Lạc Đường - Thán Tây Trà
Chương 20
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Toàn thân Đinh Tấn tản ra khí thế bức người, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
“Đưa cô ấy đi ngay.”
Đinh Tấn ra lệnh xong, lập tức chạy về phía gã Stan vừa biến mất.
Nhiệt Hắc và Tứ Mã cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần. Bản năng quân nhân thôi thúc họ nhanh chóng tiến vào trạng thái tác chiến, cảnh giác cao độ.
“Chị, chúng ta đi thôi.”
Hai người họ một trái một phải che chở Châu Dật rút lui ra ngoài, đi ngược dòng người nhanh chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài quảng trường có tiếng súng, như một giọt nước rơi vào chảo dầu, bỗng nhiên cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Nỗi sợ lây lan tựa virus, trải rộng từ quảng trường đến mỗi một góc chợ phiên. Mới vài giây, tiếng hét chói tai, tiếng chửi lộn, cùng với tiếng khóc hòa lẫn vào nhau, khu chợ phiên náo nhiệt biến thành cảnh tượng người ngợm hỗn độn dẫm đạp lên nhau.
Đám đông bắt đầu kích động không kiểm soát được, gần như tất cả mọi người mất bình tĩnh, chạy tán loạn không mục đích, gấp gáp muốn thoát khỏi đây.
Tiếng súng lại vang lên, lần này không phải ở quảng trường mà trong đường đi bộ, cách phía sau Châu Dật không xa.
“Giết… giết người…”
Tiếng người càng thêm ồn ào huyên náo, tiếng hét chói tai ập đến tựa tầng tầng sóng lớn, như muốn khiến tất cả mọi người đổ ào ra đất.
Tứ Mã và Nhiệt Hắc đồng thời quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Người ở chợ phiên quá đông. Nếu không nhanh chóng áp chế những gã đó, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nhiệt Hắc chạm vào khẩu súng trong túi: “Cậu đưa chị ấy đi đi.”
Nhiều năm kề vai chiến đấu ăn ý khiến họ không cần nói quá nhiều đã biết nên phối hợp với nhau thế nào. Nhiệt Hắc xoay người đẩy đám đông, Tứ Mã kéo Châu Dật đi về chỗ ít người.
Hai gã Stan theo sát Châu Dật không buông. Tứ Mã thay đổi hình tượng hài hước hay đùa giỡn ngày thường, lúc này đang bình tĩnh phán đoán tình thế. Anh ta dẫn Châu Dật từ ngoài đường quẹo vào trong nhà. Vì bạo loạn, đám người chạy tán loạn ra ngoài, chỉ còn một bộ phận nhỏ trốn bên trong.
“Chị, chị tìm một chỗ trốn đi, đừng ra ngoài.” Tứ Mã nói.
Châu Dật hiểu chỉ chạy trốn thôi thì vô dụng, mục tiêu những người đó là cô, không bắt được cô chúng sẽ không chịu dừng lại. Nếu cứ trốn tránh để chúng truy đuổi như mèo vờn chuột sẽ kéo thêm nhiều người vô tội vào, không bằng chủ động ứng phó, giảm mức tổn hại xuống thấp nhất.
“Cậu nhớ cẩn thận đấy.” Châu Dật không muốn kéo chân sau anh ta. Cô chỉ dặn một câu rồi lập tức chạy vào trong chợ phiên.
Châu Dật trốn phía dưới sạp bán đồ khô. Cô co người, muốn bình ổn hô hấp, trái tim lại không thể khống chế, điên cuồng đập thình thịch.
Cô liên tưởng đến cảnh tượng hỗn loạn ở vườn nho, chẳng lẽ lần đó không phải ngoài ý muốn, vì muốn bắt cô nên bọn cướp cố tình tạo ra sự cố?
Châu Dật nắm chặt ngón tay, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Chuyện này đã vượt quá phạm vi nhận thức của cô.
