La Phù Vãng Sự Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 6
Dưới sắc đêm, một tiếng kêu thảm thiết, vang vọng trong La Phù Thập Tam Phong, rung động tâm can, kinh động vô số phi điểu.
Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, còn có một cái tên rất đẹp, gọi là Xích Diệm Băng Li Quả, nghe nói sinh trưởng trong miệng núi lửa ở đáy biển, dùng vạn năm băng tinh thủy tưới, năm ngàn năm mới kết quả một lần, một lần đại khái có thể kết ra được trên trăm quả, loại quả này, hạt đỏ rực, thịt như băng vụn, vì thế mới được gọi là Xích Diệm Băng Li Quả, thời gian tồn tại của nó rất ngắn ngủi, trong thoáng chốc kết thành quả, tựa hồ cũng sẽ đồng thời rụng xuống, hóa thành một luồng khí thể nửa lạnh nửa nóng trong đáy biển, sau đó dâng lên mặt biển, hóa thành một luồn khí tản ra khắp thiên địa. Tu sĩ có thể lên rừng xuống biển trong tu chân giới không thể đếm xuể, nhưng chung quy người có thể hái được Xích Diệm Băng Li Quả thì lại không nhiều, vì trừ việc phải nắm trúng được cơ hội ngay một khắc ngắn ngủi đến mức tựa hồ có thể không tính tới khi Xích Diệm Băng Li Quả từ khi chín tới lúc hóa thành khí thể, còn phải trong cùng một thời gian dùng nước bọt của Phượng bao nó lại, Xích Diệm Băng Li Quả mới có thể bảo tồn được trạng thái hoàn mỹ nhất khi vừa chín tới.
Tuy cái tên Xích Diệm Băng Li này rất hình tượng, nhưng trong tu chân giới, cái tên khác của nó là ‘Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên’ lại càng nổi danh hơn tên gốc.
Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, hình dung cảm giác sau khi ăn Xích Diệm Băng Li Quả, chỉ nghe cách hình dung này, đã biết đó là cảm giác sống không bằng chết như thế nào, đương nhiên, đây gọi là người chịu trăm ngàn gian khổ, mới được kẻ khác kính ngưỡng, cho nên tác dụng của Xích Diệm Băng Li Quả, đối với người dưới Trúc Cơ kỳ mà nói, tuyệt đối có thể gọi là nghịch thiên.
Nó có thể khiến một phàm nhân, một bước bước qua bậc cửa đầu tiên của tu tiên, cũng là bậc cửa gian nan nhất, Trúc Cơ kỳ. Nhưng trước đó, người này phải chịu được sự giày vò của hỏa cực nóng và băng cực lạnh lặp đi lặp lại chín lần, mà không biến thành kẻ điên. Cho nên Xích Diệm Băng Li quả cho dù rất trân quý, nhưng tu sĩ chân chính nguyện ý dùng nó thì lại rất ít. Trong lịch sử tu chân giới được ghi chú rành mạch không giả, thì số người được ghi chép đã dùng Xích Diệm Băng Li quả không những ít, mà số người được ghi chép thành công từ phàm nhân biến thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại khái chỉ có một, hai phần mười, đây đã là tỉ lệ thành công tương đối cao rồi, nếu so với loại trúc cơ đan mà dùng cả trăm hạt cũng chưa chắc có thể thành công được một lần mà nói, Xích Diệm Băng Li Quả thực sự là linh quả khó có được. Nhưng sau khi dùng không biến thành kẻ điên…. một người cũng không có, đương nhiên, cũng không thể gạch bỏ tình huống không phát điên nhưng lại không được ghi chép vào. Người có thể trở thành tu sĩ, không có ai là kẻ ngốc, linh quả có tỉ lệ không phát điên bằng không, thì cho dù công hiệu của nó có thần kỳ đi nữa, người có gan dùng nó, vẫn cực kỳ ít.
“Sư thúc, kỳ thật ngài là muốn ta chết phải không…. Ta nào có đắc tội với ngài đâu? Hu hu hu hu…. Sư thúc ngài trực tiếp một kiếm đâm ta đi, ta bảo đảm sau này sẽ không còn làm ngài phiền lòng nữa, sẽ không chọc ngài tức giận nữa, sẽ không chiếm tiện nghi của ngài….”
Tiếng than khóc của Lạc Nại Hà quả thật có thể dùng quỷ khốc thần sầu để hình dung, trực tiếp dẫn tới một vòng lớn xung quanh y, không còn một con chim, một con thú nào dám lưu lại chỗ cũ nữa.
“Đến rồi.”
Hai chân Tô Lạc chạm đất, bất động thanh sắc phun ra hai chữ.
“Hả?”
Lạc Nại Hà ngừng khóc, thử thăm dò đạp đạp lên mặt đất bên dưới, bay trên trời tuy rằng rất sảng khoái, nhưng đột nhiên hạ xuống, chân sẽ có cảm giác như bị hổng, tựa hồ mặt đất tùy thời có thể lõm xuống một lỗ.
“Thủy kính thuật.”
Một mặt kính làm bằng nước, xuất hiện trước mặt hai người, bên trong phản chiếu như thật tình trạng cuộc chiến, nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của Lạc Nại Hà, khiến y tạm thời quên mất Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.
Một đạo nhân ảnh bị huyết vụ bao chặt, dưới sự vây công của ba tu sĩ Tọa Vong Phong chân đạp kiếm thai, trái tránh phải né, tuy nhìn thì như đã rơi vào hạ phong, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không lộ ra dấu hiệu bại trận.
“Đó, đó là Huyết Ma? Nó, nó, nó đã biến ảo ra hình người rồi? ”
Lạc Nại Hà kinh ngạc há rộng miệng, đây là trò đùa đi, nhất định là trò đùa, Thiên Ma ngoại vực vô ảnh vô hình, muốn hóa thành nhân hình, phải đoạt được một thân thể tu sĩ thích hợp, nếu không chính là ma công đã tu luyện tới mức nghịch thiên địa.
Bất kể là loại nào, đều nói rõ một chuyện, đó chính là con Huyết Ma này đã không phải là thứ mà một Ngưng Khí kỳ bé nhỏ như y có thể đối phó được, cho dù Huyết Ma đã bị trọng thương.
“Hiện tại đã biết hành động vừa rồi của ngươi, căn bản chính là đưa cơm tận miệng Huyết Ma chưa.” Tô Lạc không chút lưu tình đả kích y.
“Nhưng mà.... sao Huyết ma có thể hồi phục được nhanh như vậy? ” Lạc Nại Hà nghĩ không thông, không có lượng lớn tinh huyết, Huyết Ma không thể nào hóa thành nhân hình nhanh đến thế, lẽ nào tất cả linh thú trong La Phù Kiếm Môn đều bị giết sạch rồi?
Tô Lạc hơi híp mắt lại, ngữ khí trầm trọng suy đoán: “Chỉ có một khả năng, Huyết Ma chiếm cứ thân thể một tu sĩ.”
Lạc Nại Hà co giật gân não cực nhanh, lập tức nghe hiểu được lời Tô Lạc, hít một ngụm lãnh khí, kinh sợ nói: “Sư thúc, ngài là nói.... đoạt xác?”
Y nhịn không được tỉ mỉ nhìn đạo nhân ảnh bị huyết vụ bao kín, muốn thử nhìn xem rốt cuộc là gia hỏa nào lại xui xẻo như vậy bị Huyết Ma chiếm thân xác, nhưng huyết vụ dày đặc hoàn toàn cản trở tầm nhìn của y, ngay cả một góc áo cũng không lộ ra ngoài.
“Không đạo lý a, Huyết Ma có đạo lý gì mà lại nỡ từ bỏ những pháp tướng tuyệt vời trên Chiêu Dương đài chứ, ngược lại đi đoạt thân xác của một đệ tử bình thường?”
Lạc Nại Hà không tin tu vi cao tuyệt như thủ tọa, chấp sự vân vân sẽ bị Huyết Ma đoạt xác, người có thể dễ dàng bị Huyết Ma đang trọng thương đoạt xác thì chỉ có đệ tử bình thường, nhưng nếu như vậy, tiềm lực của Huyết Ma sẽ bị tiềm lực trong bản thể của đệ tử bình thường đó hạn chế, như vậy đối với Huyết Ma mà nói căn bản không có nửa chỗ tốt nào.
“Xem ra kế hoạch ban đầu căn bản không thể thực hiện rồi….” Tô Lạc không để ý tới nghi vấn của Lạc Nại Hà, thầm thì tự nói một câu. Kế hoạch không thể biến hóa nhanh, nếu như vậy, tiên tổ pháp tướng trên Chiêu Dương đài, đối với con Huyết Ma này đã không còn lực hấp dẫn gì nữa, kế hoạch muốn mượn tay gia hỏa này đại náo La Phù Kiếm Môn chết từ trong trứng, thật khiến người ta cảm thấy không vui mà.
“Kế hoạch gì?” Lạc Nại Hà dỏng tai.
“Kế hoạch bắt ngươi ăn Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.” Tô Lạc đột nhiên tỉnh táo, lạnh lùng uy hiếp.
“Ta cái gì cũng không có nói a…” Lạc Nại Hà mãnh liệt bịt kín miệng, chỉ lộ ra hai con mắt lóng lánh tròn vo, lộ ra thần sắc khẩu cầu.
“Đi thôi.”
“A? Lại đi đâu?”
“Trở về Minh Nguyệt Phong, hài tử ngoan không nên ngủ đêm ngoài trời, sẽ bị sói dọa chạy.”
“…..” Lạc Nại Hà giãy dụa, “Ta còn phải tới Cửu Linh Phong lấy linh khí.”
“Loại nhiệm vụ vô vị đó, không có gì đáng làm.”
“Không…. điểm cống hiến của ta…. linh khí của ta a….”
“Nga, đúng rồi, hai ngày này đừng chạy loạn khắp nơi, Huyết Ma đã đoạt xác, khó mà đề phòng, tên ngốc nghếch như ngươi, dễ bị nó ăn nuốt nhất đó.”
“Ta mới không ngốc nghếch.”
Lạc Nại Hà nước mắt đầy mặt, sư thúc, nhắc nhở thì nhắc nhở đi, đừng đả kích nhân thân người ta như vậy.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa….” Tô Lạc đột nhiên dừng lại, con mắt thon dài híp lại liếc nhìn gia hỏa nào đó, “Nghe nói, ngươi có người mình thích rồi?”
“Phụt…. khụ khụ khụ khụ khụ….”
Gia hỏa bị gọi là ‘gia hỏa nào đó’ nghẹt sặc, sau đó kịch liệt ho khan.
“Còn bày tỏ trước mặt mọi người ngay Chấp Sự điện?”
“Khụ khụ khụ….” Gia hỏa nào đó ho càng thêm lợi hại, nước mắt tựa hồ cũng sắp bị ho ra.
