Lạc Thần Tái Sinh
Chương 78-2: An Tiệp có bồ?! (2)
Mùi máu tươi trong miệng kích thích khiến Lâm Nhược lập tức muốn chạy ào vào phòng vệ sinh để nôn ra hết. Cô vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh thoải mái nhìn An Tiệp trần truồng xuống giường mặc quần áo vào, nhưng kết quả là cô vẫn tự đánh giá mình quá cao.
Quay lại phòng khách ở tầng một, Lâm Nhược bước thẳng vào phòng ăn ngồi.
Chỉ một lát sau, An Tiệp từ trên tầng hai xuống, nhìn Lâm Nhược muốn nói lại thôi.
Lâm Nhược mỉm cười: “An Thiên Vương, chúng ta đều là người trưởng thành cả, em hiểu mà. Anh làm cho em cái gì ăn đi, em sắp chết đói rồi.”
An Tiệp trầm mặc đi vào trong bếp, nguyên liệu nấu ăn ở tủ lạnh trong bếp không nhiều lắm. Anh cầm cà chua và trứng gà ra, nấu một bát mì trứng cà chua ngon lành.
“Chà! Tay nghề vẫn không lùi bước nhỉ.” Lâm Nhược cầm đũa, “Anh có muốn ăn không?”
“Không, em ăn đi.” An Tiệp ngồi xuống ghế cạnh Lâm Nhược.
“Vậy anh đừng có vừa xem vừa chảy nước miếng nhé.” Lâm Nhược cười gắp miếng trứng gà trên cùng lên cắn một miếng.
Trứng ốp la rất vừa vặn, mùi vị rất ngon, hình thù cũng rất đẹp.
Lâm Nhược ăn trứng, muốn nuốt gọn cả trứng gà và mùi máu tanh trong miệng cùng với cảm giác buồn nôn đang dâng lên xuống.
Dù trứng có ngon đến mấy thì cô vẫn buồn nôn như cũ. Phụ nữ mang thai thật đáng thương!
Cử chỉ của Lâm Nhược rất nhã nhặn, thong thả ăn hết bát mì trứng gà cà chua, cả nước dùng cũng uống sạch.
“No quá.” Cô rút giấy ăn lau miệng rồi thỏa mãn xoa xoa bụng.
“An Thiên Vương, sinh nhật vui vẻ.” Lâm Nhược mỉm cười vô cùng thản nhiên, dứt lời liền cầm túi trên bàn, “Anh đang có khách, em quay về khách sạn trước. Lần sau gặp!”
An Tiệp đưa tay ra nắm cổ tay Lâm Nhược, anh nhìn cô, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Lâm Nhược nhìn chằm chằm lên ánh đèn mờ trên tường, một lúc lâu mới quay lại, cười nói: “An Thiên Vương, không phải em không muốn ngủ lại phòng khách nhà anh, nhưng thật sự là sáng sớm em sẽ bay về thành phố H, ở nhà anh rồi bắt xe đi sân bay sẽ không kịp giờ.”
An Tiệp vẫn nắm chặt cổ tay Lâm Nhược không chịu buông ra, lẳng lặng nhìn cô.
“An ca.” Cô gái trên tầng đứng ở cửa phòng ăn, nhỏ giọng gọi An Tiệp một tiếng.
Lâm Nhược cảm giác lực nắm trên cổ tay càng lúc càng nhẹ, cuối cùng, An Tiệp cũng buông tay cô ra.
Cô túm chặt túi đi đến cửa nhà hàng, cười với cô gái kia, nói: “Tiếng kêu của cô ở trên giường nghe cũng mất hồn lắm, tôi nghe mà thấy xương cũng tê dại luôn. Có điều, hơi gượng gạo, lần sau nhớ trầm giọng xuống thấp một chút sẽ hoàn hảo hơn.”
Dứt lời, Lâm Nhược cười bước ra khỏi nhà hàng, đi qua phòng khách trong nét mặt sững sờ của cô gái kia. Đứng trước cánh cửa đen khép kín, Lâm Nhược lấy chiếc chìa khóa cửa nhà An Tiệp ra, nhẹ nhàng đặt trên tủ giày rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa nhà An Tiệp, mọi sự ngụy trang, diễn xuất tuyệt hảo của cô đều vỡ tan hết. Cô không kịp chờ thang máy, khom người chạy ra cửa thoát hiểm, đi thang bộ xuống một tầng, không nhịn được cảm giác buồn nôn dâng lên ở cổ, liền chống tường nôn hết bát mì vừa ăn ra.
Nhìn đống hỗn độn mình vừa tạo ra, Lâm Nhược thầm nghĩ, sáng sớm mai chắc cô lao công sẽ ân cần hỏi thăm đến cả 18 đời tổ tông nhà cô mất.
