La Phù Vãng Sự Hệ Liệt
Quyển 1 - Chương 2
Còn một chặp nữa cuộc so tài của nội môn mới chính thức bắt đầu, nhưng trên cơ bản tất cả những đệ tử nhàn rỗi của La Phù đều đã chạy tới Thí Kiếm đài, cảnh tượng mười mấy vạn người tụ lại thật sự là kinh người, may mắn chính là, La Phù sơn Thí Kiếm đài cũng không phải là nơi bình thường, nó trôi nổi giữa không trung, lấy ba toà Thí Kiếm đài làm trung tâm, bốn bên toàn là những tảng sơn thạch cự đại được pháp lực nâng lên, từng tầng chồng lên từng tầng, đủ một trăm lẻ tám tầng, mỗi tầng đều có thể dung chứa hơn ngàn người.
Tầng thấp nhất là tầng gần với Thí Kiếm đài nhất, ở đây, đệ tử bình thường không có tư cách bước lên, chỉ có ba vị Nguyên Anh kỳ trưởng lão chủ trì cuộc so tài nội môn, thủ tọa các Phong của La Phù Thập Tam Phong và các đại chấp sự của Chấp Sự điện mới có thể bước lên.
Cốc Nhất Nhất đến khá sớm, may mắn chiếm được tầng thứ hai mươi chín, trên cơ bản ba mươi tầng bên dưới, đều là vị trí khá tốt để quan chiến, cự ly gần, lại có thể nhìn trọn vẹn tất cả Thí Kiếm đài, còn nhìn rõ được các bậc cấp cao của La Phù trên tầng một. Tiểu cô nương từ lúc nhập môn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật Nguyên Anh kỳ, con mắt đều sắp rớt ra, kéo tay Lạc Nại Hà, kinh ngạc nói: “Sư huynh, vị hồng y trưỡng lão đó thật trẻ tuổi, thật mỹ lệ, nàng thật sự là trưởng lão sao?”
Lạc Nại Hà căn bản không chú ý, mục quang của y tìm kiếm trong đám người, muốn tìm ra thân ảnh của Cảnh Dương sư huynh, liền thuận mồm đáp: “Đó là Lâm trưởng lão, đừng thấy nàng có thuật giữ nhan, kỳ thật đã hơn tám trăm tuổi rồi, già hơn muội nhiều.”
Cốc Nhất Nhất: “…..”
“Sao không thấy Cảnh Dương sư huynh?” Không chú ý biểu tình quái dị của Cốc Nhất Nhất, Lạc Nại Hà có chút thất vọng thầm thì lẩm bẩm, y vẫn hy vọng hôm nay có thể nhìn thấy Thanh Phong kiếm quyết của Cảnh Dương sư huynh a, cho dù tiến vào Vạn Kiếm động lĩnh ngộ kiếm ý, Cảnh Dương sư huynh cũng không nên bỏ qua cuộc so tài lớn này.
Bốp! Tô Lạc vỗ một chưởng vào sau ót y.
“Thế nào, đệ còn muốn vẫy cờ cổ vũ cho người của Tiểu Thạch Phong sao?”
Ngữ khí rất chua.
Lạc Nại Hà rờ gáy, vội vàng quay mặt cúi người, thò tay họa vòng vòng lên tảng đá, trong miệng thì niệm: “Họa vòng nguyền rủa hắn….. họa vòng nguyện rủa hắn…”
“Giả bộ cái gì.” Tô Lạc lại hừ một tiếng, lòng thầm nói: Tiểu hỗn đàn không có lương tâm, tên Cảnh Dương đó có gì tốt, không phải chỉ có được tướng mạo đẹp đẽ, múa kiếm cực giỏi thôi sao.
“Làm người khó, khó làm người, người khó làm…”
Lạc Nại Hà liên mồm than thở, than được một nửa, kinh biến đột khởi, chỉ nghe thấy ở phương xa đột nhiên vang lên từng trận tiến nổ, khi người người đều kinh ngạc nhìn theo âm thanh, chỉ thấy ở hướng đông nam, một đạo cự hình Long Quyển Phong lượn vòng, thẳng tới chân trời, phong lực cực đại, cuốn hết những tàn mây, lại trong thoáng chốc xé tan, trong tiếng hò hét, cả bầu trời dần dần biến thành đen kịt, trong chớp mắt thiên địa vô quang, vạn vật thất sắc.
“A, đó không phải là phương hướng của Vạn Kiếm động sao, phát sinh chuyện gì rồi?”
Không biết là ai kinh hô một tiếng, ba vị trưởng lão nguyên an tọa trên tầng thứ nhất lập tức kêu lên kinh ngạc, sau đó vị mỹ nữ Lâm trưởng lão đã hơn tám trăm tuổi đó lập tức bay lên, nói: “Nhị vị sư đệ, các đệ ngồi lại trên Thí Kiếm đài, ta đến Vạn Kiếm động xem thử.
Nói rồi, cũng không đợi hại vị trưởng lão còn lại phản ứng, Lâm trưởng lão liền hóa thành một đạo hồng quang, nhắm thẳng hướng Vạn Kiếm động bay đi, thấy vậy hai vị trưởng lão kia chỉ biết lắc đầu cười, một trong đó nói: “Cũng không biết là đệ tử nào ở Vạn Kiếm động lĩnh ngộ được Cụ Phong* kiếm ý, để Lâm sư tỷ giành trước mất.”
(*Cụ Phong: gió lốc)
Vị trưởng lão còn lại vuốt râu, cười đáp: “Cũng không cần gấp, Lâm sư tỷ tu luyện Ly Hỏa kiếm ý, hiện tượng ở Vạn Kiếm Động, có phải là Cụ Phong kiếm ý hay không còn cần phải xác định, nếu thật sự xuất ra đệ tử thiên tài, rốt cuộc là hoa rơi vào tay ai, vẫn còn phải thương lượng.”
Nói rồi, hai vị trưởng lão lại quay nhìn lẫn nhau, nâng khóe môi cười mị mị, y như hai lão hồ ly vừa phát hiện được con mồi. Còn đằng sau một hàng Thập Tam Phong thủ tọa đều nhất tề nhìn chằm chằm về hướng đông nam, có chút xao động bất an, ai nấy đều thầm tính toán xem trong gia môn dưới trướng của mình có bao nhiêu đệ tử đang lĩnh ngộ kiếm ý ở Vạn Kiếm động, tính tới tính lui, cuối cùng mọi người đều nhìn về chỗ thủ tọa Tiểu Thạch Phong, Tiểu Thạch Phong thủ tọa ngồi yên không nói, nhưng trên mặt lộ ra ý cười, trong lòng cũng nghĩ, đệ tử trong Tiểu Thạch Phong lấy tính phong làm chủ, lần này đột nhiên xuất hiện thiên tài lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, chín phần chín là đệ tử Tiểu Thạch Phong.
Trên tầng hai mươi chín, Tô Lạc kéo khóe miệng, “Xì” một tiếng, thấp giọng nói: “Tiểu Thạch Phong lại đứng đầu rồi.”
“A, cái gì đứng đầu?” Lạc Nại Hà đang hóng hết sức có hứng nghe ra được ý chua nồng đậm trong ngữ khí của Tô Lạc, nhất thời vui sướng, mang nhiều khoái ý vì ‘sư huynh ngươi cũng có ngày này a’.
Tô Lạc nặng nề hừ một tiếng, nói: “Cụ Phong kiếm ý thoát thai từ Phong Chi kiếm ý, trừ Cảnh Dương sư huynh đó của đệ ra, còn có ai có thể lĩnh ngộ?”
Lạc Nại Hà trong lòng vui sướng, rất muốn nói ‘sư huynh ngươi đây là đang ghen tỵ người ta ngộ tính cao sao’, nhưng nhìn Tô Lạc vẻ mặt âm trầm, rốt cuộc cũng không dám bức lông lão hổ, chỉ đành ráng nhịn cười giả vờ giả vịt nói: “Tiểu Thạch Phong cũng không phải chỉ có Cảnh Dương sư huynh đã lĩnh ngộ Phong Chi kiếm ý, có lẽ là người khác thì sao?”
Thật sướng a, cơn tức do mấy ngày nay bị Tô Lạc sư huynh áp bức lập tức tiêu đi rất nhiều, Cảnh Dương sư huynh thật tài, không uổng ta sớm sớm chiều chiều chạy tới Tiểu Thạch Phong nhìn trộm.
Tô Lạc thâm sâu trừng y một cái, khiến Lạc Nại Hà bị nhìn tới sởn gai ốc, rồi mới chịu vứt qua một ánh mắt trắng dã, nói: “Chỉ mỗi một Cụ Phong kiếm ý, tính là cái đích gì, muốn áp đảo sư huynh ta đây, còn phải tu luyện thêm năm trăm năm nữa!”
Tiểu hỗn đàn không lương tâm, hắn thập phần không vui.
Lạc Nại Hà vừa bị trừng tới sởn da gà, mấy lời lầm bầm đụng chạm trong lòng không dám nói ra cho Tô Lạc nghe, nhưng Cốc Nhất Nhất ở cạnh bên chớp cặp mắt to sáng trong, đem những lời y muốn nói nói hết ra.
“Không phải a, Tô sư huynh, Phong Chi kiếm ý ba đại biến dị, Húc Phong kiếm ý, Hàn Phong kiếm ý, Cụ Phong kiếm ý, Cụ Phong kiếm ý là hiếm gặp nhất, uy lực cường đại nhất, người có thể lĩnh ngộ, không ai không phải là thiên phú kỳ tài, La Phù Kiếm Môn của chúng ta từ lúc khai tông lập phái tới nay, chỉ có hai vị tiên tổ từng lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, một vị là khai sơn tổ sư gia La Phù chân nhân của chúng ta, một vị là đệ cửu nhậm trưởng môn Ngũ Nhạc chân nhân, ai nha nha, lẽ nào…. Tiểu Thạch Phong lại sắp xuất ra một vị trưởng môn rồi?”
(*Húc Phong: gió ấm)
Nghe tới câu cuối cùng, Lạc Nại Hà xém chút bị nước miếng của mình nghẹn chết, tiểu nha đầu này, cư nhiên còn dám liên tưởng xa hơn y, rốt cuộc có phải là Cụ Phong kiếm ý hay không còn phải đặc biệt xác nhận a, nàng cư nhiên trực tiếp nghĩ tới việc tiếp nhiệm trưởng môn rồi.
Lúc này, xung quanh tam tọa Thí Kiếm đài đột nhiên tách ra một mảng kim quang lóa mắt, đám đệ tử La Phù kiếm môn không kịp đề phòng bị chói tới hai mắt sinh đau, ai nấy vội vàng nhắm mắt lại, đợi cho kim quang lóa mắt này dần dần chuyển sang dịu hòa, mới phát hiện, thì ra thời gian của cuộc so tài nội môn đã tới, lưới phòng hộ xung quanh Thí Kiếm đại tự động xúc phát, bao kín tam tòa Thí Kiếm đài, khi nhìn đến, giống y như ba quả trứng gà vàng lấp lánh lơ lửng giữa không trung.
Càng kỳ ảo hơn là giữa không trung biến hóa ra một thủy diện* cực lớn, có thể phản chiếu rõ ràng mỗi một góc của Thí Kiếm đài, để thuận tiện cho những đệ tử đứng ở tầng cao cách xa có thể nhìn rõ quá trình tỉ đấu của những đệ tử trên Thí Kiếm đài.
(*Thủy diện: mặt nước)
“Yên tĩnh.”
Một vị trưởng lão sử dụng Thiệt Điện Xuân Lôi Quyết, chỉ ngắn ngủi hai chữ, lại giống như tiếng sấm vang vọng trên khoảng không Thí Kiếm đài, thoáng chốc, tất cả đệ tử đều im lặng, dưới uy lực của Nguyên Anh kỳ cao thủ, ngay cả kẻ to gan cũng không dám thở một tiếng.
“La Phù Kiếm Môn Luyện Khí kỳ, Ngưng Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ đệ tử nội môn so tài, hiện tại bắt đầu, phàm là đệ tử tham gia cuộc tỉ thí, lập tức tập trung tại tầng thứ hai.”
Lập tức, liền có đệ tử trong các tầng thuận theo tảng đá từng tầng từng tầng nhảy xuống, một số ít thì phi xuống, tự nhiên chính là những đệ tử Trúc Cơ kỳ có năng lực phi hành cự ly ngắn, dẫn tới không ít ánh mắt hâm mộ của các đệ tử khác, có thể phi hành trong thiên không, cho dù chỉ là phi hành cự ly ngắn, cũng là mộng tưởng của không ít đệ tử, lại có khá nhiều đệ tử cả đời cũng bị kẹt ở quan ải giữa Ngưng Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, cho đến khi hết tuổi thọ cũng không phi lên được thiên không.
Lạc Nại Hà cũng rất hâm mộ, mắt long lanh nhìn bên cạnh không xa, một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ phi lên, y nhìn đến mức nước miếng cũng sắp trào ra, đang lúc xuất thần, Tô Lạc đột nhiên một cước đạp y xuống.
“Lề mề cái gì, đi nhanh.”
“Ui ui ui…. Sư huynh, có ai nói với huynh chưa, huynh rất thô lỗ, như vậy không có nữ hài tử nào thích đâu.” Lạc Nại Hà ngã xuống tầng hai mươi tám, may mà trên tảng đá này có phủ một lớp đất dày, trên mặt còn mọc đầy cỏ non êm ái, trừ bị ăn một miệng bùn, thì cũng không bị thương gì.
Tô Lạc bày ra biểu tình nửa cười nửa không, chậm rãi thong dong nói: “Nếu như lần này nội môn so tài đệ xếp chót, ta sẽ cho đệ biết, cái gì gọi là thô lỗ chân chính.”
Lạc Nại Hà sợ nhất là biểu tình này của hắn, nhất thời run rẩy một cái, nhảy xuống khỏi tảng đá, anh hùng tráng trí bày ra một tư thế huơ kiếm, nói: “Sư huynh, huynh xem đệ huơ kiếm có đủ khí thế không? Không phải đệ tự khen, nhưng chỉ cần một chiêu này, dọa chạy ba năm người không phải là vấn đề.”