“Tuy thân làm trưởng bối, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của ngươi, nhưng thân làm sư huynh… đương nhiên, hiện tại là sư thúc, nhưng ta tin tưởng ngươi, rất nhanh sẽ lại trở thành sư đệ của ta… ta hy vọng ngươi tốt nhất nên thận trọng một chút, gia hỏa đó trừ gương mặt ra thì không còn chỗ nào được, thực sự đáng ngờ là đã hạ thấp nhãn quang của ngươi, thuận tiện cũng hạ thấp nhãn quang của sư huynh như ta, dù sao ngươi là sư đệ ta xem trọng, nếu như ngươi có mắt không tròng, vậy thì ta làm một sư huynh, cũng cảm thấy không còn chút mặt mũi nào a…..”
Người nào đó nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, trong ngữ khí dần dần lộ ra một vị đạo kỳ quái, tựa hồ chua chua… lại tựa hồ khổ khổ…. Lạc Nại Hà cào gan cào ruột, ho đến nửa chữ cũng không phun ra được.
“Kỳ thực La Phù Thập Tam Phong, Phong nào cũng đều có thanh niên tài ba tuấn tú, ngươi nếu nhìn trúng, thì dù có phải cướp, ta cũng cướp về cho ngươi, đương nhiên, cho tới hiện tại, tựa hồ cũng không có mấy ai có thể để người nhắm trúng, nhưng sau này nhất định sẽ có…. Cho nên cây củ cải rỗng ruột của Tiểu Thạch Phong đó, ngươi liền quên đi….”
Cảnh Dương như vậy mà còn bị coi là cây củ cải rỗng ruột, vậy thì trong mắt của sư thúc ngươi, phải như thế nào mới có thể gọi là thanh niên anh tuấn tài ba? Lạc Nại Hà rất muốn hỏi ngược lại, nhưng ho dữ dội quá, y thật sự một chữ cũng nói không ra, trong đầu chỉ luẩn quẩn một ý niệm: Hỗn đàn phát tán tin đồn, đừng để ta tìm được ngươi, chúng ta không chết không thôi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng tự nổ vang lên, từ xa truyền tới, tuy không biết kết quả cuối cùng, nhưng tựa hồ tổn thất của Tọa Vong Phong lại lớn hơn rồi. Tin tức Huyết Ma đã đoạt xác, rất nhanh được thủ tọa Tọa Vong Phong cấp bách hổn hển vừa dậm chân vừa công cáo thiên hạ, nhất thời toàn bộ La Phù Kiếm Môn chìm vào trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Huyết Ma đoạt xác rồi? Đoạt thân xác của ai? Nó đã biến hóa ra phân thân hay chưa? Phân thân có đoạt xác không? Điều duy nhất có thể xác nhận là, người bị Huyết Ma đoạt xác chắc là một đệ tử cấp thấp, tu vi cao lắm không vượt quá Trúc Cơ kỳ. Đây đại khái là tin tức tốt duy nhất.
Nhưng vấn đề hiển hiện ra vẫn rất nghiêm trọng, là một kiếm tu môn phái, La Phù Kiếm Môn không có đủ pháp thuật thích hợp để kiểm tra xem môn hạ đệ tử có phải đã bị đoạt xác không, muốn tìm ra Huyết Ma, duy nhất chỉ có thể để môn hạ đệ tử tỉ mỉ quan sát các sư huynh đệ quen thuộc bên cạnh mình, thông qua những hành động nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống bình thường mà nhận định Huyết Ma, nhưng phương pháp này không những thập phần nguy hiểm, mà hiệu quả còn chậm, đợi tới lúc tìm ra được kẻ khả nghi, đã không biết lại có bao nhiêu đệ tử chịu hại nữa, càng huống hồ, có không ít đệ tử tính tình cô độc, ít giao thiệp cùng người khác, căn bản không biết bắt đầu quan sát từ đâu.
“Nhất định phải cầu trợ bên ngoài.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhăn mày thật sau, chuyện đã phát triển theo hướng xấu nhất, nhanh tới mức làm người ta trở tay không kịp.
“Kim Quang Chiếu Yêu kính của phái Nga Mi, kim quang vừa chiếu, Huyết Ma đã không chỗ ẩn thân.” Thủ tọa Tọa Vong Phong sát khí bừng bừng nói.
Thủ tọa Cửu Linh Phong vuốt cằm nói: “Tọa Vong lão nhi, ngươi bình tĩnh chút đi, Kim Quang Chiếu Yêu kính là trấn sơn chi bảo của phái Nga Mi, Nga Mi lại là một trong ba đạo tu đứng đầu, ngươi mời được họ sao? Không bằng nghĩ thực tế một chút, nghe nói Huyết Ma sợ ánh sáng, gần đây Đa Bảo các vừa đúng lúc có một xấp bùa chú Cực Quang, chúng ta vắt kiệt túi, thu mua hết, sau đó dán bùa chú Cực Quang khắp núi, chiếu sáng như vậy có thể khiến Huyết Ma không còn chỗ trốn.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong co giật chân mày, bùa chú Cực Quang tuy chỉ là bùa chú nhất phẩm bình thường, tác dụng lớn là dùng trong việc trồng trọt ở linh điền, linh viên, một khối hạ phẩm linh thạch có thể mua được mười trương, nhìn thì thấy rất tiện nghi, nhưng ai cũng chịu không nổi dung lượng lớn của nó, La Phù Thập Tam Phong ngang dọc hơn trăm dặm, trừ mười ba chủ Phong ra, các thứ phong khác không tới một trăm, cũng có tám mươi, càng không cần nhắc tới những ngọn núi nhỏ vô số đếm không xuể, và cả những sơn động mà ánh sáng không chiếu tới được, nếu trên mỗi ngọn núi đều đán đầy bùa chú Cực Quang, vậy cũng phải đến mấy chục, mấy trăm vạn trương, La Phù Kiếm Môn dù có tiền tích trữ nhiều, cũng không thể chịu nỗi lãng phí như vậy. Lại nói, Huyết Ma sợ ánh sáng là không sai, nhưng không đại biểu là nó không thể chống đỡ nổi, một trương bùa chú Cực Quang có hiệu quả chỉ trong bốn canh giờ, chỉ cần chống đỡ được qua bốn canh giờ đó, một đống lớn linh thạch không phải đã bỏ sông bỏ biển hết sao.
“Cầu người không bằng cầu mình, ta thấy…. vẫn nên chuẩn bị một mồi nhử càng có phân lượng thì thực tế hơn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vuốt râu, có ý muốn báo mối thù lần trước.
“Không tốt.”
“Huyết Ma này quá giảo hoạt, lần trước không mắc lừa.”
“Nói ra thì, mồi nhử lần trước đó hình như chưa tới chỗ của ta nhận linh khí.”
“Cho nên a, ta đã nói rồi, chúng ta để cho phế vật đó làm thật không được mà.”
Không nhắc tới thủ tọa Thập Tam Phong tụ lại cãi tới cãi lui, lúc này phế vật trong miệng bọn họ, đang phát ra tiếng kêu thảm thiết như thể bị người ta luân bạo.
“Ta không ăn, không ăn, chết cũng không ăn.”
Tiểu hồng điểu đậu trên cành cây, chậm rãi thong dong thanh lý lại bộ lông rối loạn của mình, ánh mặt trời mới mọc tỏa ra ánh sáng dịu hòa, ánh vào lông đuôi nó, lấp lánh phát sáng, nhìn thấy hệt như một con Phượng Hoàng con, thần khí sống động, mỹ lệ lóa mắt.
“Tại sao…. tại sao con điểu chết nhà ngươi lại trở về trước thời gian… không phải nói còn một ngày nữa sao?”
Lạc Nại Hà thống khổ giãy dụa, khi y đang thu thập hành trang chuẩn bị chuồn đi, vừa mở cửa đã nhìn thấy tiểu hồng điểu phong trần mệt mỏi cắp một quả thực mỹ lệ lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng vui sướng chào buổi sáng với y, loại ảo giác trời đất sụp đổ, thế giới bị hủy diệt đó, khiến y hận không thể lập tức ngã ngữa ra ngất xỉu.
“Rất xin lỗi, ta nghĩ….. ngươi không có quyền lựa chọn.”
Tô Lạc hơi mỉm cười, một tay nắm lấy Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, một tay nhấc trường kiếm, mũi kiếm từ đầu tới cuối chỉ vào cổ họng của gia hỏa nào đó.
“Ta, ta, ta thà chết không khuất phục.” Lạc Nại Hà nuốt nước mắt, cảm giác làm một hảo hán chân thật uy võ không khuất phục thì ra thống khổ như thế này đây.
“Ta giết ngươi làm gì?” Tô Lạc lộ ra thần sắc bị chấn kinh, một bộ biểu tình vô cùng thống khổ khi ‘ngươi nghĩ về ta như thế sao’, sau đó lại cười như xuân hoa, “Nga, ngươi là nói cây kiếm này đi, kỳ thật nó không dùng để uy hiếp ngươi, mà dùng để…. cạy miệng của ngươi ra…”
“A…. đừng…. ưm ưm ưm….”
Trước khi gia hỏa nào đó phản ứng được muốn dùng tay che miệng, trường kiếm trong tay Tô Lạc đã hóa ra một đạo trường hồng, đè chặt môi của gia hỏa đó, sau đó ‘bốp’ một tiếng, đem cái quả chỉ lớn bằng trứng bồ câu nhưng lại mỹ lệ lấp lánh ánh sáng đó nhét vào trong cái miệng không kịp ngậm lại.
Quả này vừa dính nước miếng, liền nhanh chóng dung hóa, hóa thành hai đạo khí lưu một đỏ một xanh, xông thẳng vào trong yết hầu Lạc Nại Hà, thoáng chốc, nửa thân bên này của y phủ lên một tầng băng mỏng óng ánh, nửa thân bên kia lại tỏa ra liệt diệm hừng hực, thiêu đốt y sam bên nửa đó, lộ ra thân thể nửa xích lõa.
Quả nhiên thân hình không tồi, đáng tiếc chỉ thấy được một nửa.
Người nào đó vừa tùy ý chiêm ngưỡng, vừa thò tay kéo thân thể không thể động đậy đó ôm vào lòng, khẩu khí nhàn nhạt, lại ẩn chứa mấy phần quan hoài, nói: “Khi không thể chịu nổi, thì cứ cắn ta, như vậy có thể khiến ngươi cảm thấy dễ chịu một chút.”
Lời chưa nói xong, Lạc Nại Hà đã dùng hết khí lực còn sót lại, một phát cắn lên bả vai hắn.
“Ách… ngươi cắn thật sao… ta tùy tiện nói thôi mà…”
“Sư thúc, ngươi hỗn đàn… hu hu hu… đau quá a….”
Cực lạnh và cực nóng giao nhau trong nội thể, đau đớn sản sinh ra vô pháp dùng từ để biểu đạt, tựa hồ mỗi một sợi thần kinh trong thoáng chốc đó đều bị xé nát, sau đó lành lại, sau đó lại xé nát, máu tươi sôi trào, da thịt bị nghiền thành cám vụn, mảnh băng vụn thuận theo huyết quản chảy lan toàn thân, những nơi nó đi qua, đau đớn nhập cốt.
