La Phù
Chương 308: Không địch lại
- Tại sao?
Đột nhiên, Vân Viện nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đột nhiên xoay người. Theo làn pháp lực dao động mạnh, một tia sáng trắng từ người nàng đột nhiên bay ra.
- Đã đuổi kịp rồi sao?
Khi Vân Viện quay đầu, đồng tử trong mắt nàng cũng co lại, bởi vì nàng có thể nhìn thấy hai bóng đen xuất hiện trong tầm mắt của mình. Một tia sáng màu vàng đột nhiên va chạm với tia sáng trắng của thiếu nữ áo trắng rồi biến mất.
- Tốt lắm! Chẳng trách được Lâm Mộc Bạch cũng phải chết trong tay ngươi. Đón một đạo Xuân Lôi thiên động của ta xem.
Tiếng cười điên cuồng của Hồng Dật chân nhân lại vang lên.
Tiếng cười vừa mới cất lên, ngay lập tức, một tiếng sấm long trời lở đất cũng vang lên theo. Rồi một tia chớp màu vàng từ trên cao đánh xuống. Chỉ riêng âm thanh của nó cũng đủ khiến cho sóng nước bốc lên cuồn cuộn như trời sập vậy.
Thiếu nữ áo trắng nhíu mày. Thiên Thiền Linh diệp lập tức bay lên trên đỉnh đầu của nàng. Một cột lôi quang màu vàng to bằng thùng nước đánh lên trên Thiên thiền linh diệp, mặc dù không phá được nó nhưng lực lượng của nó cũng ép cho cái thuyền trầm xuống. Bàn tay của người đưa đò rung mạnh, suýt chút nữa thì không khống chế được phương hướng.
- Đoạt Nguyên thiên pháp.
Thiếu nữ áo trắng cắn răng, một vầng ánh sáng giống như trăng rằm xuất hiện trên đỉnh đầu Hồng Dật. Trong nháy mắt rút ra khỏi người Hồng Dật chân nhân chín quả lôi cầu màu vàng nhanh chóng bay về phía y.
- Mau phá cho ta.
Hồng Dật chân nhân cười lạnh một tiếng. Vô số đạo lôi quang đột nhiên giáng lên chín quả lôi cầu, mà đánh tan chúng. Cùng lúc đó, Hồng Dật chân nhân lại vung tay lên, đưa một cái bình ngọc lên miệng mà nuốt mấy cái.
Từ trong cái bình ngọc đó tản ra mùi thơm lạ lùng của Thạch Nhũ Quỳnh Dịch.
Không hề có một dấu hiệu nào, nụ cười trên mặt của Hồng Dật chân nhân đột nhiên cứng lại. Trong nháy mắt, bóng dáng của y biến mất, dịch chuyển sang bên cạnh mấy trượng. Tại vị trí vừa rồi của y, một cây Kim cương xử màu trắng với pháp lực dao động mạnh và tốc độ kinh người đâm thẳng tới khiến cho sóng nước bên dưới tách ra hai bên như một vùng xoáy.
- Ha ha.
Vốn thiếu nữ áo trắng không ngờ lại gần như phát ra hai đạo pháp thuật cùng một lúc. Điều này đối với người tu đạo mà nói thì gần như là phân tâm nhị dụng. Đây là chuyện tưởng như không thể làm được. Cây Kim cương xử màu trắng kia hoàn toàn bất ngờ, vốn có khả năng làm cho Hồng Dật bị thương nhưng đúng lúc đó, Hồng Dật lại sinh ra sự cảnh giác. Thiên phú dị bẩm của lão khất cái bị y bắt có thể cảm nhận được hung cát nên Hồng Dật chân nhân đã nhờ điều đó mà xuyên qua trận Cửu Khúc Minh hà. Vào lúc này, khi đấu pháp, Hồng Dật chân nhân cũng không ngờ là còn có được chỗ tốt như vậy. Trong nháy mắt né được đòn tấn công của thiếu nữ áo trăng, y liền cất tiếng cười điên cuồng.
