Truyền Kỳ Xứ Mộng
Chương 18: Gốc rễ vấn đề (9.1)
“Vấn đề nan giải tìm gốc rễ,
Giao hữu giải đấu, chính căng go”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi cuối tháng 8/2005, bọn trẻ vừa thất bại trong nghi thức Hạ Đài - Vượt tháp. Còn bốn tháng sau, Hầu Ca cũng vừa thoát hiểm khi hấp thu sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Ngày 27 tháng 8 năm 2005.
Lúc này đã là xế chiều, bầu trời đang là một rạng hồng. Bọn trẻ uể oải từ Xứ Mộng trở về sau nhiệm vụ đầu tiên thất bại, vừa mới ra khỏi mật thất. Thực ra lúc nhiệm vụ thất bại xong mà lên đường về ngay thì cũng vẫn là sớm chiều do chênh lệch tốc độ thời gian trôi giữa Địa Cầu và Xứ Mộng. Nhưng ông nội Hầu Ca không yên tâm, còn giữ bọn chúng lại kiểm tra tình hình kỹ càng lại, cũng hỏi chuyện chúng nó một lúc rồi mới thả cho về. Hiện tại mỗi người bọn chúng có một loại tâm tình.
Con Khuyến Nhi và con Mỹ Miêu thì buồn bực và có chút xấu hổ vì đều đã không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng con Khuyến Nhi thì còn khó chịu vì nó cảm thấy nhiệm vụ này sao mà cứ sai trái kiểu gì ấy, còn con Mỹ Miêu thì sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy mình lúc đó quá tức giận, vội vã. Tuy nhiên, nó đến cùng vẫn không nghĩ mình làm sai, thằng Thiên Thử như vậy, âu cũng chỉ là “ngựa quen đường cũ”, điều này chỉ chứng tỏ nó vẫn chưa thay đổi, không đáng làm bạn.
Vì cả hai đứa vì đều có suy nghĩ cùng xấu hổ riêng nên thằng Hầu Ca gặng hỏi mãi mà chúng vẫn chưa chịu giải thích vì sao nhiệm vụ thất bại, không khí lâm vào trầm mặc. Ở đây, tâm tình có chút tốt chỉ có mỗi thằng Hầu Ca, tuy nó cũng vô cùng buồn bực vì nhiệm vụ thất bại, nhìn dáng dấp hai đứa Khuyến Nhi, Mỹ Miêu cũng có chút buồn lây, nhưng dù gì nó cũng hoàn toàn khá tốt phần nhiệm vụ của nó, dù có chút chật vật cùng thương tích.
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” thằng Hầu Ca không chịu được lại gặng hỏi. “Phải nói rõ ra tại sao thất bại thì mới có cách khắc phục để lần sau thành công chứ…”
Nhưng Hầu Ca còn chưa dứt lời, con Mỹ Miêu đã cáu: “Không có lần sau, Thiên Thử không hạ Đài được coi như là ý trời đi!”
Thằng Hầu Ca giật mình lùi lại, nó ngoài ngạc nhiên thì cũng chỉ còn có ngạc nhiên: “Cậu từ bao giờ tin vào ý trời? Ấy, khoan đã, đấy không phải là trọng tâm. Trọng tâm là, ‘thất bại là mẹ thành công’, sao có thể mới thua thiệt đã liền bỏ cuộc như vậy?”
“Nói chung tớ không nói chuyện này nữa, cậu cũng nên xem lại xem Thiên Thử có thật sự đáng làm bạn không đi. Bây giờ tớ đi về nhà. Chào Khuyến Nhi!” Con Mỹ Miêu nói đoạn rồi ngoảnh mặt đi thẳng, cũng không thèm chào thằng Hầu Ca một câu, khiến nó đứng hình sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đợi nó bình tĩnh lại rồi nói chuyện, em cũng vào nhà em đây, có gì nói chuyện sau.” Con Khuyến Nhi cũng nhanh chóng lỉnh đi. Thật sự lúc này, nó cũng không muốn đối mặt với chất vấn của thằng Hầu Ca.