Trong tòa nhà còn vài người đang trốn, đột nhiên Châu Dật nghe thấy tiếng phụ nữ hoảng sợ hét chói tai. Sau đó có người nói tiếng Stan, giọng điệu hung dữ, thậm chí còn uy hiếp.
Châu Dật cúi người, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Có tên cướp đi vào tòa nhà. Gã bắt một người phụ nữ đang trốn trong góc, thấy rõ mặt cô ta thì chỉ nói một câu rồi thô lỗ ném cô ta sang một bên.
Gã đang tìm cô.
Châu Dật đổ mồ hôi lạnh. Lúc nhìn gã giơ súng lên với người phụ nữ vô tội đang ngã ngồi dưới đất, sợi dây căng chặt nãy giờ trong đầu cô đứt phăng, tai ù đi.
“Stop!”
Gã cướp quay đầu lại, Châu Dật đứng thẳng lên. Cô nhìn người phụ nữ đang sợ sệt co người nằm trong góc khóc thút thít, nắm chặt tay, nói chậm: “I’m here.”
Gã cướp huýt sáo, dường như rất vừa lòng với hành động chủ động đi ra của cô.
Lúc này Châu Dật mới thấy rõ diện mạo gã ta, tóc xoăn mày rậm mắt to da ngăm đen, ánh mắt nhìn cô hung ác nham hiểm.
Gã ta từ từ đến gần Châu Dật. Châu Dật không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô thấy người phụ nữ ngã ngồi dưới đất đã nhân cơ hội chạy đi, mới dám đưa chân lùi lại.
Gã cướp vọt lên trước một bước, Châu Dật phản ứng nhanh, cúi người né tránh bàn tay muốn bắt lấy cô. Cô nắm nhúm nho khô trên sạp ném vào mặt gã ta, nhân lúc gã ta nhắm mắt xoay người chạy đi.
Nhưng chưa được hai bước, cô đã bị bắt lại.
Gã cướp nắm chặt vai Châu Dật. Trong lúc nguy cấp, cô vội vàng vồ lấy một thứ đồ bằng bạc trong tiệm bên cạnh, dùng hết sức toàn thân đập vào đầu gã ta.
Gã cướp bị cô đánh, vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên ăn đau, nhưng vẫn không buông cô ra. Gã kéo cô lại, giành thứ đồ bằng bạc trong tay cô rồi ném xuống đất.
Châu Dật không thể tránh được, trái tim như rơi xuống đáy vực.
Đúng lúc này, đột nhiên gã cướp kêu lên. Châu Dật cảm giác bàn tay đang nắm vai mình buông lỏng, cô lập tức chạy về trước hai bước. Lúc quay đầu, Châu Dật ngạc nhiên nhìn người xuất hiện.
Trần Hoài Cảnh dùng chiếc khăn lụa dài siết chặt cổ gã cướp, đưa chân đạp gã xuống đất. Anh ta dùng đầu gối đè chặt gã, siết chặt khăn.
Gã cướp cựa quậy một lúc rồi bất động.
Trần Hoài Cảnh đặt mông ngồi phịch xuống đất, nhấc chân đá gã cướp kia đi. Xác định gã không còn sức hành động, anh ta thở phào nhẹ nhõm, chùi mồ hôi trên trán, thở hồng hộc: “Mệt chết ông đây rồi.”
“Anh…” Châu Dật còn chưa lấy lại tinh thần.
Trần Hoài Cảnh phất tay với cô. Anh ta ngồi dậy lục soát được một khẩu súng trên người gã cướp, cầm theo: “Lát nữa rồi nói, chạy trốn quan trọng hơn.”
Châu Dật lặng im không nói, đúng là hiện tại không phải thời gian trò chuyện.
“Thúy Thúy, đi thôi.” Trần Hoài Cảnh gọi.
Châu Dật khó hiểu, quay đầu nhìn Lan Hề Chi không biết từ đâu nhảy ra.
Cô ấy lảo đảo chạy tới, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái nhợt, hiển nhiên bị dọa sợ.
