sau đó liền bỏ trốn mất dạng.”
“Ngươi thật lợi hại, ngay cả hồn phách cũng có thể biến ra.”
“Vậy cũng coi như là một lần cơ duyên, ta tình cờ lấy được nửa bản thiên thư, nó ghi lại một loại pháp thuật thần bí quỷ dị thất truyền, phàm là linh hồn vỡ tan, chỉ cần tồn một hồn một phách, liền có thể sinh đủ ba hồn bảy vía, khiến linh hồn hoàn toàn trọng sinh. Đáng tiếc nó chỉ có nửa bản, ta không cách nào chế được đầy đủ linh hồn, nhưng làm ra hồn phách vỡ nát vẫn dư sức .”
Dùng cái phương pháp này giả chết thật là khéo! “Vậy . . . . quyển sách kia đâu?”
“Ta giấu nó trong giá sách của Hồ Hữu.”
“A? ! Tại sao?”
“Ta cảm thấy hắn rất thích nghiên cứu pháp thuật kỳ kỳ quái quái, thông minh, có thiên phú, lại rất hiểu rõ hợp thành linh hồn, nói không chừng hắn thấy cuốn sách đó xong, có thể nghiên cứu ra cách linh hồn trọng sinh đầy đủ.”
“Ngươi đối với hắn kỳ vọng quá cao đi, hắn chỉ biết bàng môn tả đạo!” Tuyết Cầu có chút không phục nói.
“Linh hồn trọng sinh chính là một loại bàng môn tả đạo, ta tin tưởng nếu Thiên Đình biết, nhất định liệt nó vào một trong những cấm thuật . Hồ Hữu vẫn luôn thích nghiên cứu cấm thuật, thích nghịch thiên mà đi, đã như vậy, ta liền đem hi vọng gởi lại cho hắn. . . . . Ít nhất, ta cảm thấy hắn so với ta thông minh hơn nhiều.”
Cứ như vậy, hai người cạnh nhau hàn huyên thật nhiều thật nhiều, Tuyết Cầu đã biết ki ki quả của hai con cẩu hùng ngốc kia là A Lạc cho, hắn chỉ muốn xem trên bụng mình có vết sẹo kia không, xác định mình có phải Tuyết Cầu hắn đã từng nuôi hay không, còn Môi Cầu đáng ghét kia, không cần nói cũng là A Lạc! Dù sao nói cho cùng, A Lạc luôn thích dùng mọi biện pháp chọc y, đùa y, trêu y!
Đang nói, binh khí A Lạc , thương bạc nhẹ nhàng bay tới, A Lạc vốn không nghĩ đến một thanh trường thương lại trung thành tận tâm đến vậy, trong lòng rất hối hận, ban đầu chỉ vì là vật ngự ban, có chút ghét bỏ nó, sau khi giả chết nó đi theo Đan Mục nhiều năm, vừa thấy mình rồi lại lập tức lao tới, thật sự bị nó cảm động một phen.
A Lạc cười giới thiệu với Tuyết Cầu: “Nó là binh khí Thiên giới cho ta — hạo kim mâu, ta gọi nó là tiểu háo tử, thành thật mà nói, ta cảm thấy nó quá uy vũ , vừa thô lại dài lại sắc bén, thật không thích hợp với ta.”
Tiểu háo tử nghe lời bình về mình của chủ nhân, bất mãn nhảy nhảy, cấp tốc chuyển động tại chỗ , phát ra tiếng “ong ong” chói tai , chốc lát dừng lại mới phát hiện nó thế nhưng biến nhỏ.
Nhưng A Lạc giả vờ ghét bỏ, trêu cợt tiểu háo tử, “Ngươi biến nhỏ cũng vô dụng à, trường thương chính là trường thương, ta đây bề ngoài văn nhược thư sinh, chính là nên cầm bút lông !
“Ngươi ít chảnh chẹ đi ! Ta cảm thấy ngươi không xứng với nó!” Tuyết Cầu đùa bỡn tiểu háo tử , tiểu háo tử biết tiểu hồ ly tinh này là người yêu của chủ nhân, cũng không tức giận, đùa với y, nếu đổi lại người khác, không bị nó ghim một cái mới là lạ!
Tuyết Cầu đùa giỡn đùa giỡn, lộ ra khuôn mặt tươi cười thật vui vẻ dần dần âm trầm . . . . .
