Lạc Đường - Thán Tây Trà
Chương 8
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đây là lần đầu Châu Dật thấy nơi được gọi là tổ đất. Trong mắt cô, chỗ này giống như hầm ngầm trong phim kháng chiến, đào một không gian dùng để ẩn thân dưới đất.
Đinh Tấn mở đèn pin điện thoại, dẫn Châu Dật đi xuống cầu thang đơn sơ do người dân đào, sau đó mở một tấm ván.
Châu Dật theo anh đi vào, nương theo ánh sáng nhìn khắp nơi.
Bên dưới là một không gian vuông vức chưa đến mười mét vuông, xung quanh là tường đất, nóc nhà dùng thân cây gỗ làm xà, không biết là cây gì, bên trên còn rải cây lau.
Châu Dật đoán trên nóc được trét một lớp bùn dày, nếu không sao một tia sáng cũng không lọt được.
Trong phòng còn có một cái giường đất, cũng dùng đất đắp lại, phía trên phủ lúa mì. Một mặt tường còn được người đào dày công làm một cái “cửa sổ nhỏ”, trên đó để ấm nước, hiển nhiên là của người trước để lại.
Châu Dật ngạc nhiên: “Chỗ này… có người ở?”
“Ừ.” Đinh Tấn trả lời đơn giản, “Trước đây binh đoàn đến Vực Thành xây dựng, điều kiện sa mạc kém, cho nên phải ở trong tổ đất.”
Đội đặc chiến thường xuyên ra ngoài huấn luyện dã ngoại, sa mạc là nơi mà năm nào họ cũng đi. Trong lúc hành quân dã ngoại, đặc biệt là một nơi diện tích rộng lớn lại không có gì che đậy như sa mạc thế này, dựng lều không thể chống chọi với gió mạnh, càng dễ dàng bại lộ hành tung, quân đội thường sẽ chọn đào tổ đất làm chỗ ở tạm thời.
Chuyện này, Đinh Tấn không tính nói rõ với Châu Dật.
Đinh Tấn cầm điện thoại soi khắp phòng, điều kiện tổ đất này xem như không tồi, không giống quân đội huấn luyện dã ngoại đào tạm thời, rất có thể trước đây từng có người dân bản xứ ở đây.
Lúc này đã gần một giờ sáng, Đinh Tấn soi giường đất, sau đó nhìn về phía Châu Dật còn đứng ở cửa: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Một chiếc giường đất, hai người, một nam một nữ.
Không khí không đến mức mập mờ, nhưng có phần vi diệu.
Châu Dật đi cà nhắc đến đầu giường đất. Cô đưa tay chạm vào lúa mì rải trên đó, đầu ngón tay khô ráo.
Đinh Tấn cho rằng cô đang ghét bỏ. Dù sao thì cô cũng là phụ nữ, không thể so với đám đàn ông trong quân đội.
“Tạm chấp nhận vậy.” Anh nói.
Châu Dật nhìn anh, ngồi xuống giường đất, cô dịch vào trong, tựa lưng vào tường.
Đinh Tấn tắt đèn pin, tổ đất lập tức chìm vào bóng tối.
Châu Dật nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài của anh: “Anh đi đâu thế?”
Đinh Tấn dừng lại: “Ra ngoài nhìn xem.”
“Chắc bọn chúng không nghĩ chúng ta sẽ trốn ở một nơi thế này đâu?”
Đinh Tấn không đáp.
Châu Dật tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại: “Anh cũng nghỉ ngơi đi, tôi không bảo thủ đến vậy, anh cũng không cần cố tình kiêng dè.”
Đợi nửa ngày không nghe thấy gì, cô mở mắt: “Không phải anh định làm gì tôi thật đấy chứ?”
“…”
Đinh Tấn động đậy, đóng tổ đất lại, chỉ một lát sau trong phòng đã ấm áp.
Châu Dật nghe thấy bên kia giường đất có tiếng loạt xoạt, sau đó thì yên ắng.
