La Phù
Chương 236: Mất đi
Bởi vì có vài cường giả tuyệt thế trong nháy mắt bạo phát công kích, đã hoàn toàn siêu việt tốc độ âm thanh.
Hai tay của Cố Lưu Vân lướt nhẹ đặt trên bổn mạng kiếm nguyên mà Lạc Bắc phát ra. Trong nháy mắt không một tiếng động, hai bờ vai và sau lưng của Cố Lưu Vân đồng thời lao ra hơn mười đạo kiếm khí trong suốt cùng hơn mười làn máu.
Kiếm ý cùng kiếm khí thô bạo mà nghịch thiên xuyên thấu song chưởng của Cố Lưu Vân, trong nháy mắt xuyên qua thân thể, đánh nát huyết nhục của hắn, xương cốt rồi xuyên ra phía sau lưng của hắn.
Đối mặt với bổn mạng kiếm nguyên, Cố Lưu Vân vẫn như cột sắt giữa dòng nước lũ, một bước cũng không lui lại.Lão tựa như một trụ cột chắc chắn cứng rắn lơ lửng trong không trung, ngăn cản bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc trùng kích.
Ngay lúc đó, Đại Tự Tại Phản Phệ Thần Quang Huyết Mạc thoáng cái bao phủ Lạc Bắc.
Bởi vì không ai ngờ rằng Lạc Bắc lại dùng thuật pháp của Thất Xảo Di Thiên Trấn, không ai ngờ rằng sẽ xảy ra biến hóa như vậy, làm cho Nam Ly Việt phóng thích phong ấn Đại Tự Tại Phản Phệ Thần Quang Huyết Mạc trong Hạo Thiên Kính chậm một chút. Sau khi bổn mạng kiếm nguyên Lạc Bắc của Lạc Bắc và Cố Lưu Vân va chạm thì nó mới bao phủ Lạc Bắc. Nếu không dù là thân thể của Lạc Bắc cũng chưa chắc có thể chịu được chân nguyên cực mạnh từ bổn mạng kiếm nguyên chạm phải Thần Quang Huyết Mạc mà phản lại người mình.
Một màn hào quang đỏ như máu cũng giống như đạo thuật pháp mà lúc trước Vân Hạc Tử đã phát ra, làm cho Lạc Bắc trong nháy mắt cũng ngừng lại. Vốn điểm mạnh nhất của bổn mạng kiếm nguyên là trong nháy mắt phát ra tốc độ cùng lực lượng nghịch thiên.. Vào lúc, bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc lại lần nữa tuôn ra, nhưng hắn biết rất rõ uy lực và tác dụng của đạo thuật pháp này, nên phương pháp tốt nhất chính là không thi triển bất luận thuật pháp nào. Vì vậy mà hắn cứng rắn ngừng lại bổn mạng kiếm nguyên của mình đang lần nữa chực phóng ra.
Chân nguyên rung chuyển mãnh liệt làm cho thân thể đang đứng thẳng như cây thương của Lạc Bắc cũng không kiềm nén được mà run rẩy. Cùng lúc đó, mặc dù ngực và bụng của hắn cũng xuất hiện một vết thương lớn, hai vai cùng sau lưng cũng đồng thời xuất hiện rất nhiều lỗ thủng. Thương thế của hắn nặng đến nỗi không thể nặng thêm nữa, nhưng Cố Lưu Vân vẫn lần nữa động thân, hai tay tiếp tục lao tới người Lạc Bắc.
Lúc này, thân thể của Vân Hạc Tử cũng run rẩy, hắn không có tiếp tục ho khan, nhưng khóe miệng cùng vết thương trước ngực lại đồng thời trở nên đỏ tươi. Một làn pháp lực dao động từ trên người hắn rồi xuất hiện một vầng ánh sáng màu trắng theo cánh tay lao về phía Bách Độc Sơn Nhân.
Tuy Vân Hạc Tử cũng không hiểu tại sao Bách Độc Sơn Nhân giúp Lạc Bắc, nhưng lúc này trong lòng của hắn lại càng thêm quyết tâm, muốn giết Lạc Bắc thì Bách Độc Sơn Nhân chính là sự cản trở lớn nhất. Cho nên hắn toàn lực ra tay với Bách Độc Sơn Nhân!
Bách Độc Sơn Nhân.
Người khởi xướng làm cho chiến cuộc sinh ra biến hóa to lớn, chính là lão giả mặc chiếc áo choàng đen, tướng mạo hắn xấu xí. Trong nháy mắt sắc mặt của lão xám trắng lại trở nên hồng hào, giống như hồi quang phản chiếu, ánh mắt của lão cũng trở nên khác thường, hai tay của lão chợt duỗi ra cùng với đó là một tràng thanh âm huyền ảo khó hiểu từ trong miệng của lão phát ra.
Khi lão dốc hết toàn lực khống chế đánh vào trong cơ thể của Cố Lưu Vân, bị chân nguyên vô cùng mãnh liệt của Cố Lưu Vân mạnh mẽ áp chế, cổ trùng màu đen lại điên cuồng lưu động cưỡng chế đột phá chân nguyên giam cầm của Cố Lưu Vân, làm cho khí huyết cùng thân thể của Cố Lưu Vân thối rữa rơi xuống từng miếng một.
