Lạc Lối Quay Về
Chương 22-2
Thẩm Mạc Thành rời nhà liền tới công ty, lúc gần họp lại không thấy Thẩm Vân đâu, hỏi nhân viên mới biết Thẩm Vân ra ngoài từ trưa vẫn chưa quay về.
“Boss, có cần gọi cho trợ lý Thẩm không ạ?” thư kí hỏi.
“Gọi cho cậu ta đi.” Thẩm Mạc Thành đáp, dù sao tư liệu họp hội nghị đều do Thẩm Vân chuẩn bị.
Sau khi thư kí liên lạc với Thẩm Vân mới biết cậu ta đang trên đường về công ty, Thẩm Mạc Thành gật đầu tỏ ý đã biết, rồi ra hiệu cho thư kí đi cùng mình vào phòng họp.
Lúc Thẩm Vân trở về thì cuộc họp cũng đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, cậu nhẹ nhàng đi vào phòng tìm chỗ ngồi xuống, tiếp nhận tài liệu từ thư ki lâm thời thay thế vị trí của mình, Thẩm Vân gật gật đầu tỏ ý cảm tạ, đối phương mỉm cười đáp lại rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng họp.
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc, Thẩm Mạc Thành khép tài liệu lại: “Tan họp.”
Hai chữ đơn giản nhưng lại có sức mạnh phá tan không khí căng thẳng đầy áp lực trong phòng, mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng sếp rời khỏi phòng họp. Thẩm Vân lưu lại cho mọi người trong phòng một nụ cười không rõ hàm ý, rồi cũng nối gót rời đi.
Trở lại văn phòng, Thẩm Vân báo cáo các công tác sắp tới cần làm cho Thẩm Mạc Thành, xác nhận không có nhầm lẫn gì rồi mới đưa tư liệu vừa mới lấy về cho Thẩm Mạc Thành: “Đây là tư liệu hôm trước nhờ người điều tra, tôi cảm thấy phải đưa cho ngài xem trước nên lập tức mang về đây.”
Ý chỉ đây là thông tin trọng yếu cần phải để Thẩm Mạc Thành biết.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp nhận tư liệu mở ra xem.
Trang đầu tiên là thông tin cá nhân của La Thiếu Hằng, bên trong viết La Thiếu Hằng từng theo học học viện mỹ thuật A đại, lúc 20 tuổi còn trúng tuyển học viện mỹ thuật tạo hình hoàng gia Y quốc, đó vốn là ước mơ của anh cũng là ước mơ chung của tất cả những người theo học ngành mỹ thuật tạo hình, nhưng điều bất ngờ nhất là anh không tiếp tục theo học mà ngay cả học viện mỹ thuật A đại cũng không thể tốt nghiệp.
Phía dưới tư liệu có ảnh chụp ngày nhập học của La Thiếu Hằng, anh mặc áo sơ mi trắng đứng trên lễ đài, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa tự tin, cả người như phát sáng một vầng hào quang kim sắc.
“Thông tin về La thiếu cũng không khó tìm, đây chỉ có thông tin cá nhân của anh ấy, bởi vì thời gian gấp gáp, rất nhiều chuyện còn chưa kịp điều tra rõ ràng, nhưng những chuyện từ năm 18 tuổi cho tới năm 20 tuổi của anh ta dường như đã bị ai đó tận lực xóa bỏ. “ Thẩm Vân đứng bên cạnh lên tiếng.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy, ngón tay vốn định lật sang trang tiếp theo khẽ dừng lại: “Xóa bỏ?”
“Vâng.” Thẩm Vân muốn nói lại thôi: “Hơn nữa…”
“Có chuyện nói thẳng.” Thẩm Mạc Thành lật qua trang tiếp theo, tiếp tục xem xét, ánh mắt nhìn thấy một cái tên liền trợn tròn hai mắt.
…. Được rồi, không cần nói nữa. Tầm mắt Thẩm Vân cũng dừng ở cái tên vô cùng quen thuộc kia.
— Thẩm Mạc Thành.
Thẩm Mạc Thành rất nhanh đọc xong toàn bộ nội dung, lại cẩn thận tỉ mỉ đọc đi đọc lại, một chữ cũng không bỏ mà xác nhận lại nhiều lần. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái tên giống hệt tên mình, ánh mắt sắc như dao cơ hồ muốn chọc thủng luôn cả trang giấy mỏng manh.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vân: “Này là có ý gì?”
Trong mắt hắn chứa đựng hàn ý nồng đậm, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại tựa như hàn băng khiến Thẩm Vân khẽ run rẩy.
“Theo tin tức điều tra được, 12 năm trước, thời đại học, La Thiếu Hằng từng có người yêu, nhưng người đó đã qua đời 10 năm trước vì tai nạn xe cộ.”
Cùng tên với mình!
Trong nháy mắt, tay Thẩm Mạc Thành nắm chặt, trang giấy cũng theo đó mà bị vo vún lại.
“Boss, trang sau có ảnh chụp của hai người bọn họ.” Thẩm Vân cơ hồ ôm tâm tư dù có chết cũng phải nói, nhìn bàn tay sếp mình nắm chặt trang giấy, cậu không chút nghi ngờ nếu lực đạo này mà đặt lên cổ mình, chắc chắn cậu đã đi gặp Diêm Vương.
Thẩm Mạc Thành không lật sang trang sau ngay, hắn có dự cảm trang sau có thứ mà hắn vô cùng không muốn nhìn thấy, thậm chí qua lời nói của Thẩm Vân, có thể đoán được một số thứ. Trầm mặc vài giây, cuối cùng hắn cũng lật qua.
Một bức ảnh trông có vẻ khá tối hiện ra trước mắt.
Từ góc độ chụp và độ rõ nét của bức ảnh, có thể thấy đây chỉ là một bức chụp lén, mặt hai người kia không quá rõ ràng.
Dưới đèn đường mờ nhạt, La Thiếu Hằng thời niên thiếu đang thân mật ôm cổ một người nam nhân, ngửa đầu nói gì đó với người kia, đối phương hơi cúi đầu, một tay đỡ lưng La Thiếu Hằng, khuôn mặt tươi cười sủng nịnh nhìn La Thiếu Hằng.