Tô Lạc nhất thời đảo mắt trắng, chỉ muốn đập gót giày vào gương mặt không biết liêm sỉ này, phía sau Cốc Nhất Nhất càng cười đến thắt lưng cũng không thẳng nổi, liều mạng huơ tay: “Tô sư huynh cố lên, Nại Hà sư huynh cố lên, muội cổ vũ các huynh…”
“Nhất Nhất sư muội, muội cứ chuẩn bị sẵn rượu chúc mừng chờ chúng ta trở lại đi.” Lạc Nại Hà tự tin tràn đầy giơ tay cáo biệt.
“Tên phế vật của Minh Nguyệt Phong từ đâu có tự tin lớn như vậy?”
“Ha ha, ngươi nhìn xem trên người y đang mặc cái gì, trang bị Linh Long a, ba ngàn điểm cống hiến một bộ, lừa từ nơi nào tới nhỉ, đệ tử dưới mức Trúc Cơ kỳ, trừ vài người có hậu thuẫn núi cao, ai có thể mua được?”
Vài đệ tử bên cạnh nghe thấy lời của y liền bắt đầu chê cười.
Tô Lạc sắc mặt trầm xuống, ngẩng mắt đảo qua mấy vị đệ tử đó, mục quang như có thực chất bức các đệ tử tới nghẹn thở, chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, tựa như có cơn sóng thần cuồn cuộn cao ngất trời đổ ập về hướng bọn họ, thiên đại chi thế, uy lực vô hạn, áp bức đến mức họ không dám cử động, cho đến khi mặt bị dọa không còn chút huyết sắc, trong lòng nảy ra cảm giác sợ hãi tử vong, đang trong lúc tuyệt vọng, chợt sóng yên gió lặng, cảnh sắc trước mặt lại thay đổi, nào có sóng thần nào, chỉ có ba ‘trái trứng gà’ vàng lấp lánh đang tỏa ra ánh sáng dịu hòa.
Bên kia, Lạc Nại Hà đã kéo Tô Lạc đi xuống, vừa đi còn vừa quay đầu nhìn họ cười lớn, nói: “Có bản lĩnh các ngươi cũng lừa một bộ tới thử đi.”
Y không để ý những đệ tử này nói cái gì, nếu thật sự có thể gạt được một bộ trang bị Linh Long, vậy cũng phải có tài, người bình thường có bản lĩnh này sao.
Mấy đệ tử đó đổ mồ hôi lạnh toàn thân, quay sang ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng cũng không dám nói một chữ nào.
Ước chừng qua một khắc, vị trưởng lão xuất diện chủ trì thấy đệ tử tham gia nội môn so tài trên cơ bản đều đã tập trung lên tầng hai, liền hai tay nặn ra một linh quyết, chỉ thấy điểm điểm tinh quang từ trong hai tay trưởng lão bay ra, dâng lên giữa trời, rồi chợt ngừng lại, đột nhiên hạ xuống như tinh vũ, không đầu không đuôi nhắm hướng tầng thứ hai.
Các đệ tử biết trưởng lão không thể nào tổn thương mình, cũng không tránh né, có kẻ lòng hiếu kỳ nặng thì chủ động giơ tay tiếp nhận, thấy tinh quang rơi vào lòng bàn tay, hóa thành một hạt quang lớn cỡ quả trứng.
“Đây là Âm Dương Linh Châu, những người bị hút vào nhau, sẽ là đối thủ.”
Trưởng lão vừa nói xong, những đệ tử vừa rồi không tiếp nhận tinh quang lập tức ồn ào giơ tay, tự ai nấy cầm một tinh quang.
“Bàn Long Phong Tín Trưởng Thiên, thỉnh sư huynh chỉ giáo.”
Trên Thí Kiếm đài của Trúc Cơ kỳ, truyền tới giọng nam sang sảng, thì ra là một đệ tử Trúc Cơ kỳ bản tính nóng vội biết phi hành, giành nhảy lên nơi so tài trước. Lời vừa nói xong, liền vặn nát Âm Dương Linh Châu trong tay, tia sáng của Linh Châu tắt lụi, trong đám người trên tầng thứ hai, liền có một đệ tử Trúc Cơ kỳ phi ra, Âm Dương Linh Châu trong tay hắn, đồng thời cũng bị tắt ngúm.
Tiếp sau cuộc so tài của Trúc Cơ kỳ bắt đầu, trên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ, Luyện Khí kỳ cũng lục tục có đệ tử nhảy lên, Lạc Nại Hà vận khí không tốt, mới vừa hưng phấn quan sát cuộc đối quyết ngoạn mục nhất đẳng của hai vị Trúc Cơ kỳ, chớp mắt đã phát hiện Âm Dương Linh Châu trong tay mình tắt ngúm, vừa quay đầu, liền nhìn thấy trên Thí Kiếm đài của Luyện Khí kỳ, vị đệ tử đó đang nhìn đông ngó tây tìm đối thủ.
“Tọa, Tọa Vong Phong…”
Vừa nhìn thấy ký hiệu trên y phục của đệ tử đó, Lạc Nại Hà liền ngốc lăng. La Phù Kiếm Môn vẫn luôn lưu truyền ba câu nói: Hồ Lô Phong tửu quỷ không ai cần, Cửu Linh Phong thiên tài luận cân bán, Tọa Vong Phong phong tử thần quỷ căm.
Vì tu luyện công pháp, đệ tử Tọa Vong Phong toàn bộ đều là một đám võ điên thần hận quỷ ghét, chuyện sở trường nhất chính là khi đánh không lại sẽ chơi trò tự nổ, cho dù là lúc luyện tập đơn giản nhất cũng không ngoại lệ, khi đi ngang Tọa Vong Phong, thỉnh thoảng cũng có thể nghe được bên trong truyền tới tiếng nổ cực lớn, không cần nghĩ cũng biết có đám nào đó đang tự nổ rồi. May mắn chính là, đệ tử dưới mức Trúc Cơ kỳ tu luyện vẫn còn kém, thể nội linh lực không đủ, bình thường cũng không nháo tới mạng người, nhưng mà mất cánh tay hay thiếu cái chân gì đó, cũng không thể tránh khỏi. Đáng hận nhất chính là, trong nơi sâu nhất của Tọa Vong Phong có một Linh Tuyền, khi ngâm mình vào đó, chỉ cần vẫn còn mạng, thì tái sinh cơ thể hay tạo huyết nhục không phải là chuyện khó gì, thế là đám điên này càng lúc càng không coi cơ thể của chính mình ra gì.
“Sư, sư huynh… trang bị Linh Long này của chúng ta có chắn được tên điên đó tự nổ không?” Lạc Nại Hà do dự, y bắt đầu suy nghĩ có nên lên đài nhận thua luôn không.
“Cầm cái này.” Tô Lạc ném qua một túi trữ đồ, hai mắt cười lạnh, “Hắn có thể tự nổ, đệ liền chơi nổ chung với hắn, xem ai nổ vượt ai?”
Lạc Nại Hà nghi hoặc mở túi trữ đồ nhìn thử, sau đó mục trừng khẩu ngốc: “Tam, tam phẩm bộc, bộc liệt hỏa phù… còn tới năm trăm trương*… Tô sư huynh, huynh cướp Vạn Bảo Các sao?”
(*Trương: lượng từ dùng để đếm, trương có nghĩa là ‘tờ’. Bộc liệt hỏa phù: bùa hỏa gây nổ)
La Phù Kiếm Môn không sở trường bùa chú, bùa chú mà đệ tử nội môn sử dụng, đều là mua từ trong tu chân chợ cách đây ngoài trăm mét, bùa chú có lực công kích cường hãn như bộc liệt hỏa phù này, cũng chỉ có Vạn Bảo Các mới có thể lấy ra năm trăm trương trong một lúc.
Tô Lạc không lý đến y đang rối mù, hai tay ôm ngực cười lạnh nói: “Có năm trăm trương phù này, đệ quét sạch Ngưng Khí kỳ cũng không có vấn đề.”
Lạc Nại Hà: “….”
Sư huynh ngươi quá khiêm tốn rồi, bùa chú tam phẩm a, uy lực lớn đến mức ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không dám chính diện kháng cự, năm trăm trương ném ra một lúc, thì dù là đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng ăn không nổi đâu. Đồ của Vạn Bảo Các điểm cống hiến của sư môn không đổi được, người ta chỉ thu linh thạch. Sư huynh ngươi cướp giật đúng không, nhất định là cướp rồi!
Có bộc liệt hỏa phù, Lạc Nại Hà nhất thời cũng thật sự ưỡn ngực ngẩng đầu, có xung động muốn một tay ném phù qua, trực tiếp oanh sát đối thủ Tọa Vong Phong kia. Đáng tiếc sau khi thượng đài đối diện với cặp mắt lấp lánh tia sáng điên cuồng của đệ tử Tọa Vong Phong, lập tức liền chột dạ, không nói hai lời, hai tay vội vàng nặn linh quyết, lập tức trên người gia tăng thêm mười mấy phòng hộ linh thuẫn, khiến đệ tử Tọa Vong Phong nhìn chỉ thấy buồn cười.
“Ta nói, linh thuẫn của Luyện Khí kỳ, nhiều lắm chỉ có thể tránh bội cản mưa, ngươi cho dù có tăng thêm một trăm tám mươi cái cũng không cản được một kiếm của ta.”
“Cái này…. có còn hơn không, có còn hơn không…. chúng ta phải lý giải thực chất chứ, đúng không?” Lạc Nại Hà lau lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán, với tu vi của y, một phát phóng xuất mười mấy phòng hộ linh thuẫn, cũng có chút tốn sức.
Đệ tử Tọa Vong Phong gật đầu: “Lý giải, lý giải, ngươi nếu như thật sự sợ hãi, dứt khoát nhận thua là được, như vậy ta cũng không cần tự nổ, đứt tay hay chân tuy không tính là chuyện lớn gì, nhưng làm cho mặt đất đầy huyết tinh, dọa các sư muội thì không tốt lắm.”
“Chính thế, dọa các sư muội thì rất không tốt…. vậy không bằng, sư huynh ngươi đừng tự nổ nữa, đứt tay đứt chân tuy không tính là chuyện lớn gì, vạn nhất chỗ bị nổ không đúng, nổ mất mệnh căn tử gì đó, tâm lý sẽ tạo thành bóng ma, sau này nhìn thấy sư muội xinh đẹp cũng chỉ có thể nhìn không thể chạm thì thật không tốt đúng không?”
Lạc Nại Hà nói câu này quả thật là độc, các đệ tử quan sát gần đó nghe thấy cười lớn không ngừng, còn về những nữ đệ tử kia, thì lại ầm ầm phi nước bọt với y, sau đó trừng mắt nhìn đệ tử Tọa Vong Phong, nhịn không được hoang tưởng tới chuyện nổ mất mệnh căn tử, không biết ngâm Linh Tuyền còn có thể dài ra nửa không.
Đệ tử Tọa Vong Phong không ngờ Lạc Nại Hà nhìn thì nghĩ là loại nhút nhát, cư nhiên miệng lưỡi lại độc như vậy, nhất thời đại nộ, trường kiếm trong tay vung lên, lập tức phát ra mấy đạo kiếm khí kim sắc, miệng hét lên: “Vô Kiên Bất Thôi*!”
(*Sức mạnh vô địch)
Trong không khí phát ra một âm thanh tương tự như tiếng vật thể bị xé nát, linh khí kim sắc có đặc tính kiên cố và sắc bén, một khi phát ra, ngay cả không gian cũng có thể bị rạch nát, đương nhiên, đệ tử Luyện Khí kỳ vẫn không làm được tới mức rạch phá không gian, nhưng Lạc Nại Hà vẫn cảm giác được cảm giác đau đớn như bị đao rạch thịt khi kiếm khí kề thân.
Không nói hai lời, Lạc Nại Hà bóc một nắm bộc liệt hỏa phù ra khỏi túi trữ đồ.
“Sư huynh, xin lỗi rồi, ta biết làm như vậy rất ức hiếp người, kỳ thật ta cũng rất muốn nhận thua, nhưng Tô sư huynh nổi bão so với người điên tự nổ còn đáng sợ hơn, cho nên… dù sao sư huynh ngươi cũng không sợ bị nổ đúng không…”
Nói xong, y nhắm mắt căng da đầu ném một nắm không biết có bao nhiêu trương bộc liệt hỏa phù ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm… Lạc Nại Hà lặng lẽ đếm, tổng cộng nghe được năm tiếng nổ, sau đó thì không có tiếng vang nào nữa, lúc này mới mở hé mắt len lén nhìn trộm một chút.
Người đâu?
Đối diện trống không một bóng người cũng không có, chỉ lưu lại năm cái hố cạn trên mặt đất. Tam phẩm bộc liệt hỏa phù cố nhiên uy lực không nhỏ, nhưng bề mặt của Thí Kiếm đài, độ kiên cố cũng không thể xem thường, nếu như để Lạc Nại Hà huơ mấy đạo kiếm khí, chỉ sợ ngay cả vết tích cũng không lưu lại được. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đâu?
Lẽ nào… bộc liệt hỏa phù ném quá nhiều, nên lập tức đem đệ tử Tọa Vong Phong nổ thành mảnh vụn…. nghĩ tới điểm này, Lạc Nại Hà mồ hôi lạnh tuôn trào, nghĩ cũng không nghĩ, quay đầu hét vọng xuống: “Tô sư huynh, người nổ tan nát rồi, làm sao đây? Đệ đây có tính là đã sát hại đồng môn không…”
Số người chú ý cuộc so tài của Luyện Khí kỳ vốn không nhiều, hấp dẫn người khác nhất vẫn là cuộc so tài của Trúc Cơ kỳ, nhưng năm tiếng nổ cực lớn đó vẫn rất có lực thu hút, dẫn tới không ít mục quang, Lạc Nại Hà âm lượng không nhỏ, nhất thời toàn người tại đương trường đều cười rộ lên.
Tô Lạc nghiêng mặt, quay đầu đi, hắn không quen biết Lạc Nại Hà, tuyệt đối không quen biết.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nghiêm mặt, quay đầu chuyên chú vào cuộc so tài của Trúc Cơ kỳ, nỗ lực bày ra bộ dáng đệ tử Luyện Khí kỳ kia không phải của Minh Nguyệt Phong.
