Lạc Lối
Chương 10
Cô đơn
Ngày 13 tháng Mười hai 2006
Tiếng chuông đồng hồ báo thức inh ỏi thô bạo lôi tôi ra khỏi giấc ngủ say. Đêm qua tôi không thể ngủ được, tôi vừa trở đi trở lại trên giường vừa nghĩ lại về cái ngày mà mình đã trải qua. Tôi trở dậy, hút hàng triệu điếu thuốc trong bếp. Tôi thậm chí đã thử học môn văn minh Ý, nhưng vô ích. Đầu óc tôi quá bận rộn. Chỉ đến khoảng 5 giờ sáng, do quá mệt mỏi, mặt tôi mới tự nhắm lại.
Manu vẫn còn ngủ. Tôi lặng lẽ quan sát tấm lưng trần của anh quay lại phía mình. Tôi tắt đồng hồ báo thức và chợt nhớ lại. Ngày hôm qua. Cơn ác mộng. Những cơn ác mộng.
Từ đêm đó, tôi biết tất cả đã kết thúc với Manu. Mối quan hệ của chúng tôi, đã từng là hình mẫu của niềm đam mê, của sự đồng cảm ngay từ ban đầu, đã dần tan thành mây khói mà tôi chẳng thể làm gì. Tôi cảm thấy lẻ loi khi trở dậy sáng nay, lẻ loi trước công việc hàng ngày mệt mỏi của mình. Tôi sẽ nhớ mãi cái ngày 12 tháng Mười hai năm 2006; ngày mà biết bao điều đã thay đổi trong cuộc đời tôi.
Nhưng tôi đã lại không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Tôi phải dậy và đi học. Tôi chỉ có một mong muốn: vùi mình trên giường và khóc. Nhưng không thể. Giờ tôi đã biết điều đó. Ngày nào tôi cũng sẽ phải tiếp tục thức giấc. Tôi sẽ phải tiếp tục sống với gánh nặng của cái ngày hôm đó. Vào đúng lúc này, tôi ghét mình. Ngay cả khi đang mặc pyjama, giấu mình sau bao nhiêu nếp vải, tôi thấy dường như cơ thể nhơ nhuốc của mình vẫn đang phô ra trước mắt tất cả. Tôi có cảm giác rằng cơ thể mình toát ra sự đồi bại, rằng người ta không thôi nhìn nó vì nó tỏa ra sự xấu xa. Tôi thấy mình bẩn thỉu khủng khiếp. Liệu có phải sẽ còn tệ hại hơn nếu Joe hoàn toàn chiếm đoạt tôi?
Tôi loạng choạng đứng dậy. Cơ thể tôi có vẻ không thể chịu đựng được nữa. Trong phòng tắm, tôi để nước chảy trên thân mình trong khoảng mười lăm phút, ban đầu không cử động. Sau đó tôi lấy một miếng bọt biển và bằng tất cả sức lực, tôi chà xát lên da. Đột nhiên da tôi ửng đỏ dưới những nhát cọ dữ dội mà tôi bắt nó phải chịu. Tôi mặc kệ, tôi không thể ngừng lại được nữa. Tôi muốn tẩy đi tất cả những cáu bẩn này và làm như thể ngày hôm qua chưa bao giờ tồn tại. Hôm qua tôi đã mất tất cả: Manu và lòng tự trọng. Vì 250 euro.
Tôi chạy để không bị nhỡ tàu. Tôi đã bị thực tế bắt kịp: tôi thậm chí không có thời gian để oán than về số phận mình, tôi phải đi học. Nhưng thế sao được? Tôi biết rằng sẽ không thể tập trung nổi, không thể nghe hoặc đọc bất cứ cái gì. Có những giọng nói trong đầu không mệt mỏi nhắc lại với tôi rằng tôi chỉ là một con điếm. Tôi đã bán thân lấy tiền trong khi người yêu tôi đang ở lớp học. Tôi chẳng ra gì, tôi bẩn thỉu và tôi có cảm giác rằng mình sẽ như vậy cả đời.
Tôi lặng lẽ mặc quần áo và, nhẹ nhàng, tôi khép lại cánh cửa căn hộ đã từng mở ra mối quan hệ của tôi với Manu. Tôi không bao giờ có thể nhìn anh với cùng một sự ngây thơ như vậy được nữa. Tôi không chỉ lừa gạt anh, còn hơn thế. Tôi đã lừa gạt chính mình, tôi tự bán mình đi, làm đĩ. Từ ấy cào nát cổ họng tôi khi tôi nói ra. Nhưng nó trở lại một cách tự nhiên, bởi đó chính là những gì đã diễn ra.