Thằng Hầu Ca thực sự cạn lời với cách cư xử của hai con bạn, nhún nhún vai rồi cũng đành tiến vê hướng nhà nó, chuẩn bị tinh thần cho “thử thách” tiếp theo. Đi lâu như vậy, tuy có lý do đàng hoàng, nhưng thể nào bà nội nó cũng sẽ lại ca một bài ca không quên, nếu tâm tình bà hôm nay mà không tốt thì có khi bài ca sẽ kéo dài từ lúc đó cho đến lúc bố mẹ nó đi làm về, mà nhìn đồng hồ lúc này vẫn còn mấy tiếng nữa. Tuy hôm đó là thứ Bảy, nhưng bố mẹ Hầu Ca vẫn đi làm.
Họ cùng làm tại một công ty phần mềm nhỏ. Không, phải nói là bố mẹ nó là ông bà giám đốc của Công ty mới đúng. Tuy là như vậy, nhưng bố mẹ nó đều thuộc dạng người tham công tiếc việc. Cộng thêm thu nhập tuy không kém nhưng cũng chưa thể tính là khá giả, thế nên hai người phần lớn đều là làm quần quật từ sáng đến tối, ngoại trừ hai bác bảo vệ công ty ra, chắc có thể nói, bố mẹ Hầu Ca là người đầu tiên đến, cũng là người cuối cùng ra về mỗi ngày làm việc.
Vậy nên, từ bé, Hầu Ca chủ yếu là ở nhà với ông bà nội, cộng thêm với một bác/cô/chị giúp việc trong thời gian mà những người này chưa bị sự khó tính của bà nội Hầu Ca dọa cho sợ chạy mất.
Thằng Hầu Ca vừa mới đẩy cửa vào nhà, y như rằng, bà nội nó đang ngồi đan len ở ghế tựa tại phòng khách đã ngẩng lên:
“Sao giờ này mới về?” Xong, cũng không đợi Hầu Ca trả lời, đã nói tiếp, “Thôi, về rồi thì vào bếp uống cốc nước chanh bà vắt lúc nãy đi. Bà vốn tính vắt cam, nhưng sợ mày về muộn, nước cam đắng, khó uống.”
“Vâng.” Thằng Hầu Ca cũng không nhiều lời, chào bà một tiếng rồi quay người đi vào nhà. Nói gì thì nói, bà nội nó tuy khó tính thì khó tính, thậm chí nhiều lúc vô lý, khó gần, nhưng bà thương nó thì là thật.
Hầu Ca đi vào trong nhà bếp, chào cô giúp việc đang chuẩn bị đi về một tiếng, cầm cốc nước chanh tu sạch rồi mang qua chậu rửa rửa sạch sẽ. Tuy nó có thể đưa cô giúp việc rửa nốt trước khi cô ấy về, bà nó chắc hẳn cũng muốn vậy, nhưng bố mẹ nó thì sẽ muốn nó tự rửa, nó không muốn tự dưng đêm về bố mẹ nó và bà nội lại to tiếng về việc dạy nó như thế nào, ít nhất là không phải tối hôm đó. Vì tối hôm đó, nó định làm rõ chuyện tại sao nhiệm vụ thất bại và hỏi mẹ nó tư vấn một chút. Xong xuôi, nó ra phòng ăn, bật Ti-vi lên xem.
Nhà Hầu Ca không phải là nghèo nhưng diện tích cũng có chút hạn chế, thêm nữa, Ti-vi cũng chỉ có một chiếc, đặt tại trong phòng ăn, nó không vào đây xem thì vào đâu xem? Lúc đó đã là sáu giờ hơn, cũng chả còn bao lâu là bà nó sẽ vào xem Thời Sự. Nó cũng chỉ còn chút thời gian xem Ti-vi. Tuy nói là xem Ti-vi, nhưng chủ yếu Hầu Ca cũng chỉ bật lên Cartoon Network, bấy giờ đang chiếu Samurai Jack, còn nó đang mải nghĩ mấy chuyện mới xảy ra. Thực ra lúc này, nó rất muốn nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tại hai đứa Mỹ Miêu Khuyến Nhi chẳng chịu nói gì, nên đến giờ nó vẫn chưa hiểu tại sao hôm nay nhiệm vụ thất bại, thật muốn nghĩ cách khắc phục mà chả biết nghĩ sao. Vậy nên hiện tại não nó thật đúng trong cảnh nghĩ đến mê man mà chẳng biết bản thân mình nghĩ cái gì. Về phần nó, thực ra hôm nay leo Tụ Hồn tháp nó thu được khá nhiều lợi ích.
