La Phù
Chương 79: Hang thiên nhược
” Có điều hiện nay có luyện tiếp bộ pháp quyết vô danh này cũng không có tác dụng gì, ta chỉ cần chuyên tâm tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là được.”
Lạc Bắc sau khi cân nhắc kĩ lưỡng trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra, bộ pháp quyết vô danh này chỉ phát huy tác dụng vào những lúc như tế luyện pháp bảo, hoặc tu luyện nguyên thần thứ hai, thân ngoại hóa thân, còn bây giờ trong tay Lạc Bắc đến bùa chú trước đây cũng dùng hết rồi, pháp bảo còn lại chỉ còn thanh Tam Thiên Phù Đồ mà thôi.
Sau khi nhận thức được sức mạnh vô song của hai bộ pháp quyết, lần đầu tiên trong đời Lạc Bắc cảm giác được rõ ràng rằng so với các cao nhân tuyệt thế, bản thân mình bé nhỏ đến nhường nào.
Trước đây khi bản thân luyện đến tầng thứ tư của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, trong mắt người tu đạo bình thường cũng đã chỉ bé như con kiến, nhưng bây giờ khi đã đột phá lên tầng thứ năm, mới có thể chính thức nói rằng đã nắm được một chút sức mạnh.
“ Hiện nay cơ thể ta cũng đã luyện đến một trình độ nhất định, chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng đã bắt đầu tích lũy được nhiều, không cần phải tập luyện thêm Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết nữa, sau này Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng sẽ tiến bộ nhanh thôi. Chỉ không biết Thục Sơn kiếm quyết có nhất thiết phải phối hợp với Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết này không, nếu không thì môn đạo pháp này cũng không có tác dụng gì cả.
Lạc Bắc trong lòng nghĩ thế liền thả lỏng tâm thần, thở một cái rồi mở mắt ra.
Nhưng vừa mớ mở mắt y đã vô cùng kinh ngạc.
“ Nó cũng luyện ra nội đan rồi sao?”
Lạc Bắc kinh ngạc nhìn thấy Tiểu Ô Cầu đang ngồi trên nền đất, ngẩng đầu nhìn trăng, có một viên ngọc màu vàng đen cứ xoay tròn trong miệng của nó, tỏa ra ánh sánh nhè nhẹ và phảng phất pháp lực của loài rồng.
Viên ngọc màu vàng đen này chính là nội đan của nó.
Tiểu Ô Cầu lúc này so với trước đây thì hai cái sừng trên đầu cũng dài thêm mấy phân, càng ngày càng có dáng của một con tiểu giao long rồi.
Trong sơn cốc trên một ngọn núi màu đen ở phía tây Qua Ly quần phong, có một nam tử mặc áo dài xanh đang đứng.
Vị nam tử này nhìn mặt chỉ tầm hai mươi, vẫn còn rất trẻ, nhưng trên mặt lại có nét lạnh lùng không diễn tả nổi, ánh mắt lại đầy vẻ trầm mặc mà những thanh niên ở tuổi này thường không có.
Vừa nhìn sẽ có ngay cảm giác người này nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng người này chỉ cần đứng yên một chỗ cũng tự nhiên tỏa ra một khí thế vô cùng uy nghiêm.
Vị nam tử vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm này chính là người chưởng quản Qua Ly quần phong, Yến Kinh Tà.
Ngọn núi mà Yến Kinh Tà đang đứng bốn bề là vách đá cheo leo, hơn nữa xung quanh lại không có cây cầu nào, chứng tỏ là người đã đạt đến cảnh giới ngự không trở lên, mới có thể đi vào ngọn núi này.
Nhưng hơn một nửa ngọn núi này không có cây cỏ nào sinh sống, sơn thạch đều là màu xám hoặc màu đen, khi có ánh sáng rọi vào thì lóe lên màu sắc của kim loại, chứng tỏ sơn thạch ở đây chứa một lượng kim loại rất lớn.
Sơn cốc mà Yến Kinh Nhai đang đứng cũng lởm chởm toàn quái thạch, hiện giờ trước mặt y là một tảng kỳ thạch cao hơn hai người, hình dạng tròn trịa, trông như một quả trứng khổng lồ.
Nên biết rằng dù là đá thường hay khoáng thạch thì cũng đều phải có góc có cạnh, còn tảng kì thạch màu đen vừa khổng lồ vừa tròn trịa này có thể nói là vô cùng hiếm gặp.
Lúc đó toàn bộ tâm trí của Yến Kinh Tà đều tập trung vào tảng đá này. Bỗng nhiên, toàn thân y tỏa ra một sức ép kinh người, trong chớp mắt những tảng đá nằm trong phạm vi hai trượng xung quanh y đều văng ra xa.
Kiếm ý!
Chỉ là phát ra kiếm ý mà đã có thể làm cho những tảng đá cứng chắc xung quanh không chịu được phải văng ra ngoài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt y phát ra kiếm khí này, không khí xung quanh dường như bị kéo đến trước mặt y, hình thành một cơn lốc khí lưu chân không, mà y thì đứng ở trung tâm của cơn lốc đó. Trước măt y đồng thời hiện ra bảy thanh kiếm hoa.
Bảy thanh kiếm hoa này đều trong suốt, giống với thanh kiếm hoa mà y đã phát ra trong ngày đại hội nhận kiếm của đệ tử Thục Sơn mới nhập môn, là do y dùng chân nguyên ngưng kết không khí tạo thành, ngưng khí thành kiếm!
Trong nháy mắt, trong mắt y chỉ còn tảng sơn thạch này, dường như trời đất xung quanh đều không còn tồn tại nữa.
Bảy thanh kiếm hoa, từng thanh từng thanh một, với tốc độ khó mà tưởng tượng nổi, liên tiếp oanh kích vào tảng sơn thạch màu đen ở trước mặt! Bảy thanh kiếm hoa này có cùng một quỹ đạo, khi công kích cũng đánh vào cùng một điểm.
Bảy thanh kiếm công kích cũng đánh vào cùng một điểm khiến cho uy lực của bảy thanh kiếm dường như đã hòa vào làm một.
Trong khoảng thời gian chỉ bằng một hơn thở, khi thanh kiếm thứ năm nối tiếp thanh kiếm thứ tư xông lên, khoảng không ở giữa Yến Kinh Nhai và tảng sơn thạch màu đen đã xuất hiện vô số những vết nứt dạng tinh thể đang bắn ra xung quanh.