Đinh Tấn ngồi ở bên kia, hai người một đầu một đuôi, nước giếng không phạm nước sông.
Đêm lạnh như nước, gió sa mạc thổi vù vù ngay trên đỉnh đầu.
Đinh Tấn ngồi trên giường đất, mở mắt tựa vào tường đăm chiêu.
Đột nhiên Châu Dật đầu kia mở miệng hỏi: “Những người đó liên tục đuổi theo tôi, có phải anh nghi ngờ tôi có quan hệ với chúng không?”
Cô quay đầu nhìn bóng đêm: “Tôi biết chắc anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, hỏi đi.”
Đinh Tấn gập một chân, tay khoát đầu gối, im lặng một lúc mới hỏi: “Cô từng đắc tội với ai chưa?”
“Rất nhiều.”
“…”
“Những người đó có súng…” Châu Dật nói, “Chắc tôi không có năng lực lớn đến vậy đâu.”
Từ đầu đến giờ, dường như cô vẫn chưa đoán ra thân phận bọn bắt cóc, cũng không biết cô giả ngu hay thật sự không biết. Nếu cô và VIRUS thật sự không có chút liên quan gì, tại sao chúng lại bám riết lấy cô?
“Lần đầu tiên tới biên giới?”
Châu Dật “Ừ” một tiếng: “Giải sầu.”
“Vì sao chọn Vực Thành?”
Châu Dật nghĩ tới tấm bản đồ đó, cô quay đầu, trả lời qua quýt: “Đủ xa.”
Đinh Tấn nhíu mày.
“Không được sao?”
Vấn đề này không thể kiểm chứng được, trước khi chưa điều tra rõ thân phận của cô, mỗi một câu của cô đều cần suy ngẫm.
Một lát sau Đinh Tấn nói: “Có thể, Vực Thành hoan nghênh cô.”
“…”
Lại giở giọng với cô, Châu Dật nghe ra căn bản anh không tin. Cô cũng lười giải thích nhiều, nhắm mắt lại lần nữa, trong giọng nói để lộ sự mỏi mệt: “Tôi cũng muốn biết vì sao đám người đó muốn bắt tôi đi. Anh điều tra được rồi nhớ nói cho tôi.”
Tuy Châu Dật không phải người lớn lên trong tình yêu, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng khổ về mặt vật chất. Người nhà họ Châu không thích cô thì vẫn không để cô thiếu ăn thiếu mặc, cũng không để cô ở trên gác mái như đối đãi với cô bé lọ lem. Thậm chí có thể nói từ nhỏ đến lớn điều kiện ăn ở của cô rất tốt, ngay cả đi công tác Lục Mỹ Mỹ cũng đặt khách sạn cao cấp cho cô. Đây cũng là lý do cô bị người ngoài chỉ trích, rất nhiều người nói cô thích khoe của, tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không có khí chất của nghệ thuật gia.
Nếu những người đó biết Châu Dật ngủ một đêm trong tổ đất, chắc sẽ mở rộng tầm mắt, ngay cả chính Châu Dật cũng không tưởng tượng nổi. Mấy năm qua chất lượng giấc ngủ cô không tốt, giường mềm đến đâu cũng rất khó ngủ say, nhưng tối qua cô lại ngủ ngồi trên đống lúa mì, hơn nữa còn ngủ rất sâu, không mộng mị, an ổn hơn uống thuốc ngủ nhiều.
Chắc hôm qua bôn ba cả một ngày, lại còn bị hoảng sợ, bao giờ về Ngư Hải cô phải kêu Lục Mỹ Mỹ đăng ký một khóa tập thể hình mới được.
Sau khi Châu Dật tỉnh lại phát hiện Đinh Tấn không ở trong tổ đất, cô xuống giường, xoay cổ phát ra từng tiếng “rắc rắc”. Ngủ ngồi cả một đêm, tinh thần đã trở lại, nhưng cả người thì nhức mỏi.