Cầu thang có đèn cảm ứng, Lâm Nhược đứng cho nguôi cảm giác trong ngực một chút rồi rút chai nước suối trong túi ra súc miệng, sau đó mới bấm nút gọi thang máy ở tầng 12.
Trong lòng cô tràn ngập sự mong chờ, tình cảm khó có thể ức chế được, cùng với người đàn ông mà cô luôn nhớ nhung kia, hôm nay… đều mất cả rồi.
Lâm Nhược dựa vào thang máy, cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Cô tiếp viên nói: “Chị Lâm Nhược, trên mặt chị tràn ngập vẻ hạnh phúc.”
Tài xế taxi nói: “Tình cảm của hai người tốt thật đấy.”
Đúng vậy! Tình cảm tốt quá!!!
Nước mắt rơi trên chiếc áo lông màu lam nhạt, thoáng chốc ngấm sâu xuống.
Có đau lòng không? Đau chứ! Nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô to tiếng chửi bới.
“Keng!” Thang máy xuống đến tầng một.
Lâm Nhược đội mũ, cúi đầu đi ra khỏi tiểu khu Tân Giang Uyển.
An Tiệp vẫn đứng giữa phòng ăn như cũ, từ sau khi Lâm Nhược đi, anh không hề cử động một chút nào cả.
“Cậu Chín!” Cô gái kia hơi lo lắng bước tới hai bước.
“Cút!” An Tiệp ngẩng đầu, mắt đỏ sẫm.
Cô gái sợ đến run người, cố can đảm nói: “Chúng ta làm thế này là vì nghĩ cho sự an toàn của chị Lâm Nhược, sau này nếu chị ấy biết sự thật chắc chắn sẽ tha thứ cho anh! Anh đừng quá đau lòng!”
Tha thứ như thế nào? Ngay cả chính anh còn không thể nào tha thứ được cho mình! Dù tất cả chỉ là diễn kịch, nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười tươi như không có chuyện gì xảy ra trên mặt Lâm Nhược, anh cũng đã đau lòng đến mức không kìm được dục vọng chỉ muốn ôm cô vào lòng thật chặt rồi!
“AAAAAAA!” An Tiệp nhấc chân đá bay chiếc ghế! Toàn thân anh đều run lên!
Đây là lần đầu tiên cô gái kia nhìn thấy An Tiệp vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy khiến cô ta nhất thời không biết phải làm sao.
Lâm Nhược bắt xe tìm một khách sạn để ngủ lại. Vé máy bay quay về thành phố H đã được Tạ Lâm đặt trước hết, Lâm Nhược cũng không định sửa lại.
Lâm Nhược nằm trên chiếc giường rộng trong khách sạn, tay khẽ vuốt ve cái bụng vẫn phẳng như xưa. Người đàn ông mà cô yêu đã từ bỏ tình cảm của họ, đứa bé này có còn muốn giữ lại nữa không?
“Bé con, sau này liệu con có bận tâm chuyện mình không có ba không?” Lâm Nhược nhỏ trọng nói: “Hay là bây giờ chúng ta thương lượng một chút nhé. Nếu sau này con không ngại chuyện mình không có ba, cũng không hỏi bất cứ chuyện gì về ba con, thì mẹ sẽ giữ con lại, được không?”
“Bé con, ba con không cần chúng ta nữa rồi.” Giọng Lâm Nhược càng lúc càng nhỏ, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống tóc mai, “Sao tự dưng mẹ lại thấy mệt mỏi thế này…”
Lâm Nhược cũng không biết mình ngủ từ lúc nào. Ngày hôm sau tỉnh lại, hiển nhiên mắt cô vừa đỏ vừa sưng mọng lên. Cô thở dài nằm uể oải trên giường không muốn cử động. Nhớ đến lời tiếp viên trên máy bay đã nói, cô tìm điện thoại vào trang chính thức của An Tiệp, đập vào mắt là một mảng trắng như tuyết và xanh nhạt.
Màu trắng của hoa hồng cùng màu lục nhạt của viền lụa xung quanh trang trí khắp trang cá nhân, chính giữa là bức ảnh của cô và An Tiệp, bên dưới có hàng chữ to: An thần và An tẩu, tân hôn vui vẻ!
Lâm Nhược ấn vào bài viết, cô gái đăng bài giải thích, đây là hôn lễ mà nhóm fan bọn họ tổ chức riêng cho An thần và An tẩu, để làm quà tặng sinh nhật An thần 29 tuổi. Mong rằng An thần và An tẩu sẽ hạnh phúc mỹ mãn đến răng long đầu bạc!
Bên dưới khu bình luận đều là những lời chúc phúc.
Lâm Nhược nhìn màn hình điện thoại, chữ viết càng lúc càng nhòe. Cô ném điện thoại đi, rốt cuộc cũng không kìm được nữa, òa khóc thật to.
