Lạc Lối Quay Về
Chương 10
Bây giờ là chạng vạng, Thẩm Du liên hệ sắp xếp phòng cho La Thiếu Hằng ở khách sạn bọn họ trọ xong, rồi kêu lái xe lái tới nơi bọn họ thường ăn cơm.
Bọn họ tới một nhà hàng chuyên kinh doanh đồ Trung Quốc, là một tòa nhà ba tầng màu đỏ thắm, bên trong thuần túy phục vụ các món ăn truyền thống Trung Hoa.
Giờ này trong nhà hàng chật kín người, đại sảnh lầu 1 rộng như vậy, liếc mắt một cái cũng không tìm thấy một chỗ trống nào, 2/3 khách tới ăn đều là người ngoại quốc, xem ra đồ ăn trong nhà hàng này rất được yêu thích.
Tuy rằng đại sảnh không còn chỗ ngồi nhưng bọn Thẩm Du hoàn toàn không cần lo lắng, vừa mới tiến vào đã có người ra đón tiếp.
La Thiếu Hằng đánh giá cách bài trí bên trong nhà hàng, phát hiện nội thất được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, từ bình phong, quầy lễ tân, bàn ghế gỗ, tranh chữ… mọi thứ được bài trí tinh tế mười phần, lễ tân tiếp khách là một cô gái người Trung Quốc mặc sườn xám, trên mặt trang điểm xinh đẹp, ngôn từ cử chỉ hữu lễ đưa bọn họ tới một phòng riêng.
Các phòng riêng có tên gọi lần lượt là ‘Xuân Hạ Thu Đông’, căn phòng của bọn họ là căn cuối cùng có tên “Đông Sương”, trên cánh cửa đỏ thắm có khắc một bông tranh hoa mai tinh xảo kiêu ngạo, phía trên bông hoa viết một chữ “Đông” ngạo nghễ.
Bài trí bên trong phòng cũng khá cổ điển, ngay cả chén trà cũng là bộ tách chén Thanh Hoa chất lượng cao cấp.
Nhưng La Thiếu Hằng không để ý tới những thứ đó, phong cách bài trí nơi này khiến anh có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Mấy người bọn họ vừa đi vào, một trung niên nam nhân ăn mặc trang phục truyền thống Trung Hoa màu nâu tối tiến lên, từ cách xưng hô biết được ông ta là quản lý nhà hàng này, ông ta chủ động tiến lên tiếp nhận ấm trà từ tay nhân viên phục vụ đi tới rót trà cho Thẩm Mạc Thành.
Đối phương nhiệt tình như thế làm La Thiếu Hằng tưởng là do thân phận Thẩm Mạc Thành tôn quý hoặc giữa bọn họ là đối tác làm ăn, nhưng kế tiếp nghe đoạn đối thoại của bọn họ, anh mới biết nhà hàng theo phong cách cổ điển này là sản nghiệp đứng tên Thẩm Mạc Thành.
Ánh mắt anh không ngừng đảo qua đảo lại trên người Thẩm Mạc Thành đang uống trà, cuối cùng dừng lại trên bức tranh treo tường sau lưng hắn, cảm thấy có chút suy nghĩ.
Lúc gọi món, quản lý tự mình đưa menu cho bọn họ, Thẩm Mạc Thành nhượng người đưa menu cho La Thiếu Hằng, La Thiếu Hằng cũng không khách khí trực tiếp nhận lấy mở ra xem, trước đây những khi ra ngoài ăn cơm cùng Thẩm Mạc Thành, đa số đều là anh gọi món, trước kia tuy rằng anh không biết nấu cơm nhưng vẫn biết rõ ràng khẩu vị của Thẩm Mạc Thành.
Đương nhiên, loại chuyện này mấy người kia đều không biết, sau khi anh gọi liên tiếp mấy món Thẩm Mạc Thành thích ăn, tay cầm tách trà của Thẩm Mạc Thành khẽ dừng lại, dư quang khóe mắt dừng trên quyển menu La Thiếu Hằng đang cầm, lại bất động thanh sắc tiếp tục uống trà.