Nam nhân trong ảnh có gương mặt rất quen thuộc, quen thuộc tới mức ngày nào Thẩm Mạc Thành cũng nhìn thấy qua gương, quen thuộc tới mức chính hắn cũng phải hoài nghi hai mắt mình.
Bởi vì gương mặt người trong ảnh khá giống với gương mặt hắn, đặc biệt là khi nhìn nghiêng như thế này thì hầu như không có gì khác biệt.
Tầm mắt hắn chuyển qua gương mặt La Thiếu Hằng trong ảnh, cho dù không nhìn thấy chính diện nhưng Thẩm Mạc Thành cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy trong mắt cậu ta nhất định đong đầy yêu thương, con ngươi đen láy sáng ngời, đáy mắt hiện rõ hình ảnh người nam nhân trước mắt, tựa như ngoại trừ hắn ta ra không thể chứa thêm người khác.
Nếu không phải biết rõ trước kia mình không hề biết La Thiếu Hằng thì lúc này dường như hắn đã nghĩ người trong ảnh chính là hắn.
Đầu đột nhiên truyền tới một trận đau đớn khó chịu, Thẩm Mạc Thành dừng sức nhắm mắt lại, hai tay đột nhiên nắm chặt.
“Boss?!” Thẩm Vân thấy thế biết chứng đau đầu của hắn lại tái phát, vội vàng từ ngăn kéo bên cạnh lôi ra một lọ thuốc. Vặn nắp lấy thuốc ra đưa cho hắn.
Thẩm Mạc Thành không hề tiếp nhận, hắn mím chặt khóe môi, ngoại trừ đau đầu ra, bức ảnh trước mắt tựa như kim châm thi nhau đâm vào lòng hắn, đau đớn nối đau đớn. Hình ảnh lần đầu tiên gặp La Thiếu Hằng ở Thụy Sĩ chợt hiện ra trước mắt.
— Anh tên Thẩm Mạc Thành phải không?
— Có thể cho em xem tay phải của anh không?
— Em muốn được sống cùng anh, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh.
Lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt La Thiếu Hằng mang theo nồng đậm yêu thương không chút nào che giấu, tình cảm nồng nhiệt trắng trợn như vậy, tựa như quả táo trong vườn địa đàng, khiến hắn bị hấp dẫn vô pháp cự tuyệt.
— Nói xem, cậu coi tôi là ai?
— Nếu em nói em không coi anh là ai hết, em biết rất rõ anh là Thẩm Mạc Thành, anh có tin không?
Tin không?
Nếu như không có phần tư liệu này, Thẩm Mạc Thành thiếu chút nữa sẽ tin.
Lúc trước hắn đã cảm thấy La Thiếu Hằng thông qua hắn mà nhìn một người khác, hiện giờ suy đoán này đã được chứng thật.
Hóa ra, trước kia La Thiếu Hằng từng có người yêu, người đó trùng họ trùng tên với hắn, khuôn mặt cũng giống hắn, nhưng đã chết mười năm trước.
Trên thế giới, số người giống nhau không nhiều, giống nhau mà còn cùng tên cùng họ lại càng hiếm, cố tình trong đời hắn đã gặp phải.
— Thẩm Mạc Thành, anh đã về?
— Vì sao anh không nói gì? Em lại nằm mơ nữa sao?
— Lần này anh còn đi nữa không? Nếu anh còn đi nữa, có thể mang em theo không? Đi đâu em cũng không sợ.
Đi đâu cũng không sợ… kể cả cái chết sao?
Đến tột cùng La Thiếu Hằng đã yêu người này bao nhiêu, đến mức có thể vì hắn ta mà mạng sống cũng không cần.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Mạc Thành bức bối không chịu nổi, đầu đau nhức càng thêm rõ ràng, từng trận từng trận kéo tới tựa như có người đang dùng dao sắc bén nhọn cứa qua cứa lại trong đầu hắn, cơn đau như thủy triều ập tới khiến trán hắn thấm đẫm mồ hôi.
“BOSS!” Thẩm Vân hô lớn.
Tiếp nhận viên thuốc và cốc nước từ tay Thẩm Vân nuốt xuống, lúc này sắc mặt Thẩm Mạc Thành trầm xuống cơ hồ sắp nhỏ ra được nước, nếu ánh mắt có thể giết người, nam nhân trong ảnh chụp đã chết vô số lần.
“Tôi và hắn ta, giống nhau sao?” Thẩm Mạc Thành nhẹ giọng hỏi. Giọng nói mang theo chút âm hàn không biết tên.
Da đầu Thẩm Vân run lên, không biết phải nói thế nào, nói giống thì đúng là đi tìm chết; nói không giống thì thật sự rất dối lòng, sự thật rành rành trước mắt, khuôn mặt nghiêng nghiêng của nam nhân kia, ngoại trừ sự ôn nhu không có ở Boss thì thoạt nhìn cơ hồ giống y đúc.
“Hiện vẫn còn đang tiếp tục điều tra, tôi sẽ mau chóng làm rõ ràng.” Thẩm Vân kiên trì nói, cậu sắp bị áp suất thấp từ người Boss đông chết rồi, đồng thời cũng cảm thấy lúc trước không sớm đi điều tra La Thiếu Hằng một chút, hiện tại người cũng đã chuyển tới nhà Boss ở, mới biết được căn nguyên đằng sau mọi chuyện.
“Tiếp tục điều tra, khi nào rõ ràng mọi chuyện mới thôi.” Giọng Thẩm Mạc Thành so với bình thường lạnh hơn mấy độ. Không tiếp tục xem bức ảnh kia nữa, mà lật sang trang tiếp theo.
Thẩm Vân thấy hắn lật qua, vội nói: “Trang sau là thông tin về gia đình La Thiếu Hằng, anh ta là người La gia ở A thị.”
La gia A thị, cũng loại trừ khả năng La Thiếu Hằng là người Thẩm Khâu Hùng cài tới bên cạnh hắn.