Khoan bàn về nguồn sức mạnh kì bí trong cơ thể nó kia, nó thu được kha khá lợi ích từ chiến đấu với các linh hồn trên đường leo tháp, lúc đánh nhau với lão già điên, tuy cảm ngộ không đáng kể, nhưng cũng không phải không khó. Tuy nhiệm vụ thất bại, nhưng trong đầu nó có một tia mờ mịt ý tưởng làm sao sau này tự bản thân nó hạ Đài – vượt tháp, quả đúng như ông nội nó đã nói không sai, nguy hiểm có, nhưng lợi ích cũng đi song song.
Nghĩ đến chuyện vượt tháp, đột nhiên nó lại nhớ đến linh hồn cô bé phàm nhân ở tại tầng bảy. Rốt cục cô bé ấy là ai? Nó lại lục lại trí nhớ một lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì. Tuy trí nhớ của Khi không thể tính là tốt, thậm chí còn quên thiếu lung tung, nhưng xưa nay, tất cả những việc quan trọng nó chú tâm hay tất cả những người nó thân thiết quan tâm nó chưa quên ai bao giờ.
Vậy mà nay xuất hiện một cô bé nó chắc chắn chưa hề gặp mà lại thấy thân quen, sao nó có thể không thấy lạ chứ? Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, nó đành dẹp mấy suy nghĩ này sang một bên. Nó đứng lên, chuyển kênh Ti-vi sang sẵn kênh Thời Sự cho bà, rồi tắt Ti-vi đi, vào buồng học, rút một quyến sổ ra.
Cuốn sổ này là Hầu Ca những lúc buồn chán hay khó nghĩ chuyện gì đều lấy ra ghi chép, viết lách. Bản thân nó cũng không hiểu tại sao nhưng mỗi lần viết là nó lại cảm thấy thoải mái, êm dịu, thậm chí nhiều khi những bế tắc cũng được khai thông.
Hầu Ca cặm cụi viết đến bảy giờ tối thì bố mẹ nó mới đi làm về. Nó đứng lên chuẩn bị ăn tối. Nhà nó vẫn theo nét cũ theo đúng yêu cầu của bà nó, phải đầy đủ mọi người mới được ăn tối. Bữa tối nhà nó diễn ra khá yên lặng, cả nhà vừa ăn vừa xem Thời sự, đến tầm tám giờ ăn uống xong xuôi thì dọn dẹp bát đĩa.
Phụ một tay xong xuôi, Hầu Ca vội vã xin phép sang nhà Khuyến Nhi. Nó đã cho con Khuyến Nhi mấy tiếng đồng hồ đổ bình tĩnh lại, đến lúc này, nó nhất định phải tra ra cho bằng được tại sao nhiệm vụ hôm nay thất bại!
***
Tháng 12 năm 2005.
Do có Trấn Hỏa Ngọc giúp đỡ, Hầu Ca thuận lợi luyện hóa sức mạnh Hỏa Hồn Hầu. Lúc này đang trong tình trạng nhập tâm làm việc này. Mà lần nhắm mắt nhập tâm này, hai tuần nữa tại Xứ Mộng cứ thế mà trôi qua. Thân thể của Hầu Ca tại Địa Cầu đã sớm được nhập viện do Hầu Ca mê man không tỉnh, gia đình nó, đặc biệt là bà nội nó rất lo lắng nhưng do thấy Hầu Ca vẫn thở đều, ngoại trừ mê sảng ra thì cũng không có dấu hiệu xấu gì nên cũng không quá sợ hãi. Trong lúc này, giải đấu giao hữu cấp bậc Đạo Nhân vẫn đang diễn ra.