Thẩm Vân giỏi về sát ngôn quan sắc*, chủ động lên tiếng hỏi: “Mấy món đó được xem như món tủ của nhà hàng, La tiên sinh cũng thích ăn mấy món này sao?” (*đoán ý qua ngôn từ sắc mặt)
“Đúng vậy, thường hay ăn.” La Thiếu Hằng giả bộ nghe không hiểu ý cậu ta, cười đến thuần lương vô hại, lại gọi thêm một đĩa rau trộn, còn không quên dặn dò bỏ ít gừng tỏi thôi.
Quản lý nhất nhất đáp ứng, Thẩm Vân thấy thế nói tiếp: “La tiên sinh dường như rất sành ăn.”
“Cũng thường thôi, chỉ là tương đối kén chọn với những món mình thích.” La Thiếu Hằng đáp.
Kỳ thật tất cả là do thói quen trước đây, mọi đồ ăn thức uống của anh đều do Thẩm Mạc Thành chuẩn bị, anh chỉ cần phụ trách ăn hết là được, căn bản không cần quan tâm gì hết; Sau đó Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, anh sống một mình quá gian nan nên cố gắng tìm chuyện gì đó để làm, không để cho bản thân được rảnh rỗi, vì thế từng chút từng chút học hết cách nấu những món Thẩm Mạc Thành thích ăn.
Vốn cho rằng sẽ không có cơ hội nấu cho anh ấy ăn, không ngờ rằng… Nghĩ tới đây, anh liếc nhìn Thẩm Mạc Thành, tâm tình vui vẻ đưa thực đơn cho Thẩm Vân: “Tôi gọi xong rồi, các cậu gọi đi.”
Thẩm Vân tiếp nhận thực đơn, âm thầm khen ngợi một câu ‘có chuẩn bị mà tới’, sau đó gọi thêm mấy món ăn, mới trả menu lại cho quản lý.
Đối phương tiếp nhận menu đứng ở một bên, thấp giọng hỏi ý kiến: “Món tráng miệng làm thử lần trước đã được lên thực đơn, ngài có muốn thử không ạ?”
Thẩm Vân nhìn Thẩm Mạc Thành, thấy hắn không phản đối liền hỏi La Thiếu Hằng: “La tiên sinh thích ăn đồ ngọt không? Nhà hàng mới làm ra một món mới, anh có thể nếm thử.”
“Món gì?” La Thiếu Hằng cảm thấy hứng thú hỏi lại.
Quản lý lấy thực đơn đồ ngọt tới, lật tới một trang đưa tới trước mặt La Thiếu Hằng giới thiệu: “Bánh rượu sữa dừa.”
— Bánh rượu sữa dừa.
La Thiếu Hằng nhìn thấy hình đĩa bánh ngọt trong nháy mắt liền hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, trả thực đơn lại cho đối phương, cười nói: “Trông rất ngon, vậy lấy cho tôi một phần, cảm ơn.”
Có thể ngồi chung bàn với Thẩm Mạc Thành khẳng định không phải người tầm thường, quản lý đối với thái độ khách khí của anh có chút kinh ngạc, tiếp nhận thực đơn nói liên tục nói ‘không có gì, không có gì’ rồi cùng nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Thẩm Mạc Thành vẫn luôn không thích có người đứng cạnh hầu hạ.
Sau khi những người khác đã đi rồi, Thẩm Vân phụ trách khuấy động không khí, sau khi nhận được ám chỉ của anh hai nhà mình, đã chủ động lên tiếng hỏi chuyện La Thiếu Hằng.
Từ khách sạn La Thiếu Hằng trọ và chiếc máy ảnh đắt tiền của anh, Thẩm Vân đoán anh tới đây du lịch, nghe câu trả lời thì quả là thế, lại hỏi thêm: “La tiên sinh là người ở đâu?”
“Tôi là người A thị, hiện tại đang ở trong khu du lịch Vân Sơn ở A thị.” La Thiếu Hằng cũng không giấu diếm.
“Phong cảnh ở Vân Sơn rất đẹp, anh làm việc ở đó sao?” Thẩm Vân lại hỏi.
“Xem như vậy, tôi mở một làng du lịch ở đó.” Lúc nói mấy lời này La Thiếu Hằng âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Mạc Thành, phát hiện hắn vẫn phong đạm khinh vân dựa lưng vào thành ghế như cũ, bộ dạng không hề hứng thú với đoạn đối thoại của bọn họ.
— Xem ra anh ấy thật sự không còn nhớ lời hẹn trước kia.
