Lạc Hoa Không Kết Nhị
Chương 12
Đi tới trong viện, thấy Tiểu Lộ tử cũng nơm nớp lo sợ ở một bên, liền gọi hắn đến.
“Ngươi là thái giám nơi này?”
“Hồi, hồi hoàng thượng, nô tài đúng là...”
“Chủ tử nhà ngươi... Mang thai?”
“Vâng, vâng...”
“Đã bao lâu?”
“Hồi hoàng thượng, ba tháng...”
Ba tháng, tính toán thời gian, không sai biệt lắm là lúc phát hiện Tô Tử Mộc muốn phí hoài bản thân mình, mình thượng cường y.
Lúc này, Bùi Thành Trạch mới rốt cuộc hiểu rõ, Tô Tử Mộc đến tột cùng tại sao muốn ra sức che chở đứa bé trong bụng kia, đến tột cùng tại sao lại không còn hy vọng lựa chọn phí hoài bản thân mình.
Mà mình, sau khi y sinh non được hơn một tháng lại cưỡng bức y, khiến y lại mang thai.
Sau đó liền đem y ném ở trong lãnh cung này, kéo thân thể yếu đuối, mang hài tử đau khổ giãy dụa.
Bùi Thành Trạch vẫn cảm thấy nhị ca Bùi Thành Thụy thủ đoạn thâm độc kia của mình là một súc sinh, hiện tại xem ra, mình súc sinh cũng không bằng.
Hắn ngẩng đầu lên, đem nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cưỡng chế ép lại.
“Trong khoảng thời gian này, thân thể Tử Mộc thế nhưng vẫn không tốt sao?”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, công tử thân thể yếu đuối, nhiều lần sốt nhẹ, phản ứng cũng vô cùng lớn, mỗi ngày nôn ăn không ngon ngủ không yên…”
“Có thỉnh thái y đến xem?”
“Cái này...” Tiểu Lộ tử có chút do dự.
“Trẫm cho ngươi nói!” Bùi Thành Trạch sớm đã không có kiên nhẫn gì.
Tiểu Lộ tử run sợ, vội vã ăn ngay nói thật: “Hoàng thượng minh xét, ngoại trừ Đỗ đại nhân, căn bản không người muốn để ý đến Dịch Đình cung, mỗi lần xảy ra chuyện đều chỉ có thể thỉnh Đỗ đại nhân tới giúp, nếu như trùng hợp đại nhân không ở, công tử cũng chỉ có thể tự chịu đựng, cái này, lần này cũng là, công tử nửa đêm phát sốt, bệnh rất nặng, nô tài vốn định vốn định thử vận khí đi thỉnh thái y trực đêm, người không muốn đến, nô tài chỉ có thể đợi đến gần sáng Đỗ đại nhân tới, lại không nghĩ, lại bị Vĩnh Thọ cung…”
Bùi Thành Trạch cắn răng nghiến lợi nói: “Tối hôm qua người trực ở Thái y viện là ai, tìm tới cho trẫm.”
Người chung quanh thấy thế, nội tâm yên lặng mặc niệm cho vị thái y xui xẻo kia, sợ là dữ nhiều lành ít.
Lúc này, Trần Hải mang theo các thái y đều chạy tới, các thái y hô phần phật quỳ trên mặt đất hành lễ, Bùi Thành Trạch nghĩ đến lời Tiểu Lộ tử vừa nói, hận không thể đem tất cả đám tiểu nhân hám lợi này đưa đi chém đầu, đương nhiên lý trí còn sót lại khiến hắn nhẫn nhịn, chỉ đành trút giận đạp người gàn nhất một cái.
“Đều vào trong cứu người! Nhớ kỹ, đại nhân và hài tử bất kỳ một ai xảy ra vấn đề, ngoại trừ Đỗ Việt, những người khác đều lăn đi sửa lăng!”
___
Thời gian cứ như vậy từng chút một trôi qua, từ trời mờ sáng đến rồi giữa trưa.
Trần Hải nhìn vạt áo Bùi Thành Trạch bị chính máu của hắn phun ra nhiễm đỏ, muốn thái y xem cho hắn, bị từ chối, bảo người dọn đồ ăn sáng, cũng bị từ chối, mang ghế đến, cũng không ngồi, cứ nhìn chằm chằm cửa phòng Tô Tử Mộc như vậy.
Lúc này, thái giám thông truyền đã dẫn Lâm thái y tối hôm qua làm nhiệm vụ tới.
Bùi Thành Trạch nhìn người quỳ gối bên chân mình, tức giận bạo phát, đúng là một đạp mang theo nội lực.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay phải Lâm thái y bị đá chặt đứt.
Bùi Thành Trạch vẫn chưa hết giận, lại đá mạnh mấy đá.