Đối với người có trí tuệ rộng lớn thì cho dù là người tầm thường, yêu, hay là Thiên Quyến thì cũng chỉ là những đóa hoa khác nhau trên cùng một cây kết ra những quả khác nhau mà thôi.
Tất cả chúng sinh dựa vào cùng một cây đại thụ đều là dân cư trong đạo trời.
Đạo trời đối với vạn vật trên thế gian mà nói thật sự rất tàn khốc. Bởi vì như Nguyên Thiên Y nói thì cái gọi là quy luật vận hành của đạo trời chính là cá lớn nuốt cá bé. Có một số thời điểm, đạo trời khiến cho vạn vật trên thế gian duy trì một sự cân bằng tinh tế. Những mặt ta và ngươi khiếm khuyết thì có thứ khác bù lại.
Chẳng hạn như phần lớn Yêu tộc trời sinh không có linh thức, tu luyện so với người tu đạo khó hơn nhiều. Nhưng phần lớn yêu tộc lại có được sức sống mạnh hơn so với người tu đạo. Lại thêm thân thể mạnh mẽ, cùng với nhiều Yêu tộc còn có thiên phú độc đáo.
Như thiếu nữ áo trắng thuộc dòng dõi của Hồ Yêu vương, chính là linh hồ tu luyện thành người, mặc dù bản thân không có lực lượng thân thể mạnh nhưng một khi tu luyện được thành hình người thì lại có kinh mạch độc đáo khiến cho nàng có thể đồng thời tu luyện pháp quyết của hai nhà khác nhau, thậm chí gần như có thể phóng ra hai đạo pháp thuật cũng một lúc.
Mà lão khất cái bị Hồng Dật khống chế thuộc về mạch Thiên Quyến trên thực tế cũng chỉ là một loại người có cảm giác đắc biệt. Giống như một số sinh linh, trời sinh đã có thể cảm nhận được khi nguy hiểm xuất hiện, hay chỗ nào an toàn. Hôm nay, người của mạch Thiên Quyến chỉ có cảm giác hết sức nhạy bén. Nhưng loại người này trên con đường tu đạo lại không có thiên phú đặc biệt cho nên tu vi của họ gần như hết sức yếu kém. Nếu như đấu pháp với người khác, cảm giác không hề có tác dụng. Như lão khất cái đã nói, trong trời đất lão cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ, cho dù biết được nguy hiểm thì cũng không thể tránh khỏi.
Nhưng hiện tại, lão khất cái bị Hồng Dật sử dụng quả thật chẳng khác nào một thứ pháp bảo tăng cường cảm giác cho y.
Vốn với tu vi của Hồng Dật chân nhân so với thiếu nữ áo trắng mạnh hơn nhiều. Nhưng pháp thuật của thiếu nữ áo trắng huyền bí nên giúp cho hai bên ngang nhau. Tuy nhiên cho dù thiếu nữ áo trắng có liều mạng, trong khi Hồng Dật khống chế được lão khất cái, hai bên đối mặt với nhau khiến cho đám người Vân Viện lập tức cảm nhận được thiếu nữ áo trắng như bị bó chân bó tay.
Lúc này, Hồng Dật và đám người trên cái thuyền cách nhau chừng hai trăm trượng. Tu vi pháp thuật của Hồng Dật và thiếu nữ áo trắng đều rất cao cho nên một khi đại chiến với tu vi của đám người Từ Hàng Tĩnh Trai một khi sử dụng pháp thuật đánh ca thì uy lực cũng giảm mạnh. Hơn nữa, lúc này, mặc dù Chúc Chân Tông đang chửi mắng Hồng Dật nhưng vẫn thi triển Hám thiên ngân địch. Bởi vì chẳng may Hồng Dật không địch lại thì y cũng bị giam chết ở đây. Cho nên đám người Vân Viện phải giúp người mù ổn định con thuyền không thể nhúng tay vào trong trận đấu pháp của hai người.