Đối với chuyện này La Thiếu Hằng cảm thấy có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh lại vực dậy tinh thần, nói với Thẩm Vân: “Phong cảnh Vân Sơn quả thật rất đẹp, khi nào các cậu có cơ hội hãy tới chơi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình cho các cậu, vừa lúc hiện tại là mùa đông có thể tắm suối nước nóng thiên nhiên.”
“Được, có cơ hội sẽ tới.” Thẩm Vân miệng đáp, nhưng mọi người đều biết chuyện có tới đó hay không đều do Thẩm Mạc Thành định đoạt.
Kế tiếp La Thiếu Hằng hỏi một chút về chuyện bọn họ, không đề cập tới cơ mật công ty, dưới tình huống Thẩm Mạc Thành không ý kiến gì, Thẩm Vân ít hoặc nhiều cũng lộ ra chút tin tức, chính vì vậy, La Thiếu Hằng mới biết hóa ra Thẩm Mạc Thành là người B thị. A thị và B thị cách nhau không quá xa cũng chẳng quá gần, khó trách mấy năm qua bọn họ không gặp được nhau.
Phần lớn thời gian đều là La Thiếu Hằng và Thẩm Vân nói chuyện với nhau, Thẩm Du ngẫu nhiên cũng tham gia vài ba câu, còn Thẩm Mạc Thành cả quá trình chỉ ngồi im uống trà, khi La Thiếu Hằng chủ động hỏi, hắn mới đáp lại bằng vài chữ đơn lẻ.
Nói chuyện coi như hài hòa, thẳng tới khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, mọi người mới ăn ý tạm dừng, ăn cơm.
Cuối cùng, mấy đĩa đồ ngọt được bưng lên, bỏ nắp đậy ra, ở chính giữa chiếc đĩa có in hoa văn ven rìa, lộ ra một khối bánh ngọt màu trắng trong, hình tứ giác nhỏ xinh, bên trái chiếc bánh điểm xuyết một bông hoa nhỏ tinh xảo, ánh đèn phòng chiếu lên chiếc đĩa sứ trắng tinh chiết xạ một vầng sáng thản nhiên hắt lên khối bánh trong suốt phi thường tinh xảo mê người.
La Thiếu Hằng cầm chiếc thìa bên cạnh cắt một miếng nhỏ cho vào miệng.
Điểm tâm mềm mềm mang theo mùi rượu thản nhiên, hòa quyện cùng mùi sữa dừa thơm mát, tạo thành một hương vị khó lòng phân biệt, miếng bánh có chút đàn hồi, lại có chút trơn mềm, phi thường kích thích vị giác.
Rõ ràng chiếc bánh có vị thơm ngọt nhưng trong lòng La Thiếu Hằng lại nếm ra vị chua xót.
— Bánh rượu sữa dừa…
Những người ngồi đây hẳn không ai biết, thật ra nó tên là bánh rượu sữa dừa đông mới đúng. Đây là món ăn La Thiếu Hằng tự nghĩ ra, đem rượu trộn lẫn với sữa dừa, vừa gia tăng mùi rượu vừa giảm bớt vị ngọt của nó.
Mặc dù La Thiếu Hằng không có thiên phú trong việc bếp núc nhưng trong phương diện chế biến đồ ngọt lại rất thông minh, sau khi Thẩm Mạc Thành nhận thầu nhiệm vụ nấu cơm cho cả hai, cậu cũng chủ động học hỏi đầu bếp nhà mình cách làm các món bánh ngọt.
B ởi vì Thẩm Mạc Thành không thích ăn quá ngọt, cậu liền nghiên cứu làm ra các loại bánh có vị thanh đạm, vừa ăn ngon lại không quá ngọt. Sữa đông tuy rằng rất dễ làm nhưng nếu trộn lẫn với rượu thì phải khống chế mức lượng sữa dừa thế nào để không quá ngọt cũng không lấn át mùi rượu, nếu không sẽ hỏng bét, cậu và đầu bếp nhà mình mất hai ngày mới nghiên cứu ra lượng điều chỉnh hương vị hợp lý phù hợp với khẩu vị bản thân.
Mẻ bánh đầu tiên thành công, bánh rượu sữa dừa khẩu vị hợp lòng người hoàn thành, cậu không thể đợi được thêm ngay lập tức mang nó về nhà, bổ nhào lên người Thẩm Mạc Thành đang ngồi trước máy vi tính, ôm cổ anh hỏi: “Đoán xem em mang cái gì về cho anh?”
