Lạc Hoa Hữu Ý
Chương 2
~Chương thứ hai~
Lần gặp gỡ đầu tiên, Tô Nhạn Quy mới mười hai, Ninh Giản cũng đã qua lễ đội mũ.
Hết thảy đều nhanh đến khiến cho người ta trở tay không kịp, Tô Thực chết bệnh, Ninh Giản cũng giống như bây giờ đem kiếm để nơi cổ hắn hỏi kho báu ở nơi nào.
Khi đó hắn vẻ mặt kinh hoàng chỉ ván giường nói: “Cha chỉ bảo ta sau khi ông chết đem ván giường đốt.”
Dưới ván giường là một hàng chữ.
Mùng bốn tháng bảy, suối Hoa phía Nam trấn.
Lúc ấy đã là cuối thu, mùng bốn tháng bảy đã sớm qua, sang năm lại phải chờ thật lâu, Ninh Giản liền bắt chước lời người tìm kho báu trong kịch, đem hắn ra, vừa đấm vừa xoa hỏi vòng vèo bí mật kho báu, Tô Nhạn Quy nếm qua ngon ngọt cùng thử qua bị đánh đến thương tích đầy mình, lại từ đầu đến cuối chỉ trả lời: “Không biết.”
Như thế nửa năm, Ninh Giản cũng dần dần tin tưởng hắn là không biết thật, lại vẫn như trước canh ở trong trấn Nguyệt Nha, chờ mùng bốn tháng bảy năm sau đi suối Hoa.
Tô Nhạn Quy tuổi nhỏ vì cơ thể bị tra tấn cùng nội tâm hoảng sợ mà mắc bệnh, bệnh đến hồ đồ trong cuộc sống, là Ninh Giản cả ngày không rời mà ôm hắn trông hắn, nửa đêm khi bừng tỉnh, hắn ghé vào trong lòng Ninh Giản khóc, Ninh Giản sẽ lặng yên mà xoa đầu hắn.
Bắt đầu từ đó, Tô Nhạn Quy thủy chung cảm thấy, Ninh Giản kì thật là một người ôn nhu mà hiền lành.
Mùng bốn tháng bảy năm sau, Ninh Giản mang hắn tới bên dòng suối nhỏ phía Nam trấn, từ sớm đến lúc muộn, nhưng cũng không chờ bí mật gì về kho báu, chỉ chờ một cái thuyền lá sen không biết từ nơi nào đến, trên thuyền là một hàng chữ tương tự.
Sơ(lần đầu). Mùng bốn tháng bảy, nghĩa địa phía Bắc thành.
Nếu không phải cái chữ “Sơ” kia, thì hàng chữ không có khác biệt gì với dưới ván giường. Ninh Giản nghiên cứu thật lâu cũng không thể hiểu được, chỉ có thể từ bỏ, đem nhà cửa Tô gia sửa chữa một lượt, chuẩn bị chờ đợi.
Y bắt đầu dạy Tô Nhạn Quy luyện võ tăng cường khí lực, để Tô Nhạn Quy gọi mình sư phụ, dần dần về sau không hề canh suốt ở trong trấn nhỏ này, hàng năm sẽ bỏ đi khoảng thời gian rất dài.
Chính là mùng bốn tháng bảy mỗi năm, y sẽ trở lại trấn Nguyệt Nha, mang theo Tô Nhạn Quy, đến địa điểm chỉ định chờ đợi.
Năm thứ ba là “Túy(say)“, năm thứ tư là “Nguyệt“, rồi sau là “Yêu(mời)“, “Hoa“, “Lạc(rơi)“, năm trước là “Tuyết“.
Mỗi một năm là một nơi khác, chữ khác, không biết ý nghĩa, Ninh Giản lại chưa từng từ bỏ, cũng chưa bao giờ lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Tính nhẫn nại của hắn cho tới giờ đã rất tốt.
“Dù sao ta biết, ngươi cũng biết được hầu hết, có quan trọng gì?” Từ trong trí nhớ nảy ra, Tô Nhạn Quy cười hắc hắc, không chút để ý nói.
Kiếm trên cổ nhấn thêm nửa phần, tựa hồ vạch ra một vết nhàn nhạt, khiến cho hắn cảm thấy có chút đau.
“Ta đã biết từ lâu, chính là ngay từ lần đầu mà nói cho ngươi, ngươi sẽ lập tức giết ta nhỉ?” Cách thật lâu, Tô Nhạn Quy thở dài, “Cha ta chẳng những giữ lại bí mật kho báu, còn biết đương kim Thánh thượng đến tột cùng là con trai Thái tổ triều này, hay là con trai nối dõi của Hoàng đế triều trước… Ngươi là Hoàng đế phái tới, vì chính cái này ha? Chỉ cần chiếm được kho báu cùng chân tướng, giết người diệt khẩu hoặc là cắt đứt vĩnh viễn hậu họa, ngươi dù sao cũng muốn giết ta.”
Giọng hắn trong bóng đêm có vẻ yếu ớt, qua thật lâu, mới nghe thanh âm Ninh Giản vang lên, bình tĩnh mà lạnh như băng: “Ngươi biết?”
Tô Nhạn Quy cười đến nheo hai mắt: “Ta không biết. Sự tình liên quan huyết mạch hoàng thất, làm không tốt chính là bị chém đầu, cha ta thương yêu ta, không nỡ nói.”
Kiếm lại nhích thêm nửa phần.
Tô Nhạn Quy cụp mắt, trong giọng nói còn mang theo sự không đứng đắn từ đầu đến cuối: “Cha ta nói năm đó chân tướng và kho báu cùng chôn trong núi này, chỉ cần kho báu không bị người phát hiện, chân tướng cũng vĩnh viễn sẽ không có ai biết.”
Ninh Giản từ đầu đến cuối không mở miệng, chính là qua thật lâu, Tô Nhạn Quy có thể cảm giác được Ninh Giản từ từ thu kiếm.
Hắn thật cẩn thận sờ soạng đi qua chỗ y, cuối cùng túm chặt góc áo y: “Ninh Giản, sẽ không ai biết.”
Ninh Giản yên lặng thật lâu, không có đáp lại, chính là hỏi: “Chữ dưới ván giường năm đó, là ngươi khắc lên?”
“Sao có thể, lúc cha ta chết, ngươi còn đến sớm hơn ta mà?” Tô Nhạn Quy dừng một chút, “”Mùng bốn tháng bảy, suối Hoa phía Nam trấn”, là cha ta ghi trên đó, đó là ngày cùng nơi hắn nhặt được ta. Lúc ấy chỉ nghĩ có thể kéo dài một khoảng thời gian, đã nói rồi mà.”
“Sau đó, tất cả cũng đều là giả?”
Từ trong lời Ninh Giản hoàn toàn không nghe ra tâm tình y, Tô Nhạn Quy vẫn là run rẩy trong lòng, rất lâu sau mới nói: “Nơi chốn cùng mấy thứ này nọ đều là giả, chữ là thật. Đến cả kho báu triều trước, cha ta cũng chỉ nói cho ta cửa vào, cùng chữ, còn chữ đại biểu cái gì, ta cũng không biết.”
“Còn bao nhiêu chữ?”
“Một.” Tô Nhạn Quy nở nụ cười, cười đến con mắt híp lại, “Từ ta mười hai tuổi, đến năm nay nhấc mũ, vừa vặn là toàn bộ, ta ít nhất cũng sống đến trưởng thành.”
Ngay khi hắn nói hết lời, hắn dường như thấy trong bóng đêm Ninh Giản quay đầu nhìn mình.
Tô Nhạn Quy ý cười càng sâu: “Sơ, túy, nguyệt, yêu, hoa, lạc, tuyết, còn một chữ cuối là “Phi(bay)“… Biết rồi thì thế nào?”
Ninh Giản không nói nữa, Tô Nhạn Quy đợi thật lâu, cuối cùng nhịn không được lại gần cọ một chút: “Ninh Giản?”
“Đi thôi.” Ninh Giản lại đột nhiên mở miệng.
Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút: “Đi đâu?”
“Lên phía trước. Bên ngoài có đám Tần Nguyệt Sơ cùng người trên giang hồ như hổ vồ mồi, chúng ta chưa chắc có thể thoát. Mà chúng ta ở cái nơi phía trước không lối đi đột nhiên biến mất, Tần Nguyệt Sơ rất dễ dàng có thể đoán được chúng ta đi nơi nào, chúng ta có thể đi vào, bọn họ cũng nhất định có thể tìm được cửa vào, chúng ta không thể ở đây ngồi chờ chết.”
Ninh Giản mỗi khi phân tích sự tình đều có vẻ đặc biệt nghiêm túc, Tô Nhạn Quy lại cảm thấy y như vậy vô cùng đáng yêu. Lúc này nghe y nói một chuỗi dài, thật sự nhịn không được liền ôm y một phen: “Ninh Giản!”
“Gọi sư phụ.” Đáp lại cực trôi chảy, Ninh Giản không có giãy giụa, chính là lấy chuôi kiếm gõ tay hắn.