Với tu vi của tiểu Trà thì càng không thể xen vào được. Vào lúc này, nàng chỉ nắm tay Lạc Bắc thật chặt, dường như sợ trận kịch chiến làm cho Lạc Bắc bị văng ra khỏi thuyền.
Tiểu Ô Cầu cũng là dị chủng trời sinh, hơn nữa tu luyện được ra giao đan, có uy của giao long. Đối diện với mạnh thú bình thường nó hết sức uy mãnh. Nhưng từ sau khi gặp Vân Hạc Tử, ở núi Đại Đông, chứng kiến nhiều người tu đạo hùng mạnh, uy thế của họ khiến cho tiểu Ô Cầu cảm nhận chỉ cần bóp một cái là nó chết. Cho nên hiện tại uy thế của tiểu Ô Cầu đã mất hết. Ngay vào lúc, Chúc Chân Tông sử dụng Hám Thiên ngân địch, sóng to gió lớn nổi lên, tiểu Ô Cầu liền nằm co ro bên cạnh tiểu Trà mà run bần bật.
Hiện tại tiểu Ô Cầu không còn như một con giao long mà chẳng khác nào một con mèo.
- Bát bảo cát tường kim bàn.
Thiếu nữ áo trắng thấy một đòn toàn lực của mình không có tác dụng thì cũng cả kinh. Nàng cắn răng lại rồi từng làn ánh sáng màu vàng so với lôi quang còn mãnh liệt hơn tràn ra trên người. Phía sau lưng nàng xuất hiện một cái Thiên Phúc kim luân như thật. Thiên Phúc kim luân giống như một cái bình phong hình tròn khổng lồ từ từ chuyển động. Một làn ánh sáng màu vàng bắn ra khiến cho người nàng lấp lánh ánh sáng. Nhìn nàng lúc này vô cùng tôn nghiêm, thánh khiết. Mà đồng thời một cái kim bàn khổng lồ trong tám pháp khí cát tường cũng xuất hiện bên cạnh Hồng Dật chân nhân.
Theo sự chuyển động của Kim bàn, một luồng chân nguyên từ trong cơ thể của Hồng Dật chân nhân bị hút ra. Chỉ thấy luồng chân nguyên đó giống như vàng ròng bị hòa tan, cho thấy bản thân là đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần, chân nguyên của Hồng Dật vô cùng mạnh.
- Ngươi học được thứ pháp thuật trừ khử chân nguyên của lão cẩu Bắc Minh vương kia? Ta thật sự muốn xem ngươi có thể làm ta mất bao nhiêu chân nguyên.
Nhìn thấy Cát tường kim bàn bên cạnh mình, Hồng Dật chân nhân cười ha hả, giơ tay cầm cái bình ngọc dốc vào miệng như uống rượu.
- Không ổn! Hắn có Thạch nhũ quỳnh dịch.
Dưới lớp lụa màu xanh, khuôn mặt của thiếu nữ áo trắng tái nhợt. Bảo Sanh minh vương kinh của Bắc Minh vương lợi hại ở chỗ có thể trừ khử chân nguyên của đối phương, làm cho đối thủ không có đủ chân nguyên để phóng ra pháp thuật lợi hại. Nhưng hiện tại, chân nguyên của Hồng Dật nhanh chóng bị tiêu hao nhưng lại được bổ sung cũng nhanh. Hiểu nhiên cái bình trong tay y có chứa Thạch Nhũ quỳnh dịch.
Mà đạo pháp thuật Bát bảo cát tường kim bàn tiêu hao chân nguyên rất nhiều. Hồng Dật có lọ Thạch Nhũ quỳnh dịch trong tay khiến cho chân nguyên của nàng tổn hao không hề kém với đối phương.