Giờ khắc này, Bách Độc Sơn Nhân dĩ nhiên là không để ý đến pháp thuật của Vân Hạc Tử đang đánh về phía mình mà bộc phát ra tất cả lực lượng của mình nhằm ngăn cản một kích của Cố Lưu Vân về phía Lạc Bắc.
Trong nháy mắt trên khuôn mặt xám trắng của Cố Lưu Vân xuất hiện những vết nứt. Lúc này, Cố Lưu Vân như một miếng vải rách với vô số lỗ thủng, trừ hắn ra thì bất luận kẻ nào ở đây, trên người nếu có thương thế như vậy chỉ sợ đã không đứng lên nổi. Tuy nhiên ánh mắt của y lại càng thêm nóng bỏng, nhìn y giống như một pho tượng bất tử chiến thần, trên đời không gì có thể ngăn cản, không có gì có thể giết chết được hắn.
Hai tay của hắn xuyên qua hư không, xuyên qua bổn mạng kiếm nguyên, mà giáng lên ngực ngực Lạc Bắc.
Lúc này không một tiếng động, dưới một đòn vượt qua tốc độ âm thanh, Lạc Bắc như một tảng thiên thạch bay ngược ra ngoài, lồng ngực của hắn lõm xuống giống như một miếng đậu hũ, trong lỗ chân lông ở sau lưng, lực lượng chân nguyên phun ra kèm theo một mảnh máu tươi dài hơn mười trượng. Khiến cho người ta nhìn mà thấy sợ hãi.
Mặt đất bên dưới người Lạc Bắc, sau cú đánh của của Cố Lưu Vân cũng lõm sâu xuống. Trong phương viên vài chục trượng, tất cả phòng ốc, núi đá đều biến thành bột phấn, tạo thành một hố sâu rộng vài trượng.
Ánh mắt nóng bỏng của Cố Lưu Vân rốt cuộc thoáng phai nhạt, Vân Hạc Tử phát ra vầng ánh sáng trắng như tuyết nổ tung trên người của Bách Độc Sơn Nhân. Như bị một nắm tay cực to đánh trúng, thân thể của Bách Độc Sơn Nhân bị lực lượng thật lớn đánh cho cong lại, quần áo cùng lông tóc đều nổ tung. Bách Độc Sơn Nhân không thể so với Cố Lưu Vân, thân thể của lão yếu hơn nhiều, hơn nữa pháp quyết mà bản thân lão tu luyện đi theo một con đường khác, trong lực lượng chân nguyên xen lẫn vật kịch độc. Một khi khống chế không nổi thì kịch độc cũng xâm nhập vào thân thể của lão. Đạo pháp thuật của Vân Hạc Tử đánh trúng vào người của lão, làm cho sinh mệnh lực của lão dường như theo máu tươi văng ra khắp nơi. Nét mặt của lão vô cùng đau đớn, nhưng hai tay của lão lại siết chặt với nhau, một làn sát khí kinh khủng từ trên người của lão tuôn ra.
Theo sát khí tuôn ra, số quần áo còn sót trên người lão cũng nát vụn, trong máu tươi tản ra cùng chân nguyên, đều có vô số điểm đen.
Trong nháy mắt, chẳng khác nào một tảng đá lớn đập trúng một tổ ong vò vẽ, vô số ong độc màu đen từ trong tổ ong vò vẽ bay ra, vô số điểm đen từ trên người Bách Độc Sơn Nhân xuất hiện khiến cho người ta có cảm giác toàn thân của Bách Độc Sơn Nhân giống như được tạo thành bởi đám cổ trùng đó.
Vân Hạc Tử, Nam Ly Việt, kể cả Vân Mông Sinh cùng Khuất Đạo Tử đang giằng co với nhau nhìn thấy vậy con ngươi của bọn hắn đều co rút lại. Những điểm đen dày đặc chằng chịt trong không gian đều là đủ loại cổ trùng. Cổ trùng của Bách Độc Sơn Nhân hội tụ kịch độc cùng lực lượng chân nguyên! Tuy không biết đám cổ trùng này có hình dạng thế nào, nhưng bọn người Vân Hạc Tử lại rất rõ ràng uy lực của chúng.
Cơ hồ đồng thời, bọn người Vân Hạc Tử buông tha dự định tiếp tục ra tay công kích, mà đều tự thi triển thủ đoạn phòng ngự. Tuy nhiên bọn họ vẫn không hiểu tại sao Bách Độc Sơn Nhân lại liều mạng bảo vệ Lạc Bắc.
Thế nhưng, một kích của Cố Lưu Vân vẫn giáng trúng người Lạc Bắc.
Tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được uy lực một đòn kia của Cố Lưu Vân. Tuy nhiên dù sao thì Cố Lưu Vân cũng không phải có được bất diệt kim thân thật sự, nếu không những pháp thuật kia cũng sẽ không tạo ra những tổn thương nghiêm trọng như vậy cho thân thể của hắn, tuy nhiên tất cả mọi người có thể cảm giác được một kích này của Cố Lưu Vân đối với tu vi hiên tại của hắn mà nói cũng giống như ngọn đèn sắp cạn nhưng uy lực của nó vẫn không có một người tu đạo nào có khả năng chịu nổi.
Cho dù là với bản thân mình, Cố Lưu Vân cũng không thể chịu đựng được.