Sáng nay, trời rét cóng. Tôi bước nhanh, để tránh những cơn gió lạnh buốt, và ai mà biết được, có thể nhịp điệu này sẽ làm những ý nghĩ của tôi dịu đi. Tôi thấy chán nản, xấu hổ, tôi thậm chí không còn sức để khóc.
Chặng đường đến tận trường đại học không giải quyết được mọi chuyện. Khi đứng trên tàu điện ngầm, ta bắt đầu suy nghĩ, suy ngẫm. Ngay cả khi không muốn, ta cũng buộc phải nghĩ, về mình, về cuộc đời mình, về thứ đang là mình. Tôi nghĩ, mà không nhận thấy thế, và cũng không muốn thế. Tôi có cảm giác tất cả mọi người đều có thể đọc được trên gương mặt tôi những gì tôi đã làm hôm qua. Tôi thấy mặt mình đỏ lên, và tôi giấu mặt mình vào chiếc khăn lớn đang quấn ở cổ.
Ngay cả khi tôi ở lại với Manu, tôi chắc rằng sớm hay muộn anh cũng sẽ hiểu tôi đã làm gì. Tội lỗi của tôi hiển hiện quá rõ trong đầu tôi để không thể không nhìn thấy từ bên ngoài. Tôi mệt mỏi vì vừa qua một đêm thiếu ngủ, nhưng hôm nay, tôi biết mình cũng không thể chợp mắt nổi. Chịu khổ cực chưa đủ, giờ tôi phải trả giá cho lỗi lầm của mình trong suốt phần đời còn lại bằng tâm tưởng.
Tôi ra khỏi tàu điện trong tâm trạng xáo trộn, tình trạng tôi đang sống thật tồi tệ hơn bao giờ hết. Có một điều chắc chắn: trường học sẽ là chỗ náu mình của tôi. Ngoài điều đó ra, Manu từng là thứ duy nhất thực sự đáng giá với những nỗi vất vả mà vì nó tôi đã cố gắng, vì nó tôi đã bán thân mình. Giờ khi tất cả kết thúc, tôi không thể cho phép mình buông xuôi. Tôi phải nắm lại vận mệnh mình trong tay. Tôi đã phạm sai lầm, nhưng tôi tự hứa rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Bằng chứng là đây: chỉ một lần duy nhất đã đủ để làm tôi mất đi chàng trai tôi yêu. Không bao giờ như thế nữa.
Ngày 13 tháng Mười hai 2006
Tiếng chuông đồng hồ báo thức inh ỏi thô bạo lôi tôi ra khỏi giấc ngủ say. Đêm qua tôi không thể ngủ được, tôi vừa trở đi trở lại trên giường vừa nghĩ lại về cái ngày mà mình đã trải qua. Tôi trở dậy, hút hàng triệu điếu thuốc trong bếp. Tôi thậm chí đã thử học môn văn minh Ý, nhưng vô ích. Đầu óc tôi quá bận rộn. Chỉ đến khoảng 5 giờ sáng, do quá mệt mỏi, mặt tôi mới tự nhắm lại.
Manu vẫn còn ngủ. Tôi lặng lẽ quan sát tấm lưng trần của anh quay lại phía mình. Tôi tắt đồng hồ báo thức và chợt nhớ lại. Ngày hôm qua. Cơn ác mộng. Những cơn ác mộng.
Từ đêm đó, tôi biết tất cả đã kết thúc với Manu. Mối quan hệ của chúng tôi, đã từng là hình mẫu của niềm đam mê, của sự đồng cảm ngay từ ban đầu, đã dần tan thành mây khói mà tôi chẳng thể làm gì. Tôi cảm thấy lẻ loi khi trở dậy sáng nay, lẻ loi trước công việc hàng ngày mệt mỏi của mình. Tôi sẽ nhớ mãi cái ngày 12 tháng Mười hai năm 2006; ngày mà biết bao điều đã thay đổi trong cuộc đời tôi.
Nhưng tôi đã lại không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Tôi phải dậy và đi học. Tôi chỉ có một mong muốn: vùi mình trên giường và khóc. Nhưng không thể. Giờ tôi đã biết điều đó. Ngày nào tôi cũng sẽ phải tiếp tục thức giấc. Tôi sẽ phải tiếp tục sống với gánh nặng của cái ngày hôm đó. Vào đúng lúc này, tôi ghét mình. Ngay cả khi đang mặc pyjama, giấu mình sau bao nhiêu nếp vải, tôi thấy dường như cơ thể nhơ nhuốc của mình vẫn đang phô ra trước mắt tất cả. Tôi có cảm giác rằng cơ thể mình toát ra sự đồi bại, rằng người ta không thôi nhìn nó vì nó tỏa ra sự xấu xa. Tôi thấy mình bẩn thỉu khủng khiếp. Liệu có phải sẽ còn tệ hại hơn nếu Joe hoàn toàn chiếm đoạt tôi?