“An Tiệp! Tên khốn nhà anh!!! Đã không thể chung thủy tới cuối cùng, thì còn trêu chọc đến em làm gì?! Khốn kiếp!”
Lâm Nhược khóc đến khàn cả giọng, dù là kiếp trước hay từ khi sống lại đến giờ, cô đều chưa từng gào khóc to như ngày hôm nay.
Ôm nỗi niềm chờ mong, vui sướng mà đến đây, lại mang theo sự đau lòng, thống khổ để quay về! Từ thiên đường rơi xuống địa ngục trong chớp mắt!
Lâm Nhược còn không biết mình đã khóc bao lâu, hai mắt sưng vù sắp không mở ra nổi.
Nhìn mình trong gương, cô khẽ cười tự giễu. Cứ tự cho rằng mình rất phóng khoáng, không ngờ cũng có lúc không thể chịu nổi thế này.
Lâm Nhược gọi điện thoại cho phục vụ phòng mang bữa trưa nhân tiện mang giúp hai túi nước đá lên trên phòng. Dù cô không muốn ăn, nhưng đứa bé vẫn cần dinh dưỡng.
Cô ngồi ăn cơm trưa xong rồi chườm mắt đến khi đỡ đỏ mới thu dọn lại một chút rồi trả phòng khách sạn.
Lâm Nhược đi dạo phố mua chút quà cho đám Tạ Lâm, không được mang nhiều đồ lên máy bay, nên cô cũng chỉ chọn một ít những món đồ điêu khắc nhỏ nhắn xinh xắn thôi.
Mua đồ xong, Lâm Nhược lại tiếp tục bắt xe ra sân bay.
Vé máy bay là hơn 11h giờ đêm, Tạ Lâm cố tình đặt vào lúc này cũng là vì muốn để cô và An Tiệp có thể có nhiều thêm chút thời gian ở bên nhau.
Lâm Nhược ngồi luôn trong phòng chờ máy bay từ chiều đến tận tối. Lúc lên máy bay, cô chợt dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau.
Từ biệt tại đây, kể từ nay về sau, An Thiên Vương chỉ là An Thiên Vương mà thôi!
Bay hơn hai tiếng, lúc đến Lâm Nhược không ngủ là vì hưng phấn và chờ mong; quay về cũng không ngủ, là vì thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến một mức nhất định khiến cô không buồn ngủ nữa.
1h sáng về đến thành phố H, nhóm Tạ Lâm đã chờ sẵn ngoài cửa ra.
“Tiểu Nhược, ở đây.” Tạ Lâm vừa vẫy tay vừa đi về phía Lâm Nhược, đưa tay ra đón lấy chiếc túi của cô, hỏi: “Hai người gặp nhau không uống rượu đấy chứ? Có dùng đồ có chất kích thích không? Có…”
“Không có, không có gì cả.” Lâm Nhược cao hơn Tạ Lâm một chút, cười ôm vai cô ấy, nói: “Chị nghĩ em không biết chừng mực thế à, làm sao dám phát sóng trực tiếp ‘phim hành động’ cho baby xem chứ.”
“Lâm tiểu Nhược, đang ở chỗ công cộng, cô chú ý hình tượng của mình đi, lưu manh.” Tạ Lâm cười lườm Lâm Nhược một cái, “Vội vàng chạy tới đó xong lại vội vàng quay về thế này, có mệt không?”
Lâm Nhược thành thật gật đầu: “Mệt. Nên là A Lâm nữ vương, bây giờ chị đừng hỏi gì nữa, đưa em về ngủ trước đã, chị nhìn viền mắt em đen ngòm rồi đây này.”
Tạ Lâm nhìn đúng là viền mắt cô đen thật, đành nói: “Được rồi, về ngủ trước đã. Đạo diễn Trần lo em mệt quá, cơ thể không chịu nổi nên đẩy phân cảnh của em xuống buổi chiều rồi.”
“Ôi cha!” Lâm Nhược trợn trừng hai mắt, “Em chỉ mua quà cho mọi người, quên mua cho Trần lão mất rồi.”
Lâu Kiều thản nhiên nói: “Không sao, tặng Trần lão phần của anh cũng được. Anh chung quà với A Lâm cũng được mà.”
“Anh chung quà với A Lâm á? Ồ!” Lâm Nhược gật đầu cười xấu xa, vỗ nhẹ vào vai Lâu Kiều, nói: “Anh được đấy! Nếu vậy cũng phải mời em ăn cơm chứ!”
Tạ Lâm trừng mắt: “Hai người đủ chưa hả, đi thôi!”