Nam Ly Việt biết rõ Lạc Bắc cũng tu luyện công pháp thân thể thành thánh, nhưng hắn cũng nhìn ra được, tu vi của Lạc Bắc so với Cố Lưu Vân thấp hơn nhiều. Cho nên một kích này, ít nhất đánh cho Lạc Bắc hoàn toàn trọng thương, không còn khả năng tiếp tục đánh trả. Nam Ly Việt chỉ lo lắng Cố Lưu Vân ra tay quá nặng, mà đánh chết Lạc Bắc.
Có điều ánh mắt của Cố Lưu Vân vốn đã phai nhạt dần hiện nên sự kinh dị, ngực bụng của Lạc Bắc vốn đã lõm xuống toàn bộ, trên người lại lần nữa lại bốc lên một đạo kiếm khí mãnh liệt mà thô bạo.
Nhìn qua thì thương thế của Lạc Bắc không nhẹ hơn so với Cố Lưu Vân, trong miệng mũi của hắn chảy ra máu tươi đều là màu đen, nhưng ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải của hắn vẫn như cũ khép lại vẽ về phía trước một cái.
Chỉ vẽ một cái, một đạo kiếm nguyên nóng rực như mặt trời vô cùng cuồng bạo, giáng thẳng vào người của Cố Lưu Vân.
Trong nháy mắt Cố Lưu Vân gào lên một tiếng điên cuồng, hai tay của hắn lần nữa giơ lên, tựa như một chiến thần vĩnh viễn bất tử, lần nữa đè xuống bổn mạng kiếm nguyên, khi hai tay của hắn đặt trên bổn mạng kiếm nguyên thì bổn mạng kiếm nguyên cuồng bạo đã nhanh hơn một bước so với hai tay của hắn, mà xuyên thẳng vào lồng ngực Cố Lưu Vân.
Giống như cầu vòng rực rỡ, kiếm nguyên nóng rực phá tan thân thể vốn đã bị thương nặng của hắn, tạo ra trên lưng một lỗ thủng khó có thể tưởng tượng. Tuy nhiên lực lượng cực mạnh của kiếm nguyên cũng không đủ xé nát thân thể hắn, mà chỉ kéo theo thân thể hắn bay theo.
Hai tay của Cố Lưu Vân không cam lòng rủ xuống. Thân thể của y lúc này chẳng khác nào một chiếc lá khô bị một thanh trường thương ghim lấy.. Khí thế kinh người cùng lực lượng chân nguyên kinh người chưa từng có từ trước đến nay, kèm theo sát khí không thể ngăn cản từ bên trong thân thể của hắn trút ra ngoài hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
- Làm sao hắn còn có thể phát ra bổn mạng kiếm nguyên như vậy?
Nam Ly Việt không thể tin nhìn Cố Lưu Vân bị bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc đâm thủng, hai tay rủ xuống. Trong nháy mắt máu trong thân thể của hắn dường như đông cứng, một cái cảm giác ớn lạnh vô cùng vô tận lan khắp người y.
Nam Ly Việt là người nổi bật trong nhất trong đám đại đệ tử của Côn Luân, nên có chút cuồng ngạo. Lần này vì bắt Lạc Bắc đoạt lại chủ nguyên huyết Xá Lợi, hắn đã vô cùng chú ý cẩn thận, đặc biệt dẫn theo Cố Lưu Vân, một người không có bao nhiêu danh khí, nhưng thế gian lại chẳng có mấy người có thể là đối thủ của hắn. Trong tay Nam Ly Việt còn có thần binh như Hạo Thiên Kính. Vậy mà trong trận giao tranh, Cố Lưu Vân có tu vi cao nhất lại là người đều tiên bị đánh chết!
Vô số tia sáng màu bạc hiện ra trước người Nam Ly Việt rồi hóa thành vô số sợi bạc trong nháy mắt xuyên qua thân thể của Lạc Bắc.
Trong nháy mắt từ thân thể của Lạc Bắc thoáng cái phóng ra hơn một ngàn, hơn vạn đạo ánh sáng màu bạc.
Bởi vì ngay từ đầu Cố Lưu Vân, Bách Độc Sơn Nhân, Vân Hạc Tử cùng Lạc Bắc phóng ra khí thế cùng thực lực cực mạnh, làm cho Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Khuất Đạo Tử đều bị đẩy ra khỏi vòng chiến đấu. Cố Lưu Vân rơi rụng, Bách Độc Sơn Nhân và Lạc Bắc trọng thương nên hiện tại đã không còn ai có thể ngăn chặn Nam Ly Việt phóng ra một chiêu này về phía Lạc Bắc.
Tinh thần chi hỏa, chân từ chi lực!
Nam Ly Việt chỉ còn có thể phát ra một đạo thực thiên ngân tuyến, là pháp thuật mạnh nhất mà gã tu luyện trong Âm Dương Sinh Tử Đạo.
Nỗi sợ hãi làm cho Nam Ly Việt không có cách nào khống chế được tinh thần của mình, hoàn toàn quên việc chính mình muốn bắt giữ Lạc Bắc chứ không phải đánh chết.
Sau khi trúng một đạo pháp thuật này thì không ai có thể còn lực tái chiến. Hơn một ngàn, hơn vạn đạo tinh thần chi hỏa cùng chân từ chi lực ngưng tụ thành xạ tuyến có thể làm cho thân thể một người trong nháy mắt tan tác.
- Làm sao có thể!
Tuy thân thể Lạc Bắc bị hơn một ngàn, hơn vạn đạo thực thiên ngân tuyến xuyên qua, nhưng tay phải của hắn lại có vung lên rồi điểm nhẹ một cái.
