Lạc Lối - Miu Miu
Chương 42
#42
Lục Tử Sâm ngồi bên giường của Giai Kỳ. Anh vừa lồng chiếc nhẫn vào sợi dậy chuyền, nhìn trái nhìn phải một hồi. Tuy đơn giản nhưng anh rất ưng ý, anh nghĩ cô chắc hẳn rất thích. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Tử Sâm đặt sợi dây xuống đầu tủ, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài. Người bên ngoài là thư kí Trần, còn có cả viện trưởng nữa. Anh hất cằm về phía xa.
” Đi tới đằng kia rồi nói chuyện.”
Cả ba người đi đến trước cửa sổ sát đất. Thư khí Trần lên tiếng.
” Chủ tịch, chúng ta đã tìm được người có tủy sống tương thích với Lâm tiểu thư.”
Lục Tử Sâm mừng như điên, ánh mắt sáng rỡ. Rốt cuộc anh cũng thấy được chút anh sáng hy vọng. Âm lượng không nhịn được cao lên.
” Là ai? Tôi sẽ trực tiếp đi nói chuyện với người đó.”
Thư kí Trần lúc này lại khó khăn mở lời.
” Là… Sở tiểu thư.”
” Ý cậu… là Sở Điềm.”
” Vâng, đúng vậy.”
” Cô ấy không thể nào hiến tủy cho Giai Kỳ được!”
Lục Tử Sâm ngay lập tức lên tiếng phủ định. Sở Điềm không thể mạo hiểm làm phẫu thuật hiến tủy, Tư Đồ Mặc càng không đồng ý việc đó.
Về sau này, anh thường tự hỏi. Rốt cuộc anh đối với Sở Điềm, đã không còn tình yêu thì cớ gì lại trả lời dứt khoát như vậy?
” Thật ra Sở tiểu thư vẫn có thể hiến tủy được, mặc dù cô ấy vừa mới sinh non nhưng bây giờ cũng đã qua gần 6 tháng rồi. Cơ thể cũng hồi phục ít nhiều.”
Viện trưởng là người đàn ông trung niên rất có tiếng tăm trong nghành, từ tồn chậm rãi phân tích tình hình. Lục Tử Sâm nhăn mày, ánh mắt suy tư. Thái dương giật liên hồi, vừa nãy còn mừng rỡ như vậy không ngờ một giây sau lại rơi vào bế tắc bậc này.
” Cơ thể Giai Kỳ thật sự…không chịu nổi nữa?”
” Tiếp tục làm các phương pháp trị liệu như hiện tại thì vẫn có thể cầm cự một thời gian nữa. Nhưng tốt nhất vẫn là nên cấy ghép tủy bởi vì các tế bào đang chết dần.”
Lục Tử Sâm nhìn ra ngoài trời, đôi mắt anh đỏ hoe. Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.
” Thư kí Trần, cậu tiếp tục tìm người có tủy tương thích, càng nhanh càng tốt. Và Viện trưởng, ông hãy cố gắng kéo dài thời gian. Khi nào không kịp nữa… tôi sẽ đi gặp Sở Điềm.”
[…..]
Giai Kỳ nghe thấy có tiếng vật gì rơi vỡ, có phải là trái tim của cô không? Cô cảm thấy mình đang dần chìm xuống, chìm xuống. Mọi người đều ngó lơ cô, không ai kéo cô lên, để mặc cô bị dìm chết.
Nếu cô đừng thức dậy, đừng nhìn thấy sợi dây cùng chiếc nhẫn. Nếu như cô không vui mừng mà đi tìm anh, thì có lẽ đã không phải nghe những câu nói đầy gai nhọn này.
Tay cô siết chặt, chiếc nhẫn đâm vào da đến sưng tấy đau rát. Cô nhìn người đàn ông phía trước không xa kia, anh từng chút dồn cô vào đường cùng, ôm lấy cô rồi lại đâm vào lưng cô một nhác sâu như vậy. Giá như…anh chỉ cần hơi do dự một chút, chừng hai, ba giây thôi cô cũng không đau tới mức này. Nhưng mà anh không có…
Vẫn lại là Sở Điềm, luôn luôn là Sở Điềm, mãi mãi cũng là Sở Điềm. Lần trước là vậy, bây giờ cũng thế.
Giai Kỳ, rốt cuộc bây giờ mày rõ ràng hay chưa. Anh ta cho dù luyến tiếc mày nhưng sự luyến tiếc đó không bằng một nữa anh ta dành cho Sở Điềm. Mày trăn trở, lo lắng anh ta sẽ suy sụp, sẽ nghỉ quẩn, sẽ đau khổ. Tìm đủ đường, mọi cách để trấn an, vỗ về. Cắn răng chịu đựng mọi đau đớn khi chữa trị chỉ để anh không lo lắng. Bây giờ thì không cần nữa rồi, vốn dĩ mọi thứ mày làm đều là một trò hề… một trò hề.
Anh đặt sống chết của cô sau sự an toàn của Sở Điềm. Vậy tình yêu mà anh luôn miệng nói là bao nhiêu đây? Chiếc nhẫn này lại là gì đây? Dường như anh rất thích chơi trò trơi, khiến cô ôm ấp ảo tưởng rồi vô tình hay cố ý thẳng tay đánh tan nó.