Đột nhiên, Vân Viện nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đột nhiên xoay người. Theo làn pháp lực dao động mạnh, một tia sáng trắng từ người nàng đột nhiên bay ra.
- Đã đuổi kịp rồi sao?
Khi Vân Viện quay đầu, đồng tử trong mắt nàng cũng co lại, bởi vì nàng có thể nhìn thấy hai bóng đen xuất hiện trong tầm mắt của mình. Một tia sáng màu vàng đột nhiên va chạm với tia sáng trắng của thiếu nữ áo trắng rồi biến mất.
- Tốt lắm! Chẳng trách được Lâm Mộc Bạch cũng phải chết trong tay ngươi. Đón một đạo Xuân Lôi thiên động của ta xem.
Tiếng cười điên cuồng của Hồng Dật chân nhân lại vang lên.
Tiếng cười vừa mới cất lên, ngay lập tức, một tiếng sấm long trời lở đất cũng vang lên theo. Rồi một tia chớp màu vàng từ trên cao đánh xuống. Chỉ riêng âm thanh của nó cũng đủ khiến cho sóng nước bốc lên cuồn cuộn như trời sập vậy.
Thiếu nữ áo trắng nhíu mày. Thiên Thiền Linh diệp lập tức bay lên trên đỉnh đầu của nàng. Một cột lôi quang màu vàng to bằng thùng nước đánh lên trên Thiên thiền linh diệp, mặc dù không phá được nó nhưng lực lượng của nó cũng ép cho cái thuyền trầm xuống. Bàn tay của người đưa đò rung mạnh, suýt chút nữa thì không khống chế được phương hướng.
- Đoạt Nguyên thiên pháp.
Thiếu nữ áo trắng cắn răng, một vầng ánh sáng giống như trăng rằm xuất hiện trên đỉnh đầu Hồng Dật. Trong nháy mắt rút ra khỏi người Hồng Dật chân nhân chín quả lôi cầu màu vàng nhanh chóng bay về phía y.
- Mau phá cho ta.
Hồng Dật chân nhân cười lạnh một tiếng. Vô số đạo lôi quang đột nhiên giáng lên chín quả lôi cầu, mà đánh tan chúng. Cùng lúc đó, Hồng Dật chân nhân lại vung tay lên, đưa một cái bình ngọc lên miệng mà nuốt mấy cái.
Từ trong cái bình ngọc đó tản ra mùi thơm lạ lùng của Thạch Nhũ Quỳnh Dịch.
Không hề có một dấu hiệu nào, nụ cười trên mặt của Hồng Dật chân nhân đột nhiên cứng lại. Trong nháy mắt, bóng dáng của y biến mất, dịch chuyển sang bên cạnh mấy trượng. Tại vị trí vừa rồi của y, một cây Kim cương xử màu trắng với pháp lực dao động mạnh và tốc độ kinh người đâm thẳng tới khiến cho sóng nước bên dưới tách ra hai bên như một vùng xoáy.
- Ha ha.
Vốn thiếu nữ áo trắng không ngờ lại gần như phát ra hai đạo pháp thuật cùng một lúc. Điều này đối với người tu đạo mà nói thì gần như là phân tâm nhị dụng. Đây là chuyện tưởng như không thể làm được. Cây Kim cương xử màu trắng kia hoàn toàn bất ngờ, vốn có khả năng làm cho Hồng Dật bị thương nhưng đúng lúc đó, Hồng Dật lại sinh ra sự cảnh giác. Thiên phú dị bẩm của lão khất cái bị y bắt có thể cảm nhận được hung cát nên Hồng Dật chân nhân đã nhờ điều đó mà xuyên qua trận Cửu Khúc Minh hà. Vào lúc này, khi đấu pháp, Hồng Dật chân nhân cũng không ngờ là còn có được chỗ tốt như vậy. Trong nháy mắt né được đòn tấn công của thiếu nữ áo trăng, y liền cất tiếng cười điên cuồng.