A Lạc hỏi: “Ngốc Cầu, thế nào?”
“A Lạc . . . . . Vậy ta hôm nay chẳng phải hại ngươi bị Thiên giới phát hiện à?”
A Lạc nhẹ nhõm cười cười, nhìn như không thèm để ý chút nào.”Không quan hệ.”
“Quan hệ rất lớn!” Tuyết Cầu quăng tiểu háo tử, nhào vào trong ngực A Lạc, “Thảm! Lần này ta hại ngươi chết! Là ta không tốt, ta nên nghe lời ngươi nói, không lên Thiên Đình làm thần tiên. . . . . .”
“Không, là lỗi của ta, ta không nên tới Thiên Đình, ta không nên bỏ lại ngươi, lúc trở lại Tế Tuyết Sơn ta cũng nên tỏ rõ thân phận với ngươi . . . .”
“Nhưng coi như ngươi chứng tỏ, ta cũng không nhất định sẽ tin ngươi . . . . . . dù sao cũng là ta không tốt. . . . . .” Tuyết Cầu khổ sở cúi đầu, nhìn qua rất hiểu chuyện.
A Lạc vẫn như cũ sờ sờ đầu y, dù sao đầu Tuyết Cầu cũng là dùng để sờ, cho dù là Tuyết Cầu năm đó ngốc ngốc, hay là người trước mắt khổ não nghiêm mặt, cũng đều là người mình yêu mến cưng chiều, cái loại đó cảm giác mềm mại êm ái trên tay, sờ thế nào cũng sẽ không chán.”Tuyết Cầu, ta tránh được mấy đời, cũng không tránh được mãi mãi. Vui vẻ sẽ không vĩnh hằng, chỉ cần lưu tại đáy lòng. Đối với ta mà nói, ngươi chính là vui vẻ của ta. Nếu như bọn họ đuổi theo nữa, ta giúp ngươi giả chết chạy trốn; vả lại nếu như có một ngày, ta thật sự hồn phi phách tán. . . . . .”
“Sẽ không ! Sẽ không !” Tuyết Cầu cuống quít xông lên che miệng A Lạc, A Lạc nhíu mày, kéo tay y xuống.
“Ta còn chưa nói xong ! Ta nếu thật sự hồn phi phách tán ngươi liền đem một hồn một phách bảo tồn cho tốt, để Hồ Hữu khắc khổ học tập, cố gắng nghiên cứu, ta tin tưởng một ngày nào đó, ta có thể trở về bên cạnh ngươi.”
“Ta không muốn! Ta không muốn!” Tuyết Cầu ở trong ngực A Lạc ăn vạ lăn lộn.
“Được, được, coi như ta tùy tiện nói chút .” Năm đó chẳng qua dưỡng một tiểu hồ ly, chỉ cảm thấy có tiểu sủng vật bồi bạn mình cũng là một chuyện rất tốt, thoáng một cái mấy trăm năm, tiểu hồ ly thành tinh, phần cảm tình kia dường như cũng thành tinh theo rồi . . . .
Hôm sau, Tuyết Cầu tỉnh lại liền thấy A Lạc nắm một cán bút màu bạc ngẩn người.
“A Lạc, sao vậy?”
“Tiểu háo tử, nó biến mình thành một cán bút . . . . . nó hi vọng ta làm bút lông.” A Lạc không nghĩ tới tùy tiện cười giỡn, nó coi như thật.
“Cán bút thiệt là đẹp nha.” Tuyết Cầu cầm trong tay suy nghĩ, thiệt nặng à, tuyệt đối là bạc tinh khiết . Đáng tiếc không có đầu bút, y nhớ trước đây buổi tối A Lạc và Hồ Hữu sờ tới sờ lui nói muốn dùng lông hồ làm bút gì đó, tiện nói,”A Lạc, dùng lông ta làm một đầu bút đi.”
“Lông. . . . của ngươi?” A Lạc nhìn một chùm lông xinh của Tuyết Cầu, đúng là lựa chọn rất tốt.
