La Phù
Chương 74: Một bước tối hậu
Ngàn vạn phi kiếm chi chít, rậm rạp tụ thành một ngọn cô phong cao trăm trượng.
Mỗi khi gió núi thổi qua những phi kiếm này phát ra thanh âm ô ô, va chạm nhau đều phát ra thanh âm.
Sơn cốc rộng lớn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối nhưng toàn bộ sơn cốc lại không có vật gì, có vẻ rất trống trải.
“ Ba người các người, đều theo cơ duyên, tự chọn lấy một thanh kiếm cho mình đi.”
Nghe được lão nhân nói, Lạc Bắc và Thái Thúc, Lạn Hàng đều tập trung, gật đầu.
Lạc Bắc thấy trên tòa cô phong trăm trượng đã có một vài bóng người, hiển nhiên là trong lúc Thái Thúc và Lạn Hàng chờ đợi thì một số đệ tử tiến vào trước đã bắt đầu chọn phi kiếm.
“ Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là còn có pháp trận.”
Thái Thúc vừa bước về phía trước một bước liền cảm giác thấy trước mắt biến đổi, sơn cốc và toàn sơn phong cao trăm trượng đều không có biến mất nhưng bên người lại không có Lạc Bắc và Lạn Hàng.
Mà cùng lúc đó một làn khí thế cực mạnh cũng trùm lên trên thân thể nàng.
“ Đây là kiếm khí.”
Lập tức một khí thế sắc bén như phong hàn thoáng cái đã tràn tới.
Ngàn vạn phi kiếm tạo thành ngọn sơn phong đều tản mát ra kiếm khí ngưng tụ như thành thực thể.
Loại khí thế này khiến mỗi người khi tiến về phía trước phải tổn hao không ít khí lực.
“ Lạc Bắc thụ thương nặng như vậy, làm sao hắn có thể chịu đựng được.”
Nhìn ngọn núi cao trăm trượng, trong đầu Thái Thúc không khỏi lo lắng.
“ Đều là cơ duyên.”
Thoáng cái Thái Thúc đã nhận ra ý tứ này của lão nhân kia. Kiếm tháp còn có một khảo nghiệm cuối cùng chính là trải qua khí thế tập kích của kiếm khí ngưng kết.
“ Hẳn là tách ra để chúng ta không thể nhìn thấy nhau trong pháp trận.”
Cùng lúc đó, Lạc Bắc cũng bước vào bên trong sơn cốc, hắn cũng cảm giác được một khí thế rất mạnh phát ra do kiếm khí ngưng kết.
Những cái này là kiếm thai không có chủ nhân, chỉ là toát ra một chút kiếm khí rồi ngưng kết mà thành.
Nếu hắn có một thanh phi kiếm và có thể điều khiển được thì căn bản không cần phải sợ đạo pháp đơn độc kia của Tằng Nhất Thành.
“Nếu là ngàn vạn người đồng thời thi triển phi kiếm đối địch thì sẽ có khí thế, uy lực như thế nào?”
Trong lúc nhất thời, trong đầu Lạc Bắc có suy nghĩ đó.
Đi về phía trước, loại áp lực vô hình này càng lúc càng lớn, đến cự ly cách kiếm tháp khoảng mười bộ, hắn không nhịn được mà kêu lên đau đớn, một cái vết thương phía sau lưng đã nứt toác ra, máu văng tung tóe.
”roạt”, Lạc Bắc đã xé một ít y phục trên người mình, bó lên vết thương.
Vốn hắn không muốn băng bó nhưng lại lập tức phát hiện, dưới tình huống chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đã tiêu hao hầu như không còn, năng lực chữa trị hết sức thong thả. Vết thương nứt toác ra sẽ không thể nhanh chóng khép lại.
Hiện tại máu chảy nhiều như vậy, sức lực của hắn cũng đang dần giảm xuống.
Thế nhưng tiến thêm mười bộ về phía trước, ngực hắn lại có một vết thương văng tung tóe ra.
Cửa sơn cốc, lão nhân mặc áo xanh chắp tay mà đứng, khuôn mặt bất động mà nhìn khoảng không mấy trượng phía trước, dường như không nhìn thấy Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng.