Mặc Lâm đứng bên cạnh xe, Lâm Nhược cười bước tới đưa quà đã chuẩn bị sẵn cho cậu ta: “Mặc tiểu ngốc, tặng cậu món quà nhỏ tôi đặt riêng cho cậu này.”
Mặc Lâm nhận lấy chiếc hộp được gói ghém xinh xắn kia xong, mọi người mới lên xe.
Lâu Kiều lái xe, Tạ Lâm ngồi ở ghế phụ lái, Lâm Nhược và Mặc Lâm ngồi ở hàng sau.
Lâm Nhược hỏi: “Mặc tiểu ngốc, cậu không mở quà ra xem à?”
Một chiếc hộp nhỏ dán kín như thế, cũng có để được túi bánh bao đâu, có gì hay mà xem.
Chủ nhân chẳng hiểu sở thích của anh ta gì cả. Ôi! Mặc Lâm thở dài chán nản, nhìn chiếc hộp một vòng cũng không biết mở ra kiểu gì: “Không mở được.”
“Ngốc, không mở được thì xé rách giấy gói ra chứ sao!” Lâm Nhược lấy chiếc hộp sang, xé giấy gói để lộ ra chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật màu đen bên trong: “Tự mở ra xem đi.”
Lâu Kiều và Tạ Lâm cũng rất tò mò, món quà mà Lâm Nhược đặt riêng cho Mặc tiểu ngốc là gì? Chẳng lẽ là một chiếc bánh bao đậu bằng vàng?!
Ài! Quá tầm thường!
Mặt Mặc Lâm không chút cảm xúc mở chiếc hộp, lấy món quà bên trong ra.
Một bức tượng Mặc tiểu ngốc thu nhỏ đang nâng hai tay cầm bánh bao ăn, hơn nữa trên đầu còn đội một chiếc bánh bao tròn xoe, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu.
“Phụt.” Lâu Kiều bật cười trước, “Lâm Nhược, em đúng thật là, còn tặng cả món quà thế này nữa!”
Lâm Nhược đắc ý hừ khẽ: “Của hai người cũng là đặt riêng đấy.”
Tạ Lâm không kìm được sự tò mò, mở ra chiếc hộp của cô và Lâu Kiều, mở xong mới nhớ, đã nói trước là sẽ để món quà của Lâu Kiều cho đạo diễn Trần rồi mà.
“Làm sao bây giờ?” Tạ Lâm nhăn nhó.
“Không sao, bức tượng đó đặt làm theo dáng dấp của Lâu Kiều, vốn cũng không tặng cho Trần lão được. Chị xem đi.” Lâm Nhược cười nói.
Không còn gánh nặng trong lòng, Tạ Lâm mở hai chiếc hộp ra, xem của Lâu Kiều trước. Hình người điêu khắc nhỏ giống y như đúc, mà tuyệt nhất chính là sau lưng của hình người đó còn gắn thêm cả đuôi và vẩy lưng của bạo long, cực kỳ phù hợp với đánh giá của mọi người về Lâu Kiều.
Lâu bạo long!
Món quà của Tạ Lâm bình thường hơn một chút.
Một hình người nhỏ đeo kính mắt, tay giơ một cây roi, rất phù hợp với hình tượng nữ vương của A Lâm.
“Tiểu Nhược, cảm ơn em.” Chỉ nhìn qua cũng biết mấy món quà này là do Lâm Nhược rất mất công sức đi chuẩn bị.
Tạ Lâm cất lại quà vào trong hộp: “Mua quà cho Trần lão luôn ở thành phố H đi vậy.”
“Vâng.” Lâm Nhược gật đầu, “Trần lão thích uống trà, tặng chú ấy một túi trà ngon là được rồi.”
“Để chị đi mua.”
Lâm Nhược trầm mặc hẳn xuống, Tạ Lâm lo cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi cũng không nói gì thêm.
Mặc Lâm chạm nhẹ vào ngón tay của Lâm Nhược một cái.
Cô quay sang nhìn anh ta, thấy anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một túi giấy nhỏ, đưa sang.
Lâm Nhược đón lấy, gói giấy nhỏ vẫn còn đang có hơi ấm, bên trong là một chiếc bánh bao đậu. Cô ngước mắt nhìn về phía Mặc tiểu ngốc.
Mấy người Tạ Lâm đều không phát hiện ra gì cả, lẽ nào Mặc tiểu ngốc lại nhận ra được điều gì sao?
Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược hỏi: “Không muốn ăn à?”
Lâm Nhược không nói, chỉ nhìn anh ta. Mặc tiểu ngốc đưa tay cầm lại gói bánh bao, ôm trong tay, cắn ba miếng hết chiếc bánh.
“Không phải cậu để dành cho tôi sao?” Lâm Nhược chớp mắt.
“Tự dưng hối hận!” Mặc Lâm nói rất hiển nhiên.