Miệng Lâm thái y phun máu tươi, lăn đầy đất, trong miệng liên tục hô hoàng thượng tha mạng.
Người chung quanh chưa từng thấy qua Bùi Thành Trạch phát giận lớn như vậy, nghĩ là lần này thực sự đã chạm nghịch lân, không người dám khuyên.
Trùng hợp, cửa phòng Tô Tử Mộc mở ra, một đám thái y nối đuôi nhau ra, mới coi là cứu Lâm thái y.
Mọi người nhìn Lâm thái y hầu như hấp hối trên mặt đất, đều sợ đến không dám nói lời nào, cuối cùng vẫn là Đỗ Việt bước lên bẩm báo: “Bệ hạ, tình huống của Tô công tử và thai nhi tạm thời ổn định, gần nửa tháng nằm trên giường tĩnh dưỡng, hơn nữa vài lần sinh bệnh gần đây của Tô công tử đều trị liệu chậm trễ, lần này sốt cao dẫn phát bệnh tim, thời gian mang thai về sau sợ là sẽ có nguy hiểm lớn.”
Bùi Thành Trạch suy nghĩ một chút, hỏi: “Sẽ có nguy hiểm bao nhiêu?”
“Bệ hạ, thân thể công tử vốn kém, song thai gánh vác quá nặng, cái trạng thái này mới chỉ sợ chưa đợi được đến lúc sinh sản liền dầu hết đèn tắt…”
Bùi Thành Trạch nghe trong lòng thình thịch: “Nếu không cần hài tử thì sao?”
“Bệ hạ, thai nhi đã hơn ba tháng, lúc này rơi thai cần dùng thuốc mạnh, thân thể công tử đồng dạng chịu không nổi, vì vậy bây giờ chỉ có thể cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng, cho Tô công tử một hoàn cảnh thích hợp nuôi thai, để cho y yên tâm thoải mái, đồng thời tùy thời có thái y bên cạnh, để ngừa chậm trễ bệnh tình lần nữa.”
Bùi Thành Trạch gật đầu: “Tốt, mọi người trong Thái y viện, từ hôm nay, liên qua đến chuyện của Tô Tử Mộc, tất cả nghe theo Đỗ Việt sắp xếp.”
Sau đó, chuyển hướng Lâm thái y đang cuộn thành một đoàn trong viện, nói: “Đem cẩu vật này lôi ra, trượng tễ.”
“Ngươi là thái giám nơi này?”
“Hồi, hồi hoàng thượng, nô tài đúng là...”
“Chủ tử nhà ngươi... Mang thai?”
“Vâng, vâng...”
“Đã bao lâu?”
“Hồi hoàng thượng, ba tháng...”
Ba tháng, tính toán thời gian, không sai biệt lắm là lúc phát hiện Tô Tử Mộc muốn phí hoài bản thân mình, mình thượng cường y.
Lúc này, Bùi Thành Trạch mới rốt cuộc hiểu rõ, Tô Tử Mộc đến tột cùng tại sao muốn ra sức che chở đứa bé trong bụng kia, đến tột cùng tại sao lại không còn hy vọng lựa chọn phí hoài bản thân mình.
Mà mình, sau khi y sinh non được hơn một tháng lại cưỡng bức y, khiến y lại mang thai.
Sau đó liền đem y ném ở trong lãnh cung này, kéo thân thể yếu đuối, mang hài tử đau khổ giãy dụa.
Bùi Thành Trạch vẫn cảm thấy nhị ca Bùi Thành Thụy thủ đoạn thâm độc kia của mình là một súc sinh, hiện tại xem ra, mình súc sinh cũng không bằng.
Hắn ngẩng đầu lên, đem nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cưỡng chế ép lại.
“Trong khoảng thời gian này, thân thể Tử Mộc thế nhưng vẫn không tốt sao?”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, công tử thân thể yếu đuối, nhiều lần sốt nhẹ, phản ứng cũng vô cùng lớn, mỗi ngày nôn ăn không ngon ngủ không yên…”
“Có thỉnh thái y đến xem?”
“Cái này...” Tiểu Lộ tử có chút do dự.
“Trẫm cho ngươi nói!” Bùi Thành Trạch sớm đã không có kiên nhẫn gì.