“Chị Châu Dật, chị không sao chứ?”
Châu Dật không ngờ cô ấy sợ muốn chết mà vẫn không quên quan tâm an nguy của cô. Cô cảm thấy ấm áp, lắc đầu: “Chị không sao.”
Trần Hoài Cảnh kéo một chiếc khăn lụa mới trong tiệm bên cạnh đưa cho Châu Dật: “Che mặt lại đi.”
Lan Hề Chi hít mũi, đáng thương nhìn anh ta: “Tôi thì sao?”
Trần Hoài Cảnh nhìn chằm chằm mặt cô ấy hai giây: “Cô an toàn lắm.”
Lan Hề Chi bĩu môi, hiếm khi cãi lại, chắc sợ tới mức không còn nghĩ được gì nữa.
...
Vụ bạo loạn xảy ra chưa được bao lâu, mười mấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài khu chợ phiên. Cảnh sát đặc nhiệm mặc áo chống đạn cầm súng nhanh chóng vây quanh khu chợ.
Đinh Tấn giao vài phần tử khủng bố đã bị anh áp chế cho cảnh sát đặc nhiệm đến chi viện. Anh quay trở lại đường đi bộ, đúng lúc này có tiếng súng vang lên, anh không yên lòng.
“Đội trưởng Đinh.”
Nhiệt Hắc đang nói chuyện với vài cảnh sát đặc nhiệm, vừa thấy Đinh Tấn thì gọi.
Đinh Tấn lại gần: “Không sao chứ?”
“Không sao ạ. Cướp được hai khẩu súng, bắt được hai người, đã giao cho cảnh sát áp giải rồi ạ.”
Đinh Tấn nhìn xung quanh: “Châu Dật đâu?”
“Tứ Mã tháp tùng, đi về phía tháp văn hóa rồi.” Nhiệt Hắc đáp: “Vài đồng chí cảnh sát đặc nhiệm cũng qua đó.”
“Cậu trông chừng bên này. Tôi qua đó xem thử.”
Đinh Tấn đi về phía bên kia đường đi bộ. Sau khi được cảnh sát đặc nhiệm trấn an và sơ tán, cảm xúc đám đông đã ổn định hơn, khu chợ phiên không còn hỗn loạn.
Đinh Tấn đi từ đường bộ ra ngoài, dọc theo đường đi không gặp Tứ Mã. Anh đang định quẹo vào tòa nhà nhìn xem, bỗng thấy một người.
Nửa người trên dùng khăn choàng bịt kín mít, gương mặt bị che lấp, nhưng anh vẫn nhận ra, còn người bên cạnh cô…
Đinh Tấn quan sát, rẽ vào con hẻm trên phố, sau đó đứng chờ ở lối ra. Mấy người vừa đến gần, anh nhanh chóng lùi ra sau, trở tay bắt lấy anh ta, ấn đầu anh ta lên tường.
“Ui da ui da…” Trần Hoài Cảnh kêu toáng loạn. Mặt anh ta bị đè tới mức biến dạng, tròng mắt vẫn cố gắng liếc ra sau, “Này này, anh vệ sĩ, hiểu lầm hiểu lầm cả. Tôi là người tốt.”
Châu Dật cũng nhìn anh: “Đinh Tấn.”
Lúc này Đinh Tấn mới nhận ra anh ta là người đàn ông khả nghi ở nhà nghỉ tại Mạc Ấp.
Anh không buông tay, trái lại còn đè mạnh hơn: “Vì sao theo đuôi chúng tôi?”
“Tôi không có, không có mà. Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao, tôi cũng định tới Cổ Mộc Lí Nhĩ.”
“Vì sao anh lại ở đây?”
“Đến… đến để lấy hàng hóa.”
Đinh Tấn hỏi lại: “Trước đây quen Châu Dật?”
“Không… không quen.”
“Vì sao lại muốn giúp cô ấy?”
“Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ.”
Đinh Tấn đè mạnh hơn, gần như muốn đè bẹp dí anh ta lên tường.