Lúc này, Lạc Bắc dường như đã thành một huyết nhân.
Thế nhưng hắn thấy tên thiếu niên đứng nơi đó, trên mặt tuy có một chút đau đớn vậy mà vẫn không lùi bước, vẫn từng bước, từng bước tiến tới.
Đều là cơ duyên…
Trên ngọn núi cao trăm trượng cắm ngàn vạn thanh phi kiếm đủ các loại.
Màu sắc của các thanh phi kiếm khác nhau, hình thức cũng muôn hình vạn trạng. Một số phi kiếm rất cao, rộng, cũng có vẻ rất nặng nhưng cũng có một số phi kiếm chỉ rộng một ngón tay, bề dài khoảng hai xích. Một số thanh thì có hình dạng như cá, uốn lượn như rắn, một số thanh thậm chí có lỗ thủng, lại có vết nứt vỡ. Có phi kiếm nhìn như bông tuyết trong suốt, có phi kiếm ánh lên hàn quang lóng lánh nhìn qua sắc bén không gì sánh được. Có phi kiếm trên chuôi kiếm trống không nhưng trên thân kiếm lại khảm các loại bảo thạch màu sắc rực rỡ, nhìn đẹp đẽ quý phái dị thường, lại có phi kiếm nhìn qua rất đơn giản, không có trang sức gì.
Có phi kiếm tản ánh sáng ra bốn phía, dường như mới rèn ra ngày hôm qua. Có phi kiếm màu sắc lờ mờ, loang lổ như đã trải qua năm tháng tang thương.
Ai cũng không biết thanh kiếm nào uy lực mạnh mẽ, là thần binh tuyệt thế, hay phi kiếm nào bình thường, uy lực không lớn.
Ngươi chọn lấy một thanh, nó chính là phi kiếm thuộc về ngươi.
“ Là Thái Thúc.”
Thái Thúc vừa xuất hiện dưới ngọn núi do phi kiếm tụ thành thì thấy Tông Chấn đã leo lên cao được khoảng bảy mươi trượng.
Một thanh phi kiếm thượng phẩm và một thanh phi kiếm bình thường lúc thi triển sẽ có uy lực cách biệt như trời với đất.
Tông Chấn từ khi đứng dưới ngọn núi bị chấn động, đến bây giờ đã leo lên trên ngọn núi được khoảng thời gian bốn tuần hương.
Thời gian bốn tuần hương, Tông Chấn còn chưa đặt quyết tâm chọn một thanh phi kiếm nào.
Phi kiếm thật sự quá nhiều, bất cứ một đệ tử nào tới dưới ngọn núi phỏng chừng cũng rất khó lựa chọn. Huồng hồ trong lòng Tông Chấn còn thầm nghĩ, Thục Sơn đã trải qua bao nhiêu năm, đệ tử đã tới kiếm tháp chọn kiếm không biết bao nhiêu mà kể. Những đệ tử này không chừng có người ánh mắt không tầm thường. Như vậy ở phía dưới cho dù có phi kiếm lợi hại thì cũng có thể đã bị người ta phát hiện mà lấy đi.
Nói như vậy, càng lên cao càng có khả năng tìm được phi kiếm phẩm chất tốt.
“ Hả? Lạn Hàng cũng vào được?”
Trong tầm mắt vừa xuất hiện thân ảnh của Thái Thúc, Tông Chấn cũng nhìn thấy Lạn Hàng xuất hiện trong tầm nhìn. Cùng lúc đó hắn cảm giác được một làn khí tức băng lãnh dị thường.
Nhìn theo hướng khí tức phát ra, Tông Chấn liền phát hiện ngay trên đỉnh đầu hắn khoảng một trượng có một thanh phi kiếm màu đen như huyền thiết và một thanh phi kiếm màu xanh bạc. Ngoài ra ở chính giữa là một thanh phi kiếm màu lam trong suốt như bông tuyết, trên thân phi kiếm tản mát ra hàn khí nhàn nhạt. “ Chẳng lẽ là Thiên minh hàn ngưng kiếm?”
Thoáng cái Tông Chấn đã nghĩ đến thanh phi kiếm của vị tiền bối Lãnh chân nhân trong truyền thuyết của Thục Sơn, chính là Thiên minh hàn ngưng kiếm.