Thẩm Mạc Thành ngừng tay đánh máy lại, nghiêng đầu hôn hôn cậu, phối hợp hỏi: “Hôm nay lại là đồ ngọt gì?”
La Thiếu Hằng đã học làm bánh được một thời gian, luôn luôn mang sản phẩm về cho hắn thử, lúc đầu anh vốn không thích ăn, nhưng dần dần cũng cảm thấy hương vị không tệ lắm, đặc biệt là những thứ do La Thiếu Hằng tự tay làm.
La Thiếu Hằng đặt hộp bánh để lên bàn, thừa nước đục thả câu nói: “Anh mở ra xem xem.”
Thẩm Mạc Thành thấy bộ dạng hưng trí của người yêu, vươn tay mở hộp bánh ra.
Bên trong là một phần bánh rượu sữa dừa đông, bởi vì trên đường trở về có chút nóng nên nhan sắc chiếc bánh đã không còn trong suốt được như trước, phía dưới còn có một ít nước chảy ra.
“Đây là món gì?” Thẩm Mạc Thành vươn tay lấy chiếc bánh ra.
“Bánh rượu sữa dừa đông, em và đầu bếp Trương cùng nghiên cứu ra đó.” La Thiếu Hằng kéo ghế lại ngồi xuống cạnh anh, nhìn màu sắc chiếc bánh lúc này có chút buồn bực, không khỏi thất vọng: “Lúc vừa đông nhìn rất đẹp, trong suốt sáng bóng.”
“Thế này cũng rất đẹp.” Thẩm Mạc Thành xoa đầu cậu an ủi: “Chỉ làm một cái?”
“Làm mấy cái lận, nhưng mấy cái kia hỏng hết rồi, anh mau ăn thử đi.” La Thiếu Hằng thúc giục.
“Huh? Mình anh ăn thôi à?” Thẩm Mạc Thành gợi lên khóe miệng, đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Ừ.” La Thiếu Hằng gật đầu, một tay chống vai hắn sán lại hôn môi anh, vuốt phẳng vài cái nói: “Anh ăn nó, em có thể ăn anh.”
Thẩm Mạc Thành khẽ cười vài tiếng, vươn tay kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn sâu: “Rất sẵn lòng.”
……………………..
“La tiên sinh, anh làm sao vậy?” Thẩm Vân phát hiện La Thiếu Hằng ăn được một miếng liền ngẩn người, khẽ lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ tới một ít chuyện.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu cười cười với cậu ta: “Món này ngon lắm.”
“Thật không? Món này là ý tưởng của Boss đó.” Thẩm Vân cao hứng đáp, cậu cũng cảm thấy nó ăn rất ngon, chỉ là hơi ít ngọt.
“Thật sao?” La Thiếu Hằng nhìn về phía Thẩm Mạc Thành, mang theo kinh ngạc.
Thẩm Mạc Thành buông cái thìa trong tay xuống, liếc Thẩm Vân một cái, âm thầm cho cậu ta một cái cảnh cáo, lúc này mới nhìn về phía La Thiếu Hằng hỏi: “Ăn quen không?”
“Quen!” La Thiếu Hằng lập tức lộ ra một nụ cười sáng ngời, khi anh cười lên ánh mắt cong cong hình bán nguyệt vô cùng xinh đẹp, nụ cười này xóa tan mọi bi thương cùng tuyệt vọng trước đây trở thành hư không, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Thẩm Mạc Thành gật đầu, không nói thêm gì nữa, thái độ vẫn không nóng không lạnh như trước, nhưng La Thiếu Hằng lại không chút để ý, đáy lòng ngược lại vô cùng kích động.
Món điểm tâm này Thẩm Mạc Thành vẫn còn nhớ? Vậy có phải là anh ấy vẫn còn có chút ấn tượng đối với những chuyện trước đây? Nghĩ như vậy nội tâm anh không còn thấy áp lực mà trở nên thanh thoát nhẹ nhàng.
Đối với tình trạng hiện tại, cho dù Thẩm Mạc Thành chỉ còn nhớ một ít sự tình liên quan nhưng với anh mà nói đó đã là trời cao ban ân rồi, đáng giá kinh hỉ.
Đương nhiên, chuyện Thẩm Mạc Thành vẫn còn sống chính là sự ban ân lớn nhất đối với anh.