Cho tới tận giờ phút này, sau khi đã cầu hôn cô. Nhưng thực ra trái tim anh vẫn chưa có chọn được, đúng không?
Mẹ nhớ bảo bảo quá, thế giới này đầy rẫy đau thương, thật muốn nhanh nhanh chút đi gặp con.
[……]
” Em chạy đi đâu ra đây vậy hả?”
Lục Tử Sâm giận dữ hét lên, ánh mắt đỏ quạch. Nửa tiếng trước, anh về phòng không thấy Giai Kỳ đâu. Anh dường như lục tung mọi ngóc ngách trong bệnh viện, không thấy cô làm anh muốn phát điên.
Giai Kỳ hờ hững trả lời, cô không muốn gặp anh trong lúc này
” Em đi ra ngoài dạo một chút.”
” Nếu muốn đi sao không chờ anh về? Sức khỏe em thế nào? Em không biết anh sẽ lo lắng sao! Trong lòng anh lo sợ biết bao, gần như lật tung bệnh viện này để tìm em!”
Anh lo sợ cô rời bỏ anh mà đi, đi đến một nơi xa xôi nào đó rồi sẽ một mình biến mất khỏi thế gian này. Anh… rất sợ mất đi cô.
Giai Kỳ không hiểu, vì sao anh cứ mãi nói ra những lời hư tình giả ý như vậy. Cô mệt mỏi vô cùng! Cho nên cô ngó lơ anh, đi thẳng qua người anh vào lại bệnh viện.
” Lâm Giai Kỳ, em lại giở trò trẻ con gì nữa đây!”
Lục Tử Sâm nắm lại bàn tay của cô, anh không biết mình đã làm sai cái gì? Vừa gặp chuyện tủy sống rồi lại lo lắng đi tìm cô. Làm đầu anh muốn nổ tung, bây giờ cô lại cho anh thái độ này.
Giai Kỳ nhắm hai mắt lại, cảm thấy cơ thể lâng lâng, gân co rút mãnh liệt khiến cô như muốn vỡ ra từng mảnh. Giây sau đó, ý thức liền chìm vào một mớ hỗn độn, cả người theo quán tính ngã xuống.
Lục Tử Sâm liền ngay tức khắc bắt lấy người cô. Cô hôn mê rất nhiều lần nhưng anh vẫn luôn không thích nghi được, luôn chua xót trong lòng.
” Em đừng có chuyện gì!”
Lục Tử Sâm ngồi bên giường của Giai Kỳ. Anh vừa lồng chiếc nhẫn vào sợi dậy chuyền, nhìn trái nhìn phải một hồi. Tuy đơn giản nhưng anh rất ưng ý, anh nghĩ cô chắc hẳn rất thích. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Tử Sâm đặt sợi dây xuống đầu tủ, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài. Người bên ngoài là thư kí Trần, còn có cả viện trưởng nữa. Anh hất cằm về phía xa.
” Đi tới đằng kia rồi nói chuyện.”
Cả ba người đi đến trước cửa sổ sát đất. Thư khí Trần lên tiếng.
” Chủ tịch, chúng ta đã tìm được người có tủy sống tương thích với Lâm tiểu thư.”
Lục Tử Sâm mừng như điên, ánh mắt sáng rỡ. Rốt cuộc anh cũng thấy được chút anh sáng hy vọng. Âm lượng không nhịn được cao lên.
” Là ai? Tôi sẽ trực tiếp đi nói chuyện với người đó.”
Thư kí Trần lúc này lại khó khăn mở lời.
” Là… Sở tiểu thư.”
” Ý cậu… là Sở Điềm.”
” Vâng, đúng vậy.”
” Cô ấy không thể nào hiến tủy cho Giai Kỳ được!”
Lục Tử Sâm ngay lập tức lên tiếng phủ định. Sở Điềm không thể mạo hiểm làm phẫu thuật hiến tủy, Tư Đồ Mặc càng không đồng ý việc đó.
Về sau này, anh thường tự hỏi. Rốt cuộc anh đối với Sở Điềm, đã không còn tình yêu thì cớ gì lại trả lời dứt khoát như vậy?
” Thật ra Sở tiểu thư vẫn có thể hiến tủy được, mặc dù cô ấy vừa mới sinh non nhưng bây giờ cũng đã qua gần 6 tháng rồi. Cơ thể cũng hồi phục ít nhiều.”
Viện trưởng là người đàn ông trung niên rất có tiếng tăm trong nghành, từ tồn chậm rãi phân tích tình hình. Lục Tử Sâm nhăn mày, ánh mắt suy tư. Thái dương giật liên hồi, vừa nãy còn mừng rỡ như vậy không ngờ một giây sau lại rơi vào bế tắc bậc này.
” Cơ thể Giai Kỳ thật sự…không chịu nổi nữa?”
” Tiếp tục làm các phương pháp trị liệu như hiện tại thì vẫn có thể cầm cự một thời gian nữa. Nhưng tốt nhất vẫn là nên cấy ghép tủy bởi vì các tế bào đang chết dần.”