Tô Nhạn Quy ăn đau dừng tay, lại vẫn kéo một góc tay áo y: “Ninh Giản, có phải tìm được kho báu, ngươi liền sẽ giết ta?”
Tám năm, hắn chưa từng hỏi qua vấn đề như vậy.
Chỉ cần Ninh Giản đạt được mong muốn gì đó, chính mình liền không còn giá trị lợi dụng nữa, hắn từng là người gần gũi bí mật này nhất, giết người diệt khẩu cũng tốt, vĩnh viễn cắt đứt hậu họa cũng được, bất luận thế nào Ninh Giản cũng là muốn giết hắn.
Chính là trong lòng hắn sẽ giữ lại một chút suy tưởng. Có lẽ người này trong tám năm qua sẽ nảy sinh tình cảm đối với mình, có lẽ người này sẽ không nỡ giết mình?
“Ta thực thích ngươi, vì ngươi, ta cái gì cũng có thể làm. Như vậy, ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?”
Trong bóng đêm tràn ngập yên lặng khiến người ta hít thở không thông, Ninh Giản vẫn rất im lặng, Tô Nhạn Quy cũng không có hỏi tiếp.
Hắn không dám hỏi, ngươi có thể nào không bỏ được hay không?
Qua không biết bao lâu, Ninh Giản mới lên tiếng, bình thản đến nghe không ra ý nghĩa toan tính gì: “Ừm.”
Tô Nhạn Quy cố gắng nhìn về phía Ninh Giản, lại cái gì cũng nhìn không thấy. Một lúc sau, hắn mới đột nhiên ngồi xuống đất.
“Vậy vẫn là không cần đi tìm kho báu.” Trong giọng hắn là một tia vô lại, “Nếu không ai có thể tìm được cửa vào, chúng ta liền cùng nhau chết đói ở chỗ này đi!”
“Nói bậy cái gì!”
Trong trí nhớ tựa hồ chưa từng nghe qua giọng Ninh Giản tức giận như thế, Tô Nhạn Quy trong lòng đau xót, miệng lại càng nói càng hăng say: “Ta chỉ biết là tiến vào ra sao, cũng không biết đường ra ngoài thế nào. Ra không được, ngươi sẽ không cần giết ta, chúng ta cùng nhau chết ở chỗ này là được rồi.”
Chúng ta chết cùng một chỗ. Lời giống thế này kì thật lặp lại quá nhiều lần, chính là người này từ đầu đến cuối đem ra dùng như lời nói ẩu tả của trẻ con.
Tô Nhạn Quy nghĩ ngay sau đó kiếm Ninh Giản sẽ một lần nữa lên cổ hắn, nhưng mà chỉ là một lát sau, trong bóng đêm liền truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng.
Tô Nhạn Quy lập tức luống cuống, hướng phía phát ra tiếng động nhào qua, không hề theo quy tắc mà ôm lấy thắt lưng người kia: “Ninh Giản ngươi muốn đi đâu? Không có ta ngươi nhất định tìm không thấy kho báu!”
“Ta không thể chết ở chỗ này.” Ninh Giản gằn từng tiếng nói.
“Vì cái gì ngươi không thể từ bỏ kho báu? Ngươi sao thế nào cũng phải coi Hoàng đế như trung tâm thế?” Miệng kích động nói, cảm giác ôm người kia trong tay lại từng chút chân thật hơn, Tô Nhạn Quy nhịn không được siết chặt cánh tay, người trong lòng ấm áp cùng mềm mại khiến hắn nhịn không được rung động trong lòng, lời phía sau không nói được nữa.
“Tam ca còn ở kinh thành chờ ta, ta đã nói nhất định sẽ dẫn hắn rời khỏi kinh thành, cho nên tuyệt không thể chết ở chỗ này.”
“Tam ca là ai?”
Ninh Giản lặng yên, tựa hồ không rõ Tô Nhạn Quy vì cái gì còn muốn hỏi: “Tam ca chính là Tam ca.”
Tô Nhạn Quy ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Ninh Giản chưa từng đề cập qua người này, hiện giờ nói ra rồi lại như lẽ thường, khiến hắn có thể hiểu rõ ràng tầm quan trọng của “Tam ca” này đối với Ninh Giản.
Qua thật lâu, hắn cuối cùng nhịn không được hỏi: “Ngươi vẫn muốn tìm kho báu cùng chân tướng huyết mạch hoàng thất, là vì Tam ca của ngươi?”
Ninh Giản không có trả lời, Tô Nhạn Quy biết y thừa nhận.
“Một người rất quan trọng?” Lên tiếng xong, hắn lại không chờ Ninh Giản trả lời, chính là tự giác mà buông Ninh Giản ra, cực sảng khoái nói, “Ta cùng ngươi đi tìm kho báu.”
“Vì cái gì?” Trong lời Ninh Giản hơn nửa phần nghi hoặc, lại không biết nói y là hỏi Tô Nhạn Quy vì cái gì theo mình đi, hay là hỏi vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý.
Tô Nhạn Quy nở nụ cười: “Đương nhiên là bởi vì không có ta, ngươi liền tìm không thấy a. Ngươi muốn tiến lên, ta sao có thể ở lại nơi này, chết cũng muốn chết chung với ngươi mới có lời.”
“Ta sẽ không chết ở chỗ này.”
“Ta biết, ta biết…” Tô Nhạn Quy cười đáp, vừa đem hỏa chiết* bên hông lấy ra nhen lửa. Theo ánh lửa sáng lên, cảnh sắc bốn phía dần dần rõ ràng, trước mặt hai người chính là một hành lang u ám, một đường về phía trước.
Tay Ninh Giản nắm kiếm căng thẳng: “Đi thôi.”
Tô Nhạn Quy gật gật đầu, không dấu vết mà lướt lên trước Ninh Giản.
Hành lang rất dài, hai người đi trong đó, tiếng bước chân vang vọng bên tai, mang theo một tia bí hiểm dọa người. Hình như có gió không biết từ nơi nào thổi tới, ngọn đuốc trên Tô Nhạn Quy lay lắt không ngừng, bóng hai người chiếu trên tường, vặn vẹo lắc lư, thấp thoáng như ma quỷ.
Không biết đi bao lâu, sáng tỏ thông suốt, có ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống, Tô Nhạn Quy thổi tắt lửa, cảnh vật chung quanh ngược lại dần rõ hơn.
Chỉ thấy chỗ hai người, chính là trong một thạch thất cực trống trải, bốn góc phía trên thạch thất đều nạm một viên dạ minh châu, châu lớn như nắm tay, tuy rằng không thể chiếu sáng cả thạch thất, nhưng cũng có thể khiến người ta thấy rõ tình hình bên trong.
Tô Nhạn Quy ngẩng đầu nhìn dạ minh châu kia, nhịn không được than: “Bốn viên hạt châu này cầm đi bán, cũng đủ ta ăn cả đời, ta cũng không muốn kho báu gì cả.”
Ninh Giản tựa hồ có chút kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, lại lập tức quay đầu, Tô Nhạn Quy nhạy bén phát hiện, cười đi từ từ qua: “Ninh Giản ngươi nói coi, ta nói có đúng không?”
Ninh Giản không nhìn hắn, được một lúc lâu sau mới nói: “Vật tùy tiện bài trí đã như thế, kho báu thật sự thật còn không biết có bao nhiêu quý giá. Nếu đổi là người bên ngoài, nhìn thấy bốn viên minh châu này, đối với kho báu sẽ chỉ càng hướng về, ai lại như ngươi, không chí tiến thủ.”
Trong lòng lại cắm vào một mũi tên “không chí tiến thủ”, Tô Nhạn Quy ôm ngực vẻ mặt bị thương: “Ninh Giản ngươi cũng thèm muốn vàng bạc sao?”
“Chỉ có chúng mới đổi được tự do của Tam ca ta, ta tự nhiên sẽ không buông bỏ.”
Làm bộ không nghe thấy, Tô Nhạn Quy quay đầu nhìn bên trong thạch thất.
Chỉ thấy thạch thất bốn phía vuông vức, ba mặt khác đều có một cánh cửa, dường như được tạo ra bằng kim thạch, xa xa nhìn lại cũng có thể cảm thấy sự nặng nề của chúng.
Trung tâm thạch thất là chín cái cọc đá, thành ba hàng ba lối, đều đặn, ước chừng cao nửa người, trên đỉnh bằng phẳng, to cỡ có thể một người miễn cưỡng đứng ở trên.
“Đây là cái gì?” Tô Nhạn Quy nhìn chín cọc đá, vừa hướng tay muốn đi tới cửa.
“Cẩn thận!” Ninh Giản quát một tiếng, đưa tay kẹp bả vai hắn về phía mình, “Không biết có cơ quan gì.”
Ánh mắt Tô Nhạn Quy từ mặt Ninh Giản chuyển đến tay y đang nắm lấy vai mình, cuối cùng cười hắc hắc:
“Chính là có nguy hiểm ta càng muốn đi.” Nói xong, hắn kéo tay Ninh Giản ra, thuận tay cầm một phen, rồi mới lướt nhẹ về phía cửa.
