La Phù
Chương 179: Thương Lãng cung đầu hàng. Mật địa
Nhưng đúng vào lúc này, một vầng ánh sáng chín màu và một đạo kiếm quang màu trắng đã đánh mạnh lên trên chiến xa, đồng thời Khuất Đạo Tử cũng từ từ xuất hiện.
Pháp thuật của Khuất Đạo Tử và Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm liên tục giáng lên trên chiến xa. Hi Ngọc Sa còn chưa kịp thi triển pháp thuật thì vô số những viên đạn to bằng quả trứng ngỗng màu vàng cũng giáng lên trên chiến xa.
Một đòn đó khiến cho thất khiếu của Chiến Bách Lý chảy máu, không khống chế được chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang làm cho nó quay tròn trong nước.
"Xoạt!" Một tia chớp màu tím vừa mới cản được Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm của Khuất Đạo Tử thì Ngũ Âm Thần Lôi Giám lại chiếu vào chiến xa khiến cho âm lôi đánh cho cả hai người từ bên trong văng ra ngoài.
- Mạng ta hết rồi.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa bị văng ra khỏi chiến xa, chân nguyên còn đang tán loạn không thể thi triển được pháp thuật thì chợt nhìn thấy một cái bóng đen xuất hiện cách mặt mình mấy chục trượng.
Mặc dù là mấy chục trượng nhưng cả hai có thể ngửi thấy mùi hôi từ cái bóng đó tản đến.
Quỷ Xa Âm Vương Cưu!
Nhưng ngay vào lúc cả hai nghĩ tới cái tên đó thì Quỷ Xa Âm Vương Cưu cũng há miệng phun ra hai luồng khí đen. Hai làn âm khí dầy đặc trong nháy mắt xâm nhập vào kinh mạch của Hi Ngọc Sa và Chiến Bách Lý khiến cho chân nguyên và máu huyết của cả hai bị đóng băng.
Phía sau hai người, Khuất Đạo Tử vẫn dửng dưng giơ tay lên chộp một cái hút chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa rồi nhanh chóng bay lên.
Chỉ thấy một cái cột nước to phóng lên trên mặt biển rồi sau đó Khuất Đạo Tử xuất hiện. Y vung tay lên ném chiến xa, Chiến Bách Lý, Hi Ngọc Sa như một cái bao tải lên trên một cái Xích Huyết Ngô Chu ở trước mặt Thất Hải Yêu Vương thú.
Người Tịch Tộc đã điều khiển Ngân Tiễn Ngư bao vây khu vực biển này. Chỉ cần bất cứ một người Thương Lãng cung nào xuống nước cũng sẽ bị phát hiện. Hơ nữa Lạc Bắc đã để cho Khuất Đạo Tử và người tộc Kim Thiềm giúp đỡ người tộc Long Nghê phá trận pháp Thương Lãng cung bố trí. Vì vậy mà khi Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa vừa mới chạm vào nước liền bị bắt giữ.
- Hiện tại ta có trận thế như thế này nên tâm tính cũng hoàn toàn khác. Trước kia Thất Hải Yêu Vương thú đi tuần hay chinh chiến thì phía trước có Tịch Tộc điều khiển trăm thú, mười Yêu tộc mạnh nhất thể hiện nghi trượng cầm Thất Hải Ngũ Sắc, Tử Hải Vân kỳ, Du Phiêu Hề quang phiến, Định Hải Tinh Kim, Trắc Ảnh tràng, Thanh Nguyệt việt đẳng pháp bảo đứng hai bên. Với khí thế như vậy thì khi đối địch, quân địch chưa đánh đã sợ, đồng thời tâm tính của ngài cũng được nâng lên cực cao.
Lạc Bắc trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, sống đi chết lại nhưng chưa hề có một lần nào nhẹ nhàng như thế này. Thậm chí hắn không cần phải ra tay mà hai đối thủ lợi hại đã bị bắt, đưa tới trước mặt.
Lạc Bắc đứng trên đỉnh đầu Thất Hải Yêu Vương thú chợt có cảm giác toàn bộ Thất Hải đều nằm dưới chân mình.
Nhưng Lạc Bắc hiểu rất rõ đó không phải do tu vi của mình đạt tới mức độ đó mà là mượn thế của Thất Hải Yêu Vương thú, là do thực lực cực mạnh của nó khiến cho hắn vô tình sinh ra suy nghĩ như vậy.
Nhưng Lạc Bắc cũng cảm nhận được cái suy nghĩ đó khiến cho tu vi và tâm tính của mình vô hình tăng lên rất nhiều.
Với một thứ khí phách như vậy thì tâm ma bình thường khó có thể xâm nhập.
Uy thế của Yêu vương!
Một vị đế vương quan sát thiên hạ so với khí thế và tầm mắt của một người bình thường chắc chắn là không thể giống nhau.
Tới lúc này, Lạc Bắc cũng hiểu được tại sao năm đó mỗi lần Thất Hải Yêu Vương xuất chinh đều có nghi thức rầm rộ như vậy. Bởi vì có những thứ đó đúng là không chỉ làm cho đối thủ kinh sợ mà có thể làm cho tâm tính và tu vi của bản thân tăng lên.
Bị ném như cái bao tải tới trước mặt Thất Hải Yêu Vương thú, trên người Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa liên tục bốc ra những làn khí đen.
Đó là do cả hai sử dụng chân nguyên để bức âm khí của Quỷ Xa Âm Vương Cưu ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên tới lúc này, cả hai cũng đều tuyệt vọng.
Lạc Bắc chỉ liếc mắt nhìn cả hai một cái rồi khuát
Liền bắn ra vài tia sáng màu xám khiến cho chân nguyên của hai người hoàn toàn đóng băng.
- Thao Sinh Nguyên chưa trở về Thương Lãng cung? - Lạc Bắc thản nhiên lên tiếng hỏi.