Do đó hắn làm như vậy, cán bút hợp với lông trắng, rất đẹp mắt, bút lông này không thể nghi ngờ lập tức trở thành vật A Lạc thích nhất, căn bản luyến tiếc đem nó chấm mực. Dùng nó trêu Tuyết Cầu ngược lại rất tốt, A Lạc thích dùng nó nhẹ nhàng quét qua mặt và môi Tuyết Cầu, làm cho y ngứa một chút, sau đó dán mặt qua hôn lên một cái, gặm gặm.
Mà Tuyết Cầu phi thường thích A Lạc ‘đùa giỡn’, y bây giờ là từng bước không rời dính vào bên người A Lạc, theo tác phong ‘trung hồ’.
A Lạc và Tuyết Cầu ở trong động qua hai ba ngày, hai người cũng đợi không được, bắt đầu xuẩn xuẩn dục động. Đầu tiên là thử dò xét ở cửa động một chút, tiếp theo quanh quẩn ở gần cửa động, quan sát động tĩnh, xem một chút không có chuyện gì, thừa dịp trời tối, nghênh ngang trở về gian nhà dưới chân núi.
“Nơi này an toàn sao?” Tuyết Cầu vẫn có chút lo lắng, cảm giác nên đổi ổ, trốn vào trong rừng sâu núi thẳm.
A Lạc ngược lại một chút cũng không có tâm sự, thư thư phục phục nằm trên giường, đặt đầu lên gối, “Nếu ở trên cố ý bắt ta, trên mặt đất bất kỳ một góc nhỏ nào cũng đều là trong phạm vi tầm mắt của bọn họ, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ lập tức có thể tìm ra ta, ta tránh cũng tránh không xong. Bây giờ coi vậy chứ, Đan Thục và Đan Mục trở về báo cáo, thời gian họ báo cáo, cũng đủ chúng ta sống tạm.”
“Vậy bọn họ nếu bắt ngươi làm sao bây giờ đây?”
“Đánh, đánh không lại liền chạy, trốn không thoát cũng chỉ có thể nhận mệnh.” A Lạc nhìn Tuyết Cầu bất an, lại tăng thêm một câu, “Ngươi yên tâm, ta còn có thể đánh.”
Tuyết Cầu nhiều lần quét nhìn A Lạc, dáng người hắn vậy mà có thể đánh?, “Hừ, mười mấy thiên binh xuống không cần phải đánh là có thể đè ngươi chết.”
“Làm sao có thể? Không tin ngươi đè xem.”
Tuyết Cầu vừa nghe, liền từ từ đi đến bên cạnh hắn, rồi bỗng bổ nhào lên, lại bị A Lạc đột nhiên giang hai cánh tay ôm vào lòng. Hắn thuận thế vén chăn lên, ôm Tuyết Cầu lăn vào trong.
Tuyết Cầu mặc y phục vào, một lát sau, chỉ thấy thân thể y trần truồng hớt ha hớt hải bò ra ngoài, bộ mặt đỏ bừng, vừa vội vừa xấu hổ, “Chờ một chút, chờ một chút, ta cảm thấy ta muốn đi tiểu một chút . . . . . .”
Trong chăn nhanh chóng đưa ra một cái tay, bắt được bắp chân trơn bóng của Tuyết Cầu, lại kéo y trở lại .”Ngươi xác định đây là cảm giác muốn đi tiểu à?”
“Ơ ư. . . . . không. . . . . . không biết. . . . . .”
“Ha hả. . . . . . Ngốc Cầu, ngươi thật đáng yêu.”
. . . . . . . . . . . .
Sáng sớm tỉnh lại, Tuyết Cầu mở mắt ra quan sát hết thảy chung quanh. Rất kỳ quái , y nghe thấy tiếng nghị luận.
“Lạc Chi Dao thật là giảo hoạt, không ngờ lại núp ở trong chăn ‘ động phòng ’! Ta thế nào cũng không thấy được.” Đây là thanh âm tủ quần áo phát ra.
“Ngươi coi như tốt, ngươi xem ta, núp ở nơi như vầy, ngay cả chăn cũng không thấy!” Đây là thanh âm chậu rửa mặt.
Đột nhiên gần ở bên tai, thanh âm hùng hậu từng trải phía dưới thân thể phát ra, “Ha ha ha ha, vẫn là ta tốt nhất, dù thế nào cũng là ở trên ta. Mặc dù góc độ không tốt, nhưng coi như thấy rõ.”