Một đường đến cạnh cửa, bốn phía đều không có động tĩnh gì, Tô Nhạn Quy đánh giá cửa một hồi, chỉ thấy trên cửa một khoảng nhẵn bóng, đừng nói cơ quan, ngay cả hoa văn trang trí cũng không có, hắn suy nghĩ một lúc, đưa tay đẩy một cái, không mảy may di chuyển.
“Ninh Giản, ngươi lại đây đẩy thử xem.”
Ninh Giản sớm đã đến bên cạnh hắn, chờ hắn tránh ra liền tiến lên, vận chút khí, một chưởng đẩy cửa, sau một lúc lâu lại đem tay kia góp phần, cửa lại thủy chung không có một tia động tĩnh.
Y chậm rãi thu chưởng, mày cũng quen nếp mà nhíu lại.
“Không có việc gì chứ?” Tô Nhạn Quy căng thẳng tiến qua, thấy Ninh Giản không có phản ứng, đưa tay muốn sờ vai y.
Ninh Giản lại xoay người, nhìn về hai cánh cửa khác: “Chỉ sợ hai cánh cửa kia cũng thế, muốn mở cửa, hẳn là ở trên chín cái cọc bí ẩn.”
Tô Nhạn Quy cúi đầu nhìn tay chính mình, vẻ mặt tiếc hận, miệng đáp lại: “Thế có cái gì bí ẩn?”
Ninh Giản không có nhìn hắn, vừa nghĩ vừa quay về lối ra hành lang, tinh tế đánh giá chín cái cọc kia: “Xem cách bố trí này, có lẽ là Cửu cung chi nghĩa*…”
Tô Nhạn Quy đến bên y, cười nói: “Này ta hiểu.”
“Ngươi hiểu? Ta nhớ rõ lúc trước giảng cho ngươi, ngươi hình như là ngủ gà ngủ gật?”
Tô Nhạn Quy gãi gãi đầu: “Cửu cung tính toán, Ngũ hành tham số, giống như tuần hoàn. Hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín đạp một, năm ở trung ương*. Kì thực chính là muốn đem từ một đến chín tới lấp trong lưới ô ba ngang ba dọc, chỉ cần theo quy luật, cuối cùng sẽ khiến mỗi ngang mỗi dọc đều bằng nhau, đúng không?”
Ninh Giản có chút ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng gật đầu, thấy Tô Nhạn Quy vẻ mặt đắc ý, liền mở lớn mắt nói: “Nếu đây là sắp xếp dựa theo Cửu cung đồ, chúng ta cứ theo trình tự từ một đến chín giẫm tới mấy cái cọc đá này, có lẽ có thể.”
“Vậy ta…” Tô Nhạn Quy còn chưa nói xong, Ninh Giản đã phi thân lên, vững vàng mà hạ xuống cái cọc đá ở giữa hàng thứ nhất.
“Ninh Giản!” Tô Nhạn Quy sợ đến quát to một tiếng, chờ thấy Ninh Giản dừng ở kia, lại không có khởi động cơ quan gì, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi qua, “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi đứng xa xa một chút, ta không biết sẽ phát sinh chuyện gì.” Ninh Giản không có nhìn hắn, xoay người muốn nhảy tới một cọc đá khác.
Tô Nhạn Quy đưa tay kéo y: “Ngươi xuống đi, ta qua thử.”
“Võ công của ngươi ta tin không được”
Tô Nhạn Quy hận đến cắn răng, đã thấy Ninh Giản vọt người nhảy lên, trong lòng hắn đột nhiên không hiểu sao run lên, không hề nghĩ ngợi liền nhào qua: “Không đúng!”
Cái cọc đá phía sau nổ đùng một tiếng, Tô Nhạn Quy chỉ cảm thấy trên lưng một cơn đau, không biết bị cái gì hung hăng mà bắn vài cái, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tay lại gắt gao mà bảo vệ đầu Ninh Giản.
Tiếng nổ yếu dần, hắn lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, mặt Ninh Giản cách hắn chỉ một tấc, trong hơi thở, có thể cảm thấy mùi đặc trưng của người này.
Tô Nhạn Quy sửng sốt chốc lát, liền cúi mạnh đầu, chuẩn xác mà hôn lên môi Ninh Giản.
Môi cùng môi chạm nhau nhưng sự việc chỉ là tức thời, có lẽ cảm thấy ấm áp cũng chỉ là ảo giác.
Tô Nhạn Quy rất nhanh ngẩng đầu lên, vừa nhảy lên vừa nói liên thanh: ” Ta không phải cố ý, ta không phải cố ý.”
Ninh Giản cũng ngồi dậy, lấy mu bàn tay che miệng lại, vùng xung quanh chân mày nhăn đến cứng đờ, lại không nói gì.
Tô Nhạn Quy kêu một hồi, thấy y cả nhìn cũng không nhìn mình, nhịn không được lại gần một chút: “Ninh Giản, giận?”
Ninh Giản buông tay đứng lên, dòm hắn một cái, liền quay đầu nhìn chín cọc đá, rất lâu mới nói: “Ngươi đã nói không cố ý, vì cái gì ta phải giận?”
Nghe được trong lời y mang theo một tia nghi hoặc, Tô Nhạn Quy nở nụ cười, chỉ là sau một khắc lại “Ôi” một tiếng, vẻ mặt đau đớn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhạn Quy chỉ chỉ về sau mình, đáng thương nói: “Có thể là vì cứu ngươi, không biết bị cái gì làm bị thương lưng.”
Rõ ràng đau đến giọng cũng run, hai chữ “Cứu ngươi” này lại nói đặc biệt rõ ràng cùng gắng sức.
Ninh Giản lặng yên, trên mặt từ đầu đến cuối không biểu tình, khiến cho rất khó đoán y đến tột cùng là đang suy nghĩ hay đờ ra.
Tô Nhạn Quy hai mắt sáng lên nhìn y, thỉnh thoảng “Ôi ôi” kêu hai tiếng.
Một hồi lâu, Ninh Giản mới đi đến bên cạnh Tô Nhạn Quy: “Xoay lại, ngồi xuống.”
Tô Nhạn Quy nhanh chóng chạy qua ngồi xuống, vừa lui lại vừa lắc lắc đầu, nhìn lưng mình, lại nhìn mặt Ninh Giản. Trên lưng bị thương không sâu, chỉ là như bị cái gì đó vạch lung tung hơn mười vết nhàn nhạt, nơi đó chảy máu, có chút doạ người.
Ninh Giản từ trong ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ, đem thuốc bột hết thảy đổ trên lưng hắn, lại dùng đầu ngón tay tán đều, cẩn thận mà bôi trên mỗi vết thương.
“Có chút công phu mèo quào đã muốn cứu người, đáng đời.” Nói lạnh nhạt, trong giọng vẫn bình thản như trước, tay Ninh Giản dùng sức khẽ, bôi qua vết thương trên lưng, lại dọc theo những chỗ trên tay Tô Nhạn Quy trên đường bị cành cây quẹt bôi một lần.
Tô Nhạn Quy sợ buồn, cảm giác được đầu ngón tay y trượt ở trên người mình, càng cảm thấy dường như có một cái móng vuốt ở trong lòng mình cào cấu, thật sự nhịn không được liền lui cả người sang bên cạnh, bị Ninh Giản dùng sức chọc trên miệng vết thương, mới ngoan ngõan mà ngồi lại, một câu cũng không dám nói.
Thật vất vả bôi thuốc xong, Ninh Giản lại đảo mắt nhìn cọc đá kia: “Ngươi có biết bí ẩn nơi này.”
Không phải nghi vấn mà là khẳng định, Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút, vội xua tay: “Ta không biết!”
“Nếu ngươi không biết, vì cái gì lại kêu không đúng?”
“Bởi vì cảm thấy được ngươi sẽ gặp nguy hiểm mà.” Tô Nhạn Quy nói đến hợp lý, vừa nhếch miệng cười lộ cái răng trắng, bị Ninh Giản trừng mắt liếc một cái, mới đứng đắn nói: “Ta chính là cảm thấy sẽ không đơn giản như thế, cách bố trí đám cột này, quả thực giống như là gợi ý người khác dựa theo con số của Cửu cung mà đi. Ngươi ngẫm coi, vào cửa tuy bí ẩn, cũng không phải hoàn toàn tìm không thấy, nếu cả cơ quan bên trong cũng đơn giản như vậy, báu vật đã sớm mất, còn đến lượt chúng ta tìm đến sao?”
Ninh Giản trầm ngâm một hồi, tựa hồ tin ý kiến của hắn, thì thào lẩm bẩm: “Coi như là vậy, thì nên đi làm sao đây?”
Hắn suy nghĩ một lúc, từ trong ngực lấy ra mấy đồng xu, từng đồng ném đến trên cọc, không ngờ liên tiếp mấy đồng xu ném qua, cọc đá kia lại không có phản ứng gì.