Bổn mạng kiếm nguyên nóng rực như mặt trời, lại lần nữa dâng lên, phóng về phía Vân Hạc Tử.
Vân Hạc Tử vội vàn lui lại! Vân Hạc Tử điên cuồng hét lên! Trong tiếng thét chói tai lạnh giá, trước người của hắn dường như có tới bảy lớp không gian khác nhau, rồi bảy cái bóng của Vân Hạc Tử điên cuồng bỏ chạy. Nhưng sau một khắc, kiếm nguyên nóng rực đâm vỡ toàn bộ bảy mặt không gian như thủy tinh, nhưng bóng dáng Vân Hạc Tử đã biến mất, chỉ để lại tiếng thét chói tai càng thêm thê lươngcùng với vài giọt máu từ trong không trung bay lả tả xuống.
Vân Hạc Tử lần nữa trọng thương bỏ chạy!
Ánh snags của Hạo Thiên Kính bao phủ lấy Nam Ly Việt. Trong mắt Nam Ly Việt bất giác hiện ra thần sắc tràn đầy hoảng sợ. Y đang định phóng về phía Lạc Bắc một đòn nữa thì một đôi mắt màu vàng chợt xuất hiện cách trước người Nam Ly Việt không xa, nhìn chằm chằm vào y, đồng thời tản mát ra một đám mây quỷ dị mịt mờ màu xanh.
- Ai?
Lông tơ toàn thân của Nam Ly Việt dựng lên, rồi nhảy ra sau.
Không có bất kỳ pháp lực dao động, đôi con mắt màu vàng sau khí xuất hiện cũng không phóng ra bất kỳ công kích nào về phía Nam Ly Việt, nhưng tính khí bổn mạng kiếm nguyên mang tính hủy diệt đã nhộn nhạo lao đến.
Hạo Thiên Kính tản ra ánh sáng màu trắng chói mắt, dường như sau khi đánh xong một trận kinh thiên tại bốn trăm năm trước trước, rốt cuộc lần nữa Hạo Thiên Kính cảm thấy một thứ khí tức có thể cùng chính mình ngang hàng, có thể mang đến cho mình uy hiếp.
- Oanh!
Hạo Thiên Kính cứng rắn chặn một kích bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc.
Ánh sáng của Hạo Thiên Kínhvẫn rực rỡ như trước. Sau khí chặn một kích bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc, thần binh không có nửa phần tổn thương, thậm chí pháp lực dao động cùng khí thế càng mạnh thêm. Lực lượng chân nguyên va chạm cũng làm cho trong lỗ tai Nam Ly Việt chảy máu. Dĩ vãng hắn kiêu ngạo cùng tự tin bao nhiêu thì vào lúc này cũng hoàn toàn biến mất. Gần như theo bản năng, hắn tự vung tay lên, phóng một tia sáng bạc cuốn Tiểu Trà ra phía sau của mình.
Lần này, Khuất Đạo Tử dây dưa cùng một chỗ với Vân Mông Sinh nên không có bận tâm chú ý được, vừa nhìn thấy Vân Hạc Tử độn đi, Nam Ly Việt liền lôi Tiểu Trà như tấm gỗ ngăn cản tại phía sau của mình rồi cũng điên cuồng đào tẩu. Vân Mông Sinh cũng không có do dự chút nào, xoay người dốc hết toàn lực bỏ chạy!
Nhưng Vân Mông Sinh vừa mới xoay người bay đi không đến mười trượng, vô tận kiếm nguyên như thiết côn từ trên trời buông xuống, giáng lên trên người hắn.
- Phốc.
Lưng Vân Mông Sinh hoàn toàn vỡ vụn, sau đó cả người bị vô tận kiếm khí cùng kiếm ý xoắn thành mưa máu đầy trời.
Trong phạm vi trăm trượng thì tốc độ của các loại độn pháp trên đời so ra đều kém hơn bổn mạng kiếm nguyên!
Một kiếm đánh chết Vân Mông Sinh, trên mặt xám trắng của Lạc Bắc hiện lên một nụ cười khổ khó hiểu. Vốn thân thể đangphát ra khí thế thô bạo mà nghịch thiên chợt trở nên mệt mỏi. Nam Ly Việt cũng không biết, Hồng Mông linh viên trong lúc vô hình biến hóa thành hữu hình, đôi mắt màu vàng đột nhiên xuất hiện tuy yêu dị nhưng thực tế cũng không thể phóng ra bất luận pháp thuật có lực sát thương nào.
Giờ phút này, Lạc Bắc cũng đã đạt tới cực hạn, không chỉ không thể cản hắn rời đi, thậm chí ngự không cũng không được. Nhưng Lạc Bắc vẫn lập tức lướt tới chỗ Bách Độc Sơn Nhân. Bách Độc Sơn Nhân cùng Cố Lưu Vân đồng dạng đều từ không trung ngã xuống.
Giờ phút này chỉ có Bách Độc Sơn Nhân cùng Lạc Bắc mới có thể rõ ràng, vì sao Lạc Bắc có thể chịu được sự tấn công của Cố Lưu Vân và Nam Ly Việt như vậy.
- Vì sao?
Từ không trung ngã xuống, sinh cơ trong cơ thể có lẽ toàn bộ đã bị xói mòn sạch sẽ, thậm chí gần như không cảm giác được lực lượng chân nguyên của lão già áo đen, Lạc Bắc vừa ngơ ngác vừa đau đớn mà vội vàng hỏi.