“Dô, đây không phải là đệ tử Minh Nguyệt Phong thường xuyên chạy tới Tiểu Thạch Phong của ta đó sao, cũng không phải là phế vật gì nha, vừa xuất thủ đã là năm trương bộc liệt hỏa phù, sử dụng trong cuộc so tài của Luyện Khí kỳ, đây không phải quá ức hiếp người rồi sao, chậc chậc, lão Minh Nguyệt ngươi hào phóng ghê nha.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bên cạnh nói một câu rõ hết mọi nội tình, chỉ là đã hiểu lầm, hắn cho rằng bộc liệt hỏa phù là do thủ tọa Minh Nguyệt Phong đưa cho Lạc Nại Hà để tránh cho tên phế vật có tiếng này đứng chót trong cuộc so tài.
“Tiểu Thạch Phong ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm đâu.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thì không ngừng lẩm bẩm, không biết là tên ngu si nào đem năm trương bộc liệt hỏa phù giao cho tên phế vật này, đệ tử Luyện Khí kỳ dùng bộc liệt hỏa phù chính là lãng phí, nếu như dùng trong cuộc so tài của Ngưng Khí kỳ, chỉ cần biết chọn thời cơ, đạt được đệ nhất cũng là chuyện có khả năng.
Nếu như biết được trong tay Lạc Nại Hà có tới năm trăm trương bộc liệt hỏa phù, chắc hẳn thủ tọa Minh Nguyệt Phong có thể tức tới hôn mê, sau đó lại đem tên Tô Lạc bại gia tử kia ra hung hăng tẩn một trận, ngươi này hỗn đàn có linh thạch không biết hiếu kính trưởng bối, lấy đi cho một phế vật vứt loạn, phung phí của trời là việc đáng hổ thẹn đó biết không.
“Sát hại cái đầu ngươi a…. lão tử ở đây này….”
Đệ tử Tọa Vong Phong ở bên ngoài lưới phòng hộ tức đến mức vừa nhảy vừa la, kiếm khí linh sắc trừ đặc tính sắc bén ra, còn một đặc tính nữa chính là phòng hộ, vì thế lực phòng hộ cũng là cao nhất, uy lực của bộc liệt hỏa phù đích thực rất lớn, nhưng Lạc Nại Hà nhắm mắt ném ra, hiển nhiên không ném trúng đối phương, chỉ có dư ba của bộc liệt đụng tới đối thủ, đối với đệ tử Tọa Vong Phong nổ a nổ a nổ thành thói quen luôn rồi mà nói, một chút thương tổn do dư ba này tạo thành còn không đủ để khiến hắn thân nát xương tan, nhưng nhất thời gấp không phòng bị quên tránh, trực tiếp bị nổ tung lên, lưới phòng hộ chắn xung quanh để ngăn linh khí bắn loạn, nhưng không ngăn người sống, thế là đệ tử Tọa Vong Phong trực tiếp bị bắn ra khỏi nơi giao đấu, thua mất cuộc so tài này, cũng tạo thành kết quả Lạc Nại Hà mở mắt lại không tìm thấy người.
“A, ngươi chưa chết a…” Lạc Nại Hà vẻ mặt kiếp hậu dư sinh*, sau đó có chút rụt rè nói, “Nếu không, chúng ta đánh lại đi?”
(*Kiếp hậu dư sinh: sống sót sau kiếp nạn)
Y lại móc một nắm bộc liệt hỏa phù ra khỏi túi trữ đồ, nhìn số lượng chỉ có nhiều hơn trước, không ít hơn chút nào.
Đệ tử Tọa Vong Phong nhãn thần co lại, trừng nắm bộc liệt hỏa phù đó như đang trừng quỷ. Đã từng thấy qua ức hiếp người, nhưng chưa từng thấy qua ức hiếp người tới mức này. Đệ tử Tọa Vong Phong ngay lập tức tức giận tới thất khiếu bốc khói, quay đầu bỏ đi, không thèm nói tiếp với tên phế vậy này nữa, hắn cảm thấy hắn cũng sẽ biến thành một thằng ngu. Cuộc tỷ thí này thực sự quá nghẹn khuất rồi, đệ tử Tọa Vong Phong, trước giờ chỉ có nổ người khác, lúc nào lại bị người khác nổ như thế?
Âm Dương Linh Châu trước đó đã tắt ngúm giờ lại sáng lên, báo hiệu kết cục cuối cùng của cuộc so tài, Lạc Nại Hà thu lại, thuận tay rờ rờ sau ót, lẩm bẩm “ta thật sự không có ức hiếp ngươi”, rồi xuống khỏi Thí Kiếm đài.
Bên chân trời, một đạo hồng quang xẹt qua, chậm rãi hạ xuống tầng thứ nhất. Hồng quang tản đi, lộ ra hai bóng người một nam một nữ.
Nữ tử hồng y phất phới, dung mạo diễm lệ, ở giữa trán, một đóa hoa hình hỏa diệm lấp lánh chiếu sáng, càng phụ trợ cho sự minh diễm bất phàm của nàng, chính là vị Lâm trưởng lão vừa rồi đã chạy tới Vạn Kiếm động. Nam tử đứng sau lưng nàng, mi tơ mục tú, thân hình thon dài, tuy là thân nam tử, nhưng dung mạo đẹp đẽ đó, hoàn toàn không dưới bậc Lâm trưởng lão, mà còn được điểm thêm một cổ khí dương cương chỉ có nam tử mới có, khiến người ta lóa mắt không thôi.
“A, là Cảnh Dương của Tiểu Thạch Phong….”
“Cảnh Dương sư huynh hình như càng mị nhân rồi, trời a, tới mức người ta sắp ngất luôn rồi….”
Người có dung mạo như yêu nghiệt này, không phải Cảnh Dương thì là ai. Hắn lúc này, so với trước khi tiến vào Vạn Kiếm động, khí chất đã có sự biến đổi, trên gương mặt lãnh tĩnh tự cao thường ngày, đã có thêm một cỗ khí chất cuồng quyển*, đây là sự thay đổi do đã lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý mang lại, chỉ có hắn là vẫn không tự phát giác được, sau khi bị Lâm trưởng lão mang tới Thí Kiếm đài, hắn vẫn trầm mặc đứng đó, thậm chí không hành lễ với hai vị trưởng lão khác và thủ tọa các Phong, tựa hồ tình tự vẫn còn đang trầm mê trong khoảng khắc lĩnh ngộ đó, chậm chạp không thể trở về hiện thực.
(*Cuồng quyển: điên cuồng nóng nảy)
“Tống sư đệ, lấy Âm Dương Linh Châu ra, đồ đệ của ta vẫn còn chưa lĩnh.”
Lâm trưởng lão đứng thẳng, không chút khách khí đưa tay sang vị trưởng lão đứng bên trái đòi Âm Dương Linh Châu.
“Lâm sư tỷ nói đùa rồi, tỷ thu đồ đệ lúc nào, ta sao lại không biết?” Tống trưởng lão vuốt râu, không nhanh không chậm nói, chính là vẫn không chịu đưa Âm Dương Linh Châu.
Có những lời không cần phải nói rõ, vừa thấy Lâm trưởng lão không nói hai lời đã kéo Cảnh Dương vào dưới danh mình, liền biết đệ tử Tiểu Thạch Phong này khẳng định đã lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, thiên tài đệ tử như vậy, mấy trăm năm, không, là mấy ngàn năm mới xuất ra được một, không kéo vào dưới danh mình thì là ngốc tử, chuyện còn chưa có luận định công tội, Lâm trưởng lão đã muốn bá chiếm nhân tài như thế, ngay cả hình thức cũng chưa có.
“Đúng vậy a, Lâm sư tỷ ngươi thu nhận đồ đệ lúc nào vậy? Có bái lạy chưa, kính qua tổ sư chưa? Trưởng môn nhận định chưa? Lâm sư tỷ a, chúng ta đều là trưởng lão, thu đồ đệ đều liệt vào thân truyền đệ tử, không thể so với đệ tử nội, ngoại môn bình thường, phải rất cẩn trọng a.” Vị trưởng lão khác cũng tiếp lời, mục quang nhìn Cảnh Dương, giống như thợ săn nhắm trúng con mồi, đó gọi là thấy mồi ham muốn.
Lâm trưởng lão nhất thời tức giận mày liễu dựng đứng, nói: “Hai tên lão bất tử các ngươi, cũng dám tranh đồ đệ với ta?”
Hồng quang lại hiện, nguyên lai là một trường kiếm xích hồng tùy thân, thỉnh thoảng có một điểm tinh hỏa từ trên thân kiếm bắn ra, rơi xuống đất, liền cháy ra một lỗ nhỏ.
“Lâm sư tỷ nói đùa rồi, chuyện thu đồ truyền nghệ này, trước đây luôn là ngươi tình ta nguyện, nào có chữ tranh này, sư tỷ rút Bích Hỏa Lưu Ly Kiếm ra, trừ khi là muốn chỉ giáo sư đệ vài chiêu?” Tống trưởng lão ngoài cười trong không cười hỏi ngược lại.
“Nếu Lâm sư tỷ đã có ý, tiểu đệ cũng nhất nhị phụng bồi.” Vị trưởng lão kia lại chen vào.
Lâm trưởng lão hai mắt muốn phun ra lửa, mắt thấy bầu không khí càng lúc càng khẩn trương, thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhẹ ho một tiếng, căng da đầu chen vào. Không còn cách nào, ai bảo đầu sỏ gây họa khiến cho ba vị trưởng lão tranh đấu với nhau là đệ tử Cảnh Dương của Tiểu Thạch Phong, hắn bị mười hai thủ tọa của các Phong đẩy ra a.
“Tam vị trưởng lão, khụ khụ khụ…. Nội môn so tài vẫn còn đang tiến hành, mọi người đều…. nhìn kìa….”
Trong lúc ba vị trưởng lão đối kháng, tự nhiên đã sớm dẫn tới sự chú ý của ác đệ tử bình thường, chẳng qua không ai dám tới gần coi mà thôi, cuộc so tài trên tam tòa Thí Kiếm đài sớm đã ngừng lại hết, tựa hồ quan sát tình huống giữa các vị trưởng lão, còn quan trọng hơn so tài nội môn.
Phát giác được bản thân tựa hồ bị một đám cấp thấp đệ tử nhìn như khỉ, Lâm trưởng lão nhẹ ho một tiếng, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, tỷ thí còn chưa kết thúc, những người ở trên đài đã dừng lại, đều luận toàn bộ thua cuộc.”
Trong giọng nói còn mang theo khí thế áp bức của cao thủ Nguyên Anh kỳ, lập tức trấn áp toàn bộ đám đệ tử không ai dám ngẩng đầu nữa, các đệ tử đang so tài trên tam tọa Thí Kiếm đài đều mang vẻ mặt đầy ủy khuất nhảy xuống, bất kể là thua hay thắng hay chưa phân thắng bại, toàn bộ đều bị phán thua.
“Cảnh Dương sư huynh đã trở thành cái bánh bao thơm rồi.’
Lạc Nại Hà mắt long lanh nhìn, y đang ở trên tầng thứ hai, cự ly cách ba vị trưởng lão không tính là quá xa, tự nhiên có thể nhìn rõ ràng tường tận, biết ba vị trưởng lão đang tranh cái gì. Vừa nghĩ tới Cảnh Dương sư huynh bất kể bái vị trưởng lão nào làm sư, từ đó đều đều một bước lên trời, sẽ không còn lưu lại Tiểu Thạch Phong nữa, sau này y sẽ không còn được thấy Cảnh Dương sư huynh múa kiếm, liền cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đệ tử Tiểu Thạch Phong nhiều như vậy, nhưng có thể diễn được Thanh Phong kiếm quyết đẹp mắt thỏa lòng, chỉ có Cảnh Dương sư huynh thôi.
Tô Lạc giật giật khóe môi, nói: “Nếu tiếc nuối hắn, đệ nỗ lực luyện kiếm a, sớm chút trở thành thân truyền đệ tử, không phải lại có thể ở bên hắn sao.”
Lạc Nại Hà kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó nhăn mày nói: “Tô sư huynh, ngữ khí của huynh rất chua a, có phải là ghen tỵ với Cảnh Dương sư huynh không. Yên tâm đi, trong lòng đệ, sư huynh vĩnh viễn là tốt nhất, đệ sẽ không rời xa sư huynh đâu.”
Nói rồi, không đợi Tô Lạc kịp có phản ứng gì, tự mình đã chạy sang một bên cười ngốc, cười được một nửa, lại bắt đầu rầu rĩ sau này không còn được thấy Cảnh Dương sư huynh luyện kiếm.
Tô Lạc không hảo khí liếc mắt trắng nhìn y, trong bụng lầm rầm: Đệ là sợ rời xa ta rồi không ai bao che đệ sau này ngày ngày bị người ức hiếp đi.
Lạc Nại Hà rầu rĩ nửa ngày, vỗ đầu một cái: “Không thì sau này chạy tới Trưởng Lão điện nhìn trộm sư huynh luyện kiếm.”
Dù sao bảo y nỗ lực luyện kiếm là đánh chết y cũng không làm, nhân sinh khổ đoản, phải đúng lúc hưởng lạc, hao hết thời gian trong việc tu luyện thì không còn gì vô vị bằng, ngươi không thấy rất nhiều người tu luyện, cuối cùng có thể phi thăng thành tiên, trong toàn giới tu chân, mỗi một đời chẳng qua chỉ xuất được năm ba người, y không có hứng thú tranh giành danh tiếng của năm ba người trong số mấy tỷ người đâu.
Tô Lạc: “…..”
Hắn thống khổ xoa trán, hỗn đàn sư đệ này hết cứu rồi.
Vào lúc này, Cảnh Dương đột nhiên thần sắc ngưng đọng, giống như cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi lúc lĩnh hội Cụ Phong kiếm ý, đột nhiên phát ra một tiếng hú dài, thân ảnh nhảy lên thật cao, một trần cuồng phong đột khởi, bao chặt thân thể hắn, ổn định rơi xuống Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ.
“Minh Nguyệt Phong Tô Lạc, dám đánh một trận.”