Quả nhiên, muốn Mặc tiểu ngốc cam tâm tình nguyện nhường bánh bao thực sự rất khó khăn.
Quay về khách sạn, Lâm Nhược tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.
Quay lại phòng khách ở tầng một, Lâm Nhược bước thẳng vào phòng ăn ngồi.
Chỉ một lát sau, An Tiệp từ trên tầng hai xuống, nhìn Lâm Nhược muốn nói lại thôi.
Lâm Nhược mỉm cười: “An Thiên Vương, chúng ta đều là người trưởng thành cả, em hiểu mà. Anh làm cho em cái gì ăn đi, em sắp chết đói rồi.”
An Tiệp trầm mặc đi vào trong bếp, nguyên liệu nấu ăn ở tủ lạnh trong bếp không nhiều lắm. Anh cầm cà chua và trứng gà ra, nấu một bát mì trứng cà chua ngon lành.
“Chà! Tay nghề vẫn không lùi bước nhỉ.” Lâm Nhược cầm đũa, “Anh có muốn ăn không?”
“Không, em ăn đi.” An Tiệp ngồi xuống ghế cạnh Lâm Nhược.
“Vậy anh đừng có vừa xem vừa chảy nước miếng nhé.” Lâm Nhược cười gắp miếng trứng gà trên cùng lên cắn một miếng.
Trứng ốp la rất vừa vặn, mùi vị rất ngon, hình thù cũng rất đẹp.
Lâm Nhược ăn trứng, muốn nuốt gọn cả trứng gà và mùi máu tanh trong miệng cùng với cảm giác buồn nôn đang dâng lên xuống.
Dù trứng có ngon đến mấy thì cô vẫn buồn nôn như cũ. Phụ nữ mang thai thật đáng thương!
Cử chỉ của Lâm Nhược rất nhã nhặn, thong thả ăn hết bát mì trứng gà cà chua, cả nước dùng cũng uống sạch.
“No quá.” Cô rút giấy ăn lau miệng rồi thỏa mãn xoa xoa bụng.
“An Thiên Vương, sinh nhật vui vẻ.” Lâm Nhược mỉm cười vô cùng thản nhiên, dứt lời liền cầm túi trên bàn, “Anh đang có khách, em quay về khách sạn trước. Lần sau gặp!”
An Tiệp đưa tay ra nắm cổ tay Lâm Nhược, anh nhìn cô, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Lâm Nhược nhìn chằm chằm lên ánh đèn mờ trên tường, một lúc lâu mới quay lại, cười nói: “An Thiên Vương, không phải em không muốn ngủ lại phòng khách nhà anh, nhưng thật sự là sáng sớm em sẽ bay về thành phố H, ở nhà anh rồi bắt xe đi sân bay sẽ không kịp giờ.”
An Tiệp vẫn nắm chặt cổ tay Lâm Nhược không chịu buông ra, lẳng lặng nhìn cô.
“An ca.” Cô gái trên tầng đứng ở cửa phòng ăn, nhỏ giọng gọi An Tiệp một tiếng.
Lâm Nhược cảm giác lực nắm trên cổ tay càng lúc càng nhẹ, cuối cùng, An Tiệp cũng buông tay cô ra.
Cô túm chặt túi đi đến cửa nhà hàng, cười với cô gái kia, nói: “Tiếng kêu của cô ở trên giường nghe cũng mất hồn lắm, tôi nghe mà thấy xương cũng tê dại luôn. Có điều, hơi gượng gạo, lần sau nhớ trầm giọng xuống thấp một chút sẽ hoàn hảo hơn.”
Dứt lời, Lâm Nhược cười bước ra khỏi nhà hàng, đi qua phòng khách trong nét mặt sững sờ của cô gái kia. Đứng trước cánh cửa đen khép kín, Lâm Nhược lấy chiếc chìa khóa cửa nhà An Tiệp ra, nhẹ nhàng đặt trên tủ giày rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa nhà An Tiệp, mọi sự ngụy trang, diễn xuất tuyệt hảo của cô đều vỡ tan hết. Cô không kịp chờ thang máy, khom người chạy ra cửa thoát hiểm, đi thang bộ xuống một tầng, không nhịn được cảm giác buồn nôn dâng lên ở cổ, liền chống tường nôn hết bát mì vừa ăn ra.
Nhìn đống hỗn độn mình vừa tạo ra, Lâm Nhược thầm nghĩ, sáng sớm mai chắc cô lao công sẽ ân cần hỏi thăm đến cả 18 đời tổ tông nhà cô mất.
Cầu thang có đèn cảm ứng, Lâm Nhược đứng cho nguôi cảm giác trong ngực một chút rồi rút chai nước suối trong túi ra súc miệng, sau đó mới bấm nút gọi thang máy ở tầng 12.