Đó là do sự chè ép và xung kích quá nhanh của kiếm khí khiến cho không khí xung quanh như bị ép lại, giống như bị ép lại thành dạng tinh thể, lại thêm bị sức mạnh của kiếm khí làm vỡ nên sinh ra cảnh tượng không gian bị xé rách như thế.
Nhưng đến khi thanh kiếm thứ bảy xung kích, cả không gian trước mặt y dường như nổ tung trong chốc lát, tạo nên một lỗ hổng. Những tảng sơn thạch xung quanh phút chốc cũng vỡ vụn thành bột. Sức mạnh vô song này đang dồn hết lên tảng sơn thạch màu đen kia.
“ Keng”, vậy mà trên tảng sơn thạch màu đen đó chỉ xuất hiện một cái lỗ sâu tầm hai tấc.
Toàn bộ tảng sơn thạch màu đen này lại là một loại kim loại vô cùng rắn chắc!
Yến Kinh Tà lập tức thu hồi kiếm khí, rồi cẩn thận xem xét tảng đá thì phát hiện ra trên tảng đá này có mười mấy cái lỗ to nhỏ hình chóp.
Thì ra Yến Kinh Tà dùng ngưng khí thành kiếm oanh kích tới tấp vào tảng sơn thạch, chỉ là muốn mượn lực của phi kiếm để xem kiếm ý và tu vi chân nguyên của chính mình.
Chỉ là kiếm hoa dựa vào kiếm ý và chân nguyên ngưng khí mà thành đã có thể thi triển được uy lực của bản mệnh kiếm nguyên, đủ để thấy được tu vi của Yến Kinh Tà mạnh đến mức nào, nhưng nếu y dốc toàn lực giải phóng bản mệnh kiếm nguyên thì nhất định còn uy lực hơn nữa.
Kiếm quyết Thục Sơn đệ nhất thiên hạ. Là một trong số những người có tu vi tuyệt thế của Thục Sơn, tu vi kiếm nguyên của Yến Kinh Tà chắc chắn là cao hơn của Vấn Thiên hiện giờ một bậc. Thế nhưng, trong mắt Yến Kinh Tà không có lấy nửa phân tự đắc.
Ở ngay bên cạnh cái lỗ do y vừa dùng kiếm hoa xung kích để lại, có một cái lỗ khác nhìn gần giống như thế nhưng sâu hơn một tấc.
“ Diệp sư đệ, đệ và Lâm Phong Ngô tiền bối đều là những nhân tài tuyệt thế, nhưng tại sao đệ lại cũng như ông ấy, không vượt qua được một chữ tình? Nếu đệ còn sống, chúng ta sẽ lập tức khai chiến với Côn Luân, có gì phải sợ chứ!”
Đang lặng lẽ đứng nhìn tảng đá này, vị thủ tọa của Thục Sơn, một nhân vật cô ngạo tuyệt thế, vô cùng uy nghiêm, khi quay người đi lại thở dài một tiếng khiến cho người ta khó hiểu. Y vừa quay đi không lâu thì đệ tử tâm đắc nhất của y, một người cũng lạnh lùng như thế, người giống y đến mức như bước ra từ một khuôn,Đoạn Thiên Nhai đi đến trước mặt y.
“ Sư tôn.”
“ Vẫn không có tin tức gì của mấy người Đan Lăng Sinh à?” Yến Kinh Tà hỏi.
“ Không có ạ.” Đoạn Thiên Nhai lắc đầu.
Trong mắt Yến Kinh Tà thoáng hiện nét hàn mang nhưng đã nhanh chóng biết mất, thay vào đó thần sắc như khi nãy y lặng lẽ thở dài, “ Minh Hạo đã đưa họ đến hang Thiên Nhược rồi sao?”
“ Đã đi rồi ạ.” Đoạn Thiên Nhai gật đầu, lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh đưa ra trước mặt Đoạn Thiên Nhai.
“ Hả?” Yến Kinh Tà nhìn Đoạn Thiên Tà, cau mày hỏi, “ Sao ngươi vẫn chưa đưa cho Lạc Bắc?”
“ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư quyết của nó đã đạt đến tầng thứ ba rồi.” Đoạn Thiên Nhai nhìn Yến Kinh Tà rồi nói, “ Hôm nay đệ tử đến thăm nó mới phát hiện ra nó đã tiên bộ rất rất nhiều so với trước đây. Đệ tử không nhìn ra được rốt cuộc trong cơ thể nó đã có những biến đổi gì nên không dám dùng dược lực của Cửu Chuyển Kim Quỳnh Đan để thay nó tăng cường tu vi.”
“ Trong hai năm mới từ tầng thứ nhất lên được tầng thứ hai, vậy mà trong thời gian ngắn như thế nó có thể đột phá lên tầng thứ ba sao?”
“ Cốt cách của nó thật sự là vô cùng kì quái!”
Lúc này tâm trí của Yến Kinh Tà cũng bắt đầu lung lay.
“ Lẽ nào do hứng chịu tổn thất nặng nề làm kinh mạch của nó thay đổi nhiều nên tiến bộ mới nhanh như vậy?”
“ Bất luận thế nào, tên nhóc này tâm trí kiên định quyết đoán như thế, lại lấy được thanh Tam Thiên Phù Đồ, trong lúc Thục Sơn khủng hoảng thế này, có lẽ thằng nhóc đó chính là cơ duyên của chúng ta.”
Sau khi chậm rãi hít vào một hơi, Yến Kinh Tà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây biến ảo vô định ở phía chân trời, “ Bây giờ ta phải đi Bắc Mang ngay, nếu phát hiện có người muốn gây bất lợi cho Đan Lăng Sinh thì bất kể là ai ta cũng sẽ bắt kẻ đó trả giá thích đáng. Còn Lạc Bắc và Thái Thúc, ngươi hãy chăm sóc bọn nó dùm ta.
Lúc này Lạc Bắc cùng Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đang bước vào cú sốc thứ hai trong một ngày.
Dù đã học thuộc những đạo lí pháp quyết phi kiếm được ghi chép trong kinh quyển, nhưng hôm nay mới là ngày họ được chính thức truyền thụ kiếm quyết Thục Sơn.