“ Cho dù không phải Thiên minh hàn ngưng kiếm thì cũng không phải là một thanh kiếm bình thường.”
Bởi vì một khi rút kiếm ra thì không thể thay đổi nên Tông Chấn có chút do dự. Nhưng cuối cùng y cũng bị khí tức không bình thường trên thân kiếm hấp dẫn liền rút thanh phi kiếm này ra. Vừa nắm chặt chuôi kiếm trong tay, trong lòng Tông Chấn mừng rỡ như điên.
Bởi vì vừa nắm chặt chuôi kiếm, Tông Chấn lại có một loại ảo giác, thanh kiếm này dường như hóa thành một con băng long xông thẳng lên trời.
Kiếm có linh tinh, kiếm khí khiếu thiên, đây là một trong những tính chất đặc biệt của phi kiếm thượng giai.
“ Bọn họ vị tất đã tìm được phi kiếm tốt hơn so với ta.”
Tông Chấn không nhịn được mà có chút đắc ý nhìn xuống.
“ Lạc Bắc, hắn cũng có thể đi vào sao?”
Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện thân ảnh Lạc Bắc. Không tận mắt thấy trận đại chiến của Lạc Bắc và Tằng Nhất Thành, nên y cũng không biết được thực lực chân chính của Lạc Bắc. Vì vậy mà nhất thời trong đầu y mới có suy nghĩ đó.
“ Lạc Bắc.”
Vừa đến dưới chân kiếm tháp, Lạc Bắc đã nghe được tiếng kinh hô của Thái Thúc và Lạn Hàng.
“ Rốt cục tới rồi.”
Lúc này những vết thương trên người Lạc Bắc đã đều nứt vỡ, chảy ra từng giọt máu huyết.
Dưới tình huống khí lực của hắn đã tiếp cận tới cực hạn mới đi được đến chân kiếm tháp.
Rốt cục hắn cũng đã tới trước kiếm tháp, tìm kiếm một thanh phi kiếm thuộc về chính mình.
Thế nhưng khí lực của hắn hầu như đã hao tận. Vừa thấy Thái Thúc và Lạn Hàng tinh thần của hắn liền buông lỏng, vừa há miệng ra mỉm cười thì phun ra một ngụm tiên huyết, thoáng cái liền ngã xuống nền đất ẩm ướt dưới chân kiếm tháp.
“ Thiên tài ngày trước, ngay cả tới chân kiếm tháp cũng không được.”
Thấy Lạc Bắc té ngã xuống đất, lại nghĩ đến những đau khổ mà hắn phải chịu trong tay Thái Thúc, cảm giác nắm được phi kiếm trong tay tràn đầy lực lượng, trong lòng Tông Chấn không nhịn được mà tràn ngập khoái ý, ngửa đầu phát ra tiếng cười nhạo.
“ Ngươi nói cái gì!” Nếu là bình thường nghe được người khác cười nhạo Lạc Bắc, Thái Thúc còn không tính toán gì. Nhưng lúc này nghe được tiếng cười nhạo của Tông Chấn, Thái Thúc tức giận quát lên một tiếng, trong mắt nhất thời hiện lên sát khí lạnh thấu xương.
“ Ta nói ngay cả chân kiếm tháp hắn còn không đến được, những lời này là sai sao?” Gặp lại cừu nhân, Tông Chấn cũng không né tránh chút nào, cười lạnh nói: “ Thế nào? Cấm địa kiếm tháp, lẽ nào ngươi còn muốn động thủ cùng ta? Cho dù muốn động thủ, ngươi cũng phải tìm một thanh phi kiếm chứ?”
Toàn thân Thái Thúc không gió mà lay động, cả người tản ra ánh sáng màu xanh.
Nếu là có người cười nhạo nàng, còn không tính.
Thế nhưng lúc này nàng không cho phép bất luận kẻ nào được cười nhạo Lạc Bắc.
Cho dù đây là cấm đia, động thủ mà bị trách phạt nghiêm khắc, cũng không hối tiếc.
Trong nhất thời, trên người Thái Thúc phát ra khí tức dập dờn như có như không.