Trong lòng cô tràn ngập sự mong chờ, tình cảm khó có thể ức chế được, cùng với người đàn ông mà cô luôn nhớ nhung kia, hôm nay… đều mất cả rồi.
Lâm Nhược dựa vào thang máy, cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Cô tiếp viên nói: “Chị Lâm Nhược, trên mặt chị tràn ngập vẻ hạnh phúc.”
Tài xế taxi nói: “Tình cảm của hai người tốt thật đấy.”
Đúng vậy! Tình cảm tốt quá!!!
Nước mắt rơi trên chiếc áo lông màu lam nhạt, thoáng chốc ngấm sâu xuống.
Có đau lòng không? Đau chứ! Nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô to tiếng chửi bới.
“Keng!” Thang máy xuống đến tầng một.
Lâm Nhược đội mũ, cúi đầu đi ra khỏi tiểu khu Tân Giang Uyển.
An Tiệp vẫn đứng giữa phòng ăn như cũ, từ sau khi Lâm Nhược đi, anh không hề cử động một chút nào cả.
“Cậu Chín!” Cô gái kia hơi lo lắng bước tới hai bước.
“Cút!” An Tiệp ngẩng đầu, mắt đỏ sẫm.
Cô gái sợ đến run người, cố can đảm nói: “Chúng ta làm thế này là vì nghĩ cho sự an toàn của chị Lâm Nhược, sau này nếu chị ấy biết sự thật chắc chắn sẽ tha thứ cho anh! Anh đừng quá đau lòng!”
Tha thứ như thế nào? Ngay cả chính anh còn không thể nào tha thứ được cho mình! Dù tất cả chỉ là diễn kịch, nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười tươi như không có chuyện gì xảy ra trên mặt Lâm Nhược, anh cũng đã đau lòng đến mức không kìm được dục vọng chỉ muốn ôm cô vào lòng thật chặt rồi!
“AAAAAAA!” An Tiệp nhấc chân đá bay chiếc ghế! Toàn thân anh đều run lên!
Đây là lần đầu tiên cô gái kia nhìn thấy An Tiệp vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy khiến cô ta nhất thời không biết phải làm sao.
Lâm Nhược bắt xe tìm một khách sạn để ngủ lại. Vé máy bay quay về thành phố H đã được Tạ Lâm đặt trước hết, Lâm Nhược cũng không định sửa lại.
Lâm Nhược nằm trên chiếc giường rộng trong khách sạn, tay khẽ vuốt ve cái bụng vẫn phẳng như xưa. Người đàn ông mà cô yêu đã từ bỏ tình cảm của họ, đứa bé này có còn muốn giữ lại nữa không?
“Bé con, sau này liệu con có bận tâm chuyện mình không có ba không?” Lâm Nhược nhỏ trọng nói: “Hay là bây giờ chúng ta thương lượng một chút nhé. Nếu sau này con không ngại chuyện mình không có ba, cũng không hỏi bất cứ chuyện gì về ba con, thì mẹ sẽ giữ con lại, được không?”
“Bé con, ba con không cần chúng ta nữa rồi.” Giọng Lâm Nhược càng lúc càng nhỏ, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống tóc mai, “Sao tự dưng mẹ lại thấy mệt mỏi thế này…”
Lâm Nhược cũng không biết mình ngủ từ lúc nào. Ngày hôm sau tỉnh lại, hiển nhiên mắt cô vừa đỏ vừa sưng mọng lên. Cô thở dài nằm uể oải trên giường không muốn cử động. Nhớ đến lời tiếp viên trên máy bay đã nói, cô tìm điện thoại vào trang chính thức của An Tiệp, đập vào mắt là một mảng trắng như tuyết và xanh nhạt.
Màu trắng của hoa hồng cùng màu lục nhạt của viền lụa xung quanh trang trí khắp trang cá nhân, chính giữa là bức ảnh của cô và An Tiệp, bên dưới có hàng chữ to: An thần và An tẩu, tân hôn vui vẻ!
Lâm Nhược ấn vào bài viết, cô gái đăng bài giải thích, đây là hôn lễ mà nhóm fan bọn họ tổ chức riêng cho An thần và An tẩu, để làm quà tặng sinh nhật An thần 29 tuổi. Mong rằng An thần và An tẩu sẽ hạnh phúc mỹ mãn đến răng long đầu bạc!
Bên dưới khu bình luận đều là những lời chúc phúc.
Lâm Nhược nhìn màn hình điện thoại, chữ viết càng lúc càng nhòe. Cô ném điện thoại đi, rốt cuộc cũng không kìm được nữa, òa khóc thật to.
“An Tiệp! Tên khốn nhà anh!!! Đã không thể chung thủy tới cuối cùng, thì còn trêu chọc đến em làm gì?! Khốn kiếp!”