Lạc Bắc đứng trên Thất Hải Yêu Vương thú nhìn xuống nên âm thanh chợt có một thứ gì đó uy nghiêm. Cái sự uy nghiêm đó giống như một vị đế vương nắm sinh tử của thế gian trong tay đang cất tiếng hỏi. Nhưng Hải Lang Vương Chiến Bách Lý cũng là nhân vật kiêu hùng ở Thất Hải. Nghe thấy Lạc Bắc hỏi như vậy, mặc dù chân nguyên không thể nào di chuyển được nhưng Chiến Bách Lý vẫn hừ lạnh:
- Ta không địch lại bị bắt trong tay ngươi. Muốn giết thì cứ giết không phải nhiều lời.
- To gan!
Cầu Thương Dương đứng bên Chiến Bách Lý hét to một tiếng rồi chộp lấy yết hầu của y mà xách lên. Dáng người của Chiến Bách Lý tuy rằng khôi ngô nhưng thân hình của Cầu Thương Dương còn cao gấp đôi. Cầu Thương Dương xách Chiến Bách Lý lên chẳng khác gì cầm một con tôm, hết sức nhẹ nhàng.
Chỉ cần Lạc Bắc thay đổi nét mặt, Cầu Thương Dương có thể bóp chết Chiến Bách Lý ngay lập tức.
- Cầu Thương Dương! Đừng giết hắn. Tịch Tây Nguyên! Trói chúng lại trên người Thanh Văn Hải ngưu. Ngươi cho người đưa tin, chiêu hàng. Người nào không đầu hàng, giết.
Lạc Bắc vừa dứt lời, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa đều biến sắc.
- Thủ đoạn của hắn không ngờ độc ác đến vậy.
Người có tu vi như Hi Ngọc Sa và Chiến Bách Lý không hề sợ chết. Nếu sợ chết thì khi tu hành rất khó đột phá, không có được thành tựu như hiện nay. Nhưng Lạc Bắc lại trói hai người lên rồi cho đi thị chúng thì chính là làm nhục, so với việc giết hai người còn khó chịu hơn.
Cả hai thật sự không ngờ được với tuổi như vậy mà Lạc Bắc có thể tàn nhẫn, quyết đoán. Nhất thời vốn hai người không hề có chút sợ hãi lại vô tình sinh ra sự sợ hãi đối với Lạc Bắc.
Cả hai người đều không biết rằng hành động của Lạc Bắc đều là do học được từ Nguyên Thiên Y.
Lúc trước khi Nguyên Thiên Y tới Dược Vương tông, vì Thương Dương giác nên khi gặp đoàn xe của Bắc Lưu vương. Để dạy dỗ, Nguyên Thiên Y thì vung tay làm một cái pháp thuật đơn giản là được. Nhưng Nguyên Thiên Y lại sử dụng pháp thuật mà trong ngàn năm chỉ có vài người làm được - Lục Đạo phù đồ nghiệp hỏa hồng liên.
Dùng một thứ pháp thuật như vậy để đối phó với người tu đạo trong đoàn xe của Bắc lưu vương đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Nhưng sau đó Lạc Bắc hiểu được sở dĩ Nguyên Thiên Y dùng thứ pháp thuật đó thì mục đích thực sự cũng chỉ là để làm cho đám người Dược Vương tông kinh sợ.
Nguyên Thiên Y sử dụng thứ pháp thuật hủy thiên diệt địa đó ở ngay trên con đường của Dược Vương tông rồi sau đó dẫn Lạc Bắc vào trong môn phái của họ khiến cho người Dược Vương tông cơ bản không dám nói nhiều lời mà nhanh chóng mang bảo vật trấn phái là Thương Dương giác đưa cho Nguyên Thiên Y.
Có thể biểu hiện thực lực cực mạnh thì đó chính là phương phương tốt nhất làm cho người ta sợ hãi.
Hơn nữa phần lớn các môn phái trên thế gian e ngại La Phù đó là vì người La Phù không chỉ có pháp thuật cao tuyệt, một khi ra ngoài là nhân vật kinh thế hãi tục mà còn một nguyên nhân nữa đó là đối với người La Phù nếu ngươi không động tới ta thì ta không động tới ngươi, nhưng đã có thù thì phải báo.
Muốn cho kẻ ác sợ thì chỉ có ác hơn chúng.
Vì vậy mà rất nhiều những người tu đạo pháp quyết của Mật tông, Hiển tông khi tu luyện tới cảnh giới thân ngoại hóa thân thì phần lớn đều xuất ra hóa thân là những vị thần phục ma có tượng mạo vô cùng hung ác chứ không phải từ bi như trong miếu thờ.
Ngoại trừ Thất Hải Yêu Vương thú ra thì Thanh Hải Văn Ngưu có thể hình cao lớn nhất. Hơn nữa hai bên sườn của nó có mọc ra những cái gai chẳng khác gì sắt thép có thể treo lên đó.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa bị Pháp Vương thủy chu phun tơ nhện trói lại. Mà vừa rồi số pháp bảo của thất tông ngũ phái và đám người Thương Lãng cung cũng đồng loạt bị treo lên đó.
Ngay cả Tinh Tuyền Diệt ma thần giáp mà Thích Như Ý mặc cũng bị treo lên.
Tuy rằng pháp bảo của đám người thất tông ngũ phái và Thương Lãng cung trong trận chiến này cơ bản bị cuốn vào ngọn lửa dưới lòng đất nhưng số lượng còn lại cũng phải tới hơn năm mươi cái.
Sau khi treo toàn bộ số pháp bảo lên trên người Thanh Văn Hải Ngưu, từ xa nhìn lại giống như trang điểm thêm cho nó một chuỗi ngọc với đủ loại màu sắc.
Trong số hơn năm mươi cái pháp bảo, phần lớn đã bị hư hỏng trong chiến đấu. Có cái gần như bị vỡ nát, có cái bị lực lượng của pháp thuật đánh cho móp méo.
Nhưng cho dù bị hỏng như vậy thì càng tăng thêm sự tác động đối với tinh thần của người khác.