Giải đấu này, như ông nội Hầu Ca đã giới thiệu, mỗi một cấp bậc lại có một trăm người tham gia. Năm mươi người bốc thăm được phiếu đại diện cho phe Sơn Tinh, năm mươi người phe Thủy Tinh, rồi chia nhau ra đấu vòng loại, với mười sàn đấu khác nhau, đến cuối cùng chọn ra quán quân, người này thuộc phe nào thi phe đó được tính một điểm.
Tương tự, Giải cấp Đạo Sư, Đại Đạo Sư, Đạo Vương, Đạo Hoàng cũng như thế, đến khi có năm quán quân, dựa theo phe nào có nhiều quán quân hơn thì tính là thắng. Nếu phe Thủy Tinh thắng, thì năm đó sẽ dâng lũ ác liệt hơn, ngược lại, nếu phe Sơn Tinh thắng, thì lũ lụt sẽ không quá mạnh mẽ trong mùa đó. Thực ra, lúc mấy năm đầu tổ chức giải đấu, không có chia đều năm mươi năm mươi, mà gần như ai muốn theo phe nào thì theo, nhưng do như vậy quá hỗn loạn, lại có thể xảy ra tình huống chênh lệch hai bên quá lớn.
Vậy nên, thể theo một kẻ đề xuất, chia năm mươi năm mươi. Ý kiến này vừa đưa ra, nghe đồn liền được vợ chồng Âu Cơ – Lạc Long Quân ủng hộ. Thậm chí, nghe đâu thỉnh thoảng vợ chồng này còn đến giải đấu làm giám khảo danh dự. Đương nhiên, lời đồn này cũng không rõ căn cứ. Cũng có người nói, kẻ tung tin đồn này là đang đá xoáy hai vợ chồng Âu – Lạc mà thôi. Tuy nhiên sự thật là, đúng là thỉnh thoảng vài năm có người lại thấy đôi vợ chồng này đến quan đấu.
Giao hữu giải đấu, chính căng go”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi cuối tháng 8/2005, bọn trẻ vừa thất bại trong nghi thức Hạ Đài - Vượt tháp. Còn bốn tháng sau, Hầu Ca cũng vừa thoát hiểm khi hấp thu sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Ngày 27 tháng 8 năm 2005.
Lúc này đã là xế chiều, bầu trời đang là một rạng hồng. Bọn trẻ uể oải từ Xứ Mộng trở về sau nhiệm vụ đầu tiên thất bại, vừa mới ra khỏi mật thất. Thực ra lúc nhiệm vụ thất bại xong mà lên đường về ngay thì cũng vẫn là sớm chiều do chênh lệch tốc độ thời gian trôi giữa Địa Cầu và Xứ Mộng. Nhưng ông nội Hầu Ca không yên tâm, còn giữ bọn chúng lại kiểm tra tình hình kỹ càng lại, cũng hỏi chuyện chúng nó một lúc rồi mới thả cho về. Hiện tại mỗi người bọn chúng có một loại tâm tình.
Con Khuyến Nhi và con Mỹ Miêu thì buồn bực và có chút xấu hổ vì đều đã không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng con Khuyến Nhi thì còn khó chịu vì nó cảm thấy nhiệm vụ này sao mà cứ sai trái kiểu gì ấy, còn con Mỹ Miêu thì sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy mình lúc đó quá tức giận, vội vã. Tuy nhiên, nó đến cùng vẫn không nghĩ mình làm sai, thằng Thiên Thử như vậy, âu cũng chỉ là “ngựa quen đường cũ”, điều này chỉ chứng tỏ nó vẫn chưa thay đổi, không đáng làm bạn.