“Có lẽ là muốn người đứng ở trên, mới có thể chạm đến cơ quan?”
Ninh Giản gật gật đầu, đem tiền xu cầm một chút, lại vận kình tung, không ngờ tiền xu vừa rơi xuống, trên cọc đá ánh lửa hiện ra, lại là một tiếng nổ đùng, đồng tiền rơi xuống mặt đất đã bị cắt làm hai nửa.
Tô Nhạn Quy le lưỡi: “Gặp quỷ!”
Ninh Giản liếc hắn một cái: “Xem ngươi còn dám trổ tài anh hùng nữa không.”
“Nếu là ngươi, liều mạng ta cũng sẽ đi cứu.”
Ninh Giản không đáp lại, đảo mắt nhìn mấy cọc đá, nói: “Xem ra cũng không phải dựa theo con số của Bát quái…”
Tô Nhạn Quy nhìn y đối với lời mình nói trong lòng không động, cũng đành phải thôi.
Ninh Giản cũng đã ở bên kia tập trung tinh thần mà nghĩ, ngoài miệng thỉnh thoảng thì thào tự nói, Tô Nhạn Quy vốn có chút bực, nay nhìn thấy vẻ mặt Ninh Giản vẫn nghiêm túc, tâm tình liền nhịn không được mà ngóc lên: “Nghĩ không ra thì trước đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi một lúc đi.”
Ninh Giản không có để ý hắn, Tô Nhạn Quy bất đắc dĩ thở dài, đi đến ngồi bên cạnh.
Ninh Giản suy nghĩ một hồi, lại thử vài lần, mới đi đến ngồi bên hắn, nhíu mày cắn môi, không rên một tiếng.
Tô Nhạn Quy không dấu vết mà hướng y cọ cọ, cười nói: “Đừng nhụt chí, nghĩ không ra thì quên đi.”
“Nghĩ không ra thì không có cách đi tiếp, ta nói rồi ta không thể chết ở chỗ này.”
Một khi động chạm đến vấn đề này, Ninh Giản sẽ biểu hiện ra sự kiên định khác với bình thường, Tô Nhạn Quy ánh mắt sụp tối, lập tức cười: “Nhưng Ninh Giản, chúng ta không có lương khô.”
Ninh Giản ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Tô Nhạn Quy nhìn y, cười đến vô tội: “Cho dù qua cửa này, ai biết phía sau còn dài bao nhiêu chứ. Nói không chừng, cả nơi này cũng qua không nổi, chúng ta sẽ chết đói, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Tô Nhạn Quy nhếch miệng cười: “Trừ phi có người giờ mang theo lương khô cùng nước vào, chúng ta… Giết người cướp của.”
Ninh Giản quét mắt liếc hắn rồi đứng lên, đi đến cái cọc đá giữa, đem tiền xu rơi nhặt cả lên, tiếp tục thử tung từng cái. Từ đầu đến cuối không nói thêm một chữ.
Tô Nhạn Quy nhìn ra, Ninh Giản là sốt ruột.
So với chờ cái người không biết lúc nào sẽ tới, không bằng tự mình tiến lên, nói không chừng còn có thể tìm đường sống. Cho dù đợi có người vào, hiện giờ bọn họ trên người đều có thương thế, không chắc đã thật có thể đem thứ gì đó đoạt trên tay người khác, nói không chừng còn có thể lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Kì thật cho dù chết ở đây, hắn cũng không biết là có cái gì không tốt. Chính là nhìn thấy Ninh Giản mặt không chút thay đổi đứng ở kia không ngừng thử, nhìn đến y bề ngời lộ một tia lo lắng hiếm thấy, hắn liền nhịn không được mà cảm thấy thương tiếc.
Người này, vĩnh viễn là uy hiếp của hắn.
Thở ra một hơi, Tô Nhạn Quy đứng lên, bắt đầu đánh giá thạch thất, nhưng nơi này thật sự rất bần cùng, bất luận nhìn sao cũng chỉ là bốn mặt vuông vức, ba cánh cửa, chín cái cọc đá, trên đầu bốn viên dạ minh châu nạm một nửa trên vách đá, cũng không giống cơ quan gì.
Môt lúc sau, cảm giác đói khác dần dần rõ ràng, cái gì cũng không thể nghĩ được, cơ thể lại chịu không nổi. Tô Nhạn Quy thu hồi ánh mắt, ngừng lại tựa lên tường, quay đầu nhìn Ninh Giản, cũng là vẻ mặt tái nhợt, vẫn gắng gượng chống đỡ ném đồng tiền, không nén được nói: “Đủ rồi, Ninh Giản, trước dừng lại đã.”
Ninh Giản mắt điếc tai ngơ.
Tô Nhạn Quy cắn răng, nhào qua ôm ngang lấy: “Trước dừng lại, ngươi mệt rồi!”
Ninh Giản tay trái vừa lật giữ lấy cổ tay hắn đang thò ra, tay phải ấn một kiếm, kiếm đã để trước cổ Tô Nhạn Quy: “Ta nói rồi ta không thể chết ở chỗ này!”
Tô Nhạn Quy cả người sững sờ, thật lâu không nói nên lời.
Hắn chưa bao giờ thấy Ninh Giản như vậy, từng tấc đều hoàn toàn rối loạn, lại nhìn không ra nửa phần lãnh đạm ngày thường.
Rất lâu, hắn mới mở miệng: “Ngươi cố ép mình như vậy, chỉ khiến thân thể gánh vác quá nặng, sẽ chết nhanh hơn. Phá giải cơ quan này chính là cần kiên nhẫn cùng tài trí, không phải cái kiểu ngươi làm càn như vậy.”
Ninh Giản theo dõi hắn, cuối cùng thả tay, chậm rãi di chuyển kiếm.
Tô Nhạn Quy nhẹ thở ra, lại nghe leng keng một tiếng, giương mắt nhìn lền, chỉ thấy kiếm của Ninh Giản đã rời tay rơi xuống đất, người cũng ngã về trước.
“Ninh Giản!”
Tô Nhạn Quy kinh hãi, một bước dài tiến lên đỡ y, Ninh Giản cũng mượn lực đứng vững, hơi hơi lắc lắc đầu.
Tô Nhạn Quy tay ôm chặt thắt lưng y, lòng hơi yên ổn, ngoài miệng liền nhịn không được lải nhải: “Đã nói ngươi đừng miễn cưỡng, ngươi còn không tốt mà rút kiếm gác cổ ta, xem giờ là báo ứng ha?”
Ninh Giản trừng mắt liếc hắn một cái, dựa vào tường ngồi xuống, nhặt đoản kiếm của mình, như trước mà nắm trong tay.
Tô Nhạn Quy cực thân mật mà dựa bên người y ngồi xuống: “Ngươi hiện tại nên nghỉ ngơi, tĩnh tâm nghĩ cơ quan này là ra sao. Nếu mệt,” Hắn vỗ vỗ bả vai mình, lóe lên cái răng trắng: “Cứ dựa vào người ta một chút.”
“Thực ồn.” Ninh Giản hai mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cọc đá không tha, lại đột nhiên nói hai chữ.
Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút, lập tức hiểu, giống như cún bự bị vứt bỏ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, một chữ cũng không dám nói nữa.
***
*lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành
*Sơ túy nguyệt yêu hoa lạc tuyết phi: tạm dịch “Lần đầu say, trăng mời gọi, hoa rơi rụng, tuyết bay bay”
*hỏa chiết-火折: đại khái là đồ giữ lửa ^^
*Cửu cung chi nghĩa: tạm dịch “ý nghĩa của chín cung”. Lục lọi thì chỉ thấy trong cờ tướng là có giải thik 1 chút vê “Cửu cung”. Bàn cờ tướng là một hình chữ nhật do 9 đường dọc và 10 đường ngang cắt nhau vuông góc tại 90 điểm hợp thành. Một khoảng trống gọi là sông (hay hà) nằm ngang giữa bàn cờ, chia bàn cờ thành hai phần đối xứng bằng nhau. Mỗi bên có một cung Tướng hình vuông (Cửu cung) do 4 ô hợp thành tại các đường dọc 4, 5, 6 kể từ đường ngang cuối của mỗi bên, trong 4 ô này có vẽ hai đường chéo xuyên qua.(wiki)
*Hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín đạp một, năm ở trung ương: đây là khẩu quyết chỉ Cửu cung đồ == mình ko am hiểu cờ tướng hay trận pháp j sất == vặn vẹo cho ra chữ nghĩa chứ thực sự ko hiểu==ai giỏi cờ tướng thì ra tay cứu giúp== cửu cung đồ cuối cùng là thế này:
4 9 2
3 5 7
8 1 6
0
*nhìn xa xăm* em Quy có xu hướng làm M *cắn khăn* hức hức, cứ ưa bị gí kiếm vào cổ, bị đập, bị chưởi, ko M thì là j, huhu, ăn đc xíu đậu hũ là sẵn sàng mãn nguyện chịu chết~~~ *đá đá* Giản đầu gỗ đích thị là đồ đầu gỗ==
Lần gặp gỡ đầu tiên, Tô Nhạn Quy mới mười hai, Ninh Giản cũng đã qua lễ đội mũ.