Nhưng tình hình hiện tại cũng không khá hơn khả năng này chút nào, sau mấy lần tiếp xúc với La Thiếu Hằng, Thẩm Vân rõ ràng cảm thấy Boss đối với La Thiếu Hằng không giống những người khác. Từ lúc bên Thụy Sĩ, còn chưa rõ thân phận của La Thiếu Hằng đã để anh ta đi theo, đến lúc La Thiếu Hằng sinh bệnh tự mình chăm sóc, rồi lại đến khi La Thiếu Hằng từ A thị bay tới, Boss còn ra tận sân bay đón người đưa về nhà là có thể nhìn ra.
Cậu vốn tưởng La Thiếu Hằng là nhất kiến chung tình với Boss, tái kiến ái mộ, vì Boss không ngại đường xa vạn dặm chạy tới, giờ mới phát hiện mọi chuyện vốn không như đã tưởng, hay nói chính xác hơn thì Boss chỉ là một người thế thân?!
Vừa nghĩ tới sáng nay, Boss còn vì La Thiếu Hằng mà hoãn cuộc họp quan trọng, đột nhiên cậu có cảm giác như hiện trường hôn lễ đột nhiên biến thành một hồi Tu la tràng.
Quả thật muốn xong đời.
Di động để bên cạnh phá vỡ không khí đầy áp lực trong phòng, Thẩm Mạc Thành ném tư liệu vào trong ngăn kéo, cầm di động đi sang một bên, sau khi nghe rõ lời đối phương nói liền biến sắc: “Tôi lập tức qua đó.”
Sau khi cúp điện, Thẩm Vân vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Bệnh tim của ông tái phát phải vào bệnh viện.” Thẩm Mạc Thành cầm áo khoác bành tô vắt trên ghế dựa bước nhanh ra khỏi văn phòng, Thẩm Vân vội vàng chạy theo sau.
Lúc bọn họ chạy tới bệnh viện, Thẩm lão gia tử vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, bên ngoài cửa phòng chỉ có một nhà ba người Thẩm Khâu Hùng và chú Triệu quản gia đang ngồi chờ, Thẩm Khâu Hùng thấy hắn đến thì bước tới gần, Thẩm Vinh Xương ở cạnh lão ta trộm né sau đằng sau.
“Mạc Thành, cháu đã tới rồi.” Thẩm Khâu Hùng nghênh đón: “Ông vẫn còn đang phẫu thuật, chúng ta…”
Thẩm Mạc Thành tùy ý gật đầu, trực tiếp lướt qua lão ta, Thẩm Khâu Hùng lời chưa nói hết liền nuốt trở lại, biểu tình rối rắm. Hiện tại, lão ta không có thực quyền, lúc trước muốn hợp tác với Hoành Vận lại không ngờ bị Thẩm Mạc Thành từ giữa gây khó dễ phá hỏng!
Thẩm Mạc Thành không tốn hơi quản lão ta nghĩ gì, lập tức đi tới trước mặt chú Triệu hỏi thăm: “Chú Triệu, tình hình ông thế nào rồi?”
“Lão gia hiện không tốt lắm.” Chú Triệu lắc đầu: “Lúc đó, lão gia bị khó thở, cả người rơi vào hôn mê bất tỉnh.”
Nghe ông ấy nói vậy, sắc mặt Thẩm Mạc Thành trầm xuống, nhìn về phía Thẩm Vinh Xương ở một bên.
Thẩm Vinh Xương bình thường làm mưa làm gió ở bên ngoài, vì cậy thân phận người Thẩm gia của mình, nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Mạc Thành, ngay cả mở miệng gã cũng không dám.
Lúc trước khi Thẩm Mạc Thành chưa rõ sống chết nằm liệt trong bệnh viện vài năm, gã cho rằng chủ quyền Thẩm gia rốt cuộc rơi xuống tay cha gã rồi, mình cũng được thăng chức thái tử gia rồi, nào ngờ Thẩm Mạc Thành lại thật sự có thể đi một vòng quỷ môn quan quay trở lại, không những thế, Thẩm Mạc Thành còn được Giang gia giúp đỡ, lần nữa tẩy sạch Thẩm gia, thu hồi toàn bộ quyền lợi vốn đã bị phân tán chia năm xẻ bảy trở về nằm gọn trong tay hắn.
Trước kia, khi cha Thẩm Mạc Thành, Thẩm Tông Hiền vẫn còn tại thế, Thẩm lão gia tử vẫn luôn thiên vị đứa con cả, nên trong đống con cháu bọn họ, ông nội cũng thiên vị Thẩm Mạc Thành hơn cả, nếu không, năm đó ông nội cũng không giao Thẩm gia lại cho hắn. Điều này khiến Thẩm Vinh Xương vẫn luôn không được ông nội yêu quý phi thường khó chịu, hơn nữa ngay cả khi ông nội trở nên lẩn thẩn cũng luôn mồm nhắc tới đứa con cả đã đoản mệnh của mình, càng khiến gã không thể nuốt trôi khẩu khí này, huống chi Thẩm Mạc Thành là kẻ gián tiếp đã khiến gã bị tàn phế một chân, gã vẫn luôn ghi hận trong lòng, hôm nay nhất thời giận dữ công tâm, đại nghịch bất đạo nên mới lớn tiếng chỉ trích lão gia tử vài câu, khiến ông nội hôn mê bất tỉnh.
Lúc ông nội hôn mê ngất xỉu, gã xác thực cũng vô cùng hoảng sợ, thật sự không ngờ ông nội lại không chịu nổi, kích động vội vội vàng vàng cùng chú Triệu đưa ông nội tới bệnh viện, hiện giờ nhìn bộ mặt âm hàn của Thẩm Mạc Thành, cả người gã đều toát mồ hôi lạnh, rợn cả sống lưng.
“Anh… anh họ.” Thẩm Vinh Xương nuốt nước miếng: “Anh đừng nhìn em, ông nội tự mình ngất đi, không liên quan gì tới em!”
“Đúng đó, Mạc Thành.” Bà Trịnh Thu Hồng cũng lên tiếng che chở con trai: “Ông nội lắm bệnh sức khỏe yếu cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện này cũng không thể trách Vinh Xương.”
“Một chút cũng không liên quan?” Thẩm Mạc Thành cười lạnh, chân dài bước tới, đứng trước mặt Thẩm Vinh Xương, đối phương bị vóc dáng cao lớn cùng khí thế ngút trời của hắn dọa cho thối lui, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Mạc Thành đá cho một cú té lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng hét đau đớn.