Lạc Nại Hà cả đời này chưa từng chịu qua tội nào lớn như vậy, lúc này y hận Tô Lạc tới tận xương, hạ hết sức lực cắn xuống, kết quả gần như nát cả răng của y. Da thịt của Tô Lạc, cứng như tinh thiết. Đáng ghét a, sư thúc từ khi nào ngươi đã tới kiếm trì tôi luyện kiếm thể vậy? Y khóc không ra nước mắt phát ra tiếng kêu thét vô thanh.
Tiểu hồng điểu vui vẻ đứng hót trên cành cây, tiếng hót thánh thót dễ nghe đó có một ma lực khiến người ta thanh tỉnh tinh thần, đương nhiên đối với Lạc Nại Hà mà nói, quả thật như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến y ngay cả muốn ngất đi cũng không được.
“Lấy chút nước bọt Phượng.”
Tô Lạc ném một bình ngọc qua cho tiểu hồng điểu, tay kia thì từ đầu tới cuối không hề rời khỏi thân thể Lạc Nại Hà, vô số chân nguyên cuồn cuộn không ngừng truyền vào, để bảo vệ thức hải của gia hỏa này, tránh việc thật sự chịu không nổi giày vò của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, biến thành kẻ điên. Một sư đệ điên loạn Trúc Cơ kỳ, đây không phải là mong ước của hắn.
“Nước bọt Phượng của người ta rất trân quý đó.” Tiểu hồng điểu ngừng hót, vỗ cánh phập phồng, một bộ kiên trinh không khuất phục.
Tự Phượng không phải là Phượng Hoàng chân chính, nhưng dù sao cũng có một chút huyết mạch của Phượng Hoàng, nước bọt của tiểu hồng điểu sau khi ngưng luyện, đủ để được xem thành nước bọt Phượng Hoàng chân chính để sử dụng, chỉ là về số lượng, không nhiều bằng Phượng Hoàng chân chính, bức hết tất cả nước bọt của tiểu hồng điểu ra, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngưng luyện thành một cục nước bọt Phượng Hoàng lớn bằng nắm tay. Trước đó vì phải đi hái Xích Diệm Băng Li Quả, đã hao tốn của nó không ít nước bọt.
“Ta đã có tin tức của một con Phượng Hoàng rồi.” Tô Lạc mỉm cười, “Cho ta một chút thời gian nữa, ta sẽ để con Phượng Hoàng đó bổ sung lại nước bọt Phượng ngươi bị tổn thất, có lẽ có thể nhiều hơn một chút nữa.”
Dụ hoặc rất cường đại, tiểu hồng điểu không liêm sỉ bại trận, giày vò nửa ngày, mới nhổ ra được một cục nước bọt Phượng ngưng luyện thành to bằng ngón tay cái.
Bỏ vào bình ngọc, sau đó bịch một tiếng ngã thẳng từ trên cây xuống đất, mệt mỏi vô lực nói: “Ta thiếu nước… miệng khát quá… ta muốn uống linh tuyền…. ta muốn ăn linh quả….”
“Hầu nhi quả của Hồ Lô Phong, hiện tại chắc không có ai trông côi, đừng chỉ quan tâm ăn thôi, nhớ mang một chút về.”
Một câu của Tô Lạc, đã đem tiểu hồng điểu sai đi làm khổ lực miễn phí, trong lòng thì còn đang tính toán, đợi gia hỏa này tỉnh lại, dùng hầu nhi quả cũng không biết có thể an ủi hay không.
Suy nghĩ một chút, lại nói với theo một câu: “Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai của Lạc Mai Phong mấy ngày nay chắc đã kết quả chín tới rồi, thuận tiện mang chút mai tử về đây.”
“Ngao, linh quả, Tự Phượng đại gia ta tới đây….”
Tiểu hồng điểu xông thẳng lên trời, đấu chí cao vợi, vỗ cánh liên hồi, mới đó đã xuyên qua tầng mây, hóa thành một chấm nhỏ xa xa trong bầu trời.
Thân thể Lạc Nại Hà bắt đầu xuất hiện thương tổn không thể nghịch chuyển, nửa thân thể bị đóng băng, từng mảnh lớn tróc ra mang cả thịt, mà nửa thân thể bị lửa thiêu, sớm đã thành một phiến than luyện. Tô Lạc hơi thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn là hơi miễn cưỡng, nhưng nếu như không dùng phương pháp cực đoan này, gia hỏa này muốn tiến lên Trúc Cơ kỳ, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, lúc đó… thì cái gì cũng đã muộn.
May mà, có nước bọt Phượng.
Phượng Hoàng, được gọi là loài điểu bất tử, nước bọt của nó, trời sinh đã có thể hồi sinh người chết, hóa xương trắng thành da thịt, đương nhiên, cách nói hồi sinh người chết có chút khoa trương, nhưng hóa xương trắng thành da thịt thì lại xác thực không có chỗ nào phải nghi ngờ.
Chỉ là số lượng hơi ít một chút.
Tô Lạc nhịn không được lại thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt mặt Lạc Nại Hà, nói: “Số lượng nước bọt Phượng không đủ, sẽ lưu lại vết sẹo khó nhìn, chỉ có thể sau này lại nghĩ cách xóa đi.”
Lạc Nại Hà căm hận trừng hắn, muốn một phát cắn đứt ngón tay Tô Lạc, nhưng y đã không còn một chút xíu sức lực nào rồi.
“Chỉ cần kiên trì, sẽ có hầu nhi quả ăn nga.” Tô Lạc dụ dỗ.
Không hiếm lạ.
Trong mắt Lạc Nại Hà rõ ràng viết ra ba chữ này.
“Còn có mai tử của Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai nữa, chua chua ngọt ngọt, ta nhớ có nữ đệ tử Tiểu Thạch Phong từng ăn qua, ngươi đã ngưỡng mộ rất lâu…” Tô Lạc tiếp tục dụ dỗ.
Hừ, quá khứ rồi.
Lạc Nại Hà liếc mắt qua, nhưng vẫn nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng. Lần đó y chỉ ngửi được mùi vị, thật sự khiến người ta say mê…. A phi phi phi phi, lần này y chịu khổ quá trời, đừng nghĩ chỉ dùng một chút đồ đó là có thể làm y nguôi giận.
“Còn không thỏa mãn a…. ừm, để ta nghĩ thử xem còn cái gì…” Tô Lạc vùi đầu suy nghĩ.
“A…. a a a a a… sư thúc ta hận ngươi….” Lạc Nại Hà thảm thiết kêu, vừa rồi lực chú ý bị chuyển đi lại trở về trên thân thể, chỉ cảm thấy thống khổ cường liệt gấp bội lần trước đó đột nhiên bạo phát trên người y.
Ánh mắt Tô Lạc co rút lại, nhanh chóng búng ngón tay, từ trong hạt nước bọt Phượng bằng ngón tay cái đó bắn ra một chút, dùng chân nguyên bức khởi, hóa thành một phiến bọt mù, bao chặt lấy thân thể Lạc Nại Hà.
“Băng Hỏa nhất trọng thiên đã sắp kết thúc rồi, đây là lần dược hiệu đầu tiên, thời cơ không thể mất, nhanh nhập định hấp thụ dược lực, nếu không chịu khổ uổng phí rồi.” Nhìn vẻ mặt nhăn thành một đống quá mức thảm thương của Lạc Nại Hà, hắn nghiến nghiến răng, phun ra điều kiện cám dỗ nhất, “Chỉ cần ngươi có thể vượt qua, ta bảo đảm ngươi vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy kiếm vũ của Cảnh Dương.”
Lạc Nại Hà tinh thần phấn chấn hẳn, từ kẽ răng phun ra ba chữ: “Ngài nói đó!”
Sắc mặt Tô Lạc nhất thời đen đi phân nửa: “Ngươi không phải vẫn rất có tinh thần sao, còn có khí lực nói chuyện mà.”
Băng Hỏa tương tế nhất trọng thiên, cố nhiên sẽ mang tới đau đớn kịch liệt, nhưng cũng là lần đầu tiên linh lực hàm chứa trong Xích Diệm Băng Ly Quả bạo phát, loại linh quả này, trời sinh đã chứa đựng hai linh khí hỏa, thủy tinh thuần tới cực điểm, nhưng cũng là hai sự đối lập cực đoan, dẫn tới thân thể người không thể nào hấp thụ, chỉ có một khắc Băng Hỏa tương tế, hai loại linh khí dung hợp chuyển hóa lẫn nhau, hóa thành một loại linh khí vô thuộc tính dịu hòa vô hại, mới có thể để người hấp thụ. Cứ như vậy lập lại chín lần, lần sau mạnh hơn lần trước, sau đó linh khí mới tan hết, không còn chút dấu vết, đấy gọi là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên. Cho nên tu chân giới cũng có cách nói ‘Băng Hỏa nhất trọng thiên, nhất bộ nhất thanh vân, độ tận cửu trọng thiên, đại đạo tại nhãn tiền’.*
(*Qua một lần băng hỏa, một bước bước lên mây, trải qua hết chín lần, đường tiên ngay trước mắt)
Lạc Nại Hà cũng biết cơ hội khó có được, bản thân y đã chịu khổ, thì không thể nào thật sự chịu một cách uổng phí được, dưới sự dìu đỡ của Tô Lạc, miễn cưỡng ngồi tĩnh tọa trấn định, cố nén thống khổ, hấp thụ linh khí từng chút từng chút dẫn vào kinh mạch, sau khi vận hành một chu thiên, mới dẫn vào đan điền.
Đan điền vốn giống như một đầm nước cạn, sau khi được rót vào lượng lớn linh khí, nhanh chóng bành trướng lên, vượt qua dung tích cực hạn, đan điền liền bị linh khí nhồi nhét tới mức dần dần trướng phồng, thiếu mất sự tẩm bổ tích lũy từng ngày, kết quả của việc đột nhiên trướng phồng, dẫn tới một loại thống khổ khác không nói thành lời, dường như thân thể sắp bị khí thể vô hình nhồi nhét tới phát nổ.
Lạc Nại Hà vừa căm hận, vừa mắng chửi, vừa liều mạng hấp thụ dược tính, cơ mạch da thịt có được sự thấm nhuần của nước bọt Phượng, khí tức mát lạnh từng chút từng chút không ngừng củng cố da thịt cho y, bảo vệ tâm mạch của y, y gần như có thể nghe thấy tiếng linh khí đang lưu động trong kinh mạch, giống như dòng suối chảy róc rách, thanh thoát dễ nghe.
Tiếng vang dần yếu, Băng Hỏa nhất trọng thiên đã đến lúc kết thúc.
“Hầu nhi quả…. mai tử…. còn có kiếm vũ….”