Tiểu Lộ tử run sợ, vội vã ăn ngay nói thật: “Hoàng thượng minh xét, ngoại trừ Đỗ đại nhân, căn bản không người muốn để ý đến Dịch Đình cung, mỗi lần xảy ra chuyện đều chỉ có thể thỉnh Đỗ đại nhân tới giúp, nếu như trùng hợp đại nhân không ở, công tử cũng chỉ có thể tự chịu đựng, cái này, lần này cũng là, công tử nửa đêm phát sốt, bệnh rất nặng, nô tài vốn định vốn định thử vận khí đi thỉnh thái y trực đêm, người không muốn đến, nô tài chỉ có thể đợi đến gần sáng Đỗ đại nhân tới, lại không nghĩ, lại bị Vĩnh Thọ cung…”
Bùi Thành Trạch cắn răng nghiến lợi nói: “Tối hôm qua người trực ở Thái y viện là ai, tìm tới cho trẫm.”
Người chung quanh thấy thế, nội tâm yên lặng mặc niệm cho vị thái y xui xẻo kia, sợ là dữ nhiều lành ít.
Lúc này, Trần Hải mang theo các thái y đều chạy tới, các thái y hô phần phật quỳ trên mặt đất hành lễ, Bùi Thành Trạch nghĩ đến lời Tiểu Lộ tử vừa nói, hận không thể đem tất cả đám tiểu nhân hám lợi này đưa đi chém đầu, đương nhiên lý trí còn sót lại khiến hắn nhẫn nhịn, chỉ đành trút giận đạp người gàn nhất một cái.
“Đều vào trong cứu người! Nhớ kỹ, đại nhân và hài tử bất kỳ một ai xảy ra vấn đề, ngoại trừ Đỗ Việt, những người khác đều lăn đi sửa lăng!”
___
Thời gian cứ như vậy từng chút một trôi qua, từ trời mờ sáng đến rồi giữa trưa.
Trần Hải nhìn vạt áo Bùi Thành Trạch bị chính máu của hắn phun ra nhiễm đỏ, muốn thái y xem cho hắn, bị từ chối, bảo người dọn đồ ăn sáng, cũng bị từ chối, mang ghế đến, cũng không ngồi, cứ nhìn chằm chằm cửa phòng Tô Tử Mộc như vậy.
Lúc này, thái giám thông truyền đã dẫn Lâm thái y tối hôm qua làm nhiệm vụ tới.
Bùi Thành Trạch nhìn người quỳ gối bên chân mình, tức giận bạo phát, đúng là một đạp mang theo nội lực.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay phải Lâm thái y bị đá chặt đứt.
Bùi Thành Trạch vẫn chưa hết giận, lại đá mạnh mấy đá.
Miệng Lâm thái y phun máu tươi, lăn đầy đất, trong miệng liên tục hô hoàng thượng tha mạng.
Người chung quanh chưa từng thấy qua Bùi Thành Trạch phát giận lớn như vậy, nghĩ là lần này thực sự đã chạm nghịch lân, không người dám khuyên.
Trùng hợp, cửa phòng Tô Tử Mộc mở ra, một đám thái y nối đuôi nhau ra, mới coi là cứu Lâm thái y.
Mọi người nhìn Lâm thái y hầu như hấp hối trên mặt đất, đều sợ đến không dám nói lời nào, cuối cùng vẫn là Đỗ Việt bước lên bẩm báo: “Bệ hạ, tình huống của Tô công tử và thai nhi tạm thời ổn định, gần nửa tháng nằm trên giường tĩnh dưỡng, hơn nữa vài lần sinh bệnh gần đây của Tô công tử đều trị liệu chậm trễ, lần này sốt cao dẫn phát bệnh tim, thời gian mang thai về sau sợ là sẽ có nguy hiểm lớn.”
Bùi Thành Trạch suy nghĩ một chút, hỏi: “Sẽ có nguy hiểm bao nhiêu?”
“Bệ hạ, thân thể công tử vốn kém, song thai gánh vác quá nặng, cái trạng thái này mới chỉ sợ chưa đợi được đến lúc sinh sản liền dầu hết đèn tắt…”
Bùi Thành Trạch nghe trong lòng thình thịch: “Nếu không cần hài tử thì sao?”
“Bệ hạ, thai nhi đã hơn ba tháng, lúc này rơi thai cần dùng thuốc mạnh, thân thể công tử đồng dạng chịu không nổi, vì vậy bây giờ chỉ có thể cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng, cho Tô công tử một hoàn cảnh thích hợp nuôi thai, để cho y yên tâm thoải mái, đồng thời tùy thời có thái y bên cạnh, để ngừa chậm trễ bệnh tình lần nữa.”
Bùi Thành Trạch gật đầu: “Tốt, mọi người trong Thái y viện, từ hôm nay, liên qua đến chuyện của Tô Tử Mộc, tất cả nghe theo Đỗ Việt sắp xếp.”
Sau đó, chuyển hướng Lâm thái y đang cuộn thành một đoàn trong viện, nói: “Đem cẩu vật này lôi ra, trượng tễ.”
Tác giả :
Chi Tử Vu Chinh