“Vinh Xương!” Thẩm Khâu Hùng và Trịnh Thu Hồng đều cả kinh, vội vàng chạy tới, bà Trịnh đỡ con trai đứng lên, liên tục hỏi han: “Con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Vinh Xương bất ngờ bị đá một phát trúng bụng, nơi đó truyền ra đau nhức khiến gã tái xanh mặt mày, miệng phát ra tiếng xuýt xoa rên rỉ, không thể nói được ra lời.
Thẩm Mạc Thành thu hồi chân, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Vinh Xương đang ôm bụng lăn lộn trên sàn, thản nhiên nói: “Tốt nhất mày nên cầu cho ông nội được bình an vô sự, nếu không tao cho mày đi cùng ông để bồi tội.”
Những lời này khiến cả nhà Thẩm Vinh Xương sắc mặt đại biến, hơn nữa Thẩm Vinh Xương bị khí thế của hắn dọa sợ co rúm lại, rất sợ lại bị Thẩm Mạc Thành cho thêm một cú nữa.
“Thẩm Mạc Thành!” Thẩm Khâu Hùng thấp giọng quát: “Mày đừng quá phận! Trong mắt mày còn có người chú là tao nữa hay không?!”
Thẩm Mạc Thành không để ý tới sự tức giận của ông ta: “Nếu chú Tư bình thường bận rộn không dạy được con trai, vậy thì cháu đành giúp chú quản giáo nó vậy.” Lúc nói lời này ánh mắt hắn xẹt qua cái chân trái của Thẩm Vinh Xương, nơi đó đã bị Ngô gia đánh cho tàn phế, đến nay vẫn còn phải bó thạch cao, sau này không còn khả năng đi lại như bình thường được nữa.
Thẩm Khâu Hùng nghe ra ý hắn, vô pháp tranh luận, dù sao cũng là con trai mình làm chuyện đuối lý trước, chỉ có thể oán hận nói: “Được… được lắm, bây giờ ngay cả trưởng bối mày cũng không coi vào mắt! Anh cả sinh được một đứa con tốt ghê!”
Thẩm Mạc Thành không muốn nhiều lời vô nghĩa với lão ta, xoay người tới ghế dựa ngồi xuống, chú Triệu và Thẩm Vân chia ra đứng hai bên.
Thẩm Vinh Xương có khổ khó nói, chỉ có thể tha cái chân què đi theo cha mẹ ngồi sang một bên, hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, coi như việc tranh cãi trong gia đình chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi.
Ca phẫu thuật thực thành công, Thẩm lão gia tử được đưa tới phòng hồi sức, tất cả đều thở phào một hơi, trong đó cảm thấy may mắn nhất có lẽ là Thẩm Vinh Xương, gã thật sự không chút nghi ngờ chẳng may ông nội có nằm xuống thật thì Thẩm Mạc Thành sẽ tiễn hắn xuống dưới bồi tội với ông ngay lập tức.
Thẩm lão gia tử vẫn còn hôn mê, cả nhà Thẩm Khâu Hùng ở lại một lúc rồi cùng nhau rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Mạc Thành, Thẩm Vân và chú Triệu. Chú Triệu kể lại chuyện hồi chiều cho Thẩm Mạc Thành nghe.
Chiều nay, ông đưa lão gia ra sân phơi nắng, vừa vặn Thẩm Vinh Xương cũng có mặt ở nhà, từ sau khi Thẩm Vinh Xương bị què chân, tính cách càng trở nên kiêu ngạo hơn so với trước đây, gã không dám tìm Thẩm Mạc Thành gây rối, chân bị thương chưa thể xuất môn, chỉ có thể ở trong nhà gây khó dễ với toàn bộ người giúp việc để trút giận.
Thẩm lão gia đã già lại bị lẫn, tinh thần và trí óc đều không được minh mẫn, không thích có người lạ ở cạnh, chỉ cho phép một mình chú Triệu ở cạnh chăm sóc. Lúc ấy, chú Triệu về phòng pha trà cho lão gia, lúc đi ra thì thấy Thẩm Vinh Xương đang la hét ầm ĩ trước mặt lão gia, nói gì mà thằng con trai ông quý nhất đã sớm thi cốt vô tồn linh tinh gì đó…
Người con trai, ông nội yêu quý nhất chính là cha của Thẩm Mạc Thành, hôm cha mẹ Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, Thẩm lão phu nhân vốn sức khỏe không tốt, nghe tin không chịu nổi đả kích, nằm liệt trong bệnh viện nửa tháng rồi cũng ra đi.
Con trai, con dâu rồi tới bạn già lần lượt rời bỏ ông khiến Thẩm lão gia tử bị đả kích vô cùng lớn, từ đó tới nay vẫn ốm đau nằm liệt trên giường đã nhiều năm, sau khi sức khỏe được điều dưỡng khá lên thì tinh thần đã không còn minh mẫn như xưa, đến nay gần như đã rơi vào trạng thái vô tri vô giác, có đôi khi đến Thẩm Mạc Thành là ai cũng không còn nhớ rõ, có lúc còn coi hắn là Thẩm Tông Hiền cha hắn.
Sau khi nghe chú Triệu kể lại mọi việc, sắc mặt Thẩm Mạc Thành càng lúc càng lạnh như băng, chuyện cha mẹ bị tai nạn giao thông bỏ mình vẫn luôn là tâm bệnh của hắn và ông nội. Tuy rằng lái xe gây chuyện cũng đã đền tội nhưng khối tâm bệnh này vẫn không thể khỏi hẳn.
Chuông di động vang lên, Thẩm Mạc Thành lấy ra nhìn thấy là La Thiếu Hằng gọi tới, hắn nhớ rõ chiều nay trước khi rời đi, La Thiếu Hằng đã hỏi hắn có về nhà ăn cơm không, chắc là chưa thấy hắn về nên mới gọi điện tới hỏi một chút.
Chợt nhớ tới bức ảnh trong tư liệu, lại nhớ tới những lời La Thiếu Hằng đã nói với mình, Thẩm Mạc Thành cơ hồ không khống chế nổi cơn lửa giận đang bốc lên trong lòng.