Nhân khoảng trống giữa lúc Băng Hỏa nhất trọng thiên kết thúc Băng Hỏa nhị trọng thiên còn chưa bạo phát, Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi tính toán với người nào đó.
Người nào đó ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh dương chiếu rọi, bầu trời xanh vạn lý.
“Lừa gạt…”
Băng Hỏa nhị trọng thiên bạo phát, gia hỏa bị tính kế nghiến răng nghiến lợi bắt đầu phát ra âm thanh như heo kêu, nhưng vẫn bảo trì tư thế ngồi tĩnh tọa trấn định, đau đớn có thể khiến một tu sĩ bị bức phát điên, rốt cuộc là đau thế nào? Tư vị trong đó, chỉ có mình y biết. Vì có thể sống khỏe cắn chết tên lừa gạt kia, phải ráng chống chọi.
Tam trọng thiên.
Tứ trọng thiên.
Sắc mặt Tô Lạc dần dần ngưng trọng, sau Băng Hỏa ngũ trọng thiên, mới chân chính là cửa ải khó qua, lúc đó Băng Hỏa thịnh vượng, đã vượt qua cực hạn mà thân thể người có thể thừa nhận, những tu sĩ phát điên đó, cơ bản đều là không thể thừa nhận được sự thống khổ của ngũ trọng thiên mà bị giày vò tới phát điên. Hắn đột nhiên nghĩ ra chỗ sơ suất của mình, uy lực của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, mạnh hơn so với hắn dự tính, mạnh tới mức đủ để xông khai thất tình thất khiếu.
Tiểu hồng điểu ăn no uống đủ còn thuận tiện gói bao đang vỗ cánh bay về, đem hầu nhi quả và mai tử ném trước mặt người nào đó, rồi nghiêng đầu nói: “Tiểu tử này nếu như thật sự phát điên thì làm sao? Một phen khổ tâm của ngươi sẽ hoàn toàn phí trắng rồi.”
(*Thất tình: là thất tình lục dục của con người, thất khiếu là bảy khí quan. Ý nghĩa đại khái ở đây là mở ra tất cả giác quan tâm tình để nhìn đời bằng bản tính thật sự)
“Sẽ không.” Tô Lạc nhăn mày. “Người có thất tình, sống nhờ thất khiếu, tình đến cực điểm, mê đến thất khiếu, mới có phong, si, điên, ma, cuồng, vọng, chấp thất quan, ba năm trước khi y mới vừa nhập môn, ta đã phong bế thất tình thất khiếu của y, nên dù có đau đến cực hạn, cũng sẽ không phát điên.”
“Trách không được tiểu tử này bình thường đều là một bộ không tâm không phế, tới mức đại gia cảm thấy không đáng cho ngươi, dè đâu lại là ngươi tự tìm lấy.” Lầm bầm một câu, tiểu hồng điểu lại vẻ mặt mê mang nói: “Vậy sắc mặt ngươi sao lại ngưng trọng như vậy làm gì?”
Tô Lạc thở dài một hơi: “Tuy sẽ không phát điên, nhưng sau trận thống khổ này, thất tình thất khiếu sẽ bị xung khai, không bao giờ phong bế được nữa.”
Nghĩ xem thất tình đã bị phong, mà gia hỏa này đã nháo tới mức đau đầu không thôi, đến khi thất tình thất khiếu được xông phá rồi, chân tình chân tính một khi đã được phóng thả, hắn sợ sẽ không thể che giấu dấu chân ngựa được nữa, với sự thông minh của gia hỏa này, sau này sẽ trở nên thế nào thật sự khó nói, nhưng đây cũng không phải là điều nghiêm trọng nhất.
Tiểu hồng điểu đảo mắt trắng, lầm bầm: “Thật không hiểu nổi, nhân loại các ngươi nghĩ như thế nào, đang yên đang lành phong bế thất tình của y làm gì, phong thì phong đi, hiện tại lại cho y ăn Xích Diệm Băng Li Quả, sau đó lại lo lắng y xông khai được thất tình thất khiếu. Tiểu tử này có tình có nghĩa, hay là vô tâm vô phế, ngươi quản y nhiều như vậy làm gì?”
Tô Lạc không nói gì, có vài chuyện, tiểu hồng điểu vĩnh viễn không thể hiểu. Trong thiên tính của Lạc Nại Hà chiếm cứ chữ ‘si’, y sau khi thành tựu, cũng là lúc tự hủy đi mình. Mà hắn, thiên tính chiếm chữ ‘chấp’. Hắn có thể phong bế ‘si’ của Lạc Nại Hà, nhưng lại không thể phong bế ‘chấp’ của mình.
Vì quá chấp nhất, mới tạo thành một màn mâu thuẫn của hôm nay.
Rốt cuộc vẫn không thể thay đổi hay sao?
Tô Lạc cắn răng, xiết quyền. Hắn không tin, cho dù hồn phi, cho dù phách tán, hắn cũng phải ___ thay thiên đổi mạng.
Thân kiếm đang rung động, như sợ hãi, lại như hưng phấn, không đợi nắm chắc, đã phát ra từng trận tiếng vang, chấn động không khí, dấy lên từng trận gió nhẹ, thân kiếm co duỗi, rồi tự phát tự động rơi vào lòng bàn tay muốn vươn ra nhưng vẫn co lại kia.
Cánh tay đó, thon dài, hữu lực, chổ cổ tay có vết sẹo dài đủ ba phân, năm ngón tay nắm lại, thân kiếm đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, vang tận chân trời, xuyên mây phá không, nhưng lại đột nhiên thu về, tứ phía đã một mảng yên tĩnh, chim co về ổ, dã thú nằm yên, trùng nhi thu cánh, ngay cả gió tựa hồ cũng đã ngừng thổi.
Tạo hóa sáng tạo điều ưu mỹ, âm dương chia cách ngày đêm, ngắm nhìn mây bay lòng dâng trào, mắt trông theo cánh điểu đuổi hoàng hôn.
Lạc Nại Hà mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, trước mắt là cảnh tượng như vậy. Tịch dương lặn tới chân trời, rừng rậm che phủ hơn nửa không trung, tầng mây bay thấp, một đạo nhân ảnh mơ hồ không rõ đang cầm kiếm múa giữa trời, nơi kiếm quang đi qua, mây tan đi, gió lại nổi lên.
“Thanh, Thanh Phong kiếm quyết?”
Y mục trừng khẩu ngốc, theo tiềm thức muốn nhu mắt, nhưng ý thức lại không cảm giác được sự tồn tại của thân thể, dường như y chỉ là một u hồn đang lơ lửng giữa núi, theo gió bay đi, không thể lưu lại theo ý mình.
“Cảnh Dương sư huynh từ lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy?”
Múa kiếm giữa không trung, kiếm quang xua mây, gió thổi góc áo, hệt như thần tiên, thần sắc sùng bái, kim diễm biến hóa không ngừng trên mặt y, còn mang theo vài phần khó thể tin nổi.
“Là giả đi… nhất định là giả rồi…. người đó thật sự là Cảnh Dương sư huynh sao?”
Y nỗ lực tập trung nhìn kỹ, nhưng ánh sáng của tịch dương chiếu rọi sau lưng người đó, khiến cả thân ảnh đều được che phủ trong ánh sáng hồng sắc tựa như nhu hòa mà kỳ thật chói mắt kia. Y làm sao cũng nhìn không rõ, nhưng lại nhận rõ được tư thế nhấc tay múa chân đó, người có thể múa Thanh Phong kiếm quyết đẹp tựa thần tiên như vậy, không phải là Cảnh Dương mà y đã nhìn trộm suốt ba năm trời, thì còn có thể là ai? Nếu nói câu khó nghe, chính là cho dù có hóa thành tro, y cũng có thể nhận ra được nga.
“Sư thúc rốt cuộc không có lừa ta.” Lạc Nại Hà ngốc ngốc cười, không hề nghĩ tới trạng thái quái dị của mình hiện tại, cặp mắt chớp cũng không thèm chớp chỉ chăm chăm nhìn thân ảnh đang múa kiếm trên tầng mây giữa núi, kinh tâm động phách, kinh diễm tuyệt luân.
Trước đây nhìn Cảnh Dương sư huynh múa kiếm, chỉ đơn thuần cảm thấy rất đẹp mắt, cảm thấy yêu thích, nhưng tại sao lần này, lại khiến y si mê?
Lạc Nại Hà cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Thịch! Thịch! Thịch thịch! Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch thịch thịch thịch….
“A a… đau a….”
Theo tiếng tim đập tăng nhanh, cảm giác truyền tới từ thân thể từng chút một trở vào trong ý thức, không biết qua bao lâu, gia hỏa nào đó ngắm kiếm vũ đến như si như cuồng, cuối cùng hậu tri hậu giác không kìm được kêu thảm.
Sau đó trước mắt hoa đi, tịch dương, dãy núi, tầng mây gì đó, cùng đạo thân ảnh kinh diễm tuyệt luân đều biến mất, lưu quang tan hết, chỉ còn lại một mảng hắc ám.
“Ngất rồi?” Tiểu hồng điểu mổ mổ đầu Lạc Nại Hà, vẻ mặt khinh bỉ.
“Đây là bình thường.” Tô Lạc cười cười, “Đau đớn có thể khiến tu sĩ bị bức phát điên, y có thể chống đỡ tới hiện tại, đã là kỳ tích rồi.”
Tiểu hồng điểu vẫn vẻ mặt khinh bỉ: “Nếu không phải ngươi dùng Trừu Hồn thuật dẫn ý thức của y ly thể, y sớm đã ngất rồi, sao còn có khả năng chống đỡ qua Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.” Không thể chống đỡ qua Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, cho dù không phát điên, dược lực cũng bị lãng phí hơn nửa.
Tô Lạc liếc mắt nhìn, cười lạnh nói: “Đừng xem thường y, thất tình thất khiếu của y đã mở, sau này tu vi tinh tiến, nhất nhật vạn lý, không mất bao lâu, sẽ có thể đem ngươi vặt lông bẻ cốt, ăn một bữa tiểu hồng điểu nướng.”
Bảo bối nhà mình, là người mà ai cũng có thể tùy tiện xem thường sao?
Tiểu hồng điểu câm nín, nó tin, nếu Lạc Nại Hà thật sự muốn ăn tiểu hồng điểu nướng, gia hỏa vẻ mặt vô hại trước mắt này tuyệt đối sẽ không niệm tình nó công lao khổ nhọc, nhất định sẽ cười ha ha giúp gom củi nhóm lửa. Thôi đi thôi đi, chọc không nổi chẳng lẽ tránh không nổi sao, mặt biển tùy cá nhảy, trời rộng mặc chim bay, đôi cánh của mình cũng không phải chỉ mọc cho đẹp.
Trước khi bay đi, Tự Phượng đại gia còn vứt lại một câu nắm rõ tình huống: “Lần sau có chuyện đừng tới tìm gia, gia không phục dịch nữa.” Sau đó vỗ cánh, nhân lúc Tô Lạc còn phải chiếu cố Lạc Nại Hà, nhanh chóng bay được bao xa thì bay bấy nhiêu.
Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, còn có một cái tên rất đẹp, gọi là Xích Diệm Băng Li Quả, nghe nói sinh trưởng trong miệng núi lửa ở đáy biển, dùng vạn năm băng tinh thủy tưới, năm ngàn năm mới kết quả một lần, một lần đại khái có thể kết ra được trên trăm quả, loại quả này, hạt đỏ rực, thịt như băng vụn, vì thế mới được gọi là Xích Diệm Băng Li Quả, thời gian tồn tại của nó rất ngắn ngủi, trong thoáng chốc kết thành quả, tựa hồ cũng sẽ đồng thời rụng xuống, hóa thành một luồng khí thể nửa lạnh nửa nóng trong đáy biển, sau đó dâng lên mặt biển, hóa thành một luồn khí tản ra khắp thiên địa. Tu sĩ có thể lên rừng xuống biển trong tu chân giới không thể đếm xuể, nhưng chung quy người có thể hái được Xích Diệm Băng Li Quả thì lại không nhiều, vì trừ việc phải nắm trúng được cơ hội ngay một khắc ngắn ngủi đến mức tựa hồ có thể không tính tới khi Xích Diệm Băng Li Quả từ khi chín tới lúc hóa thành khí thể, còn phải trong cùng một thời gian dùng nước bọt của Phượng bao nó lại, Xích Diệm Băng Li Quả mới có thể bảo tồn được trạng thái hoàn mỹ nhất khi vừa chín tới.
Tuy cái tên Xích Diệm Băng Li này rất hình tượng, nhưng trong tu chân giới, cái tên khác của nó là ‘Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên’ lại càng nổi danh hơn tên gốc.
Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, hình dung cảm giác sau khi ăn Xích Diệm Băng Li Quả, chỉ nghe cách hình dung này, đã biết đó là cảm giác sống không bằng chết như thế nào, đương nhiên, đây gọi là người chịu trăm ngàn gian khổ, mới được kẻ khác kính ngưỡng, cho nên tác dụng của Xích Diệm Băng Li Quả, đối với người dưới Trúc Cơ kỳ mà nói, tuyệt đối có thể gọi là nghịch thiên.
Nó có thể khiến một phàm nhân, một bước bước qua bậc cửa đầu tiên của tu tiên, cũng là bậc cửa gian nan nhất, Trúc Cơ kỳ. Nhưng trước đó, người này phải chịu được sự giày vò của hỏa cực nóng và băng cực lạnh lặp đi lặp lại chín lần, mà không biến thành kẻ điên. Cho nên Xích Diệm Băng Li quả cho dù rất trân quý, nhưng tu sĩ chân chính nguyện ý dùng nó thì lại rất ít. Trong lịch sử tu chân giới được ghi chú rành mạch không giả, thì số người được ghi chép đã dùng Xích Diệm Băng Li quả không những ít, mà số người được ghi chép thành công từ phàm nhân biến thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại khái chỉ có một, hai phần mười, đây đã là tỉ lệ thành công tương đối cao rồi, nếu so với loại trúc cơ đan mà dùng cả trăm hạt cũng chưa chắc có thể thành công được một lần mà nói, Xích Diệm Băng Li Quả thực sự là linh quả khó có được. Nhưng sau khi dùng không biến thành kẻ điên…. một người cũng không có, đương nhiên, cũng không thể gạch bỏ tình huống không phát điên nhưng lại không được ghi chép vào. Người có thể trở thành tu sĩ, không có ai là kẻ ngốc, linh quả có tỉ lệ không phát điên bằng không, thì cho dù công hiệu của nó có thần kỳ đi nữa, người có gan dùng nó, vẫn cực kỳ ít.
“Sư thúc, kỳ thật ngài là muốn ta chết phải không…. Ta nào có đắc tội với ngài đâu? Hu hu hu hu…. Sư thúc ngài trực tiếp một kiếm đâm ta đi, ta bảo đảm sau này sẽ không còn làm ngài phiền lòng nữa, sẽ không chọc ngài tức giận nữa, sẽ không chiếm tiện nghi của ngài….”
Tiếng than khóc của Lạc Nại Hà quả thật có thể dùng quỷ khốc thần sầu để hình dung, trực tiếp dẫn tới một vòng lớn xung quanh y, không còn một con chim, một con thú nào dám lưu lại chỗ cũ nữa.
“Đến rồi.”
Hai chân Tô Lạc chạm đất, bất động thanh sắc phun ra hai chữ.
“Hả?”
Lạc Nại Hà ngừng khóc, thử thăm dò đạp đạp lên mặt đất bên dưới, bay trên trời tuy rằng rất sảng khoái, nhưng đột nhiên hạ xuống, chân sẽ có cảm giác như bị hổng, tựa hồ mặt đất tùy thời có thể lõm xuống một lỗ.
“Thủy kính thuật.”
Một mặt kính làm bằng nước, xuất hiện trước mặt hai người, bên trong phản chiếu như thật tình trạng cuộc chiến, nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của Lạc Nại Hà, khiến y tạm thời quên mất Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.
Một đạo nhân ảnh bị huyết vụ bao chặt, dưới sự vây công của ba tu sĩ Tọa Vong Phong chân đạp kiếm thai, trái tránh phải né, tuy nhìn thì như đã rơi vào hạ phong, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không lộ ra dấu hiệu bại trận.
“Đó, đó là Huyết Ma? Nó, nó, nó đã biến ảo ra hình người rồi? ”
Lạc Nại Hà kinh ngạc há rộng miệng, đây là trò đùa đi, nhất định là trò đùa, Thiên Ma ngoại vực vô ảnh vô hình, muốn hóa thành nhân hình, phải đoạt được một thân thể tu sĩ thích hợp, nếu không chính là ma công đã tu luyện tới mức nghịch thiên địa.
Bất kể là loại nào, đều nói rõ một chuyện, đó chính là con Huyết Ma này đã không phải là thứ mà một Ngưng Khí kỳ bé nhỏ như y có thể đối phó được, cho dù Huyết Ma đã bị trọng thương.
“Hiện tại đã biết hành động vừa rồi của ngươi, căn bản chính là đưa cơm tận miệng Huyết Ma chưa.” Tô Lạc không chút lưu tình đả kích y.
“Nhưng mà.... sao Huyết ma có thể hồi phục được nhanh như vậy? ” Lạc Nại Hà nghĩ không thông, không có lượng lớn tinh huyết, Huyết Ma không thể nào hóa thành nhân hình nhanh đến thế, lẽ nào tất cả linh thú trong La Phù Kiếm Môn đều bị giết sạch rồi?
Tô Lạc hơi híp mắt lại, ngữ khí trầm trọng suy đoán: “Chỉ có một khả năng, Huyết Ma chiếm cứ thân thể một tu sĩ.”
Lạc Nại Hà co giật gân não cực nhanh, lập tức nghe hiểu được lời Tô Lạc, hít một ngụm lãnh khí, kinh sợ nói: “Sư thúc, ngài là nói.... đoạt xác?”
Y nhịn không được tỉ mỉ nhìn đạo nhân ảnh bị huyết vụ bao kín, muốn thử nhìn xem rốt cuộc là gia hỏa nào lại xui xẻo như vậy bị Huyết Ma chiếm thân xác, nhưng huyết vụ dày đặc hoàn toàn cản trở tầm nhìn của y, ngay cả một góc áo cũng không lộ ra ngoài.
“Không đạo lý a, Huyết Ma có đạo lý gì mà lại nỡ từ bỏ những pháp tướng tuyệt vời trên Chiêu Dương đài chứ, ngược lại đi đoạt thân xác của một đệ tử bình thường?”
Lạc Nại Hà không tin tu vi cao tuyệt như thủ tọa, chấp sự vân vân sẽ bị Huyết Ma đoạt xác, người có thể dễ dàng bị Huyết Ma đang trọng thương đoạt xác thì chỉ có đệ tử bình thường, nhưng nếu như vậy, tiềm lực của Huyết Ma sẽ bị tiềm lực trong bản thể của đệ tử bình thường đó hạn chế, như vậy đối với Huyết Ma mà nói căn bản không có nửa chỗ tốt nào.
“Xem ra kế hoạch ban đầu căn bản không thể thực hiện rồi….” Tô Lạc không để ý tới nghi vấn của Lạc Nại Hà, thầm thì tự nói một câu. Kế hoạch không thể biến hóa nhanh, nếu như vậy, tiên tổ pháp tướng trên Chiêu Dương đài, đối với con Huyết Ma này đã không còn lực hấp dẫn gì nữa, kế hoạch muốn mượn tay gia hỏa này đại náo La Phù Kiếm Môn chết từ trong trứng, thật khiến người ta cảm thấy không vui mà.
“Kế hoạch gì?” Lạc Nại Hà dỏng tai.
“Kế hoạch bắt ngươi ăn Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.” Tô Lạc đột nhiên tỉnh táo, lạnh lùng uy hiếp.
“Ta cái gì cũng không có nói a…” Lạc Nại Hà mãnh liệt bịt kín miệng, chỉ lộ ra hai con mắt lóng lánh tròn vo, lộ ra thần sắc khẩu cầu.
“Đi thôi.”
“A? Lại đi đâu?”
“Trở về Minh Nguyệt Phong, hài tử ngoan không nên ngủ đêm ngoài trời, sẽ bị sói dọa chạy.”
“…..” Lạc Nại Hà giãy dụa, “Ta còn phải tới Cửu Linh Phong lấy linh khí.”
“Loại nhiệm vụ vô vị đó, không có gì đáng làm.”
“Không…. điểm cống hiến của ta…. linh khí của ta a….”
“Nga, đúng rồi, hai ngày này đừng chạy loạn khắp nơi, Huyết Ma đã đoạt xác, khó mà đề phòng, tên ngốc nghếch như ngươi, dễ bị nó ăn nuốt nhất đó.”
“Ta mới không ngốc nghếch.”
Lạc Nại Hà nước mắt đầy mặt, sư thúc, nhắc nhở thì nhắc nhở đi, đừng đả kích nhân thân người ta như vậy.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa….” Tô Lạc đột nhiên dừng lại, con mắt thon dài híp lại liếc nhìn gia hỏa nào đó, “Nghe nói, ngươi có người mình thích rồi?”
“Phụt…. khụ khụ khụ khụ khụ….”
Gia hỏa bị gọi là ‘gia hỏa nào đó’ nghẹt sặc, sau đó kịch liệt ho khan.
“Còn bày tỏ trước mặt mọi người ngay Chấp Sự điện?”
“Khụ khụ khụ….” Gia hỏa nào đó ho càng thêm lợi hại, nước mắt tựa hồ cũng sắp bị ho ra.