Còn về những chuyện khác, sau này anh có thể chậm rãi tìm hiểu cho rõ ràng.
Bọn họ tới một nhà hàng chuyên kinh doanh đồ Trung Quốc, là một tòa nhà ba tầng màu đỏ thắm, bên trong thuần túy phục vụ các món ăn truyền thống Trung Hoa.
Giờ này trong nhà hàng chật kín người, đại sảnh lầu 1 rộng như vậy, liếc mắt một cái cũng không tìm thấy một chỗ trống nào, 2/3 khách tới ăn đều là người ngoại quốc, xem ra đồ ăn trong nhà hàng này rất được yêu thích.
Tuy rằng đại sảnh không còn chỗ ngồi nhưng bọn Thẩm Du hoàn toàn không cần lo lắng, vừa mới tiến vào đã có người ra đón tiếp.
La Thiếu Hằng đánh giá cách bài trí bên trong nhà hàng, phát hiện nội thất được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, từ bình phong, quầy lễ tân, bàn ghế gỗ, tranh chữ… mọi thứ được bài trí tinh tế mười phần, lễ tân tiếp khách là một cô gái người Trung Quốc mặc sườn xám, trên mặt trang điểm xinh đẹp, ngôn từ cử chỉ hữu lễ đưa bọn họ tới một phòng riêng.
Các phòng riêng có tên gọi lần lượt là ‘Xuân Hạ Thu Đông’, căn phòng của bọn họ là căn cuối cùng có tên “Đông Sương”, trên cánh cửa đỏ thắm có khắc một bông tranh hoa mai tinh xảo kiêu ngạo, phía trên bông hoa viết một chữ “Đông” ngạo nghễ.
Bài trí bên trong phòng cũng khá cổ điển, ngay cả chén trà cũng là bộ tách chén Thanh Hoa chất lượng cao cấp.
Nhưng La Thiếu Hằng không để ý tới những thứ đó, phong cách bài trí nơi này khiến anh có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Mấy người bọn họ vừa đi vào, một trung niên nam nhân ăn mặc trang phục truyền thống Trung Hoa màu nâu tối tiến lên, từ cách xưng hô biết được ông ta là quản lý nhà hàng này, ông ta chủ động tiến lên tiếp nhận ấm trà từ tay nhân viên phục vụ đi tới rót trà cho Thẩm Mạc Thành.
Đối phương nhiệt tình như thế làm La Thiếu Hằng tưởng là do thân phận Thẩm Mạc Thành tôn quý hoặc giữa bọn họ là đối tác làm ăn, nhưng kế tiếp nghe đoạn đối thoại của bọn họ, anh mới biết nhà hàng theo phong cách cổ điển này là sản nghiệp đứng tên Thẩm Mạc Thành.
Ánh mắt anh không ngừng đảo qua đảo lại trên người Thẩm Mạc Thành đang uống trà, cuối cùng dừng lại trên bức tranh treo tường sau lưng hắn, cảm thấy có chút suy nghĩ.
Lúc gọi món, quản lý tự mình đưa menu cho bọn họ, Thẩm Mạc Thành nhượng người đưa menu cho La Thiếu Hằng, La Thiếu Hằng cũng không khách khí trực tiếp nhận lấy mở ra xem, trước đây những khi ra ngoài ăn cơm cùng Thẩm Mạc Thành, đa số đều là anh gọi món, trước kia tuy rằng anh không biết nấu cơm nhưng vẫn biết rõ ràng khẩu vị của Thẩm Mạc Thành.
Đương nhiên, loại chuyện này mấy người kia đều không biết, sau khi anh gọi liên tiếp mấy món Thẩm Mạc Thành thích ăn, tay cầm tách trà của Thẩm Mạc Thành khẽ dừng lại, dư quang khóe mắt dừng trên quyển menu La Thiếu Hằng đang cầm, lại bất động thanh sắc tiếp tục uống trà.
Thẩm Vân giỏi về sát ngôn quan sắc*, chủ động lên tiếng hỏi: “Mấy món đó được xem như món tủ của nhà hàng, La tiên sinh cũng thích ăn mấy món này sao?” (*đoán ý qua ngôn từ sắc mặt)
“Đúng vậy, thường hay ăn.” La Thiếu Hằng giả bộ nghe không hiểu ý cậu ta, cười đến thuần lương vô hại, lại gọi thêm một đĩa rau trộn, còn không quên dặn dò bỏ ít gừng tỏi thôi.