Hắn nhìn ba chữ La Thiếu Hằng trên màn hình, mặt không đổi sắc cắt đứt cuộc gọi.
“Boss, có cần gọi cho trợ lý Thẩm không ạ?” thư kí hỏi.
“Gọi cho cậu ta đi.” Thẩm Mạc Thành đáp, dù sao tư liệu họp hội nghị đều do Thẩm Vân chuẩn bị.
Sau khi thư kí liên lạc với Thẩm Vân mới biết cậu ta đang trên đường về công ty, Thẩm Mạc Thành gật đầu tỏ ý đã biết, rồi ra hiệu cho thư kí đi cùng mình vào phòng họp.
Lúc Thẩm Vân trở về thì cuộc họp cũng đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, cậu nhẹ nhàng đi vào phòng tìm chỗ ngồi xuống, tiếp nhận tài liệu từ thư ki lâm thời thay thế vị trí của mình, Thẩm Vân gật gật đầu tỏ ý cảm tạ, đối phương mỉm cười đáp lại rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng họp.
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc, Thẩm Mạc Thành khép tài liệu lại: “Tan họp.”
Hai chữ đơn giản nhưng lại có sức mạnh phá tan không khí căng thẳng đầy áp lực trong phòng, mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng sếp rời khỏi phòng họp. Thẩm Vân lưu lại cho mọi người trong phòng một nụ cười không rõ hàm ý, rồi cũng nối gót rời đi.
Trở lại văn phòng, Thẩm Vân báo cáo các công tác sắp tới cần làm cho Thẩm Mạc Thành, xác nhận không có nhầm lẫn gì rồi mới đưa tư liệu vừa mới lấy về cho Thẩm Mạc Thành: “Đây là tư liệu hôm trước nhờ người điều tra, tôi cảm thấy phải đưa cho ngài xem trước nên lập tức mang về đây.”
Ý chỉ đây là thông tin trọng yếu cần phải để Thẩm Mạc Thành biết.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp nhận tư liệu mở ra xem.
Trang đầu tiên là thông tin cá nhân của La Thiếu Hằng, bên trong viết La Thiếu Hằng từng theo học học viện mỹ thuật A đại, lúc 20 tuổi còn trúng tuyển học viện mỹ thuật tạo hình hoàng gia Y quốc, đó vốn là ước mơ của anh cũng là ước mơ chung của tất cả những người theo học ngành mỹ thuật tạo hình, nhưng điều bất ngờ nhất là anh không tiếp tục theo học mà ngay cả học viện mỹ thuật A đại cũng không thể tốt nghiệp.
Phía dưới tư liệu có ảnh chụp ngày nhập học của La Thiếu Hằng, anh mặc áo sơ mi trắng đứng trên lễ đài, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa tự tin, cả người như phát sáng một vầng hào quang kim sắc.
“Thông tin về La thiếu cũng không khó tìm, đây chỉ có thông tin cá nhân của anh ấy, bởi vì thời gian gấp gáp, rất nhiều chuyện còn chưa kịp điều tra rõ ràng, nhưng những chuyện từ năm 18 tuổi cho tới năm 20 tuổi của anh ta dường như đã bị ai đó tận lực xóa bỏ. “ Thẩm Vân đứng bên cạnh lên tiếng.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy, ngón tay vốn định lật sang trang tiếp theo khẽ dừng lại: “Xóa bỏ?”
“Vâng.” Thẩm Vân muốn nói lại thôi: “Hơn nữa…”
“Có chuyện nói thẳng.” Thẩm Mạc Thành lật qua trang tiếp theo, tiếp tục xem xét, ánh mắt nhìn thấy một cái tên liền trợn tròn hai mắt.
…. Được rồi, không cần nói nữa. Tầm mắt Thẩm Vân cũng dừng ở cái tên vô cùng quen thuộc kia.
— Thẩm Mạc Thành.
Thẩm Mạc Thành rất nhanh đọc xong toàn bộ nội dung, lại cẩn thận tỉ mỉ đọc đi đọc lại, một chữ cũng không bỏ mà xác nhận lại nhiều lần. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái tên giống hệt tên mình, ánh mắt sắc như dao cơ hồ muốn chọc thủng luôn cả trang giấy mỏng manh.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vân: “Này là có ý gì?”
Trong mắt hắn chứa đựng hàn ý nồng đậm, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại tựa như hàn băng khiến Thẩm Vân khẽ run rẩy.
“Theo tin tức điều tra được, 12 năm trước, thời đại học, La Thiếu Hằng từng có người yêu, nhưng người đó đã qua đời 10 năm trước vì tai nạn xe cộ.”
Cùng tên với mình!
Trong nháy mắt, tay Thẩm Mạc Thành nắm chặt, trang giấy cũng theo đó mà bị vo vún lại.
“Boss, trang sau có ảnh chụp của hai người bọn họ.” Thẩm Vân cơ hồ ôm tâm tư dù có chết cũng phải nói, nhìn bàn tay sếp mình nắm chặt trang giấy, cậu không chút nghi ngờ nếu lực đạo này mà đặt lên cổ mình, chắc chắn cậu đã đi gặp Diêm Vương.
Thẩm Mạc Thành không lật sang trang sau ngay, hắn có dự cảm trang sau có thứ mà hắn vô cùng không muốn nhìn thấy, thậm chí qua lời nói của Thẩm Vân, có thể đoán được một số thứ. Trầm mặc vài giây, cuối cùng hắn cũng lật qua.
Một bức ảnh trông có vẻ khá tối hiện ra trước mắt.
Từ góc độ chụp và độ rõ nét của bức ảnh, có thể thấy đây chỉ là một bức chụp lén, mặt hai người kia không quá rõ ràng.
Dưới đèn đường mờ nhạt, La Thiếu Hằng thời niên thiếu đang thân mật ôm cổ một người nam nhân, ngửa đầu nói gì đó với người kia, đối phương hơi cúi đầu, một tay đỡ lưng La Thiếu Hằng, khuôn mặt tươi cười sủng nịnh nhìn La Thiếu Hằng.
Nam nhân trong ảnh có gương mặt rất quen thuộc, quen thuộc tới mức ngày nào Thẩm Mạc Thành cũng nhìn thấy qua gương, quen thuộc tới mức chính hắn cũng phải hoài nghi hai mắt mình.