Đối với người có trí tuệ rộng lớn thì cho dù là người tầm thường, yêu, hay là Thiên Quyến thì cũng chỉ là những đóa hoa khác nhau trên cùng một cây kết ra những quả khác nhau mà thôi.
Tất cả chúng sinh dựa vào cùng một cây đại thụ đều là dân cư trong đạo trời.
Đạo trời đối với vạn vật trên thế gian mà nói thật sự rất tàn khốc. Bởi vì như Nguyên Thiên Y nói thì cái gọi là quy luật vận hành của đạo trời chính là cá lớn nuốt cá bé. Có một số thời điểm, đạo trời khiến cho vạn vật trên thế gian duy trì một sự cân bằng tinh tế. Những mặt ta và ngươi khiếm khuyết thì có thứ khác bù lại.
Chẳng hạn như phần lớn Yêu tộc trời sinh không có linh thức, tu luyện so với người tu đạo khó hơn nhiều. Nhưng phần lớn yêu tộc lại có được sức sống mạnh hơn so với người tu đạo. Lại thêm thân thể mạnh mẽ, cùng với nhiều Yêu tộc còn có thiên phú độc đáo.
Như thiếu nữ áo trắng thuộc dòng dõi của Hồ Yêu vương, chính là linh hồ tu luyện thành người, mặc dù bản thân không có lực lượng thân thể mạnh nhưng một khi tu luyện được thành hình người thì lại có kinh mạch độc đáo khiến cho nàng có thể đồng thời tu luyện pháp quyết của hai nhà khác nhau, thậm chí gần như có thể phóng ra hai đạo pháp thuật cũng một lúc.
Mà lão khất cái bị Hồng Dật khống chế thuộc về mạch Thiên Quyến trên thực tế cũng chỉ là một loại người có cảm giác đắc biệt. Giống như một số sinh linh, trời sinh đã có thể cảm nhận được khi nguy hiểm xuất hiện, hay chỗ nào an toàn. Hôm nay, người của mạch Thiên Quyến chỉ có cảm giác hết sức nhạy bén. Nhưng loại người này trên con đường tu đạo lại không có thiên phú đặc biệt cho nên tu vi của họ gần như hết sức yếu kém. Nếu như đấu pháp với người khác, cảm giác không hề có tác dụng. Như lão khất cái đã nói, trong trời đất lão cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ, cho dù biết được nguy hiểm thì cũng không thể tránh khỏi.
Nhưng hiện tại, lão khất cái bị Hồng Dật sử dụng quả thật chẳng khác nào một thứ pháp bảo tăng cường cảm giác cho y.
Vốn với tu vi của Hồng Dật chân nhân so với thiếu nữ áo trắng mạnh hơn nhiều. Nhưng pháp thuật của thiếu nữ áo trắng huyền bí nên giúp cho hai bên ngang nhau. Tuy nhiên cho dù thiếu nữ áo trắng có liều mạng, trong khi Hồng Dật khống chế được lão khất cái, hai bên đối mặt với nhau khiến cho đám người Vân Viện lập tức cảm nhận được thiếu nữ áo trắng như bị bó chân bó tay.
Lúc này, Hồng Dật và đám người trên cái thuyền cách nhau chừng hai trăm trượng. Tu vi pháp thuật của Hồng Dật và thiếu nữ áo trắng đều rất cao cho nên một khi đại chiến với tu vi của đám người Từ Hàng Tĩnh Trai một khi sử dụng pháp thuật đánh ca thì uy lực cũng giảm mạnh. Hơn nữa, lúc này, mặc dù Chúc Chân Tông đang chửi mắng Hồng Dật nhưng vẫn thi triển Hám thiên ngân địch. Bởi vì chẳng may Hồng Dật không địch lại thì y cũng bị giam chết ở đây. Cho nên đám người Vân Viện phải giúp người mù ổn định con thuyền không thể nhúng tay vào trong trận đấu pháp của hai người.