Hai tay của Cố Lưu Vân lướt nhẹ đặt trên bổn mạng kiếm nguyên mà Lạc Bắc phát ra. Trong nháy mắt không một tiếng động, hai bờ vai và sau lưng của Cố Lưu Vân đồng thời lao ra hơn mười đạo kiếm khí trong suốt cùng hơn mười làn máu.
Kiếm ý cùng kiếm khí thô bạo mà nghịch thiên xuyên thấu song chưởng của Cố Lưu Vân, trong nháy mắt xuyên qua thân thể, đánh nát huyết nhục của hắn, xương cốt rồi xuyên ra phía sau lưng của hắn.
Đối mặt với bổn mạng kiếm nguyên, Cố Lưu Vân vẫn như cột sắt giữa dòng nước lũ, một bước cũng không lui lại.Lão tựa như một trụ cột chắc chắn cứng rắn lơ lửng trong không trung, ngăn cản bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc trùng kích.
Ngay lúc đó, Đại Tự Tại Phản Phệ Thần Quang Huyết Mạc thoáng cái bao phủ Lạc Bắc.
Bởi vì không ai ngờ rằng Lạc Bắc lại dùng thuật pháp của Thất Xảo Di Thiên Trấn, không ai ngờ rằng sẽ xảy ra biến hóa như vậy, làm cho Nam Ly Việt phóng thích phong ấn Đại Tự Tại Phản Phệ Thần Quang Huyết Mạc trong Hạo Thiên Kính chậm một chút. Sau khi bổn mạng kiếm nguyên Lạc Bắc của Lạc Bắc và Cố Lưu Vân va chạm thì nó mới bao phủ Lạc Bắc. Nếu không dù là thân thể của Lạc Bắc cũng chưa chắc có thể chịu được chân nguyên cực mạnh từ bổn mạng kiếm nguyên chạm phải Thần Quang Huyết Mạc mà phản lại người mình.
Một màn hào quang đỏ như máu cũng giống như đạo thuật pháp mà lúc trước Vân Hạc Tử đã phát ra, làm cho Lạc Bắc trong nháy mắt cũng ngừng lại. Vốn điểm mạnh nhất của bổn mạng kiếm nguyên là trong nháy mắt phát ra tốc độ cùng lực lượng nghịch thiên.. Vào lúc, bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc lại lần nữa tuôn ra, nhưng hắn biết rất rõ uy lực và tác dụng của đạo thuật pháp này, nên phương pháp tốt nhất chính là không thi triển bất luận thuật pháp nào. Vì vậy mà hắn cứng rắn ngừng lại bổn mạng kiếm nguyên của mình đang lần nữa chực phóng ra.
Chân nguyên rung chuyển mãnh liệt làm cho thân thể đang đứng thẳng như cây thương của Lạc Bắc cũng không kiềm nén được mà run rẩy. Cùng lúc đó, mặc dù ngực và bụng của hắn cũng xuất hiện một vết thương lớn, hai vai cùng sau lưng cũng đồng thời xuất hiện rất nhiều lỗ thủng. Thương thế của hắn nặng đến nỗi không thể nặng thêm nữa, nhưng Cố Lưu Vân vẫn lần nữa động thân, hai tay tiếp tục lao tới người Lạc Bắc.
Lúc này, thân thể của Vân Hạc Tử cũng run rẩy, hắn không có tiếp tục ho khan, nhưng khóe miệng cùng vết thương trước ngực lại đồng thời trở nên đỏ tươi. Một làn pháp lực dao động từ trên người hắn rồi xuất hiện một vầng ánh sáng màu trắng theo cánh tay lao về phía Bách Độc Sơn Nhân.
Tuy Vân Hạc Tử cũng không hiểu tại sao Bách Độc Sơn Nhân giúp Lạc Bắc, nhưng lúc này trong lòng của hắn lại càng thêm quyết tâm, muốn giết Lạc Bắc thì Bách Độc Sơn Nhân chính là sự cản trở lớn nhất. Cho nên hắn toàn lực ra tay với Bách Độc Sơn Nhân!
Bách Độc Sơn Nhân.
Người khởi xướng làm cho chiến cuộc sinh ra biến hóa to lớn, chính là lão giả mặc chiếc áo choàng đen, tướng mạo hắn xấu xí. Trong nháy mắt sắc mặt của lão xám trắng lại trở nên hồng hào, giống như hồi quang phản chiếu, ánh mắt của lão cũng trở nên khác thường, hai tay của lão chợt duỗi ra cùng với đó là một tràng thanh âm huyền ảo khó hiểu từ trong miệng của lão phát ra.
Khi lão dốc hết toàn lực khống chế đánh vào trong cơ thể của Cố Lưu Vân, bị chân nguyên vô cùng mãnh liệt của Cố Lưu Vân mạnh mẽ áp chế, cổ trùng màu đen lại điên cuồng lưu động cưỡng chế đột phá chân nguyên giam cầm của Cố Lưu Vân, làm cho khí huyết cùng thân thể của Cố Lưu Vân thối rữa rơi xuống từng miếng một.
Giờ khắc này, Bách Độc Sơn Nhân dĩ nhiên là không để ý đến pháp thuật của Vân Hạc Tử đang đánh về phía mình mà bộc phát ra tất cả lực lượng của mình nhằm ngăn cản một kích của Cố Lưu Vân về phía Lạc Bắc.