Quản lý nhất nhất đáp ứng, Thẩm Vân thấy thế nói tiếp: “La tiên sinh dường như rất sành ăn.”
“Cũng thường thôi, chỉ là tương đối kén chọn với những món mình thích.” La Thiếu Hằng đáp.
Kỳ thật tất cả là do thói quen trước đây, mọi đồ ăn thức uống của anh đều do Thẩm Mạc Thành chuẩn bị, anh chỉ cần phụ trách ăn hết là được, căn bản không cần quan tâm gì hết; Sau đó Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, anh sống một mình quá gian nan nên cố gắng tìm chuyện gì đó để làm, không để cho bản thân được rảnh rỗi, vì thế từng chút từng chút học hết cách nấu những món Thẩm Mạc Thành thích ăn.
Vốn cho rằng sẽ không có cơ hội nấu cho anh ấy ăn, không ngờ rằng… Nghĩ tới đây, anh liếc nhìn Thẩm Mạc Thành, tâm tình vui vẻ đưa thực đơn cho Thẩm Vân: “Tôi gọi xong rồi, các cậu gọi đi.”
Thẩm Vân tiếp nhận thực đơn, âm thầm khen ngợi một câu ‘có chuẩn bị mà tới’, sau đó gọi thêm mấy món ăn, mới trả menu lại cho quản lý.
Đối phương tiếp nhận menu đứng ở một bên, thấp giọng hỏi ý kiến: “Món tráng miệng làm thử lần trước đã được lên thực đơn, ngài có muốn thử không ạ?”
Thẩm Vân nhìn Thẩm Mạc Thành, thấy hắn không phản đối liền hỏi La Thiếu Hằng: “La tiên sinh thích ăn đồ ngọt không? Nhà hàng mới làm ra một món mới, anh có thể nếm thử.”
“Món gì?” La Thiếu Hằng cảm thấy hứng thú hỏi lại.
Quản lý lấy thực đơn đồ ngọt tới, lật tới một trang đưa tới trước mặt La Thiếu Hằng giới thiệu: “Bánh rượu sữa dừa.”
— Bánh rượu sữa dừa.
La Thiếu Hằng nhìn thấy hình đĩa bánh ngọt trong nháy mắt liền hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, trả thực đơn lại cho đối phương, cười nói: “Trông rất ngon, vậy lấy cho tôi một phần, cảm ơn.”
Có thể ngồi chung bàn với Thẩm Mạc Thành khẳng định không phải người tầm thường, quản lý đối với thái độ khách khí của anh có chút kinh ngạc, tiếp nhận thực đơn nói liên tục nói ‘không có gì, không có gì’ rồi cùng nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Thẩm Mạc Thành vẫn luôn không thích có người đứng cạnh hầu hạ.
Sau khi những người khác đã đi rồi, Thẩm Vân phụ trách khuấy động không khí, sau khi nhận được ám chỉ của anh hai nhà mình, đã chủ động lên tiếng hỏi chuyện La Thiếu Hằng.
Từ khách sạn La Thiếu Hằng trọ và chiếc máy ảnh đắt tiền của anh, Thẩm Vân đoán anh tới đây du lịch, nghe câu trả lời thì quả là thế, lại hỏi thêm: “La tiên sinh là người ở đâu?”
“Tôi là người A thị, hiện tại đang ở trong khu du lịch Vân Sơn ở A thị.” La Thiếu Hằng cũng không giấu diếm.
“Phong cảnh ở Vân Sơn rất đẹp, anh làm việc ở đó sao?” Thẩm Vân lại hỏi.
“Xem như vậy, tôi mở một làng du lịch ở đó.” Lúc nói mấy lời này La Thiếu Hằng âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Mạc Thành, phát hiện hắn vẫn phong đạm khinh vân dựa lưng vào thành ghế như cũ, bộ dạng không hề hứng thú với đoạn đối thoại của bọn họ.
— Xem ra anh ấy thật sự không còn nhớ lời hẹn trước kia.
Đối với chuyện này La Thiếu Hằng cảm thấy có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh lại vực dậy tinh thần, nói với Thẩm Vân: “Phong cảnh Vân Sơn quả thật rất đẹp, khi nào các cậu có cơ hội hãy tới chơi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình cho các cậu, vừa lúc hiện tại là mùa đông có thể tắm suối nước nóng thiên nhiên.”