Cô phủi váy, sửa lại mái tóc dài, ra khỏi tổ đất.
Chân trời chỉ vừa nổi lên ánh sáng trắng, mặt trời chưa tỉnh giấc, sa mạc vẫn còn hơi lạnh.
Châu Dật nhìn quanh một vòng, không thấy Đinh Tấn.
Cô không lo lắng, anh muốn bỏ cô thì đã không chờ đến hôm nay.
Lúc Đinh Tấn quay lại, xa xa thấy Châu Dật ngồi xổm trên sa mạc, cúi đầu không biết đang làm gì, chiếc váy đỏ ở giữa sa mạc mênh mông rất bắt mắt.
Đến gần, anh mới thấy rõ cô đang chơi xếp đá.
Châu Dật dùng đá xây một căn nhà, đặt cục đá cuối cùng xong cô mới vỗ tay đứng lên: “Anh đi đâu thế?”
Đinh Tấn đưa chùm nho trên tay cho cô.
“Trộm nho à?”
“…” Đinh Tấn đưa tay ý bảo cô cầm lấy, “Thôn dân cho, ăn lót dạ trước đi.”
Châu Dật nhận chùm nho: “Gần đây có thôn?”
“Ừ.”
Sáng sớm Đinh Tấn ra thăm dò, phát hiện cách năm km có giàn nho. Với kinh nghiệm phán đoán của anh, chắc chắn gần đây có nhà dân. Anh đi xuống một đoạn, quả nhiên thấy được một thôn xóm nhỏ.
“Đi thôi.” Châu Dật sảng khoái nói.
Đinh Tấn ngăn cô lại: “Cô muốn đi đâu?”
“Vào thôn.” Châu Dật nói như lẽ đương nhiên, “Tìm người hỗ trợ, không thì chúng ta đi thế nào?”
Điều cô nghĩ Đinh Tấn đã sớm nghĩ tới: “Chờ chút, sẽ có người đến đây.”
Sáng nay Đinh Tấn vào thôn dò hỏi, nghe thôn dân nói sẽ lên thành phố Mạc Ấp buôn bán, anh nhờ thôn dân thuận đường chở họ theo. Thôn dân nhiệt tình chất phác, thấy anh còn biết nói tiếng Bốc nên không nghi ngờ thân phận của anh, vui vẻ đồng ý.
Đinh Tấn sợ Châu Dật tỉnh lại không thấy ai sẽ đi lung tung, cho nên về trước. Còn vị trí tổ đất, thôn dân kia nói cho anh biết, đó là nơi trước đây binh đoàn ở.
Mặt trời vừa mọc không lâu, Châu Dật thấy thôn dân đến đón, là một ông chú người Bốc, từ xa đã vẫy tay chào hỏi bằng tiếng Bốc với họ.
Châu Dật thấy phương tiện đi lại thì thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Đinh Tấn: “Xe ngựa?”
“Ừ.” Đinh Tấn giải thích, “Bản sắc địa phương.”
Ông chú kia đội một cái mũ hoa nhí, xuống xe ngựa nói chuyện với Đinh Tấn, Châu Dật thì đứng một bên đánh giá con ngựa.
Lông màu nâu sậm, bờm của nó vừa dài vừa mảnh, hai tròng mắt đen bóng, thi thoảng móng trước lại đạp hai cước, phát ra tiếng phì phì trong mũi. Chiếc xe phía sau nó vô cùng đơn giản, là một chiếc xe ba gác bốn bánh, bốn góc chống cây gỗ, trên cây buộc vải bố làm mái.
Châu Dật chưa từng thấy phương tiện giao thông như vậy, đừng nói là từng ngồi.
Đinh Tấn nói mấy câu với ông chú người Bốc. Trên đường thi thoảng hai người còn nhìn Châu Dật, hình như Đinh Tấn đang giới thiệu thân phận của cô.
Ông chú người Bốc ngồi trước, điều khiển xe ngựa.