Thục Sơn khi nhận đồ đệ đều dựa vào phẩm chất của phi kiếm mà đệ tử*
lấy được để có sư trưởng thích hợp ra nhận đệ tử, không thể qua loa là xong, vì thế sáng sớm hôm nay khi đến Đạo Tâm điện, cả bốn người đều thấp thỏm không biết vị sư tôn chính thức của mình từ nay về sau là ai.
Đặc biệt là Thái Thúc, trong lòng đã có những tính toán mà loại người như Lạc Bắc không bao giờ nghĩ đến được.
Bình thường nếu dựa vào thời gian nhập môn sớm hay muộn thì Thái Thúc là sư tỉ của Lạc Bắc, nhưng Lạc Bắc trước nay vẫn quen gọi nàng ta là sư muội, nhưng không cần để ý là sư muội hay sư tỉ, mọi người đều là đồng bối.
Nhưng ngộ nhỡ người nhận họ làm đồ đệ cấp bậc khác nhau, ví dụ như nếu Đoạn Thiên Nhai nhận Lạc Bắc làm đồ đệ, nhưng đệ tử của Đoạn Thiên Nhai lại nhận Thái Thúc làm đồ đệ, thì hai người sẽ cách nhau một bậc, Lạc Bắc lại biến thành sư thúc của Thái Thúc. Tuy chỉ là vấn đề xưng hô nhưng có vẻ cũng có chút khó chịu.
Nhưng cả bốn người đều không ngờ rằng, khi Minh Hạo mà bình thường họ vẫn gọi là sư thúc xuất hiện trước mặt họ, họ theo thói quen gọi là Minh Hạo sư thúc thi Minh Hạo lại nói, “ từ hôm nay trở đi, các ngươi hãy gọi ta là Minh Hạo sư huynh, đừng gọi ta là Minh Hạo sư thúc nữa, để tránh làm loạn cấp bậc.”*
Điều khiến cả bốn người kinh ngạc lần thứ nhất chính là cả bốn đều được Yến Kinh Tà nhận làm đệ tử thân truyền!
Chưởng quản của Qua Ly quần phong Yến Kinh Tà đã hơn ba mươi năm nay không thu nhận đệ tử, vậy mà bây giờ bọn họ lại được trở thành đệ tử thân truyền của Yến Kinh Tà.
Nhưng sau đó điều khiến cả bốn người kinh ngạc thêm lần thứ hai chính là hang Thiên Nhược ở trước mặt.
Hang Thiên Nhược, chính là nơi cất giữ những pháp thuật, kiếm quyết thượng đẳng trong truyền thuyết của Thục Sơn. Trong tưởng tượng của những người như Lạc Bắc, đây hẳn phải là một hang động cực kì lớn, bày biện rất nhiều kinh quyển, điển tịch.
Nhưng dưới sự dẫn đường của Minh Hạo, sau khi xuyên qua một pháp trận bí mật trên ngọn Thiên Kiếm thì trước mặt lại xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ, trên đỉnh của ngọn núi này là một sơn cốc hình tròn có chu vi mấy chục dặm, trông như một cái miệng núi lửa đã chết sau khi phun trào.
Bây giờ mấy người Lạc Bắc mới chỉ đứng ở ngoài hang động hình tròn này. Nhưng trong cái hang hình tròn trước mắt họ này là một ngọn núi đang lơ lửng. Ngọn núi này toàn bộ là màu trắng, bên trên cây cối mọc xanh ngắt, có đủ các loại phù điêu, to thì bằng cột trụ, bé thì bằng bàn tay. Nhưng xung quanh sườn núi lại chi chít hang động làm cho ngọn núi này nhìn từ xa giống như một tổ ong màu trắng khổng lồ đang bay lơ lửng.
Hang Thiên Nhược, lại chính là toàn bộ ngọn núi nhỏ đang bay lơ lửng này!
Nhưng muốn lên hang Thiên Nhược lại không cần phải ngự không, đã có những bậc đá màu trắng, nhưng những bậc đá này lại mờ ảo trong không trung, nối liền với mặt đất, nhìn giống hệt như một chiếc thang màu trắng dẫn lên trời.
“ E là ở đây phải có hơn một ngàn hang động, Thục Sơn lại có nhiều pháp quyết, kiếm quyết như vậy sao?”*
Lạc Bắc vì quá kinh ngạc nên trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, nhưng y đã lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.” Nơi truyền kinh thụ đạo ở La Phù của ta cũng thuộc loại nguy nga hùng vĩ vô cùng, cũng ghi lại rất nhiều pháp quyết. Thục Sơn đã lập phái mấy ngàn năm nay, đệ tử môn đồ lại đông, pháp quyết, kiếm pháp nhiều gấp mấy lần La Phù cũng không có gì là lạ.”*
Đứng trước Minh Hạo là Tịnh Tư, khuôn mặt quan ngọc, thân mặc bào trắng nhìn rất sang trọng, nhìn thấy biểu hiện của bốn người cũng phải mỉm cười.
Tất cả những đệ tử lần đầu tiên đến hang Thiên Nhược thì đều có cảm giác kinh ngạc như vậy, nhưng nếu đã mang trọng trách tiếp dẫn đến hang Thiên Nhược hai mươi năm, hàng ngày đều đối mặt với cái hang Thiên Nhược như Tịnh Tư thì sẽ chẳng còn có cảm giác gì đặc biệt nữa.
“ Đi thôi, các vị sư đệ đừng nhìn nữa. Tuy hang Thiên Nhược này là cấm địa nhưng các ngươi đều đã được phép vàp đây, hôm nay không nhớ được kiếm quyết, ngày mai có thể đến tiếp, ngày mai vẫn không nhớ thì ngày kia lại đến. Nếu cảm thấy xem vẫn chưa đủ, hay có thể nói là chưa nhớ được, thì có thể đến thêm vài lượt nữa, đến khi nào xem đủ, xem chán thì thôi.” Sau khi mỉm cười, Tịnh Tư đưa tay về phía mấy người Lạc Bắc, vừa cười vừa nói.
“ Tịnh Tư sư đệ, cái bệnh mồm mép của đệ vẫn chưa chữa được” Nghe Tịnh Tư nói Minh Hạo liền lắc đầu, “ không hiểu vì sao Tôn Nhạc Lưu sư thúc lại phái đệ đến hang Thiên Nhược này làm người tiếp dẫn.”*
“ Ai bảo cái chỗ này bình thường chẳng có ai đến, khó khắn lắm mới có người đến, chẳng lẽ đệ lại không chớp thời cơ nói thêm vài câu.” Tịnh Tư lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối, “ nói thật với huynh, đây là do sư tôn của đệ bắt gặp đệ nói xấu sau lưng người nên mới phái đệ đến đây.”*
“ Cái này...” Minh Hạo bối rối.