Bởi vì gương mặt người trong ảnh khá giống với gương mặt hắn, đặc biệt là khi nhìn nghiêng như thế này thì hầu như không có gì khác biệt.
Tầm mắt hắn chuyển qua gương mặt La Thiếu Hằng trong ảnh, cho dù không nhìn thấy chính diện nhưng Thẩm Mạc Thành cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy trong mắt cậu ta nhất định đong đầy yêu thương, con ngươi đen láy sáng ngời, đáy mắt hiện rõ hình ảnh người nam nhân trước mắt, tựa như ngoại trừ hắn ta ra không thể chứa thêm người khác.
Nếu không phải biết rõ trước kia mình không hề biết La Thiếu Hằng thì lúc này dường như hắn đã nghĩ người trong ảnh chính là hắn.
Đầu đột nhiên truyền tới một trận đau đớn khó chịu, Thẩm Mạc Thành dừng sức nhắm mắt lại, hai tay đột nhiên nắm chặt.
“Boss?!” Thẩm Vân thấy thế biết chứng đau đầu của hắn lại tái phát, vội vàng từ ngăn kéo bên cạnh lôi ra một lọ thuốc. Vặn nắp lấy thuốc ra đưa cho hắn.
Thẩm Mạc Thành không hề tiếp nhận, hắn mím chặt khóe môi, ngoại trừ đau đầu ra, bức ảnh trước mắt tựa như kim châm thi nhau đâm vào lòng hắn, đau đớn nối đau đớn. Hình ảnh lần đầu tiên gặp La Thiếu Hằng ở Thụy Sĩ chợt hiện ra trước mắt.
— Anh tên Thẩm Mạc Thành phải không?
— Có thể cho em xem tay phải của anh không?
— Em muốn được sống cùng anh, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh.
Lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt La Thiếu Hằng mang theo nồng đậm yêu thương không chút nào che giấu, tình cảm nồng nhiệt trắng trợn như vậy, tựa như quả táo trong vườn địa đàng, khiến hắn bị hấp dẫn vô pháp cự tuyệt.
— Nói xem, cậu coi tôi là ai?
— Nếu em nói em không coi anh là ai hết, em biết rất rõ anh là Thẩm Mạc Thành, anh có tin không?
Tin không?
Nếu như không có phần tư liệu này, Thẩm Mạc Thành thiếu chút nữa sẽ tin.
Lúc trước hắn đã cảm thấy La Thiếu Hằng thông qua hắn mà nhìn một người khác, hiện giờ suy đoán này đã được chứng thật.
Hóa ra, trước kia La Thiếu Hằng từng có người yêu, người đó trùng họ trùng tên với hắn, khuôn mặt cũng giống hắn, nhưng đã chết mười năm trước.
Trên thế giới, số người giống nhau không nhiều, giống nhau mà còn cùng tên cùng họ lại càng hiếm, cố tình trong đời hắn đã gặp phải.
— Thẩm Mạc Thành, anh đã về?
— Vì sao anh không nói gì? Em lại nằm mơ nữa sao?
— Lần này anh còn đi nữa không? Nếu anh còn đi nữa, có thể mang em theo không? Đi đâu em cũng không sợ.
Đi đâu cũng không sợ… kể cả cái chết sao?
Đến tột cùng La Thiếu Hằng đã yêu người này bao nhiêu, đến mức có thể vì hắn ta mà mạng sống cũng không cần.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Mạc Thành bức bối không chịu nổi, đầu đau nhức càng thêm rõ ràng, từng trận từng trận kéo tới tựa như có người đang dùng dao sắc bén nhọn cứa qua cứa lại trong đầu hắn, cơn đau như thủy triều ập tới khiến trán hắn thấm đẫm mồ hôi.
“BOSS!” Thẩm Vân hô lớn.
Tiếp nhận viên thuốc và cốc nước từ tay Thẩm Vân nuốt xuống, lúc này sắc mặt Thẩm Mạc Thành trầm xuống cơ hồ sắp nhỏ ra được nước, nếu ánh mắt có thể giết người, nam nhân trong ảnh chụp đã chết vô số lần.
“Tôi và hắn ta, giống nhau sao?” Thẩm Mạc Thành nhẹ giọng hỏi. Giọng nói mang theo chút âm hàn không biết tên.
Da đầu Thẩm Vân run lên, không biết phải nói thế nào, nói giống thì đúng là đi tìm chết; nói không giống thì thật sự rất dối lòng, sự thật rành rành trước mắt, khuôn mặt nghiêng nghiêng của nam nhân kia, ngoại trừ sự ôn nhu không có ở Boss thì thoạt nhìn cơ hồ giống y đúc.
“Hiện vẫn còn đang tiếp tục điều tra, tôi sẽ mau chóng làm rõ ràng.” Thẩm Vân kiên trì nói, cậu sắp bị áp suất thấp từ người Boss đông chết rồi, đồng thời cũng cảm thấy lúc trước không sớm đi điều tra La Thiếu Hằng một chút, hiện tại người cũng đã chuyển tới nhà Boss ở, mới biết được căn nguyên đằng sau mọi chuyện.
“Tiếp tục điều tra, khi nào rõ ràng mọi chuyện mới thôi.” Giọng Thẩm Mạc Thành so với bình thường lạnh hơn mấy độ. Không tiếp tục xem bức ảnh kia nữa, mà lật sang trang tiếp theo.
Thẩm Vân thấy hắn lật qua, vội nói: “Trang sau là thông tin về gia đình La Thiếu Hằng, anh ta là người La gia ở A thị.”
La gia A thị, cũng loại trừ khả năng La Thiếu Hằng là người Thẩm Khâu Hùng cài tới bên cạnh hắn.
Nhưng tình hình hiện tại cũng không khá hơn khả năng này chút nào, sau mấy lần tiếp xúc với La Thiếu Hằng, Thẩm Vân rõ ràng cảm thấy Boss đối với La Thiếu Hằng không giống những người khác. Từ lúc bên Thụy Sĩ, còn chưa rõ thân phận của La Thiếu Hằng đã để anh ta đi theo, đến lúc La Thiếu Hằng sinh bệnh tự mình chăm sóc, rồi lại đến khi La Thiếu Hằng từ A thị bay tới, Boss còn ra tận sân bay đón người đưa về nhà là có thể nhìn ra.