Cũng vào lúc này bỗng nhiên lóe lên bóng dáng một thanh phi kiếm màu xanh bạc từ kiếm tháp tự động bắn ra, hướng thẳng về tay Thái Thúc.
Phi kiếm tự động nhận chủ?
Tông Chấn và Thái Thúc đều ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lạn Hàng lao lên, nhổ xuống một thanh trường kiếm màu hồng trên kiếm tháp rồi từ phía xa xa chỉ vào người y.
Trong nhất thời, Lạn Hàng có tu vi thấp kém cũng phát ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm cùng với sát khí lạnh thấu xương.
Đúng vào lúc này, Tông Chấn cũng thấy Lạc Bắc từ trên nền đất khó nhọc đứng lên.
Rốt cục cũng tới kiếm tháp rồi, cũng không còn khí lực mà leo lên kiếm tháp nữa.
Thậm chí ngay cả chạm vào kiếm tháp cũng không được.
Lúc này khí lực của Lạc Bắc đã hoàn toàn mất hết, tất cả đều dựa vào một thứ ý chí kinh người mới chống đỡ được tới đây.
Thế nhưng thời điểm hắn cố gắng đứng lên cũng phát hiện ra tựa hồ ngay cả bước lên phía trước một bước cũng không được.
Không…Ta không cam lòng.
Trong nhất thời trên thân thể Lạc Bắc tràn ngập khí thế cứng cỏi, bất khuất.
“Ta phải nắm trong tay vận mệnh của chính mình.”
Trong đầu Lạc Bắc xuất hiện ý niệm kiên định này. Sau đó hắn bất chấp mà bước về phía trước một bước, điều này đã vượt ra khỏi cực hạn của hắn.
Một bước này, cả người Lạc Bắc nghiêng về phía trước, lại ngã sấp xuống dưới, nhưng nó cũng làm cho hai tay của Lạc Bắc chạm tới được một thanh phi kiếm dưới đáy kiếm tháp.
Một giọt máu từ trên tay của Lạc Bắc chảy xuống.
Một giọt máu này theo sức gió từ trên thổi xuống rồi rơi xuống nền đất lầy lội, chạm vào một thanh phi kiếm màu đen.
Mỗi khi gió núi thổi qua những phi kiếm này phát ra thanh âm ô ô, va chạm nhau đều phát ra thanh âm.
Sơn cốc rộng lớn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối nhưng toàn bộ sơn cốc lại không có vật gì, có vẻ rất trống trải.
“ Ba người các người, đều theo cơ duyên, tự chọn lấy một thanh kiếm cho mình đi.”
Nghe được lão nhân nói, Lạc Bắc và Thái Thúc, Lạn Hàng đều tập trung, gật đầu.
Lạc Bắc thấy trên tòa cô phong trăm trượng đã có một vài bóng người, hiển nhiên là trong lúc Thái Thúc và Lạn Hàng chờ đợi thì một số đệ tử tiến vào trước đã bắt đầu chọn phi kiếm.
“ Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là còn có pháp trận.”
Thái Thúc vừa bước về phía trước một bước liền cảm giác thấy trước mắt biến đổi, sơn cốc và toàn sơn phong cao trăm trượng đều không có biến mất nhưng bên người lại không có Lạc Bắc và Lạn Hàng.
Mà cùng lúc đó một làn khí thế cực mạnh cũng trùm lên trên thân thể nàng.
“ Đây là kiếm khí.”
Lập tức một khí thế sắc bén như phong hàn thoáng cái đã tràn tới.
Ngàn vạn phi kiếm tạo thành ngọn sơn phong đều tản mát ra kiếm khí ngưng tụ như thành thực thể.
Loại khí thế này khiến mỗi người khi tiến về phía trước phải tổn hao không ít khí lực.
“ Lạc Bắc thụ thương nặng như vậy, làm sao hắn có thể chịu đựng được.”
Nhìn ngọn núi cao trăm trượng, trong đầu Thái Thúc không khỏi lo lắng.
“ Đều là cơ duyên.”
Thoáng cái Thái Thúc đã nhận ra ý tứ này của lão nhân kia. Kiếm tháp còn có một khảo nghiệm cuối cùng chính là trải qua khí thế tập kích của kiếm khí ngưng kết.