“ Ha ha, lừa huynh đấy, thế mà cũng tin à?” Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Minh Hạo, Tịnh Tư cười ha hả, quay đầu nói với Lạc Bắc với thái độ hung ác, “ Lạc Bắc sư đệ, nghe nói trong lúc thí luyện ngươi đã đánh đệ tử Kinh Thần của bọn ta rất thảm thương, làm cho đệ tử Kinh Thần bọn ta không còn mặt mũi nào nữa, ngươi nói lần này có phải là ta có nên cố ý dẫn sai đường, dẫn ngươi đến hang chứa kinh tệ nhất không?”*
“......”*
Lạc Bắc chưa kịp trả lời thì Minh Hạo đã trừng mắt nhìn Tịnh Tư, hừ một tiếng, “ Lạc Bắc ngươi đừng nói chuyện với y nữa, y căn bản không được vào trong những hang động này, làm sao biết được kiếm quyết hay dở thế nào. Tịnh Tư, ngươi đừng khua môi múa mép nữa, cẩn thận ta đi mách sư thúc, bắt ngươi úp mặt vào tường, đến lúc đó đến một người cũng không gặp được đâu.”*
“ Ha ha, Minh Hạo, huynh vốn không phải là loại người hay đi mách lẻo.” Tịnh Tư cười ha hả, “ chúng ta lâu lắm rồi không gặp, sao huynh lại phũ phàng như thế, nếu huynh đã không muốn ôn lại chuyện cũ với đệ, thì đệ đành dẫn họ đi vậy.”*
“.....” Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đều nhìn kĩ con người này. Trong đầu nghĩ, “ con người này tuyệt không phải là người xấu, nhưng quả thật là quá mồm mép.”*
“ Không biết những bậc thang này là do loại pháp trận nào làm ra?”*
Những bậc thang hướng về hang Thiên Nhược rất huyền diệu, từng phiến đá màu trắng lơ lửng trong không trung, nhưng khi đặt chân xuống, vì chịu thêm trọng lực nên phiến đá sẽ hụt xuống một chút, có cảm giác như sắp rơi xuống đến nơi rồi.
Nhưng những con người đã qua thí luyện như Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều kiên cường hơn hẳn người thường, nên khi bước trên những bậc thang như thang trời này cũng không cảm thấy sợ hãi.
Càng đến gần hang Thiên Nhược, màu trắng lại càng tinh khiết, hang Thiên Nhược um tùm cây cối xanh tươi, có một bầu không khí rất tinh khiết.
“ Phải rồi, ngọc bài của các ngươi đâu đưa ta xem, không lại không biết dẫn các ngươi đi đâu.”*
Tịnh Tư là người đầu tiên bước lên phiến đá nối liền hang Thiên Nhược với những bậc thang lơ lửng, y vỗ vỗ vào đầu mình, chợt nhớ ra điều này.
“ Tịnh Tư sư huynh, ngọc bài này có tác dụng gì?” Thái Thúc mở bàn tay ra, cho Tịnh Tư xem ngọc bài của mình. Trước khi đến hang Thiên Nhược, Đoạn Thiên Nhai đã đưa cho mỗi người một chiếc ngọc bài, nhưng ngọc bài của bốn người họ màu sắc và hình dáng lại không giống nhau. Ngọc bài của Thái Thúc màu trắng ngà, quanh viền có bọc một lớp kim loại màu trắng, của Lạn Hàng thì lại màu đỏ, có hoa văn hình ngọn lửa, ngọc bài của Huyền Vô Kỳ màu đen, nhưng ngọc bài của Lạc Bắc trong màu đen lại ánh lên sắc bạc.
Tịnh Tư tuy mồm mép, nhưng bốn người họ đều nhận thấy rằng y không phải là người xấu, có điều cả bốn người đều không có nhiều kinh nghiệm, vì thế nói nhiều cũng là một chuyện tốt.
“ Sao, các ngươi đều không biết à? Chắc là Đoạn Thiên Nhai sư huynh đưa cho hả? huynh ấy lúc nào cũng thế, suốt ngày làm cái bộ mặt ấy, không biết là có biết mệt không? Nhưng mà tu vi của huynh ấy cao lắm đấy, ầy, có khi đến hai người như ta cũng không đánh lại được.” Quả nhiên, Thái Thúc vừa hỏi dứt câu, Tịnh Tư từ nãy đến giờ không được nói liền lập tức cao hứng, thao thao bất tuyệt. “ Nếu các ngươi đã không biết thì để ta nói cho biết. Thục Sơn kiếm quyết của chúng ta thiên hạ đệ nhất, trong mỗi hang động ở hang Thiên Nhược này đều có chứa một môn kiếm quyết vô cùng lợi hại, nếu dùng ở bên ngoài thì không phải sợ yêu nhân, ác nhân nào hết. Thế nên các ngươi đều phải đến hang Thiên Nhược đễ lĩnh ngộ, có điều không phải là in ra thành kinh quyển rồi đưa cho các ngươi. Hang Thiên Nhược này không chỉ là địa giới trung tâm của Thục Sơn chúng ta, mà trong mỗi hang động đều có một pháp trận phòng hộ. Pháp trận ở mỗi hang đều không giống nhau, do đó kể cả có yêu nhân ác nhân lẻn vào, biết cách phá giải pháp trận thì nhiều nhất cũng chỉ lấy được một hai bộ kiếm quyết, không thể trộm tất cả được. Ngọc bài trong tay các ngươi có thể coi là chìa khóa để vào hang chứa kinh đó. Trước khi các ngươi đến, ta đã nhận được khẩu dụ của Vũ Nhược Trần chưởng giáo, biết được bốn người các ngươi sẽ đến đây. Các ngươi cầm ngọc bài đến đây, ta có thể đưa các ngươi đến cửa hang, cho các ngươi đi vào, nếu đổi lại là người khác đến, ta sẽ không được cho vào. Nếu không có ta dẫn đường, kể cả các ngươi có ngọc bài thì trong hơn một ngàn hang động này cũng biết cái nào với cái nào, đến lúc đi vào nhầm một cái, khởi động nhầm pháp trận thì to chuyện rồi, chưa biết chừng lại bị thiêu thành tro bụi.”*
Lạc Bắc sau khi cân nhắc kĩ lưỡng trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra, bộ pháp quyết vô danh này chỉ phát huy tác dụng vào những lúc như tế luyện pháp bảo, hoặc tu luyện nguyên thần thứ hai, thân ngoại hóa thân, còn bây giờ trong tay Lạc Bắc đến bùa chú trước đây cũng dùng hết rồi, pháp bảo còn lại chỉ còn thanh Tam Thiên Phù Đồ mà thôi.