Bao nhiêu pháp bảo như vậy đều bị hư hỏng thì trận chiến đó phải kịch liệt tới mức độ nào?
- Thất Hải Yêu Vương đích thân tới, nếu còn ngoan cố chống lại không đầu hàng...giết!
Thanh Văn Hải Ngưu bước từng bước trên mặt biển về phía Thương Lãng cung. Mỗi bước đi của nó tạo ra trên mặt biển một con sóng lớn.
- Hải Lang Vương! Hi Ngọc Sa.
Người của Thương Lãng cung nhanh chóng nhận ra Hi Ngọc Sa và Hải Lang Vương Chiến Bách Lý bị trói trên người Thanh Văn Hải Ngưu, cùng với rất nhiều pháp bảo vốn của Thương Lãng cung được treo trên đó.
Hiện tại gần như toàn bộ số pháp bảo đó bị hỏng, hơn nữa đều bị dính trên người Thanh Văn Hải Ngưu. Vì vậy mà bọn họ có thể biết được kết quả của những người đã ra ngoài lúc trước.
Cơ bản họ cũng biết không thể nào ngăn cản. Vốn những người còn lại của Thương Lãng cung có tu vi không cao, hơn nữa ngay cả Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng không biết bị người ta bắt từ lúc nào. Thủ đoạn và uy thế như thế thì ai còn có tinh thần mà chống lại?
Thanh Văn Hải Ngưu bước đi mà không hề gặp một chút cản trở. Cho tới khi mười sáu cái Xích Huyết Ngô Chu đuổi kịp, Lạc Bắc liền điều khiển cho Thất Hải Yêu Vương thú bước lên cái đảo nhỏ thì toàn bộ người của Thương Lãng cung đã quỳ rạp trên mặt đất.
Hơn hai trăm người của Thương Lãng cung bị đuổi tới quảng trường trước cửa điện. Tất cả bị thu pháp bảo, bùa chú và đồng thời bị phóng cấm chế lên người.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng bị lôi xuống rồi bị Cầu Thương Dương xách tới trước mặt Lạc Bắc.
- Người tộc Ly Thủ bị các ngươi bắt đang ở đâu?
Lạc Bắc khoanh tay đứng hỏi Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa.
Trong khoảng thời gian đó, tộc Đằng Giao và tộc Ly Thủ đã lên đảo tìm kiếm nhưng không hề phát hiện ra tung tích người của tộc Ly Thủ.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa lạnh lùng nhìn Lạc Bắc như không thèm để ý tới câu hỏi của hắn. Lạc Bắc cũng chẳng thèm để ý, quay sang nhìn hai trăm người Thương Lãng cung đang quỳ rạp trên mặt đất mà hỏi:
- Trong số các ngươi có người nào biết người tộc Ly Thủ đang ở đâu không? Nếu không ai nói...giết hết.
Âm thanh của Lạc Bắc mặc dù không to nhưng sau khi thu phục Thất Hải Yêu Vương thú thì bản thân có một thứ khí thế như nhìn xuống cả Thất Hải. Hơn nữa, hiện tại đám người Thương Lãng cung chẳng khác gì lợn béo đang chờ bị giết nên khi nghe Lạc Bắc hỏi vậy thì có hai người run rẩy kêu lên:
- Yêu vương! Người tộc Ly Thủ có lẽ ở trong điện Bích Lạc.
- Điện Bích Lạc?
Ánh mắt của Lạc Bắc mới nhìn về phía hai người kia thì Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng trừng mắt với họ.
Đương nhiên là cả hai biết người tộc Ly Thủ bị giam ở đâu nhưng khi bị Lạc Bắc treo trên người Thanh Văn Hải Ngưu như chiến lợi phẩm để thị chúng thì cả hai người vô cùng hận hắn, có chết cũng không chịu khuất phục.
"Ánh mắt của Thái Thúc không ngờ tàn nhẫn tới vậy!"
Nhưng cả hai vừa mới trừng mắt với hai người kia thì cảm nhận được một cái ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình. Vừa mới liếc mắt, cả hai liền nhìn thấy Thái Thúc đang lạnh lùng nhìn sang.
Vốn Thái Thúc là một người kiên định, quả quyết. Hiện tại sau khi trải qua nhiều trận chiến sinh tử nên cũng tự nhiên xuất hiện một thứ uy thế khiến cho người ta sợ hãi. Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn hai người nhưng cũng đủ khiến cho Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa ớn lạnh, như cảm nhận được Thái Thúc đang nói:
- Các ngươi không nói còn định uy hiếp người khác hay không? Có tin ta móc hai mắt của các ngươi ra không?
- Đúng vậy! Ta nhìn thấy người tộc Ly Thủ bị bắt đưa tới điện Bách Lạc.
- Trong điện Bích Lạc có trận pháp. Cứ mấy ngày ta lại chịu trách nhiệm vận chuyển tài liệu tìm được tới đó.
Sự tình liên quan tới tính mạng cho nên sau đó đám người Thương Lãng cung tranh nhau lên tiếng.
- A? Vận chuyển tài liệu? Đưa tài liệu gì tới đó?
Lạc Bắc nhìn tên nam tử trung niên của Thương Lãng cung có tướng ngũ đoản, thân hình hơi mập.
Tên nam tử trung niên đó nuốt nước bọt, cố bình tĩnh lại rồi nói:
- Bình thường vận chuyển vào đó đều là ngọc thạch, tinh kim. Có một số thứ ta không biết tên.
- Ngọc thạch, tinh kim đều là thứ cần để luyện pháp bảo. Điện Bích Lạc chẳng lẽ là nơi Thương Lãng Cung dùng làm nơi luyện chế pháp bảo?
Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau mà nhíu mày rồi nói với nam tử trung niên kia:
- Ngươi dẫn chúng ta tới điện Bích Lạc.
- Nếu không có người này nói thì chỉ sợ chúng ta có tìm cũng không chú ý tới chỗ này.