Cậu vốn tưởng La Thiếu Hằng là nhất kiến chung tình với Boss, tái kiến ái mộ, vì Boss không ngại đường xa vạn dặm chạy tới, giờ mới phát hiện mọi chuyện vốn không như đã tưởng, hay nói chính xác hơn thì Boss chỉ là một người thế thân?!
Vừa nghĩ tới sáng nay, Boss còn vì La Thiếu Hằng mà hoãn cuộc họp quan trọng, đột nhiên cậu có cảm giác như hiện trường hôn lễ đột nhiên biến thành một hồi Tu la tràng.
Quả thật muốn xong đời.
Di động để bên cạnh phá vỡ không khí đầy áp lực trong phòng, Thẩm Mạc Thành ném tư liệu vào trong ngăn kéo, cầm di động đi sang một bên, sau khi nghe rõ lời đối phương nói liền biến sắc: “Tôi lập tức qua đó.”
Sau khi cúp điện, Thẩm Vân vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Bệnh tim của ông tái phát phải vào bệnh viện.” Thẩm Mạc Thành cầm áo khoác bành tô vắt trên ghế dựa bước nhanh ra khỏi văn phòng, Thẩm Vân vội vàng chạy theo sau.
Lúc bọn họ chạy tới bệnh viện, Thẩm lão gia tử vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, bên ngoài cửa phòng chỉ có một nhà ba người Thẩm Khâu Hùng và chú Triệu quản gia đang ngồi chờ, Thẩm Khâu Hùng thấy hắn đến thì bước tới gần, Thẩm Vinh Xương ở cạnh lão ta trộm né sau đằng sau.
“Mạc Thành, cháu đã tới rồi.” Thẩm Khâu Hùng nghênh đón: “Ông vẫn còn đang phẫu thuật, chúng ta…”
Thẩm Mạc Thành tùy ý gật đầu, trực tiếp lướt qua lão ta, Thẩm Khâu Hùng lời chưa nói hết liền nuốt trở lại, biểu tình rối rắm. Hiện tại, lão ta không có thực quyền, lúc trước muốn hợp tác với Hoành Vận lại không ngờ bị Thẩm Mạc Thành từ giữa gây khó dễ phá hỏng!
Thẩm Mạc Thành không tốn hơi quản lão ta nghĩ gì, lập tức đi tới trước mặt chú Triệu hỏi thăm: “Chú Triệu, tình hình ông thế nào rồi?”
“Lão gia hiện không tốt lắm.” Chú Triệu lắc đầu: “Lúc đó, lão gia bị khó thở, cả người rơi vào hôn mê bất tỉnh.”
Nghe ông ấy nói vậy, sắc mặt Thẩm Mạc Thành trầm xuống, nhìn về phía Thẩm Vinh Xương ở một bên.
Thẩm Vinh Xương bình thường làm mưa làm gió ở bên ngoài, vì cậy thân phận người Thẩm gia của mình, nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Mạc Thành, ngay cả mở miệng gã cũng không dám.
Lúc trước khi Thẩm Mạc Thành chưa rõ sống chết nằm liệt trong bệnh viện vài năm, gã cho rằng chủ quyền Thẩm gia rốt cuộc rơi xuống tay cha gã rồi, mình cũng được thăng chức thái tử gia rồi, nào ngờ Thẩm Mạc Thành lại thật sự có thể đi một vòng quỷ môn quan quay trở lại, không những thế, Thẩm Mạc Thành còn được Giang gia giúp đỡ, lần nữa tẩy sạch Thẩm gia, thu hồi toàn bộ quyền lợi vốn đã bị phân tán chia năm xẻ bảy trở về nằm gọn trong tay hắn.
Trước kia, khi cha Thẩm Mạc Thành, Thẩm Tông Hiền vẫn còn tại thế, Thẩm lão gia tử vẫn luôn thiên vị đứa con cả, nên trong đống con cháu bọn họ, ông nội cũng thiên vị Thẩm Mạc Thành hơn cả, nếu không, năm đó ông nội cũng không giao Thẩm gia lại cho hắn. Điều này khiến Thẩm Vinh Xương vẫn luôn không được ông nội yêu quý phi thường khó chịu, hơn nữa ngay cả khi ông nội trở nên lẩn thẩn cũng luôn mồm nhắc tới đứa con cả đã đoản mệnh của mình, càng khiến gã không thể nuốt trôi khẩu khí này, huống chi Thẩm Mạc Thành là kẻ gián tiếp đã khiến gã bị tàn phế một chân, gã vẫn luôn ghi hận trong lòng, hôm nay nhất thời giận dữ công tâm, đại nghịch bất đạo nên mới lớn tiếng chỉ trích lão gia tử vài câu, khiến ông nội hôn mê bất tỉnh.
Lúc ông nội hôn mê ngất xỉu, gã xác thực cũng vô cùng hoảng sợ, thật sự không ngờ ông nội lại không chịu nổi, kích động vội vội vàng vàng cùng chú Triệu đưa ông nội tới bệnh viện, hiện giờ nhìn bộ mặt âm hàn của Thẩm Mạc Thành, cả người gã đều toát mồ hôi lạnh, rợn cả sống lưng.
“Anh… anh họ.” Thẩm Vinh Xương nuốt nước miếng: “Anh đừng nhìn em, ông nội tự mình ngất đi, không liên quan gì tới em!”
“Đúng đó, Mạc Thành.” Bà Trịnh Thu Hồng cũng lên tiếng che chở con trai: “Ông nội lắm bệnh sức khỏe yếu cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện này cũng không thể trách Vinh Xương.”
“Một chút cũng không liên quan?” Thẩm Mạc Thành cười lạnh, chân dài bước tới, đứng trước mặt Thẩm Vinh Xương, đối phương bị vóc dáng cao lớn cùng khí thế ngút trời của hắn dọa cho thối lui, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Mạc Thành đá cho một cú té lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng hét đau đớn.