Đinh Tấn ngồi ở sườn xe, đưa tay với Châu Dật: “Lên đi.”
Xe ngựa cao đến eo cô, một chân Châu Dật lại bị trẹo không tiện leo trèo, đành phải kéo tay anh, nương theo sức lực anh trèo lên.
Ngựa chạy phát ra tiếng “lộc cộc”, trong tưởng tượng của Châu Dật, xe ngựa sẽ xóc nảy, nhưng cô ngồi phía sau hoàn toàn không thấy bất tiện, trái lại còn rất an ổn.
Gió sớm mang theo ánh mặt trời ấm áp, dường như sa mạc ban ngày cũng không quá hoang vắng, vẫn có thực vật màu xanh lục sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, run rẩy trong gió. Cứ một đoạn hai bên đường là lại có một loạt cây dương, lá cây ánh lên tia bạc dưới mặt trời.
Ông chú lái xe ngựa hát một bài tiếng Bốc không biết tên, nhịp điệu uyển chuyển, khiến người ta bất giác lắng nghe.
Một buổi sáng như này, thế mà lại khiến Châu Dật cảm thấy thích ý.
So với cô đang thả lỏng, Đinh Tấn lại cảnh giác từng giây từng phút.
“Đội trưởng Đinh, đến Mạc Ấp chúng ta có dừng lại không?” Châu Dật hỏi.
Lúc này lại gọi đội trưởng, Đinh Tấn hỏi cô: “Không phải cô muốn đến Cổ Mộc Lí Nhĩ sớm chút sao?”
Châu Dật vuốt mái tóc dài qua một bên, để lộ cần cổ cao nhỏ, chậm rãi đáp: “Trước khi đi, tôi muốn tắm rửa chút.”
“…”
Những gã Stan không xuất hiện, hai người họ thuận lợi tới nội thành Mạc Ấp. Sau khi Đinh Tấn chào tạm biệt thôn dân kia, anh đưa Châu Dật đến một khách sạn nhỏ, thẻ căn cước của cô mất rồi, chỉ có thể dùng của anh thuê một phòng.
Không hẳn vì thỏa mãn nguyện vọng tắm rửa của cô mới thuê phòng, họ cũng cần một nơi đặt chân, anh còn ít chuyện cần phải xử lý nhanh gọn.
Nhân lúc Châu Dật đi tắm, Đinh Tấn ra ban công gọi điện thoại.
Đội trưởng Trần nhanh chóng bắt máy, vừa mở miệng đã hỏi: “Tối qua cậu mất liên lạc, có phải VIRUS lại có hành động không?”
“Vâng.”
Đinh Tấn thuật lại những chuyện phát sinh hôm qua một lần, anh nhìn về phòng tắm: “Điều tra được thân phận con tin chưa?”
“Điều tra ra rồi.” Đội trưởng Trần nói, “Châu Dật, một họa sĩ khá nổi tiếng, quanh năm sống ở Ngư Hải, năm ngày trước mới đến Vực Thành. Không có tiền án phạm tội, thân phận bình thường.”
Xem ra cô không nói dối, vậy vì sao VIRUS lại theo dõi cô?
Đội trưởng Trần cũng có mối nghi vấn tương tự: “Một cô gái như vậy, sao lại có quan hệ với VIRUS nhỉ?”
Ngón tay Đinh Tấn vô thức gõ lan can, đây là vấn đề mấu chốt.
“Trước mắt xem ra cô ấy là người bị hại, là đối tượng cần bảo vệ. Cậu đi theo trước, tôi điều tra thêm những mối quan hệ xung quanh cô ấy, xem có người nào có quan hệ với VIRUS không.” Đội trưởng Trần dừng một lúc rồi nói, “Tôi sẽ kêu quân đội địa phương bên núi Liệt Diễm đi điều tra, trong sáng nay Tứ Mã và Nhiệt Hắc sẽ đến Mạc Ấp. Cậu nhớ cẩn thận.”
“Vâng.”