Trường kiếm sáng loáng, xé không mà đi, thân kiếm chỉ thẳng vào Tô Lạc đang đứng ở tầng thứ hai. Một trận cuồng phong thuận theo kiếm chỉ xông qua, quét sạch toàn bộ tầng thứ hai, thổi mấy ngàn đệ tử ngả đông ngả tây, chỉ có một số ít tu vi hơi cao là còn có thể đứng vững.
“Đây chính là Cụ Phong kiếm ý….”
Tô Lạc một tay xách Lạc Nại Hà xém chút bị gió thổi bay, nghênh đón phong lạnh lùng cười, gương mặt luôn bình thản không dao động, trong ý cười này, hiển lộ ra mấy phần hào quang hiến người khác lóa mắt, nhưng lại lộ ra mấy phần…. quái dị.
“Minh Nguyệt Phong Lạc Nại Hà, ứng chiến….”
Tay ném ra, Lạc Nại Hà cả người bị vứt lên giữa không trung, lăn mấy vòng, sau đó rơi thẳng lên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ.
“Tại, tại sao lại là đệ a….”
Trong tiếng hò hét, Lạc Nại Hà dùng một tư thế chụp ếch cực kỳ tiêu chuẩn, bình an mà chuẩn xác rơi xuống Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ.
“Cảnh, Cảnh Dương sư, sư huynh…..” Lạc Nại Hà trèo dậy, vừa lau mồ hôi lạnh vừa lắp ba lắp bắp, “Xin lỗi, đệ tới lộn chỗ rồi….”
Đang muốn chuồn bén cho êm, một thanh trường kiếm đã vòng lên trước thân, Cụ Phong quát không ngừng rít gào vây quanh toàn thân kiếm đụng lên da thịt, sắc bén như dao, dọa y sởn hết gai ốc, ngã bệt mông xuống đất, ôm đầu co cổ gọi lớn: “Tô sư huynh, cứu mạng a….”
Thanh âm bén ngót chói tai, đừng nói những đệ tử vây xung quanh, ngay cả Cảnh Dương cũng bị y dọa cho tay run lên, chỉ xém chút đã trực tiếp xượt lên cổ y.
“Phế vật.”
Ngươi không thể tranh đấu một chút sao? Cảnh Dương nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt bình thường lãnh đạm thản nhiên cũng có chút cảm giác chịu không nổi, hắn có xung động muốn tẩn cho Lạc Nại Hà một trận.
“Minh Nguyệt Phong sao lại có đệ tử như vậy?”
Lâm trưởng lão trước đó không nhìn thấy trận so tài mà Lạc Nại Hà ức hiếp người kia, đối với bộ dạng yếu hèn đến cực điểm này cảm thấy vô cùng chán ghét.
Hai vị trưởng lão cạnh bên cũng không nhắc nhở nàng, trong tay Lạc Nại Hà vẫn còn bộc liệt hỏa phù đủ để quét sạch Ngưng Khí kỳ, chỉ trưng bộ mặt râu ra mỉm cười xem kịch. Thủ tọa Thập Tam Phong đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn thủ tọa Minh Nguyệt Phong. Thực sự khiến mặt già của hắn mất hết thể diện, thủ tọa Minh Nguyệt Phong tựa hồ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, năm đó sao lại có ý niệm sai lầm, nhìn ra tên phế vật đó có căn cốt tư chất không tồi liền thu nhập vào Minh Nguyệt Phong a, hiện tại hối hận tới mức gan ruột cũng xanh tím luôn.
“Tô Lạc, ngươi là muốn để tên phế vật này tới chắn kiếm cho ngươi sao?” Cảnh Dương hít sâu một hơi, nỗ lực ném Lạc Nại Hà ra sau đầu, bình ổn lại tâm tình, sau đó trong mắt lấp lóe hàn quang, nhìn hướng Tô Lạc.
Gia hỏa bị chỉ đích danh, dùng một tư thế cà lơ phất phơ, hai tay ôm ngực, dựa nghiêng vào vách đá, chậm rãi, lười biếng nói: “Ngươi muốn ta đánh với ngươi, ta liền phải đánh với ngươi, vậy ngươi muốn ta đi chết, ta chết hay không chết? Muốn đánh cũng được, trước tiên đánh thắng được kẻ phế vật nhất của Minh Nguyệt Phong ta đi.”
Cảnh Dương bị hắn nói như vậy, nhất thời không biết phải làm sao với gia hỏa vô lại này. Minh Nguyệt Phong đây là sao đây, đầu tiên là xuất phế vật, sau đó xuất vô lại.
Lạc Nại Hà vẻ mặt khóc tang, la lên: “Sư huynh a, muốn bắt đệ chết, huynh tùy tiện tìm một nơi có nước ném đệ xuống là được rồi, không cần tàn nhẫn như thế a…. tuy tục ngữ có nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng mà đệ vẫn còn chưa phong lưu được cái gì a…..”
Câu nói không được đi qua đại não này vừa nói ra, liền nghe thấy mọi người đều đột nhiên cười lớn, chế giễu, cái này là chế giễu trắng trợn mà, hơn nữa lại chế giễu đệ nhất thiên tài của Tiểu Thạch Phong, ờ, nói là đệ nhất mỹ nhân cũng được.
Lập tức liền có người trào phúng cười nói: “Ha ha ha, người là phế vật, nhưng lá gan thì một chút cũng không phế a, sắc tâm càng không phế.”
Trên gương mặt như bạch ngọc của Cảnh Dương, nhanh chóng dâng lên một đám hồng đỏ, ánh mắt trừng Lạc Nại Hà, tựa hồ bắn ra băng đao.
“Sư đệ, ta coi trọng đệ nga, cố lên, thắng được trận này rồi thì về sau sư huynh sẽ không bức đệ luyện kiếm nữa….” Tô Lạc cười với y, cười như xuân hoa, còn dựng thẳng ngón cái, sư đệ rất giỏi, người dám nói thẳng cũng không dám nói thẳng như đệ.
Lạc Nại Hà ý thức được mình vừa nói sai, nhất thời ngậm chặt miệng, lầm rầm: “Ta cái gì cũng không có nói. Hơn nữa a, Cảnh Dương sư huynh cũng không phải là hoa mẫu đơn, rõ ràng là hoa mai mang tuyết, muốn phong lưu ta cũng không tìm hắn, bộ không sợ đông chết sao…”
“Tốt, rất tốt.” Cảnh Dương tức giận cười gằn, trong mắt hàn quang đại thịnh, bản thân cư nhiên trước mặt mọi người bị một tên phế vật chế nhạo sỉ nhục, nếu cái này mà còn nhịn được, thì còn gì mà không nhịn được nữa. “Đao kiếm không có mắt, sinh tử có mệnh, phế vật ngươi muốn chết như thế, ta thành toàn ngươi.”
Nói rồi, trường kiếm phất lên, còn chưa kịp gì đã chém xuống, Lạc Nại Hà đã vừa lăn vừa bò chạy trốn, vừa chạy vừa ai kêu: “Cảnh Dương sư huynh, tha mạng a, đệ sai rồi, miệng đệ không ngăn được, đệ không phải cố ý đâu mà, đệ nhận thua, Cảnh Dương sư huynh ngươi cũng biết đệ là tên miệng nói nhưng lòng không nghĩ mà, chúng ta thân nhau nhiều năm như vậy, huynh còn không biết đệ sao…. a a a a…. đệ lại nói sai rồi…. sư huynh tha mạng a….”
Đùa sao, y nhìn Cảnh Dương luyện kiếm đã ba năm, sao còn không biết Cảnh Dương có tính khí thế nào, tiêu chuẩn của việc nhẹ thì không mở miệng, mà hễ mở miệng liền nói là phải làm, hắn nói đao kiếm không có mắt sinh tử có mệnh, vậy thì khẳng định là muốn hạ nặng tay, bản thân chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ nhỏ bé, ngay cả năng lực trả đòn còn không có. Trời lớn đất lớn, vẫn là mạng nhỏ lớn nhất. Hu hu hu, đều trách cái miệng rộng này của mình, vừa khẩn trương liền hồ ngôn loạn ngữ.
“Thua rồi thì ngày ngày luyện tới chết, ta sẽ đích thân giám sát.” Tô Lạc còn chưa nói xong nửa câu sau đã âm trầm phiêu tới. Tiểu hỗn đàn không lương tâm này miệng lưỡi quá xấu, còn thấy sắc khởi ý, chịu giáo huấn là đáng đời.
“Sư huynh, huynh thật tàn nhẫn.”
Lúc này Lạc Nại Hà muốn chạy cũng không dám chạy nữa, tuy y từ tận đáy lòng không muốn động thủ với Cảnh Dương sư huynh, nhưng y càng sợ Tô Lạc sư huynh sẽ ngày ngày trừng mắt nhìn y luyện kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm…..
Bộc liệt hỏa phù giống như không cần tiền, không cần mạng ném ra, ân, không sai, vốn chính là không cần tiền, dù sao đều là của Tô Lạc sư huynh cho, tiêu cũng đều là tiền của Tô Lạc sư huynh, ném bừa y cũng không đau lòng.
Trong ánh mắt dâng đầy băng lạnh nộ ý của Cảnh Dương, xuất hiện một tia kinh ngạc, làm sao cũng nghĩ không thông, trên người của phế vật này tại sao lại có nhiều bộc liệt hỏa phù như vậy. Vì không kịp đề phòng, gần như trong thoáng chốc bộc liệt sản sinh bị đánh bay, may mà hắn lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, lập tức vạch ra một đạo kiếm khí hàm chứa Cụ Phong, bao lấy thân thể, bình ổn rơi xuống ngoài phạm vi bộc liệt.
Trong một thoáng ngắn ngủi này, Lạc Nại Hà đã không đầu không não ném ra mấy chục trương bộc liệt hỏa phù, bộc liệt sản sinh ra khói mù, bao quanh hơn nửa Thí Kiếm đài, dẫn tới Cảnh Dương trong nhất thời không nhìn thấy thân ảnh của y.
Trận thế này, không những Cảnh Dương có chút ngốc lăng, những đệ tử trên đài nhìn ngốc lăng, mà ngay cả thủ tọa các Phong an tọa trên tầng thứ nhất cũng đều ngốc lăng.
“Ta nói, lão Minh Nguyệt, ngươi rốt cuộc cho tên đệ tử này bao nhiêu trương bộc liệt hỏa phù, hừ hừ, đều đã có hơn năm mươi trương rồi đi, còn không dừng, Minh Nguyệt Phong của ngươi từ lúc nào đã phát tài lớn như thế hả?” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhịn không được truy vấn.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong khóe miệng giật giật, đột nhiên nặn ra một linh quyết, linh khí tính thủy giữa không trung nhanh chóng tập hợp, hóa thành một lòng bàn tay cực lớn bán trong suốt, một chưởng vỗ nát lưới phòng hộ của Thí Kiếm đài Ngưng Khí kỳ, sau đó ném Lạc Nại Hà ở bên trong ra.
“Đủ rồi, ngươi là đệ tử Luyện Khí kỳ, ở trên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ nháo loạn cái gì.”
Thủ tọa xuất diện, cảnh tượng huyên náo nhanh chóng yên xuống, Tô Lạc nhếch miệng, không nói gì, Cảnh Dương trầm mặc một chút, biết trước mắt không phải là lúc phát tác với Lạc Nại Hà, hắn hít sâu một hơi, hồi phục lại biểu tình bình lặng thường ngày, hành lễ với các trưởng lão và thủ tọa các Phong trên tầng thứ nhất, nói: “Là đệ tử vừa rồi đột phá, tâm trạng bất ổn, nhất thời mất khống chế.”
Tống trưởng lão cười, nói: “Biết sai là tốt, sau này tránh đừng tiếp tục vi phạm, lui xuống đi.” Nói rồi, thuận tay vê ra một Âm Dương Linh Châu, bắn tới trước mặt Cảnh Dương.
Cảnh Dương tiếp nhận Âm Dương Linh Châu, chuyển mắt, hung hăng trừng mặt Tô Lạc một cái, để lại ánh mắt sau này tính toán, sau đó chậm rãi xuống khỏi Thí Kiếm đài, đi tới một góc không người trên tầng hai, chống kiếm không nói.
Lạc Nại Hà bị ném về tầng hai, y rút kinh nghiệm xương máu, quyết định cách xa Tô Lạc, không ngờ mới tìm được một góc đứng ổn, bên tai đã vang lên thần niệm truyền âm của thủ tọa Minh Nguyệt Phong: “Bộc liệt hỏa phù còn lại không cho phép tiếp tục sử dụng, sau khi so tài kết thúc, toàn bộ giao lên.”
Đây có tính là cậy thế cường chiếm tài sản của đệ tử không? Lạc Nại Hà lầm bà lầm bầm, nhưng không có gan kháng nghị, chỉ đành ngoan ngoãn hướng về phía tầng một, gật đầu cúi lưng, để tỏ rõ mình là một đệ tử nghe lời thành thật.
“Bộc liệt hỏa phù không dùng thì không dùng thôi, không có gì đáng gấp gáp.”
Thanh âm của Tô Lạc vang lên sau lưng y, dọa Lạc Nại Hà một phát nhảy ra xa ba trượng, nói: “Sư huynh ngươi sao lại tới đây?”
Đang muốn chạy biến, lại bị Tô Lạc nắm cổ áo tha về, thuận tay nhét qua một túi trữ đồ.
“Trận sau dùng cái này.”
“Cái, cái gì?” Lạc Nại Hà ngây dại nhìn túi trữ đồ mới tinh này, giãy dụa nửa ngày mới mở ra. “Năm, năm trăm trương tứ phẩm Quy Thuẫn phù… sư huynh ngươi lại cướp giật rồi hả, nhất định là vậy….”
(*Quy thuẫn: mai rùa, thuẫn là khiêng)
Quy Thuẫn phù không có lực công kích, tác dụng duy nhất chính là phòng vệ, điều mấu chốc ở phẩm giới của nó, tứ phẩm Quy Thuẫn phù đủ để ngăn cản lực nhất kích của cao thủ Kim Đan kỳ, đệ tử Luyện Khí kỳ, chính là chém tới chết, cũng đừng mơ chém rách được phòng vệ của nó, cho dù là Vạn Bảo Các, loại bùa chú này cũng là hàng được tranh giành, một lúc tuyệt đối không thể lấy được năm trăm trương.