“Vinh Xương!” Thẩm Khâu Hùng và Trịnh Thu Hồng đều cả kinh, vội vàng chạy tới, bà Trịnh đỡ con trai đứng lên, liên tục hỏi han: “Con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Vinh Xương bất ngờ bị đá một phát trúng bụng, nơi đó truyền ra đau nhức khiến gã tái xanh mặt mày, miệng phát ra tiếng xuýt xoa rên rỉ, không thể nói được ra lời.
Thẩm Mạc Thành thu hồi chân, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Vinh Xương đang ôm bụng lăn lộn trên sàn, thản nhiên nói: “Tốt nhất mày nên cầu cho ông nội được bình an vô sự, nếu không tao cho mày đi cùng ông để bồi tội.”
Những lời này khiến cả nhà Thẩm Vinh Xương sắc mặt đại biến, hơn nữa Thẩm Vinh Xương bị khí thế của hắn dọa sợ co rúm lại, rất sợ lại bị Thẩm Mạc Thành cho thêm một cú nữa.
“Thẩm Mạc Thành!” Thẩm Khâu Hùng thấp giọng quát: “Mày đừng quá phận! Trong mắt mày còn có người chú là tao nữa hay không?!”
Thẩm Mạc Thành không để ý tới sự tức giận của ông ta: “Nếu chú Tư bình thường bận rộn không dạy được con trai, vậy thì cháu đành giúp chú quản giáo nó vậy.” Lúc nói lời này ánh mắt hắn xẹt qua cái chân trái của Thẩm Vinh Xương, nơi đó đã bị Ngô gia đánh cho tàn phế, đến nay vẫn còn phải bó thạch cao, sau này không còn khả năng đi lại như bình thường được nữa.
Thẩm Khâu Hùng nghe ra ý hắn, vô pháp tranh luận, dù sao cũng là con trai mình làm chuyện đuối lý trước, chỉ có thể oán hận nói: “Được… được lắm, bây giờ ngay cả trưởng bối mày cũng không coi vào mắt! Anh cả sinh được một đứa con tốt ghê!”
Thẩm Mạc Thành không muốn nhiều lời vô nghĩa với lão ta, xoay người tới ghế dựa ngồi xuống, chú Triệu và Thẩm Vân chia ra đứng hai bên.
Thẩm Vinh Xương có khổ khó nói, chỉ có thể tha cái chân què đi theo cha mẹ ngồi sang một bên, hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, coi như việc tranh cãi trong gia đình chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi.
Ca phẫu thuật thực thành công, Thẩm lão gia tử được đưa tới phòng hồi sức, tất cả đều thở phào một hơi, trong đó cảm thấy may mắn nhất có lẽ là Thẩm Vinh Xương, gã thật sự không chút nghi ngờ chẳng may ông nội có nằm xuống thật thì Thẩm Mạc Thành sẽ tiễn hắn xuống dưới bồi tội với ông ngay lập tức.
Thẩm lão gia tử vẫn còn hôn mê, cả nhà Thẩm Khâu Hùng ở lại một lúc rồi cùng nhau rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Mạc Thành, Thẩm Vân và chú Triệu. Chú Triệu kể lại chuyện hồi chiều cho Thẩm Mạc Thành nghe.
Chiều nay, ông đưa lão gia ra sân phơi nắng, vừa vặn Thẩm Vinh Xương cũng có mặt ở nhà, từ sau khi Thẩm Vinh Xương bị què chân, tính cách càng trở nên kiêu ngạo hơn so với trước đây, gã không dám tìm Thẩm Mạc Thành gây rối, chân bị thương chưa thể xuất môn, chỉ có thể ở trong nhà gây khó dễ với toàn bộ người giúp việc để trút giận.
Thẩm lão gia đã già lại bị lẫn, tinh thần và trí óc đều không được minh mẫn, không thích có người lạ ở cạnh, chỉ cho phép một mình chú Triệu ở cạnh chăm sóc. Lúc ấy, chú Triệu về phòng pha trà cho lão gia, lúc đi ra thì thấy Thẩm Vinh Xương đang la hét ầm ĩ trước mặt lão gia, nói gì mà thằng con trai ông quý nhất đã sớm thi cốt vô tồn linh tinh gì đó…
Người con trai, ông nội yêu quý nhất chính là cha của Thẩm Mạc Thành, hôm cha mẹ Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, Thẩm lão phu nhân vốn sức khỏe không tốt, nghe tin không chịu nổi đả kích, nằm liệt trong bệnh viện nửa tháng rồi cũng ra đi.
Con trai, con dâu rồi tới bạn già lần lượt rời bỏ ông khiến Thẩm lão gia tử bị đả kích vô cùng lớn, từ đó tới nay vẫn ốm đau nằm liệt trên giường đã nhiều năm, sau khi sức khỏe được điều dưỡng khá lên thì tinh thần đã không còn minh mẫn như xưa, đến nay gần như đã rơi vào trạng thái vô tri vô giác, có đôi khi đến Thẩm Mạc Thành là ai cũng không còn nhớ rõ, có lúc còn coi hắn là Thẩm Tông Hiền cha hắn.
Sau khi nghe chú Triệu kể lại mọi việc, sắc mặt Thẩm Mạc Thành càng lúc càng lạnh như băng, chuyện cha mẹ bị tai nạn giao thông bỏ mình vẫn luôn là tâm bệnh của hắn và ông nội. Tuy rằng lái xe gây chuyện cũng đã đền tội nhưng khối tâm bệnh này vẫn không thể khỏi hẳn.
Chuông di động vang lên, Thẩm Mạc Thành lấy ra nhìn thấy là La Thiếu Hằng gọi tới, hắn nhớ rõ chiều nay trước khi rời đi, La Thiếu Hằng đã hỏi hắn có về nhà ăn cơm không, chắc là chưa thấy hắn về nên mới gọi điện tới hỏi một chút.
Chợt nhớ tới bức ảnh trong tư liệu, lại nhớ tới những lời La Thiếu Hằng đã nói với mình, Thẩm Mạc Thành cơ hồ không khống chế nổi cơn lửa giận đang bốc lên trong lòng.
Hắn nhìn ba chữ La Thiếu Hằng trên màn hình, mặt không đổi sắc cắt đứt cuộc gọi.
Tác giả :
Công Tử Như Lan