Với tu vi của tiểu Trà thì càng không thể xen vào được. Vào lúc này, nàng chỉ nắm tay Lạc Bắc thật chặt, dường như sợ trận kịch chiến làm cho Lạc Bắc bị văng ra khỏi thuyền.
Tiểu Ô Cầu cũng là dị chủng trời sinh, hơn nữa tu luyện được ra giao đan, có uy của giao long. Đối diện với mạnh thú bình thường nó hết sức uy mãnh. Nhưng từ sau khi gặp Vân Hạc Tử, ở núi Đại Đông, chứng kiến nhiều người tu đạo hùng mạnh, uy thế của họ khiến cho tiểu Ô Cầu cảm nhận chỉ cần bóp một cái là nó chết. Cho nên hiện tại uy thế của tiểu Ô Cầu đã mất hết. Ngay vào lúc, Chúc Chân Tông sử dụng Hám Thiên ngân địch, sóng to gió lớn nổi lên, tiểu Ô Cầu liền nằm co ro bên cạnh tiểu Trà mà run bần bật.
Hiện tại tiểu Ô Cầu không còn như một con giao long mà chẳng khác nào một con mèo.
- Bát bảo cát tường kim bàn.
Thiếu nữ áo trắng thấy một đòn toàn lực của mình không có tác dụng thì cũng cả kinh. Nàng cắn răng lại rồi từng làn ánh sáng màu vàng so với lôi quang còn mãnh liệt hơn tràn ra trên người. Phía sau lưng nàng xuất hiện một cái Thiên Phúc kim luân như thật. Thiên Phúc kim luân giống như một cái bình phong hình tròn khổng lồ từ từ chuyển động. Một làn ánh sáng màu vàng bắn ra khiến cho người nàng lấp lánh ánh sáng. Nhìn nàng lúc này vô cùng tôn nghiêm, thánh khiết. Mà đồng thời một cái kim bàn khổng lồ trong tám pháp khí cát tường cũng xuất hiện bên cạnh Hồng Dật chân nhân.
Theo sự chuyển động của Kim bàn, một luồng chân nguyên từ trong cơ thể của Hồng Dật chân nhân bị hút ra. Chỉ thấy luồng chân nguyên đó giống như vàng ròng bị hòa tan, cho thấy bản thân là đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần, chân nguyên của Hồng Dật vô cùng mạnh.
- Ngươi học được thứ pháp thuật trừ khử chân nguyên của lão cẩu Bắc Minh vương kia? Ta thật sự muốn xem ngươi có thể làm ta mất bao nhiêu chân nguyên.
Nhìn thấy Cát tường kim bàn bên cạnh mình, Hồng Dật chân nhân cười ha hả, giơ tay cầm cái bình ngọc dốc vào miệng như uống rượu.
- Không ổn! Hắn có Thạch nhũ quỳnh dịch.
Dưới lớp lụa màu xanh, khuôn mặt của thiếu nữ áo trắng tái nhợt. Bảo Sanh minh vương kinh của Bắc Minh vương lợi hại ở chỗ có thể trừ khử chân nguyên của đối phương, làm cho đối thủ không có đủ chân nguyên để phóng ra pháp thuật lợi hại. Nhưng hiện tại, chân nguyên của Hồng Dật nhanh chóng bị tiêu hao nhưng lại được bổ sung cũng nhanh. Hiểu nhiên cái bình trong tay y có chứa Thạch Nhũ quỳnh dịch.
Mà đạo pháp thuật Bát bảo cát tường kim bàn tiêu hao chân nguyên rất nhiều. Hồng Dật có lọ Thạch Nhũ quỳnh dịch trong tay khiến cho chân nguyên của nàng tổn hao không hề kém với đối phương.
Tác giả :
Vô Tội