“ Hẳn là tách ra để chúng ta không thể nhìn thấy nhau trong pháp trận.”
Cùng lúc đó, Lạc Bắc cũng bước vào bên trong sơn cốc, hắn cũng cảm giác được một khí thế rất mạnh phát ra do kiếm khí ngưng kết.
Những cái này là kiếm thai không có chủ nhân, chỉ là toát ra một chút kiếm khí rồi ngưng kết mà thành.
Nếu hắn có một thanh phi kiếm và có thể điều khiển được thì căn bản không cần phải sợ đạo pháp đơn độc kia của Tằng Nhất Thành.
“Nếu là ngàn vạn người đồng thời thi triển phi kiếm đối địch thì sẽ có khí thế, uy lực như thế nào?”
Trong lúc nhất thời, trong đầu Lạc Bắc có suy nghĩ đó.
Đi về phía trước, loại áp lực vô hình này càng lúc càng lớn, đến cự ly cách kiếm tháp khoảng mười bộ, hắn không nhịn được mà kêu lên đau đớn, một cái vết thương phía sau lưng đã nứt toác ra, máu văng tung tóe.
”roạt”, Lạc Bắc đã xé một ít y phục trên người mình, bó lên vết thương.
Vốn hắn không muốn băng bó nhưng lại lập tức phát hiện, dưới tình huống chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đã tiêu hao hầu như không còn, năng lực chữa trị hết sức thong thả. Vết thương nứt toác ra sẽ không thể nhanh chóng khép lại.
Hiện tại máu chảy nhiều như vậy, sức lực của hắn cũng đang dần giảm xuống.
Thế nhưng tiến thêm mười bộ về phía trước, ngực hắn lại có một vết thương văng tung tóe ra.
Cửa sơn cốc, lão nhân mặc áo xanh chắp tay mà đứng, khuôn mặt bất động mà nhìn khoảng không mấy trượng phía trước, dường như không nhìn thấy Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng.
Lúc này, Lạc Bắc dường như đã thành một huyết nhân.
Thế nhưng hắn thấy tên thiếu niên đứng nơi đó, trên mặt tuy có một chút đau đớn vậy mà vẫn không lùi bước, vẫn từng bước, từng bước tiến tới.
Đều là cơ duyên…
Trên ngọn núi cao trăm trượng cắm ngàn vạn thanh phi kiếm đủ các loại.
Màu sắc của các thanh phi kiếm khác nhau, hình thức cũng muôn hình vạn trạng. Một số phi kiếm rất cao, rộng, cũng có vẻ rất nặng nhưng cũng có một số phi kiếm chỉ rộng một ngón tay, bề dài khoảng hai xích. Một số thanh thì có hình dạng như cá, uốn lượn như rắn, một số thanh thậm chí có lỗ thủng, lại có vết nứt vỡ. Có phi kiếm nhìn như bông tuyết trong suốt, có phi kiếm ánh lên hàn quang lóng lánh nhìn qua sắc bén không gì sánh được. Có phi kiếm trên chuôi kiếm trống không nhưng trên thân kiếm lại khảm các loại bảo thạch màu sắc rực rỡ, nhìn đẹp đẽ quý phái dị thường, lại có phi kiếm nhìn qua rất đơn giản, không có trang sức gì.
Có phi kiếm tản ánh sáng ra bốn phía, dường như mới rèn ra ngày hôm qua. Có phi kiếm màu sắc lờ mờ, loang lổ như đã trải qua năm tháng tang thương.
Ai cũng không biết thanh kiếm nào uy lực mạnh mẽ, là thần binh tuyệt thế, hay phi kiếm nào bình thường, uy lực không lớn.
Ngươi chọn lấy một thanh, nó chính là phi kiếm thuộc về ngươi.
“ Là Thái Thúc.”
Thái Thúc vừa xuất hiện dưới ngọn núi do phi kiếm tụ thành thì thấy Tông Chấn đã leo lên cao được khoảng bảy mươi trượng.
Một thanh phi kiếm thượng phẩm và một thanh phi kiếm bình thường lúc thi triển sẽ có uy lực cách biệt như trời với đất.