Trần Hoài Cảnh cảm thấy cánh tay phải của mình sắp bị anh giật xuống tới nơi. Anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Tại đẹp… cô ấy đẹp quá… anh không cảm thấy sao?”
Đinh Tấn nhỏ giọng: “Thành thật vào.”
“Thật mà thật mà. Tôi thấy cô ấy đẹp nên mới giúp cô ấy.”
Lý do tùy tiện kết hợp với phong cách của anh ta khiến Đinh Tấn hơi tin tưởng đúng là anh ta ra tay vì cái đẹp.
Đinh Tấn quay đầu nhìn Châu Dật, thấy cô không phản ứng gì đặc biệt, kéo khăn lụa xuống nói với anh: “Thả anh ta ra đi, anh ta không cùng một giuộc với bọn kia.”
Đinh Tấn buông anh ta ra.
Trần Hoài Cảnh lắc tay, hỏi lại Lan Hề Chi: “Mặt tôi chưa bị biến dạng chứ?”
“Xì! Đồ dâm dê, đồ lưu manh!” Lan Hề Chi mắng chửi anh ta.
“…” Trần Hoài Cảnh chột dạ nhìn Châu Dật, ho hai tiếng, “Cô thì biết cái gì, tôi làm vậy gọi là thương hoa tiếc ngọc.”
“Đội trưởng Đinh.”
Tứ Mã chạy tới từ đầu khác.
“Thế nào?” Đinh Tấn hỏi.
“Bên đó cũng thu phục rồi ạ.”
Nhiệt Hắc đầu còn lại dẫn theo vài cảnh sát đặc nhiệm đến đây. Đinh Tấn sai Tứ Mã đi theo Châu Dật, còn mình thì ra tiếp đón.
“Đội trưởng Đinh.” Một cảnh sát đặc nhiệm tương đối lớn tuổi đi đầu chủ động vươn tay.
Đinh Tấn bắt tay với ông ta: “Đội trưởng Lưu.”
“Vất vả rồi.”
Đội trưởng Lưu là đại đội trưởng của tổng đội cảnh sát đặc nhiệm ở Cổ Mộc Lí Nhĩ, trước đây đội trưởng Trần từng dẫn Đinh Tấn đi gặp ông ấy.
Đinh Tấn dò hỏi: “Tình trạng thương vong thế nào ạ?”
“Vẫn đang thống kê.” Vẻ mặt đội trưởng Lưu không mấy tích cực, “Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, ít nhiều cũng nhờ mấy người các cậu đang ở đây.”
“Vậy mấy phần tử khả nghi…”
“Cậu yên tâm, đã bắt về quy án rồi.” Đội trưởng Lưu nói: “Tôi đã sai người vào chợ phiên tiến hành tra xét.”
Đinh Tấn gật đầu, hạ mắt trầm tư.
Anh không tiện nhiều lời về VIRUS, vẫn nên để đội trưởng Trần ra mặt thì hơn.
“Đội trưởng Lưu.” Một cảnh sát đặc nhiệm chạy đến, vẻ mặt nôn nóng, “Phát hiện bom hẹn giờ bên trong tháp văn hóa, chưa đến ba mươi phút nữa sẽ phát nổ.”
“Cái gì?” Đội trưởng Lưu hoảng sợ, lập tức ra lệnh, “Nhanh chóng sơ tán quần chúng, liên hệ chuyên gia bom mìn đến đây.”
Không khí bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Hiện tại bên trong khu chợ phiên còn rất nhiều người, hơn nữa đây là Cổ Mộc Lí Nhĩ với lối kiến trúc san sát, nếu bom nổ, không chỉ Vực Thành, người dân cả nước sẽ khủng hoảng.
“Để Nhiệt Hắc đi đi.”
Đội trưởng Lưu nhìn về phía Đinh Tấn.
Anh bình tĩnh, không hề rối loạn: “Cậu ấy chuyên xử lý bom mìn trong đội.”