Vì cả hai đứa vì đều có suy nghĩ cùng xấu hổ riêng nên thằng Hầu Ca gặng hỏi mãi mà chúng vẫn chưa chịu giải thích vì sao nhiệm vụ thất bại, không khí lâm vào trầm mặc. Ở đây, tâm tình có chút tốt chỉ có mỗi thằng Hầu Ca, tuy nó cũng vô cùng buồn bực vì nhiệm vụ thất bại, nhìn dáng dấp hai đứa Khuyến Nhi, Mỹ Miêu cũng có chút buồn lây, nhưng dù gì nó cũng hoàn toàn khá tốt phần nhiệm vụ của nó, dù có chút chật vật cùng thương tích.
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” thằng Hầu Ca không chịu được lại gặng hỏi. “Phải nói rõ ra tại sao thất bại thì mới có cách khắc phục để lần sau thành công chứ…”
Nhưng Hầu Ca còn chưa dứt lời, con Mỹ Miêu đã cáu: “Không có lần sau, Thiên Thử không hạ Đài được coi như là ý trời đi!”
Thằng Hầu Ca giật mình lùi lại, nó ngoài ngạc nhiên thì cũng chỉ còn có ngạc nhiên: “Cậu từ bao giờ tin vào ý trời? Ấy, khoan đã, đấy không phải là trọng tâm. Trọng tâm là, ‘thất bại là mẹ thành công’, sao có thể mới thua thiệt đã liền bỏ cuộc như vậy?”
“Nói chung tớ không nói chuyện này nữa, cậu cũng nên xem lại xem Thiên Thử có thật sự đáng làm bạn không đi. Bây giờ tớ đi về nhà. Chào Khuyến Nhi!” Con Mỹ Miêu nói đoạn rồi ngoảnh mặt đi thẳng, cũng không thèm chào thằng Hầu Ca một câu, khiến nó đứng hình sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đợi nó bình tĩnh lại rồi nói chuyện, em cũng vào nhà em đây, có gì nói chuyện sau.” Con Khuyến Nhi cũng nhanh chóng lỉnh đi. Thật sự lúc này, nó cũng không muốn đối mặt với chất vấn của thằng Hầu Ca.
Thằng Hầu Ca thực sự cạn lời với cách cư xử của hai con bạn, nhún nhún vai rồi cũng đành tiến vê hướng nhà nó, chuẩn bị tinh thần cho “thử thách” tiếp theo. Đi lâu như vậy, tuy có lý do đàng hoàng, nhưng thể nào bà nội nó cũng sẽ lại ca một bài ca không quên, nếu tâm tình bà hôm nay mà không tốt thì có khi bài ca sẽ kéo dài từ lúc đó cho đến lúc bố mẹ nó đi làm về, mà nhìn đồng hồ lúc này vẫn còn mấy tiếng nữa. Tuy hôm đó là thứ Bảy, nhưng bố mẹ Hầu Ca vẫn đi làm.
Họ cùng làm tại một công ty phần mềm nhỏ. Không, phải nói là bố mẹ nó là ông bà giám đốc của Công ty mới đúng. Tuy là như vậy, nhưng bố mẹ nó đều thuộc dạng người tham công tiếc việc. Cộng thêm thu nhập tuy không kém nhưng cũng chưa thể tính là khá giả, thế nên hai người phần lớn đều là làm quần quật từ sáng đến tối, ngoại trừ hai bác bảo vệ công ty ra, chắc có thể nói, bố mẹ Hầu Ca là người đầu tiên đến, cũng là người cuối cùng ra về mỗi ngày làm việc.
Vậy nên, từ bé, Hầu Ca chủ yếu là ở nhà với ông bà nội, cộng thêm với một bác/cô/chị giúp việc trong thời gian mà những người này chưa bị sự khó tính của bà nội Hầu Ca dọa cho sợ chạy mất.
Thằng Hầu Ca vừa mới đẩy cửa vào nhà, y như rằng, bà nội nó đang ngồi đan len ở ghế tựa tại phòng khách đã ngẩng lên:
“Sao giờ này mới về?” Xong, cũng không đợi Hầu Ca trả lời, đã nói tiếp, “Thôi, về rồi thì vào bếp uống cốc nước chanh bà vắt lúc nãy đi. Bà vốn tính vắt cam, nhưng sợ mày về muộn, nước cam đắng, khó uống.”