Tông Chấn từ khi đứng dưới ngọn núi bị chấn động, đến bây giờ đã leo lên trên ngọn núi được khoảng thời gian bốn tuần hương.
Thời gian bốn tuần hương, Tông Chấn còn chưa đặt quyết tâm chọn một thanh phi kiếm nào.
Phi kiếm thật sự quá nhiều, bất cứ một đệ tử nào tới dưới ngọn núi phỏng chừng cũng rất khó lựa chọn. Huồng hồ trong lòng Tông Chấn còn thầm nghĩ, Thục Sơn đã trải qua bao nhiêu năm, đệ tử đã tới kiếm tháp chọn kiếm không biết bao nhiêu mà kể. Những đệ tử này không chừng có người ánh mắt không tầm thường. Như vậy ở phía dưới cho dù có phi kiếm lợi hại thì cũng có thể đã bị người ta phát hiện mà lấy đi.
Nói như vậy, càng lên cao càng có khả năng tìm được phi kiếm phẩm chất tốt.
“ Hả? Lạn Hàng cũng vào được?”
Trong tầm mắt vừa xuất hiện thân ảnh của Thái Thúc, Tông Chấn cũng nhìn thấy Lạn Hàng xuất hiện trong tầm nhìn. Cùng lúc đó hắn cảm giác được một làn khí tức băng lãnh dị thường.
Nhìn theo hướng khí tức phát ra, Tông Chấn liền phát hiện ngay trên đỉnh đầu hắn khoảng một trượng có một thanh phi kiếm màu đen như huyền thiết và một thanh phi kiếm màu xanh bạc. Ngoài ra ở chính giữa là một thanh phi kiếm màu lam trong suốt như bông tuyết, trên thân phi kiếm tản mát ra hàn khí nhàn nhạt. “ Chẳng lẽ là Thiên minh hàn ngưng kiếm?”
Thoáng cái Tông Chấn đã nghĩ đến thanh phi kiếm của vị tiền bối Lãnh chân nhân trong truyền thuyết của Thục Sơn, chính là Thiên minh hàn ngưng kiếm.
“ Cho dù không phải Thiên minh hàn ngưng kiếm thì cũng không phải là một thanh kiếm bình thường.”
Bởi vì một khi rút kiếm ra thì không thể thay đổi nên Tông Chấn có chút do dự. Nhưng cuối cùng y cũng bị khí tức không bình thường trên thân kiếm hấp dẫn liền rút thanh phi kiếm này ra. Vừa nắm chặt chuôi kiếm trong tay, trong lòng Tông Chấn mừng rỡ như điên.
Bởi vì vừa nắm chặt chuôi kiếm, Tông Chấn lại có một loại ảo giác, thanh kiếm này dường như hóa thành một con băng long xông thẳng lên trời.
Kiếm có linh tinh, kiếm khí khiếu thiên, đây là một trong những tính chất đặc biệt của phi kiếm thượng giai.
“ Bọn họ vị tất đã tìm được phi kiếm tốt hơn so với ta.”
Tông Chấn không nhịn được mà có chút đắc ý nhìn xuống.
“ Lạc Bắc, hắn cũng có thể đi vào sao?”
Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện thân ảnh Lạc Bắc. Không tận mắt thấy trận đại chiến của Lạc Bắc và Tằng Nhất Thành, nên y cũng không biết được thực lực chân chính của Lạc Bắc. Vì vậy mà nhất thời trong đầu y mới có suy nghĩ đó.
“ Lạc Bắc.”
Vừa đến dưới chân kiếm tháp, Lạc Bắc đã nghe được tiếng kinh hô của Thái Thúc và Lạn Hàng.
“ Rốt cục tới rồi.”
Lúc này những vết thương trên người Lạc Bắc đã đều nứt vỡ, chảy ra từng giọt máu huyết.
Dưới tình huống khí lực của hắn đã tiếp cận tới cực hạn mới đi được đến chân kiếm tháp.
Rốt cục hắn cũng đã tới trước kiếm tháp, tìm kiếm một thanh phi kiếm thuộc về chính mình.