Beta: Quanh
Toàn thân Đinh Tấn tản ra khí thế bức người, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
“Đưa cô ấy đi ngay.”
Đinh Tấn ra lệnh xong, lập tức chạy về phía gã Stan vừa biến mất.
Nhiệt Hắc và Tứ Mã cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần. Bản năng quân nhân thôi thúc họ nhanh chóng tiến vào trạng thái tác chiến, cảnh giác cao độ.
“Chị, chúng ta đi thôi.”
Hai người họ một trái một phải che chở Châu Dật rút lui ra ngoài, đi ngược dòng người nhanh chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài quảng trường có tiếng súng, như một giọt nước rơi vào chảo dầu, bỗng nhiên cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Nỗi sợ lây lan tựa virus, trải rộng từ quảng trường đến mỗi một góc chợ phiên. Mới vài giây, tiếng hét chói tai, tiếng chửi lộn, cùng với tiếng khóc hòa lẫn vào nhau, khu chợ phiên náo nhiệt biến thành cảnh tượng người ngợm hỗn độn dẫm đạp lên nhau.
Đám đông bắt đầu kích động không kiểm soát được, gần như tất cả mọi người mất bình tĩnh, chạy tán loạn không mục đích, gấp gáp muốn thoát khỏi đây.
Tiếng súng lại vang lên, lần này không phải ở quảng trường mà trong đường đi bộ, cách phía sau Châu Dật không xa.
“Giết… giết người…”
Tiếng người càng thêm ồn ào huyên náo, tiếng hét chói tai ập đến tựa tầng tầng sóng lớn, như muốn khiến tất cả mọi người đổ ào ra đất.
Tứ Mã và Nhiệt Hắc đồng thời quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Người ở chợ phiên quá đông. Nếu không nhanh chóng áp chế những gã đó, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nhiệt Hắc chạm vào khẩu súng trong túi: “Cậu đưa chị ấy đi đi.”
Nhiều năm kề vai chiến đấu ăn ý khiến họ không cần nói quá nhiều đã biết nên phối hợp với nhau thế nào. Nhiệt Hắc xoay người đẩy đám đông, Tứ Mã kéo Châu Dật đi về chỗ ít người.
Hai gã Stan theo sát Châu Dật không buông. Tứ Mã thay đổi hình tượng hài hước hay đùa giỡn ngày thường, lúc này đang bình tĩnh phán đoán tình thế. Anh ta dẫn Châu Dật từ ngoài đường quẹo vào trong nhà. Vì bạo loạn, đám người chạy tán loạn ra ngoài, chỉ còn một bộ phận nhỏ trốn bên trong.
“Chị, chị tìm một chỗ trốn đi, đừng ra ngoài.” Tứ Mã nói.
Châu Dật hiểu chỉ chạy trốn thôi thì vô dụng, mục tiêu những người đó là cô, không bắt được cô chúng sẽ không chịu dừng lại. Nếu cứ trốn tránh để chúng truy đuổi như mèo vờn chuột sẽ kéo thêm nhiều người vô tội vào, không bằng chủ động ứng phó, giảm mức tổn hại xuống thấp nhất.
“Cậu nhớ cẩn thận đấy.” Châu Dật không muốn kéo chân sau anh ta. Cô chỉ dặn một câu rồi lập tức chạy vào trong chợ phiên.
Châu Dật trốn phía dưới sạp bán đồ khô. Cô co người, muốn bình ổn hô hấp, trái tim lại không thể khống chế, điên cuồng đập thình thịch.
Cô liên tưởng đến cảnh tượng hỗn loạn ở vườn nho, chẳng lẽ lần đó không phải ngoài ý muốn, vì muốn bắt cô nên bọn cướp cố tình tạo ra sự cố?
Châu Dật nắm chặt ngón tay, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Chuyện này đã vượt quá phạm vi nhận thức của cô.