Beta: Quanh
Đây là lần đầu Châu Dật thấy nơi được gọi là tổ đất. Trong mắt cô, chỗ này giống như hầm ngầm trong phim kháng chiến, đào một không gian dùng để ẩn thân dưới đất.
Đinh Tấn mở đèn pin điện thoại, dẫn Châu Dật đi xuống cầu thang đơn sơ do người dân đào, sau đó mở một tấm ván.
Châu Dật theo anh đi vào, nương theo ánh sáng nhìn khắp nơi.
Bên dưới là một không gian vuông vức chưa đến mười mét vuông, xung quanh là tường đất, nóc nhà dùng thân cây gỗ làm xà, không biết là cây gì, bên trên còn rải cây lau.
Châu Dật đoán trên nóc được trét một lớp bùn dày, nếu không sao một tia sáng cũng không lọt được.
Trong phòng còn có một cái giường đất, cũng dùng đất đắp lại, phía trên phủ lúa mì. Một mặt tường còn được người đào dày công làm một cái “cửa sổ nhỏ”, trên đó để ấm nước, hiển nhiên là của người trước để lại.
Châu Dật ngạc nhiên: “Chỗ này… có người ở?”
“Ừ.” Đinh Tấn trả lời đơn giản, “Trước đây binh đoàn đến Vực Thành xây dựng, điều kiện sa mạc kém, cho nên phải ở trong tổ đất.”
Đội đặc chiến thường xuyên ra ngoài huấn luyện dã ngoại, sa mạc là nơi mà năm nào họ cũng đi. Trong lúc hành quân dã ngoại, đặc biệt là một nơi diện tích rộng lớn lại không có gì che đậy như sa mạc thế này, dựng lều không thể chống chọi với gió mạnh, càng dễ dàng bại lộ hành tung, quân đội thường sẽ chọn đào tổ đất làm chỗ ở tạm thời.
Chuyện này, Đinh Tấn không tính nói rõ với Châu Dật.
Đinh Tấn cầm điện thoại soi khắp phòng, điều kiện tổ đất này xem như không tồi, không giống quân đội huấn luyện dã ngoại đào tạm thời, rất có thể trước đây từng có người dân bản xứ ở đây.
Lúc này đã gần một giờ sáng, Đinh Tấn soi giường đất, sau đó nhìn về phía Châu Dật còn đứng ở cửa: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Một chiếc giường đất, hai người, một nam một nữ.
Không khí không đến mức mập mờ, nhưng có phần vi diệu.
Châu Dật đi cà nhắc đến đầu giường đất. Cô đưa tay chạm vào lúa mì rải trên đó, đầu ngón tay khô ráo.
Đinh Tấn cho rằng cô đang ghét bỏ. Dù sao thì cô cũng là phụ nữ, không thể so với đám đàn ông trong quân đội.
“Tạm chấp nhận vậy.” Anh nói.
Châu Dật nhìn anh, ngồi xuống giường đất, cô dịch vào trong, tựa lưng vào tường.
Đinh Tấn tắt đèn pin, tổ đất lập tức chìm vào bóng tối.
Châu Dật nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài của anh: “Anh đi đâu thế?”
Đinh Tấn dừng lại: “Ra ngoài nhìn xem.”
“Chắc bọn chúng không nghĩ chúng ta sẽ trốn ở một nơi thế này đâu?”
Đinh Tấn không đáp.
Châu Dật tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại: “Anh cũng nghỉ ngơi đi, tôi không bảo thủ đến vậy, anh cũng không cần cố tình kiêng dè.”
Đợi nửa ngày không nghe thấy gì, cô mở mắt: “Không phải anh định làm gì tôi thật đấy chứ?”
“…”
Đinh Tấn động đậy, đóng tổ đất lại, chỉ một lát sau trong phòng đã ấm áp.
Châu Dật nghe thấy bên kia giường đất có tiếng loạt xoạt, sau đó thì yên ắng.