Thế nhưng khí lực của hắn hầu như đã hao tận. Vừa thấy Thái Thúc và Lạn Hàng tinh thần của hắn liền buông lỏng, vừa há miệng ra mỉm cười thì phun ra một ngụm tiên huyết, thoáng cái liền ngã xuống nền đất ẩm ướt dưới chân kiếm tháp.
“ Thiên tài ngày trước, ngay cả tới chân kiếm tháp cũng không được.”
Thấy Lạc Bắc té ngã xuống đất, lại nghĩ đến những đau khổ mà hắn phải chịu trong tay Thái Thúc, cảm giác nắm được phi kiếm trong tay tràn đầy lực lượng, trong lòng Tông Chấn không nhịn được mà tràn ngập khoái ý, ngửa đầu phát ra tiếng cười nhạo.
“ Ngươi nói cái gì!” Nếu là bình thường nghe được người khác cười nhạo Lạc Bắc, Thái Thúc còn không tính toán gì. Nhưng lúc này nghe được tiếng cười nhạo của Tông Chấn, Thái Thúc tức giận quát lên một tiếng, trong mắt nhất thời hiện lên sát khí lạnh thấu xương.
“ Ta nói ngay cả chân kiếm tháp hắn còn không đến được, những lời này là sai sao?” Gặp lại cừu nhân, Tông Chấn cũng không né tránh chút nào, cười lạnh nói: “ Thế nào? Cấm địa kiếm tháp, lẽ nào ngươi còn muốn động thủ cùng ta? Cho dù muốn động thủ, ngươi cũng phải tìm một thanh phi kiếm chứ?”
Toàn thân Thái Thúc không gió mà lay động, cả người tản ra ánh sáng màu xanh.
Nếu là có người cười nhạo nàng, còn không tính.
Thế nhưng lúc này nàng không cho phép bất luận kẻ nào được cười nhạo Lạc Bắc.
Cho dù đây là cấm đia, động thủ mà bị trách phạt nghiêm khắc, cũng không hối tiếc.
Trong nhất thời, trên người Thái Thúc phát ra khí tức dập dờn như có như không.
Cũng vào lúc này bỗng nhiên lóe lên bóng dáng một thanh phi kiếm màu xanh bạc từ kiếm tháp tự động bắn ra, hướng thẳng về tay Thái Thúc.
Phi kiếm tự động nhận chủ?
Tông Chấn và Thái Thúc đều ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lạn Hàng lao lên, nhổ xuống một thanh trường kiếm màu hồng trên kiếm tháp rồi từ phía xa xa chỉ vào người y.
Trong nhất thời, Lạn Hàng có tu vi thấp kém cũng phát ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm cùng với sát khí lạnh thấu xương.
Đúng vào lúc này, Tông Chấn cũng thấy Lạc Bắc từ trên nền đất khó nhọc đứng lên.
Rốt cục cũng tới kiếm tháp rồi, cũng không còn khí lực mà leo lên kiếm tháp nữa.
Thậm chí ngay cả chạm vào kiếm tháp cũng không được.
Lúc này khí lực của Lạc Bắc đã hoàn toàn mất hết, tất cả đều dựa vào một thứ ý chí kinh người mới chống đỡ được tới đây.
Thế nhưng thời điểm hắn cố gắng đứng lên cũng phát hiện ra tựa hồ ngay cả bước lên phía trước một bước cũng không được.
Không…Ta không cam lòng.
Trong nhất thời trên thân thể Lạc Bắc tràn ngập khí thế cứng cỏi, bất khuất.
“Ta phải nắm trong tay vận mệnh của chính mình.”
Trong đầu Lạc Bắc xuất hiện ý niệm kiên định này. Sau đó hắn bất chấp mà bước về phía trước một bước, điều này đã vượt ra khỏi cực hạn của hắn.
Một bước này, cả người Lạc Bắc nghiêng về phía trước, lại ngã sấp xuống dưới, nhưng nó cũng làm cho hai tay của Lạc Bắc chạm tới được một thanh phi kiếm dưới đáy kiếm tháp.
Một giọt máu từ trên tay của Lạc Bắc chảy xuống.
Một giọt máu này theo sức gió từ trên thổi xuống rồi rơi xuống nền đất lầy lội, chạm vào một thanh phi kiếm màu đen.
Tác giả :
Vô Tội