Sau khi nhận thức được sức mạnh vô song của hai bộ pháp quyết, lần đầu tiên trong đời Lạc Bắc cảm giác được rõ ràng rằng so với các cao nhân tuyệt thế, bản thân mình bé nhỏ đến nhường nào.
Trước đây khi bản thân luyện đến tầng thứ tư của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, trong mắt người tu đạo bình thường cũng đã chỉ bé như con kiến, nhưng bây giờ khi đã đột phá lên tầng thứ năm, mới có thể chính thức nói rằng đã nắm được một chút sức mạnh.
“ Hiện nay cơ thể ta cũng đã luyện đến một trình độ nhất định, chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng đã bắt đầu tích lũy được nhiều, không cần phải tập luyện thêm Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết nữa, sau này Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng sẽ tiến bộ nhanh thôi. Chỉ không biết Thục Sơn kiếm quyết có nhất thiết phải phối hợp với Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết này không, nếu không thì môn đạo pháp này cũng không có tác dụng gì cả.
Lạc Bắc trong lòng nghĩ thế liền thả lỏng tâm thần, thở một cái rồi mở mắt ra.
Nhưng vừa mớ mở mắt y đã vô cùng kinh ngạc.
“ Nó cũng luyện ra nội đan rồi sao?”
Lạc Bắc kinh ngạc nhìn thấy Tiểu Ô Cầu đang ngồi trên nền đất, ngẩng đầu nhìn trăng, có một viên ngọc màu vàng đen cứ xoay tròn trong miệng của nó, tỏa ra ánh sánh nhè nhẹ và phảng phất pháp lực của loài rồng.
Viên ngọc màu vàng đen này chính là nội đan của nó.
Tiểu Ô Cầu lúc này so với trước đây thì hai cái sừng trên đầu cũng dài thêm mấy phân, càng ngày càng có dáng của một con tiểu giao long rồi.
Trong sơn cốc trên một ngọn núi màu đen ở phía tây Qua Ly quần phong, có một nam tử mặc áo dài xanh đang đứng.
Vị nam tử này nhìn mặt chỉ tầm hai mươi, vẫn còn rất trẻ, nhưng trên mặt lại có nét lạnh lùng không diễn tả nổi, ánh mắt lại đầy vẻ trầm mặc mà những thanh niên ở tuổi này thường không có.
Vừa nhìn sẽ có ngay cảm giác người này nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng người này chỉ cần đứng yên một chỗ cũng tự nhiên tỏa ra một khí thế vô cùng uy nghiêm.
Vị nam tử vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm này chính là người chưởng quản Qua Ly quần phong, Yến Kinh Tà.
Ngọn núi mà Yến Kinh Tà đang đứng bốn bề là vách đá cheo leo, hơn nữa xung quanh lại không có cây cầu nào, chứng tỏ là người đã đạt đến cảnh giới ngự không trở lên, mới có thể đi vào ngọn núi này.
Nhưng hơn một nửa ngọn núi này không có cây cỏ nào sinh sống, sơn thạch đều là màu xám hoặc màu đen, khi có ánh sáng rọi vào thì lóe lên màu sắc của kim loại, chứng tỏ sơn thạch ở đây chứa một lượng kim loại rất lớn.
Sơn cốc mà Yến Kinh Nhai đang đứng cũng lởm chởm toàn quái thạch, hiện giờ trước mặt y là một tảng kỳ thạch cao hơn hai người, hình dạng tròn trịa, trông như một quả trứng khổng lồ.
Nên biết rằng dù là đá thường hay khoáng thạch thì cũng đều phải có góc có cạnh, còn tảng kì thạch màu đen vừa khổng lồ vừa tròn trịa này có thể nói là vô cùng hiếm gặp.
Lúc đó toàn bộ tâm trí của Yến Kinh Tà đều tập trung vào tảng đá này. Bỗng nhiên, toàn thân y tỏa ra một sức ép kinh người, trong chớp mắt những tảng đá nằm trong phạm vi hai trượng xung quanh y đều văng ra xa.
Kiếm ý!
Chỉ là phát ra kiếm ý mà đã có thể làm cho những tảng đá cứng chắc xung quanh không chịu được phải văng ra ngoài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt y phát ra kiếm khí này, không khí xung quanh dường như bị kéo đến trước mặt y, hình thành một cơn lốc khí lưu chân không, mà y thì đứng ở trung tâm của cơn lốc đó. Trước măt y đồng thời hiện ra bảy thanh kiếm hoa.
Bảy thanh kiếm hoa này đều trong suốt, giống với thanh kiếm hoa mà y đã phát ra trong ngày đại hội nhận kiếm của đệ tử Thục Sơn mới nhập môn, là do y dùng chân nguyên ngưng kết không khí tạo thành, ngưng khí thành kiếm!
Trong nháy mắt, trong mắt y chỉ còn tảng sơn thạch này, dường như trời đất xung quanh đều không còn tồn tại nữa.
Bảy thanh kiếm hoa, từng thanh từng thanh một, với tốc độ khó mà tưởng tượng nổi, liên tiếp oanh kích vào tảng sơn thạch màu đen ở trước mặt! Bảy thanh kiếm hoa này có cùng một quỹ đạo, khi công kích cũng đánh vào cùng một điểm.
Bảy thanh kiếm công kích cũng đánh vào cùng một điểm khiến cho uy lực của bảy thanh kiếm dường như đã hòa vào làm một.
Trong khoảng thời gian chỉ bằng một hơn thở, khi thanh kiếm thứ năm nối tiếp thanh kiếm thứ tư xông lên, khoảng không ở giữa Yến Kinh Nhai và tảng sơn thạch màu đen đã xuất hiện vô số những vết nứt dạng tinh thể đang bắn ra xung quanh.