“Oái ! A Lạc ! Đồ gỗ trong nhà đang nói chuyện !” Tuyết Cầu thét lên lay tỉnh A Lạc, A Lạc ngủ mơ mơ màng màng, nửa mở mắt, há mồm hỏi:
“Cầu Cầu, sao vậy?”
“A Lạc, ta nghe gia cụ đang nói chuyện! Gia cụ bọn chúng đang nói chuyện!” Đây coi như là thấy chuyện cực khủng khiếp.
“Ờ. . . . .” A Lạc ngồi dậy, nhìn gia cụ chung quanh, giọng nói mang theo một chút trách cứ: “Không phải bảo các ngươi đừng nói chuyện trước mặt Tuyết Cầu sao?”
“Thật xin lỗi, ta cho là hắn chưa tỉnh. . . . . .” Tủ quần áo buồn buồn nói.
A Lạc xoa xoa mắt, giải thích với Cầu Cầu: “Những gia cụ này vốn chính là dùng cây thành tinh làm, chúng thích ở lúc không có người, nói chuyện phiếm gì đó với nhau, ngươi không cần phải ngạc nhiên.”
“Ha ha, đúng vậy, chúng ta đều là gia cụ của Lạc Chi Dao, lương phẩm thượng đẳng, ngươi không cần sợ hãi. Năm đó ngươi ở trên mặt giường ta mài móng ta cũng không so đo với ngươi .” Mặt giường dưới mông Tuyết Cầu nói.
Tuyết Cầu ngây ngốc, “Những thứ này nói đều là. . . . . gia cụ của ngươi?”
A Lạc vừa mặc quần áo, vừa gật đầu, “Đúng là vậy! Sơn động kia vốn là của ta, dù bên trong có người ở qua, nhưng gia cụ tinh xảo như vậy ai chịu đổi?”
“Tại sao ta dùng chúng nhiều năm như vậy vẫn luôn không phát hiện?”
“Bởi vì ngươi là ngốc Cầu, nếu như ngươi dụng tâm, không khó phát hiện trên mỗi một món gia cụ đều có khắc một chữ ‘Lạc’ .”
Tuyết Cầu mặc xong quần, đi từng bước từng bước kiểm tra gia cụ biết nói này, quả nhiên, ở một góc đều khắc họ của A Lạc ! Tuyết Cầu tự oán thở dài một cái, “Ai. . . . . . Ta cũng thật là ngốc, bây giờ nghĩ lại nếu ngươi thật là một thư sinh yếu ớt, tại sao lại có khí lực đem đống gia cụ nặng như vậy dời từ đỉnh núi xuống chân núi chứ? Ta ngẫm lại là liền có thể vạch trần mặt thật của ngươi rồi. . . . .”
A Lạc lập tức phủ nhận, “Không, không phải là ta mang , là bọn chúng phát hiện ta sau khi trở về liền tự mình bay xuống .”
“. . . . . . Gia cụ này thiệt trung thành nha . . . .”
A Lạc kéo khóe miệng, ôn nhu ẩn tình nhìn chăm chú vào Tuyết Cầu, “Ngươi không phải cũng rất trung thành sao? Không những trung thành, còn rất chung tình. . . . .”
A Lạc chưa bao giờ nói lời âu yếm lãng mạn lạc đột nhiên toát ra một câu như vậy, làm Tuyết Cầu lập tức không ngăn được, lúc này đỏ mặt ‘phanh’ một cái lao ra cửa .
“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta đi rửa mặt!”
“Chậc chậc, thiệt là ngây thơ nhen!”
“Tuyết Hồ này thiệt là đáng yêu mà !”
A Lạc cười cười, cầm y phục Tuyết Cầu cũng chạy ra ngoài, “Này ngốc Cầu, không mặc quần áo lại chạy loạn ở ngoài. . . . . Ai. . . . . .”
Đúng như lời A Lạc, trên trời dưới đất lệch giờ quá lớn, chớp mắt đã qua nửa năm. Cuộc sống ở Tế Tuyết Sơn vẫn bình tĩnh mà nhàn nhã, ấm áp mà ngọt ngào.
A Lạc tiếp tục dạy chữ cho Tuyết Cầu, nghiên cứu nông trồng trọt, đắp người tuyết ném tuyết, đu dây trượt dốc, chủ nhân cùng sủng vật tình cảm trụ cột được nâng lên thành tình yêu, sớm chiều chung sống, như hình với bóng vĩnh viễn không chán.