“Vâng.” Thằng Hầu Ca cũng không nhiều lời, chào bà một tiếng rồi quay người đi vào nhà. Nói gì thì nói, bà nội nó tuy khó tính thì khó tính, thậm chí nhiều lúc vô lý, khó gần, nhưng bà thương nó thì là thật.
Hầu Ca đi vào trong nhà bếp, chào cô giúp việc đang chuẩn bị đi về một tiếng, cầm cốc nước chanh tu sạch rồi mang qua chậu rửa rửa sạch sẽ. Tuy nó có thể đưa cô giúp việc rửa nốt trước khi cô ấy về, bà nó chắc hẳn cũng muốn vậy, nhưng bố mẹ nó thì sẽ muốn nó tự rửa, nó không muốn tự dưng đêm về bố mẹ nó và bà nội lại to tiếng về việc dạy nó như thế nào, ít nhất là không phải tối hôm đó. Vì tối hôm đó, nó định làm rõ chuyện tại sao nhiệm vụ thất bại và hỏi mẹ nó tư vấn một chút. Xong xuôi, nó ra phòng ăn, bật Ti-vi lên xem.
Nhà Hầu Ca không phải là nghèo nhưng diện tích cũng có chút hạn chế, thêm nữa, Ti-vi cũng chỉ có một chiếc, đặt tại trong phòng ăn, nó không vào đây xem thì vào đâu xem? Lúc đó đã là sáu giờ hơn, cũng chả còn bao lâu là bà nó sẽ vào xem Thời Sự. Nó cũng chỉ còn chút thời gian xem Ti-vi. Tuy nói là xem Ti-vi, nhưng chủ yếu Hầu Ca cũng chỉ bật lên Cartoon Network, bấy giờ đang chiếu Samurai Jack, còn nó đang mải nghĩ mấy chuyện mới xảy ra. Thực ra lúc này, nó rất muốn nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tại hai đứa Mỹ Miêu Khuyến Nhi chẳng chịu nói gì, nên đến giờ nó vẫn chưa hiểu tại sao hôm nay nhiệm vụ thất bại, thật muốn nghĩ cách khắc phục mà chả biết nghĩ sao. Vậy nên hiện tại não nó thật đúng trong cảnh nghĩ đến mê man mà chẳng biết bản thân mình nghĩ cái gì. Về phần nó, thực ra hôm nay leo Tụ Hồn tháp nó thu được khá nhiều lợi ích.
Khoan bàn về nguồn sức mạnh kì bí trong cơ thể nó kia, nó thu được kha khá lợi ích từ chiến đấu với các linh hồn trên đường leo tháp, lúc đánh nhau với lão già điên, tuy cảm ngộ không đáng kể, nhưng cũng không phải không khó. Tuy nhiệm vụ thất bại, nhưng trong đầu nó có một tia mờ mịt ý tưởng làm sao sau này tự bản thân nó hạ Đài – vượt tháp, quả đúng như ông nội nó đã nói không sai, nguy hiểm có, nhưng lợi ích cũng đi song song.
Nghĩ đến chuyện vượt tháp, đột nhiên nó lại nhớ đến linh hồn cô bé phàm nhân ở tại tầng bảy. Rốt cục cô bé ấy là ai? Nó lại lục lại trí nhớ một lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì. Tuy trí nhớ của Khi không thể tính là tốt, thậm chí còn quên thiếu lung tung, nhưng xưa nay, tất cả những việc quan trọng nó chú tâm hay tất cả những người nó thân thiết quan tâm nó chưa quên ai bao giờ.
Vậy mà nay xuất hiện một cô bé nó chắc chắn chưa hề gặp mà lại thấy thân quen, sao nó có thể không thấy lạ chứ? Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, nó đành dẹp mấy suy nghĩ này sang một bên. Nó đứng lên, chuyển kênh Ti-vi sang sẵn kênh Thời Sự cho bà, rồi tắt Ti-vi đi, vào buồng học, rút một quyến sổ ra.