Điện Bích Lạc là một cái đền nhỏ nằm ở lưng chừng núi ở một hòn đảo nhỏ phía Tây, nó sâu chừng nửa trượng, nhìn như một nơi bị vất bỏ. Nhưng Lạc Bắc quan sát kỹ thì thấy cái đền này không có lấy một cánh cửa nhưng bên cạnh lại có một cái xe đẩy màu đen được làm bằng sắt. Mà trên con đường dẫn lên điện thậm chí nền điện có những dấu vết rất sâu.
Trên tảng đá lót nền có những dấu vết rộng bằng ba, bốn đầu ngón tay do vết bánh xe nhiều năm để lại. Hiển nhiên là có người dùng xe đẩy những vật gì đó rất nặng đi vào trong điện.
- Ngươi nói ở đây có trận pháp? Bình thường khi ngươi vận chuyển tài liệu tới đây thì làm thế nào để mở nó ra?
Trong lúc Lạc Bắc đang quan sát thì mấy người tộc Long Nghê cũng dò xét trong ngoài ngôi điện. Người tộc Long Nghê tinh thông trận pháp, những trận pháp bình thường không thể làm khó họ. Nhưng sau khi quan sát kỹ, bọn họ không thể tìm ra bất cứ thứ gì.
- Chỉ cần đứng ở đây một lúc thì trận pháp sẽ tự mình khởi động. - Nam tử trung niên chỉ vào giữa điện.
Ở đó là một tảng đá cũng giống như những tảng đá xung quanh chỉ có điều hoa văn khắc trên đó nhìn qua có chút khác biệt.
- Nói bậy!
Nghe thấy người đàn ông đầu trọc nói vậy, Thái Thúc liền trừng mắt:
- Nếu đứng trên đó pháp trận sẽ tự khởi động thì bất cứ ai cũng có thể vào được hay sao?
- Ta không dám nói bậy.
Bị Thái Thúc trừng mắt, tên đệ tử Thương Lãng cung tái mặt vội vàng giải thích:
- Nơi này vốn là cấm địa. Ngoại trừ mấy người cung chủ ra và đám đệ tử vận chuyển tài liệu thì những người khác không dám tiến vào. Thật sự chỉ cần đứng lên chỗ đó, điện Bích Lạc sẽ như bị vỡ ra rồi sau đó sẽ đi vào bên trong. Bên trong là một con đường thông ra tứ phía và rất nóng. Ở đó có một cái thùng sắt, chúng ta đặt tài liệu vào thì nó sẽ trượt đi.
"Người này chắc là không nói dối!"
Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau đều thấy tên đệ tử Thương Lãng cung có tu vi thấp kém lại đang sợ hãi thì không thể nói dối được.
- Trong con đường đó còn có thứ gì khác không?
- Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm đưa tài liệu vào trong đó. Còn sâu bên trong có gì thì chúng ta chưa bao giờ đi vào xem.
- Nơi đó rốt cuộc là đâu?
Âm thanh của Ly Nghiêu Ly và Cầu Thương Dương vang lên. Cầu Thương Dương đã xách Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa tới đây nên vào lúc này lớn tiếng quát, hỏi hai người.
- Các ngươi đối xử với chúng ta thế này còn muốn ta nói cho các ngươi biết bên trong có gì phải không? - Chiến Bách Lý cười lạnh:
- Muốn giết thì cứ giết, không phải nhiều lời.
- Bên trong có gì thì cứ vào xem rồi sẽ biết.
Lạc Bắc nhìn Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa nhưng không hề nổi giận mà chỉ thản nhiên nói câu đó.
- Chỉ sợ bên trong có nhân vật lợi hại mai phục. - Mộ Hàm Phong đứng bên cạnh Ly Nghiêu Ly liền lên tiếng.
- Nếu quả thật có nhân vật mà chúng ta không đối phó được thì Thao Sinh Nguyên cũng không sợ hãi chúng ta tấn công đến đây mà bỏ chạy. Hai tên này cũng không thấy chúng ta thì vất đảo, chạy trốn. Hơn nữa nếu như quả thật trong đó có nhân vật lợi hại như vậy thì cũng sẽ không để cho chúng ta dễ dàng bức được nhiều đệ tử Thương Lãng cung tới thế. - Lạc Bắc nhìn Mộ Hàm Phong trả lời.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa nghe Lạc Bắc nói vậy thì sự hung hãn trên nét mạt cũng bớt đi một chút.
Lạc Bắc phân tích không hề sai. Lúc trước, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa vẫn chỉ nghĩ tu vi Lạc Bắc kinh người, pháp thuật lợi hại. Nhưng từ sau khi bị Lạc Bắc bắt, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa càng lúc càng phát hiện suy nghĩ của Lạc Bắc đều hơn cả hai người bọn họ. Khiến cho cả hai có cảm giác không thể tranh đấu.
- Sau khi các ngươi vào trong trận pháp thì làm thế nào để ra ngoài?
Lạc Bắc quay lại hỏi tên đệ tử đầu trọc của Thương Lãng cung.
- Trong cái thông đạo đó cũng có một nơi mà chỉ cần đứng lên đó thì sẽ trở lại điện Bích Lạc. - Tên đệ tử Thương Lãng cung vội vàng trả lời.
- A? Chẳng lẽ là trận pháp truyền tống tới nơi khác?
Nét mặt của mấy người tộc Long Nghê trở nên ưu tư.
"Thứ trận pháp này hình như hơi giống với trận pháp của La Phù ta!"
Trong đại điện, tảng đá mà người đàn ông kia chỉ chỉ rộng chừng ba, bốn thước vuông. Nhưng khi Lạc Bắc vừa mới bước lên thì chỉ một lát liền cảm thấy trước mặt lóe lên ánh sáng màu hồng rồi điện Bích Lạc như bị ánh sáng tách ra làm hai. Chỉ hơi hoa mắt một chút, Lạc Bắc liền phát hiện ra mình và những người trong điện Bích Lạc đã xuất hiện trong một căn phòng đá rộng vài trượng vuông.