“Cầu Cầu, tới đây !”
Vừa nghe A Lạc kêu, Tuyết Cầu lập tức từ trên giá nho nhảy xuống, ôm nho tím đầy ngực chạy đến bên người A Lạc, chọn một trái lớn nhất nhét vào trong miệng A Lạc. “A Lạc, gọi ta làm gì?”
A Lạc sờ sờ đầu Tuyết Cầu, nói cho y biết: “Bọn họ sắp tới.”
“Ai sắp tới?” Cuộc sống nhẹ nhõm nửa năm cơ hồ khiến Tuyết Cầu quên, hiện tại tùy thời sẽ sập xuống. Lăng lăng nhìn A Lạc cười mà không nói một lúc lâu, y mới hiểu được, khẩn trương kêu to: “Vậy nhanh đi chút ! Ít nhất còn có thể trốn một chốc !”
“Ta lười, không muốn trốn. Ngươi nhớ ta đã nói với ngươi những gì không?”
“Nhớ thì nhớ, nhưng . . . . .”
“Không còn kịp rồi, ” A Lạc lắc đầu một cái, cắt đứt lời Tuyết Cầu, lại ngắt một trái nho nhét vào trong miệng, ngẩng đầu lên đang nhìn hai bóng đen trên bầu trời nhanh chóng khuếch trương, tiếc nuối nói, “Bọn họ lập tức tới ngay.”
Quả nhiên, hai huynh đệ Đan từ trên trời giáng xuống, vững vàng đứng ở trước mặt bọn họ. Tuyết Cầu hít sâu hai cái, nhìn nhìn A Lạc bên cạnh, nghĩ thầm hai đấu hai không nhất định thất bại, vẻ mặt hung hăn, chuẩn bị đánh nhau.
A Lạc thấy địch nhân như cũ mỉm cười nhất mạt, cầm lấy một chùm nho khách khí hỏi: “Một đường chạy tới nhất định khát, có muốn ăn chút nho không? Ta cải thiện giống, rất ngọt đó.”
Tuyết Cầu vừa nghe, cả giận, một phát đoạt lại chùm nho giận phừng phừng nhìn chằm chằm A Lạc, “Ngươi sao có thể cầm chùm nho cho chó ăn?”
“Hồ ly cũng ăn, cho chó ăn làm sao không?”
“Không được!” Tuyết Cầu bắt đầu đem nho bỏ vào miệng mình.
“Thôi thôi! Đừng nhỏ nhen vậy chứ.”
“Lạc Chi Dao!” !” Đan Mục lớn tiếng quát, trong mắt hai người này không coi ai ra gì ! Trường kiếm chỉ một cái, đắc ý nói: “Ta xem ngươi còn có thể ung dung bao lâu!”
A Lạc cũng không giành nho với Tuyết Cầu nữa, náo loạn đủ rồi cũng nên khôi phục nghiêm chỉnh, quan sát Đan Mục và Đan Thục, rất có lòng tin trả lời: “Nếu như là hai người các ngươi, ta xem ta còn có thể ung dung rất lâu.”
“Hừ, hai chúng ta nào có khả năng lớn mời ngươi trở về như vậy?”
“Ồ? Xin hỏi là. . . . ?”
“Là ta.” Thanh âm người thứ ba từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, “Lạc Chi Dao, thật không dám tin, ngươi thật sự chưa chết !”
Thanh âm này, A Lạc rất quen, vừa nghe đã biết là thuộc về vị Nhị Lang thần ba mắt kia. Ban đầu hắn và mình như nhau, tiên phàm tư sinh, được thượng giới mời đến Thiên Đình, mặc dù cùng hắn lui tới không nhiều lắm, nhưng lẫn nhau lại có ăn ý rất sâu. Chẳng qua A Lạc ngại hắn làm việc quá mức nghiêm túc, lão Ngọc đế bảo hắn đi tây một thước, hắn cũng sẽ không dám nhảy qua một tấc; lão Ngọc đế yêu cầu đem một yêu nghiệt đánh gần chết kéo lên, hắn sẽ đánh vừa đúng gần chết, không phải là sáu phần chết, cũng không phải bốn phần chết. . . . . .