Đó là do sự chè ép và xung kích quá nhanh của kiếm khí khiến cho không khí xung quanh như bị ép lại, giống như bị ép lại thành dạng tinh thể, lại thêm bị sức mạnh của kiếm khí làm vỡ nên sinh ra cảnh tượng không gian bị xé rách như thế.
Nhưng đến khi thanh kiếm thứ bảy xung kích, cả không gian trước mặt y dường như nổ tung trong chốc lát, tạo nên một lỗ hổng. Những tảng sơn thạch xung quanh phút chốc cũng vỡ vụn thành bột. Sức mạnh vô song này đang dồn hết lên tảng sơn thạch màu đen kia.
“ Keng”, vậy mà trên tảng sơn thạch màu đen đó chỉ xuất hiện một cái lỗ sâu tầm hai tấc.
Toàn bộ tảng sơn thạch màu đen này lại là một loại kim loại vô cùng rắn chắc!
Yến Kinh Tà lập tức thu hồi kiếm khí, rồi cẩn thận xem xét tảng đá thì phát hiện ra trên tảng đá này có mười mấy cái lỗ to nhỏ hình chóp.
Thì ra Yến Kinh Tà dùng ngưng khí thành kiếm oanh kích tới tấp vào tảng sơn thạch, chỉ là muốn mượn lực của phi kiếm để xem kiếm ý và tu vi chân nguyên của chính mình.
Chỉ là kiếm hoa dựa vào kiếm ý và chân nguyên ngưng khí mà thành đã có thể thi triển được uy lực của bản mệnh kiếm nguyên, đủ để thấy được tu vi của Yến Kinh Tà mạnh đến mức nào, nhưng nếu y dốc toàn lực giải phóng bản mệnh kiếm nguyên thì nhất định còn uy lực hơn nữa.
Kiếm quyết Thục Sơn đệ nhất thiên hạ. Là một trong số những người có tu vi tuyệt thế của Thục Sơn, tu vi kiếm nguyên của Yến Kinh Tà chắc chắn là cao hơn của Vấn Thiên hiện giờ một bậc. Thế nhưng, trong mắt Yến Kinh Tà không có lấy nửa phân tự đắc.
Ở ngay bên cạnh cái lỗ do y vừa dùng kiếm hoa xung kích để lại, có một cái lỗ khác nhìn gần giống như thế nhưng sâu hơn một tấc.
“ Diệp sư đệ, đệ và Lâm Phong Ngô tiền bối đều là những nhân tài tuyệt thế, nhưng tại sao đệ lại cũng như ông ấy, không vượt qua được một chữ tình? Nếu đệ còn sống, chúng ta sẽ lập tức khai chiến với Côn Luân, có gì phải sợ chứ!”
Đang lặng lẽ đứng nhìn tảng đá này, vị thủ tọa của Thục Sơn, một nhân vật cô ngạo tuyệt thế, vô cùng uy nghiêm, khi quay người đi lại thở dài một tiếng khiến cho người ta khó hiểu. Y vừa quay đi không lâu thì đệ tử tâm đắc nhất của y, một người cũng lạnh lùng như thế, người giống y đến mức như bước ra từ một khuôn,Đoạn Thiên Nhai đi đến trước mặt y.
“ Sư tôn.”
“ Vẫn không có tin tức gì của mấy người Đan Lăng Sinh à?” Yến Kinh Tà hỏi.
“ Không có ạ.” Đoạn Thiên Nhai lắc đầu.
Trong mắt Yến Kinh Tà thoáng hiện nét hàn mang nhưng đã nhanh chóng biết mất, thay vào đó thần sắc như khi nãy y lặng lẽ thở dài, “ Minh Hạo đã đưa họ đến hang Thiên Nhược rồi sao?”
“ Đã đi rồi ạ.” Đoạn Thiên Nhai gật đầu, lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh đưa ra trước mặt Đoạn Thiên Nhai.
“ Hả?” Yến Kinh Tà nhìn Đoạn Thiên Tà, cau mày hỏi, “ Sao ngươi vẫn chưa đưa cho Lạc Bắc?”
“ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư quyết của nó đã đạt đến tầng thứ ba rồi.” Đoạn Thiên Nhai nhìn Yến Kinh Tà rồi nói, “ Hôm nay đệ tử đến thăm nó mới phát hiện ra nó đã tiên bộ rất rất nhiều so với trước đây. Đệ tử không nhìn ra được rốt cuộc trong cơ thể nó đã có những biến đổi gì nên không dám dùng dược lực của Cửu Chuyển Kim Quỳnh Đan để thay nó tăng cường tu vi.”
“ Trong hai năm mới từ tầng thứ nhất lên được tầng thứ hai, vậy mà trong thời gian ngắn như thế nó có thể đột phá lên tầng thứ ba sao?”
“ Cốt cách của nó thật sự là vô cùng kì quái!”
Lúc này tâm trí của Yến Kinh Tà cũng bắt đầu lung lay.
“ Lẽ nào do hứng chịu tổn thất nặng nề làm kinh mạch của nó thay đổi nhiều nên tiến bộ mới nhanh như vậy?”
“ Bất luận thế nào, tên nhóc này tâm trí kiên định quyết đoán như thế, lại lấy được thanh Tam Thiên Phù Đồ, trong lúc Thục Sơn khủng hoảng thế này, có lẽ thằng nhóc đó chính là cơ duyên của chúng ta.”
Sau khi chậm rãi hít vào một hơi, Yến Kinh Tà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây biến ảo vô định ở phía chân trời, “ Bây giờ ta phải đi Bắc Mang ngay, nếu phát hiện có người muốn gây bất lợi cho Đan Lăng Sinh thì bất kể là ai ta cũng sẽ bắt kẻ đó trả giá thích đáng. Còn Lạc Bắc và Thái Thúc, ngươi hãy chăm sóc bọn nó dùm ta.
Lúc này Lạc Bắc cùng Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đang bước vào cú sốc thứ hai trong một ngày.
Dù đã học thuộc những đạo lí pháp quyết phi kiếm được ghi chép trong kinh quyển, nhưng hôm nay mới là ngày họ được chính thức truyền thụ kiếm quyết Thục Sơn.
Thục Sơn khi nhận đồ đệ đều dựa vào phẩm chất của phi kiếm mà đệ tử*
lấy được để có sư trưởng thích hợp ra nhận đệ tử, không thể qua loa là xong, vì thế sáng sớm hôm nay khi đến Đạo Tâm điện, cả bốn người đều thấp thỏm không biết vị sư tôn chính thức của mình từ nay về sau là ai.