Lâm Nhược khóc đến khàn cả giọng, dù là kiếp trước hay từ khi sống lại đến giờ, cô đều chưa từng gào khóc to như ngày hôm nay.
Ôm nỗi niềm chờ mong, vui sướng mà đến đây, lại mang theo sự đau lòng, thống khổ để quay về! Từ thiên đường rơi xuống địa ngục trong chớp mắt!
Lâm Nhược còn không biết mình đã khóc bao lâu, hai mắt sưng vù sắp không mở ra nổi.
Nhìn mình trong gương, cô khẽ cười tự giễu. Cứ tự cho rằng mình rất phóng khoáng, không ngờ cũng có lúc không thể chịu nổi thế này.
Lâm Nhược gọi điện thoại cho phục vụ phòng mang bữa trưa nhân tiện mang giúp hai túi nước đá lên trên phòng. Dù cô không muốn ăn, nhưng đứa bé vẫn cần dinh dưỡng.
Cô ngồi ăn cơm trưa xong rồi chườm mắt đến khi đỡ đỏ mới thu dọn lại một chút rồi trả phòng khách sạn.
Lâm Nhược đi dạo phố mua chút quà cho đám Tạ Lâm, không được mang nhiều đồ lên máy bay, nên cô cũng chỉ chọn một ít những món đồ điêu khắc nhỏ nhắn xinh xắn thôi.
Mua đồ xong, Lâm Nhược lại tiếp tục bắt xe ra sân bay.
Vé máy bay là hơn 11h giờ đêm, Tạ Lâm cố tình đặt vào lúc này cũng là vì muốn để cô và An Tiệp có thể có nhiều thêm chút thời gian ở bên nhau.
Lâm Nhược ngồi luôn trong phòng chờ máy bay từ chiều đến tận tối. Lúc lên máy bay, cô chợt dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau.
Từ biệt tại đây, kể từ nay về sau, An Thiên Vương chỉ là An Thiên Vương mà thôi!
Bay hơn hai tiếng, lúc đến Lâm Nhược không ngủ là vì hưng phấn và chờ mong; quay về cũng không ngủ, là vì thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến một mức nhất định khiến cô không buồn ngủ nữa.
1h sáng về đến thành phố H, nhóm Tạ Lâm đã chờ sẵn ngoài cửa ra.
“Tiểu Nhược, ở đây.” Tạ Lâm vừa vẫy tay vừa đi về phía Lâm Nhược, đưa tay ra đón lấy chiếc túi của cô, hỏi: “Hai người gặp nhau không uống rượu đấy chứ? Có dùng đồ có chất kích thích không? Có…”
“Không có, không có gì cả.” Lâm Nhược cao hơn Tạ Lâm một chút, cười ôm vai cô ấy, nói: “Chị nghĩ em không biết chừng mực thế à, làm sao dám phát sóng trực tiếp ‘phim hành động’ cho baby xem chứ.”
“Lâm tiểu Nhược, đang ở chỗ công cộng, cô chú ý hình tượng của mình đi, lưu manh.” Tạ Lâm cười lườm Lâm Nhược một cái, “Vội vàng chạy tới đó xong lại vội vàng quay về thế này, có mệt không?”
Lâm Nhược thành thật gật đầu: “Mệt. Nên là A Lâm nữ vương, bây giờ chị đừng hỏi gì nữa, đưa em về ngủ trước đã, chị nhìn viền mắt em đen ngòm rồi đây này.”
Tạ Lâm nhìn đúng là viền mắt cô đen thật, đành nói: “Được rồi, về ngủ trước đã. Đạo diễn Trần lo em mệt quá, cơ thể không chịu nổi nên đẩy phân cảnh của em xuống buổi chiều rồi.”
“Ôi cha!” Lâm Nhược trợn trừng hai mắt, “Em chỉ mua quà cho mọi người, quên mua cho Trần lão mất rồi.”
Lâu Kiều thản nhiên nói: “Không sao, tặng Trần lão phần của anh cũng được. Anh chung quà với A Lâm cũng được mà.”
“Anh chung quà với A Lâm á? Ồ!” Lâm Nhược gật đầu cười xấu xa, vỗ nhẹ vào vai Lâu Kiều, nói: “Anh được đấy! Nếu vậy cũng phải mời em ăn cơm chứ!”
Tạ Lâm trừng mắt: “Hai người đủ chưa hả, đi thôi!”
Mặc Lâm đứng bên cạnh xe, Lâm Nhược cười bước tới đưa quà đã chuẩn bị sẵn cho cậu ta: “Mặc tiểu ngốc, tặng cậu món quà nhỏ tôi đặt riêng cho cậu này.”
Mặc Lâm nhận lấy chiếc hộp được gói ghém xinh xắn kia xong, mọi người mới lên xe.