“Tuy thân làm trưởng bối, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của ngươi, nhưng thân làm sư huynh… đương nhiên, hiện tại là sư thúc, nhưng ta tin tưởng ngươi, rất nhanh sẽ lại trở thành sư đệ của ta… ta hy vọng ngươi tốt nhất nên thận trọng một chút, gia hỏa đó trừ gương mặt ra thì không còn chỗ nào được, thực sự đáng ngờ là đã hạ thấp nhãn quang của ngươi, thuận tiện cũng hạ thấp nhãn quang của sư huynh như ta, dù sao ngươi là sư đệ ta xem trọng, nếu như ngươi có mắt không tròng, vậy thì ta làm một sư huynh, cũng cảm thấy không còn chút mặt mũi nào a…..”
Người nào đó nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, trong ngữ khí dần dần lộ ra một vị đạo kỳ quái, tựa hồ chua chua… lại tựa hồ khổ khổ…. Lạc Nại Hà cào gan cào ruột, ho đến nửa chữ cũng không phun ra được.
“Kỳ thực La Phù Thập Tam Phong, Phong nào cũng đều có thanh niên tài ba tuấn tú, ngươi nếu nhìn trúng, thì dù có phải cướp, ta cũng cướp về cho ngươi, đương nhiên, cho tới hiện tại, tựa hồ cũng không có mấy ai có thể để người nhắm trúng, nhưng sau này nhất định sẽ có…. Cho nên cây củ cải rỗng ruột của Tiểu Thạch Phong đó, ngươi liền quên đi….”
Cảnh Dương như vậy mà còn bị coi là cây củ cải rỗng ruột, vậy thì trong mắt của sư thúc ngươi, phải như thế nào mới có thể gọi là thanh niên anh tuấn tài ba? Lạc Nại Hà rất muốn hỏi ngược lại, nhưng ho dữ dội quá, y thật sự một chữ cũng nói không ra, trong đầu chỉ luẩn quẩn một ý niệm: Hỗn đàn phát tán tin đồn, đừng để ta tìm được ngươi, chúng ta không chết không thôi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng tự nổ vang lên, từ xa truyền tới, tuy không biết kết quả cuối cùng, nhưng tựa hồ tổn thất của Tọa Vong Phong lại lớn hơn rồi. Tin tức Huyết Ma đã đoạt xác, rất nhanh được thủ tọa Tọa Vong Phong cấp bách hổn hển vừa dậm chân vừa công cáo thiên hạ, nhất thời toàn bộ La Phù Kiếm Môn chìm vào trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Huyết Ma đoạt xác rồi? Đoạt thân xác của ai? Nó đã biến hóa ra phân thân hay chưa? Phân thân có đoạt xác không? Điều duy nhất có thể xác nhận là, người bị Huyết Ma đoạt xác chắc là một đệ tử cấp thấp, tu vi cao lắm không vượt quá Trúc Cơ kỳ. Đây đại khái là tin tức tốt duy nhất.
Nhưng vấn đề hiển hiện ra vẫn rất nghiêm trọng, là một kiếm tu môn phái, La Phù Kiếm Môn không có đủ pháp thuật thích hợp để kiểm tra xem môn hạ đệ tử có phải đã bị đoạt xác không, muốn tìm ra Huyết Ma, duy nhất chỉ có thể để môn hạ đệ tử tỉ mỉ quan sát các sư huynh đệ quen thuộc bên cạnh mình, thông qua những hành động nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống bình thường mà nhận định Huyết Ma, nhưng phương pháp này không những thập phần nguy hiểm, mà hiệu quả còn chậm, đợi tới lúc tìm ra được kẻ khả nghi, đã không biết lại có bao nhiêu đệ tử chịu hại nữa, càng huống hồ, có không ít đệ tử tính tình cô độc, ít giao thiệp cùng người khác, căn bản không biết bắt đầu quan sát từ đâu.
“Nhất định phải cầu trợ bên ngoài.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhăn mày thật sau, chuyện đã phát triển theo hướng xấu nhất, nhanh tới mức làm người ta trở tay không kịp.
“Kim Quang Chiếu Yêu kính của phái Nga Mi, kim quang vừa chiếu, Huyết Ma đã không chỗ ẩn thân.” Thủ tọa Tọa Vong Phong sát khí bừng bừng nói.
Thủ tọa Cửu Linh Phong vuốt cằm nói: “Tọa Vong lão nhi, ngươi bình tĩnh chút đi, Kim Quang Chiếu Yêu kính là trấn sơn chi bảo của phái Nga Mi, Nga Mi lại là một trong ba đạo tu đứng đầu, ngươi mời được họ sao? Không bằng nghĩ thực tế một chút, nghe nói Huyết Ma sợ ánh sáng, gần đây Đa Bảo các vừa đúng lúc có một xấp bùa chú Cực Quang, chúng ta vắt kiệt túi, thu mua hết, sau đó dán bùa chú Cực Quang khắp núi, chiếu sáng như vậy có thể khiến Huyết Ma không còn chỗ trốn.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong co giật chân mày, bùa chú Cực Quang tuy chỉ là bùa chú nhất phẩm bình thường, tác dụng lớn là dùng trong việc trồng trọt ở linh điền, linh viên, một khối hạ phẩm linh thạch có thể mua được mười trương, nhìn thì thấy rất tiện nghi, nhưng ai cũng chịu không nổi dung lượng lớn của nó, La Phù Thập Tam Phong ngang dọc hơn trăm dặm, trừ mười ba chủ Phong ra, các thứ phong khác không tới một trăm, cũng có tám mươi, càng không cần nhắc tới những ngọn núi nhỏ vô số đếm không xuể, và cả những sơn động mà ánh sáng không chiếu tới được, nếu trên mỗi ngọn núi đều đán đầy bùa chú Cực Quang, vậy cũng phải đến mấy chục, mấy trăm vạn trương, La Phù Kiếm Môn dù có tiền tích trữ nhiều, cũng không thể chịu nỗi lãng phí như vậy. Lại nói, Huyết Ma sợ ánh sáng là không sai, nhưng không đại biểu là nó không thể chống đỡ nổi, một trương bùa chú Cực Quang có hiệu quả chỉ trong bốn canh giờ, chỉ cần chống đỡ được qua bốn canh giờ đó, một đống lớn linh thạch không phải đã bỏ sông bỏ biển hết sao.
“Cầu người không bằng cầu mình, ta thấy…. vẫn nên chuẩn bị một mồi nhử càng có phân lượng thì thực tế hơn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vuốt râu, có ý muốn báo mối thù lần trước.
“Không tốt.”
“Huyết Ma này quá giảo hoạt, lần trước không mắc lừa.”
“Nói ra thì, mồi nhử lần trước đó hình như chưa tới chỗ của ta nhận linh khí.”
“Cho nên a, ta đã nói rồi, chúng ta để cho phế vật đó làm thật không được mà.”
Không nhắc tới thủ tọa Thập Tam Phong tụ lại cãi tới cãi lui, lúc này phế vật trong miệng bọn họ, đang phát ra tiếng kêu thảm thiết như thể bị người ta luân bạo.
“Ta không ăn, không ăn, chết cũng không ăn.”
Tiểu hồng điểu đậu trên cành cây, chậm rãi thong dong thanh lý lại bộ lông rối loạn của mình, ánh mặt trời mới mọc tỏa ra ánh sáng dịu hòa, ánh vào lông đuôi nó, lấp lánh phát sáng, nhìn thấy hệt như một con Phượng Hoàng con, thần khí sống động, mỹ lệ lóa mắt.
“Tại sao…. tại sao con điểu chết nhà ngươi lại trở về trước thời gian… không phải nói còn một ngày nữa sao?”
Lạc Nại Hà thống khổ giãy dụa, khi y đang thu thập hành trang chuẩn bị chuồn đi, vừa mở cửa đã nhìn thấy tiểu hồng điểu phong trần mệt mỏi cắp một quả thực mỹ lệ lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng vui sướng chào buổi sáng với y, loại ảo giác trời đất sụp đổ, thế giới bị hủy diệt đó, khiến y hận không thể lập tức ngã ngữa ra ngất xỉu.
“Rất xin lỗi, ta nghĩ….. ngươi không có quyền lựa chọn.”
Tô Lạc hơi mỉm cười, một tay nắm lấy Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, một tay nhấc trường kiếm, mũi kiếm từ đầu tới cuối chỉ vào cổ họng của gia hỏa nào đó.
“Ta, ta, ta thà chết không khuất phục.” Lạc Nại Hà nuốt nước mắt, cảm giác làm một hảo hán chân thật uy võ không khuất phục thì ra thống khổ như thế này đây.
“Ta giết ngươi làm gì?” Tô Lạc lộ ra thần sắc bị chấn kinh, một bộ biểu tình vô cùng thống khổ khi ‘ngươi nghĩ về ta như thế sao’, sau đó lại cười như xuân hoa, “Nga, ngươi là nói cây kiếm này đi, kỳ thật nó không dùng để uy hiếp ngươi, mà dùng để…. cạy miệng của ngươi ra…”
“A…. đừng…. ưm ưm ưm….”
Trước khi gia hỏa nào đó phản ứng được muốn dùng tay che miệng, trường kiếm trong tay Tô Lạc đã hóa ra một đạo trường hồng, đè chặt môi của gia hỏa đó, sau đó ‘bốp’ một tiếng, đem cái quả chỉ lớn bằng trứng bồ câu nhưng lại mỹ lệ lấp lánh ánh sáng đó nhét vào trong cái miệng không kịp ngậm lại.
Quả này vừa dính nước miếng, liền nhanh chóng dung hóa, hóa thành hai đạo khí lưu một đỏ một xanh, xông thẳng vào trong yết hầu Lạc Nại Hà, thoáng chốc, nửa thân bên này của y phủ lên một tầng băng mỏng óng ánh, nửa thân bên kia lại tỏa ra liệt diệm hừng hực, thiêu đốt y sam bên nửa đó, lộ ra thân thể nửa xích lõa.
Quả nhiên thân hình không tồi, đáng tiếc chỉ thấy được một nửa.
Người nào đó vừa tùy ý chiêm ngưỡng, vừa thò tay kéo thân thể không thể động đậy đó ôm vào lòng, khẩu khí nhàn nhạt, lại ẩn chứa mấy phần quan hoài, nói: “Khi không thể chịu nổi, thì cứ cắn ta, như vậy có thể khiến ngươi cảm thấy dễ chịu một chút.”
Lời chưa nói xong, Lạc Nại Hà đã dùng hết khí lực còn sót lại, một phát cắn lên bả vai hắn.
“Ách… ngươi cắn thật sao… ta tùy tiện nói thôi mà…”
“Sư thúc, ngươi hỗn đàn… hu hu hu… đau quá a….”
Cực lạnh và cực nóng giao nhau trong nội thể, đau đớn sản sinh ra vô pháp dùng từ để biểu đạt, tựa hồ mỗi một sợi thần kinh trong thoáng chốc đó đều bị xé nát, sau đó lành lại, sau đó lại xé nát, máu tươi sôi trào, da thịt bị nghiền thành cám vụn, mảnh băng vụn thuận theo huyết quản chảy lan toàn thân, những nơi nó đi qua, đau đớn nhập cốt.