Đinh Tấn ngồi ở bên kia, hai người một đầu một đuôi, nước giếng không phạm nước sông.
Đêm lạnh như nước, gió sa mạc thổi vù vù ngay trên đỉnh đầu.
Đinh Tấn ngồi trên giường đất, mở mắt tựa vào tường đăm chiêu.
Đột nhiên Châu Dật đầu kia mở miệng hỏi: “Những người đó liên tục đuổi theo tôi, có phải anh nghi ngờ tôi có quan hệ với chúng không?”
Cô quay đầu nhìn bóng đêm: “Tôi biết chắc anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, hỏi đi.”
Đinh Tấn gập một chân, tay khoát đầu gối, im lặng một lúc mới hỏi: “Cô từng đắc tội với ai chưa?”
“Rất nhiều.”
“…”
“Những người đó có súng…” Châu Dật nói, “Chắc tôi không có năng lực lớn đến vậy đâu.”
Từ đầu đến giờ, dường như cô vẫn chưa đoán ra thân phận bọn bắt cóc, cũng không biết cô giả ngu hay thật sự không biết. Nếu cô và VIRUS thật sự không có chút liên quan gì, tại sao chúng lại bám riết lấy cô?
“Lần đầu tiên tới biên giới?”
Châu Dật “Ừ” một tiếng: “Giải sầu.”
“Vì sao chọn Vực Thành?”
Châu Dật nghĩ tới tấm bản đồ đó, cô quay đầu, trả lời qua quýt: “Đủ xa.”
Đinh Tấn nhíu mày.
“Không được sao?”
Vấn đề này không thể kiểm chứng được, trước khi chưa điều tra rõ thân phận của cô, mỗi một câu của cô đều cần suy ngẫm.
Một lát sau Đinh Tấn nói: “Có thể, Vực Thành hoan nghênh cô.”
“…”
Lại giở giọng với cô, Châu Dật nghe ra căn bản anh không tin. Cô cũng lười giải thích nhiều, nhắm mắt lại lần nữa, trong giọng nói để lộ sự mỏi mệt: “Tôi cũng muốn biết vì sao đám người đó muốn bắt tôi đi. Anh điều tra được rồi nhớ nói cho tôi.”
Tuy Châu Dật không phải người lớn lên trong tình yêu, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng khổ về mặt vật chất. Người nhà họ Châu không thích cô thì vẫn không để cô thiếu ăn thiếu mặc, cũng không để cô ở trên gác mái như đối đãi với cô bé lọ lem. Thậm chí có thể nói từ nhỏ đến lớn điều kiện ăn ở của cô rất tốt, ngay cả đi công tác Lục Mỹ Mỹ cũng đặt khách sạn cao cấp cho cô. Đây cũng là lý do cô bị người ngoài chỉ trích, rất nhiều người nói cô thích khoe của, tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không có khí chất của nghệ thuật gia.
Nếu những người đó biết Châu Dật ngủ một đêm trong tổ đất, chắc sẽ mở rộng tầm mắt, ngay cả chính Châu Dật cũng không tưởng tượng nổi. Mấy năm qua chất lượng giấc ngủ cô không tốt, giường mềm đến đâu cũng rất khó ngủ say, nhưng tối qua cô lại ngủ ngồi trên đống lúa mì, hơn nữa còn ngủ rất sâu, không mộng mị, an ổn hơn uống thuốc ngủ nhiều.
Chắc hôm qua bôn ba cả một ngày, lại còn bị hoảng sợ, bao giờ về Ngư Hải cô phải kêu Lục Mỹ Mỹ đăng ký một khóa tập thể hình mới được.
Sau khi Châu Dật tỉnh lại phát hiện Đinh Tấn không ở trong tổ đất, cô xuống giường, xoay cổ phát ra từng tiếng “rắc rắc”. Ngủ ngồi cả một đêm, tinh thần đã trở lại, nhưng cả người thì nhức mỏi.