Cuốn sổ này là Hầu Ca những lúc buồn chán hay khó nghĩ chuyện gì đều lấy ra ghi chép, viết lách. Bản thân nó cũng không hiểu tại sao nhưng mỗi lần viết là nó lại cảm thấy thoải mái, êm dịu, thậm chí nhiều khi những bế tắc cũng được khai thông.
Hầu Ca cặm cụi viết đến bảy giờ tối thì bố mẹ nó mới đi làm về. Nó đứng lên chuẩn bị ăn tối. Nhà nó vẫn theo nét cũ theo đúng yêu cầu của bà nó, phải đầy đủ mọi người mới được ăn tối. Bữa tối nhà nó diễn ra khá yên lặng, cả nhà vừa ăn vừa xem Thời sự, đến tầm tám giờ ăn uống xong xuôi thì dọn dẹp bát đĩa.
Phụ một tay xong xuôi, Hầu Ca vội vã xin phép sang nhà Khuyến Nhi. Nó đã cho con Khuyến Nhi mấy tiếng đồng hồ đổ bình tĩnh lại, đến lúc này, nó nhất định phải tra ra cho bằng được tại sao nhiệm vụ hôm nay thất bại!
***
Tháng 12 năm 2005.
Do có Trấn Hỏa Ngọc giúp đỡ, Hầu Ca thuận lợi luyện hóa sức mạnh Hỏa Hồn Hầu. Lúc này đang trong tình trạng nhập tâm làm việc này. Mà lần nhắm mắt nhập tâm này, hai tuần nữa tại Xứ Mộng cứ thế mà trôi qua. Thân thể của Hầu Ca tại Địa Cầu đã sớm được nhập viện do Hầu Ca mê man không tỉnh, gia đình nó, đặc biệt là bà nội nó rất lo lắng nhưng do thấy Hầu Ca vẫn thở đều, ngoại trừ mê sảng ra thì cũng không có dấu hiệu xấu gì nên cũng không quá sợ hãi. Trong lúc này, giải đấu giao hữu cấp bậc Đạo Nhân vẫn đang diễn ra.
Giải đấu này, như ông nội Hầu Ca đã giới thiệu, mỗi một cấp bậc lại có một trăm người tham gia. Năm mươi người bốc thăm được phiếu đại diện cho phe Sơn Tinh, năm mươi người phe Thủy Tinh, rồi chia nhau ra đấu vòng loại, với mười sàn đấu khác nhau, đến cuối cùng chọn ra quán quân, người này thuộc phe nào thi phe đó được tính một điểm.
Tương tự, Giải cấp Đạo Sư, Đại Đạo Sư, Đạo Vương, Đạo Hoàng cũng như thế, đến khi có năm quán quân, dựa theo phe nào có nhiều quán quân hơn thì tính là thắng. Nếu phe Thủy Tinh thắng, thì năm đó sẽ dâng lũ ác liệt hơn, ngược lại, nếu phe Sơn Tinh thắng, thì lũ lụt sẽ không quá mạnh mẽ trong mùa đó. Thực ra, lúc mấy năm đầu tổ chức giải đấu, không có chia đều năm mươi năm mươi, mà gần như ai muốn theo phe nào thì theo, nhưng do như vậy quá hỗn loạn, lại có thể xảy ra tình huống chênh lệch hai bên quá lớn.
Vậy nên, thể theo một kẻ đề xuất, chia năm mươi năm mươi. Ý kiến này vừa đưa ra, nghe đồn liền được vợ chồng Âu Cơ – Lạc Long Quân ủng hộ. Thậm chí, nghe đâu thỉnh thoảng vợ chồng này còn đến giải đấu làm giám khảo danh dự. Đương nhiên, lời đồn này cũng không rõ căn cứ. Cũng có người nói, kẻ tung tin đồn này là đang đá xoáy hai vợ chồng Âu – Lạc mà thôi. Tuy nhiên sự thật là, đúng là thỉnh thoảng vài năm có người lại thấy đôi vợ chồng này đến quan đấu.
Tác giả :
Thanh Mao Hầu Vương