“Sư huynh, huynh rốt cuộc cướp ở đâu ra a a a a a….”
“Nga, không phải cướp, là lượm được.” Tô Lạc trả lời qua loa hời hợt.
“Sư huynh.”
“Cái gì?”
“Tin huynh thì đệ chính là heo.”
Tầng thấp nhất là tầng gần với Thí Kiếm đài nhất, ở đây, đệ tử bình thường không có tư cách bước lên, chỉ có ba vị Nguyên Anh kỳ trưởng lão chủ trì cuộc so tài nội môn, thủ tọa các Phong của La Phù Thập Tam Phong và các đại chấp sự của Chấp Sự điện mới có thể bước lên.
Cốc Nhất Nhất đến khá sớm, may mắn chiếm được tầng thứ hai mươi chín, trên cơ bản ba mươi tầng bên dưới, đều là vị trí khá tốt để quan chiến, cự ly gần, lại có thể nhìn trọn vẹn tất cả Thí Kiếm đài, còn nhìn rõ được các bậc cấp cao của La Phù trên tầng một. Tiểu cô nương từ lúc nhập môn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật Nguyên Anh kỳ, con mắt đều sắp rớt ra, kéo tay Lạc Nại Hà, kinh ngạc nói: “Sư huynh, vị hồng y trưỡng lão đó thật trẻ tuổi, thật mỹ lệ, nàng thật sự là trưởng lão sao?”
Lạc Nại Hà căn bản không chú ý, mục quang của y tìm kiếm trong đám người, muốn tìm ra thân ảnh của Cảnh Dương sư huynh, liền thuận mồm đáp: “Đó là Lâm trưởng lão, đừng thấy nàng có thuật giữ nhan, kỳ thật đã hơn tám trăm tuổi rồi, già hơn muội nhiều.”
Cốc Nhất Nhất: “…..”
“Sao không thấy Cảnh Dương sư huynh?” Không chú ý biểu tình quái dị của Cốc Nhất Nhất, Lạc Nại Hà có chút thất vọng thầm thì lẩm bẩm, y vẫn hy vọng hôm nay có thể nhìn thấy Thanh Phong kiếm quyết của Cảnh Dương sư huynh a, cho dù tiến vào Vạn Kiếm động lĩnh ngộ kiếm ý, Cảnh Dương sư huynh cũng không nên bỏ qua cuộc so tài lớn này.
Bốp! Tô Lạc vỗ một chưởng vào sau ót y.
“Thế nào, đệ còn muốn vẫy cờ cổ vũ cho người của Tiểu Thạch Phong sao?”
Ngữ khí rất chua.
Lạc Nại Hà rờ gáy, vội vàng quay mặt cúi người, thò tay họa vòng vòng lên tảng đá, trong miệng thì niệm: “Họa vòng nguyền rủa hắn….. họa vòng nguyện rủa hắn…”
“Giả bộ cái gì.” Tô Lạc lại hừ một tiếng, lòng thầm nói: Tiểu hỗn đàn không có lương tâm, tên Cảnh Dương đó có gì tốt, không phải chỉ có được tướng mạo đẹp đẽ, múa kiếm cực giỏi thôi sao.
“Làm người khó, khó làm người, người khó làm…”
Lạc Nại Hà liên mồm than thở, than được một nửa, kinh biến đột khởi, chỉ nghe thấy ở phương xa đột nhiên vang lên từng trận tiến nổ, khi người người đều kinh ngạc nhìn theo âm thanh, chỉ thấy ở hướng đông nam, một đạo cự hình Long Quyển Phong lượn vòng, thẳng tới chân trời, phong lực cực đại, cuốn hết những tàn mây, lại trong thoáng chốc xé tan, trong tiếng hò hét, cả bầu trời dần dần biến thành đen kịt, trong chớp mắt thiên địa vô quang, vạn vật thất sắc.
“A, đó không phải là phương hướng của Vạn Kiếm động sao, phát sinh chuyện gì rồi?”
Không biết là ai kinh hô một tiếng, ba vị trưởng lão nguyên an tọa trên tầng thứ nhất lập tức kêu lên kinh ngạc, sau đó vị mỹ nữ Lâm trưởng lão đã hơn tám trăm tuổi đó lập tức bay lên, nói: “Nhị vị sư đệ, các đệ ngồi lại trên Thí Kiếm đài, ta đến Vạn Kiếm động xem thử.
Nói rồi, cũng không đợi hại vị trưởng lão còn lại phản ứng, Lâm trưởng lão liền hóa thành một đạo hồng quang, nhắm thẳng hướng Vạn Kiếm động bay đi, thấy vậy hai vị trưởng lão kia chỉ biết lắc đầu cười, một trong đó nói: “Cũng không biết là đệ tử nào ở Vạn Kiếm động lĩnh ngộ được Cụ Phong* kiếm ý, để Lâm sư tỷ giành trước mất.”
(*Cụ Phong: gió lốc)
Vị trưởng lão còn lại vuốt râu, cười đáp: “Cũng không cần gấp, Lâm sư tỷ tu luyện Ly Hỏa kiếm ý, hiện tượng ở Vạn Kiếm Động, có phải là Cụ Phong kiếm ý hay không còn cần phải xác định, nếu thật sự xuất ra đệ tử thiên tài, rốt cuộc là hoa rơi vào tay ai, vẫn còn phải thương lượng.”
Nói rồi, hai vị trưởng lão lại quay nhìn lẫn nhau, nâng khóe môi cười mị mị, y như hai lão hồ ly vừa phát hiện được con mồi. Còn đằng sau một hàng Thập Tam Phong thủ tọa đều nhất tề nhìn chằm chằm về hướng đông nam, có chút xao động bất an, ai nấy đều thầm tính toán xem trong gia môn dưới trướng của mình có bao nhiêu đệ tử đang lĩnh ngộ kiếm ý ở Vạn Kiếm động, tính tới tính lui, cuối cùng mọi người đều nhìn về chỗ thủ tọa Tiểu Thạch Phong, Tiểu Thạch Phong thủ tọa ngồi yên không nói, nhưng trên mặt lộ ra ý cười, trong lòng cũng nghĩ, đệ tử trong Tiểu Thạch Phong lấy tính phong làm chủ, lần này đột nhiên xuất hiện thiên tài lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, chín phần chín là đệ tử Tiểu Thạch Phong.
Trên tầng hai mươi chín, Tô Lạc kéo khóe miệng, “Xì” một tiếng, thấp giọng nói: “Tiểu Thạch Phong lại đứng đầu rồi.”
“A, cái gì đứng đầu?” Lạc Nại Hà đang hóng hết sức có hứng nghe ra được ý chua nồng đậm trong ngữ khí của Tô Lạc, nhất thời vui sướng, mang nhiều khoái ý vì ‘sư huynh ngươi cũng có ngày này a’.
Tô Lạc nặng nề hừ một tiếng, nói: “Cụ Phong kiếm ý thoát thai từ Phong Chi kiếm ý, trừ Cảnh Dương sư huynh đó của đệ ra, còn có ai có thể lĩnh ngộ?”
Lạc Nại Hà trong lòng vui sướng, rất muốn nói ‘sư huynh ngươi đây là đang ghen tỵ người ta ngộ tính cao sao’, nhưng nhìn Tô Lạc vẻ mặt âm trầm, rốt cuộc cũng không dám bức lông lão hổ, chỉ đành ráng nhịn cười giả vờ giả vịt nói: “Tiểu Thạch Phong cũng không phải chỉ có Cảnh Dương sư huynh đã lĩnh ngộ Phong Chi kiếm ý, có lẽ là người khác thì sao?”
Thật sướng a, cơn tức do mấy ngày nay bị Tô Lạc sư huynh áp bức lập tức tiêu đi rất nhiều, Cảnh Dương sư huynh thật tài, không uổng ta sớm sớm chiều chiều chạy tới Tiểu Thạch Phong nhìn trộm.
Tô Lạc thâm sâu trừng y một cái, khiến Lạc Nại Hà bị nhìn tới sởn gai ốc, rồi mới chịu vứt qua một ánh mắt trắng dã, nói: “Chỉ mỗi một Cụ Phong kiếm ý, tính là cái đích gì, muốn áp đảo sư huynh ta đây, còn phải tu luyện thêm năm trăm năm nữa!”
Tiểu hỗn đàn không lương tâm, hắn thập phần không vui.
Lạc Nại Hà vừa bị trừng tới sởn da gà, mấy lời lầm bầm đụng chạm trong lòng không dám nói ra cho Tô Lạc nghe, nhưng Cốc Nhất Nhất ở cạnh bên chớp cặp mắt to sáng trong, đem những lời y muốn nói nói hết ra.
“Không phải a, Tô sư huynh, Phong Chi kiếm ý ba đại biến dị, Húc Phong kiếm ý, Hàn Phong kiếm ý, Cụ Phong kiếm ý, Cụ Phong kiếm ý là hiếm gặp nhất, uy lực cường đại nhất, người có thể lĩnh ngộ, không ai không phải là thiên phú kỳ tài, La Phù Kiếm Môn của chúng ta từ lúc khai tông lập phái tới nay, chỉ có hai vị tiên tổ từng lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, một vị là khai sơn tổ sư gia La Phù chân nhân của chúng ta, một vị là đệ cửu nhậm trưởng môn Ngũ Nhạc chân nhân, ai nha nha, lẽ nào…. Tiểu Thạch Phong lại sắp xuất ra một vị trưởng môn rồi?”
(*Húc Phong: gió ấm)
Nghe tới câu cuối cùng, Lạc Nại Hà xém chút bị nước miếng của mình nghẹn chết, tiểu nha đầu này, cư nhiên còn dám liên tưởng xa hơn y, rốt cuộc có phải là Cụ Phong kiếm ý hay không còn phải đặc biệt xác nhận a, nàng cư nhiên trực tiếp nghĩ tới việc tiếp nhiệm trưởng môn rồi.
Lúc này, xung quanh tam tọa Thí Kiếm đài đột nhiên tách ra một mảng kim quang lóa mắt, đám đệ tử La Phù kiếm môn không kịp đề phòng bị chói tới hai mắt sinh đau, ai nấy vội vàng nhắm mắt lại, đợi cho kim quang lóa mắt này dần dần chuyển sang dịu hòa, mới phát hiện, thì ra thời gian của cuộc so tài nội môn đã tới, lưới phòng hộ xung quanh Thí Kiếm đại tự động xúc phát, bao kín tam tòa Thí Kiếm đài, khi nhìn đến, giống y như ba quả trứng gà vàng lấp lánh lơ lửng giữa không trung.
Càng kỳ ảo hơn là giữa không trung biến hóa ra một thủy diện* cực lớn, có thể phản chiếu rõ ràng mỗi một góc của Thí Kiếm đài, để thuận tiện cho những đệ tử đứng ở tầng cao cách xa có thể nhìn rõ quá trình tỉ đấu của những đệ tử trên Thí Kiếm đài.
(*Thủy diện: mặt nước)
“Yên tĩnh.”
Một vị trưởng lão sử dụng Thiệt Điện Xuân Lôi Quyết, chỉ ngắn ngủi hai chữ, lại giống như tiếng sấm vang vọng trên khoảng không Thí Kiếm đài, thoáng chốc, tất cả đệ tử đều im lặng, dưới uy lực của Nguyên Anh kỳ cao thủ, ngay cả kẻ to gan cũng không dám thở một tiếng.
“La Phù Kiếm Môn Luyện Khí kỳ, Ngưng Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ đệ tử nội môn so tài, hiện tại bắt đầu, phàm là đệ tử tham gia cuộc tỉ thí, lập tức tập trung tại tầng thứ hai.”
Lập tức, liền có đệ tử trong các tầng thuận theo tảng đá từng tầng từng tầng nhảy xuống, một số ít thì phi xuống, tự nhiên chính là những đệ tử Trúc Cơ kỳ có năng lực phi hành cự ly ngắn, dẫn tới không ít ánh mắt hâm mộ của các đệ tử khác, có thể phi hành trong thiên không, cho dù chỉ là phi hành cự ly ngắn, cũng là mộng tưởng của không ít đệ tử, lại có khá nhiều đệ tử cả đời cũng bị kẹt ở quan ải giữa Ngưng Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, cho đến khi hết tuổi thọ cũng không phi lên được thiên không.
Lạc Nại Hà cũng rất hâm mộ, mắt long lanh nhìn bên cạnh không xa, một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ phi lên, y nhìn đến mức nước miếng cũng sắp trào ra, đang lúc xuất thần, Tô Lạc đột nhiên một cước đạp y xuống.
“Lề mề cái gì, đi nhanh.”
“Ui ui ui…. Sư huynh, có ai nói với huynh chưa, huynh rất thô lỗ, như vậy không có nữ hài tử nào thích đâu.” Lạc Nại Hà ngã xuống tầng hai mươi tám, may mà trên tảng đá này có phủ một lớp đất dày, trên mặt còn mọc đầy cỏ non êm ái, trừ bị ăn một miệng bùn, thì cũng không bị thương gì.
Tô Lạc bày ra biểu tình nửa cười nửa không, chậm rãi thong dong nói: “Nếu như lần này nội môn so tài đệ xếp chót, ta sẽ cho đệ biết, cái gì gọi là thô lỗ chân chính.”
Lạc Nại Hà sợ nhất là biểu tình này của hắn, nhất thời run rẩy một cái, nhảy xuống khỏi tảng đá, anh hùng tráng trí bày ra một tư thế huơ kiếm, nói: “Sư huynh, huynh xem đệ huơ kiếm có đủ khí thế không? Không phải đệ tự khen, nhưng chỉ cần một chiêu này, dọa chạy ba năm người không phải là vấn đề.”
Tô Lạc nhất thời đảo mắt trắng, chỉ muốn đập gót giày vào gương mặt không biết liêm sỉ này, phía sau Cốc Nhất Nhất càng cười đến thắt lưng cũng không thẳng nổi, liều mạng huơ tay: “Tô sư huynh cố lên, Nại Hà sư huynh cố lên, muội cổ vũ các huynh…”
“Nhất Nhất sư muội, muội cứ chuẩn bị sẵn rượu chúc mừng chờ chúng ta trở lại đi.” Lạc Nại Hà tự tin tràn đầy giơ tay cáo biệt.