“Được, có cơ hội sẽ tới.” Thẩm Vân miệng đáp, nhưng mọi người đều biết chuyện có tới đó hay không đều do Thẩm Mạc Thành định đoạt.
Kế tiếp La Thiếu Hằng hỏi một chút về chuyện bọn họ, không đề cập tới cơ mật công ty, dưới tình huống Thẩm Mạc Thành không ý kiến gì, Thẩm Vân ít hoặc nhiều cũng lộ ra chút tin tức, chính vì vậy, La Thiếu Hằng mới biết hóa ra Thẩm Mạc Thành là người B thị. A thị và B thị cách nhau không quá xa cũng chẳng quá gần, khó trách mấy năm qua bọn họ không gặp được nhau.
Phần lớn thời gian đều là La Thiếu Hằng và Thẩm Vân nói chuyện với nhau, Thẩm Du ngẫu nhiên cũng tham gia vài ba câu, còn Thẩm Mạc Thành cả quá trình chỉ ngồi im uống trà, khi La Thiếu Hằng chủ động hỏi, hắn mới đáp lại bằng vài chữ đơn lẻ.
Nói chuyện coi như hài hòa, thẳng tới khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, mọi người mới ăn ý tạm dừng, ăn cơm.
Cuối cùng, mấy đĩa đồ ngọt được bưng lên, bỏ nắp đậy ra, ở chính giữa chiếc đĩa có in hoa văn ven rìa, lộ ra một khối bánh ngọt màu trắng trong, hình tứ giác nhỏ xinh, bên trái chiếc bánh điểm xuyết một bông hoa nhỏ tinh xảo, ánh đèn phòng chiếu lên chiếc đĩa sứ trắng tinh chiết xạ một vầng sáng thản nhiên hắt lên khối bánh trong suốt phi thường tinh xảo mê người.
La Thiếu Hằng cầm chiếc thìa bên cạnh cắt một miếng nhỏ cho vào miệng.
Điểm tâm mềm mềm mang theo mùi rượu thản nhiên, hòa quyện cùng mùi sữa dừa thơm mát, tạo thành một hương vị khó lòng phân biệt, miếng bánh có chút đàn hồi, lại có chút trơn mềm, phi thường kích thích vị giác.
Rõ ràng chiếc bánh có vị thơm ngọt nhưng trong lòng La Thiếu Hằng lại nếm ra vị chua xót.
— Bánh rượu sữa dừa…
Những người ngồi đây hẳn không ai biết, thật ra nó tên là bánh rượu sữa dừa đông mới đúng. Đây là món ăn La Thiếu Hằng tự nghĩ ra, đem rượu trộn lẫn với sữa dừa, vừa gia tăng mùi rượu vừa giảm bớt vị ngọt của nó.
Mặc dù La Thiếu Hằng không có thiên phú trong việc bếp núc nhưng trong phương diện chế biến đồ ngọt lại rất thông minh, sau khi Thẩm Mạc Thành nhận thầu nhiệm vụ nấu cơm cho cả hai, cậu cũng chủ động học hỏi đầu bếp nhà mình cách làm các món bánh ngọt.
B ởi vì Thẩm Mạc Thành không thích ăn quá ngọt, cậu liền nghiên cứu làm ra các loại bánh có vị thanh đạm, vừa ăn ngon lại không quá ngọt. Sữa đông tuy rằng rất dễ làm nhưng nếu trộn lẫn với rượu thì phải khống chế mức lượng sữa dừa thế nào để không quá ngọt cũng không lấn át mùi rượu, nếu không sẽ hỏng bét, cậu và đầu bếp nhà mình mất hai ngày mới nghiên cứu ra lượng điều chỉnh hương vị hợp lý phù hợp với khẩu vị bản thân.
Mẻ bánh đầu tiên thành công, bánh rượu sữa dừa khẩu vị hợp lòng người hoàn thành, cậu không thể đợi được thêm ngay lập tức mang nó về nhà, bổ nhào lên người Thẩm Mạc Thành đang ngồi trước máy vi tính, ôm cổ anh hỏi: “Đoán xem em mang cái gì về cho anh?”
Thẩm Mạc Thành ngừng tay đánh máy lại, nghiêng đầu hôn hôn cậu, phối hợp hỏi: “Hôm nay lại là đồ ngọt gì?”