Hết thảy đều nhanh đến khiến cho người ta trở tay không kịp, Tô Thực chết bệnh, Ninh Giản cũng giống như bây giờ đem kiếm để nơi cổ hắn hỏi kho báu ở nơi nào.
Khi đó hắn vẻ mặt kinh hoàng chỉ ván giường nói: “Cha chỉ bảo ta sau khi ông chết đem ván giường đốt.”
Dưới ván giường là một hàng chữ.
Mùng bốn tháng bảy, suối Hoa phía Nam trấn.
Lúc ấy đã là cuối thu, mùng bốn tháng bảy đã sớm qua, sang năm lại phải chờ thật lâu, Ninh Giản liền bắt chước lời người tìm kho báu trong kịch, đem hắn ra, vừa đấm vừa xoa hỏi vòng vèo bí mật kho báu, Tô Nhạn Quy nếm qua ngon ngọt cùng thử qua bị đánh đến thương tích đầy mình, lại từ đầu đến cuối chỉ trả lời: “Không biết.”
Như thế nửa năm, Ninh Giản cũng dần dần tin tưởng hắn là không biết thật, lại vẫn như trước canh ở trong trấn Nguyệt Nha, chờ mùng bốn tháng bảy năm sau đi suối Hoa.
Tô Nhạn Quy tuổi nhỏ vì cơ thể bị tra tấn cùng nội tâm hoảng sợ mà mắc bệnh, bệnh đến hồ đồ trong cuộc sống, là Ninh Giản cả ngày không rời mà ôm hắn trông hắn, nửa đêm khi bừng tỉnh, hắn ghé vào trong lòng Ninh Giản khóc, Ninh Giản sẽ lặng yên mà xoa đầu hắn.
Bắt đầu từ đó, Tô Nhạn Quy thủy chung cảm thấy, Ninh Giản kì thật là một người ôn nhu mà hiền lành.
Mùng bốn tháng bảy năm sau, Ninh Giản mang hắn tới bên dòng suối nhỏ phía Nam trấn, từ sớm đến lúc muộn, nhưng cũng không chờ bí mật gì về kho báu, chỉ chờ một cái thuyền lá sen không biết từ nơi nào đến, trên thuyền là một hàng chữ tương tự.
Sơ(lần đầu). Mùng bốn tháng bảy, nghĩa địa phía Bắc thành.
Nếu không phải cái chữ “Sơ” kia, thì hàng chữ không có khác biệt gì với dưới ván giường. Ninh Giản nghiên cứu thật lâu cũng không thể hiểu được, chỉ có thể từ bỏ, đem nhà cửa Tô gia sửa chữa một lượt, chuẩn bị chờ đợi.
Y bắt đầu dạy Tô Nhạn Quy luyện võ tăng cường khí lực, để Tô Nhạn Quy gọi mình sư phụ, dần dần về sau không hề canh suốt ở trong trấn nhỏ này, hàng năm sẽ bỏ đi khoảng thời gian rất dài.
Chính là mùng bốn tháng bảy mỗi năm, y sẽ trở lại trấn Nguyệt Nha, mang theo Tô Nhạn Quy, đến địa điểm chỉ định chờ đợi.
Năm thứ ba là “Túy(say)“, năm thứ tư là “Nguyệt“, rồi sau là “Yêu(mời)“, “Hoa“, “Lạc(rơi)“, năm trước là “Tuyết“.
Mỗi một năm là một nơi khác, chữ khác, không biết ý nghĩa, Ninh Giản lại chưa từng từ bỏ, cũng chưa bao giờ lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Tính nhẫn nại của hắn cho tới giờ đã rất tốt.
“Dù sao ta biết, ngươi cũng biết được hầu hết, có quan trọng gì?” Từ trong trí nhớ nảy ra, Tô Nhạn Quy cười hắc hắc, không chút để ý nói.
Kiếm trên cổ nhấn thêm nửa phần, tựa hồ vạch ra một vết nhàn nhạt, khiến cho hắn cảm thấy có chút đau.
“Ta đã biết từ lâu, chính là ngay từ lần đầu mà nói cho ngươi, ngươi sẽ lập tức giết ta nhỉ?” Cách thật lâu, Tô Nhạn Quy thở dài, “Cha ta chẳng những giữ lại bí mật kho báu, còn biết đương kim Thánh thượng đến tột cùng là con trai Thái tổ triều này, hay là con trai nối dõi của Hoàng đế triều trước… Ngươi là Hoàng đế phái tới, vì chính cái này ha? Chỉ cần chiếm được kho báu cùng chân tướng, giết người diệt khẩu hoặc là cắt đứt vĩnh viễn hậu họa, ngươi dù sao cũng muốn giết ta.”
Giọng hắn trong bóng đêm có vẻ yếu ớt, qua thật lâu, mới nghe thanh âm Ninh Giản vang lên, bình tĩnh mà lạnh như băng: “Ngươi biết?”
Tô Nhạn Quy cười đến nheo hai mắt: “Ta không biết. Sự tình liên quan huyết mạch hoàng thất, làm không tốt chính là bị chém đầu, cha ta thương yêu ta, không nỡ nói.”
Kiếm lại nhích thêm nửa phần.
Tô Nhạn Quy cụp mắt, trong giọng nói còn mang theo sự không đứng đắn từ đầu đến cuối: “Cha ta nói năm đó chân tướng và kho báu cùng chôn trong núi này, chỉ cần kho báu không bị người phát hiện, chân tướng cũng vĩnh viễn sẽ không có ai biết.”
Ninh Giản từ đầu đến cuối không mở miệng, chính là qua thật lâu, Tô Nhạn Quy có thể cảm giác được Ninh Giản từ từ thu kiếm.
Hắn thật cẩn thận sờ soạng đi qua chỗ y, cuối cùng túm chặt góc áo y: “Ninh Giản, sẽ không ai biết.”
Ninh Giản yên lặng thật lâu, không có đáp lại, chính là hỏi: “Chữ dưới ván giường năm đó, là ngươi khắc lên?”
“Sao có thể, lúc cha ta chết, ngươi còn đến sớm hơn ta mà?” Tô Nhạn Quy dừng một chút, “”Mùng bốn tháng bảy, suối Hoa phía Nam trấn”, là cha ta ghi trên đó, đó là ngày cùng nơi hắn nhặt được ta. Lúc ấy chỉ nghĩ có thể kéo dài một khoảng thời gian, đã nói rồi mà.”
“Sau đó, tất cả cũng đều là giả?”
Từ trong lời Ninh Giản hoàn toàn không nghe ra tâm tình y, Tô Nhạn Quy vẫn là run rẩy trong lòng, rất lâu sau mới nói: “Nơi chốn cùng mấy thứ này nọ đều là giả, chữ là thật. Đến cả kho báu triều trước, cha ta cũng chỉ nói cho ta cửa vào, cùng chữ, còn chữ đại biểu cái gì, ta cũng không biết.”
“Còn bao nhiêu chữ?”
“Một.” Tô Nhạn Quy nở nụ cười, cười đến con mắt híp lại, “Từ ta mười hai tuổi, đến năm nay nhấc mũ, vừa vặn là toàn bộ, ta ít nhất cũng sống đến trưởng thành.”
Ngay khi hắn nói hết lời, hắn dường như thấy trong bóng đêm Ninh Giản quay đầu nhìn mình.
Tô Nhạn Quy ý cười càng sâu: “Sơ, túy, nguyệt, yêu, hoa, lạc, tuyết, còn một chữ cuối là “Phi(bay)“… Biết rồi thì thế nào?”
Ninh Giản không nói nữa, Tô Nhạn Quy đợi thật lâu, cuối cùng nhịn không được lại gần cọ một chút: “Ninh Giản?”
“Đi thôi.” Ninh Giản lại đột nhiên mở miệng.
Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút: “Đi đâu?”
“Lên phía trước. Bên ngoài có đám Tần Nguyệt Sơ cùng người trên giang hồ như hổ vồ mồi, chúng ta chưa chắc có thể thoát. Mà chúng ta ở cái nơi phía trước không lối đi đột nhiên biến mất, Tần Nguyệt Sơ rất dễ dàng có thể đoán được chúng ta đi nơi nào, chúng ta có thể đi vào, bọn họ cũng nhất định có thể tìm được cửa vào, chúng ta không thể ở đây ngồi chờ chết.”
Ninh Giản mỗi khi phân tích sự tình đều có vẻ đặc biệt nghiêm túc, Tô Nhạn Quy lại cảm thấy y như vậy vô cùng đáng yêu. Lúc này nghe y nói một chuỗi dài, thật sự nhịn không được liền ôm y một phen: “Ninh Giản!”
“Gọi sư phụ.” Đáp lại cực trôi chảy, Ninh Giản không có giãy giụa, chính là lấy chuôi kiếm gõ tay hắn.