“Tên phế vật của Minh Nguyệt Phong từ đâu có tự tin lớn như vậy?”
“Ha ha, ngươi nhìn xem trên người y đang mặc cái gì, trang bị Linh Long a, ba ngàn điểm cống hiến một bộ, lừa từ nơi nào tới nhỉ, đệ tử dưới mức Trúc Cơ kỳ, trừ vài người có hậu thuẫn núi cao, ai có thể mua được?”
Vài đệ tử bên cạnh nghe thấy lời của y liền bắt đầu chê cười.
Tô Lạc sắc mặt trầm xuống, ngẩng mắt đảo qua mấy vị đệ tử đó, mục quang như có thực chất bức các đệ tử tới nghẹn thở, chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, tựa như có cơn sóng thần cuồn cuộn cao ngất trời đổ ập về hướng bọn họ, thiên đại chi thế, uy lực vô hạn, áp bức đến mức họ không dám cử động, cho đến khi mặt bị dọa không còn chút huyết sắc, trong lòng nảy ra cảm giác sợ hãi tử vong, đang trong lúc tuyệt vọng, chợt sóng yên gió lặng, cảnh sắc trước mặt lại thay đổi, nào có sóng thần nào, chỉ có ba ‘trái trứng gà’ vàng lấp lánh đang tỏa ra ánh sáng dịu hòa.
Bên kia, Lạc Nại Hà đã kéo Tô Lạc đi xuống, vừa đi còn vừa quay đầu nhìn họ cười lớn, nói: “Có bản lĩnh các ngươi cũng lừa một bộ tới thử đi.”
Y không để ý những đệ tử này nói cái gì, nếu thật sự có thể gạt được một bộ trang bị Linh Long, vậy cũng phải có tài, người bình thường có bản lĩnh này sao.
Mấy đệ tử đó đổ mồ hôi lạnh toàn thân, quay sang ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng cũng không dám nói một chữ nào.
Ước chừng qua một khắc, vị trưởng lão xuất diện chủ trì thấy đệ tử tham gia nội môn so tài trên cơ bản đều đã tập trung lên tầng hai, liền hai tay nặn ra một linh quyết, chỉ thấy điểm điểm tinh quang từ trong hai tay trưởng lão bay ra, dâng lên giữa trời, rồi chợt ngừng lại, đột nhiên hạ xuống như tinh vũ, không đầu không đuôi nhắm hướng tầng thứ hai.
Các đệ tử biết trưởng lão không thể nào tổn thương mình, cũng không tránh né, có kẻ lòng hiếu kỳ nặng thì chủ động giơ tay tiếp nhận, thấy tinh quang rơi vào lòng bàn tay, hóa thành một hạt quang lớn cỡ quả trứng.
“Đây là Âm Dương Linh Châu, những người bị hút vào nhau, sẽ là đối thủ.”
Trưởng lão vừa nói xong, những đệ tử vừa rồi không tiếp nhận tinh quang lập tức ồn ào giơ tay, tự ai nấy cầm một tinh quang.
“Bàn Long Phong Tín Trưởng Thiên, thỉnh sư huynh chỉ giáo.”
Trên Thí Kiếm đài của Trúc Cơ kỳ, truyền tới giọng nam sang sảng, thì ra là một đệ tử Trúc Cơ kỳ bản tính nóng vội biết phi hành, giành nhảy lên nơi so tài trước. Lời vừa nói xong, liền vặn nát Âm Dương Linh Châu trong tay, tia sáng của Linh Châu tắt lụi, trong đám người trên tầng thứ hai, liền có một đệ tử Trúc Cơ kỳ phi ra, Âm Dương Linh Châu trong tay hắn, đồng thời cũng bị tắt ngúm.
Tiếp sau cuộc so tài của Trúc Cơ kỳ bắt đầu, trên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ, Luyện Khí kỳ cũng lục tục có đệ tử nhảy lên, Lạc Nại Hà vận khí không tốt, mới vừa hưng phấn quan sát cuộc đối quyết ngoạn mục nhất đẳng của hai vị Trúc Cơ kỳ, chớp mắt đã phát hiện Âm Dương Linh Châu trong tay mình tắt ngúm, vừa quay đầu, liền nhìn thấy trên Thí Kiếm đài của Luyện Khí kỳ, vị đệ tử đó đang nhìn đông ngó tây tìm đối thủ.
“Tọa, Tọa Vong Phong…”
Vừa nhìn thấy ký hiệu trên y phục của đệ tử đó, Lạc Nại Hà liền ngốc lăng. La Phù Kiếm Môn vẫn luôn lưu truyền ba câu nói: Hồ Lô Phong tửu quỷ không ai cần, Cửu Linh Phong thiên tài luận cân bán, Tọa Vong Phong phong tử thần quỷ căm.
Vì tu luyện công pháp, đệ tử Tọa Vong Phong toàn bộ đều là một đám võ điên thần hận quỷ ghét, chuyện sở trường nhất chính là khi đánh không lại sẽ chơi trò tự nổ, cho dù là lúc luyện tập đơn giản nhất cũng không ngoại lệ, khi đi ngang Tọa Vong Phong, thỉnh thoảng cũng có thể nghe được bên trong truyền tới tiếng nổ cực lớn, không cần nghĩ cũng biết có đám nào đó đang tự nổ rồi. May mắn chính là, đệ tử dưới mức Trúc Cơ kỳ tu luyện vẫn còn kém, thể nội linh lực không đủ, bình thường cũng không nháo tới mạng người, nhưng mà mất cánh tay hay thiếu cái chân gì đó, cũng không thể tránh khỏi. Đáng hận nhất chính là, trong nơi sâu nhất của Tọa Vong Phong có một Linh Tuyền, khi ngâm mình vào đó, chỉ cần vẫn còn mạng, thì tái sinh cơ thể hay tạo huyết nhục không phải là chuyện khó gì, thế là đám điên này càng lúc càng không coi cơ thể của chính mình ra gì.
“Sư, sư huynh… trang bị Linh Long này của chúng ta có chắn được tên điên đó tự nổ không?” Lạc Nại Hà do dự, y bắt đầu suy nghĩ có nên lên đài nhận thua luôn không.
“Cầm cái này.” Tô Lạc ném qua một túi trữ đồ, hai mắt cười lạnh, “Hắn có thể tự nổ, đệ liền chơi nổ chung với hắn, xem ai nổ vượt ai?”
Lạc Nại Hà nghi hoặc mở túi trữ đồ nhìn thử, sau đó mục trừng khẩu ngốc: “Tam, tam phẩm bộc, bộc liệt hỏa phù… còn tới năm trăm trương*… Tô sư huynh, huynh cướp Vạn Bảo Các sao?”
(*Trương: lượng từ dùng để đếm, trương có nghĩa là ‘tờ’. Bộc liệt hỏa phù: bùa hỏa gây nổ)
La Phù Kiếm Môn không sở trường bùa chú, bùa chú mà đệ tử nội môn sử dụng, đều là mua từ trong tu chân chợ cách đây ngoài trăm mét, bùa chú có lực công kích cường hãn như bộc liệt hỏa phù này, cũng chỉ có Vạn Bảo Các mới có thể lấy ra năm trăm trương trong một lúc.
Tô Lạc không lý đến y đang rối mù, hai tay ôm ngực cười lạnh nói: “Có năm trăm trương phù này, đệ quét sạch Ngưng Khí kỳ cũng không có vấn đề.”
Lạc Nại Hà: “….”
Sư huynh ngươi quá khiêm tốn rồi, bùa chú tam phẩm a, uy lực lớn đến mức ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không dám chính diện kháng cự, năm trăm trương ném ra một lúc, thì dù là đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng ăn không nổi đâu. Đồ của Vạn Bảo Các điểm cống hiến của sư môn không đổi được, người ta chỉ thu linh thạch. Sư huynh ngươi cướp giật đúng không, nhất định là cướp rồi!
Có bộc liệt hỏa phù, Lạc Nại Hà nhất thời cũng thật sự ưỡn ngực ngẩng đầu, có xung động muốn một tay ném phù qua, trực tiếp oanh sát đối thủ Tọa Vong Phong kia. Đáng tiếc sau khi thượng đài đối diện với cặp mắt lấp lánh tia sáng điên cuồng của đệ tử Tọa Vong Phong, lập tức liền chột dạ, không nói hai lời, hai tay vội vàng nặn linh quyết, lập tức trên người gia tăng thêm mười mấy phòng hộ linh thuẫn, khiến đệ tử Tọa Vong Phong nhìn chỉ thấy buồn cười.
“Ta nói, linh thuẫn của Luyện Khí kỳ, nhiều lắm chỉ có thể tránh bội cản mưa, ngươi cho dù có tăng thêm một trăm tám mươi cái cũng không cản được một kiếm của ta.”
“Cái này…. có còn hơn không, có còn hơn không…. chúng ta phải lý giải thực chất chứ, đúng không?” Lạc Nại Hà lau lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán, với tu vi của y, một phát phóng xuất mười mấy phòng hộ linh thuẫn, cũng có chút tốn sức.
Đệ tử Tọa Vong Phong gật đầu: “Lý giải, lý giải, ngươi nếu như thật sự sợ hãi, dứt khoát nhận thua là được, như vậy ta cũng không cần tự nổ, đứt tay hay chân tuy không tính là chuyện lớn gì, nhưng làm cho mặt đất đầy huyết tinh, dọa các sư muội thì không tốt lắm.”
“Chính thế, dọa các sư muội thì rất không tốt…. vậy không bằng, sư huynh ngươi đừng tự nổ nữa, đứt tay đứt chân tuy không tính là chuyện lớn gì, vạn nhất chỗ bị nổ không đúng, nổ mất mệnh căn tử gì đó, tâm lý sẽ tạo thành bóng ma, sau này nhìn thấy sư muội xinh đẹp cũng chỉ có thể nhìn không thể chạm thì thật không tốt đúng không?”
Lạc Nại Hà nói câu này quả thật là độc, các đệ tử quan sát gần đó nghe thấy cười lớn không ngừng, còn về những nữ đệ tử kia, thì lại ầm ầm phi nước bọt với y, sau đó trừng mắt nhìn đệ tử Tọa Vong Phong, nhịn không được hoang tưởng tới chuyện nổ mất mệnh căn tử, không biết ngâm Linh Tuyền còn có thể dài ra nửa không.
Đệ tử Tọa Vong Phong không ngờ Lạc Nại Hà nhìn thì nghĩ là loại nhút nhát, cư nhiên miệng lưỡi lại độc như vậy, nhất thời đại nộ, trường kiếm trong tay vung lên, lập tức phát ra mấy đạo kiếm khí kim sắc, miệng hét lên: “Vô Kiên Bất Thôi*!”
(*Sức mạnh vô địch)
Trong không khí phát ra một âm thanh tương tự như tiếng vật thể bị xé nát, linh khí kim sắc có đặc tính kiên cố và sắc bén, một khi phát ra, ngay cả không gian cũng có thể bị rạch nát, đương nhiên, đệ tử Luyện Khí kỳ vẫn không làm được tới mức rạch phá không gian, nhưng Lạc Nại Hà vẫn cảm giác được cảm giác đau đớn như bị đao rạch thịt khi kiếm khí kề thân.
Không nói hai lời, Lạc Nại Hà bóc một nắm bộc liệt hỏa phù ra khỏi túi trữ đồ.
“Sư huynh, xin lỗi rồi, ta biết làm như vậy rất ức hiếp người, kỳ thật ta cũng rất muốn nhận thua, nhưng Tô sư huynh nổi bão so với người điên tự nổ còn đáng sợ hơn, cho nên… dù sao sư huynh ngươi cũng không sợ bị nổ đúng không…”
Nói xong, y nhắm mắt căng da đầu ném một nắm không biết có bao nhiêu trương bộc liệt hỏa phù ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm… Lạc Nại Hà lặng lẽ đếm, tổng cộng nghe được năm tiếng nổ, sau đó thì không có tiếng vang nào nữa, lúc này mới mở hé mắt len lén nhìn trộm một chút.
Người đâu?
Đối diện trống không một bóng người cũng không có, chỉ lưu lại năm cái hố cạn trên mặt đất. Tam phẩm bộc liệt hỏa phù cố nhiên uy lực không nhỏ, nhưng bề mặt của Thí Kiếm đài, độ kiên cố cũng không thể xem thường, nếu như để Lạc Nại Hà huơ mấy đạo kiếm khí, chỉ sợ ngay cả vết tích cũng không lưu lại được. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đâu?
Lẽ nào… bộc liệt hỏa phù ném quá nhiều, nên lập tức đem đệ tử Tọa Vong Phong nổ thành mảnh vụn…. nghĩ tới điểm này, Lạc Nại Hà mồ hôi lạnh tuôn trào, nghĩ cũng không nghĩ, quay đầu hét vọng xuống: “Tô sư huynh, người nổ tan nát rồi, làm sao đây? Đệ đây có tính là đã sát hại đồng môn không…”
Số người chú ý cuộc so tài của Luyện Khí kỳ vốn không nhiều, hấp dẫn người khác nhất vẫn là cuộc so tài của Trúc Cơ kỳ, nhưng năm tiếng nổ cực lớn đó vẫn rất có lực thu hút, dẫn tới không ít mục quang, Lạc Nại Hà âm lượng không nhỏ, nhất thời toàn người tại đương trường đều cười rộ lên.
Tô Lạc nghiêng mặt, quay đầu đi, hắn không quen biết Lạc Nại Hà, tuyệt đối không quen biết.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nghiêm mặt, quay đầu chuyên chú vào cuộc so tài của Trúc Cơ kỳ, nỗ lực bày ra bộ dáng đệ tử Luyện Khí kỳ kia không phải của Minh Nguyệt Phong.
“Dô, đây không phải là đệ tử Minh Nguyệt Phong thường xuyên chạy tới Tiểu Thạch Phong của ta đó sao, cũng không phải là phế vật gì nha, vừa xuất thủ đã là năm trương bộc liệt hỏa phù, sử dụng trong cuộc so tài của Luyện Khí kỳ, đây không phải quá ức hiếp người rồi sao, chậc chậc, lão Minh Nguyệt ngươi hào phóng ghê nha.”
Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bên cạnh nói một câu rõ hết mọi nội tình, chỉ là đã hiểu lầm, hắn cho rằng bộc liệt hỏa phù là do thủ tọa Minh Nguyệt Phong đưa cho Lạc Nại Hà để tránh cho tên phế vật có tiếng này đứng chót trong cuộc so tài.
“Tiểu Thạch Phong ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm đâu.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thì không ngừng lẩm bẩm, không biết là tên ngu si nào đem năm trương bộc liệt hỏa phù giao cho tên phế vật này, đệ tử Luyện Khí kỳ dùng bộc liệt hỏa phù chính là lãng phí, nếu như dùng trong cuộc so tài của Ngưng Khí kỳ, chỉ cần biết chọn thời cơ, đạt được đệ nhất cũng là chuyện có khả năng.
Nếu như biết được trong tay Lạc Nại Hà có tới năm trăm trương bộc liệt hỏa phù, chắc hẳn thủ tọa Minh Nguyệt Phong có thể tức tới hôn mê, sau đó lại đem tên Tô Lạc bại gia tử kia ra hung hăng tẩn một trận, ngươi này hỗn đàn có linh thạch không biết hiếu kính trưởng bối, lấy đi cho một phế vật vứt loạn, phung phí của trời là việc đáng hổ thẹn đó biết không.
“Sát hại cái đầu ngươi a…. lão tử ở đây này….”
Đệ tử Tọa Vong Phong ở bên ngoài lưới phòng hộ tức đến mức vừa nhảy vừa la, kiếm khí linh sắc trừ đặc tính sắc bén ra, còn một đặc tính nữa chính là phòng hộ, vì thế lực phòng hộ cũng là cao nhất, uy lực của bộc liệt hỏa phù đích thực rất lớn, nhưng Lạc Nại Hà nhắm mắt ném ra, hiển nhiên không ném trúng đối phương, chỉ có dư ba của bộc liệt đụng tới đối thủ, đối với đệ tử Tọa Vong Phong nổ a nổ a nổ thành thói quen luôn rồi mà nói, một chút thương tổn do dư ba này tạo thành còn không đủ để khiến hắn thân nát xương tan, nhưng nhất thời gấp không phòng bị quên tránh, trực tiếp bị nổ tung lên, lưới phòng hộ chắn xung quanh để ngăn linh khí bắn loạn, nhưng không ngăn người sống, thế là đệ tử Tọa Vong Phong trực tiếp bị bắn ra khỏi nơi giao đấu, thua mất cuộc so tài này, cũng tạo thành kết quả Lạc Nại Hà mở mắt lại không tìm thấy người.
“A, ngươi chưa chết a…” Lạc Nại Hà vẻ mặt kiếp hậu dư sinh*, sau đó có chút rụt rè nói, “Nếu không, chúng ta đánh lại đi?”
(*Kiếp hậu dư sinh: sống sót sau kiếp nạn)
Y lại móc một nắm bộc liệt hỏa phù ra khỏi túi trữ đồ, nhìn số lượng chỉ có nhiều hơn trước, không ít hơn chút nào.
Đệ tử Tọa Vong Phong nhãn thần co lại, trừng nắm bộc liệt hỏa phù đó như đang trừng quỷ. Đã từng thấy qua ức hiếp người, nhưng chưa từng thấy qua ức hiếp người tới mức này. Đệ tử Tọa Vong Phong ngay lập tức tức giận tới thất khiếu bốc khói, quay đầu bỏ đi, không thèm nói tiếp với tên phế vậy này nữa, hắn cảm thấy hắn cũng sẽ biến thành một thằng ngu. Cuộc tỷ thí này thực sự quá nghẹn khuất rồi, đệ tử Tọa Vong Phong, trước giờ chỉ có nổ người khác, lúc nào lại bị người khác nổ như thế?
Âm Dương Linh Châu trước đó đã tắt ngúm giờ lại sáng lên, báo hiệu kết cục cuối cùng của cuộc so tài, Lạc Nại Hà thu lại, thuận tay rờ rờ sau ót, lẩm bẩm “ta thật sự không có ức hiếp ngươi”, rồi xuống khỏi Thí Kiếm đài.
Bên chân trời, một đạo hồng quang xẹt qua, chậm rãi hạ xuống tầng thứ nhất. Hồng quang tản đi, lộ ra hai bóng người một nam một nữ.
Nữ tử hồng y phất phới, dung mạo diễm lệ, ở giữa trán, một đóa hoa hình hỏa diệm lấp lánh chiếu sáng, càng phụ trợ cho sự minh diễm bất phàm của nàng, chính là vị Lâm trưởng lão vừa rồi đã chạy tới Vạn Kiếm động. Nam tử đứng sau lưng nàng, mi tơ mục tú, thân hình thon dài, tuy là thân nam tử, nhưng dung mạo đẹp đẽ đó, hoàn toàn không dưới bậc Lâm trưởng lão, mà còn được điểm thêm một cổ khí dương cương chỉ có nam tử mới có, khiến người ta lóa mắt không thôi.
“A, là Cảnh Dương của Tiểu Thạch Phong….”
“Cảnh Dương sư huynh hình như càng mị nhân rồi, trời a, tới mức người ta sắp ngất luôn rồi….”
Người có dung mạo như yêu nghiệt này, không phải Cảnh Dương thì là ai. Hắn lúc này, so với trước khi tiến vào Vạn Kiếm động, khí chất đã có sự biến đổi, trên gương mặt lãnh tĩnh tự cao thường ngày, đã có thêm một cỗ khí chất cuồng quyển*, đây là sự thay đổi do đã lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý mang lại, chỉ có hắn là vẫn không tự phát giác được, sau khi bị Lâm trưởng lão mang tới Thí Kiếm đài, hắn vẫn trầm mặc đứng đó, thậm chí không hành lễ với hai vị trưởng lão khác và thủ tọa các Phong, tựa hồ tình tự vẫn còn đang trầm mê trong khoảng khắc lĩnh ngộ đó, chậm chạp không thể trở về hiện thực.
(*Cuồng quyển: điên cuồng nóng nảy)
“Tống sư đệ, lấy Âm Dương Linh Châu ra, đồ đệ của ta vẫn còn chưa lĩnh.”
Lâm trưởng lão đứng thẳng, không chút khách khí đưa tay sang vị trưởng lão đứng bên trái đòi Âm Dương Linh Châu.
“Lâm sư tỷ nói đùa rồi, tỷ thu đồ đệ lúc nào, ta sao lại không biết?” Tống trưởng lão vuốt râu, không nhanh không chậm nói, chính là vẫn không chịu đưa Âm Dương Linh Châu.
Có những lời không cần phải nói rõ, vừa thấy Lâm trưởng lão không nói hai lời đã kéo Cảnh Dương vào dưới danh mình, liền biết đệ tử Tiểu Thạch Phong này khẳng định đã lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, thiên tài đệ tử như vậy, mấy trăm năm, không, là mấy ngàn năm mới xuất ra được một, không kéo vào dưới danh mình thì là ngốc tử, chuyện còn chưa có luận định công tội, Lâm trưởng lão đã muốn bá chiếm nhân tài như thế, ngay cả hình thức cũng chưa có.
“Đúng vậy a, Lâm sư tỷ ngươi thu nhận đồ đệ lúc nào vậy? Có bái lạy chưa, kính qua tổ sư chưa? Trưởng môn nhận định chưa? Lâm sư tỷ a, chúng ta đều là trưởng lão, thu đồ đệ đều liệt vào thân truyền đệ tử, không thể so với đệ tử nội, ngoại môn bình thường, phải rất cẩn trọng a.” Vị trưởng lão khác cũng tiếp lời, mục quang nhìn Cảnh Dương, giống như thợ săn nhắm trúng con mồi, đó gọi là thấy mồi ham muốn.
Lâm trưởng lão nhất thời tức giận mày liễu dựng đứng, nói: “Hai tên lão bất tử các ngươi, cũng dám tranh đồ đệ với ta?”
Hồng quang lại hiện, nguyên lai là một trường kiếm xích hồng tùy thân, thỉnh thoảng có một điểm tinh hỏa từ trên thân kiếm bắn ra, rơi xuống đất, liền cháy ra một lỗ nhỏ.
“Lâm sư tỷ nói đùa rồi, chuyện thu đồ truyền nghệ này, trước đây luôn là ngươi tình ta nguyện, nào có chữ tranh này, sư tỷ rút Bích Hỏa Lưu Ly Kiếm ra, trừ khi là muốn chỉ giáo sư đệ vài chiêu?” Tống trưởng lão ngoài cười trong không cười hỏi ngược lại.
“Nếu Lâm sư tỷ đã có ý, tiểu đệ cũng nhất nhị phụng bồi.” Vị trưởng lão kia lại chen vào.
Lâm trưởng lão hai mắt muốn phun ra lửa, mắt thấy bầu không khí càng lúc càng khẩn trương, thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhẹ ho một tiếng, căng da đầu chen vào. Không còn cách nào, ai bảo đầu sỏ gây họa khiến cho ba vị trưởng lão tranh đấu với nhau là đệ tử Cảnh Dương của Tiểu Thạch Phong, hắn bị mười hai thủ tọa của các Phong đẩy ra a.
“Tam vị trưởng lão, khụ khụ khụ…. Nội môn so tài vẫn còn đang tiến hành, mọi người đều…. nhìn kìa….”
Trong lúc ba vị trưởng lão đối kháng, tự nhiên đã sớm dẫn tới sự chú ý của ác đệ tử bình thường, chẳng qua không ai dám tới gần coi mà thôi, cuộc so tài trên tam tòa Thí Kiếm đài sớm đã ngừng lại hết, tựa hồ quan sát tình huống giữa các vị trưởng lão, còn quan trọng hơn so tài nội môn.
Phát giác được bản thân tựa hồ bị một đám cấp thấp đệ tử nhìn như khỉ, Lâm trưởng lão nhẹ ho một tiếng, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, tỷ thí còn chưa kết thúc, những người ở trên đài đã dừng lại, đều luận toàn bộ thua cuộc.”
Trong giọng nói còn mang theo khí thế áp bức của cao thủ Nguyên Anh kỳ, lập tức trấn áp toàn bộ đám đệ tử không ai dám ngẩng đầu nữa, các đệ tử đang so tài trên tam tọa Thí Kiếm đài đều mang vẻ mặt đầy ủy khuất nhảy xuống, bất kể là thua hay thắng hay chưa phân thắng bại, toàn bộ đều bị phán thua.
“Cảnh Dương sư huynh đã trở thành cái bánh bao thơm rồi.’
Lạc Nại Hà mắt long lanh nhìn, y đang ở trên tầng thứ hai, cự ly cách ba vị trưởng lão không tính là quá xa, tự nhiên có thể nhìn rõ ràng tường tận, biết ba vị trưởng lão đang tranh cái gì. Vừa nghĩ tới Cảnh Dương sư huynh bất kể bái vị trưởng lão nào làm sư, từ đó đều đều một bước lên trời, sẽ không còn lưu lại Tiểu Thạch Phong nữa, sau này y sẽ không còn được thấy Cảnh Dương sư huynh múa kiếm, liền cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đệ tử Tiểu Thạch Phong nhiều như vậy, nhưng có thể diễn được Thanh Phong kiếm quyết đẹp mắt thỏa lòng, chỉ có Cảnh Dương sư huynh thôi.
Tô Lạc giật giật khóe môi, nói: “Nếu tiếc nuối hắn, đệ nỗ lực luyện kiếm a, sớm chút trở thành thân truyền đệ tử, không phải lại có thể ở bên hắn sao.”
Lạc Nại Hà kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó nhăn mày nói: “Tô sư huynh, ngữ khí của huynh rất chua a, có phải là ghen tỵ với Cảnh Dương sư huynh không. Yên tâm đi, trong lòng đệ, sư huynh vĩnh viễn là tốt nhất, đệ sẽ không rời xa sư huynh đâu.”
Nói rồi, không đợi Tô Lạc kịp có phản ứng gì, tự mình đã chạy sang một bên cười ngốc, cười được một nửa, lại bắt đầu rầu rĩ sau này không còn được thấy Cảnh Dương sư huynh luyện kiếm.
Tô Lạc không hảo khí liếc mắt trắng nhìn y, trong bụng lầm rầm: Đệ là sợ rời xa ta rồi không ai bao che đệ sau này ngày ngày bị người ức hiếp đi.
Lạc Nại Hà rầu rĩ nửa ngày, vỗ đầu một cái: “Không thì sau này chạy tới Trưởng Lão điện nhìn trộm sư huynh luyện kiếm.”
Dù sao bảo y nỗ lực luyện kiếm là đánh chết y cũng không làm, nhân sinh khổ đoản, phải đúng lúc hưởng lạc, hao hết thời gian trong việc tu luyện thì không còn gì vô vị bằng, ngươi không thấy rất nhiều người tu luyện, cuối cùng có thể phi thăng thành tiên, trong toàn giới tu chân, mỗi một đời chẳng qua chỉ xuất được năm ba người, y không có hứng thú tranh giành danh tiếng của năm ba người trong số mấy tỷ người đâu.
Tô Lạc: “…..”
Hắn thống khổ xoa trán, hỗn đàn sư đệ này hết cứu rồi.
Vào lúc này, Cảnh Dương đột nhiên thần sắc ngưng đọng, giống như cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi lúc lĩnh hội Cụ Phong kiếm ý, đột nhiên phát ra một tiếng hú dài, thân ảnh nhảy lên thật cao, một trần cuồng phong đột khởi, bao chặt thân thể hắn, ổn định rơi xuống Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ.
“Minh Nguyệt Phong Tô Lạc, dám đánh một trận.”
Trường kiếm sáng loáng, xé không mà đi, thân kiếm chỉ thẳng vào Tô Lạc đang đứng ở tầng thứ hai. Một trận cuồng phong thuận theo kiếm chỉ xông qua, quét sạch toàn bộ tầng thứ hai, thổi mấy ngàn đệ tử ngả đông ngả tây, chỉ có một số ít tu vi hơi cao là còn có thể đứng vững.
“Đây chính là Cụ Phong kiếm ý….”