La Thiếu Hằng đã học làm bánh được một thời gian, luôn luôn mang sản phẩm về cho hắn thử, lúc đầu anh vốn không thích ăn, nhưng dần dần cũng cảm thấy hương vị không tệ lắm, đặc biệt là những thứ do La Thiếu Hằng tự tay làm.
La Thiếu Hằng đặt hộp bánh để lên bàn, thừa nước đục thả câu nói: “Anh mở ra xem xem.”
Thẩm Mạc Thành thấy bộ dạng hưng trí của người yêu, vươn tay mở hộp bánh ra.
Bên trong là một phần bánh rượu sữa dừa đông, bởi vì trên đường trở về có chút nóng nên nhan sắc chiếc bánh đã không còn trong suốt được như trước, phía dưới còn có một ít nước chảy ra.
“Đây là món gì?” Thẩm Mạc Thành vươn tay lấy chiếc bánh ra.
“Bánh rượu sữa dừa đông, em và đầu bếp Trương cùng nghiên cứu ra đó.” La Thiếu Hằng kéo ghế lại ngồi xuống cạnh anh, nhìn màu sắc chiếc bánh lúc này có chút buồn bực, không khỏi thất vọng: “Lúc vừa đông nhìn rất đẹp, trong suốt sáng bóng.”
“Thế này cũng rất đẹp.” Thẩm Mạc Thành xoa đầu cậu an ủi: “Chỉ làm một cái?”
“Làm mấy cái lận, nhưng mấy cái kia hỏng hết rồi, anh mau ăn thử đi.” La Thiếu Hằng thúc giục.
“Huh? Mình anh ăn thôi à?” Thẩm Mạc Thành gợi lên khóe miệng, đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Ừ.” La Thiếu Hằng gật đầu, một tay chống vai hắn sán lại hôn môi anh, vuốt phẳng vài cái nói: “Anh ăn nó, em có thể ăn anh.”
Thẩm Mạc Thành khẽ cười vài tiếng, vươn tay kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn sâu: “Rất sẵn lòng.”
……………………..
“La tiên sinh, anh làm sao vậy?” Thẩm Vân phát hiện La Thiếu Hằng ăn được một miếng liền ngẩn người, khẽ lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ tới một ít chuyện.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu cười cười với cậu ta: “Món này ngon lắm.”
“Thật không? Món này là ý tưởng của Boss đó.” Thẩm Vân cao hứng đáp, cậu cũng cảm thấy nó ăn rất ngon, chỉ là hơi ít ngọt.
“Thật sao?” La Thiếu Hằng nhìn về phía Thẩm Mạc Thành, mang theo kinh ngạc.
Thẩm Mạc Thành buông cái thìa trong tay xuống, liếc Thẩm Vân một cái, âm thầm cho cậu ta một cái cảnh cáo, lúc này mới nhìn về phía La Thiếu Hằng hỏi: “Ăn quen không?”
“Quen!” La Thiếu Hằng lập tức lộ ra một nụ cười sáng ngời, khi anh cười lên ánh mắt cong cong hình bán nguyệt vô cùng xinh đẹp, nụ cười này xóa tan mọi bi thương cùng tuyệt vọng trước đây trở thành hư không, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Thẩm Mạc Thành gật đầu, không nói thêm gì nữa, thái độ vẫn không nóng không lạnh như trước, nhưng La Thiếu Hằng lại không chút để ý, đáy lòng ngược lại vô cùng kích động.
Món điểm tâm này Thẩm Mạc Thành vẫn còn nhớ? Vậy có phải là anh ấy vẫn còn có chút ấn tượng đối với những chuyện trước đây? Nghĩ như vậy nội tâm anh không còn thấy áp lực mà trở nên thanh thoát nhẹ nhàng.
Đối với tình trạng hiện tại, cho dù Thẩm Mạc Thành chỉ còn nhớ một ít sự tình liên quan nhưng với anh mà nói đó đã là trời cao ban ân rồi, đáng giá kinh hỉ.
Đương nhiên, chuyện Thẩm Mạc Thành vẫn còn sống chính là sự ban ân lớn nhất đối với anh.
Còn về những chuyện khác, sau này anh có thể chậm rãi tìm hiểu cho rõ ràng.
Tác giả :
Công Tử Như Lan