Đặc biệt là Thái Thúc, trong lòng đã có những tính toán mà loại người như Lạc Bắc không bao giờ nghĩ đến được.
Bình thường nếu dựa vào thời gian nhập môn sớm hay muộn thì Thái Thúc là sư tỉ của Lạc Bắc, nhưng Lạc Bắc trước nay vẫn quen gọi nàng ta là sư muội, nhưng không cần để ý là sư muội hay sư tỉ, mọi người đều là đồng bối.
Nhưng ngộ nhỡ người nhận họ làm đồ đệ cấp bậc khác nhau, ví dụ như nếu Đoạn Thiên Nhai nhận Lạc Bắc làm đồ đệ, nhưng đệ tử của Đoạn Thiên Nhai lại nhận Thái Thúc làm đồ đệ, thì hai người sẽ cách nhau một bậc, Lạc Bắc lại biến thành sư thúc của Thái Thúc. Tuy chỉ là vấn đề xưng hô nhưng có vẻ cũng có chút khó chịu.
Nhưng cả bốn người đều không ngờ rằng, khi Minh Hạo mà bình thường họ vẫn gọi là sư thúc xuất hiện trước mặt họ, họ theo thói quen gọi là Minh Hạo sư thúc thi Minh Hạo lại nói, “ từ hôm nay trở đi, các ngươi hãy gọi ta là Minh Hạo sư huynh, đừng gọi ta là Minh Hạo sư thúc nữa, để tránh làm loạn cấp bậc.”*
Điều khiến cả bốn người kinh ngạc lần thứ nhất chính là cả bốn đều được Yến Kinh Tà nhận làm đệ tử thân truyền!
Chưởng quản của Qua Ly quần phong Yến Kinh Tà đã hơn ba mươi năm nay không thu nhận đệ tử, vậy mà bây giờ bọn họ lại được trở thành đệ tử thân truyền của Yến Kinh Tà.
Nhưng sau đó điều khiến cả bốn người kinh ngạc thêm lần thứ hai chính là hang Thiên Nhược ở trước mặt.
Hang Thiên Nhược, chính là nơi cất giữ những pháp thuật, kiếm quyết thượng đẳng trong truyền thuyết của Thục Sơn. Trong tưởng tượng của những người như Lạc Bắc, đây hẳn phải là một hang động cực kì lớn, bày biện rất nhiều kinh quyển, điển tịch.
Nhưng dưới sự dẫn đường của Minh Hạo, sau khi xuyên qua một pháp trận bí mật trên ngọn Thiên Kiếm thì trước mặt lại xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ, trên đỉnh của ngọn núi này là một sơn cốc hình tròn có chu vi mấy chục dặm, trông như một cái miệng núi lửa đã chết sau khi phun trào.
Bây giờ mấy người Lạc Bắc mới chỉ đứng ở ngoài hang động hình tròn này. Nhưng trong cái hang hình tròn trước mắt họ này là một ngọn núi đang lơ lửng. Ngọn núi này toàn bộ là màu trắng, bên trên cây cối mọc xanh ngắt, có đủ các loại phù điêu, to thì bằng cột trụ, bé thì bằng bàn tay. Nhưng xung quanh sườn núi lại chi chít hang động làm cho ngọn núi này nhìn từ xa giống như một tổ ong màu trắng khổng lồ đang bay lơ lửng.
Hang Thiên Nhược, lại chính là toàn bộ ngọn núi nhỏ đang bay lơ lửng này!
Nhưng muốn lên hang Thiên Nhược lại không cần phải ngự không, đã có những bậc đá màu trắng, nhưng những bậc đá này lại mờ ảo trong không trung, nối liền với mặt đất, nhìn giống hệt như một chiếc thang màu trắng dẫn lên trời.
“ E là ở đây phải có hơn một ngàn hang động, Thục Sơn lại có nhiều pháp quyết, kiếm quyết như vậy sao?”*
Lạc Bắc vì quá kinh ngạc nên trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, nhưng y đã lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.” Nơi truyền kinh thụ đạo ở La Phù của ta cũng thuộc loại nguy nga hùng vĩ vô cùng, cũng ghi lại rất nhiều pháp quyết. Thục Sơn đã lập phái mấy ngàn năm nay, đệ tử môn đồ lại đông, pháp quyết, kiếm pháp nhiều gấp mấy lần La Phù cũng không có gì là lạ.”*
Đứng trước Minh Hạo là Tịnh Tư, khuôn mặt quan ngọc, thân mặc bào trắng nhìn rất sang trọng, nhìn thấy biểu hiện của bốn người cũng phải mỉm cười.
Tất cả những đệ tử lần đầu tiên đến hang Thiên Nhược thì đều có cảm giác kinh ngạc như vậy, nhưng nếu đã mang trọng trách tiếp dẫn đến hang Thiên Nhược hai mươi năm, hàng ngày đều đối mặt với cái hang Thiên Nhược như Tịnh Tư thì sẽ chẳng còn có cảm giác gì đặc biệt nữa.
“ Đi thôi, các vị sư đệ đừng nhìn nữa. Tuy hang Thiên Nhược này là cấm địa nhưng các ngươi đều đã được phép vàp đây, hôm nay không nhớ được kiếm quyết, ngày mai có thể đến tiếp, ngày mai vẫn không nhớ thì ngày kia lại đến. Nếu cảm thấy xem vẫn chưa đủ, hay có thể nói là chưa nhớ được, thì có thể đến thêm vài lượt nữa, đến khi nào xem đủ, xem chán thì thôi.” Sau khi mỉm cười, Tịnh Tư đưa tay về phía mấy người Lạc Bắc, vừa cười vừa nói.
“ Tịnh Tư sư đệ, cái bệnh mồm mép của đệ vẫn chưa chữa được” Nghe Tịnh Tư nói Minh Hạo liền lắc đầu, “ không hiểu vì sao Tôn Nhạc Lưu sư thúc lại phái đệ đến hang Thiên Nhược này làm người tiếp dẫn.”*
“ Ai bảo cái chỗ này bình thường chẳng có ai đến, khó khắn lắm mới có người đến, chẳng lẽ đệ lại không chớp thời cơ nói thêm vài câu.” Tịnh Tư lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối, “ nói thật với huynh, đây là do sư tôn của đệ bắt gặp đệ nói xấu sau lưng người nên mới phái đệ đến đây.”*
“ Cái này...” Minh Hạo bối rối.