Pháp thuật của Khuất Đạo Tử và Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm liên tục giáng lên trên chiến xa. Hi Ngọc Sa còn chưa kịp thi triển pháp thuật thì vô số những viên đạn to bằng quả trứng ngỗng màu vàng cũng giáng lên trên chiến xa.
Một đòn đó khiến cho thất khiếu của Chiến Bách Lý chảy máu, không khống chế được chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang làm cho nó quay tròn trong nước.
"Xoạt!" Một tia chớp màu tím vừa mới cản được Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm của Khuất Đạo Tử thì Ngũ Âm Thần Lôi Giám lại chiếu vào chiến xa khiến cho âm lôi đánh cho cả hai người từ bên trong văng ra ngoài.
- Mạng ta hết rồi.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa bị văng ra khỏi chiến xa, chân nguyên còn đang tán loạn không thể thi triển được pháp thuật thì chợt nhìn thấy một cái bóng đen xuất hiện cách mặt mình mấy chục trượng.
Mặc dù là mấy chục trượng nhưng cả hai có thể ngửi thấy mùi hôi từ cái bóng đó tản đến.
Quỷ Xa Âm Vương Cưu!
Nhưng ngay vào lúc cả hai nghĩ tới cái tên đó thì Quỷ Xa Âm Vương Cưu cũng há miệng phun ra hai luồng khí đen. Hai làn âm khí dầy đặc trong nháy mắt xâm nhập vào kinh mạch của Hi Ngọc Sa và Chiến Bách Lý khiến cho chân nguyên và máu huyết của cả hai bị đóng băng.
Phía sau hai người, Khuất Đạo Tử vẫn dửng dưng giơ tay lên chộp một cái hút chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa rồi nhanh chóng bay lên.
Chỉ thấy một cái cột nước to phóng lên trên mặt biển rồi sau đó Khuất Đạo Tử xuất hiện. Y vung tay lên ném chiến xa, Chiến Bách Lý, Hi Ngọc Sa như một cái bao tải lên trên một cái Xích Huyết Ngô Chu ở trước mặt Thất Hải Yêu Vương thú.
Người Tịch Tộc đã điều khiển Ngân Tiễn Ngư bao vây khu vực biển này. Chỉ cần bất cứ một người Thương Lãng cung nào xuống nước cũng sẽ bị phát hiện. Hơ nữa Lạc Bắc đã để cho Khuất Đạo Tử và người tộc Kim Thiềm giúp đỡ người tộc Long Nghê phá trận pháp Thương Lãng cung bố trí. Vì vậy mà khi Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa vừa mới chạm vào nước liền bị bắt giữ.
- Hiện tại ta có trận thế như thế này nên tâm tính cũng hoàn toàn khác. Trước kia Thất Hải Yêu Vương thú đi tuần hay chinh chiến thì phía trước có Tịch Tộc điều khiển trăm thú, mười Yêu tộc mạnh nhất thể hiện nghi trượng cầm Thất Hải Ngũ Sắc, Tử Hải Vân kỳ, Du Phiêu Hề quang phiến, Định Hải Tinh Kim, Trắc Ảnh tràng, Thanh Nguyệt việt đẳng pháp bảo đứng hai bên. Với khí thế như vậy thì khi đối địch, quân địch chưa đánh đã sợ, đồng thời tâm tính của ngài cũng được nâng lên cực cao.
Lạc Bắc trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, sống đi chết lại nhưng chưa hề có một lần nào nhẹ nhàng như thế này. Thậm chí hắn không cần phải ra tay mà hai đối thủ lợi hại đã bị bắt, đưa tới trước mặt.
Lạc Bắc đứng trên đỉnh đầu Thất Hải Yêu Vương thú chợt có cảm giác toàn bộ Thất Hải đều nằm dưới chân mình.
Nhưng Lạc Bắc hiểu rất rõ đó không phải do tu vi của mình đạt tới mức độ đó mà là mượn thế của Thất Hải Yêu Vương thú, là do thực lực cực mạnh của nó khiến cho hắn vô tình sinh ra suy nghĩ như vậy.
Nhưng Lạc Bắc cũng cảm nhận được cái suy nghĩ đó khiến cho tu vi và tâm tính của mình vô hình tăng lên rất nhiều.
Với một thứ khí phách như vậy thì tâm ma bình thường khó có thể xâm nhập.
Uy thế của Yêu vương!
Một vị đế vương quan sát thiên hạ so với khí thế và tầm mắt của một người bình thường chắc chắn là không thể giống nhau.
Tới lúc này, Lạc Bắc cũng hiểu được tại sao năm đó mỗi lần Thất Hải Yêu Vương xuất chinh đều có nghi thức rầm rộ như vậy. Bởi vì có những thứ đó đúng là không chỉ làm cho đối thủ kinh sợ mà có thể làm cho tâm tính và tu vi của bản thân tăng lên.
Bị ném như cái bao tải tới trước mặt Thất Hải Yêu Vương thú, trên người Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa liên tục bốc ra những làn khí đen.
Đó là do cả hai sử dụng chân nguyên để bức âm khí của Quỷ Xa Âm Vương Cưu ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên tới lúc này, cả hai cũng đều tuyệt vọng.
Lạc Bắc chỉ liếc mắt nhìn cả hai một cái rồi khuát
Liền bắn ra vài tia sáng màu xám khiến cho chân nguyên của hai người hoàn toàn đóng băng.
- Thao Sinh Nguyên chưa trở về Thương Lãng cung? - Lạc Bắc thản nhiên lên tiếng hỏi.