Tô Lạc một tay xách Lạc Nại Hà xém chút bị gió thổi bay, nghênh đón phong lạnh lùng cười, gương mặt luôn bình thản không dao động, trong ý cười này, hiển lộ ra mấy phần hào quang hiến người khác lóa mắt, nhưng lại lộ ra mấy phần…. quái dị.
“Minh Nguyệt Phong Lạc Nại Hà, ứng chiến….”
Tay ném ra, Lạc Nại Hà cả người bị vứt lên giữa không trung, lăn mấy vòng, sau đó rơi thẳng lên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ.
“Tại, tại sao lại là đệ a….”
Trong tiếng hò hét, Lạc Nại Hà dùng một tư thế chụp ếch cực kỳ tiêu chuẩn, bình an mà chuẩn xác rơi xuống Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ.
“Cảnh, Cảnh Dương sư, sư huynh…..” Lạc Nại Hà trèo dậy, vừa lau mồ hôi lạnh vừa lắp ba lắp bắp, “Xin lỗi, đệ tới lộn chỗ rồi….”
Đang muốn chuồn bén cho êm, một thanh trường kiếm đã vòng lên trước thân, Cụ Phong quát không ngừng rít gào vây quanh toàn thân kiếm đụng lên da thịt, sắc bén như dao, dọa y sởn hết gai ốc, ngã bệt mông xuống đất, ôm đầu co cổ gọi lớn: “Tô sư huynh, cứu mạng a….”
Thanh âm bén ngót chói tai, đừng nói những đệ tử vây xung quanh, ngay cả Cảnh Dương cũng bị y dọa cho tay run lên, chỉ xém chút đã trực tiếp xượt lên cổ y.
“Phế vật.”
Ngươi không thể tranh đấu một chút sao? Cảnh Dương nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt bình thường lãnh đạm thản nhiên cũng có chút cảm giác chịu không nổi, hắn có xung động muốn tẩn cho Lạc Nại Hà một trận.
“Minh Nguyệt Phong sao lại có đệ tử như vậy?”
Lâm trưởng lão trước đó không nhìn thấy trận so tài mà Lạc Nại Hà ức hiếp người kia, đối với bộ dạng yếu hèn đến cực điểm này cảm thấy vô cùng chán ghét.
Hai vị trưởng lão cạnh bên cũng không nhắc nhở nàng, trong tay Lạc Nại Hà vẫn còn bộc liệt hỏa phù đủ để quét sạch Ngưng Khí kỳ, chỉ trưng bộ mặt râu ra mỉm cười xem kịch. Thủ tọa Thập Tam Phong đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn thủ tọa Minh Nguyệt Phong. Thực sự khiến mặt già của hắn mất hết thể diện, thủ tọa Minh Nguyệt Phong tựa hồ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, năm đó sao lại có ý niệm sai lầm, nhìn ra tên phế vật đó có căn cốt tư chất không tồi liền thu nhập vào Minh Nguyệt Phong a, hiện tại hối hận tới mức gan ruột cũng xanh tím luôn.
“Tô Lạc, ngươi là muốn để tên phế vật này tới chắn kiếm cho ngươi sao?” Cảnh Dương hít sâu một hơi, nỗ lực ném Lạc Nại Hà ra sau đầu, bình ổn lại tâm tình, sau đó trong mắt lấp lóe hàn quang, nhìn hướng Tô Lạc.
Gia hỏa bị chỉ đích danh, dùng một tư thế cà lơ phất phơ, hai tay ôm ngực, dựa nghiêng vào vách đá, chậm rãi, lười biếng nói: “Ngươi muốn ta đánh với ngươi, ta liền phải đánh với ngươi, vậy ngươi muốn ta đi chết, ta chết hay không chết? Muốn đánh cũng được, trước tiên đánh thắng được kẻ phế vật nhất của Minh Nguyệt Phong ta đi.”
Cảnh Dương bị hắn nói như vậy, nhất thời không biết phải làm sao với gia hỏa vô lại này. Minh Nguyệt Phong đây là sao đây, đầu tiên là xuất phế vật, sau đó xuất vô lại.
Lạc Nại Hà vẻ mặt khóc tang, la lên: “Sư huynh a, muốn bắt đệ chết, huynh tùy tiện tìm một nơi có nước ném đệ xuống là được rồi, không cần tàn nhẫn như thế a…. tuy tục ngữ có nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng mà đệ vẫn còn chưa phong lưu được cái gì a…..”
Câu nói không được đi qua đại não này vừa nói ra, liền nghe thấy mọi người đều đột nhiên cười lớn, chế giễu, cái này là chế giễu trắng trợn mà, hơn nữa lại chế giễu đệ nhất thiên tài của Tiểu Thạch Phong, ờ, nói là đệ nhất mỹ nhân cũng được.
Lập tức liền có người trào phúng cười nói: “Ha ha ha, người là phế vật, nhưng lá gan thì một chút cũng không phế a, sắc tâm càng không phế.”
Trên gương mặt như bạch ngọc của Cảnh Dương, nhanh chóng dâng lên một đám hồng đỏ, ánh mắt trừng Lạc Nại Hà, tựa hồ bắn ra băng đao.
“Sư đệ, ta coi trọng đệ nga, cố lên, thắng được trận này rồi thì về sau sư huynh sẽ không bức đệ luyện kiếm nữa….” Tô Lạc cười với y, cười như xuân hoa, còn dựng thẳng ngón cái, sư đệ rất giỏi, người dám nói thẳng cũng không dám nói thẳng như đệ.
Lạc Nại Hà ý thức được mình vừa nói sai, nhất thời ngậm chặt miệng, lầm rầm: “Ta cái gì cũng không có nói. Hơn nữa a, Cảnh Dương sư huynh cũng không phải là hoa mẫu đơn, rõ ràng là hoa mai mang tuyết, muốn phong lưu ta cũng không tìm hắn, bộ không sợ đông chết sao…”
“Tốt, rất tốt.” Cảnh Dương tức giận cười gằn, trong mắt hàn quang đại thịnh, bản thân cư nhiên trước mặt mọi người bị một tên phế vật chế nhạo sỉ nhục, nếu cái này mà còn nhịn được, thì còn gì mà không nhịn được nữa. “Đao kiếm không có mắt, sinh tử có mệnh, phế vật ngươi muốn chết như thế, ta thành toàn ngươi.”
Nói rồi, trường kiếm phất lên, còn chưa kịp gì đã chém xuống, Lạc Nại Hà đã vừa lăn vừa bò chạy trốn, vừa chạy vừa ai kêu: “Cảnh Dương sư huynh, tha mạng a, đệ sai rồi, miệng đệ không ngăn được, đệ không phải cố ý đâu mà, đệ nhận thua, Cảnh Dương sư huynh ngươi cũng biết đệ là tên miệng nói nhưng lòng không nghĩ mà, chúng ta thân nhau nhiều năm như vậy, huynh còn không biết đệ sao…. a a a a…. đệ lại nói sai rồi…. sư huynh tha mạng a….”
Đùa sao, y nhìn Cảnh Dương luyện kiếm đã ba năm, sao còn không biết Cảnh Dương có tính khí thế nào, tiêu chuẩn của việc nhẹ thì không mở miệng, mà hễ mở miệng liền nói là phải làm, hắn nói đao kiếm không có mắt sinh tử có mệnh, vậy thì khẳng định là muốn hạ nặng tay, bản thân chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ nhỏ bé, ngay cả năng lực trả đòn còn không có. Trời lớn đất lớn, vẫn là mạng nhỏ lớn nhất. Hu hu hu, đều trách cái miệng rộng này của mình, vừa khẩn trương liền hồ ngôn loạn ngữ.
“Thua rồi thì ngày ngày luyện tới chết, ta sẽ đích thân giám sát.” Tô Lạc còn chưa nói xong nửa câu sau đã âm trầm phiêu tới. Tiểu hỗn đàn không lương tâm này miệng lưỡi quá xấu, còn thấy sắc khởi ý, chịu giáo huấn là đáng đời.
“Sư huynh, huynh thật tàn nhẫn.”
Lúc này Lạc Nại Hà muốn chạy cũng không dám chạy nữa, tuy y từ tận đáy lòng không muốn động thủ với Cảnh Dương sư huynh, nhưng y càng sợ Tô Lạc sư huynh sẽ ngày ngày trừng mắt nhìn y luyện kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm…..
Bộc liệt hỏa phù giống như không cần tiền, không cần mạng ném ra, ân, không sai, vốn chính là không cần tiền, dù sao đều là của Tô Lạc sư huynh cho, tiêu cũng đều là tiền của Tô Lạc sư huynh, ném bừa y cũng không đau lòng.
Trong ánh mắt dâng đầy băng lạnh nộ ý của Cảnh Dương, xuất hiện một tia kinh ngạc, làm sao cũng nghĩ không thông, trên người của phế vật này tại sao lại có nhiều bộc liệt hỏa phù như vậy. Vì không kịp đề phòng, gần như trong thoáng chốc bộc liệt sản sinh bị đánh bay, may mà hắn lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, lập tức vạch ra một đạo kiếm khí hàm chứa Cụ Phong, bao lấy thân thể, bình ổn rơi xuống ngoài phạm vi bộc liệt.
Trong một thoáng ngắn ngủi này, Lạc Nại Hà đã không đầu không não ném ra mấy chục trương bộc liệt hỏa phù, bộc liệt sản sinh ra khói mù, bao quanh hơn nửa Thí Kiếm đài, dẫn tới Cảnh Dương trong nhất thời không nhìn thấy thân ảnh của y.
Trận thế này, không những Cảnh Dương có chút ngốc lăng, những đệ tử trên đài nhìn ngốc lăng, mà ngay cả thủ tọa các Phong an tọa trên tầng thứ nhất cũng đều ngốc lăng.
“Ta nói, lão Minh Nguyệt, ngươi rốt cuộc cho tên đệ tử này bao nhiêu trương bộc liệt hỏa phù, hừ hừ, đều đã có hơn năm mươi trương rồi đi, còn không dừng, Minh Nguyệt Phong của ngươi từ lúc nào đã phát tài lớn như thế hả?” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhịn không được truy vấn.
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong khóe miệng giật giật, đột nhiên nặn ra một linh quyết, linh khí tính thủy giữa không trung nhanh chóng tập hợp, hóa thành một lòng bàn tay cực lớn bán trong suốt, một chưởng vỗ nát lưới phòng hộ của Thí Kiếm đài Ngưng Khí kỳ, sau đó ném Lạc Nại Hà ở bên trong ra.
“Đủ rồi, ngươi là đệ tử Luyện Khí kỳ, ở trên Thí Kiếm đài của Ngưng Khí kỳ nháo loạn cái gì.”
Thủ tọa xuất diện, cảnh tượng huyên náo nhanh chóng yên xuống, Tô Lạc nhếch miệng, không nói gì, Cảnh Dương trầm mặc một chút, biết trước mắt không phải là lúc phát tác với Lạc Nại Hà, hắn hít sâu một hơi, hồi phục lại biểu tình bình lặng thường ngày, hành lễ với các trưởng lão và thủ tọa các Phong trên tầng thứ nhất, nói: “Là đệ tử vừa rồi đột phá, tâm trạng bất ổn, nhất thời mất khống chế.”
Tống trưởng lão cười, nói: “Biết sai là tốt, sau này tránh đừng tiếp tục vi phạm, lui xuống đi.” Nói rồi, thuận tay vê ra một Âm Dương Linh Châu, bắn tới trước mặt Cảnh Dương.
Cảnh Dương tiếp nhận Âm Dương Linh Châu, chuyển mắt, hung hăng trừng mặt Tô Lạc một cái, để lại ánh mắt sau này tính toán, sau đó chậm rãi xuống khỏi Thí Kiếm đài, đi tới một góc không người trên tầng hai, chống kiếm không nói.
Lạc Nại Hà bị ném về tầng hai, y rút kinh nghiệm xương máu, quyết định cách xa Tô Lạc, không ngờ mới tìm được một góc đứng ổn, bên tai đã vang lên thần niệm truyền âm của thủ tọa Minh Nguyệt Phong: “Bộc liệt hỏa phù còn lại không cho phép tiếp tục sử dụng, sau khi so tài kết thúc, toàn bộ giao lên.”
Đây có tính là cậy thế cường chiếm tài sản của đệ tử không? Lạc Nại Hà lầm bà lầm bầm, nhưng không có gan kháng nghị, chỉ đành ngoan ngoãn hướng về phía tầng một, gật đầu cúi lưng, để tỏ rõ mình là một đệ tử nghe lời thành thật.
“Bộc liệt hỏa phù không dùng thì không dùng thôi, không có gì đáng gấp gáp.”
Thanh âm của Tô Lạc vang lên sau lưng y, dọa Lạc Nại Hà một phát nhảy ra xa ba trượng, nói: “Sư huynh ngươi sao lại tới đây?”
Đang muốn chạy biến, lại bị Tô Lạc nắm cổ áo tha về, thuận tay nhét qua một túi trữ đồ.
“Trận sau dùng cái này.”
“Cái, cái gì?” Lạc Nại Hà ngây dại nhìn túi trữ đồ mới tinh này, giãy dụa nửa ngày mới mở ra. “Năm, năm trăm trương tứ phẩm Quy Thuẫn phù… sư huynh ngươi lại cướp giật rồi hả, nhất định là vậy….”
(*Quy thuẫn: mai rùa, thuẫn là khiêng)
Quy Thuẫn phù không có lực công kích, tác dụng duy nhất chính là phòng vệ, điều mấu chốc ở phẩm giới của nó, tứ phẩm Quy Thuẫn phù đủ để ngăn cản lực nhất kích của cao thủ Kim Đan kỳ, đệ tử Luyện Khí kỳ, chính là chém tới chết, cũng đừng mơ chém rách được phòng vệ của nó, cho dù là Vạn Bảo Các, loại bùa chú này cũng là hàng được tranh giành, một lúc tuyệt đối không thể lấy được năm trăm trương.
“Sư huynh, huynh rốt cuộc cướp ở đâu ra a a a a a….”
“Nga, không phải cướp, là lượm được.” Tô Lạc trả lời qua loa hời hợt.
“Sư huynh.”
“Cái gì?”
“Tin huynh thì đệ chính là heo.”
Tác giả :
Thụy Giả