Lục Tử Sâm nhìn ra ngoài trời, đôi mắt anh đỏ hoe. Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.
” Thư kí Trần, cậu tiếp tục tìm người có tủy tương thích, càng nhanh càng tốt. Và Viện trưởng, ông hãy cố gắng kéo dài thời gian. Khi nào không kịp nữa… tôi sẽ đi gặp Sở Điềm.”
[…..]
Giai Kỳ nghe thấy có tiếng vật gì rơi vỡ, có phải là trái tim của cô không? Cô cảm thấy mình đang dần chìm xuống, chìm xuống. Mọi người đều ngó lơ cô, không ai kéo cô lên, để mặc cô bị dìm chết.
Nếu cô đừng thức dậy, đừng nhìn thấy sợi dây cùng chiếc nhẫn. Nếu như cô không vui mừng mà đi tìm anh, thì có lẽ đã không phải nghe những câu nói đầy gai nhọn này.
Tay cô siết chặt, chiếc nhẫn đâm vào da đến sưng tấy đau rát. Cô nhìn người đàn ông phía trước không xa kia, anh từng chút dồn cô vào đường cùng, ôm lấy cô rồi lại đâm vào lưng cô một nhác sâu như vậy. Giá như…anh chỉ cần hơi do dự một chút, chừng hai, ba giây thôi cô cũng không đau tới mức này. Nhưng mà anh không có…
Vẫn lại là Sở Điềm, luôn luôn là Sở Điềm, mãi mãi cũng là Sở Điềm. Lần trước là vậy, bây giờ cũng thế.
Giai Kỳ, rốt cuộc bây giờ mày rõ ràng hay chưa. Anh ta cho dù luyến tiếc mày nhưng sự luyến tiếc đó không bằng một nữa anh ta dành cho Sở Điềm. Mày trăn trở, lo lắng anh ta sẽ suy sụp, sẽ nghỉ quẩn, sẽ đau khổ. Tìm đủ đường, mọi cách để trấn an, vỗ về. Cắn răng chịu đựng mọi đau đớn khi chữa trị chỉ để anh không lo lắng. Bây giờ thì không cần nữa rồi, vốn dĩ mọi thứ mày làm đều là một trò hề… một trò hề.
Anh đặt sống chết của cô sau sự an toàn của Sở Điềm. Vậy tình yêu mà anh luôn miệng nói là bao nhiêu đây? Chiếc nhẫn này lại là gì đây? Dường như anh rất thích chơi trò trơi, khiến cô ôm ấp ảo tưởng rồi vô tình hay cố ý thẳng tay đánh tan nó.
Cho tới tận giờ phút này, sau khi đã cầu hôn cô. Nhưng thực ra trái tim anh vẫn chưa có chọn được, đúng không?
Mẹ nhớ bảo bảo quá, thế giới này đầy rẫy đau thương, thật muốn nhanh nhanh chút đi gặp con.
[……]
” Em chạy đi đâu ra đây vậy hả?”
Lục Tử Sâm giận dữ hét lên, ánh mắt đỏ quạch. Nửa tiếng trước, anh về phòng không thấy Giai Kỳ đâu. Anh dường như lục tung mọi ngóc ngách trong bệnh viện, không thấy cô làm anh muốn phát điên.
Giai Kỳ hờ hững trả lời, cô không muốn gặp anh trong lúc này
” Em đi ra ngoài dạo một chút.”
” Nếu muốn đi sao không chờ anh về? Sức khỏe em thế nào? Em không biết anh sẽ lo lắng sao! Trong lòng anh lo sợ biết bao, gần như lật tung bệnh viện này để tìm em!”
Anh lo sợ cô rời bỏ anh mà đi, đi đến một nơi xa xôi nào đó rồi sẽ một mình biến mất khỏi thế gian này. Anh… rất sợ mất đi cô.
Giai Kỳ không hiểu, vì sao anh cứ mãi nói ra những lời hư tình giả ý như vậy. Cô mệt mỏi vô cùng! Cho nên cô ngó lơ anh, đi thẳng qua người anh vào lại bệnh viện.
” Lâm Giai Kỳ, em lại giở trò trẻ con gì nữa đây!”
Lục Tử Sâm nắm lại bàn tay của cô, anh không biết mình đã làm sai cái gì? Vừa gặp chuyện tủy sống rồi lại lo lắng đi tìm cô. Làm đầu anh muốn nổ tung, bây giờ cô lại cho anh thái độ này.
Giai Kỳ nhắm hai mắt lại, cảm thấy cơ thể lâng lâng, gân co rút mãnh liệt khiến cô như muốn vỡ ra từng mảnh. Giây sau đó, ý thức liền chìm vào một mớ hỗn độn, cả người theo quán tính ngã xuống.
Lục Tử Sâm liền ngay tức khắc bắt lấy người cô. Cô hôn mê rất nhiều lần nhưng anh vẫn luôn không thích nghi được, luôn chua xót trong lòng.
” Em đừng có chuyện gì!”
Tác giả :
Miu Miu