Lạc Bắc đứng trên Thất Hải Yêu Vương thú nhìn xuống nên âm thanh chợt có một thứ gì đó uy nghiêm. Cái sự uy nghiêm đó giống như một vị đế vương nắm sinh tử của thế gian trong tay đang cất tiếng hỏi. Nhưng Hải Lang Vương Chiến Bách Lý cũng là nhân vật kiêu hùng ở Thất Hải. Nghe thấy Lạc Bắc hỏi như vậy, mặc dù chân nguyên không thể nào di chuyển được nhưng Chiến Bách Lý vẫn hừ lạnh:
- Ta không địch lại bị bắt trong tay ngươi. Muốn giết thì cứ giết không phải nhiều lời.
- To gan!
Cầu Thương Dương đứng bên Chiến Bách Lý hét to một tiếng rồi chộp lấy yết hầu của y mà xách lên. Dáng người của Chiến Bách Lý tuy rằng khôi ngô nhưng thân hình của Cầu Thương Dương còn cao gấp đôi. Cầu Thương Dương xách Chiến Bách Lý lên chẳng khác gì cầm một con tôm, hết sức nhẹ nhàng.
Chỉ cần Lạc Bắc thay đổi nét mặt, Cầu Thương Dương có thể bóp chết Chiến Bách Lý ngay lập tức.
- Cầu Thương Dương! Đừng giết hắn. Tịch Tây Nguyên! Trói chúng lại trên người Thanh Văn Hải ngưu. Ngươi cho người đưa tin, chiêu hàng. Người nào không đầu hàng, giết.
Lạc Bắc vừa dứt lời, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa đều biến sắc.
- Thủ đoạn của hắn không ngờ độc ác đến vậy.
Người có tu vi như Hi Ngọc Sa và Chiến Bách Lý không hề sợ chết. Nếu sợ chết thì khi tu hành rất khó đột phá, không có được thành tựu như hiện nay. Nhưng Lạc Bắc lại trói hai người lên rồi cho đi thị chúng thì chính là làm nhục, so với việc giết hai người còn khó chịu hơn.
Cả hai thật sự không ngờ được với tuổi như vậy mà Lạc Bắc có thể tàn nhẫn, quyết đoán. Nhất thời vốn hai người không hề có chút sợ hãi lại vô tình sinh ra sự sợ hãi đối với Lạc Bắc.
Cả hai người đều không biết rằng hành động của Lạc Bắc đều là do học được từ Nguyên Thiên Y.
Lúc trước khi Nguyên Thiên Y tới Dược Vương tông, vì Thương Dương giác nên khi gặp đoàn xe của Bắc Lưu vương. Để dạy dỗ, Nguyên Thiên Y thì vung tay làm một cái pháp thuật đơn giản là được. Nhưng Nguyên Thiên Y lại sử dụng pháp thuật mà trong ngàn năm chỉ có vài người làm được - Lục Đạo phù đồ nghiệp hỏa hồng liên.
Dùng một thứ pháp thuật như vậy để đối phó với người tu đạo trong đoàn xe của Bắc lưu vương đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Nhưng sau đó Lạc Bắc hiểu được sở dĩ Nguyên Thiên Y dùng thứ pháp thuật đó thì mục đích thực sự cũng chỉ là để làm cho đám người Dược Vương tông kinh sợ.
Nguyên Thiên Y sử dụng thứ pháp thuật hủy thiên diệt địa đó ở ngay trên con đường của Dược Vương tông rồi sau đó dẫn Lạc Bắc vào trong môn phái của họ khiến cho người Dược Vương tông cơ bản không dám nói nhiều lời mà nhanh chóng mang bảo vật trấn phái là Thương Dương giác đưa cho Nguyên Thiên Y.
Có thể biểu hiện thực lực cực mạnh thì đó chính là phương phương tốt nhất làm cho người ta sợ hãi.
Hơn nữa phần lớn các môn phái trên thế gian e ngại La Phù đó là vì người La Phù không chỉ có pháp thuật cao tuyệt, một khi ra ngoài là nhân vật kinh thế hãi tục mà còn một nguyên nhân nữa đó là đối với người La Phù nếu ngươi không động tới ta thì ta không động tới ngươi, nhưng đã có thù thì phải báo.
Muốn cho kẻ ác sợ thì chỉ có ác hơn chúng.
Vì vậy mà rất nhiều những người tu đạo pháp quyết của Mật tông, Hiển tông khi tu luyện tới cảnh giới thân ngoại hóa thân thì phần lớn đều xuất ra hóa thân là những vị thần phục ma có tượng mạo vô cùng hung ác chứ không phải từ bi như trong miếu thờ.
Ngoại trừ Thất Hải Yêu Vương thú ra thì Thanh Hải Văn Ngưu có thể hình cao lớn nhất. Hơn nữa hai bên sườn của nó có mọc ra những cái gai chẳng khác gì sắt thép có thể treo lên đó.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa bị Pháp Vương thủy chu phun tơ nhện trói lại. Mà vừa rồi số pháp bảo của thất tông ngũ phái và đám người Thương Lãng cung cũng đồng loạt bị treo lên đó.
Ngay cả Tinh Tuyền Diệt ma thần giáp mà Thích Như Ý mặc cũng bị treo lên.
Tuy rằng pháp bảo của đám người thất tông ngũ phái và Thương Lãng cung trong trận chiến này cơ bản bị cuốn vào ngọn lửa dưới lòng đất nhưng số lượng còn lại cũng phải tới hơn năm mươi cái.
Sau khi treo toàn bộ số pháp bảo lên trên người Thanh Văn Hải Ngưu, từ xa nhìn lại giống như trang điểm thêm cho nó một chuỗi ngọc với đủ loại màu sắc.
Trong số hơn năm mươi cái pháp bảo, phần lớn đã bị hư hỏng trong chiến đấu. Có cái gần như bị vỡ nát, có cái bị lực lượng của pháp thuật đánh cho móp méo.
Nhưng cho dù bị hỏng như vậy thì càng tăng thêm sự tác động đối với tinh thần của người khác.
Bao nhiêu pháp bảo như vậy đều bị hư hỏng thì trận chiến đó phải kịch liệt tới mức độ nào?