Trong nháy mắt trên khuôn mặt xám trắng của Cố Lưu Vân xuất hiện những vết nứt. Lúc này, Cố Lưu Vân như một miếng vải rách với vô số lỗ thủng, trừ hắn ra thì bất luận kẻ nào ở đây, trên người nếu có thương thế như vậy chỉ sợ đã không đứng lên nổi. Tuy nhiên ánh mắt của y lại càng thêm nóng bỏng, nhìn y giống như một pho tượng bất tử chiến thần, trên đời không gì có thể ngăn cản, không có gì có thể giết chết được hắn.
Hai tay của hắn xuyên qua hư không, xuyên qua bổn mạng kiếm nguyên, mà giáng lên ngực ngực Lạc Bắc.
Lúc này không một tiếng động, dưới một đòn vượt qua tốc độ âm thanh, Lạc Bắc như một tảng thiên thạch bay ngược ra ngoài, lồng ngực của hắn lõm xuống giống như một miếng đậu hũ, trong lỗ chân lông ở sau lưng, lực lượng chân nguyên phun ra kèm theo một mảnh máu tươi dài hơn mười trượng. Khiến cho người ta nhìn mà thấy sợ hãi.
Mặt đất bên dưới người Lạc Bắc, sau cú đánh của của Cố Lưu Vân cũng lõm sâu xuống. Trong phương viên vài chục trượng, tất cả phòng ốc, núi đá đều biến thành bột phấn, tạo thành một hố sâu rộng vài trượng.
Ánh mắt nóng bỏng của Cố Lưu Vân rốt cuộc thoáng phai nhạt, Vân Hạc Tử phát ra vầng ánh sáng trắng như tuyết nổ tung trên người của Bách Độc Sơn Nhân. Như bị một nắm tay cực to đánh trúng, thân thể của Bách Độc Sơn Nhân bị lực lượng thật lớn đánh cho cong lại, quần áo cùng lông tóc đều nổ tung. Bách Độc Sơn Nhân không thể so với Cố Lưu Vân, thân thể của lão yếu hơn nhiều, hơn nữa pháp quyết mà bản thân lão tu luyện đi theo một con đường khác, trong lực lượng chân nguyên xen lẫn vật kịch độc. Một khi khống chế không nổi thì kịch độc cũng xâm nhập vào thân thể của lão. Đạo pháp thuật của Vân Hạc Tử đánh trúng vào người của lão, làm cho sinh mệnh lực của lão dường như theo máu tươi văng ra khắp nơi. Nét mặt của lão vô cùng đau đớn, nhưng hai tay của lão lại siết chặt với nhau, một làn sát khí kinh khủng từ trên người của lão tuôn ra.
Theo sát khí tuôn ra, số quần áo còn sót trên người lão cũng nát vụn, trong máu tươi tản ra cùng chân nguyên, đều có vô số điểm đen.
Trong nháy mắt, chẳng khác nào một tảng đá lớn đập trúng một tổ ong vò vẽ, vô số ong độc màu đen từ trong tổ ong vò vẽ bay ra, vô số điểm đen từ trên người Bách Độc Sơn Nhân xuất hiện khiến cho người ta có cảm giác toàn thân của Bách Độc Sơn Nhân giống như được tạo thành bởi đám cổ trùng đó.
Vân Hạc Tử, Nam Ly Việt, kể cả Vân Mông Sinh cùng Khuất Đạo Tử đang giằng co với nhau nhìn thấy vậy con ngươi của bọn hắn đều co rút lại. Những điểm đen dày đặc chằng chịt trong không gian đều là đủ loại cổ trùng. Cổ trùng của Bách Độc Sơn Nhân hội tụ kịch độc cùng lực lượng chân nguyên! Tuy không biết đám cổ trùng này có hình dạng thế nào, nhưng bọn người Vân Hạc Tử lại rất rõ ràng uy lực của chúng.
Cơ hồ đồng thời, bọn người Vân Hạc Tử buông tha dự định tiếp tục ra tay công kích, mà đều tự thi triển thủ đoạn phòng ngự. Tuy nhiên bọn họ vẫn không hiểu tại sao Bách Độc Sơn Nhân lại liều mạng bảo vệ Lạc Bắc.
Thế nhưng, một kích của Cố Lưu Vân vẫn giáng trúng người Lạc Bắc.
Tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được uy lực một đòn kia của Cố Lưu Vân. Tuy nhiên dù sao thì Cố Lưu Vân cũng không phải có được bất diệt kim thân thật sự, nếu không những pháp thuật kia cũng sẽ không tạo ra những tổn thương nghiêm trọng như vậy cho thân thể của hắn, tuy nhiên tất cả mọi người có thể cảm giác được một kích này của Cố Lưu Vân đối với tu vi hiên tại của hắn mà nói cũng giống như ngọn đèn sắp cạn nhưng uy lực của nó vẫn không có một người tu đạo nào có khả năng chịu nổi.
Cho dù là với bản thân mình, Cố Lưu Vân cũng không thể chịu đựng được.
Nam Ly Việt biết rõ Lạc Bắc cũng tu luyện công pháp thân thể thành thánh, nhưng hắn cũng nhìn ra được, tu vi của Lạc Bắc so với Cố Lưu Vân thấp hơn nhiều. Cho nên một kích này, ít nhất đánh cho Lạc Bắc hoàn toàn trọng thương, không còn khả năng tiếp tục đánh trả. Nam Ly Việt chỉ lo lắng Cố Lưu Vân ra tay quá nặng, mà đánh chết Lạc Bắc.