Tô Nhạn Quy ăn đau dừng tay, lại vẫn kéo một góc tay áo y: “Ninh Giản, có phải tìm được kho báu, ngươi liền sẽ giết ta?”
Tám năm, hắn chưa từng hỏi qua vấn đề như vậy.
Chỉ cần Ninh Giản đạt được mong muốn gì đó, chính mình liền không còn giá trị lợi dụng nữa, hắn từng là người gần gũi bí mật này nhất, giết người diệt khẩu cũng tốt, vĩnh viễn cắt đứt hậu họa cũng được, bất luận thế nào Ninh Giản cũng là muốn giết hắn.
Chính là trong lòng hắn sẽ giữ lại một chút suy tưởng. Có lẽ người này trong tám năm qua sẽ nảy sinh tình cảm đối với mình, có lẽ người này sẽ không nỡ giết mình?
“Ta thực thích ngươi, vì ngươi, ta cái gì cũng có thể làm. Như vậy, ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?”
Trong bóng đêm tràn ngập yên lặng khiến người ta hít thở không thông, Ninh Giản vẫn rất im lặng, Tô Nhạn Quy cũng không có hỏi tiếp.
Hắn không dám hỏi, ngươi có thể nào không bỏ được hay không?
Qua không biết bao lâu, Ninh Giản mới lên tiếng, bình thản đến nghe không ra ý nghĩa toan tính gì: “Ừm.”
Tô Nhạn Quy cố gắng nhìn về phía Ninh Giản, lại cái gì cũng nhìn không thấy. Một lúc sau, hắn mới đột nhiên ngồi xuống đất.
“Vậy vẫn là không cần đi tìm kho báu.” Trong giọng hắn là một tia vô lại, “Nếu không ai có thể tìm được cửa vào, chúng ta liền cùng nhau chết đói ở chỗ này đi!”
“Nói bậy cái gì!”
Trong trí nhớ tựa hồ chưa từng nghe qua giọng Ninh Giản tức giận như thế, Tô Nhạn Quy trong lòng đau xót, miệng lại càng nói càng hăng say: “Ta chỉ biết là tiến vào ra sao, cũng không biết đường ra ngoài thế nào. Ra không được, ngươi sẽ không cần giết ta, chúng ta cùng nhau chết ở chỗ này là được rồi.”
Chúng ta chết cùng một chỗ. Lời giống thế này kì thật lặp lại quá nhiều lần, chính là người này từ đầu đến cuối đem ra dùng như lời nói ẩu tả của trẻ con.
Tô Nhạn Quy nghĩ ngay sau đó kiếm Ninh Giản sẽ một lần nữa lên cổ hắn, nhưng mà chỉ là một lát sau, trong bóng đêm liền truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng.
Tô Nhạn Quy lập tức luống cuống, hướng phía phát ra tiếng động nhào qua, không hề theo quy tắc mà ôm lấy thắt lưng người kia: “Ninh Giản ngươi muốn đi đâu? Không có ta ngươi nhất định tìm không thấy kho báu!”
“Ta không thể chết ở chỗ này.” Ninh Giản gằn từng tiếng nói.
“Vì cái gì ngươi không thể từ bỏ kho báu? Ngươi sao thế nào cũng phải coi Hoàng đế như trung tâm thế?” Miệng kích động nói, cảm giác ôm người kia trong tay lại từng chút chân thật hơn, Tô Nhạn Quy nhịn không được siết chặt cánh tay, người trong lòng ấm áp cùng mềm mại khiến hắn nhịn không được rung động trong lòng, lời phía sau không nói được nữa.
“Tam ca còn ở kinh thành chờ ta, ta đã nói nhất định sẽ dẫn hắn rời khỏi kinh thành, cho nên tuyệt không thể chết ở chỗ này.”
“Tam ca là ai?”
Ninh Giản lặng yên, tựa hồ không rõ Tô Nhạn Quy vì cái gì còn muốn hỏi: “Tam ca chính là Tam ca.”
Tô Nhạn Quy ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Ninh Giản chưa từng đề cập qua người này, hiện giờ nói ra rồi lại như lẽ thường, khiến hắn có thể hiểu rõ ràng tầm quan trọng của “Tam ca” này đối với Ninh Giản.
Qua thật lâu, hắn cuối cùng nhịn không được hỏi: “Ngươi vẫn muốn tìm kho báu cùng chân tướng huyết mạch hoàng thất, là vì Tam ca của ngươi?”
Ninh Giản không có trả lời, Tô Nhạn Quy biết y thừa nhận.
“Một người rất quan trọng?” Lên tiếng xong, hắn lại không chờ Ninh Giản trả lời, chính là tự giác mà buông Ninh Giản ra, cực sảng khoái nói, “Ta cùng ngươi đi tìm kho báu.”
“Vì cái gì?” Trong lời Ninh Giản hơn nửa phần nghi hoặc, lại không biết nói y là hỏi Tô Nhạn Quy vì cái gì theo mình đi, hay là hỏi vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý.
Tô Nhạn Quy nở nụ cười: “Đương nhiên là bởi vì không có ta, ngươi liền tìm không thấy a. Ngươi muốn tiến lên, ta sao có thể ở lại nơi này, chết cũng muốn chết chung với ngươi mới có lời.”
“Ta sẽ không chết ở chỗ này.”
“Ta biết, ta biết…” Tô Nhạn Quy cười đáp, vừa đem hỏa chiết* bên hông lấy ra nhen lửa. Theo ánh lửa sáng lên, cảnh sắc bốn phía dần dần rõ ràng, trước mặt hai người chính là một hành lang u ám, một đường về phía trước.
Tay Ninh Giản nắm kiếm căng thẳng: “Đi thôi.”
Tô Nhạn Quy gật gật đầu, không dấu vết mà lướt lên trước Ninh Giản.
Hành lang rất dài, hai người đi trong đó, tiếng bước chân vang vọng bên tai, mang theo một tia bí hiểm dọa người. Hình như có gió không biết từ nơi nào thổi tới, ngọn đuốc trên Tô Nhạn Quy lay lắt không ngừng, bóng hai người chiếu trên tường, vặn vẹo lắc lư, thấp thoáng như ma quỷ.
Không biết đi bao lâu, sáng tỏ thông suốt, có ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống, Tô Nhạn Quy thổi tắt lửa, cảnh vật chung quanh ngược lại dần rõ hơn.
Chỉ thấy chỗ hai người, chính là trong một thạch thất cực trống trải, bốn góc phía trên thạch thất đều nạm một viên dạ minh châu, châu lớn như nắm tay, tuy rằng không thể chiếu sáng cả thạch thất, nhưng cũng có thể khiến người ta thấy rõ tình hình bên trong.
Tô Nhạn Quy ngẩng đầu nhìn dạ minh châu kia, nhịn không được than: “Bốn viên hạt châu này cầm đi bán, cũng đủ ta ăn cả đời, ta cũng không muốn kho báu gì cả.”
Ninh Giản tựa hồ có chút kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, lại lập tức quay đầu, Tô Nhạn Quy nhạy bén phát hiện, cười đi từ từ qua: “Ninh Giản ngươi nói coi, ta nói có đúng không?”
Ninh Giản không nhìn hắn, được một lúc lâu sau mới nói: “Vật tùy tiện bài trí đã như thế, kho báu thật sự thật còn không biết có bao nhiêu quý giá. Nếu đổi là người bên ngoài, nhìn thấy bốn viên minh châu này, đối với kho báu sẽ chỉ càng hướng về, ai lại như ngươi, không chí tiến thủ.”
Trong lòng lại cắm vào một mũi tên “không chí tiến thủ”, Tô Nhạn Quy ôm ngực vẻ mặt bị thương: “Ninh Giản ngươi cũng thèm muốn vàng bạc sao?”
“Chỉ có chúng mới đổi được tự do của Tam ca ta, ta tự nhiên sẽ không buông bỏ.”
Làm bộ không nghe thấy, Tô Nhạn Quy quay đầu nhìn bên trong thạch thất.
Chỉ thấy thạch thất bốn phía vuông vức, ba mặt khác đều có một cánh cửa, dường như được tạo ra bằng kim thạch, xa xa nhìn lại cũng có thể cảm thấy sự nặng nề của chúng.
Trung tâm thạch thất là chín cái cọc đá, thành ba hàng ba lối, đều đặn, ước chừng cao nửa người, trên đỉnh bằng phẳng, to cỡ có thể một người miễn cưỡng đứng ở trên.
“Đây là cái gì?” Tô Nhạn Quy nhìn chín cọc đá, vừa hướng tay muốn đi tới cửa.
“Cẩn thận!” Ninh Giản quát một tiếng, đưa tay kẹp bả vai hắn về phía mình, “Không biết có cơ quan gì.”
Ánh mắt Tô Nhạn Quy từ mặt Ninh Giản chuyển đến tay y đang nắm lấy vai mình, cuối cùng cười hắc hắc:
“Chính là có nguy hiểm ta càng muốn đi.” Nói xong, hắn kéo tay Ninh Giản ra, thuận tay cầm một phen, rồi mới lướt nhẹ về phía cửa.