Trong tòa nhà còn vài người đang trốn, đột nhiên Châu Dật nghe thấy tiếng phụ nữ hoảng sợ hét chói tai. Sau đó có người nói tiếng Stan, giọng điệu hung dữ, thậm chí còn uy hiếp.
Châu Dật cúi người, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Có tên cướp đi vào tòa nhà. Gã bắt một người phụ nữ đang trốn trong góc, thấy rõ mặt cô ta thì chỉ nói một câu rồi thô lỗ ném cô ta sang một bên.
Gã đang tìm cô.
Châu Dật đổ mồ hôi lạnh. Lúc nhìn gã giơ súng lên với người phụ nữ vô tội đang ngã ngồi dưới đất, sợi dây căng chặt nãy giờ trong đầu cô đứt phăng, tai ù đi.
“Stop!”
Gã cướp quay đầu lại, Châu Dật đứng thẳng lên. Cô nhìn người phụ nữ đang sợ sệt co người nằm trong góc khóc thút thít, nắm chặt tay, nói chậm: “I’m here.”
Gã cướp huýt sáo, dường như rất vừa lòng với hành động chủ động đi ra của cô.
Lúc này Châu Dật mới thấy rõ diện mạo gã ta, tóc xoăn mày rậm mắt to da ngăm đen, ánh mắt nhìn cô hung ác nham hiểm.
Gã ta từ từ đến gần Châu Dật. Châu Dật không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô thấy người phụ nữ ngã ngồi dưới đất đã nhân cơ hội chạy đi, mới dám đưa chân lùi lại.
Gã cướp vọt lên trước một bước, Châu Dật phản ứng nhanh, cúi người né tránh bàn tay muốn bắt lấy cô. Cô nắm nhúm nho khô trên sạp ném vào mặt gã ta, nhân lúc gã ta nhắm mắt xoay người chạy đi.
Nhưng chưa được hai bước, cô đã bị bắt lại.
Gã cướp nắm chặt vai Châu Dật. Trong lúc nguy cấp, cô vội vàng vồ lấy một thứ đồ bằng bạc trong tiệm bên cạnh, dùng hết sức toàn thân đập vào đầu gã ta.
Gã cướp bị cô đánh, vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên ăn đau, nhưng vẫn không buông cô ra. Gã kéo cô lại, giành thứ đồ bằng bạc trong tay cô rồi ném xuống đất.
Châu Dật không thể tránh được, trái tim như rơi xuống đáy vực.
Đúng lúc này, đột nhiên gã cướp kêu lên. Châu Dật cảm giác bàn tay đang nắm vai mình buông lỏng, cô lập tức chạy về trước hai bước. Lúc quay đầu, Châu Dật ngạc nhiên nhìn người xuất hiện.
Trần Hoài Cảnh dùng chiếc khăn lụa dài siết chặt cổ gã cướp, đưa chân đạp gã xuống đất. Anh ta dùng đầu gối đè chặt gã, siết chặt khăn.
Gã cướp cựa quậy một lúc rồi bất động.
Trần Hoài Cảnh đặt mông ngồi phịch xuống đất, nhấc chân đá gã cướp kia đi. Xác định gã không còn sức hành động, anh ta thở phào nhẹ nhõm, chùi mồ hôi trên trán, thở hồng hộc: “Mệt chết ông đây rồi.”
“Anh…” Châu Dật còn chưa lấy lại tinh thần.
Trần Hoài Cảnh phất tay với cô. Anh ta ngồi dậy lục soát được một khẩu súng trên người gã cướp, cầm theo: “Lát nữa rồi nói, chạy trốn quan trọng hơn.”
Châu Dật lặng im không nói, đúng là hiện tại không phải thời gian trò chuyện.
“Thúy Thúy, đi thôi.” Trần Hoài Cảnh gọi.
Châu Dật khó hiểu, quay đầu nhìn Lan Hề Chi không biết từ đâu nhảy ra.
Cô ấy lảo đảo chạy tới, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái nhợt, hiển nhiên bị dọa sợ.
“Chị Châu Dật, chị không sao chứ?”