Có điều ánh mắt của Cố Lưu Vân vốn đã phai nhạt dần hiện nên sự kinh dị, ngực bụng của Lạc Bắc vốn đã lõm xuống toàn bộ, trên người lại lần nữa lại bốc lên một đạo kiếm khí mãnh liệt mà thô bạo.
Nhìn qua thì thương thế của Lạc Bắc không nhẹ hơn so với Cố Lưu Vân, trong miệng mũi của hắn chảy ra máu tươi đều là màu đen, nhưng ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải của hắn vẫn như cũ khép lại vẽ về phía trước một cái.
Chỉ vẽ một cái, một đạo kiếm nguyên nóng rực như mặt trời vô cùng cuồng bạo, giáng thẳng vào người của Cố Lưu Vân.
Trong nháy mắt Cố Lưu Vân gào lên một tiếng điên cuồng, hai tay của hắn lần nữa giơ lên, tựa như một chiến thần vĩnh viễn bất tử, lần nữa đè xuống bổn mạng kiếm nguyên, khi hai tay của hắn đặt trên bổn mạng kiếm nguyên thì bổn mạng kiếm nguyên cuồng bạo đã nhanh hơn một bước so với hai tay của hắn, mà xuyên thẳng vào lồng ngực Cố Lưu Vân.
Giống như cầu vòng rực rỡ, kiếm nguyên nóng rực phá tan thân thể vốn đã bị thương nặng của hắn, tạo ra trên lưng một lỗ thủng khó có thể tưởng tượng. Tuy nhiên lực lượng cực mạnh của kiếm nguyên cũng không đủ xé nát thân thể hắn, mà chỉ kéo theo thân thể hắn bay theo.
Hai tay của Cố Lưu Vân không cam lòng rủ xuống. Thân thể của y lúc này chẳng khác nào một chiếc lá khô bị một thanh trường thương ghim lấy.. Khí thế kinh người cùng lực lượng chân nguyên kinh người chưa từng có từ trước đến nay, kèm theo sát khí không thể ngăn cản từ bên trong thân thể của hắn trút ra ngoài hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
- Làm sao hắn còn có thể phát ra bổn mạng kiếm nguyên như vậy?
Nam Ly Việt không thể tin nhìn Cố Lưu Vân bị bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc đâm thủng, hai tay rủ xuống. Trong nháy mắt máu trong thân thể của hắn dường như đông cứng, một cái cảm giác ớn lạnh vô cùng vô tận lan khắp người y.
Nam Ly Việt là người nổi bật trong nhất trong đám đại đệ tử của Côn Luân, nên có chút cuồng ngạo. Lần này vì bắt Lạc Bắc đoạt lại chủ nguyên huyết Xá Lợi, hắn đã vô cùng chú ý cẩn thận, đặc biệt dẫn theo Cố Lưu Vân, một người không có bao nhiêu danh khí, nhưng thế gian lại chẳng có mấy người có thể là đối thủ của hắn. Trong tay Nam Ly Việt còn có thần binh như Hạo Thiên Kính. Vậy mà trong trận giao tranh, Cố Lưu Vân có tu vi cao nhất lại là người đều tiên bị đánh chết!
Vô số tia sáng màu bạc hiện ra trước người Nam Ly Việt rồi hóa thành vô số sợi bạc trong nháy mắt xuyên qua thân thể của Lạc Bắc.
Trong nháy mắt từ thân thể của Lạc Bắc thoáng cái phóng ra hơn một ngàn, hơn vạn đạo ánh sáng màu bạc.
Bởi vì ngay từ đầu Cố Lưu Vân, Bách Độc Sơn Nhân, Vân Hạc Tử cùng Lạc Bắc phóng ra khí thế cùng thực lực cực mạnh, làm cho Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Khuất Đạo Tử đều bị đẩy ra khỏi vòng chiến đấu. Cố Lưu Vân rơi rụng, Bách Độc Sơn Nhân và Lạc Bắc trọng thương nên hiện tại đã không còn ai có thể ngăn chặn Nam Ly Việt phóng ra một chiêu này về phía Lạc Bắc.
Tinh thần chi hỏa, chân từ chi lực!
Nam Ly Việt chỉ còn có thể phát ra một đạo thực thiên ngân tuyến, là pháp thuật mạnh nhất mà gã tu luyện trong Âm Dương Sinh Tử Đạo.
Nỗi sợ hãi làm cho Nam Ly Việt không có cách nào khống chế được tinh thần của mình, hoàn toàn quên việc chính mình muốn bắt giữ Lạc Bắc chứ không phải đánh chết.
Sau khi trúng một đạo pháp thuật này thì không ai có thể còn lực tái chiến. Hơn một ngàn, hơn vạn đạo tinh thần chi hỏa cùng chân từ chi lực ngưng tụ thành xạ tuyến có thể làm cho thân thể một người trong nháy mắt tan tác.
- Làm sao có thể!
Tuy thân thể Lạc Bắc bị hơn một ngàn, hơn vạn đạo thực thiên ngân tuyến xuyên qua, nhưng tay phải của hắn lại có vung lên rồi điểm nhẹ một cái.
Bổn mạng kiếm nguyên nóng rực như mặt trời, lại lần nữa dâng lên, phóng về phía Vân Hạc Tử.