- Thất Hải Yêu Vương đích thân tới, nếu còn ngoan cố chống lại không đầu hàng...giết!
Thanh Văn Hải Ngưu bước từng bước trên mặt biển về phía Thương Lãng cung. Mỗi bước đi của nó tạo ra trên mặt biển một con sóng lớn.
- Hải Lang Vương! Hi Ngọc Sa.
Người của Thương Lãng cung nhanh chóng nhận ra Hi Ngọc Sa và Hải Lang Vương Chiến Bách Lý bị trói trên người Thanh Văn Hải Ngưu, cùng với rất nhiều pháp bảo vốn của Thương Lãng cung được treo trên đó.
Hiện tại gần như toàn bộ số pháp bảo đó bị hỏng, hơn nữa đều bị dính trên người Thanh Văn Hải Ngưu. Vì vậy mà bọn họ có thể biết được kết quả của những người đã ra ngoài lúc trước.
Cơ bản họ cũng biết không thể nào ngăn cản. Vốn những người còn lại của Thương Lãng cung có tu vi không cao, hơn nữa ngay cả Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng không biết bị người ta bắt từ lúc nào. Thủ đoạn và uy thế như thế thì ai còn có tinh thần mà chống lại?
Thanh Văn Hải Ngưu bước đi mà không hề gặp một chút cản trở. Cho tới khi mười sáu cái Xích Huyết Ngô Chu đuổi kịp, Lạc Bắc liền điều khiển cho Thất Hải Yêu Vương thú bước lên cái đảo nhỏ thì toàn bộ người của Thương Lãng cung đã quỳ rạp trên mặt đất.
Hơn hai trăm người của Thương Lãng cung bị đuổi tới quảng trường trước cửa điện. Tất cả bị thu pháp bảo, bùa chú và đồng thời bị phóng cấm chế lên người.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng bị lôi xuống rồi bị Cầu Thương Dương xách tới trước mặt Lạc Bắc.
- Người tộc Ly Thủ bị các ngươi bắt đang ở đâu?
Lạc Bắc khoanh tay đứng hỏi Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa.
Trong khoảng thời gian đó, tộc Đằng Giao và tộc Ly Thủ đã lên đảo tìm kiếm nhưng không hề phát hiện ra tung tích người của tộc Ly Thủ.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa lạnh lùng nhìn Lạc Bắc như không thèm để ý tới câu hỏi của hắn. Lạc Bắc cũng chẳng thèm để ý, quay sang nhìn hai trăm người Thương Lãng cung đang quỳ rạp trên mặt đất mà hỏi:
- Trong số các ngươi có người nào biết người tộc Ly Thủ đang ở đâu không? Nếu không ai nói...giết hết.
Âm thanh của Lạc Bắc mặc dù không to nhưng sau khi thu phục Thất Hải Yêu Vương thú thì bản thân có một thứ khí thế như nhìn xuống cả Thất Hải. Hơn nữa, hiện tại đám người Thương Lãng cung chẳng khác gì lợn béo đang chờ bị giết nên khi nghe Lạc Bắc hỏi vậy thì có hai người run rẩy kêu lên:
- Yêu vương! Người tộc Ly Thủ có lẽ ở trong điện Bích Lạc.
- Điện Bích Lạc?
Ánh mắt của Lạc Bắc mới nhìn về phía hai người kia thì Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng trừng mắt với họ.
Đương nhiên là cả hai biết người tộc Ly Thủ bị giam ở đâu nhưng khi bị Lạc Bắc treo trên người Thanh Văn Hải Ngưu như chiến lợi phẩm để thị chúng thì cả hai người vô cùng hận hắn, có chết cũng không chịu khuất phục.
"Ánh mắt của Thái Thúc không ngờ tàn nhẫn tới vậy!"
Nhưng cả hai vừa mới trừng mắt với hai người kia thì cảm nhận được một cái ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình. Vừa mới liếc mắt, cả hai liền nhìn thấy Thái Thúc đang lạnh lùng nhìn sang.
Vốn Thái Thúc là một người kiên định, quả quyết. Hiện tại sau khi trải qua nhiều trận chiến sinh tử nên cũng tự nhiên xuất hiện một thứ uy thế khiến cho người ta sợ hãi. Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn hai người nhưng cũng đủ khiến cho Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa ớn lạnh, như cảm nhận được Thái Thúc đang nói:
- Các ngươi không nói còn định uy hiếp người khác hay không? Có tin ta móc hai mắt của các ngươi ra không?
- Đúng vậy! Ta nhìn thấy người tộc Ly Thủ bị bắt đưa tới điện Bách Lạc.
- Trong điện Bích Lạc có trận pháp. Cứ mấy ngày ta lại chịu trách nhiệm vận chuyển tài liệu tìm được tới đó.
Sự tình liên quan tới tính mạng cho nên sau đó đám người Thương Lãng cung tranh nhau lên tiếng.
- A? Vận chuyển tài liệu? Đưa tài liệu gì tới đó?
Lạc Bắc nhìn tên nam tử trung niên của Thương Lãng cung có tướng ngũ đoản, thân hình hơi mập.
Tên nam tử trung niên đó nuốt nước bọt, cố bình tĩnh lại rồi nói:
- Bình thường vận chuyển vào đó đều là ngọc thạch, tinh kim. Có một số thứ ta không biết tên.
- Ngọc thạch, tinh kim đều là thứ cần để luyện pháp bảo. Điện Bích Lạc chẳng lẽ là nơi Thương Lãng Cung dùng làm nơi luyện chế pháp bảo?
Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau mà nhíu mày rồi nói với nam tử trung niên kia:
- Ngươi dẫn chúng ta tới điện Bích Lạc.
- Nếu không có người này nói thì chỉ sợ chúng ta có tìm cũng không chú ý tới chỗ này.