Một đường đến cạnh cửa, bốn phía đều không có động tĩnh gì, Tô Nhạn Quy đánh giá cửa một hồi, chỉ thấy trên cửa một khoảng nhẵn bóng, đừng nói cơ quan, ngay cả hoa văn trang trí cũng không có, hắn suy nghĩ một lúc, đưa tay đẩy một cái, không mảy may di chuyển.
“Ninh Giản, ngươi lại đây đẩy thử xem.”
Ninh Giản sớm đã đến bên cạnh hắn, chờ hắn tránh ra liền tiến lên, vận chút khí, một chưởng đẩy cửa, sau một lúc lâu lại đem tay kia góp phần, cửa lại thủy chung không có một tia động tĩnh.
Y chậm rãi thu chưởng, mày cũng quen nếp mà nhíu lại.
“Không có việc gì chứ?” Tô Nhạn Quy căng thẳng tiến qua, thấy Ninh Giản không có phản ứng, đưa tay muốn sờ vai y.
Ninh Giản lại xoay người, nhìn về hai cánh cửa khác: “Chỉ sợ hai cánh cửa kia cũng thế, muốn mở cửa, hẳn là ở trên chín cái cọc bí ẩn.”
Tô Nhạn Quy cúi đầu nhìn tay chính mình, vẻ mặt tiếc hận, miệng đáp lại: “Thế có cái gì bí ẩn?”
Ninh Giản không có nhìn hắn, vừa nghĩ vừa quay về lối ra hành lang, tinh tế đánh giá chín cái cọc kia: “Xem cách bố trí này, có lẽ là Cửu cung chi nghĩa*…”
Tô Nhạn Quy đến bên y, cười nói: “Này ta hiểu.”
“Ngươi hiểu? Ta nhớ rõ lúc trước giảng cho ngươi, ngươi hình như là ngủ gà ngủ gật?”
Tô Nhạn Quy gãi gãi đầu: “Cửu cung tính toán, Ngũ hành tham số, giống như tuần hoàn. Hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín đạp một, năm ở trung ương*. Kì thực chính là muốn đem từ một đến chín tới lấp trong lưới ô ba ngang ba dọc, chỉ cần theo quy luật, cuối cùng sẽ khiến mỗi ngang mỗi dọc đều bằng nhau, đúng không?”
Ninh Giản có chút ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng gật đầu, thấy Tô Nhạn Quy vẻ mặt đắc ý, liền mở lớn mắt nói: “Nếu đây là sắp xếp dựa theo Cửu cung đồ, chúng ta cứ theo trình tự từ một đến chín giẫm tới mấy cái cọc đá này, có lẽ có thể.”
“Vậy ta…” Tô Nhạn Quy còn chưa nói xong, Ninh Giản đã phi thân lên, vững vàng mà hạ xuống cái cọc đá ở giữa hàng thứ nhất.
“Ninh Giản!” Tô Nhạn Quy sợ đến quát to một tiếng, chờ thấy Ninh Giản dừng ở kia, lại không có khởi động cơ quan gì, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi qua, “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi đứng xa xa một chút, ta không biết sẽ phát sinh chuyện gì.” Ninh Giản không có nhìn hắn, xoay người muốn nhảy tới một cọc đá khác.
Tô Nhạn Quy đưa tay kéo y: “Ngươi xuống đi, ta qua thử.”
“Võ công của ngươi ta tin không được”
Tô Nhạn Quy hận đến cắn răng, đã thấy Ninh Giản vọt người nhảy lên, trong lòng hắn đột nhiên không hiểu sao run lên, không hề nghĩ ngợi liền nhào qua: “Không đúng!”
Cái cọc đá phía sau nổ đùng một tiếng, Tô Nhạn Quy chỉ cảm thấy trên lưng một cơn đau, không biết bị cái gì hung hăng mà bắn vài cái, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tay lại gắt gao mà bảo vệ đầu Ninh Giản.
Tiếng nổ yếu dần, hắn lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, mặt Ninh Giản cách hắn chỉ một tấc, trong hơi thở, có thể cảm thấy mùi đặc trưng của người này.
Tô Nhạn Quy sửng sốt chốc lát, liền cúi mạnh đầu, chuẩn xác mà hôn lên môi Ninh Giản.
Môi cùng môi chạm nhau nhưng sự việc chỉ là tức thời, có lẽ cảm thấy ấm áp cũng chỉ là ảo giác.
Tô Nhạn Quy rất nhanh ngẩng đầu lên, vừa nhảy lên vừa nói liên thanh: ” Ta không phải cố ý, ta không phải cố ý.”
Ninh Giản cũng ngồi dậy, lấy mu bàn tay che miệng lại, vùng xung quanh chân mày nhăn đến cứng đờ, lại không nói gì.
Tô Nhạn Quy kêu một hồi, thấy y cả nhìn cũng không nhìn mình, nhịn không được lại gần một chút: “Ninh Giản, giận?”
Ninh Giản buông tay đứng lên, dòm hắn một cái, liền quay đầu nhìn chín cọc đá, rất lâu mới nói: “Ngươi đã nói không cố ý, vì cái gì ta phải giận?”
Nghe được trong lời y mang theo một tia nghi hoặc, Tô Nhạn Quy nở nụ cười, chỉ là sau một khắc lại “Ôi” một tiếng, vẻ mặt đau đớn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhạn Quy chỉ chỉ về sau mình, đáng thương nói: “Có thể là vì cứu ngươi, không biết bị cái gì làm bị thương lưng.”
Rõ ràng đau đến giọng cũng run, hai chữ “Cứu ngươi” này lại nói đặc biệt rõ ràng cùng gắng sức.
Ninh Giản lặng yên, trên mặt từ đầu đến cuối không biểu tình, khiến cho rất khó đoán y đến tột cùng là đang suy nghĩ hay đờ ra.
Tô Nhạn Quy hai mắt sáng lên nhìn y, thỉnh thoảng “Ôi ôi” kêu hai tiếng.
Một hồi lâu, Ninh Giản mới đi đến bên cạnh Tô Nhạn Quy: “Xoay lại, ngồi xuống.”
Tô Nhạn Quy nhanh chóng chạy qua ngồi xuống, vừa lui lại vừa lắc lắc đầu, nhìn lưng mình, lại nhìn mặt Ninh Giản. Trên lưng bị thương không sâu, chỉ là như bị cái gì đó vạch lung tung hơn mười vết nhàn nhạt, nơi đó chảy máu, có chút doạ người.
Ninh Giản từ trong ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ, đem thuốc bột hết thảy đổ trên lưng hắn, lại dùng đầu ngón tay tán đều, cẩn thận mà bôi trên mỗi vết thương.
“Có chút công phu mèo quào đã muốn cứu người, đáng đời.” Nói lạnh nhạt, trong giọng vẫn bình thản như trước, tay Ninh Giản dùng sức khẽ, bôi qua vết thương trên lưng, lại dọc theo những chỗ trên tay Tô Nhạn Quy trên đường bị cành cây quẹt bôi một lần.
Tô Nhạn Quy sợ buồn, cảm giác được đầu ngón tay y trượt ở trên người mình, càng cảm thấy dường như có một cái móng vuốt ở trong lòng mình cào cấu, thật sự nhịn không được liền lui cả người sang bên cạnh, bị Ninh Giản dùng sức chọc trên miệng vết thương, mới ngoan ngõan mà ngồi lại, một câu cũng không dám nói.
Thật vất vả bôi thuốc xong, Ninh Giản lại đảo mắt nhìn cọc đá kia: “Ngươi có biết bí ẩn nơi này.”
Không phải nghi vấn mà là khẳng định, Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút, vội xua tay: “Ta không biết!”
“Nếu ngươi không biết, vì cái gì lại kêu không đúng?”
“Bởi vì cảm thấy được ngươi sẽ gặp nguy hiểm mà.” Tô Nhạn Quy nói đến hợp lý, vừa nhếch miệng cười lộ cái răng trắng, bị Ninh Giản trừng mắt liếc một cái, mới đứng đắn nói: “Ta chính là cảm thấy sẽ không đơn giản như thế, cách bố trí đám cột này, quả thực giống như là gợi ý người khác dựa theo con số của Cửu cung mà đi. Ngươi ngẫm coi, vào cửa tuy bí ẩn, cũng không phải hoàn toàn tìm không thấy, nếu cả cơ quan bên trong cũng đơn giản như vậy, báu vật đã sớm mất, còn đến lượt chúng ta tìm đến sao?”
Ninh Giản trầm ngâm một hồi, tựa hồ tin ý kiến của hắn, thì thào lẩm bẩm: “Coi như là vậy, thì nên đi làm sao đây?”
Hắn suy nghĩ một lúc, từ trong ngực lấy ra mấy đồng xu, từng đồng ném đến trên cọc, không ngờ liên tiếp mấy đồng xu ném qua, cọc đá kia lại không có phản ứng gì.
“Có lẽ là muốn người đứng ở trên, mới có thể chạm đến cơ quan?”