Lạc Nại Hà cả đời này chưa từng chịu qua tội nào lớn như vậy, lúc này y hận Tô Lạc tới tận xương, hạ hết sức lực cắn xuống, kết quả gần như nát cả răng của y. Da thịt của Tô Lạc, cứng như tinh thiết. Đáng ghét a, sư thúc từ khi nào ngươi đã tới kiếm trì tôi luyện kiếm thể vậy? Y khóc không ra nước mắt phát ra tiếng kêu thét vô thanh.
Tiểu hồng điểu vui vẻ đứng hót trên cành cây, tiếng hót thánh thót dễ nghe đó có một ma lực khiến người ta thanh tỉnh tinh thần, đương nhiên đối với Lạc Nại Hà mà nói, quả thật như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến y ngay cả muốn ngất đi cũng không được.
“Lấy chút nước bọt Phượng.”
Tô Lạc ném một bình ngọc qua cho tiểu hồng điểu, tay kia thì từ đầu tới cuối không hề rời khỏi thân thể Lạc Nại Hà, vô số chân nguyên cuồn cuộn không ngừng truyền vào, để bảo vệ thức hải của gia hỏa này, tránh việc thật sự chịu không nổi giày vò của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, biến thành kẻ điên. Một sư đệ điên loạn Trúc Cơ kỳ, đây không phải là mong ước của hắn.
“Nước bọt Phượng của người ta rất trân quý đó.” Tiểu hồng điểu ngừng hót, vỗ cánh phập phồng, một bộ kiên trinh không khuất phục.
Tự Phượng không phải là Phượng Hoàng chân chính, nhưng dù sao cũng có một chút huyết mạch của Phượng Hoàng, nước bọt của tiểu hồng điểu sau khi ngưng luyện, đủ để được xem thành nước bọt Phượng Hoàng chân chính để sử dụng, chỉ là về số lượng, không nhiều bằng Phượng Hoàng chân chính, bức hết tất cả nước bọt của tiểu hồng điểu ra, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngưng luyện thành một cục nước bọt Phượng Hoàng lớn bằng nắm tay. Trước đó vì phải đi hái Xích Diệm Băng Li Quả, đã hao tốn của nó không ít nước bọt.
“Ta đã có tin tức của một con Phượng Hoàng rồi.” Tô Lạc mỉm cười, “Cho ta một chút thời gian nữa, ta sẽ để con Phượng Hoàng đó bổ sung lại nước bọt Phượng ngươi bị tổn thất, có lẽ có thể nhiều hơn một chút nữa.”
Dụ hoặc rất cường đại, tiểu hồng điểu không liêm sỉ bại trận, giày vò nửa ngày, mới nhổ ra được một cục nước bọt Phượng ngưng luyện thành to bằng ngón tay cái.
Bỏ vào bình ngọc, sau đó bịch một tiếng ngã thẳng từ trên cây xuống đất, mệt mỏi vô lực nói: “Ta thiếu nước… miệng khát quá… ta muốn uống linh tuyền…. ta muốn ăn linh quả….”
“Hầu nhi quả của Hồ Lô Phong, hiện tại chắc không có ai trông côi, đừng chỉ quan tâm ăn thôi, nhớ mang một chút về.”
Một câu của Tô Lạc, đã đem tiểu hồng điểu sai đi làm khổ lực miễn phí, trong lòng thì còn đang tính toán, đợi gia hỏa này tỉnh lại, dùng hầu nhi quả cũng không biết có thể an ủi hay không.
Suy nghĩ một chút, lại nói với theo một câu: “Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai của Lạc Mai Phong mấy ngày nay chắc đã kết quả chín tới rồi, thuận tiện mang chút mai tử về đây.”
“Ngao, linh quả, Tự Phượng đại gia ta tới đây….”
Tiểu hồng điểu xông thẳng lên trời, đấu chí cao vợi, vỗ cánh liên hồi, mới đó đã xuyên qua tầng mây, hóa thành một chấm nhỏ xa xa trong bầu trời.
Thân thể Lạc Nại Hà bắt đầu xuất hiện thương tổn không thể nghịch chuyển, nửa thân thể bị đóng băng, từng mảnh lớn tróc ra mang cả thịt, mà nửa thân thể bị lửa thiêu, sớm đã thành một phiến than luyện. Tô Lạc hơi thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn là hơi miễn cưỡng, nhưng nếu như không dùng phương pháp cực đoan này, gia hỏa này muốn tiến lên Trúc Cơ kỳ, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, lúc đó… thì cái gì cũng đã muộn.
May mà, có nước bọt Phượng.
Phượng Hoàng, được gọi là loài điểu bất tử, nước bọt của nó, trời sinh đã có thể hồi sinh người chết, hóa xương trắng thành da thịt, đương nhiên, cách nói hồi sinh người chết có chút khoa trương, nhưng hóa xương trắng thành da thịt thì lại xác thực không có chỗ nào phải nghi ngờ.
Chỉ là số lượng hơi ít một chút.
Tô Lạc nhịn không được lại thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt mặt Lạc Nại Hà, nói: “Số lượng nước bọt Phượng không đủ, sẽ lưu lại vết sẹo khó nhìn, chỉ có thể sau này lại nghĩ cách xóa đi.”
Lạc Nại Hà căm hận trừng hắn, muốn một phát cắn đứt ngón tay Tô Lạc, nhưng y đã không còn một chút xíu sức lực nào rồi.
“Chỉ cần kiên trì, sẽ có hầu nhi quả ăn nga.” Tô Lạc dụ dỗ.
Không hiếm lạ.
Trong mắt Lạc Nại Hà rõ ràng viết ra ba chữ này.
“Còn có mai tử của Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai nữa, chua chua ngọt ngọt, ta nhớ có nữ đệ tử Tiểu Thạch Phong từng ăn qua, ngươi đã ngưỡng mộ rất lâu…” Tô Lạc tiếp tục dụ dỗ.
Hừ, quá khứ rồi.
Lạc Nại Hà liếc mắt qua, nhưng vẫn nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng. Lần đó y chỉ ngửi được mùi vị, thật sự khiến người ta say mê…. A phi phi phi phi, lần này y chịu khổ quá trời, đừng nghĩ chỉ dùng một chút đồ đó là có thể làm y nguôi giận.
“Còn không thỏa mãn a…. ừm, để ta nghĩ thử xem còn cái gì…” Tô Lạc vùi đầu suy nghĩ.
“A…. a a a a a… sư thúc ta hận ngươi….” Lạc Nại Hà thảm thiết kêu, vừa rồi lực chú ý bị chuyển đi lại trở về trên thân thể, chỉ cảm thấy thống khổ cường liệt gấp bội lần trước đó đột nhiên bạo phát trên người y.
Ánh mắt Tô Lạc co rút lại, nhanh chóng búng ngón tay, từ trong hạt nước bọt Phượng bằng ngón tay cái đó bắn ra một chút, dùng chân nguyên bức khởi, hóa thành một phiến bọt mù, bao chặt lấy thân thể Lạc Nại Hà.
“Băng Hỏa nhất trọng thiên đã sắp kết thúc rồi, đây là lần dược hiệu đầu tiên, thời cơ không thể mất, nhanh nhập định hấp thụ dược lực, nếu không chịu khổ uổng phí rồi.” Nhìn vẻ mặt nhăn thành một đống quá mức thảm thương của Lạc Nại Hà, hắn nghiến nghiến răng, phun ra điều kiện cám dỗ nhất, “Chỉ cần ngươi có thể vượt qua, ta bảo đảm ngươi vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy kiếm vũ của Cảnh Dương.”
Lạc Nại Hà tinh thần phấn chấn hẳn, từ kẽ răng phun ra ba chữ: “Ngài nói đó!”
Sắc mặt Tô Lạc nhất thời đen đi phân nửa: “Ngươi không phải vẫn rất có tinh thần sao, còn có khí lực nói chuyện mà.”
Băng Hỏa tương tế nhất trọng thiên, cố nhiên sẽ mang tới đau đớn kịch liệt, nhưng cũng là lần đầu tiên linh lực hàm chứa trong Xích Diệm Băng Ly Quả bạo phát, loại linh quả này, trời sinh đã chứa đựng hai linh khí hỏa, thủy tinh thuần tới cực điểm, nhưng cũng là hai sự đối lập cực đoan, dẫn tới thân thể người không thể nào hấp thụ, chỉ có một khắc Băng Hỏa tương tế, hai loại linh khí dung hợp chuyển hóa lẫn nhau, hóa thành một loại linh khí vô thuộc tính dịu hòa vô hại, mới có thể để người hấp thụ. Cứ như vậy lập lại chín lần, lần sau mạnh hơn lần trước, sau đó linh khí mới tan hết, không còn chút dấu vết, đấy gọi là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên. Cho nên tu chân giới cũng có cách nói ‘Băng Hỏa nhất trọng thiên, nhất bộ nhất thanh vân, độ tận cửu trọng thiên, đại đạo tại nhãn tiền’.*
(*Qua một lần băng hỏa, một bước bước lên mây, trải qua hết chín lần, đường tiên ngay trước mắt)
Lạc Nại Hà cũng biết cơ hội khó có được, bản thân y đã chịu khổ, thì không thể nào thật sự chịu một cách uổng phí được, dưới sự dìu đỡ của Tô Lạc, miễn cưỡng ngồi tĩnh tọa trấn định, cố nén thống khổ, hấp thụ linh khí từng chút từng chút dẫn vào kinh mạch, sau khi vận hành một chu thiên, mới dẫn vào đan điền.
Đan điền vốn giống như một đầm nước cạn, sau khi được rót vào lượng lớn linh khí, nhanh chóng bành trướng lên, vượt qua dung tích cực hạn, đan điền liền bị linh khí nhồi nhét tới mức dần dần trướng phồng, thiếu mất sự tẩm bổ tích lũy từng ngày, kết quả của việc đột nhiên trướng phồng, dẫn tới một loại thống khổ khác không nói thành lời, dường như thân thể sắp bị khí thể vô hình nhồi nhét tới phát nổ.
Lạc Nại Hà vừa căm hận, vừa mắng chửi, vừa liều mạng hấp thụ dược tính, cơ mạch da thịt có được sự thấm nhuần của nước bọt Phượng, khí tức mát lạnh từng chút từng chút không ngừng củng cố da thịt cho y, bảo vệ tâm mạch của y, y gần như có thể nghe thấy tiếng linh khí đang lưu động trong kinh mạch, giống như dòng suối chảy róc rách, thanh thoát dễ nghe.
Tiếng vang dần yếu, Băng Hỏa nhất trọng thiên đã đến lúc kết thúc.
“Hầu nhi quả…. mai tử…. còn có kiếm vũ….”
Nhân khoảng trống giữa lúc Băng Hỏa nhất trọng thiên kết thúc Băng Hỏa nhị trọng thiên còn chưa bạo phát, Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi tính toán với người nào đó.