“A, ra là Dương huynh. Đã lâu không gặp.” A Lạc tiến lên từng bước cúi người chào thở dài, cùi chỏ chọt Tuyết Cầu sau lưng. Mặt ngoài tuy là nụ cười dễ gần, lấy lễ đối đãi, nhưng trong lòng tự định giá: Dương Tiễn nhất định là bị Ngọc đế ra lệnh bắt mình trở về chịu phạt, không biết hắn có thể vì giao tình đã qua thủ hạ lưu tình với mình không, không lưu tình thì mình thật sự sẽ chết thảm. . . . . . Hơn nữa muốn giả chết trước mặt hắn không phải là chuyện dễ . . . . .
Dương Tiễn vẫn luôn vặn chân mày, khó có thể tin nhìn A Lạc. Hắn quả nhiên không tan biến, hắn quả nhiên là giả chết chạy trốn, uổng phí ban đầu còn than tiếc cho hắn. “Lạc Chi Dao, ta thật sự không hiểu ngươi vì sao lẩn tránh Tiên giới ẩn cư phàm trần?”
A Lạc tạm thời dừng lại ý nghĩ , đơn giản trả lời: “Bởi vì ta không thích đánh đánh giết giết, càng thêm ghét người khác ép buộc yêu cầu ta đi đánh đánh giết giết.”
“Chúng ta đánh đông dẹp tây, diệt yêu trừ ma, cũng là vì dẹp yên hai giới tiên phàm, chẳng lẽ ngươi một lòng chỉ lo cảm thụ của mình, một chút cũng không suy nghĩ vì thương sinh xã tắc ?”
“A? Phải không? Ta thế nào không cảm thấy. . . . . . Có thể là ta ích kỷ nhỏ mọn đi. . . . . .”
“Ngọc đế trọng ngươi là nhân tài, phong ngươi làm Thiên Tướng Tế Tuyết, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút ý thức trách nhiệm này cũng không có sao?”
“Ngươi cũng biết, văn nhân hơn phân nửa không phóng khoáng, chỉ lo mình không lo người, thật ra thì ta chính là một văn nhân triệt đầu triệt đuôi.”
Dương Tiễn ba con mắt đồng thời híp lại, bất mãn nói: “Quên đi, dù ngươi nghĩ thế nào, Ngọc đế nói, ngươi nếu chịu theo ta trở về, liền xử trí nhẹ nhàng. . . .”
“Vậy nếu ta không trở về với ngươi ?” A Lạc mang theo vài phần chế nhạo cắt đứt lời Dương Tiễn, “Có phải lại muốn đánh gần chết kéo ta trở về?”
Dương Tiễn gật đầu, khiến A Lạc cười to. Hắn cúi đầu nuốt giải dược ki ki quả, lấy ra tiểu háo tử, ở trong tay chậm rãi quay một vòng, ngẩng đầu nhìn tầng mây dày trên bầu trời cao giọng hô: “Ta có chết cũng sẽ không về! Ngươi bắt ta thế nào? !”
Quay đầu lại, hỏi Tuyết Cầu: “Ta rất tuấn tú phải không?”
Tuyết Cầu tự hào gật đầu, “Ừ! A Lạc đẹp trai nhất !”
Nhiều đám mây bị A Lạc rống như vậy, tựa hồ có chút xôn xao.
A Lạc cởi xuống ngọc bội trên cổ, vừa đọc chú ngữ, ngọc bội trong nháy mắt biến thành một kim quang khôi giáp, thì ra khối ngọc bội này không phải là hàng vỉa hè, mà là khôi giáp hộ thân, chân thần của A Lạc!
Tuyết Cầu lòng tràn đầy mong đợi nhìn A Lạc khoác chiến giáp trên người uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trước mặt, không nghĩ tới A Lạc đem nó mặc ở trên người của mình.”A Lạc ?Tại sao?”
A Lạc nhẹ nhàng búng mũi Tuyết Cầu, ôn nhu nói: “Mặc cho tốt, đừng để bị thương cho ta. . . . .”
Hoàn mỹ như thế nào cũng sẽ xuất hiện vết nứt, con người cũng vậy, nếu hai bên xuất hiện vết nứt, cũng sẽ không còn tín nhiệm, cũng sẽ không trở lại như trước, như một tấm gương vỡ.
Tác giả :
Bunny