Vân Hạc Tử vội vàn lui lại! Vân Hạc Tử điên cuồng hét lên! Trong tiếng thét chói tai lạnh giá, trước người của hắn dường như có tới bảy lớp không gian khác nhau, rồi bảy cái bóng của Vân Hạc Tử điên cuồng bỏ chạy. Nhưng sau một khắc, kiếm nguyên nóng rực đâm vỡ toàn bộ bảy mặt không gian như thủy tinh, nhưng bóng dáng Vân Hạc Tử đã biến mất, chỉ để lại tiếng thét chói tai càng thêm thê lươngcùng với vài giọt máu từ trong không trung bay lả tả xuống.
Vân Hạc Tử lần nữa trọng thương bỏ chạy!
Ánh snags của Hạo Thiên Kính bao phủ lấy Nam Ly Việt. Trong mắt Nam Ly Việt bất giác hiện ra thần sắc tràn đầy hoảng sợ. Y đang định phóng về phía Lạc Bắc một đòn nữa thì một đôi mắt màu vàng chợt xuất hiện cách trước người Nam Ly Việt không xa, nhìn chằm chằm vào y, đồng thời tản mát ra một đám mây quỷ dị mịt mờ màu xanh.
- Ai?
Lông tơ toàn thân của Nam Ly Việt dựng lên, rồi nhảy ra sau.
Không có bất kỳ pháp lực dao động, đôi con mắt màu vàng sau khí xuất hiện cũng không phóng ra bất kỳ công kích nào về phía Nam Ly Việt, nhưng tính khí bổn mạng kiếm nguyên mang tính hủy diệt đã nhộn nhạo lao đến.
Hạo Thiên Kính tản ra ánh sáng màu trắng chói mắt, dường như sau khi đánh xong một trận kinh thiên tại bốn trăm năm trước trước, rốt cuộc lần nữa Hạo Thiên Kính cảm thấy một thứ khí tức có thể cùng chính mình ngang hàng, có thể mang đến cho mình uy hiếp.
- Oanh!
Hạo Thiên Kính cứng rắn chặn một kích bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc.
Ánh sáng của Hạo Thiên Kínhvẫn rực rỡ như trước. Sau khí chặn một kích bổn mạng kiếm nguyên của Lạc Bắc, thần binh không có nửa phần tổn thương, thậm chí pháp lực dao động cùng khí thế càng mạnh thêm. Lực lượng chân nguyên va chạm cũng làm cho trong lỗ tai Nam Ly Việt chảy máu. Dĩ vãng hắn kiêu ngạo cùng tự tin bao nhiêu thì vào lúc này cũng hoàn toàn biến mất. Gần như theo bản năng, hắn tự vung tay lên, phóng một tia sáng bạc cuốn Tiểu Trà ra phía sau của mình.
Lần này, Khuất Đạo Tử dây dưa cùng một chỗ với Vân Mông Sinh nên không có bận tâm chú ý được, vừa nhìn thấy Vân Hạc Tử độn đi, Nam Ly Việt liền lôi Tiểu Trà như tấm gỗ ngăn cản tại phía sau của mình rồi cũng điên cuồng đào tẩu. Vân Mông Sinh cũng không có do dự chút nào, xoay người dốc hết toàn lực bỏ chạy!
Nhưng Vân Mông Sinh vừa mới xoay người bay đi không đến mười trượng, vô tận kiếm nguyên như thiết côn từ trên trời buông xuống, giáng lên trên người hắn.
- Phốc.
Lưng Vân Mông Sinh hoàn toàn vỡ vụn, sau đó cả người bị vô tận kiếm khí cùng kiếm ý xoắn thành mưa máu đầy trời.
Trong phạm vi trăm trượng thì tốc độ của các loại độn pháp trên đời so ra đều kém hơn bổn mạng kiếm nguyên!
Một kiếm đánh chết Vân Mông Sinh, trên mặt xám trắng của Lạc Bắc hiện lên một nụ cười khổ khó hiểu. Vốn thân thể đangphát ra khí thế thô bạo mà nghịch thiên chợt trở nên mệt mỏi. Nam Ly Việt cũng không biết, Hồng Mông linh viên trong lúc vô hình biến hóa thành hữu hình, đôi mắt màu vàng đột nhiên xuất hiện tuy yêu dị nhưng thực tế cũng không thể phóng ra bất luận pháp thuật có lực sát thương nào.
Giờ phút này, Lạc Bắc cũng đã đạt tới cực hạn, không chỉ không thể cản hắn rời đi, thậm chí ngự không cũng không được. Nhưng Lạc Bắc vẫn lập tức lướt tới chỗ Bách Độc Sơn Nhân. Bách Độc Sơn Nhân cùng Cố Lưu Vân đồng dạng đều từ không trung ngã xuống.
Giờ phút này chỉ có Bách Độc Sơn Nhân cùng Lạc Bắc mới có thể rõ ràng, vì sao Lạc Bắc có thể chịu được sự tấn công của Cố Lưu Vân và Nam Ly Việt như vậy.
- Vì sao?
Từ không trung ngã xuống, sinh cơ trong cơ thể có lẽ toàn bộ đã bị xói mòn sạch sẽ, thậm chí gần như không cảm giác được lực lượng chân nguyên của lão già áo đen, Lạc Bắc vừa ngơ ngác vừa đau đớn mà vội vàng hỏi.
Tác giả :
Vô Tội