Ninh Giản gật gật đầu, đem tiền xu cầm một chút, lại vận kình tung, không ngờ tiền xu vừa rơi xuống, trên cọc đá ánh lửa hiện ra, lại là một tiếng nổ đùng, đồng tiền rơi xuống mặt đất đã bị cắt làm hai nửa.
Tô Nhạn Quy le lưỡi: “Gặp quỷ!”
Ninh Giản liếc hắn một cái: “Xem ngươi còn dám trổ tài anh hùng nữa không.”
“Nếu là ngươi, liều mạng ta cũng sẽ đi cứu.”
Ninh Giản không đáp lại, đảo mắt nhìn mấy cọc đá, nói: “Xem ra cũng không phải dựa theo con số của Bát quái…”
Tô Nhạn Quy nhìn y đối với lời mình nói trong lòng không động, cũng đành phải thôi.
Ninh Giản cũng đã ở bên kia tập trung tinh thần mà nghĩ, ngoài miệng thỉnh thoảng thì thào tự nói, Tô Nhạn Quy vốn có chút bực, nay nhìn thấy vẻ mặt Ninh Giản vẫn nghiêm túc, tâm tình liền nhịn không được mà ngóc lên: “Nghĩ không ra thì trước đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi một lúc đi.”
Ninh Giản không có để ý hắn, Tô Nhạn Quy bất đắc dĩ thở dài, đi đến ngồi bên cạnh.
Ninh Giản suy nghĩ một hồi, lại thử vài lần, mới đi đến ngồi bên hắn, nhíu mày cắn môi, không rên một tiếng.
Tô Nhạn Quy không dấu vết mà hướng y cọ cọ, cười nói: “Đừng nhụt chí, nghĩ không ra thì quên đi.”
“Nghĩ không ra thì không có cách đi tiếp, ta nói rồi ta không thể chết ở chỗ này.”
Một khi động chạm đến vấn đề này, Ninh Giản sẽ biểu hiện ra sự kiên định khác với bình thường, Tô Nhạn Quy ánh mắt sụp tối, lập tức cười: “Nhưng Ninh Giản, chúng ta không có lương khô.”
Ninh Giản ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Tô Nhạn Quy nhìn y, cười đến vô tội: “Cho dù qua cửa này, ai biết phía sau còn dài bao nhiêu chứ. Nói không chừng, cả nơi này cũng qua không nổi, chúng ta sẽ chết đói, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Tô Nhạn Quy nhếch miệng cười: “Trừ phi có người giờ mang theo lương khô cùng nước vào, chúng ta… Giết người cướp của.”
Ninh Giản quét mắt liếc hắn rồi đứng lên, đi đến cái cọc đá giữa, đem tiền xu rơi nhặt cả lên, tiếp tục thử tung từng cái. Từ đầu đến cuối không nói thêm một chữ.
Tô Nhạn Quy nhìn ra, Ninh Giản là sốt ruột.
So với chờ cái người không biết lúc nào sẽ tới, không bằng tự mình tiến lên, nói không chừng còn có thể tìm đường sống. Cho dù đợi có người vào, hiện giờ bọn họ trên người đều có thương thế, không chắc đã thật có thể đem thứ gì đó đoạt trên tay người khác, nói không chừng còn có thể lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Kì thật cho dù chết ở đây, hắn cũng không biết là có cái gì không tốt. Chính là nhìn thấy Ninh Giản mặt không chút thay đổi đứng ở kia không ngừng thử, nhìn đến y bề ngời lộ một tia lo lắng hiếm thấy, hắn liền nhịn không được mà cảm thấy thương tiếc.
Người này, vĩnh viễn là uy hiếp của hắn.
Thở ra một hơi, Tô Nhạn Quy đứng lên, bắt đầu đánh giá thạch thất, nhưng nơi này thật sự rất bần cùng, bất luận nhìn sao cũng chỉ là bốn mặt vuông vức, ba cánh cửa, chín cái cọc đá, trên đầu bốn viên dạ minh châu nạm một nửa trên vách đá, cũng không giống cơ quan gì.
Môt lúc sau, cảm giác đói khác dần dần rõ ràng, cái gì cũng không thể nghĩ được, cơ thể lại chịu không nổi. Tô Nhạn Quy thu hồi ánh mắt, ngừng lại tựa lên tường, quay đầu nhìn Ninh Giản, cũng là vẻ mặt tái nhợt, vẫn gắng gượng chống đỡ ném đồng tiền, không nén được nói: “Đủ rồi, Ninh Giản, trước dừng lại đã.”
Ninh Giản mắt điếc tai ngơ.
Tô Nhạn Quy cắn răng, nhào qua ôm ngang lấy: “Trước dừng lại, ngươi mệt rồi!”
Ninh Giản tay trái vừa lật giữ lấy cổ tay hắn đang thò ra, tay phải ấn một kiếm, kiếm đã để trước cổ Tô Nhạn Quy: “Ta nói rồi ta không thể chết ở chỗ này!”
Tô Nhạn Quy cả người sững sờ, thật lâu không nói nên lời.
Hắn chưa bao giờ thấy Ninh Giản như vậy, từng tấc đều hoàn toàn rối loạn, lại nhìn không ra nửa phần lãnh đạm ngày thường.
Rất lâu, hắn mới mở miệng: “Ngươi cố ép mình như vậy, chỉ khiến thân thể gánh vác quá nặng, sẽ chết nhanh hơn. Phá giải cơ quan này chính là cần kiên nhẫn cùng tài trí, không phải cái kiểu ngươi làm càn như vậy.”
Ninh Giản theo dõi hắn, cuối cùng thả tay, chậm rãi di chuyển kiếm.
Tô Nhạn Quy nhẹ thở ra, lại nghe leng keng một tiếng, giương mắt nhìn lền, chỉ thấy kiếm của Ninh Giản đã rời tay rơi xuống đất, người cũng ngã về trước.
“Ninh Giản!”
Tô Nhạn Quy kinh hãi, một bước dài tiến lên đỡ y, Ninh Giản cũng mượn lực đứng vững, hơi hơi lắc lắc đầu.
Tô Nhạn Quy tay ôm chặt thắt lưng y, lòng hơi yên ổn, ngoài miệng liền nhịn không được lải nhải: “Đã nói ngươi đừng miễn cưỡng, ngươi còn không tốt mà rút kiếm gác cổ ta, xem giờ là báo ứng ha?”
Ninh Giản trừng mắt liếc hắn một cái, dựa vào tường ngồi xuống, nhặt đoản kiếm của mình, như trước mà nắm trong tay.
Tô Nhạn Quy cực thân mật mà dựa bên người y ngồi xuống: “Ngươi hiện tại nên nghỉ ngơi, tĩnh tâm nghĩ cơ quan này là ra sao. Nếu mệt,” Hắn vỗ vỗ bả vai mình, lóe lên cái răng trắng: “Cứ dựa vào người ta một chút.”
“Thực ồn.” Ninh Giản hai mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cọc đá không tha, lại đột nhiên nói hai chữ.
Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút, lập tức hiểu, giống như cún bự bị vứt bỏ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, một chữ cũng không dám nói nữa.
***
*lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành
*Sơ túy nguyệt yêu hoa lạc tuyết phi: tạm dịch “Lần đầu say, trăng mời gọi, hoa rơi rụng, tuyết bay bay”
*hỏa chiết-火折: đại khái là đồ giữ lửa ^^
*Cửu cung chi nghĩa: tạm dịch “ý nghĩa của chín cung”. Lục lọi thì chỉ thấy trong cờ tướng là có giải thik 1 chút vê “Cửu cung”. Bàn cờ tướng là một hình chữ nhật do 9 đường dọc và 10 đường ngang cắt nhau vuông góc tại 90 điểm hợp thành. Một khoảng trống gọi là sông (hay hà) nằm ngang giữa bàn cờ, chia bàn cờ thành hai phần đối xứng bằng nhau. Mỗi bên có một cung Tướng hình vuông (Cửu cung) do 4 ô hợp thành tại các đường dọc 4, 5, 6 kể từ đường ngang cuối của mỗi bên, trong 4 ô này có vẽ hai đường chéo xuyên qua.(wiki)
*Hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín đạp một, năm ở trung ương: đây là khẩu quyết chỉ Cửu cung đồ == mình ko am hiểu cờ tướng hay trận pháp j sất == vặn vẹo cho ra chữ nghĩa chứ thực sự ko hiểu==ai giỏi cờ tướng thì ra tay cứu giúp== cửu cung đồ cuối cùng là thế này:
4 9 2
3 5 7
8 1 6
0
*nhìn xa xăm* em Quy có xu hướng làm M *cắn khăn* hức hức, cứ ưa bị gí kiếm vào cổ, bị đập, bị chưởi, ko M thì là j, huhu, ăn đc xíu đậu hũ là sẵn sàng mãn nguyện chịu chết~~~ *đá đá* Giản đầu gỗ đích thị là đồ đầu gỗ==
Tác giả :
Trần Sắc – 尘色