Cô phủi váy, sửa lại mái tóc dài, ra khỏi tổ đất.
Chân trời chỉ vừa nổi lên ánh sáng trắng, mặt trời chưa tỉnh giấc, sa mạc vẫn còn hơi lạnh.
Châu Dật nhìn quanh một vòng, không thấy Đinh Tấn.
Cô không lo lắng, anh muốn bỏ cô thì đã không chờ đến hôm nay.
Lúc Đinh Tấn quay lại, xa xa thấy Châu Dật ngồi xổm trên sa mạc, cúi đầu không biết đang làm gì, chiếc váy đỏ ở giữa sa mạc mênh mông rất bắt mắt.
Đến gần, anh mới thấy rõ cô đang chơi xếp đá.
Châu Dật dùng đá xây một căn nhà, đặt cục đá cuối cùng xong cô mới vỗ tay đứng lên: “Anh đi đâu thế?”
Đinh Tấn đưa chùm nho trên tay cho cô.
“Trộm nho à?”
“…” Đinh Tấn đưa tay ý bảo cô cầm lấy, “Thôn dân cho, ăn lót dạ trước đi.”
Châu Dật nhận chùm nho: “Gần đây có thôn?”
“Ừ.”
Sáng sớm Đinh Tấn ra thăm dò, phát hiện cách năm km có giàn nho. Với kinh nghiệm phán đoán của anh, chắc chắn gần đây có nhà dân. Anh đi xuống một đoạn, quả nhiên thấy được một thôn xóm nhỏ.
“Đi thôi.” Châu Dật sảng khoái nói.
Đinh Tấn ngăn cô lại: “Cô muốn đi đâu?”
“Vào thôn.” Châu Dật nói như lẽ đương nhiên, “Tìm người hỗ trợ, không thì chúng ta đi thế nào?”
Điều cô nghĩ Đinh Tấn đã sớm nghĩ tới: “Chờ chút, sẽ có người đến đây.”
Sáng nay Đinh Tấn vào thôn dò hỏi, nghe thôn dân nói sẽ lên thành phố Mạc Ấp buôn bán, anh nhờ thôn dân thuận đường chở họ theo. Thôn dân nhiệt tình chất phác, thấy anh còn biết nói tiếng Bốc nên không nghi ngờ thân phận của anh, vui vẻ đồng ý.
Đinh Tấn sợ Châu Dật tỉnh lại không thấy ai sẽ đi lung tung, cho nên về trước. Còn vị trí tổ đất, thôn dân kia nói cho anh biết, đó là nơi trước đây binh đoàn ở.
Mặt trời vừa mọc không lâu, Châu Dật thấy thôn dân đến đón, là một ông chú người Bốc, từ xa đã vẫy tay chào hỏi bằng tiếng Bốc với họ.
Châu Dật thấy phương tiện đi lại thì thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Đinh Tấn: “Xe ngựa?”
“Ừ.” Đinh Tấn giải thích, “Bản sắc địa phương.”
Ông chú kia đội một cái mũ hoa nhí, xuống xe ngựa nói chuyện với Đinh Tấn, Châu Dật thì đứng một bên đánh giá con ngựa.
Lông màu nâu sậm, bờm của nó vừa dài vừa mảnh, hai tròng mắt đen bóng, thi thoảng móng trước lại đạp hai cước, phát ra tiếng phì phì trong mũi. Chiếc xe phía sau nó vô cùng đơn giản, là một chiếc xe ba gác bốn bánh, bốn góc chống cây gỗ, trên cây buộc vải bố làm mái.
Châu Dật chưa từng thấy phương tiện giao thông như vậy, đừng nói là từng ngồi.
Đinh Tấn nói mấy câu với ông chú người Bốc. Trên đường thi thoảng hai người còn nhìn Châu Dật, hình như Đinh Tấn đang giới thiệu thân phận của cô.
Ông chú người Bốc ngồi trước, điều khiển xe ngựa.
Đinh Tấn ngồi ở sườn xe, đưa tay với Châu Dật: “Lên đi.”