Tôi loạng choạng đứng dậy. Cơ thể tôi có vẻ không thể chịu đựng được nữa. Trong phòng tắm, tôi để nước chảy trên thân mình trong khoảng mười lăm phút, ban đầu không cử động. Sau đó tôi lấy một miếng bọt biển và bằng tất cả sức lực, tôi chà xát lên da. Đột nhiên da tôi ửng đỏ dưới những nhát cọ dữ dội mà tôi bắt nó phải chịu. Tôi mặc kệ, tôi không thể ngừng lại được nữa. Tôi muốn tẩy đi tất cả những cáu bẩn này và làm như thể ngày hôm qua chưa bao giờ tồn tại. Hôm qua tôi đã mất tất cả: Manu và lòng tự trọng. Vì 250 euro.
Tôi chạy để không bị nhỡ tàu. Tôi đã bị thực tế bắt kịp: tôi thậm chí không có thời gian để oán than về số phận mình, tôi phải đi học. Nhưng thế sao được? Tôi biết rằng sẽ không thể tập trung nổi, không thể nghe hoặc đọc bất cứ cái gì. Có những giọng nói trong đầu không mệt mỏi nhắc lại với tôi rằng tôi chỉ là một con điếm. Tôi đã bán thân lấy tiền trong khi người yêu tôi đang ở lớp học. Tôi chẳng ra gì, tôi bẩn thỉu và tôi có cảm giác rằng mình sẽ như vậy cả đời.
Tôi lặng lẽ mặc quần áo và, nhẹ nhàng, tôi khép lại cánh cửa căn hộ đã từng mở ra mối quan hệ của tôi với Manu. Tôi không bao giờ có thể nhìn anh với cùng một sự ngây thơ như vậy được nữa. Tôi không chỉ lừa gạt anh, còn hơn thế. Tôi đã lừa gạt chính mình, tôi tự bán mình đi, làm đĩ. Từ ấy cào nát cổ họng tôi khi tôi nói ra. Nhưng nó trở lại một cách tự nhiên, bởi đó chính là những gì đã diễn ra.
Sáng nay, trời rét cóng. Tôi bước nhanh, để tránh những cơn gió lạnh buốt, và ai mà biết được, có thể nhịp điệu này sẽ làm những ý nghĩ của tôi dịu đi. Tôi thấy chán nản, xấu hổ, tôi thậm chí không còn sức để khóc.
Chặng đường đến tận trường đại học không giải quyết được mọi chuyện. Khi đứng trên tàu điện ngầm, ta bắt đầu suy nghĩ, suy ngẫm. Ngay cả khi không muốn, ta cũng buộc phải nghĩ, về mình, về cuộc đời mình, về thứ đang là mình. Tôi nghĩ, mà không nhận thấy thế, và cũng không muốn thế. Tôi có cảm giác tất cả mọi người đều có thể đọc được trên gương mặt tôi những gì tôi đã làm hôm qua. Tôi thấy mặt mình đỏ lên, và tôi giấu mặt mình vào chiếc khăn lớn đang quấn ở cổ.
Ngay cả khi tôi ở lại với Manu, tôi chắc rằng sớm hay muộn anh cũng sẽ hiểu tôi đã làm gì. Tội lỗi của tôi hiển hiện quá rõ trong đầu tôi để không thể không nhìn thấy từ bên ngoài. Tôi mệt mỏi vì vừa qua một đêm thiếu ngủ, nhưng hôm nay, tôi biết mình cũng không thể chợp mắt nổi. Chịu khổ cực chưa đủ, giờ tôi phải trả giá cho lỗi lầm của mình trong suốt phần đời còn lại bằng tâm tưởng.
Tôi ra khỏi tàu điện trong tâm trạng xáo trộn, tình trạng tôi đang sống thật tồi tệ hơn bao giờ hết. Có một điều chắc chắn: trường học sẽ là chỗ náu mình của tôi. Ngoài điều đó ra, Manu từng là thứ duy nhất thực sự đáng giá với những nỗi vất vả mà vì nó tôi đã cố gắng, vì nó tôi đã bán thân mình. Giờ khi tất cả kết thúc, tôi không thể cho phép mình buông xuôi. Tôi phải nắm lại vận mệnh mình trong tay. Tôi đã phạm sai lầm, nhưng tôi tự hứa rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Bằng chứng là đây: chỉ một lần duy nhất đã đủ để làm tôi mất đi chàng trai tôi yêu. Không bao giờ như thế nữa.
Tác giả :
Laura D.