Người nào đó ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh dương chiếu rọi, bầu trời xanh vạn lý.
“Lừa gạt…”
Băng Hỏa nhị trọng thiên bạo phát, gia hỏa bị tính kế nghiến răng nghiến lợi bắt đầu phát ra âm thanh như heo kêu, nhưng vẫn bảo trì tư thế ngồi tĩnh tọa trấn định, đau đớn có thể khiến một tu sĩ bị bức phát điên, rốt cuộc là đau thế nào? Tư vị trong đó, chỉ có mình y biết. Vì có thể sống khỏe cắn chết tên lừa gạt kia, phải ráng chống chọi.
Tam trọng thiên.
Tứ trọng thiên.
Sắc mặt Tô Lạc dần dần ngưng trọng, sau Băng Hỏa ngũ trọng thiên, mới chân chính là cửa ải khó qua, lúc đó Băng Hỏa thịnh vượng, đã vượt qua cực hạn mà thân thể người có thể thừa nhận, những tu sĩ phát điên đó, cơ bản đều là không thể thừa nhận được sự thống khổ của ngũ trọng thiên mà bị giày vò tới phát điên. Hắn đột nhiên nghĩ ra chỗ sơ suất của mình, uy lực của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, mạnh hơn so với hắn dự tính, mạnh tới mức đủ để xông khai thất tình thất khiếu.
Tiểu hồng điểu ăn no uống đủ còn thuận tiện gói bao đang vỗ cánh bay về, đem hầu nhi quả và mai tử ném trước mặt người nào đó, rồi nghiêng đầu nói: “Tiểu tử này nếu như thật sự phát điên thì làm sao? Một phen khổ tâm của ngươi sẽ hoàn toàn phí trắng rồi.”
(*Thất tình: là thất tình lục dục của con người, thất khiếu là bảy khí quan. Ý nghĩa đại khái ở đây là mở ra tất cả giác quan tâm tình để nhìn đời bằng bản tính thật sự)
“Sẽ không.” Tô Lạc nhăn mày. “Người có thất tình, sống nhờ thất khiếu, tình đến cực điểm, mê đến thất khiếu, mới có phong, si, điên, ma, cuồng, vọng, chấp thất quan, ba năm trước khi y mới vừa nhập môn, ta đã phong bế thất tình thất khiếu của y, nên dù có đau đến cực hạn, cũng sẽ không phát điên.”
“Trách không được tiểu tử này bình thường đều là một bộ không tâm không phế, tới mức đại gia cảm thấy không đáng cho ngươi, dè đâu lại là ngươi tự tìm lấy.” Lầm bầm một câu, tiểu hồng điểu lại vẻ mặt mê mang nói: “Vậy sắc mặt ngươi sao lại ngưng trọng như vậy làm gì?”
Tô Lạc thở dài một hơi: “Tuy sẽ không phát điên, nhưng sau trận thống khổ này, thất tình thất khiếu sẽ bị xung khai, không bao giờ phong bế được nữa.”
Nghĩ xem thất tình đã bị phong, mà gia hỏa này đã nháo tới mức đau đầu không thôi, đến khi thất tình thất khiếu được xông phá rồi, chân tình chân tính một khi đã được phóng thả, hắn sợ sẽ không thể che giấu dấu chân ngựa được nữa, với sự thông minh của gia hỏa này, sau này sẽ trở nên thế nào thật sự khó nói, nhưng đây cũng không phải là điều nghiêm trọng nhất.
Tiểu hồng điểu đảo mắt trắng, lầm bầm: “Thật không hiểu nổi, nhân loại các ngươi nghĩ như thế nào, đang yên đang lành phong bế thất tình của y làm gì, phong thì phong đi, hiện tại lại cho y ăn Xích Diệm Băng Li Quả, sau đó lại lo lắng y xông khai được thất tình thất khiếu. Tiểu tử này có tình có nghĩa, hay là vô tâm vô phế, ngươi quản y nhiều như vậy làm gì?”
Tô Lạc không nói gì, có vài chuyện, tiểu hồng điểu vĩnh viễn không thể hiểu. Trong thiên tính của Lạc Nại Hà chiếm cứ chữ ‘si’, y sau khi thành tựu, cũng là lúc tự hủy đi mình. Mà hắn, thiên tính chiếm chữ ‘chấp’. Hắn có thể phong bế ‘si’ của Lạc Nại Hà, nhưng lại không thể phong bế ‘chấp’ của mình.
Vì quá chấp nhất, mới tạo thành một màn mâu thuẫn của hôm nay.
Rốt cuộc vẫn không thể thay đổi hay sao?
Tô Lạc cắn răng, xiết quyền. Hắn không tin, cho dù hồn phi, cho dù phách tán, hắn cũng phải ___ thay thiên đổi mạng.
Thân kiếm đang rung động, như sợ hãi, lại như hưng phấn, không đợi nắm chắc, đã phát ra từng trận tiếng vang, chấn động không khí, dấy lên từng trận gió nhẹ, thân kiếm co duỗi, rồi tự phát tự động rơi vào lòng bàn tay muốn vươn ra nhưng vẫn co lại kia.
Cánh tay đó, thon dài, hữu lực, chổ cổ tay có vết sẹo dài đủ ba phân, năm ngón tay nắm lại, thân kiếm đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, vang tận chân trời, xuyên mây phá không, nhưng lại đột nhiên thu về, tứ phía đã một mảng yên tĩnh, chim co về ổ, dã thú nằm yên, trùng nhi thu cánh, ngay cả gió tựa hồ cũng đã ngừng thổi.
Tạo hóa sáng tạo điều ưu mỹ, âm dương chia cách ngày đêm, ngắm nhìn mây bay lòng dâng trào, mắt trông theo cánh điểu đuổi hoàng hôn.
Lạc Nại Hà mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, trước mắt là cảnh tượng như vậy. Tịch dương lặn tới chân trời, rừng rậm che phủ hơn nửa không trung, tầng mây bay thấp, một đạo nhân ảnh mơ hồ không rõ đang cầm kiếm múa giữa trời, nơi kiếm quang đi qua, mây tan đi, gió lại nổi lên.
“Thanh, Thanh Phong kiếm quyết?”
Y mục trừng khẩu ngốc, theo tiềm thức muốn nhu mắt, nhưng ý thức lại không cảm giác được sự tồn tại của thân thể, dường như y chỉ là một u hồn đang lơ lửng giữa núi, theo gió bay đi, không thể lưu lại theo ý mình.
“Cảnh Dương sư huynh từ lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy?”
Múa kiếm giữa không trung, kiếm quang xua mây, gió thổi góc áo, hệt như thần tiên, thần sắc sùng bái, kim diễm biến hóa không ngừng trên mặt y, còn mang theo vài phần khó thể tin nổi.
“Là giả đi… nhất định là giả rồi…. người đó thật sự là Cảnh Dương sư huynh sao?”
Y nỗ lực tập trung nhìn kỹ, nhưng ánh sáng của tịch dương chiếu rọi sau lưng người đó, khiến cả thân ảnh đều được che phủ trong ánh sáng hồng sắc tựa như nhu hòa mà kỳ thật chói mắt kia. Y làm sao cũng nhìn không rõ, nhưng lại nhận rõ được tư thế nhấc tay múa chân đó, người có thể múa Thanh Phong kiếm quyết đẹp tựa thần tiên như vậy, không phải là Cảnh Dương mà y đã nhìn trộm suốt ba năm trời, thì còn có thể là ai? Nếu nói câu khó nghe, chính là cho dù có hóa thành tro, y cũng có thể nhận ra được nga.
“Sư thúc rốt cuộc không có lừa ta.” Lạc Nại Hà ngốc ngốc cười, không hề nghĩ tới trạng thái quái dị của mình hiện tại, cặp mắt chớp cũng không thèm chớp chỉ chăm chăm nhìn thân ảnh đang múa kiếm trên tầng mây giữa núi, kinh tâm động phách, kinh diễm tuyệt luân.
Trước đây nhìn Cảnh Dương sư huynh múa kiếm, chỉ đơn thuần cảm thấy rất đẹp mắt, cảm thấy yêu thích, nhưng tại sao lần này, lại khiến y si mê?
Lạc Nại Hà cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Thịch! Thịch! Thịch thịch! Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch thịch thịch thịch….
“A a… đau a….”
Theo tiếng tim đập tăng nhanh, cảm giác truyền tới từ thân thể từng chút một trở vào trong ý thức, không biết qua bao lâu, gia hỏa nào đó ngắm kiếm vũ đến như si như cuồng, cuối cùng hậu tri hậu giác không kìm được kêu thảm.
Sau đó trước mắt hoa đi, tịch dương, dãy núi, tầng mây gì đó, cùng đạo thân ảnh kinh diễm tuyệt luân đều biến mất, lưu quang tan hết, chỉ còn lại một mảng hắc ám.
“Ngất rồi?” Tiểu hồng điểu mổ mổ đầu Lạc Nại Hà, vẻ mặt khinh bỉ.
“Đây là bình thường.” Tô Lạc cười cười, “Đau đớn có thể khiến tu sĩ bị bức phát điên, y có thể chống đỡ tới hiện tại, đã là kỳ tích rồi.”
Tiểu hồng điểu vẫn vẻ mặt khinh bỉ: “Nếu không phải ngươi dùng Trừu Hồn thuật dẫn ý thức của y ly thể, y sớm đã ngất rồi, sao còn có khả năng chống đỡ qua Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.” Không thể chống đỡ qua Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, cho dù không phát điên, dược lực cũng bị lãng phí hơn nửa.
Tô Lạc liếc mắt nhìn, cười lạnh nói: “Đừng xem thường y, thất tình thất khiếu của y đã mở, sau này tu vi tinh tiến, nhất nhật vạn lý, không mất bao lâu, sẽ có thể đem ngươi vặt lông bẻ cốt, ăn một bữa tiểu hồng điểu nướng.”
Bảo bối nhà mình, là người mà ai cũng có thể tùy tiện xem thường sao?
Tiểu hồng điểu câm nín, nó tin, nếu Lạc Nại Hà thật sự muốn ăn tiểu hồng điểu nướng, gia hỏa vẻ mặt vô hại trước mắt này tuyệt đối sẽ không niệm tình nó công lao khổ nhọc, nhất định sẽ cười ha ha giúp gom củi nhóm lửa. Thôi đi thôi đi, chọc không nổi chẳng lẽ tránh không nổi sao, mặt biển tùy cá nhảy, trời rộng mặc chim bay, đôi cánh của mình cũng không phải chỉ mọc cho đẹp.
Trước khi bay đi, Tự Phượng đại gia còn vứt lại một câu nắm rõ tình huống: “Lần sau có chuyện đừng tới tìm gia, gia không phục dịch nữa.” Sau đó vỗ cánh, nhân lúc Tô Lạc còn phải chiếu cố Lạc Nại Hà, nhanh chóng bay được bao xa thì bay bấy nhiêu.
Tác giả :
Thụy Giả