Châu Dật không ngờ cô ấy sợ muốn chết mà vẫn không quên quan tâm an nguy của cô. Cô cảm thấy ấm áp, lắc đầu: “Chị không sao.”
Trần Hoài Cảnh kéo một chiếc khăn lụa mới trong tiệm bên cạnh đưa cho Châu Dật: “Che mặt lại đi.”
Lan Hề Chi hít mũi, đáng thương nhìn anh ta: “Tôi thì sao?”
Trần Hoài Cảnh nhìn chằm chằm mặt cô ấy hai giây: “Cô an toàn lắm.”
Lan Hề Chi bĩu môi, hiếm khi cãi lại, chắc sợ tới mức không còn nghĩ được gì nữa.
...
Vụ bạo loạn xảy ra chưa được bao lâu, mười mấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài khu chợ phiên. Cảnh sát đặc nhiệm mặc áo chống đạn cầm súng nhanh chóng vây quanh khu chợ.
Đinh Tấn giao vài phần tử khủng bố đã bị anh áp chế cho cảnh sát đặc nhiệm đến chi viện. Anh quay trở lại đường đi bộ, đúng lúc này có tiếng súng vang lên, anh không yên lòng.
“Đội trưởng Đinh.”
Nhiệt Hắc đang nói chuyện với vài cảnh sát đặc nhiệm, vừa thấy Đinh Tấn thì gọi.
Đinh Tấn lại gần: “Không sao chứ?”
“Không sao ạ. Cướp được hai khẩu súng, bắt được hai người, đã giao cho cảnh sát áp giải rồi ạ.”
Đinh Tấn nhìn xung quanh: “Châu Dật đâu?”
“Tứ Mã tháp tùng, đi về phía tháp văn hóa rồi.” Nhiệt Hắc đáp: “Vài đồng chí cảnh sát đặc nhiệm cũng qua đó.”
“Cậu trông chừng bên này. Tôi qua đó xem thử.”
Đinh Tấn đi về phía bên kia đường đi bộ. Sau khi được cảnh sát đặc nhiệm trấn an và sơ tán, cảm xúc đám đông đã ổn định hơn, khu chợ phiên không còn hỗn loạn.
Đinh Tấn đi từ đường bộ ra ngoài, dọc theo đường đi không gặp Tứ Mã. Anh đang định quẹo vào tòa nhà nhìn xem, bỗng thấy một người.
Nửa người trên dùng khăn choàng bịt kín mít, gương mặt bị che lấp, nhưng anh vẫn nhận ra, còn người bên cạnh cô…
Đinh Tấn quan sát, rẽ vào con hẻm trên phố, sau đó đứng chờ ở lối ra. Mấy người vừa đến gần, anh nhanh chóng lùi ra sau, trở tay bắt lấy anh ta, ấn đầu anh ta lên tường.
“Ui da ui da…” Trần Hoài Cảnh kêu toáng loạn. Mặt anh ta bị đè tới mức biến dạng, tròng mắt vẫn cố gắng liếc ra sau, “Này này, anh vệ sĩ, hiểu lầm hiểu lầm cả. Tôi là người tốt.”
Châu Dật cũng nhìn anh: “Đinh Tấn.”
Lúc này Đinh Tấn mới nhận ra anh ta là người đàn ông khả nghi ở nhà nghỉ tại Mạc Ấp.
Anh không buông tay, trái lại còn đè mạnh hơn: “Vì sao theo đuôi chúng tôi?”
“Tôi không có, không có mà. Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao, tôi cũng định tới Cổ Mộc Lí Nhĩ.”
“Vì sao anh lại ở đây?”
“Đến… đến để lấy hàng hóa.”
Đinh Tấn hỏi lại: “Trước đây quen Châu Dật?”
“Không… không quen.”
“Vì sao lại muốn giúp cô ấy?”
“Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ.”
Đinh Tấn đè mạnh hơn, gần như muốn đè bẹp dí anh ta lên tường.