“ Ha ha, lừa huynh đấy, thế mà cũng tin à?” Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Minh Hạo, Tịnh Tư cười ha hả, quay đầu nói với Lạc Bắc với thái độ hung ác, “ Lạc Bắc sư đệ, nghe nói trong lúc thí luyện ngươi đã đánh đệ tử Kinh Thần của bọn ta rất thảm thương, làm cho đệ tử Kinh Thần bọn ta không còn mặt mũi nào nữa, ngươi nói lần này có phải là ta có nên cố ý dẫn sai đường, dẫn ngươi đến hang chứa kinh tệ nhất không?”*
“......”*
Lạc Bắc chưa kịp trả lời thì Minh Hạo đã trừng mắt nhìn Tịnh Tư, hừ một tiếng, “ Lạc Bắc ngươi đừng nói chuyện với y nữa, y căn bản không được vào trong những hang động này, làm sao biết được kiếm quyết hay dở thế nào. Tịnh Tư, ngươi đừng khua môi múa mép nữa, cẩn thận ta đi mách sư thúc, bắt ngươi úp mặt vào tường, đến lúc đó đến một người cũng không gặp được đâu.”*
“ Ha ha, Minh Hạo, huynh vốn không phải là loại người hay đi mách lẻo.” Tịnh Tư cười ha hả, “ chúng ta lâu lắm rồi không gặp, sao huynh lại phũ phàng như thế, nếu huynh đã không muốn ôn lại chuyện cũ với đệ, thì đệ đành dẫn họ đi vậy.”*
“.....” Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đều nhìn kĩ con người này. Trong đầu nghĩ, “ con người này tuyệt không phải là người xấu, nhưng quả thật là quá mồm mép.”*
“ Không biết những bậc thang này là do loại pháp trận nào làm ra?”*
Những bậc thang hướng về hang Thiên Nhược rất huyền diệu, từng phiến đá màu trắng lơ lửng trong không trung, nhưng khi đặt chân xuống, vì chịu thêm trọng lực nên phiến đá sẽ hụt xuống một chút, có cảm giác như sắp rơi xuống đến nơi rồi.
Nhưng những con người đã qua thí luyện như Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều kiên cường hơn hẳn người thường, nên khi bước trên những bậc thang như thang trời này cũng không cảm thấy sợ hãi.
Càng đến gần hang Thiên Nhược, màu trắng lại càng tinh khiết, hang Thiên Nhược um tùm cây cối xanh tươi, có một bầu không khí rất tinh khiết.
“ Phải rồi, ngọc bài của các ngươi đâu đưa ta xem, không lại không biết dẫn các ngươi đi đâu.”*
Tịnh Tư là người đầu tiên bước lên phiến đá nối liền hang Thiên Nhược với những bậc thang lơ lửng, y vỗ vỗ vào đầu mình, chợt nhớ ra điều này.
“ Tịnh Tư sư huynh, ngọc bài này có tác dụng gì?” Thái Thúc mở bàn tay ra, cho Tịnh Tư xem ngọc bài của mình. Trước khi đến hang Thiên Nhược, Đoạn Thiên Nhai đã đưa cho mỗi người một chiếc ngọc bài, nhưng ngọc bài của bốn người họ màu sắc và hình dáng lại không giống nhau. Ngọc bài của Thái Thúc màu trắng ngà, quanh viền có bọc một lớp kim loại màu trắng, của Lạn Hàng thì lại màu đỏ, có hoa văn hình ngọn lửa, ngọc bài của Huyền Vô Kỳ màu đen, nhưng ngọc bài của Lạc Bắc trong màu đen lại ánh lên sắc bạc.
Tịnh Tư tuy mồm mép, nhưng bốn người họ đều nhận thấy rằng y không phải là người xấu, có điều cả bốn người đều không có nhiều kinh nghiệm, vì thế nói nhiều cũng là một chuyện tốt.
“ Sao, các ngươi đều không biết à? Chắc là Đoạn Thiên Nhai sư huynh đưa cho hả? huynh ấy lúc nào cũng thế, suốt ngày làm cái bộ mặt ấy, không biết là có biết mệt không? Nhưng mà tu vi của huynh ấy cao lắm đấy, ầy, có khi đến hai người như ta cũng không đánh lại được.” Quả nhiên, Thái Thúc vừa hỏi dứt câu, Tịnh Tư từ nãy đến giờ không được nói liền lập tức cao hứng, thao thao bất tuyệt. “ Nếu các ngươi đã không biết thì để ta nói cho biết. Thục Sơn kiếm quyết của chúng ta thiên hạ đệ nhất, trong mỗi hang động ở hang Thiên Nhược này đều có chứa một môn kiếm quyết vô cùng lợi hại, nếu dùng ở bên ngoài thì không phải sợ yêu nhân, ác nhân nào hết. Thế nên các ngươi đều phải đến hang Thiên Nhược đễ lĩnh ngộ, có điều không phải là in ra thành kinh quyển rồi đưa cho các ngươi. Hang Thiên Nhược này không chỉ là địa giới trung tâm của Thục Sơn chúng ta, mà trong mỗi hang động đều có một pháp trận phòng hộ. Pháp trận ở mỗi hang đều không giống nhau, do đó kể cả có yêu nhân ác nhân lẻn vào, biết cách phá giải pháp trận thì nhiều nhất cũng chỉ lấy được một hai bộ kiếm quyết, không thể trộm tất cả được. Ngọc bài trong tay các ngươi có thể coi là chìa khóa để vào hang chứa kinh đó. Trước khi các ngươi đến, ta đã nhận được khẩu dụ của Vũ Nhược Trần chưởng giáo, biết được bốn người các ngươi sẽ đến đây. Các ngươi cầm ngọc bài đến đây, ta có thể đưa các ngươi đến cửa hang, cho các ngươi đi vào, nếu đổi lại là người khác đến, ta sẽ không được cho vào. Nếu không có ta dẫn đường, kể cả các ngươi có ngọc bài thì trong hơn một ngàn hang động này cũng biết cái nào với cái nào, đến lúc đi vào nhầm một cái, khởi động nhầm pháp trận thì to chuyện rồi, chưa biết chừng lại bị thiêu thành tro bụi.”*
Tác giả :
Vô Tội