Xe ngựa cao đến eo cô, một chân Châu Dật lại bị trẹo không tiện leo trèo, đành phải kéo tay anh, nương theo sức lực anh trèo lên.
Ngựa chạy phát ra tiếng “lộc cộc”, trong tưởng tượng của Châu Dật, xe ngựa sẽ xóc nảy, nhưng cô ngồi phía sau hoàn toàn không thấy bất tiện, trái lại còn rất an ổn.
Gió sớm mang theo ánh mặt trời ấm áp, dường như sa mạc ban ngày cũng không quá hoang vắng, vẫn có thực vật màu xanh lục sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, run rẩy trong gió. Cứ một đoạn hai bên đường là lại có một loạt cây dương, lá cây ánh lên tia bạc dưới mặt trời.
Ông chú lái xe ngựa hát một bài tiếng Bốc không biết tên, nhịp điệu uyển chuyển, khiến người ta bất giác lắng nghe.
Một buổi sáng như này, thế mà lại khiến Châu Dật cảm thấy thích ý.
So với cô đang thả lỏng, Đinh Tấn lại cảnh giác từng giây từng phút.
“Đội trưởng Đinh, đến Mạc Ấp chúng ta có dừng lại không?” Châu Dật hỏi.
Lúc này lại gọi đội trưởng, Đinh Tấn hỏi cô: “Không phải cô muốn đến Cổ Mộc Lí Nhĩ sớm chút sao?”
Châu Dật vuốt mái tóc dài qua một bên, để lộ cần cổ cao nhỏ, chậm rãi đáp: “Trước khi đi, tôi muốn tắm rửa chút.”
“…”
Những gã Stan không xuất hiện, hai người họ thuận lợi tới nội thành Mạc Ấp. Sau khi Đinh Tấn chào tạm biệt thôn dân kia, anh đưa Châu Dật đến một khách sạn nhỏ, thẻ căn cước của cô mất rồi, chỉ có thể dùng của anh thuê một phòng.
Không hẳn vì thỏa mãn nguyện vọng tắm rửa của cô mới thuê phòng, họ cũng cần một nơi đặt chân, anh còn ít chuyện cần phải xử lý nhanh gọn.
Nhân lúc Châu Dật đi tắm, Đinh Tấn ra ban công gọi điện thoại.
Đội trưởng Trần nhanh chóng bắt máy, vừa mở miệng đã hỏi: “Tối qua cậu mất liên lạc, có phải VIRUS lại có hành động không?”
“Vâng.”
Đinh Tấn thuật lại những chuyện phát sinh hôm qua một lần, anh nhìn về phòng tắm: “Điều tra được thân phận con tin chưa?”
“Điều tra ra rồi.” Đội trưởng Trần nói, “Châu Dật, một họa sĩ khá nổi tiếng, quanh năm sống ở Ngư Hải, năm ngày trước mới đến Vực Thành. Không có tiền án phạm tội, thân phận bình thường.”
Xem ra cô không nói dối, vậy vì sao VIRUS lại theo dõi cô?
Đội trưởng Trần cũng có mối nghi vấn tương tự: “Một cô gái như vậy, sao lại có quan hệ với VIRUS nhỉ?”
Ngón tay Đinh Tấn vô thức gõ lan can, đây là vấn đề mấu chốt.
“Trước mắt xem ra cô ấy là người bị hại, là đối tượng cần bảo vệ. Cậu đi theo trước, tôi điều tra thêm những mối quan hệ xung quanh cô ấy, xem có người nào có quan hệ với VIRUS không.” Đội trưởng Trần dừng một lúc rồi nói, “Tôi sẽ kêu quân đội địa phương bên núi Liệt Diễm đi điều tra, trong sáng nay Tứ Mã và Nhiệt Hắc sẽ đến Mạc Ấp. Cậu nhớ cẩn thận.”
“Vâng.”
Tác giả :
Thán Tây Trà