Lâu Kiều lái xe, Tạ Lâm ngồi ở ghế phụ lái, Lâm Nhược và Mặc Lâm ngồi ở hàng sau.
Lâm Nhược hỏi: “Mặc tiểu ngốc, cậu không mở quà ra xem à?”
Một chiếc hộp nhỏ dán kín như thế, cũng có để được túi bánh bao đâu, có gì hay mà xem.
Chủ nhân chẳng hiểu sở thích của anh ta gì cả. Ôi! Mặc Lâm thở dài chán nản, nhìn chiếc hộp một vòng cũng không biết mở ra kiểu gì: “Không mở được.”
“Ngốc, không mở được thì xé rách giấy gói ra chứ sao!” Lâm Nhược lấy chiếc hộp sang, xé giấy gói để lộ ra chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật màu đen bên trong: “Tự mở ra xem đi.”
Lâu Kiều và Tạ Lâm cũng rất tò mò, món quà mà Lâm Nhược đặt riêng cho Mặc tiểu ngốc là gì? Chẳng lẽ là một chiếc bánh bao đậu bằng vàng?!
Ài! Quá tầm thường!
Mặt Mặc Lâm không chút cảm xúc mở chiếc hộp, lấy món quà bên trong ra.
Một bức tượng Mặc tiểu ngốc thu nhỏ đang nâng hai tay cầm bánh bao ăn, hơn nữa trên đầu còn đội một chiếc bánh bao tròn xoe, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu.
“Phụt.” Lâu Kiều bật cười trước, “Lâm Nhược, em đúng thật là, còn tặng cả món quà thế này nữa!”
Lâm Nhược đắc ý hừ khẽ: “Của hai người cũng là đặt riêng đấy.”
Tạ Lâm không kìm được sự tò mò, mở ra chiếc hộp của cô và Lâu Kiều, mở xong mới nhớ, đã nói trước là sẽ để món quà của Lâu Kiều cho đạo diễn Trần rồi mà.
“Làm sao bây giờ?” Tạ Lâm nhăn nhó.
“Không sao, bức tượng đó đặt làm theo dáng dấp của Lâu Kiều, vốn cũng không tặng cho Trần lão được. Chị xem đi.” Lâm Nhược cười nói.
Không còn gánh nặng trong lòng, Tạ Lâm mở hai chiếc hộp ra, xem của Lâu Kiều trước. Hình người điêu khắc nhỏ giống y như đúc, mà tuyệt nhất chính là sau lưng của hình người đó còn gắn thêm cả đuôi và vẩy lưng của bạo long, cực kỳ phù hợp với đánh giá của mọi người về Lâu Kiều.
Lâu bạo long!
Món quà của Tạ Lâm bình thường hơn một chút.
Một hình người nhỏ đeo kính mắt, tay giơ một cây roi, rất phù hợp với hình tượng nữ vương của A Lâm.
“Tiểu Nhược, cảm ơn em.” Chỉ nhìn qua cũng biết mấy món quà này là do Lâm Nhược rất mất công sức đi chuẩn bị.
Tạ Lâm cất lại quà vào trong hộp: “Mua quà cho Trần lão luôn ở thành phố H đi vậy.”
“Vâng.” Lâm Nhược gật đầu, “Trần lão thích uống trà, tặng chú ấy một túi trà ngon là được rồi.”
“Để chị đi mua.”
Lâm Nhược trầm mặc hẳn xuống, Tạ Lâm lo cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi cũng không nói gì thêm.
Mặc Lâm chạm nhẹ vào ngón tay của Lâm Nhược một cái.
Cô quay sang nhìn anh ta, thấy anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một túi giấy nhỏ, đưa sang.
Lâm Nhược đón lấy, gói giấy nhỏ vẫn còn đang có hơi ấm, bên trong là một chiếc bánh bao đậu. Cô ngước mắt nhìn về phía Mặc tiểu ngốc.
Mấy người Tạ Lâm đều không phát hiện ra gì cả, lẽ nào Mặc tiểu ngốc lại nhận ra được điều gì sao?
Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược hỏi: “Không muốn ăn à?”
Lâm Nhược không nói, chỉ nhìn anh ta. Mặc tiểu ngốc đưa tay cầm lại gói bánh bao, ôm trong tay, cắn ba miếng hết chiếc bánh.
“Không phải cậu để dành cho tôi sao?” Lâm Nhược chớp mắt.
“Tự dưng hối hận!” Mặc Lâm nói rất hiển nhiên.
Quả nhiên, muốn Mặc tiểu ngốc cam tâm tình nguyện nhường bánh bao thực sự rất khó khăn.
Quay về khách sạn, Lâm Nhược tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.
Tác giả :
Cảnh Cửu Thiếu