Điện Bích Lạc là một cái đền nhỏ nằm ở lưng chừng núi ở một hòn đảo nhỏ phía Tây, nó sâu chừng nửa trượng, nhìn như một nơi bị vất bỏ. Nhưng Lạc Bắc quan sát kỹ thì thấy cái đền này không có lấy một cánh cửa nhưng bên cạnh lại có một cái xe đẩy màu đen được làm bằng sắt. Mà trên con đường dẫn lên điện thậm chí nền điện có những dấu vết rất sâu.
Trên tảng đá lót nền có những dấu vết rộng bằng ba, bốn đầu ngón tay do vết bánh xe nhiều năm để lại. Hiển nhiên là có người dùng xe đẩy những vật gì đó rất nặng đi vào trong điện.
- Ngươi nói ở đây có trận pháp? Bình thường khi ngươi vận chuyển tài liệu tới đây thì làm thế nào để mở nó ra?
Trong lúc Lạc Bắc đang quan sát thì mấy người tộc Long Nghê cũng dò xét trong ngoài ngôi điện. Người tộc Long Nghê tinh thông trận pháp, những trận pháp bình thường không thể làm khó họ. Nhưng sau khi quan sát kỹ, bọn họ không thể tìm ra bất cứ thứ gì.
- Chỉ cần đứng ở đây một lúc thì trận pháp sẽ tự mình khởi động. - Nam tử trung niên chỉ vào giữa điện.
Ở đó là một tảng đá cũng giống như những tảng đá xung quanh chỉ có điều hoa văn khắc trên đó nhìn qua có chút khác biệt.
- Nói bậy!
Nghe thấy người đàn ông đầu trọc nói vậy, Thái Thúc liền trừng mắt:
- Nếu đứng trên đó pháp trận sẽ tự khởi động thì bất cứ ai cũng có thể vào được hay sao?
- Ta không dám nói bậy.
Bị Thái Thúc trừng mắt, tên đệ tử Thương Lãng cung tái mặt vội vàng giải thích:
- Nơi này vốn là cấm địa. Ngoại trừ mấy người cung chủ ra và đám đệ tử vận chuyển tài liệu thì những người khác không dám tiến vào. Thật sự chỉ cần đứng lên chỗ đó, điện Bích Lạc sẽ như bị vỡ ra rồi sau đó sẽ đi vào bên trong. Bên trong là một con đường thông ra tứ phía và rất nóng. Ở đó có một cái thùng sắt, chúng ta đặt tài liệu vào thì nó sẽ trượt đi.
"Người này chắc là không nói dối!"
Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau đều thấy tên đệ tử Thương Lãng cung có tu vi thấp kém lại đang sợ hãi thì không thể nói dối được.
- Trong con đường đó còn có thứ gì khác không?
- Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm đưa tài liệu vào trong đó. Còn sâu bên trong có gì thì chúng ta chưa bao giờ đi vào xem.
- Nơi đó rốt cuộc là đâu?
Âm thanh của Ly Nghiêu Ly và Cầu Thương Dương vang lên. Cầu Thương Dương đã xách Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa tới đây nên vào lúc này lớn tiếng quát, hỏi hai người.
- Các ngươi đối xử với chúng ta thế này còn muốn ta nói cho các ngươi biết bên trong có gì phải không? - Chiến Bách Lý cười lạnh:
- Muốn giết thì cứ giết, không phải nhiều lời.
- Bên trong có gì thì cứ vào xem rồi sẽ biết.
Lạc Bắc nhìn Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa nhưng không hề nổi giận mà chỉ thản nhiên nói câu đó.
- Chỉ sợ bên trong có nhân vật lợi hại mai phục. - Mộ Hàm Phong đứng bên cạnh Ly Nghiêu Ly liền lên tiếng.
- Nếu quả thật có nhân vật mà chúng ta không đối phó được thì Thao Sinh Nguyên cũng không sợ hãi chúng ta tấn công đến đây mà bỏ chạy. Hai tên này cũng không thấy chúng ta thì vất đảo, chạy trốn. Hơn nữa nếu như quả thật trong đó có nhân vật lợi hại như vậy thì cũng sẽ không để cho chúng ta dễ dàng bức được nhiều đệ tử Thương Lãng cung tới thế. - Lạc Bắc nhìn Mộ Hàm Phong trả lời.
Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa nghe Lạc Bắc nói vậy thì sự hung hãn trên nét mạt cũng bớt đi một chút.
Lạc Bắc phân tích không hề sai. Lúc trước, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa vẫn chỉ nghĩ tu vi Lạc Bắc kinh người, pháp thuật lợi hại. Nhưng từ sau khi bị Lạc Bắc bắt, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa càng lúc càng phát hiện suy nghĩ của Lạc Bắc đều hơn cả hai người bọn họ. Khiến cho cả hai có cảm giác không thể tranh đấu.
- Sau khi các ngươi vào trong trận pháp thì làm thế nào để ra ngoài?
Lạc Bắc quay lại hỏi tên đệ tử đầu trọc của Thương Lãng cung.
- Trong cái thông đạo đó cũng có một nơi mà chỉ cần đứng lên đó thì sẽ trở lại điện Bích Lạc. - Tên đệ tử Thương Lãng cung vội vàng trả lời.
- A? Chẳng lẽ là trận pháp truyền tống tới nơi khác?
Nét mặt của mấy người tộc Long Nghê trở nên ưu tư.
"Thứ trận pháp này hình như hơi giống với trận pháp của La Phù ta!"
Trong đại điện, tảng đá mà người đàn ông kia chỉ chỉ rộng chừng ba, bốn thước vuông. Nhưng khi Lạc Bắc vừa mới bước lên thì chỉ một lát liền cảm thấy trước mặt lóe lên ánh sáng màu hồng rồi điện Bích Lạc như bị ánh sáng tách ra làm hai. Chỉ hơi hoa mắt một chút, Lạc Bắc liền phát hiện ra mình và những người trong điện Bích Lạc đã xuất hiện trong một căn phòng đá rộng vài trượng vuông.
Tác giả :
Vô Tội