Trần Hoài Cảnh cảm thấy cánh tay phải của mình sắp bị anh giật xuống tới nơi. Anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Tại đẹp… cô ấy đẹp quá… anh không cảm thấy sao?”
Đinh Tấn nhỏ giọng: “Thành thật vào.”
“Thật mà thật mà. Tôi thấy cô ấy đẹp nên mới giúp cô ấy.”
Lý do tùy tiện kết hợp với phong cách của anh ta khiến Đinh Tấn hơi tin tưởng đúng là anh ta ra tay vì cái đẹp.
Đinh Tấn quay đầu nhìn Châu Dật, thấy cô không phản ứng gì đặc biệt, kéo khăn lụa xuống nói với anh: “Thả anh ta ra đi, anh ta không cùng một giuộc với bọn kia.”
Đinh Tấn buông anh ta ra.
Trần Hoài Cảnh lắc tay, hỏi lại Lan Hề Chi: “Mặt tôi chưa bị biến dạng chứ?”
“Xì! Đồ dâm dê, đồ lưu manh!” Lan Hề Chi mắng chửi anh ta.
“…” Trần Hoài Cảnh chột dạ nhìn Châu Dật, ho hai tiếng, “Cô thì biết cái gì, tôi làm vậy gọi là thương hoa tiếc ngọc.”
“Đội trưởng Đinh.”
Tứ Mã chạy tới từ đầu khác.
“Thế nào?” Đinh Tấn hỏi.
“Bên đó cũng thu phục rồi ạ.”
Nhiệt Hắc đầu còn lại dẫn theo vài cảnh sát đặc nhiệm đến đây. Đinh Tấn sai Tứ Mã đi theo Châu Dật, còn mình thì ra tiếp đón.
“Đội trưởng Đinh.” Một cảnh sát đặc nhiệm tương đối lớn tuổi đi đầu chủ động vươn tay.
Đinh Tấn bắt tay với ông ta: “Đội trưởng Lưu.”
“Vất vả rồi.”
Đội trưởng Lưu là đại đội trưởng của tổng đội cảnh sát đặc nhiệm ở Cổ Mộc Lí Nhĩ, trước đây đội trưởng Trần từng dẫn Đinh Tấn đi gặp ông ấy.
Đinh Tấn dò hỏi: “Tình trạng thương vong thế nào ạ?”
“Vẫn đang thống kê.” Vẻ mặt đội trưởng Lưu không mấy tích cực, “Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, ít nhiều cũng nhờ mấy người các cậu đang ở đây.”
“Vậy mấy phần tử khả nghi…”
“Cậu yên tâm, đã bắt về quy án rồi.” Đội trưởng Lưu nói: “Tôi đã sai người vào chợ phiên tiến hành tra xét.”
Đinh Tấn gật đầu, hạ mắt trầm tư.
Anh không tiện nhiều lời về VIRUS, vẫn nên để đội trưởng Trần ra mặt thì hơn.
“Đội trưởng Lưu.” Một cảnh sát đặc nhiệm chạy đến, vẻ mặt nôn nóng, “Phát hiện bom hẹn giờ bên trong tháp văn hóa, chưa đến ba mươi phút nữa sẽ phát nổ.”
“Cái gì?” Đội trưởng Lưu hoảng sợ, lập tức ra lệnh, “Nhanh chóng sơ tán quần chúng, liên hệ chuyên gia bom mìn đến đây.”
Không khí bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Hiện tại bên trong khu chợ phiên còn rất nhiều người, hơn nữa đây là Cổ Mộc Lí Nhĩ với lối kiến trúc san sát, nếu bom nổ, không chỉ Vực Thành, người dân cả nước sẽ khủng hoảng.
“Để Nhiệt Hắc đi đi.”
Đội trưởng Lưu nhìn về phía Đinh Tấn.
Anh bình tĩnh, không hề rối loạn: “Cậu ấy chuyên xử lý bom mìn trong đội.”
Tác giả :
Thán Tây Trà